Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-139
Chương 139: Doanh trại đặc nhiệm đời người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ai cũng không ngờ tới, phía dưới Cục Quản lý Tinh năng lại có một ga tàu con nhộng!
Tôi và Bạch Mặc đứng trong sân ga với thiết kế tràn đầy hơi thở của khoa học kỹ thuật, giống như đã bước vào thời đại tinh tế.
Mái vòm hình tròn vừa giống như một chuỗi các túi khí, lại vừa giống một chuỗi các vòng phenyl (thuộc hóa học, gốc C6H5-) liên kết lại với nhau.
Mà trong mỗi túi khí lại giống như có tinh vẫn đang xoay chuyển, vô cùng lộng lẫy.
Mặt sàn của sân ga làm từ một loại tinh thạch màu đen ánh bạc, bóng láng không một hạt bụi, phản chiếu lại bóng hình mơ hồ của chúng tôi, giống như dưới chân chúng tôi còn giấu một thế giới song song khác.
Vào lúc này, chúng tôi ở thế giới đó cũng đang đứng trong sân ga.
Chính giữa sân ga có một hồ nước rất lớn màu xanh biếc.
Trên mặt nước được phủ một tấm kính để mọi người có thể di chuyển trên đó.
Đảm cá chép gấm bơi lội tung tăng trong hồ, không hề sợ hãi mà bơi theo bước chân của con người, giống như biết rằng chỉ cần đi theo họ là sẽ có ăn.
Toàn bộ khu vực này sạch sẽ tựa như một căn phòng vô trùng.
Bên cạnh sân ga là một đường hầm chân không, với phần vách như được làm từ nhựa trong suốt, kéo dài về hai đầu vô cùng vô tận, không thấy điểm cuối.
Lúc này, một chiếc tàu con nhộng cực kỳ tiên tiến đang dừng ở ngay đó, lập tức thu hút ánh nhìn của tôi và Bạch Mặc.
Trên thân tàu trắng tinh có hoa văn màu bạc chạy dài, giống như một dải sao được khảm lên trên thân tàu.
Đường nét chỉnh thể của tàu con nhộng rất đẹp, tựa như một con bạch xà tao nhã nằm yên trong đường hầm.
Hai phía đầu tàu đều có hình bầu dục tựa đầu rắn, trong khoang tàu ở giữa chỉ có mười chỗ ngồi, nhưng không gian rất rộng và thoáng.
Bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều được trang bị một giá để đồ mini, xếp đầy nước uống và đồ ăn.
“Chị đã mang hành lý của các em lên rồi, các em mau vào trong đi.” Chị Pattaya nhìn chúng tôi và cười, như một người chị cả thân thiết.
Trong khoang lúc này, thầy hiệu trưởng và Kình Thiên đã ngồi vào chỗ của mình.
Quả nhiên Kình Thiên ngồi ngay bên cạnh thấy hiệu trưởng.
Anh ta(*) đang lật xem một quyển tạp chí thời trang dành cho nam sinh.
(*) Vì Kình Thiên là đàn anh ở trường, sau khi biết thân phận của Kinh Thiên thì cách xưng hô của Tô Linh, Bạch Mặc đối với Kinh Thiên sẽ thay đổi từ “cậu ta” sang “anh ta”.
Những chiếc ghế ngay sau thầy hiệu trưởng đều còn trống.
Nhóm Kinh Không và Hải Cơ ngồi ở hàng cuối.
Khi bọn họ nhìn thấy hai chúng tôi đi vào thì sắc mặt tối sầm lại.
Ghế ngồi của bọn họ đột nhiên xoay lại, hình thành kiểu ngồi mặt đối mặt.
Mặt bàn nhỏ đi kèm với ghế của bốn người cũng đã kết hợp thành một cái bàn lớn.
Mặt bàn xoẹt một cái, biến thành một màn hình, danh sách trò chơi đã xuất hiện trên đó.
“Bạch Mặc, Tô Linh, các em ngồi sau lưng thầy hiệu trưởng đi.” Chị Pattaya để chúng tôi ngồi phía sau lưng thầy hiệu trưởng, đây hẳn là niềm vinh hạnh của chúng tôi.
Bạch Mặc vẫn luôn nhìn vào tấm lưng của thầy hiệu trưởng Âu Hạc.
Tuy tôi không nhìn ra sự thay đổi nào từ vẻ mặt của cậu ta, nhưng ánh mắt của cậu ta lại sáng hơn hẳn bình thường.
Kình Thiên ngồi ở dãy phía trước nghe thể thì lập tức muốn đứng dậy, nhưng đã bị bàn tay của thầy hiệu trưởng ngăn lại.
Sắc mặt của thầy hiệu trưởng vững vàng như Thái Sơn, gió mưa cũng không đổi.
Kình Thiên chỉ đành khó chịu mà ngồi lại, rồi bực bội lật cuốn tạp chí, tiếng lật “xoẹt xoẹt” vang lên liên hồi.
“Tàu sắp chạy rồi.” Chị Pattaya ngồi phía sau chúng tôi, cười dịu dàng nhắc nhở.
Tôi bỗng thấy hơi căng thẳng, hồi hộp như lần đầu tiên ngồi máy bay.
Đột nhiên, Bạch Mặc vươn tay nắm chặt lấy tay tôi.
Toàn thân tôi lập tức cứng đơ.
Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, chớp mắt, rồi lại nhìn cậu ta.
Cậu ta cúi mặt xuống, im lặng không nói lời nào.
Tôi rút tay ra, nhưng cậu ta càng nắm chặt hơn.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, hỏi khẽ: “Cậu sợ à?”.
Hàng mi của cậu ta rung nhẹ, cậu ta bình tĩnh hỏi tôi: “Nếu tớ nói tớ sợ, có phải có thể tiếp tục nắm tay cậu thế này không?” Rõ ràng ánh mắt cậu ta rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao tôi lại cảm thấy nó lại như đang thiêu đốt trái tim mình, khiến trái tim của tôi bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi cảm thấy đầu óc rối bời, không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
“Ừ.” Cậu ta gật đầu rất điềm tĩnh rồi nói nốt, “Tớ sợ.” Nói xong, khóe miệng của cậu ta cong lên, trông có vẻ rất vui sướng, và tất nhiên cậu ta vẫn tiếp tục nắm lấy tay tôi.
“Cậu, hôm nay cậu thật kỳ lạ.” Nhịp tim của tôi tăng nhanh, miệng cũng lắp bắp.
Khi cậu ta nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cúi mặt xuống, nhưng vẫn kịp liếc thấy cậu ta bắt đầu nhìn chăm chú vào bên má tôi.
“Bởi vì chúng ta đã lên đại học rồi.” “Cho nên?” “Tớ không cần phải nhịn nữa.” Tim tôi đập “thích” một tiếng, rồi hoàn toàn ngưng lại.
Trong đầu tôi chỉ còn là một mảng trắng xóa.
“Hôm nay cậu mới kỳ lạ đấy.” Cậu ta đột nhiên thì thầm ngay bên tai tôi.
“Tớ kỳ lạ chỗ nào!” Tôi quay khuôn mặt đỏ ửng đi, trong đầu vẫn trắng xóa, không thể nào tập trung suy nghĩ được.
“Dễ thương đến kỳ lạ.” Đột nhiên, cậu ta nắm lấy dái tai tôi.
Ngón tay ấm áp của cậu ta lập tức làm tại tôi đỏ ửng lên.
Đầu óc vốn đang trống rỗng của tôi bỗng “ong” một tiếng, toàn bộ thế giới xung quanh đều biến thành một mảng trắng tinh.
Bụng ngón tay trơn nhẵn của cậu sờ dái tai tôi thật lâu, mãi mới buông ra.
Tiếp đến, mu bàn tay ấm áp chậm rãi mơn trớn gò má tôi, sau đó xoa đầu tôi rồi mới rời đi.
Dường như thời gian đã dừng lại trong thế giới trắng xóa của tôi, mỗi một động tác của cậu ta như siết chặt lấy trái tim tôi, từng chút một, từng chút một, khiến hô hấp của tôi cũng từ từ ngưng lại theo động tác ấy.
Tên khốn Bạch Mặc này! Trong đầu cậu ta đang nghĩ cái quái gì thế? Không...
Không ngờ cậu ta, cậu ta dám sờ tôi! Sau khi cậu ta không còn chạm vào người tôi nữa thì tôi mới chậm chạp phát hiện ra, không ngờ tôi lại ngơ ngác ngồi đó, như thể bị cậu ta điểm huyệt, mặc cậu ta muốn sờ gì thì sờ.
Cậu ta cho rằng mình đang đùa với mèo sao? Sau khi hoàn hồn, tôi càng thấy buồn bực hơn.
Từ khi tôi quyết định vào Học viện Tĩnh năng cùng với cậu ta thì mối quan hệ thuần khiết, đẹp đẽ, hài hòa giữa chúng tôi hoàn toàn bị cậu ta xé toạc.
Cậu ta bá đạo, mạnh mẽ đập vỡ | bức tường giữa chúng tôi, rồi như mãnh thú xông thẳng vào trái tim tôi.
Nó cũng giống như việc, Cục Quản lý Tinh năng đột nhiên bảo tôi ra tòa, không hề cho tôi lấy nửa phút để suy nghĩ hay chuẩn bị tâm lý vậy.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cửa tàu đóng lại nhẹ nhàng rồi sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy thân tàu bay lên, giống như đang lơ lửng trên không.
Tiếp theo đó, đai an toàn đột nhiên hạ xuống, cố định chặt cơ thể của tôi và Bạch Mặc.
Khi tôi muốn nắm tay vịn thì mới phát hiện ra, bàn tay phải của mình vẫn bị Bạch Mặc nắm chặt.
Tôi thấy tức giận, cơn giận bùng lên trong lòng mà chẳng có nguyên nhân.
Tôi bắt đầu dùng sức giãy ra khỏi bàn tay cậu ta, nhưng cậu ta vẫn giữ chặt lấy tay tôi, ánh mắt thì bình tĩnh nhìn về phía trước.
Ghế ngồi phía trước đột nhiên quay lại, cũng vào lúc này, bàn tay Bạch Mặc đang nắm lấy tay tôi mới chịu buông ra.
Tôi lén nhìn cậu ta thì thấy sắc mặt của cậu ta đã trở nên đầy vẻ kính trọng.
Tôi bực bội không nhìn cậu ta nữa, cố gắng bình tĩnh lại, giữ cho đầu óc tỉnh táo, tìm ra lý do cho sự thay đổi bất thình lình này của Bạch Mặc.
Người quay lại chính là thầy hiệu trưởng Âu Hạc.
Hai tay thầy ấy cầm cây trượng màu trắng của mình, ngón cái vuốt nhẹ con dị thú đầy khí phách trên đỉnh cây trượng đó.
“Vù” một tiếng, con tàu lập tức phóng đi khiến tôi sợ hết hồn.
May là trước đó tôi bị Bạch Mặc làm phiền lòng nên phản ứng có hơi chậm chạp, không gào lên.
Ngoại trừ lúc bắt đầu ra thì về sau, tàu chạy êm đến lạ thường, thậm chí tôi còn không có cảm giác là con tàu đang di chuyển.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi và Bạch Mặc đứng trong sân ga với thiết kế tràn đầy hơi thở của khoa học kỹ thuật, giống như đã bước vào thời đại tinh tế.
Mái vòm hình tròn vừa giống như một chuỗi các túi khí, lại vừa giống một chuỗi các vòng phenyl (thuộc hóa học, gốc C6H5-) liên kết lại với nhau.
Mà trong mỗi túi khí lại giống như có tinh vẫn đang xoay chuyển, vô cùng lộng lẫy.
Mặt sàn của sân ga làm từ một loại tinh thạch màu đen ánh bạc, bóng láng không một hạt bụi, phản chiếu lại bóng hình mơ hồ của chúng tôi, giống như dưới chân chúng tôi còn giấu một thế giới song song khác.
Vào lúc này, chúng tôi ở thế giới đó cũng đang đứng trong sân ga.
Chính giữa sân ga có một hồ nước rất lớn màu xanh biếc.
Trên mặt nước được phủ một tấm kính để mọi người có thể di chuyển trên đó.
Đảm cá chép gấm bơi lội tung tăng trong hồ, không hề sợ hãi mà bơi theo bước chân của con người, giống như biết rằng chỉ cần đi theo họ là sẽ có ăn.
Toàn bộ khu vực này sạch sẽ tựa như một căn phòng vô trùng.
Bên cạnh sân ga là một đường hầm chân không, với phần vách như được làm từ nhựa trong suốt, kéo dài về hai đầu vô cùng vô tận, không thấy điểm cuối.
Lúc này, một chiếc tàu con nhộng cực kỳ tiên tiến đang dừng ở ngay đó, lập tức thu hút ánh nhìn của tôi và Bạch Mặc.
Trên thân tàu trắng tinh có hoa văn màu bạc chạy dài, giống như một dải sao được khảm lên trên thân tàu.
Đường nét chỉnh thể của tàu con nhộng rất đẹp, tựa như một con bạch xà tao nhã nằm yên trong đường hầm.
Hai phía đầu tàu đều có hình bầu dục tựa đầu rắn, trong khoang tàu ở giữa chỉ có mười chỗ ngồi, nhưng không gian rất rộng và thoáng.
Bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều được trang bị một giá để đồ mini, xếp đầy nước uống và đồ ăn.
“Chị đã mang hành lý của các em lên rồi, các em mau vào trong đi.” Chị Pattaya nhìn chúng tôi và cười, như một người chị cả thân thiết.
Trong khoang lúc này, thầy hiệu trưởng và Kình Thiên đã ngồi vào chỗ của mình.
Quả nhiên Kình Thiên ngồi ngay bên cạnh thấy hiệu trưởng.
Anh ta(*) đang lật xem một quyển tạp chí thời trang dành cho nam sinh.
(*) Vì Kình Thiên là đàn anh ở trường, sau khi biết thân phận của Kinh Thiên thì cách xưng hô của Tô Linh, Bạch Mặc đối với Kinh Thiên sẽ thay đổi từ “cậu ta” sang “anh ta”.
Những chiếc ghế ngay sau thầy hiệu trưởng đều còn trống.
Nhóm Kinh Không và Hải Cơ ngồi ở hàng cuối.
Khi bọn họ nhìn thấy hai chúng tôi đi vào thì sắc mặt tối sầm lại.
Ghế ngồi của bọn họ đột nhiên xoay lại, hình thành kiểu ngồi mặt đối mặt.
Mặt bàn nhỏ đi kèm với ghế của bốn người cũng đã kết hợp thành một cái bàn lớn.
Mặt bàn xoẹt một cái, biến thành một màn hình, danh sách trò chơi đã xuất hiện trên đó.
“Bạch Mặc, Tô Linh, các em ngồi sau lưng thầy hiệu trưởng đi.” Chị Pattaya để chúng tôi ngồi phía sau lưng thầy hiệu trưởng, đây hẳn là niềm vinh hạnh của chúng tôi.
Bạch Mặc vẫn luôn nhìn vào tấm lưng của thầy hiệu trưởng Âu Hạc.
Tuy tôi không nhìn ra sự thay đổi nào từ vẻ mặt của cậu ta, nhưng ánh mắt của cậu ta lại sáng hơn hẳn bình thường.
Kình Thiên ngồi ở dãy phía trước nghe thể thì lập tức muốn đứng dậy, nhưng đã bị bàn tay của thầy hiệu trưởng ngăn lại.
Sắc mặt của thầy hiệu trưởng vững vàng như Thái Sơn, gió mưa cũng không đổi.
Kình Thiên chỉ đành khó chịu mà ngồi lại, rồi bực bội lật cuốn tạp chí, tiếng lật “xoẹt xoẹt” vang lên liên hồi.
“Tàu sắp chạy rồi.” Chị Pattaya ngồi phía sau chúng tôi, cười dịu dàng nhắc nhở.
Tôi bỗng thấy hơi căng thẳng, hồi hộp như lần đầu tiên ngồi máy bay.
Đột nhiên, Bạch Mặc vươn tay nắm chặt lấy tay tôi.
Toàn thân tôi lập tức cứng đơ.
Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, chớp mắt, rồi lại nhìn cậu ta.
Cậu ta cúi mặt xuống, im lặng không nói lời nào.
Tôi rút tay ra, nhưng cậu ta càng nắm chặt hơn.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, hỏi khẽ: “Cậu sợ à?”.
Hàng mi của cậu ta rung nhẹ, cậu ta bình tĩnh hỏi tôi: “Nếu tớ nói tớ sợ, có phải có thể tiếp tục nắm tay cậu thế này không?” Rõ ràng ánh mắt cậu ta rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao tôi lại cảm thấy nó lại như đang thiêu đốt trái tim mình, khiến trái tim của tôi bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi cảm thấy đầu óc rối bời, không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
“Ừ.” Cậu ta gật đầu rất điềm tĩnh rồi nói nốt, “Tớ sợ.” Nói xong, khóe miệng của cậu ta cong lên, trông có vẻ rất vui sướng, và tất nhiên cậu ta vẫn tiếp tục nắm lấy tay tôi.
“Cậu, hôm nay cậu thật kỳ lạ.” Nhịp tim của tôi tăng nhanh, miệng cũng lắp bắp.
Khi cậu ta nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cúi mặt xuống, nhưng vẫn kịp liếc thấy cậu ta bắt đầu nhìn chăm chú vào bên má tôi.
“Bởi vì chúng ta đã lên đại học rồi.” “Cho nên?” “Tớ không cần phải nhịn nữa.” Tim tôi đập “thích” một tiếng, rồi hoàn toàn ngưng lại.
Trong đầu tôi chỉ còn là một mảng trắng xóa.
“Hôm nay cậu mới kỳ lạ đấy.” Cậu ta đột nhiên thì thầm ngay bên tai tôi.
“Tớ kỳ lạ chỗ nào!” Tôi quay khuôn mặt đỏ ửng đi, trong đầu vẫn trắng xóa, không thể nào tập trung suy nghĩ được.
“Dễ thương đến kỳ lạ.” Đột nhiên, cậu ta nắm lấy dái tai tôi.
Ngón tay ấm áp của cậu ta lập tức làm tại tôi đỏ ửng lên.
Đầu óc vốn đang trống rỗng của tôi bỗng “ong” một tiếng, toàn bộ thế giới xung quanh đều biến thành một mảng trắng tinh.
Bụng ngón tay trơn nhẵn của cậu sờ dái tai tôi thật lâu, mãi mới buông ra.
Tiếp đến, mu bàn tay ấm áp chậm rãi mơn trớn gò má tôi, sau đó xoa đầu tôi rồi mới rời đi.
Dường như thời gian đã dừng lại trong thế giới trắng xóa của tôi, mỗi một động tác của cậu ta như siết chặt lấy trái tim tôi, từng chút một, từng chút một, khiến hô hấp của tôi cũng từ từ ngưng lại theo động tác ấy.
Tên khốn Bạch Mặc này! Trong đầu cậu ta đang nghĩ cái quái gì thế? Không...
Không ngờ cậu ta, cậu ta dám sờ tôi! Sau khi cậu ta không còn chạm vào người tôi nữa thì tôi mới chậm chạp phát hiện ra, không ngờ tôi lại ngơ ngác ngồi đó, như thể bị cậu ta điểm huyệt, mặc cậu ta muốn sờ gì thì sờ.
Cậu ta cho rằng mình đang đùa với mèo sao? Sau khi hoàn hồn, tôi càng thấy buồn bực hơn.
Từ khi tôi quyết định vào Học viện Tĩnh năng cùng với cậu ta thì mối quan hệ thuần khiết, đẹp đẽ, hài hòa giữa chúng tôi hoàn toàn bị cậu ta xé toạc.
Cậu ta bá đạo, mạnh mẽ đập vỡ | bức tường giữa chúng tôi, rồi như mãnh thú xông thẳng vào trái tim tôi.
Nó cũng giống như việc, Cục Quản lý Tinh năng đột nhiên bảo tôi ra tòa, không hề cho tôi lấy nửa phút để suy nghĩ hay chuẩn bị tâm lý vậy.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cửa tàu đóng lại nhẹ nhàng rồi sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy thân tàu bay lên, giống như đang lơ lửng trên không.
Tiếp theo đó, đai an toàn đột nhiên hạ xuống, cố định chặt cơ thể của tôi và Bạch Mặc.
Khi tôi muốn nắm tay vịn thì mới phát hiện ra, bàn tay phải của mình vẫn bị Bạch Mặc nắm chặt.
Tôi thấy tức giận, cơn giận bùng lên trong lòng mà chẳng có nguyên nhân.
Tôi bắt đầu dùng sức giãy ra khỏi bàn tay cậu ta, nhưng cậu ta vẫn giữ chặt lấy tay tôi, ánh mắt thì bình tĩnh nhìn về phía trước.
Ghế ngồi phía trước đột nhiên quay lại, cũng vào lúc này, bàn tay Bạch Mặc đang nắm lấy tay tôi mới chịu buông ra.
Tôi lén nhìn cậu ta thì thấy sắc mặt của cậu ta đã trở nên đầy vẻ kính trọng.
Tôi bực bội không nhìn cậu ta nữa, cố gắng bình tĩnh lại, giữ cho đầu óc tỉnh táo, tìm ra lý do cho sự thay đổi bất thình lình này của Bạch Mặc.
Người quay lại chính là thầy hiệu trưởng Âu Hạc.
Hai tay thầy ấy cầm cây trượng màu trắng của mình, ngón cái vuốt nhẹ con dị thú đầy khí phách trên đỉnh cây trượng đó.
“Vù” một tiếng, con tàu lập tức phóng đi khiến tôi sợ hết hồn.
May là trước đó tôi bị Bạch Mặc làm phiền lòng nên phản ứng có hơi chậm chạp, không gào lên.
Ngoại trừ lúc bắt đầu ra thì về sau, tàu chạy êm đến lạ thường, thậm chí tôi còn không có cảm giác là con tàu đang di chuyển.
Bình luận facebook