Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-10
Chương 10: Hiệu trưởng giá đáo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tóc ông ta dài, màu trắng, gương mặt hiền hòa, máy kiểm dài mảnh, ánh nhìn sắc bén.
Trong tay ông ta là cây trượng màu đen nhìn rất quý tộc.
Chỗ cầm tay của cây trượng điêu khắc dị thú bị xiềng xích vây khốn.
“Xem ra chúng ta bắt được một chú rồi.” Ông chú trung niên đó nhìn phía sau tôi, nở nụ cười mỉm hiền hòa.
Trái tim tôi lại giật thót, Bạch Mặc là người dị năng, có nghĩa là...
Bạch Mặc...
phải...
rời khỏi tôi rồi...
Cái tên như keo dính chuột đã bám tối từ nhỏ...
Cái tên trung khuyển đã nghe tôi sai đâu đánh đó từ nhỏ...
Cái tên bị tối mắng cũng không mắng lại, bị đánh cũng không đánh trả lại từ nhỏ, sắp phải rời xa tôi rồi...
Giây phút này tôi chợt nhận ra, nỗi3bực dọc khó hiểu nảy sinh trong tôi đó là vì pha lẫn quá nhiều sự luyến tiếc với Bạch Mặc, và sự sốt ruột vì cậu ta sắp rời xa tôi.
Tôi và Bạch Mặc cúi đầu ngồi trong văn phòng màu trắng, đối diện là tấm kính màu xám bạc phản chiếu hình ảnh hai người chúng tôi.
Chúng tôi đều biết, phía sau tấm kính chắc chắn là người của Cục Quản lý Tinh năng.
Hiện tại chắc chắn họ lại đang quan sát chúng tôi, trong ti vi đều diễn như vậy.
“Tại sao cậu không nói với tớ hả?!” Tôi dùng cơn phẫn nộ để che giấu sự bất an và buồn bã trong lòng.
Tôi phải mạnh mẽ, nếu tôi không mạnh mẽ, Bạch Mặc sao mạnh mẽ nổi? Cậu ta luôn coi tôi như anh hùng của2cậu ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, cuối cùng nhịn không được nữa mà chất vấn: “Không phải cậu luôn muốn có siêu năng lực sao? Không phải cậu luôn ảo tưởng bản thân là người dị năng à? Mỗi ngày cậu đều giơ tay lên như một tên đần để làm tàu điện ngầm dừng lại, chẳng lẽ không phải bởi vì cậu hy vọng mình trở thành một thành viên của Tinh Tộc sao?! Nhưng cậu đã là Tinh Tộc rồi, tại sao cậu lại không nói!” Tôi nói một tràng dài, “căm hận” nhìn cậu ta.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
“Tại sao cậu không nói với tớ hả?!” Tôi dùng cơn phẫn nộ để che giấu sự bất an và buồn bã trong lòng.
Tôi phải mạnh mẽ, nếu tôi không mạnh mẽ, Bạch Mặc sao mạnh mẽ3nổi? Cậu ta luôn coi tôi như anh hùng của cậu ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, cuối cùng nhịn không được nữa mà chất vấn: “Không phải cậu luôn muốn có siêu năng lực sao? Không phải cậu luôn ảo tưởng bản thân là người dị năng à? Mỗi ngày cậu đều giơ tay lên như một tên đần để làm tàu điện ngầm dừng lại, chẳng lẽ không phải bởi vì cậu hy vọng mình trở thành một thành viên của Tinh Tộc sao?! Nhưng cậu đã là Tinh Tộc rồi, tại sao cậu lại không nói!” Tôi nói một tràng dài, “căm hận” nhìn cậu ta.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
Vì sự trầm mặc của cậu ta mà rơi vào an tĩnh.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng: “Nhưng cậu không phải.” Bạch Mặc9ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn tôi.
Tại sao cậu ta luôn bình tĩnh được như thế?! Bạch Mặc nhìn tôi, rồi lại gục mặt xuống: “Cậu không có dị năng, nếu tớ không có cậu thì không thể sống bình thường được.
Không có cậu ở bên cạnh, tớ sẽ cảm thấy sợ hãi...” Bạch Mặc tỏ ra tủi thân và bất lực, giống như một chú chó con đối mặt với cuộc sống vô định nên vô cùng bất an và hoảng hốt.
Trái tim tôi như bị cái gì đó đụng phải, tôi đập tay cái “bộp” xuống bàn rồi đứng bật dậy: “Bạch Mặc! Cậu phải trưởng thành lên! Cậu phải học cách tự lập đi!” Thật không thể tin được, câu nói này lại được thốt ra từ miệng một đứa chưa đến hai mươi tuổi là tôi.
Câu3nói này không phải là bà mẹ nói với con trai của mình mới đúng sao? Sau khi tôi quát xong, Bạch Mặc lại trầm mặc rất lâu.
Cậu ta gục mặt đầy tủi thân, lấy điện thoại ra, tôi thấy cậu ta gõ chữ trên điện thoại: Cậu không cần tớ nữa, hu hu hu hu...
Vừa thấy hàng meme khóc lóc, tôi lại sửng cồ.
“Cậu không được dùng điện thoại nói chuyện với tớ!” Tôi quơ lấy điện thoại của cậu ta, quăng thẳng ra ngoài.
“Viu!” Đột nhiên, cửa bên phòng hội nghị bật mở, điện thoại treo lơ lửng trong không trung ngay thời khắc đó, rồi từ từ rơi xuống bàn trước mặt Bạch Mặc.
Cái biểu cảm tủi thân của Bạch Mặc lập tức biến mất, cậu ta hăng hái nhìn ra cửa.
Nhìn đi, chắc chắn vừa rồi cậu ta đang diễn kịch, rõ ràng cậu ta đang rất hưng phấn vì được gia nhập Tinh Tộc.
Hai người bước từ ngoài vào, chính là ông chú tóc trắng và chị gái xinh đẹp vừa rồi.
“Xem ra hai vợ chồng trẻ cãi nhau rất dữ dội nhỉ...” Chị gái xinh đẹp cười nhạo.
“Chúng em không phải là vợ chồng!” Tôi và Bạch Mặc gần như đồng thanh thốt lên, Bạch Mặc ngẩn người rồi gục mặt xuống.
Tôi cũng quay mặt đi, lúc này chỉ cần nhìn cậu ta thôi là chỉ số lửa giận của tôi sẽ tăng vọt.
Ông chú tóc trắng mỉm cười, đi đến trước bàn.
“Hai bạn trẻ thật dễ thương làm sao.” Chị gái xinh đẹp đến bên cạnh tôi rồi ấn vai tôi, “Cậu ta dính em vậy làm chị cũng thấy hơi ngưỡng mộ đó.
Trên đời này, không có người đàn ông nào dính chặt lấy tôi như thế cả, đúng không hiệu trưởng?” Chị ta nhẹ nhàng ấn tôi về chỗ ngồi, bàn tay mềm mại của chị ta làm dịu cơn sóng dữ đang dâng trào trong lòng tôi.
Nghe chị gái xinh đẹp gọi ông chú tóc trắng là hiệu trưởng, ánh mắt Bạch Mặc lập tức nhìn về phía gương mặt ông chú tóc trắng đã ngồi xuống đối diện với chúng tôi: “Ông chính là hiệu trưởng Âu Hạc của Học viện Tinh năng?” “Hiệu trưởng, xem ra cậu bé này là fan của ngài đó...” Chị gái xinh đẹp cười nhìn Bạch Ngốc nhà tôi, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh hiệu trưởng, “Chào Bạch Mặc, chị là Pattaya, chủ nhiệm phòng giáo vụ của Học viện Tĩnh năng.
Em có thể gọi chị là...” Chị gái xinh đẹp cười quyến rũ, ngón tay đùa nghịch lọn tóc xoăn của mình, “chị A Ya đáng yêu.
Trong khoảng thời gian bạn gái bé nhỏ của em không có cách nào vào Học viện Tinh năng chăm sóc em thì em có thể đến tìm chị tâm tình bất cứ lúc nào ha...”
Bạch Mặc nhìn chị ta với vẻ mặt vô cảm, Pattaya chớp mắt nhìn cậu ta.
Đột nhiên Bạch Mặc nhấc ghế lên, di chuyển về phía tôi, đến khi dính sát ghế tôi thì mới đặt ghế xuống và ngồi lên, lại gục mặt không nói chuyện.
“Ha ha ha...” Chị Pattaya cười rộ, nhìn hiệu trưởng Âu Hạc, “Dễ thương chết mất.
Tô Linh này, chị ngưỡng mộ em lắm đấy...
Chắc chắn bình thường Bạch Mặc đều nghe lời em lắm đúng không?” Tôi xoay mặt đi, dù bực dọc nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: “Vâng.” “Đừng chọc bọn trẻ nữa.” Cuối cùng hiệu trưởng Âu Hạc cũng mở miệng, trong nụ cười mỉm lại mang chút uy nghiêm chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.
Chị Pattaya cười nhìn tôi: “Chúng tôi không phải cố ý nghe hai em nói chuyện đâu.” Tôi và Bạch Mặc bất giác ngẩng đầu nhìn vào tấm kính sau lưng họ.
Chị Pattaya cười bảo: “Chị biết các em đang nghĩ gì, đó chỉ là cửa sổ bình thường thôi...” Chị Pattaya đứng dậy đi đến bên tường, vỗ vỗ.
Tấm kính màu bạc từ từ kéo lên, lộ ra trời xanh mây trắng ở bên ngoài.
Không khí trong lành đột nhiên tràn vào, phút chốc thổi bay sự khó chịu và nặng nề trong phòng.
Chúng tôi thẫn thờ ngồi tại chỗ.
Chúng tôi vẫn cho rằng, đó là loại kính một chiều nổi tiếng trên mạng, thường xuất hiện trong các phim đặc công, trinh thám, nào ngờ đó lại là...
cửa sổ bình thường...
Thật là xấu hổ...
Nhưng nó cũng không mất mặt bằng việc ngốc nghếch cho rằng mình có siêu năng lực giơ tay dừng thu lại.
Hiệu trưởng Âu Hạc đặt hai tay lên cây trượng, quay mặt nhìn chị Pattaya.
Chị Pattaya hiểu rõ cái nhìn dịu dàng của hiệu trưởng, nhìn Bạch Mặc nói: “Bạn Bạch Mặc, theo chương hai điều một của Luật Quản lý tinh năng, khi Tinh Tộc mới được phát hiện, cần...” “Cần phải đến Học viện Tinh năng để học cách không chỉ tinh năng của mình và phải đăng ký hồ sơ với Cục Quản lý Tinh năng...” Bạch Mặc nói tiếp, “Trước khi xác nhận Tinh Tộc mới đã đủ thuần thục làm chủ tinh năng của mình, sẽ không xảy ra tình huống mất kiểm soát tinh năng, tạo thành mối nguy cho công chúng thì không được tùy tiện rời khỏi Học viện Tinh năng.
Học viện Tinh năng có quyền giám sát người sở hữu tính năng.” Bạch Mặc nói xong, vẫn bình tĩnh ngước mắt nhìn hiệu trưởng Âu Hạc, vị hiệu trưởng của Học viện Tinh năng mà vừa rồi cậu ta vừa hưng phấn vừa sùng bái khi mới được gặp lần đầu tiên.
Hiệu trưởng Âu Hạc cũng tỏ ra tán thưởng, càng đánh giá Bạch Mặc tỉ mỉ hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong tay ông ta là cây trượng màu đen nhìn rất quý tộc.
Chỗ cầm tay của cây trượng điêu khắc dị thú bị xiềng xích vây khốn.
“Xem ra chúng ta bắt được một chú rồi.” Ông chú trung niên đó nhìn phía sau tôi, nở nụ cười mỉm hiền hòa.
Trái tim tôi lại giật thót, Bạch Mặc là người dị năng, có nghĩa là...
Bạch Mặc...
phải...
rời khỏi tôi rồi...
Cái tên như keo dính chuột đã bám tối từ nhỏ...
Cái tên trung khuyển đã nghe tôi sai đâu đánh đó từ nhỏ...
Cái tên bị tối mắng cũng không mắng lại, bị đánh cũng không đánh trả lại từ nhỏ, sắp phải rời xa tôi rồi...
Giây phút này tôi chợt nhận ra, nỗi3bực dọc khó hiểu nảy sinh trong tôi đó là vì pha lẫn quá nhiều sự luyến tiếc với Bạch Mặc, và sự sốt ruột vì cậu ta sắp rời xa tôi.
Tôi và Bạch Mặc cúi đầu ngồi trong văn phòng màu trắng, đối diện là tấm kính màu xám bạc phản chiếu hình ảnh hai người chúng tôi.
Chúng tôi đều biết, phía sau tấm kính chắc chắn là người của Cục Quản lý Tinh năng.
Hiện tại chắc chắn họ lại đang quan sát chúng tôi, trong ti vi đều diễn như vậy.
“Tại sao cậu không nói với tớ hả?!” Tôi dùng cơn phẫn nộ để che giấu sự bất an và buồn bã trong lòng.
Tôi phải mạnh mẽ, nếu tôi không mạnh mẽ, Bạch Mặc sao mạnh mẽ nổi? Cậu ta luôn coi tôi như anh hùng của2cậu ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, cuối cùng nhịn không được nữa mà chất vấn: “Không phải cậu luôn muốn có siêu năng lực sao? Không phải cậu luôn ảo tưởng bản thân là người dị năng à? Mỗi ngày cậu đều giơ tay lên như một tên đần để làm tàu điện ngầm dừng lại, chẳng lẽ không phải bởi vì cậu hy vọng mình trở thành một thành viên của Tinh Tộc sao?! Nhưng cậu đã là Tinh Tộc rồi, tại sao cậu lại không nói!” Tôi nói một tràng dài, “căm hận” nhìn cậu ta.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
“Tại sao cậu không nói với tớ hả?!” Tôi dùng cơn phẫn nộ để che giấu sự bất an và buồn bã trong lòng.
Tôi phải mạnh mẽ, nếu tôi không mạnh mẽ, Bạch Mặc sao mạnh mẽ3nổi? Cậu ta luôn coi tôi như anh hùng của cậu ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, cuối cùng nhịn không được nữa mà chất vấn: “Không phải cậu luôn muốn có siêu năng lực sao? Không phải cậu luôn ảo tưởng bản thân là người dị năng à? Mỗi ngày cậu đều giơ tay lên như một tên đần để làm tàu điện ngầm dừng lại, chẳng lẽ không phải bởi vì cậu hy vọng mình trở thành một thành viên của Tinh Tộc sao?! Nhưng cậu đã là Tinh Tộc rồi, tại sao cậu lại không nói!” Tôi nói một tràng dài, “căm hận” nhìn cậu ta.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
Vì sự trầm mặc của cậu ta mà rơi vào an tĩnh.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng: “Nhưng cậu không phải.” Bạch Mặc9ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn tôi.
Tại sao cậu ta luôn bình tĩnh được như thế?! Bạch Mặc nhìn tôi, rồi lại gục mặt xuống: “Cậu không có dị năng, nếu tớ không có cậu thì không thể sống bình thường được.
Không có cậu ở bên cạnh, tớ sẽ cảm thấy sợ hãi...” Bạch Mặc tỏ ra tủi thân và bất lực, giống như một chú chó con đối mặt với cuộc sống vô định nên vô cùng bất an và hoảng hốt.
Trái tim tôi như bị cái gì đó đụng phải, tôi đập tay cái “bộp” xuống bàn rồi đứng bật dậy: “Bạch Mặc! Cậu phải trưởng thành lên! Cậu phải học cách tự lập đi!” Thật không thể tin được, câu nói này lại được thốt ra từ miệng một đứa chưa đến hai mươi tuổi là tôi.
Câu3nói này không phải là bà mẹ nói với con trai của mình mới đúng sao? Sau khi tôi quát xong, Bạch Mặc lại trầm mặc rất lâu.
Cậu ta gục mặt đầy tủi thân, lấy điện thoại ra, tôi thấy cậu ta gõ chữ trên điện thoại: Cậu không cần tớ nữa, hu hu hu hu...
Vừa thấy hàng meme khóc lóc, tôi lại sửng cồ.
“Cậu không được dùng điện thoại nói chuyện với tớ!” Tôi quơ lấy điện thoại của cậu ta, quăng thẳng ra ngoài.
“Viu!” Đột nhiên, cửa bên phòng hội nghị bật mở, điện thoại treo lơ lửng trong không trung ngay thời khắc đó, rồi từ từ rơi xuống bàn trước mặt Bạch Mặc.
Cái biểu cảm tủi thân của Bạch Mặc lập tức biến mất, cậu ta hăng hái nhìn ra cửa.
Nhìn đi, chắc chắn vừa rồi cậu ta đang diễn kịch, rõ ràng cậu ta đang rất hưng phấn vì được gia nhập Tinh Tộc.
Hai người bước từ ngoài vào, chính là ông chú tóc trắng và chị gái xinh đẹp vừa rồi.
“Xem ra hai vợ chồng trẻ cãi nhau rất dữ dội nhỉ...” Chị gái xinh đẹp cười nhạo.
“Chúng em không phải là vợ chồng!” Tôi và Bạch Mặc gần như đồng thanh thốt lên, Bạch Mặc ngẩn người rồi gục mặt xuống.
Tôi cũng quay mặt đi, lúc này chỉ cần nhìn cậu ta thôi là chỉ số lửa giận của tôi sẽ tăng vọt.
Ông chú tóc trắng mỉm cười, đi đến trước bàn.
“Hai bạn trẻ thật dễ thương làm sao.” Chị gái xinh đẹp đến bên cạnh tôi rồi ấn vai tôi, “Cậu ta dính em vậy làm chị cũng thấy hơi ngưỡng mộ đó.
Trên đời này, không có người đàn ông nào dính chặt lấy tôi như thế cả, đúng không hiệu trưởng?” Chị ta nhẹ nhàng ấn tôi về chỗ ngồi, bàn tay mềm mại của chị ta làm dịu cơn sóng dữ đang dâng trào trong lòng tôi.
