• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (5 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-97

Chương 97: Huấn luyện viên thể lực mới




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87264.png

Xem ảnh 2
87264_2.png
Trong lúc bác sĩ Phương lau mồ hôi, tiến sĩ Lâm đứng bên cạnh bên giải thích cho tôi: “Hai ngày nay chúng tôi cần quan sát năng lực và tốc độ tự hồi phục của cháu, cho nên không để bác sĩ Phương tới đây trị liệu cho cháu ngay.



Hơn nữa, trừ khi gặp nguy hiểm tới tính mạng thì chúng tôi vẫn luôn khuyến khích bệnh nhân tự hồi phục, bởi vì đó là chức năng của cơ thể.



Nếu như ỷ lại quá mức vào việc điều trị từ bên ngoài thì sẽ khiến cho năng lực tự hồi phục đó dần dần thoái hóa.



Tế bào bên trong cơ thể cũng sẽ trở nên lười biếng...” Tiến sĩ Lâm nói một cách dí dỏm.



Bác sĩ Phương lau mồ hôi xong thì đứng dậy: “Tô Linh, chúc mừng cháu, cháu đã khỏi hắn rồi.



Bây giờ cháu có thể trở về trường học.” Tiến sĩ Cổ, tiến sĩ Lâm và bác sĩ Phương cùng nhau vỗ tay chúc mừng tôi.



Tôi nhìn cánh tay đã hoàn toàn lành lặn của mình, quả thật không còn thấy đau chút nào cả! Chắc chắn năng lực của bác sĩ Phương là chữa trị.



Trong thực tế, người có được năng lực như vậy cũng không nhiều lắm, bởi vì Tinh Tộc vốn không đông đúc gì, mà sau khi phân loại kỹ càng thì số lượng người có năng lực chữa trị lại càng ít ỏi.



Trước đây tôi chỉ nghe nói trong bệnh viện lớn nhất ở thủ đô có một người, bây giờ thật sự gặp được thì vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và mới lạ.



Nhóm tiến sĩ Lâm tiên chúng tôi lên xe bay về trường học.



Cuối cùng cũng được về trường rồi, nếu như ở lâu thêm nữa thì tôi sợ rằng mình sẽ không theo kịp chương trình học mất.



Lúc xe bay cất cánh, tôi được nhìn thấy toàn cảnh của Viện nghiên cứu và tòa nhà trên không bị cô lập ở cuối chân trời.



Không biết phiên điều trần lần này sẽ thế nào.



Khi tôi trở lại ký túc xá, Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đã sớm đứng chờ ở cửa.



Bọn họ dành cho tôi một nghi lễ chào đón nồng nhiệt: tiệc nướng ngoài trời.



Tuy phải đột ngột xa nhà, rời xa cha mẹ, bạn bè và sinh hoạt vốn có để tới một nơi hoàn toàn xa lạ thế này, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi có thêm một đám bạn thân mới, đó chính là điều may mắn nhất của tôi.



Huống chi, bên cạnh tôi còn có Bạch Mặc luôn bám dính tối, cưng chiều tối, yêu thương tôi, nên nhất thời tôi đã quên hết mọi nguy hiểm khi làm nhiệm vụ và những đau đớn sau đó, chỉ tận hưởng cảm giác hạnh phúc do Bạch Mặc và đám Nhan Lăng



mang lại cho mình.



“Cậu từng sợ sao?” Bạch Mặc lặng lẽ hỏi.



Tôi dựa vào vai cậu ấy, cùng cậu ấy ngồi trên thảm cỏ trong sân ngắm những vì sao xa xôi.



Tôi nắm chặt tay cậu ấy, lắc đầu: “Có các cậu ở đây, tớ không sợ gì cả.” Bạch Mặc vùi mặt vào tóc tôi rồi cọ khẽ: “Nhiệm vụ lần tới, chỗ nào nguy hiểm cứ để Kinh Không đi trước.” “Ừ!” Tôi gật đầu thật mạnh, nắm tay cậu ấy chặt hơn, “Tớ cũng không nỡ xa cậu, xa mọi người đâu.” “Ăn được rồi...” Nhan Lăng lớn tiếng gọi, trong không khí ngập tràn mùi đồ nướng thơm ngon mê người.



Nói tới thì tay nghề nấu nướng của Nhan Lăng thật sự rất giỏi.



Cô ấy không suy nghĩ tới việc sau này sẽ mở một nhà hàng thật sao? Chúng tôi cùng nhau ăn uống, cười đùa dưới bầu trời đầy sao.



Vào lúc này đây, tôi đột nhiên cảm thấy sợ khi nghĩ lại chuyện lúc đó, thậm chí còn sợ hơn cả lúc còn ở trong bệnh viện.



Nỗi sợ hãi đó lan rộng ra từ sâu trong mỗi tế bào khiến toàn thân tôi run rẩy.



Nếu như tôi thật sự chết đi, vậy tất cả mọi thứ trước mắt sẽ giống như máy tính bị cài đặt lại từ đầu, đều sẽ biến mất.



Tôi sẽ mất đi rất nhiều thứ quý giá.



Như vậy có đúng không? Chỉ vì bắt một kẻ cặn bã như Phương Năng mà tôi có thể mất đi tất cả những thứ này, thật sự đáng giá ư?



Mà những người trong đội đặc nhiệm như Kình Thiên lại phải thường xuyên đối mặt với bọn tội phạm biến thái vô cùng hung ác giống như Phương Năng, thế nhưng họ lại chưa bao giờ do dự như tôi lúc này.



Có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người bình thường và anh hùng.



Ngày hôm sau khi đến lớp, tôi rất bất ngờ khi tất cả mọi người đều đến tặng quà cho tôi, quá nhiều tới nỗi chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt.



“Tô Linh, mừng cậu được xuất viện.” “Chúc mừng cậu nha!” “Vốn dĩ bọn tớ đều muốn tới thăm cậu nhưng lại không lấy được giấy thông hành” “Bọn tớ nhờ Nhan Lăng mang hoa cho cậu đấy, cậu thích không?” “Cậu không sao là tốt rồi...” Mọi người cứ tớ một câu, cậu một câu vây quanh tôi, Bạch Mặc và Kiếm Thánh cố gắng chen vào mấy lần cũng không được.



“Cậu thật lợi hại, mới vào trường không lâu đã được tham gia nhiệm vụ của đội Thanh Long rồi.” Một Mắt giơ ngón cái với tôi.



Cuối cùng Bạch Mặc và Tình Thánh cũng chen vào được, bọn họ chia nhau ngồi hai bên tôi như vệ sĩ vậy.



“Mọi người tản ra nào.” Tình Thánh xua tay, “Cho bọn tôi chút không khí để hít thở được không?” Tinh Thánh đuổi mọi người về chỗ, “Nếu như bạn gái tôi đi làm nhiệm vụ về lại bị thương nặng như vậy thì tôi không vui chút nào đâu.” Hẳn là Tình Thánh đang giúp Bạch Mặc nói ra tiếng lòng của mình.



Mà cũng vì lời nói này của Tình Thánh, mọi người đều về phía Bạch Mặc với vẻ lúng túng.



“Xin lỗi Bạch Mặc, bọn tớ chỉ nghĩ rằng được tham gia vào đội Thanh Long là một chuyện vô cùng vinh dự mà thôi.” Một Mắt hào phóng xin lỗi Bạch Mặc, “Nhưng mà Tô Linh bị thương, mọi người cũng cảm thấy rất buồn, vẫn luôn lo lắng cho cậu ấy.” “Không phải ai cũng cảm thấy kiêu ngạo khi được tham gia vào đội Thanh Long.” Bạch Mặc lạnh lùng nói một câu khiến cho bầu không khí trầm xuống.



Tôi giật tay áo của Bạch Mặc, cậu ấy cúi đầu không nói nữa.



Tôi bèn nhìn về phía mọi người: “Cảm ơn về quà của các cậu.” Mọi người lại tiếp tục nói cười, nhao nhao giục tôi mở quà.



Đúng lúc này thầy Tư Dạ bước vào lớp, trong tay vẫn xách theo cái túi như thường ngày.



Thấy liếc nhìn cả lớp, lúc nhìn thấy tôi thì hơi tỏ vẻ vui mừng, gật đầu với tôi xem như chúc mừng tôi được ra viện.



Mọi người lập tức im lặng.



Thầy Tư Dạ đặt máy tính lên bàn, sau đó lại nhấc cái túi kia lên.



Cả lớp lập tức trở nên căng thẳng, nhất là Tình Thánh, người đã phải mặc đồ trong cái túi đó hơn một tuần qua.



Thầy Tư Dạ đi về phía chúng tôi, Tình Thánh quả nhiên là người đầu tiên chột dạ đứng dậy: “Thầy Tư Dạ, gần đây em không hề chọc giận thầy, mỗi ngày đều học hành tử tế, ngoan ngoãn nộp bài đúng hạn.” Thầy Tư Dạ không để ý tới anh ta mà đặt luôn cái túi xuống trước mặt tôi, cười hơi mất tự nhiên giống như trạch nam ít khi gặp người lạ: “Chúc mừng em xuất viện, học tập cho tốt nhé.” Thầy nói xong thì vội vã xoay người đi lên bục giảng, còn lén lút thở phào nhẹ nhõm.



Tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang, trong mắt Bạch Mặc đã lộ ra vẻ âm trầm.



“Làm mình sợ muốn chết.” Tình Thánh thở phào một hơi rồi ngồi xuống, thò đầu nhìn cái túi giấy trước mặt tôi.



Tôi đưa tay vào túi giấy, từ từ lấy món đồ bên trong ra.



Trong đó không phải là quần áo của nữ, mà là một cái bánh ga tô xinh xắn.



“A...



Thầy Tư Dạ lại như vậy rồi...” Chẳng ngờ nam sinh cả lớp lại hô to với vẻ bất mãn và ghen tị, ngay cả Bạch Mặc cũng tỏ ra hoang mang với phản ứng của bọn họ.



Hiển nhiên, có vẻ đây không phải là lần đầu tiên thầy Tư Dạ làm như vậy.



Thầy Tư Dạ cũng mỉm cười, nụ cười khiến thầy có thêm đôi phần đáng yêu.



Trong nháy mắt thấy ấy như trẻ ra thêm vài tuổi.



“Thầy Tư Dạ đối xử cực kỳ tốt với nữ sinh.” Người vừa lên tiếng là Cô Gái Nửa Người ngồi sau lưng tôi, cô ấy chỉ có thể làm nửa người mình tàng hình cho nên được gọi như vậy.



Cô ấy đi đến chỗ tôi và Bạch Mặc, cười nói: “Bởi vì môn này có rất ít nữ sinh theo học cho nên đôi khi thấy Tự Da sẽ mang bánh ga tô tặng cho chúng tớ.



Lúc sinh nhật cũng sẽ được tặng đó...”



Bạch Mặc nghe xong thì vẻ âm trầm trên mặt lập tức tan biến.



Cái tên này sớm muộn gì cũng sẽ chết chìm trong biển giấm mất.



Thầy Tư Dạ chỉ tặng cho tôi một cái bánh ga tô thôi mà cậu ấy đã nhạy cảm như vậy rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom