Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-135
Chương 135: Hôm qua quên thông báo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bọn tớ nghe cậu.
Chúng ta có thể thử cho Ngộ Không dung nhập vào cuộc sống của mình.” Hàn tỏ vẻ tán thành: “Đây có lẽ là một chuyện rất thú vị, nói không chừng còn có thể trợ giúp chương trình của Ngộ Không tiến hóa.”
Anh Béo cũng gật đầu: “Lúc mới bắt đầu, tớ cũng cảm thấy Ngộ Không rất mới lạ, không ngờ chương trình trí tuệ nhân tạo có thể đạt tới trình độ này.” “Được, cứ quyết định như vậy đi.
Sau này Ngộ Không chính là em trai của chúng ta, chúng ta sẽ đối xử với nó như người bình thường.” Nhan Lăng cũng quyết định một cách vui vẻ.
Đây chẳng khác gì một cuộc khiêu chiến mới, khiến cho bọn họ cảm thấy rất hứng thú.
Ngộ Không vui vẻ ngồi lên giường của tôi, cho dù cậu bé chỉ là một hình chiếu.
“Mấy cậu tìm tớ có việc gì không?” Tôi hỏi thẳng.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hình như đã tìm tôi rất lâu.
“Bọn tớ lo cho cậu thôi.” Câu này của Hàn khiến người ta thật ấm lòng.
Cậu ta nhìn tôi, lo lắng ra mặt, “Đối phương là đội trưởng Kình Thiên, không dễ chọc đâu.
Bọn tớ thấy cậu kéo Bạch Mặc đi, muốn đuổi theo nhưng lại ngại làm phiền đến hai người.” Hàn gãi đầu trông rất đáng yêu.
“Xem ra đội trưởng rất thích bạn trai của cậu đấy.
Ha ha.” Anh Béo bỗng nhiên nói ra một câu khiến tôi giật mình, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
“Anh Béo, cậu có thể nói chuyện cẩn thận chút được không hả?” Nhan Lăng nhấc chân đá nhẹ lên cơ thể mềm nhũn của anh Béo, anh Béo cũng chỉ cười ngây ngốc.
Cô ấy thu chân mình lại, nói như đang giải thích: “Ý của anh Béo là, có vẻ đội trưởng Kình Thiên rất tán thưởng bạn trai nhà cậu, nếu không đã chẳng chơi bóng với cậu ta.”
“Bây giờ chuyện của mấy cậu cũng đã trở thành tiêu điểm” Hàn kích động nói: “Mọi người đều đang đoán mò, kiểu nào cũng có cả.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đoán đội trưởng Kình Thiên và Tình Thánh đều thích Bạch Mặc nhà cậu, họ đang tranh giành tình cảm.
Thế nhưng khi nhìn thấy Bạch Mặc chơi bóng với đội trưởng lại cảm thấy không đúng lắm, dựa theo suy đoán trước đó, phải là đội trưởng chơi bóng với Kiếm Thánh mới đúng.” “Ha ha ha ha...” Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười ngặt nghẽo.
“Ẩy, quả nhiên đội trưởng của tớ không thích đàn ông.” Anh Béo không ngừng lắc đầu: “Vốn tớ còn định nhờ Hàn giúp mình giảm béo, xem có cơ hội không...” “Cậu không có cơ hội đầu, đừng có nằm mơ nữa.” Nhan Lăng vỗ lưng cậu ta như thể an ủi: “Cho dù đội trưởng thích đàn ông, chắc chắn cậu ta cũng sẽ thích nam sinh có năng lực mạnh mẽ.
Loại như cậu ấy à, cậu ta không có hứng thú đâu.” Tưởng rằng Nhan Lăng đang an ủi, hóa ra lại là đang đả kích.
“Ai...” Anh Béo lập tức trở nên ủ rũ.
“Sau đó đến cuối trận cậu lại đột nhiên xuất hiện.” Hàn rất tự nhiên mà quay lại đề tài trước, nụ cười cũng trở nên xấu xa: “Cậu đoán thử xem, bây giờ mọi người đang nghĩ sao hả?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dè dặt nói: “Không lẽ...
họ cho rằng tớ và Kình Thiên đang tranh cướp Bạch Mặc?” “Ha ha ha ha...” Cả ba người đều cười ngã tới ngã lui, tôi cũng không nhịn được mà nở nụ cười, hiểu lầm này đúng là quá tai hại.
Buổi tối, tôi và Nhan Lăng ngồi trên ghế dựa trong vườn, trên đầu là bầu trời lấp lánh những vì sao.
Đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy trời đêm trong veo, đầy sao như thế.
Nhan Lăng đang tưng bừng lướt xem các bài viết trên diễn đàn của trường.
Hai ngày nay, chuyện tôi và Bạch Mặc đến đây đã tăng thêm cho cả trường học rất nhiều trò vui.
Ví dụ như chuyện đoán năng lực của hai chúng tôi, bọn họ thực sự đã đặt cược, giống như cá độ World Cup vậy.
Sau đó lại thêm chuyện hôm nay đội trưởng Kình Thiên bỗng nhiên xuất hiện và trận đấu bóng rổ khiến người ta suy đoán không thôi.
“Tattoo Girl, có phải đám nam sinh đều háo sắc không?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì trong đầu tôi vẫn đang rối bời thế nên đọc sách cũng chẳng vào nổi.
Hơn nữa, nhìn qua thì có vẻ Nhan Lăng lớn tuổi hơn tôi, chắc cô ấy là người thành thạo.
Nhan Lăng vừa lướt tin vừa đáp: “Đó là chuyện đương nhiên.
Một khi cái chân thứ ba của nam sinh phát dục, từ đó đại não sẽ bị cái chân thứ ba khống chế.” Nỗi phiền muộn bỗng dâng lên trong lòng tôi.
Cảm xúc này rất kỳ lạ, khó có thể nói rõ được, giống như có thứ gì đó đã biến mất, không còn nữa.
Ví dụ như sự hồn nhiên tốt đẹp trước kia...
“Trước kia Bạch Mặc rất thành thật...” Tôi ngẩng mặt nhìn trời sao, thốt ra một câu.
Nam sinh càng thành thật thì trong lòng lại càng đen tối đó...” Nhan Lăng trêu chọc.
Tôi lập tức ngồi dậy, nhìn cô ấy với vẻ sùng bái: “Cậu nói rất đúng! Bây giờ tớ mới biết trong đầu của Bạch Mặc đang suy nghĩ cái quỷ gì! Hôm nay, không ngờ cậu ta lại lấy một cái bao cao su ra từ trong giày ra! Cậu có thể tưởng tượng được không! Không ngờ cậu ta lại giấu thứ đó ở trong giày!” “Phụt ha ha ha...” Nhan Lăng bật cười, ngồi dậy, khoanh chân nhìn tội: “Bạch Mặc nhà cậu đáng yêu thật.
Nói thật nhé, nếu cậu ta thực sự có suy nghĩ kia thì, một là cậu ta không giấu trong giày đâu, hai là sẽ không lấy ra trước mặt cậu.
Chắc chắn là cậu ta chỉ đang chọc cậu thôi.” “Chọc tớ thôi sao..” Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên.
Xem ra Bạch Ngốc nhà tôi vẫn chưa hề thay đổi, chỉ là độ đen tôi đã thăng cấp, thế nhưng tôi vẫn tức giận vì trò đùa cợt này của cậu ta.
Môi tôi lại bắt đầu tỏa nhiệt, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác buồn phiền.
“Bíp bíp.” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Bạch Mặc nhà cậu à.” Nhan Lăng thính tại đã thò đầu qua.
Tôi cầm lên xem, còn không phải hay sao? “Ha ha ha ha, Bạch Mặc nhà cậu dính người thật đó.” Tôi cầm điện thoại di động lên, quay về phòng xem.
Nhan Lăng ở đằng sau tôi lại la lên: “Đừng giấu mà, cho tớ đọc với, ha ha ha ha...” “Đi đi.” Tôi càng bước nhanh hơn.
Chạy về phòng rồi, tôi nhìn điện thoại di động mà do dự mãi, định xem nhưng vì tức giận nên lại không muốn nữa.
Tôi và Bạch Mặc đã sống với nhau nhiều năm như vậy, chưa từng có cảm giác phiền lòng như khoảng thời gian này.
Tôi mở tin nhắn của Bạch Ngốc ra, bỗng thấy một hình ảnh nam sinh quỳ gối hiện lên: [Vợ ơi anh sai rồi!]
Tôi lập tức quăng điện thoại.
Vo?
Há? Cái quái gì thế hả? Vợ là sao? Bạch Ngốc bị đứt dây thần kinh rồi à? Cái tên ngốc này đúng là có bệnh!
Tôi bò xuống đất, nhặt lại cái điện thoại không thấm nước, không sợ quăng quật của mình rồi hét to: “Mẹ kiếp, ai là vợ cậu hả?” Màn hình bỗng nhiên yên tĩnh, một hồi lâu vẫn chẳng có tin nhắn nào trả lời, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nếu Bạch Ngốc mà bỗng dưng yên tĩnh thế này, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp! Bạch Ngốc và Bạch Mặc hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau! Bạch Ngốc ở trong thế giới 2D chính là Vua để tiện, giở trò bỉ ổi, tỏ vẻ dễ thương, không chuyện “ác” nào không làm.
Để đấu meme thắng tối, cậu ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì.
“Bíp bíp.” Hình ảnh cậu gửi đã đến.
Cũng là bức ảnh lúc nãy, thế nhưng chữ viết đã biến thành:[Chồng ơi em sai rồi!]® Tôi muốn TRẾT.
Thì ra thời gian lâu như vậy là do cậu ta ngồi sửa ảnh.
Tôi quăng thẳng một bức ảnh “Cậu nên uống thuốc rồi đấy” cho cậu ta.
Mới vừa gửi xong, tôi lập tức hối hận.
Quả nhiên, một đống ảnh ùn ùn kéo đến.
[Bạch Ngốc]: Muốn đấu hình? [Bạch Ngốc]: Đến đây.
[Hình vỗ mông [Bạch Ngốc]: Không đủ thì tớ cho cậu.
[Bạch Ngốc]: Hôm nay không đấu không về.
[Bạch Ngốc]: Sao cậu không để ý đến tớ? [Mắt to tỏ vẻ dễ thương [Bạch Ngốc]: Đến đi! [Hình cởi quần áo dâm đãng Tôi bình tĩnh chuẩn bị tắt máy.
[Bạch Ngốc]: Đừng mà...
[Một bàn tay lớn đẩy ra Tôi sững sờ, từ lúc nào mà cậu ta biết cả việc tôi muốn tắt máy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chúng ta có thể thử cho Ngộ Không dung nhập vào cuộc sống của mình.” Hàn tỏ vẻ tán thành: “Đây có lẽ là một chuyện rất thú vị, nói không chừng còn có thể trợ giúp chương trình của Ngộ Không tiến hóa.”
Anh Béo cũng gật đầu: “Lúc mới bắt đầu, tớ cũng cảm thấy Ngộ Không rất mới lạ, không ngờ chương trình trí tuệ nhân tạo có thể đạt tới trình độ này.” “Được, cứ quyết định như vậy đi.
Sau này Ngộ Không chính là em trai của chúng ta, chúng ta sẽ đối xử với nó như người bình thường.” Nhan Lăng cũng quyết định một cách vui vẻ.
Đây chẳng khác gì một cuộc khiêu chiến mới, khiến cho bọn họ cảm thấy rất hứng thú.
Ngộ Không vui vẻ ngồi lên giường của tôi, cho dù cậu bé chỉ là một hình chiếu.
“Mấy cậu tìm tớ có việc gì không?” Tôi hỏi thẳng.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hình như đã tìm tôi rất lâu.
“Bọn tớ lo cho cậu thôi.” Câu này của Hàn khiến người ta thật ấm lòng.
Cậu ta nhìn tôi, lo lắng ra mặt, “Đối phương là đội trưởng Kình Thiên, không dễ chọc đâu.
Bọn tớ thấy cậu kéo Bạch Mặc đi, muốn đuổi theo nhưng lại ngại làm phiền đến hai người.” Hàn gãi đầu trông rất đáng yêu.
“Xem ra đội trưởng rất thích bạn trai của cậu đấy.
Ha ha.” Anh Béo bỗng nhiên nói ra một câu khiến tôi giật mình, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
“Anh Béo, cậu có thể nói chuyện cẩn thận chút được không hả?” Nhan Lăng nhấc chân đá nhẹ lên cơ thể mềm nhũn của anh Béo, anh Béo cũng chỉ cười ngây ngốc.
Cô ấy thu chân mình lại, nói như đang giải thích: “Ý của anh Béo là, có vẻ đội trưởng Kình Thiên rất tán thưởng bạn trai nhà cậu, nếu không đã chẳng chơi bóng với cậu ta.”
“Bây giờ chuyện của mấy cậu cũng đã trở thành tiêu điểm” Hàn kích động nói: “Mọi người đều đang đoán mò, kiểu nào cũng có cả.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đoán đội trưởng Kình Thiên và Tình Thánh đều thích Bạch Mặc nhà cậu, họ đang tranh giành tình cảm.
Thế nhưng khi nhìn thấy Bạch Mặc chơi bóng với đội trưởng lại cảm thấy không đúng lắm, dựa theo suy đoán trước đó, phải là đội trưởng chơi bóng với Kiếm Thánh mới đúng.” “Ha ha ha ha...” Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười ngặt nghẽo.
“Ẩy, quả nhiên đội trưởng của tớ không thích đàn ông.” Anh Béo không ngừng lắc đầu: “Vốn tớ còn định nhờ Hàn giúp mình giảm béo, xem có cơ hội không...” “Cậu không có cơ hội đầu, đừng có nằm mơ nữa.” Nhan Lăng vỗ lưng cậu ta như thể an ủi: “Cho dù đội trưởng thích đàn ông, chắc chắn cậu ta cũng sẽ thích nam sinh có năng lực mạnh mẽ.
Loại như cậu ấy à, cậu ta không có hứng thú đâu.” Tưởng rằng Nhan Lăng đang an ủi, hóa ra lại là đang đả kích.
“Ai...” Anh Béo lập tức trở nên ủ rũ.
“Sau đó đến cuối trận cậu lại đột nhiên xuất hiện.” Hàn rất tự nhiên mà quay lại đề tài trước, nụ cười cũng trở nên xấu xa: “Cậu đoán thử xem, bây giờ mọi người đang nghĩ sao hả?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dè dặt nói: “Không lẽ...
họ cho rằng tớ và Kình Thiên đang tranh cướp Bạch Mặc?” “Ha ha ha ha...” Cả ba người đều cười ngã tới ngã lui, tôi cũng không nhịn được mà nở nụ cười, hiểu lầm này đúng là quá tai hại.
Buổi tối, tôi và Nhan Lăng ngồi trên ghế dựa trong vườn, trên đầu là bầu trời lấp lánh những vì sao.
Đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy trời đêm trong veo, đầy sao như thế.
Nhan Lăng đang tưng bừng lướt xem các bài viết trên diễn đàn của trường.
Hai ngày nay, chuyện tôi và Bạch Mặc đến đây đã tăng thêm cho cả trường học rất nhiều trò vui.
Ví dụ như chuyện đoán năng lực của hai chúng tôi, bọn họ thực sự đã đặt cược, giống như cá độ World Cup vậy.
Sau đó lại thêm chuyện hôm nay đội trưởng Kình Thiên bỗng nhiên xuất hiện và trận đấu bóng rổ khiến người ta suy đoán không thôi.
“Tattoo Girl, có phải đám nam sinh đều háo sắc không?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì trong đầu tôi vẫn đang rối bời thế nên đọc sách cũng chẳng vào nổi.
Hơn nữa, nhìn qua thì có vẻ Nhan Lăng lớn tuổi hơn tôi, chắc cô ấy là người thành thạo.
Nhan Lăng vừa lướt tin vừa đáp: “Đó là chuyện đương nhiên.
Một khi cái chân thứ ba của nam sinh phát dục, từ đó đại não sẽ bị cái chân thứ ba khống chế.” Nỗi phiền muộn bỗng dâng lên trong lòng tôi.
Cảm xúc này rất kỳ lạ, khó có thể nói rõ được, giống như có thứ gì đó đã biến mất, không còn nữa.
Ví dụ như sự hồn nhiên tốt đẹp trước kia...
“Trước kia Bạch Mặc rất thành thật...” Tôi ngẩng mặt nhìn trời sao, thốt ra một câu.
Nam sinh càng thành thật thì trong lòng lại càng đen tối đó...” Nhan Lăng trêu chọc.
Tôi lập tức ngồi dậy, nhìn cô ấy với vẻ sùng bái: “Cậu nói rất đúng! Bây giờ tớ mới biết trong đầu của Bạch Mặc đang suy nghĩ cái quỷ gì! Hôm nay, không ngờ cậu ta lại lấy một cái bao cao su ra từ trong giày ra! Cậu có thể tưởng tượng được không! Không ngờ cậu ta lại giấu thứ đó ở trong giày!” “Phụt ha ha ha...” Nhan Lăng bật cười, ngồi dậy, khoanh chân nhìn tội: “Bạch Mặc nhà cậu đáng yêu thật.
Nói thật nhé, nếu cậu ta thực sự có suy nghĩ kia thì, một là cậu ta không giấu trong giày đâu, hai là sẽ không lấy ra trước mặt cậu.
Chắc chắn là cậu ta chỉ đang chọc cậu thôi.” “Chọc tớ thôi sao..” Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên.
Xem ra Bạch Ngốc nhà tôi vẫn chưa hề thay đổi, chỉ là độ đen tôi đã thăng cấp, thế nhưng tôi vẫn tức giận vì trò đùa cợt này của cậu ta.
Môi tôi lại bắt đầu tỏa nhiệt, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác buồn phiền.
“Bíp bíp.” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Bạch Mặc nhà cậu à.” Nhan Lăng thính tại đã thò đầu qua.
Tôi cầm lên xem, còn không phải hay sao? “Ha ha ha ha, Bạch Mặc nhà cậu dính người thật đó.” Tôi cầm điện thoại di động lên, quay về phòng xem.
Nhan Lăng ở đằng sau tôi lại la lên: “Đừng giấu mà, cho tớ đọc với, ha ha ha ha...” “Đi đi.” Tôi càng bước nhanh hơn.
Chạy về phòng rồi, tôi nhìn điện thoại di động mà do dự mãi, định xem nhưng vì tức giận nên lại không muốn nữa.
Tôi và Bạch Mặc đã sống với nhau nhiều năm như vậy, chưa từng có cảm giác phiền lòng như khoảng thời gian này.
Tôi mở tin nhắn của Bạch Ngốc ra, bỗng thấy một hình ảnh nam sinh quỳ gối hiện lên: [Vợ ơi anh sai rồi!]
Tôi lập tức quăng điện thoại.
Vo?
Há? Cái quái gì thế hả? Vợ là sao? Bạch Ngốc bị đứt dây thần kinh rồi à? Cái tên ngốc này đúng là có bệnh!
Tôi bò xuống đất, nhặt lại cái điện thoại không thấm nước, không sợ quăng quật của mình rồi hét to: “Mẹ kiếp, ai là vợ cậu hả?” Màn hình bỗng nhiên yên tĩnh, một hồi lâu vẫn chẳng có tin nhắn nào trả lời, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nếu Bạch Ngốc mà bỗng dưng yên tĩnh thế này, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp! Bạch Ngốc và Bạch Mặc hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau! Bạch Ngốc ở trong thế giới 2D chính là Vua để tiện, giở trò bỉ ổi, tỏ vẻ dễ thương, không chuyện “ác” nào không làm.
Để đấu meme thắng tối, cậu ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì.
“Bíp bíp.” Hình ảnh cậu gửi đã đến.
Cũng là bức ảnh lúc nãy, thế nhưng chữ viết đã biến thành:[Chồng ơi em sai rồi!]® Tôi muốn TRẾT.
Thì ra thời gian lâu như vậy là do cậu ta ngồi sửa ảnh.
Tôi quăng thẳng một bức ảnh “Cậu nên uống thuốc rồi đấy” cho cậu ta.
Mới vừa gửi xong, tôi lập tức hối hận.
Quả nhiên, một đống ảnh ùn ùn kéo đến.
[Bạch Ngốc]: Muốn đấu hình? [Bạch Ngốc]: Đến đây.
[Hình vỗ mông [Bạch Ngốc]: Không đủ thì tớ cho cậu.
[Bạch Ngốc]: Hôm nay không đấu không về.
[Bạch Ngốc]: Sao cậu không để ý đến tớ? [Mắt to tỏ vẻ dễ thương [Bạch Ngốc]: Đến đi! [Hình cởi quần áo dâm đãng Tôi bình tĩnh chuẩn bị tắt máy.
[Bạch Ngốc]: Đừng mà...
[Một bàn tay lớn đẩy ra Tôi sững sờ, từ lúc nào mà cậu ta biết cả việc tôi muốn tắt máy!
Bình luận facebook