• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (57 Viewers)

  • Chương 254-260

Chương 254: Tôi không thua

Bà ta khẽ thở dài một hơi, không quay đầu, không nhìn Lý Dục Thần nữa.

Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Dục Thần đã thua.

Một chiêu, đã hoàn thành.

Nhưng chiêu này đâu có gây tổn thương gì cho Lê Chấn Đông? Ngay cả gãi ngứa cũng không được tính!

Người duy nhất tỏ ra nghi hoặc với việc này là Chu Lợi Quân.

Chu Lợi Quân đã tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần thi triển thuật pháp.

Cảnh tượng tay cầm ánh sáng, đến nay vẫn khắc sâu trong đầu gã ta.

Cũng chỉ có một lá bùa của Thanh Huyền đạo trưởng, triệu hồi thiên lôi, mới có thể miễn cưỡng vượt qua.

Gã ta tin rằng hôm nay Lý Dục Thần sẽ rất thảm, nhưng không phải vì Thiết Bố Sam này, mà là vì Thanh Huyền đạo trưởng.

Nhưng gã ta nhìn không hiểu, một chưởng nhẹ tênh của Lý Dục Thần có nghĩa là gì?

Phùng Thiên Minh chắp tay với Thẩm Bỉnh Nguyên, nói: “Ông Thẩm, hôm nay để mọi người cười chê rồi”.

Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Ông hai Phùng, có lẽ là cậu Lý muốn đùa mọi người, hay là thế này đi, chuyện vừa nãy, mọi người coi như trò đùa. Ông hai làm theo điều kiện đã đàm phán trước đó, bán cổ phần cho tổng giám đốc Liên đi”.

Liên Khởi Dung lập tức nhảy lên: “Thế làm sao được? Ở chỗ ông Thẩm trước nay đều nói một là một, chỉ cần chuyện đã định, chưa từng nghe nói có người hối hận, sao ông Thẩm, muốn phá vỡ quy tắc này sao?”

Sắc mặt của Thẩm Bỉnh Nguyên hơi khó coi. Vốn dĩ ông ta muốn làm người trung gian, điều đình một chút, mọi người cũng không cần trở mặt.

Nhưng Liên Khởi Dung nói như vậy cũng không sai.

Quy tắc, không thể phá, một khi phá quy tắc, sau này buổi họp của ba tỉnh sẽ không tổ chức được, uy tín của nhà họ Thẩm cũng tổn hại.

Ông ta nhìn sang Phùng Thiên Minh.

Phùng Thiên Minh nói: “Yên tâm đi ông Thẩm, tôi sẽ không làm khó ông. Phùng Thiên Minh tôi không có gì khác, nhưng vẫn có hai chữ uy tín. Chuyện đã định trước, đương nhiên tôi sẽ làm theo. Theo điều kiện mà cậu Lý vừa nói, chốc nữa chúng ta sẽ ký hợp đồng”.

“Thế còn tạm!”, Liên Khởi Dung lạnh lùng hừ một tiếng.

Thẩm Bỉnh Nguyên gật đầu, định tuyên bố kết thúc.

Đương nhiên, trước khi tuyên bố, phải hỏi hai người trong cuộc đấu võ trước.

Tuy đôi mắt của mọi người sáng rõ, nhìn rất rõ, theo như đã hẹn một chiêu, Lý Dục Thần chắc chắn thua.

Nhưng Thẩm Bỉnh Nguyên vẫn hỏi: “Cậu Lý, một chiêu đã hết, thắng thua đã rõ, nếu cậu không có ý kiến gì, chúng ta thực hiện theo điều kiện”.

Lý Dục Thần nói: “Có ý kiến khác hay không, ông nên hỏi người bị thua, chứ không phải hỏi tôi”.

“Cái gì?”

Thẩm Bỉnh Nguyên không hiểu nhìn Lý Dục Thần.

Không chỉ ông ta, tất cả mọi người đều đầy nghi hoặc.

Người bị thua?

Chẳng lẽ là Lê Chấn Đông thua?

Nhưng không thể nào.

Người ta vẫn khỏe mạnh đứng ở đó.

Trừ phi mọi người đều mù mắt.

Thẩm Bỉnh Nguyên hơi nổi giận, hỏi: “Cậu Lý, cậu nói ai thua?”

“Đương nhiên là ông ta”, Lý Dục Thần chỉ vào Lê Chấn Đông.

Liên Khởi Dung cười nói: “Cậu nhóc, cậu ngốc thật, hay là trêu đùa chúng tôi như kẻ ngốc? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, những người ở đây là ai, có tin hôm nay cậu không ra khỏi tòa nhà này không? Chưởng môn Lê, cậu ta nói ông thua, nếu ông không dạy bảo cậu ta, tôi cũng không nhìn nổi!”

Lê Chấn Đông ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, tôi thua? Làm sao tôi có thể thua? Ha ha ha…”

Đột nhiên, tiếng cười của Lê Chấn Đông đột ngột dừng lại, phụt một tiếng, phun ra máu tươi, sau đó ngửa mặt đổ ngã.

Lần này, mọi người đều ngẩn người.

Liên Khởi Dung càng kinh hồn bạt vía.

Hai bóng người trên bàn tròn bay lên gần như cùng lúc đến bên cạnh Lê Chấn Đông.

Chính là nho sĩ của Từ Thông đưa đến là ông lão họ Liêu của Tiêu Thập Nương đưa đến.

Hai người ngồi xuống, mỗi người bắt mạch một cánh tay của Lê Chấn Đông.

Sau đó lại cùng nhìn sang trước ngực Lê Chấn Đông.

Lúc này đôi mắt Lê Chấn Đông trợn lên, lộ ra mắt trắng như cá chết, trong miệng nhỏ máu tươi, hơi thở yếu ớt.

Nho sĩ điểm mấy huyệt vị trên người Lê Chấn Đông.

Còn chú Liêu đưa tay sờ, lấy ra một châm vàng trong huyệt đản trung trước ngực Lê Chấn Đông, chính là cây châm của Lý Dục Thần lấy ra, nói là làm vũ khí.

“Châm vàng phá huyệt!”

Hai người cùng kinh hãi, nhìn sang Lý Dục Thần.
Chương 255: Châm vàng phá huyệt

“Cậu là con cháu y thánh?”

Nghe thấy con cháu y thánh, những người đang ngồi đều kinh ngạc không thôi.

Thẩm Minh Xuân lập tức nhớ đến chuyện Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Lâm, lúc đó ông cụ Lâm đã rơi vào tình trạng nguy cấp, ngay cả đội chuyên gia mời đến từ Tiền Đường và Thân Châu cũng nói không cứu được, Lý Dục Thần chỉ cắm một cây châm, thì đã chữa khỏi, cuối cùng hai chuyên gia đều bái anh làm thầy.

Thẩm Minh Xuân nghe Lâm Thu Phượng nói, Lâm Thu Phượng lại nghe Nghiêm Tuệ Mẫn nói. Thẩm Minh Xuân vẫn cho rằng là tin bịa đặt, là Nghiêm Tuệ Mẫn bịa ra chuyện này để tìm thân phận hợp lý cho chàng rể nghèo.

Chẳng lẽ là thật?

Đôi mắt của Tiêu Thập Nương phát sáng, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như nhìn thấy bảo bối.

Phùng Thiên Minh cũng ngây ra như khúc gỗ.

Trong lòng vui mừng điên cuồng, và có chút hổ thẹn vì đã không tin tưởng Lý Dục Thần.

Đôi mắt mọi người đều sáng rõ, lần này, bọn họ còn nhìn thấy rõ kết quả thắng thua hơn vừa nãy, chỉ là thua thắng đã đảo ngược lại.

Thẩm Bỉnh Nguyên chấn hãi trong lòng, tuyên bố nói: “Trận này, ông hai Phùng thắng”.

“Không thể nào!”, Liên Khởi Dung điên cuồng kêu lên: “Không thể nào! Cậu ta dựa vào cái gì mà thắng? Chỉ một cây châm này thì có thể phá được Thiết Bố Sam? Tôi không tin! Nhất định là cậu ta đã dùng tà thuật gì, hoặc là hạ độc, đúng, hạ độc! Chắc chắn là hạ độc!”

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng hơi nghi hoặc, nhìn sang Lý Dục Thần, nói:

“Cậu Lý, vừa nãy tôi đã nói quy tắc, là không được dùng độc. Bây giờ tôi phải mang châm của cậu đi xét nghiệm, nếu kiểm tra ra có độc…”

Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Muốn xét nghiệm, cứ tự nhiên, nhưng thực sự không cần rắc rối như vậy, các ông hỏi bản thân chưởng môn Lê, thì biết là có độc hay không”.

“Ồ?”

Thẩm Bỉnh Nguyên nhìn sang Lê Chấn Đông.

Lúc này, Lê Chấn Đông đã dần dần tỉnh lại, được người khác dìu đỡ, ngồi dưới đất thở hổn hển.

Ông ta ủ rũ nói với Liên Khởi Dung: “Tổng giám đốc Liên, xin lỗi, tôi thua rồi. Cậu Lý này không dùng độc”.

Rồi nhìn sang Lý Dục Thần, ôm quyền: “Cậu Lý, một cây châm vàng đã phá Kim Chung Tráo của tôi, Lê mỗ bái phục!”

Lý Dục Thần thấy ông ta thẳng thắn, cũng ôm quyền nói: “Chưởng môn Lê khách sáo rồi. Thực ra là chút thủ đoạn thôi. Thiết Bố Sam của ông đã luyện đến tinh xảo, công phu ngoại gia muốn tiến vào Hóa Kình có một trở ngại, trở ngại này chưa phá được, trung đan điền và hạ đan điền của ông sẽ không thể thông suốt. Hoành Luyện dựa hết vào chân khí chống đỡ, ông không phát công còn tốt, một khi phát công, châm của tôi đâm vào huyệt đản trung của ông, giải phóng chân khí của ông. Lúc đầu ông không phát hiện ra, nhưng vừa nãy ông cười, thì sẽ mất khí, bị nội thương”.

Lê Chấn Đông hiểu ra: “Thì ra là vậy”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi có người bạn luyện Chu Sa Chưởng, tình trạng gần giống như ông, dạo này tôi dạy ông ấy một bộ pháp chỉ dẫn, đã sắp đột phá. Có cơ hội, các ông có thể giao lưu”.

“Chu Sa Chưởng ?”, Lê Chấn Đông kinh ngạc nói: “Chu Sa Chưởng có thể luyện đến cảnh giới này, thiên hạ không có mấy người, bạn của cậu, chẳng lẽ là Phật Cười Vương thiết thủ?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đúng thế”.

Lê Chấn Đông nhận thua, Liên Khởi Dung mặc dù không phục, nhưng ở đây là địa bàn của nhà họ Thẩm, lại có nhiều đại lão đang nhìn, ông ta cũng không dám không giữ lời.

Dưới sự chủ trì giám sát của Thẩm Bỉnh Nguyên, Liên Khởi Dung và Phùng Thiên Minh đã ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Liên Khởi Dung chuyển nhượng không hoàn lại cổ phần của phim trường cho Phùng Thiên Minh.

Lúc ký tên, ánh mắt Liên Khởi Dung lóe lên tia âm độc, quăng bút, ném lại một câu: “Ông hai Phùng, dạ dày lớn quá cũng không tốt, cẩn thận đau bụng, rồi lại nôn ra!”

Lần này, mọi người đã nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt khác.

Sắc mặt Thẩm Minh Xuân vô cùng khó coi.

Vốn tưởng rằng Lý Dục Thần sẽ phải nhục nhã, không ngờ thực sự dùng một chiêu đã đánh bại Lê Chấn Đông.

Tuy dùng châm vàng phá huyệt, có chút thủ đoạn, nhưng cũng là bản lĩnh thật.

Tiêu Thập Nương lấy châm vàng từ trong tay ông lão họ Liêu, khoan thai đi đến trước mặt Lý Dục Thần, đích thân trả lại cho Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhận lấy châm vàng, nói một tiếng: “Cảm ơn”.

Tiêu Thập Nương không nói gì, chỉ cười xinh đẹp, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Chương 256: Đàm phán tranh chấp

Lý Dục Thần cũng cảm thấy nụ cười của bà ta ẩn giấu rất nhiều hàm ý.

Chuyện này coi như đã kết thúc, tiếp sau đó là tranh chấp giữa Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang ở Huy Châu.

Mâu thuẫn của họ chủ yếu là tranh đoạt quyền khai thác mấy con đường cổ thương và một số khoáng sản tài nguyên ở gần đây.

Loại tranh chấp lợi ích này vốn rất dễ giải quyết, thông thường đều gác lại tranh luận, cùng khai thác, cùng hưởng lợi.

Dưới sự hòa giải của Thẩm Bỉnh Nguyên, phần lớn vấn đề đều được giải quyết, nhưng mâu thuẫn cuối cùng tập trung vào một khoáng sản trong đó.

Khu khoáng sản này nằm trong địa phận Huy Châu, nhưng mạch khoáng ngầm kéo dài đến thành phố Tuyên.

Hoàng Định Bang muốn lấy toàn bộ ngọn núi có khu khoáng sản đó, vấn đề là, ở đó vừa hay có khu mộ của nhà họ Tiêu, cho nên nhà họ Tiêu vẫn luôn từ chối, không có cơ hội thương lượng.

Hoàng Định Bang đề xuất, muốn làm theo quy tắc giang hồ, đấu võ hoặc đánh cược.

Ông ta vô cùng tự tin với Thanh Huyền đạo trưởng bên cạnh.

Nhưng chuyện này vô cùng đặc biệt, không phải tranh chấp kinh tế và địa bàn bình thường, mà là liên quan đến mộ tổ của nhà người ta.

“Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này e rằng không dễ đánh cược”, Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Bất luận thế nào, ép người ta dời mộ, cũng không hợp đạo nghĩa giang hồ”.

Hoàng Định Bang bất mãn nói: “Ông Thẩm, tôi coi trọng uy tín của ông Thẩm, trước nay luôn công bằng mới muốn đến đây giải quyết vấn đề. Nhưng nếu ông nói như vậy, có phải hơi thiên vị không? Chuyện của người khác, đều có thể đấu cược, tại sao đến nhà họ Tiêu thì lại không hợp đạo nghĩa giang hồ? Tôi cũng không nói bắt nhà họ Tiêu di dời mộ, đó là bảo địa phong thủy, ai cũng biết. Tôi chỉ khai thác khoáng sản dưới lòng đất, mộ trên mặt đất vẫn có thể giữ lại mà. Người nhà họ Tiêu muốn thăm mộ, tôi cũng sẽ không ngăn cản”.

Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng: “Ông Hoàng nói đùa gì vậy, ông đào dưới lòng đất, còn gọi là bảo địa phong thủy sao?”

Hoàng Định Bang cười he he nói: “Tôi có thể xây một địa cung dưới lòng đất cho tổ tông các người, đến lúc đó các người mang nhiều bảo bối đến, thì là mộ đế vương rồi”.

Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc, nói: “Hoàng Định Bang, tóm lại nói gì thì mảnh đất của mộ tổ nhà tôi không thể cho ông được”.

Hoàng Định Bang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy tôi cũng nói một câu, mảnh đất này, tôi phải có, các người không nhường cũng không được”.

Mùi thuốc súng hai bên càng lúc càng nồng, đồng thời mọi người nhìn sang Thẩm Bỉnh Nguyên, muốn xem ông ta sẽ xử lý thế nào.

Thẩm Bỉnh Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Tổng giám đốc Hoàng, nói câu công bằng, sự hưng thịnh phồn vinh của một gia tộc đều dựa vào tổ tông che chở, Hoa Hạ ta từ xưa đã coi trọng đạo hiếu, ép người ta dời mộ, là hành động bất nhân bất nghĩa. Một khoáng sản bình thường mà thôi, cũng không phải vàng bạc đất hiếm, có thể thương lượng một cái giá, tôi đề nghị, cho nhà họ Tiêu bồi thường một khoản tiền cho ông”.

Rồi lại nhìn sang Tiêu Thập Nương: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Hoàng người ta dù sao cũng đã đầu tư khoảng sản mấy năm, chắc chắn có tổn thất, các người bồi thường một chút cũng không quá đáng chứ”.

Tiêu Thập Nương nói: “Tôi đồng ý, chúng ta có thể mời bên thứ ba đánh giá giá trị của khoáng mạch này và lợi nhuận có thể sinh ra hàng năm, tôi sẽ bồi thường tổng số tiền lợi nhuận trong mười năm tiếp theo”.

“Tôi khinh!”, Hoàng Định Bang nhổ nước bọt: “Đánh giá? Bà đánh giá thế nào? Ai có thể đánh giá chuẩn được? Tôi nói khoáng sản trị giá mười tỉ, bà có trả tiền không?

Tiêu Thập Nương cau mày, không phải đàm phán nữa, mà là giở trò.

“Tổng giám đốc Hoàng, ông nói như vậy rất không có thành ý”, Thẩm Bỉnh Nguyên sầm mặt.

“Được, muốn thành ý phải không, cũng được, tôi mang đồ ra đổi”, Hoàng Định Bang nhìn Tiêu Thập Nương: “Tôi biết bố của bà, ông cụ Tiêu mắc bệnh, cần một cây côn luân thảo mới có thể cứu mạng”.

Vẻ mặt Tiêu Thập Nương biến sắc: “Ông có ý gì? Chẳng lẽ ông có?”

“Đúng thế, tôi vừa hay có nó”.
Chương 257: Côn luân thảo

Hoàng Định Bang mỉm cười, người trông như đạo sĩ bên cạnh ông ta lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn.

Khi Lý Dục Thần nghe thấy côn luân thảo, rất kinh ngạc.

Bởi vì anh biết côn luân thảo là thứ gì, loại cỏ này sinh trưởng ở đỉnh Côn Luân, có công hiệu vô cùng thần kỳ.

Khi anh ở đỉnh Thiên Đô, thường xuyên dạo chơi các núi lớn ở Côn Luân, vì vậy thường xuyên nhìn thấy.

Các môn phái hoặc tán tu của Côn Luân thường xuyên hái côn luân thảo dùng để luyện đan phối thuốc.

Nhưng côn luân thảo có dược tính cực hàn, không có dược liệu đặc biệt phối hợp, vốn không thể làm thuốc.

Chưa từng nghe nói người ở nhân gian đến nơi này, có được côn luân thảo.

Càng chưa từng nghe nói, loại bệnh nào cần côn luân thảo cứu mạng.

Lý Dục Thần nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ của đạo sĩ đó.

Đạo sĩ mở chiếc hộp, lộ ra một cây thực vật màu xanh nhạt, một luồng khí mát tỏa ra, lập tức cả phòng ngập hương thơm, tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái phấn chấn.

“Đây chính là côn luân thảo ư?”

Mọi người mở to đôi mắt, nhìn cây cỏ thần kỳ trong truyền thuyết.

“Đúng thế, đây chính là côn luân thảo”, đạo sĩ nói: “Mấy năm trước bần đạo dạo chơi núi Côn Luân, ngẫu nhiên hái được trên một ngọn núi”.

Dạo chơi núi Côn Luân?

Mọi người lập tức kinh sợ tôn kính đạo sĩ.

“Không biết phải xưng hô với đạo trưởng thế nào?”, Thẩm Bỉnh Nguyên hỏi.

“Bần đạo pháp hiệu là Thanh Huyền”.

Đạo sĩ vung phất trần, cảm giác như có tiên khí.

Lý Dục Thần không khỏi ngẩn người.

Thanh Huyền?

Anh từng nghe sư trưởng nói đến, Võ Đang có một vị Thanh Huyền đạo trưởng, rất nhiều năm trước đã đột phá tiên thiên, lên đỉnh Thiên Đô, sau này lại về Võ Đang.

Lý Dục Thần lại nhìn sang Thanh Huyền đạo trưởng này.

Trên người đạo sĩ có pháp lực khẽ dao động, nhưng không rõ ràng, hiển nhiên là tu vi không cao thâm.

Đương nhiên, nếu đúng là Thanh Huyền của Võ Đang, tu vi cao hơn Lý Dục Thần rất nhiều, anh không nhìn ra cũng rất bình thường.

Nhưng giữa đôi lông mày của người này lại có khí âm tà là thế nào?

Rõ ràng là vết tích để lại do tu tập thuật pháp âm tà nào đó, không thể giả được, Thanh Huyền đạo trưởng thực sự sao lại có khí tức như này?

Cho dù thời trẻ ông ta từng lầm đường lạc lối, ông ta đã đột phá tiên thiên, vốn sẽ không để lại vết tích tu hành ngày xưa.

Tiêu Thập Nương hình như hơi lo lắng, hỏi: “Thanh Huyền đạo trưởng, dám hỏi có bán côn luân thảo này không? Bố của tôi lâm bệnh nặng, cần gấp cỏ này cứu mạng, ông ra cái giá, hoặc là điều kiện gì cứ đề xuất, chỉ cần tôi có thể làm được”.

Hoàng Định Bang nói: “Tiêu đại nương tử, bây giờ thứ này là của tôi, bà phải hỏi tôi mới đúng”.

Vẻ mặt Tiêu Thập Nương khẽ biến sắc, cố gắng nở nụ cười: “Tổng giám đốc Hoàng, vậy coi như tôi cầu xin ông, nhường côn luân thảo cho tôi, ông ra cái giá đi”.

Hoàng Định Bang cười lớn ha ha: “Bán thì không thể bán, Tiêu đại nương tử là cành hoa của thành phố Tuyên, khiến bao nhiêu đàn ông thèm muốn, năm đó Hoàng Định Bang tôi cũng là một trong số người theo đuổi, tiếc là, Tiêu đại nương tử không vừa mắt với tôi”.

Ông ta nói xong nhìn sang Tiêu Thập Nương, ánh mắt khinh miệt.

“Tuy bây giờ đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn quyến rũ, càng tuyệt hơn trước đây, tôi vẫn thích như vậy!”

Ông ta nói lộ liễu như vậy, những người đang ngồi đều nghe ra ý của ông ta.

Rất nhiều người cau mày.

Những đại lão giang hồ này, luôn miệng nói đến đạo nghĩa giang hồ, rất khó chịu với cách nhân cơ hội lúc người khác gặp nguy.

Tiêu Thập Nương cúi đầu im lặng.

Ông lão bên cạnh trầm giọng nói: “Thập nương…”

Tiêu Thập Nương xua tay ngăn lại, sau đó cắn môi nói: “Tổng giám đốc Hoàng, chỉ cần ông chịu nhường côn luân thảo cho tôi, ông muốn tôi thế nào cũng được”.

“Thực sự thế nào cũng được sao?”, Hoàng Định Bang cười càng dâm đãng: “Tiêu Thập Nương, có phải bà đánh giá mình cao quá rồi phải không? Thực sự cho rằng bà vẫn là bà của hai mươi năm trước ư? Đã là hoa tàn rồi! Bà cho tôi tiền, tôi cũng không thèm lên giường với bà, ha ha ha!”

“Ông…”, vẻ mặt Tiêu Thập Nương lúc đỏ lúc trắng.

Ông lão bên cạnh vụt đứng ra.

“Chú Liêu!”, Tiêu Thập Nương giữ ông ta lại, sau đó nói với Hoàng Định Bang: “Tổng giám đốc Hoàng, rốt cuộc ông muốn thế nào mới chịu cho tôi côn luân thảo?”

Hoàng Định Bang cười nói: “Rất đơn giản, nhường mảnh đất mộ tổ nhà các người cho tôi, tôi sẽ cho bà côn luân thảo. Ngoài ra, tôi chịu thiệt một chút, ở cùng bà một đêm”.
Chương 258: Tôi ngứa mắt với ông

“Hoàng Định Bang, ông đừng quá đáng!”, Tiêu Thập Nương nói.

“Bà có thể không đồng ý, tôi cũng không ép bà”, Hoàng Định Bang xòe hai tay nhún vai: “Hôm nay ở địa bàn của ông Thẩm, mọi ngươi đều nói lý. Con người tôi coi trọng đạo lý nhất. Tóm lại, muốn mộ tổ hay là muốn cái mạng bố của bà, bà tự chọn đi”.

Đúng thế, chuyện này, tuy Hoàng Định Bang chẳng ra sao, những người đang ngồi như mấy người Thẩm Bỉnh Nguyên, Từ Thông, Phùng Thiên Minh đều coi thường ông ta.

Nhưng người ta cũng nói đúng, ông ta không ép người, mà bảo Tiêu Thập Nương tự lựa chọn.

Cho nên tuy Thẩm Bỉnh Nguyên là người chủ trì ở đây, cũng không thể nói gì.

“Thập Nương, chuyện này, cô không thể đồng ý”, ông lão họ Liễu nói.

“Nhưng bệnh của bố tôi…”

“Thập nương, cho dù cô không tiếc bản thân, cứu mạng ông cụ, nhưng nếu ông cụ biết mộ tổ không còn, cô lại bị tên khốn họ Hoàng ức hiếp, ông ấy cũng phải tức chết”.

Tiêu Thập Nương hiện vẻ mặt do dự.

Hoàng Định Bang nhìn Thanh Huyền đạo trưởng một cái.

Thanh Huyền đạo trưởng lập tức hiểu ý, giơ tay đóng nắp hộp đựng côn luân thảo lại.

“Các người đã không cần thì thôi vậy”.

“Đợi đã…”, Tiêu Thập Nương đưa tay ra, muốn ngăn lại, nhưng rồi do dự rụt tay về.

Hoàng Định Bang nhìn bà ta với mấy phần đắc ý nói: “Thập Nương, việc gì phải vậy chứ, mộ thì có thể di dời, mạng của ông cụ chỉ có một, không có chỗ để di chuyển, nếu người chết, thì cũng không còn nữa”.

Trước ngực Tiêu Thập Nương phập phồng dữ dội, hơi thở nặng nề, có thể nhìn ra dự giày vò trong lòng bà ta,

Hồi lâu sau, bà ta nói: “Được, tôi đồng ý với ông”.

Hoàng Định Bang cười nói: “Nên như vậy từ lâu rồi”.

“Thập Nương…”, ông lão họ Liễu còn muốn khuyên nhủ.

Tiêu Thập Nương hiện sự quyết đoán, lắc đầu với ông ta nói: “Chú Liêu, ý tôi đã quyết, chú đừng khuyên nữa. Chỉ hy vọng chuyện này đừng để bố của tôi biết. Còn về việc dời mộ, phiền chú Liêu giúp đỡ chọn một nơi tốt, đừng để liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu bất an dưới suối vàng”.

Ông lão họ Liêu hiện vẻ sợ hãi, sắc mặt đau thương, thở dài một hơi.

Hoàng Định Bang nói với Thẩm Bỉnh Nguyên: “Ông Thẩm, chuẩn bị hợp đồng đi”.

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng rất bất lực, chuyện này xảy ra ở đâu, truyền ra ngoài thì không dễ nghe, nhưng hai nhà đã đồng ý, ông ta cũng không có gì để nói.

Đang định cho người đi làm hợp đồng, bỗng nghe có người nói:

“Khoan đã”.

Người lên tiếng, chính là Lý Dục Thần.

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên anh.

“Cậu Lý, cậu có gì muốn nói”, Thẩm Bỉnh Nguyên hỏi.

“Cứu người, không nhất định phải dùng côn luân thảo”, Lý Dục Thần nói.

Tiêu Thập Nương ngẩn người, ông lão họ Liêu lập tức lộ vẻ vui mừng.

“Thập Nương, sao tôi lại quên mất! Cậu Lý này, là con cháu y thánh, chúng ta mời cậu Lý về, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của ông cụ!”

Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”

Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”

Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.

Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.

Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”

Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”

“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.

Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.

Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”

Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.

Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.

Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.

Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.
Chương 259: Ngũ lôi phù

“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”

Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.

Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.

Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”

Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:

“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”

Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.

Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.

Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.

Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.

Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.

Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.

Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.

Thanh Huyền đạo trưởng giận quá hóa thẹn, nói: “Cậu nhóc, cậu dám hủy tiên thảo của tôi!”

Trong lúc nói, một tấm bùa giấy đã kẹp giữa ngón tay ông ta.

Lúc nhìn thấy tấm bùa, Lý Dục Thần đã có cảm giác quen thuộc.

Không phải chú văn trên bùa, mà là khí tức của giấy bùa và chu sa.

Chất liệu của bùa này, giống với loại lấy được từ trong Thiên Tinh Quan, cũng giống với chất liệu bùa phong ấn Hồ Vân Thiên trong giếng Ngô Đồng Cư.

Thanh Huyền bóp bùa trong tay, nhưng không tấn công Lý Dục Thần, chỉ đứng ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ cao thâm khó lường.

Vừa nãy Chu Lợi Quân vừa nhìn thấy Thanh Huyền lôi kéo sấm sét, chính là dùng lá bùa này.

Đương nhiên, gã ta cũng từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Dục Thần.

Chỉ là so sánh ra, đạo thiên lôi ở hồ Chấn Trạch khiến người ta chấn hãi hơn.

Gã ta tin rằng, chỉ cần Thanh Huyền đạo trưởng sử dụng lôi phù, có thể đánh Lý Dục Thần một đòn chí mạng.

“Đạo trưởng, mau ném bùa vào hắn đi!”, Chu Lợi Quân không nhịn được vung cánh tay gãy, gân thịt vừa liền lại vẫn còn đau âm ỉ khiến gã ta hận đến cắn răng.

“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền vung phất trần: “Ông trời có đức hiếu sinh, tôi vứt xuống tấm bùa này, cậu ta sẽ bị diệt cả thần hồn”.

“Đạo trưởng, cậu ta đã hủy tiên thảo của ông, là cậu ta tự chuốc lấy”, Hoàng Định Bang vừa hận vừa tức.

“Đúng thế, đạo trưởng, mau diệt cậu ta đi, tên nhóc này rất tà môn, đừng để hắn ra tay trước”, Chu Lợi Quân thấy Thanh Huyền không ra tay, cũng phải lo lắng.

Lý Dục Thần nhìn Chu Lợi Quân một cái, toàn thân Chu Lợi Quân run lên, lập tức nổi da gà.

“Thanh Huyền đạo trưởng, không cần nhân từ với loại người này, đừng làm lỡ việc lớn của chúng ta!”, Hoàng Định Bang nhắc nhở nói.

Thanh Huyền khẽ gật đầu, nhưng vẫn không tấn công.

Ông ta khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, rồi lại nhìn Lý Dục Thần nói: “Cậu nhóc, cậu biết trong tay tôi là bùa gì không?”

Lý Dục Thần đúng là không biết thật, thủ pháp vẽ bùa các nhà có môn đạo riêng của mình, mỗi nhà cũng có cái tên riêng, có quỷ mới biết trong tay người khác là bùa gì.

Thấy anh ngẩn người, Thanh Huyền cho rằng anh không hiểu bùa chú, tỏ ra đắc ý nói: “Đây là ngũ lôi phù đặc chế của núi Long Hổ. Nghĩ núi Long Hổ, nổi tiếng thiên hạ bằng chính pháp ngũ lôi. Một khi phát động ngũ lôi phù, thu hút thiên lôi, mặc cho cậu có cơ thể kim cương, cũng chắc chắn bị diệt!”

“Ngũ lôi phù?”

Lý Dục Thần nghi hoặc nhìn bùa trong tay Thanh Huyền.

Đương nhiên anh biết ngũ lôi phù, Chính Nhất thiên sư rất giỏi ngũ lôi chính pháp.

Nhưng trên lá bùa này không hề có khí lôi điện, làm sao có thể thu hút thiên lôi?

Chỉ là Thanh Huyền này nói có sách mách có chứng, nhìn tác phong của ông ta, tiên phong đạo cốt, đương nhiên người khác sẽ tin là thật.

“Thanh Huyền đạo trưởng, ông còn nhiều lời với cậu ta làm gì, lấy sấm sét tấn công cậu ta đi”, Hoàng Định Bang nói.

Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn ra cửa sổ một cái, chậm rãi giơ tay, bỗng nhiên, cổ tay run lên, bùa trong tay bốc cháy, hóa thành sao băng bay ra, biến mất trong không khí.
Chương 260: Kẻ lừa đảo

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, một đường chớp điện bắn ra uốn lượn từ tầng mây phía xa, rơi lên trên mặt hồ.

Cùng với tiếng vang xoẹt xoẹt, trong lòng mọi người vô cùng chấn hãi.

Đây chính là uy lực của ngũ lôi phù sao?

Trong phòng im lặng như tờ.

Không có ai nghi ngờ lời của Thanh Huyền đạo trưởng, ông ta không ra tay với Lý Dục Thần, đúng là xuất phát từ suy nghĩ ông trời có đức hiếu sinh.

Nếu đường sét vừa nãy không đánh lên mặt hồ, mà đánh về phía này, hậu quả không dám tưởng tượng.

“Thanh Huyền đạo trưởng đúng là lợi hại!”

Đã có người bắt đầu nịnh bợ.

Cao nhân ngoại thế như này, ai không muốn xu nịnh, không muốn mời về nhà.

Mọi người đều ngưỡng mộ Hoàng Định Bang.

Tuy Hoàng Định Bang cũng coi là nhân vật lớn, nhưng thực lực của ông ta cũng chỉ bình thường trong chỗ người này, dựa vào cái gì ông ta có thể mời được cao nhân như vậy?

“Thanh Huyền đạo trưởng, vừa hay chỗ tôi thiếu một cố vấn văn hóa, không biết Thanh Huyền đạo trưởng có ý hướng không, muốn điều kiện gì, đạo trưởng cứ việc mở lời”.

Có người đào chân tường trước mặt Hoàng Định Bang.

Thanh Huyền đứng ở đó, bày dáng vẻ bình thản.

Hoàng Định Bang có vài phần đắc ý nói: “Đừng nghĩ nữa, Thanh Huyền đạo trưởng đâu phải kẻ ham vật chật, ông ra bao nhiêu tiền cũng vô ích”.

Chu Lợi Quân hơi thất vọng, sấm sét như vậy lại không đánh đến người Lý Dục Thần.

Nhưng gã ta cũng mạnh dạn hơn không ít.

Đã có Thanh Huyền đạo trưởng, bây giờ gã ta không sợ Lý Dục Thần.

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng chấn kinh.

Ông ta là chủ nhân ở đây, đương nhiên có quyền hành sự, ông ta nghĩ, phải làm thế nào giữ đạo trưởng này ở lại thành phố Cô mấy ngày, mấy vị nhà họ Thẩm muốn làm thân với ông ta. Nếu có thể có được sự hỗ trợ của núi Long Hổ, nhà họ Thẩm càng như hổ mọc thêm cánh.

Tất cả mọi người đều có tâm tư như vậy, ngoại trừ Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên.

Tiêu Thập Nương chấn kinh, khó tránh thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.

Dù thế nào bà ta cũng không ngờ, bên cạnh Hoàng Định Bang có cao nhân như vậy.

Vốn tưởng rằng Lý Dục Thần là con cháu y thánh, cũng có thể chữa khỏi bệnh của bố bà ta, nhưng Thanh Huyền vừa ra tay, đã cắt đứt suy nghĩ này của bà ta.

Mặc dù Lý Dục Thần có thể chữa, có Hoàng Định Bang và Thanh Huyền ở giữa ngăn cản, anh cũng không chữa nổi.

Duy chỉ có Lý Dục Thần trong lòng cười lạnh lùng.

Anh có thể chắc chắn, đạo sấm sét ngoài cửa sổ vừa nãy không hề có liên quan gì đến lôi phù trong tay Thanh Huyền.

Lá bùa của Thanh Huyền vô cùng bình thường, chú văn trên bùa rất ít linh lực, lúc ném ra, linh khí trời đất có thể thu hút cũng vô cùng có hạn.

Loại bùa này, ngày cả đuổi tà cũng khó khăn, huống hồ thu thiên lôi?

Vậy tại sao còn gọi được đường sấm sét chứ?

Ban đầu Lý Dục Thần cũng không hiểu, nhưng nghĩ lại mỗi chi tiết từ sau khi Thanh Huyền đứng lên, anh liền hiểu ra.

Thanh Huyền vừa đứng lên thì lấy một lá bùa ra, làm ra vẻ muốn tấn công Lý Dục Thần, nhưng chần chừ không ra tay, mà ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ.

Ông ta đang quan sát tình trạng mây ngoài cửa sổ.

Người này, nhất định là đã học được thứ gì như kiểu thuật quan vân hoặc là thuật vấn lôi, có thể dựa theo sự thay đổi của mây, dự đoán lúc nào sẽ có sấm sét.

Thực ra đây cũng không có gì khó, cho dù không chuyên học thuật quan vân, chỉ cần có lòng, quan sát nhiều, có thể tổng kết ra vài quy luật.

Ông ta lấy thân phân đạo sĩ núi Long Hổ, lại nói rõ trước đặc điểm lôi phù của mình, sử dụng ngũ lôi chính pháp núi Long Hổ. Như vậy, mọi người đều kỳ vọng vào ông ta.

Sau đó, ông ta chọn thời cơ thích hợp, ném bùa ra. Loại linh phù này chẳng là gì trong mắt Lý Dục Thần, nhưng vẫn rất thần kỳ trong mắt người bình thường.

Linh phù vừa ném ra, sét giáng xuống, cảnh này thực sự khiến người ta chấn hãi.

Vì trước đó đã trải đường sẵn, nên không có ai nghi ngờ đạo sét này không phải do Thanh Huyền gọi đến.

Mọi người sớm đã quên hôm nay là ngày mưa gió.

Đương nhiên, thuật quan vân dự đoán thời gian chớp điện thực sự tỷ lệ chuẩn xác không được cao, cho nên Thanh Huyền không dễ ra tay.

Nhưng mặc dù ném bùa ra, chớp điện không lóe lên, ông ta cũng không sợ. Cho dù muộn mười giây mới có sấm sét, cũng vẫn có thể nói là do ông ta gọi đến. Vì mọi người sớm đã công nhận thân phận của ông ta.

Nói thẳng ra, đây là một kẻ lừa đảo!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom