• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (5 Viewers)

  • Chương 1171: Khó lựa chọn

Trong mắt Triệu Xuyến, bông hoa này bình thường chẳng có gì đặc biệt, bên bờ hồ Tiền Đường nở đầy hoa giống như thế.

Nhưng trong mắt Đinh Hương, bông hoa này lại sở hữu vẻ quyến rũ đặc biệt lay động lòng người, sinh động và tràn đầy sức sống.

Triệu Xuyến cười trêu: "Nhìn ánh mắt của cậu kìa, đừng có thành kẻ si mê đấy nhé! Thích bông hoa này đến vậy thì để mình tới hái giúp cậu."

Nói xong cô ấy bèn bước vào lùm cây định hái hoa.

"Đừng!" Đinh Hương vội ngăn lại: "Hoa đẹp như thế, cậu hái nó làm gì. Đây là khu ngắm cảnh, phải biết giữ chút công đức chứ."

Triệu Xuyến bèn dừng tay, xoay người quay trở lại, nhún vai: "Được rồi, được rồi, giữ công đức, không hái hoa. Nhưng xin cậu đấy đừng lên cơn si mê nữa được không, bằng không thì mau tìm một người đàn ông mà lấy đi!"

Đinh Hương cười mắng: "Chính cậu mới si mê đấy!"

Triệu Xuyến nói: "Mình có si mê cũng chẳng ích gì, không giống cậu, xinh đẹp như vậy, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Đàn ông vừa nhìn thấy cậu ấy à, y như ruồi ngửi thấy trứng gà thối vậy!"

Đinh Hương đang định phản bác, bỗng nghe phía sau có người nói: "Ví von như vậy không hợp đâu, không phải ruồi ngửi thấy trứng gà thối, mà là bướm ngửi thấy hương hoa thơm."

Hai người quay lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện đó lại là Park Seong Gong đã gặp ở cung thể thao.

Park Seong Gong đã thay sang đồ thường, đã hoàn toàn không còn vẻ gì của một vận động viên. Thân hình cao ráo, ngũ quan hài hòa, rất có dáng vẻ của một ngôi sao, cộng thêm thần thái và ánh mắt ngạo nghễ, đi trên đường cũng khiến không ít nữ du khách ngoái đầu lại nhìn.

"Người đẹp như cô Đinh Hương đây, sao có thể ví như trứng gà thối được chứ!" Hắn nói.

Đinh Hương không ngờ Park Seong Gong lại xuất hiện ở đây, trong lòng chợt thấy chán ghét, bèn quay mặt đi chỗ khác.

Triệu Xuyến vốn có chút thiện cảm với Park Seong Gong, còn định xin chữ ký. Nhưng từ khi hắn phái Min Sang Won đến ép Đinh Hương đi ăn, thiện cảm của cô ấy dành cho hắn đã mất hết sạch.

"Này, anh là người gì mà vô lại thế, còn bám theo đến tận đây? Tôi thấy anh đúng là ruồi nhặng đấy!" Triệu Xuyến nói.

"Sao vậy, nơi này không thể đến à? Cảnh đẹp Tiền Đường, một nửa là ở hồ này. Tôi vừa thắng một trận đấu quan trọng, đến đây thư giãn chút, không được sao?"

"Thế này đi, với tư cách khách quý nước ngoài, bây giờ tôi cho hai vị một cơ hội thể hiện lòng hiếu khách, làm hướng dẫn viên cho tôi, đưa tôi đi tham quan hồ Tiền Đường, thế nào?"

Park Seong Gong mỉm cười, nụ cười mang dáng vẻ của nhà vô địch, làm điệu bộ giả vờ duyên dáng, nhún vai ra vẻ như đang bố thí, nghĩ rằng hai cô gái trước mặt nhất định sẽ không do dự mà vui sướng tiếp nhận sự bố thí của hắn.

Lần đầu tiên Đinh Hương gặp một người không biết xấu hổ như vậy. Trước đây cô ấy cũng từng bị đàn ông quấy rầy, chẳng hạn như Chu Húc lúc đó hay đi theo sau Trương Nhất Bình. Nhưng dù Chu Húc có xấu xa và phiền phức thế nào, cũng không kiêu ngạo như người trước mắt này, tự tin quá mức, tự tin đến mức khiến người khác ghê tởm.

"Xin lỗi, chúng tôi không hứng thú."

Đinh Hương kéo Triệu Xuyến định bỏ đi.

Park Seong Gong dường như không hề thất vọng, cứ như cô ấy đã nằm trong tay hắn, không thể thoát được.

"Đợi đã, người đẹp Tiền Đường, cho phép tôi tặng cô một bông hoa tươi."

Hắn bước vào lùm cây, đưa tay hái bông hoa đó.

"A!"

Đinh Hương thốt lên một tiếng, muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp.

Park Seong Gong cầm bông hoa trên tay, chậm rãi tiến đến gần cô ấy.

Đinh Hương ngơ ngác nhìn bông hoa trong tay hắn, như thể nhìn thấy một sinh mệnh tươi đẹp vừa mất đi.

Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô ấy, Park Seong Gong cười nói: "Không có người phụ nữ nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của hoa, cũng như không người đàn ông nào cưỡng lại được chiếc cúp vô địch."

Hắn đưa bông hoa lên trước mặt Đinh Hương.

Đinh Hương nghe thấy một tiếng kêu gào, như vọng lên từ đáy hồ sâu thẳm, tiến vào trong tâm trí cô và vang vọng không ngừng.

Một cơn gió mát thổi qua mặt hồ, bầu trời vừa trong xanh bỗng chốc u ám, mưa phùn nhanh chóng bắt đầu rơi.

Du khách xung quanh hoảng hốt, chật vật tránh mưa hoặc vội lên thuyền rời đảo.

"Mưa rồi, Đinh Hương, chúng ta mau đi thôi." Triệu Xuyến nói.

Đinh Hương sực tỉnh, tức giận liếc Park Seong Gong, sau đó nhanh chóng cùng Triệu Xuyến bước về phía những con thuyền nhỏ đang đậu gần bờ.

Park Seong Gong ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi lại nhìn bóng lưng hai cô gái, bật cười.

"Các cô không thoát khỏi tay tôi đâu. Phụ nữ mà Park Seong Gong này để mắt đến, chưa từng thất bại bao giờ."

Hắn vứt bông hoa trong tay, đuổi theo.

Bông hoa rơi xuống đất, bị những bước chân hỗn loạn của du khách rời đảo giẫm đạp lên, nhanh chóng lẫn vào bùn lầy và nước mưa...

...

Trí Nhẫn đột ngột phun ra một ngụm máu.

Lúc này, ông ta đang ngồi xếp bằng trong tịnh thất của chùa Tịnh Từ, đối diện tháp Lôi Phong, dùng pháp lực toàn thân để trấn áp địa khí của Tiền Đường.

Theo bố cục ban đầu, vị trí tốt nhất để trấn áp địa khí chính là tháp Lôi Phong, cũng là tháp Hoàng Phi ngày xưa. Nhưng tháp Lôi Phong đã sụp đổ, sau khi được xây dựng lại thì trở thành địa điểm du lịch, địa cung bên dưới cũng đã bị phong bế.

Trí Nhẫn không thể nào ngang nhiên gỡ lớp che chắn, chui vào địa cung trước bao ánh mắt mọi người dõi theo. Vì vậy, ông ta đành lùi một bước, chọn chùa Tịnh Từ bên cạnh tháp Lôi Phong.

Mỗi ngày nơi đây đều vang lên tiếng chuông du dương, tiếng chuông buổi chiều muộn của nó tạo thành một khung cảnh độc đáo tương ứng với cảnh hoàng hôn của Lôi Phong năm xưa.

Hiện nay, khí vận của thiên hạ đang có những biến động lớn, các bí cảnh ở khắp nơi mở ra, địa khí của hồ Tiền Đường cũng bất ổn vô cùng. Mà sự kiện thể thao quốc tế đang diễn ra tại Tiền Đường, thời khắc quan trọng như vậy, không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Cây cung của Tiền Vương đã cho Lý Dục Thần mượn, để ngăn hồ Tiền Đường xảy ra biến cố, Trí Nhẫn buộc phải lấy thân mình làm tháp, dùng pháp lực ngàn năm để trấn áp địa khí Tiền Đường.

Hộ pháp như tọa quan, lẽ ra vào lúc này, thân Trí Nhẫn như bảo tháp, tâm vô tạp niệm. Nhưng ông ta bỗng nhiên cảm thấy tim đau nhói, một ngụm máu trào ra.

Ông ta lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Trong trăm ngàn điều lo sợ, chỉ sợ đúng chuyện này. Trong trăm ngàn lần tính toán, vẫn không tính được hôm nay lại xảy ra chuyện.

Trí Nhẫn đứng dậy ngay tức khắc, định chạy ra hồ xem xét tình hình. Dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng không thể để cô ấy gặp nguy hiểm.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng rồng gầm vang lên vọng vào trong thức hải của ông ta.

Tiếng chuông chiều từ chùa cũng đồng thời vang lên.

Tiếng chuông dài và tiếng rồng gầm xen lẫn, vang vọng trong đầu ông ta.

Trí Nhẫn cảm nhận được, khí của dãy núi Thiên Mục đang biến động, và con rồng đã ngủ yên cả ngàn năm nay đang dần tỉnh lại.

Nếu để nó thoát ra, toàn bộ dân chúng thành Tiền Đường tất nhiên sẽ gặp họa.

Ông ta buộc phải quay lại vị trí ngồi, trấn áp địa mạch.

Nhưng vậy thì cô ấy phải làm sao?

Tình yêu ngàn năm, sự chờ đợi qua bao kiếp luân hồi, hay tính mạng của toàn bộ dân chúng thành Tiền Đường?

Trí Nhẫn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khó lựa chọn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom