• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (3 Viewers)

  • Chương 1170: Ngắm hoa

Cái chân này của Từ Hiểu Bắc từng bị bố của gã là Từ Thông tự tay đánh gãy và được Lý Dục Thần chữa lành ngay sau đó.

Sau đó, Lý Dục Thần đưa cho gã một ít thuốc và dạy gã một bài tập đá, nói rằng nó có thể giúp tránh để lại di chứng.

Từ Hiểu Bắc đã tập theo, ban đầu gã cứ tưởng đó chỉ là một bài tập dưỡng sinh giống Ngũ Cầm Hí, nhưng không ngờ lại luyện ra một cú đá cứng như thép.

Gã không biết bất kỳ chiêu thức nào khác, chỉ biết mỗi đòn đá này.

Cú đá ngày hôm nay có thể xem là cú đá đầu tiên mà gã tung ra vào người kẻ địch.

Gã hoàn toàn không biết đối thủ của gã là Min Sang Won - một cao thủ Taekwondo, là một trong các vận động viên đại diện cho Nam Cao Ly tham gia đại hội thể thao quốc tế.

Park Seong Gong - người vừa giành chiến thắng và có hy vọng giành lấy huy chương vàng chính là sư huynh của hắn .

Còn sư phụ của bọn họ chính là Choi Jang Soo, cao thủ Taekwondo hàng đầu của Nam Cao Ly, cũng là trưởng bộ phận an ninh của tập đoàn Tam Tống thuộc gia tộc họ Lý.

“Wao!” Triệu Xuyến mở to mắt: "Từ Hiểu Bắc, anh đúng là nhân tài không lộ mặt! Không ngờ anh cũng biết võ!”

Từ Hiểu Bắc đưa ngón tay sờ chóp mũi vài cái, bước từng bước chậm rãi giống hệt một ngôi sao võ thuật nói: “Võ thuật được dùng để đối phó với bọn chó ngoại quốc chuyên đi ức hiếp người khác, còn trước mặt đồng bào ta thì có gì mà phải khoe chứ.”

Nhìn dáng vẻ đó của gã, Đinh Hương và Triệu Xuyến đều bật cười.

“Thôi đi, phổng mũi lên mất!” Triệu Xuyến nói.

Lúc này, có mấy người từ bên cạnh chạy tới đỡ Min Sang Won dậy.

Những người này đều mặc võ phục giống nhau, chắc học đều là sư huynh đệ của hắn .

Min Sang Won nhìn Từ Hiểu Bắc đầy cảnh giác và có chút sợ hãi.

Vừa rồi hắn hơi chủ quan, nhưng với tốc độ và lực của cú đá đó thì dù hắn có chuẩn bị trước cũng chưa chắc đã tránh hoặc đỡ được.

“Ranh con, mày tên gì?”

“Tao họ Gia.”

“Họ Gia?” Min Sang Won biết Hoa Hạ có nhiều họ hiếm và kỳ lạ nên không nghĩ nhiều, hỏi tiếp:“Thế tên là gì?”

“Tên cũng là Gia.”

“Gia Gia?”

“Ơi! Cháu trai ngoan lắm!”

Min Sang Won ngẩn ra một lúc mới hiểu ra, lập tức nổi giận: “Mày dám chơi tao à?”

Hắn đưa mắt ra hiệu, bốn năm người lập tức xông tới.

Nhưng ngay sau đó, xung quanh Từ Hiểu Bắc lập tức xuất hiện hơn chục người cao to vạm vỡ.

Đây đều là vệ sĩ Từ Thông đã sắp xếp để bảo vệ con trai mình.

Thực ra thì Từ Hiểu Bắc ở Tiền Đường rất an toàn, chỉ cần không tự gây chuyện thì cơ bản chẳng ai dám động đến gã.

Vốn cũng chẳng ai dám đụng đến con trai của mãnh hổ Giang Đông - Từ Thông, lại cộng với mối quan hệ với Lý Dục Thần, nên cả một số nhà ít ỏi có thể đụng tới nhà họ Từ cũng rụt đuôi làm người.

Nhưng gã là con trai độc đinh của nhà họ Từ, tất nhiên Từ Thông không thể để con trai bảo bối thiếu người bảo vệ được, thậm chí còn bố trí rất nhiều nhân viên ở Tiền Đường.

Từ Hiểu Bắc biết rất rõ những người này là thế lực mà bố gã đã cố tình để lại cho gã, không phải để giúp gã gây dựng tên tuổi ở Tiền Đường, mà là để có người có thể sử dụng trong tình huống khẩn cấp.

Mà cái gọi là tình huống khẩn cấp, ví dụ như tình huống hiện tại.

Từ Thông từng nói, cậu Lý là một nhân vật thần thánh, thần thánh có việc thần thánh cần phải làm, có rất nhiều chuyện nhỏ bị thần thánh bỏ quên, không nhìn thấy được thì sẽ do những người như bọn họ làm.

Ban đầu, Từ Hiểu Bắc không phục Lý Dục Thần lắm. Cả hai đều là người trẻ tuổi, dựa vào đâu mà anh có thể đứng trên cao? Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, gã đã hoàn toàn không còn suy nghĩ này nữa. Không phải vì phục tùng, mà là đã nhìn thấu sự thật, người và thần không thể đặt chung một nơi để so sánh được.

Tất nhiên người mà Từ Thông để lại cho Từ Hiểu Bắc đều là cao thủ được lựa chọn kỹ càng, chỉ riêng khí thế cũng đã đủ để áp đảo mấy người tập taekwondo kia.

Min Sang Won sợ hãi, suýt chút nữa đã gọi cảnh sát.

“Mày giỏi lắm!”

Hắn để lại một câu đầy cay nghiệt rồi dẫn người rời đi.

“Cảm ơn anh, Từ Hiểu Bắc!” Đinh Hương nói.

Từ Hiểu Bắc vội vàng trả lời: “Đừng, đừng khách sáo, tôi đâu dám nhận lời cảm ơn của đại mỹ nhân Đinh.”

Triệu Xuyến nói: “Vậy lời cảm ơn của tôi thì anh có nhận không? Để tỏ lòng biết ơn, tối nay tôi mời anh ăn tối nhé.”

Từ Hiểu Bắc nhìn Đinh Hương một cái, do dự một chút, cuối cùng lại lắc đầu: “Thôi, tôi không dám làm phiền đại mỹ nhân Đinh đâu.”

“Ủa a lô!” Triệu Xuyến chống tay lên hông, giận dữ nói: "Rõ ràng là tôi mời anh nhé, liên quan gì đến Đinh Hương chứ? Rốt cuộc trong mắt anh tôi có tồn tại không hả?”

Đinh Hương thấy cảnh đó khá thú vị, bật cười nói: “Từ Hiểu Bắc, nếu anh rảnh thì cùng đi ăn tối đi.”

Từ Hiểu Bắc nói: “Vậy thì được, nhưng không dám phiền các quý cô tốn tiền đâu, để tôi mời nhé.”

Triệu Xuyến càng giận hơn: “Ê ê ê, Từ Hiểu Bắc, anh quá đáng lắm rồi đấy nhé! Ai thèm mấy đồng tiền thối của anh chứ!”

Từ Hiểu Bắc nói: “Tôi biết đại tiểu thư không thèm mớ tiền thối của tôi, vậy tối nay cô có thể không đi mà.”

Triệu Xuyến vội vàng nói: “Không được! Sao tôi lại không đi chứ?”

Nói xong chính cô ấy cũng bật cười.

Mọi người cùng nhau cười lớn.

Từ Hiểu Bắc hỏi: “Bây giờ các cô đi đang đâu vậy?”

Đinh Hương nói: “Bọn tôi định đi dạo ở hồ Tiền Đường, anh có đi không?”

Từ Hiểu Bắc nhớ lại lời bố dặn dò, rằng phải vừa kéo gần khoảng cách với những người bên cạnh Lý Dục Thần, vừa phải giữ sự kính trọng với họ.

“Ồ, mấy chuyện dạo phố này không hợp với tôi lắm, tôi còn có chút việc, hẹn tối nay gặp lại nhé.”

Triệu Xuyến nói: “Chán thật đấy, cho anh cơ hội mà anh còn không biết nắm lấy!”

Đinh Hương lại rất trân trọng việc biết tiến biết lùi có chừng mực của Từ Hiểu Bắc, mỉm cười nói: “Vậy thì hẹn tối nay nhé.”

Cô và Triệu Xuyến bước lên tàu điện ngầm đi đến hồ Tiền Đường.

Nhìn họ đi vào ga tàu điện ngầm, Từ Hiểu Bắc nói với người bên cạnh: “Cử hai người đi theo xa xa, đảm bảo an toàn cho họ. Nhớ, tuyệt đối không được làm phiền họ, cũng không được theo dõi chuyện riêng tư của họ. Có gì bất thường lập tức báo cho tôi. Ngoài ra, mấy người đi điều tra xem đám Nam Cao Ly kia có lai lịch gì.”

...

Vào ngày nghỉ, Hồ Tiền Đường giống như một nam châm lớn, hút tất cả khách du lịch đổ về đây.

Người đi trên bờ đê của hồ còn đông hơn cả đàn kiến chạy tán loạn trước cơn mưa như trút nước.

Đinh Hương và Triệu Xuyến chen lấn trong đám đông, bị dòng người đẩy đi về phía trước như như sóng dập.

Đinh Hương hơi hối hận vì đã nghe lời Triệu Xuyến. Lúc này mà đến hồ Tiền Đường thì đúng là hành xác, xung quanh ngoài người ra thì vẫn là người.

Triệu Xuyến nói: “Chúng ta đi chèo thuyền đi, không khí trên hồ chắc sẽ tốt hơn.”

Đinh Hương nhìn ra mặt hồ, thấy thuyền cũng rất nhiều, nhưng chung quy vẫn đỡ đông hơn trên bờ nên đồng ý.

Hai người đi đến chỗ thuê thuyền, xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ thì cũng đến lượt, thuê một chiếc thuyền nhỏ rồi chèo ra giữa hồ.

Lúc đến giữa đảo nhỏ, Triệu Xuyến nói muốn đi lên chụp vài tấm ảnh. Hai người tạm đậu thuyền sát bên bờ, mua vé rồi đi thẳng đến Tam Đàm Ấn Nguyệt.

Du khách trên đảo cũng khá đông, ai nấy đều muốn chụp ảnh với Tam Đàm Ấn Nguyệt nên chẳng tìm được góc chụp đẹp. Không còn cách nào khác, họ đành đi sang một góc khác, góc nhìn không đẹp mấy nhưng ít người hơn một chút.

Đột nhiên, Đinh Hương đứng khựng lại.

“Ê!” Triệu Xuyến quơ quơ tay trước mặt cô ấy: "Đinh đại tiểu thư, cậu đờ người ra cái gì vậy?”

Đinh Hương hoàn hồn, chỉ vào một bông hoa giữa tán cây ven hồ, nói: “Cậu nhìn bông hoa đó kìa, đẹp quá đi mất!”

Triệu Xuyến nhìn theo, nói: “Chỉ là một bông hoa thôi mà, có cần phải cảm thán vậy không? Tiền Đường có bao nhiêu hoa, có thấy cậu cảm thán lần nào đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom