• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (68 Viewers)

  • Chương 147-150

Chương 147: Lý Dục Thần phải chết

Trần Văn Học cùng Lý Dục Thần xuống xe.

Lâm Thu Thanh chào đón, sau khi trò chuyện một lát thì bắt đầu giới thiệu cho Trần Văn Học từng thành viên của nhà họ Lâm.

Khi giới thiệu đến Lâm Mộng Đình thì hai mắt Trần Văn Học chợt sáng rỡ, nói: “Nói vậy thì đây chính là vợ chưa cưới của anh Lý à? Chậc chậc chậc, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, thảo nào cả người như anh Lý cũng mê đắm”.

Con người anh ta nói chuyện không biết kiêng dè gì, Lý Dục Thần đã biết từ trước.

Nhưng người nhà họ Lâm thì không quen cho lắm, nhớ tới Lý Dục Thần đã công khai nói mình không ở rể nhà họ Lâm nên khó tránh khỏi một thoáng mất tự nhiên.

Nhưng Lâm Mộng Đình lại thoải mái, hào phóng cười nói: “Anh Trần quá khen”.

Trần Văn Học cười ha hả: “Tôi không thể giấu được suy nghĩ của mình, mong cô Lâm không thấy phiền lòng”.

Vào sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhướng mày.

Anh ta ngẩng đầu, tuy là trời tối có trăng có sao nhưng bên dưới ánh trăng đó vẫn còn một tầng mây đen chưa tiêu tan.

Không đúng, Ngô Hiền đã chết, theo lý mà nói thì mây đen trên đỉnh phải tan đi rồi mới đúng chứ.

Nhưng đám mây đen sát khí đó đến nay vẫn không hề tan đi.

Xem ra, bên trong nhà họ Lâm có vấn đề, nên mới dẫn đến kiếp nạn này.

Lý Dục Thần cũng không nói ra.

Nếu là vấn đề bên trong, thì bên ngoài có dùng sức mạnh để độ kiếp cũng chỉ che giấu đi vấn đề vốn tồn tại, một khi nó bùng nổ thì mọi thứ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Thế nên rất nhiều người đi mời hòa thượng, đạo sĩ hay thậm chí là thần bà cầu phúc, nhưng cũng chỉ công cốc mà thôi.

Vấn đề của chính bản thân còn chưa giải quyết được, cứ muốn mượn sức mạnh bên ngoài sẽ dễ rơi vào bàng môn tà đạo, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma, dẫn lửa thiêu thân.

Dù sao thì, Lâm Mộng Đình cũng có bùa hộ mệnh, ắt hẳn sẽ không sao.



Sân bay quốc tế Thân Châu.

Chuyến bay quốc tế từ thủ đô Đông Doanh đến Thân Châu đáp xuống.

Một thanh niên từ trên máy bay bước xuống, tầm hơn hai mươi, mặt mũi sáng sủa, mắt ngọc mày ngài, chỉ là phần mi tâm hơi tối.

Xuống khỏi máy bay, không rõ là gió sân bay quá lớn hay là do thói quen, cậu ta kéo mũ xuống, nắm chặt áo, vùi mặt mình trong mũ áo.

Mà trong nháy mắt, người đó như chợt biến mất trong dòng người, xung quanh không có một ai chú ý đến sự xuất hiện của người đó.

Ở khu vực chờ của sân bay, Lâm Lai Phong đang lo lắng chờ đợi.

Nhìn đám người không ngừng đi từ trong ra, Lâm Lai Phong nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: “Là chuyến này mà, sao mọi người đều ra hết rồi mà Thiếu Bình vẫn chưa ra vậy?”

Khi ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, thì có người vỗ vai.

“Bố!”, Lâm Thiếu Bình đứng sau lưng ông ta.

“Thiếu Bình!”, Lâm Lai Phong lắp bắp hoảng hốt: “Bố không thấy con, con ra đây từ khi nào vậy?”

Lâm Thiếu Bình mỉm cười: “Nếu cho bố thấy thì nhẫn thuật đó con học cũng như không rồi. Lần này ngay cả vé máy bay con cũng chẳng mua, vẫn nghênh ngang ngồi máy bay về đấy thôi”.

Lâm Lai Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Bố biết con lợi hại đến mức nào mà, sao thế, lần này về nước sẽ không đi nữa chứ?”

Lâm Thiếu Bình nói: “Một người anh của con xảy ra chuyện trong nước, con nhận lệnh trở về điều tra, điều tra rõ hết rồi thì có lẽ phải quay về”.

Lâm Lai Phong có chút thất vọng, thở dài nói: “Về cũng tốt rồi”.

Lâm Thiếu Bình nhìn xung quanh, hỏi: “Anh cả đâu?”

Lâm Lai Phong mặt đầy buồn bã: “Anh con bị người ta đánh gãy chân, đang ở nhà nghỉ ngơi, không ra ngoài được”.

Sắc mặt Lâm Thiếu Bình chợt đổi: “Ai làm?”

“Kể ra rất dài dòng”, Lâm Lai Phong nói: “Đi, về nhà đã rồi kể cho con nghe sau”.

Về đến biệt viện nhà họ Lâm, nghe Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng ngồi trên xe lăn kể lại những chuyện đã trải qua.

Lâm Thiếu Bình bình tĩnh, siết chặt nắm đấm, ánh mắt ẩn chứa sát khí: “Lý Dục Thần! Con muốn nó phải chết! Cả lão già chết dẫm Lâm Thượng Nghĩa nữa, không ngờ lại đuổi mọi người ra khỏi nhà, ông ta sẽ phải trả giá rất đắt…”
Chương 148: Bày trận bắt ma

Ngày hôm sau, nhà họ Lâm và nhà họ Trần phái đoàn đàm phán thương mại của mình bắt đầu luận bàn các hạng mục chi tiết của hợp tác đầu tư.

Lý Dục Thần không tham dự vào cuộc làm ăn của hai nhà.

Chỉ nói với Lâm Thu Thanh, sợ là vận xui của nhà họ Lâm vẫn chưa hết, bảo ông ta cẩn thận.

Lâm Thu Thanh không để ý lắm.

Lý Dục Thần nhìn ra điều này, cũng không nói gì nhiều.

Người ta không tin, anh nói rách cả miệng cũng vô ích.

Anh còn có việc phải làm, mà còn vô cùng cấp bách.

Đã có chu sa và giấy vàng, Lý Dục Thần bắt đầu trốn trong nhà vẽ bùa.

Không thể không nói, chất liệu của Thiên Tinh Quan rất chính tông, anh không tốn sức lực đã vẽ được mấy lá bùa cần dùng.

Mượn linh phù để khơi dậy linh khí thiên địa, là thuật cơ bản nhất trong thuật pháp.

Hiệu quả của lá bùa thì phải xem năng lực của người vẽ bùa.

Năng lực càng mạnh, lá bùa vẽ ra có thể có năng lượng càng lớn, đương nhiên hiệu quả càng mạnh.

Với năng lực của Lý Dục Thần, cho dù không mượn chu sa giấy vàng, vẽ bùa trong hư không cũng có thể vẽ ra.

Nhưng hôm nay, anh muốn mượn những giấy bùa này bố trí một trận pháp tạm thời.

Ngoại trừ giấy bùa, còn cần một số linh vật, ví dụ như huyền thạch mua lần trước chính là vật liệu bày trận vô cùng tốt.

Nhưng Lý Dục Thần đã chế tạo huyền thạch đó thành bùa hộ thân tặng cho người khác rồi.

Trong thế giới phàm tục, nhất thời không tìm được thứ như vậy, cho nên anh mới bảo Mã Sơn mua rất nhiều khoáng thạch về.

Đừng coi thường những khoáng thạch này, đều là những thứ chôn sâu dưới núi hàng tỷ năm đó.

Thực ra huyền thạch cũng chỉ là một loại khoáng thạch đặc biệt hơn chút thôi.

