Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147-148
Chương 147: Đi nói lý
Đây chắc chắn là cách khích lệ của tiền bối.
“Tiểu công chủ, ngươi phải cố gắng đấy”, Vũ Hồng cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhăn mũi: “Hừ, hắn ta?”
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ thắng hắn ta!”
“Tốt, ngươi cố lên, ha ha ha!”, Vũ Hồng cười lớn, cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự rất đáng yêu.
Diệp Thần Phi nhìn Vũ Hồng vui mừng.
Hy vọng năm năm sau, hắn còn có thể vui như vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi ở lại trong hoàng thành Vĩnh Đông.
Dưới sự dẫn dắt của Vũ Hồng và lão Thiên Cơ, đại trận hoàng thành được xây dựng lại, giống như trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng đối với người trong hoàng thành mà nói, ngày hôm nay đúng là ác mộng.
Đầu tiên là đại trận được xưng là mãi mãi bất diệt bị vỡ tan, hoàng đế Vĩnh Đông thân chinh, bị người khác đánh tan tành, ngay cả thuyền chiến Cửu Thiên cũng nổ tung.
Bọn họ cho rằng hôm nay là ngày tận thế!
Nhưng ai có thể ngờ, ngày hôm sau, đại trận lại được dựng lại, cựu hoàng đế Vĩnh Đông đi xuống thần đàn, đại hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng đế Vĩnh Đông.
Trật tự của hoàng thành nhanh chóng được trở lại bình thường, dường như thời gian đáng sợ của hôm qua không còn tồn tại.
Giống như đã mơ ác mộng đáng sợ.
Nhưng cùng với thời gian trôi, mọi người phát hiện, vẫn xảy ra vài thay đổi nho nhỏ.
Ví dụ, đột nhiên trong hoàng thành bắt đầu hết sức thu thập công pháp.
Ví dụ, cấm vệ quân thường xuyên ra ngoài, mỗi lần đều mang về rất nhiều yêu thú khác nhau.
Hơn nữa, có người ngẫu nhiên nhìn thấy một đàn gấu giống hệt như đại thiên thần, hoạt động trên bên cung điện.
Còn có bên trong hoàng thành xuất hiện một tiểu đội thần bí, bọn họ ra vào các vùng nguy hiểm khác nhau, vui vẻ không biết mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đều sẽ có thu hoạch lớn.
Còn thủ lĩnh của tiểu đội thần bí hình như là một cô bé tóc tím đỏ.
Thời gian như thoi đưa.
Búng ngón tay, thời gian năm năm đã trôi qua.
Hai bóng hình cao lớn xuất hiện ở cổng lớn Hoàng Thành.
“Cha, cha thực sự muốn đi tìm tân hoàng nói lý ư? Hay là bỏ qua đi”.
Người đó trông còn khá trẻ, bất lực nói.
“Đương nhiên phải đi rồi!”
Một người đàn ông trung niên khác tỏ vẻ mặt đầy bất bình ấm ức.
“Cả đời lão tử tôn sùng đại thiên thần, đến cuối cùng lại là một con gấu chưa cai sữa, còn bị người ngoài tóm lên đánh một trận!”
“Lần này, lão tử nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là thế nào!”
Nói xong, ông ta sải bước lớn đi về phía cổng thành hoàng thành.
Thanh niên nhìn Hoàng Thành hùng vĩ, khẽ thở dài.
“Năm năm trước, các ngươi đến cùng với đại thiên thần”.
“Không biết bây giờ các ngươi đã mạnh hơn chưa”.
Nghĩ vậy, thanh niên cất bước chân, đi theo về phía trước.
Nếu người của cửa khẩu Bình Dương có ở đây thì có thể nhận ra người trung niên đó chính là quan chủ Thạch Hào Kiệt.
Còn thanh niên theo phía sau ông ta là Thạch Trọng đã trưởng thành.
Cung điện hàng đầu của hoàng thành Vĩnh Đông.
Tân Hoàng đăng cơ đã năm năm, nơi này đã có sự thay đổi không nhỏ.
