• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 149-150

Chương 149: Lang Chủ

Người bảo vệ Bang Chiến Thần không thay đổi sắc mặt, tiến lên một bước, nói: “Thiên Tiên Hội của ngươi dù mạnh thế nào, lão tử cũng sẽ không gia nhập một bang hội eo éo như đàn bà.

“Nghe nói, tiên chủ các ngươi là một tiểu nha đầu còn chưa mọc hết lông cơ?”

“Ngươi muốn chết hả!”

Người của Thiên Tiên Hội lập tức nổi giận bừng bừng.

Hai bên đối đầu, nhìn như sắp lao vào đánh nhau.

Bỗng nhiên, “bành” một tiếng, cánh cửa quán rượu bị người ta đạp mở từ bên ngoài.

Một bóng hình cao lớn sải bước lớn đi vào.

Lập tức một luồng ý lạnh thấu xương càn quét cả quán rượu!

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt người đi vào, con ngươi của Thạch Trọng co chặt lại.

“Lại là nàng ta!”

Một bóng hình thon cao đi vào quán rượu.

Nàng ta mặc áo ngắn, cái bụng phẳng lì lộ ra ngoài, dường như không cảm thấy lạnh chút nào.

Mấy đường vân màu đen lượn vòng trên cơ thể nàng ta, lan rộng cho đến cổ.

Một đôi mắt màu xanh băng lạnh chỉ quét nhìn một lượt, đã khiến nhiệt độ trong quán rượu bỗng giảm mạnh.

Dừng lại một lúc, nàng ta đi vào quầy quán rượu, vung tay ra, một đống cái đầu mang mùi máu tanh lập tức được bày đầy trên mặt bàn.

“Trời ơi, đó là Băng Kim Báo, một trong yêu vương phía Tây ư? Đó là yêu thú bát phẩm đấy!”

“Còn cái đầu đó, hình là cũng là yêu thú bát phẩm, Phệ Huyết Quỷ Ưng!”

“Cái đầu ở giữa, chẳng lẽ chính là thủ lĩnh của bí cảnh Hắc Sát, yêu thú cửu phẩm Đại Hoang Tuyết Lân!”

Mọi người đều kinh hãi kêu lên.

Đầu yêu thú của cô gái đó lấy ra, khí thế thực sự quá hào hùng!

Kể cả chúng đã chết, nhưng uy áp như vậy cũng khiến những người siêu phàm có mặt cũng phải thấy run run.

Chưởng quầy run lẩy bẩy cầm lệnh bài đá phát sáng.

Trên mặt lệnh bài khắc mấy chục cái tên, đều là Bang Hội nổi tiếng của hoàng thành Vĩnh Đông.

Phía trên nhất, bang Chiến Thần chiếm vị trí đầu tiên, còn cái tên Thiên Tiên Hội đứng ngay sát phía sau.

Chưởng quầy lấy ra một chiếc bút, viết toàn bộ tên của mấy đại yêu phía sau Thiên Tiên Hội.

Lập tức, tên của Thiên Tiên Hội phát ra hào quang rực rỡ, chầm chậm vượt lên trên bang Chiến Thần, đứng vị trí đầu tiên!

Sau đó, cô gái quay người, nhìn đám người của Thiên Tiên Hội vừa nãy, lạnh lùng nói: “Thực lực và sự tôn trọng là do đánh trận mà có, chứ không phải có được từ tranh cãi”.

“Có thời gian rảnh rỗi đấu khẩu, chi bằng ra ngoài giết mấy con yêu thú thì hơn”.

Nói xong, nàng ta trực tiếp đứng lên bỏ đi.

Đám người đó đều cúi đầu, cũng không tranh chấp nữa, cầm vũ khí rời đi theo cô gái.

Một hồi lâu sau, trong quán rượu mới ồn ào trở lại.

“Mạnh quá, xem ra trong thời gian rất dài, cũng không có ai có thể phá vỡ được thành tựu của Thiên Tiên Hội”.

Lúc này, một ông lão bên cạnh Thạch Trọng mới cảm thán nói.

Thạch Trọng vừa mới hoàn hồn lại từ chấn hãi, thấy ông lão nói vậy, vội vàng hỏi: “Ông lão, cô gái vừa nãy cũng là người của Thiên Tiên Hội ư?”

Ông lão ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thạch Trọng.

“Ngươi mới đến phải không?”

“Ngay cả người đứng đầu năm đại anh hùng Thiên Tiên Hội mà ngươi cũng không biết?”

Thạch Trọng vội ôm quyền, cung kính nói: “Xin ông lão giải đáp thắc mắc”.

Sau đó, ông lão đó kể lại từ đầu đến cuối chuyện của Thiên Tiên Hội cho Thạch Trọng.

Thì ra bang hội cường mạnh bất ngờ nổi lên này mới chỉ thành lập từ năm năm trước.

Nhưng Thiên Tiên Hội vừa mới thành lập đã thể hiện ra thực lực cực mạnh.

Bọn họ thám hiểm các loại bí cảnh, nhiều lần chém được yêu thú cường mạnh, thành quả nổi bật!

