• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (5 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-2

Chương 2: Tinh tộc chính hiệu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82882.png

Xem ảnh 2
82882_2.png
Nào, đến đây!



“Tít tít”, “tít tít”, “tít tít”.



Thế là, hàng chuỗi meme được gửi đến.



Gửi cho đến khi tôi đầu hàng mới thôi! Dù cho điện thoại tôi rung liên tục, đến khi hết pin rồi cậu ta vẫn chưa ngừng lại.




Tất cả mọi người trong toa tàu, kể cả tôi đều ngã dồn về phía trước rồi lại ngả ra sau.

“Tiểu Linh!” Bạch Mặc tức thì đứng chắn sau lưng tôi, tôi va thẳng vào người cậu ta.

Cậu ta dùng một tay ôm chặt lấy tôi, tay còn lại thì nắm chặt tay vịn bên cạnh để tránh cả hai bị ngã xuống.

“Bịch! Bịch!” Rất nhiều người ngã xuống sàn, nhiều nữ sinh bị tốc cả váy, lộ ra đủ kiểu quần chíp3dễ thương.

Tôi được Bạch Mặc bảo vệ nên không bị ngã sõng soài.

Đúng lúc này, cửa tàu điện ngầm mở ra, một nam sinh tóc dài màu xanh lam nhảy lên.

Cậu chàng vừa bước vào đã lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, gây ra trận rối loạn động trời.

Tàu điện lại bắt đầu tiến về phía trước, mọi người hoàn toàn đã quên phàn nàn về việc tàu điện dừng lại đột ngột, mà chỉ lo nhìn cậu nam sinh vừa bước vào.

Cậu chàng mặc đồng phục màu xanh thẫm của Học viện Tinh năng.

“Cậu ta là Tinh Tộc!” “Là người dị năng!” Thế giới này đều là kiểu chỉ nhìn mặt thể đó.

Tôi sai rồi, tôi không nên2khiêu khích cậu ta trong khi đã biết rõ, tên này thích đấu meme nhất.

Mẹ nó, hôm nay tôi nhất định phải đánh cậu ta một trận mới hả dạ! “Tu tu...!” Tàu ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời lập tức chiếu vào mỗi khoang.

Chúng tôi đi xuyên qua giữa những tòa nhà cao tầng đang phản xạ ánh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tôi đang chuẩn bị xắn tay áo để đánh tên nam thần kinh này thì đột nhiên tàu điện dừng lại.

“Kít...” Theo tiếng phanh chói tai là lực kéo về phía sau cực mạnh do ảnh hưởng của quán tính.

Cậu chàng vừa bước vào đã lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, gây ra trận rối3loạn động trời.



Tàu điện lại bắt đầu tiến về phía trước, mọi người hoàn toàn đã quên phàn nàn về việc tàu điện dừng lại đột ngột, mà chỉ lo nhìn cậu nam sinh vừa bước vào.



Cậu chàng mặc đồng phục màu xanh thẫm của Học viện Tinh năng.



“Cậu ta là Tinh Tộc!” “Là người dị năng!” Thế giới này đều là kiểu chỉ nhìn mặt thể đó.



Nếu một người bình thường mà thình lình bắt tàu điện dừng lại, làm nhiều người ngã sấp mặt, bạn nghĩ xem họ có bị lôi ra đánh chết không?



Nhưng, cậu nam sinh vừa bước lên đây là trai đẹp chính hiệu.



Mặt trái xoan còn nhỏ hơn cả Bạch Mặc.



Đôi mắt to tròn, con ngươi màu xanh giống như9sắc trời lúc âm u, có thêm đường kẻ mắt xung quanh làm cậu chàng càng thêm cool ngầu, cá tính, cũng mang đến sự lạnh lùng, xa cách như thể đang nói, đừng làm phiền ông mày.



Khóe miệng cậu khẽ nhếch, lộ ra chút ngang ngược và nổi loạn, giống như kiểu khiêu khích, khinh bỉ những kẻ phàm trần dung tục.



Mái tóc dài màu xanh lam của cậu chàng được buộc gọn lại bằng chiếc dây buộc tóc màu đen, để lộ ra một hàng hoa tai gắn đá nhỏ xinh màu đen đeo trên lỗ tai.



Thoạt nhìn cậu chàng giống như thiếu niên nhạc rock nổi loạn trên sân khấu.



“Là Kinh Thiên!”



“Đúng rồi, là cậu ta! Bảng xếp hạng nam thần thiếu niên3có cậu ta đó!” “Oa...



Không ngờ lại được gặp Kình Thiên” Các cô gái không còn khiếp sợ nữa, tất cả đều trở nên điên cuồng giống như được nhìn thấy idol của mình, nhao nhao cầm điện thoại lên chụp hình.



Đột nhiên, cậu chàng tên Kình Thiên đó giơ tay lên, động tác gần giống với của tên nam thần kinh bên cạnh tôi.



Chẳng qua, người ta thì nhẹ nhàng, tùy ý và tự nhiên hơn.



Cậu chàng Kinh Thiên giơ tay tới gần mặt, mắt nhìn phía trước, nhếch mép cười khẩy trào phúng.



Rồi “tách” một tiếng, tất cả điện thoại trong tay các cô gái đều bay lên! Đây, thấy chưa.



Đây mới là sức mạnh tinh năng chân chính! Cậu chàng đó mới thực sự là con cưng của trời, là Tinh Tộc dị năng! Đột nhiên gặp phải Tinh Tộc khiến người bình thường trong toa tàu hoàn toàn bất ngờ.



Bình thường, người dị năng hiểm khi xuất hiện trước mặt mọi người, đó là do thái độ mà người bình thường dành cho họ.



Có sùng bái, có ngưỡng mộ, nhưng cũng có phản đối và sợ hãi.



Bọn họ là một quần thể đặc biệt, và thường là tâm điểm trong các câu chuyện của người bình thường.



Hành động của Kình Thiên hoàn toàn không làm các cô gái sợ hãi mà ngược lại, càng khiến họ cuồng nhiệt hơn.



“Oa...”



“A...” Các cô đứng tại chỗ, kích động hét chói tai, nhìn Kinh Thiên say đắm, như tình cờ gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng các cô vậy.



Kinh Thiên khẽ nhíu mày, xoay sang nhìn các cô gái đang la hét, thong thả đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” khẽ một tiếng, hệt như đang nhẹ nhàng dỗ dành người mình yêu.



Tức thì, có một cô gái ngất xỉu.



Cái đệch, có cần phải khoa trương thể không! Những tiếng “suýt” đó như ẩn chứa ma pháp, các cô gái im lặng ngay lập tức, che miệng, tiếp tục nhảy nhót, phấn khích nhìn Kình Thiên.



Lúc này tôi rất muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác, nói với Bạch Ngốc nhà tôi rằng: Cậu bị người ta cướp mất spotlight rồi kìa.



Kình Thiên cười khẩy, dường như việc khống chế cảm xúc của mấy cô nàng đó là việc quá nhẹ nhàng.



Cậu chàng quay mặt đi, đồng thời thu tay lại, tức thì những chiếc điện thoại đang bay lơ lửng đồng loạt rơi xuống đất.



Mà các cô nàng đó lại chẳng hề nổi giận tí nào, sau khi nhặt điện thoại lên thì ngồi lại chỗ cũ, và vẫn kích động không ngớt.



Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như nai con chạy loạn của các cô ấy.



Từ lúc Kinh Thiên bước vào, Bạch Mặc vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người ta, tôi hiểu rõ ánh mắt và biểu cảm của cậu ta lúc này.



Cậu ta đang tức giận.



Ôi, ghen tỵ rồi à? Ghen vì mấy em gái ngưỡng mộ mình đã bị tên Kinh Thiên tự phụ đó cướp mất chăng? Bạch Mặc nhìn một hồi, thình lình bước lên: “Xin lỗi!” Hai tiếng xin lỗi nặng nề thốt ra từ miệng cậu ta.



Tôi đứng tại chỗ, liếc nhìn cậu ta, nghĩ: Lên thật hả? Không phải chứ? Hai tiếng xin lỗi của Bạch Mặc không hề gợi lên được sự chú ý của Kình Thiên.



Điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán.



Trong Tinh Tộc, có rất nhiều người đều có tính mắt mọc trên trán, không hề đặt những người không có năng lực vào mắt.



Người ta chỉ cần một ngón tay thôi là có thể bóp chết bạn, vậy thì cần gì phải để ý xem bạn là ai.



“Xin lỗi đi!” Bạch Mặc lại cất cao giọng, tiếng nói vang vọng cả toa tàu, cũng làm những người trong toa tàu chú ý.



Kình Thiên quay lại nhìn Bạch Mặc, mỉm cười: “Cậu đang nói chuyện với tôi?” Nói rồi, cậu ta nhướng mày, trông lại có thêm sức hấp dẫn của những thiếu niên street dance.



“Oa..” Đột nhiên, một đám con gái hét ầm lên.



Tôi lại được phen câm nín, tên Kình Thiên này thốt ra có một tiếng thôi mà họ cũng hét lên được, rốt cuộc cái gì đã đốt cháy trái tim thiếu nữ của các cô thế? Tôi nhìn các cô gái trong toa tàu, có không ít người là học sinh cấp hai.



Mặc dù tôi chỉ là học sinh cấp ba, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi chín chắn hơn họ rất nhiều đó, hừ! Bạch Mặc vẫn nhìn Kinh Thiên chằm chằm: “Siêu năng lực của cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự công cộng và an toàn của mọi người, cậu nên xin lỗi mọi người!” Kình Thiên lườm Bạch Mặc, khẽ “xì” một tiếng.



Tiếng “xi” khe khẽ này, ngoài sự khinh thường ra còn có cả sự ngang ngược, cũng tỏ rõ thái độ lúc này của cậu ta: Liên quan đếch gì đến nhà máy.



Thái độ này thật sự khiến người ta hơi bực mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom