Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-105
Chương 101: Chinh phục
“Chinh phục!”
Diệp Hoàng nói không cần suy nghĩ.
Sau đó, cô bé cười: “Thực ra, trên đường dẹp phản loạn về nhà, con đã nghĩ rồi”.
“Chúng ta không thể cứ ẩn cư ở vùng biên thế giới, bị người khác coi thường”.
“Cho nên, con muốn đánh từ thành Vân Tiêu ra, đánh mãi, đánh mãi cho đến khi để tất cả mọi người biết đến thành Vân Tiêu chúng ta, biết đến nhà họ Diệp chúng ta!”
Diệp Thần Phi trầm mặc, lần này, con gái đúng là vượt qua dự liệu của mình.
Còn nhớ lúc mình vừa đến thế giới này, cô con gái này vừa yếu đuối vừa tự ti, chỉ nhen nhóm một ngọn lửa nho nhỏ ở nơi sâu nhất trong lòng.
Còn bây giờ, ngọn lửa đã bùng lên biến thành ngọn lửa cháy bỏng hừng hực!
“Con có suy nghĩ này, ta rất vui mừng”.
“Ta ủng hộ con”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hoàng lập tức vui vẻ: “Cảm ơn cha!”
Diệp Thần Phi gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang Diệp Long, hỏi: “Còn cháu thì sao?”
Diệp Long ôm trường thương, quay đầu nhìn sang Diệp Hoàng.
“Điện chủ Thiên Loan Điện có bản lĩnh như vậy, Chân Long Các của cháu đâu thể kém cạnh?”
“Đại bá, suy nghĩ của cháu không khác với Diệp Hoàng, đánh ra từ thành Vân Tiêu, đánh đến nổi danh khắp nơi, mới là việc chúng ta cần làm!”
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của Diệp Hoàng, Diệp Long cũng đưa ra yêu cầu này.
“Long đường ca, huynh muốn tranh với muội hả?”, Diệp Hoàng nhìn sang Diệp Long.
Diệp Long cười: “Làm sao, muội sợ bị kém hơn ta ư?”
Hai người nhìn thẳng nhau không hề sợ hãi, một rồng một phượng, chiến ý bừng bừng!
“Được rồi”.
Diệp Thần Phi nhìn hai hậu bối ưu tú này, mỉm cười: “Thiên hạ rộng lớn đến thế nào, con đường các con lựa chọn rất dài đấy”.
“Hay là mỗi một người chọn một hướng để đánh ra, xem ai có thể cười đến cuối cùng đi”.
Hai người nghe vậy, cùng gật đầu.
“Vậy con chọn phía Đông, thành Túc ở hướng bên đó, con muốn đi mở rộng tầm mắt, Trúc Cơ mười sáu tuổi mà Nhiếp Tiểu Doãn nói rốt cuộc lợi hại đến mức nào”, Diệp Hoàng nói trước.
“Được, vậy cháu đi hướng Tây, nghe nói hai toàn thành của phía Tây liên minh cửu thành luyện võ dũng cảm, chiến lực dồi dào, vừa hay cháu đến chạm mặt bọn họ”, Diệp Long nói theo.
“Được!”, Diệp Hoàng cười nói: “Vậy chúng ta bao vây địa vực của liên minh cửu thành, đánh một vòng, đến lúc đó, ai đến phía Nam trước thì người đó thắng”.
“Đường ca, ý của huynh thế nào?”, Diệp Hoàng tỏ vẻ mặt khiêu chiến.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”, đương nhiên Diệp Long sẽ không sợ.
Hai hậu bối rực rỡ nhất trong nhà đã đưa ra lựa chọn của mình
Tiếp đó, Diệp Thần Phi nhìn sang Diệp Cầm Dao, cô cháu gái đã trải nghiệm luyện tâm gương Hồng Trần.
“Đại bá, cháu muốn đến thư viện Thiên Phủ thử sức”, Diệp Cầm Dao nói thẳng.
Diệp Thần Phi lại bất ngờ, hắn vốn tưởng với tính cách của Diệp Cầm Dao, thì cô bé phải là người không thể đi nhất.
“Tại sao?”
“Vì Hồng Trần Khúc”.
Diệp Cầm Dao nói: “Trong gương Hồng Trần, cháu đã trải nghiệm rất nhiều”.
“Nhưng trải nghiệm đó trông có vẻ chân thực đến mức nào thì cuối cùng cũng chỉ là hư ảo”.
“Muốn hoàn thiện Hồng Trần Khúc, cháu phải ở trong thế giới hiện thực mới có thể làm được”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, Diệp Cầm Dao đã đi trên con đường thuộc về riêng mình.
Hồng Trần Khúc là con đường của cô bé.
“Được”.
Diệp Thần Phi không có lý do từ chối, sau đó, hắn lại nhìn sang Diệp Khiêm.
“Còn cháu thì sao?”
Diệp Khiêm suy nghĩ, lên tiếng nói: “Cháu muốn ở lại thành Vân Tiêu”.
Mấy người khác lập tức dồn sang ánh mắt kỳ dị.
Ở lại thành Vân Tiêu, thực sự rất khó tiến bộ.
“Cháu không bỏ được mấy người Tiểu Doãn”, Diệp Khiêm giải thích.
Tiểu Doãn chính là cô bé mà hắn đã từng cứu, người nhà của cô bé đều bị Lý Sênh Ca tàn nhẫn giết chết.
“Có lẽ trước đây họ nói rất đúng, cháu là một viện trưởng”.
Diệp Khiêm cười nói: “Cho nên cháu quyết định ở thành Vân Tiêu, xây dựng một thư viện, để những đứa trẻ mong ước tu luyện đều có thể được có cơ hội như vậy”.
“Viện trưởng thì viện trưởng vậy, cháu chấp nhận cái tên này”.
Diệp Khiêm nói vô cùng thẳng thắn, thoải mái.
Cậu bé cũng tìm được con đường của mình.
“Được”, Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
Diệp Long cười vỗ vai cậu bé: “Yên tâm làm đi, ta luôn ủng hộ cháu”.
“Chúng ta cũng ủng hộ huynh, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào”, Diệp Hoàng cũng nói.
Diệp Khiêm nhìn bọn họ, gật đầu mạnh.
Bốn người đều đã có dự định của mình, chỉ còn lại Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Thần Phi nhìn sang cô bé.
“Đại bá, cháu cũng muốn”.
“Không, cháu không muốn”.
Còn không đợi cô bé lên tiếng, Diệp Tần Phi trực tiếp phủ định nói: “Ta định đi ra bên ngoài du ngoạn, cháu theo bên cạnh ta đi, đừng đi đâu hết”.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ ấm ức.
“Tại sao?”
“Yêu cầu của họ, người đều đồng ý rồi, mỗi cháu là không được”.
“Đại bá, tại sao người luôn đối xử khác biệt thế”.
Cô bé vừa than phiền, vừa lau mấy giọt nước mắt chảy ra.
“Bọn họ?”
Diệp Thần phi hừ một tiếng nói: “Họ đều đã tìm được lý tưởng và hoài bão, cháu ngoại trừ trêu đùa làm loạn gây chuyện, thì còn làm gì?”
“Cháu”.
“Mấy ngày trước Vạn Bảo Các mất trộm, có phải cháu làm không?”
Diệp Hiểu Hiểu trầm mặc.
“Cốc Vạn Tâm đang tắm, tất cả quần áo đều bị trộm mất, có phải cháu làm không?”
Trầm mặc lần nữa.
“Còn cả Đậu Hoa đó, buổi tối đi ngủ, sau khi tỉnh dậy phát hiện xung quanh đều là heo, bản thân cũng bị vẽ thành đầu heo, có phải cháu làm không?”
Diệp Hiểu Hiểu chu miệng: “Cháu cũng từng lập công mà!”
“Ồ, công gì, nói ra nghe xem?”, Diệp Thần Phi sờ cằm.
“Hừ!”, Diệp Hiểu Hiểu ưỡn ngực.
“Mấy ngày trước, trong lúc Diệp Hoàng tỷ tiêu diệt phản loạn”.
“Cháu đã ngủ hơn trăm người trong một lần!”
Diệp Hiểu Hiểu nói xong, những người khác đều phì cười.
Muội muội tốt, câu nói này không hợp thời.
Dễ khiến người ta hiểu lầm!
Diệp Thần Phi lắc đầu: “Được rồi, tóm lại, cháu đừng mơ đi đâu hết”.
“Theo ta rèn luyện tính cách bản thân cho tốt, tránh để sau này gây họa”.
Chương 102: Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu
Năm người nhà họ Diệp cùng đi lên con đường thuộc về riêng mình.
Chỉ có Diệp Hiểu Hiểu rất không hài lòng.
Nhưng cô bé quả thật cũng không biết rốt cuộc mình đi con đường gì.
Nhìn mấy hậu bối trẻ tuổi khí thế hăm hở, trong lòng Diệp Thần Phi tràn đầy vui vẻ yên tâm.
“Đúng, đưa cho các cháu một thứ”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay ra, bốn tiểu tháp linh lung hiện lên trong tay.
Chính là tháp Khởi Nguyên vạn vật.
Mấy ngày này, hắn suy xét đến sự phát triển của tương lai mấy người, vì vậy đã dành thời gian và luyện chế thêm bốn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng.
Cho dù thế nào, tài nguyên tu luyện là thứ không thể thiếu được.
“Tay”, Diệp Thần Phi nói.
Mấy người cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Sau đó, Diệp Thần Phi đưa ngón trỏ, chấm vào lòng bàn tay của bọn họ, trong phút chốc lòng bàn tay mỗi người đến xuất hiện một chữ “Diệp” xinh xắn.
Đó là một không gian nhỏ.
Sau đó, Diệp Thần Phi phân chia đặt tháp Khởi Nguyên vào.
“Tác dụng của tháp Khởi Nguyên, còn có cả phương pháp sử dụng đều ở trong, các cháu sau khi quay về thì tự mình làm quen đi”.
“Đúng rồi, còn có cái này”.
Sau đó, Diệp Thần Phi lại lấy ra bốn chiếc nhẫn, cũng bỏ vào không gian trong lòng bàn tay.
“Đây là chút linh thạch, xem như là chi phí đi ra ngoài lần này của các ngươi”.
“Đã xông xáo bên ngoài, trong túi không có chút tiền không được”.
Diệp Thần Phi nói.
Mấy người gật đầu, thu hồi tay mình.
Chỉ còn lại một bàn tay nhỏ lúng túng dừng lại ở trên không.
“A?”, Diệp Hiểu Hiểu mặt đầy nghi ngờ.
Diệp Thần Phi liếc nhìn cô bé: “Cháu đi cùng ta cơ mà, còn sợ không có linh thạch?”
Diệp Hiểu Hiểu nhún vai, trong lòng không ngừng mặc niệm.
Làm quen làm quen
“Được rồi, quay về chuẩn bị chút đi, người nên đi thì đi, người nên ở lại thì ở lại”, Diệp Thần Phi nói.
Đến đây, con đường của năm người đã sáng tỏ toàn bộ.
Đi thư viện Thiên Phủ chỉ có một mình Diệp Cầm Dao.
Hy vọng mấy tên nhóc này có thể đi xa hơn trên con đường của mình.
Trong không gian tối đen.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bộc phát ra.
Ngay sau đó, hai viên minh châu rực rỡ xuyên phá bóng tối.
Chờ ánh sáng tắt dần mới phát hiện, đó lại là một đôi mắt phát sáng.
“Cuối cùng ta đã đột phá rồi!”
“Rào rào!”
Một vòng nến bỗng nhiên được người ta thắp sáng, chiếu khắp không gian.
Nơi này là một căn phòng rộng rãi, bốn phía đều là vách tường đá xanh dầy.
Ở chính giữa phòng có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc chiếc tú bào màu trắng, sau lưng tú bào thêu một chữ “Diệp” màu vàng.
“Ba năm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.
Người trung niên đứng dậy, một lớp bụi trần rơi xuống rào rào.
“Nhà họ Lý, nhà họ Đường, các ngươi không thể xem thường nhà họ Diệp ta nữa!"
Người trung niên mắt lộ tinh quang, tú bào phất lên, cửa lớn đá xanh vừa dày vừa nặng dần dần mở ra.
Sau đó, đi ra ngoài.
Ông ta vừa ra ngoài cửa lớn thì kinh ngạc phát hiện, một người khác ăn mặc giống với ông ta cũng đứng ở đó.
“Nhị ca?”
Ông ta nghi ngờ đi tới.
“Chấn Diệu?”
Người nọ xoay đầu lại.
Nếu như có người nhà họ Diệp ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt của ông ta giống y đúc với Diệp Chấn Tông một trong tam đại trưởng lão.
Mà người nọ vừa đi ra chính là nhị trưởng lão, Diệp Chấn Diệu.
“Đệ cũng đột phá?”, Diệp Chấn Tông kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!”, vẻ mặt Diệp Chấn Diệu phấn chấn: “Nhị ca, huynh cũng đột phá sao?”
“Ha ha, chúng ta không cần lo lắng đến nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa!”
Diệp Chấn Tông gật đầu.
Ba năm trước, tam đại trưởng lão cùng bế quan, chính là muốn một lần đột phá Nguyên Anh kỳ, phá vỡ vị trí bá chủ về sức chiến đấu cao nhất của nhà họ Lý và nhà họ Đường.
Bây giờ cuối cùng đã làm được!
Nhưng ông ta mơ hồ cảm thấy nội tâm có chút bất an.
“Nhị ca, huynh sao thế?”, Diệp Chấn Diệu nghi ngờ hỏi.
Diệp Chấn Tông lắc đầu.
“Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy lần này thuận lợi đột phá Nguyên Anh kỳ có chút hơi kỳ lạ”.
Diệp Chấn Diệu cũng nhíu mày.
“Huynh nói vậy cũng đúng thật!”
“Thật ra thì mấy năm qua đệ luôn không có dấu hiệu đột phá, nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức huyền ảo, thần hồn kích động, tâm linh như cũ, thuận lợi đột phá”.
Diệp Chấn Tông gật đầu nói: “Ta cũng vậy”.
Hai người trố mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấu nghi ngờ.
Một lúc sau, Diệp Chấn Tông xua tay: “Được rồi, có lẽ ở nơi này đột ngột xảy ra linh động”.
“Về trước đi, xem trong nhà hiện giờ thế nào rồi”,
Diệp Chấn Diệu cười: “Có đại ca ở đó, nhất định không thành vấn đề”.
“Đúng rồi, chúng ta không chờ A Tổ sao?”
Tam đại trưởng lão bao gồm Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu và Diệp Chấn Tổ.
“Đệ cho rằng chúng ta đều có thể cùng đột phá hả, lúc A Tổ bế quan mới là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng chỉ là chán ghét thế tục tranh đấu thôi”, Diệp Chấn Tông cười nói: “Chúng ta đi trước đi”.
Diệp Chấn Diệu gật đầu, sau đó thân ảnh hai người cùng biến mất trong không gian.
Nhà họ Diệp.
Diệp Tùy Vũ ngồi ở thư phòng phân phối tài nguyên kế tiếp của gia tộc.
Bỗng nhiên tâm thần ông ta khẽ động, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ
Ông ta nhanh chóng đi đến nhà thờ tổ của họ Diệp.
Chương 103: Tùy Vũ, gia chủ đâu?
Hai thân ảnh đúng lúc hiện ra.
“Cha, tam thúc!”
Diệp Tùy Vũ sững sốt, vội vàng khom người: “Hậu bối Tùy Vũ, chúc mừng hai vị trưởng lão thuận lợi xuất quan!”
Diệp Chấn Tông nhìn con trai mình, trong mắt tràn đầy nụ cười.
“Không tệ không tệ, Tùy Vũ, con đã là tu vi Kim Đan hậu kỳ rồi!”
Trong lòng ông ta đầy bất ngờ, nhớ đến con trai thứ hai của mình thiên phú bình thường, trước khi ông ta bế quan, Diệp Tùy Vũ chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ thôi.
Thật không ngờ trong ba năm ngắn ngủi liền đột phá đến Kim Đan hậu kỳ!
Đây chính là có tài nhưng thành đạt muộn sao?
“Ha ha, ta đã nói rồi, gia tộc có đại ca trông nom, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề”.
Diệp Chấn Diệu đi tới trước mặt Tùy Vũ hỏi: “Đại bá của cháu đâu, mau bảo ông ấy đến đón bọn ta, ha ha”.
Đối mặt với vấn đề này, Diệp Tùy Vũ không dám ngẩng đầu, từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Hai người Diệp Chấn Tông nhìn thấu ra sự khác thường.
“Tùy Vũ, gia chủ đâu?”, Diệp Chấn Tông trầm giọng hỏi.
Cổ họng Tùy Vũ đắng ngắt, khó khăn nói: “Cha, tam thúc, lão gia chủ ông ấy… ông ấy…”
“Ông ấy đã cưỡi hạc về Tây Thiên rồi”.
Không khí lạnh xuống.
“Cháu nói gì!”
Diệp Chấn Diệu nắm cổ áo Tùy Vũ, ánh mắt như chuông đồng tràn đầy tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Tùy Vũ: “Cháu nói gì, đại ca ta làm sao!”
Ánh mắt Tùy Vũ tránh né, lắp bắp nói: “Lão gia chủ một năm trước đã bất ngờ qua đời”.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Chấn Diệu đẩy Tùy Vũ ra, một luồng khí thế cường đại ầm ầm bùng nổ trong nhà thờ tổ họ Diệp.
Tức giận xen lẫn bi ai nổ tung tại ngực Diệp Chấn Diệu.
“Bình tĩnh!”
Diệp Chấn Tông đè nén Diệp Chấn Diệu đang bùng nổ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tùy Vũ: “Là ai làm? Nhà họ Lý? Hay nhà họ Đường?”
Ông ta cũng cực kỳ tức giận, nếu thật sự là bọn họ gây nên, ông ta thề nhất định sẽ liều chết với hai đại gia tộc đó!
Tùy Vũ ngồi dưới đất, vừa rồi Diệp Chấn Diệu bỗng nhiên bùng nổ, ông ta bị đánh chính diện, bây giờ ngực phập phồng, toàn thân đau đớn.
“Không, không phải bọn họ”.
Tùy Vũ vội vàng nói: “Một năm trước lão gia chủ đi sâu vào đỉnh núi cao Thanh Cổ, bị một con yêu thú hổ huyết sát tập kích, bất ngờ mất mạng”.
Nói xong, hai người Diệp Chấn Tông đều ngẩn ra.
Sao bọn họ có thể nghĩ đến đại ca lại chết như vậy?
“Đại ca”.
Diệp Chấn Diệu quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy bi thương.
Diệp Chấn Tông cũng mang bi thương trong ngực, ông ta cau mày hỏi: “Lão gia chủ đi rồi, vậy nhà họ Diệp bây giờ ai là gia chủ?”
“Là con trai của lão gia chủ, Diệp Thần Phi”.
Tùy Vũ nói: “Cha, chúng con nghiêm khắc dựa theo dạy bảo của tổ tiên”.
Diệp Chấn Tông thở phào nhẹ nhõm, nếu là Tùy Vân hoặc những người khác dám mơ ước chức vị gia chủ, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dù là con trai mình!
Cũng may, người trong gia tộc nhà họ Diệp từ nhỏ liền biết rất rõ tầm quan trọng của đoàn kết, cũng không hề làm ra chuyện gì khác thường.
Nhưng Diệp Thần Phi thật sự có năng lực gánh vác đại gia tộc phức tạp này không?
Nếu như nhớ không lầm con trai của đại ca Diệp Chấn Quang, thiên phú tu luyện kém đến kỳ lạ.
“Sau khi lão gia chủ mất, trong gia tộc không xảy ra chuyện lớn chứ?”, Diệp Chấn Tông hỏi.
Tùy Vũ lắc đầu: “Không có, mà xem như cũng có đi”.
“Rốt cuộc có hay không!”, chân mày Diệp Chấn Tông dựng lên.
“Vậy đám khốn nạn nhà họ Lý và nhà họ Đường có mượn cơ hội bắt nạt chúng ta không?”, Diệp Chấn Diệu cũng trừng mắt dựng thẳng lông mày, dáng vẻ như sắp ăn thịt người.
Sắc mặt Tùy Vũ kỳ quái, ông ta nháy mắt, vâng dạ nói: “Cha, nhị thúc”.
“Nhà họ Lý và nhà họ Đường đã bị diệt rồi”.
Diệp Chấn Tông: ???
Diệp Chấn Diệu: !!!
“Xảy ra chuyện gì vậy? Bị ai diệt?”, hai người không khỏi khiếp sợ, ai có thể có năng lực như vậy ở thành Vân Tiêu chứ?
Chẳng lẽ còn có những tên đại tu khác đã tới thành Vân Tiêu?
Tùy Vũ sờ lỗ mũi, chậm rãi nói: “Chính là gia chủ mới của chúng ta, Diệp Thần Phi”.
Hai vị trưởng lão mới vừa đột phá Nguyên Anh kỳ:
Trong không trung tràn đầy bầu không khí không thể nào giải thích nổi.
“Hắn có năng lực này? Hắn làm sao làm được?”
“Cao thủ của hai đại gia tộc cũng không ra tay sao?”
Hai người gần như mở miệng hỏi.
“Ra tay rồi”.
Tùy Vũ nói: “Sau khi trận chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hai đại gia tộc đột nhiên biến đổi sắc mặt, xuất hiện ba tu sĩ Nguyên Anh, vây công gia chủ Diệp Thần Phi”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Tùy Vũ ngượng ngùng nói: “Con cũng không nhìn rõ, đại ca hình như đã hạ thủ, ba tu sĩ Nguyên Anh trong nháy mắt hộc máu bỏ mạng”.
“Còn lại tất cả người của hai đại gia tộc đều bị giam cầm, không thể hành động”.
“Sau đó chỉ trong một ý nghĩ, đại ca đã giết tất cả huyết mạch của nhà họ Lý”.
“Lại chớp mắt đã giết một nửa người nhà họ Đường, số còn lại cũng bị phong ấn huyết mạch, suốt đời suốt kiếp không cách nào tu luyện”.
Nghe xong lời Tùy Vũ nói.
Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu đứng ngây ra tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này giống như có người đặt bọn họ vào trong một quả chuông lớn, sau đó dùng chùy sắt to không ngừng gõ bên ngoài chiếc chuông.
“Ầm ầm ầm”.
Chương 104: Con người đều sẽ thay đổi
Khi Diệp Thần Phi biết được hai vị trưởng lão xuất quan, quả thực hắn có chút ngơ ngác.
Thời gian lâu như vậy rồi, hắn đã sớm quên mất nhà thờ tổ họ Diệp ở dưới đất còn giấu mấy vị trưởng lão.
“Đại ca, trưởng lão lúc này đang ở Chấn Hưng viện”.
Chấn Hưng viện là nơi bốn huynh đệ Diệp Chấn Quang lớn lên, từ khi tam đại trưởng lão bế quan, lão gia chủ chết, nơi đó vẫn luôn đóng kín bảo tồn.
“Vậy chúng ta qua đó đi”, Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Hắn thật sự không biết nên đối mặt thế nào với ba vị trưởng lão chưa bao giờ gặp mặt này.
“Chúng ta nên đối mặt với hắn sao đây?”
Trong phòng khách chính của Chấn Hưng viện.
Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu, còn có Tùy Vũ, Tùy Hổ, Tùy Báo đều ở đây.
Sau khi nghe xong chuyện Diệp Thần Phi làm, còn cả sự thay đổi giữa nhà họ Diệp và thành Vân Tiêu bây giờ, tâm tình hai vị trưởng lão cực kỳ phức tạp.
Chỉ là bế quan thôi, sao mà sau khi đi ra, cả thế giới đều thay đổi?
Vốn Tùy Vũ nói như vậy, bọn họ còn có chút không dám tin.
Nhưng khi Tùy Vân và Tùy Báo đột phá đến Nguyên Anh kỳ, bọn họ mới dần dần tin vào sự thật này.
Nhưng trong lòng quả thực khó mà chấp nhận!
Đại ca bọn họ kính trọng nhất đã chết rồi.
Mà một đứa cháu trai luôn khiến bọn họ đau đầu, từ trước đến nay chưa từng được coi trọng, trong một đêm liền bay lên đến cửu tầng mây.
Phương thức ấy lại vô cùng kỳ diệu, gần như là kỳ tích.
Thế giới này từ lúc nào lại thay đổi nhanh như vậy?
Bọn họ thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với một đứa cháu trai mạnh mẽ đến mức không thể nào giải thích nổi này.
“Cha, đại ca quả thật thay đổi rồi, nhưng trái tim của huynh ấy vẫn đặt vào gia tộc”, Tùy Vũ nhìn thấu nghi ngờ của bọn họ, ông ta liền lên tiếng giải thích.
“Đúng vậy, hơn nữa nếu không có đại ca thì gia tộc của chúng ta sẽ không huy hoàng như bây giờ!”
Hai người còn lại cũng rối rít giải thích.
Hai vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy một loại cảm xúc nào đó từ trong mắt đối phương.
Gia tộc cường thịnh, trong tộc đoàn kết đây chẳng phải mục tiêu bọn họ khổ sở truy tìm sao?
Có lẽ một vài thứ nên buông bỏ thì nên để nó hoàn toàn buông bỏ đi.
Lúc này, hai cái thân ảnh từ bên ngoài đi vào.
Chính là Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Vân.
“Thần Phi chúc mừng hai vị trưởng lão xuất quan thành công”.
Sau khi đi vào, Diệp Thần Phi vẫn nghiêm túc hành lễ.
Mặc dù linh hồn mình đã khác, không còn cảm tình gì với bọn họ.
Nhưng dù sao cũng là trưởng bối.
Tư thái nên làm vẫn phải làm.
“Thần Phi đến rồi”.
Hai vị trưởng lão đứng dậy nói: “Mau ngồi đi”.
Diệp Thần Phi nghe vậy liền đi lên phía trước, ngồi phía dưới bọn họ.
“Tất cả các ngươi ra ngoài đi”.
Diệp Chấn Tông nói, mấy người Tùy Vân lần lượt rời khỏi phòng khách chính.
Chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ngay lập tức có chút yên tĩnh.
“Nhớ lúc lần trước gặp cháu, cả ngày cháu ngâm mình trong đống sách, không thích nói chuyện, không thích đứng trước mặt người khác”, Diệp Chấn Tông chủ động mở miệng nói.
Diệp Thần Phi không tự chủ sờ cằm.
“Đúng vậy”.
“Nhưng con người cũng sẽ thay đổi”.
Diệp Chấn Tông cởi mở cười: “Không sai, con người đều sẽ thay đổi”.
“Chỉ là không ngờ sự thay đổi của thế giới này lại lớn như vậy”.
“Chúng ta nhìn thấy rồi, nhà họ Diệp dưới quản lý của cháu thì đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có!”
“Chúng ta thật sự rất vui vẻ”.
Diệp Chấn Tông rất biết nói chuyện, nói chuyện thay đổi của con người thành thay đổi của thế giới, khéo léo tránh được vấn đề ngượng ngùng nhất.
Diệp Thần Phi cũng từ từ thả lỏng.
“Cháu là người nhà họ Diệp”.
“Đương nhiên không thể thoái thác với sự phát triển của gia tộc”.
“Hoan nghênh hai thúc quay về, gia tộc có thêm hai vị trưởng lão, nhất định sẽ càng hưng thịnh”, Diệp Thần Phi nói.
Mặc dù có chút ngượng ngùng, hắn không thể nói từ chối để hai vị trưởng lão tiếp tục gánh vác làm trưởng lão.
Cả đời bọn họ đều đã dâng hiến cho gia tộc này.
Nhưng Diệp Chấn Tông liền bật cười.
“Không nổi đâu”.
Ông ta nói.
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, có chút không hiểu.
“Bọn ta già rồi”.
Diệp Chấn Tông nói: “Nói thật, sau khi xuất quan, nhìn thấy gia tộc thay đổi lớn như vậy, bọn ta cảm nhận sâu sắc nỗi kinh hoàng, nhưng là sợ hãi”.
“Vì sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Chấn Tông nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng như lời ta vừa nói, thế giới này thay đổi quá nhanh”.
“Suy nghĩ của bọn ta đã không theo kịp sự phát triển của gia tộc”.
“Nếu đã như vậy cần gì bám vào danh hiệu trưởng lão nữa, đưa ra một vài mệnh lệnh không thể giải thích nổi?”
“Nhà này cứ giao cho thế hệ của các cháu lo liệu đi, ta có lòng tin tuyệt đối”.
Diệp Thần Phi ngây ngẩn.
Hắn không ngờ Diệp Chấn Tông có thể lạnh nhạt buông chức vị trưởng lão như vậy.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy nhà họ Diệp phồn vinh như bây giờ.
Cái này cần phải quyết đoán lớn thế nào?
Bọn họ thật sự là những người đặt nền móng cho nhà họ Diệp.
“Nhị thúc, thật ra thì không cần như vậy”.
Diệp Chấn Tông giơ tay lên, ngăn cản Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu có thể gọi ta hai tiếng nhị thúc là đủ rồi”.
Trên mặt ông ta tràn đầy nụ cười: “Nếu đại ca trên trời linh thiêng, biết cháu đã có thành tựu này, nhất định vô cùng vui vẻ”.
Diệp Thần Phi yên lặng, loại tình cảm này hắn không có cách nào chấp nhận.
“Ta nghe nói chuyện cha cháu mất dường như có chút ẩn tình?”, Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nói.
Chương 105: Chúng ta sẽ gặp lại!
“Đúng vậy”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Hổ huyết sát vốn không nên xuất hiện ở ngoại vi đỉnh núi cao Thanh Cổ”.
“Nhưng qua điều tra cũng không phát hiện ra đầu mối gì khác”.
“Điều tra cũng không có cháu tham dự”, Diệp Chấn Tông nói.
Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi: “Cháu khi ấy thúc biết rồi đó, tu vi quá yếu, vì vậy…”
“Thần Phi…”
Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Thần Phi.
“Cháu có khả năng điều tra rõ ràng, đúng không?”
Diệp Thần Phi chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là… có thể”.
“Đồng ý với ta, điều tra rõ ràng chuyện này, nhìn xem sau lưng rốt cuộc có kẻ nào đang quấy phá”.
“Có thể không?”
Ông ta dường như dùng giọng điệu khẩn cầu.
Diệp Thần Phi lại một lần nữa ngây người, nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Chấn Tông, còn có nỗi bi thương ẩn giấu ở nơi sâu nhất kia, thật sự không biết từ chối như thế nào.
“Được, cháu sẽ đi một chuyến”.
“Nếu thật sự có người giở trò quỷ ở sau lưng, cháu nhất định khiến hắn chịu trừng phạt đáng có”.
Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.
Cảm giác nhẹ nhõm tan dần trong mắt Diệp Chấn Tông.
“Vậy thì bọn ta an tâm rồi”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho cháu”.
“Các thúc vừa xuất quan, trước hết cứ nghỉ ngơi đã, cháu bảo Tùy Vân xây một tòa biệt viện bên hồ kính, nơi đó khá thanh u tao nhã”.
Diệp Chấn Tông xua tay.
“Thôi, ở dưới đất lâu như vậy, ta đã sớm chán ngấy với cái từ thanh u này rồi”.
“Vậy hai thúc”, Diệp Thần Phi nghi ngờ.
Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu hai mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.
“Thiên hạ lớn như vậy, bọn ta cũng muốn đi xem một chút”.
“Bận rộn cả một đời, vẫn chưa được hưởng thụ một cách chân chính cuộc sống tốt đẹp trong nhân gian này, ha ha”.
Hai người cười lớn.
Nhìn bọn họ, Diệp Thần Phi không biết nên tỏ thái độ thế nào.
“Như vậy đi, cháu chuẩn bị cho hai thúc một vài thứ, xem như là phí đi đường”.
Diệp Chấn Tông chuẩn bị từ chối lần nữa thì Diệp Thần Phi cướp lời nói trước: “Xin đừng từ chối sự tôn kính của một hậu bối với trưởng bối”.
Diệp Chấn Tông ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được, chúng ta là người một nhà, không cần quá khách sáo”.
“Nói phải”, Diệp Thần Phi nộ ra nụ cười.
Sau một hồi, Diệp Thần Phi đi ra từ trong phòng khách chính.
Đã không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu.
Đám Tùy Vân trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hai vị trưởng lão trước khi rời đi đã nói cho bọn họ rồi.
“Đi làm việc của mình đi”.
Diệp Thần Phi nhắc nhở bọn họ, sau đó nhìn về núi lớn rất xa phía bắc.
Cũng đến lúc hắn nên đi rồi.
Trạm thứ nhất thì đi đỉnh núi cao Thanh Cổ đi.
Ngày hôm sau, trước cửa lớn nhà họ Diệp.
Hai con ngựa con Huyền Lân đứng hai bên cửa lớn, một đen một trắng.
Hai đội người ngựa đã tụ tập.
Diệp Hoàng và Diệp Long từ trong cửa đi ra, chia nhau nhảy lên ngựa con Huyền Lân.
Hai người nhảy lên ngựa tiến về phía trước, đối diện với nhau.
“Đường ca, con ngựa con Huyền Lân màu trắng thuần này rất thích hợp với huynh đó”, Diệp Hoàng cười nói.
Diệp Long mặc đồ trắng, cộng thêm ngồi trên con ngựa hiền lành, thật sự có chút khí phách giống với thần thương áo trắng Bộ Phi Tuyết khi còn trẻ.
“Còn ta ngược lại không ngờ muội sẽ chọn con ngựa tính cách mạnh mẽ nhất”, Diệp Long cũng cười nói.
Hai người cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt.
Từ nhỏ, mọi người đều lớn lên dưới cùng một mái hiên, giữa bọn họ có cạnh tranh, nhưng nhiều hơn là tình bằng hữu cộng thêm tình thân nhiều lần sát cánh bên nhau.
Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ có thể gặp nhau.
“Đường ca, đến lúc đó đừng để bị muội so sánh đó’, Diệp Hoàng khiêu khích nói, xua đi đau thương khi chia xa.
Diệp Long cũng bật cười: “Người của Thiên Loan Điện như muội hơn nhiều so với bọn ta, nếu trên đường lộ phí không đủ, ta có thể cho muội một chút”.
Nói xong, cậu lấy ra từ trong lòng bàn tay chiếc nhẫn trữ vật Diệp Thần Phi đưa cho, tiện tay cầm chơi.
“Ta khuyên huynh nên giữ lại đi, chúng ta còn có một đại gia đình phải nuôi đấy”, Diệp Hoàng cười nói.
“Xì. Chân Long các bọn ta phải dựa vào bản thân để tạo ra của cải, chút lộ phí đại bá cho này…”
Diệp Long nói xong, thần thức thăm dò trong nhẫn trữ đồ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm nó thật chặt trong tay.
Cậu cứ tưởng rằng đó chính là lộ phí thôi.
Nếu như nhìn không sai, một đống lớn như vậy nói ít cũng phải trên một tỷ ấy chứ!
Hơn nữa, hình như đều là linh thạch thượng phẩm.
Dường như nhìn thấu dáng vẻ của cậu, Diệp Hoàng cười lớn: “Xem ra cha ta lần đầu cho huynh tiền tiêu vặt”.
Khóe miệng Diệp Long co rút, tiền tiêu vặt…
Có phụ huynh nhà ai cho tiền tiêu vặt như vậy?
“Đường ca, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng của lão nhân gia đâu”.
“Chúng ta sẽ gặp lại!”
Diệp Hoàng chắp tay nói.
Diệp Long cũng ôm quyền, nhẫn trữ vật trong tay lặng lẽ thu hồi vào không gian lòng bàn tay.
Sau đó, hai người quay đầu ngựa.
Hai nhóm người ngựa, một hướng đông, một hướng tây, vội vã rời đi.
Trong chốc lát, bọn họ ra khỏi cửa thành.
Trong đội ngũ của Diệp Hoàng, một thiếu niên đen nhẻm liếc mắt nhìn xa xa về phía thành Vân Tiêu.
“Mễ Phong, theo sát”, Giang Phỉ lớn tiếng nói.
“Ồ ồ, được”.
“Chinh phục!”
Diệp Hoàng nói không cần suy nghĩ.
Sau đó, cô bé cười: “Thực ra, trên đường dẹp phản loạn về nhà, con đã nghĩ rồi”.
“Chúng ta không thể cứ ẩn cư ở vùng biên thế giới, bị người khác coi thường”.
“Cho nên, con muốn đánh từ thành Vân Tiêu ra, đánh mãi, đánh mãi cho đến khi để tất cả mọi người biết đến thành Vân Tiêu chúng ta, biết đến nhà họ Diệp chúng ta!”
Diệp Thần Phi trầm mặc, lần này, con gái đúng là vượt qua dự liệu của mình.
Còn nhớ lúc mình vừa đến thế giới này, cô con gái này vừa yếu đuối vừa tự ti, chỉ nhen nhóm một ngọn lửa nho nhỏ ở nơi sâu nhất trong lòng.
Còn bây giờ, ngọn lửa đã bùng lên biến thành ngọn lửa cháy bỏng hừng hực!
“Con có suy nghĩ này, ta rất vui mừng”.
“Ta ủng hộ con”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hoàng lập tức vui vẻ: “Cảm ơn cha!”
Diệp Thần Phi gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang Diệp Long, hỏi: “Còn cháu thì sao?”
Diệp Long ôm trường thương, quay đầu nhìn sang Diệp Hoàng.
“Điện chủ Thiên Loan Điện có bản lĩnh như vậy, Chân Long Các của cháu đâu thể kém cạnh?”
“Đại bá, suy nghĩ của cháu không khác với Diệp Hoàng, đánh ra từ thành Vân Tiêu, đánh đến nổi danh khắp nơi, mới là việc chúng ta cần làm!”
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của Diệp Hoàng, Diệp Long cũng đưa ra yêu cầu này.
“Long đường ca, huynh muốn tranh với muội hả?”, Diệp Hoàng nhìn sang Diệp Long.
Diệp Long cười: “Làm sao, muội sợ bị kém hơn ta ư?”
Hai người nhìn thẳng nhau không hề sợ hãi, một rồng một phượng, chiến ý bừng bừng!
“Được rồi”.
Diệp Thần Phi nhìn hai hậu bối ưu tú này, mỉm cười: “Thiên hạ rộng lớn đến thế nào, con đường các con lựa chọn rất dài đấy”.
“Hay là mỗi một người chọn một hướng để đánh ra, xem ai có thể cười đến cuối cùng đi”.
Hai người nghe vậy, cùng gật đầu.
“Vậy con chọn phía Đông, thành Túc ở hướng bên đó, con muốn đi mở rộng tầm mắt, Trúc Cơ mười sáu tuổi mà Nhiếp Tiểu Doãn nói rốt cuộc lợi hại đến mức nào”, Diệp Hoàng nói trước.
“Được, vậy cháu đi hướng Tây, nghe nói hai toàn thành của phía Tây liên minh cửu thành luyện võ dũng cảm, chiến lực dồi dào, vừa hay cháu đến chạm mặt bọn họ”, Diệp Long nói theo.
“Được!”, Diệp Hoàng cười nói: “Vậy chúng ta bao vây địa vực của liên minh cửu thành, đánh một vòng, đến lúc đó, ai đến phía Nam trước thì người đó thắng”.
“Đường ca, ý của huynh thế nào?”, Diệp Hoàng tỏ vẻ mặt khiêu chiến.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”, đương nhiên Diệp Long sẽ không sợ.
Hai hậu bối rực rỡ nhất trong nhà đã đưa ra lựa chọn của mình
Tiếp đó, Diệp Thần Phi nhìn sang Diệp Cầm Dao, cô cháu gái đã trải nghiệm luyện tâm gương Hồng Trần.
“Đại bá, cháu muốn đến thư viện Thiên Phủ thử sức”, Diệp Cầm Dao nói thẳng.
Diệp Thần Phi lại bất ngờ, hắn vốn tưởng với tính cách của Diệp Cầm Dao, thì cô bé phải là người không thể đi nhất.
“Tại sao?”
“Vì Hồng Trần Khúc”.
Diệp Cầm Dao nói: “Trong gương Hồng Trần, cháu đã trải nghiệm rất nhiều”.
“Nhưng trải nghiệm đó trông có vẻ chân thực đến mức nào thì cuối cùng cũng chỉ là hư ảo”.
“Muốn hoàn thiện Hồng Trần Khúc, cháu phải ở trong thế giới hiện thực mới có thể làm được”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, Diệp Cầm Dao đã đi trên con đường thuộc về riêng mình.
Hồng Trần Khúc là con đường của cô bé.
“Được”.
Diệp Thần Phi không có lý do từ chối, sau đó, hắn lại nhìn sang Diệp Khiêm.
“Còn cháu thì sao?”
Diệp Khiêm suy nghĩ, lên tiếng nói: “Cháu muốn ở lại thành Vân Tiêu”.
Mấy người khác lập tức dồn sang ánh mắt kỳ dị.
Ở lại thành Vân Tiêu, thực sự rất khó tiến bộ.
“Cháu không bỏ được mấy người Tiểu Doãn”, Diệp Khiêm giải thích.
Tiểu Doãn chính là cô bé mà hắn đã từng cứu, người nhà của cô bé đều bị Lý Sênh Ca tàn nhẫn giết chết.
“Có lẽ trước đây họ nói rất đúng, cháu là một viện trưởng”.
Diệp Khiêm cười nói: “Cho nên cháu quyết định ở thành Vân Tiêu, xây dựng một thư viện, để những đứa trẻ mong ước tu luyện đều có thể được có cơ hội như vậy”.
“Viện trưởng thì viện trưởng vậy, cháu chấp nhận cái tên này”.
Diệp Khiêm nói vô cùng thẳng thắn, thoải mái.
Cậu bé cũng tìm được con đường của mình.
“Được”, Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
Diệp Long cười vỗ vai cậu bé: “Yên tâm làm đi, ta luôn ủng hộ cháu”.
“Chúng ta cũng ủng hộ huynh, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào”, Diệp Hoàng cũng nói.
Diệp Khiêm nhìn bọn họ, gật đầu mạnh.
Bốn người đều đã có dự định của mình, chỉ còn lại Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Thần Phi nhìn sang cô bé.
“Đại bá, cháu cũng muốn”.
“Không, cháu không muốn”.
Còn không đợi cô bé lên tiếng, Diệp Tần Phi trực tiếp phủ định nói: “Ta định đi ra bên ngoài du ngoạn, cháu theo bên cạnh ta đi, đừng đi đâu hết”.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ ấm ức.
“Tại sao?”
“Yêu cầu của họ, người đều đồng ý rồi, mỗi cháu là không được”.
“Đại bá, tại sao người luôn đối xử khác biệt thế”.
Cô bé vừa than phiền, vừa lau mấy giọt nước mắt chảy ra.
“Bọn họ?”
Diệp Thần phi hừ một tiếng nói: “Họ đều đã tìm được lý tưởng và hoài bão, cháu ngoại trừ trêu đùa làm loạn gây chuyện, thì còn làm gì?”
“Cháu”.
“Mấy ngày trước Vạn Bảo Các mất trộm, có phải cháu làm không?”
Diệp Hiểu Hiểu trầm mặc.
“Cốc Vạn Tâm đang tắm, tất cả quần áo đều bị trộm mất, có phải cháu làm không?”
Trầm mặc lần nữa.
“Còn cả Đậu Hoa đó, buổi tối đi ngủ, sau khi tỉnh dậy phát hiện xung quanh đều là heo, bản thân cũng bị vẽ thành đầu heo, có phải cháu làm không?”
Diệp Hiểu Hiểu chu miệng: “Cháu cũng từng lập công mà!”
“Ồ, công gì, nói ra nghe xem?”, Diệp Thần Phi sờ cằm.
“Hừ!”, Diệp Hiểu Hiểu ưỡn ngực.
“Mấy ngày trước, trong lúc Diệp Hoàng tỷ tiêu diệt phản loạn”.
“Cháu đã ngủ hơn trăm người trong một lần!”
Diệp Hiểu Hiểu nói xong, những người khác đều phì cười.
Muội muội tốt, câu nói này không hợp thời.
Dễ khiến người ta hiểu lầm!
Diệp Thần Phi lắc đầu: “Được rồi, tóm lại, cháu đừng mơ đi đâu hết”.
“Theo ta rèn luyện tính cách bản thân cho tốt, tránh để sau này gây họa”.
Chương 102: Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu
Năm người nhà họ Diệp cùng đi lên con đường thuộc về riêng mình.
Chỉ có Diệp Hiểu Hiểu rất không hài lòng.
Nhưng cô bé quả thật cũng không biết rốt cuộc mình đi con đường gì.
Nhìn mấy hậu bối trẻ tuổi khí thế hăm hở, trong lòng Diệp Thần Phi tràn đầy vui vẻ yên tâm.
“Đúng, đưa cho các cháu một thứ”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay ra, bốn tiểu tháp linh lung hiện lên trong tay.
Chính là tháp Khởi Nguyên vạn vật.
Mấy ngày này, hắn suy xét đến sự phát triển của tương lai mấy người, vì vậy đã dành thời gian và luyện chế thêm bốn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng.
Cho dù thế nào, tài nguyên tu luyện là thứ không thể thiếu được.
“Tay”, Diệp Thần Phi nói.
Mấy người cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Sau đó, Diệp Thần Phi đưa ngón trỏ, chấm vào lòng bàn tay của bọn họ, trong phút chốc lòng bàn tay mỗi người đến xuất hiện một chữ “Diệp” xinh xắn.
Đó là một không gian nhỏ.
Sau đó, Diệp Thần Phi phân chia đặt tháp Khởi Nguyên vào.
“Tác dụng của tháp Khởi Nguyên, còn có cả phương pháp sử dụng đều ở trong, các cháu sau khi quay về thì tự mình làm quen đi”.
“Đúng rồi, còn có cái này”.
Sau đó, Diệp Thần Phi lại lấy ra bốn chiếc nhẫn, cũng bỏ vào không gian trong lòng bàn tay.
“Đây là chút linh thạch, xem như là chi phí đi ra ngoài lần này của các ngươi”.
“Đã xông xáo bên ngoài, trong túi không có chút tiền không được”.
Diệp Thần Phi nói.
Mấy người gật đầu, thu hồi tay mình.
Chỉ còn lại một bàn tay nhỏ lúng túng dừng lại ở trên không.
“A?”, Diệp Hiểu Hiểu mặt đầy nghi ngờ.
Diệp Thần Phi liếc nhìn cô bé: “Cháu đi cùng ta cơ mà, còn sợ không có linh thạch?”
Diệp Hiểu Hiểu nhún vai, trong lòng không ngừng mặc niệm.
Làm quen làm quen
“Được rồi, quay về chuẩn bị chút đi, người nên đi thì đi, người nên ở lại thì ở lại”, Diệp Thần Phi nói.
Đến đây, con đường của năm người đã sáng tỏ toàn bộ.
Đi thư viện Thiên Phủ chỉ có một mình Diệp Cầm Dao.
Hy vọng mấy tên nhóc này có thể đi xa hơn trên con đường của mình.
Trong không gian tối đen.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bộc phát ra.
Ngay sau đó, hai viên minh châu rực rỡ xuyên phá bóng tối.
Chờ ánh sáng tắt dần mới phát hiện, đó lại là một đôi mắt phát sáng.
“Cuối cùng ta đã đột phá rồi!”
“Rào rào!”
Một vòng nến bỗng nhiên được người ta thắp sáng, chiếu khắp không gian.
Nơi này là một căn phòng rộng rãi, bốn phía đều là vách tường đá xanh dầy.
Ở chính giữa phòng có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc chiếc tú bào màu trắng, sau lưng tú bào thêu một chữ “Diệp” màu vàng.
“Ba năm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.
Người trung niên đứng dậy, một lớp bụi trần rơi xuống rào rào.
“Nhà họ Lý, nhà họ Đường, các ngươi không thể xem thường nhà họ Diệp ta nữa!"
Người trung niên mắt lộ tinh quang, tú bào phất lên, cửa lớn đá xanh vừa dày vừa nặng dần dần mở ra.
Sau đó, đi ra ngoài.
Ông ta vừa ra ngoài cửa lớn thì kinh ngạc phát hiện, một người khác ăn mặc giống với ông ta cũng đứng ở đó.
“Nhị ca?”
Ông ta nghi ngờ đi tới.
“Chấn Diệu?”
Người nọ xoay đầu lại.
Nếu như có người nhà họ Diệp ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt của ông ta giống y đúc với Diệp Chấn Tông một trong tam đại trưởng lão.
Mà người nọ vừa đi ra chính là nhị trưởng lão, Diệp Chấn Diệu.
“Đệ cũng đột phá?”, Diệp Chấn Tông kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!”, vẻ mặt Diệp Chấn Diệu phấn chấn: “Nhị ca, huynh cũng đột phá sao?”
“Ha ha, chúng ta không cần lo lắng đến nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa!”
Diệp Chấn Tông gật đầu.
Ba năm trước, tam đại trưởng lão cùng bế quan, chính là muốn một lần đột phá Nguyên Anh kỳ, phá vỡ vị trí bá chủ về sức chiến đấu cao nhất của nhà họ Lý và nhà họ Đường.
Bây giờ cuối cùng đã làm được!
Nhưng ông ta mơ hồ cảm thấy nội tâm có chút bất an.
“Nhị ca, huynh sao thế?”, Diệp Chấn Diệu nghi ngờ hỏi.
Diệp Chấn Tông lắc đầu.
“Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy lần này thuận lợi đột phá Nguyên Anh kỳ có chút hơi kỳ lạ”.
Diệp Chấn Diệu cũng nhíu mày.
“Huynh nói vậy cũng đúng thật!”
“Thật ra thì mấy năm qua đệ luôn không có dấu hiệu đột phá, nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức huyền ảo, thần hồn kích động, tâm linh như cũ, thuận lợi đột phá”.
Diệp Chấn Tông gật đầu nói: “Ta cũng vậy”.
Hai người trố mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấu nghi ngờ.
Một lúc sau, Diệp Chấn Tông xua tay: “Được rồi, có lẽ ở nơi này đột ngột xảy ra linh động”.
“Về trước đi, xem trong nhà hiện giờ thế nào rồi”,
Diệp Chấn Diệu cười: “Có đại ca ở đó, nhất định không thành vấn đề”.
“Đúng rồi, chúng ta không chờ A Tổ sao?”
Tam đại trưởng lão bao gồm Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu và Diệp Chấn Tổ.
“Đệ cho rằng chúng ta đều có thể cùng đột phá hả, lúc A Tổ bế quan mới là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng chỉ là chán ghét thế tục tranh đấu thôi”, Diệp Chấn Tông cười nói: “Chúng ta đi trước đi”.
Diệp Chấn Diệu gật đầu, sau đó thân ảnh hai người cùng biến mất trong không gian.
Nhà họ Diệp.
Diệp Tùy Vũ ngồi ở thư phòng phân phối tài nguyên kế tiếp của gia tộc.
Bỗng nhiên tâm thần ông ta khẽ động, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ
Ông ta nhanh chóng đi đến nhà thờ tổ của họ Diệp.
Chương 103: Tùy Vũ, gia chủ đâu?
Hai thân ảnh đúng lúc hiện ra.
“Cha, tam thúc!”
Diệp Tùy Vũ sững sốt, vội vàng khom người: “Hậu bối Tùy Vũ, chúc mừng hai vị trưởng lão thuận lợi xuất quan!”
Diệp Chấn Tông nhìn con trai mình, trong mắt tràn đầy nụ cười.
“Không tệ không tệ, Tùy Vũ, con đã là tu vi Kim Đan hậu kỳ rồi!”
Trong lòng ông ta đầy bất ngờ, nhớ đến con trai thứ hai của mình thiên phú bình thường, trước khi ông ta bế quan, Diệp Tùy Vũ chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ thôi.
Thật không ngờ trong ba năm ngắn ngủi liền đột phá đến Kim Đan hậu kỳ!
Đây chính là có tài nhưng thành đạt muộn sao?
“Ha ha, ta đã nói rồi, gia tộc có đại ca trông nom, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề”.
Diệp Chấn Diệu đi tới trước mặt Tùy Vũ hỏi: “Đại bá của cháu đâu, mau bảo ông ấy đến đón bọn ta, ha ha”.
Đối mặt với vấn đề này, Diệp Tùy Vũ không dám ngẩng đầu, từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Hai người Diệp Chấn Tông nhìn thấu ra sự khác thường.
“Tùy Vũ, gia chủ đâu?”, Diệp Chấn Tông trầm giọng hỏi.
Cổ họng Tùy Vũ đắng ngắt, khó khăn nói: “Cha, tam thúc, lão gia chủ ông ấy… ông ấy…”
“Ông ấy đã cưỡi hạc về Tây Thiên rồi”.
Không khí lạnh xuống.
“Cháu nói gì!”
Diệp Chấn Diệu nắm cổ áo Tùy Vũ, ánh mắt như chuông đồng tràn đầy tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Tùy Vũ: “Cháu nói gì, đại ca ta làm sao!”
Ánh mắt Tùy Vũ tránh né, lắp bắp nói: “Lão gia chủ một năm trước đã bất ngờ qua đời”.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Chấn Diệu đẩy Tùy Vũ ra, một luồng khí thế cường đại ầm ầm bùng nổ trong nhà thờ tổ họ Diệp.
Tức giận xen lẫn bi ai nổ tung tại ngực Diệp Chấn Diệu.
“Bình tĩnh!”
Diệp Chấn Tông đè nén Diệp Chấn Diệu đang bùng nổ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tùy Vũ: “Là ai làm? Nhà họ Lý? Hay nhà họ Đường?”
Ông ta cũng cực kỳ tức giận, nếu thật sự là bọn họ gây nên, ông ta thề nhất định sẽ liều chết với hai đại gia tộc đó!
Tùy Vũ ngồi dưới đất, vừa rồi Diệp Chấn Diệu bỗng nhiên bùng nổ, ông ta bị đánh chính diện, bây giờ ngực phập phồng, toàn thân đau đớn.
“Không, không phải bọn họ”.
Tùy Vũ vội vàng nói: “Một năm trước lão gia chủ đi sâu vào đỉnh núi cao Thanh Cổ, bị một con yêu thú hổ huyết sát tập kích, bất ngờ mất mạng”.
Nói xong, hai người Diệp Chấn Tông đều ngẩn ra.
Sao bọn họ có thể nghĩ đến đại ca lại chết như vậy?
“Đại ca”.
Diệp Chấn Diệu quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy bi thương.
Diệp Chấn Tông cũng mang bi thương trong ngực, ông ta cau mày hỏi: “Lão gia chủ đi rồi, vậy nhà họ Diệp bây giờ ai là gia chủ?”
“Là con trai của lão gia chủ, Diệp Thần Phi”.
Tùy Vũ nói: “Cha, chúng con nghiêm khắc dựa theo dạy bảo của tổ tiên”.
Diệp Chấn Tông thở phào nhẹ nhõm, nếu là Tùy Vân hoặc những người khác dám mơ ước chức vị gia chủ, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dù là con trai mình!
Cũng may, người trong gia tộc nhà họ Diệp từ nhỏ liền biết rất rõ tầm quan trọng của đoàn kết, cũng không hề làm ra chuyện gì khác thường.
Nhưng Diệp Thần Phi thật sự có năng lực gánh vác đại gia tộc phức tạp này không?
Nếu như nhớ không lầm con trai của đại ca Diệp Chấn Quang, thiên phú tu luyện kém đến kỳ lạ.
“Sau khi lão gia chủ mất, trong gia tộc không xảy ra chuyện lớn chứ?”, Diệp Chấn Tông hỏi.
Tùy Vũ lắc đầu: “Không có, mà xem như cũng có đi”.
“Rốt cuộc có hay không!”, chân mày Diệp Chấn Tông dựng lên.
“Vậy đám khốn nạn nhà họ Lý và nhà họ Đường có mượn cơ hội bắt nạt chúng ta không?”, Diệp Chấn Diệu cũng trừng mắt dựng thẳng lông mày, dáng vẻ như sắp ăn thịt người.
Sắc mặt Tùy Vũ kỳ quái, ông ta nháy mắt, vâng dạ nói: “Cha, nhị thúc”.
“Nhà họ Lý và nhà họ Đường đã bị diệt rồi”.
Diệp Chấn Tông: ???
Diệp Chấn Diệu: !!!
“Xảy ra chuyện gì vậy? Bị ai diệt?”, hai người không khỏi khiếp sợ, ai có thể có năng lực như vậy ở thành Vân Tiêu chứ?
Chẳng lẽ còn có những tên đại tu khác đã tới thành Vân Tiêu?
Tùy Vũ sờ lỗ mũi, chậm rãi nói: “Chính là gia chủ mới của chúng ta, Diệp Thần Phi”.
Hai vị trưởng lão mới vừa đột phá Nguyên Anh kỳ:
Trong không trung tràn đầy bầu không khí không thể nào giải thích nổi.
“Hắn có năng lực này? Hắn làm sao làm được?”
“Cao thủ của hai đại gia tộc cũng không ra tay sao?”
Hai người gần như mở miệng hỏi.
“Ra tay rồi”.
Tùy Vũ nói: “Sau khi trận chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hai đại gia tộc đột nhiên biến đổi sắc mặt, xuất hiện ba tu sĩ Nguyên Anh, vây công gia chủ Diệp Thần Phi”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Tùy Vũ ngượng ngùng nói: “Con cũng không nhìn rõ, đại ca hình như đã hạ thủ, ba tu sĩ Nguyên Anh trong nháy mắt hộc máu bỏ mạng”.
“Còn lại tất cả người của hai đại gia tộc đều bị giam cầm, không thể hành động”.
“Sau đó chỉ trong một ý nghĩ, đại ca đã giết tất cả huyết mạch của nhà họ Lý”.
“Lại chớp mắt đã giết một nửa người nhà họ Đường, số còn lại cũng bị phong ấn huyết mạch, suốt đời suốt kiếp không cách nào tu luyện”.
Nghe xong lời Tùy Vũ nói.
Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu đứng ngây ra tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này giống như có người đặt bọn họ vào trong một quả chuông lớn, sau đó dùng chùy sắt to không ngừng gõ bên ngoài chiếc chuông.
“Ầm ầm ầm”.
Chương 104: Con người đều sẽ thay đổi
Khi Diệp Thần Phi biết được hai vị trưởng lão xuất quan, quả thực hắn có chút ngơ ngác.
Thời gian lâu như vậy rồi, hắn đã sớm quên mất nhà thờ tổ họ Diệp ở dưới đất còn giấu mấy vị trưởng lão.
“Đại ca, trưởng lão lúc này đang ở Chấn Hưng viện”.
Chấn Hưng viện là nơi bốn huynh đệ Diệp Chấn Quang lớn lên, từ khi tam đại trưởng lão bế quan, lão gia chủ chết, nơi đó vẫn luôn đóng kín bảo tồn.
“Vậy chúng ta qua đó đi”, Diệp Thần Phi khẽ thở dài.
Hắn thật sự không biết nên đối mặt thế nào với ba vị trưởng lão chưa bao giờ gặp mặt này.
“Chúng ta nên đối mặt với hắn sao đây?”
Trong phòng khách chính của Chấn Hưng viện.
Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu, còn có Tùy Vũ, Tùy Hổ, Tùy Báo đều ở đây.
Sau khi nghe xong chuyện Diệp Thần Phi làm, còn cả sự thay đổi giữa nhà họ Diệp và thành Vân Tiêu bây giờ, tâm tình hai vị trưởng lão cực kỳ phức tạp.
Chỉ là bế quan thôi, sao mà sau khi đi ra, cả thế giới đều thay đổi?
Vốn Tùy Vũ nói như vậy, bọn họ còn có chút không dám tin.
Nhưng khi Tùy Vân và Tùy Báo đột phá đến Nguyên Anh kỳ, bọn họ mới dần dần tin vào sự thật này.
Nhưng trong lòng quả thực khó mà chấp nhận!
Đại ca bọn họ kính trọng nhất đã chết rồi.
Mà một đứa cháu trai luôn khiến bọn họ đau đầu, từ trước đến nay chưa từng được coi trọng, trong một đêm liền bay lên đến cửu tầng mây.
Phương thức ấy lại vô cùng kỳ diệu, gần như là kỳ tích.
Thế giới này từ lúc nào lại thay đổi nhanh như vậy?
Bọn họ thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với một đứa cháu trai mạnh mẽ đến mức không thể nào giải thích nổi này.
“Cha, đại ca quả thật thay đổi rồi, nhưng trái tim của huynh ấy vẫn đặt vào gia tộc”, Tùy Vũ nhìn thấu nghi ngờ của bọn họ, ông ta liền lên tiếng giải thích.
“Đúng vậy, hơn nữa nếu không có đại ca thì gia tộc của chúng ta sẽ không huy hoàng như bây giờ!”
Hai người còn lại cũng rối rít giải thích.
Hai vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy một loại cảm xúc nào đó từ trong mắt đối phương.
Gia tộc cường thịnh, trong tộc đoàn kết đây chẳng phải mục tiêu bọn họ khổ sở truy tìm sao?
Có lẽ một vài thứ nên buông bỏ thì nên để nó hoàn toàn buông bỏ đi.
Lúc này, hai cái thân ảnh từ bên ngoài đi vào.
Chính là Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Vân.
“Thần Phi chúc mừng hai vị trưởng lão xuất quan thành công”.
Sau khi đi vào, Diệp Thần Phi vẫn nghiêm túc hành lễ.
Mặc dù linh hồn mình đã khác, không còn cảm tình gì với bọn họ.
Nhưng dù sao cũng là trưởng bối.
Tư thái nên làm vẫn phải làm.
“Thần Phi đến rồi”.
Hai vị trưởng lão đứng dậy nói: “Mau ngồi đi”.
Diệp Thần Phi nghe vậy liền đi lên phía trước, ngồi phía dưới bọn họ.
“Tất cả các ngươi ra ngoài đi”.
Diệp Chấn Tông nói, mấy người Tùy Vân lần lượt rời khỏi phòng khách chính.
Chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ngay lập tức có chút yên tĩnh.
“Nhớ lúc lần trước gặp cháu, cả ngày cháu ngâm mình trong đống sách, không thích nói chuyện, không thích đứng trước mặt người khác”, Diệp Chấn Tông chủ động mở miệng nói.
Diệp Thần Phi không tự chủ sờ cằm.
“Đúng vậy”.
“Nhưng con người cũng sẽ thay đổi”.
Diệp Chấn Tông cởi mở cười: “Không sai, con người đều sẽ thay đổi”.
“Chỉ là không ngờ sự thay đổi của thế giới này lại lớn như vậy”.
“Chúng ta nhìn thấy rồi, nhà họ Diệp dưới quản lý của cháu thì đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có!”
“Chúng ta thật sự rất vui vẻ”.
Diệp Chấn Tông rất biết nói chuyện, nói chuyện thay đổi của con người thành thay đổi của thế giới, khéo léo tránh được vấn đề ngượng ngùng nhất.
Diệp Thần Phi cũng từ từ thả lỏng.
“Cháu là người nhà họ Diệp”.
“Đương nhiên không thể thoái thác với sự phát triển của gia tộc”.
“Hoan nghênh hai thúc quay về, gia tộc có thêm hai vị trưởng lão, nhất định sẽ càng hưng thịnh”, Diệp Thần Phi nói.
Mặc dù có chút ngượng ngùng, hắn không thể nói từ chối để hai vị trưởng lão tiếp tục gánh vác làm trưởng lão.
Cả đời bọn họ đều đã dâng hiến cho gia tộc này.
Nhưng Diệp Chấn Tông liền bật cười.
“Không nổi đâu”.
Ông ta nói.
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, có chút không hiểu.
“Bọn ta già rồi”.
Diệp Chấn Tông nói: “Nói thật, sau khi xuất quan, nhìn thấy gia tộc thay đổi lớn như vậy, bọn ta cảm nhận sâu sắc nỗi kinh hoàng, nhưng là sợ hãi”.
“Vì sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Chấn Tông nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng như lời ta vừa nói, thế giới này thay đổi quá nhanh”.
“Suy nghĩ của bọn ta đã không theo kịp sự phát triển của gia tộc”.
“Nếu đã như vậy cần gì bám vào danh hiệu trưởng lão nữa, đưa ra một vài mệnh lệnh không thể giải thích nổi?”
“Nhà này cứ giao cho thế hệ của các cháu lo liệu đi, ta có lòng tin tuyệt đối”.
Diệp Thần Phi ngây ngẩn.
Hắn không ngờ Diệp Chấn Tông có thể lạnh nhạt buông chức vị trưởng lão như vậy.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy nhà họ Diệp phồn vinh như bây giờ.
Cái này cần phải quyết đoán lớn thế nào?
Bọn họ thật sự là những người đặt nền móng cho nhà họ Diệp.
“Nhị thúc, thật ra thì không cần như vậy”.
Diệp Chấn Tông giơ tay lên, ngăn cản Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu có thể gọi ta hai tiếng nhị thúc là đủ rồi”.
Trên mặt ông ta tràn đầy nụ cười: “Nếu đại ca trên trời linh thiêng, biết cháu đã có thành tựu này, nhất định vô cùng vui vẻ”.
Diệp Thần Phi yên lặng, loại tình cảm này hắn không có cách nào chấp nhận.
“Ta nghe nói chuyện cha cháu mất dường như có chút ẩn tình?”, Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nói.
Chương 105: Chúng ta sẽ gặp lại!
“Đúng vậy”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Hổ huyết sát vốn không nên xuất hiện ở ngoại vi đỉnh núi cao Thanh Cổ”.
“Nhưng qua điều tra cũng không phát hiện ra đầu mối gì khác”.
“Điều tra cũng không có cháu tham dự”, Diệp Chấn Tông nói.
Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi: “Cháu khi ấy thúc biết rồi đó, tu vi quá yếu, vì vậy…”
“Thần Phi…”
Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Thần Phi.
“Cháu có khả năng điều tra rõ ràng, đúng không?”
Diệp Thần Phi chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là… có thể”.
“Đồng ý với ta, điều tra rõ ràng chuyện này, nhìn xem sau lưng rốt cuộc có kẻ nào đang quấy phá”.
“Có thể không?”
Ông ta dường như dùng giọng điệu khẩn cầu.
Diệp Thần Phi lại một lần nữa ngây người, nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Chấn Tông, còn có nỗi bi thương ẩn giấu ở nơi sâu nhất kia, thật sự không biết từ chối như thế nào.
“Được, cháu sẽ đi một chuyến”.
“Nếu thật sự có người giở trò quỷ ở sau lưng, cháu nhất định khiến hắn chịu trừng phạt đáng có”.
Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.
Cảm giác nhẹ nhõm tan dần trong mắt Diệp Chấn Tông.
“Vậy thì bọn ta an tâm rồi”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho cháu”.
“Các thúc vừa xuất quan, trước hết cứ nghỉ ngơi đã, cháu bảo Tùy Vân xây một tòa biệt viện bên hồ kính, nơi đó khá thanh u tao nhã”.
Diệp Chấn Tông xua tay.
“Thôi, ở dưới đất lâu như vậy, ta đã sớm chán ngấy với cái từ thanh u này rồi”.
“Vậy hai thúc”, Diệp Thần Phi nghi ngờ.
Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu hai mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.
“Thiên hạ lớn như vậy, bọn ta cũng muốn đi xem một chút”.
“Bận rộn cả một đời, vẫn chưa được hưởng thụ một cách chân chính cuộc sống tốt đẹp trong nhân gian này, ha ha”.
Hai người cười lớn.
Nhìn bọn họ, Diệp Thần Phi không biết nên tỏ thái độ thế nào.
“Như vậy đi, cháu chuẩn bị cho hai thúc một vài thứ, xem như là phí đi đường”.
Diệp Chấn Tông chuẩn bị từ chối lần nữa thì Diệp Thần Phi cướp lời nói trước: “Xin đừng từ chối sự tôn kính của một hậu bối với trưởng bối”.
Diệp Chấn Tông ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được, chúng ta là người một nhà, không cần quá khách sáo”.
“Nói phải”, Diệp Thần Phi nộ ra nụ cười.
Sau một hồi, Diệp Thần Phi đi ra từ trong phòng khách chính.
Đã không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu.
Đám Tùy Vân trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hai vị trưởng lão trước khi rời đi đã nói cho bọn họ rồi.
“Đi làm việc của mình đi”.
Diệp Thần Phi nhắc nhở bọn họ, sau đó nhìn về núi lớn rất xa phía bắc.
Cũng đến lúc hắn nên đi rồi.
Trạm thứ nhất thì đi đỉnh núi cao Thanh Cổ đi.
Ngày hôm sau, trước cửa lớn nhà họ Diệp.
Hai con ngựa con Huyền Lân đứng hai bên cửa lớn, một đen một trắng.
Hai đội người ngựa đã tụ tập.
Diệp Hoàng và Diệp Long từ trong cửa đi ra, chia nhau nhảy lên ngựa con Huyền Lân.
Hai người nhảy lên ngựa tiến về phía trước, đối diện với nhau.
“Đường ca, con ngựa con Huyền Lân màu trắng thuần này rất thích hợp với huynh đó”, Diệp Hoàng cười nói.
Diệp Long mặc đồ trắng, cộng thêm ngồi trên con ngựa hiền lành, thật sự có chút khí phách giống với thần thương áo trắng Bộ Phi Tuyết khi còn trẻ.
“Còn ta ngược lại không ngờ muội sẽ chọn con ngựa tính cách mạnh mẽ nhất”, Diệp Long cũng cười nói.
Hai người cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt.
Từ nhỏ, mọi người đều lớn lên dưới cùng một mái hiên, giữa bọn họ có cạnh tranh, nhưng nhiều hơn là tình bằng hữu cộng thêm tình thân nhiều lần sát cánh bên nhau.
Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ có thể gặp nhau.
“Đường ca, đến lúc đó đừng để bị muội so sánh đó’, Diệp Hoàng khiêu khích nói, xua đi đau thương khi chia xa.
Diệp Long cũng bật cười: “Người của Thiên Loan Điện như muội hơn nhiều so với bọn ta, nếu trên đường lộ phí không đủ, ta có thể cho muội một chút”.
Nói xong, cậu lấy ra từ trong lòng bàn tay chiếc nhẫn trữ vật Diệp Thần Phi đưa cho, tiện tay cầm chơi.
“Ta khuyên huynh nên giữ lại đi, chúng ta còn có một đại gia đình phải nuôi đấy”, Diệp Hoàng cười nói.
“Xì. Chân Long các bọn ta phải dựa vào bản thân để tạo ra của cải, chút lộ phí đại bá cho này…”
Diệp Long nói xong, thần thức thăm dò trong nhẫn trữ đồ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm nó thật chặt trong tay.
Cậu cứ tưởng rằng đó chính là lộ phí thôi.
Nếu như nhìn không sai, một đống lớn như vậy nói ít cũng phải trên một tỷ ấy chứ!
Hơn nữa, hình như đều là linh thạch thượng phẩm.
Dường như nhìn thấu dáng vẻ của cậu, Diệp Hoàng cười lớn: “Xem ra cha ta lần đầu cho huynh tiền tiêu vặt”.
Khóe miệng Diệp Long co rút, tiền tiêu vặt…
Có phụ huynh nhà ai cho tiền tiêu vặt như vậy?
“Đường ca, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng của lão nhân gia đâu”.
“Chúng ta sẽ gặp lại!”
Diệp Hoàng chắp tay nói.
Diệp Long cũng ôm quyền, nhẫn trữ vật trong tay lặng lẽ thu hồi vào không gian lòng bàn tay.
Sau đó, hai người quay đầu ngựa.
Hai nhóm người ngựa, một hướng đông, một hướng tây, vội vã rời đi.
Trong chốc lát, bọn họ ra khỏi cửa thành.
Trong đội ngũ của Diệp Hoàng, một thiếu niên đen nhẻm liếc mắt nhìn xa xa về phía thành Vân Tiêu.
“Mễ Phong, theo sát”, Giang Phỉ lớn tiếng nói.
“Ồ ồ, được”.
Bình luận facebook