Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-93
Chương 93: Cậu đi mà làm gấu tiếp đi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi không thể nhìn tiếp cậu ấy, cũng như cái dáng vẻ đỏ mặt đến tận mang tai của chính tôi ở trong gương được nữa.
Dường như ô-xy trong phòng vệ sinh nho nhỏ đã bị sức nóng trên người tôi đốt sạch, khiến tôi cảm thấy việc hô hấp trở nên có phần khó khăn.
Tôi cúi mặt xuống, tầm mắt vừa vặn dừng ở lồng ngực đang phập phồng của mình.
Cậu ấy chậm rãi kéo áo lót của tôi rồi cài lại, động tác khẽ khàng và dịu dàng, thế nhưng từ đầu đến cuối đều chưa hề rời khỏi.
Đột nhiên, tay của cậu ấy vòng ra trước người tôi, trong nháy mắt đã kéo tôi vào lòng cậu ấy.
Tiếp sau đó, cậu ấy cúi mặt xuống, đôi môi nóng cháy đặt lên cố tôi.
Cái mút hôn mạnh mẽ này khiến tôi thấy hơi nhói.
Cậu ấy chầm chậm tách ra, hô hấp trở nên nóng bỏng: “Bây giờ cậu có thể đi rồi...” Bạch Mặc dùng giọng trầm khàn nói bên tai tôi, thế nhưng hai tay lại không hề có ý định buông tôi ra.
Không biết cậu ấy đã ôm tôi như thế bao lâu, cả nhà vệ sinh vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập của hai chúng tôi.
Bạch Mặc thả lỏng cả người, mặt dựa vào cổ tôi, để khuôn mặt nóng bỏng của mình kể sát vào làn da trên bả vai tôi.
Cũng như lần trước, tôi chẳng thể nào đẩy cậu ấy ra.
Từ sau khi Bạch Mặc tỏ tình với tôi, mỗi giây phút tôi đều được tình yêu của cậu ấy bao bọc, cảm nhận niềm hạnh phúc và ngọt ngào mà cậu ấy đem lại cho mình.
Chúng tôi...
Được xem như là...
Đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết nhỉ...
Mỗi khi nụ hôn của cậu ấy đặt lên môi tôi, mỗi khi tay của cậu ấy chạm vào da thịt tôi, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ đây chính là...
Cảm giác yêu đương...
Cho dù lúc bình thường có chán ghét người khác phải đến gần mình tới mấy, thế nhưng nụ hôn của người yêu, cái âu yếm của người yêu lại khiến cho người ta phải mê đắm...
“Tiểu Linh ơi...
Em ở đâu?” Bỗng nhiên, tiếng của chị Pattaya truyền đến, tôi lập tức kéo tay của Bạch Mặc.
Lúc này cậu ấy mới biếng nhác buông tay ra, sửa soạn lại tóc cho tôi: “Tớ đi với cậu.” “Tiểu Linh?” Tiếng của chị Pattaya đã vang lên bên ngoài nhà vệ sinh.
Tôi lập tức trả lời: “Em đang ở trong nhà vệ sinh” Tiếp đó Bạch Mặc mở cửa, chị Pattaya bèn nở nụ cười mập mờ: “Hai đứa đang làm gì thế?” Mặt của tôi không khống chế được mà đỏ lên: “Không...” “Em mặc quần áo giúp cậu ấy.” Bạch Mặc nói rất bình tĩnh, tôi trợn mắt lên nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không đỏ mặt cũng chẳng thở gấp, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đang trên tòa.
“Ha ha ha ha..” Chị Pattaya không nhịn được mà bật cười.
Chị ấy nhìn cánh tay của tôi, dường như đã hiểu rõ: “Vậy chúng ta đi thôi.” “Em cũng đi.” Bạch Mặc cố chấp nói.
Chị Pattaya nở nụ cười: “Được, có điều em chỉ có thể ở bên ngoài.
Em yên tâm, phòng tạm giam hoàn toàn khép kín.
Cái tên nhóc Kình Thiên kia không thể chạm vào nối một sợi tóc của Tiểu Linh nhà em đâu.” Chị Pattaya nói xong còn nháy mắt mấy cái với tên nhóc Bạch Mặc cố chấp, sau đó lại nhìn về phía tôi đầy vẻ dí dỏm: “Thằng nhóc này dính em thật đấy.”
“Vâng...” Tôi đỏ mặt đến mức không dám ngước lên.
“Ha ha ha ha..” Chị Pattaya vừa cười vừa véo má tôi: “Em cũng rất đáng yêu đó! Nếu chị là nam sinh, chị cũng muốn theo đuổi em.
Ha ha ha ha..” Chị Pattaya cứ cười tôi và Bạch Mặc như vậy, khiến tôi rất ngượng ngùng.
Có lúc, chuyện yêu đương...
cũng khiến cho người ta cảm thấy rất xấu hổ..
Nhưng Bạch Ngốc nhà tôi vẫn bình tĩnh như trước.
Đối với sự chín chắn và điềm tĩnh hơn người của cậu ấy, thật ra tôi vẫn luôn thầm khâm phục, chỉ vì ngại mặt mũi nên tôi mới không muốn thừa nhận rằng mình sùng bái cậu ấy.
Nếu Bạch Mặc biệt được điều này, chắc hẳn cậu ấy sẽ đắc ý rối khoe khoang cho mà xem.
Điều khiến chúng tôi không ngờ tới là Kinh Thiên cũng đang bị giam trong viện nghiên cứu trên đảo này.
Ra khỏi bệnh viện, chị Pattaya lái một chiếc xe điện trông rất đáng yêu giống như xe đồ chơi, chở tôi đến góc phía Đông của hải đảo.
Nơi đó có một tòa nhà màu trắng được xây dựng độc lập ngay sát bờ biển.
Tòa nhà này rất giống khu vườn trên không có hình dạng bồ công anh trong thành phố của chúng tôi.
Trên đỉnh thang máy màu trắng là một công trình giống như con sứa trong suốt.
Chị Pattaya dẫn chúng tôi vào thang máy, đi thẳng lên lầu.
Vào lúc cửa thang máy mở ra, một căn phòng trống trải như là phòng khách xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Ba mặt của căn phòng này đều được lắp kính sát đất, có thể nhìn thấy biển xanh mây trắng ở bên ngoài.
Trong phòng không có đồ gia dụng, chỉ có ghế sô pha, bàn trà và một quầy bar nho nhỏ, trên quầy bar có máy pha cà phê và các loại thức uống.
Chị Pattaya mỉm cười nhìn Bạch Mặc: “Chúng ta chỉ có thể chờ ở đây.
Tiểu Linh, em tự vào đi.” Chị Pattaya nhìn về phía cánh cửa kính mờ ở phía trước.
Tôi nhìn sang Bạch Mặc, còn cậu ấy thì rủ mí mắt.
Tôi nhìn ra được là cậu ấy không vui, thế nhưng cậu ấy cũng không lên tiếng.
Chị Pattaya đã đi đến quầy bar, rót cho mình một ly cà phê.
Khi tôi đi về phía cửa trượt thì nó bỗng nhiên mở ra.
Tôi bước vào trong đó, bên trong cũng là một căn phòng hình bán nguyệt giống như bên ngoài, có điều phía đối diện cửa trượt cũng là kính sát đất khép kín.
Bốn mặt của căn phòng đều là kính, trong phòng có đồ dùng của một phòng ngủ đơn giản, một cái giường, nhà vệ sinh được kính mờ bao quanh, cả phòng gần như có thể bị nhìn thấy hết.
Vì vậy, tôi lập tức nhìn thấy Kình Thiên đang nằm trên giường, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm biển mây.
Tôi đứng bên ngoài nhìn Kình Thiên ở trong căn phòng kính, có một cảm giác kỳ lạ như đang đi chơi trong vườn bách thú, nhìn gấu trúc qua cửa kính vậy.
Ở phía sau tôi có một cái ghế dài giống như chỗ để cho khách nghỉ ngơi, có thể ngồi xuống từ từ quan sát sự ngốc nghếch đáng yêu của gấu trúc.
Tôi đưa tay ra gõ lên lớp kính “cốc cốc”.
Kình Thiên lười biếng mà quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt của anh ta trở nên ngơ ngác.
Tôi bèn nở nụ cười sáng chói.
Xung quanh Kình Thiên chỉ có một màu xanh lam, vừa giống như đang ở trên trời, lại vừa giống như đang ở dưới biển.
Đây là phòng tạm giam thật sao? Tôi lùi về sau một bước trong ánh mắt ngơ ngác của Kinh Thiên, sau đó ngồi lên cái ghế dài.
Anh ta đột nhiên hoàn hồn, chớp mắt mấy cái rồi ngoảnh mặt sang hướng khác: “Cô không ở trong phòng bệnh mà đến đây làm gì?” “Thăm anh đấy.” “Xi, xem tôi bị giam? Có phải sung sướng lắm không?” Kinh Thiên nói xong bèn ngồi dậy.
Anh ta xuống giường, đi tới trước tường kính, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào đó rồi nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài.
Mái tóc màu xanh thẫm của Kình Thiên để xõa trên bờ vai, khiến góc nghiêng của anh ta có thêm nét dịu dàng.
“Tôi đến để cảm ơn anh đã cứu tôi.” Tôi nói.
“Hừ.” Kinh Thiên không quan tâm lắm: “Phí lời.
Cô chết rồi thì tôi càng gặp nhiều phiền toái hơn.” Khóe miệng của anh ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh như có như không.
“Đội trưởng.” Tôi đứng lên.
Sau khi nghe được hai tiếng đội trưởng của tôi, Kinh Thiên lại ngớ người ra, vẻ mặt cũng đơ lại.
Dường như tiếng đội trưởng này của tôi khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Anh yên tâm đi, trên phiên điều trần tôi sẽ giúp anh.
Tuy rằng...
tôi còn không biết mình phải giúp anh thế nào.” Kình Thiên vẫn đứng ngơ ngẩn bên cạnh cửa kính sát đất, thất thần nhìn về xa xăm.
“Đội trưởng?” Anh ta lập tức hoàn hồn, quay người lại nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: “Cô bớt nói là đang giúp tối rồi đấy.”
“Ờ?” Dường như Kình Thiên vẫn chẳng thể tin được hôm nay tôi lại nghe lời như vậy.
“Ừ, ờ.” Tôi cười nhìn anh ta.
Kinh Thiên ngẩn ra trong thoáng chốc, ngây ngốc nhìn tôi, giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Anh ta chầm chậm bước tới trước mặt tôi, cúi xuống quan sát khuôn mặt của tôi qua lớp kính, giống như đang xác nhận tôi có phải là Tô Linh thật chứ không phải thể thân hoặc trí tuệ nhân tạo hay không.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dường như ô-xy trong phòng vệ sinh nho nhỏ đã bị sức nóng trên người tôi đốt sạch, khiến tôi cảm thấy việc hô hấp trở nên có phần khó khăn.
Tôi cúi mặt xuống, tầm mắt vừa vặn dừng ở lồng ngực đang phập phồng của mình.
Cậu ấy chậm rãi kéo áo lót của tôi rồi cài lại, động tác khẽ khàng và dịu dàng, thế nhưng từ đầu đến cuối đều chưa hề rời khỏi.
Đột nhiên, tay của cậu ấy vòng ra trước người tôi, trong nháy mắt đã kéo tôi vào lòng cậu ấy.
Tiếp sau đó, cậu ấy cúi mặt xuống, đôi môi nóng cháy đặt lên cố tôi.
Cái mút hôn mạnh mẽ này khiến tôi thấy hơi nhói.
Cậu ấy chầm chậm tách ra, hô hấp trở nên nóng bỏng: “Bây giờ cậu có thể đi rồi...” Bạch Mặc dùng giọng trầm khàn nói bên tai tôi, thế nhưng hai tay lại không hề có ý định buông tôi ra.
Không biết cậu ấy đã ôm tôi như thế bao lâu, cả nhà vệ sinh vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập của hai chúng tôi.
Bạch Mặc thả lỏng cả người, mặt dựa vào cổ tôi, để khuôn mặt nóng bỏng của mình kể sát vào làn da trên bả vai tôi.
Cũng như lần trước, tôi chẳng thể nào đẩy cậu ấy ra.
Từ sau khi Bạch Mặc tỏ tình với tôi, mỗi giây phút tôi đều được tình yêu của cậu ấy bao bọc, cảm nhận niềm hạnh phúc và ngọt ngào mà cậu ấy đem lại cho mình.
Chúng tôi...
Được xem như là...
Đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết nhỉ...
Mỗi khi nụ hôn của cậu ấy đặt lên môi tôi, mỗi khi tay của cậu ấy chạm vào da thịt tôi, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ đây chính là...
Cảm giác yêu đương...
Cho dù lúc bình thường có chán ghét người khác phải đến gần mình tới mấy, thế nhưng nụ hôn của người yêu, cái âu yếm của người yêu lại khiến cho người ta phải mê đắm...
“Tiểu Linh ơi...
Em ở đâu?” Bỗng nhiên, tiếng của chị Pattaya truyền đến, tôi lập tức kéo tay của Bạch Mặc.
Lúc này cậu ấy mới biếng nhác buông tay ra, sửa soạn lại tóc cho tôi: “Tớ đi với cậu.” “Tiểu Linh?” Tiếng của chị Pattaya đã vang lên bên ngoài nhà vệ sinh.
Tôi lập tức trả lời: “Em đang ở trong nhà vệ sinh” Tiếp đó Bạch Mặc mở cửa, chị Pattaya bèn nở nụ cười mập mờ: “Hai đứa đang làm gì thế?” Mặt của tôi không khống chế được mà đỏ lên: “Không...” “Em mặc quần áo giúp cậu ấy.” Bạch Mặc nói rất bình tĩnh, tôi trợn mắt lên nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không đỏ mặt cũng chẳng thở gấp, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đang trên tòa.
“Ha ha ha ha..” Chị Pattaya không nhịn được mà bật cười.
Chị ấy nhìn cánh tay của tôi, dường như đã hiểu rõ: “Vậy chúng ta đi thôi.” “Em cũng đi.” Bạch Mặc cố chấp nói.
Chị Pattaya nở nụ cười: “Được, có điều em chỉ có thể ở bên ngoài.
Em yên tâm, phòng tạm giam hoàn toàn khép kín.
Cái tên nhóc Kình Thiên kia không thể chạm vào nối một sợi tóc của Tiểu Linh nhà em đâu.” Chị Pattaya nói xong còn nháy mắt mấy cái với tên nhóc Bạch Mặc cố chấp, sau đó lại nhìn về phía tôi đầy vẻ dí dỏm: “Thằng nhóc này dính em thật đấy.”
“Vâng...” Tôi đỏ mặt đến mức không dám ngước lên.
“Ha ha ha ha..” Chị Pattaya vừa cười vừa véo má tôi: “Em cũng rất đáng yêu đó! Nếu chị là nam sinh, chị cũng muốn theo đuổi em.
Ha ha ha ha..” Chị Pattaya cứ cười tôi và Bạch Mặc như vậy, khiến tôi rất ngượng ngùng.
Có lúc, chuyện yêu đương...
cũng khiến cho người ta cảm thấy rất xấu hổ..
Nhưng Bạch Ngốc nhà tôi vẫn bình tĩnh như trước.
Đối với sự chín chắn và điềm tĩnh hơn người của cậu ấy, thật ra tôi vẫn luôn thầm khâm phục, chỉ vì ngại mặt mũi nên tôi mới không muốn thừa nhận rằng mình sùng bái cậu ấy.
Nếu Bạch Mặc biệt được điều này, chắc hẳn cậu ấy sẽ đắc ý rối khoe khoang cho mà xem.
Điều khiến chúng tôi không ngờ tới là Kinh Thiên cũng đang bị giam trong viện nghiên cứu trên đảo này.
Ra khỏi bệnh viện, chị Pattaya lái một chiếc xe điện trông rất đáng yêu giống như xe đồ chơi, chở tôi đến góc phía Đông của hải đảo.
Nơi đó có một tòa nhà màu trắng được xây dựng độc lập ngay sát bờ biển.
Tòa nhà này rất giống khu vườn trên không có hình dạng bồ công anh trong thành phố của chúng tôi.
Trên đỉnh thang máy màu trắng là một công trình giống như con sứa trong suốt.
Chị Pattaya dẫn chúng tôi vào thang máy, đi thẳng lên lầu.
Vào lúc cửa thang máy mở ra, một căn phòng trống trải như là phòng khách xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Ba mặt của căn phòng này đều được lắp kính sát đất, có thể nhìn thấy biển xanh mây trắng ở bên ngoài.
Trong phòng không có đồ gia dụng, chỉ có ghế sô pha, bàn trà và một quầy bar nho nhỏ, trên quầy bar có máy pha cà phê và các loại thức uống.
Chị Pattaya mỉm cười nhìn Bạch Mặc: “Chúng ta chỉ có thể chờ ở đây.
Tiểu Linh, em tự vào đi.” Chị Pattaya nhìn về phía cánh cửa kính mờ ở phía trước.
Tôi nhìn sang Bạch Mặc, còn cậu ấy thì rủ mí mắt.
Tôi nhìn ra được là cậu ấy không vui, thế nhưng cậu ấy cũng không lên tiếng.
Chị Pattaya đã đi đến quầy bar, rót cho mình một ly cà phê.
Khi tôi đi về phía cửa trượt thì nó bỗng nhiên mở ra.
Tôi bước vào trong đó, bên trong cũng là một căn phòng hình bán nguyệt giống như bên ngoài, có điều phía đối diện cửa trượt cũng là kính sát đất khép kín.
Bốn mặt của căn phòng đều là kính, trong phòng có đồ dùng của một phòng ngủ đơn giản, một cái giường, nhà vệ sinh được kính mờ bao quanh, cả phòng gần như có thể bị nhìn thấy hết.
Vì vậy, tôi lập tức nhìn thấy Kình Thiên đang nằm trên giường, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm biển mây.
Tôi đứng bên ngoài nhìn Kình Thiên ở trong căn phòng kính, có một cảm giác kỳ lạ như đang đi chơi trong vườn bách thú, nhìn gấu trúc qua cửa kính vậy.
Ở phía sau tôi có một cái ghế dài giống như chỗ để cho khách nghỉ ngơi, có thể ngồi xuống từ từ quan sát sự ngốc nghếch đáng yêu của gấu trúc.
Tôi đưa tay ra gõ lên lớp kính “cốc cốc”.
Kình Thiên lười biếng mà quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt của anh ta trở nên ngơ ngác.
Tôi bèn nở nụ cười sáng chói.
Xung quanh Kình Thiên chỉ có một màu xanh lam, vừa giống như đang ở trên trời, lại vừa giống như đang ở dưới biển.
Đây là phòng tạm giam thật sao? Tôi lùi về sau một bước trong ánh mắt ngơ ngác của Kinh Thiên, sau đó ngồi lên cái ghế dài.
Anh ta đột nhiên hoàn hồn, chớp mắt mấy cái rồi ngoảnh mặt sang hướng khác: “Cô không ở trong phòng bệnh mà đến đây làm gì?” “Thăm anh đấy.” “Xi, xem tôi bị giam? Có phải sung sướng lắm không?” Kinh Thiên nói xong bèn ngồi dậy.
Anh ta xuống giường, đi tới trước tường kính, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào đó rồi nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài.
Mái tóc màu xanh thẫm của Kình Thiên để xõa trên bờ vai, khiến góc nghiêng của anh ta có thêm nét dịu dàng.
“Tôi đến để cảm ơn anh đã cứu tôi.” Tôi nói.
“Hừ.” Kinh Thiên không quan tâm lắm: “Phí lời.
Cô chết rồi thì tôi càng gặp nhiều phiền toái hơn.” Khóe miệng của anh ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh như có như không.
“Đội trưởng.” Tôi đứng lên.
Sau khi nghe được hai tiếng đội trưởng của tôi, Kinh Thiên lại ngớ người ra, vẻ mặt cũng đơ lại.
Dường như tiếng đội trưởng này của tôi khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Anh yên tâm đi, trên phiên điều trần tôi sẽ giúp anh.
Tuy rằng...
tôi còn không biết mình phải giúp anh thế nào.” Kình Thiên vẫn đứng ngơ ngẩn bên cạnh cửa kính sát đất, thất thần nhìn về xa xăm.
“Đội trưởng?” Anh ta lập tức hoàn hồn, quay người lại nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: “Cô bớt nói là đang giúp tối rồi đấy.”
“Ờ?” Dường như Kình Thiên vẫn chẳng thể tin được hôm nay tôi lại nghe lời như vậy.
“Ừ, ờ.” Tôi cười nhìn anh ta.
Kinh Thiên ngẩn ra trong thoáng chốc, ngây ngốc nhìn tôi, giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Anh ta chầm chậm bước tới trước mặt tôi, cúi xuống quan sát khuôn mặt của tôi qua lớp kính, giống như đang xác nhận tôi có phải là Tô Linh thật chứ không phải thể thân hoặc trí tuệ nhân tạo hay không.
Bình luận facebook