• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-94

Chương 94: Doanh trại đặc nhiệm à, thôi cho qua




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87261.png

Xem ảnh 2
87261_2.png
Tôi nhìn cậu lớn lên từ tấm bé! Bạch Mặc đã thay đổi từ lúc nào? Cả ngày chúng tôi ở cùng nhau, cậu ta xem mấy bộ anime 18+ kia vào lúc nào?



Tên khốn này có “hàng” mà lại không chịu chia sẻ với tôi! Tôi nhớ mình đã từng bảo cậu ta, nếu có hàng nhất định phải cho tôi xem cùng! Nhưng! Cậu! Ta! Lại! Giểu! Tôi! Tôi vẫn cho rằng mình là người hiểu cậu nhất, còn lo cậu bị người ta chơi trò nhặt xà phòng nên mới đồng ý đến Học viện Tinh năng với cậu ta.



Kết quả, tôi đã sai, sai hoàn toàn.



Tôi đã bị Bạch Mặc trong điện thoại di động của đêm đó lừa gạt.



Cái gì mà sợ bị bắt nạt, cái gì mà sợ bị cô lập, cái gì mà sợ bị nhét xà phòng, tất cả đều là giả dối! Bạch Mặc đã nhanh chóng trở thành bạn tốt của Tình Thánh, hai người họ còn bả vai bá cổ đi với nhau, tôi quả thực đã lo vớ lo vẩn.



Bây giờ Bạch Mặc chơi một trận bóng với Kình Thiên, ánh mắt Kình Thiên nhìn cậu cũng không giống như trước nữa, cậu ta lại lần nữa thành công biển kẻ địch thành bạn bè! Thể mà tôi đã bị dáng vẻ vô tội, tủi thân, không thể rời xa tôi của cậu ta lừa gạt.



Tôi khó mà tin được, tôi thế mà lại bị cậu ta lừa gạt! Bạch Mặc đã trở thành kẻ bụng dạ đen tối rồi.



Tôi chạy thẳng về phòng, thả người xuống giường, sau đó chôn mặt vào gối.



Trong phòng chỉ có tiếng người máy quét dọn đi tới đi lui.



“U...



u...”



Quả thực rất đen tối! Bạch Mặc đã trở nên đen tối rồi! Tôi không thể nào chấp nhận nổi, không thể nào chấp nhận việc cậu ấy bỗng nhiên trưởng thành, bỗng nhiên thoát khỏi sự khống chế của tôi.



Sự yên tĩnh xung quanh khiến nội tâm đang rối bời của tôi dần bình tĩnh lại.



Thế nhưng, sau khi trong lòng bình tĩnh lại, chẳng biết vì sao môi tôi lại nóng lên.



Đây là cảm giác mà tôi chưa bao giờ có, nó khiến lòng tôi lại bắt đầu rối bời.



Cả người tôi nóng bừng giống như bị sốt, thậm chí còn toát mồ hôi đẫm người.



“Chị Tô Linh, bây giờ nhiệt độ cơ thể của chị đang lên cao, chỉ số hormone cũng tăng, chị đang có những thay đổi về sinh lý.” “Em câm miệng đi!” Tôi đang cảm thấy buồn phiền, thế là túm luôn cái gối ôm, ném về phía cái đèn ở trên đầu.



Đương nhiên cái gối không ném tới được chỗ của Ngộ Không mà rơi xuống mặt đất.



Người máy quét dọn nhìn thấy thì bắt đầu đẩy cái gối ôm sang bên cạnh từng chút một.



“Chị Tổ Linh, chị thật bạo lực!” Không ngờ Ngộ Không còn biết tức giận: “Em đang quan tâm chị đấy.



Lúc chị không có ở đây, em còn giặt sạch quần áo rồi hong khô cho chị, lại còn quét phòng cho chị nữa.” “Em đều làm vậy đối với mỗi sinh viên sao?” Tôi ngẩng mặt lên nhìn cái đèn.



“Không phải, bởi vì chi là tân sinh.



Lúc mới bắt đầu, mỗi một tân sinh đều cảm thấy khá tò mò về em, cũng thích trò chuyện với em.



Thế nhưng, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi thì rất nhiều người trong số họ không còn trò chuyện với em nữa, vào lúc cần dùng đến em thì mới gọi em thôi.



Bọn họ vẫn luôn xem em là một chương trình, nhưng em là người, em thích nói chuyện với người khác, không có ai để ý đến em thì em sẽ cảm thấy rất cô đơn.” Tôi nhìn đèn treo, bỗng cảm thấy mình rất ngốc, bởi vì tôi đang nói chuyện với một cái đèn treo.



Thế nhưng, lời nói của Ngộ Không lại khiến cho người ta cảm thấy có chút đáng thương và thê lương.



Từ lời nói của cậu bé, tôi có thể cảm nhận được thái độ có mới nới cũ của con người đối với Ngộ Không và nổi bi ai của chính cậu bé.



Nếu Ngộ Không là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất, vậy chuyện cậu bé cảm thấy cô đơn cũng rất bình thường.



Bởi vì cậu bé nói mình là người, mà con người chúng ta, sẽ có cảm giác cô đơn.



“Em không xuất hiện thì sao chị có thể có cảm giác em là người chứ? Chị đang nói chuyện với một cái đèn hả?” Tôi ngồi dậy.



Thật ra nếu bây giờ có người nói chuyện với mình, tôi sẽ tạm thời quên đi mấy chuyện buồn phiền kia.



Cả phòng yên tĩnh trong chốc lát, một bóng sáng chiếu xuống, Tiểu Ngộ Không đã xuất hiện.



Hôm nay cậu bé lại thay một bộ đồ khác.



Áo sơ mi tay ngắn có mũ kẻ sọc rực rỡ đi kèm với áo thun màu đen, bên dưới là quần soóc, chân đi tất và giày chơi bóng, vẫn đáng yêu như vậy.



Điều này làm cho Ngộ Không càng giống như một con người có tư duy tự chủ, bởi vì cậu bé biết thay quần áo.



“Em có cần đi ra không?” Vẻ mặt của cậu bé vô cùng nghiêm túc, giống như người lớn vậy.



“Nếu em nói mình là người, cũng mong con người sẽ đối xử với em như với một con người, vậy đương nhiên có thực thể sẽ tốt hơn.” Tôi cũng nói với giọng nghiêm túc.



Ở bên cạnh Tiểu Ngộ Không khiến tôi tạm thời quên đi Bạch Ngốc và nụ hôn khiến cả người tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.



Tiểu Ngộ Không nghiêng mặt như đang nghiêm túc suy nghĩ về lời nói này: “Có lẽ chị nói đúng.



Em có thân thể, em nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn mới đúng.” Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé: “Em còn có thân thể sao?” Tiểu Ngộ Không gật đầu: “Vâng, daddy đã tạo cho em một thân thể.



Nó là hàng sử dụng kỹ thuật phòng sinh tiên tiến nhất của Nhật Bản.



Sờ vào da của em cũng sẽ có cảm giác y như con người, hơn nữa em cũng sẽ có cảm giác tương ứng.” “Kỹ thuật phòng sinh của Nhật Bản?” Đó là cái gì? Hiện tại khoa học kỹ thuật đang biến chuyển từng ngày, người không tiếp xúc với thông tin mới có khi sẽ không theo kịp, xảy ra hiện tượng tách rời khỏi thời đại.



“Vâng, kỹ thuật mô phỏng sinh học của Nhật Bản là tốt nhất.



Chị xem này.” Ngộ Không vừa vươn tay ra lập tức xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ gần như khỏa thân: “Đây là người máy bạn đời thế hệ mới nhất của bọn họ, cũng chính là búp bê bơm hơi lúc trước, thế nhưng bây giờ nó đã gần như giống hệt con người rồi.” Tôi nhìn người phụ nữ chỉ mặc nội y mà ngạc nhiên đến ngây người.



Quả thực nó chẳng khác gì con người cả! Hơn nữa, người phụ nữ này hoàn toàn được làm theo dáng vẻ và cỡ ngực mà đàn ông thích.



Bỗng nhiên, trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ Bạch Mặc chắc chắn sẽ thích.



Tôi lập tức ôm trán.



Bạch Mặc đã học phải thói xấu thật rồi, tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn.



Một chàng trai yêu thích thế giới 2D, mà ở trong thế giới 2D có tốt có xấu, nhất là con gái trong anime 2D, ai ai cũng ngực to.



Chẳng trách Bạch Mặc luôn cười tôi không có ngực!



Hù!



Đồ háo sắc! Không thèm để ý đến cậu ta nữa! “Có cả nam.” Ngộ Không lại vươn một cái tay khác ra, một người đàn ông chỉ mặc quần lót, có rãnh mũi và cơ bụng lập tức xuất hiện.



Tôi tức thì cứng người.



Được rồi, trong thời đại này nam nữ bình đẳng.



Ấy, nghe nói còn có loại đặt làm riêng theo hình mẫu cơ thể của minh tinh, rất nhiều phái nữ đều tranh mua loại đó.



“Daddy sẽ căn cứ vào năng lực hiểu biết của em để tạo ra thân thể có trạng thái tuổi tác khác nhau.” Ngộ Không thu hình ảnh về, có vẻ hơi đắc ý: “Chẳng mấy chốc thì em sẽ lớn lên thôi, em không muốn người ta cứ xem em là trẻ



con.”



Tôi nở nụ cười: “Chỉ với câu nói này thôi thì em chính là một đứa trẻ” “Hừ! Em không phải!” Ngộ Không kiêu ngạo hất mặt lên, ra chiều không vui, tay khoanh trước ngực.



Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, tiếng nói đầy sung sướng của Nhan Lăng cũng truyền vào: “Tổ Linh, cậu đã về ký túc xá rồi sao?” Cô ấy vừa bước vào, Hàn và anh Béo cũng cùng chạy vào ngay lập tức.



“Tớ không về ký túc xá thì về đâu chứ?” Tôi nhún vai.



Mọi người xuyên thẳng qua người của Ngộ Không, ngồi quanh mép giường của tôi, vừa khéo cái gối ôm cũng ở đó.



“Em đi đây.” Ngộ Không nói với giọng hơi mất mát.



Cậu bé bị mọi người đi xuyên luôn qua cơ thể, có thể thấy những điều cậu bé nói là thật, mọi người chỉ xem Ngộ Không là một chương trình.



Tôi lập tức gọi cậu bé lại: “Không cần đâu, em cứ ngồi chỗ này đi.” Tôi vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, còn Ngộ Không thì sững sờ.



Nhan Lăng bật cười: “Cậu còn coi nó là người thật à.” Ngộ Không phồng má lên, ra vẻ tức giận.



Tôi cũng nói với giọng nghiêm túc: “Bây giờ nó chính là em trai của tớ.



Chỉ cần ở trong phòng tớ, các cậu phải đối xử tốt với nó.



Thằng bé là người.” Cả đám Nhan Lăng đồng thời sửng sốt, ba mặt nhìn nhau rồi nhún vai bĩu môi, sau đó lại gật đầu, bày tỏ sự tôn trọng với tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom