Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-38
Chương 38: Học cách sử dụng tinh năng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chẳng lẽ năng lượng còn có thể phóng ra từ nơi khác sao? Điều này làm cho tôi cảm thấy mình rất thiếu hiểu biết.
Bọn h2ọ chia nhau đứng bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc vây quanh tôi.
Ngay sa5u đó, ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay họ.
“Trong0 Tinh tộc, số lượng Tinh tộc khống chế nguyên tố chiếm phần lớn.
Bây giờ em thử khiến cho bọn họ không thể phát ra năng lượng đi.” Thầy hiệu trưởng Âu Hạc nhìn tôi và đưa ra yêu cầu.
Vẻ mặt thầy hiệu trưởng vừa chăm chú vừa nghiêm túc khiến tôi căng thẳng hẳn lên.
“Thịch thịch thịch!” Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, hệt như vừa nhận lấy đề thi đại học môn cuối cùng.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng rồi lại không biết làm sao để dùng tay phóng ra năng lượng.
Nên duỗi thẳng tay về phía trước hay là duỗi sang ngang? Tôi bỗng cảm thấy kiểu nào cũng rất ngu ngốc.
Cũng vì vậy mà tôi không thể tập trung tinh thần, không tìm được cảm giác khiến cho người khác không phát huy được năng lực như trước đây.
Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra muốn phóng năng lượng không dễ dàng chút nào.
Ngọn lửa trong tay bốn cảnh sát tinh năng đứng xung quanh tôi vẫn cháy hừng hực, không có dấu hiệu nào cho thấy chúng sắp tắt.
Điều này khiến tôi càng thêm sốt ruột và lúng túng.
Mọi người đều bận rộn nhưng vẫn đến đây để huấn luyện cho tôi, vậy mà tôi lại lãng phí thời gian quý giá của họ.
Nhưng thoạt nhìn, vẻ mặt của bọn họ vẫn rất bình tĩnh, giống như họ đã thường xuyên gặp phải tình huống thế này.
Bởi vì không thể thi triển năng lượng, tôi càng lúng túng khi đứng giữa họ.
Tôi cuống lên, càng cố nghiến răng nghiến lợi để thi triển, nhưng càng như vậy, tôi càng không thể nào tìm được cái cảm giác đó.
Kỳ lạ thật, trước đây lần nào tôi cũng có thể sử dụng năng lượng một cách tự nhiên, nhưng mà bây giờ làm thế nào cũng không thể sử dụng được.
“Đừng nóng vội.” Đột nhiên, giọng nói êm dịu của thầy hiệu trưởng vang lên, vẻ mặt thầy đầy dịu dàng, “Tôi đã gặp nhiều tình huống giống em.
Em chỉ cần bình tĩnh lại trước đã.
Bây giờ em hãy nhắm mắt, thử nhớ lại tình huống lúc đó đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, theo sự hướng dẫn bằng giọng nói mềm dịu của thầy hiệu trưởng, tôi bắt đầu nhắm mắt lại.
Tình huống lúc đó là thế nào nhỉ? Lúc đó tôi đứng ngay cạnh cột điện...
Tôi nhìn thấy tên trộm kia...
Tay tôi bám chặt vào cột điện...
Trong lòng tôi rất tức giận...
Còn lần thứ hai thì sao? Kinh Thiên lên tàu, anh ta xem thường tất cả mọi người, thái độ hung hăng ngạo mạn của anh ta khiến cho tôi rất khó chịu.
Việc cậu ta cười nhạo Bạch Mặc càng làm cho tôi tức giận hơn.
Khi đó tôi cũng vừa vặn đang nắm tay vịn trong tàu điện ngầm, tay vịn đó trở thành nơi để tôi giải tỏa nỗi tức giận của mình! Tôi nắm chặt tay vịn, tôi nắm chặt cột điện, năng lượng của tôi bắt đầu tác dụng lên chúng, sau đó truyền ra xa! Tôi mở mắt ra, nhìn bàn hai tay trống không của mình.
Tôi cần nắm thứ gì đó thì mới có thể tập trung năng lượng lại.
Tôi nhìn cây trượng của thầy hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, thầy có thể cho em mượn cây trượng của thầy không ạ?” Tôi lo lắng thầy hiệu trưởng sẽ cảm thấy tôi rất kỳ quái.
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại không như vậy.
Thầy cười khẽ, hai tay chậm rãi rời khỏi cây trượng.
Sau đó ngón tay thầy vung lên nhẹ nhàng, cây trượng kia tức thì bay nhanh về phía tôi như được phù phép.
“Bốp!” Tôi bắt lấy cây trượng.
Ngay lúc hai tay vừa nắm lấy trượng, tôi lập tức cảm thấy nguồn năng lượng quen thuộc đang bắt đầu tập trung trong lòng bàn tay mình.
Tôi nắm chặt cây trượng, gõ mạnh xuống mặt đất!
“Ping!”
“Phụt.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay của bốn cảnh sát cùng lúc bị dập tắt! Bọn họ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, thầy hiệu trưởng thì mỉm cười hài lòng.
Thầy hiệu trưởng hơi nhấc tay phải lên: “Hôm nay đến đây thôi.” Bổn vị cảnh sát cúi chào thầy hiệu trưởng, sau đó rời đi.
Tôi cầm cây trượng lên, hơi ngại ngùng đi tới trước mặt thầy hiệu trưởng, cung kính trả lại cho thấy: “Cảm ơn thầy ạ.”
Thầy hiệu trưởng nhìn cây trượng trong tay tôi: “Đây chính là cây trượng mà thấy thích nhất.” Thầy hiệu trưởng lấy lại cây trượng trong tay tôi, sờ nó với vẻ yêu thích, rồi mỉm cười nhìn tôi, “Xem ra chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, đi theo thầy.” Thấy chống cây trượng, bước thăng ra cửa, tôi lập tức đuổi theo.
Trong lối đi màu trắng tĩnh lặng, âm thanh cây trường tiếp xúc với mặt đất vừa thong thả vừa nhịp nhàng.
“Năng lượng của người dị năng có rất nhiều kiểu phóng ra...” Thầy hiệu trưởng nói không nhanh không chậm, “Có kiểu ngưng tụ, có kiểu phân tán, có người có thể trực tiếp sử dụng năng lượng, có người lại cần phải có vật dẫn.” Thầy hiệu trưởng giơ cây trượng lên rồi lắc nhẹ với tôi, “Vật dẫn có rất nhiều loại, hơn nữa vật dẫn cũng giúp cho người dị năng tập trung năng lượng và tập trung tinh thần sử dụng năng lượng hơn.” Tôi đi bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe.
Tôi còn phải học hỏi rất nhiều về tính năng.
“Tô Linh, vừa rồi khi em sử dụng sức mạnh của mình, cảm xúc của em thế nào?” Giọng nói êm dịu của thầy hiệu trưởng Âu Hạc vang vọng trong lối đi tĩnh lặng.
“Tức giận.” Tôi trả lời, nhưng rồi lại cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi vì...
cảm xúc này khiến tôi cảm thấy mình rất trẻ trâu.
Thầy hiệu trưởng cười khẽ, phong thái ung dung của thầy khiến trong lòng tôi nảy sinh cảm giác sùng bái và ngưỡng mộ.
“Cảm xúc của con người cũng là một loại năng lượng.
Vui vẻ, hưng phấn, tình yêu là năng lượng tích cực; phẫn nộ, áp lực, thù hận là năng lượng tiêu cực.
Cho dù năng lượng đó là tích cực hay tiêu cực thì vẫn có thể sử dụng được trong những tình huống thích hợp.
Vì vậy em không nhất thiết phải chống lại nó, cứ để nó giải phóng ra ngoài.” Thấy giống như một giáo viên ân cần dạy bảo, khiến cho người khác phải kính phục.
Thầy hiệu trưởng dẫn tôi đến cuối lối đi, nơi này cũng có một cánh cửa khoang hình bầu dục giống trên tàu vũ trụ.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười hiền hòa: “Có rất nhiều người dị năng cần có cảm xúc đặc biệt để sử dụng năng lượng.
Nhớ kỹ cảm xúc này, nó chính là chìa khóa mở ra năng lượng của em.” Thì ra có nhiều người dị năng cũng giống như tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi không còn cảm thấy bản thân rất yếu đuối, phải cần đến một cây gậy mới có thể phóng ra năng lượng nữa.
Cánh cửa trước mặt tôi mở ra, không gian bên trong khá nhỏ.
Tôi bước vào theo thầy hiệu trưởng, đột nhiên cả không gian bỗng chuyển động đi xuống.
Hình như đây là thang máy.
Tôi căng thẳng đứng phía sau thầy hiệu trưởng, không biết thầy muốn dẫn tới tới chỗ nào.
Có phải là thầy muốn tăng thêm độ khó cho buổi huấn luyện không? Thang máy đi xuống một hồi thì dừng lại.
Cánh cửa mở ra lần nữa, trước mặt tôi lại là một cánh cửa khác.
Thoạt nhìn, nơi này đúng là cơ quan chồng chất, vô cùng bí ẩn, không phải là nơi mà học viên nào cũng có thể đi vào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bọn h2ọ chia nhau đứng bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc vây quanh tôi.
Ngay sa5u đó, ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay họ.
“Trong0 Tinh tộc, số lượng Tinh tộc khống chế nguyên tố chiếm phần lớn.
Bây giờ em thử khiến cho bọn họ không thể phát ra năng lượng đi.” Thầy hiệu trưởng Âu Hạc nhìn tôi và đưa ra yêu cầu.
Vẻ mặt thầy hiệu trưởng vừa chăm chú vừa nghiêm túc khiến tôi căng thẳng hẳn lên.
“Thịch thịch thịch!” Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, hệt như vừa nhận lấy đề thi đại học môn cuối cùng.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng rồi lại không biết làm sao để dùng tay phóng ra năng lượng.
Nên duỗi thẳng tay về phía trước hay là duỗi sang ngang? Tôi bỗng cảm thấy kiểu nào cũng rất ngu ngốc.
Cũng vì vậy mà tôi không thể tập trung tinh thần, không tìm được cảm giác khiến cho người khác không phát huy được năng lực như trước đây.
Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra muốn phóng năng lượng không dễ dàng chút nào.
Ngọn lửa trong tay bốn cảnh sát tinh năng đứng xung quanh tôi vẫn cháy hừng hực, không có dấu hiệu nào cho thấy chúng sắp tắt.
Điều này khiến tôi càng thêm sốt ruột và lúng túng.
Mọi người đều bận rộn nhưng vẫn đến đây để huấn luyện cho tôi, vậy mà tôi lại lãng phí thời gian quý giá của họ.
Nhưng thoạt nhìn, vẻ mặt của bọn họ vẫn rất bình tĩnh, giống như họ đã thường xuyên gặp phải tình huống thế này.
Bởi vì không thể thi triển năng lượng, tôi càng lúng túng khi đứng giữa họ.
Tôi cuống lên, càng cố nghiến răng nghiến lợi để thi triển, nhưng càng như vậy, tôi càng không thể nào tìm được cái cảm giác đó.
Kỳ lạ thật, trước đây lần nào tôi cũng có thể sử dụng năng lượng một cách tự nhiên, nhưng mà bây giờ làm thế nào cũng không thể sử dụng được.
“Đừng nóng vội.” Đột nhiên, giọng nói êm dịu của thầy hiệu trưởng vang lên, vẻ mặt thầy đầy dịu dàng, “Tôi đã gặp nhiều tình huống giống em.
Em chỉ cần bình tĩnh lại trước đã.
Bây giờ em hãy nhắm mắt, thử nhớ lại tình huống lúc đó đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, theo sự hướng dẫn bằng giọng nói mềm dịu của thầy hiệu trưởng, tôi bắt đầu nhắm mắt lại.
Tình huống lúc đó là thế nào nhỉ? Lúc đó tôi đứng ngay cạnh cột điện...
Tôi nhìn thấy tên trộm kia...
Tay tôi bám chặt vào cột điện...
Trong lòng tôi rất tức giận...
Còn lần thứ hai thì sao? Kinh Thiên lên tàu, anh ta xem thường tất cả mọi người, thái độ hung hăng ngạo mạn của anh ta khiến cho tôi rất khó chịu.
Việc cậu ta cười nhạo Bạch Mặc càng làm cho tôi tức giận hơn.
Khi đó tôi cũng vừa vặn đang nắm tay vịn trong tàu điện ngầm, tay vịn đó trở thành nơi để tôi giải tỏa nỗi tức giận của mình! Tôi nắm chặt tay vịn, tôi nắm chặt cột điện, năng lượng của tôi bắt đầu tác dụng lên chúng, sau đó truyền ra xa! Tôi mở mắt ra, nhìn bàn hai tay trống không của mình.
Tôi cần nắm thứ gì đó thì mới có thể tập trung năng lượng lại.
Tôi nhìn cây trượng của thầy hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, thầy có thể cho em mượn cây trượng của thầy không ạ?” Tôi lo lắng thầy hiệu trưởng sẽ cảm thấy tôi rất kỳ quái.
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại không như vậy.
Thầy cười khẽ, hai tay chậm rãi rời khỏi cây trượng.
Sau đó ngón tay thầy vung lên nhẹ nhàng, cây trượng kia tức thì bay nhanh về phía tôi như được phù phép.
“Bốp!” Tôi bắt lấy cây trượng.
Ngay lúc hai tay vừa nắm lấy trượng, tôi lập tức cảm thấy nguồn năng lượng quen thuộc đang bắt đầu tập trung trong lòng bàn tay mình.
Tôi nắm chặt cây trượng, gõ mạnh xuống mặt đất!
“Ping!”
“Phụt.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay của bốn cảnh sát cùng lúc bị dập tắt! Bọn họ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, thầy hiệu trưởng thì mỉm cười hài lòng.
Thầy hiệu trưởng hơi nhấc tay phải lên: “Hôm nay đến đây thôi.” Bổn vị cảnh sát cúi chào thầy hiệu trưởng, sau đó rời đi.
Tôi cầm cây trượng lên, hơi ngại ngùng đi tới trước mặt thầy hiệu trưởng, cung kính trả lại cho thấy: “Cảm ơn thầy ạ.”
Thầy hiệu trưởng nhìn cây trượng trong tay tôi: “Đây chính là cây trượng mà thấy thích nhất.” Thầy hiệu trưởng lấy lại cây trượng trong tay tôi, sờ nó với vẻ yêu thích, rồi mỉm cười nhìn tôi, “Xem ra chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, đi theo thầy.” Thấy chống cây trượng, bước thăng ra cửa, tôi lập tức đuổi theo.
Trong lối đi màu trắng tĩnh lặng, âm thanh cây trường tiếp xúc với mặt đất vừa thong thả vừa nhịp nhàng.
“Năng lượng của người dị năng có rất nhiều kiểu phóng ra...” Thầy hiệu trưởng nói không nhanh không chậm, “Có kiểu ngưng tụ, có kiểu phân tán, có người có thể trực tiếp sử dụng năng lượng, có người lại cần phải có vật dẫn.” Thầy hiệu trưởng giơ cây trượng lên rồi lắc nhẹ với tôi, “Vật dẫn có rất nhiều loại, hơn nữa vật dẫn cũng giúp cho người dị năng tập trung năng lượng và tập trung tinh thần sử dụng năng lượng hơn.” Tôi đi bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe.
Tôi còn phải học hỏi rất nhiều về tính năng.
“Tô Linh, vừa rồi khi em sử dụng sức mạnh của mình, cảm xúc của em thế nào?” Giọng nói êm dịu của thầy hiệu trưởng Âu Hạc vang vọng trong lối đi tĩnh lặng.
“Tức giận.” Tôi trả lời, nhưng rồi lại cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi vì...
cảm xúc này khiến tôi cảm thấy mình rất trẻ trâu.
Thầy hiệu trưởng cười khẽ, phong thái ung dung của thầy khiến trong lòng tôi nảy sinh cảm giác sùng bái và ngưỡng mộ.
“Cảm xúc của con người cũng là một loại năng lượng.
Vui vẻ, hưng phấn, tình yêu là năng lượng tích cực; phẫn nộ, áp lực, thù hận là năng lượng tiêu cực.
Cho dù năng lượng đó là tích cực hay tiêu cực thì vẫn có thể sử dụng được trong những tình huống thích hợp.
Vì vậy em không nhất thiết phải chống lại nó, cứ để nó giải phóng ra ngoài.” Thấy giống như một giáo viên ân cần dạy bảo, khiến cho người khác phải kính phục.
Thầy hiệu trưởng dẫn tôi đến cuối lối đi, nơi này cũng có một cánh cửa khoang hình bầu dục giống trên tàu vũ trụ.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười hiền hòa: “Có rất nhiều người dị năng cần có cảm xúc đặc biệt để sử dụng năng lượng.
Nhớ kỹ cảm xúc này, nó chính là chìa khóa mở ra năng lượng của em.” Thì ra có nhiều người dị năng cũng giống như tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi không còn cảm thấy bản thân rất yếu đuối, phải cần đến một cây gậy mới có thể phóng ra năng lượng nữa.
Cánh cửa trước mặt tôi mở ra, không gian bên trong khá nhỏ.
Tôi bước vào theo thầy hiệu trưởng, đột nhiên cả không gian bỗng chuyển động đi xuống.
Hình như đây là thang máy.
Tôi căng thẳng đứng phía sau thầy hiệu trưởng, không biết thầy muốn dẫn tới tới chỗ nào.
Có phải là thầy muốn tăng thêm độ khó cho buổi huấn luyện không? Thang máy đi xuống một hồi thì dừng lại.
Cánh cửa mở ra lần nữa, trước mặt tôi lại là một cánh cửa khác.
Thoạt nhìn, nơi này đúng là cơ quan chồng chất, vô cùng bí ẩn, không phải là nơi mà học viên nào cũng có thể đi vào.
Bình luận facebook