Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-95
Chương 95: Anh em họ oan gia
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tên đần này! Anh ta có quyền giữ im lặng, thừa nhận làm gì chứ?” Hải Cơ bực mình túm chặt lấy váy đồng phục của mình, như là muốn xé toạc cái váy ra.
“Bốp...
Bốp...
Bốp.” Kinh Không vừa vỗ tay vừa nhìn tôi đầy giễu cợt.
“Bạn trai cô thật là lợi hại, dồn ép đại ca của tụi tôi đến mức hết đường đánh trả...
Cô vui rồi chứ?” Tôi thừa biết Kinh Không đang mỉa mai tôi, giờ trong lòng tôi cũng chẳng thoải mái gì.
Bạch Mặc là người yêu tôi, còn Kình Thiên lại là ân nhân cứu mạng của tôi.
Hai người này cãi qua cãi lại trong phiên điều trần, cuối cùng tôi phải trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng bị người yêu của mình chà đạp đến tận cùng, sao mà vui nổi chứ? “Thôi xong, xong rồi.
Đội trưởng đã thừa nhận rồi.
Xong thật rồi...”Em Gái Hư Không che mặt như thể không dám xem tiếp.
“Đội trưởng thấy áy náy với Tổ Linh.” Nữ Thần Dạo Đêm vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
“Anh ấy không muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.” “Đến nước này rồi còn làm màu cái gì?” Hải Cơ cố gắng hạ thấp giọng, bực bội nói.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng anh ấy sẽ bị bãi miễn vị trí đội trưởng!” Nghiêm trọng vậy ư! Tôi ngạc nhiên nhìn Kình Thiên.
Anh ta cúi mặt, sau câu nói ấy thì anh ta không còn nói thêm câu nào nữa.
Lúc này Bạch Mặc đã quay mặt lại đối diện với anh ta, trên khóe miệng thấp thoáng nụ cười sau khi giành được chiến thắng.
“Két!” Tôi đột ngột đứng phắt dậy khiến chiếc ghế bị đẩy lùi ra phía sau phát ra một tiếng động chói tai.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái yên tĩnh hẳn đi.
Bạch Mặc thôi cười, nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa nét ngờ vực.
Hiệu trưởng và những người khác đều nhìn về phía tôi.
Cả phiên điều trần chỉ còn mình Kình Thiên vẫn cúi đầu không nhìn tôi.
Hệt như anh ta hoàn toàn không biết rằng tôi đã đứng lên, không biết rằng tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
Hệt như anh ta đã từ bỏ mọi sự phản kháng, lặng lẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho mình.
Doanh trưởng Quyền Bá nhìn tôi đầy bực dọc: “Xin nhân chứng hãy giữ im lặng!” Tôi nhìn về phía doanh trưởng Quyền Bá, nhìn về phía hiệu trưởng trên bục điều trần, nhìn về phía thầy Lãnh Gia.
Cuối cùng, ánh mắt tôi lướt thẳng qua Bạch Mặc giống như cách cậu ấy đã lờ tôi đi lúc đầu.
“Nếu như tôi là nhân chứng, vậy tại sao không có ai hỏi tôi?” Tôi đáp trả.
Doanh trưởng Quyền Bá không nói gì, liếc nhìn thấy Lãnh Gia một cách lạnh nhạt.
Thầy Lãnh Gia đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Chúng tôi đã hỏi xong, không còn bất kỳ câu hỏi nào muốn hỏi nhân chứng nữa.” “Nếu đã vậy thì xin hỏi, tôi có thể hỏi đội trưởng Kinh Thiên vài vấn đề được không?” Một lần nữa tôi lướt qua Bạch Mặc, chỉ nhìn thấy Lãnh Gia.
Trong ánh mắt bình tĩnh của thầy Lãnh Gia có thêm nét nghi hoặc.
Thầy ấy chưa lên tiếng ngay mà nhìn phía doanh trưởng Quyền Bá, nói: “Phiên điều trần này do doanh trưởng Quyền Bá chủ trì.
Doanh trưởng, không biết liệu nhân chứng có thể đặt câu hỏi cho đội trưởng Kình Thiên của đội Thanh Long không?” “Tùy!” Chẳng ngờ doanh trưởng Quyền Bá lại đáp một tiếng với giọng điệu rất mất kiên nhẫn khiến thầy Lãnh Gia cũng phải giật mình.
Thái độ như bỏ cuộc của doanh trưởng trái lại đã làm thầy ấy sửng sốt.
“Cảm ơn.” Tôi cúi người chào doanh trưởng và tất cả mọi người trong phiên điều trần.
Sau đó, trong ánh nhìn chằm chằm của Bạch Mặc và mọi người, tôi rời khỏi vị trí của mình, bước đến trước mặt Kình Thiên.
“Xin hỏi đội trưởng Kinh Thiên...” “Tôi đã nói rồi, là do tôi chỉ huy sai lầm hại cô bị thương, cô còn muốn hỏi gì nữa chứ!” Kinh Thiên đột nhiên ngẩng mặt lên, cáu kỉnh nhìn tôi.
Biểu cảm ấy giống y hệt doanh trưởng Quyền Bá - người đang ngồi trên ghế chủ trì.
Tôi đoán, thầy hướng dẫn của Kình Thiên trước đây, ắt hẳn chính là doanh trưởng Quyền Bá.
Có một câu dùng để miêu tả mấy người này, nghe có vẻ sai trái nhưng ngẫm ra thì rất thuyết phục.
Đó là chủ nào chó ấy.
Doanh trưởng Quyền Bá rõ ràng là một người nóng tính, dễ nổi cơn tam bành, Kình Thiên cũng giống ông ấy.
Thầy Lãnh Gia lạnh lùng, bình thản, ung dung, nên thầy ấy cũng chọn học trò có tính cách khá giống mình là Bạch Mặc.
Tôi dằn lại tất cả cảm xúc của mình, nghiêm túc đón nhận ánh nhìn bực tức cực độ của Kinh Thiên.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không ngờ anh ta lại tránh đi.
Khi anh ta hơi cúi mặt xuống, ánh mắt toát ra vẻ áy náy sâu sắc.
“Đội trưởng Kinh Thiên, xin hãy bình tĩnh, cũng mời anh trả lời câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc.
Nếu như anh thừa nhận chính anh đã hại tôi bị thương và gặp nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì, tôi càng có quyền đặt câu hỏi cho anh, đúng không?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
Lồng ngực anh ta phập phồng một chốc, hai tay chống xuống bàn, cười khẽ: “Cô muốn hỏi cái gì?” Tôi sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu.
Giữa ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi bắt đầu đưa ra câu hỏi: “Xin hỏi, có phải khi sử dụng phương pháp trường năng lượng giao thoa để định vị Tinh Tộc, thời gian sử dụng năng lực của hai bên càng dài thì định vị càng chính xác không?” Kinh Thiên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi vẫn nghiêm túc nhìn anh ta, hỏi tới: “Đúng không?” Kình Thiên vẫn ngơ ngác nhìn tôi, sâu trong đôi mắt xanh biếc không ngừng ánh lên những tia sáng, hệt như có cả ngàn vạn suy nghĩ đang lướt qua trong đầu anh ta.
“Tất nhiên!” Doanh trưởng Quyền Bá đột nhiên trả lời, “Chỉ khi thời gian sử dụng của cả hai đủ dài thì định vị mới chính xác được.
Việc này giống như lợi dụng định luật tam giác để định vị vị trí của người sử dụng điện thoại di động! Nếu không, tại sao khi xảy ra án bắt cóc thì cuộc nói chuyện giữa người nhà nạn nhân và bọn bắt cóc được đề nghị càng kéo dài thì càng tốt chứ?” Tôi quay sang mỉm cười với doanh trưởng Quyền Bá, nói: “Cám ơn lời giải thích chi tiết của doanh trưởng!” Dứt lời, tôi lại quay sang nhìn mọi người và nói tiếp: “Tôi nhớ rất rõ, vào ngày 8 tháng 6, khi đang làm bài thi thì tôi đã cảm nhận được một luồng năng lượng, vì thế tôi đã phản kích ngay.
Và cũng ngay lúc đó, đội trưởng Kình Thiên đã phát hiện sự tồn tại của một Tinh Tộc khác.
Vậy nên, đội trưởng Kình Thiên...” Tôi lại quay qua Kinh Thiên.
“Anh không ngăn cản tôi sử dụng năng lực, ngoài việc muốn quan sát giới hạn năng lực của tôi thì còn bởi anh mong muốn có thể định vị chính xác để tìm ra kẻ khả nghi, đúng không?” Ánh mắt tôi khóa chặt lấy khuôn mặt ngơ ngác của Kình Thiên.
Anh ta luôn nhìn tôi, vẫn luôn nhìn tôi.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là mặt tôi có cái gì đáng để nhìn cơ chứ! Anh nói mau đi! Tên ngốc này!
“Đội trưởng!” “Đội trưởng!” Quả nhiên, hoàng đế không vội nhưng thái giám đã vội.
Hải Cơ, Em Gái Hư Không, Kinh Không, thậm chí đến cả người bình tĩnh nhất trong đám bọn họ là Nữ Thần Dạo Đêm cũng phải vội vàng gọi khẽ, ngẩm ra hiệu với Kình Thiên.
“Đúng hay không?” Tôi bước một bước đến trước mặt Kình Thiên Kình Thiên giật mình hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi thốt ra một chữ: “Phải...” Cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng, mỉm cười với anh ta.
Anh ta nhìn nụ cười của tôi, biểu cảm cũng trở nên thả lỏng và ấm áp.
So với đôi mắt vô hồn sau khi bị Bạch Mặc đánh bại thì giờ đây, ánh mắt anh ta có thêm chút dịu dàng và cảm động.
Tôi quay qua nhìn mọi người: “Tôi cũng xin được hỏi tất cả vị đội trưởng có một ngày hôm nay, có phải các vị đều từng sử dụng phương pháp trường năng lượng giao thoa để định vị hoặc tìm kiếm Tinh Tộc mới không?” Tất cả các đội trưởng ngồi ở hàng ghế dự thính đều ngơ ngác nhìn tôi, đồng loạt gật đầu.
“Có.”
“Đã từng dùng.” “Từng dùng...” “Vậy thì xin hỏi các vị đội trưởng, có phải các vị đều cho đội viên của mình duy trì việc sử dụng năng lực để định vị không?” Tôi hỏi lại một lần nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bốp...
Bốp...
Bốp.” Kinh Không vừa vỗ tay vừa nhìn tôi đầy giễu cợt.
“Bạn trai cô thật là lợi hại, dồn ép đại ca của tụi tôi đến mức hết đường đánh trả...
Cô vui rồi chứ?” Tôi thừa biết Kinh Không đang mỉa mai tôi, giờ trong lòng tôi cũng chẳng thoải mái gì.
Bạch Mặc là người yêu tôi, còn Kình Thiên lại là ân nhân cứu mạng của tôi.
Hai người này cãi qua cãi lại trong phiên điều trần, cuối cùng tôi phải trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng bị người yêu của mình chà đạp đến tận cùng, sao mà vui nổi chứ? “Thôi xong, xong rồi.
Đội trưởng đã thừa nhận rồi.
Xong thật rồi...”Em Gái Hư Không che mặt như thể không dám xem tiếp.
“Đội trưởng thấy áy náy với Tổ Linh.” Nữ Thần Dạo Đêm vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
“Anh ấy không muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.” “Đến nước này rồi còn làm màu cái gì?” Hải Cơ cố gắng hạ thấp giọng, bực bội nói.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng anh ấy sẽ bị bãi miễn vị trí đội trưởng!” Nghiêm trọng vậy ư! Tôi ngạc nhiên nhìn Kình Thiên.
Anh ta cúi mặt, sau câu nói ấy thì anh ta không còn nói thêm câu nào nữa.
Lúc này Bạch Mặc đã quay mặt lại đối diện với anh ta, trên khóe miệng thấp thoáng nụ cười sau khi giành được chiến thắng.
“Két!” Tôi đột ngột đứng phắt dậy khiến chiếc ghế bị đẩy lùi ra phía sau phát ra một tiếng động chói tai.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái yên tĩnh hẳn đi.
Bạch Mặc thôi cười, nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa nét ngờ vực.
Hiệu trưởng và những người khác đều nhìn về phía tôi.
Cả phiên điều trần chỉ còn mình Kình Thiên vẫn cúi đầu không nhìn tôi.
Hệt như anh ta hoàn toàn không biết rằng tôi đã đứng lên, không biết rằng tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
Hệt như anh ta đã từ bỏ mọi sự phản kháng, lặng lẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho mình.
Doanh trưởng Quyền Bá nhìn tôi đầy bực dọc: “Xin nhân chứng hãy giữ im lặng!” Tôi nhìn về phía doanh trưởng Quyền Bá, nhìn về phía hiệu trưởng trên bục điều trần, nhìn về phía thầy Lãnh Gia.
Cuối cùng, ánh mắt tôi lướt thẳng qua Bạch Mặc giống như cách cậu ấy đã lờ tôi đi lúc đầu.
“Nếu như tôi là nhân chứng, vậy tại sao không có ai hỏi tôi?” Tôi đáp trả.
Doanh trưởng Quyền Bá không nói gì, liếc nhìn thấy Lãnh Gia một cách lạnh nhạt.
Thầy Lãnh Gia đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Chúng tôi đã hỏi xong, không còn bất kỳ câu hỏi nào muốn hỏi nhân chứng nữa.” “Nếu đã vậy thì xin hỏi, tôi có thể hỏi đội trưởng Kinh Thiên vài vấn đề được không?” Một lần nữa tôi lướt qua Bạch Mặc, chỉ nhìn thấy Lãnh Gia.
Trong ánh mắt bình tĩnh của thầy Lãnh Gia có thêm nét nghi hoặc.
Thầy ấy chưa lên tiếng ngay mà nhìn phía doanh trưởng Quyền Bá, nói: “Phiên điều trần này do doanh trưởng Quyền Bá chủ trì.
Doanh trưởng, không biết liệu nhân chứng có thể đặt câu hỏi cho đội trưởng Kình Thiên của đội Thanh Long không?” “Tùy!” Chẳng ngờ doanh trưởng Quyền Bá lại đáp một tiếng với giọng điệu rất mất kiên nhẫn khiến thầy Lãnh Gia cũng phải giật mình.
Thái độ như bỏ cuộc của doanh trưởng trái lại đã làm thầy ấy sửng sốt.
“Cảm ơn.” Tôi cúi người chào doanh trưởng và tất cả mọi người trong phiên điều trần.
Sau đó, trong ánh nhìn chằm chằm của Bạch Mặc và mọi người, tôi rời khỏi vị trí của mình, bước đến trước mặt Kình Thiên.
“Xin hỏi đội trưởng Kinh Thiên...” “Tôi đã nói rồi, là do tôi chỉ huy sai lầm hại cô bị thương, cô còn muốn hỏi gì nữa chứ!” Kinh Thiên đột nhiên ngẩng mặt lên, cáu kỉnh nhìn tôi.
Biểu cảm ấy giống y hệt doanh trưởng Quyền Bá - người đang ngồi trên ghế chủ trì.
Tôi đoán, thầy hướng dẫn của Kình Thiên trước đây, ắt hẳn chính là doanh trưởng Quyền Bá.
Có một câu dùng để miêu tả mấy người này, nghe có vẻ sai trái nhưng ngẫm ra thì rất thuyết phục.
Đó là chủ nào chó ấy.
Doanh trưởng Quyền Bá rõ ràng là một người nóng tính, dễ nổi cơn tam bành, Kình Thiên cũng giống ông ấy.
Thầy Lãnh Gia lạnh lùng, bình thản, ung dung, nên thầy ấy cũng chọn học trò có tính cách khá giống mình là Bạch Mặc.
Tôi dằn lại tất cả cảm xúc của mình, nghiêm túc đón nhận ánh nhìn bực tức cực độ của Kinh Thiên.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không ngờ anh ta lại tránh đi.
Khi anh ta hơi cúi mặt xuống, ánh mắt toát ra vẻ áy náy sâu sắc.
“Đội trưởng Kinh Thiên, xin hãy bình tĩnh, cũng mời anh trả lời câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc.
Nếu như anh thừa nhận chính anh đã hại tôi bị thương và gặp nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì, tôi càng có quyền đặt câu hỏi cho anh, đúng không?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
Lồng ngực anh ta phập phồng một chốc, hai tay chống xuống bàn, cười khẽ: “Cô muốn hỏi cái gì?” Tôi sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu.
Giữa ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi bắt đầu đưa ra câu hỏi: “Xin hỏi, có phải khi sử dụng phương pháp trường năng lượng giao thoa để định vị Tinh Tộc, thời gian sử dụng năng lực của hai bên càng dài thì định vị càng chính xác không?” Kinh Thiên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi vẫn nghiêm túc nhìn anh ta, hỏi tới: “Đúng không?” Kình Thiên vẫn ngơ ngác nhìn tôi, sâu trong đôi mắt xanh biếc không ngừng ánh lên những tia sáng, hệt như có cả ngàn vạn suy nghĩ đang lướt qua trong đầu anh ta.
“Tất nhiên!” Doanh trưởng Quyền Bá đột nhiên trả lời, “Chỉ khi thời gian sử dụng của cả hai đủ dài thì định vị mới chính xác được.
Việc này giống như lợi dụng định luật tam giác để định vị vị trí của người sử dụng điện thoại di động! Nếu không, tại sao khi xảy ra án bắt cóc thì cuộc nói chuyện giữa người nhà nạn nhân và bọn bắt cóc được đề nghị càng kéo dài thì càng tốt chứ?” Tôi quay sang mỉm cười với doanh trưởng Quyền Bá, nói: “Cám ơn lời giải thích chi tiết của doanh trưởng!” Dứt lời, tôi lại quay sang nhìn mọi người và nói tiếp: “Tôi nhớ rất rõ, vào ngày 8 tháng 6, khi đang làm bài thi thì tôi đã cảm nhận được một luồng năng lượng, vì thế tôi đã phản kích ngay.
Và cũng ngay lúc đó, đội trưởng Kình Thiên đã phát hiện sự tồn tại của một Tinh Tộc khác.
Vậy nên, đội trưởng Kình Thiên...” Tôi lại quay qua Kinh Thiên.
“Anh không ngăn cản tôi sử dụng năng lực, ngoài việc muốn quan sát giới hạn năng lực của tôi thì còn bởi anh mong muốn có thể định vị chính xác để tìm ra kẻ khả nghi, đúng không?” Ánh mắt tôi khóa chặt lấy khuôn mặt ngơ ngác của Kình Thiên.
Anh ta luôn nhìn tôi, vẫn luôn nhìn tôi.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là mặt tôi có cái gì đáng để nhìn cơ chứ! Anh nói mau đi! Tên ngốc này!
“Đội trưởng!” “Đội trưởng!” Quả nhiên, hoàng đế không vội nhưng thái giám đã vội.
Hải Cơ, Em Gái Hư Không, Kinh Không, thậm chí đến cả người bình tĩnh nhất trong đám bọn họ là Nữ Thần Dạo Đêm cũng phải vội vàng gọi khẽ, ngẩm ra hiệu với Kình Thiên.
“Đúng hay không?” Tôi bước một bước đến trước mặt Kình Thiên Kình Thiên giật mình hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi thốt ra một chữ: “Phải...” Cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng, mỉm cười với anh ta.
Anh ta nhìn nụ cười của tôi, biểu cảm cũng trở nên thả lỏng và ấm áp.
So với đôi mắt vô hồn sau khi bị Bạch Mặc đánh bại thì giờ đây, ánh mắt anh ta có thêm chút dịu dàng và cảm động.
Tôi quay qua nhìn mọi người: “Tôi cũng xin được hỏi tất cả vị đội trưởng có một ngày hôm nay, có phải các vị đều từng sử dụng phương pháp trường năng lượng giao thoa để định vị hoặc tìm kiếm Tinh Tộc mới không?” Tất cả các đội trưởng ngồi ở hàng ghế dự thính đều ngơ ngác nhìn tôi, đồng loạt gật đầu.
“Có.”
“Đã từng dùng.” “Từng dùng...” “Vậy thì xin hỏi các vị đội trưởng, có phải các vị đều cho đội viên của mình duy trì việc sử dụng năng lực để định vị không?” Tôi hỏi lại một lần nữa.