• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 117-122

Chương 117: Đại hội Thần Ban

Hỗn độn phân chia, thiên địa sơ khai.

Một gốc cây lớn, đội trời đạp đất, trở thành trụ cột chống cả đất trời.

Khi nó không ngừng sinh trưởng, khoảng cách của đất và trời ngày càng xa, hình thành một thế giới hoàn toàn mới.

Nó được gọi là cây Thế Giới, cột sống của cả đất trời.

Sau khi đất trời trở nên vững vàng, cây Thế Giới hoàn thành sứ mệnh của nó nên đã đổ xuống.

Sau khi nó đổ xuống, rất nhiều mầm cây bắt đầu mọc lên trên thân nó.

Là con của cây Thế Giới, chúng nó vừa sinh ra đã phi phàm, mỗi một gốc cây đều rất lớn, hơn nữa còn có khả năng đặc biệt.

Cây Vỡ Lòng chính là một trong số đó.

Trong truyền thuyết, cây Vỡ Lòng đại diện cho thuở sơ khai của trí tuệ đất trời, có thể điểm hóa cho vạn vật sinh linh.

Một ngày nọ, con gấu mẹ bị thương rất nặng, ôm lấy bụng bầu, vô tình đi tới chỗ tàng cây Vỡ Lòng nghỉ ngơi.

Nhưng nó bị thương quá nặng, không thể qua khỏi.

Sau khi sinh được bảy gấu con, nó chìm vào giấc ngủ sâu.

Gấu con ăn gió nằm sương dưới tàng cây Vỡ Lòng, lớn lên từng ngày.

Được cây Vỡ Lòng hun đúc, đám gấu con đó cũng trở nên bất phàm, con sau lại mạnh hơn con trước.

Sau một đoạn chuyện cổ tích cực kỳ phức tạp, thì đến một ngày, một con gấu trong đó đã dùng một chưởng đập nát băng tuyết chồng chất cả vạn năm, tạo nên ốc đảo giữa cánh đồng tuyết.

Sau này nó được con người ta gọi là nước Vĩnh Đông.

Ngoài ra, con gấu tạo nên Vĩnh Đông cũng được sinh linh vạn vật tôn làm đại thiên thần, dâng lễ cúng bái.

Câu chuyện trong quyển sách cổ kết thúc ở đó.

Nếu như những gì được vẽ trong này không sai, thì phiến lá trên tay Diệp Thần Phi chính là lá của cây Vỡ Lòng.

Vì thế, hình ảnh của đại thiên thần mới được khắc lên đó.

Diệp Thần Phi khép quyển sách lại, im lặng suy nghĩ.

Chẳng lẽ người đã bỏ lá cây Vỡ Lòng vào trong dòng thời gian chính là đại thiên thần đó ư?

Theo sách cổ mà nói, thì biết đâu được đại thiên thần thật sự đủ sức tiến vào hư vô.

Nghĩ thế, Diệp Thần Phi hỏi: “Phải đi đâu để tìm được cây Vỡ Lòng?”

Mặt Giản Tinh Tuyền xuất hiện vẻ xấu hổ: “Tiền bối, cái này thì ta cũng không biết”.

“Thỉnh thoảng ta có đọc vài quyển sách nên mới có chút ấn tượng về thông tin của cây Vỡ Lòng thôi”.

Diệp Thần Phi gật đầu, ngẫm lại thấy cũng đúng, một sự tồn tại như thế, không phải là chuyện là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ có thể biết được.

“Có người nào biết thông tin về cây Vỡ Lòng, hay đại thiên thần không?”, Diệp Thần Phi lại hỏi.

Giản Tinh Tuyền nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện đó thì e là chỉ có người ở hoàng thành Vĩnh Đông mới biết được chút thông tin thôi”.

“Nhưng mà…”

“Nếu ngài vẫn muốn tìm đại thiên thần, thì nửa tháng sau có đại hội Thần Ban, ý thức của đại thiên thần sẽ buông xuống cửa khẩu Bình Dương”.

Diệp Thần Phi nhíu mày.

Lúc nãy khi góp nhặt tin tức, hắn cũng có nghe thấy cái tên này.

Hình như đó là một sự kiện rất lớn, cửa khẩu Bình Dương có đông người như thế cũng vì đại hội Thần Ban này.

“Nói về đại hội Thần Ban này chút đi”, Diệp Thần Phi nói”.

“Được thôi”.

Giản Tinh Tuyền vội vàng gật đầu, nói: “Đại hội Thần Ban tổ chức mỗi ba năm một lần, là sự kiện lớn nhất nước Vĩnh Đông”.

Theo như Giản Tinh Tuyền nói, Diệp Thần Phong đã hiểu sơ sơ về đại hội này.

Nói trắng ra thì đại thiên thần đó cũng chỉ muốn mở một buổi tuyển chọn lớn mà thôi.

Đại hội ba năm một lần, người tham gia phải là những người tài giỏi dưới mười sáu tuổi.

Pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh hay bất kỳ một trường phái nào khác đều có thể tham gia.

Sau những bước sàng lọc mạnh mẽ, cùng với chiến đấu dữ dội, sẽ chọn ra được những hạt giống trẻ tuổi xuất sắc nhất.

Sau đó, đại thiên thần sẽ ban ân cho bọn họ ở một mức độ nhất định dựa theo thứ hạng họ có được.

Người mạnh nhất sẽ được đại thiên thần trực tiếp dẫn đến Thần Quốc, mở ra một chương mới hoàn toàn khác của cuộc đời.

Chẳng hạn như năm nay, cửa khẩu Bình Dương có tổng cộng năm người, tất cả đều được đại thiên thần dẫn về.

“Nghe có vẻ đại thiên thần này giống một giáo chủ của tà giáo quá nhỉ”, Diệp Thần Phi cười nói.

Giản Tinh Tuyền ngượng ngùng cười cười, câu này ông ta không dám trả lời.

Nếu bị người bản địa Vĩnh Đông biết có một người nói về đại thiên thần của họ như thế, thì dù mạnh đến mức nào, họ cũng sẽ lao tới liều mạng.

“Ông có chắc là khi đó ý thức của đại thiên thần sẽ xuất hiện không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Chắc chắn”.

Giản Tinh Tuyền nói: “Từ khi đến cửa khẩu Bình Dương, đại hội Thần Ban năm nào ta cũng có mặt”.

“Ta có thể cảm nhận được ý thức khủng bố của đại thiên thần, khiến con người ta bất giác sợ hãi, dù là kẻ nào cũng không thể địch nổi!”

“Ấy, tất nhiên là so với tiền bối thì nó vẫn không bằng”.
Chương 118: Mua một suất

Diệp Thần Phi lại cạn lời.

Ngươi có thể sống đến bây giờ, e rằng có liên quan chặt chẽ đến cái gan lớn hơn cái mông của ngươi một chút đấy.

Nhưng nếu gấu Đại Thiên đến thật, thì ngươi cũng không cần phí tâm sức đi tìm nữa.

Đến lúc đó đợi nó đến, trực tiếp bắt luôn.

Đánh một quyền trước, đánh xong rồi hỏi các vấn đề.

Vẫn còn nửa tháng nữa, Diệp Thần Phi suy nghĩ, nói: “Vạn Bảo Các của ngươi có công pháp liên quan đến pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh không, hay là sách quý gì đó”.

Giản Tinh Tuyền chột dạ, chuyện đáng sợ vẫn xảy ra.

Chắc chắn lần này Vạn Bảo Các gặp tai họa nghiêm trọng.

Nhưng ông ta không dám nói dối trước mặt người này.

“Đúng thế, tiền bối, hơn nữa chúng ta không những có loại công pháp này, mà còn có công pháp của tu sĩ phía Nam đỉnh núi cao tu luyện, còn có linh khí, linh dược, nội hạch của yêu thú cấp cao, thiên tài địa bảo, linh thạch”.

“Được rồi được rồi”.

Diệp Thần Phi lấy tay chống đỡ trán, nói: “Ta chỉ cần hai loại công pháp đó, có bao nhiêu thì đưa ta bấy nhiêu”.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, hắn nhân tiện xem xem, hai loại hệ thống tu luyện này có điểm đặc biệt gì.

“Được!”

Giản Tinh Tuyền nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo đưa đến trước mặt Diệp Thần Phi.

Diệp Thần Phi lướt nhìn qua một cái.

Hay lắm, ít nhất hơn vạn quyển, người này thực sự cho đi luôn cả nhà mình hả.

“Tất cả bao nhiêu tiền?”

“Cứ tính theo mức giá thông thường đi”, Diệp Thần Phi đặc biệt dặn dò một câu.

Giản Tinh Tuyền ngẩn người, dường như không ngờ tiền bối lại trả tiền.

“Giá khoảng tám trăm tỷ viên linh thạch hạ phẩm, ngài thấy được không?”

Diệp Thần Phi không nói gì, trước tiên lấy công pháp trong nhẫn trữ vật ra, để đầy đủ linh thạch vào bên trong, đưa cho Giản Tinh Tuyền.

Cũng chỉ là chuyện nhỏ, hắn không nghèo đến mức phải đi cướp.

Sau đó hắn định rời đi.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi, đại hội Thần Ban này, phải tham gia thế nào?”

Có rất nhiều thiên tài tập trung, đây cũng là một cơ hội rèn luyện rất tốt cho cô bé Diệp Hiểu Hiểu.

Tìm chút việc để làm, cũng tránh cho cô bé đi gây rối khắp nơi.

“Ừm, hơn một tháng trước đã định ra số chỉ tiêu tham gia đại hội rồi”, Giản Tinh Tuyền nói.

“Có thể mua được chỉ tiêu không, bao nhiêu tiền một suất?”

Giản Tinh Tuyền giật khóe miệng, cái gì cũng muốn mua, ngài giàu lắm hả?

“Tiền bối cần mấy suất?”

Diệp Thần Phi nói: “Một suất là được, vừa hay ta đưa theo một hậu bối trong nhà, muốn để cô bé đến thử xem”.

“Vậy thì dễ thôi!”

Giản Tinh Tuyền nói: “Năm nay Vạn Bảo Các chúng ta có mười chỉ tiêu, có thể cho ngài một suất”.

Diệp Thần Phi cau mày: “Các ngươi sớm đã chọn người trước rồi phải không, như vậy chẳng phải là sẽ gạt người khác ra sao?”

Giản Tinh Tuyền cung kính nói: “Chuyện của tiền bối quan trọng hơn!”

“Ngươi cũng không hỏi xem cô bé có đủ tư cách không?”

“Đệ tử của tiền bối chắc chắn là thiên kiêu chi tử, là rồng là phượng”.

Diệp Thần Phi thực sự không chịu nổi nữa, ném lại một câu cứ vậy đi, rồi vút người rời khỏi phòng.

Một lúc sau, Giản Tinh Tuyền mới chậm rãi ngồi xuống ghế của mình.

Dáng vẻ sợ hãi.

Ông ta lắc đầu thở dài: “Cứ tưởng rằng đến Hóa Thần Hậu Kỳ, đến Bình Dương Quan, thì cũng không cần vậy nữa, không ngờ”.

“Không sao, cứ bình tĩnh”.

“Sống là tốt rồi”.

“Cho cháu tham gia thi đấu?”

Trong một căn phòng thanh nhã thoải mái, Diệp Hiểu Hiểu kinh ngạc nói.

Diệp Thần Phi lười biếng ngồi trước cửa sổ, trên bàn bày đầy các loại trái cây, đều là đặc sản của nước Vĩnh Đông.

Vị mát lạnh, vừa vào miệng là tan.

“Đúng thế, gần giống như cuộc chiến thành Vân Tiêu”.

Diệp Hiểu Hiểu nhảy xuống ghế: “Nhưng nơi này rõ ràng lớn hơn thành Vân Tiêu nhiều, chắc chắn có rất nhiều người vô cùng lợi hại”.

“Nếu cháu không đánh lại được bọn họ thì làm thế nào?”

Diệp Thần Phi hừ một tiếng: “Không đánh lại được thì đứng im chịu đánh vậy, còn có thể làm sao?”

“Con người mà, phải trải qua trắc trở, cháu cũng đã mười bốn tuổi rồi, đã lớn rồi”.

Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu đầy vẻ không muốn, cúi đầu nhìn đầu ngón chân.

Rõ ràng là chưa lớn mà.

“Vậy bọn họ có thực lực thế nào?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.

“Không biết”, Diệp Thần Phi nói: “Tóm lại những người tham gia thi đấu đều là thanh thiếu niên dưới mười sáu tuổi, có mạnh thì cũng không mạnh được bao nhiêu”.

“Còn nửa tháng nữa là bắt đầu, mấy ngày này cháu suy nghĩ kỹ xem nên đối phó bọn họ thế nào đi”.

Mấy người rời khỏi thành Vân Tiêu cũng đã mấy tháng rồi.

Trên đường, hắn tranh thủ luyện chế một ít tháp Khởi Nguyên, sau đó dùng nguyên dịch cường mạnh thiên địa mà chúng sản xuất ra để nấu cơm, tắm giặt.

Đương nhiên, còn dùng cho việc tu luyện hàng ngày.

Cường mạnh, không phải chỉ nói chơi.

Với sự đầu tư tài nguyên như vậy, mặc dù không chuyên tu luyện, tu vi của Diệp Hiểu Hiểu cũng tiến bộ vượt bậc, hơn một tháng trước đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ.

Bây giờ cô bé đã là tiểu thiên tài Trúc Cơ Kỳ ngũ trọng.

Ngay cả Cốc U Lan ban đầu chỉ là Luyện Khí Kỳ cũng đột phá liên tiếp, bây giờ đã là tu sĩ Hóa Khí Hậu Kỳ.

Bình Dương Đại Quan thực sự vượt xa thành Vân Tiêu, những thiên tài mười sáu tuổi trở xuống cũng sẽ không quá nghịch thiên.

Có lẽ những người đứng hàng đầu cũng trong khoảng Trúc Cơ Kỳ đến Kim Thân Kỳ.

Dựa theo hệ thống tu luyện ở đây, chính là pháp sư thiên mệnh hoặc là chiến sĩ thú linh bậc ba đến bậc bốn.

Với thủ đoạn của Diệp Hiểu Hiểu, cho dù không đánh lại được, cũng sẽ không chịu thiệt.

“Được”.

Diệp Hiểu Hiểu khẽ nói.

Từ trước đến nay, cô bé đều nghiên cứu Mộng Hư Cảnh, thực sự rất ít thủ đoạn tấn công.
Chương 119: Ai là phế vật

Xem ra phải suy nghĩ kỹ càng.

“Nếu cháu thực sự lo lắng, tối nay Vạn Bảo Các tổ chức tiệc, có không ít thí sinh đều tham dự, cháu có thể đi xem sao”, Diệp Thần Phi nói.

“Tiệc? Được đấy!”

Diệp Hiểu Hiểu lập tức hưng phấn.

“Không được gây chuyện, không được trêu chọc người khác, càng không được ăn trộm đồ, tìm hiểu thật kỹ thực lực đối phương, biết chưa?”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói.

Nha đầu này vẫn còn quá bé, lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, vẫn rất ham chơi.

“Yên tâm đi, cháu đã qua cái tuổi gây chuyện rồi”, Diệp Hiểu Hiểu giả bộ thâm trầm nói.

Diệp Thần Phi lắc đầu.

Nhưng cô bé nói cũng không sai, từ sau ngày ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, tiểu nha đầu cũng hơi thay đổi.

Tuy tính cách còn ham vui, nhưng không quá đáng.

“Được rồi, đi đi”.

Diệp Thần Phi lên tiếng đuổi người.

Đợi sau khi cô bé đi, Diệp Thần Phi lấy ra một quyển sách, tiện mở lật mở xem.

“Pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh”.

“Ha ha, thú vị”.

Buổi tối, trong một gian phòng thanh nhã của Vạn Bảo Các.

“Tại sao lại như vậy, ta phải đi tìm các chủ xin phân xử!”

Một giọng nói tức giận vang lên trong gian phòng.

Trong phòng, mười thiếu niên thiếu nữ trẻ ngồi chơi trò chuyện, một người trong đó đứng lên, lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt tức giận.

“Thiệu Đạt, ngồi xuống!”

Một người trông có vẻ trưởng thành trầm giọng nói.

“Hoa Nhung ca, rõ ràng A Phấn đã có được tư cách này, kết quả trước cuộc thi lại bị một người lạ thay thế, ta nhất định phải đi hỏi Các chủ đại nhân!”, Thiệu Đạt tức giận nói.

“Đệ tưởng rằng ở Vạn Bảo Các do đệ quyết định hả?”

Hoa Nhung lớn tuổi hơn quát: “Các chủ đại nhân quyết định như vậy, chắc chắn là có lý của mình, chúng ta cứ làm theo là được!”

“Hơn nữa, chẳng phải ông ấy cũng nói rồi ư, sẽ bù đắp cho A Phấn”.

“Bù đắp?”

Thiệu Đạt cười lạnh lùng nói: “Bù đắp cái gì, có thể quý giá hơn Thiên Thần dịch không? Hay là có thể được đại thiên thần chọn trúng!”

Lúc này, người bên cạnh Hoa Nhung bỗng nhiên bật cười: “Được đại thiên thần chọn trúng? Thế mà ngươi cũng nói ra được những lời trong mơ như vậy hả?”

“Hoắc Nhất Ninh, ngươi”.

“Chẳng phải là ngươi sợ sau khi A Phấn bị ra khỏi cuộc chơi, thì sẽ không lừa được thiên thần dịch từ chỗ hắn ư”, Hoắc Nhất Ninh ngắt lời hắn.

Thiệu Đạt sầm mặt: “A Phấn, là bạn thân của ta!”

“Đúng, một ‘người bạn thân nhất’ cả ngày bị ngươi lợi dụng thôi, ngươi tưởng chúng ta đều mù hết hả?”, Hoắc Nhất Ninh tỏ vẻ mặt chế nhạo.

Nhất thời Thiệu Đạt không nói được gì, tất cả những người ngồi đây đều không phải kẻ ngốc, những chuyện xảy ra hàng ngày, bọn họ đều thấy rất rõ.

Lúc này, một cô gái cầm chơi con dao găm khác cười nói: “Nếu thực lực của người mới này không yếu, không làm vướng chân chúng ta, ta cũng không có ý kiến gì”.

“Sao có thể không yếu chứ?”, Thiệu Đạt xòe hai tay: “Ta đã nghe ngóng được người đó là thân thích của các chủ, rõ ràng là nhờ vào quan hệ”.

Đột nhiên cửa chính của căn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó một cái đầu nho nhỏ có bộ tóc màu tím đỏ từ bên ngoài thò vào.

“Xin hỏi, đây là nơi tập trung của người tham gia thi đấu Vạn Bảo Các phải không?”

Chính là Diệp Hiểu Hiểu.

Cô bé xuất hiện khiến trong phòng lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào khuôn mặt cô bé.

Có ánh mắt nhìn dò xét, có nghi hoặc, có thờ ơ, cũng có chê ghét.

Trong bầu không khí này, Diệp Hiểu Hiểu chậm rãi rụt cái đầu nhỏ lại.

Lát sau lại thò vào lần nữa.

“À, Hoa Nhung có ở đây không?”

Hoa Nhung lớn tuổi hơn đứng lên: “Ta là Hoa Nhung, ngươi là…”

Diệp Hiểu Hiểu thở ra một hơi, tiến cả người vào phòng, sau đó lấy ra một lệnh bài đưa cho Hoa Nhung: “Là Giản Giản Tinh Tuyền, đúng, ông ta bảo ta đến đây”.

Mọi người lập tức chắc chắn thì ra tiểu nha đầu này chính là người tham gia thi đấu mới đến.

Xem ra cũng còn nhỏ quá!

Chắc chắn không phải đến làm trò cười chứ?

“Ngươi chính là Diệp Hiểu Hiểu, Diệp muội muội phải không, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”, Hoa Nhung cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nói theo quy tắc, mười sáu tuổi trở xuống đều được tham gia, nhưng hầu như tất cả người xuất chiến đều mười sáu tuổi.

Dù sao ở độ tuổi này, kém một tuổi, thực lực và kinh nghiệm sẽ chênh lệch rất nhiều.

“Ta mười ba mười bốn tuổi rồi!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.

Trong phòng lập tức vang lên mấy tiếng thở dài.

Nhỏ như vậy, tham gia đại hội Thần Ban, chẳng phải là tìm cái chết ư?

Cuộc thi đấu này, thưc lực của đoàn đội cũng vô cùng quan trọng.

Người xuất chiến kỳ này như bọn họ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.

Thiệu Đạt nhún vai, nói: “Ta nói mà, cô bé này dựa vào quan hệ để vào đây!”

“Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đã mất đi một pháp sư thiên mệnh bậc ba, lại đến một phế vật trông rất ngốc nghếch, đại hội Thần Ban lần này, Vạn Bảo Các chúng ta cứ chờ mà mất mặt đi”.

Thiệu Đạt nói mãi, lại phát hiện sắc mặt người xung quanh đều trở nên cực kỳ quái dị.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt sang chỗ mình.

Ồ không, là bên cạnh hắn.

Thiệu Đạt cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng hỏi, bỗng nhiên, một làn hơi thở nhẹ truyền đến bên tai.

Trong phút chốc, đồng tử của hắn co lại, sởn tóc gáy!

Quay đầu qua một cách khó khăn, chỉ thấy một đôi mắt băng lạnh mang theo vẻ tức giận, lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn.

Một mũi dao sắc lạnh kề bên cổ họng hắn.

“Vừa nãy”

“Ngươi nói ai là phế vật?”
Chương 120: Rượu Quỷ Diễm

Con dao găm băng lạnh kề trên cổ của Thiệu Đạt.

Cảm giác càng lúc càng đau nhức khiến toàn thân hắn ớn lạnh.

Giọt máu đỏ rực chầm chậm chảy xuống thuận theo cổ hắn.

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, không ai nhìn thấy cô bé chỉ mười hai mười ba tuổi này rốt cuộc đến bên cạnh Thiệu Đạt như thế nào.

Cũng không ai có thể nghĩ được cô bé lại ra tay quyết đoán như vậy, trơ mắt nhìn cổ của Thiệu Đạt bị rạch một vết máu ngắn.

Thiệu Đạt không dám nhúc nhích, nhìn sang Hoa Nhung bên cạnh với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

“Diệp muội muội, đủ rồi”.

Hoa Nhung thấp giọng nói, nếu vì vậy mà có người chết, đội trưởng như hắn đúng là vô cùng thất trách.

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn hắn đến một cái.

Con dao chậm rãi di chuyển.

“Thực sự đủ rồi! Hắn không có ý nói như vậy!”, sắc mặt Hoa Nhung trầm trọng, cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể chọn ra tay.

“Giả dối, rõ ràng hắn cố ý”.

Diệp Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng, lại vung ngang con dao nhọn.

Bầu không khí trong phòng lạnh đến đóng băng.

Lúc con dao nhọn càng lúc càng gần huyết quản của Thiệu Đạt, Hoa Nhung và mấy người khác đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị ra tay.

“A”.

Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu kêu lên một tiếng, con dao nhọn biến mất trong tay, sau đó tự đi sang một bên.

“Suýt thì quên, đại bá không cho phép ta gây chuyện quá đáng”.

“Thật là chán”.

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống.

Giọng điệu và vẻ mặt nhẹ tênh có chút bướng bỉnh, dường như vừa nãy chỉ là đang đùa vui vậy.

“Rạp!”

Thiệu Đạt bỗng đứng lên, đi đến phía sau Nhung Hoa như chạy trốn, va vào mấy chiếc ghế.

Hắn lấy tay ôm cổ, nhìn Diệp Hiểu Hiểu như chẳng có chuyện gì, trong ánh mắt đầy kinh sợ, mồ hôi ướt đẫm quần áo, toàn thân run lên.

Vừa nãy, hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ cái chết!

Nhìn thấy Thiệu Đạt không sao, Nhung Hoa cũng thả lỏng, hoạt động ngón tay, mới phát hiện, lòng bàn tay mình cũng toát mồ hôi.

Tiểu muội muội trông có vẻ vô hại này, vừa ra tay lại quyết đoán mạnh mẽ như vậy!

“Ta thích người mới này”.

Bỗng nhiên cô gái cầm chơi con dao găm đó đứng lên, đến bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.

“Cô bé này còn lợi hại hơn tiểu tử ngốc nghếch A Phấn nhiều”.

Cô gái mỉm cười, trên cổ và trên vai lộ ra ngoài của cô gái đầy vết xăm.

Thứ khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu xanh của cô gái, toát ra vẻ băng lạnh vô tận.

“A Phấn là ai?”, Diệp Hiểu Hiểu nghi hoặc.

“Chỉ là một người không cần quan tâm thôi”, cô gái cười nói.

“Tỷ là ai?”

“Hạng Tư Nguyệt”.

Cô gái đưa tay ra: “Đương nhiên, mọi người đều gọi ta là Sói Nữ”.

Diệp Hiểu Hiểu mở to đôi mắt như chiếc quạt, Sói Nữ, đúng là cách gọi kỳ lạ.

Nhưng cô bé cũng không chán ghét cô gái này.

Cô bé đưa bàn tay nhỏ ra bắt nhẹ tay cô gái.

“Đi thôi, tỷ đưa muội đến hội trường tiệc hôm nay”.

“Cứ để họ ở đây nhàm chán phát tiết cảm xúc của mình đi”.

Nói xong, Sói Nữ kéo Diệp Hiểu Hiểu đứng lên, rời khỏi phòng.

Đợi sau khi họ đi, bầu không khí trong phòng mới dần dịu dần.

Thiệu Đạt ôm cổ, đi đến bên Hoa Nhung: “Nhung ca”.

“Câm miệng!”

Hoa Nhung lạnh lùng quát một tiếng, quay người lại, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta sớm đã nói với đệ rồi, phải dốc hết tinh lực vào việc tu luyện, đừng cứ chỉ nghĩ lợi dụng người khác, thực lực mới là cái gốc!”

“Ha ha, bị một tiểu nha đầu mười ba tuổi dọa sợ vỡ gan, ngay cả phản kháng cũng không biết!”

“Nhìn bộ dạng của ngươi, Vạn Bảo Các không mất mặt, bản thân ngươi đã mất sạch mặt mũi trước rồi!”

Nói xong, hắn giật mạnh cánh tay ôm cổ của Thiệu Đạt.

Thiệu Đạt kinh hãi kêu lên, vội vàng sờ cổ, lại phát hiện chỗ đó không còn chảy máu nữa.

Đao pháp của Diệp Hiểu Hiểu vô cùng chuẩn xác, chỉ để hắn bị đau và kinh sợ, không gây ra tổn thương thực sự.

Nhìn Thiệu Đạt hoảng sợ, Hoa Nhung hừ lạnh lùng một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng.

Những người khác cũng lần lượt đi khỏi.

Lúc đi qua Thiệu Đạt, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Nơi này là một hội trường vô cùng sang trọng.

Bên trong náo nhiệt đông vui, hàng chục thanh niên nhiệt tình trò chuyện tại đây.

Lúc này, hai bóng hình một cao một thấp từ cửa đi vào.

Bóng hình cao cao đó, làn da vàng nhạt, trên người vẽ đầy hình xăm, đôi mắt màu xanh khiến lòng người sợ hãi.

Người còn lại, mái tóc tím đỏ thả buông xuống, dường như đi nhón gót, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ hiếu kỳ, vô cùng đáng yêu.

Một thanh niên tuấn tú nhìn thấy hai người, lập tức mắt sáng lên, đi đến.

“Tư Nguyệt muội muội!”.

“Cút”.

Sói Nữ cũng không nhìn hắn đến một cái, dẫn Diệp Hiểu Hiểu đến thẳng trong hội trường.

“Cho hai chén rượu Quỷ Diễm”.

Rất nhanh hai chén chất lỏng màu đỏ máu, bên trên bùng cháy ngọn lửa màu xanh được đưa đến trước mặt hai người.

Sói Nữ tự cầm một chén, sau đó cầm chén còn lại đưa cho Diệp Hiểu Hiểu.

“Có thể uống không?”

Diệp Hiểu Hiểu hiếu kỳ nhìn chén, mùi cồn rượu nồng nặc xen lẫn mùi máu tanh ập vào mũi.

Đây là lần đầu tiên cô bé thấy loại rượu này.
Chương 121: Một trăm thùng

“Muội thử xem”.

Nhiều ngày nay đi cùng Diệp Thần Phi, cô bé sớm đã cùng uống rượu rồi.

Sau đó, cô bé nhận lấy chén rượu, nhẹ nhàng đổ vào miệng.

Lập tức, cô bé mở to đôi mắt, sức mạnh hung bạo như một ngọn lửa nổ tung trong cổ họng!

Sói Nữ cười ha ha, cũng tự uống một ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân nóng rực, dường như mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều phun lửa vậy.

Đây không phải là rượu bình thường, mà trộn lẫn máu của các loại yêu thú cấp cao và linh quả đặc biệt, ủ thành rượu.

Năng lượng hung bạo của nó, kể cả chiến sĩ linh thú bậc bốn như cô ta, uống một ngụm, cũng phải để một lúc lâu lắng xuống mới được.

Bảo Diệp Hiểu Hiểu uống, thuần túy chỉ là trêu cô bé thôi.

“Xin chào, cho ta thêm một chén”.

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta

Sau đó, nàng ta nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu ôm chén rượu Quỷ Diễm thứ hai, ‘ực ực ực ực” uống hết.

Sói Nữ: ?

“Hiểu Hiểu, muội”.

“Sói tỷ tỷ, trong này chắc chắn cho thêm đường phải không?”

Diệp Hiểu Hiểu lau vết nước bên miệng, nói: “Hôm khác muội bảo đại bá cũng cho thêm đường, rượu của người quá cay, nước quả này vẫn ngon hơn”.

Nói xong, cô bé lại xin thị nữ bên cạnh thêm một chén.

Thị nữ phụ trách tiếp khách hỗn loạn, cực kỳ nghi ngờ có phải mình lấy nhầm rượu không.

Sói Nữ giật khóe mắt, nhìn chén rượu Quỷ Diễm thứ ba được Diệp Hiểu Hiểu uống xuống bụng, hỏi: “Hiểu Hiểu, bây giờ muội đang ở cấp nào?”

Diệp Hiểu Hiểu uống xong chén thứ ba, ợ hơi một cái, nói: “Ừm, chắc là pháp sư thiên mệnh bậc ba tầng sáu, ở trong nhóm chúng ta, bị coi là tụt phía sau rồi”.

Trên đường, thông qua lời giới thiệu của Sói Nữ, cô bé được biết, trong đám người Vạn Bảo Các, Hoa Nhung và Sói Nữ có thực lực mạnh nhất.

Một người là pháp sư thiên mệnh bậc bốn tầng ba, một người là chiến sĩ thú linh bậc bốn tầng hai.

Những người còn lại đều là hậu kỳ bậc ba.

Sói Nữ im lặng, bậc ba tầng sáu, không ai dám uống rượu Quỷ Diễm như vậy đâu!

“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi còn loại nước quả này không, ta uốn mang về”, Diệp Hiểu Hiểu nói với thị nữ.

Cô bé muốn cho đại bá uống thử.

“Ấy, vị tiểu thư này, muốn mang ra ngoài thì phải mua”, thị nữ nói.

“Bán thế nào?”

Thị nữ nói: “Một chén cần ba ngàn viên linh thạch hạ phẩm, nếu đóng thùng thì rẻ hơn, cần năm trăm ngàn”.

“Ồ, vậy ngươi cho ta một…”

Diệp Hiểu Hiểu còn chưa nói hết, đã bị Sói Nữ kéo lại.

Nàng ta cười nói: “Lần đầu muội đến, đâu thể để muội trả tiền, tỷ mời muội”.

“Không sao, cứ để muội”, Diệp Hiểu Hiểu nói.

“Để tỷ”, Lang Nữ kiên định: “Coi như tỷ tặng muội quà gặp mặt, nói đi, muội muốn bao nhiêu”.

Diệp Hiểu Hiểu chớp mắt.

“Được”.

Cô bé lấy chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống, đưa cho thị nữ.

“Vậy thì chỉ đóng một trăm thùng đi”.

Sói Nữ: !!!

Vãi!

Ngươi là con cái nhà ai vậy!

Đơn vị tính dùng đến hàng trăm ư?

Buổi tối.

“Đại bá, cháu mang ít đồ ngon về cho người này!”

Diệp Hiểu Hiểu nhảy chân sáo về quán trọ, đến trước mặt Diệp Thần Phi.

“Cái gì đấy?”, Diệp Thần Phi còn đang đọc sách, cũng không quay đầu lại hỏi.

“Cái này, người xem đi, rất ngon”.

Diệp Thần Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Hiểu Hiểu ôm một cái thùng gỗ to gần bằng người cô bé, sau đó rót một ít chất lỏng không rõ màu đỏ.

Lập tức, trong cả căn phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc, còn kèm theo mùi máu tanh thoang thoảng.

“Tinh!”

Diệp Hiểu Hiểu búng ngón tay, chất lỏng không rõ trong chén lập tức bùng cháy.

Sau đó cô bé bưng chén rượu đưa đến trước mặt Diệp Thần Phi: “Đại bá, người uống thử đi”.

Diệp Thần Phi đặt sách xuống, bĩu môi.

Không cần thử, hắn có thể nhìn ra, đây là một loại rượu trộn lẫn lượng lớn máu yêu thú cấp thấp.

Nhưng để không phụ lòng hiếu thuận của cô bé, hắn vẫn uống thử một ngụm.

“Thế nào?”, Diệp Hiểu Hiểu tỏ vẻ mặt mong đợi.

“Tạm được, nhưng ta không thích”.

Diệp Thần Phi lại cầm sách: “Đồ uống cho trẻ con”.

“Hi hi”.

Diệp Hiểu Hiểu cầm chén, uống hết rượu Quỷ Diễm còn lại, vẫn chưa hết hứng nói: “Cháu vốn là trẻ con mà”.

Diệp Thần Phi nhún vai, không tỏ thái độ gì.

“Cháu cảm thấy khá được”.

Diệp Hiểu Hiểu đặt thùng rượu lên góc bàn, tự nói: “Cháu đã mua một trăm thùng, định mang về cho tỷ của cháu, còn để mấy người đường tỷ Diệp Hoàng cũng uống thử”.

“Cháu định mua một ngàn thùng, nhưng lúc đó có người cứ muốn trả tiền thay cháu, cháu cũng ngại”.

Có bé nói mãi, lại phát hiện lúc này Diệp Thần Phi đang nhìn cô bé bằng một ánh mắt kỳ lạ.

“Cháu đã mua bao nhiêu?”

“Một trăm thùng”.

“Một thùng bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm ngàn linh thạch”.

“Người khác trả tiền?”

“Vâng vâng”, Diệp Hiểu Hiểu gật đầu: “Tỷ ấy rất tốt với cháu, là bạn tối nay cháu kết giao”.

Diệp Thần Phi lại đặt sách xuống, day trán.

“Người bạn trả tiền thay cháu đó, tìm cơ hội đáp lễ đi”.

“Sau đó, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cháu từ một trăm triệu linh thạch giảm xuống một trăm linh thạch”, Diệp Thần Phi nói.

Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người.

“Tại sao?”

Cô bé bị đả kích nặng, cháu có lòng tốt mang đồ uống ngon về cho người, người lại giảm tiền tiêu vặt của cháu.

Hơn nữa mức giảm cũng quá nhiều rồi đấy!

“Đợi cháu suy nghĩ kỹ tại sao, thì ta sẽ cho cháu tiền tiêu vặt như ban đầu”, Diệp Thần Phi nói xong, liền không để ý cô bé nữa, lại cầm sách lên.

Diệp Hiểu Hiểu chu miệng, cô bé không hiểu, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.

Nhưng quyết định của đại bá chắc chắn có lý.

Phải làm sao đây?

Có thể làm thế nào, suy nghĩ kỹ vậy.

Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu, quay người ra hỏi phòng.

Lát sau, Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Chương 122: “Bọn ta đã ký giấy sinh tử”

Bị cô bé náo loạn như vậy, cũng không thể tiếp tục đọc sách được nữa.

Diệp Hiểu Hiểu nuôi dưỡng thành tính cách này, thật ra thì bản thân hắn cũng có trách nhiệm, nghĩ ban đầu không nên đáp ứng yêu cầu không tuân theo chuẩn mực của cô bé.

Giỏi lắm, một lần duy nhất mua một trăm thùng.

Chuyện này giống như có người đi Vạn Bảo các, sau đó mua một lần duy nhất hết sạch toàn bộ đồ của người ta.

Nào có loại người như vậy?

Ừm,

Là có người như vậy, nhưng ta không sợ bất kỳ nguy hiểm nào mà tiêu tiền mang lại đâu.

Không đảm bảo được thực lực, tài sản quá nhiều thường chính là ngòi nổ khiến bản thân rơi vào vào nguy hiểm.

“Xem ra vẫn nên thỉnh thoảng thả con bé ra ngoài, tiếp xúc với thế giới hiểm ác một chút”.

“Nếu không thì thật sự chỉ có thể vĩnh viễn sống bên cạnh mình”.

Diệp Thần Phi lắc đầu.

Cũng may nha đầu này nội tâm vẫn tốt, mua nhiều đồ như vậy cũng là để mang về chia sẻ cho đám Diệp Hoàng.

Mà không phải đơn thuần làm bậy.

Trải qua nhiều chuyện một chút là được.

Nghĩ tới đây, Diệp Thần Phi không khỏi nhớ lại đám Diệp Hoàng.

Mấy tháng qua, không biết bây giờ bọn chúng thế nào rồi.

Hắn nâng tay, muốn thông qua đại đạo nhìn xem tình cảnh của bọn chúng.

Nhưng chần chờ một chút lại buông xuống.

“Thôi vậy, mỗi người đều có con đường của mình, can dự quá mức ngược lại không tốt lắm”.

“Cứ để bọn chúng sống cuộc sống tuyệt vời của mình đi”.

Thành Hoàng Diệp, thành đứng đầu trong phạm vi thành Túc, liên minh Cửu Thành.

Trên võ đài lớn Trung Nguyên, một thân ảnh đứng ngạo nghễ.

Xung quanh cô bé, mười mấy võ giả trẻ tuổi nhuốm máu ngã xuống đất.

Đối diện với cô bé, một thanh niên anh võ bất phàm chống trường kiếm, nửa quỳ xuống đất.

“Thiên kiêu thành Hoàng Diệp cũng chỉ như vậy thôi”.

Diệp Hoàng thu hồi trường kiếm, nón rộng vành màu tím nhuốm máu vang vù vù.

Người thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói: “Diệp Hoàng, ngươi đừng quá đáng!”

“Quá đáng?”

Khóe miệng Diệp Hoàng nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn nhớ lúc bọn ta vừa mới tới thành Hoàng Diệp, cái nhìn của các ngươi như thế nào?”

“Lũ người nhà quê ngang tàng bạo ngược, đám hạ đẳng, loại đê tiện!”

“Ha ha, bây giờ, các ngươi bị loại đê tiện chính miệng mình nói ra đánh ngã xuống đất, trong lòng có cảm giác gì?”

Trên mặt cậu thanh niên xanh đỏ giao nhau, cậu ta nghe qua danh tiếng của Diệp Hoàng, nhưng không ngờ cô bé lại mạnh đến mức này.

Mười mấy thiên kiêu dưới hai mươi tuổi Trúc Cơ kỳ trở xuống của thành Hoàng Diệp đồng thời vây công Diệp Hoàng, nhưng trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã bị cô bé đánh bại toàn bộ.

Hơn nữa là thảm bại!

Thậm chí có người bị chém chết tại chỗ!

“Dù bọn ta từng đắc tội, ngươi cũng không thể lòng dạ ác độc như vậy!”, hai mắt cậu thanh niên ứ máu, trong số người bị giết có bạn bè của cậu ta.

“Lòng dạ ác độc, là các người dạy cho ta”.

Diệp Hoàng chậm rãi tiến lên, lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trước mặt cậu thanh niên.

Sau khi mở ra, bên trong đặt hai mươi ngón tay sắp xếp gọn gàng.

Mỗi một ngón đều là ngón cái thuộc những cơ thể khác nhau.

“Khi đó nếu như các ngươi không coi người của Thiên Loan Điện làm đồ chơi, hành hạ đến chết”.

“Có lẽ hôm nay sẽ không đến mức này”.

Diệp Hoàng rút ra một con dao nhỏ bên hông.

Cậu thanh niên nhìn dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cậu ta lại thấp giọng cười.

“Động vào ta, ngươi không ra khỏi thành Hoàng Diệp được đâu”.

Vẻ mặt Diệp Hoàng lạnh lẽo.

“Không động vào ngươi, ta sẽ không quay về Thiên Loan Điện”.

“Phụt!”

Máu tươi nóng bỏng thuận theo dao găm nhuộm đỏ tay Diệp Hoàng.

Ánh mắt cậu thanh niên mang theo vẻ khó tin, còn có nỗi kinh hoàng biến hóa, dần dần mất đi màu sắc.

Dao găm rút ra, cơ thể của cậu thanh niên ngã nhào xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cái hộp đựng ngón tay.

Diệp Hoàng đứng thẳng người, gió nhẹ lay động tóc dài trên trán.

Lúc này, cô bé chân chính trở thành điện chủ của Thiên Loan Điện.

“Con trai ta!”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội truyền tới.

Diệp Hoàng quay đầu nhìn lại, một người trung niên lôi cuốn theo uy thế cực lớn xông đến.

Ở sau lưng ông ta, một đám tu vi khí tức cường đại theo sát phía sau.

Lúc người trung niên nhìn thấy cậu thanh niên nằm dưới chân Diệp Hoàng, nhất thời hai mắt ứ máu.

“Mày dám giết nó!”

Người trung niên gầm thét, khí tức cuồng bạo xông thẳng về phía Diệp Hoàng.

Đó là khí thế cường đại thuộc về Kim Đan kỳ.

Diệp Hoàng đứng ở trong đó, giống như lá cây lẻ loi.

“Ai dám đả thương chủ của ta!”

Đột nhiên, một đoàn người mặc đồ đen nhảy lên võ đài, đứng sau lưng Diệp Hoàng, cùng chống đỡ uy áp mạnh mẽ đến từ người trung niên.

“Các ngươi đều đáng chết!”, vành mắt người trung niên như muốn nứt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hoàng trước mặt.

Nhưng Diệp Hoàng không hề nhúc nhích, cô bé chậm rãi nói: “Ta có thể hiểu được tâm tình của ông, nhưng…”

Cô bé lấy một tờ giấy trắng viết đầy chữ: “Bọn ta đã ký giấy sinh tử”.

Người trung niên nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc trên giấy sinh tử, cơn đau buồn và lửa giận dần dần cắn nuốt lý trí của ông ta.

“Lão tử mặc kệ giấy sinh tử gì đó!”

“Ngươi giết con trai ta, con trai duy nhất của ta!”

“Hôm nay dù Thiên Vương lão tử tới ta cũng phải giết ngươi!”

Ông ta nổi điên, lực lượng bộc phát ra toàn bộ, sắp liều chết xông tới.

Diệp Hoàng khẽ thở dài.

“Vậy ngươi đừng trách ta!”

Nơi mi tâm, một cánh hoa màu tím nhạt chậm rãi bay xuống.

Diệp Hoàng rút trường kiếm ra, cánh hoa kia vừa vặn rơi trên thân kiếm.

Trong nháy mắt hóa thành lưu quang màu tím.

Tựa như sắc trời.

“Đi chết đi!”, lúc này người trung niên đã hoàn toàn điên cuồng, không để ý đến tất cả liền vọt tới.

Mà sắc mặt Diệp Hoang vẫn bình tĩnh.

Cô bé giơ trường kiếm, chậm rãi mở miệng.

“Thí thần”.

“Thức thứ nhất!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom