Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-3
Chương 3: Dị năng đi đâu mất rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cậu ta rất rành luật pháp hiện nay, đặc biệt là có liên quan đến người dị năng.
Hơn nữa, cậu còn dũng cảm và bình tĩnh hơn người, cho nên cậu càng thích hợp để làm luật sư, vì cậu sẽ phải đối diện với đủ loại tội phạm và đối thủ.
Hai thiếu niên có chiều cao tương đồng, đứng trùng nhau.
Đôi mắt đen láy của Bạch Mặc đối diện với đôi mắt xanh thẫm u ám của Kình Thiên.
Tôi thật sự nể phục lòng dũng cảm của Bạch Ngốc nhà tôi.
Ánh mắt âm u, lạnh lẽo của Kình Thiên thình lình đâm thẳng vào gương mặt của Bạch Mặc, cậu ta thốt ra một câu rất lạnh lẽo“Muốn chết đúng không!” Một tay cậu ta đút vào túi quần, tay còn lại từ từ giơ lên.
Tôi thấy sợi tóc màu xanh của tên đó cũng từ từ bay lên, dường như đang có một sức mạnh vô hình mà chúng tôi không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang dần bao quanh tên đó.
Tôi kéo cánh tay Bạch Mặc lại: “Đừng dây vào Tinh Tộc!” Nhưng Bạch Mặc vẫn không nhúc nhích, cậu vẫn không hề sợ hãi, kiên cường đứng đối mặt với Kinh Thiên.
Hai người cao gần bằng nhau, nếu bỏ đi yếu tố dị năng thì khí thế của Bạch Mặc hoàn toàn không thua Kinh Thiên.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ toa tàu,2chiếu vào bầu không khí giữa hai người, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng chói mắt lên khuôn mặt đẹp trai không phân thắng bại của hai người.
Đây là sự bồng bột và sĩ khí bất diệt của tuổi thiếu niên.
Ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện thay đổi.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng, trong một ngày bình thường như vậy, bản thân sẽ gặp được Tinh Tộc chính hiệu.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, tại thời khắc này, Bạch Mặc sẽ đổi chọi gay gắt với thiếu niên Tinh Tộc ngay trước mặt tôi.
Kinh Thiên nhìn chằm chằm Bạch Mặc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu nên nghe lời bạn gái nói đi, hừ.” Cậu3ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi thấy có bốn người Tinh Tộc, ba nữ một nam, đang đứng bên đường ray tàu điện.
Họ vẫy tay với Kình Thiên, có vẻ họ đã đứng đó đợi Kinh Thiên khá lâu.
Lúc Kình Thiên nhìn thấy bọn họ thì cũng lười để ý tiếp tới Bạch Mặc, cậu ta giơ tay lên, có vẻ lại chuẩn bị búng tay.
“Tôi tới trạm rồi.” Cậu ta khẽ cười, nói xong một câu như vậy, ngón tay cậu ta cũng chạm vào nhau.
Chúng tôi thấy có bốn người Tinh Tộc, ba nữ một nam, đang đứng bên đường ray tàu điện.
Họ vẫy tay với Kình Thiên, có vẻ họ đã đứng đó đợi Kinh9Thiên khá lâu.
Lúc Kình Thiên nhìn thấy bọn họ thì cũng lười để ý tiếp tới Bạch Mặc, cậu ta giơ tay lên, có vẻ lại chuẩn bị búng tay.
“Tôi tới trạm rồi.” Cậu ta khẽ cười, nói xong một câu như vậy, ngón tay cậu ta cũng chạm vào nhau.
Cậu ta lại muốn dùng dị năng làm tàu dừng lại như lúc trước! Lần này, mọi người đều vội vàng bám chặt vào những thứ gắn cổ định trong toa ngay bên cạnh mình, chuẩn bị “trải nghiệm” cảm giác tàu điện ngầm đột ngột dừng lại lần nữa.
Bạch Mặc tức khắc kéo tôi lên trước, hai tay vòng quanh người tôi, bám vào thanh vịn, cả người cậu ta3gồng lên, giữ chặt tôi và thanh vịn.
Tôi muốn nói...
hơi bị chặt rồi đấy! Tên này có phải đang cố tình nhân cơ hội để sờ mó tôi không thể:
“Xì.Kinh Thiên cười khẩy, đứng đó đẩy cao ngạo như một chú chim công, khinh thường tất cả những người bình thường như chúng tôi.
Cậu ta bắt đầu ma sát ngón tay, sau đó, bật ra cái búng tay lợi hại có thể dừng cả tàu điện lại.
“Tách!”
“Tu, tuy tu, tu...” Tàu điện vẫn vững vàng chạy về phía trước.
Sau khi cái búng tay vang lên, tàu điện của chúng tôi không hề bị ảnh hưởng gì cả, vẫn tiếp tục chạy về phía trước với tốc độ ổn định.
Tàu điện không dừng lại? Mọi người mờ mịt nhìn Kình Thiên, nhưng vẫn nắm chặt đồ vật bên cạnh mình.
Trong mắt họ, có lẽ Kình Thiên chỉ muốn hù dọa họ, cái bóng tiếp theo chắc chắn là thật.
Cùng lúc đó, mấy người Tinh Tộc bên ngoài cửa sổ cũng nghệt mặt ra nhìn Kình Thiên, như muốn hỏi: Ê, mẹ nó chứ, cậu làm gì mà còn không xuống tàu hả? Định ở trên đó trình diễn siêu năng lực hả? Trong toa tàu, Kinh Thiên cũng tỏ ra nghi hoặc.
Cậu ta nhìn ngón tay của mình, lại bùng cái “tách”! Tàu điện vẫn không ngừng lại.
Đôi mắt xanh thẫm tức thì trợn tròn, cậu ta bắt đầu búng tay liên hồi.
“Tách tách tách!” Nhưng bất kể cậu ta có búng tay bao nhiêu lần đi nữa thì tàu điện vẫn không ngừng lại.
Lần này thì xấu hổ rồi, dường như cậu ta...
đột nhiên mất đi siêu năng lực của mình, không có cách nào sử dụng được nữa.
“Phụt!” Cuối cùng trong toa tàu cũng có người không nhịn được mà bật cười.
Vì khi người dị năng mất đi dị năng mà cứ làm hành động này thì sẽ chẳng khác nào kẻ ngốc, giống như...
Bạch Ngốc nhà tôi.
Mọi người trong toa tàu bắt đầu bối rối.
Nếu ngay cả người dị năng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì người bình thường như bọn họ lại càng không biết được.
“Buông tớ ra...
chật chết đi được!” Tôi nóng quá, lập tức đẩy người phía sau, “Cậu bị ngốc hả, ôm gì mà chặt thế.” Tôi đẩy Bạch Mặc ra, cậu ta oan ức nhìn tôi: “Tớ bảo vệ cậu mà.” “Ẩy, cuối cùng ngài cũng chịu mở miệng rồi à!” Tôi chỉnh lại đồng phục bị nhăn rúm ró do cái ôm của cậu ta.
Bạch Mặc vẫn tủi thân nhìn tôi, miệng mím chặt lại, mí mắt rủ xuống, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm, đen láy.
Lúc này trông cậu ta không hề có khí thể kinh người như khi đối mặt với thiếu niên Tinh Tộc vừa rồi nữa.
“Quái!” Đột nhiên có tiếng quát to từ đằng trước truyền lại, mọi người đều nhìn sang, là Kinh Thiên.
Hai tay cậu ta đập mạnh vào cửa khoang, giống như đang dùng hết sức để đẩy ra.
Dường như cậu ta đã từ bỏ động tác búng tay ngầu lòi, mà quay về tiếp xúc trực tiếp nguyên thủy nhất để thi triển năng lực của mình, nhưng, tàu điện vẫn không dừng lại.
Nếu là tôi, tôi sẽ đứng chờ tới trạm thay vì làm như vậy, bởi vì quá mất mặt.
Thử tưởng tượng mà xem, nếu bạn đang đứng trên tàu điện, bỗng dưng nhìn thấy một người hết búng tay rồi lại dùng sức đẩy cửa toa tàu, trông có ngu hay không, có mất mặt không? Bây giờ, cách thông minh nhất là, cậu ta làm một màn búng tay nhảy battle, như vậy vừa hay có thể giải trừ tình huống xấu hổ vừa rồi.
Bốn người ngoài cửa sổ cũng bắt đầu chạy đuổi theo tàu điện ngầm.
Kình Thiên khua tay với bọn họ.
Họ khó hiểu nhìn Kình Thiên Kình Thiên nhún vai tỏ vẻ cũng bó tay.
Bốn người họ từ từ dừng bước, để lộ biểu cảm cạn lời giống y chang nhau.
Tôi tưởng bọn họ sẽ trực tiếp vẫy “say goodbye” với Kình Thiên.
Nhưng nào ngờ, một chàng trai trong đám bọn họ nhảy phắt lên cao, vọt về phía khoang tàu của chúng tôi.
“Oa...” Lập tức, tiếng la hét kinh ngạc vang khắp cả toa tàu, một đám người nhào về phía cửa sổ, nhao nhao nhìn chàng trai bên ngoài.
Chàng trai đó cũng mặc đồng phục của Học viện Tĩnh năng giống Kinh Thiên.
Thân hình cậu ta nhẹ nhàng như yến, chạy thoăn thoắt như báo đen.
Dưới bầu trời xanh biếc, bóng dáng xanh thẫm của cậu chàng lướt nhanh, trâm cài trên cổ áo phản chiếu ánh nắng trời chói mắt, tựa như sao băng quét qua bầu trời.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơn nữa, cậu còn dũng cảm và bình tĩnh hơn người, cho nên cậu càng thích hợp để làm luật sư, vì cậu sẽ phải đối diện với đủ loại tội phạm và đối thủ.
Hai thiếu niên có chiều cao tương đồng, đứng trùng nhau.
Đôi mắt đen láy của Bạch Mặc đối diện với đôi mắt xanh thẫm u ám của Kình Thiên.
Tôi thật sự nể phục lòng dũng cảm của Bạch Ngốc nhà tôi.
Ánh mắt âm u, lạnh lẽo của Kình Thiên thình lình đâm thẳng vào gương mặt của Bạch Mặc, cậu ta thốt ra một câu rất lạnh lẽo“Muốn chết đúng không!” Một tay cậu ta đút vào túi quần, tay còn lại từ từ giơ lên.
Tôi thấy sợi tóc màu xanh của tên đó cũng từ từ bay lên, dường như đang có một sức mạnh vô hình mà chúng tôi không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang dần bao quanh tên đó.
Tôi kéo cánh tay Bạch Mặc lại: “Đừng dây vào Tinh Tộc!” Nhưng Bạch Mặc vẫn không nhúc nhích, cậu vẫn không hề sợ hãi, kiên cường đứng đối mặt với Kinh Thiên.
Hai người cao gần bằng nhau, nếu bỏ đi yếu tố dị năng thì khí thế của Bạch Mặc hoàn toàn không thua Kinh Thiên.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ toa tàu,2chiếu vào bầu không khí giữa hai người, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng chói mắt lên khuôn mặt đẹp trai không phân thắng bại của hai người.
Đây là sự bồng bột và sĩ khí bất diệt của tuổi thiếu niên.
Ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện thay đổi.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng, trong một ngày bình thường như vậy, bản thân sẽ gặp được Tinh Tộc chính hiệu.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, tại thời khắc này, Bạch Mặc sẽ đổi chọi gay gắt với thiếu niên Tinh Tộc ngay trước mặt tôi.
Kinh Thiên nhìn chằm chằm Bạch Mặc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu nên nghe lời bạn gái nói đi, hừ.” Cậu3ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi thấy có bốn người Tinh Tộc, ba nữ một nam, đang đứng bên đường ray tàu điện.
Họ vẫy tay với Kình Thiên, có vẻ họ đã đứng đó đợi Kinh Thiên khá lâu.
Lúc Kình Thiên nhìn thấy bọn họ thì cũng lười để ý tiếp tới Bạch Mặc, cậu ta giơ tay lên, có vẻ lại chuẩn bị búng tay.
“Tôi tới trạm rồi.” Cậu ta khẽ cười, nói xong một câu như vậy, ngón tay cậu ta cũng chạm vào nhau.
Chúng tôi thấy có bốn người Tinh Tộc, ba nữ một nam, đang đứng bên đường ray tàu điện.
Họ vẫy tay với Kình Thiên, có vẻ họ đã đứng đó đợi Kinh9Thiên khá lâu.
Lúc Kình Thiên nhìn thấy bọn họ thì cũng lười để ý tiếp tới Bạch Mặc, cậu ta giơ tay lên, có vẻ lại chuẩn bị búng tay.
“Tôi tới trạm rồi.” Cậu ta khẽ cười, nói xong một câu như vậy, ngón tay cậu ta cũng chạm vào nhau.
Cậu ta lại muốn dùng dị năng làm tàu dừng lại như lúc trước! Lần này, mọi người đều vội vàng bám chặt vào những thứ gắn cổ định trong toa ngay bên cạnh mình, chuẩn bị “trải nghiệm” cảm giác tàu điện ngầm đột ngột dừng lại lần nữa.
Bạch Mặc tức khắc kéo tôi lên trước, hai tay vòng quanh người tôi, bám vào thanh vịn, cả người cậu ta3gồng lên, giữ chặt tôi và thanh vịn.
Tôi muốn nói...
hơi bị chặt rồi đấy! Tên này có phải đang cố tình nhân cơ hội để sờ mó tôi không thể:
“Xì.Kinh Thiên cười khẩy, đứng đó đẩy cao ngạo như một chú chim công, khinh thường tất cả những người bình thường như chúng tôi.
Cậu ta bắt đầu ma sát ngón tay, sau đó, bật ra cái búng tay lợi hại có thể dừng cả tàu điện lại.
“Tách!”
“Tu, tuy tu, tu...” Tàu điện vẫn vững vàng chạy về phía trước.
Sau khi cái búng tay vang lên, tàu điện của chúng tôi không hề bị ảnh hưởng gì cả, vẫn tiếp tục chạy về phía trước với tốc độ ổn định.
Tàu điện không dừng lại? Mọi người mờ mịt nhìn Kình Thiên, nhưng vẫn nắm chặt đồ vật bên cạnh mình.
Trong mắt họ, có lẽ Kình Thiên chỉ muốn hù dọa họ, cái bóng tiếp theo chắc chắn là thật.
Cùng lúc đó, mấy người Tinh Tộc bên ngoài cửa sổ cũng nghệt mặt ra nhìn Kình Thiên, như muốn hỏi: Ê, mẹ nó chứ, cậu làm gì mà còn không xuống tàu hả? Định ở trên đó trình diễn siêu năng lực hả? Trong toa tàu, Kinh Thiên cũng tỏ ra nghi hoặc.
Cậu ta nhìn ngón tay của mình, lại bùng cái “tách”! Tàu điện vẫn không ngừng lại.
Đôi mắt xanh thẫm tức thì trợn tròn, cậu ta bắt đầu búng tay liên hồi.
“Tách tách tách!” Nhưng bất kể cậu ta có búng tay bao nhiêu lần đi nữa thì tàu điện vẫn không ngừng lại.
Lần này thì xấu hổ rồi, dường như cậu ta...
đột nhiên mất đi siêu năng lực của mình, không có cách nào sử dụng được nữa.
“Phụt!” Cuối cùng trong toa tàu cũng có người không nhịn được mà bật cười.
Vì khi người dị năng mất đi dị năng mà cứ làm hành động này thì sẽ chẳng khác nào kẻ ngốc, giống như...
Bạch Ngốc nhà tôi.
Mọi người trong toa tàu bắt đầu bối rối.
Nếu ngay cả người dị năng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì người bình thường như bọn họ lại càng không biết được.
“Buông tớ ra...
chật chết đi được!” Tôi nóng quá, lập tức đẩy người phía sau, “Cậu bị ngốc hả, ôm gì mà chặt thế.” Tôi đẩy Bạch Mặc ra, cậu ta oan ức nhìn tôi: “Tớ bảo vệ cậu mà.” “Ẩy, cuối cùng ngài cũng chịu mở miệng rồi à!” Tôi chỉnh lại đồng phục bị nhăn rúm ró do cái ôm của cậu ta.
Bạch Mặc vẫn tủi thân nhìn tôi, miệng mím chặt lại, mí mắt rủ xuống, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm, đen láy.
Lúc này trông cậu ta không hề có khí thể kinh người như khi đối mặt với thiếu niên Tinh Tộc vừa rồi nữa.
“Quái!” Đột nhiên có tiếng quát to từ đằng trước truyền lại, mọi người đều nhìn sang, là Kinh Thiên.
Hai tay cậu ta đập mạnh vào cửa khoang, giống như đang dùng hết sức để đẩy ra.
Dường như cậu ta đã từ bỏ động tác búng tay ngầu lòi, mà quay về tiếp xúc trực tiếp nguyên thủy nhất để thi triển năng lực của mình, nhưng, tàu điện vẫn không dừng lại.
Nếu là tôi, tôi sẽ đứng chờ tới trạm thay vì làm như vậy, bởi vì quá mất mặt.
Thử tưởng tượng mà xem, nếu bạn đang đứng trên tàu điện, bỗng dưng nhìn thấy một người hết búng tay rồi lại dùng sức đẩy cửa toa tàu, trông có ngu hay không, có mất mặt không? Bây giờ, cách thông minh nhất là, cậu ta làm một màn búng tay nhảy battle, như vậy vừa hay có thể giải trừ tình huống xấu hổ vừa rồi.
Bốn người ngoài cửa sổ cũng bắt đầu chạy đuổi theo tàu điện ngầm.
Kình Thiên khua tay với bọn họ.
Họ khó hiểu nhìn Kình Thiên Kình Thiên nhún vai tỏ vẻ cũng bó tay.
Bốn người họ từ từ dừng bước, để lộ biểu cảm cạn lời giống y chang nhau.
Tôi tưởng bọn họ sẽ trực tiếp vẫy “say goodbye” với Kình Thiên.
Nhưng nào ngờ, một chàng trai trong đám bọn họ nhảy phắt lên cao, vọt về phía khoang tàu của chúng tôi.
“Oa...” Lập tức, tiếng la hét kinh ngạc vang khắp cả toa tàu, một đám người nhào về phía cửa sổ, nhao nhao nhìn chàng trai bên ngoài.
Chàng trai đó cũng mặc đồng phục của Học viện Tĩnh năng giống Kinh Thiên.
Thân hình cậu ta nhẹ nhàng như yến, chạy thoăn thoắt như báo đen.
Dưới bầu trời xanh biếc, bóng dáng xanh thẫm của cậu chàng lướt nhanh, trâm cài trên cổ áo phản chiếu ánh nắng trời chói mắt, tựa như sao băng quét qua bầu trời.
Bình luận facebook