Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-6
Chương 6: Cục quản lý tinh năng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh hai à! Thi đại học không thi luật pháp đâu! Giờ cậu đọc cái quỷ này làm gì chứ! Cậu thật sự tưởng mình đã thi đấu trường luật rồi à! Với lại, bây giờ toàn là sách giáo khoa điện tử, sách điện tử đó! Cậu còn đọc sách giấy? Màn hình cảm ứng tinh thể lỏng trên bàn học của chúng ta đặt đó là để ngắm chắc? Cậu có thể dùng nó để đọc sách pháp luật mà! Đọc một quyển dày thế này, cậu muốn tỏ vẻ mình bác học à?! Tôi bóp trán, tôi nghĩ đến luận văn tốt nghiệp đại học sau này của mình sẽ là “Bàn về tính quan trọng trong việc uốn nắn đầu óc của tên bạn nối khố mắc bệnh hoang tưởng”.
Tôi cảm thấy tôi sẽ tổn thọ vài năm nếu còn ở bên cạnh cậu ta! “Oa! Nhanh3coi kìa!” Đột nhiên, bạn học ngồi cạnh cửa sổ reo lên.
Sau đó nhanh chóng dẫn đến hiệu ứng bầy cừu(*), gần như cả lớp đều nhào đến bên cửa sổ, cho dù có thể bạn học reo lên đó chỉ nhìn thấy đồng phân chim.
(*) Hiệu ứng bầy cừu (Sheeple hay còn gọi là cừu ngoan): là một thuật ngữ mỉa mai về những hành vi bầy đàn thụ động của con người có thể bị dễ dàng kiểm soát bởi một quyền lực chi phối mà họ được ví như những con cừu, một con vật ngoan ngoãn dễ dàng bị chăn dắt.
Nhưng học sinh đó thấy được không phải phân chim, mà là một chiếc xe bay bốn cánh loại nhỏ!!! “Ngầu quá! Là xe bay bốn cánh!” “Đây là dòng DFR380 đó, thân xe được làm từ vật liệu không gian siêu nhẹ, trang bị2động cơ đẩy bốn cánh hình xoắn ốc, khi bay có thể cách mặt đất 3 km, tốc độ đạt đến 150 km/h! Tuyệt quá! Khi nào mình mới có thể có một chiếc như vậy đây!” Các chàng trai ai nấy đều phấn khích trước sự xuất hiện của chiếc xe bay đó.
Nguyên lý của xe bay có phần giống máy bay bốn cánh không người lái, nhưng trục xoắn ốc của nó lớn hơn, nên lực gió lúc cất cánh hay hạ cánh cũng mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này, nó đang bay qua đỉnh đầu chúng tôi, hình như chuẩn bị hạ cánh trên nóc tòa nhà của trường.
Lúc nó bay qua, có thể lờ mờ thấy biểu tượng ngôi sao bốn cánh trên thân xe màu xanh thẫm.
“Nhìn cái gì hả? Về chỗ ngồi ngay!” Thầy giáo vừa quát là chúng tôi vội vàng về chỗ ngồi.
Thầy3Ngô dạy Toán nhìn chúng tôi với vẻ mặt hung ác như nhìn thấy kẻ thù: “Các em là học sinh lớp mười hai rồi! Phải nhớ kỹ, ngoài thi cử ra, tất cả mọi thứ đều không liên quan đến các em! Trời có sập xuống cũng phải tiếp tục ngồi đây làm bài thi! Các em phải chuẩn bị sẵn quyết tâm thà chết cũng phải thi đậu đại học!” “A...” Đột nhiên Cao Bằng ngồi bên cửa sổ đứng phắt dậy nói to, “Em chịu đủ rồi.” Nói xong, cậu ta nhảy lên bàn học, sau đó nhảy qua cửa sổ.
Tất cả chúng tôi đều không thèm để ý cậu ta mà đồng loạt khởi động màn hình cảm ứng tinh thể lỏng của bàn học lên.
Bình thường, màn hình cảm ứng đều nằm ngang, có thể coi như là một phần của mặt bàn học.
Lúc khởi động,9nó sẽ nâng lên một góc 60 độ, trở thành màn hình cảm ứng dễ nhìn và dễ sử dụng.
“Mở chế độ giảng dạy môn Toán” Thầy Ngô tiếp tục bình thản giảng bài.
Nó cũng mô tả một hiện tượng nhiều người trong xã hội cùng tin tưởng hoặc thực hiện một việc gì đó đã khiến cho rất nhiều người khác a dua làm theo.
Cuộc sống học sinh cấp ba của người bình thường chúng tôi bình thường thể đó.
Mỗi ngày đọc sách, làm bài thi, làm bài tập.
Sau khi lên lớp mười hai, tiết thể dục cũng thành mây bay.
Cho nên khi thấy thế giới bên ngoài có chút chuyện thôi là mọi người sẽ hưng phấn xúm lại, vì cuộc sống của chúng tôi thật sự quá đỗi tẻ nhạt.
Tất cả chúng tôi đều không thèm để ý cậu ta mà đồng loạt khởi động màn hình3cảm ứng tinh thể lỏng của bàn học lên.
Bình thường, màn hình cảm ứng đều nằm ngang, có thể coi như là một phần của mặt bàn học.
Lúc khởi động, nó sẽ nâng lên một góc 60 độ, trở thành màn hình cảm ứng dễ nhìn và dễ sử dụng.
“Mở chế độ giảng dạy môn Toán” Thầy Ngô tiếp tục bình thản giảng bài.
Chúng tôi không phải lạnh lùng, mà là...
mỗi ngày đều có người nhảy lầu nên chúng tôi quen rồi.
Một ngày không có người nhảy lầu là chúng tôi lại cảm thấy thiếu thiếu.
cửa phòng học, Cao Bằng gục đầu quay về lớp, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, khởi động màn hình, ngoan ngoãn nhìn vào đó.
Phòng học của chúng tôi ở lầu sáu, Cao Bằng nhảy xuống không chết, không phải do cậu ta có siêu năng lực mà là vì thiết kế phòng chống học sinh nhảy lầu của trường học.
Bên ngoài mỗi gian cửa sổ phòng học đều có ban công, ban công được làm từ vật liệu bọt biển công nghệ cao đặc biệt.
Sau khi nhảy xuống, bạn sẽ từ từ chìm sâu xuống, điều đó khiến bạn có thể lấy lại bình tĩnh, sẽ không vì một phút bốc đồng mà tạo thành bi kịch không thể cứu vãn.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Bạch Ngốc vẫn đang đọc sách pháp luật! Bạch Ngốc không phải học sinh xuất sắc, hơn nữa môn Toán của cậu ta còn không giỏi bằng tôi.
Cậu ta thường nhờ tôi dạy bù cho.
Bà nó chứ, cậu đi học mà nghiêm túc nghe giảng thì chẳng phải có thể thi ngon lành rồi sao?! Cái tên này tưởng có thể học nhảy cóc thẳng vào trường luật chắc? Người ta thi đỗ là phải học bốn năm đó, cậu tưởng đi vào đó “đùng” một cái là thi thạc sĩ luôn à, “Bây giờ chúng ta làm bài thi thử.”
“A...”
Thầy Ngô vung tay, bài kiểm tra đã xuất hiện trên màn hình trước mặt chúng tôi.
Lúc tôi chuẩn bị nhấc bút làm bài thì đột nhiên giọng nói ấm áp của cô hiệu trưởng phát ra từ đài phát thanh: “Các em học sinh chú ý, những bạn được gọi tên sau đây hãy đến sân vận động trên không tập trung.” Mọi người nhìn về phía loa phát thanh, ai nấy đều muốn mình được gọi tên, như vậy là không cần làm bài thi nữa...
“Nhìn cái gì?!” Thầy Ngô ngay lập tức quát lên, “Bây giờ các em đang học lớp mười hai, tất cả hoạt động của trường đều không liên quan đến các em.” “Bạch Mặc.” Thầy Ngô vừa dứt lời, còn chưa kịp khép miệng thì cái tên Bạch Mặc đã được réo trên đài phát thanh.
Thầy đơ người một lúc, khuôn mặt buồn bực nhìn vào đài phát thanh như muốn nói: Tôi xem xem cô còn gọi những học sinh nào của tôi nữa.
“Tô Linh.”
“?” Tôi.
“Ngô Lệ Lệ” Cũng thuộc lớp tôi.
Tiếp theo đó, từng người từng người một đứng lên, khoảng chục người.
Chúng tôi đều nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn thầy Ngô.
Thầy Ngô đen mặt phất tay, mọi người lập tức vui mừng nhảy cẫng lên: “Oa...” “Đừng vui mừng quá sớm...
sau khi về phải tiếp tục làm bài thi...” Thầy Ngô quát to với mấy học trò đang vui mừng.
Tôi kéo Bạch Ngốc nhà tôi, cậu ta vẫn chăm chỉ không nỡ rời sách luật của mình! Lúc chúng tôi bước ra khỏi lớp, học sinh các lớp khác cũng lần lượt đi ra.
Mọi người đều cảm thấy rất mờ mịt, vì hình như chúng tôi và họ không có quan hệ gì cả, tại sao lại gọi chúng tôi đi.
Sân vận động trên không nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học trong trường chúng tôi.
Nó được xây dựng trên đó, thứ nhất là để tiết kiệm không gian, thứ hai là có thể xây dựng nhiều sân tập, để mọi người có đủ không gian vận động, không cần phải tranh giành nhau.
Tôi vừa đến thì thấy trên sân vận động đã tập trung gần tám mươi người.
Mỗi lớp mỗi cấp đều có, dường như không có quy luật hay quan hệ gì.
Lớp chúng tôi đứng cùng một chỗ, nhìn lên bục phát biểu.
Hiệu trưởng xinh đẹp của chúng tôi đang đứng trên đó.
Điều làm mọi người kinh ngạc chính là, bên cạnh cô còn có hai người đàn ông mặc đồng phục với áo măng tô dáng dài màu đen, hàng khuy màu trắng, phần eo có thêm thắt lưng kết hợp với bao đựng súng.
Trên ngực áo họ là logo ngôi sao bốn cánh, đó là logo của Cục Quản lý Tinh năng! Họ là cảnh sát điều tra của Cục Quản lý Tinh năng! Cục Quản lý Tinh năng là tổ chức đặc biệt của thế giới được thành lập để quản lý người dị năng.
Công việc của họ là tiến hành tìm kiếm, đăng ký và lùng bắt người dị năng, đương nhiên bọn họ cũng đảm nhiệm việc phân bổ công việc cho người dị năng Logo của Cục Quản lý Tinh năng là ngôi sao bốn cánh, hai cánh nằm ngang hơi ngắn, hai cánh nằm dọc thì dài hơn, được bao bởi hai vòng tròn giống như hình elip, ngụ ý là năng lượng của các ngôi sao.
Hôm nay họ đến đây, chắc chắn là có liên quan đến người dị năng!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi cảm thấy tôi sẽ tổn thọ vài năm nếu còn ở bên cạnh cậu ta! “Oa! Nhanh3coi kìa!” Đột nhiên, bạn học ngồi cạnh cửa sổ reo lên.
Sau đó nhanh chóng dẫn đến hiệu ứng bầy cừu(*), gần như cả lớp đều nhào đến bên cửa sổ, cho dù có thể bạn học reo lên đó chỉ nhìn thấy đồng phân chim.
(*) Hiệu ứng bầy cừu (Sheeple hay còn gọi là cừu ngoan): là một thuật ngữ mỉa mai về những hành vi bầy đàn thụ động của con người có thể bị dễ dàng kiểm soát bởi một quyền lực chi phối mà họ được ví như những con cừu, một con vật ngoan ngoãn dễ dàng bị chăn dắt.
Nhưng học sinh đó thấy được không phải phân chim, mà là một chiếc xe bay bốn cánh loại nhỏ!!! “Ngầu quá! Là xe bay bốn cánh!” “Đây là dòng DFR380 đó, thân xe được làm từ vật liệu không gian siêu nhẹ, trang bị2động cơ đẩy bốn cánh hình xoắn ốc, khi bay có thể cách mặt đất 3 km, tốc độ đạt đến 150 km/h! Tuyệt quá! Khi nào mình mới có thể có một chiếc như vậy đây!” Các chàng trai ai nấy đều phấn khích trước sự xuất hiện của chiếc xe bay đó.
Nguyên lý của xe bay có phần giống máy bay bốn cánh không người lái, nhưng trục xoắn ốc của nó lớn hơn, nên lực gió lúc cất cánh hay hạ cánh cũng mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này, nó đang bay qua đỉnh đầu chúng tôi, hình như chuẩn bị hạ cánh trên nóc tòa nhà của trường.
Lúc nó bay qua, có thể lờ mờ thấy biểu tượng ngôi sao bốn cánh trên thân xe màu xanh thẫm.
“Nhìn cái gì hả? Về chỗ ngồi ngay!” Thầy giáo vừa quát là chúng tôi vội vàng về chỗ ngồi.
Thầy3Ngô dạy Toán nhìn chúng tôi với vẻ mặt hung ác như nhìn thấy kẻ thù: “Các em là học sinh lớp mười hai rồi! Phải nhớ kỹ, ngoài thi cử ra, tất cả mọi thứ đều không liên quan đến các em! Trời có sập xuống cũng phải tiếp tục ngồi đây làm bài thi! Các em phải chuẩn bị sẵn quyết tâm thà chết cũng phải thi đậu đại học!” “A...” Đột nhiên Cao Bằng ngồi bên cửa sổ đứng phắt dậy nói to, “Em chịu đủ rồi.” Nói xong, cậu ta nhảy lên bàn học, sau đó nhảy qua cửa sổ.
Tất cả chúng tôi đều không thèm để ý cậu ta mà đồng loạt khởi động màn hình cảm ứng tinh thể lỏng của bàn học lên.
Bình thường, màn hình cảm ứng đều nằm ngang, có thể coi như là một phần của mặt bàn học.
Lúc khởi động,9nó sẽ nâng lên một góc 60 độ, trở thành màn hình cảm ứng dễ nhìn và dễ sử dụng.
“Mở chế độ giảng dạy môn Toán” Thầy Ngô tiếp tục bình thản giảng bài.
Nó cũng mô tả một hiện tượng nhiều người trong xã hội cùng tin tưởng hoặc thực hiện một việc gì đó đã khiến cho rất nhiều người khác a dua làm theo.
Cuộc sống học sinh cấp ba của người bình thường chúng tôi bình thường thể đó.
Mỗi ngày đọc sách, làm bài thi, làm bài tập.
Sau khi lên lớp mười hai, tiết thể dục cũng thành mây bay.
Cho nên khi thấy thế giới bên ngoài có chút chuyện thôi là mọi người sẽ hưng phấn xúm lại, vì cuộc sống của chúng tôi thật sự quá đỗi tẻ nhạt.
Tất cả chúng tôi đều không thèm để ý cậu ta mà đồng loạt khởi động màn hình3cảm ứng tinh thể lỏng của bàn học lên.
Bình thường, màn hình cảm ứng đều nằm ngang, có thể coi như là một phần của mặt bàn học.
Lúc khởi động, nó sẽ nâng lên một góc 60 độ, trở thành màn hình cảm ứng dễ nhìn và dễ sử dụng.
“Mở chế độ giảng dạy môn Toán” Thầy Ngô tiếp tục bình thản giảng bài.
Chúng tôi không phải lạnh lùng, mà là...
mỗi ngày đều có người nhảy lầu nên chúng tôi quen rồi.
Một ngày không có người nhảy lầu là chúng tôi lại cảm thấy thiếu thiếu.
cửa phòng học, Cao Bằng gục đầu quay về lớp, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, khởi động màn hình, ngoan ngoãn nhìn vào đó.
Phòng học của chúng tôi ở lầu sáu, Cao Bằng nhảy xuống không chết, không phải do cậu ta có siêu năng lực mà là vì thiết kế phòng chống học sinh nhảy lầu của trường học.
Bên ngoài mỗi gian cửa sổ phòng học đều có ban công, ban công được làm từ vật liệu bọt biển công nghệ cao đặc biệt.
Sau khi nhảy xuống, bạn sẽ từ từ chìm sâu xuống, điều đó khiến bạn có thể lấy lại bình tĩnh, sẽ không vì một phút bốc đồng mà tạo thành bi kịch không thể cứu vãn.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Bạch Ngốc vẫn đang đọc sách pháp luật! Bạch Ngốc không phải học sinh xuất sắc, hơn nữa môn Toán của cậu ta còn không giỏi bằng tôi.
Cậu ta thường nhờ tôi dạy bù cho.
Bà nó chứ, cậu đi học mà nghiêm túc nghe giảng thì chẳng phải có thể thi ngon lành rồi sao?! Cái tên này tưởng có thể học nhảy cóc thẳng vào trường luật chắc? Người ta thi đỗ là phải học bốn năm đó, cậu tưởng đi vào đó “đùng” một cái là thi thạc sĩ luôn à, “Bây giờ chúng ta làm bài thi thử.”
“A...”
Thầy Ngô vung tay, bài kiểm tra đã xuất hiện trên màn hình trước mặt chúng tôi.
Lúc tôi chuẩn bị nhấc bút làm bài thì đột nhiên giọng nói ấm áp của cô hiệu trưởng phát ra từ đài phát thanh: “Các em học sinh chú ý, những bạn được gọi tên sau đây hãy đến sân vận động trên không tập trung.” Mọi người nhìn về phía loa phát thanh, ai nấy đều muốn mình được gọi tên, như vậy là không cần làm bài thi nữa...
“Nhìn cái gì?!” Thầy Ngô ngay lập tức quát lên, “Bây giờ các em đang học lớp mười hai, tất cả hoạt động của trường đều không liên quan đến các em.” “Bạch Mặc.” Thầy Ngô vừa dứt lời, còn chưa kịp khép miệng thì cái tên Bạch Mặc đã được réo trên đài phát thanh.
Thầy đơ người một lúc, khuôn mặt buồn bực nhìn vào đài phát thanh như muốn nói: Tôi xem xem cô còn gọi những học sinh nào của tôi nữa.
“Tô Linh.”
“?” Tôi.
“Ngô Lệ Lệ” Cũng thuộc lớp tôi.
Tiếp theo đó, từng người từng người một đứng lên, khoảng chục người.
Chúng tôi đều nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn thầy Ngô.
Thầy Ngô đen mặt phất tay, mọi người lập tức vui mừng nhảy cẫng lên: “Oa...” “Đừng vui mừng quá sớm...
sau khi về phải tiếp tục làm bài thi...” Thầy Ngô quát to với mấy học trò đang vui mừng.
Tôi kéo Bạch Ngốc nhà tôi, cậu ta vẫn chăm chỉ không nỡ rời sách luật của mình! Lúc chúng tôi bước ra khỏi lớp, học sinh các lớp khác cũng lần lượt đi ra.
Mọi người đều cảm thấy rất mờ mịt, vì hình như chúng tôi và họ không có quan hệ gì cả, tại sao lại gọi chúng tôi đi.
Sân vận động trên không nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học trong trường chúng tôi.
Nó được xây dựng trên đó, thứ nhất là để tiết kiệm không gian, thứ hai là có thể xây dựng nhiều sân tập, để mọi người có đủ không gian vận động, không cần phải tranh giành nhau.
Tôi vừa đến thì thấy trên sân vận động đã tập trung gần tám mươi người.
Mỗi lớp mỗi cấp đều có, dường như không có quy luật hay quan hệ gì.
Lớp chúng tôi đứng cùng một chỗ, nhìn lên bục phát biểu.
Hiệu trưởng xinh đẹp của chúng tôi đang đứng trên đó.
Điều làm mọi người kinh ngạc chính là, bên cạnh cô còn có hai người đàn ông mặc đồng phục với áo măng tô dáng dài màu đen, hàng khuy màu trắng, phần eo có thêm thắt lưng kết hợp với bao đựng súng.
Trên ngực áo họ là logo ngôi sao bốn cánh, đó là logo của Cục Quản lý Tinh năng! Họ là cảnh sát điều tra của Cục Quản lý Tinh năng! Cục Quản lý Tinh năng là tổ chức đặc biệt của thế giới được thành lập để quản lý người dị năng.
Công việc của họ là tiến hành tìm kiếm, đăng ký và lùng bắt người dị năng, đương nhiên bọn họ cũng đảm nhiệm việc phân bổ công việc cho người dị năng Logo của Cục Quản lý Tinh năng là ngôi sao bốn cánh, hai cánh nằm ngang hơi ngắn, hai cánh nằm dọc thì dài hơn, được bao bởi hai vòng tròn giống như hình elip, ngụ ý là năng lượng của các ngôi sao.
Hôm nay họ đến đây, chắc chắn là có liên quan đến người dị năng!
Bình luận facebook