• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (12 Viewers)

  • Chương 1168: Một nghìn năm đọc kinh

Ba ngày sau, Lý Dục Thần quay lại chùa Thiên Trúc nhưng không gặp được Trí Nhẫn.

Vô Hoa nói, Trí Nhẫn đã bế quan.

Vô Hoa đưa cho Lý Dục Thần một chiếc hộp gỗ cũ kĩ, chiếc hộp chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, bên trong đặt một cây cung rất nhỏ, trông giống đồ chơi con nít.

Ngoài ra, còn có một cuốn kinh thư chép tay.

“Đây là thứ mà sư phụ đã viết suốt ba ngày ba đêm.” Vô Hoa nói.

Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, Trí Nhẫn bảo anh đợi ba ngày chính là để viết cuốn kinh này.

Anh mở ra xem nhưng bên trong không có lấy một chữ.

Đó là một quyển kinh không chữ.

Thế nhưng, mỗi một trang sách đều chứa đựng thần niệm của Trí Nhẫn.

Lý Dục Thần dùng thần thức quét qua, vô số suy nghĩ thông tuệ lập tức tràn vào thức hải của anh.

Rất nhiều bùa chú tối nghĩa khó hiểu dâng lên tuột xuống trong đầu anh như thủy triều.

Những ký hiệu này giống y hệt với những ký hiệu thần bí trên bàn Lục Hư Luân Chuyển.

“Là La Bàn Kinh!”

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng cũng có chút xúc động.

Đây là một cuốn kinh cực kỳ khó hiểu.

Trí Nhẫn đã dùng ngàn năm tu hành để hiểu nó, sử dụng thần niệm để viết thành một quyển kinh không có chữ, tương đương với việc biên dịch và chú giải lại La Bàn Kinh một lần nữa vậy. Nhưng dù vậy, những nội dung bên trong vẫn vô cùng bí ẩn.

Anh lấy bàn Lục Hư Luân Chuyển ra, rót pháp lực vào trong, bánh xe lập tức phát ra ánh sáng.

Vô số không gian vặn vẹo đan xen, thời không khác nhau cũng chồng chéo, trong khi đang tìm kiếm và luân chuyển, anh nhìn thấy sự trường tồn cổ xưa sâu thẳm.

Đó chính là Lục Đạo Luân Hồi sao?

Thiên Địa Thần Ma, thiện ác nhân quả, tất cả đều nằm trong đó.

Lý Dục Thần chợt cảm thấy hơi choáng váng.

Anh biết rằng với thực lực hiện tại của mình, anh vẫn chưa thể đối diện trực tiếp với sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi.

Bàn Lục Hư Luân Chuyển không phải là Lục Đạo Luân Hồi, nó chỉ là một pháp bảo do Thần Ma mượn sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi rèn giũa tạo thành.

Thực ra thứ quan trọng nhất vẫn là La Bàn Kinh. Bí quyết của luân hồi, pháp môn của thời không vận chuyển đều nằm trong đó.

Công pháp huyền ảo như vậy, tất nhiên không thể luyện thành chỉ trong ngày một ngày hai được. Trí Nhẫn đã tu hành được ngàn năm, trải qua nhiều kiếp luân hồi nhưng thời không vẫn không xoay chuyển, không có cách nào để đột phá số mệnh bị vây hãm. Tất nhiên là Lý Dục Thần lại càng không thể lập tức thông hiểu đạo lý này được.

Thế nhưng điều này cũng đã cho anh hy vọng. Với bàn Lục Hư Luân Chuyển và La Bàn Kinh trong tay, chỉ cần có thời gian, mọi kết giới và bí cảnh trên thế gian này sẽ không còn gây cản trở được anh nữa, bí cảnh Hoang Trạch, Hoàng Tuyền Cửu U, đa số những nơi đó anh đều có thể đặt chân tới.

Nếu vì phải đến đảo Cửu Long để đối phó với con Tử Điện Long Man kia, có lẽ anh đã lập tức bế quan để nghiên cứu quyển kinh này rồi.

Vào lúc Vô Hoa nhìn bàn Lục Hư Luân Chuyển trên tay Lý Dục Thần, ánh mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

“Trí Nhẫn đại sư còn để lại lời nhắn gì cho tôi không?” Lý Dục Thần hỏi.

Phật môn rất coi trọng duyên phận, những phương pháp tối thượng và huyền ảo như La Bàn Kinh này lại cần phải rất có duyên mới được .

“Sư phụ nói, giấc mộng phồn vinh hoa lệ chỉ là trò đùa hư huyễn, ngàn năm một lần, gió thu đã nổi, vạn vật đìu hiu. Thí chủ là người hữu duyên, cũng là người hữu tình, xin ban cho bát nước Bát Nhã, nuôi dưỡng trái tim hoa sen.”

Lý Dục Thần khẽ sững người.

Hóa ra, vị hòa thượng này vẫn chưa thể buông bỏ đoạn tình duyên kia.

Nhưng dù có La Bàn Kinh trong tay đi nữa, anh có thể làm được gì cho ông ta đây?

Lý Dục Thần khẽ thở dài, dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường.

Hàng trăm chiếc thuyền buồn lững lờ trôi trên mặt hồ, trên bờ hồ, người dân đi lại tấp nập như dòng nước, kẻ thì dạo chơi nhìn ngắm hết mọi cảnh đẹp của hồ. Nhưng có mấy ai cảm nhận được cái lạnh buốt trong làn gió thu? Có mấy ai để ý đến những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất?

Năm tháng thái bình như vậy…

Thu đến, trời càng lạnh, nhân gian tiêu điều, chẳng ai trốn thoát được.

Ngay khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần đột nhiên ngộ ra điều gì đó. Thiên địa vạn tượng, thế thái nhân gian, thế sự xoay vần, tất cả đều là luân hồi.

...

Đinh Hương bước ra khỏi cung thể thao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngẩn người.

Trận đấu hôm nay khiến cô ấy hơi buồn rầu. Đây là một trận đấu Taekwondo giữa các tuyển thủ Hoa Hạ và Nam Cao Ly. Tuyển thủ Hoa Hạ thua trận, thua đầy uất ức.

Nhìn thấy anh ấy tuyệt vọng khi bị tụt lại phía sau, cố gắng đuổi theo nhưng mãi vẫn không thể đuổi kịp. Đinh Hương có một kiểu kích động như muốn lao tới giúp anh ấy đánh vậy.

Nhưng cô ấy biết rõ điều đó là không thể. Ngoài việc luật lệ không cho phép, cô ấy cũng không đánh lại.

Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay cũng đã qua một năm, vậy mà cô ấy vẫn như một tờ giấy trắng, chẳng luyện được gì cả.

Lúc đầu, cô ấy từng luyện đạt được một số thành quả như cảm nhận khí, giác quan thứ sáu nhạy bén hơn, v.v... Thậm chí Lâm Mộng Đình còn từng ghen tị với cô ấy vì cô ấy đã có nhận thức tương tự như ‘thần thức’ từ rất sớm.

Với những “thành quả” đó, cộng thêm thân thể ngũ âm, cô ấy từng tự hào nghĩ mình là thiên tài tu luyện. Mặc dù cô ấy còn chẳng biết thể ngũ âm là cái gì.

Nhưng về sau, những “thành quả” đó không những không phát triển thêm mà còn dần dần biến mất, như thể cô ấy chưa từng có chúng vậy. Nếu không nhờ Lâm Mộng Đình chứng minh cô ấy từng có nó, thậm chí Đinh Hương còn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của cô ấy mà thôi.

Lý Dục Thần đã từng kiểm tra cho cô ấy nhưng vẫn không đưa ra được kết luận nào, chỉ có thể nói rằng công pháp anh truyền lại cho cô ấy không phù hợp, rồi đổi một bộ công pháp khác cho cô ấy tập luyện.

Nhưng cô ấy vẫn chẳng luyện được gì.

Có một thời gian, Đinh Hương rất chán nản.

Nghĩ đến Lâm Mộng Đình giờ đã mạnh đến mức khó tin, còn cô ấy thì vẫn chỉ là một đứa sinh viên đại học yếu ớt.

Phải mất một khoảng thời rất lâu cô ấy mới dần chấp nhận sự thật rằng mình là kẻ kém cỏi trong việc tu luyện.

Vì thế, hiện tại cô ấy đã từ bỏ chuyện tu hành. Nếu không, cô ấy cũng chẳng rảnh rỗi để đi xem đấu võ.

“Ê, Đinh Hương, đang nghĩ gì thế?” Bạn học Triệu Xuyến cầm hai cốc trà sữa, đưa cho cô ấy một cốc: “Nhìn bộ dạng của cậu không được vui, người thua trận đó có phải bạn trai cậu đâu!”

Đinh Hương nói: “Không phải vì chuyện đó. Chỉ là xem thi đấu mấy ngày liên tiếp nên hơi mệt. Mình không xem mấy trận sau nữa, về ký túc xá nghỉ mấy hôm đây.”

Triệu Xuyến nói: “Vậy sao được? Vé đã mua hết rồi, còn hai trận nữa lận đấy, chẳng lẽ cậu bỏ mặc mình xem một mình sao? Mình cũng đâu có bạn trai, cậu không đi với mình thì mình phải làm sao?”

Đinh Hương trả lời: “Ngày nào cũng có rất nhiều bạn nam vây quanh cậu mà, chọn đại một người đi cùng là được thôi.”

“Xí, đừng nghĩ là mình không biết đám ruồi muỗi bu quanh mình mỗi ngày đều là vì cậu hết!” Triệu Xuyến bĩu môi nói, giọng vừa khinh thường pha chút ghen tị: “Cậu là một trong tứ đại hoa khôi của trường mình. Từ khi Lâm đại tiểu thư đính hôn và không đến trường học nữa, tứ đại chỉ còn ba người. Vậy là cậu bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi đấy.”

Đinh Hương không hứng thú với chủ đề này lắm nên cũng không tiếp lời.

Triệu Xuyến nói: “Thôi được rồi, nếu cậu không muốn xem thi đấu thì đi dạo phố với mình vậy. Chúng ta ra hồ Tiền Đường chơi đi.”

Đinh Hương nói: “Trong kỳ nghỉ dài ngày này, chắc chắn hồ Tiền Đường đông nghịt người, chẳng ngắm được cảnh gì đâu.”

“Trời ạ, đại tiểu thư của tôi ơi, đi dạo phố thì cần gì ngắm cảnh chứ, chỉ là nhiều người mới gọi lại vui, chứ cậu muốn ngắm cảnh thì ngày nào chẳng ngắm được?”

Hai người đang nói chuyện với nhau thì chợt thấy phía trước náo động, rất nhiều người đổ xô tới đó như có nhân vật lớn xuất hiện vậy.

Triệu Xuyến thích nhất là náo nhiệt, lập tức dáo dác nhìn xung quanh: “Á, đó chẳng phải là Park Seong Gong - tuyển thủ Nam Cao Ly vừa thắng trận sao? Mau nhìn xem, có quá trời người đang chờ anh ta ký tên cho kìa.”

Đinh Hương vốn đang bực bội vì tuyển thủ Hoa Hạ thua trận, nên khi nhìn thấy tuyển thủ Nam Cao Ly cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Nhưng Triệu Xuyến đã kéo cô ấy chen vào đám đông.

Rất nhiều fans nữ đang xin chữ ký Park Seong Gong nhưng bị nhân viên chặn lại. Bên cạnh Park Seong Gong cũng có hai người trẻ tuổi mặc đồ luyện tập, ánh mắt hung ác dữ dằn, trông giống như vệ sĩ.

Đinh Hương vốn đã rất nổi bật rồi, cộng với biểu cảm thờ ơ của mình nữa khiến cô ấy trở nên cực kỳ bắt mắt giữa đám đông fans nữ.

Park Seong Gong vừa đi vừa nguệch ngoạc ký tên thật nhanh, hưởng thụ niềm vui sướng của người chiến thắng. Ánh mắt kiêu ngạo của anh ta lướt qua đám fans cuồng nhiệt, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Đinh Hương.

Sau đó, hai mắt anh ta sáng rực.

Anh ta đi về phía đám đông, đám fans càng thêm cuồng nhiệt, nhưng anh ta lại không hề để mắt đến ai, mà chỉ đi thẳng đến chỗ Đinh Hương.

"Tiểu thư, tôi có thể ký tên mình lên bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cô." Anh ta dùng vốn tiếng Trung ít ỏi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom