Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-39
Chương 39: Vòng tay như ý
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nơi này được phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Điều này càng khiến tôi căng thẳng hơn, không biết rốt cuộc mình sẽ đi đến nơi c3ơ mật nào.
Sau khi đi qua ba lớp cửa, phía trước lại có thêm một cánh cửa lớn hình tròn, nhìn qua có vẻ rất dày và nặng nề2.
Trên cửa là huy hiệu tinh năng, ngôi sao bốn cánh dập nổi lên trên bề mặt cửa, những ngôi sao được xếp thành một vòng tr5òn bao quanh nó cũng nhô lên.
“Mở cửa, Ngộ Không.” Thầy hiệu trưởng mở miệng, hai tay đặt trên cây trượng, vẻ mặt điềm tĩn4h mà uy nghiêm.
Đột nhiên, huy hiệu tinh năng nổi trên cửa bắt đầu chuyển động, những ngôi sao xung quanh nó cũng bắt đầu 0xoay tròn.
“Cạch!” Chúng cùng lúc dừng chuyển động, cánh cửa to lớn trước mặt chúng tôi cũng từ từ di chuyển.
Ngay lập tức, một không gian rộng lớn màu trắng giống như viện bảo tàng bắt đầu hiện ra, tôi không thể nào nhìn thấy điểm cuối của căn phòng, tất cả chỉ là một màu trắng xóa.
Trên các kệ trong đó được đặt rất nhiều món đồ công nghệ cao! Tôi hoàn toàn choáng ngợp bởi cả kho đồ công nghệ cao trước mắt.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái kính một mắt trông rất quen, không khỏi dừng lại để xem nó kỹ hơn.
Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy Một Mắt đeo nó.
Nhìn thấy cậu ta đeo kính mỗi một bên, tôi còn tưởng rằng cậu ta thích phong cách hoài cổ.
Thầy hiệu trưởng thấy tôi đứng lại xem chiếc kính một mắt thì cũng dừng bước: “Em thấy Một Mắt đeo nó rồi sao?” “Vâng.” Tôi gật đầu.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười: “Năng lực của Một Mắt là con mắt Xquang, nhưng mà em ấy chỉ có một bên mắt có năng lực đó.” Thầy hiệu trưởng chỉ vào kính một mắt kia, “Hai mắt nhìn thấy hai hình ảnh không giống nhau, việc này ảnh hưởng rất lớn tới sinh hoạt thường ngày của em ấy.
Thầy hiệu trưởng chống trượng, nhấc chân bước vào bên trong.
Tôi ngây người một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Từng cái giá được sắp xếp ngay ngắn, trên mỗi cái giá đều được đặt những món vũ khí hoặc là những sản phẩm công nghệ cao mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Bên này là một chiếc mũ sắt, bên kia lại là một cặp mắt kính, nhưng nhìn qua đã thấy rõ nó không phải mũ hay mặt kính bình thường.
“Những thứ được trưng bày ở đây đều là do Viện nghiên cứu Tinh năng chế tạo ra để cho Tinh tộc sử dụng.” Thầy hiệu trưởng tiếp tục đi về phía trước, tôi nhìn đến mức trợn mắt há mồm, có cảm giác như mình đang đi vào trụ sở bí mật của các điệp viên vậy.
Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy Một Mắt đeo nó.
Nhìn thấy cậu ta đeo kính mỗi một bên, tôi còn tưởng rằng cậu ta thích phong cách hoài cổ.
Thầy hiệu trưởng thấy tôi đứng lại xem chiếc kính một mắt thì cũng dừng bước: “Em thấy Một Mắt đeo nó rồi sao?” “Vâng.” Tôi gật đầu.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười: “Năng lực của Một Mắt là con mắt Xquang, nhưng mà em ấy chỉ có một bên mắt có năng lực đó.” Thầy hiệu trưởng chỉ vào kính một mắt kia, “Hai mắt nhìn thấy hai hình ảnh không giống nhau, việc này ảnh hưởng rất lớn tới sinh hoạt thường ngày của em ấy.
Vì vậy, chúng tôi sử dụng vật liệu đặc biệt để chế tạo ra cặp kính này, sau khi em ấy đeo vào thì nó sẽ cản trở tác dụng của tia X quang bắn ra từ một con mắt, nhờ vậy nó có thể nhìn thấy những hình ảnh bình thường giống ở con mắt còn lại.” “Thật kỳ diệu!” Tôi khâm phục nhìn xung quanh, toàn bộ nhà kho vô cùng rộng lớn, giống như một vũ trụ màu trắng vô cùng vô tận, hoặc là nói, tôi giống như chui vào trong cái túi thần kỳ chứa đầy bảo bối của Doraemon.
“Có rất nhiều người dị năng gặp vấn đề với cuộc sống và năng lực của bản thân.” Thầy hiệu trưởng lại tiếp tục đi về phía trước, tôi vừa xem trang bị hai bên vừa đuổi theo thầy, giống như đang đi tham quan một viện bảo tàng vĩ đại và lâu đời.
“Viện nghiên cứu Tinh năng, ngoại trừ việc nghiên cứu nguồn gốc của Tinh tộc ra, còn tập trung nghiên cứu và chế tạo ra những trang bị để Tinh tộc sử dụng.” Thầy hiệu trưởng bình tĩnh nhìn lướt qua các trang bị được những ánh sáng đặc biệt bao phủ trên kệ, “Có rất nhiều Tinh tộc có sức mạnh cường đại, cho đến bây giờ cũng không hoàn toàn khống chế được tính năng của mình.” “Đã trải qua huấn luyện mà vẫn không thể khống chế được sao ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thầy hiệu trưởng cười nhẹ: “Bởi vì tính năng trong cơ thể lớn hơn rất nhiều so với mức độ mà họ có thể khống chế.
Em có thể coi cơ thể con người là một cái lọ.
Nếu như tinh năng trong cơ thể họ vượt quá mức chứa của cái lọ thì nó sẽ tràn ra bên ngoài.
Lúc này, những Tinh Tộc đó sẽ cần đến những trang bị hỗ trợ họ khống chế năng lực của mình.” Tôi nghe xong thì thổn thức không thôi.
Nếu năng lực của những Tinh Tộc này quá nguy hiểm, bọn họ lại không thể khống chế được nó thì không biết sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ thể nào! “Tô Linh, em cảm thấy tinh năng của mình có nằm trong phạm vi mà em có thể khống chế không?” Thầy hiệu trưởng dừng lại, đặt tay lên một chiếc vòng tay dân tộc rất đẹp mắt.
Chiếc vòng được làm bằng bạc, nhưng hình như đã cũ, còn ánh lên màu cổ xưa.
Cả chiếc vòng đều được khắc đầy hoa văn kiểu dân tộc mà tôi yêu thích, ở giữa là một viên đá quý tròn đỏ rực.
Tôi nghi hoặc nhìn thấy hiệu trưởng.
Thầy mỉm cười, ẩn sau nụ cười ôn hòa là sự cơ trí, thâm trầm.
Tay thầy xuyên qua lồng sáng bảo vệ, lấy cái vòng tay dân tộc từ trên kệ xuống: “Em cần một vật trung gian để tập trung sức mạnh của mình, cũng có thể là...
em cảm thấy hai tay mình trống rỗng, trong lòng không ổn định được, vì vậy mà không thể sử dụng năng lượng.
Đây chính là thói quen, thói quen này sẽ ảnh hưởng đến việc phóng ra tinh năng của em.
Thầy cảm thấy trang bị này sẽ khá thích hợp với em.” Tôi không nhịn được mà mỉm cười, không dám nhìn thấy đang lẩm bẩm nữa: “Hiệu trưởng, nếu là vòng tay thì em cũng có.
Cái này có vẻ rất đáng giá” Thầy hiệu trưởng hơi nhếch môi, nụ cười lộ vẻ yêu thích với chiếc vòng tay: “Cá nhân thấy rất yêu thích món đồ chơi nho nhỏ mà lại rất tuyệt này.” Nói xong, thầy nhìn về phía tôi, nhưng ngón tay của thầy lại ấn lên viên đá quý màu đỏ kia.
Đột nhiên, viên đá quý dần dần tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sau một lúc, một việc kỳ lạ đã xảy ra! Chiếc vòng tay kim loại giống như được sống lại, nó bắt đầu hội tụ, xoay tròn, tạo hình trong lòng bàn tay của thầy hiệu trưởng.
Trong nháy mắt, một cây gậy ngắn màu bạc đã hình thành trong lòng bàn tay của thầy hiệu trưởng.
Tôi nhìn đến trợn mắt há mồm, không còn dám coi thường vật nào trông có vẻ bình thường ở đây nữa! Cây gậy kia đang không ngừng dài ra, những nhánh kim loại kia bắt đầu hóa thành những dây leo mảnh khảnh không ngừng sinh trưởng quấn lấy cây gậy.
Tôi nhìn cảnh tượng này mà không khỏi nghĩ thầm, đây là công nghệ tân tiến nhất? Hay đây là ma thuật?! Mà đồ vật thần kỳ này, trong lời của thầy hiệu trưởng thì chỉ là MÓN! ĐỒI CHƠI! NHỎ! Chỉ trong khoảnh khắc, chiếc vòng bạc cổ kính đó đã biến thành một cây gậy màu bạc! Trên bề mặt cây gậy vẫn là hoa văn dân tộc mà tôi yêu thích! Viên đá đỏ lúc đầu nằm ở giữa vòng tay bây giờ đã được nhánh kim loại quấn quanh nằm trên đỉnh của cây gậy, mơ hồ lóe ra ánh sáng đỏ.
“Đây chính là hợp kim tinh năng, bọn thầy gọi nó kim loại vạn năng.” Thầy hiệu trưởng đưa pháp trượng cho tôi, “Thầy từng nói với các em, tia bức xạ tinh năng không chỉ khiến con người thay đổi mà còn thay đổi tính chất của các loại vật chất dưới lòng đất.
Kim loại vạn năng này được hình thành sau khi kim loại trong lòng đất bị tia tinh năng phóng xạ.
Bọn thầy phát hiện ra, nó có hoạt tính nhất định, có thể tự biến hình.
Vì vậy bạn thấy dùng nó để chế tạo vũ khí và áo giáp cho Tinh Tộc, rất tiện dụng.
Cầm lấy đi, thứ này có thể giúp em phát huy tinh năng của mình tốt hơn.” Thầy hiệu trưởng cười ôn hòa nhìn tôi, đôi mắt trí tuệ của thầy có nét vừa sáng suốt vừa nho nhã.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điều này càng khiến tôi căng thẳng hơn, không biết rốt cuộc mình sẽ đi đến nơi c3ơ mật nào.
Sau khi đi qua ba lớp cửa, phía trước lại có thêm một cánh cửa lớn hình tròn, nhìn qua có vẻ rất dày và nặng nề2.
Trên cửa là huy hiệu tinh năng, ngôi sao bốn cánh dập nổi lên trên bề mặt cửa, những ngôi sao được xếp thành một vòng tr5òn bao quanh nó cũng nhô lên.
“Mở cửa, Ngộ Không.” Thầy hiệu trưởng mở miệng, hai tay đặt trên cây trượng, vẻ mặt điềm tĩn4h mà uy nghiêm.
Đột nhiên, huy hiệu tinh năng nổi trên cửa bắt đầu chuyển động, những ngôi sao xung quanh nó cũng bắt đầu 0xoay tròn.
“Cạch!” Chúng cùng lúc dừng chuyển động, cánh cửa to lớn trước mặt chúng tôi cũng từ từ di chuyển.
Ngay lập tức, một không gian rộng lớn màu trắng giống như viện bảo tàng bắt đầu hiện ra, tôi không thể nào nhìn thấy điểm cuối của căn phòng, tất cả chỉ là một màu trắng xóa.
Trên các kệ trong đó được đặt rất nhiều món đồ công nghệ cao! Tôi hoàn toàn choáng ngợp bởi cả kho đồ công nghệ cao trước mắt.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái kính một mắt trông rất quen, không khỏi dừng lại để xem nó kỹ hơn.
Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy Một Mắt đeo nó.
Nhìn thấy cậu ta đeo kính mỗi một bên, tôi còn tưởng rằng cậu ta thích phong cách hoài cổ.
Thầy hiệu trưởng thấy tôi đứng lại xem chiếc kính một mắt thì cũng dừng bước: “Em thấy Một Mắt đeo nó rồi sao?” “Vâng.” Tôi gật đầu.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười: “Năng lực của Một Mắt là con mắt Xquang, nhưng mà em ấy chỉ có một bên mắt có năng lực đó.” Thầy hiệu trưởng chỉ vào kính một mắt kia, “Hai mắt nhìn thấy hai hình ảnh không giống nhau, việc này ảnh hưởng rất lớn tới sinh hoạt thường ngày của em ấy.
Thầy hiệu trưởng chống trượng, nhấc chân bước vào bên trong.
Tôi ngây người một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Từng cái giá được sắp xếp ngay ngắn, trên mỗi cái giá đều được đặt những món vũ khí hoặc là những sản phẩm công nghệ cao mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Bên này là một chiếc mũ sắt, bên kia lại là một cặp mắt kính, nhưng nhìn qua đã thấy rõ nó không phải mũ hay mặt kính bình thường.
“Những thứ được trưng bày ở đây đều là do Viện nghiên cứu Tinh năng chế tạo ra để cho Tinh tộc sử dụng.” Thầy hiệu trưởng tiếp tục đi về phía trước, tôi nhìn đến mức trợn mắt há mồm, có cảm giác như mình đang đi vào trụ sở bí mật của các điệp viên vậy.
Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy Một Mắt đeo nó.
Nhìn thấy cậu ta đeo kính mỗi một bên, tôi còn tưởng rằng cậu ta thích phong cách hoài cổ.
Thầy hiệu trưởng thấy tôi đứng lại xem chiếc kính một mắt thì cũng dừng bước: “Em thấy Một Mắt đeo nó rồi sao?” “Vâng.” Tôi gật đầu.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười: “Năng lực của Một Mắt là con mắt Xquang, nhưng mà em ấy chỉ có một bên mắt có năng lực đó.” Thầy hiệu trưởng chỉ vào kính một mắt kia, “Hai mắt nhìn thấy hai hình ảnh không giống nhau, việc này ảnh hưởng rất lớn tới sinh hoạt thường ngày của em ấy.
Vì vậy, chúng tôi sử dụng vật liệu đặc biệt để chế tạo ra cặp kính này, sau khi em ấy đeo vào thì nó sẽ cản trở tác dụng của tia X quang bắn ra từ một con mắt, nhờ vậy nó có thể nhìn thấy những hình ảnh bình thường giống ở con mắt còn lại.” “Thật kỳ diệu!” Tôi khâm phục nhìn xung quanh, toàn bộ nhà kho vô cùng rộng lớn, giống như một vũ trụ màu trắng vô cùng vô tận, hoặc là nói, tôi giống như chui vào trong cái túi thần kỳ chứa đầy bảo bối của Doraemon.
“Có rất nhiều người dị năng gặp vấn đề với cuộc sống và năng lực của bản thân.” Thầy hiệu trưởng lại tiếp tục đi về phía trước, tôi vừa xem trang bị hai bên vừa đuổi theo thầy, giống như đang đi tham quan một viện bảo tàng vĩ đại và lâu đời.
“Viện nghiên cứu Tinh năng, ngoại trừ việc nghiên cứu nguồn gốc của Tinh tộc ra, còn tập trung nghiên cứu và chế tạo ra những trang bị để Tinh tộc sử dụng.” Thầy hiệu trưởng bình tĩnh nhìn lướt qua các trang bị được những ánh sáng đặc biệt bao phủ trên kệ, “Có rất nhiều Tinh tộc có sức mạnh cường đại, cho đến bây giờ cũng không hoàn toàn khống chế được tính năng của mình.” “Đã trải qua huấn luyện mà vẫn không thể khống chế được sao ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thầy hiệu trưởng cười nhẹ: “Bởi vì tính năng trong cơ thể lớn hơn rất nhiều so với mức độ mà họ có thể khống chế.
Em có thể coi cơ thể con người là một cái lọ.
Nếu như tinh năng trong cơ thể họ vượt quá mức chứa của cái lọ thì nó sẽ tràn ra bên ngoài.
Lúc này, những Tinh Tộc đó sẽ cần đến những trang bị hỗ trợ họ khống chế năng lực của mình.” Tôi nghe xong thì thổn thức không thôi.
Nếu năng lực của những Tinh Tộc này quá nguy hiểm, bọn họ lại không thể khống chế được nó thì không biết sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ thể nào! “Tô Linh, em cảm thấy tinh năng của mình có nằm trong phạm vi mà em có thể khống chế không?” Thầy hiệu trưởng dừng lại, đặt tay lên một chiếc vòng tay dân tộc rất đẹp mắt.
Chiếc vòng được làm bằng bạc, nhưng hình như đã cũ, còn ánh lên màu cổ xưa.
Cả chiếc vòng đều được khắc đầy hoa văn kiểu dân tộc mà tôi yêu thích, ở giữa là một viên đá quý tròn đỏ rực.
Tôi nghi hoặc nhìn thấy hiệu trưởng.
Thầy mỉm cười, ẩn sau nụ cười ôn hòa là sự cơ trí, thâm trầm.
Tay thầy xuyên qua lồng sáng bảo vệ, lấy cái vòng tay dân tộc từ trên kệ xuống: “Em cần một vật trung gian để tập trung sức mạnh của mình, cũng có thể là...
em cảm thấy hai tay mình trống rỗng, trong lòng không ổn định được, vì vậy mà không thể sử dụng năng lượng.
Đây chính là thói quen, thói quen này sẽ ảnh hưởng đến việc phóng ra tinh năng của em.
Thầy cảm thấy trang bị này sẽ khá thích hợp với em.” Tôi không nhịn được mà mỉm cười, không dám nhìn thấy đang lẩm bẩm nữa: “Hiệu trưởng, nếu là vòng tay thì em cũng có.
Cái này có vẻ rất đáng giá” Thầy hiệu trưởng hơi nhếch môi, nụ cười lộ vẻ yêu thích với chiếc vòng tay: “Cá nhân thấy rất yêu thích món đồ chơi nho nhỏ mà lại rất tuyệt này.” Nói xong, thầy nhìn về phía tôi, nhưng ngón tay của thầy lại ấn lên viên đá quý màu đỏ kia.
Đột nhiên, viên đá quý dần dần tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sau một lúc, một việc kỳ lạ đã xảy ra! Chiếc vòng tay kim loại giống như được sống lại, nó bắt đầu hội tụ, xoay tròn, tạo hình trong lòng bàn tay của thầy hiệu trưởng.
Trong nháy mắt, một cây gậy ngắn màu bạc đã hình thành trong lòng bàn tay của thầy hiệu trưởng.
Tôi nhìn đến trợn mắt há mồm, không còn dám coi thường vật nào trông có vẻ bình thường ở đây nữa! Cây gậy kia đang không ngừng dài ra, những nhánh kim loại kia bắt đầu hóa thành những dây leo mảnh khảnh không ngừng sinh trưởng quấn lấy cây gậy.
Tôi nhìn cảnh tượng này mà không khỏi nghĩ thầm, đây là công nghệ tân tiến nhất? Hay đây là ma thuật?! Mà đồ vật thần kỳ này, trong lời của thầy hiệu trưởng thì chỉ là MÓN! ĐỒI CHƠI! NHỎ! Chỉ trong khoảnh khắc, chiếc vòng bạc cổ kính đó đã biến thành một cây gậy màu bạc! Trên bề mặt cây gậy vẫn là hoa văn dân tộc mà tôi yêu thích! Viên đá đỏ lúc đầu nằm ở giữa vòng tay bây giờ đã được nhánh kim loại quấn quanh nằm trên đỉnh của cây gậy, mơ hồ lóe ra ánh sáng đỏ.
“Đây chính là hợp kim tinh năng, bọn thầy gọi nó kim loại vạn năng.” Thầy hiệu trưởng đưa pháp trượng cho tôi, “Thầy từng nói với các em, tia bức xạ tinh năng không chỉ khiến con người thay đổi mà còn thay đổi tính chất của các loại vật chất dưới lòng đất.
Kim loại vạn năng này được hình thành sau khi kim loại trong lòng đất bị tia tinh năng phóng xạ.
Bọn thầy phát hiện ra, nó có hoạt tính nhất định, có thể tự biến hình.
Vì vậy bạn thấy dùng nó để chế tạo vũ khí và áo giáp cho Tinh Tộc, rất tiện dụng.
Cầm lấy đi, thứ này có thể giúp em phát huy tinh năng của mình tốt hơn.” Thầy hiệu trưởng cười ôn hòa nhìn tôi, đôi mắt trí tuệ của thầy có nét vừa sáng suốt vừa nho nhã.
Bình luận facebook