-
Chương 1173: Tiền Đường vẫn phồn hoa
Trí Nhẫn cuối cùng vẫn kìm nén nỗi đau trong lòng, ngồi trở lại vị trí cũ.
Tình yêu ngàn năm, chờ đợi qua bao kiếp luân hồi, so với tính mạng của hàng triệu người dân Tiền Đường, cái nào nặng hơn, cái nào nhẹ hơn?
Không, không phân nặng nhẹ.
Đều là tình yêu cả!
Tình yêu dành cho người thương, tình yêu dành cho thế nhân, đều là tu hành của Phật.
Không phụ Như Lai, không phụ người, người cũng chính là Như Lai!
Ngụm máu tươi văng dưới đất kia, đỏ thẫm, như tình yêu mà tôi đã dành cho em, thấm vào lòng đất, vĩnh viễn không phai.
Khi Trí Nhẫn ngồi xuống, một tiếng kêu ai oán không cam lòng vang lên trong đầu ông ta. Mặt hồ Tiền Đường dậy sóng cũng dần lắng xuống, chỉ còn cơn mưa trên bầu trời vẫn đang rơi, như nước mắt của Long Vương.
...
Đinh Hương và Triệu Xuyến lên thuyền, vừa rời khỏi bờ đã thấy một con thuyền áp sát. Trên thuyền có người nói: "Trời sắp mưa lớn, hai cô là con gái chèo thuyền chậm lắm, chi bằng lên thuyền tôi đi! Tôi là vận động viên, chèo nhanh hơn!"
Lại là Park Seong Gong.
"Thật đúng là âm hồn bất tán!" Triệu Xuyến lẩm bẩm.
Đinh Hương nói: "Đừng để ý hắn, chèo nhanh lên."
Nhưng hai cô ấy là con gái lại ít khi chèo thuyền, làm sao nhanh bằng Park Seong Gong. Chỉ một lát sau, hắn đã đuổi kịp.
Park Seong Gong cười ha hả: "Xem các cô chạy đi đâu!"
"Này, anh không biết xấu hổ à?" Triệu Xuyến mắng.
Park Seong Gong chèo thuyền lao tới, "rầm" một tiếng, đụng mạnh vào thuyền của hai cô khiến con thuyền lắc lư dữ dội. Hai cô gái luống cuống, không biết xử lý thế nào.
Việc chèo thuyền rối loạn nên không còn điều khiển được thuyền nữa, khiến nó xoay vòng vòng trên mặt nước.
Park Seong Gong cười ha hả.
Đinh Hương và Triệu Xuyến cố gắng giữ ổn định con thuyền, chật vật quay đầu lại để tránh né, nhưng có hai chiếc thuyền khác đang tiến tới từ hai hướng, chặn đường đi của các cô.
Park Seong Gong cười he he: "Các cô không chạy thoát được đâu!"
Đinh Hương và Triệu Xuyến xoay đầu thuyền, chèo về phía Tam Đàm Ấn Nguyệt. Quanh Tam Đàm Ấn Nguyệt có một vòng phao nổi, dùng để nhắc nhở thuyền du lịch không được đến quá gần.
Hai người định chèo dọc theo vòng phao, đi vòng quanh Tam Ấn Nguyệt để tránh sự quấy rối từ Park Seong Gong và những kẻ mà hắn dẫn theo. Nhưng vì không có kinh nghiệm, cả hai chèo thuyền không nhịp nhàng, loay hoay mãi mà tốc độ vẫn chậm hơn người khác chèo một mình.
Park Seong Gong và hai chiếc thuyền khác đuổi tới, ép họ từ ba hướng. Bốn chiếc thuyền va vào nhau, vượt qua vòng phao nổi, lao thẳng vào Tam Đàm Ấn Nguyệt, “rầm” một tiếng, đâm vào tháp đá.
Thuyền của Đinh Hương và Triệu Xuyến bị lật, cả hai rơi xuống nước.
Park Seong Gong ngồi trên thuyền, nhìn hai cô gái chới với trong nước, cười lớn.
"Sư huynh, mau xuống cứu đi, làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
"Đợi một lát rồi cứu, để họ bơi thêm chút nữa, đợi khi họ kiệt sức thì cứu, hahaha!"
Không ai để ý rằng tháp đá bị thuyền đâm đã nghiêng đi, đang từ từ đổ xuống mặt nước.
Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng rồng gầm, đầu óc bỗng chốc đau nhức như muốn nổ tung.
Sau đó, ở trung tâm khu vực tam giác đều với cạnh dài 62 mét giữa ba tháp đá, mặt nước xuất hiện một xoáy nước, một luồng hơi nước nhạt bốc lên trời.
"Mau nhìn kìa, lốc xoáy nước!" Một người đứng ở bờ hồ xa xa cầm ô, phấn khích chỉ vào hồ và hét lớn.
Nhưng mưa gió nhanh chóng trở nên lớn hơn, tầm nhìn mờ mịt chỉ trong chốc lát. Mặt hồ trở nên mịt mù, một màu xám xịt.
Đinh Hương và Triệu Xuyến lập tức bị cuốn vào xoáy nước.
Thuyền của Park Seong Gong lởn vởn trên mép xoáy nước. Hắn kinh hoàng nhìn cột xoáy nước ngất trời, chỉ khi ở gần mới cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đó.
''Sư huynh, chạy mau!''
Người trên hai chiếc thuyền khác hét lên.
Tiếng của bọn họ hoàn toàn chìm trong mưa gió.
Ba chiếc thuyền dốc hết sức chèo ra ngoài, nhưng dù họ dùng toàn bộ sức lực, vẫn không thể thoát khỏi lực hút mãnh liệt của cột xoáy nước.
Cơn gió xoáy bắt đầu xâu xé bọn họ từng chút một. Đầu tiên là thuyền vỡ vụn, từng mảnh bay lên không trung; tiếp đó là quần áo, bị xé thành từng mảnh; tóc, da, từng mảng bị xé khỏi cơ thể, máu tươi hóa thành hơi nước, bị cột nước nuốt chửng...
Họ tuyệt vọng nhìn thân thể mình bị xé rách từng chút một...
Một bóng rồng trắng từ trong xoáy nước thò ra, dọc theo cột xoáy nước, lao thẳng lên trời.
Khi nửa thân rồng vươn lên khỏi mặt nước, nó ngửa mặt lên trời, cất tiếng gầm dài để trút nỗi phẫn uất bị trấn áp suốt nghìn năm.
Lửa giận đi đôi với mưa gió, chuẩn bị trút xuống thành phố lớn xinh đẹp này.
Nó muốn cả thành phố hàng triệu người phải chôn cùng quá khứ của nó.
Nhưng đúng lúc đó, trong gió mưa vang lên một tiếng niệm Phật:
''A Di Đà Phật!''
Một hòa thượng xuất hiện trên không trung, ngồi xếp bằng giữa hư không, hai tay chắp lại.
Không gian bốn phương như đông cứng lại. Bạch Long cảm thấy trên đầu như có một ngọn núi khổng lồ đang đè xuống.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hai sừng rồng đâm thẳng về phía hòa thượng.
Tiếng nổ ầm vang lên, sấm chớp lóe sáng trong cơn bão, hư không rung chuyển, thậm chí những dãy núi Thiên Mục kéo dài nghìn dặm ở phía xa cũng dường như không còn vững.
Sức mạnh của cự long quá lớn, dù Trí Nhẫn có tu vi nghìn năm, vẫn không thể một mình trấn áp được.
Ông ta giương hai tay ra ấn xuống, khiến tòa tháp đá đang đổ dưới nước lại được nâng lên.
Ba tòa tháp đá bắt đầu xoay quanh cự long, chuyển động ngược chiều với cột xoáy nước.
Nước ở tâm xoáy bắt đầu dậy sóng.
Thân rồng chịu sức kéo từ sức mạnh trận pháp, sức mạnh bứt phá đã giảm đi phần nào.
Đáng tiếc, không có tháp Lôi Phong ở phía nam để trấn áp, sức mạnh từ dãy núi Thiên Mục không thể hoàn toàn được sử dụng, mà trận pháp ở Tam Đàm Ấn Nguyệt đã bị phá hủy, thần long đã xuất thế, chỉ dựa vào trận này không thể trấn áp được nó.
Trí Nhẫn biết rằng càng kéo dài càng tồi tệ hơn.
Ông ta trầm ngâm nhìn về phía đảo Tiểu Doanh Châu, nhìn vào cành cây gãy, nhìn bông hoa rơi trên bùn lầy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, như muốn dùng hơi thở này để cảm nhận hơi ấm cuối cùng của mưa gió nhân gian.
Sau đó, ông ta chắp hai tay lại, miệng lặng lẽ niệm chú.
Máu từ mũi, khóe miệng, mắt, và tai của ông ta chảy ra, hóa thành chất lỏng màu vàng nhạt, bao phủ khuôn mặt, toàn thân của ông ta.
Xung quanh ông ta, hơi nước ngưng tụ, nở ra những đóa hoa sen vàng.
Trong thoáng chốc, bầu trời ngập tràn ánh kim, Phật quang chiếu rọi khắp nơi.
Ba tòa tháp đá đột nhiên tăng tốc xoay nhanh, một thân Phật bằng vàng được bao bọc bởi hoa sen hạ xuống.
Thần long phát ra một tiếng gầm ai oán, thân rồng nhanh chóng rơi xuống, chìm vào nước.
...
Cơn mưa ở hồ Tiền Đường như thác đổ, đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Sau cơn mưa, khi trời trong trở lại, bầu trời xuất hiện một dải cầu vồng rực rỡ khác thường.
Ba tòa tháp đá ở Tam Đàm Ấn Nguyệt vẫn lặng lẽ đứng đó, mọi người cũng không hay biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Khi du khách một lần nữa lên đảo, chỉ thấy bên bờ có một hòa thượng, mắt nhắm, đầu cúi, tựa như tượng bùn.
Trong tay vị hòa thượng nắm chặt một đóa hoa dính đầy bùn lầy.
Tiền Đường nhiều hòa thượng, tượng bùn này không khiến người ta chú ý, ngược lại, chuyện mấy vận động viên Nam Cao Ly chết đuối khi bơi trên hồ lại gây xôn xao một thời gian. Nhưng điều đó cũng không làm giảm sự nhiệt tình của người Tiền Đường, cũng không ảnh hưởng đến lễ bế mạc thành công của đại hội thể thao quốc tế.
Tiền Đường, vẫn phồn hoa như trước.
Trên hồ Tiền Đường, câu chuyện về tài tử giai nhân vẫn tiếp tục diễn ra, năm này qua năm khác.
...
Lý Dục Thần nhìn mũi tên màu vàng trong tay Mitarai Kagami, cuối cùng cũng hiểu rằng bản thân đã rơi vào một cái bẫy.
Người Đông Doanh luôn khao khát có được cây cung Tiền Vương nhưng không thành, giờ đây, chính anh lại tự tay dâng cây cung Tiền Vương đến trước mặt họ.
Tình yêu ngàn năm, chờ đợi qua bao kiếp luân hồi, so với tính mạng của hàng triệu người dân Tiền Đường, cái nào nặng hơn, cái nào nhẹ hơn?
Không, không phân nặng nhẹ.
Đều là tình yêu cả!
Tình yêu dành cho người thương, tình yêu dành cho thế nhân, đều là tu hành của Phật.
Không phụ Như Lai, không phụ người, người cũng chính là Như Lai!
Ngụm máu tươi văng dưới đất kia, đỏ thẫm, như tình yêu mà tôi đã dành cho em, thấm vào lòng đất, vĩnh viễn không phai.
Khi Trí Nhẫn ngồi xuống, một tiếng kêu ai oán không cam lòng vang lên trong đầu ông ta. Mặt hồ Tiền Đường dậy sóng cũng dần lắng xuống, chỉ còn cơn mưa trên bầu trời vẫn đang rơi, như nước mắt của Long Vương.
...
Đinh Hương và Triệu Xuyến lên thuyền, vừa rời khỏi bờ đã thấy một con thuyền áp sát. Trên thuyền có người nói: "Trời sắp mưa lớn, hai cô là con gái chèo thuyền chậm lắm, chi bằng lên thuyền tôi đi! Tôi là vận động viên, chèo nhanh hơn!"
Lại là Park Seong Gong.
"Thật đúng là âm hồn bất tán!" Triệu Xuyến lẩm bẩm.
Đinh Hương nói: "Đừng để ý hắn, chèo nhanh lên."
Nhưng hai cô ấy là con gái lại ít khi chèo thuyền, làm sao nhanh bằng Park Seong Gong. Chỉ một lát sau, hắn đã đuổi kịp.
Park Seong Gong cười ha hả: "Xem các cô chạy đi đâu!"
"Này, anh không biết xấu hổ à?" Triệu Xuyến mắng.
Park Seong Gong chèo thuyền lao tới, "rầm" một tiếng, đụng mạnh vào thuyền của hai cô khiến con thuyền lắc lư dữ dội. Hai cô gái luống cuống, không biết xử lý thế nào.
Việc chèo thuyền rối loạn nên không còn điều khiển được thuyền nữa, khiến nó xoay vòng vòng trên mặt nước.
Park Seong Gong cười ha hả.
Đinh Hương và Triệu Xuyến cố gắng giữ ổn định con thuyền, chật vật quay đầu lại để tránh né, nhưng có hai chiếc thuyền khác đang tiến tới từ hai hướng, chặn đường đi của các cô.
Park Seong Gong cười he he: "Các cô không chạy thoát được đâu!"
Đinh Hương và Triệu Xuyến xoay đầu thuyền, chèo về phía Tam Đàm Ấn Nguyệt. Quanh Tam Đàm Ấn Nguyệt có một vòng phao nổi, dùng để nhắc nhở thuyền du lịch không được đến quá gần.
Hai người định chèo dọc theo vòng phao, đi vòng quanh Tam Ấn Nguyệt để tránh sự quấy rối từ Park Seong Gong và những kẻ mà hắn dẫn theo. Nhưng vì không có kinh nghiệm, cả hai chèo thuyền không nhịp nhàng, loay hoay mãi mà tốc độ vẫn chậm hơn người khác chèo một mình.
Park Seong Gong và hai chiếc thuyền khác đuổi tới, ép họ từ ba hướng. Bốn chiếc thuyền va vào nhau, vượt qua vòng phao nổi, lao thẳng vào Tam Đàm Ấn Nguyệt, “rầm” một tiếng, đâm vào tháp đá.
Thuyền của Đinh Hương và Triệu Xuyến bị lật, cả hai rơi xuống nước.
Park Seong Gong ngồi trên thuyền, nhìn hai cô gái chới với trong nước, cười lớn.
"Sư huynh, mau xuống cứu đi, làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
"Đợi một lát rồi cứu, để họ bơi thêm chút nữa, đợi khi họ kiệt sức thì cứu, hahaha!"
Không ai để ý rằng tháp đá bị thuyền đâm đã nghiêng đi, đang từ từ đổ xuống mặt nước.
Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng rồng gầm, đầu óc bỗng chốc đau nhức như muốn nổ tung.
Sau đó, ở trung tâm khu vực tam giác đều với cạnh dài 62 mét giữa ba tháp đá, mặt nước xuất hiện một xoáy nước, một luồng hơi nước nhạt bốc lên trời.
"Mau nhìn kìa, lốc xoáy nước!" Một người đứng ở bờ hồ xa xa cầm ô, phấn khích chỉ vào hồ và hét lớn.
Nhưng mưa gió nhanh chóng trở nên lớn hơn, tầm nhìn mờ mịt chỉ trong chốc lát. Mặt hồ trở nên mịt mù, một màu xám xịt.
Đinh Hương và Triệu Xuyến lập tức bị cuốn vào xoáy nước.
Thuyền của Park Seong Gong lởn vởn trên mép xoáy nước. Hắn kinh hoàng nhìn cột xoáy nước ngất trời, chỉ khi ở gần mới cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đó.
''Sư huynh, chạy mau!''
Người trên hai chiếc thuyền khác hét lên.
Tiếng của bọn họ hoàn toàn chìm trong mưa gió.
Ba chiếc thuyền dốc hết sức chèo ra ngoài, nhưng dù họ dùng toàn bộ sức lực, vẫn không thể thoát khỏi lực hút mãnh liệt của cột xoáy nước.
Cơn gió xoáy bắt đầu xâu xé bọn họ từng chút một. Đầu tiên là thuyền vỡ vụn, từng mảnh bay lên không trung; tiếp đó là quần áo, bị xé thành từng mảnh; tóc, da, từng mảng bị xé khỏi cơ thể, máu tươi hóa thành hơi nước, bị cột nước nuốt chửng...
Họ tuyệt vọng nhìn thân thể mình bị xé rách từng chút một...
Một bóng rồng trắng từ trong xoáy nước thò ra, dọc theo cột xoáy nước, lao thẳng lên trời.
Khi nửa thân rồng vươn lên khỏi mặt nước, nó ngửa mặt lên trời, cất tiếng gầm dài để trút nỗi phẫn uất bị trấn áp suốt nghìn năm.
Lửa giận đi đôi với mưa gió, chuẩn bị trút xuống thành phố lớn xinh đẹp này.
Nó muốn cả thành phố hàng triệu người phải chôn cùng quá khứ của nó.
Nhưng đúng lúc đó, trong gió mưa vang lên một tiếng niệm Phật:
''A Di Đà Phật!''
Một hòa thượng xuất hiện trên không trung, ngồi xếp bằng giữa hư không, hai tay chắp lại.
Không gian bốn phương như đông cứng lại. Bạch Long cảm thấy trên đầu như có một ngọn núi khổng lồ đang đè xuống.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hai sừng rồng đâm thẳng về phía hòa thượng.
Tiếng nổ ầm vang lên, sấm chớp lóe sáng trong cơn bão, hư không rung chuyển, thậm chí những dãy núi Thiên Mục kéo dài nghìn dặm ở phía xa cũng dường như không còn vững.
Sức mạnh của cự long quá lớn, dù Trí Nhẫn có tu vi nghìn năm, vẫn không thể một mình trấn áp được.
Ông ta giương hai tay ra ấn xuống, khiến tòa tháp đá đang đổ dưới nước lại được nâng lên.
Ba tòa tháp đá bắt đầu xoay quanh cự long, chuyển động ngược chiều với cột xoáy nước.
Nước ở tâm xoáy bắt đầu dậy sóng.
Thân rồng chịu sức kéo từ sức mạnh trận pháp, sức mạnh bứt phá đã giảm đi phần nào.
Đáng tiếc, không có tháp Lôi Phong ở phía nam để trấn áp, sức mạnh từ dãy núi Thiên Mục không thể hoàn toàn được sử dụng, mà trận pháp ở Tam Đàm Ấn Nguyệt đã bị phá hủy, thần long đã xuất thế, chỉ dựa vào trận này không thể trấn áp được nó.
Trí Nhẫn biết rằng càng kéo dài càng tồi tệ hơn.
Ông ta trầm ngâm nhìn về phía đảo Tiểu Doanh Châu, nhìn vào cành cây gãy, nhìn bông hoa rơi trên bùn lầy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, như muốn dùng hơi thở này để cảm nhận hơi ấm cuối cùng của mưa gió nhân gian.
Sau đó, ông ta chắp hai tay lại, miệng lặng lẽ niệm chú.
Máu từ mũi, khóe miệng, mắt, và tai của ông ta chảy ra, hóa thành chất lỏng màu vàng nhạt, bao phủ khuôn mặt, toàn thân của ông ta.
Xung quanh ông ta, hơi nước ngưng tụ, nở ra những đóa hoa sen vàng.
Trong thoáng chốc, bầu trời ngập tràn ánh kim, Phật quang chiếu rọi khắp nơi.
Ba tòa tháp đá đột nhiên tăng tốc xoay nhanh, một thân Phật bằng vàng được bao bọc bởi hoa sen hạ xuống.
Thần long phát ra một tiếng gầm ai oán, thân rồng nhanh chóng rơi xuống, chìm vào nước.
...
Cơn mưa ở hồ Tiền Đường như thác đổ, đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Sau cơn mưa, khi trời trong trở lại, bầu trời xuất hiện một dải cầu vồng rực rỡ khác thường.
Ba tòa tháp đá ở Tam Đàm Ấn Nguyệt vẫn lặng lẽ đứng đó, mọi người cũng không hay biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Khi du khách một lần nữa lên đảo, chỉ thấy bên bờ có một hòa thượng, mắt nhắm, đầu cúi, tựa như tượng bùn.
Trong tay vị hòa thượng nắm chặt một đóa hoa dính đầy bùn lầy.
Tiền Đường nhiều hòa thượng, tượng bùn này không khiến người ta chú ý, ngược lại, chuyện mấy vận động viên Nam Cao Ly chết đuối khi bơi trên hồ lại gây xôn xao một thời gian. Nhưng điều đó cũng không làm giảm sự nhiệt tình của người Tiền Đường, cũng không ảnh hưởng đến lễ bế mạc thành công của đại hội thể thao quốc tế.
Tiền Đường, vẫn phồn hoa như trước.
Trên hồ Tiền Đường, câu chuyện về tài tử giai nhân vẫn tiếp tục diễn ra, năm này qua năm khác.
...
Lý Dục Thần nhìn mũi tên màu vàng trong tay Mitarai Kagami, cuối cùng cũng hiểu rằng bản thân đã rơi vào một cái bẫy.
Người Đông Doanh luôn khao khát có được cây cung Tiền Vương nhưng không thành, giờ đây, chính anh lại tự tay dâng cây cung Tiền Vương đến trước mặt họ.
Bình luận facebook