-
Chương 138-141
Chương 138: Thử?
Sau khi đến Thiên Tinh Quan, tiếp đón họ là một đạo sĩ trẻ, anh ta dẫn họ đến đại sảnh.
"Sư phụ đang luyện công, mong mọi người chờ một chút", đạo sĩ bưng trà cho họ xong bèn rời đi.
Lý Dục Thần thấy trên cửa hông ở đại sảnh có dán bùa thì bước tới nhìn, quả nhiên là giấy và chu sa loại tốt.
Đợi một hồi, Trương Đạo Viễn mới khoan thai đến muộn rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: "Ông hai Phùng ghé thăm mà không có đón tiếp từ xa, mong ông thứ lỗi nhé".
Thần thức Lý Dục Thần quét qua, thấy tuy trên người Trương Đạo Viễn có chân khí xoay chuyển, nhưng lại hết sức bình thản, hiển nhiên ban nãy cũng không có tu luyện.
Xem ra đến muộn chỉ là vì làm giá và cho thấy sự thần bí thôi.
Phùng Thiên Minh cũng chắp tay nói: "Làm phiền đạo trưởng Trương tu luyện, người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Hôm nay, tôi dẫn theo một anh bạn đến định xin một ít chu sa và giấy vàng".
"Đến đạo quán tìm chu sa và giấy vàng, ngoài làm bùa ra thì tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể dùng làm gì", Trương Đạo Viễn nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Xem ra cũng là người trong giới, không biết cậu gọi là gì?"
"Lý Dục Thần", Lý Dục Thần đáp.
Trương Đạo Viễn sửng sốt, đánh giá Lý Dục Thần vài lần.
Đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh ông ta bỗng nhiên chỉ vào anh nói: "Hóa ra anh chính là Lý Dục Thần!"
"Đạo trưởng Trương biết cậu Lý à?", Phùng Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Đâu có đâu có, tôi vẫn sống ẩn dật như vậy thì sao có thể biết cậu Lý được. Chỉ là mấy hôm trước, nhà họ Lâm đã rêu rao tìm một đạo trưởng họ Lý, vậy chắc là cậu Lý này rồi".
Lý Dục Thần chỉ cười chứ không nói gì.
Trưởng Đạo Viễn bèn hỏi: "Không biết cậu Lý tu hành ở nơi nào?"
Lý Dục Thần đáp: "Côn Luân".
Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Cậu Lý thật thích nói đùa".
Lý Dục Thần cũng không giải thích.
Anh biết rất nhiều cao nhân của các môn phái bùa chú, có điều tu vi của Trương Đạo Viễn quá yếu nên giải thích với ông ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Trương Đạo Viễn thấy Lý Dục Thần không nói gì thì trong lòng hơi bực, bèn nói với đệ tử bên cạnh: "Đi lấy chút chu sa và giấy vàng tới cho cậu ta đi".
Đệ tử kia đi ra ngoài.
Trong phòng chợt im lặng, bầu không khí có hơi xấu hổ.
Phùng Thiên Minh bỗng lên tiếng: "Đạo trưởng Trương, gần đây tôi cứ thấy bực bội khó ở nên muốn nhờ ông xem giúp tôi".
Trương Đạo Viễn cười nói: "Tôi thấy ông hai may mắn ập tới, gần đây sẽ gặp được quý nhân, mắc bệnh vặt thôi đừng lo. Tôi vẽ cho ông một lá bùa nhé".
Phùng Thiên Minh mừng rỡ, bình thường muốn Trương Đạo Viễn tặng cho một lá bùa cũng không dễ, ai ngờ hôm nay ông ta lại chủ động mở miệng.
"Vậy cảm ơn đạo trưởng Trương".
Tiểu đạo sĩ cầm túi chu sa và một bình mực chu sa đã được pha sắn cùng một xấp giấy vàng được cắt gọn đến.
Trương Đạo Viễn cầm lấy bút lông trên kệ bên cạnh, chấm mực chu sa rồi bắt đầu vẽ bùa.
Chỉ thấy ông ta vẽ thoăn thoắt, ngòi bút như rồng bay phượng múa.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải công nhận động tác vẽ bùa của ông ta rất đẹp.
Tiếc là tiên thuật thật sự cũng không phải để làm màu cho người ta xem.
Ở trong mắt người ngoài thì chiêu ấy của Trương Đạo Viễn quả thật có đôi chút khí thế của bậc cao nhân.
Chỉ là ở trong mắt Lý Dục Thần, ngoài động tác trông điêu luyện xinh đẹp ra thì hoàn toàn sai bét.
Trương Đạo Viễn vẽ xong bèn giao cho Phùng Thiên Minh.
Phùng Thiên Minh nhận lấy, rối rít cảm ơn.
Trương Đạo Viễn liếc Lý Dục Thần thấy anh chẳng phản ứng gì thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy.
Lá bùa ấy ông ta cố ý vẽ thiếu một nét.
Chỉ cần là đệ tử của môn phái bùa chú thì ngó cái là có thể nhận ra.
Qua đó, Trương Đạo Viễn có thể chắc chắn Lý Dục Thần chỉ là một tên thầy bói đến thành phố Hòa để lừa tiền mấy kẻ giàu có thôi.
Phùng Thiên Minh thanh toán tiền xong bèn chuẩn bị rời đi.
Lý Dục Thần lại bỗng nói: "Tôi muốn thử xem chu sa kia dùng được không".
Anh nói xong cũng không cần bút, dùng tay chấm chút mực chu sa vẽ loằng ngoằng trên giấy vàng.
Chương 139: Trải nghiệm khách sạn năm sao
Một lát sau đó, trên giấy đã phủ kín những nét vẽ nguệch ngoạc, không khác gì con nít đang vẽ bậy.
“Cậu Lý, cậu thấy chu sa này thế nào?”, Trương Đạo Viễn cười nói.
Lý Dục Thần nói: “Cũng tạm được, chỉ là cần điều chỉnh lại một số điểm”.
Trương Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Thế thì mời cậu Lý về tự chỉnh. Tiễn khách!”
Lý Dục Thần và Phùng Thiên Minh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, đạo sĩ kia chạy đến gọi Phùng Thiên Minh lại, thì thầm gì đó.
Lý Dục Thần cách họ khá xa, nhưng thính lực của anh tốt nên vẫn nghe thấy.
Đạo sĩ nọ nói: “Ông hai Phùng này, sư phụ bảo tôi nhắc nhở ông một câu, tên họ Lý này chỉ là kẻ bịp bợm lừa tiền, ông hãy cẩn thận một chút”.
Phùng Thiên Minh nửa tin nửa ngờ liếc sang nhìn Lý Dục Thần.
Thấy bọn họ lái xe đi rồi thì đạo sĩ kia mới quay lại, nói với Trương Đạo Viễn.
Đạo sĩ kia hỏi: “Sư phụ, tên họ Lý đó là kẻ lừa đảo thật hả?”
Trương Đạo Viễn bưng chén trà hoa lên, khẽ thổi lớp bọt bên trong, cười khẽ nói: “Nó còn chẳng đọc được loại bùa chú đơn giản nhất, cậu nhìn lá bùa nó vẽ xem, đó mà là bùa á?”
Đạo sĩ nọ nhìn thoáng qua lá bùa “nét như gà bới” của Lý Dục Thần để lại, phì cười thành tiếng.
Giơ tay lên lấy, nhưng vừa chạm vào lá bùa đã thấy ngón tay tê rần.
Còn chưa biết lý do tại sao thì chợt nghe thấy tiếng sấm nổ ầm trời, vang vọng một tiếng khiến Trương Đạo Viễn hoảng sợ.
“Ra ngoài xem thử coi”.
Trương Đạo Viễn vội vàng đặt tách trà xuống, nước trà văng tung tóe, rơi lên lá bùa “gà bới” của Lý Dục Thần.
Hai người ra khỏi phòng, lại không chú ý tới đằng sau lưng, lá bùa kia chậm rãi hòa tan trong nước trà, nét bút lại hóa thành hào quang bắn lên cao.
Trương Đạo Viễn đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy những tia sáng lướt qua.
“Bình Kinh Lôi, Kiếm Khí Phi Thiên!”
“Mau! Mau! Mau lấy hương ra, có tiên nhân giáng trần đây mà, mau dâng hương cầu nguyện, cung nghênh tiên giá!"
Đạo sĩ nọ vội vàng lấy hương, để Trương Đạo Viễn thắp.
Trương Đạo Viễn quỳ trong sân, giơ hương lên đầu, miệng lẩm bẩm.
…
Lý Dục Thần mang chu sa giấy vàng về đến nhà mới bắt xe vội vàng đi tới khách sạn Hải Châu.
Đến trước cửa, Lý Dục Thần đã bị bảo vệ cản lại, hỏi anh đến làm gì.
Trương Nhất Bình và Chu Húc đang ngồi trong sảnh khách sạn tán dóc.
Chu Húc liếc mắt trông thấy bóng người quen mắt ngoài cổng.
Anh ta chọc chọc Trương Nhất Bình, bảo: “Anh Trương, anh nhìn ra ngoài xem, đó có phải là Lý Dục Thần không?”
Trương Nhất Bình nhìn ra ngoài, lại chả thế, đó là Lý Dục Thần. Hình như đang muốn vào, lại bị bảo vệ cản lại.
“Đi, ra ngoài xem sao”.
Hai người ra cổng.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Nhất Bình hỏi.
Bảo vệ thấy Trương Nhất Bình thì lập tức nghiêm mặt, nói: “Cậu Trương, người này nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần bàn chuyện làm ăn, tôi thấy anh ta đi taxi đến nên giữ lại hỏi vài câu”.
“Đại diện nhà họ Lâm?”, Chu Húc cười thành tiếng: “Lý Dục Thần, cậu đang làm phục vụ ở quán cơm Thân Dân cơ mà, cậu đại diện cho nhà họ Lâm từ khi nào thế? Quán cơm các cậu thu mua nhà họ Lâm lại rồi hả?”
Nói tới đó thì anh ta đã cười đến chảy nước mắt.
Bảo vệ nghe đến thế bèn nói: “Cũng may có cậu Trần và bạn cậu ở đây, nếu không suýt chút nữa tôi đã bị lừa rồi”.
Sau đó ghét bỏ đuổi Lý Dục Thần đi.
Trương Nhất Bình cũng thấy buồn cười.
Nhưng anh ta vẫn phải giữ hình tượng và phong độ của một cậu chủ của xã hội thượng lưu, ngăn bảo vệ lại, nói với Lý Dục Thần:
“Lý do này của cậu nghe phi lý quá, không có ai tin được cả. Nếu cậu đến thuê phòng, thì chúng tôi hoan nghênh nhưng tôi nhắc cậu một câu, khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao, phòng rất đắt đỏ”.
“Cậu có ở khách sạn năm sao bao giờ chưa?”, Chu Húc mỉa mai nhìn Lý Dục Thần.
“Năm sao hả…”, Lý Dục Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà sạch sẽ sáng bóng, còn lấp lánh ánh mặt trời: “Đúng là chưa được ở bao giờ”.
“À, tôi quên, cậu vừa từ trên núi xuống. Trên núi thì chắc không có tòa nhà nào cao như vậy đâu ha?”, Chu Húc tiếp tục mỉa mai nói.
Khóe miệng Trương Nhất Bình cong cong, nói: “Không sao cả, không phải ai cũng có cơ hội được ở khách sạn năm sao, cậu chưa được trải nghiệm cũng là chuyện bình thường. Thế này nhé, nếu cậu muốn ở, tôi có thể cho cậu thuê một giờ, trải nghiệm thử”.
“Anh Trương đúng là hào phóng", Chu Húc giơ ngón tay cái.
Chương 140: Không được vào
Lý Dục Thần lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi không đến để thuê phòng”.
“Vậy thì cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lâm đến để bàn chuyện làm ăn với anh Trần”.
“Lý Dục Thần, da mặt cậu dày như tường thành ấy nhỉ? Muốn nịnh hót anh Trần thì cũng phải tìm cái cớ nào đó hay hay chút. Anh Trần là người mà cậu muốn gặp là có thể gặp được chắc?”, Chu Húc cười lạnh nói.
Lý Dục Thần hơi mất kiên nhẫn, nói: “Bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với các người cả, cái khách sạn này mở cửa kinh doanh đón khách, thì tôi ra hay vào cũng là quyền tự do của tôi chứ nhỉ?”.
Trương Nhất Bình nói: “Ra hay vào là quyền tự do của cậu, nhưng anh Trần là khách quý của chúng tôi, cậu muốn quấy rầy người ta thì nhất quyết là không được, nên tôi không thể cho cậu vào trong”.
“Anh có cái quyền đó chắc?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Nhất Bình.
“Ngại quá, tập đoàn Vĩnh Thanh là cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần của khách sạn Hải Châu”, trên môi Trương Nhất Bình là nụ cười kiêu ngạo.
“Nói thế tức là không chịu cho tôi vào phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nếu cậu vẫn tiếp tục nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần thì tôi không thể cho cậu vào trong được”, Trương Nhất Bình nói.
“Anh Trương, nói chuyện khác sáo như thế làm gì, gọi bảo vệ đuổi đi là xong ngay ấy mà!”, Chu Húc nói.
Lý Dục Thần cười khẽ: “Được, thế thì lát nữa các người đừng có mà cầu xin tôi vào”.
“Ha ha ha…”, Chu Húc cất tiếng cười to: “Anh Trương, anh có nghe thấy không, nó bảo tôi với anh phải xin nó vào kìa! Ha ha…”
Trương Nhất Bình cũng không nhịn được, lắc đầu nói: “Bỏ đi, chúng ta vào trong thôi, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa”.
Lại dặn bảo vệ: “Trông chừng người này cho tôi nhé, đừng để tên đó lẻn vào”.
“Cậu Trương cứ yên tâm ạ”.
Bảo vệ đồng ý, dùng ánh mắt sắc bén như nhìn trộm quan sát Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhìn trái ngó phải, phát hiện bồn hoa bên cạnh khách sạn cũng khá rộng rãi bèn ra đó ngồi xuống.
Bảo vệ nhìn chằm chằm anh, bên ngoài khách sạn không có quy định cấm người ngồi nên anh ta cũng chỉ biết nhìn vậy thôi.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, bấm số của Thái Vĩ Dân.
“Lão Thái à, tôi Lý Dục Thần đây”.
“Anh Lý! Anh có gì cần dặn dò ạ?”
Đầu dây bên kia, Thái Vĩ Dân vô cùng xúc động, giọng nói cũng run run.
Bây giờ ga ta không dám liên lạc với Lý Dục Thần, dù có gửi tiền cũng chỉ dám đưa đến chỗ Mã Sơn.
“Cậu có số của anh Trần bên Thân Châu không?”
“Có ạ”.
“Cậu gọi điện thoại cho anh ta…”
Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẳng lặng ngồi bên cạnh bồn hoa.
Đúng lúc, cũng lâu rồi anh không luyện công, bèn nhắm mắt dưỡng thần, vận chuyển chân khí bao bọc khắp người.
…
Trương Nhất Bình tựa người vào sô pha ở khu nghỉ ngơi, bắt hai chân lên thả lỏng.
“Chắc là không có ai đến. Lát nữa tôi đi lên mời anh Trần, hôm nay tôi có sắp xếp cho anh ấy bữa tối, chắc chắn sẽ khiến anh ấy hài lòng”.
Anh ta tự nhủ.
“Anh Trương, anh với anh Trần ăn bữa cơm đó, có thể dẫn tôi theo với được không?”, Chu Húc lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười nói.
Trương Nhất Bình nói: “Lần này thì không được, anh Trần không thích người lạ, tôi đã tốn khá nhiều công sức chuẩn bị bữa tối hôm nay”.
Chu Húc cười hà hà: “Được rồi, lần sau, lần sau vậy nhé”.
Đúng lúc này, điện thoại Trương Nhất Bình chợt vang lên.
Quản lý trên lầu báo với anh ta, rằng anh Trần đã xuống dưới lầu.
Trương Nhất Bình bật dậy khỏi sô pha, vội vàng chỉnh lại quần áo, một đường chạy thẳng về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Trần Văn Học từ trong thang máy vọt ra ngoài.
“Anh Trần!”, Trương Nhất Bình cúi người, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bữa tiệc tối.
Trần Văn Học lại không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, lướt xoẹt qua, chạy ra cửa.
Cố Ngôn Châu gắt gao đi theo phía sau, chẳng rời một tấc.
Sau đó, thành viên đoàn đội kinh doanh của nhà họ Trần nối đuôi nhau đi ra.
“Anh Trần…”
Trương Nhất Bình la lên, không rõ tại sao Trần Văn Học vội vã như thế, bèn chạy theo sau.
Trần Văn Học lao ra khỏi cổng.
Các nhân viên an ninh đều biết đây là khách quý, nên mấy ngày nay mọi người trong khách sạn Hải Châu đều căng dây thần kinh lên để hầu hạ vị khách quý này.
Không ai dám hỏi, lại càng không có ai dám cản.
Trần Văn Học đứng trước cổng, nhìn đông rồi lại nhìn tây, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần đang ngồi bên cạnh bồn hoa.
Chương 141: Vả mặt
Anh ta vừa mừng vừa thở phào một hơi, đi đến bên cạnh bồn hoa cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được anh! Anh Lý, muốn gặp anh cũng khó ghê".
Lý Dục Thần cười nói: "Nào có khoa trương như anh Trần, tôi muốn gặp anh mà người ta còn không cho vào, chỉ có thể ngồi đây chờ này".
Trần Văn Học sửng sốt, sau đó cả giận nói: "Sao họ dám như vậy cơ chứ! Chúng ta vào đi, để tôi xem ai dám cản".
Lý Dục Thần lại ngăn anh ta lại bảo: "Bỏ đi, tôi thấy nơi này cũng khá tốt, không khí trong lành, nếu anh không chê thì chúng ta cứ ngồi đây nói đi".
Trần Văn Học bỗng hiểu được gì đó, cười ha ha nói: "Được, vậy ngồi đây nói".
Sau đó, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.
Cố Ngôn Châu cúi người với Lý Dục Thần, kính cẩn hô một tiếng: "Cậu Lý!"
Lý Dục Thần nhìn Cố Ngôn Châu, cau mày hỏi: "Ông Cố, mấy hôm trước thấy ông khỏe lắm mà, sao nay lại như là bị thương vậy?"
Cố Ngôn Châu bội phục đáp: "Quả thật chẳng có gì giấu được cậu Lý, tôi đúng là bị thương, nhưng cũng không sao".
Lý Dục Thần gật đầu bảo: "Không sao là được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ luyện mấy viên đan dược cho ông ăn".
Cố Ngôn Châu mừng rỡ.
Ông ta từng thấy Lý Dục Thần ra tay, kia chính là thủ đoạn của thần tiên nên đan dược anh đưa sao có thể là thứ tầm thường.
Ông ta bèn vội vàng nói: "Cảm ơn cậu Lý, cậu cứ chậm rãi nói chuyện, tôi sẽ trông chừng cho hai người".
Cố Ngôn Châu nói xong bèn đứng sang bên, ánh mắt sắc bén, tràn ngập khí thế liếc nhìn xung quanh.
Cảnh tượng ấy khiến Trương Nhất Bình vừa chạy tới cửa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chu Húc đứng cạnh anh ta há to miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới hỏi: "Anh Trương, chuyện này là sao?"
Trương Nhất Bình cũng buồn bực, sao anh Trần kia lại biết Lý Dục Thần, trông còn có vẻ rất thân thiết nữa.
Lúc này, những người khác trong nhà họ Trần cũng chạy tới khách sạn.
Trần Văn Học vẫy tay, bọn họ bèn bước tới.
Vì thế, trước cửa khách sạn Hải Châu đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thú vị.
Hai thanh niên ngồi bên bồn hoa, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc sang trọng vây quanh họ, người thì ngồi hai bên, người thì đứng, có người lại trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Còn có một ông lão trông cực kỳ uy nghiêm mặc đồ thời Đường chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như ưng.
Mà bảo vệ khách sạn và nhân viên công tác lại vây quanh họ, chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.
"Mẹ, rốt cuộc thằng nhóc kia giẫm phải vận gì vậy!", Chu Húc tức giận hỏi: "Anh Trương, giờ làm sao?"
Trương Nhất Bình hít sâu một hơi, anh ta biết nhất định phải cúi đầu xin lỗi.
Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.
Đắc tội Trần Văn Học cũng không phải chỉ đắc tội một mình nhà họ Trần, mà còn đắc tội những ông lớn đến bàn chuyện làm ăn với họ trong ngày hôm nay.
Trương Nhất Bình đi đến bên cạnh bồn hoa, cố gắng rặn ra một nụ cười, khom lưng nói: "Cậu Trần, các vị, khách sạn chúng tôi đã riêng chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, lát nữa sẽ bắt đầu, mời mọi người lên phòng đãi khách quý ngồi".
Trần Văn Học ngó Lý Dục Thần, thấy anh còn chẳng thèm ngước mắt lên thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Nhất Bình.
Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là ai ngu như vậy, thế mà lại ngăn một nhân vật như Lý Dục Thần ở ngoài cửa khách sạn.
Trương Nhất Bình nhìn nụ cười không mấy ý tốt trên mặt Trần Văn Học thì không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi.
"Cậu Trần, cậu...", Trương Nhất Bình cảm giác môi mình như bị keo 502 dính chặt đến nỗi không tài nào mở miệng nổi: "Cậu... cậu Lý, nơi này gió lớn, hai người vẫn nên lên lầu ngồi đi!"
Lý Dục Thần cuối cùng cũng ngẳng đầu lên nhìn thoáng qua mặt ngoài bóng loáng của khách sạn.
Ánh tà dương chiếu lên mặt kính thủy tinh bên ngoài khách sạn khiến nó lấp lánh một luồng ánh sáng xinh đẹp.
"Khách sạn năm sao cơ đấy, ban nãy hình như có người không cho tôi vào mà!"
Trương Nhất Bình đỏ mặt nói: "Thật sự xin lỗi cậu, cậu Lý, tôi không biết cậu quen cậu Trần, còn tưởng rằng..."
"Tôi cảm thấy nơi này rất tốt", Lý Dục Thần ngắt lời anh ta: "Anh Trần, anh thấy sao?"
Trần Văn Học hùa theo nói: "Cực tốt! Chỉ cần anh Lý nói tốt thì chắc chắn là tốt".
Trương Nhất Bình sửng sốt.
Sau khi đến Thiên Tinh Quan, tiếp đón họ là một đạo sĩ trẻ, anh ta dẫn họ đến đại sảnh.
"Sư phụ đang luyện công, mong mọi người chờ một chút", đạo sĩ bưng trà cho họ xong bèn rời đi.
Lý Dục Thần thấy trên cửa hông ở đại sảnh có dán bùa thì bước tới nhìn, quả nhiên là giấy và chu sa loại tốt.
Đợi một hồi, Trương Đạo Viễn mới khoan thai đến muộn rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: "Ông hai Phùng ghé thăm mà không có đón tiếp từ xa, mong ông thứ lỗi nhé".
Thần thức Lý Dục Thần quét qua, thấy tuy trên người Trương Đạo Viễn có chân khí xoay chuyển, nhưng lại hết sức bình thản, hiển nhiên ban nãy cũng không có tu luyện.
Xem ra đến muộn chỉ là vì làm giá và cho thấy sự thần bí thôi.
Phùng Thiên Minh cũng chắp tay nói: "Làm phiền đạo trưởng Trương tu luyện, người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Hôm nay, tôi dẫn theo một anh bạn đến định xin một ít chu sa và giấy vàng".
"Đến đạo quán tìm chu sa và giấy vàng, ngoài làm bùa ra thì tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể dùng làm gì", Trương Đạo Viễn nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Xem ra cũng là người trong giới, không biết cậu gọi là gì?"
"Lý Dục Thần", Lý Dục Thần đáp.
Trương Đạo Viễn sửng sốt, đánh giá Lý Dục Thần vài lần.
Đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh ông ta bỗng nhiên chỉ vào anh nói: "Hóa ra anh chính là Lý Dục Thần!"
"Đạo trưởng Trương biết cậu Lý à?", Phùng Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Đâu có đâu có, tôi vẫn sống ẩn dật như vậy thì sao có thể biết cậu Lý được. Chỉ là mấy hôm trước, nhà họ Lâm đã rêu rao tìm một đạo trưởng họ Lý, vậy chắc là cậu Lý này rồi".
Lý Dục Thần chỉ cười chứ không nói gì.
Trưởng Đạo Viễn bèn hỏi: "Không biết cậu Lý tu hành ở nơi nào?"
Lý Dục Thần đáp: "Côn Luân".
Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Cậu Lý thật thích nói đùa".
Lý Dục Thần cũng không giải thích.
Anh biết rất nhiều cao nhân của các môn phái bùa chú, có điều tu vi của Trương Đạo Viễn quá yếu nên giải thích với ông ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Trương Đạo Viễn thấy Lý Dục Thần không nói gì thì trong lòng hơi bực, bèn nói với đệ tử bên cạnh: "Đi lấy chút chu sa và giấy vàng tới cho cậu ta đi".
Đệ tử kia đi ra ngoài.
Trong phòng chợt im lặng, bầu không khí có hơi xấu hổ.
Phùng Thiên Minh bỗng lên tiếng: "Đạo trưởng Trương, gần đây tôi cứ thấy bực bội khó ở nên muốn nhờ ông xem giúp tôi".
Trương Đạo Viễn cười nói: "Tôi thấy ông hai may mắn ập tới, gần đây sẽ gặp được quý nhân, mắc bệnh vặt thôi đừng lo. Tôi vẽ cho ông một lá bùa nhé".
Phùng Thiên Minh mừng rỡ, bình thường muốn Trương Đạo Viễn tặng cho một lá bùa cũng không dễ, ai ngờ hôm nay ông ta lại chủ động mở miệng.
"Vậy cảm ơn đạo trưởng Trương".
Tiểu đạo sĩ cầm túi chu sa và một bình mực chu sa đã được pha sắn cùng một xấp giấy vàng được cắt gọn đến.
Trương Đạo Viễn cầm lấy bút lông trên kệ bên cạnh, chấm mực chu sa rồi bắt đầu vẽ bùa.
Chỉ thấy ông ta vẽ thoăn thoắt, ngòi bút như rồng bay phượng múa.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải công nhận động tác vẽ bùa của ông ta rất đẹp.
Tiếc là tiên thuật thật sự cũng không phải để làm màu cho người ta xem.
Ở trong mắt người ngoài thì chiêu ấy của Trương Đạo Viễn quả thật có đôi chút khí thế của bậc cao nhân.
Chỉ là ở trong mắt Lý Dục Thần, ngoài động tác trông điêu luyện xinh đẹp ra thì hoàn toàn sai bét.
Trương Đạo Viễn vẽ xong bèn giao cho Phùng Thiên Minh.
Phùng Thiên Minh nhận lấy, rối rít cảm ơn.
Trương Đạo Viễn liếc Lý Dục Thần thấy anh chẳng phản ứng gì thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy.
Lá bùa ấy ông ta cố ý vẽ thiếu một nét.
Chỉ cần là đệ tử của môn phái bùa chú thì ngó cái là có thể nhận ra.
Qua đó, Trương Đạo Viễn có thể chắc chắn Lý Dục Thần chỉ là một tên thầy bói đến thành phố Hòa để lừa tiền mấy kẻ giàu có thôi.
Phùng Thiên Minh thanh toán tiền xong bèn chuẩn bị rời đi.
Lý Dục Thần lại bỗng nói: "Tôi muốn thử xem chu sa kia dùng được không".
Anh nói xong cũng không cần bút, dùng tay chấm chút mực chu sa vẽ loằng ngoằng trên giấy vàng.
Chương 139: Trải nghiệm khách sạn năm sao
Một lát sau đó, trên giấy đã phủ kín những nét vẽ nguệch ngoạc, không khác gì con nít đang vẽ bậy.
“Cậu Lý, cậu thấy chu sa này thế nào?”, Trương Đạo Viễn cười nói.
Lý Dục Thần nói: “Cũng tạm được, chỉ là cần điều chỉnh lại một số điểm”.
Trương Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Thế thì mời cậu Lý về tự chỉnh. Tiễn khách!”
Lý Dục Thần và Phùng Thiên Minh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, đạo sĩ kia chạy đến gọi Phùng Thiên Minh lại, thì thầm gì đó.
Lý Dục Thần cách họ khá xa, nhưng thính lực của anh tốt nên vẫn nghe thấy.
Đạo sĩ nọ nói: “Ông hai Phùng này, sư phụ bảo tôi nhắc nhở ông một câu, tên họ Lý này chỉ là kẻ bịp bợm lừa tiền, ông hãy cẩn thận một chút”.
Phùng Thiên Minh nửa tin nửa ngờ liếc sang nhìn Lý Dục Thần.
Thấy bọn họ lái xe đi rồi thì đạo sĩ kia mới quay lại, nói với Trương Đạo Viễn.
Đạo sĩ kia hỏi: “Sư phụ, tên họ Lý đó là kẻ lừa đảo thật hả?”
Trương Đạo Viễn bưng chén trà hoa lên, khẽ thổi lớp bọt bên trong, cười khẽ nói: “Nó còn chẳng đọc được loại bùa chú đơn giản nhất, cậu nhìn lá bùa nó vẽ xem, đó mà là bùa á?”
Đạo sĩ nọ nhìn thoáng qua lá bùa “nét như gà bới” của Lý Dục Thần để lại, phì cười thành tiếng.
Giơ tay lên lấy, nhưng vừa chạm vào lá bùa đã thấy ngón tay tê rần.
Còn chưa biết lý do tại sao thì chợt nghe thấy tiếng sấm nổ ầm trời, vang vọng một tiếng khiến Trương Đạo Viễn hoảng sợ.
“Ra ngoài xem thử coi”.
Trương Đạo Viễn vội vàng đặt tách trà xuống, nước trà văng tung tóe, rơi lên lá bùa “gà bới” của Lý Dục Thần.
Hai người ra khỏi phòng, lại không chú ý tới đằng sau lưng, lá bùa kia chậm rãi hòa tan trong nước trà, nét bút lại hóa thành hào quang bắn lên cao.
Trương Đạo Viễn đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy những tia sáng lướt qua.
“Bình Kinh Lôi, Kiếm Khí Phi Thiên!”
“Mau! Mau! Mau lấy hương ra, có tiên nhân giáng trần đây mà, mau dâng hương cầu nguyện, cung nghênh tiên giá!"
Đạo sĩ nọ vội vàng lấy hương, để Trương Đạo Viễn thắp.
Trương Đạo Viễn quỳ trong sân, giơ hương lên đầu, miệng lẩm bẩm.
…
Lý Dục Thần mang chu sa giấy vàng về đến nhà mới bắt xe vội vàng đi tới khách sạn Hải Châu.
Đến trước cửa, Lý Dục Thần đã bị bảo vệ cản lại, hỏi anh đến làm gì.
Trương Nhất Bình và Chu Húc đang ngồi trong sảnh khách sạn tán dóc.
Chu Húc liếc mắt trông thấy bóng người quen mắt ngoài cổng.
Anh ta chọc chọc Trương Nhất Bình, bảo: “Anh Trương, anh nhìn ra ngoài xem, đó có phải là Lý Dục Thần không?”
Trương Nhất Bình nhìn ra ngoài, lại chả thế, đó là Lý Dục Thần. Hình như đang muốn vào, lại bị bảo vệ cản lại.
“Đi, ra ngoài xem sao”.
Hai người ra cổng.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Nhất Bình hỏi.
Bảo vệ thấy Trương Nhất Bình thì lập tức nghiêm mặt, nói: “Cậu Trương, người này nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần bàn chuyện làm ăn, tôi thấy anh ta đi taxi đến nên giữ lại hỏi vài câu”.
“Đại diện nhà họ Lâm?”, Chu Húc cười thành tiếng: “Lý Dục Thần, cậu đang làm phục vụ ở quán cơm Thân Dân cơ mà, cậu đại diện cho nhà họ Lâm từ khi nào thế? Quán cơm các cậu thu mua nhà họ Lâm lại rồi hả?”
Nói tới đó thì anh ta đã cười đến chảy nước mắt.
Bảo vệ nghe đến thế bèn nói: “Cũng may có cậu Trần và bạn cậu ở đây, nếu không suýt chút nữa tôi đã bị lừa rồi”.
Sau đó ghét bỏ đuổi Lý Dục Thần đi.
Trương Nhất Bình cũng thấy buồn cười.
Nhưng anh ta vẫn phải giữ hình tượng và phong độ của một cậu chủ của xã hội thượng lưu, ngăn bảo vệ lại, nói với Lý Dục Thần:
“Lý do này của cậu nghe phi lý quá, không có ai tin được cả. Nếu cậu đến thuê phòng, thì chúng tôi hoan nghênh nhưng tôi nhắc cậu một câu, khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao, phòng rất đắt đỏ”.
“Cậu có ở khách sạn năm sao bao giờ chưa?”, Chu Húc mỉa mai nhìn Lý Dục Thần.
“Năm sao hả…”, Lý Dục Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà sạch sẽ sáng bóng, còn lấp lánh ánh mặt trời: “Đúng là chưa được ở bao giờ”.
“À, tôi quên, cậu vừa từ trên núi xuống. Trên núi thì chắc không có tòa nhà nào cao như vậy đâu ha?”, Chu Húc tiếp tục mỉa mai nói.
Khóe miệng Trương Nhất Bình cong cong, nói: “Không sao cả, không phải ai cũng có cơ hội được ở khách sạn năm sao, cậu chưa được trải nghiệm cũng là chuyện bình thường. Thế này nhé, nếu cậu muốn ở, tôi có thể cho cậu thuê một giờ, trải nghiệm thử”.
“Anh Trương đúng là hào phóng", Chu Húc giơ ngón tay cái.
Chương 140: Không được vào
Lý Dục Thần lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi không đến để thuê phòng”.
“Vậy thì cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lâm đến để bàn chuyện làm ăn với anh Trần”.
“Lý Dục Thần, da mặt cậu dày như tường thành ấy nhỉ? Muốn nịnh hót anh Trần thì cũng phải tìm cái cớ nào đó hay hay chút. Anh Trần là người mà cậu muốn gặp là có thể gặp được chắc?”, Chu Húc cười lạnh nói.
Lý Dục Thần hơi mất kiên nhẫn, nói: “Bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với các người cả, cái khách sạn này mở cửa kinh doanh đón khách, thì tôi ra hay vào cũng là quyền tự do của tôi chứ nhỉ?”.
Trương Nhất Bình nói: “Ra hay vào là quyền tự do của cậu, nhưng anh Trần là khách quý của chúng tôi, cậu muốn quấy rầy người ta thì nhất quyết là không được, nên tôi không thể cho cậu vào trong”.
“Anh có cái quyền đó chắc?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Nhất Bình.
“Ngại quá, tập đoàn Vĩnh Thanh là cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần của khách sạn Hải Châu”, trên môi Trương Nhất Bình là nụ cười kiêu ngạo.
“Nói thế tức là không chịu cho tôi vào phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nếu cậu vẫn tiếp tục nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần thì tôi không thể cho cậu vào trong được”, Trương Nhất Bình nói.
“Anh Trương, nói chuyện khác sáo như thế làm gì, gọi bảo vệ đuổi đi là xong ngay ấy mà!”, Chu Húc nói.
Lý Dục Thần cười khẽ: “Được, thế thì lát nữa các người đừng có mà cầu xin tôi vào”.
“Ha ha ha…”, Chu Húc cất tiếng cười to: “Anh Trương, anh có nghe thấy không, nó bảo tôi với anh phải xin nó vào kìa! Ha ha…”
Trương Nhất Bình cũng không nhịn được, lắc đầu nói: “Bỏ đi, chúng ta vào trong thôi, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa”.
Lại dặn bảo vệ: “Trông chừng người này cho tôi nhé, đừng để tên đó lẻn vào”.
“Cậu Trương cứ yên tâm ạ”.
Bảo vệ đồng ý, dùng ánh mắt sắc bén như nhìn trộm quan sát Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhìn trái ngó phải, phát hiện bồn hoa bên cạnh khách sạn cũng khá rộng rãi bèn ra đó ngồi xuống.
Bảo vệ nhìn chằm chằm anh, bên ngoài khách sạn không có quy định cấm người ngồi nên anh ta cũng chỉ biết nhìn vậy thôi.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, bấm số của Thái Vĩ Dân.
“Lão Thái à, tôi Lý Dục Thần đây”.
“Anh Lý! Anh có gì cần dặn dò ạ?”
Đầu dây bên kia, Thái Vĩ Dân vô cùng xúc động, giọng nói cũng run run.
Bây giờ ga ta không dám liên lạc với Lý Dục Thần, dù có gửi tiền cũng chỉ dám đưa đến chỗ Mã Sơn.
“Cậu có số của anh Trần bên Thân Châu không?”
“Có ạ”.
“Cậu gọi điện thoại cho anh ta…”
Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẳng lặng ngồi bên cạnh bồn hoa.
Đúng lúc, cũng lâu rồi anh không luyện công, bèn nhắm mắt dưỡng thần, vận chuyển chân khí bao bọc khắp người.
…
Trương Nhất Bình tựa người vào sô pha ở khu nghỉ ngơi, bắt hai chân lên thả lỏng.
“Chắc là không có ai đến. Lát nữa tôi đi lên mời anh Trần, hôm nay tôi có sắp xếp cho anh ấy bữa tối, chắc chắn sẽ khiến anh ấy hài lòng”.
Anh ta tự nhủ.
“Anh Trương, anh với anh Trần ăn bữa cơm đó, có thể dẫn tôi theo với được không?”, Chu Húc lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười nói.
Trương Nhất Bình nói: “Lần này thì không được, anh Trần không thích người lạ, tôi đã tốn khá nhiều công sức chuẩn bị bữa tối hôm nay”.
Chu Húc cười hà hà: “Được rồi, lần sau, lần sau vậy nhé”.
Đúng lúc này, điện thoại Trương Nhất Bình chợt vang lên.
Quản lý trên lầu báo với anh ta, rằng anh Trần đã xuống dưới lầu.
Trương Nhất Bình bật dậy khỏi sô pha, vội vàng chỉnh lại quần áo, một đường chạy thẳng về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Trần Văn Học từ trong thang máy vọt ra ngoài.
“Anh Trần!”, Trương Nhất Bình cúi người, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bữa tiệc tối.
Trần Văn Học lại không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, lướt xoẹt qua, chạy ra cửa.
Cố Ngôn Châu gắt gao đi theo phía sau, chẳng rời một tấc.
Sau đó, thành viên đoàn đội kinh doanh của nhà họ Trần nối đuôi nhau đi ra.
“Anh Trần…”
Trương Nhất Bình la lên, không rõ tại sao Trần Văn Học vội vã như thế, bèn chạy theo sau.
Trần Văn Học lao ra khỏi cổng.
Các nhân viên an ninh đều biết đây là khách quý, nên mấy ngày nay mọi người trong khách sạn Hải Châu đều căng dây thần kinh lên để hầu hạ vị khách quý này.
Không ai dám hỏi, lại càng không có ai dám cản.
Trần Văn Học đứng trước cổng, nhìn đông rồi lại nhìn tây, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần đang ngồi bên cạnh bồn hoa.
Chương 141: Vả mặt
Anh ta vừa mừng vừa thở phào một hơi, đi đến bên cạnh bồn hoa cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được anh! Anh Lý, muốn gặp anh cũng khó ghê".
Lý Dục Thần cười nói: "Nào có khoa trương như anh Trần, tôi muốn gặp anh mà người ta còn không cho vào, chỉ có thể ngồi đây chờ này".
Trần Văn Học sửng sốt, sau đó cả giận nói: "Sao họ dám như vậy cơ chứ! Chúng ta vào đi, để tôi xem ai dám cản".
Lý Dục Thần lại ngăn anh ta lại bảo: "Bỏ đi, tôi thấy nơi này cũng khá tốt, không khí trong lành, nếu anh không chê thì chúng ta cứ ngồi đây nói đi".
Trần Văn Học bỗng hiểu được gì đó, cười ha ha nói: "Được, vậy ngồi đây nói".
Sau đó, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.
Cố Ngôn Châu cúi người với Lý Dục Thần, kính cẩn hô một tiếng: "Cậu Lý!"
Lý Dục Thần nhìn Cố Ngôn Châu, cau mày hỏi: "Ông Cố, mấy hôm trước thấy ông khỏe lắm mà, sao nay lại như là bị thương vậy?"
Cố Ngôn Châu bội phục đáp: "Quả thật chẳng có gì giấu được cậu Lý, tôi đúng là bị thương, nhưng cũng không sao".
Lý Dục Thần gật đầu bảo: "Không sao là được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ luyện mấy viên đan dược cho ông ăn".
Cố Ngôn Châu mừng rỡ.
Ông ta từng thấy Lý Dục Thần ra tay, kia chính là thủ đoạn của thần tiên nên đan dược anh đưa sao có thể là thứ tầm thường.
Ông ta bèn vội vàng nói: "Cảm ơn cậu Lý, cậu cứ chậm rãi nói chuyện, tôi sẽ trông chừng cho hai người".
Cố Ngôn Châu nói xong bèn đứng sang bên, ánh mắt sắc bén, tràn ngập khí thế liếc nhìn xung quanh.
Cảnh tượng ấy khiến Trương Nhất Bình vừa chạy tới cửa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chu Húc đứng cạnh anh ta há to miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới hỏi: "Anh Trương, chuyện này là sao?"
Trương Nhất Bình cũng buồn bực, sao anh Trần kia lại biết Lý Dục Thần, trông còn có vẻ rất thân thiết nữa.
Lúc này, những người khác trong nhà họ Trần cũng chạy tới khách sạn.
Trần Văn Học vẫy tay, bọn họ bèn bước tới.
Vì thế, trước cửa khách sạn Hải Châu đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thú vị.
Hai thanh niên ngồi bên bồn hoa, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc sang trọng vây quanh họ, người thì ngồi hai bên, người thì đứng, có người lại trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Còn có một ông lão trông cực kỳ uy nghiêm mặc đồ thời Đường chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như ưng.
Mà bảo vệ khách sạn và nhân viên công tác lại vây quanh họ, chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.
"Mẹ, rốt cuộc thằng nhóc kia giẫm phải vận gì vậy!", Chu Húc tức giận hỏi: "Anh Trương, giờ làm sao?"
Trương Nhất Bình hít sâu một hơi, anh ta biết nhất định phải cúi đầu xin lỗi.
Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.
Đắc tội Trần Văn Học cũng không phải chỉ đắc tội một mình nhà họ Trần, mà còn đắc tội những ông lớn đến bàn chuyện làm ăn với họ trong ngày hôm nay.
Trương Nhất Bình đi đến bên cạnh bồn hoa, cố gắng rặn ra một nụ cười, khom lưng nói: "Cậu Trần, các vị, khách sạn chúng tôi đã riêng chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, lát nữa sẽ bắt đầu, mời mọi người lên phòng đãi khách quý ngồi".
Trần Văn Học ngó Lý Dục Thần, thấy anh còn chẳng thèm ngước mắt lên thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Nhất Bình.
Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là ai ngu như vậy, thế mà lại ngăn một nhân vật như Lý Dục Thần ở ngoài cửa khách sạn.
Trương Nhất Bình nhìn nụ cười không mấy ý tốt trên mặt Trần Văn Học thì không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi.
"Cậu Trần, cậu...", Trương Nhất Bình cảm giác môi mình như bị keo 502 dính chặt đến nỗi không tài nào mở miệng nổi: "Cậu... cậu Lý, nơi này gió lớn, hai người vẫn nên lên lầu ngồi đi!"
Lý Dục Thần cuối cùng cũng ngẳng đầu lên nhìn thoáng qua mặt ngoài bóng loáng của khách sạn.
Ánh tà dương chiếu lên mặt kính thủy tinh bên ngoài khách sạn khiến nó lấp lánh một luồng ánh sáng xinh đẹp.
"Khách sạn năm sao cơ đấy, ban nãy hình như có người không cho tôi vào mà!"
Trương Nhất Bình đỏ mặt nói: "Thật sự xin lỗi cậu, cậu Lý, tôi không biết cậu quen cậu Trần, còn tưởng rằng..."
"Tôi cảm thấy nơi này rất tốt", Lý Dục Thần ngắt lời anh ta: "Anh Trần, anh thấy sao?"
Trần Văn Học hùa theo nói: "Cực tốt! Chỉ cần anh Lý nói tốt thì chắc chắn là tốt".
Trương Nhất Bình sửng sốt.
Bình luận facebook