Tất cả đại thần chính vụ đều được thay mới một loạt, đây là truyền thống của Vĩnh Đông.
Nhưng đối với nơi ở bên ngoài Hoàng Thành mà nói, cũng chỉ là thay một hoàng đế mới thôi, chính sách đại thể không thay đổi gì.
Thậm chí có những thành chủ đã trải qua mấy đời hoàng đế.
Quan chủ Thạch Hào Kiệt của cửa khẩu Bình Dương cũng vậy,
Nếu không phải có chuyện gấp, cho dù hoàng thành Vĩnh Đông đánh lật trời, ông ta cũng sẽ không rời khỏi cửa khẩu Bình Dương.
Nhưng lần này, ông ta đã chọn chủ động đến.
Bởi vì đại hội thần ban của năm năm trước khiến tín ngưỡng của ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta phải đến nói cho rõ chuyện này!
Trên đại điện, Thạch Hào Kiệt đứng thẳng, nhìn tân hoàng ngồi bên trên, ánh mắt kiên định.
“Ngô Hoàng, ta cần một lời giải thích!”
Tân hoàng lười biếng ngồi, day chân mày, nhìn tấu chương trước mặt, nói: “Thạch quan chủ, đại hội thần ban cửa khẩu Bình Dương hai năm trước, ông là quan chủ lại không tham dự”.
“Ta còn tham dự thế nào!”
Thạch Hào Kiệt tức giận nói: “Đại thiên thần mà ta kính ngưỡng từ nhỏ lại biến thành một con gấu đáng thương”.
“Hỗn xược!”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, thị vệ cung điện xung quanh đều tiến lên.
Khí thế mạnh mẽ lập tức nhằm vào Thạch Hào Kiệt ở giữa, kể cả ông ta là tu sĩ hợp thể kỳ, cũng không chịu nổi uy áp của họ.
Cơ thể thẳng dần dần bị ép khom xuống.
Tân hoàng giơ tay, thị vệ lùi lại một bước, áp lực bao trùm trên đỉnh đầu Thạch Hào Kiệt lập tức tan biến.
Nhưng bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Thạch Hào Kiệt, nếu ông ta còn có lời đại nghịch bất đạo gì, sẽ ra tay áp chế lập tức.
Trong cung điện, không ai dám bất kính với hoàng đế Vĩnh Đông!
Tân hoàng nhìn Thạch Hào Kiệt, khẽ thở dài: “Vĩnh Đông có quy tắc của Vĩnh Đông”.
“Bất luận ông nghe thấy gì, hoặc là nhìn thấy gì, chủ trì đại hội thần ban ba năm một lần là chức trách của ông”.
“Chỉ lệnh của hoàng thành, không còn nghi ngờ gì!”
“Niệm tình ông trấn thủ cửa khẩu đã lâu, góp công góp sức, lần này, bổn hoàng có thể coi như ngươi chưa từng đến”.
Thạch Hào Kiệt nắm chặt nắm đấm, cảm nhận khí thế xung quanh vượt xa ông ta, cuối cùng, thở dài một tiếng.
“Ngô Hoàng, sau khi nhìn thấy sự thực, có lẽ ta không thể tiếp tục làm quan chủ Bình Dương nữa”.
Lần này ông ta đến thực ra là muốn giải nút thắt trong lòng.
Nhưng ông ta vẫn hơi đánh giá cao bản thân.
Chương 148: Thiên Tiên Hội
Từ xưa đến nay, ở nước Vĩnh Đông, uy nghiêm của hoàng thành là thứ bất khả xâm phạm.
Bọn họ chẳng buồn giải thích điều gì.
Trên đường đến đây, ông ta đã quyết định từ chức quan chủ.
Sau một hồi trầm mặc, tân hoàng chậm rãi nói: “Thạch Hào Kiệt, ông thực sự quyết định vậy ư, bổn hoàng có thể cho ông một cơ hội cuối cùng”.
Vẻ mặt Thạch Hào Kiệt đầy mệt mỏi, khom người nói: “Ý ta đã quyết”.
“Vậy được”.
Tân hoàng ngập ngừng, nói: “Ba ngày sau, quan chủ Bình Dương mới sẽ đến đó nhận chức, ông có thể đi về cùng hắn”.
“Nếu đã có dự định của mình, ông có thể tự ra về, tự ông chọn”.
Thạch Hào Kiệt lại khom lưng: “Đa tạ Ngô Hoàng”.
Đợi đến sau khi Thạch Hào Kiệt rời đi, một thanh niên mặc áo dài xuất hiện phía sau tân hoàng.
Chính là Vũ Hồng.
“Huynh nhân từ hơn phụ hoàng”, Vũ Hồng nói.
Tân hoàng thở dài, day chân mày: “Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, có lúc nhân từ lại không tốt”.
“Cứ từ từ, huynh sẽ là một đế vương xuất sắc nhất Vĩnh Đông”, Vũ Hồng nói.
“Đế Vương?”
Tân Hoàng cười ha ha: “Một Đế vương bị người khác kiểm soát sao?”
Vũ Hồng trầm mặc.
“Đại huynh, có những chuyện, chúng ta không thể tự mình làm chủ”.
Tân hoàng không tỏ thái độ gì, cười một tiếng, quay đầu nói: “Dạo này đệ vẫn đang canh lăng ở chỗ đại thần Thiên Tuệ à?”
Vũ Hồng lắc đầu: “Từ lúc thầy đi, rất nhiều việc đều đổ lên đầu ta, chỉ canh giữ một năm thì không thể không ra”.
“Vậy dạo này đệ thế nào, sắc mặt xấu như vậy”, Tân hoàng nói.
Vũ Hồng thở dài, trong đầu hiện lên bóng hình yêu dị tóc màu tím đỏ.
“Thế giới này luôn có những chuyện kỳ lạ, khiến người ta tổn thương tinh thần, ban đêm ác mộng liên miên”.
“Không sao, tính thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi”.
Thạch Hào Kiệt lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mặc dù sớm đã liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó mà bình lặng.
Sau khi về đến quán trọ, ông ta tự nhốt mình, say xưa ngày đêm.
Thạch Trọng thấy cha như vậy, cũng không có cách gì.
Nhưng con người mà, bất luận thế nào cũng phải sống tiếp.
Sau khi ở lại mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi quán trọ, định ra ngoài tìm mối làm ăn.
Suy nghĩ một lúc, hắn đến một quán rượu lớn, thông thường những nơi như này tin tức khá nhanh nhạy, có thể tìm được một đường đi tốt.
Sau khi vào, Thạch Trọng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe những người đó nói chuyện trên trời dưới bể.
Có người nói mấy ngày trước khi hắn ra ngoài, gặp phải một con yêu thú lục phẩm, tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.
Có người nói khi mình tìm kiếm bí cảnh, bất ngờ rơi vào một cái động huyệt, kết quả trong đó đầy bảo vật, trong phút chốc liền phát tài.
Còn có người nói, hắn gặp phải một con hồ yêu tuyết sơn hóa thành hình người, dáng người duyên dáng, quyến rũ trời sinh, vậy là cảnh tượng này khiến tâm trạng nặng nề của Thạch Trọng dần giảm bớt.
Nhiệt huyết, mới là việc thanh niên hướng đến nhất.
Lúc này, cuộc trò chuyện của đám người đã thu hút sự chú ý của Thạch Trọng.
“Nghe nói bang Chiến Thần đang tuyển người”.
“Đúng thế, ta cũng định đi thử sức, đó là bang hội thám hiểm lớn nhất trong hoàng thành đấy!”
“Ngươi? Ha ha, hay là thôi đi, bang Chiến Thần người ta cần thiên tài thực sự, ngươi đến đó làm quét dọn cũng chẳng đến lượt ấy”.
Nghe thấy lời họ nói, Thạch Trọng lập tức động tâm tư.
Bang Chiến Thần, nghe tên thôi cũng rất bá đạo.
Hơn nữa hình như những người họ tuyển mộ đều là hào kiệt.
Thạch Trọng hắn tự nhận không phải là thiên tài đẳng cấp, nhưng chắc chắn cũng đứng đầu trong danh sách, ít nhất gia nhập bang Chiến Thần sẽ không vấn đề.