Đương nhiên, chắc chắn không thể trực tiếp sử dụng khoáng thạch, còn cần bàn tay của tiên gia đặc biệt xử lý.

Sau khi xử lý xong, Lý Dục Thần bỏ khoáng thạch vào trong một cái túi, bảo Mã Sơn lái xe, chạy thẳng đến biệt thự mà họ đã mua.

Thủ tục sang tên chuyển giao nhà cũng làm vô cùng suôn sẻ, còn nhanh hơn căn nhà của Đinh Hương.

Tuy chưa lấy được giấy chứng nhận sở hữu tài sản, nhưng chìa khóa đã ở trong tay Mã Sơn.

Với bên môi giới, căn nhà này giống như củ khoai bỏng tay, bây giờ có người chịu tiếp nhận, còn không mau chóng giao chìa khó cho họ ư.

Lúc họ đến biệt thự, đã là thời điểm buổi trưa nắng gắt như thiêu như đốt.

Nhưng vừa đi vào sân viện, lại như từ phương nam đến phương bắc, như xuyên đến một thế giới khác.

Cũng may bọn họ đã từng đến một lần, lần này cũng coi như về thăm chốn cũ, quen đường thuộc lối.

Trực tiếp đi qua sân viện, vào trong một đại sảnh.

Lý Dục Thần đặt mỗi hướng đông nam tây bắc của đại sảnh một hòn đá, dưới hòn đá là một lá bùa.

Sau đó lên tầng.

Đến tầng hai, anh bố trí theo kỳ môn, đặt tám hòn đá ở cửa sổ của các căn phòng và các góc của lối đi, phía dưới hòn đá cũng có một lá bùa.

Mã Sơn hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Làm như vậy có thể bắt được ma ư?”

“Đương nhiên không thể, bây giờ chỉ bày xong trận lưới, còn cần mồi nhử để dụ dỗ con ma đó đến”.

“Mồi nhử gì?”

“Chính là…”, Lý Dục Thần cười xấu xa nhìn Mã Sơn: “Anh đó!”

“Vãi!”

Mã Sơn không nhịn được chửi thề một tiếng.

“Thế em làm gì?”

“Em trốn đi, thứ đó nhìn thấy em, chắc không dám đến”, Lý Dục Thần nói.

Mã Sơn từ nhỏ đã gan dạ, tuy khu nhà này âm u, quái dị như vậy, nhưng anh ta rất dũng cảm, không hề sợ hãi, vỗ ngực nói:

“Được, muốn anh làm thế nào?”

Lý Dục Thần lấy ra hai xu bạc, đã xâu lại bằng dây đỏ, trên xu bạc còn rắc chu sa.

“Treo cái này vào bên hông”.

Mã Sơn nghi hoặc cầm xâu đồng xu, buộc dây đỏ dài lên hông, giấu đồng xu vào trong áo.

“Từng nghe nói tiền xu Ngũ Đế trừ được tà, chưa từng nghe nói dùng xu bạc”.

Lý Dục Thần nói: “Bất kể là tiền xu Ngũ Đế hay là tiền gì, lý do dùng tiền đồng trừ tà là tiền đồng lưu thông hàng năm, giấu trong người, qua tay nhiều người, hấp thụ nhân khí, nhân khí tức là dương khí, có thể tránh tà. Lâu nay, không có ai dùng tiền đồng nữa, gần với chúng ta nhất cũng chính là những xu bạc này”.
Chương 149: Mồi nhử

Mã Sơn cười nói: “Vậy theo như em nói, chẳng phải nhân dân tệ là tốt nhất à?”

“Tiền giấy dễ rách, lưu thông lâu cũng bị thu hồi. Hơn nữa, tiền giấy quá mỏng, muốn nạp khí thì phải có số lượng nhất định. Em kiếm cho anh ba mươi ngàn tiền mặt, dùng dây đỏ xâu lại, treo lên ngực anh, anh có muốn không?”

Mã Sơn tưởng tượng trên lồng ngực treo ba sấp tiền giấy dày cộp, cười mắng nói; “Vãi, còn uy phong hơn đeo dây chuyền vàng ở cổ đấy!”

Buộc xong xâu xu bạc, Lý Dục Thần bảo Mã Sơn lên giường trong phòng nằm nghỉ ngơi.

Sau đó đặt một hòn đá lên trên tủ đầu giường, phía dưới hòn đá cũng có một lá bùa.

Mã Sơn hỏi: “Tiếp theo thì sao?”

Lý Dục Thần nói: “Sau đó anh cứ đợi, nhớ kỹ, có tình huống khẩn cấp, thì ném hòn đá trên tủ đầu giường. Em đi trước đây”.

Nói xong anh liền ra ngoài.

“Ấy, em đi thật hả?”, Mã Sơn hô nói.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân thịch thịch, tiếng bước chân xa dần, rất hiển nhiên, Lý Dục Thần đã đi thật, hơn nữa còn không có ý quay lại.

Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Ánh nắng bên ngoài chói mắt, hoa tươi liễu xanh, ve kêu chim hót.

Trái ngược hoàn toàn với sự tươi mát trong lành bên ngoài, chính là vẻ âm u lạnh lẽo trong phòng.

Mã Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, dường như có người đang hà hơi vào cổ của anh ta.

Anh ta bỗng quay người.

Trong phòng cũng không có ai.

Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.

Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.

Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.

Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.

Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.

Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.

Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.

Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.

Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!

Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.

Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.

Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.

Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.

Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.



Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.

Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ là không gian xanh nhân tạo, chỉ là rất lâu không có người chăm sóc, đã biến thành nơi bỏ hoang.

Phía sau nữa là hậu sơn.

Núi ở thành phố Hòa không cao, đều là các ngọn đồi nối liền nhau.

Lý Dục Thần nhớ hồi nhỏ, nơi như này ngay cả thỏ cũng không bắt được.

Nhưng nghe nói mấy năm nay môi trường đã tốt hơn nhiều, lại có heo rừng xuất hiện.

Anh tìm một vị trí cao, từ cao nhìn xuống, quan sát toàn diện biệt thự mà mình vừa mua.

Nếu xét từ góc độ phong thủy học, biệt thự này bất luận là vị trí, hay là kết cấu, đều không vấn đề.

Thậm chí có thể nói là phong thủy rất tốt.

Ban đầu người xây nên biệt thự này, có lẽ đã tốn nhiều tâm sức.

So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, đương nhiên diện tích nơi này nhỏ hơn một chút.

Nhưng nhỏ có cái lợi của nhỏ.

Nơi này không có thế thịnh vượng, muốn phát tài giàu có cũng không dễ, nhưng linh khí dồi dào, rất thích hợp tu hành.

Thích hợp cho người tu hành, đương nhiên cũng thích hợp cho thứ khác tu hành.

Lý Dục Thần yên lặng quan sát, chờ đợi.

Cùng với mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống.

Anh tin, thứ đó có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.
Chương 150: Ảo giác

Mã Sơn dán mắt nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa đó.

Ban đầu, anh ta tưởng mình hoa mắt.

Sau đó, anh ta cảm thấy mình nhớ nhầm.

Đôi giày này chắc chắn là đã ở đó từ trước, chỉ là mình không chú ý đến.

Nghĩ như vậy, anh ta liền thoải mái.

Một mình Mã Sơn rất buồn chán, chơi điện thoại một lúc, rồi dứt khoát lên giường nằm ngủ.

Trong giấc ngủ mơ màng, anh ta cảm thấy có thứ gì đè lên anh ta.

Muốn mở mắt, lại không sao mở nổi.

Anh ta muốn lật người, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.

Hơi thở của Mã Sơn trở nên dồn dập, cố hết sức muốn điều khiển cơ bắp của mình.

Cử động một chút, cho dù chỉ cử động một chút, anh ta biết có thể thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở này.

Dường như cố hết sức lực toàn thân, cuối cùng Mã Sơn lật người từ trên giường ngồi dậy.

Phù… phù…

Anh ta hít thở mạnh, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Cũng may, chỉ là gặp ác mộng.

Mã Sơn không nhớ được vừa nãy gặp phải cái gì trong mơ, tóm lại rất đáng sợ.

Nhìn xung quanh, căn phòng vẫn là căn phòng đó, giường vẫn là chiếc giường đó.

Chỉ là bầu trời bên ngoài đã tối, ánh sáng trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống sàn nhà, giống như rắc bột bạc.

Mã Sơn đưa tay bật chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó xuống giường.

Nhưng lúc đi xuống giường, anh ta lại ngẩn người.

Đôi giày thêu hoa đó biến mất rồi.

Đúng lúc này, nỗi sợ khủng khiếp dâng lên trong lòng Mã Sơn.

Rốt cuộc là thế nào?

Là mình nằm mơ ư?

Cảnh nhìn thấy đôi giày thêu hoa là một cảnh trong mơ.

Chỉ là ký ức của mình xen lẫn giấc mơ và hiện thực.

Nhất định là như vậy.

Mã Sơn tự an ủi mình.

Anh ta hít sâu một hơi, đứng lên, bật hết tất cả các đèn trong phòng.

Rồi lại kiểm tra căn phòng một lượt, không có vấn đề gì, mấy hòn đá của Lý Dục Thần bày ra cũng vẫn còn.

Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ánh trắng bên ngoài.

Cây ngô đồng trong sân rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.

Một con chim lạ đậu trên cành cây.

Ánh trắng chiếu xuống cái giếng ở bên khác của sân viện, trong giếng chiếu ra bóng trăng.

Bên cạnh bóng trăng, Mã Sơn nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhất thời không nghĩ ra được kỳ lạ ở điểm nào.

Anh ta thò đầu ra, nhìn vào trong giếng, muốn nhìn rõ toàn khuôn mặt của mình.

Mã Sơn nhìn thấy ánh trắng và khuôn mặt của mình chồng lên nhau.

Trong cung trăng có một cái cây, một con chim đậu trên cành cây.

Anh ta thấy rất kỳ lạ, tại sao cái cây trong sân viện lại chạy lên cung trăng.

Nhưng anh hiểu ra một điều, trên cây đó không phải có con chim gì, mà là con thỏ.

Mã Sơn bỗng nhiên rất muốn bắt con thỏ đó.

Anh giơ chân, trèo lên miệng giếng, định nhảy xuống.

Trong giếng có một luồng sức mạnh kỳ lạ muốn kéo anh ta xuống.

Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy đau hông.

Là hai xu bạc đó cứa vào anh ta.

Bên hông dâng lên cơn đau rát, men theo đốc mạnh xộc thẳng lên não, sau đó, đầu óc liền tỉnh táo.

Mã Sơn bỗng nhớ ra, chẳng phải mình đang ngắm trăng bên cửa sổ sao? Sao có thể nhìn thấy bóng trăng trong giếng? Làm sao có thể nhìn thấy mặt mình?

Có chút tỉnh táo, đầu óc ầm ầm vang lên như long trời lở đất.

Lại hoàn hồn lại, thì phát hiện mình vẫn đứng trước cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ là trời trong xanh đầy nắng gắt, mặt trời còn treo cao trên không trung.

Bóng cây ngô đồng đổ xuống mặt đất, cành lá đan xen, hình thành một tấm lưới màu đen, vừa hay bao trùm cái giếng đó.

Quay đầu nhìn vào phòng, mọi thứ trong phòng vẫn như thường, trước giường cũng không có giày thêu hoa.

Mã Sơn thở ra một hơi dài.

Thì ra tất cả đều là ảo giác do căng thẳng gây ra.

Không khí bên ngoài cửa sổ và khí lạnh sau lưng khiến anh ta sinh ra nỗi sợ.

Chính nỗi sợ này, lại khiến anh ta sinh ra ảo giác.

Mã Sơn được gọi là to gan bất giác tự chế nhạo lắc đầu, nếu bị người khác biết, sau này đâu còn mặt mũi nào ra ngoài nữa?

Anh ta khẽ huýt sáo, đi vào giường, ngồi xuống bên giường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom