-
Chương 126-130
Chương 126: Chật vật thăng cấp
Lửa của linh đan sư cũng giống như lửa của linh khí sư.
Linh đan sư dùng lửa để luyện đan thì linh khí sư dùng lửa để luyện binh khí.
Mà việc luyện binh khí, phải chú trọng cả chất liệu và khí văn.
Cấu tạo của khí văn là vô cùng phức tạp và khó học, nhưng hiện tại, xem ra Tần Ninh... hình như lại làm được rồi!
Lại…
Diệp Viên Viên không thể không sử dụng từ “lại” này để hình dung.
Luyện đan, tạo trận pháp, luyện binh khí, ba vai trò quan trọng nhất trong thế giới võ giả, dường như Tần Ninh đều có thể nắm bắt.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng vung tay, khí văn kia chậm rãi ấn lên thân cây roi dài.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng mơ hồ lóe lên bên trong cây roi dài.
Roi Thanh Lân đã toát ra một luồng ánh sáng khác từ khi nào.
"Thử đi!"
Tần Ninh ném cây roi dài đi.
Diệp Viên Viên tay cầm roi dài vung ra, vút một tiếng, không khí bị quất kêu phần phật, mơ hồ như có một luồng khí tức của loài giao long vừa bay lên không trung.
"Thần kỳ!"
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh mỉm cười, nụ cười như trăm hoa nở rộ.
Tần Ninh cũng cười nhẹ, nói: "Thật ra cô dùng roi dài thì tốt nhất nên mặc nhuyễn giáp, còn có thể khiến dáng người trở nên uyển chuyển, nhìn càng... quyến rũ hơn!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viên Viên liền đỏ bừng, trầm mặc không nói.
“Công tử không tập luyện chút sao?”, Diệp Viên Viên hỏi Tần Ninh.
"Ta?"
Tần Ninh hai tay ôm sau đầu, cười nói: "Ta cũng cần phải luyện tập, nhưng không phải bây giờ, phải chờ thêm mấy ngày!"
Khoảng một nén nhang, Tần Hải cùng ba người kia quay lại.
"Nửa ngày trời chiến đấu với đám linh thú, thu lấy linh phách, vậy mà đệ nhìn này..."
Tần Hải mở lòng bàn tay, lệnh bài hiện lên.
Phía trên lệnh bài, một ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng biến thành một cột sáng dựng đứng phía trên lệnh bài.
Cột sáng dài khoảng một thước, nhưng lúc này chỉ có phần cao bằng ngón tay cái là hiện lên vân sáng.
"Chỉ có thể tăng lên một chút xíu như vậy!"
Tần Hải không nói nên lời.
Lục Huyền ở một bên cũng khổ tâm nói: "Với trình độ như vậy, muốn thăng lên thêm một cấp, chắc phải cần ít nhất là một trăm con linh thú hạ cấp!"
Khó trách các trưởng lão của học viện đã nói, nếu nằm trong mười người đứng đầu, tăng lên cấp chín thì có thể được nhận một môn linh quyết và một món linh khí tùy chọn ở viện Linh Quyết và viện Linh Khí.
Tăng lên một cấp thế này đã khó rồi, muốn tăng lên cấp chín... thật sự là không thể tưởng tượng nổi sẽ còn khó khăn như thế nào.
"Lần này học viện khảo hạch, chủ yếu không phải là để cho mọi người săn linh thú, mà là để cho mọi người tranh đoạt lẫn nhau..."
"Thử nghĩ xem, đến lúc mọi người thăng lên cấp hai, cấp ba, sau đó những người cấp cao không ngừng tranh đoạt với những người cấp thấp, thì có thể xuất hiện những người cấp chín hay không?"
Khi Tần Ninh nói ra, mấy người kia mới gật đầu.
Dựa vào việc săn giết linh thú để thăng tới cấp chín, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới.
Cho dù mấy người đạt cảnh giới Linh Hải như bọn họ có ở đây săn giết linh thú một tháng không nghỉ tay thì cũng không thể nào làm được điều đó.
Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tranh đoạt.
"Nói như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận!"
Tần Hải liếc nhìn Tần Ninh thật sâu.
Trong những ngày qua, hắn ta đã học được rất nhiều điều ở học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần, từ Linh Tử đến Linh Đồ, sau đó là nội viện và ngoại viện.
Tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, đệ tử có tới mấy trăm ngàn người, ở tình huống này, bên trong học viện khó tránh khỏi sẽ xuất hiện các nhóm đệ tử liên hợp lại với nhau.
Đó cũng là lý do xuất hiện nhiều hội đoàn đệ tử và môn phái nhỏ trong học viện.
Thiên Tử chính là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, đoàn thể lớn nhất của học viện Thiên Thần.
Mà Lăng Thiên lại được vị Thiên Tử đó sủng ái, tập trung đào tạo, lúc nào cũng được mang theo bên người.
Điều này đủ cho thấy vị Thiên Tử kia rất coi trọng Lăng Thiên.
Mà Thiên Tử Đảng đã bám rễ rất sâu ở bên trong bên trong học viện.
Với tính cách của Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, thì bọn chúng không thể nào để yên cho Tần Ninh được.
Chắc chắn chuyến này chúng sẽ phái người đi giết Tần Ninh.
Tần Ninh thăng cấp rất nhanh.
Chẳng mấy chốc mà hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, khiến cho người khác cũng có chút khó tin.
Nhưng mà dù sao thì Tần Ninh cũng mới chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4.
Trong khảo hạch lần này, võ giả từ tầng 1 đến tầng 9 đều sẽ xuất hiện.
“Nhị ca đang lo lắng về Thiên Tử Đảng sao?”, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, bọn chúng tới bao nhiêu người, ta liền giết bấy nhiêu người, vừa hay ta cũng đang muốn thăng lên cấp chín, để xem thử mấy món đồ tốt ở trong viện Linh Quyết và viện Linh Khí có còn ở đó hay không!"
Nghe vậy, Tần Hải cười khổ lắc đầu.
Tam đệ của hắn ta, từ sau biến cố bị cướp mất Tinh Môn, cho tới bây giờ vẫn luôn trưng ra thái độ điềm tĩnh tự tin như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những điều mà hắn nói nghe giống như khoác lác, hắn đều có thể hoàn thành từng cái một.
"Tiếp tục lên đường thôi, mấy ngày nay bốn người liên tục chém giết linh thú hạ cấp cấp 1, giờ đã thăng cấp rồi, chúng ta có thể đi vào chỗ sâu hơn để mài dũa rèn luyện!"
"Được!"
Sáu người lại lên đường.
Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, còn Tần Ninh có cảnh giới Linh Hải tầng 4. Cho dù hai người muốn mài dũa rèn luyện, thì ít nhất cũng phải tìm linh thú trung cấp cấp 1.
Linh thú hạ cấp cấp 1 đã không còn là mối đe dọa đối với hai người này nữa.
Liên tiếp năm ngày, sáu người ở trong dãy núi, tìm linh thú hạ cấp cấp 1 chính là để cho Tần Hải và ba người còn lại xuất thủ.
Giữa những trận chiến này, Trương Tiểu Soái đã đột phá thành công cảnh giới Linh Hải tầng 2!
Sau đó, sáu người tìm thấy một sơn động, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Chầm chậm, Tần Ninh nói: "Mấy ngày nay ta theo dõi quá trình tu luyện của mọi người, có một ít nhận xét muốn nói cho mọi người biết!"
Nghe vậy, cả bốn người kia đều gật đầu.
Tần Ninh nhìn Lục Huyền, cười nói: "Lục Huyền, thứ mà huynh tu luyện chính là Phá Bộ Đao quyết nhất phẩm, đúng không?"
"Đúng!"
Lục Huyền kinh ngạc, mà Tần Ninh cũng ngạc nhiên.
Phá Bộ Đao quyết chính là linh quyết hạ đẳng nhất phẩm, đao quyết này uy lực cường bạo, nhưng ở trong đế quốc Bắc Minh rất ít người biết tới.
Không ngờ Tần Ninh sau mấy ngày quan sát lại có nhận ra.
Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Phá Bộ Đao quyết, thật ra ý tứ không nằm ở trên chữ “đao”, mà nằm trên chữ “bộ”. Đao pháp của huynh rất thành thạo, nhưng bộ dáng lại thiếu chút linh hoạt".
"Ví dụ như hôm nay, lúc huynh cầm đao chém ra, vốn dĩ huynh có thể một đao giết chết con báo Tử Văn, nhưng đao của huynh lại bị mắc kẹt trong xương của con báo, không cách nào rút ra, đây chính là do đao pháp của huynh có vấn đề!"
"Kế tiếp là bộ, đối với Phá Bộ Đao quyết, thì Phá Bộ chính là điểm mấu chốt, phá vỡ được sự hạn chế trong bước di chuyển thì uy lực của đao sẽ tăng lên mấy bậc!"
Tần Ninh chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Huyền càng nghe càng kinh hãi.
Những nhận xét này, cho dù là cao thủ đao pháp, thì sợ là một số ít người cũng không nói ra được.
Tần Ninh dường như có thể nhìn thấu hết Phá Bộ Đao quyết mà hắn ta đang tu luyện.
Tần Ninh theo dõi đao pháp của hắn ta chỉ mới có mấy ngày, vậy mà có thể nhìn thấu tất cả sao?
"Cảm ơn Tần huynh!"
Lục Huyền chắp tay nói: "Những thứ mà Tần huynh nói đều là những chỗ mà ta còn mông lung, nhờ Tần huynh hôm nay chỉ điểm, ta mới có thể hiểu ra!"
"Ôi trời..."
Trương Tiểu Soái nhất thời kích động nói: "Tần huynh, huynh cũng nhận xét cho ta, nhận xét cho ta đi!"
"Không cần gấp, từng người một!"
Tần Ninh nhìn bốn người, giải thích từng cái một.
Cuối cùng, bốn người kia nhìn nhau, hoàn toàn hoang mang.
Tần Ninh nhận xét sắc bén, ánh mắt cay độc, dường như hiểu hết những mông lung khốn đốn trong quá trình tu luyện của bọn họ.
Đúng là thần thánh!
Chương 127: Sói Tử Văn
Vào lúc này, ngay cả Tuân Ngọc vốn ít nói cũng không khỏi thở gấp và trở nên căng thẳng.
Những gì Tần Ninh nói thật sự là... gãi đúng chỗ ngứa!
Rất khó tưởng tượng, Tần Ninh sau khi nhìn thấy bọn họ thi triển linh quyết liền có thể phân tích được hết thảy những thứ này.
"Tần huynh, huynh thần thánh quá!"
Trương Tiểu Soái lúc này kích động không thôi, vỗ vỗ ngực nói: "Từ hôm nay Tần huynh chính là lão đại của ta, Trương Tiểu Soái ta nguyện ý đi theo Tần huynh!"
"Trương Tiểu Soái, bớt bớt đi!"
Lục Huyền nói đùa: "Diệp Viên Viên tiểu thư có thiên phú dị bẩm, vậy mà Tần huynh chỉ thu làm tỳ nữ, tên nhóc nhà huynh nhìn không ra cái dạng gì, lại là nam nhân, còn muốn làm tiểu đệ của Tần huynh?"
"Lục Huyền, huynh thật không đàng hoàng!"
"Được rồi được rồi!"
Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: "Chúng ta... là bạn!"
Lời này vừa dứt, cả ba người đều giật mình.
Tần Ninh đứng dậy nói: "Trong mười ngày tới, mọi người cứ làm theo lời ta nói, cảnh giới của mọi người nhất định sẽ tăng lên!"
"Tam đệ, đệ đi đâu vậy?"
Tần Hải lúc này đứng lên nói.
Mặc dù căn cơ tu luyện của Tần Ninh cao hơn hắn ta, nhưng Tần Ninh vẫn là tam đệ của hắn ta, bây giờ đã quá nửa đêm, thấy tư thế của Tần Ninh nhất định là muốn đi ra ngoài.
"Ta đi chung đường với mọi người sẽ làm chậm trễ tu luyện của mọi người. Hơn nữa, chuyến này ta đi là muốn tìm dược liệu cho đại ca, trong khu thí luyện này không có dược liệu mà ta cần!"
"Đệ muốn đi ra ngoài khu vực thí luyện?"
Vừa nghe lời này, Tần Hải lập tức phản đối: "Không được!"
"Bên trong khu thí luyện có linh thú cấp 2 tồn tại, phạm vi của núi Minh Sơn lớn đến mức nào chứ? Bên ngoài khu thí luyện, chắc chắn có linh thú cấp 2, cấp 3, thậm chí là cấp 4 tồn tại".
"Nhị ca... nhưng dược liệu mà đại ca cần chỉ có ở bên ngoài khu thí luyện!"
Tần Ninh cười khổ, nói: "Huynh yên tâm, không sao đâu!"
Đối với người khác, Tần Ninh có thể bỏ qua, nhưng đối với sự quan tâm của nhị ca, nếu như không khiến cho nhị ca yên tâm, thì huynh ấy nhất định sẽ không để cho hắn rời đi.
Nghe vậy, ánh mắt của Tần Hải lộ ra vẻ vô cùng khó xử.
“Nhị ca, đừng lo lắng, huynh còn không tin đệ sao?”, Tần Ninh nghiêm túc hỏi.
Nghe tới đây, Tần Hải hoàn toàn trầm mặc.
Trên đường đi, Tần Ninh quả thực đã làm quá nhiều chuyện khó tin.
"Vậy thì đệ nhất định phải chú ý an toàn!"
"Được!"
Tần Ninh đứng dậy, mang theo Diệp Viên Viên, rời khỏi sơn động, biến mất vào trong đêm đen.
Khu thí luyện khổng lồ trong đêm tối đen như mực, những cây cổ thụ cao vút xuyên thẳng lên bầu trời, từng lớp từng lớp chắn mất ánh trăng, khiến cho toàn bộ dãy núi trông giống như một con dã thú thời viễn cổ, đầy rẫy những nguy hiểm bất ngờ, khiến cho lòng người sợ hãi.
"Sợ không?"
Tần Ninh mang theo Diệp Viên Viên, hai người đi trong bóng đêm.
“Có một chút!”, Diệp Viên Viên nói thật.
"Không cần sợ, lần này ta đưa cô đi, chính là muốn giúp cô nâng cao một ít thực lực, càng sớm đạt tới cảnh giới Linh Đài càng tốt, thân là Hoàng thể, không thể huấn luyện tầm thường như vậy!"
"Ừm!"
Diệp Viên Viên lúc này mới thở ra một hơi.
Có Tần Ninh ở bên cạnh, nỗi sợ hãi đêm đen của nàng dường như cũng dần dần giảm bớt.
"Ồ?"
Tần Ninh chậm rãi dừng lại.
"Có chuyện gì?"
“Vừa nói muốn trau dồi thực lực cho cô, thì liền gặp chuyện tốt!”, Tần Ninh cười nhẹ nói: “Cô đi cùng ta!”
Từ từ, cả hai leo qua một ngọn đồi nhỏ và đứng trên đỉnh đồi.
Họ nhìn thấy phía trước, giữa một chỗ trũng, có hàng chục con sói màu tím với hình dáng cao hơn ba thước đang vây lấy nhau.
"Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn!"
“Khoảng bốn mươi năm mươi con, ta nghĩ đối với cô cũng không thành vấn đề!”, Tần Ninh cười nói.
"Ừm!"
Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn, sức mạnh của chúng hầu hết đều nằm từ tầng 4 đến tầng 6 cảnh giới Linh Hải, những con sói Tử Văn lúc này đang tụ tập ở đây, trông giống như những bụi hoa màu tím nhấp nháy trong bóng tối vậy.
Diệp Viên Viên không ngờ rằng Tần Ninh lại phát hiện được những con sói Tử Văn này từ bên kia sườn đồi.
Rút roi Thanh Lân ra, Diệp Viên Viên liền quất xuống.
Chát…
Con sói Tử Văn đang đứng bị roi dài cuộn thẳng vào cổ, hô hấp tắc nghẽn, tứ chi không ngừng giãy giụa.
Nhưng Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, thực lực cao cường, lại là Hoàng thể, làm sao con sói Tử Văn này có thể là đối thủ của nàng được.
Ầm một tiếng, cơ thể của con sói Tử Văn nổ tung ra dưới sự chèn ép cực hạn của roi Thanh Lân.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên mỉm cười hài lòng.
Sói Tử Văn có bộ lông cực dày nên rất khó để xuyên thủng phòng ngự của chúng.
Tuy nhiên, roi Thanh Lân đã hoàn toàn lột xác trong tay của Tần Ninh, nên dường như khả năng tâm ý tương thông với nàng đã mạnh hơn rất nhiều.
Roi tốt!
Diệp Viên Viên lúc này tràn đầy tự tin.
Hú...
Đột nhiên, trong chỗ tối, sói Tử Văn bị âm thanh đánh thức, rên rỉ rống lên, nhìn về phía Diệp Viên Viên, ánh mắt toát ra tia sáng xanh âm u, khí tức của bọn chúng lúc này lại càng thêm đáng sợ.
Chát…
Tuy nhiên, đòn tấn công mãnh liệt hơn của Diệp Viên Viên đã nghênh đón chúng.
Roi dài quất xuống, linh lực theo roi dài phóng thẳng ra, linh khí mãnh liệt giống như đã hóa thành hàng ngàn con dao găm không ngừng phóng tới.
Dần dần, những con sói Tử Văn đó càng lúc càng khó ngăn cản.
Hú hú ú...
Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm thấp hơn đột nhiên vang lên, từ phía sau bầy sói, bỗng xuất hiện một con sói có vóc dáng cao năm thước, toàn thân phủ một lớp lông màu tím, chậm rãi bước tới.
Đứng chính giữa mười mấy con sói kia, nhìn con sói này giống y như hạc đứng giữa bầy gà vậy, uy vũ bất phàm.
"Vua sói!"
Sắc mặt của Diệp Viên Viên lúc này đã hơi thay đổi.
Nói chung, sức mạnh cao nhất của loài sói Tử Văn chỉ nằm ở cảnh giới Linh Hải tầng sáu, nhưng một khi có vua sói xuất hiện trong bầy sói, thì con vua sói này chắc chắn vượt trội hơn so với những con sói khác.
Giữa tiếng gầm nhẹ của vua sói, một nhóm sói khác từ phía sau cũng bước ra.
Huyết khí dồi dào toát ra cho thấy mấy con sói vạm vỡ này đều đã đạt tới cảnh giới tầng 6.
Soạt...
Đột nhiên, ba con sói mạnh mẽ lao thẳng về phía Diệp Viên Viên ngay lập tức.
Diệp Viên Viên bình tĩnh, quất roi dài nghênh chiến.
Nhưng đúng lúc này, phía sau nàng lại có ba con sói khác lao nhanh tới.
Ánh mắt Diệp Viên Viên lóe lên, nàng vừa tránh kịp thì một sợi tóc liền đứt ra.
"Gay rồi!"
Đúng lúc này, vua sói đã xông lên cực nhanh, trực tiếp xuất chiến.
"Chịu chết đi!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quất roi xuống.
Nàng đã sớm phòng bị chuyện vua sói động thủ, nên khi vua sói vừa xuất chiến thì nàng cũng vừa vặn ép tới gần nó.
Giết chết vua sói rồi thì bầy sói này chẳng qua chỉ là một đống tạp nham rời rạc.
Hú hú ú...
Nhưng vào lúc này, lại có hai con sói từ hai bên trái phải lao thẳng tới cây roi dài của Diệp Viên Viên.
Hai con sói cắn chặt cây roi dài trong miệng, khiến Diệp Viên Viên không thể rút roi ra được.
Mà giờ khắc này, vua sói đã đánh thẳng tới nơi.
Trong lúc cấp bách, Diệp Viên Viên phải buông roi dài ra, cầm dao găm nghênh chiến vua sói.
Vút…
Đúng lúc đó, thanh âm xé gió bỗng nhiên vang lên, rồi một thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt của Diệp Viên Viên, đoạn côn trong tay phóng ra vô cùng chính xác, ngay lập tức đâm thủng cổ họng của con vua sói.
Sau đó, thân ảnh kia nhanh chóng lùi lại, thi thể của con vua sói ngã xuống, đập mạnh xuống đất.
Bầy sói nhìn thấy cảnh này thì rống lên, từng con một bắt đầu lui về phía sau, lập tức bỏ chạy tan tác.
Chương 128: Tiểu Hồn Linh
"Cảm ơn công tử!"
Diệp Viên Viên chắp tay, có chút xấu hổ nói.
Không ngờ nàng lại có thể bị bầy sói làm khó.
Rõ ràng là con vua sói kia đã sắp đặt trận thế, cho nên hết con này đến con khác mới cứ thế xông ra.
Xảo trá!
"Xem ra kinh nghiệm đối chiến của cô vẫn còn quá ít!"
Tần Ninh lau vết máu trên cây côn mỏng rồi nói: "Mệnh môn của sói Tử Văn nằm ở cổ họng, cách hàm dưới của nó ba tấc, nếu như đâm vào vị trí đó thì sói Tử Văn chắc chắn sẽ chết!"
"Ỷ lại vào cảnh giới của bản thân mà cứ tiêu hao linh khí như vậy chính là điều không sáng suốt nhất".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.
Chỉ là những điều này nói thì dễ nhưng làm thì quá khó.
Sao bầy sói lại không biết phòng ngự điểm yếu của mình chứ?
Nhưng Tần Ninh vừa rồi xuất chiêu vô cùng chính xác, tựa như hắn đã thành thạo chuyện này ngàn vạn lần.
Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, vậy mà có thể nhắm chính xác mệnh môn của một con sói Tử Văn cảnh giới Linh Hải tầng 7, và giết chết chỉ bằng một đòn.
Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức nào?
"Hả?"
Ánh mắt của Tần Ninh bỗng nhiên bất động.
Diệp Viên Viên cũng đang nhìn về phía trước, bên cạnh con sói Tử Văn đã chết lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám đen.
Mấy bóng người đó chỉ dài bằng ngón tay, nhảy lên nhảy xuống trên thân con sói Tử Văn, bận rộn qua lại, dường như đang thu thập thứ gì đó.
"Sao vậy? Công tử!"
"Thú vị, thú vị... Tiểu Hồn Linh".
Trên mặt Tần Ninh lộ ra một tia vui mừng, hắn bước thẳng về phía trước.
Trong khoảnh khắc, những bóng người nhỏ bé màu xám đen đó đã ẩn dưới xác con sói Tử Văn và biến mất.
"Con sói Tử Văn này là do ta và tỳ nữ của ta giết chết, linh hồn của nó phải thuộc về bọn ta, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi lại muốn trộm đồ của người khác sao!"
Tần Ninh đứng ở trước thi thể chậm rãi lên tiếng.
Đột nhiên, những bóng xám nhỏ bé nhảy ra, đứng ở trên thi thể của con sói, chỉ vào Tần Ninh hét lên một tiếng.
"Cái gì? Ta nói sai sao? Các ngươi là trộm, một đám trộm cướp!"
Tần Ninh chỉ vào những bóng xám nhỏ đó mà mắng.
Đúng lúc này, những bóng xám nhỏ tụ hợp lại với nhau, vô cùng tức giận, kịch liệt nhảy lên muốn đánh Tần Ninh, nhưng kỳ quái là không có tên nào xuất thủ.
Diệp Viên Viên bước tới, mới nhận ra những bóng xám nhỏ bé này đứa dài đứa ngắn loi nhoi, hình dáng tay chân cũng chỉ là tượng trưng, trông giống như mấy cái đầu trọc nhỏ vậy, cho dù tức giận thì trông cũng... rất dễ thương!
“Hừ, các ngươi nếu không muốn làm trộm cướp thì hứa với ta một điều kiện, sau đó những linh thú này ta sẽ cho các ngươi!”
Tần Ninh nói.
Đột nhiên, những bóng xám nhỏ đó nhìn nhau qua lại, từng cái bóng xám nhỏ đẩy những cái bóng xám lớn hơn một chút tiến về phía trước.
"Giúp ta tìm Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh trực tiếp nói.
Bóng xám nhỏ bé lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Được rồi, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi quả nhiên là kẻ trộm. Ta muốn nói cho cả thế giới biết Tiểu Hồn Linh là kẻ trộm!"
Nghe vậy, những bóng xám nhỏ đó lại lập tức đẩy Tiểu Hồn Linh cầm đầu ra, con Tiểu Hồn Linh đó liền gật đầu.
Không lâu sau, đám Tiểu Hồn Linh hấp thụ xong linh hồn của con sói Tử Văn thì lên đường cùng Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
Trên đường đi, Diệp Viên Viên thực sự khó hiểu.
Tiểu Hồn Linh?
Nàng chưa từng nghe nói qua cái tên này, nhưng Tần Ninh hình như... rất quen thuộc!
"Tiểu Hồn Linh cũng là một loại linh thú".
Tần Ninh dường như nhìn ra sự khó hiểu của Diệp Viên Viên, nên chậm rãi nói: "Những linh thú này sinh ra theo một phương thức rất kỳ quái, chính là từ linh hồn của các linh thú khác sinh ra, không có tính công kích, cũng không có năng lực tự bảo vệ mình".
"Hàng trăm ngàn năm trước có rất nhiều Tiểu Hồn Linh như thế này, các võ giả lịch luyện trong dãy núi này sẽ làm bạn với chúng, có thể đổi lấy tin tức".
"Nhưng con người lại quá tham lam. Một số người đã bắt đầu bắt những Tiểu Hồn Linh làm linh sủng hoặc gián điệp. Theo thời gian, số lượng Tiểu Hồn Linh ngày càng ít đi. Cho đến nay thì hầu như rất khó để nhìn thấy chúng!"
"Ta cũng cảm thấy rất lạ khi gặp được chúng ở đây".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu: "Vậy thì tại sao khi công tử nói chúng là kẻ trộm, những Tiểu Hồn Linh này phản ứng mạnh như vậy?"
"Chúng từ khi mới sinh ra chính là đã trộm linh hồn của linh thú. Vì vậy, chúng sợ nhất bị gọi là kẻ trộm".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên che miệng cười thầm.
Không ngờ những Tiểu Hồn Linh này lại thú vị đến vậy.
Những Tiểu Hồn Linh đó nhảy xung quanh, mang theo Tần Ninh và Diệp Viên Viên bay giữa các ngọn núi.
Khi cả hai tiến về phía trước, bầu trời đã dần sáng lên.
Hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.
Những Tiểu Hồn Linh đó dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.
"Cảm ơn các ngươi!"
Nhìn những Tiểu Hồn Linh, Tần Ninh cười nói: "Các ngươi không phải kẻ trộm!"
Nghe vậy, đám Tiểu Hồn Linh tung tăng nhảy đi, trong nháy mắt đã biến mất vào khu rừng.
"Đến nơi rồi!"
Nhìn về phía trước, Tần Ninh lên tiếng.
"Tử Tinh Huyết Long Sâm nghe nói nó có tác dụng bổ sung khí huyết cực kỳ mạnh mẽ cho các võ giả".
"Không phải chỉ có vậy!"
Tần Ninh cười nói: "Luyện chế thành Tử Huyết linh đan còn có tác dụng củng cố nền tảng của võ giả cảnh giới Linh Hải, tăng cường Linh Hải, công hiệu càng lớn hơn".
"Tử Huyết linh đan..."
Diệp Viên Viên gật đầu.
Nàng chưa bao giờ nghe thấy tên của loại đan dược đó, nhưng Tần Ninh hiển nhiên lại rất quen thuộc với nó.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta bắt đầu leo núi!"
"Leo núi?"
“Đúng vậy!”, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh núi nói: “Tử Tinh Huyết Long Sâm chứa năng lượng huyết khí vô cùng mạnh mẽ, nhưng bình thường luôn có sư tử Tử Tinh canh giữ”.
Sư tử Tử Tinh, linh thú hạ cấp cấp 2, thực lực ít nhất phải tương đương với cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Cảnh giới Linh Đài, dùng linh khí đúc nên Linh Đài, chưa nói đến nguồn linh khí phong phú bên trong cơ thể, một khi Linh Đài được đúc hoàn thiện thì thực lực của cơ thể có thể nói là tăng lên mấy lần, hơn nữa linh khí càng ổn định hơn!
Điều này vượt xa cảnh giới Linh Hải.
Đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, Diệp Viên Viên tự tin có thể chiến đấu với những đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng 8.
Nhưng cảnh giới Linh Đài thì...
Quá khó!
Gần như là không thể.
Làm thế nào mà hai người bọn họ lại cướp được Tử Tinh Huyết Long Sâm dưới chân sư tử Tử Tinh có cảnh giới Linh Đài chứ?
Hai người chậm rãi chờ đợi, khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh màu xanh đã phi nước đại phóng lên.
Nhìn kỹ lại, đó chính là con bò xanh bên cạnh Tần Ninh.
"Tiểu Thanh, mày đã chậm hơn rất nhiều!"
Nghe được lời nói của Tần Ninh, Tiểu Thanh xấu hổ đi vòng vòng một lúc, sau đó hết sức phấn khởi nhìn Tần Ninh.
"Con bò đại ngốc này, mày lại lén ăn được đồ tốt gì vậy hả? Sao càng lúc càng to lên thế này!"
Tần Ninh cười mắng: "Sau này tao cho mày ăn ngon hơn, có hứng thú không?"
Tần Ninh vừa nói với nó vừa nhìn lên sườn núi.
Nghe vậy, Tiểu Thanh lùi lại một bước, nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy cảnh giác.
"Sợ sao?"
Tần Ninh bĩu môi nói: "Nhớ năm đó, tổ tiên của mày có thể nói là đã đột phá hết cảnh giới Tứ Linh, thậm chí đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, haiz, không ngờ con cháu đời sau lại dễ bị khiếp hãi đến như vậy!"
"Ta thấy cả đời này ngươi cũng không có khả năng thức tỉnh huyết mạch của thần thú Quỳ Ngưu, phát triển thành Quỳ Ngưu được, ngươi chỉ có thể cả đời ở khe núi này ăn trộm được ít linh dược mà thôi".
"Bòooo..."
Nghe vậy, Tiểu Thanh bất mãn kêu lên, bốn móng dậm mạnh xuống đất, nhìn chằm chằm lên đỉnh núi.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"
Tần Ninh mang Diệp Viên Viên đi theo Tiểu Thanh, cùng leo lên đỉnh núi.
Chương 129: Tử Tinh Huyết Long Sâm
Hai người chậm rãi đi tới giữa sườn núi, Tần Ninh đột nhiên dừng lại, tựa hồ như đang tìm thứ gì dọc theo sườn núi.
"Tìm thấy rồi!"
Nhìn bãi cỏ xanh trước mặt, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
Tần Ninh quỳ xuống rút lá cỏ, vắt ra chất lỏng màu xanh rồi thu lại từng chút một.
Sau khi chậm rãi thu thập đầy một lọ chất lỏng màu xanh, Tần Ninh mới dừng lại.
"Đến đây!"
Khẽ vẫy tay với Diệp Viên Viên, Tần Ninh nở nụ cười.
Diệp Viên Viên mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng vẫn tiến lên phía trước.
Lúc này, Tần Ninh hướng lòng bàn tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Diệp Viên Viên.
"Công tử…"
"Đừng cử động…"
Tần Ninh chậm rãi lấy ra từng giọt chất lỏng màu xanh bôi lên mặt, cổ, tay và quần áo của Diệp Viên Viên.
Không lâu sau, toàn thân và quần áo của Diệp Viên Viên đã biến thành màu xanh.
Làm xong hết thảy, Tần Ninh tiếp tục bôi những giọt nước còn sót lại lên trên người của mình.
"Đi thôi!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Nhìn theo bóng lưng Tần Ninh rời đi, sắc mặt Diệp Viên Viên đỏ bừng.
"Cái tên này... ta tự mình làm được mà..."
Hai bóng người đi về phía đỉnh núi, từ từ, có một luồng khí tức thiêu đốt xông thẳng vào mặt họ.
Sườn núi này cao ngàn trượng, đáng lẽ chỗ cao phải là chỗ lạnh nhất, nhưng lúc này họ càng đi lên cao càng cảm thấy nóng.
"Đến nơi rồi!"
Tần Ninh dừng lại, nhìn xa trăm thước về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, một hang động hiện ra trước mặt hai người.
“Đó là… sư tử Tử Tinh!”, Diệp Viên Viên cầm chặt roi nói.
"Không cần!"
Tần Ninh dừng lại, cười nói: "Cứ để Tiểu Thanh lo là được rồi!"
Tiểu Thanh?
Con bò xanh này dường như chỉ mới đột phá được mấy tầng của cảnh giới Linh Hải, đi lên đó không phải là tự tìm chết sao?
Tiểu Thanh xông thẳng về phía trước, khí thế như chẻ tre.
"Bòoo..."
Tiếng kêu lớn đột ngột của nó báo động cho con thú to xác bên trong động.
Gàooo…
Trong tích tắc, một tiếng gầm khác vang lên, một thân ảnh bước ra khỏi sơn động.
Thân ảnh này cao mười thước, có cái bờm to màu tím như đá tử tinh, đôi mắt nó vô cùng có thần, lấp lánh ảnh lửa.
Sư tử Tử Tinh!
“Tiểu Thanh!”, Tần Ninh thúc giục.
Nghe vậy, con bò xanh nhỏ tức giận, liều lĩnh lao đến chỗ sư tử Tử Tinh.
Bang…
Nhưng ngay sau đó, trong tích tắc, một tiếng nổ vang lên, thân ảnh của Tiểu Thanh đột nhiên ngã xuống đất, văng ra xa hàng trăm mét.
Nhưng Tiểu Thanh không thèm để ý, bộ lông màu xanh của nó xù lên trong nháy mắt cứ như một con nhím vậy, lao ra lần nữa.
Nó lao tới năm sáu lần, con sư tử Tử Tinh hung dữ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.
Nó đuổi theo Tiểu Thanh và bắt đầu công kích mãnh liệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thanh cho dù chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng tựa như đánh mãi không gục, liên tục đứng lên khiêu khích con sư tử Tử Tinh.
"Chúng ta vào động thôi!"
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười, tiến lên một bước.
Hai người vừa mới bước tới, thì bất chợt giữa khe đá bốn phía của sơn động phóng ra những con rắn, mỗi con dài cả thước.
Những con rắn dài, toàn thân màu đỏ, với đôi mắt xanh âm u đang bò khắp sơn động.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lạnh lùng rút roi ra.
"Không cần!"
Tần Ninh ngăn lại.
Diệp Viên Viên thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc đó, mấy con rắn đã... lui về sau!
"Sử tử Tử Tinh là linh thú cấp 2 có linh tính cực mạnh, nên nó sẽ để lại một số thứ bảo vệ sào huyệt của nó!"
"Thứ chất lỏng mà chúng ta bôi lúc nãy là do đám này... đi tiểu lên..."
Nghe vậy, Diệp Viên Viên mở to mắt trừng Tần Ninh.
"Haiz... chỉ có như vậy thì những con rắn Hồng Văn này mới làm ngơ với chúng ta, bằng không, đám rắn Hồng Văn này sẽ nhai đầu chúng ta tới tận xương!"
Dù biết như vậy, nhưng Diệp Viên Viên vẫn có cảm giác... ghê tởm!
"Đi thôi, đi lấy Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh bật cười, bước vào trong sơn động.
Bên trong sơn động, một luồng khí tức nóng bỏng tỏa ra.
Sơn động rộng có mấy chục thước.
Đúng lúc này, trong sơn động, giữa luồng ánh sáng toát ra bốn phía, xuất hiện từng luồng ánh sáng màu tím, soi sáng trên người bọn họ.
"Ồ? Đá Tử Tinh Nguyên!"
Tần Ninh nhìn về phía trước, có chút giật mình.
"Đá Tử Tinh Nguyên là gì?"
"Sư tử Tử Tinh trong vòng mười năm sẽ trải qua một lần biến hóa, lông trên người sẽ rụng thành từng đống, nếu may mắn sẽ ngưng tụ thành đá Tử Tinh Nguyên theo thời gian!"
"Đá Tử Tinh Nguyên chứa lượng viêm khí dồi dào, là thứ rất quan trọng đối với linh đan sư và linh khí sư để thăng cấp ngọn lửa của mình".
"Hơn nữa, đối với việc ngưng tụ Linh Hải cũng rất có công hiệu!"
Tần Ninh nói, đi tới chỗ đá Tử Tinh Nguyên.
Hắn vung tay một cái, thu hết đá Tử Tinh Nguyên vào.
“Khoảng một trăm viên, có lớn có nhỏ, cô lấy mười viên đi!”, Tần Ninh cười nói.
Thấy Diệp Viên Viên hơi giật mình, Tần Ninh lại nói: "Cô không phải linh đan sư hay linh khí sư, lấy mười viên là đủ rồi, lấy nhiều hơn cũng không dùng được. Tuy rằng đá Tử Tinh Nguyên này có tác dụng thần kỳ, nhưng viêm khí của nó dù sao cũng quá nặng!"
"Được!"
Diệp Viên Viên chọn mười viên đá rồi cất đi.
Tần Ninh nhìn về phía một bệ đá trống phía trước, ánh mắt dần an định lại.
Tiến lên một bước, hắn ngồi lên trên bệ đá.
Nhắm mắt hít thở một lúc, Tần Ninh mới mở mắt ra, khẽ mỉm cười.
"Tử Tinh Vương Tọa!"
Tần Ninh cười nói: "Tặng cô đó!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên kinh ngạc.
Nàng cũng đã từng nghe nói về Tử Tinh Vương Tọa.
Sư tử Tử Tinh là linh thú cấp 2, bản thân của nó vô cùng có linh tính.
Nó đặc biệt thích sắp xếp sào huyệt của mình, sạch sẽ gọn gàng vô cùng.
Đối với "giường ngủ”, nó có một sở thích đặc biệt là chọn những thứ đá chứa đựng linh khí của trời đất dựng nên.
Theo thời gian, điều này sẽ biến "giường" của nó trở thành một món bảo vật rất có lợi cho việc tu luyện.
Võ giả gọi đó là Tử Tinh Vương Tọa.
Ngồi trên Tử Tinh Vương Tọa để tu luyện, lực cảm ứng linh khí trời đất sẽ mạnh hơn rất nhiều, lợi ích không khác gì ngồi trên một tòa tụ linh trận.
Thứ này có giá trị đến nỗi không thể mua được bằng vàng, chỉ có thể được giao dịch bằng những viên linh thạch.
Linh thạch ở đế quốc Bắc Minh không phải là một loại tiền tệ giao dịch phổ biến, ngàn vạn lượng vàng thậm chí cũng không mua nổi một viên linh thạch.
Nếu như Tử Tinh Vương Tọa này xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh, thì ngay cả cường giả cảnh giới Linh Phách cũng sẽ ra tay tranh đoạt.
Tần Ninh hào phóng như vậy, khiến cho Diệp Viên Viên có chút ngại ngùng.
Tần Ninh thong thả dạo quanh sơn động giống như là đang đi dạo trong khu vườn sau nhà của hắn.
"Công tử, chúng ta nhanh lên, ta sợ rằng Tiểu Thanh sẽ không trụ được lâu".
"Yên tâm đi!"
Tần Ninh phất tay, cười nói: "Đứa nhóc đó da thịt dày, bị đánh càng nhiều càng mạnh lên".
Vừa dứt lời, Tần Ninh dừng lại, nhìn về phía trước.
Dưới chân sơn động có một dòng suối trong vắt, từng cụm linh vật màu tím giống như củ sâm nằm lặng lẽ trong làn nước ở rìa con suối.
"Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh mỉm cười.
Chương 130: Phiền phức tới rồi
Nhìn Tử Tinh Huyết Long Sâm trên dòng suối, ánh mắt của Diệp Viên Viên cũng sáng lên.
Thứ này nếu như xuất hiện ở Đế Đô, đem ra đấu giá thì ít nhất cũng phải bán được trăm vạn lượng hoàng kim.
Có thể nói là vô cùng trân quý!
Tần Ninh lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận hái Tử Tinh Huyết Long Sâm xuống, đặt vào trong bình ngọc.
Làm xong việc, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
"Đi thôi!"
Nhìn thấy chung quanh không còn thứ gì đặc biệt, Tần Ninh mới cười nói.
"Ừm!"
Lần này, bọn họ thu được đá Tử Tinh Nguyên, Tử Tinh Vương Tọa và Tử Tinh Huyết Long Sâm, ba thứ vô cùng quý giá, mang về Đế Đô chắc chắn sẽ gây nên sóng gió trong thiên hạ.
Suy cho cùng, không phải hang ổ sư tử Tử Tinh nào cũng có hai thứ quý giá là Tử Tinh Vương Tọa và đá Tử Tinh Nguyên.
Không thể không nói, họ đã vô cùng may mắn!
Nhưng Tần Ninh đã biết trước.
Tiểu Hồn Linh có thể nói là con cưng của thiên nhiên, ở trong khu rừng này không có chỗ nào là không đi qua được, chúng đã đưa hắn tới hang ổ của con sư tử Tử Tinh này thì chắc chắn đồ tốt bên trong cũng vô cùng phong phú.
Bây giờ nhìn lại, đúng như dự đoán.
Khi cả hai ra khỏi sơn động, họ đi bộ dọc theo con đường đi xuống sườn núi.
Lúc này, dưới chân núi, Tiểu Thanh và con sư tử Tử Tinh vẫn đang đối đầu với nhau.
Nhưng vào lúc này, con sư tử Tử Tinh đang thở hổn hển nhìn con bò xanh trước mặt.
Dù sao nó cũng không thể hiểu nổi, tại sao con bò xanh này lại bá đạo như vậy?
Con sư tử Tử Tinh gần như đã cố gắng hết sức, nhưng không có cách nào phá được phòng ngự của con bò xanh.
Nó chỉ là một con thú thôi mà!
Không đúng, nó chỉ vốn là một con thú!
Gào…
Cuối cùng, sư tử Tử Tinh khó chịu gầm lên với Tiểu Thanh, sau đó xoay người đi về phía sườn núi.
Vậy mà nó đã... bỏ chạy!
Tiểu Thanh lúc này mới sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Tiểu Thanh, mau đi thôi!"
Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên lúc này xuất hiện, đi tới sau lưng của Tiểu Thanh, Tần Ninh kéo Diệp Viên Viên lên, hai người ngồi trên lưng con bò phóng đi.
Không lâu sau khi họ bỏ lại những ngọn núi sau lưng, thì trong núi lại vang lên tiếng gầm chói tai truyền đến.
“Con sư tử bị ngươi chọc giận rồi đó Tiểu Thanh!”, Tần Ninh cười nói.
"Bòoo..."
Tiểu Thanh phấn khích kêu lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi được một lúc thì họ mới dừng lại.
Tìm được một chỗ dưới chân núi, hai người khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, trong tay Tần Ninh nắm chặt một viên đá Tử Tinh Nguyên, bắt đầu chậm rãi hấp thu.
Đá Tử Tinh Nguyên chứa nhiều viêm khí, viêm khí này có thể giúp linh hải ngưng tụ.
Tần Ninh lần này không chỉ muốn đột phá cảnh giới, mà còn muốn thăng cấp ngọn lửa của mình.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Bên trong cơ thể Tần Ninh, giữa lục phủ ngũ tạng, một luồng hỏa khí đã lan tràn.
Ngọn lửa cam của hắn đã đậm lên rất nhiều.
Từ lửa cam hạ đẳng, thăng lên lửa cam trung đẳng!
Cùng lúc đó, bên trong lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ cơ thể của Tần Ninh, một luồng linh khí cũng chậm rãi tản ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 5!
Lửa luyện đan cam trung đẳng!
Tần Ninh thở ra một hơi rồi đứng lên.
"Công tử..."
"Ừm!"
Gương mặt của Diệp Viên Viên lúc này đỏ bừng, thân hình tuyệt mỹ khiến cho người khác phải ngẩn ngơ.
Mấy ngày nay nàng hấp thụ đá Tử Tinh Nguyên, căn cơ tu luyện tăng lên vùn vụt, tuy rằng không thể đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7, nhưng cũng đã tiến bộ khá nhanh.
Hơn nữa, nàng đã từng nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm khi đi ra ngoài khu vực thí luyện.
Tuy nhiên, nàng đã không gặp phải chút rắc rối nào.
Tần Ninh dường như đã quá quen thuộc với dãy núi Minh Sơn, nơi khiến cho biết bao nhiêu võ giả đều phải thất kinh hồn vía.
"Hôm nay cô không thể hấp thu viêm khí của đá Tử Tinh Nguyên nữa!", Tần Ninh dặn dò: "Nếu không, gương mặt tuyệt đẹp của cô sẽ không chỉ đỏ hồng khả ái như vậy, mà sẽ bị lửa đỏ thiêu đốt bừng bừng!"
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Viên Viên lại càng thêm đỏ.
"Dãy núi Minh Sơn trải qua mấy vạn năm, trong đó có không ít đồ tốt. Chuyến đi này là vì đợt nội viện thí luyện sắp tới, nên ta sẽ dẫn cô đi trau dồi thêm!"
"Vâng!"
Cả hai đều đã sẵn sàng lên đường.
Tiểu Thanh đã đi ra phía trước.
"Cút cút, không có phần của ngươi đâu!"
"Bòoo..."
Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh lại rưng rưng.
"Ngươi…"
Tần Ninh không nói nên lời.
"Được rồi được rồi, cho ngươi ba viên đá Tử Tinh Nguyên, chỉ có ba viên thôi đó!"
Nghe vậy, Tiểu Thanh gật đầu lia lịa.
Tần Ninh lấy ra ba viên đá Tử Tinh Nguyên to bằng lòng bàn tay, đưa lên cho nó.
Tiểu Thanh há miệng, một hơi nuốt xuống mà vẫn chưa thỏa mãn
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên không khỏi kinh ngạc.
Nàng đã thấy bò ăn cỏ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy bò ăn đá!
Đây thực sự là một con bò sao?
"Xuất phát thôi!"
Tần Ninh lúc này vỗ vỗ Tiểu Thanh, cười nhẹ nói.
"Hửm?"
Đột nhiên, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.
"Mấy người nhị ca hình như gặp rắc rối rồi!"
Tần Ninh cau mày nói: "Tiểu Thanh, xuất phát, trở về!"
"Bòoo..."
Duỗi chân, Tiểu Thanh ngay lập tức sẵn sàng xuất phát.
Hai bóng người ngồi trên lưng Tiểu Thanh, phóng đi với tốc độ cực nhanh, như hóa thành một làn khói xanh rồi hoàn toàn biến mất...
...
Dãy núi Minh Sơn, bên trong khu vực thí luyện.
Giờ phút này, giữa một trận hỗn loạn, có bốn người đang chật vật.
Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lúc này đang đứng thành một vòng tròn, lưng dựa vào tảng đá, nhìn hàng chục bóng người vây xung quanh.
“Sở Thành Hạc, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”, Tần Hải âm trầm nói.
"Ha ha, Tần Hải, thứ ta muốn không chỉ là linh ấn, đệ đệ của ngươi đâu?"
Sở Thành Hạc cười nói: "Nếu như hắn không xuất hiện, thì các ngươi chuẩn bị chết đi!"
“Sở Thành Hạc, ngươi đừng quá đáng, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi lại còn muốn giết người?”, Lục Huyền lúc này cũng trầm giọng quát lên.
Mấy ngày qua, trong quá trình bọn họ tiêu diệt linh thú, cuối cùng đã có thể nâng cấp linh kí của mình lên cấp ba.
Nhưng những kẻ này đã tới cướp đoạt linh ấn của họ.
Bây giờ bọn chúng thậm chí còn không muốn thả bọn họ đi.
Chém tận giết tuyệt, thật là lòng dạ độc ác!
“Ta làm việc, trước giờ đều không thích để lại hậu họa cho mình!”, Sở Thành Hạc hừ một tiếng, nói: “Các ngươi tốt nhất là giao Tần Ninh ra đây, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!
"Ta liều mạng!"
Trương Tiểu Soái hung hăng nói: "Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết Tần huynh đang ở đâu!"
"Muốn chết!"
Nhìn thấy Trương Tiểu Soái xông tới, Sở Thành Hạc cũng trực tiếp bước tới, tung ra một quyền.
"Liệt Phong quyền!"
Quyền kình mang theo linh khí, khí thế mãnh liệt, đấm thẳng tới.
Trương Tiểu Soái vung tay đập côn sắt ra.
Bang…
Một tiếng nổ vang lên, côn sắt của Trương Tiểu Soái văng khỏi tay hắn ta, sắc mặt hắn ta tái nhợt, một ngụm máu phun ra, ngay lập tức hắn ta ngã xuống đất.
"Đại ca, người này để ta giết!"
Sở Tiên Kiệt lúc này mới cười nói: "Cái tên này còn muốn dựa hơi Sở Tiên Kiệt ta, cũng không biết tự nhìn lại mình!"
Sở Tiên Kiệt cầm một thanh trường kiếm bước ra ngay lập tức, đuổi theo Trương Tiểu Soái đay bay vùn vụt, một kiếm đâm tới.
Lửa của linh đan sư cũng giống như lửa của linh khí sư.
Linh đan sư dùng lửa để luyện đan thì linh khí sư dùng lửa để luyện binh khí.
Mà việc luyện binh khí, phải chú trọng cả chất liệu và khí văn.
Cấu tạo của khí văn là vô cùng phức tạp và khó học, nhưng hiện tại, xem ra Tần Ninh... hình như lại làm được rồi!
Lại…
Diệp Viên Viên không thể không sử dụng từ “lại” này để hình dung.
Luyện đan, tạo trận pháp, luyện binh khí, ba vai trò quan trọng nhất trong thế giới võ giả, dường như Tần Ninh đều có thể nắm bắt.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng vung tay, khí văn kia chậm rãi ấn lên thân cây roi dài.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng mơ hồ lóe lên bên trong cây roi dài.
Roi Thanh Lân đã toát ra một luồng ánh sáng khác từ khi nào.
"Thử đi!"
Tần Ninh ném cây roi dài đi.
Diệp Viên Viên tay cầm roi dài vung ra, vút một tiếng, không khí bị quất kêu phần phật, mơ hồ như có một luồng khí tức của loài giao long vừa bay lên không trung.
"Thần kỳ!"
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh mỉm cười, nụ cười như trăm hoa nở rộ.
Tần Ninh cũng cười nhẹ, nói: "Thật ra cô dùng roi dài thì tốt nhất nên mặc nhuyễn giáp, còn có thể khiến dáng người trở nên uyển chuyển, nhìn càng... quyến rũ hơn!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viên Viên liền đỏ bừng, trầm mặc không nói.
“Công tử không tập luyện chút sao?”, Diệp Viên Viên hỏi Tần Ninh.
"Ta?"
Tần Ninh hai tay ôm sau đầu, cười nói: "Ta cũng cần phải luyện tập, nhưng không phải bây giờ, phải chờ thêm mấy ngày!"
Khoảng một nén nhang, Tần Hải cùng ba người kia quay lại.
"Nửa ngày trời chiến đấu với đám linh thú, thu lấy linh phách, vậy mà đệ nhìn này..."
Tần Hải mở lòng bàn tay, lệnh bài hiện lên.
Phía trên lệnh bài, một ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng biến thành một cột sáng dựng đứng phía trên lệnh bài.
Cột sáng dài khoảng một thước, nhưng lúc này chỉ có phần cao bằng ngón tay cái là hiện lên vân sáng.
"Chỉ có thể tăng lên một chút xíu như vậy!"
Tần Hải không nói nên lời.
Lục Huyền ở một bên cũng khổ tâm nói: "Với trình độ như vậy, muốn thăng lên thêm một cấp, chắc phải cần ít nhất là một trăm con linh thú hạ cấp!"
Khó trách các trưởng lão của học viện đã nói, nếu nằm trong mười người đứng đầu, tăng lên cấp chín thì có thể được nhận một môn linh quyết và một món linh khí tùy chọn ở viện Linh Quyết và viện Linh Khí.
Tăng lên một cấp thế này đã khó rồi, muốn tăng lên cấp chín... thật sự là không thể tưởng tượng nổi sẽ còn khó khăn như thế nào.
"Lần này học viện khảo hạch, chủ yếu không phải là để cho mọi người săn linh thú, mà là để cho mọi người tranh đoạt lẫn nhau..."
"Thử nghĩ xem, đến lúc mọi người thăng lên cấp hai, cấp ba, sau đó những người cấp cao không ngừng tranh đoạt với những người cấp thấp, thì có thể xuất hiện những người cấp chín hay không?"
Khi Tần Ninh nói ra, mấy người kia mới gật đầu.
Dựa vào việc săn giết linh thú để thăng tới cấp chín, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới.
Cho dù mấy người đạt cảnh giới Linh Hải như bọn họ có ở đây săn giết linh thú một tháng không nghỉ tay thì cũng không thể nào làm được điều đó.
Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tranh đoạt.
"Nói như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận!"
Tần Hải liếc nhìn Tần Ninh thật sâu.
Trong những ngày qua, hắn ta đã học được rất nhiều điều ở học viện Thiên Thần.
Học viện Thiên Thần, từ Linh Tử đến Linh Đồ, sau đó là nội viện và ngoại viện.
Tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, đệ tử có tới mấy trăm ngàn người, ở tình huống này, bên trong học viện khó tránh khỏi sẽ xuất hiện các nhóm đệ tử liên hợp lại với nhau.
Đó cũng là lý do xuất hiện nhiều hội đoàn đệ tử và môn phái nhỏ trong học viện.
Thiên Tử chính là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, đoàn thể lớn nhất của học viện Thiên Thần.
Mà Lăng Thiên lại được vị Thiên Tử đó sủng ái, tập trung đào tạo, lúc nào cũng được mang theo bên người.
Điều này đủ cho thấy vị Thiên Tử kia rất coi trọng Lăng Thiên.
Mà Thiên Tử Đảng đã bám rễ rất sâu ở bên trong bên trong học viện.
Với tính cách của Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, thì bọn chúng không thể nào để yên cho Tần Ninh được.
Chắc chắn chuyến này chúng sẽ phái người đi giết Tần Ninh.
Tần Ninh thăng cấp rất nhanh.
Chẳng mấy chốc mà hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, khiến cho người khác cũng có chút khó tin.
Nhưng mà dù sao thì Tần Ninh cũng mới chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4.
Trong khảo hạch lần này, võ giả từ tầng 1 đến tầng 9 đều sẽ xuất hiện.
“Nhị ca đang lo lắng về Thiên Tử Đảng sao?”, Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, bọn chúng tới bao nhiêu người, ta liền giết bấy nhiêu người, vừa hay ta cũng đang muốn thăng lên cấp chín, để xem thử mấy món đồ tốt ở trong viện Linh Quyết và viện Linh Khí có còn ở đó hay không!"
Nghe vậy, Tần Hải cười khổ lắc đầu.
Tam đệ của hắn ta, từ sau biến cố bị cướp mất Tinh Môn, cho tới bây giờ vẫn luôn trưng ra thái độ điềm tĩnh tự tin như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những điều mà hắn nói nghe giống như khoác lác, hắn đều có thể hoàn thành từng cái một.
"Tiếp tục lên đường thôi, mấy ngày nay bốn người liên tục chém giết linh thú hạ cấp cấp 1, giờ đã thăng cấp rồi, chúng ta có thể đi vào chỗ sâu hơn để mài dũa rèn luyện!"
"Được!"
Sáu người lại lên đường.
Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, còn Tần Ninh có cảnh giới Linh Hải tầng 4. Cho dù hai người muốn mài dũa rèn luyện, thì ít nhất cũng phải tìm linh thú trung cấp cấp 1.
Linh thú hạ cấp cấp 1 đã không còn là mối đe dọa đối với hai người này nữa.
Liên tiếp năm ngày, sáu người ở trong dãy núi, tìm linh thú hạ cấp cấp 1 chính là để cho Tần Hải và ba người còn lại xuất thủ.
Giữa những trận chiến này, Trương Tiểu Soái đã đột phá thành công cảnh giới Linh Hải tầng 2!
Sau đó, sáu người tìm thấy một sơn động, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Chầm chậm, Tần Ninh nói: "Mấy ngày nay ta theo dõi quá trình tu luyện của mọi người, có một ít nhận xét muốn nói cho mọi người biết!"
Nghe vậy, cả bốn người kia đều gật đầu.
Tần Ninh nhìn Lục Huyền, cười nói: "Lục Huyền, thứ mà huynh tu luyện chính là Phá Bộ Đao quyết nhất phẩm, đúng không?"
"Đúng!"
Lục Huyền kinh ngạc, mà Tần Ninh cũng ngạc nhiên.
Phá Bộ Đao quyết chính là linh quyết hạ đẳng nhất phẩm, đao quyết này uy lực cường bạo, nhưng ở trong đế quốc Bắc Minh rất ít người biết tới.
Không ngờ Tần Ninh sau mấy ngày quan sát lại có nhận ra.
Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Phá Bộ Đao quyết, thật ra ý tứ không nằm ở trên chữ “đao”, mà nằm trên chữ “bộ”. Đao pháp của huynh rất thành thạo, nhưng bộ dáng lại thiếu chút linh hoạt".
"Ví dụ như hôm nay, lúc huynh cầm đao chém ra, vốn dĩ huynh có thể một đao giết chết con báo Tử Văn, nhưng đao của huynh lại bị mắc kẹt trong xương của con báo, không cách nào rút ra, đây chính là do đao pháp của huynh có vấn đề!"
"Kế tiếp là bộ, đối với Phá Bộ Đao quyết, thì Phá Bộ chính là điểm mấu chốt, phá vỡ được sự hạn chế trong bước di chuyển thì uy lực của đao sẽ tăng lên mấy bậc!"
Tần Ninh chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Huyền càng nghe càng kinh hãi.
Những nhận xét này, cho dù là cao thủ đao pháp, thì sợ là một số ít người cũng không nói ra được.
Tần Ninh dường như có thể nhìn thấu hết Phá Bộ Đao quyết mà hắn ta đang tu luyện.
Tần Ninh theo dõi đao pháp của hắn ta chỉ mới có mấy ngày, vậy mà có thể nhìn thấu tất cả sao?
"Cảm ơn Tần huynh!"
Lục Huyền chắp tay nói: "Những thứ mà Tần huynh nói đều là những chỗ mà ta còn mông lung, nhờ Tần huynh hôm nay chỉ điểm, ta mới có thể hiểu ra!"
"Ôi trời..."
Trương Tiểu Soái nhất thời kích động nói: "Tần huynh, huynh cũng nhận xét cho ta, nhận xét cho ta đi!"
"Không cần gấp, từng người một!"
Tần Ninh nhìn bốn người, giải thích từng cái một.
Cuối cùng, bốn người kia nhìn nhau, hoàn toàn hoang mang.
Tần Ninh nhận xét sắc bén, ánh mắt cay độc, dường như hiểu hết những mông lung khốn đốn trong quá trình tu luyện của bọn họ.
Đúng là thần thánh!
Chương 127: Sói Tử Văn
Vào lúc này, ngay cả Tuân Ngọc vốn ít nói cũng không khỏi thở gấp và trở nên căng thẳng.
Những gì Tần Ninh nói thật sự là... gãi đúng chỗ ngứa!
Rất khó tưởng tượng, Tần Ninh sau khi nhìn thấy bọn họ thi triển linh quyết liền có thể phân tích được hết thảy những thứ này.
"Tần huynh, huynh thần thánh quá!"
Trương Tiểu Soái lúc này kích động không thôi, vỗ vỗ ngực nói: "Từ hôm nay Tần huynh chính là lão đại của ta, Trương Tiểu Soái ta nguyện ý đi theo Tần huynh!"
"Trương Tiểu Soái, bớt bớt đi!"
Lục Huyền nói đùa: "Diệp Viên Viên tiểu thư có thiên phú dị bẩm, vậy mà Tần huynh chỉ thu làm tỳ nữ, tên nhóc nhà huynh nhìn không ra cái dạng gì, lại là nam nhân, còn muốn làm tiểu đệ của Tần huynh?"
"Lục Huyền, huynh thật không đàng hoàng!"
"Được rồi được rồi!"
Tần Ninh nhìn hai người, cười nói: "Chúng ta... là bạn!"
Lời này vừa dứt, cả ba người đều giật mình.
Tần Ninh đứng dậy nói: "Trong mười ngày tới, mọi người cứ làm theo lời ta nói, cảnh giới của mọi người nhất định sẽ tăng lên!"
"Tam đệ, đệ đi đâu vậy?"
Tần Hải lúc này đứng lên nói.
Mặc dù căn cơ tu luyện của Tần Ninh cao hơn hắn ta, nhưng Tần Ninh vẫn là tam đệ của hắn ta, bây giờ đã quá nửa đêm, thấy tư thế của Tần Ninh nhất định là muốn đi ra ngoài.
"Ta đi chung đường với mọi người sẽ làm chậm trễ tu luyện của mọi người. Hơn nữa, chuyến này ta đi là muốn tìm dược liệu cho đại ca, trong khu thí luyện này không có dược liệu mà ta cần!"
"Đệ muốn đi ra ngoài khu vực thí luyện?"
Vừa nghe lời này, Tần Hải lập tức phản đối: "Không được!"
"Bên trong khu thí luyện có linh thú cấp 2 tồn tại, phạm vi của núi Minh Sơn lớn đến mức nào chứ? Bên ngoài khu thí luyện, chắc chắn có linh thú cấp 2, cấp 3, thậm chí là cấp 4 tồn tại".
"Nhị ca... nhưng dược liệu mà đại ca cần chỉ có ở bên ngoài khu thí luyện!"
Tần Ninh cười khổ, nói: "Huynh yên tâm, không sao đâu!"
Đối với người khác, Tần Ninh có thể bỏ qua, nhưng đối với sự quan tâm của nhị ca, nếu như không khiến cho nhị ca yên tâm, thì huynh ấy nhất định sẽ không để cho hắn rời đi.
Nghe vậy, ánh mắt của Tần Hải lộ ra vẻ vô cùng khó xử.
“Nhị ca, đừng lo lắng, huynh còn không tin đệ sao?”, Tần Ninh nghiêm túc hỏi.
Nghe tới đây, Tần Hải hoàn toàn trầm mặc.
Trên đường đi, Tần Ninh quả thực đã làm quá nhiều chuyện khó tin.
"Vậy thì đệ nhất định phải chú ý an toàn!"
"Được!"
Tần Ninh đứng dậy, mang theo Diệp Viên Viên, rời khỏi sơn động, biến mất vào trong đêm đen.
Khu thí luyện khổng lồ trong đêm tối đen như mực, những cây cổ thụ cao vút xuyên thẳng lên bầu trời, từng lớp từng lớp chắn mất ánh trăng, khiến cho toàn bộ dãy núi trông giống như một con dã thú thời viễn cổ, đầy rẫy những nguy hiểm bất ngờ, khiến cho lòng người sợ hãi.
"Sợ không?"
Tần Ninh mang theo Diệp Viên Viên, hai người đi trong bóng đêm.
“Có một chút!”, Diệp Viên Viên nói thật.
"Không cần sợ, lần này ta đưa cô đi, chính là muốn giúp cô nâng cao một ít thực lực, càng sớm đạt tới cảnh giới Linh Đài càng tốt, thân là Hoàng thể, không thể huấn luyện tầm thường như vậy!"
"Ừm!"
Diệp Viên Viên lúc này mới thở ra một hơi.
Có Tần Ninh ở bên cạnh, nỗi sợ hãi đêm đen của nàng dường như cũng dần dần giảm bớt.
"Ồ?"
Tần Ninh chậm rãi dừng lại.
"Có chuyện gì?"
“Vừa nói muốn trau dồi thực lực cho cô, thì liền gặp chuyện tốt!”, Tần Ninh cười nhẹ nói: “Cô đi cùng ta!”
Từ từ, cả hai leo qua một ngọn đồi nhỏ và đứng trên đỉnh đồi.
Họ nhìn thấy phía trước, giữa một chỗ trũng, có hàng chục con sói màu tím với hình dáng cao hơn ba thước đang vây lấy nhau.
"Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn!"
“Khoảng bốn mươi năm mươi con, ta nghĩ đối với cô cũng không thành vấn đề!”, Tần Ninh cười nói.
"Ừm!"
Linh thú trung cấp cấp 1, sói Tử Văn, sức mạnh của chúng hầu hết đều nằm từ tầng 4 đến tầng 6 cảnh giới Linh Hải, những con sói Tử Văn lúc này đang tụ tập ở đây, trông giống như những bụi hoa màu tím nhấp nháy trong bóng tối vậy.
Diệp Viên Viên không ngờ rằng Tần Ninh lại phát hiện được những con sói Tử Văn này từ bên kia sườn đồi.
Rút roi Thanh Lân ra, Diệp Viên Viên liền quất xuống.
Chát…
Con sói Tử Văn đang đứng bị roi dài cuộn thẳng vào cổ, hô hấp tắc nghẽn, tứ chi không ngừng giãy giụa.
Nhưng Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, thực lực cao cường, lại là Hoàng thể, làm sao con sói Tử Văn này có thể là đối thủ của nàng được.
Ầm một tiếng, cơ thể của con sói Tử Văn nổ tung ra dưới sự chèn ép cực hạn của roi Thanh Lân.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên mỉm cười hài lòng.
Sói Tử Văn có bộ lông cực dày nên rất khó để xuyên thủng phòng ngự của chúng.
Tuy nhiên, roi Thanh Lân đã hoàn toàn lột xác trong tay của Tần Ninh, nên dường như khả năng tâm ý tương thông với nàng đã mạnh hơn rất nhiều.
Roi tốt!
Diệp Viên Viên lúc này tràn đầy tự tin.
Hú...
Đột nhiên, trong chỗ tối, sói Tử Văn bị âm thanh đánh thức, rên rỉ rống lên, nhìn về phía Diệp Viên Viên, ánh mắt toát ra tia sáng xanh âm u, khí tức của bọn chúng lúc này lại càng thêm đáng sợ.
Chát…
Tuy nhiên, đòn tấn công mãnh liệt hơn của Diệp Viên Viên đã nghênh đón chúng.
Roi dài quất xuống, linh lực theo roi dài phóng thẳng ra, linh khí mãnh liệt giống như đã hóa thành hàng ngàn con dao găm không ngừng phóng tới.
Dần dần, những con sói Tử Văn đó càng lúc càng khó ngăn cản.
Hú hú ú...
Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm thấp hơn đột nhiên vang lên, từ phía sau bầy sói, bỗng xuất hiện một con sói có vóc dáng cao năm thước, toàn thân phủ một lớp lông màu tím, chậm rãi bước tới.
Đứng chính giữa mười mấy con sói kia, nhìn con sói này giống y như hạc đứng giữa bầy gà vậy, uy vũ bất phàm.
"Vua sói!"
Sắc mặt của Diệp Viên Viên lúc này đã hơi thay đổi.
Nói chung, sức mạnh cao nhất của loài sói Tử Văn chỉ nằm ở cảnh giới Linh Hải tầng sáu, nhưng một khi có vua sói xuất hiện trong bầy sói, thì con vua sói này chắc chắn vượt trội hơn so với những con sói khác.
Giữa tiếng gầm nhẹ của vua sói, một nhóm sói khác từ phía sau cũng bước ra.
Huyết khí dồi dào toát ra cho thấy mấy con sói vạm vỡ này đều đã đạt tới cảnh giới tầng 6.
Soạt...
Đột nhiên, ba con sói mạnh mẽ lao thẳng về phía Diệp Viên Viên ngay lập tức.
Diệp Viên Viên bình tĩnh, quất roi dài nghênh chiến.
Nhưng đúng lúc này, phía sau nàng lại có ba con sói khác lao nhanh tới.
Ánh mắt Diệp Viên Viên lóe lên, nàng vừa tránh kịp thì một sợi tóc liền đứt ra.
"Gay rồi!"
Đúng lúc này, vua sói đã xông lên cực nhanh, trực tiếp xuất chiến.
"Chịu chết đi!"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, quất roi xuống.
Nàng đã sớm phòng bị chuyện vua sói động thủ, nên khi vua sói vừa xuất chiến thì nàng cũng vừa vặn ép tới gần nó.
Giết chết vua sói rồi thì bầy sói này chẳng qua chỉ là một đống tạp nham rời rạc.
Hú hú ú...
Nhưng vào lúc này, lại có hai con sói từ hai bên trái phải lao thẳng tới cây roi dài của Diệp Viên Viên.
Hai con sói cắn chặt cây roi dài trong miệng, khiến Diệp Viên Viên không thể rút roi ra được.
Mà giờ khắc này, vua sói đã đánh thẳng tới nơi.
Trong lúc cấp bách, Diệp Viên Viên phải buông roi dài ra, cầm dao găm nghênh chiến vua sói.
Vút…
Đúng lúc đó, thanh âm xé gió bỗng nhiên vang lên, rồi một thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt của Diệp Viên Viên, đoạn côn trong tay phóng ra vô cùng chính xác, ngay lập tức đâm thủng cổ họng của con vua sói.
Sau đó, thân ảnh kia nhanh chóng lùi lại, thi thể của con vua sói ngã xuống, đập mạnh xuống đất.
Bầy sói nhìn thấy cảnh này thì rống lên, từng con một bắt đầu lui về phía sau, lập tức bỏ chạy tan tác.
Chương 128: Tiểu Hồn Linh
"Cảm ơn công tử!"
Diệp Viên Viên chắp tay, có chút xấu hổ nói.
Không ngờ nàng lại có thể bị bầy sói làm khó.
Rõ ràng là con vua sói kia đã sắp đặt trận thế, cho nên hết con này đến con khác mới cứ thế xông ra.
Xảo trá!
"Xem ra kinh nghiệm đối chiến của cô vẫn còn quá ít!"
Tần Ninh lau vết máu trên cây côn mỏng rồi nói: "Mệnh môn của sói Tử Văn nằm ở cổ họng, cách hàm dưới của nó ba tấc, nếu như đâm vào vị trí đó thì sói Tử Văn chắc chắn sẽ chết!"
"Ỷ lại vào cảnh giới của bản thân mà cứ tiêu hao linh khí như vậy chính là điều không sáng suốt nhất".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.
Chỉ là những điều này nói thì dễ nhưng làm thì quá khó.
Sao bầy sói lại không biết phòng ngự điểm yếu của mình chứ?
Nhưng Tần Ninh vừa rồi xuất chiêu vô cùng chính xác, tựa như hắn đã thành thạo chuyện này ngàn vạn lần.
Hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, vậy mà có thể nhắm chính xác mệnh môn của một con sói Tử Văn cảnh giới Linh Hải tầng 7, và giết chết chỉ bằng một đòn.
Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức nào?
"Hả?"
Ánh mắt của Tần Ninh bỗng nhiên bất động.
Diệp Viên Viên cũng đang nhìn về phía trước, bên cạnh con sói Tử Văn đã chết lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người màu xám đen.
Mấy bóng người đó chỉ dài bằng ngón tay, nhảy lên nhảy xuống trên thân con sói Tử Văn, bận rộn qua lại, dường như đang thu thập thứ gì đó.
"Sao vậy? Công tử!"
"Thú vị, thú vị... Tiểu Hồn Linh".
Trên mặt Tần Ninh lộ ra một tia vui mừng, hắn bước thẳng về phía trước.
Trong khoảnh khắc, những bóng người nhỏ bé màu xám đen đó đã ẩn dưới xác con sói Tử Văn và biến mất.
"Con sói Tử Văn này là do ta và tỳ nữ của ta giết chết, linh hồn của nó phải thuộc về bọn ta, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi lại muốn trộm đồ của người khác sao!"
Tần Ninh đứng ở trước thi thể chậm rãi lên tiếng.
Đột nhiên, những bóng xám nhỏ bé nhảy ra, đứng ở trên thi thể của con sói, chỉ vào Tần Ninh hét lên một tiếng.
"Cái gì? Ta nói sai sao? Các ngươi là trộm, một đám trộm cướp!"
Tần Ninh chỉ vào những bóng xám nhỏ đó mà mắng.
Đúng lúc này, những bóng xám nhỏ tụ hợp lại với nhau, vô cùng tức giận, kịch liệt nhảy lên muốn đánh Tần Ninh, nhưng kỳ quái là không có tên nào xuất thủ.
Diệp Viên Viên bước tới, mới nhận ra những bóng xám nhỏ bé này đứa dài đứa ngắn loi nhoi, hình dáng tay chân cũng chỉ là tượng trưng, trông giống như mấy cái đầu trọc nhỏ vậy, cho dù tức giận thì trông cũng... rất dễ thương!
“Hừ, các ngươi nếu không muốn làm trộm cướp thì hứa với ta một điều kiện, sau đó những linh thú này ta sẽ cho các ngươi!”
Tần Ninh nói.
Đột nhiên, những bóng xám nhỏ đó nhìn nhau qua lại, từng cái bóng xám nhỏ đẩy những cái bóng xám lớn hơn một chút tiến về phía trước.
"Giúp ta tìm Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh trực tiếp nói.
Bóng xám nhỏ bé lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Được rồi, đám Tiểu Hồn Linh các ngươi quả nhiên là kẻ trộm. Ta muốn nói cho cả thế giới biết Tiểu Hồn Linh là kẻ trộm!"
Nghe vậy, những bóng xám nhỏ đó lại lập tức đẩy Tiểu Hồn Linh cầm đầu ra, con Tiểu Hồn Linh đó liền gật đầu.
Không lâu sau, đám Tiểu Hồn Linh hấp thụ xong linh hồn của con sói Tử Văn thì lên đường cùng Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
Trên đường đi, Diệp Viên Viên thực sự khó hiểu.
Tiểu Hồn Linh?
Nàng chưa từng nghe nói qua cái tên này, nhưng Tần Ninh hình như... rất quen thuộc!
"Tiểu Hồn Linh cũng là một loại linh thú".
Tần Ninh dường như nhìn ra sự khó hiểu của Diệp Viên Viên, nên chậm rãi nói: "Những linh thú này sinh ra theo một phương thức rất kỳ quái, chính là từ linh hồn của các linh thú khác sinh ra, không có tính công kích, cũng không có năng lực tự bảo vệ mình".
"Hàng trăm ngàn năm trước có rất nhiều Tiểu Hồn Linh như thế này, các võ giả lịch luyện trong dãy núi này sẽ làm bạn với chúng, có thể đổi lấy tin tức".
"Nhưng con người lại quá tham lam. Một số người đã bắt đầu bắt những Tiểu Hồn Linh làm linh sủng hoặc gián điệp. Theo thời gian, số lượng Tiểu Hồn Linh ngày càng ít đi. Cho đến nay thì hầu như rất khó để nhìn thấy chúng!"
"Ta cũng cảm thấy rất lạ khi gặp được chúng ở đây".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu: "Vậy thì tại sao khi công tử nói chúng là kẻ trộm, những Tiểu Hồn Linh này phản ứng mạnh như vậy?"
"Chúng từ khi mới sinh ra chính là đã trộm linh hồn của linh thú. Vì vậy, chúng sợ nhất bị gọi là kẻ trộm".
Nghe vậy, Diệp Viên Viên che miệng cười thầm.
Không ngờ những Tiểu Hồn Linh này lại thú vị đến vậy.
Những Tiểu Hồn Linh đó nhảy xung quanh, mang theo Tần Ninh và Diệp Viên Viên bay giữa các ngọn núi.
Khi cả hai tiến về phía trước, bầu trời đã dần sáng lên.
Hai người đi tới dưới chân một ngọn núi.
Những Tiểu Hồn Linh đó dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.
"Cảm ơn các ngươi!"
Nhìn những Tiểu Hồn Linh, Tần Ninh cười nói: "Các ngươi không phải kẻ trộm!"
Nghe vậy, đám Tiểu Hồn Linh tung tăng nhảy đi, trong nháy mắt đã biến mất vào khu rừng.
"Đến nơi rồi!"
Nhìn về phía trước, Tần Ninh lên tiếng.
"Tử Tinh Huyết Long Sâm nghe nói nó có tác dụng bổ sung khí huyết cực kỳ mạnh mẽ cho các võ giả".
"Không phải chỉ có vậy!"
Tần Ninh cười nói: "Luyện chế thành Tử Huyết linh đan còn có tác dụng củng cố nền tảng của võ giả cảnh giới Linh Hải, tăng cường Linh Hải, công hiệu càng lớn hơn".
"Tử Huyết linh đan..."
Diệp Viên Viên gật đầu.
Nàng chưa bao giờ nghe thấy tên của loại đan dược đó, nhưng Tần Ninh hiển nhiên lại rất quen thuộc với nó.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta bắt đầu leo núi!"
"Leo núi?"
“Đúng vậy!”, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh núi nói: “Tử Tinh Huyết Long Sâm chứa năng lượng huyết khí vô cùng mạnh mẽ, nhưng bình thường luôn có sư tử Tử Tinh canh giữ”.
Sư tử Tử Tinh, linh thú hạ cấp cấp 2, thực lực ít nhất phải tương đương với cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Cảnh giới Linh Đài, dùng linh khí đúc nên Linh Đài, chưa nói đến nguồn linh khí phong phú bên trong cơ thể, một khi Linh Đài được đúc hoàn thiện thì thực lực của cơ thể có thể nói là tăng lên mấy lần, hơn nữa linh khí càng ổn định hơn!
Điều này vượt xa cảnh giới Linh Hải.
Đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6, Diệp Viên Viên tự tin có thể chiến đấu với những đối thủ cảnh giới Linh Hải tầng 8.
Nhưng cảnh giới Linh Đài thì...
Quá khó!
Gần như là không thể.
Làm thế nào mà hai người bọn họ lại cướp được Tử Tinh Huyết Long Sâm dưới chân sư tử Tử Tinh có cảnh giới Linh Đài chứ?
Hai người chậm rãi chờ đợi, khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh màu xanh đã phi nước đại phóng lên.
Nhìn kỹ lại, đó chính là con bò xanh bên cạnh Tần Ninh.
"Tiểu Thanh, mày đã chậm hơn rất nhiều!"
Nghe được lời nói của Tần Ninh, Tiểu Thanh xấu hổ đi vòng vòng một lúc, sau đó hết sức phấn khởi nhìn Tần Ninh.
"Con bò đại ngốc này, mày lại lén ăn được đồ tốt gì vậy hả? Sao càng lúc càng to lên thế này!"
Tần Ninh cười mắng: "Sau này tao cho mày ăn ngon hơn, có hứng thú không?"
Tần Ninh vừa nói với nó vừa nhìn lên sườn núi.
Nghe vậy, Tiểu Thanh lùi lại một bước, nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy cảnh giác.
"Sợ sao?"
Tần Ninh bĩu môi nói: "Nhớ năm đó, tổ tiên của mày có thể nói là đã đột phá hết cảnh giới Tứ Linh, thậm chí đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, haiz, không ngờ con cháu đời sau lại dễ bị khiếp hãi đến như vậy!"
"Ta thấy cả đời này ngươi cũng không có khả năng thức tỉnh huyết mạch của thần thú Quỳ Ngưu, phát triển thành Quỳ Ngưu được, ngươi chỉ có thể cả đời ở khe núi này ăn trộm được ít linh dược mà thôi".
"Bòooo..."
Nghe vậy, Tiểu Thanh bất mãn kêu lên, bốn móng dậm mạnh xuống đất, nhìn chằm chằm lên đỉnh núi.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"
Tần Ninh mang Diệp Viên Viên đi theo Tiểu Thanh, cùng leo lên đỉnh núi.
Chương 129: Tử Tinh Huyết Long Sâm
Hai người chậm rãi đi tới giữa sườn núi, Tần Ninh đột nhiên dừng lại, tựa hồ như đang tìm thứ gì dọc theo sườn núi.
"Tìm thấy rồi!"
Nhìn bãi cỏ xanh trước mặt, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
Tần Ninh quỳ xuống rút lá cỏ, vắt ra chất lỏng màu xanh rồi thu lại từng chút một.
Sau khi chậm rãi thu thập đầy một lọ chất lỏng màu xanh, Tần Ninh mới dừng lại.
"Đến đây!"
Khẽ vẫy tay với Diệp Viên Viên, Tần Ninh nở nụ cười.
Diệp Viên Viên mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng vẫn tiến lên phía trước.
Lúc này, Tần Ninh hướng lòng bàn tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Diệp Viên Viên.
"Công tử…"
"Đừng cử động…"
Tần Ninh chậm rãi lấy ra từng giọt chất lỏng màu xanh bôi lên mặt, cổ, tay và quần áo của Diệp Viên Viên.
Không lâu sau, toàn thân và quần áo của Diệp Viên Viên đã biến thành màu xanh.
Làm xong hết thảy, Tần Ninh tiếp tục bôi những giọt nước còn sót lại lên trên người của mình.
"Đi thôi!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Nhìn theo bóng lưng Tần Ninh rời đi, sắc mặt Diệp Viên Viên đỏ bừng.
"Cái tên này... ta tự mình làm được mà..."
Hai bóng người đi về phía đỉnh núi, từ từ, có một luồng khí tức thiêu đốt xông thẳng vào mặt họ.
Sườn núi này cao ngàn trượng, đáng lẽ chỗ cao phải là chỗ lạnh nhất, nhưng lúc này họ càng đi lên cao càng cảm thấy nóng.
"Đến nơi rồi!"
Tần Ninh dừng lại, nhìn xa trăm thước về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, một hang động hiện ra trước mặt hai người.
“Đó là… sư tử Tử Tinh!”, Diệp Viên Viên cầm chặt roi nói.
"Không cần!"
Tần Ninh dừng lại, cười nói: "Cứ để Tiểu Thanh lo là được rồi!"
Tiểu Thanh?
Con bò xanh này dường như chỉ mới đột phá được mấy tầng của cảnh giới Linh Hải, đi lên đó không phải là tự tìm chết sao?
Tiểu Thanh xông thẳng về phía trước, khí thế như chẻ tre.
"Bòoo..."
Tiếng kêu lớn đột ngột của nó báo động cho con thú to xác bên trong động.
Gàooo…
Trong tích tắc, một tiếng gầm khác vang lên, một thân ảnh bước ra khỏi sơn động.
Thân ảnh này cao mười thước, có cái bờm to màu tím như đá tử tinh, đôi mắt nó vô cùng có thần, lấp lánh ảnh lửa.
Sư tử Tử Tinh!
“Tiểu Thanh!”, Tần Ninh thúc giục.
Nghe vậy, con bò xanh nhỏ tức giận, liều lĩnh lao đến chỗ sư tử Tử Tinh.
Bang…
Nhưng ngay sau đó, trong tích tắc, một tiếng nổ vang lên, thân ảnh của Tiểu Thanh đột nhiên ngã xuống đất, văng ra xa hàng trăm mét.
Nhưng Tiểu Thanh không thèm để ý, bộ lông màu xanh của nó xù lên trong nháy mắt cứ như một con nhím vậy, lao ra lần nữa.
Nó lao tới năm sáu lần, con sư tử Tử Tinh hung dữ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.
Nó đuổi theo Tiểu Thanh và bắt đầu công kích mãnh liệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thanh cho dù chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng tựa như đánh mãi không gục, liên tục đứng lên khiêu khích con sư tử Tử Tinh.
"Chúng ta vào động thôi!"
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười, tiến lên một bước.
Hai người vừa mới bước tới, thì bất chợt giữa khe đá bốn phía của sơn động phóng ra những con rắn, mỗi con dài cả thước.
Những con rắn dài, toàn thân màu đỏ, với đôi mắt xanh âm u đang bò khắp sơn động.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên lạnh lùng rút roi ra.
"Không cần!"
Tần Ninh ngăn lại.
Diệp Viên Viên thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc đó, mấy con rắn đã... lui về sau!
"Sử tử Tử Tinh là linh thú cấp 2 có linh tính cực mạnh, nên nó sẽ để lại một số thứ bảo vệ sào huyệt của nó!"
"Thứ chất lỏng mà chúng ta bôi lúc nãy là do đám này... đi tiểu lên..."
Nghe vậy, Diệp Viên Viên mở to mắt trừng Tần Ninh.
"Haiz... chỉ có như vậy thì những con rắn Hồng Văn này mới làm ngơ với chúng ta, bằng không, đám rắn Hồng Văn này sẽ nhai đầu chúng ta tới tận xương!"
Dù biết như vậy, nhưng Diệp Viên Viên vẫn có cảm giác... ghê tởm!
"Đi thôi, đi lấy Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh bật cười, bước vào trong sơn động.
Bên trong sơn động, một luồng khí tức nóng bỏng tỏa ra.
Sơn động rộng có mấy chục thước.
Đúng lúc này, trong sơn động, giữa luồng ánh sáng toát ra bốn phía, xuất hiện từng luồng ánh sáng màu tím, soi sáng trên người bọn họ.
"Ồ? Đá Tử Tinh Nguyên!"
Tần Ninh nhìn về phía trước, có chút giật mình.
"Đá Tử Tinh Nguyên là gì?"
"Sư tử Tử Tinh trong vòng mười năm sẽ trải qua một lần biến hóa, lông trên người sẽ rụng thành từng đống, nếu may mắn sẽ ngưng tụ thành đá Tử Tinh Nguyên theo thời gian!"
"Đá Tử Tinh Nguyên chứa lượng viêm khí dồi dào, là thứ rất quan trọng đối với linh đan sư và linh khí sư để thăng cấp ngọn lửa của mình".
"Hơn nữa, đối với việc ngưng tụ Linh Hải cũng rất có công hiệu!"
Tần Ninh nói, đi tới chỗ đá Tử Tinh Nguyên.
Hắn vung tay một cái, thu hết đá Tử Tinh Nguyên vào.
“Khoảng một trăm viên, có lớn có nhỏ, cô lấy mười viên đi!”, Tần Ninh cười nói.
Thấy Diệp Viên Viên hơi giật mình, Tần Ninh lại nói: "Cô không phải linh đan sư hay linh khí sư, lấy mười viên là đủ rồi, lấy nhiều hơn cũng không dùng được. Tuy rằng đá Tử Tinh Nguyên này có tác dụng thần kỳ, nhưng viêm khí của nó dù sao cũng quá nặng!"
"Được!"
Diệp Viên Viên chọn mười viên đá rồi cất đi.
Tần Ninh nhìn về phía một bệ đá trống phía trước, ánh mắt dần an định lại.
Tiến lên một bước, hắn ngồi lên trên bệ đá.
Nhắm mắt hít thở một lúc, Tần Ninh mới mở mắt ra, khẽ mỉm cười.
"Tử Tinh Vương Tọa!"
Tần Ninh cười nói: "Tặng cô đó!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên kinh ngạc.
Nàng cũng đã từng nghe nói về Tử Tinh Vương Tọa.
Sư tử Tử Tinh là linh thú cấp 2, bản thân của nó vô cùng có linh tính.
Nó đặc biệt thích sắp xếp sào huyệt của mình, sạch sẽ gọn gàng vô cùng.
Đối với "giường ngủ”, nó có một sở thích đặc biệt là chọn những thứ đá chứa đựng linh khí của trời đất dựng nên.
Theo thời gian, điều này sẽ biến "giường" của nó trở thành một món bảo vật rất có lợi cho việc tu luyện.
Võ giả gọi đó là Tử Tinh Vương Tọa.
Ngồi trên Tử Tinh Vương Tọa để tu luyện, lực cảm ứng linh khí trời đất sẽ mạnh hơn rất nhiều, lợi ích không khác gì ngồi trên một tòa tụ linh trận.
Thứ này có giá trị đến nỗi không thể mua được bằng vàng, chỉ có thể được giao dịch bằng những viên linh thạch.
Linh thạch ở đế quốc Bắc Minh không phải là một loại tiền tệ giao dịch phổ biến, ngàn vạn lượng vàng thậm chí cũng không mua nổi một viên linh thạch.
Nếu như Tử Tinh Vương Tọa này xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh, thì ngay cả cường giả cảnh giới Linh Phách cũng sẽ ra tay tranh đoạt.
Tần Ninh hào phóng như vậy, khiến cho Diệp Viên Viên có chút ngại ngùng.
Tần Ninh thong thả dạo quanh sơn động giống như là đang đi dạo trong khu vườn sau nhà của hắn.
"Công tử, chúng ta nhanh lên, ta sợ rằng Tiểu Thanh sẽ không trụ được lâu".
"Yên tâm đi!"
Tần Ninh phất tay, cười nói: "Đứa nhóc đó da thịt dày, bị đánh càng nhiều càng mạnh lên".
Vừa dứt lời, Tần Ninh dừng lại, nhìn về phía trước.
Dưới chân sơn động có một dòng suối trong vắt, từng cụm linh vật màu tím giống như củ sâm nằm lặng lẽ trong làn nước ở rìa con suối.
"Tử Tinh Huyết Long Sâm!"
Tần Ninh mỉm cười.
Chương 130: Phiền phức tới rồi
Nhìn Tử Tinh Huyết Long Sâm trên dòng suối, ánh mắt của Diệp Viên Viên cũng sáng lên.
Thứ này nếu như xuất hiện ở Đế Đô, đem ra đấu giá thì ít nhất cũng phải bán được trăm vạn lượng hoàng kim.
Có thể nói là vô cùng trân quý!
Tần Ninh lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận hái Tử Tinh Huyết Long Sâm xuống, đặt vào trong bình ngọc.
Làm xong việc, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
"Đi thôi!"
Nhìn thấy chung quanh không còn thứ gì đặc biệt, Tần Ninh mới cười nói.
"Ừm!"
Lần này, bọn họ thu được đá Tử Tinh Nguyên, Tử Tinh Vương Tọa và Tử Tinh Huyết Long Sâm, ba thứ vô cùng quý giá, mang về Đế Đô chắc chắn sẽ gây nên sóng gió trong thiên hạ.
Suy cho cùng, không phải hang ổ sư tử Tử Tinh nào cũng có hai thứ quý giá là Tử Tinh Vương Tọa và đá Tử Tinh Nguyên.
Không thể không nói, họ đã vô cùng may mắn!
Nhưng Tần Ninh đã biết trước.
Tiểu Hồn Linh có thể nói là con cưng của thiên nhiên, ở trong khu rừng này không có chỗ nào là không đi qua được, chúng đã đưa hắn tới hang ổ của con sư tử Tử Tinh này thì chắc chắn đồ tốt bên trong cũng vô cùng phong phú.
Bây giờ nhìn lại, đúng như dự đoán.
Khi cả hai ra khỏi sơn động, họ đi bộ dọc theo con đường đi xuống sườn núi.
Lúc này, dưới chân núi, Tiểu Thanh và con sư tử Tử Tinh vẫn đang đối đầu với nhau.
Nhưng vào lúc này, con sư tử Tử Tinh đang thở hổn hển nhìn con bò xanh trước mặt.
Dù sao nó cũng không thể hiểu nổi, tại sao con bò xanh này lại bá đạo như vậy?
Con sư tử Tử Tinh gần như đã cố gắng hết sức, nhưng không có cách nào phá được phòng ngự của con bò xanh.
Nó chỉ là một con thú thôi mà!
Không đúng, nó chỉ vốn là một con thú!
Gào…
Cuối cùng, sư tử Tử Tinh khó chịu gầm lên với Tiểu Thanh, sau đó xoay người đi về phía sườn núi.
Vậy mà nó đã... bỏ chạy!
Tiểu Thanh lúc này mới sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Tiểu Thanh, mau đi thôi!"
Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên lúc này xuất hiện, đi tới sau lưng của Tiểu Thanh, Tần Ninh kéo Diệp Viên Viên lên, hai người ngồi trên lưng con bò phóng đi.
Không lâu sau khi họ bỏ lại những ngọn núi sau lưng, thì trong núi lại vang lên tiếng gầm chói tai truyền đến.
“Con sư tử bị ngươi chọc giận rồi đó Tiểu Thanh!”, Tần Ninh cười nói.
"Bòoo..."
Tiểu Thanh phấn khích kêu lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi được một lúc thì họ mới dừng lại.
Tìm được một chỗ dưới chân núi, hai người khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, trong tay Tần Ninh nắm chặt một viên đá Tử Tinh Nguyên, bắt đầu chậm rãi hấp thu.
Đá Tử Tinh Nguyên chứa nhiều viêm khí, viêm khí này có thể giúp linh hải ngưng tụ.
Tần Ninh lần này không chỉ muốn đột phá cảnh giới, mà còn muốn thăng cấp ngọn lửa của mình.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Bên trong cơ thể Tần Ninh, giữa lục phủ ngũ tạng, một luồng hỏa khí đã lan tràn.
Ngọn lửa cam của hắn đã đậm lên rất nhiều.
Từ lửa cam hạ đẳng, thăng lên lửa cam trung đẳng!
Cùng lúc đó, bên trong lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ cơ thể của Tần Ninh, một luồng linh khí cũng chậm rãi tản ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 5!
Lửa luyện đan cam trung đẳng!
Tần Ninh thở ra một hơi rồi đứng lên.
"Công tử..."
"Ừm!"
Gương mặt của Diệp Viên Viên lúc này đỏ bừng, thân hình tuyệt mỹ khiến cho người khác phải ngẩn ngơ.
Mấy ngày nay nàng hấp thụ đá Tử Tinh Nguyên, căn cơ tu luyện tăng lên vùn vụt, tuy rằng không thể đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7, nhưng cũng đã tiến bộ khá nhanh.
Hơn nữa, nàng đã từng nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm khi đi ra ngoài khu vực thí luyện.
Tuy nhiên, nàng đã không gặp phải chút rắc rối nào.
Tần Ninh dường như đã quá quen thuộc với dãy núi Minh Sơn, nơi khiến cho biết bao nhiêu võ giả đều phải thất kinh hồn vía.
"Hôm nay cô không thể hấp thu viêm khí của đá Tử Tinh Nguyên nữa!", Tần Ninh dặn dò: "Nếu không, gương mặt tuyệt đẹp của cô sẽ không chỉ đỏ hồng khả ái như vậy, mà sẽ bị lửa đỏ thiêu đốt bừng bừng!"
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Viên Viên lại càng thêm đỏ.
"Dãy núi Minh Sơn trải qua mấy vạn năm, trong đó có không ít đồ tốt. Chuyến đi này là vì đợt nội viện thí luyện sắp tới, nên ta sẽ dẫn cô đi trau dồi thêm!"
"Vâng!"
Cả hai đều đã sẵn sàng lên đường.
Tiểu Thanh đã đi ra phía trước.
"Cút cút, không có phần của ngươi đâu!"
"Bòoo..."
Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh lại rưng rưng.
"Ngươi…"
Tần Ninh không nói nên lời.
"Được rồi được rồi, cho ngươi ba viên đá Tử Tinh Nguyên, chỉ có ba viên thôi đó!"
Nghe vậy, Tiểu Thanh gật đầu lia lịa.
Tần Ninh lấy ra ba viên đá Tử Tinh Nguyên to bằng lòng bàn tay, đưa lên cho nó.
Tiểu Thanh há miệng, một hơi nuốt xuống mà vẫn chưa thỏa mãn
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên không khỏi kinh ngạc.
Nàng đã thấy bò ăn cỏ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy bò ăn đá!
Đây thực sự là một con bò sao?
"Xuất phát thôi!"
Tần Ninh lúc này vỗ vỗ Tiểu Thanh, cười nhẹ nói.
"Hửm?"
Đột nhiên, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.
"Mấy người nhị ca hình như gặp rắc rối rồi!"
Tần Ninh cau mày nói: "Tiểu Thanh, xuất phát, trở về!"
"Bòoo..."
Duỗi chân, Tiểu Thanh ngay lập tức sẵn sàng xuất phát.
Hai bóng người ngồi trên lưng Tiểu Thanh, phóng đi với tốc độ cực nhanh, như hóa thành một làn khói xanh rồi hoàn toàn biến mất...
...
Dãy núi Minh Sơn, bên trong khu vực thí luyện.
Giờ phút này, giữa một trận hỗn loạn, có bốn người đang chật vật.
Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lúc này đang đứng thành một vòng tròn, lưng dựa vào tảng đá, nhìn hàng chục bóng người vây xung quanh.
“Sở Thành Hạc, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”, Tần Hải âm trầm nói.
"Ha ha, Tần Hải, thứ ta muốn không chỉ là linh ấn, đệ đệ của ngươi đâu?"
Sở Thành Hạc cười nói: "Nếu như hắn không xuất hiện, thì các ngươi chuẩn bị chết đi!"
“Sở Thành Hạc, ngươi đừng quá đáng, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi lại còn muốn giết người?”, Lục Huyền lúc này cũng trầm giọng quát lên.
Mấy ngày qua, trong quá trình bọn họ tiêu diệt linh thú, cuối cùng đã có thể nâng cấp linh kí của mình lên cấp ba.
Nhưng những kẻ này đã tới cướp đoạt linh ấn của họ.
Bây giờ bọn chúng thậm chí còn không muốn thả bọn họ đi.
Chém tận giết tuyệt, thật là lòng dạ độc ác!
“Ta làm việc, trước giờ đều không thích để lại hậu họa cho mình!”, Sở Thành Hạc hừ một tiếng, nói: “Các ngươi tốt nhất là giao Tần Ninh ra đây, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!
"Ta liều mạng!"
Trương Tiểu Soái hung hăng nói: "Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết Tần huynh đang ở đâu!"
"Muốn chết!"
Nhìn thấy Trương Tiểu Soái xông tới, Sở Thành Hạc cũng trực tiếp bước tới, tung ra một quyền.
"Liệt Phong quyền!"
Quyền kình mang theo linh khí, khí thế mãnh liệt, đấm thẳng tới.
Trương Tiểu Soái vung tay đập côn sắt ra.
Bang…
Một tiếng nổ vang lên, côn sắt của Trương Tiểu Soái văng khỏi tay hắn ta, sắc mặt hắn ta tái nhợt, một ngụm máu phun ra, ngay lập tức hắn ta ngã xuống đất.
"Đại ca, người này để ta giết!"
Sở Tiên Kiệt lúc này mới cười nói: "Cái tên này còn muốn dựa hơi Sở Tiên Kiệt ta, cũng không biết tự nhìn lại mình!"
Sở Tiên Kiệt cầm một thanh trường kiếm bước ra ngay lập tức, đuổi theo Trương Tiểu Soái đay bay vùn vụt, một kiếm đâm tới.