• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-96

Chương 96: Quyết định vào viện nghiên cứu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87263.png

Xem ảnh 2
87263_2.png
Hóa ra thầy Lãnh Gia đang chờ thầy Tư Dạ.



Sau khi thầy Tư Dạ đi ra, thầy Lãnh Gia đi song song với thầy ấy, dường như vừa đi còn vừa nói gì đó.



Nhìn bóng dáng hai người giống hệt như một nam một nữ.



Còn ở phía bên này, đám nữ sinh đã nhao nhao lấy điện thoại di động trong suốt ra, hoặc dùng chiếc nhẫn ngay trên ngón tay mình ngắm thẳng vào hai người họ, chụp “tách tách tách”.



Đây quả thực là học viện gay mà! Kiểu di động đang phổ biến hiện giờ là dạng trong suốt, còn tiên tiến hơn thì chính là dạng chiếc nhẫn như trên ngón tay các nữ sinh kia.



Thật ra trên nhẫn có ống kính chiếu hình, có thể chiếu màn hình điện thoại ra bất cứ đâu.



Ví dụ như bạn có thể chiếu màn hình ra lòng bàn tay của mình, sau đó điều khiển điện thoại thông qua công nghệ cảm ứng quang nên vô cùng thuận tiện.



Nguyên lý của nó tương tự với bàn phím ảo.



Trên nhẫn cũng được cài đặt một số chức năng đơn giản, ví dụ như nhận một bên là chụp ảnh, nhấn một bên khác là quay video, vân vân.



Ống kính chiếu hình trên nhẫn có thể thực hiện luôn cả chức năng quay chụp.



“Bạch Mặc ra rồi!” Thoắt cái, Hàn và anh Béo cũng đã đến đây.



Anh Béo nhìn Kình Thiên bằng vẻ mặt sùng bái: “Cuối cùng tớ cũng được thấy đội trưởng Thanh Long bằng xương bằng thịt rồi.” Xem ra Đình Thiên rất ít khi xuất hiện trong học viên cay này.



“Bọn tớ đến rồi đây.



Có cần giúp gì không?” Hắn nhìn tôi và Nhan Lăng.



Trong mắt Nhan Lăng lộ rõ vẻ căng thẳng, còn có cả chút e ngại: “Chỉ có chúng ta sao? Thế này thì chỉ càng giúp càng loạn thôi.” Khi nhìn về phía tôi, cô ấy cười áy náy: “Tô Linh, ở đây không có ai có thể thắng được Kình Thiên.



Người có thể thì đều ở trong Doanh trại đặc nhiệm rồi.



Cậu lựa thời cơ rồi dẫn Bạch Mặc chạy đi.



Chuyện này cũng không mất mặt đâu.” Vào lúc các nữ sinh bị bóng lưng của thầy Lãnh Gia và thầy Tư Dạ thu hút thì Bạch Mặc và Tình Thánh đã đi ra khỏi phòng học.



Tôi thấy Tình Thánh bá vai bá cổ Bạch Ngốc nhà tôi, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất khó chịu! Trong lòng sóng cuộn biến gầm, hơn nữa, thứ đang cuộn trào còn là dung nham đỏ rực.



Trước đây, tôi chưa bao giờ lo lắng đến chuyện nam sinh trong trường sẽ cuỗm mất Bạch Mặc, bởi vì trong trường cũ thật sự không có nhiều nam sinh đẹp trai.



Ở Thanh Lam, Bạch Mặc đã được xem là một trong những người đẹp trai nhất.



Nhưng trong ngôi trường này, thực sự có quá nhiều nam sinh đẹp trai.



Ngay cả hiệu trưởng và giáo viên, tất cả đều có chỉ số nhan sắc cao chót vót.



Lại thêm những điều mà đám Nhan Lăng và Hàn từng nói, thật sự khiến tôi cảm thấy lo lắng vô cùng! Hơn nữa, mấy tên công tử lăng nhăng thế này rất dễ là Bi (Bisexual, người song tính luyến ái trong cộng đồng LGBT, tức có thể yêu cả trai và gái), nghe nói không ít minh tinh đều thế.



Ngay lúc tôi muốn xông lên phía trước, Kình Thiên đột nhiên xoay người lại.



“Rầm!” một tiếng, anh ta đập tay lên khung cửa phòng học, chặn đứng Bạch Mặc và Tình Thánh.



“A!” Đám nữ sinh đồng loạt la hét ầm ĩ.



“Câm miệng!” Kình Thiên quay đầu quát to.



Các nữ sinh vội vàng che miệng lại, nhìn Kình Thiên với vẻ kích động mập mờ.



F*ck f*ck f*ck! Chẳng ngờ cốt truyện máu chó dành cho nữ chính trong mấy bộ phim Mary Sue ngốc nghếch, ngọt ngấy lại xảy ra với Bạch Ngốc nhà tôi! Tôi muốn dẫn cậu ta đi xin nghỉ học, rời khỏi trường này ngay lập tức! Nếu không thì trên đầu tôi sẽ mọc đầy cỏ(*) mất!



(*) “Có” có màu xanh, và bên Trung Quốc, khi bị người yêu hay vợ/chồng của mình ngoại tình, người ta thường nói bản thân bị cho đội nón màu xanh, vì hai thứ đều có màu xanh nên ám chỉ ý giống nhau.



Bạch Mặc bình tĩnh đứng lại, Tình Thánh đang khoác vai Bạch Mặc thì nhướng mày nhìn Kình Thiên: “Chuyện gì đây? Muốn tỏ tình hả?” “A!” Các nữ sinh kinh ngạc hét lên khe khẽ.



Mặc dù có vài nữ sinh nhìn giống như mấy chị gái học năm tư, thế nhưng lúc này, mỗi người đều mang đôi mắt hình trái tim, hóa thân thành thiếu nữ hồng phấn hết cả.



Tức chết mất! Tôi muốn xông đến! Thế nhưng phía trước có quá nhiều người, hành lang lại hẹp, muốn chen cũng không chen nổi.



Kình Thiên không thèm liếc Tình Thánh mà chỉ nhìn Bạch Mặc: “Chơi bóng không? Mày thắng, tao sẽ bỏ qua chuyện kia.



Nếu tao thắng, hừ.” Kình Thiên cười nói, “Đừng quên, bạn gái của mày phải đi theo tạo hoàn thành ba nhiệm vụ.



Lúc đó, tao sẽ không...” Kình Thiên chậm rãi ép sát Bạch Mặc, cười xấu xa: “Dịu dàng với cô ta.”



Đôi mắt cá chết của Bạch Mặc lập tức trở nên sắc bén.



Cậu lạnh lùng lườm Kình Thiên: “Được, không thể sử dụng năng lực.” “Ha! Ha! Ha!” Kình Thiên cười đầy giả dối: “Sao có thể sử dụng năng lực chứ, tạo sẽ bị người ta nói là bắt nạt người mới mất.” Kình Thiên liếc mắt nhìn cả đám nữ sinh, lại nháy mắt mấy cái, vẻ quyến rũ bắn ra bốn phía.



Các nữ sinh lập tức kích động không thôi.



“Đi” Bạch Mặc giơ tay, đẩy cánh tay Kình Thiên đang chặn đường mình ra, rời khỏi phòng học, cả người không ngừng phóng hơi lạnh.



Kình Thiên cười giễu, đút hai tay vào túi quần rồi cũng đi theo sau Bạch Mặc.



Tình Thánh thì nhìn Bạch Mặc rồi lại nhìn sang Kình Thiên.



Anh ta nhướng mày, môi khẽ cong lên thành nét cười mơ hồ rồi cũng bước theo.



Trên hành lang, ba nam sinh đi song song tiến về phía trước.



Chiều cao của bọn họ sàn sàn như nhau, nhưng cách ăn mặc không giống nhau, khí chất cũng khác biệt.



Kình Thiên ngang ngược, Bạch Mặc lạnh lùng, Tỉnh Thánh phong lưu, thế nên dù ba người bọn họ đang đi chung với nhau thì người khác cũng có thể phân biệt được rõ ràng, sẽ không vì bóng lưng hao hao mà lẫn lộn người này với người kia.



Các nữ sinh lập tức cùng ùa lên, đi theo sau ba người họ, lập thành một bức tường người chặn trước mặt tôi.



Tôi muốn chen lên phía trước, thế nhưng lại bị người ta ghét bỏ: “Chen cái gì mà chen?” Tôi chỉ đành ấm ức lùi lại.



“Đừng chen nữa, lát đến sân bóng rổ là được, chỗ đó khá rộng.” Nhan Lăng an ủi tôi.



“Này Boss, rốt cuộc giữa cậu, Bạch Mặc và đội trưởng Thanh Long đã xảy ra chuyện gì thế?” Hàn tò mò hỏi, đôi mắt to sáng rỡ một cách khác thường, trông cực kỳ đáng yêu.



Anh Béo và Nhan Lăng cũng hiếu kỳ nhìn qua, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.



Tôi nhìn bọn họ, thở dài: “Bọn tớ vô tình đắc tội cậu ta.



Trong lúc bọn họ thi hành nhiệm vụ đã bị bọn tớ cản trở.” “Hai cậu có thể cản trở đội Thanh Long chấp hành nhiệm vụ?” Ánh mắt Hàn nhìn tôi càng sùng bái hơn, trên mặt lộ vẻ khó tin: “Năng lực khống chế bằng suy nghĩ của đội trưởng Kình Thiên rất mạnh! Cậu đừng tưởng rằng những người có năng lực khống chế bằng suy nghĩ đều sàn sàn như nhau, thật ra họ có sự chênh lệch rất lớn! Trong trường có rất nhiều người có năng lực khống chế bằng suy nghĩ, thế nhưng họ hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc với đội trưởng Thanh Long!” “Ừ ừ!” Anh Béo gật đầu thật mạnh, vẻ mặt đầy sùng bái: “Đa số người có năng lực khống chế bằng suy nghĩ cùng lắm cũng chỉ có thể di chuyển cái ly, hoặc xê dịch cái bàn, hoặc giả ma giả quỷ để lừa gạt người khác.



Thế nhưng đội trưởng Kình Thiên lại có thể di chuyến cả chiến hạm hàng không! Có một lần máy bay bị mất khống chế, chính Kình Thiên đã khiến nó hạ cánh an toàn, cứu tất cả mọi người trong máy bay, hơn hai trăm người lận!” Anh Béo càng nói lại càng kích động, càng nói lại càng sùng bái, đó là niềm sùng bái đối với anh hùng.



Lời nói của anh Béo khiến tôi giật mình, không khỏi nghĩ đến chuyện đám người Kình Thiên đi cứu hỏa.



Thế nên, thật ra bọn họ đã làm rất nhiều chuyện tốt mà người bình thường như chúng tôi không hề biết.



Anh ta đã cứu tất cả mọi người trên máy bay thật sao? Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp.



Đó là cảm xúc xen lẫn giữa sùng bái và chán ghét, giữa kính trọng và căm hờn, sự đan xen giữa hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau.



“Độ khó của việc không chỉ bằng suy nghĩ gia tăng dựa theo trọng lượng của vật bị khống chế.



Trong Tinh Tộc cũng chia thành người có thiên phú và người bình thường.



Người có thiên phú giống như những thánh học trời sinh vậy, người khác vĩnh viễn không thể nào đạt đến trình độ của bọn họ.” Nhan Lăng ngửa mặt sùng bái rồi lắc đầu: “Nếu ở trong thế giới của người bình thường, hẳn chúng ta được xem là học sinh yếu kém nhỉ.” Tôi có thể thấu hiểu một cách sâu sắc nỗi niềm sùng bái của bọn họ dành cho người có thiên phú, giống như cảm giác sùng bái của chúng tôi dành cho những thánh học trời sinh vậy.



Những thánh học trời sinh là những kẻ phi phàm chỉ suốt ngày chơi bời nhưng lại có thể thi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại, thi đậu rồi lại còn nói vô cùng thoải mái rằng, “Bình thường cháu không hề đi học thêm, luôn ngủ trước mười giờ, mỗi ngày còn chơi game hai tiếng, lúc bình thường cũng hay ra ngoài du lịch và chơi thể thao, thật ra kỳ thi lần này không khó chút nào”, vân vân và mây mây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom