Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145-146
Chương 145: Trồng hạt giống
Lén bay lên từ tiên môn của người khác? Hay là dứt khoát đưa theo gia tộc cùng đi?
Sau này hẵng tính vậy.
Hơn nữa, kẻ đó đã lựa chọn ra tay, thì e rằng thế giới này có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với hắn.
Hiểu rõ toàn hoàn về thế giới này, có lẽ cũng có thể tìm được lai lịch nguồn gốc của kẻ đó.
“Ông mau ra đi, ta phải cho nổ cái cây này rồi”.
Diệp Thần Phi nói.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu, Diệp Thần Phi muốn bắt đầu nuôi dưỡng cây non của cây Vỡ Lòng.
Ông ta lắc đầu nói: “Ngươi cứ ra tay đi, ta đã hoàn toàn hợp thành một thể với cây này rồi, rời khỏi nó, ta cũng sẽ chết ngay lập tức”.
“Không cần quan tâm, ta sớm đã liệu trước kết cục của mình”.
“Cũng may ta đã hoàn thành sứ mệnh”.
Trên khuôn mặt lão Thiên Cơ đầy vẻ thanh thản.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cau mày: “Ông đang nói linh tinh gì vậy?”
“Ta lo sợ máu và linh hồn của ông sẽ làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của cây Vỡ Lòng, sẽ giảm mạnh hiệu quả tịnh hóa thiên địa của nó”.
Lão Thiên Cơ:
Được, là ta nghĩ nhiều rồi.
“Mau ra đi, đến cơ thể ban đầu của ông, ta bảo đảm ông sống thọ ba năm, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì tranh thủ thời gian làm đi”, Diệp Thần Phi xua tay nói.
Tuy ông lão này rất lắm lời, nói chuyện chẳng đâu vào đâu.
Nhưng ông ta cống hiến cả đời, không tiếc tính mạng cũng phải bảo vệ tinh thần của thế giới này, Diệp Thần Phi vẫn rất kính phục.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, sau đó cúi thật sâu bái tạ.
Ông ta không hiểu Diệp Thần Phi làm được bằng cách nào, có thể lấy ra mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên trong một lúc đã khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất rồi.
Người có thân phận như vậy không cần thiết nói đùa với ông ta.
Sau đó, một luồng ý thức già nua thoát khỏi cây Vỡ Lòng, chui vào trong cơ thể bên trên đầm nước.
Sau khi rời khỏi cây Vỡ Lòng, ngọn lửa sinh mệnh của ông ta bắt đầu nhanh chóng tắt dần.
Diệp Thần Phi xoay nhẫn thiên đạo, pháp tắc sinh mệnh hoàn chỉnh mang theo nguyên dịch thiên địa cường mạnh trong tháp Khởi Nguyên chui vào trung tâm sinh mệnh của lão Thiên Cơ.
Như được đổ thêm dầu, trong phút chốc, ngọn lửa đó lại bắt đầu rực cháy, cuối cùng ổn định lại.
Một lát sau, Diệp Thần Phi thu tay lại.
Nói là ba năm thì là ba năm.
“Cảm ơn tiền bối!”
Lão Thiên Cơ tỉnh lại, cung kính bái lạy dưới đất.
“Ta đã che sinh cơ trên người ông, bây giờ ông có thể rời khỏi tiểu thế giới này”.
“Được rồi, mau đi đi, nhìn mà khó chịu”.
Diệp Thần Phi xua tay.
Lão Thiên Cơ đứng lên, bái lạy lần nữa, sau đó run rẩy đi về phương xa.
Cửu Hoàng Tử Vũ Hồng thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến lên dìu đỡ ông ta.
Một lát sau, bọn họ đưa theo một đám “đại thiên thần” rời khỏi tiểu thế giới.
“Đại bá, chúng ta không đi khỏi đây à?”
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến hỏi.
“Đợi chốc nữa đi, lại nhận một nhiệm vụ kỳ lạ”, Diệp Thần Phi nói.
“Nhiệm vụ gì?”
Diệp Thần Phi nhún vai: “Cứu thế giới”.
Trong mắt Diệp Hiểu Hiểu lập tức tràn đầy sao sáng.
Đại nhân nhà ta lại đang cứu thế giới!
Đúng là quá ngầu!
“Đại bá, chúng ta phải làm thế nào!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Thần Phi không nói gì, đối diện với cây Vỡ Lòng phía trước, búng ngón tay.
Lập tức, cây Vỡ Lòng khổng lồ nổ tung không tiếng động, cành lá rơi rụng tràn nhập khắp bầu trời tiểu thế giới.
Sau đó xuyên qua tầm nhìn sinh mệnh, Diệp Thần Phi phân chia chúng thành hơn vạn phần, và bảo đảm mỗi một phần nguồn sinh mệnh đều có thể ươm ra một hạt giống cây Vỡ Lòng.
Sau một loạt hành động, hơn vạn hạt giống màu trắng được hình thành trong không trung, xếp thành hàng ngay ngắn.
Những hạt giống này không phải sinh ra từ tự nhiên.
Mà là hạt giống nhân tạo.
Về mặt ý nghĩa nào đó, thực ra Diệp Thần Phi là cha của chúng.
Vì là nhân tạo, cho nên chúng cần sự chăm sóc vô cùng cẩn thận tận tâm, mới có thể thực sự phá được lớp vỏ để trở thành cây non.
Diệp Thần Phi đưa tay ra, tóm bừa một nắm, sau đó ném toàn bộ chúng xuống đất.
Dẫm chân xuống, tất cả hạt giống đều chìm vào trong lòng đất.
Sau đó Diệp Thần Phi vung tay, những tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng lập tức bay đến.
Khi bay đến bên trên không trung mặt đất chôn hạt giống, hắn đưa một ngón tay ra, toàn bộ tháp Khởi Nguyên rơi xuống ngổn ngang chất đống với nhau.
Người nào không biết còn tưởng là rác xây dựng gì.
Sau đó, Diệp Thần Phi mở không gian bên trong tháp Khởi Nguyên, vô số nguyên dịch thiên địa cường mạnh chảy ra từ trong tháp Khởi Nguyên, nuôi dưỡng hạt giống phía dưới lòng đất.
“Xong!”
Làm xong, Diệp Thần Phi vỗ tay, quay người, xoa đầu Diệp Hiểu Hiểu.
“Muốn cứu thế giới không?”
“Vậy thì cùng trồng cây đi!”
Sau khi trồng xong toàn bộ hạt giống cây Vỡ Lòng, Diệp Thần Phi liền đưa đám người Diệp Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiểu thế giới.
Bên ngoài, lão Thiên Cơ đã biến mất, chỉ có Vũ Hồng đưa theo mấy con gấu đợi ở đây.
Thấy Diệp Thần Phi đi ra, Vũ Hồng vội vàng tiến lên, khom lưng bái.
Chương 146: Giao nhiệm vụ
“Tiền bối, ngài thực sự định trồng hơn vạn cây Vỡ Lòng ở thế giới này ư?”
Trong mắt Vũ Hồng tràn đầy vẻ không dám tin, vừa nãy khi thầy nói với hắn ta, hắn ta cũng cho rằng đầu óc của thầy mình điên rồi.
“Sao thế? Còn có cây Vỡ Lòng khác à?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Nếu có, thì lại có thể trồng thêm một ít.
“Ấy không không không, không có, chỉ còn lại một cây ở tiểu thế giới thôi”, Vũ Hồng vội xua tay.
Diệp Thần Phi thất vọng ồ một tiếng.
“Ta nói có phải các ngươi không biết trồng cây không, rõ ràng dinh dưỡng không tốt, nếu chất lượng tốt một chút, không chừng có thể hóa thành mười vạn hạt giống đấy”.
Diệp Thần Phi bất mãn càm ràm.
Còn Vũ Hồng nghe mà ngây ngốc, đôi mắt mọc sao.
Vị tiền bối này thật tài giỏi.
Đó là cây Vỡ Lòng đấy, hình thái cuối cùng của nó có thể thai nghén thế giới đó!
Ngài mở miệng thì là mười vạn tám vạn.
Nhưng hắn ta lại nghĩ, nếu những kẻ ăn trộm bản nguyên thế giới nhìn thấy bỗng nhiên có một vạn cây Vỡ Lòng xuất hiện ở chủ thế giới, vẻ mặt chắc chắn rất đặc sắc.
“Này, ngây ra đó cái gì hả?”
Trong lúc Vũ Hồng cho trí tưởng tượng bay xa, Diệp Thần Phi gọi hắn ta.
“Ồ ồ, tiền bối có gì dặn dò, Vũ Hồng nhất định làm hết sức!”, Vũ Hồng thu lại nụ cười ngây ngô khó hiểu, lớn tiếng nói.
“Chắc ngươi là đệ tử duy nhất của Thiên Cơ Cốc phải không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Vũ Hồng gật đầu nói: “Đúng thế, Thiên Cơ Cốc các đời chỉ truyền cho một người, sau khi làm thầy của tôi, thì tôi là Lão Thiên Cơ của đời này”.
Diệp Thần Phi gật đầu, mỗi một truyền thừa đều có cách thức của riêng mình, hắn không tiện đánh giá gì.
Hạt giống cây Vỡ Lòng sinh trưởng cần khoảng năm năm.
Khoảng thời gian này, hắn phải suy nghĩ xem mình phải làm gì.
Một lát sau, Diệp Thần Phi lên tiếng hỏi: “Hình như ngươi không tôn trọng hoàng đế Vĩnh Đông cho lắm”.
Lúc đó, khi Diệp Thần Phi đánh tan đại trận, hoàng đế Vĩnh Đông thoi thóp hơi thở.
Vị Cửu hoàng tử này lại lạnh lùng như người qua đường.
Vũ Hồng cười nói: “Người thống trị của nước Vĩnh Đông, bề ngoài thì là hoàng đế Vĩnh Đông, nhưng thực tế vẫn luôn là Thiên Cơ Cốc”.
“Cũng là vì ta trở thành truyền nhân của Thiên Cơ Cốc nên hắn mới được ngồi lên vị trí đó”.
“Những năm nay, hắn ở vị trí cao, tâm tư sớm đã có dao động, chúng ta vừa hay định thay thế hắn”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, quan hệ trong gia tộc hoàng thất không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường.
Nhưng kết quả này cũng chính là điều hắn suy đoán.
“Vậy chắc chắn ngươi có cách có thể lấy được một vài công pháp cấp cao của pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh chứ?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Khi ở cửa khẩu Bình Dương hắn đã thấy rất nhiều công pháp và thư tay liên quan đến phương pháp tu luyện hai loại này, phát hiện bộ phận nào đó trong đó thực sự có chỗ có thể áp dụng.
Năm năm, vừa hay có thể để hắn hoàn thiện phần sau của Nguyên Thủy Công.
“Hoàn toàn không vấn đề gì!”
Vũ Hồng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ngài dặn dò, chỉ cần nước Vĩnh Đông có, thì ta sẽ dốc hết sức làm được cho ngài!”
Đây là lời dặn dò của lão Thiên Cơ trước đi khi.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Vậy thì mang đến toàn bộ công pháp cấp cao mà các ngươi có đến đi”.
“Ngoài ra”.
Diệp Thần Phi nhìn Cốc U Lan bên cạnh: “Mỗi ngày chuẩn bị thêm một số nguyên liệu khác nhau, cho cô bé luyện tay”.
“Yêu thú bát phẩm cửu phẩm đều được, ta không kén chọn”.
Vũ Hồng giật khóe mắt, nhưng vẫn cung kính nói: “Xin tuân theo lời dặn của tiền bối”.
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu nhảy ra: “Đại bá, có phải người lại muốn đọc sách không?”
“Vậy cháu phải làm thế nào?”
Diệp Thần Phi nhìn cô bé, suy nghĩ nói: “Cháu tiếp tục tu luyện cho tốt, khoảng năm năm sau, chúng ta chắc phải về thành Vân Tiêu rồi”.
“Đừng để đến lúc đó khiến các ca ca tỷ tỷ chê cười cháu”.
Diệp Hiểu Hiểu vỗ ngực: “Đại bá, người yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dùng thực lực nói với bọn họ, đi theo người mới có tiền đồ nhất!”
Diệp Thần Phi cạn lời, nghĩ thầm cháu dẹp đi, đưa theo một mình cháu đã đủ rồi, thêm mấy đứa nữa, thì ta thành bảo mẫu thật mất.
“Tiền bối”.
Bỗng nhiên, Vũ Hồng cười nói: “Tiểu công chúa này của ngài, nếu muốn rèn luyện, thì ta biết có mấy chỗ rất tốt”.
Nước Vĩnh Đông không có gì khác, nhưng có vô cùng nhiều bí cảnh, rất thích hợp cho người trẻ rèn luyện”.
Diệp Thần Phi gật đầu, như vậy cũng tốt, tránh cho cô bé lại rảnh rỗi gây chuyện.
Sau đó, hắn lướt nhìn tu vi của Vũ Hồng.
Hơn hai mươi tuổi, hợp thể trung kỳ, đây là thiên tài còn thiên tài hơn đám người Thẩm Thiên Minh, Trương Đông.
Vừa hay Diệp Thần Phi chỉ vào Vũ Hồng, nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Giao thêm cho cháu một nhiệm vụ, đợi khi ta xuất quan, ít nhất cháu phải giao đấu với hắn mà không thua”.
“Nếu không, ta sẽ không đưa cháu về thành Vân Tiêu, tránh làm ta mất mặt”.
Vũ Hồng liền ngẩn người, sao đột nhiên lại kéo mình vào.
Nhưng hắn cười thầm trong lòng, nha đầu trước mặt này mới chỉ là thực lực Trúc Cơ đỉnh phong thôi, trong năm năm, làm sao có thể ngang hàng với hắn ta?
Lén bay lên từ tiên môn của người khác? Hay là dứt khoát đưa theo gia tộc cùng đi?
Sau này hẵng tính vậy.
Hơn nữa, kẻ đó đã lựa chọn ra tay, thì e rằng thế giới này có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với hắn.
Hiểu rõ toàn hoàn về thế giới này, có lẽ cũng có thể tìm được lai lịch nguồn gốc của kẻ đó.
“Ông mau ra đi, ta phải cho nổ cái cây này rồi”.
Diệp Thần Phi nói.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu, Diệp Thần Phi muốn bắt đầu nuôi dưỡng cây non của cây Vỡ Lòng.
Ông ta lắc đầu nói: “Ngươi cứ ra tay đi, ta đã hoàn toàn hợp thành một thể với cây này rồi, rời khỏi nó, ta cũng sẽ chết ngay lập tức”.
“Không cần quan tâm, ta sớm đã liệu trước kết cục của mình”.
“Cũng may ta đã hoàn thành sứ mệnh”.
Trên khuôn mặt lão Thiên Cơ đầy vẻ thanh thản.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cau mày: “Ông đang nói linh tinh gì vậy?”
“Ta lo sợ máu và linh hồn của ông sẽ làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của cây Vỡ Lòng, sẽ giảm mạnh hiệu quả tịnh hóa thiên địa của nó”.
Lão Thiên Cơ:
Được, là ta nghĩ nhiều rồi.
“Mau ra đi, đến cơ thể ban đầu của ông, ta bảo đảm ông sống thọ ba năm, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì tranh thủ thời gian làm đi”, Diệp Thần Phi xua tay nói.
Tuy ông lão này rất lắm lời, nói chuyện chẳng đâu vào đâu.
Nhưng ông ta cống hiến cả đời, không tiếc tính mạng cũng phải bảo vệ tinh thần của thế giới này, Diệp Thần Phi vẫn rất kính phục.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, sau đó cúi thật sâu bái tạ.
Ông ta không hiểu Diệp Thần Phi làm được bằng cách nào, có thể lấy ra mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên trong một lúc đã khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất rồi.
Người có thân phận như vậy không cần thiết nói đùa với ông ta.
Sau đó, một luồng ý thức già nua thoát khỏi cây Vỡ Lòng, chui vào trong cơ thể bên trên đầm nước.
Sau khi rời khỏi cây Vỡ Lòng, ngọn lửa sinh mệnh của ông ta bắt đầu nhanh chóng tắt dần.
Diệp Thần Phi xoay nhẫn thiên đạo, pháp tắc sinh mệnh hoàn chỉnh mang theo nguyên dịch thiên địa cường mạnh trong tháp Khởi Nguyên chui vào trung tâm sinh mệnh của lão Thiên Cơ.
Như được đổ thêm dầu, trong phút chốc, ngọn lửa đó lại bắt đầu rực cháy, cuối cùng ổn định lại.
Một lát sau, Diệp Thần Phi thu tay lại.
Nói là ba năm thì là ba năm.
“Cảm ơn tiền bối!”
Lão Thiên Cơ tỉnh lại, cung kính bái lạy dưới đất.
“Ta đã che sinh cơ trên người ông, bây giờ ông có thể rời khỏi tiểu thế giới này”.
“Được rồi, mau đi đi, nhìn mà khó chịu”.
Diệp Thần Phi xua tay.
Lão Thiên Cơ đứng lên, bái lạy lần nữa, sau đó run rẩy đi về phương xa.
Cửu Hoàng Tử Vũ Hồng thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến lên dìu đỡ ông ta.
Một lát sau, bọn họ đưa theo một đám “đại thiên thần” rời khỏi tiểu thế giới.
“Đại bá, chúng ta không đi khỏi đây à?”
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến hỏi.
“Đợi chốc nữa đi, lại nhận một nhiệm vụ kỳ lạ”, Diệp Thần Phi nói.
“Nhiệm vụ gì?”
Diệp Thần Phi nhún vai: “Cứu thế giới”.
Trong mắt Diệp Hiểu Hiểu lập tức tràn đầy sao sáng.
Đại nhân nhà ta lại đang cứu thế giới!
Đúng là quá ngầu!
“Đại bá, chúng ta phải làm thế nào!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Thần Phi không nói gì, đối diện với cây Vỡ Lòng phía trước, búng ngón tay.
Lập tức, cây Vỡ Lòng khổng lồ nổ tung không tiếng động, cành lá rơi rụng tràn nhập khắp bầu trời tiểu thế giới.
Sau đó xuyên qua tầm nhìn sinh mệnh, Diệp Thần Phi phân chia chúng thành hơn vạn phần, và bảo đảm mỗi một phần nguồn sinh mệnh đều có thể ươm ra một hạt giống cây Vỡ Lòng.
Sau một loạt hành động, hơn vạn hạt giống màu trắng được hình thành trong không trung, xếp thành hàng ngay ngắn.
Những hạt giống này không phải sinh ra từ tự nhiên.
Mà là hạt giống nhân tạo.
Về mặt ý nghĩa nào đó, thực ra Diệp Thần Phi là cha của chúng.
Vì là nhân tạo, cho nên chúng cần sự chăm sóc vô cùng cẩn thận tận tâm, mới có thể thực sự phá được lớp vỏ để trở thành cây non.
Diệp Thần Phi đưa tay ra, tóm bừa một nắm, sau đó ném toàn bộ chúng xuống đất.
Dẫm chân xuống, tất cả hạt giống đều chìm vào trong lòng đất.
Sau đó Diệp Thần Phi vung tay, những tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng lập tức bay đến.
Khi bay đến bên trên không trung mặt đất chôn hạt giống, hắn đưa một ngón tay ra, toàn bộ tháp Khởi Nguyên rơi xuống ngổn ngang chất đống với nhau.
Người nào không biết còn tưởng là rác xây dựng gì.
Sau đó, Diệp Thần Phi mở không gian bên trong tháp Khởi Nguyên, vô số nguyên dịch thiên địa cường mạnh chảy ra từ trong tháp Khởi Nguyên, nuôi dưỡng hạt giống phía dưới lòng đất.
“Xong!”
Làm xong, Diệp Thần Phi vỗ tay, quay người, xoa đầu Diệp Hiểu Hiểu.
“Muốn cứu thế giới không?”
“Vậy thì cùng trồng cây đi!”
Sau khi trồng xong toàn bộ hạt giống cây Vỡ Lòng, Diệp Thần Phi liền đưa đám người Diệp Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiểu thế giới.
Bên ngoài, lão Thiên Cơ đã biến mất, chỉ có Vũ Hồng đưa theo mấy con gấu đợi ở đây.
Thấy Diệp Thần Phi đi ra, Vũ Hồng vội vàng tiến lên, khom lưng bái.
Chương 146: Giao nhiệm vụ
“Tiền bối, ngài thực sự định trồng hơn vạn cây Vỡ Lòng ở thế giới này ư?”
Trong mắt Vũ Hồng tràn đầy vẻ không dám tin, vừa nãy khi thầy nói với hắn ta, hắn ta cũng cho rằng đầu óc của thầy mình điên rồi.
“Sao thế? Còn có cây Vỡ Lòng khác à?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Nếu có, thì lại có thể trồng thêm một ít.
“Ấy không không không, không có, chỉ còn lại một cây ở tiểu thế giới thôi”, Vũ Hồng vội xua tay.
Diệp Thần Phi thất vọng ồ một tiếng.
“Ta nói có phải các ngươi không biết trồng cây không, rõ ràng dinh dưỡng không tốt, nếu chất lượng tốt một chút, không chừng có thể hóa thành mười vạn hạt giống đấy”.
Diệp Thần Phi bất mãn càm ràm.
Còn Vũ Hồng nghe mà ngây ngốc, đôi mắt mọc sao.
Vị tiền bối này thật tài giỏi.
Đó là cây Vỡ Lòng đấy, hình thái cuối cùng của nó có thể thai nghén thế giới đó!
Ngài mở miệng thì là mười vạn tám vạn.
Nhưng hắn ta lại nghĩ, nếu những kẻ ăn trộm bản nguyên thế giới nhìn thấy bỗng nhiên có một vạn cây Vỡ Lòng xuất hiện ở chủ thế giới, vẻ mặt chắc chắn rất đặc sắc.
“Này, ngây ra đó cái gì hả?”
Trong lúc Vũ Hồng cho trí tưởng tượng bay xa, Diệp Thần Phi gọi hắn ta.
“Ồ ồ, tiền bối có gì dặn dò, Vũ Hồng nhất định làm hết sức!”, Vũ Hồng thu lại nụ cười ngây ngô khó hiểu, lớn tiếng nói.
“Chắc ngươi là đệ tử duy nhất của Thiên Cơ Cốc phải không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Vũ Hồng gật đầu nói: “Đúng thế, Thiên Cơ Cốc các đời chỉ truyền cho một người, sau khi làm thầy của tôi, thì tôi là Lão Thiên Cơ của đời này”.
Diệp Thần Phi gật đầu, mỗi một truyền thừa đều có cách thức của riêng mình, hắn không tiện đánh giá gì.
Hạt giống cây Vỡ Lòng sinh trưởng cần khoảng năm năm.
Khoảng thời gian này, hắn phải suy nghĩ xem mình phải làm gì.
Một lát sau, Diệp Thần Phi lên tiếng hỏi: “Hình như ngươi không tôn trọng hoàng đế Vĩnh Đông cho lắm”.
Lúc đó, khi Diệp Thần Phi đánh tan đại trận, hoàng đế Vĩnh Đông thoi thóp hơi thở.
Vị Cửu hoàng tử này lại lạnh lùng như người qua đường.
Vũ Hồng cười nói: “Người thống trị của nước Vĩnh Đông, bề ngoài thì là hoàng đế Vĩnh Đông, nhưng thực tế vẫn luôn là Thiên Cơ Cốc”.
“Cũng là vì ta trở thành truyền nhân của Thiên Cơ Cốc nên hắn mới được ngồi lên vị trí đó”.
“Những năm nay, hắn ở vị trí cao, tâm tư sớm đã có dao động, chúng ta vừa hay định thay thế hắn”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, quan hệ trong gia tộc hoàng thất không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường.
Nhưng kết quả này cũng chính là điều hắn suy đoán.
“Vậy chắc chắn ngươi có cách có thể lấy được một vài công pháp cấp cao của pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh chứ?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Khi ở cửa khẩu Bình Dương hắn đã thấy rất nhiều công pháp và thư tay liên quan đến phương pháp tu luyện hai loại này, phát hiện bộ phận nào đó trong đó thực sự có chỗ có thể áp dụng.
Năm năm, vừa hay có thể để hắn hoàn thiện phần sau của Nguyên Thủy Công.
“Hoàn toàn không vấn đề gì!”
Vũ Hồng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ngài dặn dò, chỉ cần nước Vĩnh Đông có, thì ta sẽ dốc hết sức làm được cho ngài!”
Đây là lời dặn dò của lão Thiên Cơ trước đi khi.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Vậy thì mang đến toàn bộ công pháp cấp cao mà các ngươi có đến đi”.
“Ngoài ra”.
Diệp Thần Phi nhìn Cốc U Lan bên cạnh: “Mỗi ngày chuẩn bị thêm một số nguyên liệu khác nhau, cho cô bé luyện tay”.
“Yêu thú bát phẩm cửu phẩm đều được, ta không kén chọn”.
Vũ Hồng giật khóe mắt, nhưng vẫn cung kính nói: “Xin tuân theo lời dặn của tiền bối”.
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu nhảy ra: “Đại bá, có phải người lại muốn đọc sách không?”
“Vậy cháu phải làm thế nào?”
Diệp Thần Phi nhìn cô bé, suy nghĩ nói: “Cháu tiếp tục tu luyện cho tốt, khoảng năm năm sau, chúng ta chắc phải về thành Vân Tiêu rồi”.
“Đừng để đến lúc đó khiến các ca ca tỷ tỷ chê cười cháu”.
Diệp Hiểu Hiểu vỗ ngực: “Đại bá, người yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dùng thực lực nói với bọn họ, đi theo người mới có tiền đồ nhất!”
Diệp Thần Phi cạn lời, nghĩ thầm cháu dẹp đi, đưa theo một mình cháu đã đủ rồi, thêm mấy đứa nữa, thì ta thành bảo mẫu thật mất.
“Tiền bối”.
Bỗng nhiên, Vũ Hồng cười nói: “Tiểu công chúa này của ngài, nếu muốn rèn luyện, thì ta biết có mấy chỗ rất tốt”.
Nước Vĩnh Đông không có gì khác, nhưng có vô cùng nhiều bí cảnh, rất thích hợp cho người trẻ rèn luyện”.
Diệp Thần Phi gật đầu, như vậy cũng tốt, tránh cho cô bé lại rảnh rỗi gây chuyện.
Sau đó, hắn lướt nhìn tu vi của Vũ Hồng.
Hơn hai mươi tuổi, hợp thể trung kỳ, đây là thiên tài còn thiên tài hơn đám người Thẩm Thiên Minh, Trương Đông.
Vừa hay Diệp Thần Phi chỉ vào Vũ Hồng, nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Giao thêm cho cháu một nhiệm vụ, đợi khi ta xuất quan, ít nhất cháu phải giao đấu với hắn mà không thua”.
“Nếu không, ta sẽ không đưa cháu về thành Vân Tiêu, tránh làm ta mất mặt”.
Vũ Hồng liền ngẩn người, sao đột nhiên lại kéo mình vào.
Nhưng hắn cười thầm trong lòng, nha đầu trước mặt này mới chỉ là thực lực Trúc Cơ đỉnh phong thôi, trong năm năm, làm sao có thể ngang hàng với hắn ta?
Bình luận facebook