Nghe chị gái xinh đẹp gọi ông chú tóc trắng là hiệu trưởng, ánh mắt Bạch Mặc lập tức nhìn về phía gương mặt ông chú tóc trắng đã ngồi xuống đối diện với chúng tôi: “Ông chính là hiệu trưởng Âu Hạc của Học viện Tinh năng?” “Hiệu trưởng, xem ra cậu bé này là fan của ngài đó...” Chị gái xinh đẹp cười nhìn Bạch Ngốc nhà tôi, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh hiệu trưởng, “Chào Bạch Mặc, chị là Pattaya, chủ nhiệm phòng giáo vụ của Học viện Tĩnh năng.
Em có thể gọi chị là...” Chị gái xinh đẹp cười quyến rũ, ngón tay đùa nghịch lọn tóc xoăn của mình, “chị A Ya đáng yêu.
Trong khoảng thời gian bạn gái bé nhỏ của em không có cách nào vào Học viện Tinh năng chăm sóc em thì em có thể đến tìm chị tâm tình bất cứ lúc nào ha...”
Bạch Mặc nhìn chị ta với vẻ mặt vô cảm, Pattaya chớp mắt nhìn cậu ta.
Đột nhiên Bạch Mặc nhấc ghế lên, di chuyển về phía tôi, đến khi dính sát ghế tôi thì mới đặt ghế xuống và ngồi lên, lại gục mặt không nói chuyện.
“Ha ha ha...” Chị Pattaya cười rộ, nhìn hiệu trưởng Âu Hạc, “Dễ thương chết mất.
Tô Linh này, chị ngưỡng mộ em lắm đấy...
Chắc chắn bình thường Bạch Mặc đều nghe lời em lắm đúng không?” Tôi xoay mặt đi, dù bực dọc nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: “Vâng.” “Đừng chọc bọn trẻ nữa.” Cuối cùng hiệu trưởng Âu Hạc cũng mở miệng, trong nụ cười mỉm lại mang chút uy nghiêm chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.
Chị Pattaya cười nhìn tôi: “Chúng tôi không phải cố ý nghe hai em nói chuyện đâu.” Tôi và Bạch Mặc bất giác ngẩng đầu nhìn vào tấm kính sau lưng họ.
Chị Pattaya cười bảo: “Chị biết các em đang nghĩ gì, đó chỉ là cửa sổ bình thường thôi...” Chị Pattaya đứng dậy đi đến bên tường, vỗ vỗ.
Tấm kính màu bạc từ từ kéo lên, lộ ra trời xanh mây trắng ở bên ngoài.
Không khí trong lành đột nhiên tràn vào, phút chốc thổi bay sự khó chịu và nặng nề trong phòng.
Chúng tôi thẫn thờ ngồi tại chỗ.
Chúng tôi vẫn cho rằng, đó là loại kính một chiều nổi tiếng trên mạng, thường xuất hiện trong các phim đặc công, trinh thám, nào ngờ đó lại là...
cửa sổ bình thường...
Thật là xấu hổ...
Nhưng nó cũng không mất mặt bằng việc ngốc nghếch cho rằng mình có siêu năng lực giơ tay dừng thu lại.
Hiệu trưởng Âu Hạc đặt hai tay lên cây trượng, quay mặt nhìn chị Pattaya.
Chị Pattaya hiểu rõ cái nhìn dịu dàng của hiệu trưởng, nhìn Bạch Mặc nói: “Bạn Bạch Mặc, theo chương hai điều một của Luật Quản lý tinh năng, khi Tinh Tộc mới được phát hiện, cần...” “Cần phải đến Học viện Tinh năng để học cách không chỉ tinh năng của mình và phải đăng ký hồ sơ với Cục Quản lý Tinh năng...” Bạch Mặc nói tiếp, “Trước khi xác nhận Tinh Tộc mới đã đủ thuần thục làm chủ tinh năng của mình, sẽ không xảy ra tình huống mất kiểm soát tinh năng, tạo thành mối nguy cho công chúng thì không được tùy tiện rời khỏi Học viện Tinh năng.
Học viện Tinh năng có quyền giám sát người sở hữu tính năng.” Bạch Mặc nói xong, vẫn bình tĩnh ngước mắt nhìn hiệu trưởng Âu Hạc, vị hiệu trưởng của Học viện Tinh năng mà vừa rồi cậu ta vừa hưng phấn vừa sùng bái khi mới được gặp lần đầu tiên.
Hiệu trưởng Âu Hạc cũng tỏ ra tán thưởng, càng đánh giá Bạch Mặc tỉ mỉ hơn.
Bình luận facebook