• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (74 Viewers)

  • Chương 156-160

Chương 156: Thân phận

Phùng Thiên Minh gọi điện cho Lý Dục Thần, nói muốn gặp mặt, bàn bạc kỹ càng chi tiết việc đối chiến với Vương Tông Sinh.

Lý Dục Thần vốn không có hứng, anh đã từng nói, ngoại trừ thời gian, địa điểm và quy tắc có thể do đối phương quyết định.

Nhưng vì chất liệu bùa trận phát hiện ở giếng và chất liệu đồ của Thiên Tinh Quan sử dụng rất giống nhau, cho nên anh phải tìm hiểu nắm bắt Trương Đạo Viễn lại lần nữa.

Còn cả anh Hồ này, anh cũng có hứng thú.

Theo lời con nhím, anh Hồ là thần y chữa bệnh cứu người, là người tốt.

Nhưng lại bị người khác cho chìm xác duống đáy giếng, còn để lại oán linh, đau khổ giằng co suốt hai mươi năm trong giếng.

Vẫn là Châu Na lái xe đến đón anh, trực tiếp đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Châu Na hỏi Lý Dục Thần: “Lần này cậu công khai đấu với Vương Tông Sinh, định làm nên danh tiếng à?”

Lý Dục Thần cười nhạt: “Đánh bại một Vương Tông Sinh thì đã làm lên danh tiếng rồi hả?”

Châu Na cười nói: “Cứ làm như cậu có thể thắng được vậy? Vương Tông Sinh là chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đấy, nhìn khắp giới võ thuật toàn quốc, cũng được xếp vào hàng nhân vật lớn. Người ta vốn không muốn đánh với cậu”.

“Không đánh với tôi, làm sao ông ta ra mặt thay đồ đệ của ông ta?”

“Trong số đồ đệ của Vương Tông Sinh, Hồng Thiên Thành chỉ có thể coi là tư chất bình thường. Vương Tông Sinh còn có mấy đồ đệ rất lợi hại, trong đó có một người, nghe nói còn giỏi hơn cả thầy. Cậu lại không có danh tiếng gì, ông ta gọi đồ đệ đến dạy bảo cậu, cũng coi là cho cậu thể diện rồi”.

“Thế tại sao ông ta lại đồng ý đánh với tôi?”

“Có lẽ là đã xem video cậu đánh với Hồng Thiên Thành, hôm đó lúc hai người đánh nhau, camera giám sát của quán bar tôi còn đang mở. Chú Minh nói, lúc Vương Tông Sinh xem được rất kinh ngạc, còn nói một câu ‘lại là cậu ta!’”.

Lý Dục Thần cười, Vương Tông Sinh kinh ngạc, có lẽ là vì đã nhận ra anh.

Bọn họ từng gặp mặt ở quán cơm Thân Dân, chỉ là lúc đó Vương Tông Sinh không coi một nhân viên phục vụ như anh ra gì.

Có lẽ gã tập trung chú ý đến chị Mai, và cả ông chủ Vương nhìn chằm chằm như hổ đói và sư phụ Vinh.

Đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần, Vương Tông Sinh không đề ra yêu cầu gì về quy tắc, cho nên bất luận quy tắc đấu hay là những việc bên ngoài, đều có thể do bọn họ bàn bạc quyết định.

Lý Dục Thần cảm thán, Vương chưởng môn này vẫn không coi anh ra gì.

Có lẽ đồng ý đấu võ với anh, đã là cho anh thể diện rồi.

Thực ra quy tắc không có gì đáng nói, đến đẳng cấp như của Vương Tông Sinh, thắng hay thua, đều không thể nào giờ trò.

Còn những việc bên ngoài, đương nhiên là chỉ cá cược.

Vương Tông Sinh đã không phản đối, cho thấy ông ta ngầm cho phép.

“Nhưng, Vương chưởng môn đề ra một yêu cầu kỳ lạ”, Phùng Thiên Minh nói.

“Cái gì?”

“Ông ta nói, nếu cậu thua, bảo bạn của cậu trả đồ về chỗ cũ”.

Phùng Thiên Minh hơi nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần mỉm cười.

Anh biết Vương Tông Sinh nói đến việc gì.

Đương nhiên, anh cũng không biết rõ, rốt cuộc chị Mai đã lấy thứ gì của người nào.

Hôm đó bọn họ nói chuyện, hình như chị Mai còn bảo Liễu Kim Sinh nhận trách nhiệm.

“Ông nói với Vương chưởng môn, chuyện của bạn tôi, tôi không thể quyết định được, nhưng nếu tôi thua, tôi có thể cố hết sức khuyên nhủ”, Lý Dục Thần nói.

Phùng Thiên Minh rất hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lý Dục Thần không nói, Vương Tông Sinh cũng không nói, ông ta cũng không tiện hỏi.

Sau đó, nói đến chuyện cá cược.

Lý Dục Thần không có danh tiếng, nếu công khai thông tin của hai người như vậy, đúng là gây trò cười, cá cược chắn chắn nghiêng về một bên.

Muốn duy trì sự cân bằng của ván cược, thì phải điều chỉnh tỷ lệ bồi thường, điều chỉnh tỷ lệ bồi thường của Vương Tông Sinh xuống thấp, như vậy có thể mất đi sức hấp dẫn.

Phùng Thiên Minh định tạm thời không công khai thông tin của Lý Dục Thần, tuyên truyền anh thành một nhân vật thần bí.

Nhưng vẫn phả có thân phận mơ hồ, thân phận này cũng không thể làm giả, nếu không, có thể coi là nhà cái gian lận.

Thân phận này, vẫn nên để Lý Dục Thần tự quyết định.

Lý Dục Thần nói: “Vậy ông nói, là cậu Lý đến từ thủ đô, khiêu chiến với Vương chưởng môn là được”.

“Cậu Lý ở thủ đô…”, Phùng Thiên Minh vỗ đùi: “Hay đấy! Vương chưởng môn là Thái Cực Nam Phái, thủ đô ở phía Bắc, coi như Bắc Phái, như vậy đã có ý Nam Bắc đối đầu. Thủ đô không có hào môn họ Lý, cho nên cái danh cậu Lý rất thần bí. Nhưng công bố thân phận thực sự của cậu ra ngoài, phát hiện cậu không phải đến từ thủ đô thì…”
Chương 157: Trò lừa đảo

Phùng Thiên Minh không khỏi lo lắng nói: “Có hiềm nghi làm giả, sẽ gây danh tiếng rất xấu trong giới các cược này”.

“Không sao, đúng là tôi đến từ thủ đô, nếu là giả thì bồi thường”, Lý Dục Thần nói: “Vừa hay mượn cơ hội này, tuyên truyền thân phận của tôi ra ngoài, sau này, tôi sẽ hành tẩu giang hồ bằng thân phân cậu Lý ở thủ đô”.

Phùng Thiên Minh ngẩn người, nói: “Được, vậy thì được”.

Chuyện đấu võ đã được quyết định, thời gian là hai ngày sau, địa điểm là cung thể thao thành phố.

Phùng Thiên Minh đã bao cả cung thể thao.

Khán giả thì áp dụng chế độ khách mời, không bán vé, không lên truyền hình.

Quy tắc cuộc đấu là đấu tự do không hạn chế, thực ra tương đương gần như với đấu quyền thế giới ngầm.

Đương nhiên, giữa cao thủ, cũng có thể chạm đến giới hạn sẽ dừng lại ngay lập tức.

Cái gọi là chuyên gia vừa ra tay, liền biết có hay không.

Bàn bạc xong, Phùng Thiên Minh không quên hỏi một cậu: “Cậu Lý, cậu… cậu có muốn đặt cược không?”

Lý Dục Thần hiểu, Phùng Thiên Minh đang thăm dò, xem anh có lòng tin bao nhiêu với trận đấu này.

Anh cười lớn ha ha, nói: “Chú Minh, ông và chị Na rất tốt với tôi, tôi không ngại nói thẳng, ông làm nhà cái, thì cứ thiết kế bàn cược theo kết quả tôi thắng, không cần để lại đường lui”.

Phùng Thiên Minh ngẩn người tại chỗ, sự thẳng thắn của Lý Dục Thần khiến ông ta nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Ông ta không nghĩ được, cậu thanh niên trước mặt lấy tự tin ở đâu ra.

Đó là tông sư của Thái Cực Nam Phái đấy!

“Chú Minh, hỏi thăm ông một người, hai mươi năm trước, có một bác sĩ tên là Hồ Vân Thiên, ông có nghe nói đến không?”

“Hả?”, Phùng Thiên Minh còn đang nghĩ chuyện đấu võ và mở cược, có chút không kịp trở tay với việc đổi chủ đề: “Hồ Vân Thiên? Đó chẳng phải là gia chủ cũ của nhà họ Hồ sao?”

“Gia chủ nhà họ Hồ?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi: “Thành phố Hoà còn có một gia tộc lớn họ Hồ ư?”

“Không phải thành phố Hoà, là Tiền Đường”, Phùng Thiên Minh nói: “Nhà họ Hồ ở Tiền Đường, tuy không được liệt vào mười gia tộc lớn, nhưng danh tiếng rất lớn. Nhà họ Hồ nhiều đời hành nghề y, Đồng Khánh Đường Tiền Đường là của nhà bọn họ, đó là thương hiệu lâu năm đứng đầu giới Trung y, sánh ngang với Bách Thảo Đường của thủ đô, Hồ Vân Thiên mà cậu nói, chính là gia chủ đời trước của nhà họ Hồ, cũng là thần y nổi tiếng tỉnh Nam Giang, được gọi là thánh thủ Giang Nam”.

Lý Dục Thần cảm thấy hơi kỳ lạ.

Gia chủ đời trước của nhà họ Hồ, sao lại sống ở thành phố Hoà?

Theo như con nhím nói, anh ta sống ở thành phố Hoà không phải một hai ngày, ít nhất cũng phải mấy năm.

“Hồ Vân Thiên có từng sống ở thành phố Hoà không?”

“Việc này tôi không rõ”, Phùng Thiên Minh nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước, đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc, Hồ Vân Thiên đại diện cho phía Nam, đấu một trận với Bạch Cảnh Thiên danh y ở thủ đô, cũng được gọi là thánh thủ, cuối cùng thất bại, sau đó anh ta ngầm lui về, nhường ra cả vị trí gia chủ”.

Xem ra ngay cả Phùng Thiên Minh cũng không biết Hồ Vân Thiên sống ở thành phố Hoà.

Nhưng nhất định có người biết, nếu không, con nhím cũng không nói thường xuyên có người mời Hồ Vân Thiên đi khám bệnh.

Trước khi xảy ra chuyện, còn đến thủ đô một chuyến, mới dẫn đến thù hận.

Chẳng lẽ người giết Hồ Vân Thiên là người của nhà họ Bạch ở thủ đô.

Nhưng đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc, rõ ràng nhà họ Bạch đã thắng, tại sao còn phải giết ông ta?”

“Cậu Lý, sao đột nhiên cậu lại hỏi đến Hồ Vân Thiên?”, Phùng Thiên Minh hỏi.

“Ồ, không có gì”, Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ ngẫu nhiên nghe nói đến người này, tiện miệng hỏi thôi. Đúng rồi, chú Minh, đạo trưởng Trương của Thiên Tinh Quan có lai lịch thế nào, ông biết rõ không?”

“Ông ta đến từ Long Hổ Sơn, thành phố Hoà, cụ thể lai lịch thế nào, tôi cũng không biết, tóm lại đạo hành thâm sâu, ở thành phố Hòa, tất cả những người có máu mặt, bất kể gia tộc, doanh nghiệp hay nhà nước, không ai không qua lại thân thiết với ông ta”.

Phùng Thiên Minh nghĩ đến lời cảnh cáo của Trương Đạo Viễn với ông ta hôm đó, nói Lý Dục Thần là tên lừa đảo.

Còn tác hợp chuyện đấu võ giữa Lý Dục Thần và Vương Tông Sinh.

Làm nhà cái thiết kế bàn cược theo kết quả anh thắng.

Chắc cũng không phải trò lừa đảo chứ?

Phùng Thiên Minh quyết định, đến Thiên Tinh Quan một chuyến, hỏi đạo trưởng Trương.
Chương 158: Diễu võ dương oai

Biệt thự Lâm Giang.

Lâm Thiếu Hằng chống gậy, đi từng bước ngắn trong sân.

Anh ta càng đi càng nhanh, càng đi càng hưng phấn, đột nhiên ném cây gậy xuống đất, cười lên ha hả:

“Ha ha ha, Thiếu Bình, em quá lợi hại! Anh còn tưởng cả đời anh phải ngồi trên chiếc xe lăn đó rồi chứ, không ngờ chỉ mới có vài ngày mà em đã giúp anh hồi phục rồi. Đây đúng là tiên thuật mà!”

Lâm Lai Phong bên cạnh cũng mừng rỡ: “Thiếu Bình, không ngờ mấy năm nay con ở Đông Doanh lại học được y thuật đáng gờm như thế”.

Lâm Thiếu Bình đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Bố, anh cả, thứ con dùng không phải là y thuật, mà là nhẫn thuật của Đông Doanh. Con ở Đông Doanh đã bái đại sư Itazura Kazuyoshi để học tập nhẫn thuật, không phải con nói quá, so với nhẫn thuật của con thì y thuật của Hoa Hạ chẳng là cái thá gì! Chân của anh cả, nếu dùng y thuật bình thường để chữa trị, thì dù có thể chữa được cũng phải mất dăm ba tháng”.

“Thì ra là thế!”, Lâm Thiếu Hằng hưng phấn nói: “Thiếu Bình, em dạy cho anh cả nhẫn thuật đi”.

Lâm Thiếu Bình cười nói: “Anh cả, nhẫn thuật là thứ không phải ai cũng có thể học được. Thiên Nhẫn Tông xem trọng nhất là tư chất, cộng thêm những nỗi khổ mà người thường không thể gánh chịu nổi. Sư phụ em nói em có tài năng thiên bẩm rất cao, trăm năm khó gặp nên ông ấy gần như quy ẩn rồi vẫn ngoại lệ nhận em làm đồ đệ. Dù thế thì những nỗi khổ em phải chịu không phải là thứ con người ta tưởng tượng ra nổi. Nếu không, em đã không thể đột phá lên cảnh giới Thượng Nhẫn trong vòng vài năm ngắn ngủi như vậy”.

“Cảnh giới Thượng Nhẫn là gì thế?”, Lâm Thiếu Hằng hỏi.

“Thượng Nhẫn, nếu so sánh với võ học thì chắc là cỡ Hóa Kình”.

Lâm Thiếu Hằng không biết Hóa Kình là gì, nhưng Lâm Lai Phong lại biết, Dương Tử Hoa vệ sĩ của ông ta chính là cao thủ Ám Kình.

“Thiếu Bình, con phải cẩn thận một chút, Lý Dục Thần không phải hạng xoàng xĩnh gì, chú Hoa của con cũng không thể đánh lại nó”.

Lâm Thiếu Bình khinh thường nói: “Chú Hoa của con không phải là người thuộc võ đạo chính tông, chỉ dựa vào khả năng học hỏi và chút căn cơ sẵn có để chạm đến cánh cửa Ám Kình. Lý Dục Thần kia cũng chỉ hơn hai mươi, còn nhỏ hơn con vài tuổi, cao lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, sao mà đủ sức làm đối thử của con?

Lâm Lai Phong nhìn con trai mình, lòng hết sức mãn nguyện, cười nói: “Thiếu Bình, có đứa con trai như con, là niềm kiêu hãnh của bố. Lần này con trở về, nhà chúng ta chắc chắn có thể sớm vực dậy chỉ trong vài năm”.

Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói: “Bố à, bố thật sự đã già rồi. Cần gì đến hai năm, đêm nay con có thể lấy lại hết tất cả những thứ mà chúng ta đã mất!”

Lâm Lai Phong lắp bắp kinh hãi: “Thiếu Bình, con định làm gì?”

“Đến sơn trang Bắc Khê”, ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ chút sát khí âm u: “Con muốn khiến cho nhà họ Lâm gà bay chó sủa!”

“Thiếu Bình, ông hai Lâm Thiền Minh cũng là một cao thủ”, Lâm Lai Phong buộc phải lo lắng nói: “Hơn nữa, để đối đầu với Bạch Hổ Đường nhà họ Triệu, ông ta đã bí mật tạo ra một đội hộ vệ. Con không thể lơ là được”.

“Ông ta ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Một lão già vô dụng chỉ mới tới Ám Kình đỉnh phong, còn từng bị thương nữa thì có thể tạo ra được đổi ngũ gì ra hồn. Con nghe nói Lý Dục Thần đến nhà họ Triệu một chuyến, có thể diệt sạch Bạch Hổ Đường. Hôm nay cũng đúng lúc cho con luyện tập một phen”.

Dứt lời, cơ thể bỗng hạ thấp xuống.

Người nhanh chóng biến mất trong sân.

Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng nhìn thấy và trợn mắt há hốc mồm.

Mảnh sân to như vậy, không có chỗ nào để ẩn nấp, sao có thể biến mất ngay như vậy được?

“Nhẫn thuật Đông Doanh, quả nhiên rất thần kỳ!”, Lâm Lai Phong cảm thán: “Thiếu Hằng, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ quay về sơn trang Bắc Khê!”



Sơn trang Bắc Khê.

Bảo vệ ngoài cổng nằm ngang nằm dọc.

Bên trong cổng, một đám bảo vệ tay cầm gậy vừa lùi vào trong vừa nói với bộ đàm.

Trước mặt bọn họ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt âm u lạnh lẽo đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

Chỉ cần có bảo vệ nào lớn gan dám tới gần thì sẽ nhanh chóng nằm xuống đất.

Không có ai thấy rõ người đó đã ra tay thế nào.

Nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trước đây chưa từng thấy.

Bảo vệ nằm dưới đất nhẹ thì bị đánh gãy chân, còn tệ nhất là bị vặn gãy cổ.

Cứ thế một đường đi tới, không ai có thể ngăn cản được bước chân của người đó.

“Lâm Thiếu Bình!”

Mặt Lâm Thiền Minh phủ đầy sương lạnh, xuất hiện sau lưng bảo vệ.

Sau lưng ông ấy còn có một người mặc quần áo tập luyện màu trắng.

“Cậu thật to gan, dám đến sơn trang Bắc Khê này giương oai diễu võ!”
Chương 159: Quỳ xuống dập đầu

Lâm Thiếu Bình nhìn Lâm Thiền Minh, cười lạnh nói: “Lâm Thiền Minh, bảo Lâm Thượng Nghĩa ra đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai, ngoan ngoãn đón bố cùng với anh trai tôi về sơn trang Bắc Khê, giao sản nghiệp nhà họ Lâm cho họ quản lý, rồi tôi sẽ tạm tha cho cái mạng già của ông ta”.

Lâm Thiên Mình tức giận nói: “Lâm Thiếu Bình! Ông cụ đối xử với cậu không tệ, từ nhỏ ông ấy đã bồi dưỡng cậu, cho cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Dù đang bệnh nặng, sinh mệnh bị đe dọa cũng luôn miệng nhắc tới tên cậu, có thể nói là ân nặng hơn núi, sao cậu có thể đối xử với ông ấy như thế? Cậu có còn là người nữa không? Hay là ở với lũ súc sinh Đông Doanh kia lâu quá nên chút nhân tính kia cũng mất đi rồi?”

“Hừ, nếu không nhớ tới ân tình ngày xưa thì tôi có ở đây lắm lời với ông không?”, Lâm Thiếu Bình lạnh lùng nói: “Ông ấy chỉ cần xin lỗi, đón bố và anh trai tôi về, cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ không làm khó xử ông ấy”.

“Mơ tưởng!”, Lâm Thiền Minh nói: “Bọn họ tự gieo gió thì gặt bão thôi, ông chủ chỉ đuổi họ khỏi nhà họ Lâm thôi cũng đã nhắm một mắt mở một mắt rồi. Nếu vẫn không chịu hối cải thì đừng trách nhà họ Lâm vô tình!”

Lâm Thiếu Bình nói: “Một khi đã như vậy thì các người đừng trách tôi vô tình!”

Dứt lời, cơ thể khẽ nhúc nhích, sau đó biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một bộ quần áo bay bay giữa không trung.

“Nhẫn thuật!”, Lâm Thiền Minh giật mình: “Mau, bày trận!”

Một đám người áo trắng sau lưng ông ấy nhanh chóng tản ra.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp bày trận thì Lâm Thiếu Bình đã xuất hiện lại trong đám người.

Nghe thấy vài tiếng lách cách, bóng trắng bay bay, trong nháy mắt có vài người áo Trắng bị Lâm Thiếu Bình đánh ngã.

Té xuống đất, có người bị vặn gãy cổ, còn lại cũng bị thương nặng, có cứu về cũng chỉ là kẻ tàn phế.

Lâm Thiền Minh vừa đau lòng vừa tức giận.

“Thủ đoạn thật độc ác! Đúng là nuôi một con sói trong nhà!"

Lâm Thiền Minh tung người nhảy lên, vừa ra tay đã là sát chiêu.

Đã rất nhiều năm rồi ông ấy không ra tay như vậy.

Thế nhưng, nắm đấm của ông ấy vừa vụt tới thì Lâm Thiếu Bình cũng đã biến mất không thấy.

Lâm Thiền Minh biết không ổn rồi.

Nhẫn giả am hiểu nhất chính là đánh lén.

Ông ấy quay lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.

Thế nhưng, ông ấy vừa mới quay người lại thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió đánh úp tới.

Lâm Thiếu Bình thì vẫn còn đứng nguyên đó.

May mắn Lâm Thiền Minh đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú nên mạnh mẽ nghiêng người, tránh điểm yếu hại, di chuyển sang bên cạnh.

Dù thế thì ông ấy vẫn không thể tránh được đòn tấn công của Lâm Thiếu Bình.

Một chưởng như thép của Lâm Thiếu Bình rơi trên cánh tay trái của Lâm Thiền Minh.

Răng rắc một tiếng.

Xương cánh tay của Lâm Thiền Minh răng rắc gãy lìa.

Ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ ra vẻ hưng phấn, thừa thắng xông lên, một cước đá gãy chân Lâm Thiền Minh.

Lâm Thiền Minh ngã quỵ xuống đất.

Lâm Thiếu Bình muốn đi tới thêm một đòn, chuẩn bị kết liễu Lâm Thiền Minh.

Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy sau lưng có người nói:

“Dừng tay!”

Lâm Thiếu Bình dừng lại, bởi vì cậu ta nhận ra giọng của người vừa mới lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Thượng Nghĩa.

Lâm Thượng Nghĩa nhìn người chết đầy đất, lòng đau không thể tả.

“Thiếu Bình, ông không ngờ, không thể ngờ được cháu lại đối xử với nhà họ Lâm như thế!”

“Cả tôi cũng không ngờ ông lại đối xử với bố và anh tôi như thế!”, Lâm Thiếu Bình mỉa mai đáp.

Lâm Thượng Nghĩa thở dài: “Bọn họ sống bất nhân bất nghĩa, gieo gió gặt bão thôi. Bỏ đi, chắc có nói cháu cũng không lọt tai, cháu muốn thế nào mới chịu tha cho nhà họ Lâm?”

Lâm Thiếu Bình nói: “Lúc nãy tôi cũng có nói rồi, chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu, sau đó mời bố và anh tôi trở về, công khai tuyên bố cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ tha cho ông, cũng tha cho nhà họ Lâm”.

Cả người Lâm Thượng Nghĩa run run, tức giận không thể kiềm chế được chỉ vào Lâm Thiếu Bình nói: “Cháu… Cháu…”

Đột nhiên ông cụ phun ra một ngụm máu tươi.

“Bố!”

“Bố!”

“Ông nội!”



Người nhà họ Lâm lần lượt đi tới, phía trước chính là một nhà Lâm Thu Thanh, trong đó có cả Nghiêm Tuệ Mẫn, Lâm Vân và Lâm Mộng Đình.

“Ha ha, đến đây hết rồi hả, tốt! Tôi cũng đỡ phiền!”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói.
Chương 160: Kẻ biến thái vô tình

“Lâm Thiếu Bình! Con chó vong ơn phụ nghĩa này!”, Nghiêm Tuệ Mẫn mắng to: “Ông cụ đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể nói ra những lời như thế?”

Bốp!

Không một dấu hiệu nào, Lâm Thiếu Bình cách đó mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, một cái tát đánh tới.

Nghiêm Tuệ Mẫn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, mặt đầy máu tươi.

“Mày dám đánh mẹ tao!”

Lâm Vân vọt lên, chuẩn bị liều mạng với Lâm Thiếu Bình.

Lâm Vân từng luyện võ, được Lâm Minh Thiền dạy dỗ, đã có chút căn cơ nhất định, cả Lý Dục Thần cũng nói là cậu ta có năng khiếu luyện võ.

Nhưng đối mặt với Lâm Thiếu Bình, Lâm Vân còn chẳng có cơ hội ra tay.

Cậu ta vừa mới xông lên đã bị Lâm Thiếu Bình bóp cổ.

Lâm Vân cảm thấy khó thở, nhưng không có chút sức nào để vùng vẫy.

“Mấy món võ mèo quào của mày ấy hả, sao không tìm đống đậu hủ đập đầu chết đi cho xong”, Lâm Thiếu Bình cười nhạo nói: “Thế này nhé, mày nói câu Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thu Thanh là loại khốn kiếp đi, rồi tao tha cho mày”.

“Không bao giờ!”, Lâm Vân kiên cường nói.

“Lâm Thiếu Bình, thả Lâm Vân xuống ngay! Cậu muốn cái gì thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc!”, Lâm Thu Thanh nói.

“Bàn bạc?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Mạng sống của tất cả các người đều nằm trong tay tôi, ông lấy tư cách gì để bàn bạc với tôi?”

Lâm Thu Thanh tức không sao tả được, lại không biết phải làm thế nào.

Mặt Lâm Vân tím tái, ánh mắt cũng trợn trắng nhưng cậu ta vẫn không chịu thua.

“Lâm… Thiếu Bình… Mày… Đừng ngông cuồng quá… Tao… Anh rể tao sẽ giải quyết… Mày…”

Lâm Thiếu Bình thoảng sửng sốt, bỗng nhiên cười to:

“Ha ha ha, anh rể? Ha ha ha, sao tao lại quên mất nhân vật này thế nhỉ".

Sát ý trong mắt Lâm Thiếu Bình trở nên dày đặc hơn.

“Lý Dục Thần!”

Cậu ta buông tay, Lâm Vân từ trên không trung ngã xuống mặt đất.

Tiếng ho khan vang lên liên tục.

“Bản thân tao cũng muốn xem, thằng anh rể đó sẽ cứu mày thế nào!”

Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Vân.

Răng rắc hai tiếng.

Bả vai đã bị bóp nát.

Lâm Vân chịu đau hét to.

Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn hoảng hốt, đánh tới.

“Vân ơi!”

“Lâm Thiếu Bình, tên điên này!”, Lâm Mộng Đình nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Mặt Lâm Thiếu Bình trở nên vặn vẹo, nói: “Lý Dục Thần đối xử với anh trai tao như thế nào thì bây giờ tao sẽ trả cho chúng mày gấp mười!”

Dứt lời, cậu ta lại giơ tay bóp nát xương đùi Lâm Vân.

Lại điểm thêm mười mấy chỗ trên người Lâm Vân, đánh gãy toàn bộ xương sườn của Lâm Vân.

“Ha ha, Phân Thân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông thì dù có là thần tiên tới đây cũng không thể cứu chữa được. Lâm Vân, đời này mày đừng mong đứng dậy nữa. Nhớ kỹ, tất cả đều do thằng anh rể kia của mày ban tặng!”

Giây sau đó, Lâm Thiếu Bình lại tung hai cú đá, đá ngất Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn.

Sau đó lại tới trước mặt Lâm Thượng Nghĩa, cười lạnh nói: “Bây giờ đến phiên ông, lão già!”

Lâm Thượng Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Bình.

Trong lòng ông ta không hề sợ hãi, sống đến từng này tuổi rồi, sống chết với ông ta mà nói chẳng là gì cả.

Nhưng trong lòng ông ta lại đầy bi ai.

Sống cả đời người, vào nam ra bắc, nếm mật nằm gai, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mới gầy dựng được nhà họ Lâm như bây giờ.

Ông ta nghĩ đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa, dù có chết cũng có thể ngước mặt lên nhìn ổng bà tổ tiên.

Không ngờ được rằng, cuối cùng lại chết trong tay con cháu nhà họ Lâm.

Mà người đó còn là đứa trẻ ông ta xem trọng vô cùng, là người nối nghiệp tương lai mà ông ta dồn hết mọi nguồn lực trong gia tộc để bồi dưỡng.

Lâm Thượng Nghĩa hận!

Bản thân ông ta chết cũng không sao, nhưng cả nhà họ Lâm cũng bị hủy trong tay đứa cháu bất hiếu này.

“Lâm Thiếu Bình, thằng súc sinh! Dù có thành ma tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tổ tổng nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho mày, chính mày sẽ gặp phải báo ứng!”

“Chờ tới lúc ông làm ma rồi tính tiếp”.

Lâm Thiếu Bình thản nhiên nói, bình tĩnh như đang nhìn một người chết.

“Lầm Thiếu Bình, cậu không nên đụng đến ông nội tôi, Lý Dục Thần là chồng chưa cưới của tôi, có vấn đề gì cậu cứ tìm tôi đây này!”, Lý Mộng Đình nói.

Lâm Thiếu Bình quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Đình cười nói: “Đúng vậy, cô nói rất đúng, thế nên tôi mới giữ cô lại đến cuối cùng, chờ Lý Dục Thần đến, tôi sẽ phế thằng khốn đó trước mặt cô, sau đó lại làm nhục cô trước mặt nó, để các người sống không bằng chết!”

“Cậu…”

Lâm Mộng Đình không ngờ Lâm Thiếu Bình lại biến thái và vô tình vô nghĩa như thế.

Lâm Thiếu Bình nhìn về phía Lâm Thượng Nghĩa nói: “Lão già, nể tình trước kia ông đối xử với tôi không tệ nên tôi giữ lại cho ông một mạng, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, cả mạng của con trai và con dâu của ông nữa. Tôi vẫn nói câu đó, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, cho bố tôi làm gia chủ. Nếu không, tất cả đều phải chết!”

Dứt lời, bèn xoay người chạm hai điểm trên người Lâm Mộng Đình, điểm huyệt cô.

Lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.

“Lão già kia, nói với Lý Dục Thần, bảo nó tới tìm tôi. Nó chỉ có hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng đó thì thuốc sẽ có tác dụng, e là đầu của nó sẽ bị cắm cái sừng rất to. Còn lão già nhà ông thì sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái, nói không chừng còn có cả cháu chó, ha ha ha…”

Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Mộng Đình, cơ thể chợt lóe, biến mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom