Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-4
Chương 4: Cao thủ ở dân gian
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sự tồn tại của bọn họ rất bí ẩn, người có thể thấy được họ ở ngoài đời thực càng ít hơn.
Thế nhưng hôm nay lại được gặp đến hai người, ngoài ra còn có ba nữ sinh ở bên ngoài nữa, quả thật không khác gì gặp được tỷ phú giàu nhất thế giới trên tàu điện ngầm, làm người ta vui mừng khôn xiết.
Ánh mắt của mọi người đều bám theo nam sinh tên Kinh Không đó.
Cậu ta nhảy lên nóc toa tàu của chúng tôi.
Bạch Mặc đứng bên cạnh tôi lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tôi nghĩ nếu cậu ta mà có tính năng, ắt hẳn lúc này đã xông lên ngăn cản, sẽ không để hai3thằng nhóc đó xông vào đột ngột, sử dụng dị năng làm màu làm mè, ảnh hưởng đến sự an toàn của nhiều người chúng tôi thế này sau đó quay ngoắt đi thẳng, cho dù các cô gái trong toa tàu không để ý đến lần đột nhập ngoài ý muốn này của bọn họ.
Tất cả chúng tôi đều đang nhìn hai người đó, các cô gái còn vẫy tay với họ, chờ đợi thời khắc đi xuyên của thần kỳ của họ! Hai người đó tông thẳng về phía cửa, nhưng...
“Rầm!” một tiếng, hai người họ thật sự...
đâm sầm vào cửa tàu điện ngầm, hơn nữa, còn...
Mọi người đồng loạt ngửa mặt nhìn lên trần toa tàu, giống2như mọi người đều có dị năng có thể nhìn xuyên thấu qua trần toa tàu, thấy được cái cậu Kinh Không đang đứng trên nóc toa tàu.
“Kinh Không! Nhanh!” Kinh Thiên ngửa mặt lên gào, một lần nữa xác định nam sinh đó chính là Kinh Không, người đã làm các cô gái la hét inh ỏi.
Khi Kinh Thiên gào xong, đột nhiên nóc toa tàu trên đầu cậu ta xuất hiện một cái lỗ khá lớn, Kinh Không từ trên trời giáng xuống trong ánh mắt trông chờ của mọi người.
Chàng trai tên Kinh Không có tốc độ rất nhanh.
Khi chúng tôi chưa kịp nhìn rõ diện mạo của cậu ta thì cậu ta đã tóm lấy cánh tay3của Kình Thiên, nhằm thẳng về phía cửa tàu.
Khóe môi Kình Thiên lại lộ ra nụ cười ngạo nghễ, tầm mặt quét qua chúng tôi.
Lần này, cuối cùng cậu ta đã được xuống tàu rồi.
Căn cứ vào phân loại dị năng tinh năng, năng lực của cậu Kinh Không này hẳn là biến đổi hình thái của vật chất.
Nóc tàu điện ngầm vốn là thể rắn, sau đó xuất hiện một cái lỗ, chứng tỏ đã bị năng lực của Kinh Không làm thay đổi hình thái ban đầu của vật thể, cũng tức là thay đổi kết cấu phân tử.
Nhìn động tác của Kinh Không thì chắc là cậu này định mang Kinh Thiên đi xuyên cửa.
Tôi nghĩ nếu9cậu ta mà có tính năng, ắt hẳn lúc này đã xông lên ngăn cản, sẽ không để hai thằng nhóc đó xông vào đột ngột, sử dụng dị năng làm màu làm mè, ảnh hưởng đến sự an toàn của nhiều người chúng tôi thế này sau đó quay ngoắt đi thẳng, cho dù các cô gái trong toa tàu không để ý đến lần đột nhập ngoài ý muốn này của bọn họ.
Tất cả chúng tôi đều đang nhìn hai người đó, các cô gái còn vẫy tay với họ, chờ đợi thời khắc đi xuyên của thần kỳ của họ! Hai người đó tông thẳng về phía cửa, nhưng...
“Rầm!” một tiếng, hai người họ thật sự...
đâm sầm vào3cửa tàu điện ngầm, hơn nữa, còn...
dính...
sát...
vào cửa tàu...
“lầy! Đau vơi.” Tôi nhíu mày, chỉ thấy đau thay họ.
“A...” Kinh Không hét lên đầu tiên, giậm chân liên tục, tay thì ôm mặt.
Cả gương mặt cậu ta đâm sầm vào cửa kính, hơn nữa cậu ta còn tăng tốc độ lúc chạy, chắc chắn đụng bẹp cả mặt luôn rồi.
Còn Kình Thiên rõ ràng mạnh mẽ hơn cậu ta nhiều, không hổ là nam thần, dù bị đâm vào cửa nhưng cũng phải duy trì hình tượng nam thần! Trản cậu ta dựa lên cửa, tóc rủ xuống bên tai, vừa khéo che đậy bên mặt đang co giật vì đau của mình.
Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của cậu ta, có thể thấy là cậu ta cũng đau không kém gì Kinh Không.
“Á! Á! Máu! Máu!” Kinh Không ngửa mặt lên, cả người điên cuồng xoay mong mòng, máu mũi chảy ra qua kẽ ngón tay cậu ta.
“Ha ha ha.” Bạch Ngốc nhà thi cuối cùng không nhịn được nữa, che miệng xoay mặt đi, dáng vẻ cười lén” rất rõ ràng.
Mà mọi người trong toa tàu càng thêm lúng túng.
Chỉ chớp mắt, tất cả đồng loạt cúi đầu, không nhìn hai học sinh Tinh Tộc đang múa may đầy trời kia nữa.
Nữ sinh Tinh Tộc ngoài cửa càng ngơ ngác hơn.
Họ lo lắng, khó hiểu, sốt sắng, nhìn toa tàu chúng tôi đi nhanh qua rồi tiến vào đường hầm trước mặt.
“Tu...” Toa tàu lại trở nên tối tăm và an tĩnh, cửa sổ toa tàu phản chiếu gương mặt đang cắn răng chịu đau của Kình Thiên.
Kinh Thiên vẫn tựa vào cửa tàu, chắc là đâm vào cửa đau quá nên tạm thời cậu ta vẫn chưa hoàn hồn.
Có cô gái vội vàng đưa khăn giấy cho Kinh Không rồi quay lại chỗ cũ của mình ngay lập tức.
Kinh Không nhét khăn giấy vào lỗ mũi, cậu ta đau đến mức không thèm để ý hình tượng của mình mà ngồi xổm ngay bên cạnh cửa tàu điện, tay che cái trán đã nổi lên một cục sưng vù, khẽ xuýt xoa.
Kinh Không cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Mái tóc ngắn màu tím nhạt bồng bềnh bay bay, làm cậu ta thêm mấy phần dễ thương.
Khuôn mặt của cậu ta cũng rất dễ thương, đôi mắt hai mí to tròn.
Khi mới nhìn gương mặt cậu ta, ai cũng sẽ bị ấn tượng bởi đôi mắt đó, chẳng qua lúc này, trán cậu ta sưng một cục rất lớn, giống như mọc ra cái sừng vậy.
Không khí trong toa tàu yên tĩnh đến ngạt thở, chỉ còn tiếng “tu tu” của tàu điện ngầm vang lên.
Tất cả là do mọi người đều có tâm trạng gượng gạo cùng cực, mà tình trạng này rõ ràng là lần đầu tiên mọi người trải qua, chắc hẳn hai thiếu niên Tinh Tộc đó cũng là lần đầu tiên.
“Mẹ kiếp, sao tự dưng không sử dụng được siêu năng lực nữa vậy!” Kinh Không che trán, đột nhiên buồn bực mắng.
“Im đi!” Kinh Thiên cắn răng thì thầm, “Chắc chắn ở đây có người dị năng.” Đột nhiên cậu ta xoay mặt, đôi mắt hung ác quét qua tất cả mọi người trong toa tàu chúng tôi, dọa cho mọi người cúi gằm mặt, không dám thở mạnh, kể cả các em gái đã sùng bái bọn họ lúc nãy.
Bạch Mặc bình thản đứng đó, mặt không biểu cảm nhận ngoài cửa sổ.
Trên gương mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra chút châm biếm, được phản chiếu trên cửa sổ.
Nếu giờ phút này mà chiếu hình ảnh trong não cậu ta ra thì chắc chắn sẽ là màn đấu meme vô cùng quyết liệt.
Bây giờ, hai thiếu niên Tinh Tộc này chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tàu điện ngầm dừng lại mới có thể xuống thôi.
“Phía trước là trạm trường Thanh Lam, xin mời các bạn học sinh muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng.” Tàu điện ngầm bắt đầu giảm tốc độ, từ từ dừng trước trạm trong cái nhìn hung ác của Kinh Thiển.
Bạch Mặc hơi hếch cằm, đi ra phía cửa, còn không quên liếc nhìn Kinh Thiên, trầm giọng nói: “Lần sau xin lên và xuống tàu ở trạm.” Kình Thiên đứng ngay bên cạnh Bạch Mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt đen tuyền của cậu ta.
Bạch Mặc xoay mặt nhìn về phía trước.
“Xì xì” Cửa tàu mở ra, Bạch Mặc kéo lại cổ áo đồng phục của trường chúng tôi, sải chân bước qua mặt Kinh Thiên.
Tôi vội vàng theo sau, cười híp mắt nhìn Kình Thiên và Kinh Không đang cực kỳ nhếch nhác ngồi xổm một góc, nói: “Lần sau ra cửa nhở coi hoàng lịch đó...
Xem ra hai cậu không hợp bát tự với chuyến tàu này rồi, còn gặp tai nạn đổ máu nữa, chậc chậc chậc.” Tôi lắc đầu thương tiếc.
Kình Thiên lạnh lùng cúi đầu nhìn tôi, Kinh Không thì ngửa mặt, quăng ánh mắt tàn nhẫn cho tôi.
Ồ...
dữ quá đi...
tôi sợ quá à...
“Tinh năng, tinh năng, cậu đi đâu mất rồi ía...” Tôi ngâm vang ca khúc chủ đề “Bố ơi mình đi đâu thế”(*) trong ánh mắt “lạnh lùng, độc ác” của hai người họ, rồi nhẹ nhàng nhảy chân sáo ra khỏi tàu, “Khi tôi cần bạn, sao lại không thấy bạn đâu í a...” Tôi tiếp tục ngâm ca, đến bên cạnh Bạch Ngốc nhà tôi, khóe môi Bạch Mặc cũng khẽ nhếch lên theo tiếng ca của tôi.
(*) Chương trình truyền hình thực tế “Bố ơi mình đi đâu thế?” của Trung Quốc.
Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày khó quên nhất đối với hai học sinh Tinh Tộc đó từ lúc sinh ra tới giờ.
Cũng phải cho hai người đó một bài học đắt giá là đừng có dùng tinh năng bừa bãi, nếu không sẽ có cao thủ trong dân gian trừng trị bạn!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng hôm nay lại được gặp đến hai người, ngoài ra còn có ba nữ sinh ở bên ngoài nữa, quả thật không khác gì gặp được tỷ phú giàu nhất thế giới trên tàu điện ngầm, làm người ta vui mừng khôn xiết.
Ánh mắt của mọi người đều bám theo nam sinh tên Kinh Không đó.
Cậu ta nhảy lên nóc toa tàu của chúng tôi.
Bạch Mặc đứng bên cạnh tôi lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tôi nghĩ nếu cậu ta mà có tính năng, ắt hẳn lúc này đã xông lên ngăn cản, sẽ không để hai3thằng nhóc đó xông vào đột ngột, sử dụng dị năng làm màu làm mè, ảnh hưởng đến sự an toàn của nhiều người chúng tôi thế này sau đó quay ngoắt đi thẳng, cho dù các cô gái trong toa tàu không để ý đến lần đột nhập ngoài ý muốn này của bọn họ.
Tất cả chúng tôi đều đang nhìn hai người đó, các cô gái còn vẫy tay với họ, chờ đợi thời khắc đi xuyên của thần kỳ của họ! Hai người đó tông thẳng về phía cửa, nhưng...
“Rầm!” một tiếng, hai người họ thật sự...
đâm sầm vào cửa tàu điện ngầm, hơn nữa, còn...
Mọi người đồng loạt ngửa mặt nhìn lên trần toa tàu, giống2như mọi người đều có dị năng có thể nhìn xuyên thấu qua trần toa tàu, thấy được cái cậu Kinh Không đang đứng trên nóc toa tàu.
“Kinh Không! Nhanh!” Kinh Thiên ngửa mặt lên gào, một lần nữa xác định nam sinh đó chính là Kinh Không, người đã làm các cô gái la hét inh ỏi.
Khi Kinh Thiên gào xong, đột nhiên nóc toa tàu trên đầu cậu ta xuất hiện một cái lỗ khá lớn, Kinh Không từ trên trời giáng xuống trong ánh mắt trông chờ của mọi người.
Chàng trai tên Kinh Không có tốc độ rất nhanh.
Khi chúng tôi chưa kịp nhìn rõ diện mạo của cậu ta thì cậu ta đã tóm lấy cánh tay3của Kình Thiên, nhằm thẳng về phía cửa tàu.
Khóe môi Kình Thiên lại lộ ra nụ cười ngạo nghễ, tầm mặt quét qua chúng tôi.
Lần này, cuối cùng cậu ta đã được xuống tàu rồi.
Căn cứ vào phân loại dị năng tinh năng, năng lực của cậu Kinh Không này hẳn là biến đổi hình thái của vật chất.
Nóc tàu điện ngầm vốn là thể rắn, sau đó xuất hiện một cái lỗ, chứng tỏ đã bị năng lực của Kinh Không làm thay đổi hình thái ban đầu của vật thể, cũng tức là thay đổi kết cấu phân tử.
Nhìn động tác của Kinh Không thì chắc là cậu này định mang Kinh Thiên đi xuyên cửa.
Tôi nghĩ nếu9cậu ta mà có tính năng, ắt hẳn lúc này đã xông lên ngăn cản, sẽ không để hai thằng nhóc đó xông vào đột ngột, sử dụng dị năng làm màu làm mè, ảnh hưởng đến sự an toàn của nhiều người chúng tôi thế này sau đó quay ngoắt đi thẳng, cho dù các cô gái trong toa tàu không để ý đến lần đột nhập ngoài ý muốn này của bọn họ.
Tất cả chúng tôi đều đang nhìn hai người đó, các cô gái còn vẫy tay với họ, chờ đợi thời khắc đi xuyên của thần kỳ của họ! Hai người đó tông thẳng về phía cửa, nhưng...
“Rầm!” một tiếng, hai người họ thật sự...
đâm sầm vào3cửa tàu điện ngầm, hơn nữa, còn...
dính...
sát...
vào cửa tàu...
“lầy! Đau vơi.” Tôi nhíu mày, chỉ thấy đau thay họ.
“A...” Kinh Không hét lên đầu tiên, giậm chân liên tục, tay thì ôm mặt.
Cả gương mặt cậu ta đâm sầm vào cửa kính, hơn nữa cậu ta còn tăng tốc độ lúc chạy, chắc chắn đụng bẹp cả mặt luôn rồi.
Còn Kình Thiên rõ ràng mạnh mẽ hơn cậu ta nhiều, không hổ là nam thần, dù bị đâm vào cửa nhưng cũng phải duy trì hình tượng nam thần! Trản cậu ta dựa lên cửa, tóc rủ xuống bên tai, vừa khéo che đậy bên mặt đang co giật vì đau của mình.
Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của cậu ta, có thể thấy là cậu ta cũng đau không kém gì Kinh Không.
“Á! Á! Máu! Máu!” Kinh Không ngửa mặt lên, cả người điên cuồng xoay mong mòng, máu mũi chảy ra qua kẽ ngón tay cậu ta.
“Ha ha ha.” Bạch Ngốc nhà thi cuối cùng không nhịn được nữa, che miệng xoay mặt đi, dáng vẻ cười lén” rất rõ ràng.
Mà mọi người trong toa tàu càng thêm lúng túng.
Chỉ chớp mắt, tất cả đồng loạt cúi đầu, không nhìn hai học sinh Tinh Tộc đang múa may đầy trời kia nữa.
Nữ sinh Tinh Tộc ngoài cửa càng ngơ ngác hơn.
Họ lo lắng, khó hiểu, sốt sắng, nhìn toa tàu chúng tôi đi nhanh qua rồi tiến vào đường hầm trước mặt.
“Tu...” Toa tàu lại trở nên tối tăm và an tĩnh, cửa sổ toa tàu phản chiếu gương mặt đang cắn răng chịu đau của Kình Thiên.
Kinh Thiên vẫn tựa vào cửa tàu, chắc là đâm vào cửa đau quá nên tạm thời cậu ta vẫn chưa hoàn hồn.
Có cô gái vội vàng đưa khăn giấy cho Kinh Không rồi quay lại chỗ cũ của mình ngay lập tức.
Kinh Không nhét khăn giấy vào lỗ mũi, cậu ta đau đến mức không thèm để ý hình tượng của mình mà ngồi xổm ngay bên cạnh cửa tàu điện, tay che cái trán đã nổi lên một cục sưng vù, khẽ xuýt xoa.
Kinh Không cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Mái tóc ngắn màu tím nhạt bồng bềnh bay bay, làm cậu ta thêm mấy phần dễ thương.
Khuôn mặt của cậu ta cũng rất dễ thương, đôi mắt hai mí to tròn.
Khi mới nhìn gương mặt cậu ta, ai cũng sẽ bị ấn tượng bởi đôi mắt đó, chẳng qua lúc này, trán cậu ta sưng một cục rất lớn, giống như mọc ra cái sừng vậy.
Không khí trong toa tàu yên tĩnh đến ngạt thở, chỉ còn tiếng “tu tu” của tàu điện ngầm vang lên.
Tất cả là do mọi người đều có tâm trạng gượng gạo cùng cực, mà tình trạng này rõ ràng là lần đầu tiên mọi người trải qua, chắc hẳn hai thiếu niên Tinh Tộc đó cũng là lần đầu tiên.
“Mẹ kiếp, sao tự dưng không sử dụng được siêu năng lực nữa vậy!” Kinh Không che trán, đột nhiên buồn bực mắng.
“Im đi!” Kinh Thiên cắn răng thì thầm, “Chắc chắn ở đây có người dị năng.” Đột nhiên cậu ta xoay mặt, đôi mắt hung ác quét qua tất cả mọi người trong toa tàu chúng tôi, dọa cho mọi người cúi gằm mặt, không dám thở mạnh, kể cả các em gái đã sùng bái bọn họ lúc nãy.
Bạch Mặc bình thản đứng đó, mặt không biểu cảm nhận ngoài cửa sổ.
Trên gương mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra chút châm biếm, được phản chiếu trên cửa sổ.
Nếu giờ phút này mà chiếu hình ảnh trong não cậu ta ra thì chắc chắn sẽ là màn đấu meme vô cùng quyết liệt.
Bây giờ, hai thiếu niên Tinh Tộc này chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tàu điện ngầm dừng lại mới có thể xuống thôi.
“Phía trước là trạm trường Thanh Lam, xin mời các bạn học sinh muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng.” Tàu điện ngầm bắt đầu giảm tốc độ, từ từ dừng trước trạm trong cái nhìn hung ác của Kinh Thiển.
Bạch Mặc hơi hếch cằm, đi ra phía cửa, còn không quên liếc nhìn Kinh Thiên, trầm giọng nói: “Lần sau xin lên và xuống tàu ở trạm.” Kình Thiên đứng ngay bên cạnh Bạch Mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt đen tuyền của cậu ta.
Bạch Mặc xoay mặt nhìn về phía trước.
“Xì xì” Cửa tàu mở ra, Bạch Mặc kéo lại cổ áo đồng phục của trường chúng tôi, sải chân bước qua mặt Kinh Thiên.
Tôi vội vàng theo sau, cười híp mắt nhìn Kình Thiên và Kinh Không đang cực kỳ nhếch nhác ngồi xổm một góc, nói: “Lần sau ra cửa nhở coi hoàng lịch đó...
Xem ra hai cậu không hợp bát tự với chuyến tàu này rồi, còn gặp tai nạn đổ máu nữa, chậc chậc chậc.” Tôi lắc đầu thương tiếc.
Kình Thiên lạnh lùng cúi đầu nhìn tôi, Kinh Không thì ngửa mặt, quăng ánh mắt tàn nhẫn cho tôi.
Ồ...
dữ quá đi...
tôi sợ quá à...
“Tinh năng, tinh năng, cậu đi đâu mất rồi ía...” Tôi ngâm vang ca khúc chủ đề “Bố ơi mình đi đâu thế”(*) trong ánh mắt “lạnh lùng, độc ác” của hai người họ, rồi nhẹ nhàng nhảy chân sáo ra khỏi tàu, “Khi tôi cần bạn, sao lại không thấy bạn đâu í a...” Tôi tiếp tục ngâm ca, đến bên cạnh Bạch Ngốc nhà tôi, khóe môi Bạch Mặc cũng khẽ nhếch lên theo tiếng ca của tôi.
(*) Chương trình truyền hình thực tế “Bố ơi mình đi đâu thế?” của Trung Quốc.
Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày khó quên nhất đối với hai học sinh Tinh Tộc đó từ lúc sinh ra tới giờ.
Cũng phải cho hai người đó một bài học đắt giá là đừng có dùng tinh năng bừa bãi, nếu không sẽ có cao thủ trong dân gian trừng trị bạn!
Bình luận facebook