• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 265-268

Chương 265: Lôi Công Phủ

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hơi chau mày.

Anh không hiểu nhiều về tâm cơ giang hồ loanh quanh vòng vo như vậy, nhưng trực giác nói cho anh biết minh chủ này không phải cái gì hay ho.

Hơn nữa anh cũng không muốn làm minh chủ gì đó.

“Minh chủ thì thôi”, Lý Dục Thần nói, “Mấy người muốn lập hội gì đó, giúp đỡ nhau gì đó thì là chuyện của mấy người, đừng kéo tôi vào. Hơn nữa không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài lung tung. Sau này mấy người cũng không được lấy tên tuổi của tôi ra bên ngoài làm xằng làm bậy”.

Anh vừa nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng.

Nhất là Thẩm Bỉnh Nguyên.

Nhưng không ai dám đứng ra phản đối.

Thẩm Bỉnh Nguyên cười gượng một tiếng, nói: “Cậu Lý là cao nhân tuyệt thế, trăng thanh gió mát, đương nhiên không thể ngồi nhà tranh mái ngói với chúng ta được. Nếu cậu không muốn làm minh chủ vậy thì không làm, nhưng ở trong lòng chúng tôi, mặc dù cậu không có danh nghĩa minh chủ, nhưng còn oai hơn cả minh chủ. Nếu sau này cậu có gì muốn làm, chúng tôi nguyện sẽ nghe theo. Mọi người nói có phải hay không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, cũng mặc kệ bọn họ.

Thẩm Bỉnh Nguyên phất tay bảo thuộc hạ lấy một cái hộp lại đây.

“Cậu Lý, năm nay hồ Chấn Trạch ứ đọng, chúng tôi lấy được một thứ này ở dưới đáy hồ, vốn dĩ sẽ nhân hội bán đấu giá hôm nay để trợ hứng cho mọi người. Nếu đã coi cậu là vua, vậy thứ này cứ đưa cho cậu cầm chơi, xem như một chút tấm lòng của chúng tôi”.

Cô Tô Từ Thông không khỏi cười lạnh, tài năng nịnh nọt của tên Thẩm Bỉnh Nguyên này đã đến trình độ thành thạo rồi, rõ ràng là mình tặng quà cậu Lý, còn muốn lấy tên tuổi của mọi người. Cậu Lý mà không nhận chẳng khác nào làm mất mặt mọi người. Nếu nhận, chung quy vẫn là do Thẩm Bỉnh Nguyên ông ta tặng.

Nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể yên lặng tính toán trong nhà Cô Tô của mình có cái gì có thể đưa cho cậu Lý.

Thẩm Bỉnh Nguyên mở cái hộp ra.

Bên trong là tảng đá hình cành cây, to bằng nắm tay, trông như búa hoặc rìu, hình dạng và cấu tạo cổ xưa, nhìn giống như một khối ngọc cổ, mặt trên có một lớp bùn đất loang lổ. Nhưng nhìn xuyên qua lớp bùn có thể thấy được tính chất bóng loáng của nó.

Lý Dục Thần vừa thấy, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Anh cũng không có nghiên cứu gì về ngọc khí cổ, cũng giống như anh không hiểu về đổ thạch, nhưng anh có thể lấy thần thức để cảm ứng hoa văn và khí chất bên trong vật chất.

Thứ này có bề ngoài bình thường không gì lạ, kích cỡ cũng không lớn, vừa vặn nắm trong tay, nếu nói chỉ là một cái rìu thì cùng lắm chỉ là một cái rìu mini.

Nhưng khi anh đưa thần thức vào, bên trong lại vô cùng thâm thúy, giống như một cái động đen sì vậy.

Mà ở sâu bên trong lại ẩn chứa khí tức lôi đình cường đại.

Lôi khí rất mạnh, thậm chí còn khiến thần thức của Lý Dục Thần bị chấn động.

Lý Dục Thần lập tức ý thức được thứ này nếu không phải thiên thạch bên ngoài rơi vào trái đất phải bị sấm sét trên chín tầng trời cọ rửa, thì chắc chắn là pháp khí mà tiền bối cao nhân từng sử dụng.

Lúc này, tất cả mọi người đều xích lại gần nhìn.

Thẩm Bỉnh Nguyên nói với một nho giả bên cạnh Từ Thông: “Ông Lạc là cao thủ trong chuyện này, có ngại giám định và thưởng thức xem đây là vật gì không?”

Lạc Đông Phúc liền tiến lên từng bước, chắp tay với Lý Dục Thần và Thẩm Bỉnh Nguyên: “Vậy tôi sẽ ra tay trước”.

Đầu tiên là ông ta nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp một chút, sau đó lấy thứ kia từ trong hộp ra cẩn thận quan sát.

Nhìn trong chốc lát, ông ta lại cầm cán rìu, nhắm hai mắt lại giống như đang cảm nhận cái gì đó.

Chỉ thấy sắc mặt ông ta không ngừng biến hóa, chốc thì nghi hoặc, chốc thì khiếp sợ, chốc lại hưng phấn.

Một lát sau, ông ta bỗng nhiên trợn mắt, nói: “Nếu tôi không đoán sai thì đây chính là Lôi Phủ trong truyền thuyết”.

“Lôi Phủ?”

Mọi người mờ mịt không hiểu, chỉ có Lý Dục Thần giật mình trong lòng.

“Lôi Phủ cũng được gọi là Lôi Công Phủ, là công cụ Thiên Lôi dùng để chế tạo ra sấm sét trong truyền thuyết", Lạc Đông Phúc nhẹ nhàng đặt thứ đó vào trong hộp, giải thích: “Ở trong thần thoại phương Tây, Lôi Công Phủ được gọi là cái chuỳ của Lôi Thần. Ở thời kì cổ đại, tên là lôi thần chi chuy. Ở trên thời cổ kì, rìu và chuỳ có hình dạng và cấu tạo rất giống nhau. Tin chắc tất cả mọi người đều biết về sự tồn tại của hồ Chấn Trạch. Truyền thuyết nói nơi này chính là chỗ ở của Lôi Thần năm đó, đúng là nơi phát ra khí thuỷ trong thiên hạ. Cái rìu ngọc này, nhìn từ chất ngọc, hình dạng và cấu tạo thì nó thuộc về thời đại thượng cổ, nay lại được phát hiện ra khi hồ Chấn Trạch ứ đọng, phù hợp với truyền thuyết thần thoại về Lôi Công Phủ. Mọi người lại nhìn đi...”
Chương 266: Ông có thể đưa ra một điều kiện

Ông ta chỉ vào chữ khắc trên rìu ngọc: "Đây là chữ "Lôi", tượng hình thời thượng cổ".

Sau đó ông ta lại lật ngược cái rìu ngọc: "Đây là quẻ chấn trong quẻ phù. Một mặt là lôi, một mặt là chấn, đây không phải là Lôi Công Phủ thì là cái gì?"

"Nhưng không phải Lôi Công Điện Mẫu chỉ là thần thoại sao?", có người nói.

Lạc Đông Phúc gật đầu nói: "Có một số chuyện có thể là giả, nhưng thời gian lâu rồi sẽ trở thành thần thoại. Bình thường mấy thứ có hình dạng và cấu tạo này ở cổ đại đều là công cụ dùng để hiến tế, mà có lẽ Lôi Thần chính là một vị tế tư".

Thẩm Bỉnh Nguyên lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng nói: "Mọi người vừa rồi cũng đã được chứng kiến cậu Lý cầm sấm sét trong tay oai phong thế nào rồi, truyền thuyết thần thoại có cái gì mà không thể tin chứ? Hồ Chấn Trạch hàng năm đều ứ đọng, từ trước đến nay đã bao giờ đào được cái gì, năm nay đột nhiên xuất hiện bảo vật này, trùng hợp là hôm nay cậu Lý cũng đến đây, chẳng lẽ đây không phải là ý trời sao? Theo tôi thấy, nói không chừng cậu Lý có lẽ là Lôi Thần chuyển thế cũng nên, mà Lôi Công Phủ này đã dẫn chủ nhân của nó đến đây!"

Phùng Thiên Minh nghe vậy thì da đầu run lên, Thẩm Bỉnh Nguyên này đúng là nịnh nọt quá mức rồi, nhưng mà ông ta lại nói đến mức không thể phản bác được, quá hợp tình hợp lý, quả thực đúng là có chuyện như vậy.

Nếu không phải đã sớm quen biết với Lý Dục Thần, cũng là người dẫn anh đến đây, Phùng Thiên Minh sẽ hoài nghi đây là một vở kịch do nhà họ Thẩm chuẩn bị, có phải trong phòng có cơ quan công nghệ cao gì đó hay không, mới có thể để Lý Dục Thần thả ra tia chớp.

Thẩm Bỉnh Nguyên đẩy cái hộp ra trước mặt Lý Dục Thần: "Cậu Lý, đây là đồ của cậu, cậu hãy nhận đi".

Nghe xong lời nói của Lạc Đông Phúc, Lý Dục Thần cũng có chút động tâm.

Nếu thật sự là Lôi Phủ, vậy đó là chí bảo vô thượng.

Đương nhiên đây không phải là công cụ để Lôi Thần chế tạo sấm sét gì đó, mà là pháp khí do Lôi Thần luyện hoá. Bên trong đó ẩn chứa khí lôi đình. Ngoại trừ bản thân pháp khí tự có, còn có thể là lúc Lôi Thần phi thăng ở hồ Chấn Trạch đã sử dụng cái rìu này để chống lại thiên kiếp, sau khi chịu đựng hàng chục ngàn tia sét đánh xuống mới hình thành.

Tuy nói không có công không nhận lộc, người tu hành không chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt đó, nhưng vô duyên vô cớ nhận thứ đồ quý trọng này của Thẩm Bỉnh Nguyên, nhân tình này hơi nặng. Mặc dù Thẩm Bỉnh Nguyên cũng không hoàn toàn nhận ra được giá trị của thứ này, nhưng Lý Dục Thần cũng không thể giả vờ như không biết được.

Có điều người tu hành cũng chú ý đến duyên phận, có câu là của trời cho mà không lấy chắc chắn sẽ có hại.

Thứ này đã được đưa đến trước mặt anh rồi mà anh còn không lấy, vậy thì quá mức cổ hủ và làm ra vẻ.

Cho nên Lý Dục Thần liền lấy Lôi Phủ ra khỏi hộp.

Sau khi cầm lấy, cảm nhận được khí tức lôi đình truyền đến theo lòng bàn tay, Lý Dục Thần nghe được tiếng sấm cuồn cuộn ở sâu trong đầu.

"Ông Thẩm, tôi sẽ nhận lấy thứ này, nhưng tôi không thể lấy không của ông được. Để trao đổi, ông có thể đưa ra một điều kiện".

Thẩm Bỉnh Nguyên hưng phấn nói: "Cậu Lý thích là tốt rồi, đây vốn chính là duyên phận của cậu, sao tôi có thể đưa ra điều kiện chứ".

Lý Dục Thần nói: "Không cần khách khí, ông cũng không cần nói luôn, có thể suy nghĩ từ từ, cho dù là khi nào đều có thể tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ làm cho ông. Nếu tôi không làm được điều kiện mà ông nói ra, tôi sẽ trả thứ này lại cho ông".

Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Bỉnh Nguyên.

Điều kiện mà Lý Dục Thần nói tương đương với việc cho nhà họ Thẩm một lời đảm bảo.

Sau này cho dù là khi nào, nhà họ Thẩm đều có thể tìm Lý Dục Thần thực hiện điều kiện này.

Trên đời này, có chuyện gì mà Lý Dục Thần không làm được sao?

Ít nhất đó phải là chuyện mà phàm phu tục tử không làm được.

Có một lời bảo đảm như vậy, từ nay về sau còn ai dám đắc tội nhà họ Thẩm nữa? Nhà họ Thẩm đánh không lại, chỉ cần tìm được Lý Dục Thần, muốn ai chết thì người đó sẽ phải chết.

Thẩm Bỉnh Nguyên là người thông minh. Ông ta quyết định sẽ vĩnh viễn không đưa ra điều kiện này.

Chỉ cần không nhắc tới, nhà họ Thẩm sẽ an toàn mãi mãi.

Mãnh hổ Cô Tô Từ Thông cùng ở thành phố Cô không khỏi cảm thán, nhà họ Thẩm thành phố Cô lại được tăng lên một bậc rồi!

...Lý Dục Thần nhận Lôi Công Phủ, hội nghị coi như kết thúc viên mãn.

Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.
Chương 267: Đi đâu mà tìm được

Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: "Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng".

Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.

Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.

"Bà Tiêu...", Lý Dục Thần mở miệng nói.

"Gọi tôi Thập Nương là được rồi", Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói: "Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí".

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo".

Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: "Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi".

Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.

Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để anh ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.

Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.

Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.

Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.

Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.

Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.

Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.

Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.

Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.

Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.

Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.

Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.

Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?

Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợ!

Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.

Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.

Người như thế, lúc bạn mạnh hơn gã ta, gã ta chỉ là một con chó, nhưng nếu thả gã ta về chỗ cũ, gã ta sẽ là một con sói. Gã ta có căn cơ ở Vụ Châu, lúc nào cũng có thể đến trả thù.

Thái Vĩ Dân không muốn tạo thêm phiền toái cho Lý Dục Thần nữa.

Đương nhiên gã ta sẽ không giết người ở Ngô Đồng Cư, sau khi cảm ơn Mã Sơn liền bảo Hoàng Tam lái xe lại đây, nhét Chu Lợi Quân vào trong cốp xe rồi nghênh ngang rời đi.

Mã Sơn nhìn xe của Hoàng Tam biến mất ở lối ra, anh ta biết Chu Lợi Quân sẽ biến mất mãi mãi, từ nay về sau Vụ Châu cũng sẽ mất đi một bá chủ.

...

Sơn trang Bắc Khê.

Thẩm Minh Xuân nghĩ như thế nào cũng không ra ông ta làm cậu chủ nhà họ Thẩm, con rể nhà họ Lâm, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản ở ngoài cửa.

"Cậu bị mù hay sao, hay là không muốn làm việc nữa? Không biết tôi là ai à?", Thẩm Minh Xuân cả giận nói.

Bảo vệ thò mặt ra cười ha ha, nói: "Biết chứ, sao tôi lại không biết ông Thẩm được, không phải ông đã phát đạt rồi tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm sao?"

"Cậu...", Thẩm Minh Xuân vô cùng giận dữ: "Một bảo vệ như cậu có tư cách quan tâm đến chuyện của tôi và nhà họ Lâm ư? Mau cút cho tôi!"

Bảo vệ cũng không tức giận, chỉ là vẫn không nhường đường.

"Ông Thẩm, không phải tôi không cho ông vào, mà là ông cụ Lâm đã lên tiếng, phàm là người đã công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, từ nay về sau không được bước vào nhà họ Lâm nửa bước".

Thẩm Minh Xuân vừa nghe là ông cụ lên tiếng liền không dám nổi giận nữa. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thu Phượng.
Chương 268: Anh biết sai rồi

“Thu Phượng, là anh, anh...”

Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Thu Phượng dập máy.

Thẩm Minh Xuân sững sờ tại chỗ.

Bảo vệ cười hì hì nhìn ông ta: “Ông Thẩm, sao rồi?”

Thẩm Minh Xuân tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.

Nhưng ông ta có thể làm gì được chứ?

Người nhà họ Lâm không cho ông ta đi vào, nhà họ Thẩm lại không cho ông ta quay về, Thẩm Bỉnh Nguyên nói nếu người nhà họ Lâm không tha thứ cho ông ta thì sẽ xoá tên ông ta khỏi gia phả nhà họ Thẩm.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Thẩm Minh Xuân vừa giận dữ vừa buồn bã.

Đều là Lý Dục Thần!

Nếu không phải do tên nhóc này, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy.

Chỉ là nghĩ đến tia chớp kia, Thẩm Minh Xuân liền không có dũng khí mắng một câu ở trong lòng.

“Thu Phượng à!”

Thẩm Minh Xuân đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa bảo vệ hoảng sợ.

Sau đó, bảo vệ liền nhìn thấy ông Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn vênh vênh váo váo không ai bì nổi lại quỳ xuống trước cửa sơn trang.

“Anh sai rồi!”

Tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Minh Xuân quanh quẩn trong gió thu, đột nhiên truyền vào trong sơn trang Bắc Khê rộng lớn.

Cuối cùng âm thanh này đã thu hút sự chú ý của người nhà họ Lâm.

Người thứ nhất đi ra chính là Lâm Nguyệt Nga và chồng bà ta Tôn Quảng Phúc.

Thẩm Minh Xuân thấy Tôn Quảng Phúc từ trước đến nay mình vẫn luôn xem thường đứng ở cửa, mà mình lại phải quỳ gối bên ngoài, liền cảm thấy thế giới này cực kỳ hư ảo.

Trong lòng ông ta khó chịu muốn chết, nghẹn khuất muốn chết.

Nhưng ông ta vẫn phải quỳ, dùng giọng điệu yếu đuối để cầu xin người ta.

“Chị tư, anh rể tư, hai người đi nói với Thu Phượng rằng em biết sai rồi, cho em trở về đi!”

Tôn Quảng Phúc và Lâm Nguyệt Nga quay sang nhìn nhau, không rõ tại sao người này lại đột nhiên đổi tính như thế.

Người tiếp theo đi ra chính là Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình.

Tiếp theo những người khác trong nhà họ Lâm cũng lần lượt đi ra.

Mà bảo vệ và người làm đã vây quanh ngoài cửa, tò mò chỉ trỏ.

Dường như đã lâu rồi nhà họ Lâm không náo nhiệt như vậy.

Người cuối cùng đi ra chính là Lâm Thu Phượng.

Trừ ông cụ ra thì người nhà họ Lâm đều xem như đến đông đủ.

“Thu Phượng, anh biết sai rồi, anh trở về nhận lỗi với em, hãy cho anh vào nhà đi!”

“Cái đồ lòng lang dạ sói như anh còn có mặt mũi trở về ư?”

Mặc dù sắc mặt Lâm Thu Phượng còn lạnh như băng, nhưng trong lòng đã mềm nhũn.

Cuối cùng, dưới sự cầu xin đau khổ của Thẩm Minh Xuân, bà ta cũng kéo ông ta vào cửa sơn trang Bắc Khê.

Thẩm Minh Xuân vui mừng quá đỗi, kích động đến mức nước mắt đầm đìa.

“Được rồi, vào đi thôi, đừng ở chỗ này dọa người ta”, Lâm Thu Phượng nói.

“Từ từ", Thẩm Minh Xuân bỗng nhiên nhìn về phía Nghiêm Tuệ Mẫn: “Chị dâu, chị giúp em một chuyện... À không, không cần chị dâu, vẫn nên để Mộng Đình đi, Mộng Đình cháu giúp chú một chuyện, cháu hãy gọi điện cho cậu Lý, đúng, chính là Lý Dục Thần đấy, cứ nói chú đã trở về nhận sai rồi, mọi người cũng đã tha thứ cho chú rồi!”

Lâm Mộng Đình mờ mịt nhìn ông ta.

Ông đã trở lại, vì sao còn muốn tôi gọi điện cho Dục Thần nói một tiếng?

Tất cả mọi người đều nhìn ông ta.

Ngay cả ve sầu trên cây cũng ngừng kêu to, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập xấu hổ.

Thẩm Minh Xuân cười gượng vài tiếng: “Ha, ha, chỉ cần, chỉ cần gọi điện báo cho cậu Lý một tiếng là được, Mộng Đình, cầu xin cháu đấy!”

Mọi người đã hoảng hốt hiểu được lý do vì sao người này lại đột nhiên trở về rồi.

Lâm Thu Phượng vung tay đẩy ông ta ra, nổi giận đùng đùng rời đi.

Những người khác cũng lập tức giải tán.

Chỉ để lại một mình Thẩm Minh Xuân, sửng sốt một chút mới đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi vừa kêu: “Ê, chỉ gọi điện nói một tiếng, nói một tiếng thôi mà!”

...

Chỉ còn lại bảo vệ đứng ở cửa lắc lư trong gió thu, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ tới buổi sáng mùa hè thiếu niên kia đứng ở ngoài cửa nói đến tìm người thân ở nhà họ Lâm.

Nhà họ Tiêu không ở nội thành thành phố Tuyên, mà là ở một thôn trấn ngoại thành.

Đây là một thị trấn nhỏ thanh bình xinh đẹp cổ xưa, dựa vào một con sông, một con đường đá xuyên qua cả thôn trấn.

Ở trong một con ngõ nhỏ giữa thôn trấn có một tòa nhà, trước cửa có hai con sư tử đá cổ xưa hùng dũng công khai thể hiện căn nhà cũ này đã từng uy nghiêm như thế nào.

Bố của Tiêu Thập Nương - Tiêu Dạ Bạch sống ở nơi này.

Lúc Lý Dục Thần nhìn thấy Tiêu Dạ Bạch, ông ta đã tiều tuỵ đến mức không khác gì sắp chết.

Tiêu Thập Nương nói cho anh biết bố mình đã nằm trên giường hai năm rồi.

Hai năm trước, mọi người đã nghĩ bố của bà ta không chịu được nữa. Thậm chí nhà họ Tiêu còn chuẩn bị xong việc ma chay rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom