-
Chương 271-275
Chương 271: Bây giờ lại bắt ta dừng tay
Không chỉ sức mạnh của Tần Ninh vượt trội hơn người mà cơ thể rắn chắc kia cũng tràn ngập cảm giác chấn động mãnh liệt.
Những tiếng gầm liên tục vang lên, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, dồn ép hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính, nện từng cú đấm khiến hai người kia gào la thảm thiết, nhưng từng tiếng gào cứ yếu dần.
Hai người này mới tới cảnh giới Linh Luân tầng bốn, bây giờ căn bản không hề có sức phản kháng.
Đám hộ vệ xung quanh đã sợ đến chết sững từ lâu rồi.
Đây là thực lực gì thế?
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này Khưu Trấn Hải nhìn Tần Ninh mà giơ tay ra: “Dừng tay”.
“Ban nãy bảo các người ngoan ngoãn rời đi, các người còn không bằng lòng, bây giờ lại muốn ta dừng tay?”
Tần Ninh “hừ” một tiếng, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Hiền lành quá sẽ bị kẻ khác bắt nạt, có một số chuyện, hắn không muốn so đo, nhưng một khi đã so đo, đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!
Nguyên Chính cũng thở không ra hơi: “Thế ngươi muốn thế nào?”
“Hửm?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh lập tức liếc sang.
“Ta... ngươi...”
“Ta muốn thế nào hả? Đơn giản thôi”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính: “Đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đế quốc lớn, thủy tổ của đế quốc Thiên Nguyên nhà ngươi chính là thiên tướng Nguyên Phong, ta nói không sai chứ?”
“Không sai”, Nguyên Chính lập tức đứng thẳng người.
Ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng chính là ba mươi bảy nhân vật tuyệt thế nổi tiếng nhất của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần năm đó.
Tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, đây là niềm vinh dự vô cùng to lớn.
”Được!”
Tần Ninh lại hỏi: “Tên tiểu tử Nguyên Phong đó chắc hẳn đã truyền lại búa Liệt Thiên cho thế hệ sau rồi nhỉ?”
Búa Liệt Thiên!
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nguyên Phong nhìn về phía Tần Ninh tràn ngập vẻ dè chừng.
Búa Liệt Thiên chính là một linh khí được truyền thừa qua hàng chục nghìn năm của đế quốc Thiên Nguyên, chính là thứ mà thủy tổ thiên tướng Nguyên Phong nhận được từ Minh Uyên đại đế.
Vật này chính là linh khí ngũ phẩm, có thể nói là chí bảo truyền đời của cả đế quốc Thiên Nguyên.
“Ngươi hỏi đến thứ này làm gì?”, Nguyên Chính căng thẳng hỏi lại.
“Ta muốn nó!”
Tần Ninh khẽ cười: “Bây giờ ngươi thông báo cho phụ hoàng của ngươi mang búa Liệt Thiên tới đây, đổi lấy tính mạng của ngươi”.
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Nguyên Chính lập tức trắng bệch.
“Không thể nào!”
Nguyên Chính vội vàng hô lên: “Búa Liệt Thiên chính là linh khí truyền đời của đế quốc Thiên Nguyên chúng ta, phẩm cấp ngũ phẩm, phụ hoàng ta không thể mang nó ra để đổi lấy tính mạng của ta được”.
“Ồ, thế thì xin lỗi nhé”.
Nói dứt câu, Tần Ninh bước lên một bước.
“Khoan đã, khoan đã!”
Nguyên Chính vội vã đáp: “Ta có thể thử mà, ta có thể thử mà”.
“Được”.
Tần Ninh nhìn về phía Mộc Vũ ở bên cạnh: “Ngươi đi tìm bá chủ Thiên Nguyên tới đây, nói với ông ấy, mang búa Liệt Thiên tới đổi lấy tính mạng của con trai”.
“Ta?”
“Chính là ngươi!”
Tần Ninh gật đầu: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Cút đi!”
Mộc Vũ liếc mắt nhìn Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thương tích đầy mình, sau cùng cắn răng, quay người rời đi.
Nhưng lúc này, Tần Ninh lại bình tĩnh mà ngồi xuống.
Hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thì không dám thở mạnh.
Khoảng chục bóng người khác cũng không dám nhúc nhích, họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài, đến cả chủ nhân của họ còn không phải đối thủ của Tần Ninh thì nói gì tới họ.
Khưu Trấn Hải lên tiếng: “Ngươi làm như thế là dồn bản thân vào con đường chết đấy”.
“Ồ? Nói ra nghe thử xem?”
“Bá chủ Thiên Nguyên chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên, đâu thể bị ngươi giật dây mà giao búa Liệt Thiên ra chứ?”
Khưu Trấn Hải thở hồng hộc: “Vì một vị hoàng tử mà phải giao nộp một món linh khí ngũ phẩm do thủy tổ truyền lại, ông ta sẽ không làm như vậy đâu”.
“Nếu trong cơn nóng giận mà ngươi giết Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên cũng chỉ chém chết ngươi thôi!”
Nghe thấy câu này, Tần Ninh chỉ cười cười.
“Ngươi yên tâm, ông ta sẽ đưa cho ta thôi”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính và nói: “Nếu không thì có lẽ ông ta không sống nổi quá trăm tuổi đâu”.
Hắn vừa dứt câu, mặt mũi Nguyên Chính lập tức tái nhợt.
“Sao ngươi biết?”
Tần Ninh chỉ cười chứ không nói gì thêm, hắn nhìn Diệp Viên Viên giao chiến với Khưu Kích.
Cảnh giới Linh Luân tầng chín giao đấu với cảnh giới Linh Phách tầng một, không cần nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thua.
Nhưng Diệp Viên Viên là hoàng thể, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Luân tầng chín được rèn luyện nâng cao thể chất bằng vách Luyện Thể.
Thực lực tăng vọt mang đến sự lớn mạnh cho Diệp Viên Viên là thứ mà người khác không thể trải nghiệm được.
Chát...
Đột nhiên, một tiếng roi vang lên.
“Đùng” một tiếng, một bóng người lập tức rơi xuống.
Lúc này đây, Khưu Kích xuất hiện một vết rách trên ngực, máu tươi trào ra khỏi miệng, rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông cũng phải hoảng hốt.
Cô gái này đã đánh bại được Khưu Kích!
Khưu Trấn Hải là người chấn động nhất.
Khưu Kích là nhân vật mà phụ hoàng phái tới để bảo vệ hắn ta, đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng một, quả thực xứng danh cao thủ.
Nhưng lúc này đây, người này thua trận trong tay một cô gái.
“Công tử!”
Nhìn Tần Ninh, Diệp Viên Viên chắp tay nói.
“Ừm, khá lắm, xem ra cô vận dụng Hoàng thể càng lúc càng điêu luyện rồi”.
Tần Ninh điềm tĩnh nói.
Hoàng thể!
Hai ngươi Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính sững sờ nhìn về phía Diệp Viên Viên.
“Ngươi chính là Diệp Viên Viên của đế quốc Bắc Minh!”
Hai người hoàn toàn đờ đẫn.
Diệp Viên Viên!
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể đã nổi danh như cồn tại nhiều đế quốc.
Hoàng thể là sự tồn tại rất hiếm gặp trên cả Cửu U đại lục này.
Một nhân vật Hoàng thể như thế này xuất hiện tại đế quốc Bắc Minh, chưa biết chừng, nhiều năm sau, đế quốc Bắc Minh sẽ được nâng cao rất nhiều nhờ vào nó.
Đã vậy, Diệp Viên Viên còn gọi Tần Ninh là công tử?
Một người con gái vừa khuynh quốc khuynh thành vừa có thiên phú mạnh mẽ như vậy mà cam tâm tình nguyện bái Tần Ninh làm công tử?
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch như thế nào?
Thời gian chờ đợi trở nên đằng đẵng, mà theo một âm thanh xé gió vang lên, Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính lập tức đứng bật dậy.
“Phụ hoàng!”
“Phụ hoàng!”
Hai người nhìn thấy ba bóng dáng dẫn đầu dòng người mà trở nên kích động vô cùng.
Bá chủ Thiên Nguyên - hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên.
Bá chủ Khưu Bình - hoàng đế của đế quốc Khưu Bình.
Bá chủ Mộc Nguyên - hoàng đế của đế quốc Mộc Nguyên.
Ba người đáp xuống, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Ngay sau lưng họ là hơn mười cao thủ cảnh giới Linh Phách.
“Chính Nhi...”
Nhìn thấy Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên với áo bào màu vàng tối thở phào một hơi.
Bá chủ Khưu Bình ở bên cạnh cũng nhìn con trai mình mà gật gật đầu.
Bầu không khí có vẻ kỳ quặc.
Tần Ninh nhìn đám đông mà nở nụ cười thản nhiên: “Đến rồi đó hả, khí thế hung hãn ghê”.
“Ta làm ăn với các ngươi chứ có phải giao chiến cùng các ngươi đâu”.
“Ngươi là kẻ nào?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, biểu cảm lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tần Ninh, đến từ đế quốc Bắc Minh”.
Tần Ninh nho nhã đáp: “Nếu đã đến rồi, vậy thì đàm phán thôi, bá chủ Thiên Nguyên”.
“Đàm phán cái gì?”
Trong ánh mắt của bá chủ Thiên Nguyên thoáng lóe lên vẻ thận trọng.
“Ông có chắc là muốn ta nói ngay tại đây không?”, Tần Ninh cười: “Được thôi, nếu ông không thấy ngại thì tôi nói thẳng nhé, đế quốc Thiên Nguyên, đế vị trăm năm, không thể làm trái, đây là quy tắc từ thời tổ tông của ông đã đặt ra, đúng không?”
“Mỗi một đời đế vương gánh vác vị trí hoàng đế đều không quá một trăm năm”.
Tần Ninh ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp.
“Im ngay!”. Sắc mặt bá chủ Thiên Nguyên lập tức lạnh đi.
Chương 272: Búa Liệt Thiên
“Ồ? Có hứng thú đàm phán với ta rồi à?”, Tần Ninh cũng không tức giận mà bật cười lần nữa.
“Theo ta ra đây!”
Bá chủ Thiên Nguyên sải bước tới một bên khác của đỉnh núi, trên đỉnh núi đá cheo leo, Diệp Viên Viên cùng Tần Ninh bước qua đó.
“Ngươi biết được điều này từ đâu?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc hỏi.
“Sao cơ?”
“Bí mật liên quan tới hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên, ngươi biết được từ đâu?”. Bá chủ Thiên Nguyên hỏi lại lần nữa.
Tần Ninh cười cười: “Đoán thôi!”
“Đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một đời hoàng đế không tại vị quá một trăm năm, không phải vì không muốn, mà là không đủ”.
“Sau khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì tuổi thọ của võ giả dù ít cũng phải vài trăm năm, vốn dĩ mỗi đời hoàng đế có thể tại vị tới vài trăm năm cũng không thành vấn đề, thế mà chỉ có đế quốc Thiên Nguyên của các ông là đặc biệt”.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”. Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.
“Sao thế, không cho ta nói à?”
Tần Ninh bật cười lần nữa: “Đế quốc Thiên Nguyên như thế mà vẫn có thể trở thành một trong mười đế quốc lớn, đúng là không dễ dàng gì”.
Bá chủ Thiên Nguyên lập tức thở dài.
“Không sai, mỗi đời hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đều không thể sống quá một trăm năm sau khi đăng cơ”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã sững sờ.
Hóa ra có chuyện này thật.
Chẳng trách, với tư cách là đế quốc Thiên Nguyên thuộc mười đế quốc lớn, mỗi hoàng đế mới bắt buộc phải nhường ngôi khi tròn một trăm năm.
Nàng vốn tưởng rằng đế quốc Thiên Nguyên cố tình làm vậy để đảm bảo sự hưng thịnh cho đế quốc.
Thật không ngờ mọi thứ là vì bất đắc dĩ.
“Nhưng làm sao mà ngươi biết được?”. Bá chủ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Tần Ninh.
“Nguyên Phong Không, bớt nhìn ta bằng ánh mắt ấy”, Tần Ninh nói: “Nếu ông muốn giết ta, bây giờ cứ đẩy ta xuống là xong”.
Hắn vừa nói dứt lời, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên trở nên dè chừng.
“Hừ, tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào”.
Nguyên Phong Không chính là tên húy của bá chủ Thiên Nguyên.
“Đơn giản thôi, ông đưa búa Liệt Thiên cho ta, vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Hửm?
Nghe đến câu này mà Nguyên Phong Không chẳng hề nhíu mày.
Ông ta không hề nổi nóng, vì với tư cách là bá chủ của đế quốc Thiên Nguyên - một trong mười đế quốc lớn, ông ta không phải kẻ ngốc.
Tần Ninh nói câu này có nghĩa là mỗi một đời đế vương không thể sống quá trăm năm sau khi đăng cơ, là bởi vì búa Liệt Thiên?
Làm sao có thể như thế được!
Búa Liệt Thiên do thủy tổ - thiên tướng Nguyên Phong đích thân truyền cho hậu nhân, chẳng lẽ còn hại hậu nhân của mình?
Nguyên Phong Không im lặng không nói gì, Tần Ninh tiếp tục nói: “Thế nào hả? Ta vừa không giết con trai ông, vừa giúp ông giải quyết rắc rối, toàn là chuyện tốt cả đấy”.
“Ngươi có lòng tốt đến thế cơ à?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, dè dặt hỏi.
Thiếu niên này quả thực khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Tin hay không tùy ông, nếu chẳng phải vì cần búa Liệt Thiên để làm một số chuyện thì dù đế quốc Thiên Nguyên của ông có như thế này suốt cả chục ngàn năm, ta cũng không muốn bận tâm”.
Ánh mắt Nguyên Phong Không thoáng lóe lên.
Trông qua thì Tần Ninh này quá kỳ quặc.
Tên nhóc này dường như không hề lo lắng rằng mình sẽ giết hắn.
“Ta biết ông đang nghĩ điều gì, ông có thể giết ta hoặc bắt giữ ta, ép ta nói ra những điều ta biết, chẳng qua cũng chỉ đến thế, ông đừng hòng có được cách giải quyết”.
Tần Ninh cười và nói: “Hiện giờ, trên Cửu U đại lục này, chỉ có mình ta biết được cách hóa giải bí mật bên trong búa Liệt Thiên”.
“Chỉ có mình ngươi? Giọng điệu nghe oai quá”.
Tần Ninh lại bật cười: “Không tin thì thôi, dù sao thì ông cũng chẳng còn bao nhiêu năm để sống đâu”.
Nói dứt câu, Tần Ninh vẫy vẫy tay.
“Viên Viên, chúng ta đi nào”.
“Khoan đã!”
Nguyên Phong Không tiếp tục hỏi: “Tần Ninh, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Còn cần tôi phải nói rõ ra hả?” Tần Ninh hỏi lại, “Nếu ta nói không sai, ở đế quốc Thiên Nguyên của ông, mỗi một đời hoàng đế thừa kế hoàng vị, căn bản không có một ai sống tới một trăm tuổi nhỉ?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nguyên Phong Không lập tức thay đổi hẳn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tần Ninh!”
Tần Ninh thản nhiên hỏi: “Bây giờ có thể thu bớt lòng kiêu ngạo của ông mà đàm phán đàng hoàng với ta chưa?”
Biểu cảm của Nguyên Phong Không trở nên giằng xé.
“Không sai, đây là một lời nguyền đã tồn tại hàng chục nghìn năm ở đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một hoàng đế, chỉ cần tại vị một trăm năm sẽ chết bất đắc kỳ tử”.
“Sau này, hoàng thất đặt ra quy định, mỗi một đời hoàng đế phải chọn ra một người thừa kế khi tại vị đủ một trăm năm”.
“Đây cũng là điều mà ta biết được sau khi làm hoàng đế”.
Sắc mặt Nguyên Phong Không sa sầm, ông ta đau khổ nói: “Chuyện này chỉ có các đời hoàng đế mới biết được, hiện giờ trong đế quốc Thiên Nguyên căn bản không một ai biết, rốt cuộc ngươi biết được điều này từ đâu?”
“Đoán thôi!”
Tần Ninh tìm một mỏm đá, thản nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Lời nguyền trăm năm hả? Mê tín thật đấy”.
“Lẽ nào còn nguyên nhân khác?”
Ánh mắt Nguyên Phong Không hiện vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên rồi!”
Nghe thấy câu nói của Tần Ninh, sắc mặt Nguyên Phong Không đanh lại.
Nếu quả thật là vậy, có thể tìm ra cách giải quyết thì quá tốt.
Hiện giờ ông ta đã tại vị được bảy mươi năm rồi, còn lại khoảng ba mươi năm thôi.
“Tần Ninh… công tử, ban nãy tại hạ thất lễ rồi, tại đây ta xin bồi tội cùng công tử”, Nguyên Phong Không lập tức nghiêm nghị hẳn.
“Được rồi được rồi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Ông cũng không cần khách sáo một cách giả dối như thế, nếu muốn giải quyết thì đơn giản thôi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Lại là búa Liệt Thiên, dường như Tần Ninh rất để tâm tới chiếc búa này.
“Xin hỏi công ty, chiếc búa Liệt Thiên này rốt cuộc liên quan gì tới huyết mạch Nguyên thị ta?”
“Được, ông muốn biết thì ta nói cho ông biết”.
Tần Ninh nói: “Sở dĩ hàng vạn năm trở lại đây, mỗi một vị hoàng đế trong hoàng thất Nguyên gia của ông chỉ tại vị một trăm năm rồi qua đời, chính là búa Liệt Thiên”.
Sao cơ!
Câu này được nói ra khiến Nguyên Phong Không sững sờ.
Tần Ninh xua xua tay: “Đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Nguyên Phong Không phất tay một cái, búa Liệt Thiên xuất hiện trong tay ông ta.
Búa Liệt Thiên này dài khoảng một cánh tay, toàn bộ thân búa tỏa ra hào quang màu đen tuyền, dường như có một lớp ánh sáng đang dao động.
Nếu nhìn kỹ thì khí tức mờ mờ ảo ảo không hề thua kém kiếm máu Sinh Tử.
Tần Ninh gật gật đầu, nhận lấy búa Liệt Thiên.
Búa Liệt Thiên giống như kiếm máu Sinh Tử, đều là linh khí ngũ phẩm, vả lại còn khác với linh khí ngũ phẩm hiện tại.
Hai món linh khí ngũ phẩm này đã tồn tại hàng vạn năm nhưng vẫn tỏa ra hào quang, thậm chí còn lấp lánh hơn trước kia.
Nguyên Phong Không giải thích rằng: “Búa Liệt Thiên vẫn luôn do tộc trưởng Nguyên gia - thiên tướng Nguyên Phong nắm giữ, nghe nói do Minh Uyên đại đế phong tặng”.
“Chiếc búa này có thể ngày đêm hấp thu linh khí của đất trời để bồi bổ cho bản thân nó, vả lại qua hàng vạn năm tích tụ, sức mạnh dồi dào có thể khiến một nhát búa lấy mạng được cả võ giả đã đạt tới cảnh giới Linh Phách”.
“Ta biết chứ”.
Tần Ninh hờ hững đáp.
Biết?
Sao Tần Ninh biết được?
Nguyên Phong Không sững người.
Nhưng Tần Ninh không hề để tâm mà tiếp tục nói: “Vấn đề xuất hiện ở chỗ này đây, búa Liệt Thiên, vì hàm chứa sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, nếu ngày đêm tiếp xúc cùng nó thì chức năng trong cơ thể sẽ bị ăn mòn mạnh mẽ, thời gian một trăm năm cũng đủ để hủy diệt sức sống của một con người rồi”.
“Không thể nào!”, Nguyên Phong Không lập tức phản bác.
Chương 273: Phách Lôi thể quyết
“Ồ? Sao mà không được?”
Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Phong Không nói: “Nếu thật sự là vậy, thì vì sao lão tổ thiên tướng Nguyên Phong của ta lại yêu cầu chúng ta mang theo ngày đêm?”
“Vậy ta hỏi ngươi, lão tổ nhà ông bắt ông chờ ngày chờ đêm, vậy có truyền cho linh quyết nào đó để tu luyện không?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Phong Không đã nói: “Sao ngươi biết?”
“Đoán!”
Tần Ninh nói thật, vì lần này đúng là hắn đoán.
“Không sai, lão tổ nhà ta từng truyền đến một môn linh quyết, tên là Phách Lôi thể quyết”.
Nguyên Phong Không lại nói: “Tiếc là năm đó đế quốc Thiên Nguyên mới bắt đầu được thiết lập, trắc trở vô cùng, tổng số năm khẩu quyết tu luyện lại mất đi hai!”
“Nhưng hoàng thất đế quốc Thiên Nguyên ta chỉ tu luyện ba tầng còn lại, thế thì liên quan gì đến búa Liệt Thiên chứ?”
“Đương nhiên là có!”
Tần Ninh gật đầu đáp: “Búa Liệt Thiên có sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, tổ tiên các ông bảo các ông tu hành cùng Phách Lôi thể quyết chính là để hấp thu sức mạnh sấm sét, cường hóa thân thể”.
“Nhưng các ông lại làm mất đi hai tầng, điều này dẫn đến việc mỗi đời hoàng đế các ông đều không chịu được sự tấn công của búa Liệt Thiên”.
“Cho nên trong trăm năm tại vị, các ông không thể chịu đựng được, nên bị đả kích cực mạnh!”
Nguyên Phong Không nghe vậy thì sửng sốt.
Nếu Tần Ninh nói đúng, thì đây thật sự là một chuyện lớn.
Ý của lão tổ là, mỗi một đời hoàng đế đều phải mang theo búa Liệt Thiên, bắt buộc phải tu hành Phách Lôi thể quyết, nhưng mỗi đời bọn họ chỉ tu luyện có ba tầng, không thể kháng cự lại sự tấn công của búa Liệt Thiên mỗi ngày.
Chuyện này mới dẫn đến việc hàng chục ngàn năm nay, mỗi đời hoàng đế lên kế vị thì cũng chỉ sống được một trăm năm.
Mọi nguyên nhân hóa ra lại từ búa Liệt Thiên mà ra.
“Ta nghĩ, lão tổ của các ngươi chắc chắn đã nhắc nhở kỹ lắm rồi, nhưng các ngươi lại xảy ra sai xót trong quá trình truyền lại”.
Tần Ninh lãnh đạm nói.
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Người này mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại nắm rõ búa Liệt Thiên, Phách Lôi thể quyết trong lòng bàn tay.
“Tần Ninh... công tử!”
Nguyên Phong Không lúc này đã bắt đầu nói chuyện khách sáo hơn: “Nếu công tử Tần Ninh đã nói vậy thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải quyết?”
“Ta nói rồi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Tần Ninh đáp: “Như vậy, hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên các ngươi sẽ không phải chịu búa Liệt Thiên tấn công nữa, sau này tuy sống không được lâu như trước nhưng cũng không đến nỗi cứ đến trăm tuổi là nghẻo”.
“Không được!”
Nguyên Phong Không nói tiếp: “Nếu là vậy, ta sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Nguyên chứ?”
“Vậy thì hết cách rồi”.
Tần Ninh xua tay, bất lực nói.
Sắc mặt Nguyên Phong Không lúc này sắc mặt trắng bệch.
Ông ta đã nhậm chức được bảy mươi năm rồi, qua ba mươi năm nữa sẽ là đại hạn của ông ta.
Vương giả nhất mạch, khi đạt được đến cảnh giới Địa Võ, sống được mấy trăm năm.
Ai mà không muốn được giữ ngôi vị lâu cơ chứ?
Nếu thật sự có phương pháp giải quyết thì ông ta cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng phương pháp giải quyết mà là từ bỏ búa Liệt Thiên thì thật khó chấp nhận.
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không, không nói nhiều mà phất tay quay người rời đi.
“Công tử Tần Ninh chờ chút!”
Nguyên Phong Không giơ tay ra nói: “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi là người của đế quốc Bắc Minh thì Nguyên Phong Không ta và công tử Tần Ninh làm một giao dịch được không?”
“Ngày sau, nếu đế quốc Bắc Minh gặp nạn thì đế quốc Thiên Nguyên ta có thể ra tay cứu viện, chỉ mong Tần công tử có thể nói cho ta biết cách giải quyết việc này”.
“Đế quốc Bắc Minh mà gặp nạn thì có ta là đủ, đâu cần đến các ông ra tay?”, Tần Ninh cười nhạt: “Xem ra, ông thà chết cũng không muốn bỏ búa Liệt Thiên nhỉ”.
“Không phải là không nỡ, mà là búa Liệt Thiên là linh khí truyền thừa của họ Nguyên chúng ta. Cho dù tại hạ có chết thì cũng sẽ phải truyền thừa cho đời sau”, Nguyên Phong Không nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Thôi!”
Tần Ninh phất tay: “Ông cũng có ý hiếu kính với Nguyên Phong”.
“Ta cũng không miễn cưỡng ông nữa, còn một cách khác đó là học tiếp hai tầng sau của Phách Lôi thể quyết, như vậy búa Liệt Thiên sẽ không còn làm cơ thể các ông bị thương nữa”.
Lời này nói ra khiến Nguyên Phong Không cười khổ: “Nhưng Phách Lôi thể quyết đã...”
Ơ! Từ từ!
Nguyên Phong Không đột nhiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt thay đổi,
“Công tử Tần Ninh có... hai tầng sau ư?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, trong lòng chấn động.
“Chính xác”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Niệm tình sự hiếu thuận của ông, ta sẽ nhượng bộ. Trong Vạn Linh Vực này, ông cho ta mượn búa Liệt Thiên, sau đó ta sẽ truyền hai tầng cuối của Phách Lôi thể quyết cho ông”.
Tần Ninh nói xong khiến Nguyên Phong Không run rẩy, bước lên trước, kéo lấy Tần Ninh: “Công tử thật sự biết khẩu quyết tu luyện của hai tầng sau sao?”
“Tầng bốn, Phách Lôi phách, tầng năm, Phách Lôi thể”, Tần Ninh cười nói: “Ta mà lừa ông thì có ích gì đâu?”
Nghe được đến đây, ánh mắt Nguyên Phong Không trở nên kiên định, gật đầu thật mạnh: “Được!”
Nguyên Phong Không nói xong thì giao búa Liệt Thiên cho Tần Ninh.
Một hơi thở cổ xưa phả vào.
Tần Ninh sờ búa Liệt Thiên, không kìm được mà cười nói: “Người bạn già, đã lâu không gặp!”
Sau đó, Tần Ninh cầm chắc búa Liệt Thiên và nói: “Phách Lôi thể quyết lấy linh khí hung hãn để tôi luyện thân thể, tầng một tụ hải, tầng hai đúc đài, tầng ba ngưng luân, tầng bốn lôi phách, tầng năm lôi thể đại thành!”
“Tầng bốn lôi phách, dẫn dụ sấm sét vào cơ thể, sức mạnh sấm sét quán thâu linh phách, hội tụ toàn thân...”
Tần Ninh từ từ giảng giải, Nguyên Phong Không kích động đến run rẩy cả người.
Không sai, đây chính là Phách Lôi thể quyết!
Cùng ba tầng đầu tương trợ lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.
Phách Lôi thể quyết này không sai!
Nguyên Phong Không nghe xong thì cả người run bần bật.
Phách Lôi thể quyết chính là linh quyết ngũ phẩm, là linh quyết truyền thừa của dòng họ Nguyên, thất truyền hơn chục ngàn năm.
Nhưng hôm nay ông ta đã có được nó.
Tần Ninh cười đáp: “Tầng bốn ta đã truyền cho ông rồi, ông tự mình lĩnh ngộ đi. Còn tầng năm, khi ta trả lại búa Liệt Thiên thì sẽ nói cho ông”.
Nguyên Phong Không vui mừng không thôi, chắp tay nói: “Đa tạ công tử Tần Ninh, tại hạ cáo từ”.
Ông ta thân là cường giả cảnh giới Địa Võ, đương nhiên không lo Tần Ninh sẽ không trả lại búa Liệt Thiên.
Tầng bốn có trong tay, ông ta phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp thực lực.
Nhìn Nguyên Phong Không rời đi, Diệp Viên Viên không khỏi tò mò: “Tại sao công tử lại cho người này món hời như vậy?”
Diệp Viên Viên hiểu được, nếu Tần Ninh muốn lấy búa Liệt Thiên thì thật sự có thể.
Nhưng Tần Ninh lại nhượng bộ.
Hắn lựa chọn lấy Phách Lôi thể quyết để đổi lấy quyền sử dụng búa Liệt Thiên.
“Khó lắm mới gặp được người có tâm với tổ tiên như vậy, coi như thưởng cho ông ta đi!”
Tần Ninh từ từ nói :”Nguyên Phong Không này cũng có chút lương âm, không giống đám đế quốc Vô Song, hoàn toàn quên đi tổ huấn”.
Đế quốc Vô Song quên đi tổ huấn?
Diệp Viên Viên càng không hiểu.
Chương 274: Ngươi cũng nói ít thôi
Tần Ninh ngồi xuống, vuốt ve búa Liệt Thiên, phảng phất như đang tự nói chuyện một mình: “Năm xưa Minh Uyên Đại Đế cùng viện trưởng học viện Thiên Thần sắc phong ba hoàng bảy vương, thì ba mươi bảy người này đều lập lời thề máu rằng con cháu đời sau vĩnh viễn không được ra tay với hoàng thất Bắc Minh”.
“Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, Vô Song Vương của đế quốc Vô Song lại quên đi điểm này”.
“Người xưa có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, đế quốc Vô Song không báo đáp thì thôi, lại còn đi tham lam của cải của ân nhân, thật sự đáng chết”.
“Mà Nguyên Phong Không vẫn chưa có ý xấu với đế quốc Bắc Minh, lại hết lòng vì tổ huấn, nếu chết như vậy thì ta cũng không đành lòng”.
Diệp Viên Viên gật đầu,
Dường như Tần Ninh là một người rất trọng tình cảm.
“Công tử tốn bao nhiêu công như vậy để đổi lấy búa Liệt Thiên là có ý gì?”
“Ý gì sao? Có nhiều lắm. Búa Liệt Thiên này có hiệu quả cực kỳ mạnh trong Vạn Linh vực đấy”.
Tần Ninh nhếch miệng cười: “Mấy ngày nữa, Tiểu Viên Viên sẽ biết thôi”.
Tiểu Viên Viên?
Ta nhỏ chỗ nào?
Diệp Viên Viên quay mặt đi, không nhìn Tần Ninh nữa.
Mặt khác, khi Nguyên Phong Không quay lại đội ngũ, Nguyên Chính thấy vậy thì lập tức vui vẻ nói: “Phụ hoàng giết chết Tần Ninh rồi sao?”
Hắn ta vừa nói ra khiến Nguyên Phong Không tát cho một cái, mắng rằng: “Câm miệng”.
“Chúng ta đi thôi!”
Nguyên Phong Không không giải thích gì thêm, dẫn theo Nguyên Chính rời đi.
Bá chủ Khưu Bình và bá chủ Mộc Nguyên ở bên cạnh cũng không hiểu gì, ba đại đế quốc chậm rãi rời đi.
Đỉnh núi cũng khôi phục sự bình tĩnh.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiếp tục chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, mười ngày dần đi qua.
Mười ngày này, Tần Ninh luôn vuốt ve búa Liệt Thiên, làm cho Diệp Viên Viên không hiểu gì.
Dường như búa Liệt Thiên trở thành chân tay của Tần Ninh vậy, hắn không nỡ buông.
Đến ngày thứ mười, đỉnh núi vốn đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng vang lên.
Cửa cổ mở ra, một bóng người xinh đẹp sải bước.
Một luồng hơi thở độc đáo tỏa ra.
Trong nháy mắt, hơi thở khiến người ta cảm thấy rất cổ xưa.
Vân Sương Nhi đã xuất quan!
Một khí thế thần uy được tỏa ra.
Chứng kiến khí thế đó, Tần Ninh mỉm cười.
“Cảnh giới Linh Luân tầng một!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng líu cả lưỡi.
Mười ngày, cảnh giới Linh Đài tầng một lên cảnh giới Linh Luân tầng một.
Tốc độ tăng cấp của Vân Sương Nhi thật sự quá nhanh.
“Coi như tạm được!”
Tần Ninh gật đầu.
“Cảm ơn công tử”.
Vân Sương Nhi khẽ cúi người, sắc mặt kích động đến ửng hồng.
Hàng chục tháng trước, cô ấy còn đang không thể tu hành, sắp phải gả cho thái tử thượng quốc Linh Anh.
Nhưng hôm nay, chỉ một tháng, cô ấy đã là võ giả cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, bốn cảnh giới lớn trong các đại đế quốc đều được xưng là cao thủ.
Còn về cảnh giới Linh Phách thì lại là cường giả chí tôn, vượt qua cảnh giới Linh Phách là cảnh giới Địa Võ, thì là cường giả mũi nhọn.
Mấy tháng trôi qua, từ một cô gái không thể tu luyện, cô ấy trưởng thành và trở thành cao thủ cảnh giới Linh Luân.
Thật sự đúng là giấc mộng.
“Đứng dậy đi”, Tần Ninh cười đáp: “Có là gì đâu, tương lai hai cô sẽ trở thành những nữ hoàng. Đừng nói là cảnh giới Địa Võ, dù là Thiên Võ thì cũng được, miễn là có công tử ta ở đây”.
Tần Ninh duỗi eo, cười nói: “Sương Nhi đã xuất quan rồi thì chúng ta gọi nhóm Vân Khánh Tiêu và Minh Ung đến đây xuất phát thôi”.
“Xuất phát? Chúng ta đi đâu vậy công tử?”
“Cô ngốc này, cảnh giới của hai người nâng lên rồi thì công tử ta cũng phải bắt đầu chứ!”
Tần Ninh mỉm cười bước đi.
Ba người lại quay về sơn cốc ban đầu.
Lúc này, nhóm Vân Khánh Tiêu cùng Minh Ung, Thiên Ám đều đang yên tĩnh chờ đợi.
Nhìn kỹ thì bọn họ đều đã nâng cấp.
Thiên Ám và Minh Ung đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một.
Ông què thì lên cảnh giới Địa Võ tầng hai.
Mà Vân Khánh Tiêu cùng Vân Khánh Ngữ tuy chưa nâng cấp nhưng khí thế cơ thể lại rõ ràng tăng lên.
Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm cũng có nâng cấp.
“Ơ? Tiểu Phi đâu?”
Tần Ninh nhìn nhóm người nhưng không thấy Lăng Tiểu Phi đâu, kinh ngạc hỏi.
“Là thế này!”
Minh Ung giải thích: “Vốn dĩ Tiểu Phi cùng chúng ta ở đây chờ đợi, nhưng khi đột phá lên cảnh giới Linh Phách tầng một thì cô bé như có cảm ứng gì đó, bèn dẫn Tiểu Thanh rời khỏi đây, đi về phía sông Tây rồi”.
“Ồ?”
Tần Ninh lập tức mỉm cười.
Vốn dĩ hắn còn định tự mình đưa Tiểu Phi qua đó, không ngờ cô nhóc này đã tự đi rồi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng một, có Tiểu Thanh đi cùng chắc sẽ không sao đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Đã vậy thì chúng ta cũng hoạt động thôi!”
Mười mấy người lập tức khởi hành.
Lúc này đoàn người đi qua dãy núi, dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh nên cực kỳ ít gặp linh thú cản đường.
Dần dần, nhóm người đã nhìn thấy một dãy núi cao chọc trời.
“Đến rồi!”
Tần Ninh nhìn đến dãy núi cao nhất thì cười nói: “Núi Bắc Uyên, là đỉnh núi cao nhất và hùng vĩ nhất trong khu vực núi Bắc Uyên!”
Nhóm người Vân Khánh Tiêu và Minh Ung nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng.
Đỉnh núi lớn như vậy không hiếm gặp ở Cửu U Đại Lục, nhưng cao chọc trời thế kia thì đúng là không nhìn thấu được.
“Lên núi!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Soạt soạt soạt.
Nhưng lúc này đột nhiên có những âm thanh xé không gian bay lên.
Từ eo núi có những người bay ra, nhìn đám Tần Ninh chằm chằm.
“Các ngươi là ai?”
Người trung niên đứng đầu nhìn bọn họ, kiêu ngạo nói: “Nơi này đã bị đế quốc Thương Nghiễm, Vân Dương, Đại Tiễn, Nam Việt, Đông Giang chúng ta chiếm cứ rồi, các ngươi mau chóng rời khỏi đây đi!”
Người đó nói ra một tràng dài tên của năm đế quốc, khiến sắc mặt của Minh Ung và Vân Khánh Tiêu trở nên khó coi.
Năm đế quốc này thuộc mười đế quốc nổi danh.
Trong đó, tổ thượng của đế quốc Vân Dương chính là một trong mười tám thiên tướng, thiên tướng Dương Thạc.
Còn đế quốc Thương Nghiễm lại càng khủng hơn, tổ thượng chính là một trong chín soái, nguyên soái Thương Hư.
Ba hoàng bảy vương chín soái mười tám thiên tướng, đó là những nhân vật vô cùng nổi danh trên Cửu U Đại Lục vào hàng chục ngàn năm trước.
Đế quốc Thương Nghiễm hiện giờ có thể nói là đế quốc đứng đầu, một vài thượng quốc còn không dám động vào nữa.
Năm đại đế quốc lại đến nơi này.
Tần Ninh nhìn người đứng đầu, bình tĩnh hỏi: “Thế ngươi là ai?”
“Hừ, ta là quốc sư của đế quốc Đông Giang, Phạm Đông Lưu”.
Phạm Đông Lưu kiêu ngạo nói: “Bớt lời lại, mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Vậy à?”
Tần Ninh chắp tay, cười nhạt: “Ngươi cũng nói ít thôi, mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không ta sẽ chém chết ngươi!”
Lời này nói ra khiến nhóm Minh Ung cùng Vân Khánh Tiêu kinh ngạc. Bọn họ nhìn Tần Ninh, sững sờ đứng đó.
Chương 275: Núi Bắc Uyên
Tiểu tổ tông Tần Ninh lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.
Nhưng lần này thì khác.
Lần trước chém giết Vô Song Vương của đế quốc Vô song là đã hoàn toàn gây thù với đế quốc Vô Song rồi.
Lần này lại là năm đại đế quốc.
Mà mỗi một đế quốc đều không hề yếu hơn đế quốc Vân Lam.
Thậm chí hai đế quốc Vân Dương và Thương Nghiễm gộp lại còn mạnh hơn đế quốc Vân Lam.
Phạm Đông Lưu kia cũng sững sờ, không ngờ rằng một thiếu niên lại có thể nói ra những lời ngang ngược đến vậy.
Phạm Đông Lưu hừ lạnh nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết đúng không”.
Lão ta nói xong liền vung tay ra đánh về phía Tần Ninh.
“Hỗn láo!”
Ông què lúc này bước ra đánh lại.
Bốp...
Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau vang lên.
Ông què đấm ra, hai người va chạm.
Sắc mặt Phạm Đông Lưu kia liền biến đổi, vội vã lùi về sau.
“Giết!”, Tần Ninh nói.
Ông què không còn do dự nữa mà đuổi theo, kiếm máu Sinh Tử chém ra.
Kiếm máu Sinh Tử hấp thụ sát khí hàng chục ngàn năm, huyết khí nồng đậm đến cực điểm. Năm đó, số người chết dưới kiếm này thật sự là đếm không xuể.
Kiếm này giết ra, huyết khí và sát khí bay đầy trời. Một tiếng phập vang lên, cơ thể của Phạm Đông Lưu kia chia làm đôi, máu tươi chảy tràn trề.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vị máu tanh.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Muốn chiếm núi Bắc Uyên? Nếu thế thì cũng là Tần Ninh ta chiếm, các ngươi là cái gì mà đòi chặn ta ở đây?”
Tần Ninh quét mắt nhìn nhóm người, nói tiếp: “Kẻ nào muốn chặn ta nữa thì đứng ra xem nào”.
Lời này nói ra, tất cả đều á khẩu.
Ông què có thực lực Địa Võ tầng hai, ở các đế quốc thì có thể nói là sự tồn tại đỉnh cấp, ai dám không nghe theo?
Tần Ninh quét mắt, phất tay nói: “Chúng ta lên núi đi, để ta xem đám đế quốc này có tư cách gì!”
Mấy kẻ được đế quốc phái đến trông chừng lúc này không dám nói gì nữa.
Phạm Đông Lưu chính là quốc sư của đế quốc Đông Giang, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng chín, thực lực thâm hậu, nhưng đối mặt với cảnh giới Địa Võ thì Linh Phách tầng chín không là gì cả.
Tần Ninh dẫn đoàn người lên núi, người của năm đại đế quốc lúc này không thể không tránh đường.
Khi nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi thì bọn họ mới thở phào một hơi.
“Thằng đó chết chắc rồi, giết chết quốc sư Phạm Đông Lưu, đế quốc Đông Giang sẽ tha cho hắn chắc?”
“Đừng nói là đế quốc Đông Giang. Lần này cả năm đại đế quốc liên thủ muốn tìm ra bí mật của núi Bắc Uyên, thằng nhãi đó xông thẳng vào chắc chắn là tự tìm cái chết”.
“Đúng vậy, đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.
Nhóm người lúc này bàn tán sôi nổi.
Tần Ninh lại chẳng quan tâm mà đi thẳng lên núi.
Nhìn sang Minh Ung và Thiên Ám ở bên cạnh, Tần Ninh quát: “Thấy gì chưa? Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, tổ thượng của hai người các ông đã từng kiêu ngạo thế nào? Nếu chúng mà biết con cháu sau này bị người ta bắt nạt thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao?”
“Bí mật của nhà mình bị người ta tiến vào tùy ý thì thôi đi, giờ đến cả bảo bối ẩn giấu cũng bị chúng chặn mất không cho vào”.
Tần Ninh dường như đã hơi tức giận.
Minh Ung và Thiên Ám lúc này chỉ biết cười nịnh, gật đầu.
Theo lời Tần Ninh nói, trên đời này dường như không có ai là hắn không giết được và không dám giết cả.
Suốt cả quãng đường, Tần Ninh không nói năng gì cả, những người khác cũng không dám lên tiếng, cẩn thận thăm dò tứ phía.
Dần dần, cả nhóm người đã tiến vào khu vực mây mù che phủ.
Nhưng lúc này, cảnh tượng phía trước khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Xuyên qua làn mây mù, vốn tưởng là đỉnh núi, ai ngờ, trước mặt bọn họ lại là bình địa.
Phảng phất như nửa trên của ngọn núi đã bị người ta chém mất không còn chút gì.
Nhưng nơi này nhìn rộng những hàng chục ngàn mét, nhìn ra từng tòa cung điện cũ nát.
Nơi này thật kỳ lạ!
“Điện Bắc Uyên!”
Nhìn tòa cung điện cũ nát đó, Tần Ninh thở dài.
Cảnh còn người mất!
Tần Ninh bước ra, đứng ở chỗ phế tích, nhìn ra tứ phía.
Đám người Minh Ung và Thiên Ám lúc này thì cẩn thận đi sau.
Tần Ninh của hiện tại đang không hề vui, nếu làm vị tiểu tổ tông này tức giận thì bọn họ sẽ không được yên thân đâu.
Mạnh mẽ như Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ của đế quốc Vân Lam còn phải nghe lệnh Tần Ninh, thì bọn họ cũng không cần phải nói nữa.
Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận phòng bị tứ phía.
“Aaaaaaaaa...”
Khi bốn người đang nhìn quanh, cẩn thận từng bước thì có tiếng thét thảm vang lên.
Một hộ vệ lúc này sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Ngón tay của hộ vệ đó đang hóa đen, tốc độ còn cực nhanh.
“Cắt tay của hắn ta đi”, Tần Ninh lập tức nói.
Thiên Ám bước qua chém thẳng.
Một tiếng phập vang lên, bàn tay của hộ vệ đó bị chặt mất, sắc mặt trắng bệch.
Mà tay hắn ta đã bị ăn mòn, tốc độ nhanh vô cùng.
“Không muốn chết thì đừng có dại mà động vào bất kỳ thứ gì”.
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ đây là nơi hoang phế mà khinh thường, không cẩn thận đây sẽ là nơi chôn thây của các ngươi đó”.
Tần Ninh nói xong, tất cả đều không dám mạo hiểm.
Sau đó, hắn nhìn sang tứ phía.
Trên đỉnh núi này, mảnh bình địa cực lớn có những tòa cung điện hoang phế, vốn nhìn không ra sự kỳ lạ nào.
Nhưng vì tên hộ vệ ban nãy sờ linh tinh khiến một bàn tay bị đứt, đám người chỉ dám đi theo Tần Ninh không dám cử động nhiều.
“Đó là cái gì?”
Có một người thốt lên, chỉ sang một phía.
Cách bọn họ mười mấy mét, có mười cỗ thi thể nằm ngang dọc, nhìn rất khủng bộ, thê thảm vô cùng.
“Đây là... tướng quân Tiễn Hạ của đế quốc Đại Tiễn, cảnh giới Linh Phách tầng bảy, thế mà lại chết ở đây...”, Vân Khánh Tiêu không kìm được mà nói.
Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng bảy lại chết ở đây, thật sự không dám tin.
Nhìn mười mấy thi thể ở đó, Tần Ninh cũng chẳng thấy lạ.
Đừng nói là cảnh giới Linh Phách, dù là cảnh giới Địa Võ chết cũng không lạ.
Bọn họ không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.
“Chạy mau, chạy mau!”
“Aaaaa, đây đúng là địa ngục!”
“Không sai, đây chính là địa ngục!”
Từng tiếng thét vang lên từ phía trước, hàng loạt người xuất hiện, chạy điên cuồng, sắc mặt khủng bố, quần áo tán loạn, hoàn toàn như gián mất đầu.
Bọn họ chạy bổ về phía nhóm Tần Ninh.
Khi nhìn thấy nhóm Tần Ninh thì họ hét lên: “Cút ra mau lên, chạy đi, chán sống thì hẵng đi vào!”
Nhóm người này toàn là võ giả cảnh giới Linh Luân, Linh Phách, nhưng mặt cắt không còn một giọt máu, điên cuồng tháo chạy. Nhóm người lúc này trầm hẳn xuống.
Rốt cuộc đây là nơi nào mà đáng sợ thế?
“Nơi này là địa ngục sao?”, Vân Sương Nhi không khỏi run rẩy nói.
“Không phải địa ngục, mà là thiên đường”, Tần Ninh cười không nói.
Không chỉ sức mạnh của Tần Ninh vượt trội hơn người mà cơ thể rắn chắc kia cũng tràn ngập cảm giác chấn động mãnh liệt.
Những tiếng gầm liên tục vang lên, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, dồn ép hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính, nện từng cú đấm khiến hai người kia gào la thảm thiết, nhưng từng tiếng gào cứ yếu dần.
Hai người này mới tới cảnh giới Linh Luân tầng bốn, bây giờ căn bản không hề có sức phản kháng.
Đám hộ vệ xung quanh đã sợ đến chết sững từ lâu rồi.
Đây là thực lực gì thế?
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này Khưu Trấn Hải nhìn Tần Ninh mà giơ tay ra: “Dừng tay”.
“Ban nãy bảo các người ngoan ngoãn rời đi, các người còn không bằng lòng, bây giờ lại muốn ta dừng tay?”
Tần Ninh “hừ” một tiếng, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Hiền lành quá sẽ bị kẻ khác bắt nạt, có một số chuyện, hắn không muốn so đo, nhưng một khi đã so đo, đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!
Nguyên Chính cũng thở không ra hơi: “Thế ngươi muốn thế nào?”
“Hửm?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh lập tức liếc sang.
“Ta... ngươi...”
“Ta muốn thế nào hả? Đơn giản thôi”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính: “Đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đế quốc lớn, thủy tổ của đế quốc Thiên Nguyên nhà ngươi chính là thiên tướng Nguyên Phong, ta nói không sai chứ?”
“Không sai”, Nguyên Chính lập tức đứng thẳng người.
Ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng chính là ba mươi bảy nhân vật tuyệt thế nổi tiếng nhất của Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần năm đó.
Tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, đây là niềm vinh dự vô cùng to lớn.
”Được!”
Tần Ninh lại hỏi: “Tên tiểu tử Nguyên Phong đó chắc hẳn đã truyền lại búa Liệt Thiên cho thế hệ sau rồi nhỉ?”
Búa Liệt Thiên!
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nguyên Phong nhìn về phía Tần Ninh tràn ngập vẻ dè chừng.
Búa Liệt Thiên chính là một linh khí được truyền thừa qua hàng chục nghìn năm của đế quốc Thiên Nguyên, chính là thứ mà thủy tổ thiên tướng Nguyên Phong nhận được từ Minh Uyên đại đế.
Vật này chính là linh khí ngũ phẩm, có thể nói là chí bảo truyền đời của cả đế quốc Thiên Nguyên.
“Ngươi hỏi đến thứ này làm gì?”, Nguyên Chính căng thẳng hỏi lại.
“Ta muốn nó!”
Tần Ninh khẽ cười: “Bây giờ ngươi thông báo cho phụ hoàng của ngươi mang búa Liệt Thiên tới đây, đổi lấy tính mạng của ngươi”.
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Nguyên Chính lập tức trắng bệch.
“Không thể nào!”
Nguyên Chính vội vàng hô lên: “Búa Liệt Thiên chính là linh khí truyền đời của đế quốc Thiên Nguyên chúng ta, phẩm cấp ngũ phẩm, phụ hoàng ta không thể mang nó ra để đổi lấy tính mạng của ta được”.
“Ồ, thế thì xin lỗi nhé”.
Nói dứt câu, Tần Ninh bước lên một bước.
“Khoan đã, khoan đã!”
Nguyên Chính vội vã đáp: “Ta có thể thử mà, ta có thể thử mà”.
“Được”.
Tần Ninh nhìn về phía Mộc Vũ ở bên cạnh: “Ngươi đi tìm bá chủ Thiên Nguyên tới đây, nói với ông ấy, mang búa Liệt Thiên tới đổi lấy tính mạng của con trai”.
“Ta?”
“Chính là ngươi!”
Tần Ninh gật đầu: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Cút đi!”
Mộc Vũ liếc mắt nhìn Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thương tích đầy mình, sau cùng cắn răng, quay người rời đi.
Nhưng lúc này, Tần Ninh lại bình tĩnh mà ngồi xuống.
Hai người Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính thì không dám thở mạnh.
Khoảng chục bóng người khác cũng không dám nhúc nhích, họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài, đến cả chủ nhân của họ còn không phải đối thủ của Tần Ninh thì nói gì tới họ.
Khưu Trấn Hải lên tiếng: “Ngươi làm như thế là dồn bản thân vào con đường chết đấy”.
“Ồ? Nói ra nghe thử xem?”
“Bá chủ Thiên Nguyên chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên, đâu thể bị ngươi giật dây mà giao búa Liệt Thiên ra chứ?”
Khưu Trấn Hải thở hồng hộc: “Vì một vị hoàng tử mà phải giao nộp một món linh khí ngũ phẩm do thủy tổ truyền lại, ông ta sẽ không làm như vậy đâu”.
“Nếu trong cơn nóng giận mà ngươi giết Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên cũng chỉ chém chết ngươi thôi!”
Nghe thấy câu này, Tần Ninh chỉ cười cười.
“Ngươi yên tâm, ông ta sẽ đưa cho ta thôi”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính và nói: “Nếu không thì có lẽ ông ta không sống nổi quá trăm tuổi đâu”.
Hắn vừa dứt câu, mặt mũi Nguyên Chính lập tức tái nhợt.
“Sao ngươi biết?”
Tần Ninh chỉ cười chứ không nói gì thêm, hắn nhìn Diệp Viên Viên giao chiến với Khưu Kích.
Cảnh giới Linh Luân tầng chín giao đấu với cảnh giới Linh Phách tầng một, không cần nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ thua.
Nhưng Diệp Viên Viên là hoàng thể, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Luân tầng chín được rèn luyện nâng cao thể chất bằng vách Luyện Thể.
Thực lực tăng vọt mang đến sự lớn mạnh cho Diệp Viên Viên là thứ mà người khác không thể trải nghiệm được.
Chát...
Đột nhiên, một tiếng roi vang lên.
“Đùng” một tiếng, một bóng người lập tức rơi xuống.
Lúc này đây, Khưu Kích xuất hiện một vết rách trên ngực, máu tươi trào ra khỏi miệng, rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông cũng phải hoảng hốt.
Cô gái này đã đánh bại được Khưu Kích!
Khưu Trấn Hải là người chấn động nhất.
Khưu Kích là nhân vật mà phụ hoàng phái tới để bảo vệ hắn ta, đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng một, quả thực xứng danh cao thủ.
Nhưng lúc này đây, người này thua trận trong tay một cô gái.
“Công tử!”
Nhìn Tần Ninh, Diệp Viên Viên chắp tay nói.
“Ừm, khá lắm, xem ra cô vận dụng Hoàng thể càng lúc càng điêu luyện rồi”.
Tần Ninh điềm tĩnh nói.
Hoàng thể!
Hai ngươi Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính sững sờ nhìn về phía Diệp Viên Viên.
“Ngươi chính là Diệp Viên Viên của đế quốc Bắc Minh!”
Hai người hoàn toàn đờ đẫn.
Diệp Viên Viên!
Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể đã nổi danh như cồn tại nhiều đế quốc.
Hoàng thể là sự tồn tại rất hiếm gặp trên cả Cửu U đại lục này.
Một nhân vật Hoàng thể như thế này xuất hiện tại đế quốc Bắc Minh, chưa biết chừng, nhiều năm sau, đế quốc Bắc Minh sẽ được nâng cao rất nhiều nhờ vào nó.
Đã vậy, Diệp Viên Viên còn gọi Tần Ninh là công tử?
Một người con gái vừa khuynh quốc khuynh thành vừa có thiên phú mạnh mẽ như vậy mà cam tâm tình nguyện bái Tần Ninh làm công tử?
Rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch như thế nào?
Thời gian chờ đợi trở nên đằng đẵng, mà theo một âm thanh xé gió vang lên, Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính lập tức đứng bật dậy.
“Phụ hoàng!”
“Phụ hoàng!”
Hai người nhìn thấy ba bóng dáng dẫn đầu dòng người mà trở nên kích động vô cùng.
Bá chủ Thiên Nguyên - hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên.
Bá chủ Khưu Bình - hoàng đế của đế quốc Khưu Bình.
Bá chủ Mộc Nguyên - hoàng đế của đế quốc Mộc Nguyên.
Ba người đáp xuống, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Ngay sau lưng họ là hơn mười cao thủ cảnh giới Linh Phách.
“Chính Nhi...”
Nhìn thấy Nguyên Chính, bá chủ Thiên Nguyên với áo bào màu vàng tối thở phào một hơi.
Bá chủ Khưu Bình ở bên cạnh cũng nhìn con trai mình mà gật gật đầu.
Bầu không khí có vẻ kỳ quặc.
Tần Ninh nhìn đám đông mà nở nụ cười thản nhiên: “Đến rồi đó hả, khí thế hung hãn ghê”.
“Ta làm ăn với các ngươi chứ có phải giao chiến cùng các ngươi đâu”.
“Ngươi là kẻ nào?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, biểu cảm lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tần Ninh, đến từ đế quốc Bắc Minh”.
Tần Ninh nho nhã đáp: “Nếu đã đến rồi, vậy thì đàm phán thôi, bá chủ Thiên Nguyên”.
“Đàm phán cái gì?”
Trong ánh mắt của bá chủ Thiên Nguyên thoáng lóe lên vẻ thận trọng.
“Ông có chắc là muốn ta nói ngay tại đây không?”, Tần Ninh cười: “Được thôi, nếu ông không thấy ngại thì tôi nói thẳng nhé, đế quốc Thiên Nguyên, đế vị trăm năm, không thể làm trái, đây là quy tắc từ thời tổ tông của ông đã đặt ra, đúng không?”
“Mỗi một đời đế vương gánh vác vị trí hoàng đế đều không quá một trăm năm”.
Tần Ninh ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp.
“Im ngay!”. Sắc mặt bá chủ Thiên Nguyên lập tức lạnh đi.
Chương 272: Búa Liệt Thiên
“Ồ? Có hứng thú đàm phán với ta rồi à?”, Tần Ninh cũng không tức giận mà bật cười lần nữa.
“Theo ta ra đây!”
Bá chủ Thiên Nguyên sải bước tới một bên khác của đỉnh núi, trên đỉnh núi đá cheo leo, Diệp Viên Viên cùng Tần Ninh bước qua đó.
“Ngươi biết được điều này từ đâu?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc hỏi.
“Sao cơ?”
“Bí mật liên quan tới hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên, ngươi biết được từ đâu?”. Bá chủ Thiên Nguyên hỏi lại lần nữa.
Tần Ninh cười cười: “Đoán thôi!”
“Đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một đời hoàng đế không tại vị quá một trăm năm, không phải vì không muốn, mà là không đủ”.
“Sau khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì tuổi thọ của võ giả dù ít cũng phải vài trăm năm, vốn dĩ mỗi đời hoàng đế có thể tại vị tới vài trăm năm cũng không thành vấn đề, thế mà chỉ có đế quốc Thiên Nguyên của các ông là đặc biệt”.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”. Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.
“Sao thế, không cho ta nói à?”
Tần Ninh bật cười lần nữa: “Đế quốc Thiên Nguyên như thế mà vẫn có thể trở thành một trong mười đế quốc lớn, đúng là không dễ dàng gì”.
Bá chủ Thiên Nguyên lập tức thở dài.
“Không sai, mỗi đời hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đều không thể sống quá một trăm năm sau khi đăng cơ”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã sững sờ.
Hóa ra có chuyện này thật.
Chẳng trách, với tư cách là đế quốc Thiên Nguyên thuộc mười đế quốc lớn, mỗi hoàng đế mới bắt buộc phải nhường ngôi khi tròn một trăm năm.
Nàng vốn tưởng rằng đế quốc Thiên Nguyên cố tình làm vậy để đảm bảo sự hưng thịnh cho đế quốc.
Thật không ngờ mọi thứ là vì bất đắc dĩ.
“Nhưng làm sao mà ngươi biết được?”. Bá chủ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Tần Ninh.
“Nguyên Phong Không, bớt nhìn ta bằng ánh mắt ấy”, Tần Ninh nói: “Nếu ông muốn giết ta, bây giờ cứ đẩy ta xuống là xong”.
Hắn vừa nói dứt lời, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên trở nên dè chừng.
“Hừ, tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào”.
Nguyên Phong Không chính là tên húy của bá chủ Thiên Nguyên.
“Đơn giản thôi, ông đưa búa Liệt Thiên cho ta, vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Hửm?
Nghe đến câu này mà Nguyên Phong Không chẳng hề nhíu mày.
Ông ta không hề nổi nóng, vì với tư cách là bá chủ của đế quốc Thiên Nguyên - một trong mười đế quốc lớn, ông ta không phải kẻ ngốc.
Tần Ninh nói câu này có nghĩa là mỗi một đời đế vương không thể sống quá trăm năm sau khi đăng cơ, là bởi vì búa Liệt Thiên?
Làm sao có thể như thế được!
Búa Liệt Thiên do thủy tổ - thiên tướng Nguyên Phong đích thân truyền cho hậu nhân, chẳng lẽ còn hại hậu nhân của mình?
Nguyên Phong Không im lặng không nói gì, Tần Ninh tiếp tục nói: “Thế nào hả? Ta vừa không giết con trai ông, vừa giúp ông giải quyết rắc rối, toàn là chuyện tốt cả đấy”.
“Ngươi có lòng tốt đến thế cơ à?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, dè dặt hỏi.
Thiếu niên này quả thực khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Tin hay không tùy ông, nếu chẳng phải vì cần búa Liệt Thiên để làm một số chuyện thì dù đế quốc Thiên Nguyên của ông có như thế này suốt cả chục ngàn năm, ta cũng không muốn bận tâm”.
Ánh mắt Nguyên Phong Không thoáng lóe lên.
Trông qua thì Tần Ninh này quá kỳ quặc.
Tên nhóc này dường như không hề lo lắng rằng mình sẽ giết hắn.
“Ta biết ông đang nghĩ điều gì, ông có thể giết ta hoặc bắt giữ ta, ép ta nói ra những điều ta biết, chẳng qua cũng chỉ đến thế, ông đừng hòng có được cách giải quyết”.
Tần Ninh cười và nói: “Hiện giờ, trên Cửu U đại lục này, chỉ có mình ta biết được cách hóa giải bí mật bên trong búa Liệt Thiên”.
“Chỉ có mình ngươi? Giọng điệu nghe oai quá”.
Tần Ninh lại bật cười: “Không tin thì thôi, dù sao thì ông cũng chẳng còn bao nhiêu năm để sống đâu”.
Nói dứt câu, Tần Ninh vẫy vẫy tay.
“Viên Viên, chúng ta đi nào”.
“Khoan đã!”
Nguyên Phong Không tiếp tục hỏi: “Tần Ninh, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Còn cần tôi phải nói rõ ra hả?” Tần Ninh hỏi lại, “Nếu ta nói không sai, ở đế quốc Thiên Nguyên của ông, mỗi một đời hoàng đế thừa kế hoàng vị, căn bản không có một ai sống tới một trăm tuổi nhỉ?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nguyên Phong Không lập tức thay đổi hẳn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tần Ninh!”
Tần Ninh thản nhiên hỏi: “Bây giờ có thể thu bớt lòng kiêu ngạo của ông mà đàm phán đàng hoàng với ta chưa?”
Biểu cảm của Nguyên Phong Không trở nên giằng xé.
“Không sai, đây là một lời nguyền đã tồn tại hàng chục nghìn năm ở đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một hoàng đế, chỉ cần tại vị một trăm năm sẽ chết bất đắc kỳ tử”.
“Sau này, hoàng thất đặt ra quy định, mỗi một đời hoàng đế phải chọn ra một người thừa kế khi tại vị đủ một trăm năm”.
“Đây cũng là điều mà ta biết được sau khi làm hoàng đế”.
Sắc mặt Nguyên Phong Không sa sầm, ông ta đau khổ nói: “Chuyện này chỉ có các đời hoàng đế mới biết được, hiện giờ trong đế quốc Thiên Nguyên căn bản không một ai biết, rốt cuộc ngươi biết được điều này từ đâu?”
“Đoán thôi!”
Tần Ninh tìm một mỏm đá, thản nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Lời nguyền trăm năm hả? Mê tín thật đấy”.
“Lẽ nào còn nguyên nhân khác?”
Ánh mắt Nguyên Phong Không hiện vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên rồi!”
Nghe thấy câu nói của Tần Ninh, sắc mặt Nguyên Phong Không đanh lại.
Nếu quả thật là vậy, có thể tìm ra cách giải quyết thì quá tốt.
Hiện giờ ông ta đã tại vị được bảy mươi năm rồi, còn lại khoảng ba mươi năm thôi.
“Tần Ninh… công tử, ban nãy tại hạ thất lễ rồi, tại đây ta xin bồi tội cùng công tử”, Nguyên Phong Không lập tức nghiêm nghị hẳn.
“Được rồi được rồi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Ông cũng không cần khách sáo một cách giả dối như thế, nếu muốn giải quyết thì đơn giản thôi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Lại là búa Liệt Thiên, dường như Tần Ninh rất để tâm tới chiếc búa này.
“Xin hỏi công ty, chiếc búa Liệt Thiên này rốt cuộc liên quan gì tới huyết mạch Nguyên thị ta?”
“Được, ông muốn biết thì ta nói cho ông biết”.
Tần Ninh nói: “Sở dĩ hàng vạn năm trở lại đây, mỗi một vị hoàng đế trong hoàng thất Nguyên gia của ông chỉ tại vị một trăm năm rồi qua đời, chính là búa Liệt Thiên”.
Sao cơ!
Câu này được nói ra khiến Nguyên Phong Không sững sờ.
Tần Ninh xua xua tay: “Đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Nguyên Phong Không phất tay một cái, búa Liệt Thiên xuất hiện trong tay ông ta.
Búa Liệt Thiên này dài khoảng một cánh tay, toàn bộ thân búa tỏa ra hào quang màu đen tuyền, dường như có một lớp ánh sáng đang dao động.
Nếu nhìn kỹ thì khí tức mờ mờ ảo ảo không hề thua kém kiếm máu Sinh Tử.
Tần Ninh gật gật đầu, nhận lấy búa Liệt Thiên.
Búa Liệt Thiên giống như kiếm máu Sinh Tử, đều là linh khí ngũ phẩm, vả lại còn khác với linh khí ngũ phẩm hiện tại.
Hai món linh khí ngũ phẩm này đã tồn tại hàng vạn năm nhưng vẫn tỏa ra hào quang, thậm chí còn lấp lánh hơn trước kia.
Nguyên Phong Không giải thích rằng: “Búa Liệt Thiên vẫn luôn do tộc trưởng Nguyên gia - thiên tướng Nguyên Phong nắm giữ, nghe nói do Minh Uyên đại đế phong tặng”.
“Chiếc búa này có thể ngày đêm hấp thu linh khí của đất trời để bồi bổ cho bản thân nó, vả lại qua hàng vạn năm tích tụ, sức mạnh dồi dào có thể khiến một nhát búa lấy mạng được cả võ giả đã đạt tới cảnh giới Linh Phách”.
“Ta biết chứ”.
Tần Ninh hờ hững đáp.
Biết?
Sao Tần Ninh biết được?
Nguyên Phong Không sững người.
Nhưng Tần Ninh không hề để tâm mà tiếp tục nói: “Vấn đề xuất hiện ở chỗ này đây, búa Liệt Thiên, vì hàm chứa sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, nếu ngày đêm tiếp xúc cùng nó thì chức năng trong cơ thể sẽ bị ăn mòn mạnh mẽ, thời gian một trăm năm cũng đủ để hủy diệt sức sống của một con người rồi”.
“Không thể nào!”, Nguyên Phong Không lập tức phản bác.
Chương 273: Phách Lôi thể quyết
“Ồ? Sao mà không được?”
Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Phong Không nói: “Nếu thật sự là vậy, thì vì sao lão tổ thiên tướng Nguyên Phong của ta lại yêu cầu chúng ta mang theo ngày đêm?”
“Vậy ta hỏi ngươi, lão tổ nhà ông bắt ông chờ ngày chờ đêm, vậy có truyền cho linh quyết nào đó để tu luyện không?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Phong Không đã nói: “Sao ngươi biết?”
“Đoán!”
Tần Ninh nói thật, vì lần này đúng là hắn đoán.
“Không sai, lão tổ nhà ta từng truyền đến một môn linh quyết, tên là Phách Lôi thể quyết”.
Nguyên Phong Không lại nói: “Tiếc là năm đó đế quốc Thiên Nguyên mới bắt đầu được thiết lập, trắc trở vô cùng, tổng số năm khẩu quyết tu luyện lại mất đi hai!”
“Nhưng hoàng thất đế quốc Thiên Nguyên ta chỉ tu luyện ba tầng còn lại, thế thì liên quan gì đến búa Liệt Thiên chứ?”
“Đương nhiên là có!”
Tần Ninh gật đầu đáp: “Búa Liệt Thiên có sức mạnh sấm sét cực kỳ mạnh mẽ, tổ tiên các ông bảo các ông tu hành cùng Phách Lôi thể quyết chính là để hấp thu sức mạnh sấm sét, cường hóa thân thể”.
“Nhưng các ông lại làm mất đi hai tầng, điều này dẫn đến việc mỗi đời hoàng đế các ông đều không chịu được sự tấn công của búa Liệt Thiên”.
“Cho nên trong trăm năm tại vị, các ông không thể chịu đựng được, nên bị đả kích cực mạnh!”
Nguyên Phong Không nghe vậy thì sửng sốt.
Nếu Tần Ninh nói đúng, thì đây thật sự là một chuyện lớn.
Ý của lão tổ là, mỗi một đời hoàng đế đều phải mang theo búa Liệt Thiên, bắt buộc phải tu hành Phách Lôi thể quyết, nhưng mỗi đời bọn họ chỉ tu luyện có ba tầng, không thể kháng cự lại sự tấn công của búa Liệt Thiên mỗi ngày.
Chuyện này mới dẫn đến việc hàng chục ngàn năm nay, mỗi đời hoàng đế lên kế vị thì cũng chỉ sống được một trăm năm.
Mọi nguyên nhân hóa ra lại từ búa Liệt Thiên mà ra.
“Ta nghĩ, lão tổ của các ngươi chắc chắn đã nhắc nhở kỹ lắm rồi, nhưng các ngươi lại xảy ra sai xót trong quá trình truyền lại”.
Tần Ninh lãnh đạm nói.
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Người này mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại nắm rõ búa Liệt Thiên, Phách Lôi thể quyết trong lòng bàn tay.
“Tần Ninh... công tử!”
Nguyên Phong Không lúc này đã bắt đầu nói chuyện khách sáo hơn: “Nếu công tử Tần Ninh đã nói vậy thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải quyết?”
“Ta nói rồi, đưa búa Liệt Thiên cho ta!”
Tần Ninh đáp: “Như vậy, hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên các ngươi sẽ không phải chịu búa Liệt Thiên tấn công nữa, sau này tuy sống không được lâu như trước nhưng cũng không đến nỗi cứ đến trăm tuổi là nghẻo”.
“Không được!”
Nguyên Phong Không nói tiếp: “Nếu là vậy, ta sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Nguyên chứ?”
“Vậy thì hết cách rồi”.
Tần Ninh xua tay, bất lực nói.
Sắc mặt Nguyên Phong Không lúc này sắc mặt trắng bệch.
Ông ta đã nhậm chức được bảy mươi năm rồi, qua ba mươi năm nữa sẽ là đại hạn của ông ta.
Vương giả nhất mạch, khi đạt được đến cảnh giới Địa Võ, sống được mấy trăm năm.
Ai mà không muốn được giữ ngôi vị lâu cơ chứ?
Nếu thật sự có phương pháp giải quyết thì ông ta cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng phương pháp giải quyết mà là từ bỏ búa Liệt Thiên thì thật khó chấp nhận.
Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không, không nói nhiều mà phất tay quay người rời đi.
“Công tử Tần Ninh chờ chút!”
Nguyên Phong Không giơ tay ra nói: “Công tử Tần Ninh, nếu ngươi là người của đế quốc Bắc Minh thì Nguyên Phong Không ta và công tử Tần Ninh làm một giao dịch được không?”
“Ngày sau, nếu đế quốc Bắc Minh gặp nạn thì đế quốc Thiên Nguyên ta có thể ra tay cứu viện, chỉ mong Tần công tử có thể nói cho ta biết cách giải quyết việc này”.
“Đế quốc Bắc Minh mà gặp nạn thì có ta là đủ, đâu cần đến các ông ra tay?”, Tần Ninh cười nhạt: “Xem ra, ông thà chết cũng không muốn bỏ búa Liệt Thiên nhỉ”.
“Không phải là không nỡ, mà là búa Liệt Thiên là linh khí truyền thừa của họ Nguyên chúng ta. Cho dù tại hạ có chết thì cũng sẽ phải truyền thừa cho đời sau”, Nguyên Phong Không nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Thôi!”
Tần Ninh phất tay: “Ông cũng có ý hiếu kính với Nguyên Phong”.
“Ta cũng không miễn cưỡng ông nữa, còn một cách khác đó là học tiếp hai tầng sau của Phách Lôi thể quyết, như vậy búa Liệt Thiên sẽ không còn làm cơ thể các ông bị thương nữa”.
Lời này nói ra khiến Nguyên Phong Không cười khổ: “Nhưng Phách Lôi thể quyết đã...”
Ơ! Từ từ!
Nguyên Phong Không đột nhiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt thay đổi,
“Công tử Tần Ninh có... hai tầng sau ư?”
Nguyên Phong Không nhìn Tần Ninh, trong lòng chấn động.
“Chính xác”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Niệm tình sự hiếu thuận của ông, ta sẽ nhượng bộ. Trong Vạn Linh Vực này, ông cho ta mượn búa Liệt Thiên, sau đó ta sẽ truyền hai tầng cuối của Phách Lôi thể quyết cho ông”.
Tần Ninh nói xong khiến Nguyên Phong Không run rẩy, bước lên trước, kéo lấy Tần Ninh: “Công tử thật sự biết khẩu quyết tu luyện của hai tầng sau sao?”
“Tầng bốn, Phách Lôi phách, tầng năm, Phách Lôi thể”, Tần Ninh cười nói: “Ta mà lừa ông thì có ích gì đâu?”
Nghe được đến đây, ánh mắt Nguyên Phong Không trở nên kiên định, gật đầu thật mạnh: “Được!”
Nguyên Phong Không nói xong thì giao búa Liệt Thiên cho Tần Ninh.
Một hơi thở cổ xưa phả vào.
Tần Ninh sờ búa Liệt Thiên, không kìm được mà cười nói: “Người bạn già, đã lâu không gặp!”
Sau đó, Tần Ninh cầm chắc búa Liệt Thiên và nói: “Phách Lôi thể quyết lấy linh khí hung hãn để tôi luyện thân thể, tầng một tụ hải, tầng hai đúc đài, tầng ba ngưng luân, tầng bốn lôi phách, tầng năm lôi thể đại thành!”
“Tầng bốn lôi phách, dẫn dụ sấm sét vào cơ thể, sức mạnh sấm sét quán thâu linh phách, hội tụ toàn thân...”
Tần Ninh từ từ giảng giải, Nguyên Phong Không kích động đến run rẩy cả người.
Không sai, đây chính là Phách Lôi thể quyết!
Cùng ba tầng đầu tương trợ lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.
Phách Lôi thể quyết này không sai!
Nguyên Phong Không nghe xong thì cả người run bần bật.
Phách Lôi thể quyết chính là linh quyết ngũ phẩm, là linh quyết truyền thừa của dòng họ Nguyên, thất truyền hơn chục ngàn năm.
Nhưng hôm nay ông ta đã có được nó.
Tần Ninh cười đáp: “Tầng bốn ta đã truyền cho ông rồi, ông tự mình lĩnh ngộ đi. Còn tầng năm, khi ta trả lại búa Liệt Thiên thì sẽ nói cho ông”.
Nguyên Phong Không vui mừng không thôi, chắp tay nói: “Đa tạ công tử Tần Ninh, tại hạ cáo từ”.
Ông ta thân là cường giả cảnh giới Địa Võ, đương nhiên không lo Tần Ninh sẽ không trả lại búa Liệt Thiên.
Tầng bốn có trong tay, ông ta phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp thực lực.
Nhìn Nguyên Phong Không rời đi, Diệp Viên Viên không khỏi tò mò: “Tại sao công tử lại cho người này món hời như vậy?”
Diệp Viên Viên hiểu được, nếu Tần Ninh muốn lấy búa Liệt Thiên thì thật sự có thể.
Nhưng Tần Ninh lại nhượng bộ.
Hắn lựa chọn lấy Phách Lôi thể quyết để đổi lấy quyền sử dụng búa Liệt Thiên.
“Khó lắm mới gặp được người có tâm với tổ tiên như vậy, coi như thưởng cho ông ta đi!”
Tần Ninh từ từ nói :”Nguyên Phong Không này cũng có chút lương âm, không giống đám đế quốc Vô Song, hoàn toàn quên đi tổ huấn”.
Đế quốc Vô Song quên đi tổ huấn?
Diệp Viên Viên càng không hiểu.
Chương 274: Ngươi cũng nói ít thôi
Tần Ninh ngồi xuống, vuốt ve búa Liệt Thiên, phảng phất như đang tự nói chuyện một mình: “Năm xưa Minh Uyên Đại Đế cùng viện trưởng học viện Thiên Thần sắc phong ba hoàng bảy vương, thì ba mươi bảy người này đều lập lời thề máu rằng con cháu đời sau vĩnh viễn không được ra tay với hoàng thất Bắc Minh”.
“Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, Vô Song Vương của đế quốc Vô Song lại quên đi điểm này”.
“Người xưa có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, đế quốc Vô Song không báo đáp thì thôi, lại còn đi tham lam của cải của ân nhân, thật sự đáng chết”.
“Mà Nguyên Phong Không vẫn chưa có ý xấu với đế quốc Bắc Minh, lại hết lòng vì tổ huấn, nếu chết như vậy thì ta cũng không đành lòng”.
Diệp Viên Viên gật đầu,
Dường như Tần Ninh là một người rất trọng tình cảm.
“Công tử tốn bao nhiêu công như vậy để đổi lấy búa Liệt Thiên là có ý gì?”
“Ý gì sao? Có nhiều lắm. Búa Liệt Thiên này có hiệu quả cực kỳ mạnh trong Vạn Linh vực đấy”.
Tần Ninh nhếch miệng cười: “Mấy ngày nữa, Tiểu Viên Viên sẽ biết thôi”.
Tiểu Viên Viên?
Ta nhỏ chỗ nào?
Diệp Viên Viên quay mặt đi, không nhìn Tần Ninh nữa.
Mặt khác, khi Nguyên Phong Không quay lại đội ngũ, Nguyên Chính thấy vậy thì lập tức vui vẻ nói: “Phụ hoàng giết chết Tần Ninh rồi sao?”
Hắn ta vừa nói ra khiến Nguyên Phong Không tát cho một cái, mắng rằng: “Câm miệng”.
“Chúng ta đi thôi!”
Nguyên Phong Không không giải thích gì thêm, dẫn theo Nguyên Chính rời đi.
Bá chủ Khưu Bình và bá chủ Mộc Nguyên ở bên cạnh cũng không hiểu gì, ba đại đế quốc chậm rãi rời đi.
Đỉnh núi cũng khôi phục sự bình tĩnh.
Tần Ninh và Diệp Viên Viên tiếp tục chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, mười ngày dần đi qua.
Mười ngày này, Tần Ninh luôn vuốt ve búa Liệt Thiên, làm cho Diệp Viên Viên không hiểu gì.
Dường như búa Liệt Thiên trở thành chân tay của Tần Ninh vậy, hắn không nỡ buông.
Đến ngày thứ mười, đỉnh núi vốn đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng vang lên.
Cửa cổ mở ra, một bóng người xinh đẹp sải bước.
Một luồng hơi thở độc đáo tỏa ra.
Trong nháy mắt, hơi thở khiến người ta cảm thấy rất cổ xưa.
Vân Sương Nhi đã xuất quan!
Một khí thế thần uy được tỏa ra.
Chứng kiến khí thế đó, Tần Ninh mỉm cười.
“Cảnh giới Linh Luân tầng một!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng líu cả lưỡi.
Mười ngày, cảnh giới Linh Đài tầng một lên cảnh giới Linh Luân tầng một.
Tốc độ tăng cấp của Vân Sương Nhi thật sự quá nhanh.
“Coi như tạm được!”
Tần Ninh gật đầu.
“Cảm ơn công tử”.
Vân Sương Nhi khẽ cúi người, sắc mặt kích động đến ửng hồng.
Hàng chục tháng trước, cô ấy còn đang không thể tu hành, sắp phải gả cho thái tử thượng quốc Linh Anh.
Nhưng hôm nay, chỉ một tháng, cô ấy đã là võ giả cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, bốn cảnh giới lớn trong các đại đế quốc đều được xưng là cao thủ.
Còn về cảnh giới Linh Phách thì lại là cường giả chí tôn, vượt qua cảnh giới Linh Phách là cảnh giới Địa Võ, thì là cường giả mũi nhọn.
Mấy tháng trôi qua, từ một cô gái không thể tu luyện, cô ấy trưởng thành và trở thành cao thủ cảnh giới Linh Luân.
Thật sự đúng là giấc mộng.
“Đứng dậy đi”, Tần Ninh cười đáp: “Có là gì đâu, tương lai hai cô sẽ trở thành những nữ hoàng. Đừng nói là cảnh giới Địa Võ, dù là Thiên Võ thì cũng được, miễn là có công tử ta ở đây”.
Tần Ninh duỗi eo, cười nói: “Sương Nhi đã xuất quan rồi thì chúng ta gọi nhóm Vân Khánh Tiêu và Minh Ung đến đây xuất phát thôi”.
“Xuất phát? Chúng ta đi đâu vậy công tử?”
“Cô ngốc này, cảnh giới của hai người nâng lên rồi thì công tử ta cũng phải bắt đầu chứ!”
Tần Ninh mỉm cười bước đi.
Ba người lại quay về sơn cốc ban đầu.
Lúc này, nhóm Vân Khánh Tiêu cùng Minh Ung, Thiên Ám đều đang yên tĩnh chờ đợi.
Nhìn kỹ thì bọn họ đều đã nâng cấp.
Thiên Ám và Minh Ung đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một.
Ông què thì lên cảnh giới Địa Võ tầng hai.
Mà Vân Khánh Tiêu cùng Vân Khánh Ngữ tuy chưa nâng cấp nhưng khí thế cơ thể lại rõ ràng tăng lên.
Tần Sơn, Tần Hải và Tần Hâm Hâm cũng có nâng cấp.
“Ơ? Tiểu Phi đâu?”
Tần Ninh nhìn nhóm người nhưng không thấy Lăng Tiểu Phi đâu, kinh ngạc hỏi.
“Là thế này!”
Minh Ung giải thích: “Vốn dĩ Tiểu Phi cùng chúng ta ở đây chờ đợi, nhưng khi đột phá lên cảnh giới Linh Phách tầng một thì cô bé như có cảm ứng gì đó, bèn dẫn Tiểu Thanh rời khỏi đây, đi về phía sông Tây rồi”.
“Ồ?”
Tần Ninh lập tức mỉm cười.
Vốn dĩ hắn còn định tự mình đưa Tiểu Phi qua đó, không ngờ cô nhóc này đã tự đi rồi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng một, có Tiểu Thanh đi cùng chắc sẽ không sao đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Đã vậy thì chúng ta cũng hoạt động thôi!”
Mười mấy người lập tức khởi hành.
Lúc này đoàn người đi qua dãy núi, dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh nên cực kỳ ít gặp linh thú cản đường.
Dần dần, nhóm người đã nhìn thấy một dãy núi cao chọc trời.
“Đến rồi!”
Tần Ninh nhìn đến dãy núi cao nhất thì cười nói: “Núi Bắc Uyên, là đỉnh núi cao nhất và hùng vĩ nhất trong khu vực núi Bắc Uyên!”
Nhóm người Vân Khánh Tiêu và Minh Ung nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng.
Đỉnh núi lớn như vậy không hiếm gặp ở Cửu U Đại Lục, nhưng cao chọc trời thế kia thì đúng là không nhìn thấu được.
“Lên núi!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Soạt soạt soạt.
Nhưng lúc này đột nhiên có những âm thanh xé không gian bay lên.
Từ eo núi có những người bay ra, nhìn đám Tần Ninh chằm chằm.
“Các ngươi là ai?”
Người trung niên đứng đầu nhìn bọn họ, kiêu ngạo nói: “Nơi này đã bị đế quốc Thương Nghiễm, Vân Dương, Đại Tiễn, Nam Việt, Đông Giang chúng ta chiếm cứ rồi, các ngươi mau chóng rời khỏi đây đi!”
Người đó nói ra một tràng dài tên của năm đế quốc, khiến sắc mặt của Minh Ung và Vân Khánh Tiêu trở nên khó coi.
Năm đế quốc này thuộc mười đế quốc nổi danh.
Trong đó, tổ thượng của đế quốc Vân Dương chính là một trong mười tám thiên tướng, thiên tướng Dương Thạc.
Còn đế quốc Thương Nghiễm lại càng khủng hơn, tổ thượng chính là một trong chín soái, nguyên soái Thương Hư.
Ba hoàng bảy vương chín soái mười tám thiên tướng, đó là những nhân vật vô cùng nổi danh trên Cửu U Đại Lục vào hàng chục ngàn năm trước.
Đế quốc Thương Nghiễm hiện giờ có thể nói là đế quốc đứng đầu, một vài thượng quốc còn không dám động vào nữa.
Năm đại đế quốc lại đến nơi này.
Tần Ninh nhìn người đứng đầu, bình tĩnh hỏi: “Thế ngươi là ai?”
“Hừ, ta là quốc sư của đế quốc Đông Giang, Phạm Đông Lưu”.
Phạm Đông Lưu kiêu ngạo nói: “Bớt lời lại, mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Vậy à?”
Tần Ninh chắp tay, cười nhạt: “Ngươi cũng nói ít thôi, mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không ta sẽ chém chết ngươi!”
Lời này nói ra khiến nhóm Minh Ung cùng Vân Khánh Tiêu kinh ngạc. Bọn họ nhìn Tần Ninh, sững sờ đứng đó.
Chương 275: Núi Bắc Uyên
Tiểu tổ tông Tần Ninh lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.
Nhưng lần này thì khác.
Lần trước chém giết Vô Song Vương của đế quốc Vô song là đã hoàn toàn gây thù với đế quốc Vô Song rồi.
Lần này lại là năm đại đế quốc.
Mà mỗi một đế quốc đều không hề yếu hơn đế quốc Vân Lam.
Thậm chí hai đế quốc Vân Dương và Thương Nghiễm gộp lại còn mạnh hơn đế quốc Vân Lam.
Phạm Đông Lưu kia cũng sững sờ, không ngờ rằng một thiếu niên lại có thể nói ra những lời ngang ngược đến vậy.
Phạm Đông Lưu hừ lạnh nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết đúng không”.
Lão ta nói xong liền vung tay ra đánh về phía Tần Ninh.
“Hỗn láo!”
Ông què lúc này bước ra đánh lại.
Bốp...
Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau vang lên.
Ông què đấm ra, hai người va chạm.
Sắc mặt Phạm Đông Lưu kia liền biến đổi, vội vã lùi về sau.
“Giết!”, Tần Ninh nói.
Ông què không còn do dự nữa mà đuổi theo, kiếm máu Sinh Tử chém ra.
Kiếm máu Sinh Tử hấp thụ sát khí hàng chục ngàn năm, huyết khí nồng đậm đến cực điểm. Năm đó, số người chết dưới kiếm này thật sự là đếm không xuể.
Kiếm này giết ra, huyết khí và sát khí bay đầy trời. Một tiếng phập vang lên, cơ thể của Phạm Đông Lưu kia chia làm đôi, máu tươi chảy tràn trề.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vị máu tanh.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Muốn chiếm núi Bắc Uyên? Nếu thế thì cũng là Tần Ninh ta chiếm, các ngươi là cái gì mà đòi chặn ta ở đây?”
Tần Ninh quét mắt nhìn nhóm người, nói tiếp: “Kẻ nào muốn chặn ta nữa thì đứng ra xem nào”.
Lời này nói ra, tất cả đều á khẩu.
Ông què có thực lực Địa Võ tầng hai, ở các đế quốc thì có thể nói là sự tồn tại đỉnh cấp, ai dám không nghe theo?
Tần Ninh quét mắt, phất tay nói: “Chúng ta lên núi đi, để ta xem đám đế quốc này có tư cách gì!”
Mấy kẻ được đế quốc phái đến trông chừng lúc này không dám nói gì nữa.
Phạm Đông Lưu chính là quốc sư của đế quốc Đông Giang, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng chín, thực lực thâm hậu, nhưng đối mặt với cảnh giới Địa Võ thì Linh Phách tầng chín không là gì cả.
Tần Ninh dẫn đoàn người lên núi, người của năm đại đế quốc lúc này không thể không tránh đường.
Khi nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi thì bọn họ mới thở phào một hơi.
“Thằng đó chết chắc rồi, giết chết quốc sư Phạm Đông Lưu, đế quốc Đông Giang sẽ tha cho hắn chắc?”
“Đừng nói là đế quốc Đông Giang. Lần này cả năm đại đế quốc liên thủ muốn tìm ra bí mật của núi Bắc Uyên, thằng nhãi đó xông thẳng vào chắc chắn là tự tìm cái chết”.
“Đúng vậy, đế quốc Thương Nghiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.
Nhóm người lúc này bàn tán sôi nổi.
Tần Ninh lại chẳng quan tâm mà đi thẳng lên núi.
Nhìn sang Minh Ung và Thiên Ám ở bên cạnh, Tần Ninh quát: “Thấy gì chưa? Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, tổ thượng của hai người các ông đã từng kiêu ngạo thế nào? Nếu chúng mà biết con cháu sau này bị người ta bắt nạt thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao?”
“Bí mật của nhà mình bị người ta tiến vào tùy ý thì thôi đi, giờ đến cả bảo bối ẩn giấu cũng bị chúng chặn mất không cho vào”.
Tần Ninh dường như đã hơi tức giận.
Minh Ung và Thiên Ám lúc này chỉ biết cười nịnh, gật đầu.
Theo lời Tần Ninh nói, trên đời này dường như không có ai là hắn không giết được và không dám giết cả.
Suốt cả quãng đường, Tần Ninh không nói năng gì cả, những người khác cũng không dám lên tiếng, cẩn thận thăm dò tứ phía.
Dần dần, cả nhóm người đã tiến vào khu vực mây mù che phủ.
Nhưng lúc này, cảnh tượng phía trước khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Xuyên qua làn mây mù, vốn tưởng là đỉnh núi, ai ngờ, trước mặt bọn họ lại là bình địa.
Phảng phất như nửa trên của ngọn núi đã bị người ta chém mất không còn chút gì.
Nhưng nơi này nhìn rộng những hàng chục ngàn mét, nhìn ra từng tòa cung điện cũ nát.
Nơi này thật kỳ lạ!
“Điện Bắc Uyên!”
Nhìn tòa cung điện cũ nát đó, Tần Ninh thở dài.
Cảnh còn người mất!
Tần Ninh bước ra, đứng ở chỗ phế tích, nhìn ra tứ phía.
Đám người Minh Ung và Thiên Ám lúc này thì cẩn thận đi sau.
Tần Ninh của hiện tại đang không hề vui, nếu làm vị tiểu tổ tông này tức giận thì bọn họ sẽ không được yên thân đâu.
Mạnh mẽ như Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ của đế quốc Vân Lam còn phải nghe lệnh Tần Ninh, thì bọn họ cũng không cần phải nói nữa.
Bốn cường giả cảnh giới Địa Võ đứng bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận phòng bị tứ phía.
“Aaaaaaaaa...”
Khi bốn người đang nhìn quanh, cẩn thận từng bước thì có tiếng thét thảm vang lên.
Một hộ vệ lúc này sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Ngón tay của hộ vệ đó đang hóa đen, tốc độ còn cực nhanh.
“Cắt tay của hắn ta đi”, Tần Ninh lập tức nói.
Thiên Ám bước qua chém thẳng.
Một tiếng phập vang lên, bàn tay của hộ vệ đó bị chặt mất, sắc mặt trắng bệch.
Mà tay hắn ta đã bị ăn mòn, tốc độ nhanh vô cùng.
“Không muốn chết thì đừng có dại mà động vào bất kỳ thứ gì”.
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ đây là nơi hoang phế mà khinh thường, không cẩn thận đây sẽ là nơi chôn thây của các ngươi đó”.
Tần Ninh nói xong, tất cả đều không dám mạo hiểm.
Sau đó, hắn nhìn sang tứ phía.
Trên đỉnh núi này, mảnh bình địa cực lớn có những tòa cung điện hoang phế, vốn nhìn không ra sự kỳ lạ nào.
Nhưng vì tên hộ vệ ban nãy sờ linh tinh khiến một bàn tay bị đứt, đám người chỉ dám đi theo Tần Ninh không dám cử động nhiều.
“Đó là cái gì?”
Có một người thốt lên, chỉ sang một phía.
Cách bọn họ mười mấy mét, có mười cỗ thi thể nằm ngang dọc, nhìn rất khủng bộ, thê thảm vô cùng.
“Đây là... tướng quân Tiễn Hạ của đế quốc Đại Tiễn, cảnh giới Linh Phách tầng bảy, thế mà lại chết ở đây...”, Vân Khánh Tiêu không kìm được mà nói.
Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng bảy lại chết ở đây, thật sự không dám tin.
Nhìn mười mấy thi thể ở đó, Tần Ninh cũng chẳng thấy lạ.
Đừng nói là cảnh giới Linh Phách, dù là cảnh giới Địa Võ chết cũng không lạ.
Bọn họ không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.
“Chạy mau, chạy mau!”
“Aaaaa, đây đúng là địa ngục!”
“Không sai, đây chính là địa ngục!”
Từng tiếng thét vang lên từ phía trước, hàng loạt người xuất hiện, chạy điên cuồng, sắc mặt khủng bố, quần áo tán loạn, hoàn toàn như gián mất đầu.
Bọn họ chạy bổ về phía nhóm Tần Ninh.
Khi nhìn thấy nhóm Tần Ninh thì họ hét lên: “Cút ra mau lên, chạy đi, chán sống thì hẵng đi vào!”
Nhóm người này toàn là võ giả cảnh giới Linh Luân, Linh Phách, nhưng mặt cắt không còn một giọt máu, điên cuồng tháo chạy. Nhóm người lúc này trầm hẳn xuống.
Rốt cuộc đây là nơi nào mà đáng sợ thế?
“Nơi này là địa ngục sao?”, Vân Sương Nhi không khỏi run rẩy nói.
“Không phải địa ngục, mà là thiên đường”, Tần Ninh cười không nói.