Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-37
Chương 37: Huấn luyện năng lực
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cha mẹ của Bạch Mặc đã chết trong trận chiến năm đó.
Đối với Bạch Mặc, sự kiện đó, không thể cứ thể cho qua.
2Cha mẹ cậu ta, giống với rất nhiều rất nhiều người đã chết đi trong trận chiến đó, giờ chỉ còn là hai tấm bia mộ lạnh lẽo.
Mà những đứa trẻ giống như Bạch Mặc, còn có rất nhiều, rất nhiều...
Trong cuộc chiến đó có rất nhiều người đã mất đi người thân.
Rõ ràng là cuộc chiến tranh do Tinh Tộc gây ra, nhưng lại khiến cho rất nhiều người bình thường vô tội phải hy sinh.
Chuyện này, đối với Bạch Mặc, đối với những nấm mộ kia mà nói, thật sự không thể trở thành quá khứ được.
Tôi không nhịn được mà nắm chặt lấy bàn tay cầm đũa của cậu ta.
Cậu ta giật mình, chầm chậm quay sang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Mau ăn cơm đi, còn muốn tớ đút cho cậu ăn nữa sao?” Cậu ta chớp mắt nhìn tôi, lại chớp chớp chớp, rồi đột nhiên há miệng: “A...” Lông mày tôi giật khẽ, thật sự không nên đối xử tốt với cậu ta mà! “Tự mình ăn đi!” Tôi quát.
Cậu ta tủi thân cúi mặt, bắt đầu ăn cơm, trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhìn rất đáng thương.
Nhan Lăng và Hàn, cả anh Béo nữa, đều vì lời của Bạch Mặc mà im lặng rất lâu.
Cha mẹ bọn họ đều là Tinh Tộc, từ nhỏ bọn họ cũng đã là Tinh Tộc.
Đối với bọn họ mà nói, có lẽ cuộc chiến tranh đó là chính nghĩa, bởi vì cha mẹ chính là niềm tự hào của họ.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng đối với người bình thường như chúng tôi, cuộc chiến đó chính là một tai họa.
Mặc dù buổi chiều tôi không có lịch học, nhưng mà nhà trường đã sắp xếp cho tôi tham gia một chương trình huấn luyện, địa điểm là ở khu huấn luyện số một nằm ở phía Đông của trường.
Nhan Lăng nói những linh tộc chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh của mình sẽ tham gia khóa học này.
Khóa học chủ yếu là để hướng dẫn mọi người cách khống chế tinh năng, tăng cường năng lực, đồng thời giúp người học hiểu chính xác về năng lực của bản thân.
Mà đám người Nhan Lãng, Hàn và anh Béo đều đã khống chế được năng lực của mình, hơn nữa năng lực của bọn họ khá đơn giản, vậy nên họ không cần phải tham gia khóa học này nữa.
Nhưng mà có một số sinh viên có sức mạnh quá lớn, dễ dàng mất khống chế cho nên đến nay vẫn cần tiếp tục tham gia huấn luyện.
Không biết Bạch Mặc có tham gia khóa học này không.
Phòng huấn luyện nằm ở khu Đông của toàn trường, có thể ngồi xe du lịch của trường để đến đó.
Trước đây tôi đã từng nhìn thấy một vòng tròn trong suốt rất lớn, thì ra nó chính là đường hầm dành cho xe du lịch.
Xe du lịch có hình dáng rất thú vị, trông nó giống như một cái máy hút bụi, chỉ khác là nó trôi lơ lửng bên trong đường hầm trong suốt.
Tôi bước vào bến xe, đã có một chiếc xe dừng trước mặt tôi.
Dường như có thứ gì đó ở bên trạm xe hút chặt lấy chiếc xe này.
Tôi cẩn thận bước lên xe, rất vững vàng, không bị lắc lư giống như khi bước lên thuyền.
Sau đó, xe khởi động rời trạm.
Ban đầu tôi vẫn chưa quen, nhưng rất nhanh đã thích ứng, bởi vì tốc độ của nó cũng không nhanh lắm, giống như xe bình thường.
Đứng ở trong xe có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của hòn đảo, chuyến đi này giống như đang đi tham quan một vòng quanh đảo vậy.
Thỉnh thoảng cũng có những bạn học khác bay ngang qua, tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều.
Tôi nhìn bọn họ bay vèo, vèo, vèo” lướt qua tôi, có người đọc sách, có người nghe nhạc, còn có người khiêu vũ, ở trong xe bay mà vẫn có thể hoạt động như bình thường.
Thật giỏi!
Bên ngoài con đường là trời cao biển rộng, tôi không thể nào tin được là mình đã đến một ngôi trường đẹp như vậy, bắt đầu bước vào cuộc sống đại học.
Cuộc sống ở đại học thực sự rất khác biệt, nó tự do hơn rất nhiều.
Mỗi buổi sáng sẽ không có ai gọi bạn dậy, không có giáo viên ngày ngày vung roi sau mông bạn, bắt bạn làm bài thi, tan học cũng có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, uống nước, ăn vặt, tám chuyện, và mãi mãi không bao giờ có chuyện tiết Thể dục lại biến thành tiết Ngữ văn hay Toán.
Nhất là đối với tôi, hôm qua vẫn còn là học sinh cấp ba, hôm nay đã trở thành sinh viên đại học, cảm xúc này lại càng mãnh liệt hơn.
Xe đã đến trạm, tôi nhảy xuống xe, một sinh viên khác liền vội vã nhảy lên xe rồi rời đi.
Hình như vẫn còn một tiết học khác đang chờ cậu ta.
Trạm xe nối thẳng đến thang máy.
Ra khỏi thang máy, phía trước hiện ra một lối đi màu trắng rộng rãi có hình bầu dục, vô cùng sạch sẽ, giống hệt lối đi trong phi thuyền vậy.
Đèn đường sáng rực, hai bên là hai dãy phòng học cũng có hình bầu dục.
Các phòng học cách đều nhau, rất có trật tự, đây là chỗ đặc biệt của khu này.
Tất cả các phòng học đều đóng kín cửa, bên trong có vài sinh viên đang luyện tập.
Có sinh viên nhìn thấy tôi đi ngang qua thì biến luôn cửa sổ trong suốt thành cửa đục.
Như vậy người bên ngoài sẽ không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong, mà người bên trong cũng có thể tập trung luyện tập.
Tôi đã tìm thấy phòng học số 1.
Tôi hơi căng thẳng, vừa đi vào thì tôi không ngờ lại nhìn thấy thầy hiệu trưởng! Tôi hơi giật mình.
Nhan Lăng nói, mỗi sinh viên sẽ có giáo viên huấn luyện riêng.
Nhưng tại sao giáo viên của tôi lại là thầy hiệu trưởng?!!! Như thế này có phải hơi quá rồi chăng!!! Tôi thành thật bước vào phòng: “Em chào thầy hiệu trưởng.” .
Hai tay thầy hiệu trưởng Âu Hạc chống lên cây trượng, đứng ở giữa phòng học với dáng vẻ uy nghiêm.
Thầy hiệu trưởng giơ tay nhìn đồng hồ, hài lòng mỉm cười: “Em đến rất đúng giờ, trước tiên đi thay quần áo đi.” Còn phải thay quần áo nữa sao? Một cánh cửa trong phòng học mở ra, bên trong là phòng thay đồ.
Đối mặt với thầy hiệu trưởng, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
Phòng thay đồ này không giống với bình thường.
Trong phòng có một khoang con nhộng, một bộ đồ màu xám bạc được treo dựng đứng trong khoang, giống như có một siêu anh hùng trong truyện tranh đang đứng trong đó.
Khoang con nhộng bất chợt mở ra, quần áo được đẩy tới, tôi kinh ngạc lấy nó xuống.
Cảm giác khi sờ vào rất kỳ lạ, vừa sáng bóng như kim loại vừa mềm mại như tơ lụa, giống vải nhưng lại chắc chắn hơn vải.
Không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Tôi vội vàng thay sang bộ trang phục huấn luyện kỳ quái này.
Bộ quần áo bắt đầu co lại, trở nên vô cùng vừa vặn, không có bất cứ chỗ nào quá rộng, quá chật hay khó chịu.
Tôi thay quần áo xong thì đi ra ngoài, bước đến trước mặt thầy.
Thầy phất tay, cửa sổ phòng học cũng trở thành cửa kính đục.
“Tô Linh, em đã hiểu rõ về năng lực của mình chưa?” Vẻ mặt của thầy hiệu trưởng Âu Hạc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối với Bạch Mặc, sự kiện đó, không thể cứ thể cho qua.
2Cha mẹ cậu ta, giống với rất nhiều rất nhiều người đã chết đi trong trận chiến đó, giờ chỉ còn là hai tấm bia mộ lạnh lẽo.
Mà những đứa trẻ giống như Bạch Mặc, còn có rất nhiều, rất nhiều...
Trong cuộc chiến đó có rất nhiều người đã mất đi người thân.
Rõ ràng là cuộc chiến tranh do Tinh Tộc gây ra, nhưng lại khiến cho rất nhiều người bình thường vô tội phải hy sinh.
Chuyện này, đối với Bạch Mặc, đối với những nấm mộ kia mà nói, thật sự không thể trở thành quá khứ được.
Tôi không nhịn được mà nắm chặt lấy bàn tay cầm đũa của cậu ta.
Cậu ta giật mình, chầm chậm quay sang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Mau ăn cơm đi, còn muốn tớ đút cho cậu ăn nữa sao?” Cậu ta chớp mắt nhìn tôi, lại chớp chớp chớp, rồi đột nhiên há miệng: “A...” Lông mày tôi giật khẽ, thật sự không nên đối xử tốt với cậu ta mà! “Tự mình ăn đi!” Tôi quát.
Cậu ta tủi thân cúi mặt, bắt đầu ăn cơm, trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhìn rất đáng thương.
Nhan Lăng và Hàn, cả anh Béo nữa, đều vì lời của Bạch Mặc mà im lặng rất lâu.
Cha mẹ bọn họ đều là Tinh Tộc, từ nhỏ bọn họ cũng đã là Tinh Tộc.
Đối với bọn họ mà nói, có lẽ cuộc chiến tranh đó là chính nghĩa, bởi vì cha mẹ chính là niềm tự hào của họ.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng đối với người bình thường như chúng tôi, cuộc chiến đó chính là một tai họa.
Mặc dù buổi chiều tôi không có lịch học, nhưng mà nhà trường đã sắp xếp cho tôi tham gia một chương trình huấn luyện, địa điểm là ở khu huấn luyện số một nằm ở phía Đông của trường.
Nhan Lăng nói những linh tộc chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh của mình sẽ tham gia khóa học này.
Khóa học chủ yếu là để hướng dẫn mọi người cách khống chế tinh năng, tăng cường năng lực, đồng thời giúp người học hiểu chính xác về năng lực của bản thân.
Mà đám người Nhan Lãng, Hàn và anh Béo đều đã khống chế được năng lực của mình, hơn nữa năng lực của bọn họ khá đơn giản, vậy nên họ không cần phải tham gia khóa học này nữa.
Nhưng mà có một số sinh viên có sức mạnh quá lớn, dễ dàng mất khống chế cho nên đến nay vẫn cần tiếp tục tham gia huấn luyện.
Không biết Bạch Mặc có tham gia khóa học này không.
Phòng huấn luyện nằm ở khu Đông của toàn trường, có thể ngồi xe du lịch của trường để đến đó.
Trước đây tôi đã từng nhìn thấy một vòng tròn trong suốt rất lớn, thì ra nó chính là đường hầm dành cho xe du lịch.
Xe du lịch có hình dáng rất thú vị, trông nó giống như một cái máy hút bụi, chỉ khác là nó trôi lơ lửng bên trong đường hầm trong suốt.
Tôi bước vào bến xe, đã có một chiếc xe dừng trước mặt tôi.
Dường như có thứ gì đó ở bên trạm xe hút chặt lấy chiếc xe này.
Tôi cẩn thận bước lên xe, rất vững vàng, không bị lắc lư giống như khi bước lên thuyền.
Sau đó, xe khởi động rời trạm.
Ban đầu tôi vẫn chưa quen, nhưng rất nhanh đã thích ứng, bởi vì tốc độ của nó cũng không nhanh lắm, giống như xe bình thường.
Đứng ở trong xe có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của hòn đảo, chuyến đi này giống như đang đi tham quan một vòng quanh đảo vậy.
Thỉnh thoảng cũng có những bạn học khác bay ngang qua, tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều.
Tôi nhìn bọn họ bay vèo, vèo, vèo” lướt qua tôi, có người đọc sách, có người nghe nhạc, còn có người khiêu vũ, ở trong xe bay mà vẫn có thể hoạt động như bình thường.
Thật giỏi!
Bên ngoài con đường là trời cao biển rộng, tôi không thể nào tin được là mình đã đến một ngôi trường đẹp như vậy, bắt đầu bước vào cuộc sống đại học.
Cuộc sống ở đại học thực sự rất khác biệt, nó tự do hơn rất nhiều.
Mỗi buổi sáng sẽ không có ai gọi bạn dậy, không có giáo viên ngày ngày vung roi sau mông bạn, bắt bạn làm bài thi, tan học cũng có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, uống nước, ăn vặt, tám chuyện, và mãi mãi không bao giờ có chuyện tiết Thể dục lại biến thành tiết Ngữ văn hay Toán.
Nhất là đối với tôi, hôm qua vẫn còn là học sinh cấp ba, hôm nay đã trở thành sinh viên đại học, cảm xúc này lại càng mãnh liệt hơn.
Xe đã đến trạm, tôi nhảy xuống xe, một sinh viên khác liền vội vã nhảy lên xe rồi rời đi.
Hình như vẫn còn một tiết học khác đang chờ cậu ta.
Trạm xe nối thẳng đến thang máy.
Ra khỏi thang máy, phía trước hiện ra một lối đi màu trắng rộng rãi có hình bầu dục, vô cùng sạch sẽ, giống hệt lối đi trong phi thuyền vậy.
Đèn đường sáng rực, hai bên là hai dãy phòng học cũng có hình bầu dục.
Các phòng học cách đều nhau, rất có trật tự, đây là chỗ đặc biệt của khu này.
Tất cả các phòng học đều đóng kín cửa, bên trong có vài sinh viên đang luyện tập.
Có sinh viên nhìn thấy tôi đi ngang qua thì biến luôn cửa sổ trong suốt thành cửa đục.
Như vậy người bên ngoài sẽ không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong, mà người bên trong cũng có thể tập trung luyện tập.
Tôi đã tìm thấy phòng học số 1.
Tôi hơi căng thẳng, vừa đi vào thì tôi không ngờ lại nhìn thấy thầy hiệu trưởng! Tôi hơi giật mình.
Nhan Lăng nói, mỗi sinh viên sẽ có giáo viên huấn luyện riêng.
Nhưng tại sao giáo viên của tôi lại là thầy hiệu trưởng?!!! Như thế này có phải hơi quá rồi chăng!!! Tôi thành thật bước vào phòng: “Em chào thầy hiệu trưởng.” .
Hai tay thầy hiệu trưởng Âu Hạc chống lên cây trượng, đứng ở giữa phòng học với dáng vẻ uy nghiêm.
Thầy hiệu trưởng giơ tay nhìn đồng hồ, hài lòng mỉm cười: “Em đến rất đúng giờ, trước tiên đi thay quần áo đi.” Còn phải thay quần áo nữa sao? Một cánh cửa trong phòng học mở ra, bên trong là phòng thay đồ.
Đối mặt với thầy hiệu trưởng, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
Phòng thay đồ này không giống với bình thường.
Trong phòng có một khoang con nhộng, một bộ đồ màu xám bạc được treo dựng đứng trong khoang, giống như có một siêu anh hùng trong truyện tranh đang đứng trong đó.
Khoang con nhộng bất chợt mở ra, quần áo được đẩy tới, tôi kinh ngạc lấy nó xuống.
Cảm giác khi sờ vào rất kỳ lạ, vừa sáng bóng như kim loại vừa mềm mại như tơ lụa, giống vải nhưng lại chắc chắn hơn vải.
Không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Tôi vội vàng thay sang bộ trang phục huấn luyện kỳ quái này.
Bộ quần áo bắt đầu co lại, trở nên vô cùng vừa vặn, không có bất cứ chỗ nào quá rộng, quá chật hay khó chịu.
Tôi thay quần áo xong thì đi ra ngoài, bước đến trước mặt thầy.
Thầy phất tay, cửa sổ phòng học cũng trở thành cửa kính đục.
“Tô Linh, em đã hiểu rõ về năng lực của mình chưa?” Vẻ mặt của thầy hiệu trưởng Âu Hạc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Bình luận facebook