Chiến sĩ thú linh bậc bảy mới hai mươi tuổi, cũng không phải là thường thấy.
Nghĩ vậy, hắn đi về phía đám người, định hỏi thăm, phải gia nhập bang Chiến Thần bằng cách nào.
Nhưng đúng lúc này, một đám người siêu phàm khí thế mạnh mẽ đi đến.
Người nào cũng dồi dào tinh thần, hơn nữa trên cổ áo của mỗi người đều thêu một đóa thiên tiên tử yêu dị.
“Bang Chiến Thần? Ha ha, đã là mặt trời xuống núi rồi”.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến quán rượu ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Thạch Trọng cũng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn đám người.
Đóa Thiên Tiên Tử đó, cứ cảm thấy rất quen mắt.
Nghe thấy câu này, mấy người đang bàn bạc gia nhập bang Chiến Thần quay người lại, hừ lạnh lùng: “Lạc đà gày còn hơn ngựa béo”.
“Dù nói thế nào, danh tiếng của bang Chiến Thần cũng nổi tiếng mấy chục năm ở hoàng thành, không phải một Thiên Tiên Hội mới của các ngươi có thể sánh được!”
Rất hiển nhiên, hắn là người bảo vệ trung thành của Bang Chiến Thần.
“Vậy sao?”
Đối diện với sự khiêu khích, người của Thiên Tiên Hội lại đầy chế giễu nói: “Thế ngươi biết, tại sao bang Chiến Thần bắt đầu tuyển người không?”
“Ha ha, dạo này cũng có rất nhiều người gia nhập Thiên Tiên Hội, ngươi có cần đoán xem, bọn họ từ đâu đến không?”
Câu nói được nói ra, mọi người lập tức quay sang nhìn nhau, hai bang hội đứng đầu đã bắt đầu đối đầu nhau rồi ư?
Hơn nữa xem ra hình như bang Chiến Thần rơi vào thế yếu hơn.
“Hừ, thế thì đã làm sao?”
Đây chắc chắn là cách khích lệ của tiền bối.
“Tiểu công chủ, ngươi phải cố gắng đấy”, Vũ Hồng cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhăn mũi: “Hừ, hắn ta?”
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ thắng hắn ta!”
“Tốt, ngươi cố lên, ha ha ha!”, Vũ Hồng cười lớn, cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự rất đáng yêu.
Diệp Thần Phi nhìn Vũ Hồng vui mừng.
Hy vọng năm năm sau, hắn còn có thể vui như vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi ở lại trong hoàng thành Vĩnh Đông.
Dưới sự dẫn dắt của Vũ Hồng và lão Thiên Cơ, đại trận hoàng thành được xây dựng lại, giống như trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng đối với người trong hoàng thành mà nói, ngày hôm nay đúng là ác mộng.
Đầu tiên là đại trận được xưng là mãi mãi bất diệt bị vỡ tan, hoàng đế Vĩnh Đông thân chinh, bị người khác đánh tan tành, ngay cả thuyền chiến Cửu Thiên cũng nổ tung.
Bọn họ cho rằng hôm nay là ngày tận thế!
Nhưng ai có thể ngờ, ngày hôm sau, đại trận lại được dựng lại, cựu hoàng đế Vĩnh Đông đi xuống thần đàn, đại hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng đế Vĩnh Đông.
Trật tự của hoàng thành nhanh chóng được trở lại bình thường, dường như thời gian đáng sợ của hôm qua không còn tồn tại.
Giống như đã mơ ác mộng đáng sợ.
Nhưng cùng với thời gian trôi, mọi người phát hiện, vẫn xảy ra vài thay đổi nho nhỏ.
Ví dụ, đột nhiên trong hoàng thành bắt đầu hết sức thu thập công pháp.
Ví dụ, cấm vệ quân thường xuyên ra ngoài, mỗi lần đều mang về rất nhiều yêu thú khác nhau.
Hơn nữa, có người ngẫu nhiên nhìn thấy một đàn gấu giống hệt như đại thiên thần, hoạt động trên bên cung điện.
Còn có bên trong hoàng thành xuất hiện một tiểu đội thần bí, bọn họ ra vào các vùng nguy hiểm khác nhau, vui vẻ không biết mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đều sẽ có thu hoạch lớn.
Còn thủ lĩnh của tiểu đội thần bí hình như là một cô bé tóc tím đỏ.
Thời gian như thoi đưa.
Búng ngón tay, thời gian năm năm đã trôi qua.
Hai bóng hình cao lớn xuất hiện ở cổng lớn Hoàng Thành.
“Cha, cha thực sự muốn đi tìm tân hoàng nói lý ư? Hay là bỏ qua đi”.
Người đó trông còn khá trẻ, bất lực nói.
“Đương nhiên phải đi rồi!”
Một người đàn ông trung niên khác tỏ vẻ mặt đầy bất bình ấm ức.
“Cả đời lão tử tôn sùng đại thiên thần, đến cuối cùng lại là một con gấu chưa cai sữa, còn bị người ngoài tóm lên đánh một trận!”
“Lần này, lão tử nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là thế nào!”
Nói xong, ông ta sải bước lớn đi về phía cổng thành hoàng thành.
Thanh niên nhìn Hoàng Thành hùng vĩ, khẽ thở dài.
“Năm năm trước, các ngươi đến cùng với đại thiên thần”.
“Không biết bây giờ các ngươi đã mạnh hơn chưa”.
Nghĩ vậy, thanh niên cất bước chân, đi theo về phía trước.
Nếu người của cửa khẩu Bình Dương có ở đây thì có thể nhận ra người trung niên đó chính là quan chủ Thạch Hào Kiệt.
Còn thanh niên theo phía sau ông ta là Thạch Trọng đã trưởng thành.
Cung điện hàng đầu của hoàng thành Vĩnh Đông.
Tân Hoàng đăng cơ đã năm năm, nơi này đã có sự thay đổi không nhỏ.
Tất cả đại thần chính vụ đều được thay mới một loạt, đây là truyền thống của Vĩnh Đông.
Nhưng đối với nơi ở bên ngoài Hoàng Thành mà nói, cũng chỉ là thay một hoàng đế mới thôi, chính sách đại thể không thay đổi gì.
Thậm chí có những thành chủ đã trải qua mấy đời hoàng đế.
Quan chủ Thạch Hào Kiệt của cửa khẩu Bình Dương cũng vậy,
Nếu không phải có chuyện gấp, cho dù hoàng thành Vĩnh Đông đánh lật trời, ông ta cũng sẽ không rời khỏi cửa khẩu Bình Dương.
Nhưng lần này, ông ta đã chọn chủ động đến.
Bởi vì đại hội thần ban của năm năm trước khiến tín ngưỡng của ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta phải đến nói cho rõ chuyện này!
Trên đại điện, Thạch Hào Kiệt đứng thẳng, nhìn tân hoàng ngồi bên trên, ánh mắt kiên định.
“Ngô Hoàng, ta cần một lời giải thích!”
Tân hoàng lười biếng ngồi, day chân mày, nhìn tấu chương trước mặt, nói: “Thạch quan chủ, đại hội thần ban cửa khẩu Bình Dương hai năm trước, ông là quan chủ lại không tham dự”.
“Ta còn tham dự thế nào!”
Thạch Hào Kiệt tức giận nói: “Đại thiên thần mà ta kính ngưỡng từ nhỏ lại biến thành một con gấu đáng thương”.
“Hỗn xược!”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, thị vệ cung điện xung quanh đều tiến lên.
Khí thế mạnh mẽ lập tức nhằm vào Thạch Hào Kiệt ở giữa, kể cả ông ta là tu sĩ hợp thể kỳ, cũng không chịu nổi uy áp của họ.
Cơ thể thẳng dần dần bị ép khom xuống.
Tân hoàng giơ tay, thị vệ lùi lại một bước, áp lực bao trùm trên đỉnh đầu Thạch Hào Kiệt lập tức tan biến.
Nhưng bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Thạch Hào Kiệt, nếu ông ta còn có lời đại nghịch bất đạo gì, sẽ ra tay áp chế lập tức.
Trong cung điện, không ai dám bất kính với hoàng đế Vĩnh Đông!
Tân hoàng nhìn Thạch Hào Kiệt, khẽ thở dài: “Vĩnh Đông có quy tắc của Vĩnh Đông”.
“Bất luận ông nghe thấy gì, hoặc là nhìn thấy gì, chủ trì đại hội thần ban ba năm một lần là chức trách của ông”.
“Chỉ lệnh của hoàng thành, không còn nghi ngờ gì!”
“Niệm tình ông trấn thủ cửa khẩu đã lâu, góp công góp sức, lần này, bổn hoàng có thể coi như ngươi chưa từng đến”.
Thạch Hào Kiệt nắm chặt nắm đấm, cảm nhận khí thế xung quanh vượt xa ông ta, cuối cùng, thở dài một tiếng.
“Ngô Hoàng, sau khi nhìn thấy sự thực, có lẽ ta không thể tiếp tục làm quan chủ Bình Dương nữa”.
Lần này ông ta đến thực ra là muốn giải nút thắt trong lòng.
Nhưng ông ta vẫn hơi đánh giá cao bản thân.
Chương 148: Thiên Tiên Hội
Từ xưa đến nay, ở nước Vĩnh Đông, uy nghiêm của hoàng thành là thứ bất khả xâm phạm.
Bọn họ chẳng buồn giải thích điều gì.
Trên đường đến đây, ông ta đã quyết định từ chức quan chủ.
Sau một hồi trầm mặc, tân hoàng chậm rãi nói: “Thạch Hào Kiệt, ông thực sự quyết định vậy ư, bổn hoàng có thể cho ông một cơ hội cuối cùng”.
Vẻ mặt Thạch Hào Kiệt đầy mệt mỏi, khom người nói: “Ý ta đã quyết”.
“Vậy được”.
Tân hoàng ngập ngừng, nói: “Ba ngày sau, quan chủ Bình Dương mới sẽ đến đó nhận chức, ông có thể đi về cùng hắn”.
“Nếu đã có dự định của mình, ông có thể tự ra về, tự ông chọn”.
Thạch Hào Kiệt lại khom lưng: “Đa tạ Ngô Hoàng”.
Đợi đến sau khi Thạch Hào Kiệt rời đi, một thanh niên mặc áo dài xuất hiện phía sau tân hoàng.
Chính là Vũ Hồng.
“Huynh nhân từ hơn phụ hoàng”, Vũ Hồng nói.
Tân hoàng thở dài, day chân mày: “Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, có lúc nhân từ lại không tốt”.
“Cứ từ từ, huynh sẽ là một đế vương xuất sắc nhất Vĩnh Đông”, Vũ Hồng nói.
“Đế Vương?”
Tân Hoàng cười ha ha: “Một Đế vương bị người khác kiểm soát sao?”
Vũ Hồng trầm mặc.
“Đại huynh, có những chuyện, chúng ta không thể tự mình làm chủ”.
Tân hoàng không tỏ thái độ gì, cười một tiếng, quay đầu nói: “Dạo này đệ vẫn đang canh lăng ở chỗ đại thần Thiên Tuệ à?”
Vũ Hồng lắc đầu: “Từ lúc thầy đi, rất nhiều việc đều đổ lên đầu ta, chỉ canh giữ một năm thì không thể không ra”.
“Vậy dạo này đệ thế nào, sắc mặt xấu như vậy”, Tân hoàng nói.
Vũ Hồng thở dài, trong đầu hiện lên bóng hình yêu dị tóc màu tím đỏ.
“Thế giới này luôn có những chuyện kỳ lạ, khiến người ta tổn thương tinh thần, ban đêm ác mộng liên miên”.
“Không sao, tính thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi”.
Thạch Hào Kiệt lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mặc dù sớm đã liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó mà bình lặng.
Sau khi về đến quán trọ, ông ta tự nhốt mình, say xưa ngày đêm.
Thạch Trọng thấy cha như vậy, cũng không có cách gì.
Nhưng con người mà, bất luận thế nào cũng phải sống tiếp.
Sau khi ở lại mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi quán trọ, định ra ngoài tìm mối làm ăn.
Suy nghĩ một lúc, hắn đến một quán rượu lớn, thông thường những nơi như này tin tức khá nhanh nhạy, có thể tìm được một đường đi tốt.
Sau khi vào, Thạch Trọng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe những người đó nói chuyện trên trời dưới bể.
Có người nói mấy ngày trước khi hắn ra ngoài, gặp phải một con yêu thú lục phẩm, tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.
Có người nói khi mình tìm kiếm bí cảnh, bất ngờ rơi vào một cái động huyệt, kết quả trong đó đầy bảo vật, trong phút chốc liền phát tài.
Còn có người nói, hắn gặp phải một con hồ yêu tuyết sơn hóa thành hình người, dáng người duyên dáng, quyến rũ trời sinh, vậy là cảnh tượng này khiến tâm trạng nặng nề của Thạch Trọng dần giảm bớt.
Nhiệt huyết, mới là việc thanh niên hướng đến nhất.
Lúc này, cuộc trò chuyện của đám người đã thu hút sự chú ý của Thạch Trọng.
“Nghe nói bang Chiến Thần đang tuyển người”.
“Đúng thế, ta cũng định đi thử sức, đó là bang hội thám hiểm lớn nhất trong hoàng thành đấy!”
“Ngươi? Ha ha, hay là thôi đi, bang Chiến Thần người ta cần thiên tài thực sự, ngươi đến đó làm quét dọn cũng chẳng đến lượt ấy”.
Nghe thấy lời họ nói, Thạch Trọng lập tức động tâm tư.
Bang Chiến Thần, nghe tên thôi cũng rất bá đạo.
Hơn nữa hình như những người họ tuyển mộ đều là hào kiệt.
Thạch Trọng hắn tự nhận không phải là thiên tài đẳng cấp, nhưng chắc chắn cũng đứng đầu trong danh sách, ít nhất gia nhập bang Chiến Thần sẽ không vấn đề.
Chiến sĩ thú linh bậc bảy mới hai mươi tuổi, cũng không phải là thường thấy.
Nghĩ vậy, hắn đi về phía đám người, định hỏi thăm, phải gia nhập bang Chiến Thần bằng cách nào.
Nhưng đúng lúc này, một đám người siêu phàm khí thế mạnh mẽ đi đến.
Người nào cũng dồi dào tinh thần, hơn nữa trên cổ áo của mỗi người đều thêu một đóa thiên tiên tử yêu dị.
“Bang Chiến Thần? Ha ha, đã là mặt trời xuống núi rồi”.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến quán rượu ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Thạch Trọng cũng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn đám người.
Đóa Thiên Tiên Tử đó, cứ cảm thấy rất quen mắt.
Nghe thấy câu này, mấy người đang bàn bạc gia nhập bang Chiến Thần quay người lại, hừ lạnh lùng: “Lạc đà gày còn hơn ngựa béo”.
“Dù nói thế nào, danh tiếng của bang Chiến Thần cũng nổi tiếng mấy chục năm ở hoàng thành, không phải một Thiên Tiên Hội mới của các ngươi có thể sánh được!”
Rất hiển nhiên, hắn là người bảo vệ trung thành của Bang Chiến Thần.
“Vậy sao?”
Đối diện với sự khiêu khích, người của Thiên Tiên Hội lại đầy chế giễu nói: “Thế ngươi biết, tại sao bang Chiến Thần bắt đầu tuyển người không?”
“Ha ha, dạo này cũng có rất nhiều người gia nhập Thiên Tiên Hội, ngươi có cần đoán xem, bọn họ từ đâu đến không?”
Câu nói được nói ra, mọi người lập tức quay sang nhìn nhau, hai bang hội đứng đầu đã bắt đầu đối đầu nhau rồi ư?
Hơn nữa xem ra hình như bang Chiến Thần rơi vào thế yếu hơn.
“Hừ, thế thì đã làm sao?”
Bình luận facebook