Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-8
Chương 8: Kiểm tra
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Mặc bình tĩnh gật đầu.
Tôi chớp mắt, nhìn Cục Quản lý Tinh năng hùng vĩ càng ngày càng gần.
Thiết kế của Cục Quản lý Tinh năng này nhìn giống như chiếc quần cộc, từng chiếc xe bus tiến vào từ đáy quần đó.
Phía trên “đáy quần” là kiến trúc bằng kính trong suốt.
Đội ngũ chúng tôi bắt đầu đi vào.
Nhưng trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên hình ảnh tòa nhà to lớn này chính là một con transformers, đột ngột lách ca lách cách, sau đó tóm lấy chúng tôi vứt vào trong cái miệng to của nó.
Hôm nay, trí tưởng tượng của tôi hơi mất kiểm soát.
Sau khi tổ khác đi vào chưa lâu, chúng tôi3cũng đi theo chị gái đó vào tòa nhà.
Mọi người vui mừng, phấn khích nhìn xung quanh.
Các cảnh sát dị năng đứng thẳng tắp, cách nhau một khoảng đều tăm tắp, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho cả tòa nhà cũng trở nên nghiêm trang hắn! Năm chiếc xe bus cùng vài chiếc xe nhỏ đồng loạt dừng lại ở quảng trường phía trước, bên trong Cục Quản lý Tinh năng là hình vòng tròn.
Học sinh, nhân viên văn phòng lần lượt bước xuống xe bus.
Số người chắc cũng bằng con số ba toa tàu mà Bạch Mặc nói.
Phía trước là hàng cảnh sát dị năng đang đứng rất chỉnh tề, trông đặc biệt ngầu.
Vạt áo của chiếc măng tô dài2mặc trên người họ phất phơ trong gió, huy hiệu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
“Các bạn học sinh tố A của trường phổ thông Thanh Lam xin mời theo tôi.” Chị gái xinh đẹp lúc nãy đang vẫy tay với chúng tôi.
Những người vừa đến bắt đầu được phân tổ, sau đó lần lượt được các cảnh sát dị năng dẫn dắt và bảo vệ, bước vào tòa lầu phía đông của Cục Quản lý Tinh năng.
Họ dần dần biến mất trong tầm mắt chúng tôi.
Tôi có cảm giác như tòa nhà đó sẽ từ từ nuốt chửng họ.
Trời ơi! Tôi tưởng tượng quá đà rồi.
Nhưng trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên hình ảnh tòa nhà to3lớn này chính là một con transformers, đột ngột lách ca lách cách, sau đó tóm lấy chúng tôi vứt vào trong cái miệng to của nó.
Hôm nay, trí tưởng tượng của tôi hơi mất kiểm soát.
Sau khi tổ khác đi vào chưa lâu, chúng tôi cũng đi theo chị gái đó vào tòa nhà.
Mọi người vui mừng, phấn khích nhìn xung quanh.
Hai bên chúng tôi có cảnh sát dị năng đi cùng, mọi người tò mò quan sát họ.
Nghe bảo trong những cảnh sát dị năng, có vài người là người dị năng thực sự! “Này! Anh có phải là người dị năng không, thể hiện hai chiều thử coi!” “Ô...
Đừng nói là chỉ biết biến ra chuột gì đó thôi9nha.”
“Ha ha ha ha...
Đúng đó, thể hiện máy chiếu coi, cho chúng tôi bay lên hoặc biến thành người khổng lồ ấy, ha ha ha ha.” “Xem ra các anh cũng giống chúng tôi, là người bình thường, người bình thường sao có thể bắt được người dị năng, chắc sẽ không bị người dị năng làm gỏi trong một nốt nhạc đấy chứ, ha ha ha ha...” Quả nhiên, có nam sinh rảnh rỗi đã trêu chọc chú cảnh sát dị năng.
Thật ra tôi rất ghét những người thích trêu chọc người khác, rất ấu trĩ.
Cảnh sát dị năng người ta đều là binh sĩ được huấn luyện bài bản, hoàn toàn không care những lời khiêu khích của đám nam3sinh ngây thơ đó.
Đây mới là biểu hiện của người đàn ông chín chắn, trầm ổn, đây cũng là lý do tôi thích đàn ông trưởng thành.
Các anh lính thật sự luôn mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực kỳ.
Đây mới là nam thần trong mắt tôi! “Thu lại cơ miệng của các cậu đi!” Đột nhiên Bạch Mặc lạnh lùng nói.
Các nam sinh đều ngơ ngác nhìn Bạch Mặc, không hiểu ý của cậu ta là gì.
Bạch Mặc hiếm khi mở miệng cũng đã thu hút những nữ sinh khác.
Bạch Mặc ngước mắt nhìn, nói: “Tôi đang kêu các cậu ngậm miệng lại!”
Các nam sinh sững ngờ, còn nữ sinh thì bật cười khúc khích.
“Vẫn là Bạch Mặc lợi hại.” “Bạch Mặc bảo các cậu ngậm miệng, đã nghe thấy chưa...” “Thì đó, ồn chết đi được.” Các nam sinh mím môi, đừng thấy vừa rồi bọn họ nói năng hống hách, cợt nhả mà “trêu ghẹo” cảnh sát dị năng, nhưng họ đều phục Bạch Ngốc nhà tôi.
Về nguyên lý thì chắc là do lòng sùng bái kẻ mạnh đó, Bạch Mặc cực kỳ giải thể dục, chạy bộ đứng đầu, nhảy xa đứng đầu, ném tạ cũng đứng đầu, bóng rổ, bóng đá, bóng chày, không có bóng nào là cậu ta không chơi được, hơn nữa còn là thành viên chủ lực của đội.
Vì thế, đối với thành tích học tập tầm thường của cậu ta, tôi đưa ra kết luận, cậu ta thuộc kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nhưng tôi luôn cảm thấy...
cậu ta có gương mặt của một học sinh xuất sắc.
Nhưng thành tích các môn lại trái ngược với gương mặt của cậu ta một cách kỳ lạ, đến cả thầy cô giáo cũng cảm thấy có phải là đã chấm sai chỗ nào rồi không? Bạch Mặc là học sinh duy nhất khiến thầy cô giáo luôn nghi ngờ là bản thân mình chấm bài sai.
Tôi thực sự bái phục.
Sau câu nói đầy uy nghiêm của Bạch Mặc, các nam sinh đều ngoan ngoãn, không trêu chọc cảnh sát nữa.
Nam sinh vẫn rất nghe lời Bạch Mặc.
Khi chúng tôi bước vào trong, nam sinh và nữ sinh bị tách ra, đi vào thang máy ở hai bên sảnh.
Vào lúc này tôi cũng bị tách ra khỏi Bạch Mặc.
“Tít tít”.
Vừa bước vào thang máy là Bạch Ngốc luôn bám đít tôi đã gửi tin nhắn rồi.
[Bạch Ngốc]: Nếu có thể thì quay video nha...
[Chuỗi meme háo sắc] Đúng là tên dê xồm, tôi nhắn lại đúng một chữ: Cút! Trong đời thực, Bạch Mặc là lời nói gói vàng, còn tôi trong điện thoại cũng lời nói gói vàng.
[Bạch Ngốcơ]: Ừa...
[Chuỗi meme làm nũng Tôi gửi cây kéo bám đầy máu sang! Thằng nhóc này háo sắc thật! [Bạch Ngốc]: Lại muốn đấu meme hả? Tới nào...
Tôi thẳng tay tắt máy, cho dù không tắt máy, cậu ta cũng sẽ gửi nào là icon này, meme này đến lúc điện thoại tôi hết pin mới thôi.
Đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng điện thoại của chúng tôi là cùng một hãng, lại đều không có dùng sạc dự phòng, tại sao lượng pin điện thoại của cậu ta lại dồi dào hơn của tôi nhiều thế nhỉ? “Sau đây sẽ tiến hành kiểm tra, mời các bạn nộp điện thoại lên...” Chị gái nói với chúng tôi, đột nhiên thang máy dừng lại, nhưng cửa thang máy không mở ra.
Chúng tôi lơ lửng giữa không trung, không khí ngột ngạt làm cảm giác lo lắng của mọi người bùng nổ ngay tức thì! “Tít!” Một bên thang máy thình lình mở ra một cái hốc, chị gái mỉm cười nhìn chúng tôi: “Mời các bạn bỏ điện thoại vào đây, sau khi kiểm tra xong sẽ trả lại cho các bạn.” Chúng tôi nhìn nhau, khẩn trương bỏ điện thoại vào cái hốc đó.
Toàn bộ điện thoại đều giao nộp lên xong thì cửa thang máy cũng mở ra.
Trước mặt là hành lang màu trắng, đã có y tá đứng chờ hai bên, trên mặt họ đều là nụ cười y như nhau, nhưng lại khiến trái tim tôi run rẩy, không biết sẽ làm kiểm tra thế nào nữa.
Nhưng, giống như Bạch Mặc nói, toàn là những kiểm tra rất bình thường.
Thị lực, thử máu, lấy mô da, chụp CT (cắt lớp) toàn bộ cơ thể, vân vân, cảm giác như đang tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi chớp mắt, nhìn Cục Quản lý Tinh năng hùng vĩ càng ngày càng gần.
Thiết kế của Cục Quản lý Tinh năng này nhìn giống như chiếc quần cộc, từng chiếc xe bus tiến vào từ đáy quần đó.
Phía trên “đáy quần” là kiến trúc bằng kính trong suốt.
Đội ngũ chúng tôi bắt đầu đi vào.
Nhưng trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên hình ảnh tòa nhà to lớn này chính là một con transformers, đột ngột lách ca lách cách, sau đó tóm lấy chúng tôi vứt vào trong cái miệng to của nó.
Hôm nay, trí tưởng tượng của tôi hơi mất kiểm soát.
Sau khi tổ khác đi vào chưa lâu, chúng tôi3cũng đi theo chị gái đó vào tòa nhà.
Mọi người vui mừng, phấn khích nhìn xung quanh.
Các cảnh sát dị năng đứng thẳng tắp, cách nhau một khoảng đều tăm tắp, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho cả tòa nhà cũng trở nên nghiêm trang hắn! Năm chiếc xe bus cùng vài chiếc xe nhỏ đồng loạt dừng lại ở quảng trường phía trước, bên trong Cục Quản lý Tinh năng là hình vòng tròn.
Học sinh, nhân viên văn phòng lần lượt bước xuống xe bus.
Số người chắc cũng bằng con số ba toa tàu mà Bạch Mặc nói.
Phía trước là hàng cảnh sát dị năng đang đứng rất chỉnh tề, trông đặc biệt ngầu.
Vạt áo của chiếc măng tô dài2mặc trên người họ phất phơ trong gió, huy hiệu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
“Các bạn học sinh tố A của trường phổ thông Thanh Lam xin mời theo tôi.” Chị gái xinh đẹp lúc nãy đang vẫy tay với chúng tôi.
Những người vừa đến bắt đầu được phân tổ, sau đó lần lượt được các cảnh sát dị năng dẫn dắt và bảo vệ, bước vào tòa lầu phía đông của Cục Quản lý Tinh năng.
Họ dần dần biến mất trong tầm mắt chúng tôi.
Tôi có cảm giác như tòa nhà đó sẽ từ từ nuốt chửng họ.
Trời ơi! Tôi tưởng tượng quá đà rồi.
Nhưng trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên hình ảnh tòa nhà to3lớn này chính là một con transformers, đột ngột lách ca lách cách, sau đó tóm lấy chúng tôi vứt vào trong cái miệng to của nó.
Hôm nay, trí tưởng tượng của tôi hơi mất kiểm soát.
Sau khi tổ khác đi vào chưa lâu, chúng tôi cũng đi theo chị gái đó vào tòa nhà.
Mọi người vui mừng, phấn khích nhìn xung quanh.
Hai bên chúng tôi có cảnh sát dị năng đi cùng, mọi người tò mò quan sát họ.
Nghe bảo trong những cảnh sát dị năng, có vài người là người dị năng thực sự! “Này! Anh có phải là người dị năng không, thể hiện hai chiều thử coi!” “Ô...
Đừng nói là chỉ biết biến ra chuột gì đó thôi9nha.”
“Ha ha ha ha...
Đúng đó, thể hiện máy chiếu coi, cho chúng tôi bay lên hoặc biến thành người khổng lồ ấy, ha ha ha ha.” “Xem ra các anh cũng giống chúng tôi, là người bình thường, người bình thường sao có thể bắt được người dị năng, chắc sẽ không bị người dị năng làm gỏi trong một nốt nhạc đấy chứ, ha ha ha ha...” Quả nhiên, có nam sinh rảnh rỗi đã trêu chọc chú cảnh sát dị năng.
Thật ra tôi rất ghét những người thích trêu chọc người khác, rất ấu trĩ.
Cảnh sát dị năng người ta đều là binh sĩ được huấn luyện bài bản, hoàn toàn không care những lời khiêu khích của đám nam3sinh ngây thơ đó.
Đây mới là biểu hiện của người đàn ông chín chắn, trầm ổn, đây cũng là lý do tôi thích đàn ông trưởng thành.
Các anh lính thật sự luôn mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực kỳ.
Đây mới là nam thần trong mắt tôi! “Thu lại cơ miệng của các cậu đi!” Đột nhiên Bạch Mặc lạnh lùng nói.
Các nam sinh đều ngơ ngác nhìn Bạch Mặc, không hiểu ý của cậu ta là gì.
Bạch Mặc hiếm khi mở miệng cũng đã thu hút những nữ sinh khác.
Bạch Mặc ngước mắt nhìn, nói: “Tôi đang kêu các cậu ngậm miệng lại!”
Các nam sinh sững ngờ, còn nữ sinh thì bật cười khúc khích.
“Vẫn là Bạch Mặc lợi hại.” “Bạch Mặc bảo các cậu ngậm miệng, đã nghe thấy chưa...” “Thì đó, ồn chết đi được.” Các nam sinh mím môi, đừng thấy vừa rồi bọn họ nói năng hống hách, cợt nhả mà “trêu ghẹo” cảnh sát dị năng, nhưng họ đều phục Bạch Ngốc nhà tôi.
Về nguyên lý thì chắc là do lòng sùng bái kẻ mạnh đó, Bạch Mặc cực kỳ giải thể dục, chạy bộ đứng đầu, nhảy xa đứng đầu, ném tạ cũng đứng đầu, bóng rổ, bóng đá, bóng chày, không có bóng nào là cậu ta không chơi được, hơn nữa còn là thành viên chủ lực của đội.
Vì thế, đối với thành tích học tập tầm thường của cậu ta, tôi đưa ra kết luận, cậu ta thuộc kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nhưng tôi luôn cảm thấy...
cậu ta có gương mặt của một học sinh xuất sắc.
Nhưng thành tích các môn lại trái ngược với gương mặt của cậu ta một cách kỳ lạ, đến cả thầy cô giáo cũng cảm thấy có phải là đã chấm sai chỗ nào rồi không? Bạch Mặc là học sinh duy nhất khiến thầy cô giáo luôn nghi ngờ là bản thân mình chấm bài sai.
Tôi thực sự bái phục.
Sau câu nói đầy uy nghiêm của Bạch Mặc, các nam sinh đều ngoan ngoãn, không trêu chọc cảnh sát nữa.
Nam sinh vẫn rất nghe lời Bạch Mặc.
Khi chúng tôi bước vào trong, nam sinh và nữ sinh bị tách ra, đi vào thang máy ở hai bên sảnh.
Vào lúc này tôi cũng bị tách ra khỏi Bạch Mặc.
“Tít tít”.
Vừa bước vào thang máy là Bạch Ngốc luôn bám đít tôi đã gửi tin nhắn rồi.
[Bạch Ngốc]: Nếu có thể thì quay video nha...
[Chuỗi meme háo sắc] Đúng là tên dê xồm, tôi nhắn lại đúng một chữ: Cút! Trong đời thực, Bạch Mặc là lời nói gói vàng, còn tôi trong điện thoại cũng lời nói gói vàng.
[Bạch Ngốcơ]: Ừa...
[Chuỗi meme làm nũng Tôi gửi cây kéo bám đầy máu sang! Thằng nhóc này háo sắc thật! [Bạch Ngốc]: Lại muốn đấu meme hả? Tới nào...
Tôi thẳng tay tắt máy, cho dù không tắt máy, cậu ta cũng sẽ gửi nào là icon này, meme này đến lúc điện thoại tôi hết pin mới thôi.
Đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng điện thoại của chúng tôi là cùng một hãng, lại đều không có dùng sạc dự phòng, tại sao lượng pin điện thoại của cậu ta lại dồi dào hơn của tôi nhiều thế nhỉ? “Sau đây sẽ tiến hành kiểm tra, mời các bạn nộp điện thoại lên...” Chị gái nói với chúng tôi, đột nhiên thang máy dừng lại, nhưng cửa thang máy không mở ra.
Chúng tôi lơ lửng giữa không trung, không khí ngột ngạt làm cảm giác lo lắng của mọi người bùng nổ ngay tức thì! “Tít!” Một bên thang máy thình lình mở ra một cái hốc, chị gái mỉm cười nhìn chúng tôi: “Mời các bạn bỏ điện thoại vào đây, sau khi kiểm tra xong sẽ trả lại cho các bạn.” Chúng tôi nhìn nhau, khẩn trương bỏ điện thoại vào cái hốc đó.
Toàn bộ điện thoại đều giao nộp lên xong thì cửa thang máy cũng mở ra.
Trước mặt là hành lang màu trắng, đã có y tá đứng chờ hai bên, trên mặt họ đều là nụ cười y như nhau, nhưng lại khiến trái tim tôi run rẩy, không biết sẽ làm kiểm tra thế nào nữa.
Nhưng, giống như Bạch Mặc nói, toàn là những kiểm tra rất bình thường.
Thị lực, thử máu, lấy mô da, chụp CT (cắt lớp) toàn bộ cơ thể, vân vân, cảm giác như đang tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện vậy.
Bình luận facebook