Rất nhanh đã nổi tiếng khắp hoàng thành, thu hút rất nhiều thanh niên trẻ siêu phàm gia nhập.

Nếu chỉ là vậy, mặc dù phát triển năm năm cũng không đạt được đến thành tựu như hiện tại.

Nhưng nửa năm trước, tiên chủ Thiên Tiên Hội bỗng nhiên khiêu chiếu với thiên kiêu Thần Phủ, và luôn luôn đàn áp, khiến tất cả thiên tài của Thần Phủ đều bị đánh một lượt.

Đó là Thần Phủ đại thiên đấy!

Những người ở đó đều được đích thân đại thiên thần đón về từ khắp các nơi ở Vĩnh Đông, thực lực và thiên phú của họ đương nhiên là xuất sắc trong số thiên tài.

Nhưng toàn bộ bọn họ lại ngã dưới chân tiên chủ.

Bắt đầu từ ngày đó, Thiên Tiên Hội vang danh khắp nơi, vô số cường giả, tranh nhau gia nhập.

Cuối cùng, tạo thành một bang hội hàng đầu có một tiên chủ và năm hùng chủ như hiện giờ.

Trong đó, Lang chủ là người đầu tiên đi theo bên cạnh tiên chủ, cánh tay thứ hai của Thiên Tiên Hội.

Chiến sĩ thú linh bậc tám đỉnh phong!

Ông lão nói xong, Thạch Trọng ngây ra như khúc gỗ.

Cô gái vừa nãy, rõ ràng là Sói Nữ từng cùng mình tham dự đại hội thần ban năm năm trước mà!

Bây giờ nàng ta đã trưởng thành đến mức này rồi?

Hắn còn tưởng rằng, thực lực trung kỳ bậc bảy của mình đã đủ tự hào trong cùng thế hệ rồi.

Còn nữa, hắn nhớ, Sói Nữ cùng đến với Diệp Hiểu Hiểu, Thạch Trọng nhớ lại năm năm trước, cô bé đánh bại mình trong trận chung kết đó, thủ đoạn mà cô bé sử dụng lúc đó chính là vô số Thiên Tiên Tử đại diện cho ác mộng!

Đã qua năm năm, bóng hình của họ lại đã đạt đến độ cao mà mình chỉ có thể ngước nhìn.
Chương 150: Gấu chủ

Hơn nữa nghe những gì ông lão nói, bọn họ không lựa chọn tu hành trong thần phủ.

Vậy thì rốt cuộc là họ làm được bằng cách nào?

Thạch Trọng nghĩ mãi mà không hiểu.

“Tiểu tử, ta thấy ngươi cao to khỏe mạnh, trông cũng khá được, ta nói với ngươi, bây giờ Thiên Tiên Hội đang chuẩn bị mở rộng thành viên đấy”.

“Nắm bắt cơ hội, giành lấy tương lai, nếu không qua lần này sẽ không còn cơ hội đâu”.

Ông lão vỗ vai Thạch Trọng.

Thạch Trọng miễn cưỡng cười: “Đa tạ ông lão”.

Một lát sau, Thạch Trong đến trước một tòa nhà hoa lệ.

Ba chữ Thiên Tiên Hội, như rồng bay phượng múa, chấn hãi lòng người.

Trước cổng, người qua người lại, phần lớn số người trong đó, trước ngực đều thêu một đóa Thiên Tiên Tử màu trắng, toàn thân khí huyết lẫm liệt.

Nơi này chính là đại bản doanh của Thiên Tiên Hội.

Thạch Trọng hít sâu một hơi, đi về phía trước.

Được biết đối thủ ngày xưa đã đi vượt xa mình, lòng tin của hắn vẫn chịu đả kích rất lớn.

Niềm kiêu ngạo đã từng có bỗng vỡ tan.

Nhưng đứng trước một trái tim muốn trở nên mạnh hơn, niềm kiêu ngạo đó không đáng nhắc đến!

Suy đi nghĩ lại, bây giờ cũng chỉ có Thiên Tiên Hội là nơi đến tốt nhất.

Thạch Trọng sải bước lớn đến trước cổng Thiên Tiên Hội.

“Ta tưởng rằng ngươi sẽ không đến”.

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh.

Quay đầu nhìn, một bóng hình quen thuộc dựa vào góc tường, trong tay cầm chơi con dao găm tinh xảo.

Chính là Sói Nữ!

“Ngươi nhận ra ta rồi ư?”, Thạch Trọng kinh ngạc nói.

Sói nữ tiến lên, thời gian năm năm đã khiến nàng ta trở thành một mỹ nhân thực sự, dáng người cao thon, chỉ có khuôn mặt có vẻ tà mị không biết học được từ đâu.

“Ta nhận ra ngươi từ lúc ở quán rượu rồi”.

Sói Nữ cười nói: “Năm năm không gặp, ngươi đã là chiến sĩ thú linh bậc bảy trung kỳ rồi, không hổ là thiên tài xuất sắc nhất cửa khẩu Bình Dương”.

Thạch Trọng khổ sở: “Ngươi đừng chế nhạo ta nữa”.

“Ta đâu có chế nhạo ngươi”.

Lang Nữ nói: “Với thiên phú của ngươi, kể cả đặt trong hoàng thành, đặt trong thần phủ, cũng không hề kém cỏi”.

“Nhưng ngươi”.

“Ta thì khác”, Sói Nữ cười nói: “Chúng ta cũng coi là bạn cũ, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp nàng ta”.

Con ngươi của Thạch Trọng khẽ co lại.

Đi gặp tiên chủ ư?

“Đừng vì vài lời đồn bên ngoài thì cho rằng nàng ta là ác ma vừa bạo lực vừa tàn nhẫn”.

“Nói thế nào nhỉ, ngoại trừ mặt thực lực, thì dường như nàng ta không thay đổi gì nhiều so với năm năm trước”.

Sói Nữ vỗ vai Thạch Trọng.

“Thoải mái đi, không chừng ngươi cũng có thể giống như ta đấy”.

Nói xong, nàng ta đi vào trong cổng lớn.

Thạch Trọng tỏ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng, vẫn hít sâu một hơi, đi vào cùng với Sói Nữ.

Tổng bộ Thiên Tiên Hội.

Thạch Trọng theo Sói Nữ cùng đi lên trên.

Trên đường đi, hầu như đều là tiếng chào hỏi, trong đó khí tức trên mấy người siêu phàm khiến Thạch Trọng phải ớn lạnh.

Đó tuyệt đối là cường giả bậc tám trở lên!

Nhưng trước mặt Sói Nữ, bọn họ vô cùng cung kính.

Thấy đối thủ trước đây đã đạt đến độ cao như vậy, trong lòng Thạch Trọng càng phức tạp.

Tất cả đều là vì Diệp Hiểu Hiểu, còn cả người đã đánh cả đại thiên thần đó sao?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Thạch Trọng nhìn thấy một con gấu từ trong phòng đi ra.

Lập tức, hắn lạnh thấu xương, còn không bước nổi chân, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đại đại thiên thần?”

Năm năm trước, hắn cũng đã chứng kiến cuộc chiến đấu đó, tuy đại thiên thần thua trận, nhưng thực lực đáng sợ của nó cũng hoàn toàn được thể hiện ra.

Cường mạnh như vậy lại cũng gia nhập Thiên Thiên Hội ư?

“Phú Quý, ngươi làm gì thế?”

Sói Nữ tiến lên, xoa cái đầu lông mềm của Phú Quý.

Thạch Trọng cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đại thiên thần của ta, làm sao ngươi có thể nhẫn nhịn để người phàm xoa đầu của ngươi!

Sói Nữ sẽ chết phải không!

“Ồ, tiên chủ bảo ta đến tiểu thế giới, đưa ít đồ cho đại thúc”.

Nhưng kết quả nằm ngoài suy đoán của hắn.

Đại thiên thần không những không tức giận, ngược lại còn ra vẻ như đã quen với việc này, thậm chí còn ghé cái tai lông nhung mềm qua.

“Được rồi, ngươi làm việc của người đi”, Sói Nữ nói.

Phú Quý gật đầu, đứng thẳng hai chân, hiên ngang đi qua.

“Xin nhường đường”.

Nó đẩy Thạch Trọng, đến cửa sổ, hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất.

“Bây giờ nó là người của Thiên Tiên Hội”.

Sói Nữ nhìn Thạch Trọng vẫn đang hoảng hồn, cười nói: “Hơn nữa còn là một trong năm cốt cán của chúng ta, danh hiệu bên ngoài gọi là Gấu Chủ, gấu trong gấu đen”.

“Bởi vì xếp thứ hai, cho nên có lúc chúng ta gọi nó là Hùng Nhị”.

Thạch Trọng ngẩn ngơ, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đại thiên thần của hắn đã trở thành thuộc hạ của tiên chủ, được người ta gọi là Phú Quý, Hùng Nhị, còn bị người khác xoa đầu. Chẳng trách bất luận nói thế nào cha cũng không tin thờ đại thiên thần nữa.

Một lát sau, hai người đến một căn phòng lớn của tầng cao nhất.

Nơi này trang trí hoa lệ, phong cách lại kỳ dị, chỗ nào cũng vẽ những đường nét kỳ lạ, giống như đang nằm mơ vậy.

Bên trong phòng ba bóng hình có khí tức cường mạnh đang bận làm việc.

Thạch Trọng không nhìn thấy cô bé quen thuộc đó.

“Ấy? Vừa nãy nàng ta còn ở đây mà”.

Sói Nữ nhún vai, hỏi: “Lão Thất, tiên chủ đâu?”

Sau đó, một người mặc áo choàng bảy màu ngẩng đầu lên.

Hắn có cái mũi nhọn, ngay cả lông mi cũng có bảy màu, trên người thấp thoáng lộ ra khí tức đại yêu.

“Còn có thể đi đâu chứ, đi tìm Vũ Hồng”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom