Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106-110
Chương 106: Cốc U Lan
Mễ Phong vội vàng quay đầu, đuổi theo đội ngũ.
Sau trận đánh thành Vân Tiêu, hắn ta không cho Văn thúc đi tìm gia chủ của nhà họ Diệp, mà lựa chọn gia nhập Thiên Loan Điện.
Hắn ta phải dựa vào nỗ lực của bản thân, cùng với bóng hình trong lòng kia sóng vai đứng cùng một chiến tuyến.
Cùng lúc đó, cửa nam thành Vân Tiêu.
Một nhóm thanh niên mặc áo xanh bước ra.
Trong số bọn họ, một thân ảnh thoát tục, mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt, cô bé đứng phía sau đám người, người như có chút không ăn khớp với người xung quanh.
Chính là Diệp Cầm Dao.
“Cầm Dao, cô đừng để ý tới cái tên Quan Mục kia, ở trong thư viện có rất nhiều người dễ nói chuyện”, bên cạnh có một thiếu nữ nhích tới gần cô bé.
“Không sao”.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là chưa từng rời khỏi nhà xa như vậy”.
“Giống nhau rồi”.
Thiếu nữ cười nói: “Người của thư viện phần lớn đều đến từ những địa phương xa xôi”.
“Quê hương ta ở một nơi rất rất xa phía nam, nơi đó…”
Thiếu nữ nói rất nhiều, cũng rất thú vị, dần dần xua tan ưu sầu xa quê trong lòng Diệp Cầm Dao.
Sau hồi lâu, Diệp Cầm Dao cười hỏi: “Cô tên gì?”
“Ta hả?”
Thiếu nữ cười hì hì: “Ta tên Nhan Hi, yên tâm đi, đến thư viện rồi ta nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Cửa bắc thành Vân Tiêu.
Một chiếc xe lừa bình thường chậm rãi đi ra từ bên trong thành.
Một người đàn ông thoạt nhìn tuổi tác không lớn, bình thường không có gì lạ thong thả đánh xe lừa.
Phía sau xe lừa đang kéo thùng xe cũ nát không có nóc, bên trong đổ đẩy rơm rạ khô.
Bên trong thùng xe, một thân ảnh nhỏ gầy đang ngồi, cô bé mặc chiếc áo khoác màu đen, bao phủ toàn thân, chỉ có lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong khuôn mặt và đôi mắt to ấy tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, môi cong lên còn cao hơn trời.
“Không phải chứ a bá”.
“Chúng ta ra ngoài như này sao?”
Trong giọng nói của Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy không muốn.
“Chứ cháu muốn thế nào, kiệu lớn tám người khiêng?”
“Chúng ta đang đi du lịch, du lịch hiểu không?”
Diệp Thần Phi cũng không quay đầu lại nói.
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, hai tay chống quai hàm.
Cô bé còn có rất nhiều ý tưởng chưa hoàn thành đó.
Đi theo đại bá, xem ra trong thời gian ngắn không có cơ hội rồi.
“Diệp đại ca, đợi ta!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Ngay sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ gấp gáp chạy tới.
Diệp Thần Phi dừng xe lừa, quay đầu nhìn lại chính là Cốc Vạn Tâm.
Sau lưng nàng còn có một thiếu nữ thanh tú, nhìn rất điềm đạm nho nhã.
“Diệp đại ca”.
Cốc Vạn Tâm chạy tới, thở hổn hển.
“Chuyện gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Có một việc ta luôn muốn nói, nhưng vẫn không có cơ hội”, Cốc Vạn Tâm có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Diệp Thần Phi khẽ động, dáng vẻ này là sắp diễn kịch ngôn tình sao?
Đừng mà em gái.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng kéo thiếu nữ phía sau lưng lên phía trước rồi đáp: “Đây là cháu gái nhỏ của ta, tên Cốc U Lan, chân tay nhanh nhẹn, người cũng thông minh”.
“Ta nghĩ, dù cho đại ca làm gì, bên cạnh có một nha đầu nghe lời sai bảo thì sẽ thuận lợi hơn nhiều”.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.
Nhưng hắn đã quen một mình rồi, có thêm một người bên cạnh, ngược lại sẽ cảm thấy hơi bất tiện.
“Đa tạ ý tốt của cô, nhưng hay là thôi đi”, Diệp Thần Phi từ chối.
“Cô bé rất nghe lời, có thể thay ngài làm không ít chuyện vụn vặt”, Cốc Vạn Tâm nôn nóng nói.
Nhưng Diệp Thần Phi lắc đầu: “Không, ta quen một mình rồi”.
“Con bé biết làm trên mười ngàn món ngon của các địa phương khác nhau”.
Diệp Thần Phi: “…”
“Con bé còn thu thập các loại món ăn trong thiên hạ, vẫn đang học!”
Diệp Thần Phi: “Ta cảm thấy, trên đường đi du lịch, có thêm một người thì sẽ có thêm một phong cảnh”.
“Hiểu Hiểu, cháu nói phải không”.
Diệp Hiểu Hiểu: ???
Vì vậy, một lát sau, trên chiếc xe lừa đơn sơ có thêm một thân ảnh gầy nhỏ.
Men theo đại lộ rộng lớn, một lừa ba người chậm rãi đi về phía núi lớn phía xa.
Trấn Ngô Đồng nằm dưới chân núi cao Thanh Cổ.
Nơi này vốn là một trấn nhỏ, dân số ít, các tán tu tiến vào đỉnh núi cao Thanh Cổ tìm cơ duyên sẽ thu xếp ở đây mấy ngày.
Nhưng từ mấy tháng trước, sau khi điện chủ Thiên Loan Điện của nhà họ Diệp, còn có các chủ Chân Long các ở đây liên thủ chống lại thú triều mạnh mẽ, trấn Ngô Đồng dần dần náo nhiệt.
Diện tích của nó đã lớn gấp mấy lần, rất nhiều tán tu đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, nói là từ chỗ này tiến vào trong núi thám hiểm, sẽ có thêm khí vận vào người.
Hôm nay, một chiếc xe lừa đơn sơ chậm rãi đi vào trấn Ngô Đồng.
Người đánh xe là một thanh niên áo trắng, thùng xe phía sau có hai thiếu nữ hoàn toàn khác nhau.
Một người yên lặng, một người hiếu động không yên.
Chính là ba người Diệp Thần Phi.
Từ lúc xuất phát ở thành Vân Tiêu đến trấn Ngô Đồng, hắn đánh xe lừa đi chậm rãi, tiêu tốn thời gian là mười ngày.
Dọc theo đường đi, gặp được rất nhiều phong cảnh, rất nhiều người.
Chương 107: Tượng Diệp Long và Diệp Hoàng?
Đương nhiên cũng nếm được rất nhiều món ăn ngon khác nhau.
Tài nấu nướng của tiểu nha đầu Cốc U Lan này thật sự rất khá, tài nghệ không hề kém hơn chút nào so với đầu bếp của Túy Mộng lâu.
Bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào cô bé cũng có thể khai thác giá trị sâu nhất của nó, biến thành món ăn quý và lạ.
Là một báu vật đó!
Diệp Thần Phi đưa ra đánh giá cao nhất chưa từng có.
“Ồ, trấn Ngô Đồng thay đổi lớn quá”.
Xe lừa chậm rãi tiến về phía trước, Diệp Hiểu Hiểu nhìn qua nhìn lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trong ngực cô bé ôm một con thỏ nhỏ màu trắng.
Đây là một con thỏ bình thường, điểm kỳ lạ duy nhất chính là răng cửa sáng loáng kia của nó, quả thật lớn gấp mấy lần con thỏ bình thường.
Con thỏ có răng cửa lớn.
Diệp Hiểu Hiểu vừa nhìn liền thích nó, cô bé đã cứu nó ra trong một ổ thỏ Cốc U Lan bắt.
Vừa lẩm bẩm “Thỏ đáng yêu quá”, vừa ăn món ngon được làm từ các huynh đệ tỷ muội của nó.
Dáng vẻ này bị Diệp Thần Phi nhìn đầy khinh bỉ.
“Lần trước khi cháu cùng các tỷ tỷ đến, nơi này chỉ lớn chừng một thôn trang”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Tu sĩ thành Vân Tiêu ngày càng nhiều”.
Dọc theo đường đi, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tu sĩ tăng lên không ít so với trước đó, đoán chừng là từ địa phương khác chạy tới.
Suy cho cùng, thành Vân Tiêu bây giờ tràn đầy cơ hội.
Một lúc sau, mấy người đi tới một quảng trường rộng lớn.
Giữa quảng trường, khói mù lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy sau lưng khói mù đậm đặc, hình như có một tòa kiến trúc khổng lồ.
Đến gần nhìn một chút, Diệp Thần Phi nhất thời kinh ngạc, đó lại là hai pho tượng rất sống động.
Một người trong đó, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng, chiến ý mười phần, giống như đang săn giết yêu thú.
Chính là Diệp Long!
Còn một người khác, trường kiếm rủ xuống đất, người đó đứng chắp tay, chiến bào tung bay, vô cùng ngang ngược.
Chính là Diệp Hoàng!
Người của trấn Ngô Đồng đã tạc tượng cho hai người bọn họ!
Diệp Hiểu Hiểu ngẩng đầu, há miệng: “Bọn họ đều đẹp quá!”
“Ăn nói cẩn thận!”
Bỗng nhiên một tu sĩ cao tuổi đi tới.
“Đây chính là Hoàng tiên tử và Long đại nhân, thiên kiêu phi phàm! Sao có thể dùng từ ngữ phàm tục để miêu tả chứ!”
Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu, sau đó cầm ra hai nén hương dài, đốt xong liền cắm dưới chân pho tượng.
Diệp Hiểu Hiểu sững sốt hồi lâu, không biết nói cái gì cho phải.
Ta khen ca ca tỷ tỷ nhà mình, vậy mà lại bị một người ngoài chê không tôn trọng!
Thế giới này sao vậy?
Diệp Thần Phi thấy vậy liền cười không ngớt, chờ khi lão tu sĩ kính hương xong, hắn tiến lên hỏi: “Vị đạo hữu này, tại sao các ông lại làm như vậy với hai thanh niên đó thế?”
Lão tu sĩ nhìn Diệp Thần Phi từ trên xuống dưới.
“Mới tới trấn Ngô Đồng rồi”.
“Ta khuyên ngươi mau đi mua thiên hương thắp dưới chân Hoàng tiên tử và Long đại nhân đi, sẽ có khí vận trong u minh bảo vệ ngươi”.
Nói xong, ông ta cũng không để ý đến Diệp Thần Phi nữa, xoay người rời đi.
Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi, ta dâng hương cầu phúc từ con gái và cháu trai ta?
Cũng quá ngược với đạo lý rồi.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không chấp nhận nổi.
“Hắc hắc, a bá, bây giờ bá có cần cháu đi mua một bó hương cầu xin may mắn cho chúng ta không?”, Diệp Hiểu Hiểu che miệng cười trộm.
“Cút sang một bên”.
Diệp Thần Phi tức giận nói.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng, con thỏ nhỏ trốn trong lòng cô bé lại nhe răng toét miệng với Diệp Thần Phi.
Quả thật là chủ phản nghịch, ngay cả sủng vật cũng phản nghịch như vậy.
Sớm muộn ta sẽ tìm cơ hội hầm nhừ nó.
Diệp Thần Phi nhìn đám người cầu phúc nườm nượp không ngừng, hắn không ở lại nữa, xoay người rời đi.
Sau lưng, Diệp Hiểu Hiểu đến gần Cốc U Lan, nhỏ giọng nói: “U Lan này, nghe ta, ông ấy xấu hổ thôi, cô đi mua cho ta một nén nhang để xen vào đó đi”.
Cốc U Lan mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, cô cô đã căn dặn ta, ở bên ngoài chỉ có nghe lời của đại lão gia, thật sự xin lỗi”.
Diệp Hiểu Hiểu liếc mắt.
“Thật vô vị”.
Ba người ăn một bữa cơm bình dân ở trấn Ngô Đồng, cũng không ở lại lâu, bọn họ liền đi sâu vào đỉnh núi cao.
Sau khi đi qua con đường có đông đảo các tu sĩ, cuối cùng Diệp Thần Phi không chậm rãi tiến về phía trước nữa, tay lớn của hắn vung lên, toàn bộ chiếc xe lừa bay lên không trung, đạp trên mây trắng, cấp tốc đi về phía trước.
Cuối cùng Diệp Hiểu Hiểu đã có thể cởi áo choàng, mái tóc dài màu tím tung bay theo gió, tâm tình sung sướng.
Còn Cốc U Lan thì nắm chặt thùng xe lừa, dáng vẻ lo lắng.
“Đứng lên đi, a bá sẽ không để cô rơi xuống đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu tiến lên, kéo cô bé đứng dậy.
Hai người đứng ở thùng xe, nhìn mặt trời trên tầng mây, ánh mặt trời màu vàng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt hai người.
“Đẹp quá!”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
Cốc U Lan dùng sức gật đầu.
Nhìn cảnh tượng lần này, cô bé liền nhớ đến những lời cô cô đã nói.
“Đi theo vị lão gia kia, cháu sẽ nhìn thấy một sự xuất sắc mà bất kỳ ai suốt cả đời sẽ không thể nào hiểu được”.
Lúc cô bé nhìn chiếc xe lừa kia thì vẫn còn nghi ngờ với câu nói này.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin phục.
Núi non trùng điệp, bay vùn vụt dưới chân, lướt về phía sau.
Xe lừa bay trên không trung, khi đi ngày càng sâu vào núi cao Thanh Cổ, cuối cùng đã tới ở nóc một khu rừng rậm rạp.
Diệp Thần Phi huýt sáo, xe lừa chậm rãi hạ xuống, rơi bên cạnh một mương nước cạn.
Chương 108: Xóa sạch nhân quả
Nơi nay chính là nơi Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công.
“Các cháu ở đây đợi ta”.
Diệp Thần Phi nói xong, bay lên không trung đến trên một bức tường cao đối diện.
Nơi này có tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng phía dưới.
Đã một năm trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra, sức mạnh của thiên nhiên sớm đã xóa đi tất cả mọi dấu tích, không nhìn ra được chút gì.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Thực ra trong lòng hắn có chút trốn tránh chối bỏ Diệp Chấn Quang, người cha của hắn ở thế giới này.
Dù sao, hắn cũng đến từ một thế giới khác, một người trưởng thành có tâm trí phát triển toàn diện, vô duyên vô cớ thêm một người cha, làm sao có thể thản nhiên đối diện?
Đúng thế, với thực lực hiện tại của hắn, thậm chí có thể tập trung thần hồn, định hình cơ thể, khiến Diệp Chấn Quang sống lại.
Nhưng sau khi sống lại, hai người phải chung sống thế nào đây?
Hắn thực sự không thể thật lòng thật dạ gọi một tiếng cha.
Cho nên, mặc dù cái chết của Diệp Chấn Quang có chút kỳ lạ, hắn cũng chưa từng chủ động truy cứu.
Nếu không phải Diệp Chấn Tông cầu xin, có lẽ cho đến khi rời khỏi thế giới này, hắn cũng sẽ không đến nơi này.
“Ầy, thôi bỏ đi, vẫn nên điều tra rõ chân tướng thì hơn, cũng coi như cho cơ thể mượn dụng này một lời giải thích.
Diệp Thần Phi hít một hơi, chậm rãi đưa tay ra, sau lật chuyển hướng lên trên.
“Thời gian quay ngược lại!”
Cùng với động tác của hắn, tất cả mọi thứ dưới chân lập tức xảy ra biến hóa!
Cây cối lay động, nước suối đang chảy ngược lại, trời đất xoay chuyển!
Cây cỏ chui xuống lòng đất, ngay cả chim bay trên trời cũng biến nhỏ lại, trở về trong vỏ trứng của mình.
Bỗng nhiên, cây lớn bắt đầu đổ sập, một vùng vết tích thảm hại dần dần xuất hiện trước mặt Diệp Thần Phi.
Hắn đã trở về một năm trước, thời điểm sau khi cuộc chiến đấu xảy ra.
Hắn nhìn núi đá sập đổ, nhìn thấy đất nhuốm máu, nhìn thấy người nhà họ Diệp chết thảm.
Bọn họ vốn không thể chống lại được thực lực của hổ huyết sát.
Diệp Thần Phi giảm tốc độ, hắn muốn xem xem rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào.
Cùng với thời gian trôi, một tiếng gầm cuồng bạo thấp thoáng truyền đến.
Đó là tiếng của hổ huyết sát.
Chân tướng ở ngay trước mắt.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, một luồng dao động không gian mạnh mẽ xuất hiện!
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu rung lắc một cách đột ngột, tất cả hình ảnh đều xuất hiện làn sóng dập dờn như sóng nước, chao đảo bất định.
Diệp Thần Phi cau mày, khí thế cường mạnh bỗng bùng phát, sức mạnh thần hồn khó mà ước tính được phát tán ra, ổn định đoạn thời gian này.
Tiếp đó, tất cả cảnh tượng đột nhiên biến mất, biến thành một vùng hư vô tối đen.
Vẻ mặt Diệp Thần Phi kinh hoàng.
Nơi này là động tối thời gian!
Có người nào đó thi triển đại thần thông, chém thẳng hình ảnh Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công từ trong thời gian!
Trong động tối thời gian là một vùng hư vô.
Diệp Thần Phi đứng trong đó, cau chặt mày.
Hắn không hiểu tại sao cảnh tượng Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công bị xóa đi.
Rốt cuộc hung thủ là ai?
Trong đó ẩn giấu điều gì?
Một tu sĩ nhỏ bé Kim Đan hậu kỳ, tại sao lại chọc đến kẻ mạnh như vậy?
Rất nhiều điều nghi vấn nổi lên trong đầu Diệp Thần Phi.
Hắn tiếp tục quay ngược thời gian, sau một thời gian động tối kéo dài, trời đất lại sáng rõ trở lại.
Nhưng lúc này, thế giới phía dưới đã bình lặng trở lại.
Hiển nhiên, đó là thời điểm trước khi cuộc chiến đấu xảy ra.
Kẻ chưa rõ danh tính đó thực sự đến vì Diệp Chấn Quang.
“Thú vị”.
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng: “Ngươi cũng muốn ẩn nấp, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi là ai, muốn giở trò quỷ gì!”
Sau đó, hắn đảo ngược thời gian, sau khi xuyên qua động tối lần nữa, đến cảnh tượng sau khi bị xóa đi.
Hàng chục thi thể người gia tôc họ Diệp ngổn ngang trước mắt, máu tươi đầm đìa.
“Ngươi có thể chém thời gian, cũng có thể xóa đi nhân quả ư?”
Diệp Thần Phi cong móng tay thành móng vuốt, lập tức cào phá hư không, lát sau, một đường thẳng màu xám được hắn tóm trong tay.
“Đó là đường thẳng của nhân quả!”
Trong lúc truy tìm hung thủ giết chết Diệp Tùy Hổ, hắn đã từng mượn bộ da lông của nhân quả.
Nhưng lần này, hắn trực tiếp cướp luôn đường nhân quả đến!
“Đi!”
Diệp Thần Phi đẩy bàn tay ra, đường nhân quả màu xám lập tức mở rộng vô hạn, cả vùng trời biến thành một thế giới màu xám.
Đó là màn trời nhân quả.
Vô số đường nhân quả đung đưa bất định trong đó.
Xuyên qua màn trời nhân quả, Diệp Thần Phi nhìn sang những người gia tộc họ Diệp ngã dưới mặt đất.
Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra.
Trong tầm nhìn của nhân quả, Diệp Thần Phi có thể nhìn thấy cả cuộc đời của tất cả sinh linh.
Nhưng trên người của mấy người nhà họ Diệp đã chết đó lại có lớp sương xám mờ mờ.
Bọn họ không ở trong nhân quả!
Người đó lại thực sự xóa đi cả nhân quả!
Trong lòng Diệp Thần Phi càng thêm nghi hoặc.
Rốt cuộc Diệp Chấn Quang có bản lĩnh gì có thể khiến kẻ đó đối xử như vậy?
Nhìn hình ảnh không còn chút dấu tích, Diệp Thần Phi vung tay, xua đi toàn bộ thế giới màu xám, về đến trong thế giới hiện thực.
Bầu không khí tươi mới khiến trong lòng hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Rất rõ ràng kẻ làm ra những việc này là một đại thần thông.
Hắn ta tinh thông đại đạo, hơn nữa làm việc vô cùng sạch sẽ, không thể tìm được chút dấu vết gì.
Chuyện này phức tạp hơn rồi!
Chương 109: Đánh đứt dòng sông thời gian
“Không ngờ lời hứa đầu tiên đưa ra lại khó khăn như vậy”.
Diệp Thần Phi lắc đầu, trên mặt hiện nụ cười lạnh lùng.
“Nhưng nếu ngươi cho rằng ta sẽ vì việc này mà từ bỏ thì thật coi thường ta quá”.
“Ta nhất định sẽ tìm được ngươi”.
Một lát sau, Diệp Thần Phi chậm rãi hạ xuống bên cạnh xe lừa.
“Đại bá, chúng cháu tìm được một ổ trứng của chim bói cá!”
Thấy hắn quay lại, Diệp Hiểu Hiểu chạy đến.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy sắc mặt Diệp Thần Phi, lập tức trong lòng kinh ngạc, thu tay lại, đôi mắt to nhìn Diệp Thần Phi, không nói nữa.
Trước nay cô bé chưa từng thấy đại bá nghiêm túc như vậy.
Diệp Thần Phi nhìn cô bé, cười nói: “Không sao, ta vẫn phải rời đi một chuyến, các cháu ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chạy lung tung”.
Nói xong, hắn lại đưa ngón tay ra, vẽ một vòng tròn thật lớn xung quanh xe lừa.
“Nhớ kỹ, nhất định không được ra khỏi vòng tròn này”.
Tình hình vừa nãy khiến trong lòng hắn cảnh giác.
Có lẽ kẻ phía sau không đơn thuần đến vì Diệp Chấn Quang.
“Ừm, đại bá, người yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không chạy lung tung!”, Diệp Hiểu Hiểu vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Diệp Thần Phi cười xoa đầu cô bé.
“Đợi ta, ta sẽ nhanh quay lại thôi”.
Nói xong, bóng hình hắn chậm rãi biến mất.
“Đại bá!”
Diệp Hiểu Hiểu gọi một câu, nhưng phát hiện đã muộn.
Cô bé nhìn môi trường xung quanh, không khỏi ôm chặt con thỏ con trong lòng.
Sau đó, Diệp Hiểu Hiểu kéo Cốc U Lan trốn vào trong khoang xe lừa.
“U Lan, muội đừng sợ, tỷ kể chuyện cho muội”.
Vùng đất hư vô.
Dòng sông thời gian màu bạc chảy từ xa xưa đi đến tương lai, chảy mãi không ngừng.
Bỗng nhiên, một bóng hình xuất hiện bên trên dòng sông thời gian.
Chính là Diệp Thần Phi.
Hắn nhìn dòng sông thời gian vô biên vô tận trước mặt, cười lạnh lùng.
“Ta không tin ngươi có thể khuấy đảo nơi này”.
Vùng đất hư vô là vùng được dòng sông thời gian diễn hóa ra.
Đối kháng với nó chính là đối kháng với cả không gian.
Ở nơi này, không ai có sức mạnh cường mạnh như vậy.
Diệp Thần Phi chắp hai tay sau lưng, bước lên trên không trung dòng sông thời gian, đi ngược dòng.
Hắn nhanh chóng đến thời điểm một năm trước, lúc Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy Diệp Chấn Quang, nhìn thấy hổ huyết sát đang phát cuồng!
Sắc mặt Diệp Thần Phi nghiêm lại, quả nhiên đúng như hắn suy đoán.
Suy nghĩ một lúc, hắn thò đầu vào trong dòng sông thời gian, đến chỗ cảnh tượng quen thuộc.
Trên mảnh đất tan hoang tiêu điều, một người trung niên khôi ngô người dính đầy máu tươi đang đối đầu trực diện với một con yêu hổ màu đỏ đen khổng lồ.
Phía sau ông ta là hàng chục thi thể ngổn ngang.
“Không thể nào, ngươi không thể nào xuất hiện ở đây được!”
Trông người đàn ông trung niên có sáu bảy phần giống với Diệp Thần Phi, ông ta chính là Diệp Chấn Quang.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thần Phi tận mắt nhìn thấy ông ta “sống sờ sờ”.
Lúc này, ông ta bị thương nặng, đã như nỏ mạnh hết đà.
Ông ta nổi giận chất vấn.
Nhưng hổ huyết sát không có ý giao lưu với ông ta, gầm lên một tiếng rồi lao đến.
Móng vuốt sắc nhọn lập tức cào xé rách cơ thể Diệp Chấn Quang.
Sau khi dễ dàng làm xong tất cả, hổ huyết sát ngửa cổ lên trời gầm thét, sau đó hóa thành tinh quang nhỏ, hoàn toàn biến mất.
“Kẻ đó đến để giết Diệp Chấn Quang!”
“Nhưng rốt cuộc hắn ta có mục đích gì?”
Thông qua cảnh vừa nãy, hắn đã phát hiện, Diệp Chấn Quang thực sự là một tu sĩ bình thường không thể bình thường hơn, kẻ mạnh đó hoàn toàn không có lý do để tốn tâm sức như vậy đi đối phó ông ta.
Diệp Thần Phi nghĩ mãi mà không hiểu.
“Thôi vậy, tự tìm thì hơn”.
Diệp Thần Phi nhìn chuẩn vị trí hổ huyết sát biến mất, định thi triển đại đạo nhân quả trên dòng sông thời gian.
Nhưng hắn vừa ra tay, cảnh trước mắt bỗng biến hóa dữ dội, cả dòng sông bạc lập tức treo ngược trên bầu trời.
Sau đó trong dòng sông bạc đột nhiên nổi lên hàng vạn cánh cửa khổng lồ, chỉ trong chớp mắt, bao vây cả người Diệp Thần Phi trong đó!
Phía sau mỗi cánh cửa là một thế giới khác nhau.
Đó là sức mạnh được lấy ra từ trong dòng sông thời gian!
Diệp Thần Phi hừ lạnh lùng một tiếng, toàn bộ tức mạnh toàn thân bùng phát, tấn công ra một quyền, đập vào trong cánh cửa.
Nhưng sau một tiếng vang lớn, cánh cửa chỉ rung lên một lúc, rồi trở lại như ban đầu.
Hào quang màu bạc không ngừng lưu chuyển trên cánh cửa.
Diệp Thần Phi cau chặt mày, kẻ đó hình như liên kết những cánh cửa đó với cả dòng sông thời gian, đối kháng với nó, chính là đối kháng với dòng sông thời gian!
Đây rõ ràng đã mưu tính trước!
“Ta vì ta ư?”
Diệp Thần Phi nhìn sức mạnh thời gian lưu chuyển trên hàng vạn cánh cửa, phát hiện hình như chuyện này còn phức tạp hơn mình tưởng tượng.
“Ngươi thực sự chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng, trong lòng khẽ động, tu vi cất giấu trong hệ thống lập tức được thả ra, toàn bộ ào vào trong cơ thể của Diệp Thần Phi.
Một vạn năm, mười vạn năm.
Trong cánh cửa, tu vi của Diệp Thần Phi bắt đầu tăng lên như điên.
Thế giới đó có hạn chế, nếu quá mạnh, rất có khả năng sẽ khiến thế giới sập đổ.
Nhưng trong không gian hư vô, hoàn toàn không cần lo lắng điều này!
Diệp Thần Phi không ngừng tăng tu vi, hư không xung quanh hắn xuất hiện các vòng tròn gợn sóng.
Hàng vạn cánh cửa, tốc độ lưu chuyển của sức mạnh thời gian càng lúc càng nhanh, hiển nhiên, chúng đã cảm nhận được áp lực!
Cho đến sau khi Diệp Thần Phi lấy ra một trăm tỷ tu vi, trên cánh cửa đã đầy vân nứt!
“Cút!”
Diệp Thần Phi gào lớn một tiếng, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp tấn công cánh cửa trước mặt.
Một luồng năng lượng lớn mạnh đến mức không thể hình dung bằng lời lập tức xuất ra xiên lệch!
Trong khoảnh khắc hàng vạn cánh cửa tiếp xúc đến nắm đấm, tất cả hóa thành bột vụn!
Luồng năng lượng đó thực sự quá mạnh, sau khi đánh vỡ cánh cửa, trực tiếp tấn công vào trong dòng sông thời gian.
“Ầm!”
Tiếng ầm ầm trời đất rung chuyển vang lên.
Không gian hư vô tối đen như muốn mọc lên một vầng mặt trời vô cùng chói rực khiến người ta không mở nổi mắt!
Một lúc sau, hào quang đó mới dần mất đi.
Diệp Thần Phi đứng trong hư không.
Trước mặt hắn, dòng sông thời gian màu bạc xuất hiện một khe nứt khổng lồ.
Một quyền của hắn trực tiếp tấn công đứt đoạn dòng sông thời gian!
Hư vô nổi lên, thuận theo khe nứt, ào ngược dòng, nuốt chửng thượng du của dòng sông thời gian.
Thế giới này, tất cả thời gian một năm trước hoàn toàn biến mất dưới một quyền nổi giận của Diệp Thần Phi!
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Thần Phi trầm mặc.
“Vừa đột phá, không kiểm soát tốt được lực”.
“Xin lỗi, dòng sông thời gian”.
Chương 110: Kết giới
Vùng đất hư vô.
Diệp Thần Phi đứng trong hư vô, nhìn dòng sông thời gian xa xôi, bị hư vô nuốt chửng từng chút, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bỗng nhiên, “thụp” một tiếng, cả không gian cũng xảy ra chấn rung dữ dội.
Sau đó ở chỗ khe nứt dòng sông thời gian, một làn khí sương màu xám như sương khói điên cuồng nổi lên.
Đó là khí hỗn độn!
Diệp Thần Phi không để ý, một quyền vừa nãy của hắn hình như không chỉ đánh đứt đoạn dòng sông thời gian, ngay cả không gian hư vô cũng bị tấn công vỡ.
“Các ngươi nghe ta nói, ta thực sự không cố ý”.
Trong lòng Diệp Thần Phi bất lực, vừa nãy hắn chỉ muốn đánh vỡ những cánh cửa cấm nhốt hắn mà thôi, ai ngờ được, sức mạnh của tu vi một trăm tỷ năm lại hung mãnh đến vậy!
Đánh vùng đất hư vô ra một khe nứt lớn.
Thật đúng là cổng thành cháy lại tai vạ đến cá dưới ao.
“Rốt cuộc là ai làm, hắn ta giở thủ đoạn lớn như vậy, chắc chắn không chỉ vì Diệp Chấn Quang”.
Trong dòng sông thời gian, Diệp Thần Phi nhìn thấy rõ ràng, Diệp Chấn Quang đó thực sự là một tu sĩ bình thường, không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ là vì mẹ của hắn?
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, trong trí nhớ, mẹ của hắn cũng chỉ là truyền nhân tông môn có thực lực bình thường bên ngoài thành Vân Tiêu, lúc đó hai người thành thân, phần lớn cũng chỉ là liên hôn chính trị thôi.
Khả năng đến vì bà ấy cũng rất thấp.
“Có lẽ, còn có một khả năng, hắn ta thực sự đến vì ta”.
Chém thời gian đứt đoạn, xóa đi nhân quả, chính là vì để hắn đến dòng sông thời gian tìm kiếm sự thực.
Trong dòng sông thời gian, khi hắn vừa sử dụng đại đạo nhân quả, những cánh cửa đó liền xuất hiện.
Nhớ lại thì những cánh cửa đó liên kết với dòng sông thời gian, thực ra là vô cùng nguy hiểm.
Kể cả trong thế giới phàm tục, người có tu vi gần đến cực hạn cũng không thể đột phá ra ngoài.
Rất có thể sẽ bị chém chết tại chỗ!
“Ngươi muốn mượn cái chết của Diệp Chấn Quang giết ta sao?”
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng.
Thủ đoạn của kẻ đó đúng là phi thường.
Đáng tiếc, hắn ta đã thất bại.
Nhưng hắn ta cũng thành công.
Thành công kích động cơn giận dữ của Diệp Thần Phi.
“Hy vọng ngươi tìm trước cho mình một phần mộ có phong thủy tốt”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay, một chiếc lá trắng như tuyết lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên chiếc lá có hình vẽ một con vật giống như một gấu có bộ lông vô cùng dày và rậm.
Khoảnh khắc Diệp Thần Phi lỡ tay đánh vỡ dòng sông thời gian, ý thức của hắn đã bắt được chiếc lá này.
Nó nằm trong khoảng thời gian Diệp Chấn Quang bị giết.
Hơn nữa, chiếc là cực kỳ đặc biệt.
Cũng bị chém mất đường nhân quả, không tồn tại trong nhân quả.
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi”.
Diệp Thần Phi cất chiếc lá màu trắng, quay người bỏ đi, định trở về thế giới ban đầu.
Lướt qua không gian hư vô, trước mặt hắn xuất hiện một tấm màn mỏng.
Tấm màn đó chính là kết giới của thế giới này, dùng để ngăn chặn mưa bão hỗn độn bên ngoài xâm nhập.
Nhưng đối với Diệp Thần Phi, xuyên qua nó là một việc vô cùng đơn giản.
Không nghĩ nhiều, Diệp Thần Phi dẫm vào kết giới.
Nhưng đúng lúc này, việc đáng sợ đã xảy ra!
Chân của hắn vừa dẫm vào, một trận tiếng “rắc rắc rắc rắc” bỗng vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thần Phi, kết giới trước mặt lại bắt đầu nứt ra!
Vô số thiên đạo pháp tắc tồn tại trong kết giới trực tiếp tan vỡ, liên tiếp hóa thành bột vụn!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thần Phi vội vàng thu chân lại.
Sau đó kết giới mới dần dần ngừng tan nứt, bắt đầu vá lại từng chút pháp tắc vỡ vụn vừa nãy.
Diệp Thần Phi:
Hắn quên mất, hiện giờ mình đã lấy ra tu vi một trăm tỷ năm, sức mạnh của mình sớm đã vượt xa phạm vi chịu đựng của thế giới này.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu vì thức đêm rụng sợi tóc mà hắn rơi vào trong thế giới này.
Không đến một canh giờ, thế giới sẽ hoàn toàn sập đỏ vì vậy!
“Lúc đến vẫn còn yên ổn, bây giờ, mẹ kiếp ta lại không về được?”
Diệp Thần Phi thầm mắng một tiếng trong lòng.
Ở chỗ sâu trong đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Một cỗ xe lừa dừng trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, hiện ra vô cùng đột ngột.
Bên ngoài xe ngựa, một vòng tròn màu trắng phát ra hào quang mờ, dường như đang bảo vệ xe lừa.
Hai cô bé ngồi trong xe.
Chính là Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan.
Đột nhiên tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức dựng tai, quay người nằm sấp xuống, sau đó từ từ thò nửa cái đầu ra.
Rừng cây yên tĩnh, cây cỏ um tùm.
Một tia sợ hãi hiện lên trong đôi mắt to.
Sau đó, cô bé từ từ rụt cổ lại.
“Đồ lừa đảo! Đã nói là sẽ nhanh về thôi, mà ba ngày rồi cũng không thấy bóng người đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Cô bé ôm chặt con thỏ trong lòng, cố hết sức co tròn lại, vùi mặt vào hai đầu gối mình.
“U Lan, muội nói xem có phải vì tỷ quá nghịch ngợm nên đại bá không cần tỷ nữa không”.
“Hoặc là, đại bá gặp nguy hiểm gì!”
“Hay là liệu đại bá có bị phục kích không”.
Mễ Phong vội vàng quay đầu, đuổi theo đội ngũ.
Sau trận đánh thành Vân Tiêu, hắn ta không cho Văn thúc đi tìm gia chủ của nhà họ Diệp, mà lựa chọn gia nhập Thiên Loan Điện.
Hắn ta phải dựa vào nỗ lực của bản thân, cùng với bóng hình trong lòng kia sóng vai đứng cùng một chiến tuyến.
Cùng lúc đó, cửa nam thành Vân Tiêu.
Một nhóm thanh niên mặc áo xanh bước ra.
Trong số bọn họ, một thân ảnh thoát tục, mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt, cô bé đứng phía sau đám người, người như có chút không ăn khớp với người xung quanh.
Chính là Diệp Cầm Dao.
“Cầm Dao, cô đừng để ý tới cái tên Quan Mục kia, ở trong thư viện có rất nhiều người dễ nói chuyện”, bên cạnh có một thiếu nữ nhích tới gần cô bé.
“Không sao”.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là chưa từng rời khỏi nhà xa như vậy”.
“Giống nhau rồi”.
Thiếu nữ cười nói: “Người của thư viện phần lớn đều đến từ những địa phương xa xôi”.
“Quê hương ta ở một nơi rất rất xa phía nam, nơi đó…”
Thiếu nữ nói rất nhiều, cũng rất thú vị, dần dần xua tan ưu sầu xa quê trong lòng Diệp Cầm Dao.
Sau hồi lâu, Diệp Cầm Dao cười hỏi: “Cô tên gì?”
“Ta hả?”
Thiếu nữ cười hì hì: “Ta tên Nhan Hi, yên tâm đi, đến thư viện rồi ta nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Cửa bắc thành Vân Tiêu.
Một chiếc xe lừa bình thường chậm rãi đi ra từ bên trong thành.
Một người đàn ông thoạt nhìn tuổi tác không lớn, bình thường không có gì lạ thong thả đánh xe lừa.
Phía sau xe lừa đang kéo thùng xe cũ nát không có nóc, bên trong đổ đẩy rơm rạ khô.
Bên trong thùng xe, một thân ảnh nhỏ gầy đang ngồi, cô bé mặc chiếc áo khoác màu đen, bao phủ toàn thân, chỉ có lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong khuôn mặt và đôi mắt to ấy tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, môi cong lên còn cao hơn trời.
“Không phải chứ a bá”.
“Chúng ta ra ngoài như này sao?”
Trong giọng nói của Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy không muốn.
“Chứ cháu muốn thế nào, kiệu lớn tám người khiêng?”
“Chúng ta đang đi du lịch, du lịch hiểu không?”
Diệp Thần Phi cũng không quay đầu lại nói.
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, hai tay chống quai hàm.
Cô bé còn có rất nhiều ý tưởng chưa hoàn thành đó.
Đi theo đại bá, xem ra trong thời gian ngắn không có cơ hội rồi.
“Diệp đại ca, đợi ta!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Ngay sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ gấp gáp chạy tới.
Diệp Thần Phi dừng xe lừa, quay đầu nhìn lại chính là Cốc Vạn Tâm.
Sau lưng nàng còn có một thiếu nữ thanh tú, nhìn rất điềm đạm nho nhã.
“Diệp đại ca”.
Cốc Vạn Tâm chạy tới, thở hổn hển.
“Chuyện gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Có một việc ta luôn muốn nói, nhưng vẫn không có cơ hội”, Cốc Vạn Tâm có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Diệp Thần Phi khẽ động, dáng vẻ này là sắp diễn kịch ngôn tình sao?
Đừng mà em gái.
Cốc Vạn Tâm nói xong, nàng kéo thiếu nữ phía sau lưng lên phía trước rồi đáp: “Đây là cháu gái nhỏ của ta, tên Cốc U Lan, chân tay nhanh nhẹn, người cũng thông minh”.
“Ta nghĩ, dù cho đại ca làm gì, bên cạnh có một nha đầu nghe lời sai bảo thì sẽ thuận lợi hơn nhiều”.
Diệp Thần Phi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.
Nhưng hắn đã quen một mình rồi, có thêm một người bên cạnh, ngược lại sẽ cảm thấy hơi bất tiện.
“Đa tạ ý tốt của cô, nhưng hay là thôi đi”, Diệp Thần Phi từ chối.
“Cô bé rất nghe lời, có thể thay ngài làm không ít chuyện vụn vặt”, Cốc Vạn Tâm nôn nóng nói.
Nhưng Diệp Thần Phi lắc đầu: “Không, ta quen một mình rồi”.
“Con bé biết làm trên mười ngàn món ngon của các địa phương khác nhau”.
Diệp Thần Phi: “…”
“Con bé còn thu thập các loại món ăn trong thiên hạ, vẫn đang học!”
Diệp Thần Phi: “Ta cảm thấy, trên đường đi du lịch, có thêm một người thì sẽ có thêm một phong cảnh”.
“Hiểu Hiểu, cháu nói phải không”.
Diệp Hiểu Hiểu: ???
Vì vậy, một lát sau, trên chiếc xe lừa đơn sơ có thêm một thân ảnh gầy nhỏ.
Men theo đại lộ rộng lớn, một lừa ba người chậm rãi đi về phía núi lớn phía xa.
Trấn Ngô Đồng nằm dưới chân núi cao Thanh Cổ.
Nơi này vốn là một trấn nhỏ, dân số ít, các tán tu tiến vào đỉnh núi cao Thanh Cổ tìm cơ duyên sẽ thu xếp ở đây mấy ngày.
Nhưng từ mấy tháng trước, sau khi điện chủ Thiên Loan Điện của nhà họ Diệp, còn có các chủ Chân Long các ở đây liên thủ chống lại thú triều mạnh mẽ, trấn Ngô Đồng dần dần náo nhiệt.
Diện tích của nó đã lớn gấp mấy lần, rất nhiều tán tu đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, nói là từ chỗ này tiến vào trong núi thám hiểm, sẽ có thêm khí vận vào người.
Hôm nay, một chiếc xe lừa đơn sơ chậm rãi đi vào trấn Ngô Đồng.
Người đánh xe là một thanh niên áo trắng, thùng xe phía sau có hai thiếu nữ hoàn toàn khác nhau.
Một người yên lặng, một người hiếu động không yên.
Chính là ba người Diệp Thần Phi.
Từ lúc xuất phát ở thành Vân Tiêu đến trấn Ngô Đồng, hắn đánh xe lừa đi chậm rãi, tiêu tốn thời gian là mười ngày.
Dọc theo đường đi, gặp được rất nhiều phong cảnh, rất nhiều người.
Chương 107: Tượng Diệp Long và Diệp Hoàng?
Đương nhiên cũng nếm được rất nhiều món ăn ngon khác nhau.
Tài nấu nướng của tiểu nha đầu Cốc U Lan này thật sự rất khá, tài nghệ không hề kém hơn chút nào so với đầu bếp của Túy Mộng lâu.
Bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào cô bé cũng có thể khai thác giá trị sâu nhất của nó, biến thành món ăn quý và lạ.
Là một báu vật đó!
Diệp Thần Phi đưa ra đánh giá cao nhất chưa từng có.
“Ồ, trấn Ngô Đồng thay đổi lớn quá”.
Xe lừa chậm rãi tiến về phía trước, Diệp Hiểu Hiểu nhìn qua nhìn lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trong ngực cô bé ôm một con thỏ nhỏ màu trắng.
Đây là một con thỏ bình thường, điểm kỳ lạ duy nhất chính là răng cửa sáng loáng kia của nó, quả thật lớn gấp mấy lần con thỏ bình thường.
Con thỏ có răng cửa lớn.
Diệp Hiểu Hiểu vừa nhìn liền thích nó, cô bé đã cứu nó ra trong một ổ thỏ Cốc U Lan bắt.
Vừa lẩm bẩm “Thỏ đáng yêu quá”, vừa ăn món ngon được làm từ các huynh đệ tỷ muội của nó.
Dáng vẻ này bị Diệp Thần Phi nhìn đầy khinh bỉ.
“Lần trước khi cháu cùng các tỷ tỷ đến, nơi này chỉ lớn chừng một thôn trang”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Tu sĩ thành Vân Tiêu ngày càng nhiều”.
Dọc theo đường đi, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tu sĩ tăng lên không ít so với trước đó, đoán chừng là từ địa phương khác chạy tới.
Suy cho cùng, thành Vân Tiêu bây giờ tràn đầy cơ hội.
Một lúc sau, mấy người đi tới một quảng trường rộng lớn.
Giữa quảng trường, khói mù lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy sau lưng khói mù đậm đặc, hình như có một tòa kiến trúc khổng lồ.
Đến gần nhìn một chút, Diệp Thần Phi nhất thời kinh ngạc, đó lại là hai pho tượng rất sống động.
Một người trong đó, tay cầm trường thương, ánh mắt lạnh lùng, chiến ý mười phần, giống như đang săn giết yêu thú.
Chính là Diệp Long!
Còn một người khác, trường kiếm rủ xuống đất, người đó đứng chắp tay, chiến bào tung bay, vô cùng ngang ngược.
Chính là Diệp Hoàng!
Người của trấn Ngô Đồng đã tạc tượng cho hai người bọn họ!
Diệp Hiểu Hiểu ngẩng đầu, há miệng: “Bọn họ đều đẹp quá!”
“Ăn nói cẩn thận!”
Bỗng nhiên một tu sĩ cao tuổi đi tới.
“Đây chính là Hoàng tiên tử và Long đại nhân, thiên kiêu phi phàm! Sao có thể dùng từ ngữ phàm tục để miêu tả chứ!”
Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu, sau đó cầm ra hai nén hương dài, đốt xong liền cắm dưới chân pho tượng.
Diệp Hiểu Hiểu sững sốt hồi lâu, không biết nói cái gì cho phải.
Ta khen ca ca tỷ tỷ nhà mình, vậy mà lại bị một người ngoài chê không tôn trọng!
Thế giới này sao vậy?
Diệp Thần Phi thấy vậy liền cười không ngớt, chờ khi lão tu sĩ kính hương xong, hắn tiến lên hỏi: “Vị đạo hữu này, tại sao các ông lại làm như vậy với hai thanh niên đó thế?”
Lão tu sĩ nhìn Diệp Thần Phi từ trên xuống dưới.
“Mới tới trấn Ngô Đồng rồi”.
“Ta khuyên ngươi mau đi mua thiên hương thắp dưới chân Hoàng tiên tử và Long đại nhân đi, sẽ có khí vận trong u minh bảo vệ ngươi”.
Nói xong, ông ta cũng không để ý đến Diệp Thần Phi nữa, xoay người rời đi.
Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi, ta dâng hương cầu phúc từ con gái và cháu trai ta?
Cũng quá ngược với đạo lý rồi.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không chấp nhận nổi.
“Hắc hắc, a bá, bây giờ bá có cần cháu đi mua một bó hương cầu xin may mắn cho chúng ta không?”, Diệp Hiểu Hiểu che miệng cười trộm.
“Cút sang một bên”.
Diệp Thần Phi tức giận nói.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng, con thỏ nhỏ trốn trong lòng cô bé lại nhe răng toét miệng với Diệp Thần Phi.
Quả thật là chủ phản nghịch, ngay cả sủng vật cũng phản nghịch như vậy.
Sớm muộn ta sẽ tìm cơ hội hầm nhừ nó.
Diệp Thần Phi nhìn đám người cầu phúc nườm nượp không ngừng, hắn không ở lại nữa, xoay người rời đi.
Sau lưng, Diệp Hiểu Hiểu đến gần Cốc U Lan, nhỏ giọng nói: “U Lan này, nghe ta, ông ấy xấu hổ thôi, cô đi mua cho ta một nén nhang để xen vào đó đi”.
Cốc U Lan mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, cô cô đã căn dặn ta, ở bên ngoài chỉ có nghe lời của đại lão gia, thật sự xin lỗi”.
Diệp Hiểu Hiểu liếc mắt.
“Thật vô vị”.
Ba người ăn một bữa cơm bình dân ở trấn Ngô Đồng, cũng không ở lại lâu, bọn họ liền đi sâu vào đỉnh núi cao.
Sau khi đi qua con đường có đông đảo các tu sĩ, cuối cùng Diệp Thần Phi không chậm rãi tiến về phía trước nữa, tay lớn của hắn vung lên, toàn bộ chiếc xe lừa bay lên không trung, đạp trên mây trắng, cấp tốc đi về phía trước.
Cuối cùng Diệp Hiểu Hiểu đã có thể cởi áo choàng, mái tóc dài màu tím tung bay theo gió, tâm tình sung sướng.
Còn Cốc U Lan thì nắm chặt thùng xe lừa, dáng vẻ lo lắng.
“Đứng lên đi, a bá sẽ không để cô rơi xuống đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu tiến lên, kéo cô bé đứng dậy.
Hai người đứng ở thùng xe, nhìn mặt trời trên tầng mây, ánh mặt trời màu vàng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt hai người.
“Đẹp quá!”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
Cốc U Lan dùng sức gật đầu.
Nhìn cảnh tượng lần này, cô bé liền nhớ đến những lời cô cô đã nói.
“Đi theo vị lão gia kia, cháu sẽ nhìn thấy một sự xuất sắc mà bất kỳ ai suốt cả đời sẽ không thể nào hiểu được”.
Lúc cô bé nhìn chiếc xe lừa kia thì vẫn còn nghi ngờ với câu nói này.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin phục.
Núi non trùng điệp, bay vùn vụt dưới chân, lướt về phía sau.
Xe lừa bay trên không trung, khi đi ngày càng sâu vào núi cao Thanh Cổ, cuối cùng đã tới ở nóc một khu rừng rậm rạp.
Diệp Thần Phi huýt sáo, xe lừa chậm rãi hạ xuống, rơi bên cạnh một mương nước cạn.
Chương 108: Xóa sạch nhân quả
Nơi nay chính là nơi Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công.
“Các cháu ở đây đợi ta”.
Diệp Thần Phi nói xong, bay lên không trung đến trên một bức tường cao đối diện.
Nơi này có tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng phía dưới.
Đã một năm trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra, sức mạnh của thiên nhiên sớm đã xóa đi tất cả mọi dấu tích, không nhìn ra được chút gì.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Thực ra trong lòng hắn có chút trốn tránh chối bỏ Diệp Chấn Quang, người cha của hắn ở thế giới này.
Dù sao, hắn cũng đến từ một thế giới khác, một người trưởng thành có tâm trí phát triển toàn diện, vô duyên vô cớ thêm một người cha, làm sao có thể thản nhiên đối diện?
Đúng thế, với thực lực hiện tại của hắn, thậm chí có thể tập trung thần hồn, định hình cơ thể, khiến Diệp Chấn Quang sống lại.
Nhưng sau khi sống lại, hai người phải chung sống thế nào đây?
Hắn thực sự không thể thật lòng thật dạ gọi một tiếng cha.
Cho nên, mặc dù cái chết của Diệp Chấn Quang có chút kỳ lạ, hắn cũng chưa từng chủ động truy cứu.
Nếu không phải Diệp Chấn Tông cầu xin, có lẽ cho đến khi rời khỏi thế giới này, hắn cũng sẽ không đến nơi này.
“Ầy, thôi bỏ đi, vẫn nên điều tra rõ chân tướng thì hơn, cũng coi như cho cơ thể mượn dụng này một lời giải thích.
Diệp Thần Phi hít một hơi, chậm rãi đưa tay ra, sau lật chuyển hướng lên trên.
“Thời gian quay ngược lại!”
Cùng với động tác của hắn, tất cả mọi thứ dưới chân lập tức xảy ra biến hóa!
Cây cối lay động, nước suối đang chảy ngược lại, trời đất xoay chuyển!
Cây cỏ chui xuống lòng đất, ngay cả chim bay trên trời cũng biến nhỏ lại, trở về trong vỏ trứng của mình.
Bỗng nhiên, cây lớn bắt đầu đổ sập, một vùng vết tích thảm hại dần dần xuất hiện trước mặt Diệp Thần Phi.
Hắn đã trở về một năm trước, thời điểm sau khi cuộc chiến đấu xảy ra.
Hắn nhìn núi đá sập đổ, nhìn thấy đất nhuốm máu, nhìn thấy người nhà họ Diệp chết thảm.
Bọn họ vốn không thể chống lại được thực lực của hổ huyết sát.
Diệp Thần Phi giảm tốc độ, hắn muốn xem xem rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào.
Cùng với thời gian trôi, một tiếng gầm cuồng bạo thấp thoáng truyền đến.
Đó là tiếng của hổ huyết sát.
Chân tướng ở ngay trước mắt.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, một luồng dao động không gian mạnh mẽ xuất hiện!
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu rung lắc một cách đột ngột, tất cả hình ảnh đều xuất hiện làn sóng dập dờn như sóng nước, chao đảo bất định.
Diệp Thần Phi cau mày, khí thế cường mạnh bỗng bùng phát, sức mạnh thần hồn khó mà ước tính được phát tán ra, ổn định đoạn thời gian này.
Tiếp đó, tất cả cảnh tượng đột nhiên biến mất, biến thành một vùng hư vô tối đen.
Vẻ mặt Diệp Thần Phi kinh hoàng.
Nơi này là động tối thời gian!
Có người nào đó thi triển đại thần thông, chém thẳng hình ảnh Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công từ trong thời gian!
Trong động tối thời gian là một vùng hư vô.
Diệp Thần Phi đứng trong đó, cau chặt mày.
Hắn không hiểu tại sao cảnh tượng Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công bị xóa đi.
Rốt cuộc hung thủ là ai?
Trong đó ẩn giấu điều gì?
Một tu sĩ nhỏ bé Kim Đan hậu kỳ, tại sao lại chọc đến kẻ mạnh như vậy?
Rất nhiều điều nghi vấn nổi lên trong đầu Diệp Thần Phi.
Hắn tiếp tục quay ngược thời gian, sau một thời gian động tối kéo dài, trời đất lại sáng rõ trở lại.
Nhưng lúc này, thế giới phía dưới đã bình lặng trở lại.
Hiển nhiên, đó là thời điểm trước khi cuộc chiến đấu xảy ra.
Kẻ chưa rõ danh tính đó thực sự đến vì Diệp Chấn Quang.
“Thú vị”.
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng: “Ngươi cũng muốn ẩn nấp, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi là ai, muốn giở trò quỷ gì!”
Sau đó, hắn đảo ngược thời gian, sau khi xuyên qua động tối lần nữa, đến cảnh tượng sau khi bị xóa đi.
Hàng chục thi thể người gia tôc họ Diệp ngổn ngang trước mắt, máu tươi đầm đìa.
“Ngươi có thể chém thời gian, cũng có thể xóa đi nhân quả ư?”
Diệp Thần Phi cong móng tay thành móng vuốt, lập tức cào phá hư không, lát sau, một đường thẳng màu xám được hắn tóm trong tay.
“Đó là đường thẳng của nhân quả!”
Trong lúc truy tìm hung thủ giết chết Diệp Tùy Hổ, hắn đã từng mượn bộ da lông của nhân quả.
Nhưng lần này, hắn trực tiếp cướp luôn đường nhân quả đến!
“Đi!”
Diệp Thần Phi đẩy bàn tay ra, đường nhân quả màu xám lập tức mở rộng vô hạn, cả vùng trời biến thành một thế giới màu xám.
Đó là màn trời nhân quả.
Vô số đường nhân quả đung đưa bất định trong đó.
Xuyên qua màn trời nhân quả, Diệp Thần Phi nhìn sang những người gia tộc họ Diệp ngã dưới mặt đất.
Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra.
Trong tầm nhìn của nhân quả, Diệp Thần Phi có thể nhìn thấy cả cuộc đời của tất cả sinh linh.
Nhưng trên người của mấy người nhà họ Diệp đã chết đó lại có lớp sương xám mờ mờ.
Bọn họ không ở trong nhân quả!
Người đó lại thực sự xóa đi cả nhân quả!
Trong lòng Diệp Thần Phi càng thêm nghi hoặc.
Rốt cuộc Diệp Chấn Quang có bản lĩnh gì có thể khiến kẻ đó đối xử như vậy?
Nhìn hình ảnh không còn chút dấu tích, Diệp Thần Phi vung tay, xua đi toàn bộ thế giới màu xám, về đến trong thế giới hiện thực.
Bầu không khí tươi mới khiến trong lòng hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Rất rõ ràng kẻ làm ra những việc này là một đại thần thông.
Hắn ta tinh thông đại đạo, hơn nữa làm việc vô cùng sạch sẽ, không thể tìm được chút dấu vết gì.
Chuyện này phức tạp hơn rồi!
Chương 109: Đánh đứt dòng sông thời gian
“Không ngờ lời hứa đầu tiên đưa ra lại khó khăn như vậy”.
Diệp Thần Phi lắc đầu, trên mặt hiện nụ cười lạnh lùng.
“Nhưng nếu ngươi cho rằng ta sẽ vì việc này mà từ bỏ thì thật coi thường ta quá”.
“Ta nhất định sẽ tìm được ngươi”.
Một lát sau, Diệp Thần Phi chậm rãi hạ xuống bên cạnh xe lừa.
“Đại bá, chúng cháu tìm được một ổ trứng của chim bói cá!”
Thấy hắn quay lại, Diệp Hiểu Hiểu chạy đến.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy sắc mặt Diệp Thần Phi, lập tức trong lòng kinh ngạc, thu tay lại, đôi mắt to nhìn Diệp Thần Phi, không nói nữa.
Trước nay cô bé chưa từng thấy đại bá nghiêm túc như vậy.
Diệp Thần Phi nhìn cô bé, cười nói: “Không sao, ta vẫn phải rời đi một chuyến, các cháu ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chạy lung tung”.
Nói xong, hắn lại đưa ngón tay ra, vẽ một vòng tròn thật lớn xung quanh xe lừa.
“Nhớ kỹ, nhất định không được ra khỏi vòng tròn này”.
Tình hình vừa nãy khiến trong lòng hắn cảnh giác.
Có lẽ kẻ phía sau không đơn thuần đến vì Diệp Chấn Quang.
“Ừm, đại bá, người yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không chạy lung tung!”, Diệp Hiểu Hiểu vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Diệp Thần Phi cười xoa đầu cô bé.
“Đợi ta, ta sẽ nhanh quay lại thôi”.
Nói xong, bóng hình hắn chậm rãi biến mất.
“Đại bá!”
Diệp Hiểu Hiểu gọi một câu, nhưng phát hiện đã muộn.
Cô bé nhìn môi trường xung quanh, không khỏi ôm chặt con thỏ con trong lòng.
Sau đó, Diệp Hiểu Hiểu kéo Cốc U Lan trốn vào trong khoang xe lừa.
“U Lan, muội đừng sợ, tỷ kể chuyện cho muội”.
Vùng đất hư vô.
Dòng sông thời gian màu bạc chảy từ xa xưa đi đến tương lai, chảy mãi không ngừng.
Bỗng nhiên, một bóng hình xuất hiện bên trên dòng sông thời gian.
Chính là Diệp Thần Phi.
Hắn nhìn dòng sông thời gian vô biên vô tận trước mặt, cười lạnh lùng.
“Ta không tin ngươi có thể khuấy đảo nơi này”.
Vùng đất hư vô là vùng được dòng sông thời gian diễn hóa ra.
Đối kháng với nó chính là đối kháng với cả không gian.
Ở nơi này, không ai có sức mạnh cường mạnh như vậy.
Diệp Thần Phi chắp hai tay sau lưng, bước lên trên không trung dòng sông thời gian, đi ngược dòng.
Hắn nhanh chóng đến thời điểm một năm trước, lúc Diệp Chấn Quang gặp phải tấn công.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy Diệp Chấn Quang, nhìn thấy hổ huyết sát đang phát cuồng!
Sắc mặt Diệp Thần Phi nghiêm lại, quả nhiên đúng như hắn suy đoán.
Suy nghĩ một lúc, hắn thò đầu vào trong dòng sông thời gian, đến chỗ cảnh tượng quen thuộc.
Trên mảnh đất tan hoang tiêu điều, một người trung niên khôi ngô người dính đầy máu tươi đang đối đầu trực diện với một con yêu hổ màu đỏ đen khổng lồ.
Phía sau ông ta là hàng chục thi thể ngổn ngang.
“Không thể nào, ngươi không thể nào xuất hiện ở đây được!”
Trông người đàn ông trung niên có sáu bảy phần giống với Diệp Thần Phi, ông ta chính là Diệp Chấn Quang.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thần Phi tận mắt nhìn thấy ông ta “sống sờ sờ”.
Lúc này, ông ta bị thương nặng, đã như nỏ mạnh hết đà.
Ông ta nổi giận chất vấn.
Nhưng hổ huyết sát không có ý giao lưu với ông ta, gầm lên một tiếng rồi lao đến.
Móng vuốt sắc nhọn lập tức cào xé rách cơ thể Diệp Chấn Quang.
Sau khi dễ dàng làm xong tất cả, hổ huyết sát ngửa cổ lên trời gầm thét, sau đó hóa thành tinh quang nhỏ, hoàn toàn biến mất.
“Kẻ đó đến để giết Diệp Chấn Quang!”
“Nhưng rốt cuộc hắn ta có mục đích gì?”
Thông qua cảnh vừa nãy, hắn đã phát hiện, Diệp Chấn Quang thực sự là một tu sĩ bình thường không thể bình thường hơn, kẻ mạnh đó hoàn toàn không có lý do để tốn tâm sức như vậy đi đối phó ông ta.
Diệp Thần Phi nghĩ mãi mà không hiểu.
“Thôi vậy, tự tìm thì hơn”.
Diệp Thần Phi nhìn chuẩn vị trí hổ huyết sát biến mất, định thi triển đại đạo nhân quả trên dòng sông thời gian.
Nhưng hắn vừa ra tay, cảnh trước mắt bỗng biến hóa dữ dội, cả dòng sông bạc lập tức treo ngược trên bầu trời.
Sau đó trong dòng sông bạc đột nhiên nổi lên hàng vạn cánh cửa khổng lồ, chỉ trong chớp mắt, bao vây cả người Diệp Thần Phi trong đó!
Phía sau mỗi cánh cửa là một thế giới khác nhau.
Đó là sức mạnh được lấy ra từ trong dòng sông thời gian!
Diệp Thần Phi hừ lạnh lùng một tiếng, toàn bộ tức mạnh toàn thân bùng phát, tấn công ra một quyền, đập vào trong cánh cửa.
Nhưng sau một tiếng vang lớn, cánh cửa chỉ rung lên một lúc, rồi trở lại như ban đầu.
Hào quang màu bạc không ngừng lưu chuyển trên cánh cửa.
Diệp Thần Phi cau chặt mày, kẻ đó hình như liên kết những cánh cửa đó với cả dòng sông thời gian, đối kháng với nó, chính là đối kháng với dòng sông thời gian!
Đây rõ ràng đã mưu tính trước!
“Ta vì ta ư?”
Diệp Thần Phi nhìn sức mạnh thời gian lưu chuyển trên hàng vạn cánh cửa, phát hiện hình như chuyện này còn phức tạp hơn mình tưởng tượng.
“Ngươi thực sự chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng, trong lòng khẽ động, tu vi cất giấu trong hệ thống lập tức được thả ra, toàn bộ ào vào trong cơ thể của Diệp Thần Phi.
Một vạn năm, mười vạn năm.
Trong cánh cửa, tu vi của Diệp Thần Phi bắt đầu tăng lên như điên.
Thế giới đó có hạn chế, nếu quá mạnh, rất có khả năng sẽ khiến thế giới sập đổ.
Nhưng trong không gian hư vô, hoàn toàn không cần lo lắng điều này!
Diệp Thần Phi không ngừng tăng tu vi, hư không xung quanh hắn xuất hiện các vòng tròn gợn sóng.
Hàng vạn cánh cửa, tốc độ lưu chuyển của sức mạnh thời gian càng lúc càng nhanh, hiển nhiên, chúng đã cảm nhận được áp lực!
Cho đến sau khi Diệp Thần Phi lấy ra một trăm tỷ tu vi, trên cánh cửa đã đầy vân nứt!
“Cút!”
Diệp Thần Phi gào lớn một tiếng, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp tấn công cánh cửa trước mặt.
Một luồng năng lượng lớn mạnh đến mức không thể hình dung bằng lời lập tức xuất ra xiên lệch!
Trong khoảnh khắc hàng vạn cánh cửa tiếp xúc đến nắm đấm, tất cả hóa thành bột vụn!
Luồng năng lượng đó thực sự quá mạnh, sau khi đánh vỡ cánh cửa, trực tiếp tấn công vào trong dòng sông thời gian.
“Ầm!”
Tiếng ầm ầm trời đất rung chuyển vang lên.
Không gian hư vô tối đen như muốn mọc lên một vầng mặt trời vô cùng chói rực khiến người ta không mở nổi mắt!
Một lúc sau, hào quang đó mới dần mất đi.
Diệp Thần Phi đứng trong hư không.
Trước mặt hắn, dòng sông thời gian màu bạc xuất hiện một khe nứt khổng lồ.
Một quyền của hắn trực tiếp tấn công đứt đoạn dòng sông thời gian!
Hư vô nổi lên, thuận theo khe nứt, ào ngược dòng, nuốt chửng thượng du của dòng sông thời gian.
Thế giới này, tất cả thời gian một năm trước hoàn toàn biến mất dưới một quyền nổi giận của Diệp Thần Phi!
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Thần Phi trầm mặc.
“Vừa đột phá, không kiểm soát tốt được lực”.
“Xin lỗi, dòng sông thời gian”.
Chương 110: Kết giới
Vùng đất hư vô.
Diệp Thần Phi đứng trong hư vô, nhìn dòng sông thời gian xa xôi, bị hư vô nuốt chửng từng chút, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bỗng nhiên, “thụp” một tiếng, cả không gian cũng xảy ra chấn rung dữ dội.
Sau đó ở chỗ khe nứt dòng sông thời gian, một làn khí sương màu xám như sương khói điên cuồng nổi lên.
Đó là khí hỗn độn!
Diệp Thần Phi không để ý, một quyền vừa nãy của hắn hình như không chỉ đánh đứt đoạn dòng sông thời gian, ngay cả không gian hư vô cũng bị tấn công vỡ.
“Các ngươi nghe ta nói, ta thực sự không cố ý”.
Trong lòng Diệp Thần Phi bất lực, vừa nãy hắn chỉ muốn đánh vỡ những cánh cửa cấm nhốt hắn mà thôi, ai ngờ được, sức mạnh của tu vi một trăm tỷ năm lại hung mãnh đến vậy!
Đánh vùng đất hư vô ra một khe nứt lớn.
Thật đúng là cổng thành cháy lại tai vạ đến cá dưới ao.
“Rốt cuộc là ai làm, hắn ta giở thủ đoạn lớn như vậy, chắc chắn không chỉ vì Diệp Chấn Quang”.
Trong dòng sông thời gian, Diệp Thần Phi nhìn thấy rõ ràng, Diệp Chấn Quang đó thực sự là một tu sĩ bình thường, không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ là vì mẹ của hắn?
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, trong trí nhớ, mẹ của hắn cũng chỉ là truyền nhân tông môn có thực lực bình thường bên ngoài thành Vân Tiêu, lúc đó hai người thành thân, phần lớn cũng chỉ là liên hôn chính trị thôi.
Khả năng đến vì bà ấy cũng rất thấp.
“Có lẽ, còn có một khả năng, hắn ta thực sự đến vì ta”.
Chém thời gian đứt đoạn, xóa đi nhân quả, chính là vì để hắn đến dòng sông thời gian tìm kiếm sự thực.
Trong dòng sông thời gian, khi hắn vừa sử dụng đại đạo nhân quả, những cánh cửa đó liền xuất hiện.
Nhớ lại thì những cánh cửa đó liên kết với dòng sông thời gian, thực ra là vô cùng nguy hiểm.
Kể cả trong thế giới phàm tục, người có tu vi gần đến cực hạn cũng không thể đột phá ra ngoài.
Rất có thể sẽ bị chém chết tại chỗ!
“Ngươi muốn mượn cái chết của Diệp Chấn Quang giết ta sao?”
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng.
Thủ đoạn của kẻ đó đúng là phi thường.
Đáng tiếc, hắn ta đã thất bại.
Nhưng hắn ta cũng thành công.
Thành công kích động cơn giận dữ của Diệp Thần Phi.
“Hy vọng ngươi tìm trước cho mình một phần mộ có phong thủy tốt”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay, một chiếc lá trắng như tuyết lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên chiếc lá có hình vẽ một con vật giống như một gấu có bộ lông vô cùng dày và rậm.
Khoảnh khắc Diệp Thần Phi lỡ tay đánh vỡ dòng sông thời gian, ý thức của hắn đã bắt được chiếc lá này.
Nó nằm trong khoảng thời gian Diệp Chấn Quang bị giết.
Hơn nữa, chiếc là cực kỳ đặc biệt.
Cũng bị chém mất đường nhân quả, không tồn tại trong nhân quả.
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi”.
Diệp Thần Phi cất chiếc lá màu trắng, quay người bỏ đi, định trở về thế giới ban đầu.
Lướt qua không gian hư vô, trước mặt hắn xuất hiện một tấm màn mỏng.
Tấm màn đó chính là kết giới của thế giới này, dùng để ngăn chặn mưa bão hỗn độn bên ngoài xâm nhập.
Nhưng đối với Diệp Thần Phi, xuyên qua nó là một việc vô cùng đơn giản.
Không nghĩ nhiều, Diệp Thần Phi dẫm vào kết giới.
Nhưng đúng lúc này, việc đáng sợ đã xảy ra!
Chân của hắn vừa dẫm vào, một trận tiếng “rắc rắc rắc rắc” bỗng vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thần Phi, kết giới trước mặt lại bắt đầu nứt ra!
Vô số thiên đạo pháp tắc tồn tại trong kết giới trực tiếp tan vỡ, liên tiếp hóa thành bột vụn!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thần Phi vội vàng thu chân lại.
Sau đó kết giới mới dần dần ngừng tan nứt, bắt đầu vá lại từng chút pháp tắc vỡ vụn vừa nãy.
Diệp Thần Phi:
Hắn quên mất, hiện giờ mình đã lấy ra tu vi một trăm tỷ năm, sức mạnh của mình sớm đã vượt xa phạm vi chịu đựng của thế giới này.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu vì thức đêm rụng sợi tóc mà hắn rơi vào trong thế giới này.
Không đến một canh giờ, thế giới sẽ hoàn toàn sập đỏ vì vậy!
“Lúc đến vẫn còn yên ổn, bây giờ, mẹ kiếp ta lại không về được?”
Diệp Thần Phi thầm mắng một tiếng trong lòng.
Ở chỗ sâu trong đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Một cỗ xe lừa dừng trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, hiện ra vô cùng đột ngột.
Bên ngoài xe ngựa, một vòng tròn màu trắng phát ra hào quang mờ, dường như đang bảo vệ xe lừa.
Hai cô bé ngồi trong xe.
Chính là Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan.
Đột nhiên tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức dựng tai, quay người nằm sấp xuống, sau đó từ từ thò nửa cái đầu ra.
Rừng cây yên tĩnh, cây cỏ um tùm.
Một tia sợ hãi hiện lên trong đôi mắt to.
Sau đó, cô bé từ từ rụt cổ lại.
“Đồ lừa đảo! Đã nói là sẽ nhanh về thôi, mà ba ngày rồi cũng không thấy bóng người đâu!”
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Cô bé ôm chặt con thỏ trong lòng, cố hết sức co tròn lại, vùi mặt vào hai đầu gối mình.
“U Lan, muội nói xem có phải vì tỷ quá nghịch ngợm nên đại bá không cần tỷ nữa không”.
“Hoặc là, đại bá gặp nguy hiểm gì!”
“Hay là liệu đại bá có bị phục kích không”.
Bình luận facebook