Màu nắng êm dịu như phép màu ngày ngày thường trực bên cô còn cô lại mải miết với những ánh nắng xa vời khác. Vòng tay anh ấm áp như chứa có cả nghìn tia nắng sưởi ấm trái tim cô. Từ giờ, cô có cả bầu trời nhuộm màu vàng của nắng mang tên "Thế Vũ". Không gay gắt như nắng hạ, không hanh hao như nắng thu, không hời hợt như nắng xuân , không khô cằn như nắng đông lạnh lẽo.
Trúc Ly cần ánh nắng này... Trúc Ly cần anh...
"Vũ..."
"Sao vậy?"
"Bao lâu rồi nhỉ?"
Vũ cười, niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt anh. Anh biết cô đang nói về chuyện gì.
"Bao lâu có quan trọng không khi anh vẫn ở đây?"
Cô im lặng, anh cũng thế! Anh siết chặt tay cô, đôi tay thon lành lạnh giết tiết trời vào thu xe lạnh...