-
Chương 171-175
Chương 171: Phế cả hai cánh tay
Tần Ninh chắp tay sau lưng, bước chân ung dung, nhàn nhạt nói: “Hứa trưởng lão dẫn đường đi. Ta cũng phải để bọn chúng biết. Ta đã ở đây rồi thì đừng kẻ nào mơ tưởng nữa”.
“Hả?”
Hứa Thông Thiên thầm kêu lên: “Xong rồi!”
Nhưng cho dù là như thế thì Hứa Thông Thiên vẫn đi trước dẫn đường.
Viện trưởng đã dặn dò lão ta, đi theo bên cạnh Tần Ninh, có yêu cầu gì là phải làm theo, bất cứ lúc nào cũng phải thông báo cho ông ta tất cả những điều liên quan đến Tần Ninh.
Nên lúc này Tần Ninh đã lên tiếng thì lão ta không dám làm trái.
Lão ta đưa Tần Ninh, đi thẳng tới lối ra khu 36, có thể nói là trong lòng loạn như cào cào.
Cuối cùng cũng tới lối ra, mà lúc này, toàn bộ khu vực cửa ra đã tụ tập hơn mấy trăm người.
Đa số đều là đệ tử nội viện, có một số ít là đệ tử linh đồ, còn có một số người rõ ràng là Tần Ninh đã từng gặp.
“Là hắn!”
Lúc này, đám người nhìn thấy Tần Ninh thì đều sững sờ.
Trong đám đông, sắc mặt Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn hơi tái.
Cảnh tượng ngày đó gã vẫn nhớ như in. Đỗ Ngọc Nhiễm, cảnh giới Linh Đài tầng 9, cứ như vậy chết trước mặt gã.
Thậm chí, học viện còn cố gắng che giấu chuyện này, đến cả viện trưởng cũng đích thân ra mặt mà Tần Ninh cũng không nể nang.
Bây giờ, lại một lần nữa nhìn thấy Tần Ninh, gã chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
“Ngươi cũng đến hả?”
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Phương Ngọc, bình tĩnh nói.
“À… cái đó… vừa hay đi qua…”
Liễu Phương Ngọc gãi đầu, đưa mấy người phía sau xoay người rời đi không hề do dự.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Liễu Phương Ngọc và Tần Ninh có quan hệ gì?
Tại sao Liễu Phương Ngọc nhìn thấy Tần Ninh như chuột thấy mèo vậy…
“Mọi người tụ tập ở khu 36 này làm gì đấy?”
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ cười nói: “Bây giờ, ở đây thuộc về Tần Ninh ta rồi, không có chuyện gì thì giải tán hết đi nhé!”
Lời này vừa nói ra, đám người cứ đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.
“Ngươi là cái thá gì, ai phê chuẩn cái khu 36 này là của ngươi?”, một đệ tử đứng trong đám người không nhịn được hét lên.
“Đúng vậy, nơi này linh khí dồi dào. Là nơi học viện đã bỏ hoang ngàn năm có thừa, ngươi lại nói là của ngươi?”
“Ta thấy hắn phát hiện nơi này linh khí dồi dào nên muốn nuốt một mình thì có?”
Cả đám bỗng chốc kích động, giống như kiểu Tần Ninh chiếm thứ đáng lẽ thuộc về bọn chúng vậy.
“Hả?”
Tần Ninh nhìn đám người đang bất bình kia, cười lên nói: “Khu 36 này bị gọi là khu quỷ, từ trước tới nay không có ai hỏi tới. Ta đã đặc biệt xin trưởng lão Hứa Thông Thiên sống ở đây, phải nộp rất nhiều tiền cho viện trưởng thì mới mua được nơi này!”
“Một tháng trước, ta đã vào ở đây rồi, cho nên, chỗ này ta nói thế nào thì là thế ấy”.
Lời vừa nói ra, mấy người Diệp Viên Viên cũng đều câm nín.
Quả thật, bọn họ có xin trưởng lão Hứa Thông Thiên vào sống ở khu 36, nhưng từ lúc nào mà Tần Ninh lại xin viện trưởng, mua lại khu này chứ?
“Ngươi nói mua rồi thì là mua rồi sao?”, một đệ tử không phục nói.
“Đúng, ngươi nói đúng lắm!”
Tần Ninh nhìn đệ tử kia, cười nheo mắt: “Ta nói mua rồi thì chính là mua rồi!”
Nghe vậy, cả đám bỗng chốc tức giận không thôi.
Gã này cũng lớn lối thật nhỉ, chỉ là một đệ tử nội viện, thật sự cho rằng mình là ông trời sao?
Rất nhiều đệ tử linh đồ có mặt tại đây, hơn nữa còn đến từ các phái khác nhau, đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
“Mạnh miệng đấy!”
Một bóng người sải bước thẳng tới, nhìn thấy Tần Ninh thì lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tần Ninh?”
Người này mặc áo choàng trắng, hơi thở thâm sâu, bước chân vững chãi có lực, lưng đeo một thanh kiếm dài, phong trần như tiên kiếm.
“Là ta!”
“Nghe nói lần trước, ở bên ngoài Linh Các, ngươi đã ngạo mạn nói hội Thiên Kiếm của bọn ta không bằng đống phân chó trong mắt ngươi hả?”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Mà đứng bên cạnh người đàn ông này chính là Trử Tồn Kiếm.
Thằng nhãi này, xem ra lần trước Phương Thế Thành và Viên Cương dạy dỗ vẫn chưa đủ.
“Ta chưa từng nói như vậy!”
Lúc này, Tần Ninh mới phóng khoáng nói: “Nhưng quả thật, trong mắt ta, hội Thiên Kiếm không bằng đống phân chó, đừng nói là hội Thiên Kiếm, kể cả Thiên Tử Đảng, Liễu Môn cũng đều như vậy!”
“Điên cuồng!”
“Gã này muốn chết hả”.
“Thằng nhãi này thật không biết sống chết”.
Bỗng chốc đám người trở nên ồn ào.
Ở nội viện Thiên Thần, kẻ nói ra lời như thế này mà sống được qua ba tháng vẫn chưa tồn tại đâu.
Tần Ninh, quá ngông cuồng.
“Muốn chết!”
Lúc này, người đàn ông sải bước đứng ra, sát khí đằng đằng.
“Lần này Triệu Vô Hà thật sự tức giận rồi, gã chính là kiếm khách lĩnh ngộ hạt giống kiếm ý, dành được sự coi trọng của Kiếm Tồn Nhất trong hội Thiên Kiếm.
“Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy?”
“Không phải là lần trước thí luyện giành vị trí thứ nhất sao, giờ lại dám hỗn xược như thế… phì phì, quả thật không biết trời cao đất dày!”
“Cũng khó trách, vừa mới bước vào học viện Thiên Thần thì sao mà biết, ở đây, cạnh tranh các phái thì sức mạnh đoàn kết của các đệ tử thế nào!”
Lúc này, Tần Ninh lơ đi người đàn ông đứng trước mặt mình.
“Triệu Vô Hà…”
Hắn vẫy tay về phía Diệp Viên Viên đứng phía sau.
“Viên Viên!”
“Có!”
“Phế một cánh tay là được, dù sao cũng là ở học viện Thiên Thần, giết người thì không hay lắm”.
“Vâng!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên đã bước lên.
Lúc này, đám người đã hoàn toàn ngây ngốc.
Diệp Viên Viên lên sao?
Nói đùa gì đấy, 1 tháng trước, Diệp Viên Viên mới là cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà thôi, lại thêm thể chất hoàng thể của nàng, quả thật là ở trong các đệ tử nội viện không ai cạnh tranh được.
Nhưng Triệu Vô Hà là cảnh giới Linh Đài tầng 3 đó.
Gã vô cùng nổi tiếng trong đám đệ tử linh đồ, không phải là trò đùa đâu.
Trong một tháng, coi như Diệp Viên Viên lợi hại là hoàng thể thì cũng chỉ chớm tới cảnh giới Linh Đài thôi.
Sao có thể đối kháng với Triệu Vô Hà?
“Diệp Viên Viên, cô là tiểu thư của Diệp gia, ta không muốn bắt nạt cô!”, Triệu Vô Hà lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như cô nghe lời thằng ngu này như thế thì Triệu Vô Hà ta không khách sáo đâu!”
“Ồ? Mắng ta nữa hả?”
Tần Ninh lại vung tay, nói: “Phế hết hai tay đi”.
“Vâng!”
Lúc này, Diệp Viên Viên giơ roi Tử Văn, một luồng ánh sáng tím từ từ lan rộng ra.
Triệu Vô Hà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận không thôi.
Diệp Viên Viên có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tại sao lại nghe lời Tần Ninh như vậy, quả thật khiến kẻ khác giận dữ.
“Nếu đã vậy thì Diệp tiểu thư, ta không khách sáo nữa!”
Sắc mặt Triệu Vô Hà lạnh lẽo, rút kiếm dài sau lưng.
Ánh kiếm sáng lóa tỏa ra.
Diệp Viên Viên nhìn thấy cảnh này thì trên nét mặt ngoài vẻ lạnh lùng cũng không còn vẻ nào khác.
Lúc này, roi Tử Văn khẽ lóe lên ánh sáng, bỗng chốc vang lên một tiếng bốp.
Bốp…
Mà sau đó, thêm một tiếng bốp đột nhiên truyền ra.
Trên mặt đất lúc này, trong lúc tia sáng bắn tứ tung, bỗng nhiên truyền đến hơi thở khiến người khác khiếp sợ.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 4!”
Lúc này, đám người mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chương 172: Nói chuyện khách khí một chút không được à?
Bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ tới, một tháng trước Diệp Viên Viên mới tới cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà tới giờ đã đạt được cảnh giới Linh Đài tầng 4.
Trong vòng một tháng, sức mạnh được nâng cấp… năm tầng cảnh giới.
Đây là sự khủng khiếp của hoàng thể sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra chết lặng…
“Đáng chết, sao có thể như vậy!”
Triệu Vô Hà lúc này mang vẻ mặt u ám, hung tợn.
Gã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã hơn 3 tháng, nhưng vẫn luôn không nâng cấp được.
Nhưng đến giờ lại tận mắt nhìn thấy người con gái còn nhỏ hơn mình, bước chân vào cảnh giới Linh Đài sau mà lại vượt qua gã!
“Hạt giống kiếm ý, mở!”
Lúc này, Triệu Vô Hà thầm hô lên, kiếm dài trong tay lóe sáng, ánh sáng lạnh tới mức khiến người ta kinh ngạc.
“Hạt giống kiếm ý?”
Giữa ấn đường của Diệp Viên Viên xoẹt qua một tia sát khí lạnh lùng.
Roi dài trong tay thoắt cái vung ra.
Thời gian này, Diệp Viên Viên bỏ kiếm dùng roi, từ luống cuống ban đầu tới thành thục, chuyên chú bây giờ.
Tần Ninh nói không sai, nàng không có khả năng lĩnh ngộ trời cho đối với kiếm. Nàng có kiếm tu lợi hại nhất chẳng qua là vì từ nhỏ đến lớn trong gia tộc luôn bồi dưỡng kiếm tu.
Nhưng bây giờ, khi tiếp xúc với roi dài thì nàng mới biết, roi dài còn hợp với mình hơn.
Thấy Triệu Vô Hà thi triển hạt giống kiếm ý, kiếm thuật tấn công thêm mãnh liệt, Diệp Viên Viên lại giống như khối đá ngầm đứng sừng sững bên bờ biển không hề nhúc nhích.
“Bá kiếm chém!”
Triệu Vô Hà gằn lên, vẻ mặt đỏ bừng, lúc này, kiếm dài vẽ ra từng luồng kiếm khí, ép thẳng tới Diệp Viên Viên.
Mà sau đó, gã dốc sức xông tới, đâm kiếm thẳng vào vị trí tim của Diệp Viên Viên.
“Vô dụng!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng lên tiếng, bàn tay khẽ vung lên.
Bốp…
Một roi đập xuống, lúc này, roi Tử Văn đem theo từng luồng gió dữ khiến kiếm khí đó tan rã trong nháy mắt.
Sau đó, roi dài xoáy tròn, Triệu Vô Hà đành phải biến công thành thủ, nhưng cơ bản là không giải quyết vấn đề gì.
Một tiếng bốp lại vang lên một lần nữa, thân thể Triệu Vô Hà bị bổ trúng.
Ầm…
Trong chớp mắt, gã đổ xuống đất, cơ thể bị roi dài quấn chặt.
Diệp Viên Viên không hề khách sáo, giật roi dài kéo lê Triệu Vô Hà về phía mình.
Hai bàn tay Diệp Viên Viên giơ ra song song, hai ngón tay điểm thẳng.
Rắc rắc…
Âm thanh vỡ vụn, tiếng la hét thảm thiết vang xa.
Phế rồi!
Thật sự bị phế rồi!
Diệp Viên Viên, thật sự đã phế hai cánh tay của Triệu Vô Hà!
Bỗng chốc, xung quanh rơi vào im lặng.
“A…”
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, Triệu Vô Hà tái mét mặt.
“Cô…”
Nhưng lúc này, Diệp Viên Viên không nhìn thêm một chút nào nữa thì xoay người đi luôn, về đứng sau lưng Tần Ninh.
“Lần sao chú ý, mọi người là đệ tử đồng môn, nói chuyện khách khí một chút không được sao?”
Lúc này, Tần Ninh vỗ vỗ tay, thản nhiên nói: “Được rồi, các vị có mặt ở đây nghe rõ. Khu 36 này là của ta, bây giờ xuất hiện linh khí nâng cấp thì cũng là chuyện của ta. Các vị tới từ đâu thì đi về đó đi!”
“Quá ngông cuồng!”
Một tiếng hét nữa lại vang lên.
Đám người bỗng chốc sững sờ.
Là ai to gan như vậy? Vừa rồi Triệu Vô Hà cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã coi là ví dụ tốt nhất rồi mà.
“Đỗ Trầm!”
“Đỗ Trầm của đoàn Vân Tiêu, chẳng trách lại lớn tiếng như vậy!”
“Mà cũng lạ, một nơi tốt như thế, Tần Ninh nói của hắn thì là của hắn sao? Đệ tử của mấy môn phái lớn chắc chắn là không vui rồi”.
“Lại là ai đấy”, lúc này Tần Ninh cũng lên tiếng.
“Đỗ Trầm!”
Đỗ Trầm hừ một tiếng, chân bước ra, nhìn Tần Ninh nói: “Ta nghĩ chắc ngươi biết ta đến từ môn phái nào. Tần Ninh, tốt nhất là ngươi giao khu 36 ra đi. Nơi này linh khí phong phú dồi dào, không phải một đệ tử nội viện bé nhỏ như ngươi có thể nắm giữ”.
“Ồ?”
Tần Ninh mỉm cười.
“Viên Viên, gã này cũng rất gọi đòn đấy, đập bẹp hắn đi!”, Tần Ninh vung tay lên, lười nói nhiều.
“Đồ vô dụng”.
Đỗ Trầm gằn giọng nói: “Chỉ biết dựa vào đàn bà thì có bản lĩnh gì. Có bản lĩnh thì Tần Ninh ngươi độc chiến với Đỗ Trầm ta đi!”
“Khích tướng ta?”
Tần Ninh bỗng nhiên bật cười: “Đáng tiếc không có tác dụng đâu, Viên Viên, dạy cho gã một bài”.
Diệp Viên Viên đã quen rồi, không nói nhiều lời nữa mà trực tiếp xông ra.
Chỉ là lần này, Đỗ Trầm có cảnh giới Linh Đài tầng 5.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5, chính là sự tồn tại vang đội ở trong đám đệ tử linh đồ.
Thực lực của Đỗ Trầm cao hơn nhiều so với Triệu Vô Hà vừa bị phế hai cánh tay.
Nhưng Diệp Viên Viên vẫn không sợ hãi.
Tần Ninh bảo nàng dạy dỗ gã thì nàng sẽ làm vậy.
Roi Tử Văn lại đánh ra, lúc này, trong mắt mọi người, Diệp Viên Viên mang vẻ mặt lạnh lùng như nữ thần băng sơn, kiêu ngạo mà cao lãnh.
“Diệp Viên Viên, ta cao hơn cô một tầng cảnh giới. Cô không phải là đối thủ của ta đâu”.
Đỗ Trầm tay không đánh ra một quyền, nắm đấm được linh khí bao quanh, xông thẳng tới mặt Diệp Viên Viên.
Mà lúc này, roi dài cũng quét ra, trong hư không, lực nắm đấm và lực roi giao nhau, bỗng chốc vang lên một tiếng nổ.
Sau đó, hai người xông lên ép đối phương.
Lúc này, đệ tử xung quanh đã tản hết ra.
Cảnh giới Linh Đài, kiến tạo Linh Đài trong linh khí trong cơ thể dồi dào chưa nói tới, mà sự khống chế với linh khí, cũng lực bộc phát linh khí còn tăng gấp mấy lần so với cảnh giới Linh Hải.
“Cũng có bản linh đấy, không hổ là hoàng thể!”
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Trầm trở nên cẩn trọng hơn, nhưng gã vẫn vô cùng tự tin đối mặt với Diệp Viên Viên, gã còn cao hơn một tầng cảnh giới thì không thể thua được!
Kẻ thua chỉ có thể là Diệp Viên Viên mà thôi.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, lực đạo giữa hai tay Đỗ Trầm cũng dần tăng lên.
“Bài Linh chưởng!”
Môn chưởng pháp này chính là linh quyết trung đẳng nhị phẩm, trong học viên Thiên Thần, đây là chưởng pháp được chứng nhận là khó tu luyện.
Gã phải mất 3 tháng trời mới hoàn toàn nắm vững. Lúc này thi triển ra thì Diệp Viên Viên không thể nào ngăn trở.
Bùm…
Một luồng chưởng ấn giết thẳng tới, linh khí ngưng tụ bỗng chốc được tăng thêm, mang theo một khí thế bá đạo.
Bỗng chốc khi chưởng ấn tới gần Diệp Viên Viên thì bỗng 1 phân thành 2, 2 phân thành 4, tấn công Diệp Viên Viên từ 4 góc.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Viên Viên hơi lạnh, nàng vung roi ra, bùm bùm bùm, những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Cuối cùng khi Diệp Viên Viên ngăn cản được tất cả chưởng ấn, bước chân lùi sau 5 bước mới dừng lại.
“Lợi hại quá!”
Đám người bỗng chốc vang lên tiếng bàn tán.
“Đỗ Trầm là cảnh giới Linh Đài tầng 5, nhưng thuộc hàng cao thủ. Nghe nói lần trước, một vị sư huynh cảnh giới Linh Đài tầng 6 đã bại trong tay gã”.
“Diệp Viên Viên nâng cấp tu vi nhanh như thế chắc chắn có lỗ hổng, không phải là chuyện tốt”.
“Đúng vậy, lần này, Diệp Viên Viên thua rồi, xem Tần Ninh kia còn khoa trương thế nào”.
“Đừng nóng vội, ngươi không nhìn thấy, tứ kiệt Linh Đồ của Thiên Tử Đảng đều đang ở đây sao!”
Lúc này, nhìn Diệp Viên Viên lộ ra vẻ thất thế, đám người bỗng chốc mong đợi, mong đợi nhìn thấy Diệp Viên Viên bại trận, để xem Tần Ninh còn to mồm được nữa không.
Chương 173: Ngươi không xứng
Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Thân là tì nữ của Tần Ninh, nếu có chút chuyện này mà cũng không làm được thì thật là mất mặt Tần Ninh, mất mặt mình mang tiếng là hoàng thể.
“Ngươi cho rằng, ngươi thật sự thắng nổi ta sao?”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên toàn một vẻ lạnh băng.
Tay cầm roi Tử Văn, bỗng chốc dâng lên một luồng khí thế.
“Cửu Chuyển Linh Lung thể, mở!”
Trong chớp mắt, Diệp Viên Viên nghiêng người, 9 luồng khí xoáy ngưng tụ ngay tức khắc.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên.
Lúc này, Diệp Viên Viên hóa thành một luồng sáng, bộc phát sát khí.
Bốp…
Một tiếng nổ vang lên, Đỗ Trầm thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng người Diệp Viên Viên, mà chỉ cảm thấy gò má đau nhức, một dòng máu phun ra từ mũi.
Trong nháy mắt, bóng hình của Diệp Viên Viên lại một lật nữa ép tới, roi Tử Văn trong tay cũng cuốn ra.
Bốp…
Một vết roi in hằn lên mặt của Đỗ Trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh hơi sững người.
Xem ra, Diệp Viên Viên tức giận rồi…
Cô nhóc này…
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo vang lên.
Sau khi tiếng nói đó vừa dứt thì một bóng người bước nhanh tới, hơi thở trên người bỗng chốc bộc phát.
Một cỗ hơi thở mãnh liệt, lan rộng ra.
“Là Trần Đông Phong!”
Trong đám người, từng tiếng kinh ngạc hô lên.
Trần Đông Phong, là thủ lĩnh Linh Đồ của đoàn Vân Tiêu, rất nổi tiếng trong nhóm Linh Đồ của viện Thiên Thần.
Gã này, đích thân ra mặt rồi.
Bỗng chốc, hiện trường trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Gã có cảnh giới Linh Đài tầng 9 đấy, chỉ bước thêm một bước là cao thủ cảnh giới Linh Luân rồi.
Trần Đông Phong mặc một bộ quần áo xanh lam, tiếng nói vừa dứt thì bóng người đã vụt đi, xông về phía Diệp Viên Viên với tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên ngay lập tức vung roi dài trong tay.
“Ngu dốt!”
Trần Đông Phong hừ lạnh một tiếng, vung ra một quyền.
Bùm…
Luồng không khí giữa hai người nổ tung gây nên một tiếng nổ vang, Diệp Viên Viên lảo đảo, không ngừng lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mạch tái nhợt.
Cảnh giới Linh Đài tầng 4, đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9, khoảng cách quá lớn!
Mà Diệp Viên Viên lại vừa chiến đấu hai trận, linh khí bị tiêu hao quá nhiều, bây giờ không thể là đối thủ của Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9 này.
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh.
Trần Đông Phong đỡ Đỗ Trầm đứng lên, nhìn đám người Tần Ninh.
“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà lại dám ở đây lớn lối, ngông cuồng tự đại”.
Trần Đông Phong lạnh lùng nói: “Học viện Thiên Thần này có gần 10 ngàn Linh Đồ, mấy trăm Linh Tử, đệ tử nội viện lên tới hơn 100 ngàn, ngươi là cái thá gì?”
Lời này vừa dứt, thì trong đám người bỗng chốc vang lên những tiếng cười hả hê.
Lần này, Tần Ninh hết đường rồi nhỉ?
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương, Sam Vũ của Thái Tử đảng lúc này cũng tỏ vẻ hả hê nhìn Tần Ninh.
Thủ lĩnh của đoàn Vân Tiêu gọi là Trần Tiêu, cũng là một vị Linh Tử có tiếng trong nội viện Thiên Thần.
Trần Đông Phong này có quan hệ không tầm thường với Trần Tiêu.
Xem ra, không cần Thái Tử đảng bọn chúng ra tay thì hôm nay Tần Ninh này cũng ăn đủ hành.
Lúc này, Tần Ninh bước lên, nhìn Diệp Viên Viên.
“Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là sơ suất, ta còn có thể chiến đấu tiếp!”, Diệp Viên Viên lúc này hơi thở dồn dập nói.
“Không cần!”
Tần Ninh cười nhạt rồi nói: “Ta rất thích dạy dỗ những kẻ tự cho mình là đúng!”
“Tuy rằng ta lười tính toán nhưng mấy kẻ này không biết kính già yêu trẻ chút nào!”
Lời nói này khiến Diệp Viên Viên sững sờ.
Tần Ninh đang chuẩn bị tự mình ra tay sao?
Cảnh giới Linh Đài tầng 1, muốn đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9 sao, nói đùa à.
Tuy rằng nàng biết, thực lực của Tần Ninh không tầm thường, nhưng chiến đấu vượt cấp thì Tần Ninh có thể chiến đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 4 thì đã vượt quá trí tưởng tượng của nàng rồi.
Muốn đối phó với cảnh giới Linh Đài tầng 9, là điều không thể làm được!
“Tần Ninh đúng không?”
Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Ninh lại ở đây mà thì thầm to nhỏ với Diệp Viên Viên, không để ý tới gã thì khí thế trên người lại một lần nữa bùng nổ.
“Khu 36 này, vốn là nơi không người ở. Ngươi nói là địa bàn của ngươi, ai đồng ý vậy?”
“Nơi này bỏ hoang đã hơn ngàn năm, bây giờ linh khí hồi phục, mọi người nên cùng vào tu luyện với đúng. Ngươi có tư cách gì mà chặn ở đây?”
“Tư cách?”
Tần Ninh bỗng bật cười.
“Ngươi còn không xứng mà bàn chuyện tư cách với ta!”
Phù…
Lời này vừa nói ra, cả đám người hoàn toàn bùng nổ.
Trần Đông Phong là ai?
Là đệ tử linh đồ nổi tiếng trong viện Thiên Thần của cả học viện, cảnh giới Linh Đài tầng 9.
Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
So sánh giữa hai bên, chênh lệch một cảnh giới lớn, thế mà Tần Ninh lại nói Trần Đông Phong không xứng để nói về tư cách với hắn?
Ngông cuồng!
“Được được được!”
Trần Đông Phong cười lạnh nói: “Rất lâu rồi mới gặp kẻ không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, Trần Đông Phong ta dù phải vi phạm quy tắc của viện thì cũng phải cho ngươi biết, học viện Thiên Thần không phải là nơi mà một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 9 như ngươi làm bừa”.
“Tới đi!”
Bàn tay Tần Ninh giơ ra, ngón tay móc móc rồi lại nói: “Đừng khiến ta thất vọng quá nhé!”
Nhìn cảnh tượng này, đệ tử xung quanh đã hoàn toàn câm nín.
Tần Ninh lấy tự tin từ đâu ra vậy?
“Muốn chết!”
Trần Đông Phong đánh ra một chưởng tuyệt sát, một luồng chưởng lực ngưng tụ thành gió lớn, bổ thẳng về phía Tần Ninh.
Lúc này, trong tay gã xuất hiện một cây thương dài.
Thương dài gần một trượng, mang tới cảm giác rất nặng.
“Trần Đông Phong giỏi dùng thương dài, thương thuật có thể gọi là xuất thần nhập hóa, phối hợp với tu vi cảnh giới Linh Đài tầng 9 thì Tần Ninh này… thật là không biết trời cao đất dày”.
Trong đám Thái Tử đảng, Sở Phương cười lạnh nói.
“Nhưng đừng quên, bên cạnh hắn còn một con rối thực lực đỉnh phong cảnh giới Linh Luân”, Tần Nhất Hàng vừa nói ra, vẻ mặt ảm đạm người đều biến sắc.
Suýt nữa thì quên mất con hàng này!
Nếu Tần Ninh gọi con rối đó ra thì sợ là mười Đỗ Trầm cũng không đủ sức mà đánh lại.
Nhưng lần này, rõ ràng là Tần Ninh không có dự định này.
Bàn tay vung lên, một hơi thở hùng dũng bùng lên.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn.
Chính là kiếm Ngọa Long.
Tần Ninh cầm kiếm Ngọa Long, nhìn Trần Đông Phong ở phía đối diện xông tới.
“Kiếm Ngọa Long, rồng nằm cuốn quanh, rút kiếm ra, rồng bay lên trời!”
Trong chớp mắt kiếm dài rút ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như tia chớp.
Keng…
Bỗng nhiên, kiếm dài thoát khỏi bàn tay của Tần Ninh, đâm về phía Trần Đông Phong, lao thẳng vào mũi thương dài.
Rắc một tiếng, bỗng nhiên mũi thương dài trong tay Trần Đông Phong vỡ nát.
“Sao có thể như vậy!”
Đáy lòng Trần Đông Phong lạnh lẽo. Thương Ngân Long của gã là linh khí cao cấp nhị phẩm, phối hợp với thực lực của gã thì sao có thể bị Tần Ninh chém gãy trong một kiếm.
“Rồng hiện ra, bay lên trời!”
Lúc này, Tần Ninh đang lẩm bẩm thì kiếm dài cũng vẽ ra một bóng hình từ trên trời giáng xuống.
Trong chớp mắt, kiếm kia như ẩn giấu một thần long tuyệt thế, vùng vẫy, cắn xé mà xông ra giết tới.
Grào…
Tiếng gào thét vang dội toàn khu 36, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Lúc này, Tần Ninh bay ra, chém ngay một kiếm tới.
Chương 174: Quá nham hiểm
Mà lúc này, điều khiến mọi người kinh ngạc là nơi Tần Ninh đang đâm tới không phải là ngực, cổ của Trần Đông Phong, mà là… giữa hai chân.
Tấn công kiểu gì đây?
Bỏ qua vị trí chết người để tấn công, mà lại ngắm chuẩn vào đũng quần đối thủ!
Tần Ninh này quá nham hiểm!
Nhưng đúng lúc này, Trần Đông Phong vốn đang khí thế hung hăng thì sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng thu thương lại, linh khí mạnh mẽ cuộn quanh thân thương, trở về bên người gã để ngăn đòn tấn công của Tần Ninh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều chết lặng.
Không phải chứ.
Trần Đông Phong không cần quan tâm tới đòn tấn công của Tần Ninh mà giết luôn hắn là được rồi.
Cùng lắm là bị thương một chút, nhưng diệt được Tần Ninh là xong.
“Lẽ nào…”
Mà lúc này, Viên Cương và Phương Thế Thành của hội Phương Viên bỗng giật mình.
“Điểm yếu mệnh môn của Trần Đông Phong chính là ở dưới đáy quần!”
Lúc này, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn tư thế tấn công của Tần Ninh và tư thế phòng thủ của Trần Đông Phong thì không khó nhìn ra, gã này gần như không dám cược với Tần Ninh.
Một khi bị Tần Ninh uy hiếp mệnh môn thì gã không thể phát huy sức mạnh.
Đừng nói là Trần Đông Phong, mà nếu rơi vào bất cứ người nào có mặt ở đây, bị tấn công mệnh môn thì cũng không thể mạo hiểm mà chém giết đối thủ.
Mệnh môn là nơi tập hợp yếu điểm của võ giả, một khi nó xảy ra vấn đề thì đó chính là vấn đề lớn nhất, quá nguy hiểm.
“Thực lực như vậy mà dám đứng trước mặt ta mà khua môi múa mép!”
Lúc này, thấy Trần Đông Phong lui về phòng ngự, cơ thể Tần Ninh dần dâng lên một luồng hơi thở.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
“Đây… đây là cảnh giới Linh Đài tầng 1 sao? Một đạo Linh Đài do Linh Hải kiến tạo, tại sao có thể có linh khí dao động mạnh mẽ như vậy?”
“Mà… linh khí dồi dào một cách vô lý, sức mạnh giống như là cảnh giới Linh Đài tầng 3!”
Hơi thở của Tần Ninh lúc này hoàn toàn khác, không có vẻ nho nhã như trước mà phong trần, điềm nhiên hơn và còn nhiều thêm một tia sát khí.
Tư vị bị người khác đánh giá thấp quả thật không dễ chịu chút nào.
Tuy nói Tần Ninh cũng lười tính toán, nhưng nếu hắn không vui vẻ thì hắn cũng không nương tay giải quyết mấy con ruồi khó ưa này.
“Kiếm Tu Diệp!”
Lúc này, kiếm của Tần Ninh đâm ra nhanh như chớp, từng luồng sóng khí mang theo luồng kiếm khí khiến người ta cảm thấy vô cùng cuồng bạo.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Quả thật là độ uy hiếp còn mạnh mẽ hơn hạt giống kiếm ý mà Đỗ Trầm vừa mới thi triển.
Soạt soạt soạt…
Bỗng chốc, Trần Đông Phong đã phát hiện, Tần Ninh không quan tâm mặt mũi mà tấn công về phía mệnh môn của gã.
Từng luồng sóng khí chém giết tới, sóng gió dâng trào, mặt đất cũng xuất hiện nhiều vết nứt.
Kiếm của Tần Ninh như con rồng ẩn dưới vực sâu trỗi dậy, bay vút lên chín tầng mây.
“Chém!”
Gằn giọng hét lên, bàn tay Tần Ninh vung ra, kiếm khí chết chóc.
Vù…
Một kiếm kia chém trực tiếp tới hạ bộ của Trần Đông Phong.
Bỗng chốc, Trần Đông Phong không thể ngăn cản được.
Kiếm khí vừa rồi quá bá đạo, cho dù gã là cảnh giới Linh Đài tầng 9, lúc này cũng khó mà thở nổi.
Mà cây thương trong tay gã thì đã mất mũi thương, không thể phát huy ra uy lực như thường.
Một tiếng phụt bỗng vang lên.
Lúc này kiếm dài xuyên thẳng giữa hai chân của Trần Đông Phong.
Một đường máu bỗng chốc tăng vọt lên.
Toàn thân Trần Đông Phong quỳ sụp trên mặt đất, mắt mũi trắng bệch.
“A…”
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai bỗng chốc vang lên.
Sắc mặt Trần Đông Phong tái mét, lúc này gã hoàn toàn phát điên.
“Ta nói rồi, muốn dạy dỗ ta hả, ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng.
“Thủ hạ lưu tình, xin dừng tay!”
Mà đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Một bóng người vội vàng phá không mà tới.
Đó chính là Hứa Thông Thiên.
Sau khi đưa mấy người Tần Ninh tới đây, lão ta lập tức rời khỏi khu 36 để đi bẩm báo với viện trưởng.
Không phải lão ta lo lắng vấn đề an toàn của Tần Ninh mà là lo lắng một khi Tần Ninh tức lên thì những đệ tử đến gây chuyện này sẽ bị xẻ thịt từng người, tới lúc đó thì không thể che giấu được chuyện này.
Hứa Thông Thiên thở hổn hển, nhìn Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần Ninh, thủ hạ lưu tình, chiếu thư của viện trưởng đây rồi”.
“Các ngươi nghe đây!”
Hứa Thông Thiên nhìn đám đệ tử bên dưới, nói lớn: “Mảnh đất này đã được Tần Ninh mua trong tay viện trưởng. Hiện tại, khu 36 thuộc sở hữu của Tần Ninh. Nếu các ngươi lại tới đây gây chuyện thì đừng trách Hứa Thông Thiên ta thiết diện vô tư”.
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, cả đám đệ tử chết lặng tại chỗ.
Thật sự là viện trưởng đã bán khu 36 này cho Tần Ninh rồi!
Sao có thể như thế?
Sắc mặt của nhóm người Thiên Tử đảng cũng vô cùng khó coi.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 1 đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9. Thằng nhóc này…”
Lúc này, sắc mặt của Sở Phương âm u, nói: “Tại sao hắn lại làm được!”
“Đừng nói cái này nữa!”, Tần Nhất Hàng cũng lạnh lùng nói: “Khu 36 này mang linh khí dồi dào, nhất định là che giấu thứ gì đó. Bây giờ học viện lại đưa cho Tần Ninh rồi, có lời hứa của viện trưởng thì nơi này chính là của Tần Ninh. Chúng ta sao chen chân vào được?”
Chiến Thương cũng hét lên: “Đáng chết, tại sao viện trưởng lại đồng ý với hắn chứ?”
“Ai biết được!”
Sở Phương chỉ cảm thấy như có một hòn đá lớn đè vào ngực.
Trần Đông Phong chính là cảnh giới Linh Đài tầng 9 đấy, thực lực còn cao hơn gã một tầng.
Nhưng cứ như vậy mà bị Tần Ninh đánh bại rồi, vỡ nát mệnh môn. Tu vi sau này của gã… khó rồi!
Tần Ninh nhìn đám người, cười nhạt nói: “Các ngươi vẫn chưa đi hả, ở lại đây làm gì?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.
Hứa Thông Thiên trấn giữ ở đây lại có một đòn vừa rồi của Tần Ninh đã chấn động tất cả mọi người, không có cảnh giới Linh Luân nên không ai trong số chúng dám làm liều!
“Lui!”
Lúc này, Sở Phương mới vung tay, đưa người của Thiên Tử đảng rời đi.
Mà cùng lúc này, những đệ tử khác cũng hậm hực giải tán.
Chúng không muốn biến thành bộ dạng như Trần Đông Phong.
“Tần Ninh, Tần Ninh!”
Hứa Thông Thiên đi tới bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Công tử nhìn xem, viện trưởng đã đồng ý giao khu 36 này lại cho người rồi. Từ hôm nay trở đi, ta cũng chịu sự quản lý của công tử. Cho nên, đừng tính toán với những đệ tử này nữa!”
Hứa Thông Thiên vừa nói vừa cười ha ha.
Hắn thật sự đáng sợ!
Sợ những đệ tử này mất não, đấu nhau đến cùng với Tần Ninh.
Nếu chọc giận tiểu tổ tông này thì viện trưởng của học viện Thiên Thần kia cũng không ngăn được hắn.
“Về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay, cũng không nói nhiều.
Hắn vốn nghĩ ở đây an ổn mà tu luyện. Những đệ tử kia không tới gây chuyện là tốt nhất, mà tới gây chuyện thì hắn cũng không sợ, chỉ sợ phiền phức.
Hứa Thông Thiên lén thở phào một hơi.
May mà không xảy ra vấn đề gì lớn.
Còn Đỗ Trầm, Trần Đông Phong thì tự lao vào mũi thương tìm đường chết à!
Trở lại khu 36, Tần Ninh nhìn mấy người.
Mấy người còn lại cũng nhìn Tần Ninh.
“Lão đại, sao huynh làm được vậy?”, lúc này, Trương Tiểu Soái mang vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là bị sốc chưa tỉnh lại.
“Làm được cái gì?”
“Trần Đông Phong đó!”
Trương Tiểu Soái nói: “Sao huynh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9?”
Lúc này, những người khác cũng gật đầu.
Tần Ninh quá điên cuồng rồi!
Chương 175: Một bức thư nhà
“Huynh nói cái này à!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Lúc trước gã đánh nhau với Diệp Viên Viên, ta nhìn ta mệnh môn của gã nên dốc sức để tấn công vào mệnh môn đó. Gã bắt buộc phải phòng ngự, chỉ cần phòng ngự thì sẽ xuất hiện lỗ hổng”.
Tần Ninh nói vài câu thì cũng không nói thêm nữa.
Xong rồi?
Chỉ thế thôi?
Lúc này, mấy người hoàn toàn câm nín.
Kể cả là nhìn trúng mệnh môn thì đó là khoảng cách chín tầng đấy!
Quả thật đây là điều khiến người khác cảm thấy khó tin.
Hành động này của Tần Ninh quả thật đã đi ngược lại hiểu biết tu hành của bọn họ.
Lần này, chắc là sẽ không còn ai dám nói Tần Ninh chỉ dựa vào phụ nữ nữa rồi.
Tuy Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Đài tầng 4, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh!
Trước đây Tần Ninh không ra tay, thật sự là vì… lười hành động mà thôi.
“Được rồi, mỗi người tự đi tu luyện đi!”
Tần Ninh xua xua tay, rồi đi tới linh tuyền trong núi của khu 36.
Trong trận đấu này, hắn cảm nhận được dao động của linh khí trở nên linh hoạt hơn.
Tu hành sau khi nuốt Bế Hải đan phải mất một tháng mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, quá chậm!
Nhưng, một khi kiến tạo thành công linh đài thì tiếp theo phải nâng cấp cảnh giới, dựa vào nền tảng này sẽ trở nên rất nhanh chóng.
Cộng thêm mức độ dồi dào linh khí trong khu 36 bây giờ quả thật hoàn mỹ!
Toàn khu 36, vốn chỉ để mấy người Tần Sơn, Tần Hải ở, cả khu vực rộng lớn như thế nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nhưng học viện Thiên Thần lúc này thì lại không thể yên tĩnh được.
Sau một tháng, học viện Thiên Thần lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Cũng vẫn là vì cái tên Tần Ninh!
Lần này, mọi người truyền miệng nhau, Tần Ninh là cảnh giới Linh Đài tầng 1, tấn công Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9. Chuyện này đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
So với sự náo nhiệt trong học viện Thiên Thần thì vẫn còn một nơi cũng rất yên tĩnh.
“Tiểu thư, thư của lão gia…”
Thời gian này, Vân Sương Nhi vẫn luôn ở trong học viện Thiên Thần.
Cô ấy vốn mang thân phận hiển hách, lai lịch bất phàm, nhưng lại vì không thể tu luyện mà vô cùng buồn rầu.
Nhìn bức thư trong tay, vẻ mặt Vân Sương Nhi trở nên có chút khó coi.
“Tiểu thư, chúng ta rời gia tộc đã 3 tháng rồi, nhanh tới…”
“Ta biết rồi!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của Vân Sương Nhi hiện lên một tia không cam lòng.
Sau đó, Vân Sương Nhi xé rách bức thư trong tay, vẻ mặt cô ấy càng trở nên khó nhìn.
Đôi bàn tay ngọc ngà siết chặt bức thư, lúc này, toàn thân cô ấy run rẩy.
“Tiểu thư…”
“Không cần an ủi ta!”
Lúc này, vẻ mặt của Vân Sương Nhi trầm xuống, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra vẻ ảm đạm.
“Lẽ nào, ta thật sự phải gả cho gã Dương Khởi Nguyên kia sao?”
Vân Sương Nhi buồn rầu nói.
“Gã Dương Khởi Nguyên này, trừ tu vi ra thì không được nết gì, không biết lão gia nghĩ thế nào. Nói thế nào thì người cũng là công chúa một nước, sao có thể…”
“Đủ rồi!”
Vân Sương Nhi bỗng nhiên hét lên, ông lão hơi sững lại.
“Xin lỗi!”
Vân Sương Nhi chậm rãi nói: “Ông không cần đi theo, ta đi dạo trong học viện một lát”.
“Vâng!”
Lời nói vừa dứt, Vân Sương Nhi đứng dậy rời khỏi căn phòng.
Đi trên con trường trong học viện Thiên Thần, Vân Sương Nhi bỗng chốc thu hút bao nhiêu ánh mắt trông theo. Nói về nhan sắc thì Vân Sương Nhi cũng mang một vẻ nghiêng nước nghiêng thành như Diệp Viên Viên, nhưng so với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của Diệp Viên Viên thì Vân Sương Nhi lại giống như tiên nữ đơn thuần, thanh tú bước ra từ đóa hoa sen.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Đông Phong bị phế rồi!”
“Thật hay đùa đấy?”
“Chuyện này ai dám bốc phét? Gã kia là người của đoàn Vân Tiêu, nghe nói “em trai” bị người ta phế rồi, mà lại còn là mệnh môn của hắn”.
“Là ai làm, ai to gan thế?”
“Nghe nói chính là Tần Ninh lần trước đứng nhất thí luyện!”
Tần Ninh?
Vân Sương Nhi nghe lời nói này thì khẽ sững người.
Bỗng nhiên, trong đầu cô ấy hiện lên bóng dáng của một thiếu niên.
Nụ cười nhàn nhạt, lời nói ngả ngớn.
“Hắn…”
Nghĩ tới lời nói của Tần Ninh, Vân Sương Nhi bỗng dừng bước.
Nhưng nghĩ tới bức thư từ nhà gửi tới, trong ánh mắt Vân Sương Nhi hiện lên vẻ kiên định.
…
Lúc này, Tần Ninh đang đắm mình trong linh tuyền, linh khí xung quanh nồng đậm tới mức có thể nhìn rõ.
Mà lúc này, chín đạo linh hải của hắn cũng mở ra, một đạo Linh Đài vững chãi cắm rễ.
Dần dần, linh khí trong cơ thể Tần Ninh ùn ùn tụ lại.
Sóng khí mạnh mẽ, từng tầng lại từng tầng gột rửa cơ thể của hắn.
Mà trong cơ thể, vị trí cửa thứ hai, trong linh hải xoay tròn kia dần ngưng tụ một đạo Linh Đài, lột xác.
“Tụ!”
Lúc này, Tần Ninh gằn lên một tiếng, thu hút linh khí dồi dào, từng luồng linh khí bị nén tới cực hạn, kiến tạo linh đài, tích lũy từng tầng.
Theo thời gian biến hóa, linh đài dần dần cắm rễ, từ trong miệng Tần Ninh phả ra một hơi khí đục.
“Nén chặt linh hải, kiến tạo linh đài, tạo nên linh đài ổn định nhất, làm được bước đầu, quả nhiên phía sau đơn giản hơn nhiều”.
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, vốn dĩ quần áo đang ướt cũng dần dần được hong khô.
Đó không phải là ngâm nước, là linh khí quá dồi dào, tụ thành linh khí lỏng, bám lên quần áo.
“Công tử!”
Lúc này, Diệp Viên Viên đang yên lặng trông nom.
“Sao thế?”
“Vân Sương Nhi tới rồi!”
Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, như muốn nhìn xem từ trong đôi mắt Tần Ninh có ý tứ gì không.
Chỉ là nghe lời nói này, Tần Ninh lại không có cảm xúc gì.
Nhìn thấy vậy, Diệp Viên Viên không biết tại sao lại thở phào một hơi ở đáy lòng.
“Xem ra, lạc đường cũng biết quay lại rồi!”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Đi!”
“Vâng!”
Đi theo phía sau Tần Ninh, nàng có thể cảm nhận được, thực lực của Tần Ninh lại tăng lên một bậc.
Diệp Viên Viên hiểu rằng, thực lực của Tần Ninh không thể dựa vào cảnh giới để đánh giá.
Tần Ninh gần như không điên cuồng theo đuổi nâng cấp cảnh giới, mà muốn nâng cấp một cách tinh tế, tỉ mỉ nhất.
Mà tuy tốc độ nâng cấp cảnh giới của nàng dựa vào tu hành hoàng thể, một công đôi việc, nhưng nói về thực lực thì không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Chiến đấu, giác ngộ và tu hành của Tần Ninh quá lão luyện.
Trở về bên ngoài sân nhỏ, quả nhiên có một bóng người yêu kiều đang đứng đó, lộ ra vẻ chờ đợi thấp thỏm.
Đó chính là Vân Sương Nhi!
Hôm nay, Vân Sương Nhi mặc một áo choàng dài màu xanh nhạt, ôm lấy thân hình thon thả, đường cong tinh tế tuyệt mỹ.
Vân Sương Nhi cũng mới 17 tuổi như Diệp Viên Viên, hai người đều mới đến tuổi thanh xuân chớm nở.
Tần Ninh cảm thấy, có hai mỹ nhân tràn đầy nhựa sống thế này thì vừa hay có thể thúc đẩy bộ dạng lười nhác của người cổ như hắn.
Ừ, chính là như thế, tuyệt vời!
“Vân tiểu thư!”
Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Ninh khẽ cười.
“Tần công tử!”
Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Ninh đi tới thì trong lòng lại có vài phần do dự.
“Thế nào? Nghĩ xong rồi chứ?”
Tần Ninh cười nhàn nhạt nói: “Làm tì nữ bên cạnh ta quả thật không tệ đâu, đúng không, Viên Viên?”
Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt vẫn lạnh băng như thế chứ không nói thêm gì.
“Khụ khụ…”
Đối với vẻ mặt đó, Tần Ninh ho khan nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Ta sẵn lòng làm một tì nữ theo hầu công tử!”
Lúc này, Vân Sương Nhi lên tiếng ngay.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, bước chân ung dung, nhàn nhạt nói: “Hứa trưởng lão dẫn đường đi. Ta cũng phải để bọn chúng biết. Ta đã ở đây rồi thì đừng kẻ nào mơ tưởng nữa”.
“Hả?”
Hứa Thông Thiên thầm kêu lên: “Xong rồi!”
Nhưng cho dù là như thế thì Hứa Thông Thiên vẫn đi trước dẫn đường.
Viện trưởng đã dặn dò lão ta, đi theo bên cạnh Tần Ninh, có yêu cầu gì là phải làm theo, bất cứ lúc nào cũng phải thông báo cho ông ta tất cả những điều liên quan đến Tần Ninh.
Nên lúc này Tần Ninh đã lên tiếng thì lão ta không dám làm trái.
Lão ta đưa Tần Ninh, đi thẳng tới lối ra khu 36, có thể nói là trong lòng loạn như cào cào.
Cuối cùng cũng tới lối ra, mà lúc này, toàn bộ khu vực cửa ra đã tụ tập hơn mấy trăm người.
Đa số đều là đệ tử nội viện, có một số ít là đệ tử linh đồ, còn có một số người rõ ràng là Tần Ninh đã từng gặp.
“Là hắn!”
Lúc này, đám người nhìn thấy Tần Ninh thì đều sững sờ.
Trong đám đông, sắc mặt Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn hơi tái.
Cảnh tượng ngày đó gã vẫn nhớ như in. Đỗ Ngọc Nhiễm, cảnh giới Linh Đài tầng 9, cứ như vậy chết trước mặt gã.
Thậm chí, học viện còn cố gắng che giấu chuyện này, đến cả viện trưởng cũng đích thân ra mặt mà Tần Ninh cũng không nể nang.
Bây giờ, lại một lần nữa nhìn thấy Tần Ninh, gã chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
“Ngươi cũng đến hả?”
Tần Ninh nhìn thấy Liễu Phương Ngọc, bình tĩnh nói.
“À… cái đó… vừa hay đi qua…”
Liễu Phương Ngọc gãi đầu, đưa mấy người phía sau xoay người rời đi không hề do dự.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Liễu Phương Ngọc và Tần Ninh có quan hệ gì?
Tại sao Liễu Phương Ngọc nhìn thấy Tần Ninh như chuột thấy mèo vậy…
“Mọi người tụ tập ở khu 36 này làm gì đấy?”
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ cười nói: “Bây giờ, ở đây thuộc về Tần Ninh ta rồi, không có chuyện gì thì giải tán hết đi nhé!”
Lời này vừa nói ra, đám người cứ đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.
“Ngươi là cái thá gì, ai phê chuẩn cái khu 36 này là của ngươi?”, một đệ tử đứng trong đám người không nhịn được hét lên.
“Đúng vậy, nơi này linh khí dồi dào. Là nơi học viện đã bỏ hoang ngàn năm có thừa, ngươi lại nói là của ngươi?”
“Ta thấy hắn phát hiện nơi này linh khí dồi dào nên muốn nuốt một mình thì có?”
Cả đám bỗng chốc kích động, giống như kiểu Tần Ninh chiếm thứ đáng lẽ thuộc về bọn chúng vậy.
“Hả?”
Tần Ninh nhìn đám người đang bất bình kia, cười lên nói: “Khu 36 này bị gọi là khu quỷ, từ trước tới nay không có ai hỏi tới. Ta đã đặc biệt xin trưởng lão Hứa Thông Thiên sống ở đây, phải nộp rất nhiều tiền cho viện trưởng thì mới mua được nơi này!”
“Một tháng trước, ta đã vào ở đây rồi, cho nên, chỗ này ta nói thế nào thì là thế ấy”.
Lời vừa nói ra, mấy người Diệp Viên Viên cũng đều câm nín.
Quả thật, bọn họ có xin trưởng lão Hứa Thông Thiên vào sống ở khu 36, nhưng từ lúc nào mà Tần Ninh lại xin viện trưởng, mua lại khu này chứ?
“Ngươi nói mua rồi thì là mua rồi sao?”, một đệ tử không phục nói.
“Đúng, ngươi nói đúng lắm!”
Tần Ninh nhìn đệ tử kia, cười nheo mắt: “Ta nói mua rồi thì chính là mua rồi!”
Nghe vậy, cả đám bỗng chốc tức giận không thôi.
Gã này cũng lớn lối thật nhỉ, chỉ là một đệ tử nội viện, thật sự cho rằng mình là ông trời sao?
Rất nhiều đệ tử linh đồ có mặt tại đây, hơn nữa còn đến từ các phái khác nhau, đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
“Mạnh miệng đấy!”
Một bóng người sải bước thẳng tới, nhìn thấy Tần Ninh thì lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tần Ninh?”
Người này mặc áo choàng trắng, hơi thở thâm sâu, bước chân vững chãi có lực, lưng đeo một thanh kiếm dài, phong trần như tiên kiếm.
“Là ta!”
“Nghe nói lần trước, ở bên ngoài Linh Các, ngươi đã ngạo mạn nói hội Thiên Kiếm của bọn ta không bằng đống phân chó trong mắt ngươi hả?”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Mà đứng bên cạnh người đàn ông này chính là Trử Tồn Kiếm.
Thằng nhãi này, xem ra lần trước Phương Thế Thành và Viên Cương dạy dỗ vẫn chưa đủ.
“Ta chưa từng nói như vậy!”
Lúc này, Tần Ninh mới phóng khoáng nói: “Nhưng quả thật, trong mắt ta, hội Thiên Kiếm không bằng đống phân chó, đừng nói là hội Thiên Kiếm, kể cả Thiên Tử Đảng, Liễu Môn cũng đều như vậy!”
“Điên cuồng!”
“Gã này muốn chết hả”.
“Thằng nhãi này thật không biết sống chết”.
Bỗng chốc đám người trở nên ồn ào.
Ở nội viện Thiên Thần, kẻ nói ra lời như thế này mà sống được qua ba tháng vẫn chưa tồn tại đâu.
Tần Ninh, quá ngông cuồng.
“Muốn chết!”
Lúc này, người đàn ông sải bước đứng ra, sát khí đằng đằng.
“Lần này Triệu Vô Hà thật sự tức giận rồi, gã chính là kiếm khách lĩnh ngộ hạt giống kiếm ý, dành được sự coi trọng của Kiếm Tồn Nhất trong hội Thiên Kiếm.
“Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy?”
“Không phải là lần trước thí luyện giành vị trí thứ nhất sao, giờ lại dám hỗn xược như thế… phì phì, quả thật không biết trời cao đất dày!”
“Cũng khó trách, vừa mới bước vào học viện Thiên Thần thì sao mà biết, ở đây, cạnh tranh các phái thì sức mạnh đoàn kết của các đệ tử thế nào!”
Lúc này, Tần Ninh lơ đi người đàn ông đứng trước mặt mình.
“Triệu Vô Hà…”
Hắn vẫy tay về phía Diệp Viên Viên đứng phía sau.
“Viên Viên!”
“Có!”
“Phế một cánh tay là được, dù sao cũng là ở học viện Thiên Thần, giết người thì không hay lắm”.
“Vâng!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên đã bước lên.
Lúc này, đám người đã hoàn toàn ngây ngốc.
Diệp Viên Viên lên sao?
Nói đùa gì đấy, 1 tháng trước, Diệp Viên Viên mới là cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà thôi, lại thêm thể chất hoàng thể của nàng, quả thật là ở trong các đệ tử nội viện không ai cạnh tranh được.
Nhưng Triệu Vô Hà là cảnh giới Linh Đài tầng 3 đó.
Gã vô cùng nổi tiếng trong đám đệ tử linh đồ, không phải là trò đùa đâu.
Trong một tháng, coi như Diệp Viên Viên lợi hại là hoàng thể thì cũng chỉ chớm tới cảnh giới Linh Đài thôi.
Sao có thể đối kháng với Triệu Vô Hà?
“Diệp Viên Viên, cô là tiểu thư của Diệp gia, ta không muốn bắt nạt cô!”, Triệu Vô Hà lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như cô nghe lời thằng ngu này như thế thì Triệu Vô Hà ta không khách sáo đâu!”
“Ồ? Mắng ta nữa hả?”
Tần Ninh lại vung tay, nói: “Phế hết hai tay đi”.
“Vâng!”
Lúc này, Diệp Viên Viên giơ roi Tử Văn, một luồng ánh sáng tím từ từ lan rộng ra.
Triệu Vô Hà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận không thôi.
Diệp Viên Viên có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tại sao lại nghe lời Tần Ninh như vậy, quả thật khiến kẻ khác giận dữ.
“Nếu đã vậy thì Diệp tiểu thư, ta không khách sáo nữa!”
Sắc mặt Triệu Vô Hà lạnh lẽo, rút kiếm dài sau lưng.
Ánh kiếm sáng lóa tỏa ra.
Diệp Viên Viên nhìn thấy cảnh này thì trên nét mặt ngoài vẻ lạnh lùng cũng không còn vẻ nào khác.
Lúc này, roi Tử Văn khẽ lóe lên ánh sáng, bỗng chốc vang lên một tiếng bốp.
Bốp…
Mà sau đó, thêm một tiếng bốp đột nhiên truyền ra.
Trên mặt đất lúc này, trong lúc tia sáng bắn tứ tung, bỗng nhiên truyền đến hơi thở khiến người khác khiếp sợ.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 4!”
Lúc này, đám người mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chương 172: Nói chuyện khách khí một chút không được à?
Bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ tới, một tháng trước Diệp Viên Viên mới tới cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà tới giờ đã đạt được cảnh giới Linh Đài tầng 4.
Trong vòng một tháng, sức mạnh được nâng cấp… năm tầng cảnh giới.
Đây là sự khủng khiếp của hoàng thể sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra chết lặng…
“Đáng chết, sao có thể như vậy!”
Triệu Vô Hà lúc này mang vẻ mặt u ám, hung tợn.
Gã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã hơn 3 tháng, nhưng vẫn luôn không nâng cấp được.
Nhưng đến giờ lại tận mắt nhìn thấy người con gái còn nhỏ hơn mình, bước chân vào cảnh giới Linh Đài sau mà lại vượt qua gã!
“Hạt giống kiếm ý, mở!”
Lúc này, Triệu Vô Hà thầm hô lên, kiếm dài trong tay lóe sáng, ánh sáng lạnh tới mức khiến người ta kinh ngạc.
“Hạt giống kiếm ý?”
Giữa ấn đường của Diệp Viên Viên xoẹt qua một tia sát khí lạnh lùng.
Roi dài trong tay thoắt cái vung ra.
Thời gian này, Diệp Viên Viên bỏ kiếm dùng roi, từ luống cuống ban đầu tới thành thục, chuyên chú bây giờ.
Tần Ninh nói không sai, nàng không có khả năng lĩnh ngộ trời cho đối với kiếm. Nàng có kiếm tu lợi hại nhất chẳng qua là vì từ nhỏ đến lớn trong gia tộc luôn bồi dưỡng kiếm tu.
Nhưng bây giờ, khi tiếp xúc với roi dài thì nàng mới biết, roi dài còn hợp với mình hơn.
Thấy Triệu Vô Hà thi triển hạt giống kiếm ý, kiếm thuật tấn công thêm mãnh liệt, Diệp Viên Viên lại giống như khối đá ngầm đứng sừng sững bên bờ biển không hề nhúc nhích.
“Bá kiếm chém!”
Triệu Vô Hà gằn lên, vẻ mặt đỏ bừng, lúc này, kiếm dài vẽ ra từng luồng kiếm khí, ép thẳng tới Diệp Viên Viên.
Mà sau đó, gã dốc sức xông tới, đâm kiếm thẳng vào vị trí tim của Diệp Viên Viên.
“Vô dụng!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng lên tiếng, bàn tay khẽ vung lên.
Bốp…
Một roi đập xuống, lúc này, roi Tử Văn đem theo từng luồng gió dữ khiến kiếm khí đó tan rã trong nháy mắt.
Sau đó, roi dài xoáy tròn, Triệu Vô Hà đành phải biến công thành thủ, nhưng cơ bản là không giải quyết vấn đề gì.
Một tiếng bốp lại vang lên một lần nữa, thân thể Triệu Vô Hà bị bổ trúng.
Ầm…
Trong chớp mắt, gã đổ xuống đất, cơ thể bị roi dài quấn chặt.
Diệp Viên Viên không hề khách sáo, giật roi dài kéo lê Triệu Vô Hà về phía mình.
Hai bàn tay Diệp Viên Viên giơ ra song song, hai ngón tay điểm thẳng.
Rắc rắc…
Âm thanh vỡ vụn, tiếng la hét thảm thiết vang xa.
Phế rồi!
Thật sự bị phế rồi!
Diệp Viên Viên, thật sự đã phế hai cánh tay của Triệu Vô Hà!
Bỗng chốc, xung quanh rơi vào im lặng.
“A…”
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, Triệu Vô Hà tái mét mặt.
“Cô…”
Nhưng lúc này, Diệp Viên Viên không nhìn thêm một chút nào nữa thì xoay người đi luôn, về đứng sau lưng Tần Ninh.
“Lần sao chú ý, mọi người là đệ tử đồng môn, nói chuyện khách khí một chút không được sao?”
Lúc này, Tần Ninh vỗ vỗ tay, thản nhiên nói: “Được rồi, các vị có mặt ở đây nghe rõ. Khu 36 này là của ta, bây giờ xuất hiện linh khí nâng cấp thì cũng là chuyện của ta. Các vị tới từ đâu thì đi về đó đi!”
“Quá ngông cuồng!”
Một tiếng hét nữa lại vang lên.
Đám người bỗng chốc sững sờ.
Là ai to gan như vậy? Vừa rồi Triệu Vô Hà cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã coi là ví dụ tốt nhất rồi mà.
“Đỗ Trầm!”
“Đỗ Trầm của đoàn Vân Tiêu, chẳng trách lại lớn tiếng như vậy!”
“Mà cũng lạ, một nơi tốt như thế, Tần Ninh nói của hắn thì là của hắn sao? Đệ tử của mấy môn phái lớn chắc chắn là không vui rồi”.
“Lại là ai đấy”, lúc này Tần Ninh cũng lên tiếng.
“Đỗ Trầm!”
Đỗ Trầm hừ một tiếng, chân bước ra, nhìn Tần Ninh nói: “Ta nghĩ chắc ngươi biết ta đến từ môn phái nào. Tần Ninh, tốt nhất là ngươi giao khu 36 ra đi. Nơi này linh khí phong phú dồi dào, không phải một đệ tử nội viện bé nhỏ như ngươi có thể nắm giữ”.
“Ồ?”
Tần Ninh mỉm cười.
“Viên Viên, gã này cũng rất gọi đòn đấy, đập bẹp hắn đi!”, Tần Ninh vung tay lên, lười nói nhiều.
“Đồ vô dụng”.
Đỗ Trầm gằn giọng nói: “Chỉ biết dựa vào đàn bà thì có bản lĩnh gì. Có bản lĩnh thì Tần Ninh ngươi độc chiến với Đỗ Trầm ta đi!”
“Khích tướng ta?”
Tần Ninh bỗng nhiên bật cười: “Đáng tiếc không có tác dụng đâu, Viên Viên, dạy cho gã một bài”.
Diệp Viên Viên đã quen rồi, không nói nhiều lời nữa mà trực tiếp xông ra.
Chỉ là lần này, Đỗ Trầm có cảnh giới Linh Đài tầng 5.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5, chính là sự tồn tại vang đội ở trong đám đệ tử linh đồ.
Thực lực của Đỗ Trầm cao hơn nhiều so với Triệu Vô Hà vừa bị phế hai cánh tay.
Nhưng Diệp Viên Viên vẫn không sợ hãi.
Tần Ninh bảo nàng dạy dỗ gã thì nàng sẽ làm vậy.
Roi Tử Văn lại đánh ra, lúc này, trong mắt mọi người, Diệp Viên Viên mang vẻ mặt lạnh lùng như nữ thần băng sơn, kiêu ngạo mà cao lãnh.
“Diệp Viên Viên, ta cao hơn cô một tầng cảnh giới. Cô không phải là đối thủ của ta đâu”.
Đỗ Trầm tay không đánh ra một quyền, nắm đấm được linh khí bao quanh, xông thẳng tới mặt Diệp Viên Viên.
Mà lúc này, roi dài cũng quét ra, trong hư không, lực nắm đấm và lực roi giao nhau, bỗng chốc vang lên một tiếng nổ.
Sau đó, hai người xông lên ép đối phương.
Lúc này, đệ tử xung quanh đã tản hết ra.
Cảnh giới Linh Đài, kiến tạo Linh Đài trong linh khí trong cơ thể dồi dào chưa nói tới, mà sự khống chế với linh khí, cũng lực bộc phát linh khí còn tăng gấp mấy lần so với cảnh giới Linh Hải.
“Cũng có bản linh đấy, không hổ là hoàng thể!”
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Trầm trở nên cẩn trọng hơn, nhưng gã vẫn vô cùng tự tin đối mặt với Diệp Viên Viên, gã còn cao hơn một tầng cảnh giới thì không thể thua được!
Kẻ thua chỉ có thể là Diệp Viên Viên mà thôi.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, lực đạo giữa hai tay Đỗ Trầm cũng dần tăng lên.
“Bài Linh chưởng!”
Môn chưởng pháp này chính là linh quyết trung đẳng nhị phẩm, trong học viên Thiên Thần, đây là chưởng pháp được chứng nhận là khó tu luyện.
Gã phải mất 3 tháng trời mới hoàn toàn nắm vững. Lúc này thi triển ra thì Diệp Viên Viên không thể nào ngăn trở.
Bùm…
Một luồng chưởng ấn giết thẳng tới, linh khí ngưng tụ bỗng chốc được tăng thêm, mang theo một khí thế bá đạo.
Bỗng chốc khi chưởng ấn tới gần Diệp Viên Viên thì bỗng 1 phân thành 2, 2 phân thành 4, tấn công Diệp Viên Viên từ 4 góc.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Viên Viên hơi lạnh, nàng vung roi ra, bùm bùm bùm, những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Cuối cùng khi Diệp Viên Viên ngăn cản được tất cả chưởng ấn, bước chân lùi sau 5 bước mới dừng lại.
“Lợi hại quá!”
Đám người bỗng chốc vang lên tiếng bàn tán.
“Đỗ Trầm là cảnh giới Linh Đài tầng 5, nhưng thuộc hàng cao thủ. Nghe nói lần trước, một vị sư huynh cảnh giới Linh Đài tầng 6 đã bại trong tay gã”.
“Diệp Viên Viên nâng cấp tu vi nhanh như thế chắc chắn có lỗ hổng, không phải là chuyện tốt”.
“Đúng vậy, lần này, Diệp Viên Viên thua rồi, xem Tần Ninh kia còn khoa trương thế nào”.
“Đừng nóng vội, ngươi không nhìn thấy, tứ kiệt Linh Đồ của Thiên Tử Đảng đều đang ở đây sao!”
Lúc này, nhìn Diệp Viên Viên lộ ra vẻ thất thế, đám người bỗng chốc mong đợi, mong đợi nhìn thấy Diệp Viên Viên bại trận, để xem Tần Ninh còn to mồm được nữa không.
Chương 173: Ngươi không xứng
Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Thân là tì nữ của Tần Ninh, nếu có chút chuyện này mà cũng không làm được thì thật là mất mặt Tần Ninh, mất mặt mình mang tiếng là hoàng thể.
“Ngươi cho rằng, ngươi thật sự thắng nổi ta sao?”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên toàn một vẻ lạnh băng.
Tay cầm roi Tử Văn, bỗng chốc dâng lên một luồng khí thế.
“Cửu Chuyển Linh Lung thể, mở!”
Trong chớp mắt, Diệp Viên Viên nghiêng người, 9 luồng khí xoáy ngưng tụ ngay tức khắc.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên.
Lúc này, Diệp Viên Viên hóa thành một luồng sáng, bộc phát sát khí.
Bốp…
Một tiếng nổ vang lên, Đỗ Trầm thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng người Diệp Viên Viên, mà chỉ cảm thấy gò má đau nhức, một dòng máu phun ra từ mũi.
Trong nháy mắt, bóng hình của Diệp Viên Viên lại một lật nữa ép tới, roi Tử Văn trong tay cũng cuốn ra.
Bốp…
Một vết roi in hằn lên mặt của Đỗ Trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh hơi sững người.
Xem ra, Diệp Viên Viên tức giận rồi…
Cô nhóc này…
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo vang lên.
Sau khi tiếng nói đó vừa dứt thì một bóng người bước nhanh tới, hơi thở trên người bỗng chốc bộc phát.
Một cỗ hơi thở mãnh liệt, lan rộng ra.
“Là Trần Đông Phong!”
Trong đám người, từng tiếng kinh ngạc hô lên.
Trần Đông Phong, là thủ lĩnh Linh Đồ của đoàn Vân Tiêu, rất nổi tiếng trong nhóm Linh Đồ của viện Thiên Thần.
Gã này, đích thân ra mặt rồi.
Bỗng chốc, hiện trường trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Gã có cảnh giới Linh Đài tầng 9 đấy, chỉ bước thêm một bước là cao thủ cảnh giới Linh Luân rồi.
Trần Đông Phong mặc một bộ quần áo xanh lam, tiếng nói vừa dứt thì bóng người đã vụt đi, xông về phía Diệp Viên Viên với tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên ngay lập tức vung roi dài trong tay.
“Ngu dốt!”
Trần Đông Phong hừ lạnh một tiếng, vung ra một quyền.
Bùm…
Luồng không khí giữa hai người nổ tung gây nên một tiếng nổ vang, Diệp Viên Viên lảo đảo, không ngừng lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mạch tái nhợt.
Cảnh giới Linh Đài tầng 4, đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9, khoảng cách quá lớn!
Mà Diệp Viên Viên lại vừa chiến đấu hai trận, linh khí bị tiêu hao quá nhiều, bây giờ không thể là đối thủ của Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9 này.
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh.
Trần Đông Phong đỡ Đỗ Trầm đứng lên, nhìn đám người Tần Ninh.
“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà lại dám ở đây lớn lối, ngông cuồng tự đại”.
Trần Đông Phong lạnh lùng nói: “Học viện Thiên Thần này có gần 10 ngàn Linh Đồ, mấy trăm Linh Tử, đệ tử nội viện lên tới hơn 100 ngàn, ngươi là cái thá gì?”
Lời này vừa dứt, thì trong đám người bỗng chốc vang lên những tiếng cười hả hê.
Lần này, Tần Ninh hết đường rồi nhỉ?
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương, Sam Vũ của Thái Tử đảng lúc này cũng tỏ vẻ hả hê nhìn Tần Ninh.
Thủ lĩnh của đoàn Vân Tiêu gọi là Trần Tiêu, cũng là một vị Linh Tử có tiếng trong nội viện Thiên Thần.
Trần Đông Phong này có quan hệ không tầm thường với Trần Tiêu.
Xem ra, không cần Thái Tử đảng bọn chúng ra tay thì hôm nay Tần Ninh này cũng ăn đủ hành.
Lúc này, Tần Ninh bước lên, nhìn Diệp Viên Viên.
“Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là sơ suất, ta còn có thể chiến đấu tiếp!”, Diệp Viên Viên lúc này hơi thở dồn dập nói.
“Không cần!”
Tần Ninh cười nhạt rồi nói: “Ta rất thích dạy dỗ những kẻ tự cho mình là đúng!”
“Tuy rằng ta lười tính toán nhưng mấy kẻ này không biết kính già yêu trẻ chút nào!”
Lời nói này khiến Diệp Viên Viên sững sờ.
Tần Ninh đang chuẩn bị tự mình ra tay sao?
Cảnh giới Linh Đài tầng 1, muốn đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9 sao, nói đùa à.
Tuy rằng nàng biết, thực lực của Tần Ninh không tầm thường, nhưng chiến đấu vượt cấp thì Tần Ninh có thể chiến đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 4 thì đã vượt quá trí tưởng tượng của nàng rồi.
Muốn đối phó với cảnh giới Linh Đài tầng 9, là điều không thể làm được!
“Tần Ninh đúng không?”
Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Ninh lại ở đây mà thì thầm to nhỏ với Diệp Viên Viên, không để ý tới gã thì khí thế trên người lại một lần nữa bùng nổ.
“Khu 36 này, vốn là nơi không người ở. Ngươi nói là địa bàn của ngươi, ai đồng ý vậy?”
“Nơi này bỏ hoang đã hơn ngàn năm, bây giờ linh khí hồi phục, mọi người nên cùng vào tu luyện với đúng. Ngươi có tư cách gì mà chặn ở đây?”
“Tư cách?”
Tần Ninh bỗng bật cười.
“Ngươi còn không xứng mà bàn chuyện tư cách với ta!”
Phù…
Lời này vừa nói ra, cả đám người hoàn toàn bùng nổ.
Trần Đông Phong là ai?
Là đệ tử linh đồ nổi tiếng trong viện Thiên Thần của cả học viện, cảnh giới Linh Đài tầng 9.
Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
So sánh giữa hai bên, chênh lệch một cảnh giới lớn, thế mà Tần Ninh lại nói Trần Đông Phong không xứng để nói về tư cách với hắn?
Ngông cuồng!
“Được được được!”
Trần Đông Phong cười lạnh nói: “Rất lâu rồi mới gặp kẻ không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, Trần Đông Phong ta dù phải vi phạm quy tắc của viện thì cũng phải cho ngươi biết, học viện Thiên Thần không phải là nơi mà một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 9 như ngươi làm bừa”.
“Tới đi!”
Bàn tay Tần Ninh giơ ra, ngón tay móc móc rồi lại nói: “Đừng khiến ta thất vọng quá nhé!”
Nhìn cảnh tượng này, đệ tử xung quanh đã hoàn toàn câm nín.
Tần Ninh lấy tự tin từ đâu ra vậy?
“Muốn chết!”
Trần Đông Phong đánh ra một chưởng tuyệt sát, một luồng chưởng lực ngưng tụ thành gió lớn, bổ thẳng về phía Tần Ninh.
Lúc này, trong tay gã xuất hiện một cây thương dài.
Thương dài gần một trượng, mang tới cảm giác rất nặng.
“Trần Đông Phong giỏi dùng thương dài, thương thuật có thể gọi là xuất thần nhập hóa, phối hợp với tu vi cảnh giới Linh Đài tầng 9 thì Tần Ninh này… thật là không biết trời cao đất dày”.
Trong đám Thái Tử đảng, Sở Phương cười lạnh nói.
“Nhưng đừng quên, bên cạnh hắn còn một con rối thực lực đỉnh phong cảnh giới Linh Luân”, Tần Nhất Hàng vừa nói ra, vẻ mặt ảm đạm người đều biến sắc.
Suýt nữa thì quên mất con hàng này!
Nếu Tần Ninh gọi con rối đó ra thì sợ là mười Đỗ Trầm cũng không đủ sức mà đánh lại.
Nhưng lần này, rõ ràng là Tần Ninh không có dự định này.
Bàn tay vung lên, một hơi thở hùng dũng bùng lên.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn.
Chính là kiếm Ngọa Long.
Tần Ninh cầm kiếm Ngọa Long, nhìn Trần Đông Phong ở phía đối diện xông tới.
“Kiếm Ngọa Long, rồng nằm cuốn quanh, rút kiếm ra, rồng bay lên trời!”
Trong chớp mắt kiếm dài rút ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như tia chớp.
Keng…
Bỗng nhiên, kiếm dài thoát khỏi bàn tay của Tần Ninh, đâm về phía Trần Đông Phong, lao thẳng vào mũi thương dài.
Rắc một tiếng, bỗng nhiên mũi thương dài trong tay Trần Đông Phong vỡ nát.
“Sao có thể như vậy!”
Đáy lòng Trần Đông Phong lạnh lẽo. Thương Ngân Long của gã là linh khí cao cấp nhị phẩm, phối hợp với thực lực của gã thì sao có thể bị Tần Ninh chém gãy trong một kiếm.
“Rồng hiện ra, bay lên trời!”
Lúc này, Tần Ninh đang lẩm bẩm thì kiếm dài cũng vẽ ra một bóng hình từ trên trời giáng xuống.
Trong chớp mắt, kiếm kia như ẩn giấu một thần long tuyệt thế, vùng vẫy, cắn xé mà xông ra giết tới.
Grào…
Tiếng gào thét vang dội toàn khu 36, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Lúc này, Tần Ninh bay ra, chém ngay một kiếm tới.
Chương 174: Quá nham hiểm
Mà lúc này, điều khiến mọi người kinh ngạc là nơi Tần Ninh đang đâm tới không phải là ngực, cổ của Trần Đông Phong, mà là… giữa hai chân.
Tấn công kiểu gì đây?
Bỏ qua vị trí chết người để tấn công, mà lại ngắm chuẩn vào đũng quần đối thủ!
Tần Ninh này quá nham hiểm!
Nhưng đúng lúc này, Trần Đông Phong vốn đang khí thế hung hăng thì sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng thu thương lại, linh khí mạnh mẽ cuộn quanh thân thương, trở về bên người gã để ngăn đòn tấn công của Tần Ninh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều chết lặng.
Không phải chứ.
Trần Đông Phong không cần quan tâm tới đòn tấn công của Tần Ninh mà giết luôn hắn là được rồi.
Cùng lắm là bị thương một chút, nhưng diệt được Tần Ninh là xong.
“Lẽ nào…”
Mà lúc này, Viên Cương và Phương Thế Thành của hội Phương Viên bỗng giật mình.
“Điểm yếu mệnh môn của Trần Đông Phong chính là ở dưới đáy quần!”
Lúc này, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn tư thế tấn công của Tần Ninh và tư thế phòng thủ của Trần Đông Phong thì không khó nhìn ra, gã này gần như không dám cược với Tần Ninh.
Một khi bị Tần Ninh uy hiếp mệnh môn thì gã không thể phát huy sức mạnh.
Đừng nói là Trần Đông Phong, mà nếu rơi vào bất cứ người nào có mặt ở đây, bị tấn công mệnh môn thì cũng không thể mạo hiểm mà chém giết đối thủ.
Mệnh môn là nơi tập hợp yếu điểm của võ giả, một khi nó xảy ra vấn đề thì đó chính là vấn đề lớn nhất, quá nguy hiểm.
“Thực lực như vậy mà dám đứng trước mặt ta mà khua môi múa mép!”
Lúc này, thấy Trần Đông Phong lui về phòng ngự, cơ thể Tần Ninh dần dâng lên một luồng hơi thở.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
“Đây… đây là cảnh giới Linh Đài tầng 1 sao? Một đạo Linh Đài do Linh Hải kiến tạo, tại sao có thể có linh khí dao động mạnh mẽ như vậy?”
“Mà… linh khí dồi dào một cách vô lý, sức mạnh giống như là cảnh giới Linh Đài tầng 3!”
Hơi thở của Tần Ninh lúc này hoàn toàn khác, không có vẻ nho nhã như trước mà phong trần, điềm nhiên hơn và còn nhiều thêm một tia sát khí.
Tư vị bị người khác đánh giá thấp quả thật không dễ chịu chút nào.
Tuy nói Tần Ninh cũng lười tính toán, nhưng nếu hắn không vui vẻ thì hắn cũng không nương tay giải quyết mấy con ruồi khó ưa này.
“Kiếm Tu Diệp!”
Lúc này, kiếm của Tần Ninh đâm ra nhanh như chớp, từng luồng sóng khí mang theo luồng kiếm khí khiến người ta cảm thấy vô cùng cuồng bạo.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Quả thật là độ uy hiếp còn mạnh mẽ hơn hạt giống kiếm ý mà Đỗ Trầm vừa mới thi triển.
Soạt soạt soạt…
Bỗng chốc, Trần Đông Phong đã phát hiện, Tần Ninh không quan tâm mặt mũi mà tấn công về phía mệnh môn của gã.
Từng luồng sóng khí chém giết tới, sóng gió dâng trào, mặt đất cũng xuất hiện nhiều vết nứt.
Kiếm của Tần Ninh như con rồng ẩn dưới vực sâu trỗi dậy, bay vút lên chín tầng mây.
“Chém!”
Gằn giọng hét lên, bàn tay Tần Ninh vung ra, kiếm khí chết chóc.
Vù…
Một kiếm kia chém trực tiếp tới hạ bộ của Trần Đông Phong.
Bỗng chốc, Trần Đông Phong không thể ngăn cản được.
Kiếm khí vừa rồi quá bá đạo, cho dù gã là cảnh giới Linh Đài tầng 9, lúc này cũng khó mà thở nổi.
Mà cây thương trong tay gã thì đã mất mũi thương, không thể phát huy ra uy lực như thường.
Một tiếng phụt bỗng vang lên.
Lúc này kiếm dài xuyên thẳng giữa hai chân của Trần Đông Phong.
Một đường máu bỗng chốc tăng vọt lên.
Toàn thân Trần Đông Phong quỳ sụp trên mặt đất, mắt mũi trắng bệch.
“A…”
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai bỗng chốc vang lên.
Sắc mặt Trần Đông Phong tái mét, lúc này gã hoàn toàn phát điên.
“Ta nói rồi, muốn dạy dỗ ta hả, ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng.
“Thủ hạ lưu tình, xin dừng tay!”
Mà đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Một bóng người vội vàng phá không mà tới.
Đó chính là Hứa Thông Thiên.
Sau khi đưa mấy người Tần Ninh tới đây, lão ta lập tức rời khỏi khu 36 để đi bẩm báo với viện trưởng.
Không phải lão ta lo lắng vấn đề an toàn của Tần Ninh mà là lo lắng một khi Tần Ninh tức lên thì những đệ tử đến gây chuyện này sẽ bị xẻ thịt từng người, tới lúc đó thì không thể che giấu được chuyện này.
Hứa Thông Thiên thở hổn hển, nhìn Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần Ninh, thủ hạ lưu tình, chiếu thư của viện trưởng đây rồi”.
“Các ngươi nghe đây!”
Hứa Thông Thiên nhìn đám đệ tử bên dưới, nói lớn: “Mảnh đất này đã được Tần Ninh mua trong tay viện trưởng. Hiện tại, khu 36 thuộc sở hữu của Tần Ninh. Nếu các ngươi lại tới đây gây chuyện thì đừng trách Hứa Thông Thiên ta thiết diện vô tư”.
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, cả đám đệ tử chết lặng tại chỗ.
Thật sự là viện trưởng đã bán khu 36 này cho Tần Ninh rồi!
Sao có thể như thế?
Sắc mặt của nhóm người Thiên Tử đảng cũng vô cùng khó coi.
“Cảnh giới Linh Đài tầng 1 đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9. Thằng nhóc này…”
Lúc này, sắc mặt của Sở Phương âm u, nói: “Tại sao hắn lại làm được!”
“Đừng nói cái này nữa!”, Tần Nhất Hàng cũng lạnh lùng nói: “Khu 36 này mang linh khí dồi dào, nhất định là che giấu thứ gì đó. Bây giờ học viện lại đưa cho Tần Ninh rồi, có lời hứa của viện trưởng thì nơi này chính là của Tần Ninh. Chúng ta sao chen chân vào được?”
Chiến Thương cũng hét lên: “Đáng chết, tại sao viện trưởng lại đồng ý với hắn chứ?”
“Ai biết được!”
Sở Phương chỉ cảm thấy như có một hòn đá lớn đè vào ngực.
Trần Đông Phong chính là cảnh giới Linh Đài tầng 9 đấy, thực lực còn cao hơn gã một tầng.
Nhưng cứ như vậy mà bị Tần Ninh đánh bại rồi, vỡ nát mệnh môn. Tu vi sau này của gã… khó rồi!
Tần Ninh nhìn đám người, cười nhạt nói: “Các ngươi vẫn chưa đi hả, ở lại đây làm gì?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.
Hứa Thông Thiên trấn giữ ở đây lại có một đòn vừa rồi của Tần Ninh đã chấn động tất cả mọi người, không có cảnh giới Linh Luân nên không ai trong số chúng dám làm liều!
“Lui!”
Lúc này, Sở Phương mới vung tay, đưa người của Thiên Tử đảng rời đi.
Mà cùng lúc này, những đệ tử khác cũng hậm hực giải tán.
Chúng không muốn biến thành bộ dạng như Trần Đông Phong.
“Tần Ninh, Tần Ninh!”
Hứa Thông Thiên đi tới bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Công tử nhìn xem, viện trưởng đã đồng ý giao khu 36 này lại cho người rồi. Từ hôm nay trở đi, ta cũng chịu sự quản lý của công tử. Cho nên, đừng tính toán với những đệ tử này nữa!”
Hứa Thông Thiên vừa nói vừa cười ha ha.
Hắn thật sự đáng sợ!
Sợ những đệ tử này mất não, đấu nhau đến cùng với Tần Ninh.
Nếu chọc giận tiểu tổ tông này thì viện trưởng của học viện Thiên Thần kia cũng không ngăn được hắn.
“Về thôi!”
Tần Ninh vẫy tay, cũng không nói nhiều.
Hắn vốn nghĩ ở đây an ổn mà tu luyện. Những đệ tử kia không tới gây chuyện là tốt nhất, mà tới gây chuyện thì hắn cũng không sợ, chỉ sợ phiền phức.
Hứa Thông Thiên lén thở phào một hơi.
May mà không xảy ra vấn đề gì lớn.
Còn Đỗ Trầm, Trần Đông Phong thì tự lao vào mũi thương tìm đường chết à!
Trở lại khu 36, Tần Ninh nhìn mấy người.
Mấy người còn lại cũng nhìn Tần Ninh.
“Lão đại, sao huynh làm được vậy?”, lúc này, Trương Tiểu Soái mang vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là bị sốc chưa tỉnh lại.
“Làm được cái gì?”
“Trần Đông Phong đó!”
Trương Tiểu Soái nói: “Sao huynh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9?”
Lúc này, những người khác cũng gật đầu.
Tần Ninh quá điên cuồng rồi!
Chương 175: Một bức thư nhà
“Huynh nói cái này à!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Lúc trước gã đánh nhau với Diệp Viên Viên, ta nhìn ta mệnh môn của gã nên dốc sức để tấn công vào mệnh môn đó. Gã bắt buộc phải phòng ngự, chỉ cần phòng ngự thì sẽ xuất hiện lỗ hổng”.
Tần Ninh nói vài câu thì cũng không nói thêm nữa.
Xong rồi?
Chỉ thế thôi?
Lúc này, mấy người hoàn toàn câm nín.
Kể cả là nhìn trúng mệnh môn thì đó là khoảng cách chín tầng đấy!
Quả thật đây là điều khiến người khác cảm thấy khó tin.
Hành động này của Tần Ninh quả thật đã đi ngược lại hiểu biết tu hành của bọn họ.
Lần này, chắc là sẽ không còn ai dám nói Tần Ninh chỉ dựa vào phụ nữ nữa rồi.
Tuy Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Đài tầng 4, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là đối thủ của Tần Ninh!
Trước đây Tần Ninh không ra tay, thật sự là vì… lười hành động mà thôi.
“Được rồi, mỗi người tự đi tu luyện đi!”
Tần Ninh xua xua tay, rồi đi tới linh tuyền trong núi của khu 36.
Trong trận đấu này, hắn cảm nhận được dao động của linh khí trở nên linh hoạt hơn.
Tu hành sau khi nuốt Bế Hải đan phải mất một tháng mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, quá chậm!
Nhưng, một khi kiến tạo thành công linh đài thì tiếp theo phải nâng cấp cảnh giới, dựa vào nền tảng này sẽ trở nên rất nhanh chóng.
Cộng thêm mức độ dồi dào linh khí trong khu 36 bây giờ quả thật hoàn mỹ!
Toàn khu 36, vốn chỉ để mấy người Tần Sơn, Tần Hải ở, cả khu vực rộng lớn như thế nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nhưng học viện Thiên Thần lúc này thì lại không thể yên tĩnh được.
Sau một tháng, học viện Thiên Thần lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Cũng vẫn là vì cái tên Tần Ninh!
Lần này, mọi người truyền miệng nhau, Tần Ninh là cảnh giới Linh Đài tầng 1, tấn công Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9. Chuyện này đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
So với sự náo nhiệt trong học viện Thiên Thần thì vẫn còn một nơi cũng rất yên tĩnh.
“Tiểu thư, thư của lão gia…”
Thời gian này, Vân Sương Nhi vẫn luôn ở trong học viện Thiên Thần.
Cô ấy vốn mang thân phận hiển hách, lai lịch bất phàm, nhưng lại vì không thể tu luyện mà vô cùng buồn rầu.
Nhìn bức thư trong tay, vẻ mặt Vân Sương Nhi trở nên có chút khó coi.
“Tiểu thư, chúng ta rời gia tộc đã 3 tháng rồi, nhanh tới…”
“Ta biết rồi!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của Vân Sương Nhi hiện lên một tia không cam lòng.
Sau đó, Vân Sương Nhi xé rách bức thư trong tay, vẻ mặt cô ấy càng trở nên khó nhìn.
Đôi bàn tay ngọc ngà siết chặt bức thư, lúc này, toàn thân cô ấy run rẩy.
“Tiểu thư…”
“Không cần an ủi ta!”
Lúc này, vẻ mặt của Vân Sương Nhi trầm xuống, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra vẻ ảm đạm.
“Lẽ nào, ta thật sự phải gả cho gã Dương Khởi Nguyên kia sao?”
Vân Sương Nhi buồn rầu nói.
“Gã Dương Khởi Nguyên này, trừ tu vi ra thì không được nết gì, không biết lão gia nghĩ thế nào. Nói thế nào thì người cũng là công chúa một nước, sao có thể…”
“Đủ rồi!”
Vân Sương Nhi bỗng nhiên hét lên, ông lão hơi sững lại.
“Xin lỗi!”
Vân Sương Nhi chậm rãi nói: “Ông không cần đi theo, ta đi dạo trong học viện một lát”.
“Vâng!”
Lời nói vừa dứt, Vân Sương Nhi đứng dậy rời khỏi căn phòng.
Đi trên con trường trong học viện Thiên Thần, Vân Sương Nhi bỗng chốc thu hút bao nhiêu ánh mắt trông theo. Nói về nhan sắc thì Vân Sương Nhi cũng mang một vẻ nghiêng nước nghiêng thành như Diệp Viên Viên, nhưng so với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo của Diệp Viên Viên thì Vân Sương Nhi lại giống như tiên nữ đơn thuần, thanh tú bước ra từ đóa hoa sen.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Đông Phong bị phế rồi!”
“Thật hay đùa đấy?”
“Chuyện này ai dám bốc phét? Gã kia là người của đoàn Vân Tiêu, nghe nói “em trai” bị người ta phế rồi, mà lại còn là mệnh môn của hắn”.
“Là ai làm, ai to gan thế?”
“Nghe nói chính là Tần Ninh lần trước đứng nhất thí luyện!”
Tần Ninh?
Vân Sương Nhi nghe lời nói này thì khẽ sững người.
Bỗng nhiên, trong đầu cô ấy hiện lên bóng dáng của một thiếu niên.
Nụ cười nhàn nhạt, lời nói ngả ngớn.
“Hắn…”
Nghĩ tới lời nói của Tần Ninh, Vân Sương Nhi bỗng dừng bước.
Nhưng nghĩ tới bức thư từ nhà gửi tới, trong ánh mắt Vân Sương Nhi hiện lên vẻ kiên định.
…
Lúc này, Tần Ninh đang đắm mình trong linh tuyền, linh khí xung quanh nồng đậm tới mức có thể nhìn rõ.
Mà lúc này, chín đạo linh hải của hắn cũng mở ra, một đạo Linh Đài vững chãi cắm rễ.
Dần dần, linh khí trong cơ thể Tần Ninh ùn ùn tụ lại.
Sóng khí mạnh mẽ, từng tầng lại từng tầng gột rửa cơ thể của hắn.
Mà trong cơ thể, vị trí cửa thứ hai, trong linh hải xoay tròn kia dần ngưng tụ một đạo Linh Đài, lột xác.
“Tụ!”
Lúc này, Tần Ninh gằn lên một tiếng, thu hút linh khí dồi dào, từng luồng linh khí bị nén tới cực hạn, kiến tạo linh đài, tích lũy từng tầng.
Theo thời gian biến hóa, linh đài dần dần cắm rễ, từ trong miệng Tần Ninh phả ra một hơi khí đục.
“Nén chặt linh hải, kiến tạo linh đài, tạo nên linh đài ổn định nhất, làm được bước đầu, quả nhiên phía sau đơn giản hơn nhiều”.
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, vốn dĩ quần áo đang ướt cũng dần dần được hong khô.
Đó không phải là ngâm nước, là linh khí quá dồi dào, tụ thành linh khí lỏng, bám lên quần áo.
“Công tử!”
Lúc này, Diệp Viên Viên đang yên lặng trông nom.
“Sao thế?”
“Vân Sương Nhi tới rồi!”
Đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, như muốn nhìn xem từ trong đôi mắt Tần Ninh có ý tứ gì không.
Chỉ là nghe lời nói này, Tần Ninh lại không có cảm xúc gì.
Nhìn thấy vậy, Diệp Viên Viên không biết tại sao lại thở phào một hơi ở đáy lòng.
“Xem ra, lạc đường cũng biết quay lại rồi!”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Đi!”
“Vâng!”
Đi theo phía sau Tần Ninh, nàng có thể cảm nhận được, thực lực của Tần Ninh lại tăng lên một bậc.
Diệp Viên Viên hiểu rằng, thực lực của Tần Ninh không thể dựa vào cảnh giới để đánh giá.
Tần Ninh gần như không điên cuồng theo đuổi nâng cấp cảnh giới, mà muốn nâng cấp một cách tinh tế, tỉ mỉ nhất.
Mà tuy tốc độ nâng cấp cảnh giới của nàng dựa vào tu hành hoàng thể, một công đôi việc, nhưng nói về thực lực thì không phải là đối thủ của Tần Ninh.
Chiến đấu, giác ngộ và tu hành của Tần Ninh quá lão luyện.
Trở về bên ngoài sân nhỏ, quả nhiên có một bóng người yêu kiều đang đứng đó, lộ ra vẻ chờ đợi thấp thỏm.
Đó chính là Vân Sương Nhi!
Hôm nay, Vân Sương Nhi mặc một áo choàng dài màu xanh nhạt, ôm lấy thân hình thon thả, đường cong tinh tế tuyệt mỹ.
Vân Sương Nhi cũng mới 17 tuổi như Diệp Viên Viên, hai người đều mới đến tuổi thanh xuân chớm nở.
Tần Ninh cảm thấy, có hai mỹ nhân tràn đầy nhựa sống thế này thì vừa hay có thể thúc đẩy bộ dạng lười nhác của người cổ như hắn.
Ừ, chính là như thế, tuyệt vời!
“Vân tiểu thư!”
Nhìn thấy Vân Sương Nhi, Tần Ninh khẽ cười.
“Tần công tử!”
Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Ninh đi tới thì trong lòng lại có vài phần do dự.
“Thế nào? Nghĩ xong rồi chứ?”
Tần Ninh cười nhàn nhạt nói: “Làm tì nữ bên cạnh ta quả thật không tệ đâu, đúng không, Viên Viên?”
Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt vẫn lạnh băng như thế chứ không nói thêm gì.
“Khụ khụ…”
Đối với vẻ mặt đó, Tần Ninh ho khan nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Ta sẵn lòng làm một tì nữ theo hầu công tử!”
Lúc này, Vân Sương Nhi lên tiếng ngay.