-
Chương 141-145
Chương 141: Ta cười ngươi ngu quá
Những đệ tử bên ngoài sơn cốc nhìn thấy cảnh này thì đều hận đến nỗi nghiến răng.
Quá thất đức!
Lúc này rồi mà còn thu thập linh ấn.
Quả là ác độc tột đỉnh!
Nhưng bây giờ chúng chỉ đành nhìn mà đỏ mắt.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lần lượt đứng ở cửa cốc, nhìn chằm chằm vào bọn chúng, không buông lỏng cảnh giác một chút nào.
Tần Ninh hoàn toàn mặc kệ những chuyện này.
Hắn đi tới trước hai con hổ Hắc Bạch Sát.
“Các ngươi cao quá, nằm xuống!”
Tần Ninh ra hiệu, cười nói: “Loại bỏ trùng Ma La, giúp cơ thể các ngươi không tiếp tục bị trúng độc nữa, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải có linh đan. Sau khi ta quay về học viện thì sẽ luyện đan giúp các ngươi, tới lúc nào xong thì sẽ bảo Tiểu Thanh đem cho các ngươi!”
Nghe thấy vậy, hai con linh hổ khẽ gật đầu.
Tiểu Thanh ngoe nguẩy cái đuôi ra bộ cao ngạo như được trời cao giao cho trọng trách to lớn.
Tần Ninh lấy hơi, bàn tay nắm lấy hai chân hổ.
Từng tia linh ấn theo bàn tay của Tần Ninh, đi vào trong cơ thể của hai con linh hổ.
Sau đó, đan hỏa của Tần Ninh chậm rãi lan ra.
Dùng đan hỏa đuổi trùng thì không phải là chuyện khó.
Nhưng hơn ngàn đệ tử có mặt ở đây, kể cả có linh đan sư thì cũng không có cách nào nhìn thấu tình trạng thân thể của hai con linh hổ.
Đó chính là lý do mà không ai có thể giống như Tần Ninh, giao dịch với hai con linh hổ.
Dần dần, từ mũi và lỗ tai của hai con linh hổ, từng con trùng lông màu nâu tía không ngừng bò ra ngoài, rít rít rít kêu lên đầy vẻ thống khổ.
Khoảng hơn 100 con trùng lông màu nâu tía vừa bò ra đã hóa thành màu đen ngòm, không còn hơi thở.
Tần Ninh buông lỏng bàn tay, cười nói: “Được rồi!”
Hai con linh hổ đứng dậy, không khỏi nghênh mặt lên trời mà gầm vang dội.
“Gào…”
“Gào…”
Âm thanh chấn động sơn cốc, một luồng khí bá đạo vô địch rung động tỏa ra khiến người khác phải kinh sợ.
Linh thú cấp hai, cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Đây mới là uy phong lừng lẫy của linh thú cấp 2.
“Giao dịch hoàn thành!”
Tần Ninh cười nói: “Khuyên các ngươi một câu, sau này đồ trong núi Minh Sơn không thể tùy tiện ăn, bất cẩn một chút là mất mạng như chơi đấy!”
Nghe lời này, hai con linh hổ thở phào.
“Cứ vậy nhé, đi ra khỏi cốc thôi!”
Tần Ninh nhìn hai con linh hổ, chậm rãi sải bước mà ra.
Bên ngoài sơn cốc, mấy bên liên hợp lại chờ đợi Tần Ninh.
Nhìn thấy Tần Ninh ung dung bước ra, đám người Tổ Hùng chặn lại ngay lập tức.
“Nhãi con, Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia giao ra đây thì ta tha chết cho ngươi!”, Tổ Hùng trầm giọng nói: “Nếu không, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”
Lời vừa nói ra, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Tổ Hùng như nhìn một thằng ngu.
“Tổ Hùng, nói mấy lời thừa thãi với hắn làm gì!”, Liễu Xán nhếch mép cười nói: “Thịt luôn là xong!”
“Ngươi chính là Liễu Xán đúng không?”
Tần Ninh nhìn Liễu Xán, cười nói: “Đệ tử của Thiên Tử Đảng quả nhiên toàn một đám ngu xuẩn!”
“Chính ngươi phế đại ca của ta đúng không?”
“Đúng vậy!”
Liễu Xán cười toét miệng nói: “Nghe tiếng kêu gào thảm thiết hắn ta, đến giờ nghĩ lại ta vẫn thấy thoải mái, xương cốt giống như được hít thở vậy”.
“Tần Ninh, cơ thể của đại ca ngươi cũng cứng lắm. Mỗi lần ta phế đi một đạo Linh Hải, đại ca của ngươi chỉ hự một tiếng, mà từ đầu tới cuối không hề kêu gào”.
“Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi nếm trải cảm giác đó đâu. Ta sẽ giết chết ngươi luôn cho đỡ phí thời gian”.
Lời này vừa nói ra, trong ánh mắt của Tần Ninh đã hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Liễu Xán, ngươi không được chết tử tế đâu!”
“Không chết tử tế thì ngươi tới giết ta đi, đồ vô dụng!”
Liễu Xán bước lên, cảnh giới Linh Hải tầng 9, thể hiện trọn vẹn.
“Lời thỉnh cầu hay ho như thế thì Tần Ninh ta chưa từng từ chối bao giờ!”
Bàn tay vung một cái, Tần Ninh hét lên: “Bắt sống!”
Cảnh tượng này bỗng chốc khiến đám người có mặt ở đây đều sững sờ.
Tần Ninh đang nói chuyện với ai đấy?
Soạt…
Mà đúng lúc này, một bóng hình to lớn lao thẳng tới.
Trong hai con linh hổ, một con hung hăng xông tới, vồ thẳng tới người Liễu Xán.
Đồ quỷ gì đây!
Vẻ mặt của Liễu Xán bỗng chốc khẽ biến sắc.
Hổ Hắc Bạch Sát lại nghe mệnh lệnh của Tần Ninh?
Sao có thể như vậy?
Vừa rồi, hai con hổ Hắc Bạch Sát không nuốt luôn Tần Ninh đã khá lắm rồi. Thế mà bây giờ lại còn nghe lệnh của Tần Ninh?
Sao có thể như thế được!
Bụp…
Liễu Xán gắng sức chống đỡ, bàn tay bỗng nhiên rắc một tiếng gãy đôi.
Linh hổ kia thấy đòn tấn công của mình lại không bắt được loài người yếu ớt trước mặt thì bỗng chốc phát điên.
Lại tấn công một lần nữa, cái đuôi quét ra.
Bốp…
Chiếc đuôi đó đánh trúng vào Liễu Xán.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lúc này, Liễu Xán không ngừng kêu la thảm thiết.
Tần Ninh thì lại chậm rãi đi tới.
“Tình cảnh ngươi vừa nói tới là thế này hả?”
Tần Ninh vung thẳng tay đập xuống.
Bụp…
“A…”
Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, vẻ mặt Liễu Xán tái mét.
Bị vỡ một đạo Linh Hải!
“Tần Ninh, ngươi… ngươi dám động tay với ta, Thiên Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, xương cốt toàn thân Liễu Xán đã gãy lìa, không thể bò lên được.
“Nếu ta là ngươi, thì bây giờ sẽ không nói những lời ngu xuẩn như vậy!”
Bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa rơi xuống.
“A…”
Tiếng thét thảm thiết lại một lần nữa vang lên, mỗi một chưởng của Tần Ninh lại đánh vỡ một đạo Linh Hải, trong chớp mắt, sắc mặt Liễu Xán đã hoàn toàn méo xệch.
Đau đớn đến tê dại!
“Cảm thấy thế nào?”
Tần Ninh khẽ cười nói.
“Ngươi… ngươi không được chết tử tế đâu, Thiên Tử nhất định sẽ giết ngươi!”
“Yên tâm, hắn ta không tới thì ta cũng sẽ đi tìm hắn ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của ta, hắn ta cũng dám giữ lại. Nếu ngoan ngoãn giao Lăng Thiên ra thì ta sẽ tha cho hắn ta một đường sống, nếu không… kết cục sẽ cũng giống như ngươi đấy!”
Lời vừa nói ra, những người có mặt tại đó bỗng chốc lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.
Tần Ninh, quá ngạo mạn.
Thiên Tử là ai?
Thủ lĩnh của Thiên Tử đảng, linh tử xuất sắc nhất của học viện Thiên Thần, có một không hai.
Chính là đệ tử có thiên phú cao nhất xuất hiện ở học viện Thiên Thần trong mấy trăm năm nay.
So với Thiên Tử, Tần Ninh là cái thá gì?
Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng không dám mở miệng.
“Tần Ninh, ta đợi ngươi trên đường đến Hoàng Tuyền để bầu bạn với ta!”
“Vậy ngươi sẽ phải thất vọng đấy!”
Côn đánh chó xuất hiện, một côn đập xuống, phần đầu của Liễu Xán nở hoa.
Tần Ninh lại thở dài một hơi.
Ánh mắt quét một lượt, nhìn thẳng Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng.
Những đệ tử khác có mặt ở đây đã sớm bị dọa ngốc rồi.
“Các ngươi còn không đi, ở lại đây để chịu chết sao?”
Nhìn thấy những đệ tử kia vẫn còn đứng im tại chỗ, lúc này Tần Ninh mới quát lên.
Soạt soạt soạt…
Lúc này, mấy trăm người mới nháo nhác rời đi như chim chạy loạn, biến mất không thấy bóng dáng.
Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng muốn lui, nhưng bọn chúng gần như không có đường lui.
Sao Tần Ninh lại cho chúng đi chứ.
Liễu Thanh Thừa quát lên: “Dựa vào linh hổ thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ngươi đấu với ta một trận!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã cười khẩy.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi ngu quá!”, Tần Ninh lắc đầu nói: “Con hổ Hắc Bạch Sát này cam tâm tình nguyện giúp ta, ta lại không dùng mà còn phí sức đánh nhau với ngươi? Nếu ta làm vậy thì ngu giống ngươi à?”
“Giết!”
Tần Ninh cũng lười nói nhiều.
Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát lúc này xông ra nhanh như chớp.
Chương 142: Nhìn thấy tởm
“Liều mạng đi!”
Tổ Hùng là một trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng 9, lúc này chạy không thoát thì chỉ còn cách liều mạng thôi.
Mà lúc này, Sở Ngưng Thi ở bên cạnh đã sớm trắng bệch mặt mày.
“Tần Ninh!”
Sở Ngưng Thi bước ra, nở nụ cười nhìn Tần Ninh.
“Ninh ca ca...”
Sở Ngưng Thi cười dịu dàng: “Ninh ca ca, ngày trước là Ngưng Thi sai, nhưng Ngưng Thi không còn cách nào khác. Lăng Thiên được Thiên Tử nhìn trúng, Ngưng Thi không được lựa chọn!”
“Nếu không liên hợp để lừa Ninh ca ca thì sợ là Ninh ca ca không chỉ bị mất Tinh Môn mà còn mất mạng nữa!”
Cô ta nói xong thì Tần Ninh bước ra.
Khẽ mỉm cười rồi nói: “Thi Nhi ngoan, nói như vậy là ta nên cảm ơn muội đúng không?”
“Ninh ca ca, muội không cần cảm ơn gì cả, Thi Nhi làm sai, đáng lý nên trừng phạt, Ninh ca ca trừng phạt muội đi!”
Sở Ngưng Thi bước lên, bộ dáng yêu kiều quyến rũ.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười: “Muội biết quay đầu là tốt, Ninh ca... rất vui!”
Sở Ngưng Thi thấy Tần Ninh mỉm cười thì cũng vui vẻ bước đến gần Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên có tiếng phập vang lên, nụ cười của Sở Ngưng Thi biến mất.
Hạ bộ bị kiếm xuyên qua, máu tươi chảy dọc thân kiếm.
Sở Ngưng Thi quay lại, nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên kinh hoảng.
Tần Ninh lúc này vẫn nở nụ cười như cũ.
“Thi Nhi ngoan, yên tâm, ta yêu muội như thế, nhất định sẽ để muội và Lăng Thiên làm một đôi uyên ương dưới địa ngục!”
Tần Ninh mò tay vào, lấy con dao găm Sở Ngưng Thi nhét dưới ống tay áo ra.
“Còn việc muội muốn giết ta... thì chắc là không có hy vọng đâu!”
Ánh mắt Sở Ngưng Thi bỗng trở nên sắc bén.
“Tần Ninh, ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu!”
Sở Ngưng Thi hung dữ nói: “Lăng Thiên sẽ báo thù cho ta, Thiên Tử là người mà ngươi không động vào nổi đâu!”
“Yên tâm, những chuyện này không cần muội lo!”
Tần Ninh mỉm cười, đâm dao găm xuống, một đóa hoa máu tỏa ra trước ngực Sở Ngưng Thi.
Ngoài hai từ ghê tởm ra thì Tần Ninh không có cách nào khác để miêu tả Sở Ngưng Thi nữa.
Con đàn bà này chết còn không hết tội.
Tần Ninh phủi tay, nhìn Diệp Viên Viên đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngưng Thi.
“Sao cô lại giết cô ta?”
Tần Ninh thản nhiên hỏi.
“Nhìn thấy tởm!”, Diệp Viên Viên biết rõ những chuyện xảy ra ngày xưa của Tần Ninh.
Nhìn nụ cười tiêu dao của Tần Ninh, Diệp Viên Viên khẽ đỏ mặt, nói tiếp: “Hơn nữa ta là tì nữ của công tử, bảo vệ cho sự an toàn của công tử là chuyện ta nên làm”.
“Không tệ không tệ, ngày càng có dáng dấp của tì nữ rồi đấy!”
Tần Ninh nhìn thi thể của Sở Ngưng Thi rồi thở dài.
“Ta không còn là ta của ngày xưa nữa!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói rồi nhìn ra chỗ khác.
Với Sở Ngưng Thi, Tần Ninh chẳng hề yêu thương gì cả, giết cô ta cũng chỉ như giết chết một kẻ địch của mình mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Hắn nhìn đám Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa, rồi đứng im bất động.
“Khốn nạn!”
Tổ Hùng nhìn thấy Sở Ngưng Thi chết, liền biết mọi chuyện đã hỏng bét.
“Không thể lui lại được nữa!”
Tổ Hùng gằn giọng, nhìn sang Liễu Thanh Thừa: “Liễu Thanh Thừa, nếu không muốn chết thì hai chúng ta phải liên hợp, bỏ qua mọi thứ đi!”
“Được!”
Liễu Thanh Thừa hét lên: “Chỉ khi giết được Tần Ninh thì mới thoát khỏi cảnh này, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
“Biết rồi!”
Hai người thả hơi thở ra, sát khí dâng cao.
Nhất thời, mười mấy con người đều liều mạng chặn lại đám hổ Hắc Bạch Sát kia.
Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng thì xông tới giết.
Bọn chúng biết nếu không giết được Tần Ninh thì chúng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Hai người một trái một phải, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để trốn tránh đòn tấn công của những con hổ kia.
Thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lập tức chặn trước người Tần Ninh.
Soạt...
Nhưng lại có một người đột nhiên xuất hiện.
“Cổ Hạt!”
Thấy người này đến, Diệp Viên Viên kinh ngạc không thôi.
Cổ Hạt, đứng thứ 6 trong mười cao thủ đứng đầu nội viện. Tên này thế mà lại ẩn giấu đến giờ mới lộ mặt.
“Diệp Viên Viên, việc gì phải bán mạng cho một tên chắc chắn sẽ chết chứ!”
Cổ Hạt bỗng xuất hiện và xông về phía Diệp Viên Viên.
Lúc này, mặc dù Diệp Viên Viên là cảnh giới Linh Hải tầng 7 nhưng Cổ Hạt lại ở cảnh giới Linh Hải tầng 9, vốn không thể ngăn lại được.
Lúc ấy, trước mắt Tần Ninh không còn ai chống đỡ nữa.
Hai người Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa trực tiếp cầm linh khí của mình tấn công Tần Ninh.
“Liễu Diệp kiếm pháp!”
“Bá Vương quyền!”
Hai người dốc toàn lực, buộc phải giết chết Tần Ninh trong một đòn.
Bốp bốp...
Những âm thanh va chạm bỗng phát ra.
Đám người Lục Huyền thì hoàn toàn kinh ngạc.
Hai người cảnh giới Linh Hải tầng 9 nhắm chặt mục tiêu là Tần Ninh.
Tuy Tần Ninh có tốc độ nâng cấp nhanh, nhưng mới chỉ là Linh Hải tầng 6, cách nhau 3 tầng thì sao mà đỡ nổi công kích của người ta?
“Tam đệ!”
“Lão đại!”
Sắc mặt mọi người bỗng trở nên trắng bệch.
Nếu Tần Ninh chết thì đám hổ Hắc Bạch Sát này e là sẽ không quan tâm đến mệnh lệnh của họ.
Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa đánh một ý hay thật.
“Tốt xấu gì cũng thuộc nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện mà sao công kích yếu thế?”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Tần Ninh!
Khi đám bụi tản ra, mọi người thấy ba bóng người đang đối mặt với nhau.
Lúc này, kiếm của Liễu Thanh Thừa đâm trước ngực Tần Ninh, nhưng cây kiếm ấy chẳng thể đâm xuyên vào người Tần Ninh.
Mà nắm đấm của Tổ Hùng cũng dừng lại trước ngực Tần Ninh.
Hai cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 ra tay với công kích bộc phát như thế mà Tần Ninh lại... không sao?
Cảnh này khiến tất cả đều phải bất ngờ.
“Quá yếu!”
Lúc này, Tần Ninh mới vung tay ra.
Một tay bao trọn nắm đấm của Tổ Hùng.
Nắm đấm ấy bị Tần Ninh nhẹ nhàng đánh bật, Tổ Hùng lúc này phát hiện cơ thể mình không thể sánh bằng Tần Ninh được.
Chín cửa cảnh giới có hàng ngàn mã lực, cũng được gọi là giao lực.
Mà cảnh giới Linh Hải tầng 9 lại có một trăm giao lực.
Nhưng một trăm giao lực trong tay Tần Ninh cũng yếu ớt đến đáng thương.
Thực lực cách biệt quá lớn!
Sức mạnh của Tần Ninh ít nhất phải gấp đôi hắn ta!
Mà một tay khác của Tần Ninh lại nắm chặt lấy mũi kiếm.
Liễu Thanh Thừa cảm giác như có một tòa núi đang ập đến.
Chỗ mũi kiếm ấy dường như không phải Tần Ninh mà là một tòa núi cao trăm trượng.
“Khốn nạn...”
Hai người có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân ám sát bất thành mà còn bị Tần Ninh khống chế ngược.
“Các ngươi tưởng rằng... ta không phải đối thủ của các ngươi chắc?”
Tần Ninh hừ lạnh, tay cầm mũi kiếm hướng ra ngoài.
Phập phập...
Máu tươi chảy ra, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng lúc này đã ngã xuống đất.
Chương 143: Mọi người cùng tăng cấp
Tần Ninh vung tay, thu lại ấn ký.
Cấp 7!
Ánh sáng lóe lên, cấp bậc trên lệnh bài cuối cùng cũng tăng lên.
Tần Ninh hiểu được, đạt đến cấp 6 mà muốn tăng lên thì càng khó hơn.
Lúc này, nâng cấp được thì phải nhờ đến cấp bậc phong phú của hai người kia.
“Cảm ơn nhé!”
Tần Ninh phủi tay, nhìn thi thể của hai người.
Mà lúc này, nhóm Diệp Viên Viên cũng hoàn toàn sửng sốt.
Đám hổ Hắc Bạch Sát kia đáng sợ vô cùng, mấy chục tên đệ tử còn lại không còn chỗ dựa, mất hết lực chiến đấu, một vài người muốn bỏ chạy, nhưng đám hổ Hắc Bạch Sát kia sao có thể cho phép!
Từng bóng người ngã xuống, cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên ắng.
Cửa sơn cốc nồng nặc mùi máu.
Lúc này, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lại nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt hoàn toàn sững sờ.
Cảnh giới Linh Hải tầng 6 ngăn chặn được công kích của cảnh giới Linh Hải tầng 9!
Thật sự là đại biến thái!
“Đừng có sững sờ nữa!”
Tần Ninh cười nói: “Nhặt ấn ký đi, đám này đều là tinh nhuệ của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, đẳng cấp sẽ không thấp, chắc là sẽ lên cấp 6 mỗi người đó!”
Mọi người nghe vậy thì đều trở nên xúc động.
Không bao lâu sau, bọn họ đều nhặt trở về.
Nhất thời cấp bậc lệnh bài của mỗi người đều đạt đến cấp 6.
Đây là chuyện mà bọn họ không dám tưởng tượng đến.
“Cấp 6... Đạt cấp 6 rồi...”
Trương Tiểu Soái hưng phấn nhảy nhót.
“Được rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Tiếp theo, chúng ta phải tiêu hóa một chút Cửu Thiên Ngọc Lộ, dù gì thì nó mới có lợi cho sự thăng cấp của chúng ta!”
“Được!”
“Bòooo...”
Tiểu Thanh cũng dựa vào người Tần Ninh, gần như là dí sát vào.
“Có phần của ngươi đây!”
Tần Ninh cạn lời, vung tay ra mở bình hồ lô.
Tiểu Thanh há miệng, nuốt luôn cả bình hồ lô đựng Cửu Thiên Ngọc Lộ.
Mấy người thấy cảnh đó thì quay sang sững sờ nhìn nhau.
Cho con bò này... cả bình hồ lô luôn à?
...
Một ngày một đêm trôi qua, sáu người Tần Ninh đều đang ở trạng thái tu hành.
Còn cả khu thí luyện đã hoàn toàn bùng nổ.
Đệ tử đứng thứ 10, thứ 9 và thứ 2 trong nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện lần lượt là Tổ Hùng, Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa đã bỏ mạng.
Mà tất cả đều chết dưới tay một người.
Tần Ninh!
Nhất thời, toàn bộ khu thí luyện đều đang thảo luận về cái tên Tần Ninh.
Trong rừng, ở một khu đất trống, có mấy người đang đứng dậy.
Cô gái đứng đầu mặc đồ da bó sát, cơ thể quyến rũ, lồi lõm đúng chỗ.
“Tin tức chuẩn xác chứ?”, cô gái tóc dài buộc cao, nhìn vô cùng gọn gàng.
“An sư tỷ, chuẩn xác ạ!”
Một đệ tử khác chắp tay nói: “Tin tức này do Cổ Hạt tung ra, tên này suýt thì chết theo, cuối cùng cũng may mắn chạy được!”
“Cổ Hạt luôn ra tay ác độc, lần này lại đến mức phải chạy trốn, xem ra Tần Ninh này không đơn giản đâu!”
Giọng nói của cô gái trong trẻo, không hề õng ẹo.
“An sư tỷ xếp số 5, mạnh hơn Cổ Hạt không chỉ 1 cấp. Tần Ninh này...”
“Không cần!”
Cô gái phất tay: “Tần Ninh đó giết người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, ta nghĩ bọn họ sẽ không cam tâm bỏ qua đâu. Chỉ còn 7 ngày nữa là kết thúc thí luyện, ta mới chỉ được đến cấp 7, cần phải thăng nữa!”
“Dạ!”
Đồng thời, ở bên bờ sông, cũng có người đứng dậy.
Người này cao gầy, mặc trường sam màu trắng, nhìn rất nho nhã.
“Thai Phi, nhìn ngươi nhã hứng quá cơ!”
Một người đột nhiên xuất hiện, nói với hắn ta.
“Cổ Hạt, ngươi đến đây làm gì?”
Thanh niên nhìn người trước mặt mình, biểu cảm lạnh nhạt.
“Có vụ làm ăn lớn đây, ngươi có chốt không?”
Cổ Hạt nhếch miệng cười: “Tần Ninh đó có đá Tử Tinh Nguyên và Cửu Nguyên Ngọc Lộ, không lẽ ngươi không muốn sao?”
“Muốn!”
Thai Phi mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Nhưng ta muốn sống hơn”.
“Ta không mạnh bằng Liễu Thanh Thừa, hắn ta đã chết rồi thì ta càng không muốn đi dâng mạng”.
“Ngươi yên tâm, lần này không gặp phải hổ Hắc Bạch Sát nữa đâu, Tần Ninh sẽ không ra oai được. Hơn nữa lần này sư huynh Tô Triếp sẽ đích thân ra tay!”
Tô Triếp!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Thai Phi khẽ biến đổi.
“Mà sư huynh Tô Triếp đã bắt đầu tạo Linh Đài để chuẩn bị tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”
Hắn ta nói ra khiến sắc mặt Thai Phi hoàn toàn thay đổi.
“Được!”
Thai Phi hỏi: “Cụ thể là thế nào?”
“Đi gặp sư huynh Tô Triếp với ta thì ngươi sẽ biết!”
Nghe vậy, Thai Phi phất tay.
Soạt soạt soạt, mấy chục người đột nhiên xuất hiện.
Mấy chục người này có tu vi thấp nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5, khí thế mạnh mẽ, đi theo Thai Phi rời khỏi chỗ đó.
Cùng lúc này, đã có không ít người đang nghe ngóng tin tức về Tần Ninh trong khu thí luyện.
Người dám giết chết người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, mà còn chỉ có Linh Hải tầng 6, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Càng khiến người ta chú ý hơn là Tần Ninh còn giữ Cửu Nguyên Ngọc Lộ và đá Tử Tinh Nguyên trong người.
Hai loại linh bảo thiên địa này, đừng nói là các đệ tử cảnh giới Linh Hải, cho dù là cao thủ cảnh giới Linh Đài thì các Linh Đồ cũng muốn có được dù chỉ là một thứ.
Nó xuất hiện ở đây, các đệ tử cảnh giới Linh Hải không phát điên mới lạ.
Mà nhóm Tần Ninh thì chẳng hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra trong khu thí luyện.
Một ngày một đêm lại trôi qua, sáu người lúc này đều đi ra từ trong động của mình.
Bốn người Lục Huyền, Tần Hải nhìn nhau, khẽ mỉm cười.
Dựa vào sự mạnh mẽ của Cửu Nguyên Ngọc Lộ, bọn họ lại đột phá nữa.
Hai người Lục Huyền và Tuân Ngọc thăng đến cảnh giới Linh Hải tầng 5.
Mà Tần Hải thì từ tầng 4 lên hẳn tầng 6.
Trương Tiểu Soái tuy có tu vi thấp nhất nhưng cũng đã lên đến cảnh giới Linh Hải tầng 4.
So với lúc vừa mới tiến vào khu thí luyện, bốn người lúc này đã hoàn toàn nâng cấp mạnh mẽ.
“Ta rất tò mò là lão đại sẽ đạt đến cảnh giới gì”.
Trương Tiểu Soái nhảy nhót nói.
“Ít nhất phải là cảnh giới Linh Hải tầng 7!”
Tần Hải đoán mò.
Cảnh giới Linh Hải, mỗi một luồng linh hải được tụ lại, quan trọng nhất không phải tĩnh tâm tu luyện mà là nhờ sự trợ giúp của linh bảo thiên địa.
Mà Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là thích hợp nhất.
Thiên phú của Tần Ninh vốn đã khủng bố rồi, lần này chắc chắn sẽ nâng cấp cực cao.
Không bao lâu sau, Diệp Viên Viên xuất hiện, hơi thở cả người lập tức thay đổi.
Cảnh giới Linh Hải tầng 8!
Bốn người nhìn Diệp Viên Viên, sự vui vẻ vốn có bỗng tan sạch.
Đúng là không so sánh sẽ không có đau thương!
Mà lúc này, lại một bóng người trong động từ từ đi ra.
“Lão đại!”
“Tam đệ!”
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, cả năm người đều nhìn chằm chằm hắn.
Chương 144: Tầng 9
Trương Tiểu Soái bước ra, tò mò hỏi: “Lão đại, huynh đã đến cảnh giới nào rồi?”
Nhìn ánh mắt hưng phấn của mọi người, Tần Ninh cười nhạt: “Cảnh giới Linh Hải... tầng 9!”
Hắn khẽ nắm tay rồi thả ra, lúc này khí của chín luồng linh hải đang dần dần tỏa ra bên ngoài.
Giây phút ấy, hơi thở của hắn trở nên khủng bố đáng sợ.
Chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Lúc đó, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
Từ cảnh giới Linh Hải tầng 6 đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 chỉ trong một ngày một đêm!
Đây là khái niệm gì vậy?
Đệ tử bình thường phải mất một tháng để nâng lên một cảnh giới, đó là còn rất siêu việt.
Nhưng Tần Ninh lại tăng hẳn ba tầng chỉ trong một ngày một đêm.
Cho dù có Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì cũng không thể khủng bố như vậy được!
Mọi người nhìn Tần Ninh, hoàn toàn không có gì để nói.
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Nếu năm người này biết rằng hắn không chỉ tăng tu vi nhanh chóng mà lửa luyện đan lúc này còn đạt đến màu cam thượng đẳng thì chắc là sẽ càng kinh ngạc hơn.
Điều này có vẻ khó hiểu với người thường thì với hắn lại là chuyện quá bình thường.
Thực lực tăng tốc nhanh chóng có lẽ sẽ để lại hậu quả về sau, nhưng Tần Ninh không lo lắng.
Hắn tu luyện Bách Luyện Cương Thể quyết không phải là tùy tiện chọn cho vui.
Môn linh quyết này được hắn tạo ra từ đời thứ ba dưới cái danh Cuồng Võ Thiên Đế.
Mặc dù chỉ là linh quyết nhất phẩm cơ bản nhất, nhưng linh quyết này lại chứa đựng khí lực tu hành cực mạnh.
Cường hóa thân thể bắt đầu từ thúc đẩy Linh Hải.
Cộng thêm hiệu quả của Cửu Nguyên Ngọc Lộ kết hợp cùng khiến tố chất thân thể càng chịu đựng được, nguồn suối linh hải mở ra cũng đủ mạnh mẽ.
Sức mạnh lại đạt đến mức thân xác và linh hải cân bằng với nhau.
Hắn vốn định mượn cơ hội này để xây dựng Linh Đài, đạt đến cảnh giới Linh Đài luôn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Tần Ninh vẫn từ bỏ.
Cảnh giới Linh Đài cần linh đài ổn định, lấy linh hải làm gốc, kiến tạo linh đài trong linh hải.
Chuyện này cần yên tĩnh tích lũy để ngưng tụ.
Nếu đến cảnh giới Linh Đài quá nhanh thì sẽ không tiết kiệm chút nào.
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Mấy ngày tiếp theo, phải cần giết nhiều linh thú hơn mới được”.
“Hơn nữa đám người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn tóm lại sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy, chắc chắn vẫn có người đến nộp ấn ký cho chúng ta để tăng cấp đó!”
“Lên được cấp 9 cũng trong mấy ngày này thôi!”
Tần Ninh nói xong thì mọi người quay sang nhìn nhau.
Tâm của Tần Ninh lớn thật!
Người này hoàn toàn không nghĩ đến việc Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, thậm chí là hội Phương Viên có thực lực cực mạnh trong nội viện.
Nếu đám người đó liên hợp lại với nhau, không có hổ Hắc Bạch Sát bảo vệ thì bọn họ sao có thể là đối thủ được?
Cách biệt về số lượng cũng đủ để đè chết bọn họ rồi.
Nhưng Tần Ninh dường như chẳng quan tâm mấy đến chuyện này.
Sáu người một hàng bắt đầu bận rộn trong khu thí luyện.
Lần này, bọn họ cũng tăng cấp khá nhiều, đối mặt với linh thú thì vẫn có thể xử lí được.
Tần Ninh vẫn như cũ, ngày ngày nhìn mọi người giết linh thú nhưng không ra tay.
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái từ lúc thể nghiệm các bí pháp mà Tần Ninh nói cho thì càng thêm điêu luyện.
Mỗi ngày luyện tay xong bọn họ đều hỏi đến Tần Ninh xem chỗ nào làm đúng chỗ nào chưa đúng.
Cứ như vậy đến khoảng bốn năm ngày sau, mắt thấy thí luyện sắp kết thúc, nhưng ấn ký của mọi người, cao nhất là Tần Ninh, cũng mới cấp 7.
Năm người còn lại thì cấp 6.
Nhưng bọn họ cũng đã tương đối thỏa mãn rồi.
Vốn dĩ ấn ký trên cấp 5 đã là cao lắm rồi.
“Không còn bao nhiêu thời gian nữa!”
Tần Ninh híp mắt lại, nhìn khu thí luyện rộng lớn, lạnh nhạt nói: “Đám nhãi này không thể độ lượng đến mức bỏ qua chuyện này được chứ?”
Nghe vậy, ba người Lục Huyền lại cạn lời.
Bỏ qua thì tốt chứ sao, nếu để bọn họ phát điên lên thì có mà chết à!
Trong lòng Tần Ninh lại tràn đầy sự thất vọng.
Nếu thật sự bỏ qua thì làm sao bọn họ tăng cấp được?
Mắt thấy chỉ còn một ngày cuối cùng, sáng sớm, mọi người lần lượt thức dậy.
Cả khu thí luyện vẫn yên tĩnh vô cùng.
Dường như mọi người đều biết đây đã là hồi kết, ai đều yên ổn tu hành, không định đi tìm thêm phiền toái nào.
Tần Ninh cũng đứng dậy, duỗi eo, bất lực nói: “Xem ra chỉ đành dừng lại ở cấp 7 thôi vậy. Nói thật thì ta khá là mong chờ giải thưởng của học viện Thiên Thần đấy!”
“Dù gì thì có thể chọn một món linh quyết và linh khí tùy ý. Nếu ta nhớ không nhầm thì học viện Thiên Thần vẫn còn mấy món đồ tốt ấy”.
Vẫn còn mấy món đồ tốt?
Cả cái học viện Thiên Thần này còn có nhiều đồ quý hơn cả đế quốc Bắc Minh đấy.
Nơi đó có cả linh khí và linh quyết tứ phẩm kia kìa.
Linh quyết, linh khí tứ phẩm này đặt vào bất kỳ gia tộc nào trong đế quốc Bắc Minh cũng sẽ trở thành một loại bảo vật gia truyền.
Những món đồ này quý giá vô cùng.
Trong mắt Tần Ninh thì lại thành... mấy món đồ tốt.
“Hửm?”
Mà khi mấy người đang chuẩn bị để rời khỏi núi vào buổi trưa, quay về học viện Thiên Thần thì bỗng có những âm thanh lạ vang lên.
Mặt đất bỗng rung chuyển từng đợt.
Thậm chí có những thân cây còn bắt đầu đứt gẫy.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Hải nhìn tứ phía, kinh ngạc nói: “Động đất à?”
“Có chuyện gì thì đi xem là biết ngay!”
Tần Ninh lúc này lại bình tĩnh nói: “Đi về chỗ có chấn động lớn nhất!”
Nói xong, Tần Ninh liền di chuyển.
Nhóm người đi về phía chấn động, khí thế nơi đó càng vào sâu thì càng mạnh.
Mà dần dần, Tần Ninh cũng nở một nụ cười.
“Công tử cười cái gì vậy?”
Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh, khó hiểu hỏi.
Chấn động như vậy, nếu không cẩn thận thì sẽ bị rơi xuống rồi nghiền nát thành tương thịt, thế mà Tần Ninh lại còn cười được.
“Có lẽ có đồ thú vị xuất hiện rồi!”
Tần Ninh mỉm cười: “Không ngờ, cách hàng chục ngàn năm, thứ đồ chơi nho nhỏ năm ấy lại vẫn còn tồn tại. Xem thế trận này thì có lẽ là vẫn được bảo quản tốt!”
Đồ chơi nhỏ?
Diệp Viên Viên càng thêm mơ hồ.
“Đi nào!”
Tần Ninh tăng tốc về phía trước, khoảng nửa canh giờ sau, nhóm người đã xuất hiện dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
Núi Ngũ Chỉ Sơn liền kề với nhau, mỗi ngọn núi đều cao hàng ngàn mét.
Nhìn lên núi thấy vô số bóng người lúc này liều mạng phi xuống, giống như đang chạy trốn.
Mà trên đỉnh núi kia thì lúc nào cũng có đá tảng lăn xuống, có những người trốn không kịp đã bị đá nghiền nát thành thịt vụn.
“Đúng là như vậy rồi!”
Tần Ninh nhìn cảnh này, chân mày lộ ra tia vui vẻ.
“Mọi người tìm chỗ nào an toàn chờ ta đi!”
Tần Ninh nói xong thì bay thẳng lên trên.
Chỉ với mấy bước nhảy, thân hình của hắn như một con khỉ linh hoạt, trốn tránh những hòn đá cực to đang lăn xuống.
Chương 145: Con rối Bàn Linh
Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.
Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành lên đỉnh núi.
“Là Tần Ninh!”
Có người bất chợt hô lên.
“Tần Ninh?”
Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.
Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.
“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”
Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.
“Ồ? Là hắn à?”
Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”
“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta lên đỉnh núi mà hắn...”
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...
“Tên này...”
Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.
Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.
Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.
“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.
“Ồ?”
An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.
Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.
Tên này thật sự không sợ chết chút nào!
Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.
“Ở đâu đây?”
Nhìn đỉnh núi rộng trăm mét, Tần Ninh chau mày lại.
“Hoa sen Thanh Ngọc!”
Nhìn đóa hoa sen đang trưởng thành kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Hoa sen Thanh Ngọc ở đây, vậy đám đồ chơi nhỏ kia chắc là ở chỗ đó rồi!”
Lúc này, hắn không để ý đến sự theo dõi của mọi người bên dưới.
Hắn sải bước lên đỉnh núi.
Lúc ngày, trên đỉnh núi, mọi thứ đang rung chuyển, những âm thanh ầm ỹ ngày càng vang dội.
Trên đỉnh núi, mọi thứ rung chuyển, những viên đá lăn xuống loạn lạc, phảng phất như có thứ gì đang phá đất mà ra.
Lúc này, những người khác đã khó mà bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhưng chấn động ngày một mạnh mẽ, bọn họ không thể nhìn thấy cái gì.
“Sư huynh Tô Triếp, chúng ta...”
“Chờ!”
Tô Triếp lạnh nhạt nói: “Bất luận là hắn có hái được hoa sen Thanh Ngọc hay không thì chúng ta hãy ở đây chờ đã!”
“Chờ hắn xuống giao hạt sen ra, nếu không... giết không tha!”
Tô Triếp nói xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dạ!”
Mấy người lúc này đều nóng lòng muốn thử.
Bất kể Tần Ninh có giỏi cỡ nào, nhưng đối diện với kẻ mạnh nhất nội viện là Tô Triếp thì vẫn chẳng là cái thá gì.
Mà lúc này, nhóm Tần Hải, Diệp Viên Viên đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn lên đỉnh núi, do dự không thôi.
“Chuyện này vốn là do bọn họ gây ra, nhưng tam đệ lại xông lên trên đó...”
Tần Hải lo lắng: “Chỉ sợ mấy tên kia lát nữa sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy!”
Hắn ta nói ra thì nhóm Diệp Viên Viên cũng nhíu mày rất chặt.
Tần Ninh mạo hiểm xông lên như vậy đúng là có hơi vội vàng.
Động tĩnh khác thường thế này chắc chắn là có bảo vật, đệ tử các phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà nghe xung quanh bàn tán thì trên đỉnh núi dường như có hoa sen Thanh Ngọc.
Hoa sen Thanh Ngọc hình thành dưới điều kiện cực kỳ hà khắc, không phải nhờ linh khí hay khí hậu mà hoàn toàn là nhờ cơ duyên.
Hoa sen Thanh Ngọc nở ra hạt sen có thể ngưng tụ được sự dẻo dai của linh hải và tăng tính ổn định cho việc chế tạo Linh Đài.
Thứ đồ này có giá trị liên thành và không cách nào hình dung được sự quý giá của nó.
Nếu võ giả cảnh giới Linh Đài gặp được thì e là sẽ liều mạng cướp lấy, nói gì đến cảnh giới Linh Hải.
Tần Ninh lại chẳng hề nghĩ đến sự lo lắng của nhóm Diệp Viên Viên.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn mặt đất nứt ra, lẩm bẩm: “Ngủ say hàng chục ngàn năm, các ngươi không nên tiếp tục ngủ như vậy nữa đâu”.
“Tần Ninh ta hôm nay quay về, các ngươi còn không mau đi ra quỳ đón!”
Tần Ninh quát khẽ, linh khí ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh tỏa ra, từng đạo linh ấn vây lấy rồi tổ hợp lại.
Nhũng linh ấn kia nhất thời ngưng tụ thành một áo giáp trống rỗng.
Năm áo giáp linh ấn lúc này lóe ra ánh sáng màu nhạt.
Từng tầng tỏa ra, bao phủ cả đỉnh núi.
Rắc...
Đột nhiên có tiếng vỡ vụn vang lên.
Trên mặt đất xuất hiện một thân hình.
Thân hình này khắp người đen như mực, giống như được tạo từ huyền thiết vậy, xen lẫn đó là một chút đường vân màu đỏ.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì hơi mỉm cười.
“Rối Bàn Linh, đây là lúc các ngươi chào đón chủ nhân trở về đấy!”
Hắn vung tay, con rối đó lập tức quỳ một chân xuống, hai tay bái lạy.
Sau đó, có thêm mấy con rối nữa xuất hiện.
Đủ năm thân hình, cao đến hai mét, mặc thiết giáp màu đen, làn da cũng đen như mực.
Rầm...
Nhưng khi năm con rối bước ra thì có những tiếng rầm rầm vang lên, một trong năm con rối vừa bước chân qua thì đã bị gẫy vỡ.
“Cuối cùng vẫn không tránh được dòng chảy thời gian...”
Nhìn con rối bị hư hại đó, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Rầm ầm ầm...
Ngay sau đó, ba con rối khác cũng ngã xuống, phát ra âm thanh liểng xiểng của kim loại rơi.
Nếu có ai khác ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Những con rối đó ngã ra và tan thành những mảnh vỡ.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì những mảnh vỡ ấy lúc này lại chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra nhìn.
Tử Ngọc Bảo Kim!
Đá Thần Canh!
Huyền thiết Tam Diệp!
...
Những con rối đó ngã xuống và biến thành đá vỡ, nhưng mảnh nào cũng chứa kim loại bên trong, thậm chí đủ để chế tạo ra được linh khí cấp bốn hoặc cấp năm.
Loại nào cũng khiến người ta sửng sốt.
Nhưng lúc này, số bảo bối quý giá đó lại dùng để tạo ra năm con rối.
“Hư mất bốn con...”
Tần Ninh thầm than thở.
Con rối Bàn Linh!
Năm đó, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế thì đã đích thân tạo ra những con rối này. Ngoài việc không có tư duy ra thì chúng hành động giống hệt người thường.
Con nào cũng là một cường giả cảnh giới Linh Phách.
Năm đó, tên nhóc Thanh Vân kia nhận một nhóm đệ tử, nhưng lại không chịu huấn luyện mà tìm đến sư tôn là hắn.
Tần Ninh cũng rảnh rỗi nên tạo ra mấy con rối để cho mấy đứa đồ tôn luyện tập.
Thân là đại đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Uyên cùng người sáng tạo ra học viện Thiên Thần là Thiên Thanh Thạch, còn mấy người Tần Thiên Nguyên, đều được mấy con rối này “chăm sóc”.
Mãi về sau, khi hắn rời khỏi Uyên cốc, cứ tưởng rằng những con rối Bàn Linh này sẽ ở trong Uyên cốc, không ngờ lại lưu lạc đến nơi đây.
Nhìn con rối duy nhất còn lại, Tần Ninh vẫy tay.
Những đệ tử bên ngoài sơn cốc nhìn thấy cảnh này thì đều hận đến nỗi nghiến răng.
Quá thất đức!
Lúc này rồi mà còn thu thập linh ấn.
Quả là ác độc tột đỉnh!
Nhưng bây giờ chúng chỉ đành nhìn mà đỏ mắt.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lần lượt đứng ở cửa cốc, nhìn chằm chằm vào bọn chúng, không buông lỏng cảnh giác một chút nào.
Tần Ninh hoàn toàn mặc kệ những chuyện này.
Hắn đi tới trước hai con hổ Hắc Bạch Sát.
“Các ngươi cao quá, nằm xuống!”
Tần Ninh ra hiệu, cười nói: “Loại bỏ trùng Ma La, giúp cơ thể các ngươi không tiếp tục bị trúng độc nữa, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải có linh đan. Sau khi ta quay về học viện thì sẽ luyện đan giúp các ngươi, tới lúc nào xong thì sẽ bảo Tiểu Thanh đem cho các ngươi!”
Nghe thấy vậy, hai con linh hổ khẽ gật đầu.
Tiểu Thanh ngoe nguẩy cái đuôi ra bộ cao ngạo như được trời cao giao cho trọng trách to lớn.
Tần Ninh lấy hơi, bàn tay nắm lấy hai chân hổ.
Từng tia linh ấn theo bàn tay của Tần Ninh, đi vào trong cơ thể của hai con linh hổ.
Sau đó, đan hỏa của Tần Ninh chậm rãi lan ra.
Dùng đan hỏa đuổi trùng thì không phải là chuyện khó.
Nhưng hơn ngàn đệ tử có mặt ở đây, kể cả có linh đan sư thì cũng không có cách nào nhìn thấu tình trạng thân thể của hai con linh hổ.
Đó chính là lý do mà không ai có thể giống như Tần Ninh, giao dịch với hai con linh hổ.
Dần dần, từ mũi và lỗ tai của hai con linh hổ, từng con trùng lông màu nâu tía không ngừng bò ra ngoài, rít rít rít kêu lên đầy vẻ thống khổ.
Khoảng hơn 100 con trùng lông màu nâu tía vừa bò ra đã hóa thành màu đen ngòm, không còn hơi thở.
Tần Ninh buông lỏng bàn tay, cười nói: “Được rồi!”
Hai con linh hổ đứng dậy, không khỏi nghênh mặt lên trời mà gầm vang dội.
“Gào…”
“Gào…”
Âm thanh chấn động sơn cốc, một luồng khí bá đạo vô địch rung động tỏa ra khiến người khác phải kinh sợ.
Linh thú cấp hai, cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Đây mới là uy phong lừng lẫy của linh thú cấp 2.
“Giao dịch hoàn thành!”
Tần Ninh cười nói: “Khuyên các ngươi một câu, sau này đồ trong núi Minh Sơn không thể tùy tiện ăn, bất cẩn một chút là mất mạng như chơi đấy!”
Nghe lời này, hai con linh hổ thở phào.
“Cứ vậy nhé, đi ra khỏi cốc thôi!”
Tần Ninh nhìn hai con linh hổ, chậm rãi sải bước mà ra.
Bên ngoài sơn cốc, mấy bên liên hợp lại chờ đợi Tần Ninh.
Nhìn thấy Tần Ninh ung dung bước ra, đám người Tổ Hùng chặn lại ngay lập tức.
“Nhãi con, Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia giao ra đây thì ta tha chết cho ngươi!”, Tổ Hùng trầm giọng nói: “Nếu không, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”
Lời vừa nói ra, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Tổ Hùng như nhìn một thằng ngu.
“Tổ Hùng, nói mấy lời thừa thãi với hắn làm gì!”, Liễu Xán nhếch mép cười nói: “Thịt luôn là xong!”
“Ngươi chính là Liễu Xán đúng không?”
Tần Ninh nhìn Liễu Xán, cười nói: “Đệ tử của Thiên Tử Đảng quả nhiên toàn một đám ngu xuẩn!”
“Chính ngươi phế đại ca của ta đúng không?”
“Đúng vậy!”
Liễu Xán cười toét miệng nói: “Nghe tiếng kêu gào thảm thiết hắn ta, đến giờ nghĩ lại ta vẫn thấy thoải mái, xương cốt giống như được hít thở vậy”.
“Tần Ninh, cơ thể của đại ca ngươi cũng cứng lắm. Mỗi lần ta phế đi một đạo Linh Hải, đại ca của ngươi chỉ hự một tiếng, mà từ đầu tới cuối không hề kêu gào”.
“Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi nếm trải cảm giác đó đâu. Ta sẽ giết chết ngươi luôn cho đỡ phí thời gian”.
Lời này vừa nói ra, trong ánh mắt của Tần Ninh đã hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Liễu Xán, ngươi không được chết tử tế đâu!”
“Không chết tử tế thì ngươi tới giết ta đi, đồ vô dụng!”
Liễu Xán bước lên, cảnh giới Linh Hải tầng 9, thể hiện trọn vẹn.
“Lời thỉnh cầu hay ho như thế thì Tần Ninh ta chưa từng từ chối bao giờ!”
Bàn tay vung một cái, Tần Ninh hét lên: “Bắt sống!”
Cảnh tượng này bỗng chốc khiến đám người có mặt ở đây đều sững sờ.
Tần Ninh đang nói chuyện với ai đấy?
Soạt…
Mà đúng lúc này, một bóng hình to lớn lao thẳng tới.
Trong hai con linh hổ, một con hung hăng xông tới, vồ thẳng tới người Liễu Xán.
Đồ quỷ gì đây!
Vẻ mặt của Liễu Xán bỗng chốc khẽ biến sắc.
Hổ Hắc Bạch Sát lại nghe mệnh lệnh của Tần Ninh?
Sao có thể như vậy?
Vừa rồi, hai con hổ Hắc Bạch Sát không nuốt luôn Tần Ninh đã khá lắm rồi. Thế mà bây giờ lại còn nghe lệnh của Tần Ninh?
Sao có thể như thế được!
Bụp…
Liễu Xán gắng sức chống đỡ, bàn tay bỗng nhiên rắc một tiếng gãy đôi.
Linh hổ kia thấy đòn tấn công của mình lại không bắt được loài người yếu ớt trước mặt thì bỗng chốc phát điên.
Lại tấn công một lần nữa, cái đuôi quét ra.
Bốp…
Chiếc đuôi đó đánh trúng vào Liễu Xán.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lúc này, Liễu Xán không ngừng kêu la thảm thiết.
Tần Ninh thì lại chậm rãi đi tới.
“Tình cảnh ngươi vừa nói tới là thế này hả?”
Tần Ninh vung thẳng tay đập xuống.
Bụp…
“A…”
Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, vẻ mặt Liễu Xán tái mét.
Bị vỡ một đạo Linh Hải!
“Tần Ninh, ngươi… ngươi dám động tay với ta, Thiên Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, xương cốt toàn thân Liễu Xán đã gãy lìa, không thể bò lên được.
“Nếu ta là ngươi, thì bây giờ sẽ không nói những lời ngu xuẩn như vậy!”
Bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa rơi xuống.
“A…”
Tiếng thét thảm thiết lại một lần nữa vang lên, mỗi một chưởng của Tần Ninh lại đánh vỡ một đạo Linh Hải, trong chớp mắt, sắc mặt Liễu Xán đã hoàn toàn méo xệch.
Đau đớn đến tê dại!
“Cảm thấy thế nào?”
Tần Ninh khẽ cười nói.
“Ngươi… ngươi không được chết tử tế đâu, Thiên Tử nhất định sẽ giết ngươi!”
“Yên tâm, hắn ta không tới thì ta cũng sẽ đi tìm hắn ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của ta, hắn ta cũng dám giữ lại. Nếu ngoan ngoãn giao Lăng Thiên ra thì ta sẽ tha cho hắn ta một đường sống, nếu không… kết cục sẽ cũng giống như ngươi đấy!”
Lời vừa nói ra, những người có mặt tại đó bỗng chốc lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.
Tần Ninh, quá ngạo mạn.
Thiên Tử là ai?
Thủ lĩnh của Thiên Tử đảng, linh tử xuất sắc nhất của học viện Thiên Thần, có một không hai.
Chính là đệ tử có thiên phú cao nhất xuất hiện ở học viện Thiên Thần trong mấy trăm năm nay.
So với Thiên Tử, Tần Ninh là cái thá gì?
Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng không dám mở miệng.
“Tần Ninh, ta đợi ngươi trên đường đến Hoàng Tuyền để bầu bạn với ta!”
“Vậy ngươi sẽ phải thất vọng đấy!”
Côn đánh chó xuất hiện, một côn đập xuống, phần đầu của Liễu Xán nở hoa.
Tần Ninh lại thở dài một hơi.
Ánh mắt quét một lượt, nhìn thẳng Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng.
Những đệ tử khác có mặt ở đây đã sớm bị dọa ngốc rồi.
“Các ngươi còn không đi, ở lại đây để chịu chết sao?”
Nhìn thấy những đệ tử kia vẫn còn đứng im tại chỗ, lúc này Tần Ninh mới quát lên.
Soạt soạt soạt…
Lúc này, mấy trăm người mới nháo nhác rời đi như chim chạy loạn, biến mất không thấy bóng dáng.
Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng muốn lui, nhưng bọn chúng gần như không có đường lui.
Sao Tần Ninh lại cho chúng đi chứ.
Liễu Thanh Thừa quát lên: “Dựa vào linh hổ thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ngươi đấu với ta một trận!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã cười khẩy.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi ngu quá!”, Tần Ninh lắc đầu nói: “Con hổ Hắc Bạch Sát này cam tâm tình nguyện giúp ta, ta lại không dùng mà còn phí sức đánh nhau với ngươi? Nếu ta làm vậy thì ngu giống ngươi à?”
“Giết!”
Tần Ninh cũng lười nói nhiều.
Mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát lúc này xông ra nhanh như chớp.
Chương 142: Nhìn thấy tởm
“Liều mạng đi!”
Tổ Hùng là một trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng 9, lúc này chạy không thoát thì chỉ còn cách liều mạng thôi.
Mà lúc này, Sở Ngưng Thi ở bên cạnh đã sớm trắng bệch mặt mày.
“Tần Ninh!”
Sở Ngưng Thi bước ra, nở nụ cười nhìn Tần Ninh.
“Ninh ca ca...”
Sở Ngưng Thi cười dịu dàng: “Ninh ca ca, ngày trước là Ngưng Thi sai, nhưng Ngưng Thi không còn cách nào khác. Lăng Thiên được Thiên Tử nhìn trúng, Ngưng Thi không được lựa chọn!”
“Nếu không liên hợp để lừa Ninh ca ca thì sợ là Ninh ca ca không chỉ bị mất Tinh Môn mà còn mất mạng nữa!”
Cô ta nói xong thì Tần Ninh bước ra.
Khẽ mỉm cười rồi nói: “Thi Nhi ngoan, nói như vậy là ta nên cảm ơn muội đúng không?”
“Ninh ca ca, muội không cần cảm ơn gì cả, Thi Nhi làm sai, đáng lý nên trừng phạt, Ninh ca ca trừng phạt muội đi!”
Sở Ngưng Thi bước lên, bộ dáng yêu kiều quyến rũ.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười: “Muội biết quay đầu là tốt, Ninh ca... rất vui!”
Sở Ngưng Thi thấy Tần Ninh mỉm cười thì cũng vui vẻ bước đến gần Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên có tiếng phập vang lên, nụ cười của Sở Ngưng Thi biến mất.
Hạ bộ bị kiếm xuyên qua, máu tươi chảy dọc thân kiếm.
Sở Ngưng Thi quay lại, nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên kinh hoảng.
Tần Ninh lúc này vẫn nở nụ cười như cũ.
“Thi Nhi ngoan, yên tâm, ta yêu muội như thế, nhất định sẽ để muội và Lăng Thiên làm một đôi uyên ương dưới địa ngục!”
Tần Ninh mò tay vào, lấy con dao găm Sở Ngưng Thi nhét dưới ống tay áo ra.
“Còn việc muội muốn giết ta... thì chắc là không có hy vọng đâu!”
Ánh mắt Sở Ngưng Thi bỗng trở nên sắc bén.
“Tần Ninh, ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu!”
Sở Ngưng Thi hung dữ nói: “Lăng Thiên sẽ báo thù cho ta, Thiên Tử là người mà ngươi không động vào nổi đâu!”
“Yên tâm, những chuyện này không cần muội lo!”
Tần Ninh mỉm cười, đâm dao găm xuống, một đóa hoa máu tỏa ra trước ngực Sở Ngưng Thi.
Ngoài hai từ ghê tởm ra thì Tần Ninh không có cách nào khác để miêu tả Sở Ngưng Thi nữa.
Con đàn bà này chết còn không hết tội.
Tần Ninh phủi tay, nhìn Diệp Viên Viên đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngưng Thi.
“Sao cô lại giết cô ta?”
Tần Ninh thản nhiên hỏi.
“Nhìn thấy tởm!”, Diệp Viên Viên biết rõ những chuyện xảy ra ngày xưa của Tần Ninh.
Nhìn nụ cười tiêu dao của Tần Ninh, Diệp Viên Viên khẽ đỏ mặt, nói tiếp: “Hơn nữa ta là tì nữ của công tử, bảo vệ cho sự an toàn của công tử là chuyện ta nên làm”.
“Không tệ không tệ, ngày càng có dáng dấp của tì nữ rồi đấy!”
Tần Ninh nhìn thi thể của Sở Ngưng Thi rồi thở dài.
“Ta không còn là ta của ngày xưa nữa!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói rồi nhìn ra chỗ khác.
Với Sở Ngưng Thi, Tần Ninh chẳng hề yêu thương gì cả, giết cô ta cũng chỉ như giết chết một kẻ địch của mình mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Hắn nhìn đám Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa, rồi đứng im bất động.
“Khốn nạn!”
Tổ Hùng nhìn thấy Sở Ngưng Thi chết, liền biết mọi chuyện đã hỏng bét.
“Không thể lui lại được nữa!”
Tổ Hùng gằn giọng, nhìn sang Liễu Thanh Thừa: “Liễu Thanh Thừa, nếu không muốn chết thì hai chúng ta phải liên hợp, bỏ qua mọi thứ đi!”
“Được!”
Liễu Thanh Thừa hét lên: “Chỉ khi giết được Tần Ninh thì mới thoát khỏi cảnh này, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
“Biết rồi!”
Hai người thả hơi thở ra, sát khí dâng cao.
Nhất thời, mười mấy con người đều liều mạng chặn lại đám hổ Hắc Bạch Sát kia.
Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng thì xông tới giết.
Bọn chúng biết nếu không giết được Tần Ninh thì chúng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Hai người một trái một phải, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để trốn tránh đòn tấn công của những con hổ kia.
Thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lập tức chặn trước người Tần Ninh.
Soạt...
Nhưng lại có một người đột nhiên xuất hiện.
“Cổ Hạt!”
Thấy người này đến, Diệp Viên Viên kinh ngạc không thôi.
Cổ Hạt, đứng thứ 6 trong mười cao thủ đứng đầu nội viện. Tên này thế mà lại ẩn giấu đến giờ mới lộ mặt.
“Diệp Viên Viên, việc gì phải bán mạng cho một tên chắc chắn sẽ chết chứ!”
Cổ Hạt bỗng xuất hiện và xông về phía Diệp Viên Viên.
Lúc này, mặc dù Diệp Viên Viên là cảnh giới Linh Hải tầng 7 nhưng Cổ Hạt lại ở cảnh giới Linh Hải tầng 9, vốn không thể ngăn lại được.
Lúc ấy, trước mắt Tần Ninh không còn ai chống đỡ nữa.
Hai người Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa trực tiếp cầm linh khí của mình tấn công Tần Ninh.
“Liễu Diệp kiếm pháp!”
“Bá Vương quyền!”
Hai người dốc toàn lực, buộc phải giết chết Tần Ninh trong một đòn.
Bốp bốp...
Những âm thanh va chạm bỗng phát ra.
Đám người Lục Huyền thì hoàn toàn kinh ngạc.
Hai người cảnh giới Linh Hải tầng 9 nhắm chặt mục tiêu là Tần Ninh.
Tuy Tần Ninh có tốc độ nâng cấp nhanh, nhưng mới chỉ là Linh Hải tầng 6, cách nhau 3 tầng thì sao mà đỡ nổi công kích của người ta?
“Tam đệ!”
“Lão đại!”
Sắc mặt mọi người bỗng trở nên trắng bệch.
Nếu Tần Ninh chết thì đám hổ Hắc Bạch Sát này e là sẽ không quan tâm đến mệnh lệnh của họ.
Tổ Hùng và Liễu Thanh Thừa đánh một ý hay thật.
“Tốt xấu gì cũng thuộc nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện mà sao công kích yếu thế?”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Tần Ninh!
Khi đám bụi tản ra, mọi người thấy ba bóng người đang đối mặt với nhau.
Lúc này, kiếm của Liễu Thanh Thừa đâm trước ngực Tần Ninh, nhưng cây kiếm ấy chẳng thể đâm xuyên vào người Tần Ninh.
Mà nắm đấm của Tổ Hùng cũng dừng lại trước ngực Tần Ninh.
Hai cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 ra tay với công kích bộc phát như thế mà Tần Ninh lại... không sao?
Cảnh này khiến tất cả đều phải bất ngờ.
“Quá yếu!”
Lúc này, Tần Ninh mới vung tay ra.
Một tay bao trọn nắm đấm của Tổ Hùng.
Nắm đấm ấy bị Tần Ninh nhẹ nhàng đánh bật, Tổ Hùng lúc này phát hiện cơ thể mình không thể sánh bằng Tần Ninh được.
Chín cửa cảnh giới có hàng ngàn mã lực, cũng được gọi là giao lực.
Mà cảnh giới Linh Hải tầng 9 lại có một trăm giao lực.
Nhưng một trăm giao lực trong tay Tần Ninh cũng yếu ớt đến đáng thương.
Thực lực cách biệt quá lớn!
Sức mạnh của Tần Ninh ít nhất phải gấp đôi hắn ta!
Mà một tay khác của Tần Ninh lại nắm chặt lấy mũi kiếm.
Liễu Thanh Thừa cảm giác như có một tòa núi đang ập đến.
Chỗ mũi kiếm ấy dường như không phải Tần Ninh mà là một tòa núi cao trăm trượng.
“Khốn nạn...”
Hai người có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân ám sát bất thành mà còn bị Tần Ninh khống chế ngược.
“Các ngươi tưởng rằng... ta không phải đối thủ của các ngươi chắc?”
Tần Ninh hừ lạnh, tay cầm mũi kiếm hướng ra ngoài.
Phập phập...
Máu tươi chảy ra, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng lúc này đã ngã xuống đất.
Chương 143: Mọi người cùng tăng cấp
Tần Ninh vung tay, thu lại ấn ký.
Cấp 7!
Ánh sáng lóe lên, cấp bậc trên lệnh bài cuối cùng cũng tăng lên.
Tần Ninh hiểu được, đạt đến cấp 6 mà muốn tăng lên thì càng khó hơn.
Lúc này, nâng cấp được thì phải nhờ đến cấp bậc phong phú của hai người kia.
“Cảm ơn nhé!”
Tần Ninh phủi tay, nhìn thi thể của hai người.
Mà lúc này, nhóm Diệp Viên Viên cũng hoàn toàn sửng sốt.
Đám hổ Hắc Bạch Sát kia đáng sợ vô cùng, mấy chục tên đệ tử còn lại không còn chỗ dựa, mất hết lực chiến đấu, một vài người muốn bỏ chạy, nhưng đám hổ Hắc Bạch Sát kia sao có thể cho phép!
Từng bóng người ngã xuống, cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên ắng.
Cửa sơn cốc nồng nặc mùi máu.
Lúc này, ba người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lại nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt hoàn toàn sững sờ.
Cảnh giới Linh Hải tầng 6 ngăn chặn được công kích của cảnh giới Linh Hải tầng 9!
Thật sự là đại biến thái!
“Đừng có sững sờ nữa!”
Tần Ninh cười nói: “Nhặt ấn ký đi, đám này đều là tinh nhuệ của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, đẳng cấp sẽ không thấp, chắc là sẽ lên cấp 6 mỗi người đó!”
Mọi người nghe vậy thì đều trở nên xúc động.
Không bao lâu sau, bọn họ đều nhặt trở về.
Nhất thời cấp bậc lệnh bài của mỗi người đều đạt đến cấp 6.
Đây là chuyện mà bọn họ không dám tưởng tượng đến.
“Cấp 6... Đạt cấp 6 rồi...”
Trương Tiểu Soái hưng phấn nhảy nhót.
“Được rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Tiếp theo, chúng ta phải tiêu hóa một chút Cửu Thiên Ngọc Lộ, dù gì thì nó mới có lợi cho sự thăng cấp của chúng ta!”
“Được!”
“Bòooo...”
Tiểu Thanh cũng dựa vào người Tần Ninh, gần như là dí sát vào.
“Có phần của ngươi đây!”
Tần Ninh cạn lời, vung tay ra mở bình hồ lô.
Tiểu Thanh há miệng, nuốt luôn cả bình hồ lô đựng Cửu Thiên Ngọc Lộ.
Mấy người thấy cảnh đó thì quay sang sững sờ nhìn nhau.
Cho con bò này... cả bình hồ lô luôn à?
...
Một ngày một đêm trôi qua, sáu người Tần Ninh đều đang ở trạng thái tu hành.
Còn cả khu thí luyện đã hoàn toàn bùng nổ.
Đệ tử đứng thứ 10, thứ 9 và thứ 2 trong nhóm mười cao thủ đứng đầu nội viện lần lượt là Tổ Hùng, Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa đã bỏ mạng.
Mà tất cả đều chết dưới tay một người.
Tần Ninh!
Nhất thời, toàn bộ khu thí luyện đều đang thảo luận về cái tên Tần Ninh.
Trong rừng, ở một khu đất trống, có mấy người đang đứng dậy.
Cô gái đứng đầu mặc đồ da bó sát, cơ thể quyến rũ, lồi lõm đúng chỗ.
“Tin tức chuẩn xác chứ?”, cô gái tóc dài buộc cao, nhìn vô cùng gọn gàng.
“An sư tỷ, chuẩn xác ạ!”
Một đệ tử khác chắp tay nói: “Tin tức này do Cổ Hạt tung ra, tên này suýt thì chết theo, cuối cùng cũng may mắn chạy được!”
“Cổ Hạt luôn ra tay ác độc, lần này lại đến mức phải chạy trốn, xem ra Tần Ninh này không đơn giản đâu!”
Giọng nói của cô gái trong trẻo, không hề õng ẹo.
“An sư tỷ xếp số 5, mạnh hơn Cổ Hạt không chỉ 1 cấp. Tần Ninh này...”
“Không cần!”
Cô gái phất tay: “Tần Ninh đó giết người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, ta nghĩ bọn họ sẽ không cam tâm bỏ qua đâu. Chỉ còn 7 ngày nữa là kết thúc thí luyện, ta mới chỉ được đến cấp 7, cần phải thăng nữa!”
“Dạ!”
Đồng thời, ở bên bờ sông, cũng có người đứng dậy.
Người này cao gầy, mặc trường sam màu trắng, nhìn rất nho nhã.
“Thai Phi, nhìn ngươi nhã hứng quá cơ!”
Một người đột nhiên xuất hiện, nói với hắn ta.
“Cổ Hạt, ngươi đến đây làm gì?”
Thanh niên nhìn người trước mặt mình, biểu cảm lạnh nhạt.
“Có vụ làm ăn lớn đây, ngươi có chốt không?”
Cổ Hạt nhếch miệng cười: “Tần Ninh đó có đá Tử Tinh Nguyên và Cửu Nguyên Ngọc Lộ, không lẽ ngươi không muốn sao?”
“Muốn!”
Thai Phi mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Nhưng ta muốn sống hơn”.
“Ta không mạnh bằng Liễu Thanh Thừa, hắn ta đã chết rồi thì ta càng không muốn đi dâng mạng”.
“Ngươi yên tâm, lần này không gặp phải hổ Hắc Bạch Sát nữa đâu, Tần Ninh sẽ không ra oai được. Hơn nữa lần này sư huynh Tô Triếp sẽ đích thân ra tay!”
Tô Triếp!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Thai Phi khẽ biến đổi.
“Mà sư huynh Tô Triếp đã bắt đầu tạo Linh Đài để chuẩn bị tiến vào cảnh giới Linh Đài rồi!”
Hắn ta nói ra khiến sắc mặt Thai Phi hoàn toàn thay đổi.
“Được!”
Thai Phi hỏi: “Cụ thể là thế nào?”
“Đi gặp sư huynh Tô Triếp với ta thì ngươi sẽ biết!”
Nghe vậy, Thai Phi phất tay.
Soạt soạt soạt, mấy chục người đột nhiên xuất hiện.
Mấy chục người này có tu vi thấp nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5, khí thế mạnh mẽ, đi theo Thai Phi rời khỏi chỗ đó.
Cùng lúc này, đã có không ít người đang nghe ngóng tin tức về Tần Ninh trong khu thí luyện.
Người dám giết chết người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, mà còn chỉ có Linh Hải tầng 6, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Càng khiến người ta chú ý hơn là Tần Ninh còn giữ Cửu Nguyên Ngọc Lộ và đá Tử Tinh Nguyên trong người.
Hai loại linh bảo thiên địa này, đừng nói là các đệ tử cảnh giới Linh Hải, cho dù là cao thủ cảnh giới Linh Đài thì các Linh Đồ cũng muốn có được dù chỉ là một thứ.
Nó xuất hiện ở đây, các đệ tử cảnh giới Linh Hải không phát điên mới lạ.
Mà nhóm Tần Ninh thì chẳng hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra trong khu thí luyện.
Một ngày một đêm lại trôi qua, sáu người lúc này đều đi ra từ trong động của mình.
Bốn người Lục Huyền, Tần Hải nhìn nhau, khẽ mỉm cười.
Dựa vào sự mạnh mẽ của Cửu Nguyên Ngọc Lộ, bọn họ lại đột phá nữa.
Hai người Lục Huyền và Tuân Ngọc thăng đến cảnh giới Linh Hải tầng 5.
Mà Tần Hải thì từ tầng 4 lên hẳn tầng 6.
Trương Tiểu Soái tuy có tu vi thấp nhất nhưng cũng đã lên đến cảnh giới Linh Hải tầng 4.
So với lúc vừa mới tiến vào khu thí luyện, bốn người lúc này đã hoàn toàn nâng cấp mạnh mẽ.
“Ta rất tò mò là lão đại sẽ đạt đến cảnh giới gì”.
Trương Tiểu Soái nhảy nhót nói.
“Ít nhất phải là cảnh giới Linh Hải tầng 7!”
Tần Hải đoán mò.
Cảnh giới Linh Hải, mỗi một luồng linh hải được tụ lại, quan trọng nhất không phải tĩnh tâm tu luyện mà là nhờ sự trợ giúp của linh bảo thiên địa.
Mà Cửu Nguyên Ngọc Lộ chính là thích hợp nhất.
Thiên phú của Tần Ninh vốn đã khủng bố rồi, lần này chắc chắn sẽ nâng cấp cực cao.
Không bao lâu sau, Diệp Viên Viên xuất hiện, hơi thở cả người lập tức thay đổi.
Cảnh giới Linh Hải tầng 8!
Bốn người nhìn Diệp Viên Viên, sự vui vẻ vốn có bỗng tan sạch.
Đúng là không so sánh sẽ không có đau thương!
Mà lúc này, lại một bóng người trong động từ từ đi ra.
“Lão đại!”
“Tam đệ!”
Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, cả năm người đều nhìn chằm chằm hắn.
Chương 144: Tầng 9
Trương Tiểu Soái bước ra, tò mò hỏi: “Lão đại, huynh đã đến cảnh giới nào rồi?”
Nhìn ánh mắt hưng phấn của mọi người, Tần Ninh cười nhạt: “Cảnh giới Linh Hải... tầng 9!”
Hắn khẽ nắm tay rồi thả ra, lúc này khí của chín luồng linh hải đang dần dần tỏa ra bên ngoài.
Giây phút ấy, hơi thở của hắn trở nên khủng bố đáng sợ.
Chính là cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Lúc đó, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
Từ cảnh giới Linh Hải tầng 6 đến cảnh giới Linh Hải tầng 9 chỉ trong một ngày một đêm!
Đây là khái niệm gì vậy?
Đệ tử bình thường phải mất một tháng để nâng lên một cảnh giới, đó là còn rất siêu việt.
Nhưng Tần Ninh lại tăng hẳn ba tầng chỉ trong một ngày một đêm.
Cho dù có Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì cũng không thể khủng bố như vậy được!
Mọi người nhìn Tần Ninh, hoàn toàn không có gì để nói.
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Nếu năm người này biết rằng hắn không chỉ tăng tu vi nhanh chóng mà lửa luyện đan lúc này còn đạt đến màu cam thượng đẳng thì chắc là sẽ càng kinh ngạc hơn.
Điều này có vẻ khó hiểu với người thường thì với hắn lại là chuyện quá bình thường.
Thực lực tăng tốc nhanh chóng có lẽ sẽ để lại hậu quả về sau, nhưng Tần Ninh không lo lắng.
Hắn tu luyện Bách Luyện Cương Thể quyết không phải là tùy tiện chọn cho vui.
Môn linh quyết này được hắn tạo ra từ đời thứ ba dưới cái danh Cuồng Võ Thiên Đế.
Mặc dù chỉ là linh quyết nhất phẩm cơ bản nhất, nhưng linh quyết này lại chứa đựng khí lực tu hành cực mạnh.
Cường hóa thân thể bắt đầu từ thúc đẩy Linh Hải.
Cộng thêm hiệu quả của Cửu Nguyên Ngọc Lộ kết hợp cùng khiến tố chất thân thể càng chịu đựng được, nguồn suối linh hải mở ra cũng đủ mạnh mẽ.
Sức mạnh lại đạt đến mức thân xác và linh hải cân bằng với nhau.
Hắn vốn định mượn cơ hội này để xây dựng Linh Đài, đạt đến cảnh giới Linh Đài luôn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Tần Ninh vẫn từ bỏ.
Cảnh giới Linh Đài cần linh đài ổn định, lấy linh hải làm gốc, kiến tạo linh đài trong linh hải.
Chuyện này cần yên tĩnh tích lũy để ngưng tụ.
Nếu đến cảnh giới Linh Đài quá nhanh thì sẽ không tiết kiệm chút nào.
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Mấy ngày tiếp theo, phải cần giết nhiều linh thú hơn mới được”.
“Hơn nữa đám người của Thiên Tử Đảng và Liễu Môn tóm lại sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy, chắc chắn vẫn có người đến nộp ấn ký cho chúng ta để tăng cấp đó!”
“Lên được cấp 9 cũng trong mấy ngày này thôi!”
Tần Ninh nói xong thì mọi người quay sang nhìn nhau.
Tâm của Tần Ninh lớn thật!
Người này hoàn toàn không nghĩ đến việc Thiên Tử Đảng và Liễu Môn, thậm chí là hội Phương Viên có thực lực cực mạnh trong nội viện.
Nếu đám người đó liên hợp lại với nhau, không có hổ Hắc Bạch Sát bảo vệ thì bọn họ sao có thể là đối thủ được?
Cách biệt về số lượng cũng đủ để đè chết bọn họ rồi.
Nhưng Tần Ninh dường như chẳng quan tâm mấy đến chuyện này.
Sáu người một hàng bắt đầu bận rộn trong khu thí luyện.
Lần này, bọn họ cũng tăng cấp khá nhiều, đối mặt với linh thú thì vẫn có thể xử lí được.
Tần Ninh vẫn như cũ, ngày ngày nhìn mọi người giết linh thú nhưng không ra tay.
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái từ lúc thể nghiệm các bí pháp mà Tần Ninh nói cho thì càng thêm điêu luyện.
Mỗi ngày luyện tay xong bọn họ đều hỏi đến Tần Ninh xem chỗ nào làm đúng chỗ nào chưa đúng.
Cứ như vậy đến khoảng bốn năm ngày sau, mắt thấy thí luyện sắp kết thúc, nhưng ấn ký của mọi người, cao nhất là Tần Ninh, cũng mới cấp 7.
Năm người còn lại thì cấp 6.
Nhưng bọn họ cũng đã tương đối thỏa mãn rồi.
Vốn dĩ ấn ký trên cấp 5 đã là cao lắm rồi.
“Không còn bao nhiêu thời gian nữa!”
Tần Ninh híp mắt lại, nhìn khu thí luyện rộng lớn, lạnh nhạt nói: “Đám nhãi này không thể độ lượng đến mức bỏ qua chuyện này được chứ?”
Nghe vậy, ba người Lục Huyền lại cạn lời.
Bỏ qua thì tốt chứ sao, nếu để bọn họ phát điên lên thì có mà chết à!
Trong lòng Tần Ninh lại tràn đầy sự thất vọng.
Nếu thật sự bỏ qua thì làm sao bọn họ tăng cấp được?
Mắt thấy chỉ còn một ngày cuối cùng, sáng sớm, mọi người lần lượt thức dậy.
Cả khu thí luyện vẫn yên tĩnh vô cùng.
Dường như mọi người đều biết đây đã là hồi kết, ai đều yên ổn tu hành, không định đi tìm thêm phiền toái nào.
Tần Ninh cũng đứng dậy, duỗi eo, bất lực nói: “Xem ra chỉ đành dừng lại ở cấp 7 thôi vậy. Nói thật thì ta khá là mong chờ giải thưởng của học viện Thiên Thần đấy!”
“Dù gì thì có thể chọn một món linh quyết và linh khí tùy ý. Nếu ta nhớ không nhầm thì học viện Thiên Thần vẫn còn mấy món đồ tốt ấy”.
Vẫn còn mấy món đồ tốt?
Cả cái học viện Thiên Thần này còn có nhiều đồ quý hơn cả đế quốc Bắc Minh đấy.
Nơi đó có cả linh khí và linh quyết tứ phẩm kia kìa.
Linh quyết, linh khí tứ phẩm này đặt vào bất kỳ gia tộc nào trong đế quốc Bắc Minh cũng sẽ trở thành một loại bảo vật gia truyền.
Những món đồ này quý giá vô cùng.
Trong mắt Tần Ninh thì lại thành... mấy món đồ tốt.
“Hửm?”
Mà khi mấy người đang chuẩn bị để rời khỏi núi vào buổi trưa, quay về học viện Thiên Thần thì bỗng có những âm thanh lạ vang lên.
Mặt đất bỗng rung chuyển từng đợt.
Thậm chí có những thân cây còn bắt đầu đứt gẫy.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Hải nhìn tứ phía, kinh ngạc nói: “Động đất à?”
“Có chuyện gì thì đi xem là biết ngay!”
Tần Ninh lúc này lại bình tĩnh nói: “Đi về chỗ có chấn động lớn nhất!”
Nói xong, Tần Ninh liền di chuyển.
Nhóm người đi về phía chấn động, khí thế nơi đó càng vào sâu thì càng mạnh.
Mà dần dần, Tần Ninh cũng nở một nụ cười.
“Công tử cười cái gì vậy?”
Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh, khó hiểu hỏi.
Chấn động như vậy, nếu không cẩn thận thì sẽ bị rơi xuống rồi nghiền nát thành tương thịt, thế mà Tần Ninh lại còn cười được.
“Có lẽ có đồ thú vị xuất hiện rồi!”
Tần Ninh mỉm cười: “Không ngờ, cách hàng chục ngàn năm, thứ đồ chơi nho nhỏ năm ấy lại vẫn còn tồn tại. Xem thế trận này thì có lẽ là vẫn được bảo quản tốt!”
Đồ chơi nhỏ?
Diệp Viên Viên càng thêm mơ hồ.
“Đi nào!”
Tần Ninh tăng tốc về phía trước, khoảng nửa canh giờ sau, nhóm người đã xuất hiện dưới chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
Núi Ngũ Chỉ Sơn liền kề với nhau, mỗi ngọn núi đều cao hàng ngàn mét.
Nhìn lên núi thấy vô số bóng người lúc này liều mạng phi xuống, giống như đang chạy trốn.
Mà trên đỉnh núi kia thì lúc nào cũng có đá tảng lăn xuống, có những người trốn không kịp đã bị đá nghiền nát thành thịt vụn.
“Đúng là như vậy rồi!”
Tần Ninh nhìn cảnh này, chân mày lộ ra tia vui vẻ.
“Mọi người tìm chỗ nào an toàn chờ ta đi!”
Tần Ninh nói xong thì bay thẳng lên trên.
Chỉ với mấy bước nhảy, thân hình của hắn như một con khỉ linh hoạt, trốn tránh những hòn đá cực to đang lăn xuống.
Chương 145: Con rối Bàn Linh
Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.
Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành lên đỉnh núi.
“Là Tần Ninh!”
Có người bất chợt hô lên.
“Tần Ninh?”
Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.
Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.
“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”
Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.
“Ồ? Là hắn à?”
Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”
“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta lên đỉnh núi mà hắn...”
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...
“Tên này...”
Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.
Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.
Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.
“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.
“Ồ?”
An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.
Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.
Tên này thật sự không sợ chết chút nào!
Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.
“Ở đâu đây?”
Nhìn đỉnh núi rộng trăm mét, Tần Ninh chau mày lại.
“Hoa sen Thanh Ngọc!”
Nhìn đóa hoa sen đang trưởng thành kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Hoa sen Thanh Ngọc ở đây, vậy đám đồ chơi nhỏ kia chắc là ở chỗ đó rồi!”
Lúc này, hắn không để ý đến sự theo dõi của mọi người bên dưới.
Hắn sải bước lên đỉnh núi.
Lúc ngày, trên đỉnh núi, mọi thứ đang rung chuyển, những âm thanh ầm ỹ ngày càng vang dội.
Trên đỉnh núi, mọi thứ rung chuyển, những viên đá lăn xuống loạn lạc, phảng phất như có thứ gì đang phá đất mà ra.
Lúc này, những người khác đã khó mà bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhưng chấn động ngày một mạnh mẽ, bọn họ không thể nhìn thấy cái gì.
“Sư huynh Tô Triếp, chúng ta...”
“Chờ!”
Tô Triếp lạnh nhạt nói: “Bất luận là hắn có hái được hoa sen Thanh Ngọc hay không thì chúng ta hãy ở đây chờ đã!”
“Chờ hắn xuống giao hạt sen ra, nếu không... giết không tha!”
Tô Triếp nói xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dạ!”
Mấy người lúc này đều nóng lòng muốn thử.
Bất kể Tần Ninh có giỏi cỡ nào, nhưng đối diện với kẻ mạnh nhất nội viện là Tô Triếp thì vẫn chẳng là cái thá gì.
Mà lúc này, nhóm Tần Hải, Diệp Viên Viên đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn lên đỉnh núi, do dự không thôi.
“Chuyện này vốn là do bọn họ gây ra, nhưng tam đệ lại xông lên trên đó...”
Tần Hải lo lắng: “Chỉ sợ mấy tên kia lát nữa sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy!”
Hắn ta nói ra thì nhóm Diệp Viên Viên cũng nhíu mày rất chặt.
Tần Ninh mạo hiểm xông lên như vậy đúng là có hơi vội vàng.
Động tĩnh khác thường thế này chắc chắn là có bảo vật, đệ tử các phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà nghe xung quanh bàn tán thì trên đỉnh núi dường như có hoa sen Thanh Ngọc.
Hoa sen Thanh Ngọc hình thành dưới điều kiện cực kỳ hà khắc, không phải nhờ linh khí hay khí hậu mà hoàn toàn là nhờ cơ duyên.
Hoa sen Thanh Ngọc nở ra hạt sen có thể ngưng tụ được sự dẻo dai của linh hải và tăng tính ổn định cho việc chế tạo Linh Đài.
Thứ đồ này có giá trị liên thành và không cách nào hình dung được sự quý giá của nó.
Nếu võ giả cảnh giới Linh Đài gặp được thì e là sẽ liều mạng cướp lấy, nói gì đến cảnh giới Linh Hải.
Tần Ninh lại chẳng hề nghĩ đến sự lo lắng của nhóm Diệp Viên Viên.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn mặt đất nứt ra, lẩm bẩm: “Ngủ say hàng chục ngàn năm, các ngươi không nên tiếp tục ngủ như vậy nữa đâu”.
“Tần Ninh ta hôm nay quay về, các ngươi còn không mau đi ra quỳ đón!”
Tần Ninh quát khẽ, linh khí ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh tỏa ra, từng đạo linh ấn vây lấy rồi tổ hợp lại.
Nhũng linh ấn kia nhất thời ngưng tụ thành một áo giáp trống rỗng.
Năm áo giáp linh ấn lúc này lóe ra ánh sáng màu nhạt.
Từng tầng tỏa ra, bao phủ cả đỉnh núi.
Rắc...
Đột nhiên có tiếng vỡ vụn vang lên.
Trên mặt đất xuất hiện một thân hình.
Thân hình này khắp người đen như mực, giống như được tạo từ huyền thiết vậy, xen lẫn đó là một chút đường vân màu đỏ.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì hơi mỉm cười.
“Rối Bàn Linh, đây là lúc các ngươi chào đón chủ nhân trở về đấy!”
Hắn vung tay, con rối đó lập tức quỳ một chân xuống, hai tay bái lạy.
Sau đó, có thêm mấy con rối nữa xuất hiện.
Đủ năm thân hình, cao đến hai mét, mặc thiết giáp màu đen, làn da cũng đen như mực.
Rầm...
Nhưng khi năm con rối bước ra thì có những tiếng rầm rầm vang lên, một trong năm con rối vừa bước chân qua thì đã bị gẫy vỡ.
“Cuối cùng vẫn không tránh được dòng chảy thời gian...”
Nhìn con rối bị hư hại đó, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Rầm ầm ầm...
Ngay sau đó, ba con rối khác cũng ngã xuống, phát ra âm thanh liểng xiểng của kim loại rơi.
Nếu có ai khác ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Những con rối đó ngã ra và tan thành những mảnh vỡ.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì những mảnh vỡ ấy lúc này lại chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra nhìn.
Tử Ngọc Bảo Kim!
Đá Thần Canh!
Huyền thiết Tam Diệp!
...
Những con rối đó ngã xuống và biến thành đá vỡ, nhưng mảnh nào cũng chứa kim loại bên trong, thậm chí đủ để chế tạo ra được linh khí cấp bốn hoặc cấp năm.
Loại nào cũng khiến người ta sửng sốt.
Nhưng lúc này, số bảo bối quý giá đó lại dùng để tạo ra năm con rối.
“Hư mất bốn con...”
Tần Ninh thầm than thở.
Con rối Bàn Linh!
Năm đó, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế thì đã đích thân tạo ra những con rối này. Ngoài việc không có tư duy ra thì chúng hành động giống hệt người thường.
Con nào cũng là một cường giả cảnh giới Linh Phách.
Năm đó, tên nhóc Thanh Vân kia nhận một nhóm đệ tử, nhưng lại không chịu huấn luyện mà tìm đến sư tôn là hắn.
Tần Ninh cũng rảnh rỗi nên tạo ra mấy con rối để cho mấy đứa đồ tôn luyện tập.
Thân là đại đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Uyên cùng người sáng tạo ra học viện Thiên Thần là Thiên Thanh Thạch, còn mấy người Tần Thiên Nguyên, đều được mấy con rối này “chăm sóc”.
Mãi về sau, khi hắn rời khỏi Uyên cốc, cứ tưởng rằng những con rối Bàn Linh này sẽ ở trong Uyên cốc, không ngờ lại lưu lạc đến nơi đây.
Nhìn con rối duy nhất còn lại, Tần Ninh vẫy tay.