-
Chương 426-430
Chương 426 Vô Khuyết Kiếm Ý (2)
Cho nên hắn quyết định làm một việc lỗ mãng!
Phương pháp Trúc Cơ phi thường hung hiểm được hắn dùng Đạo Nguyên Chân Giải thôi diễn ra kia, lúc đầu hắn vốn không có ý sẽ làm như thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm thế. Khi đưa ra quyết định này, bản thân hắn đã có ý liều chết một phen. . .
Nếu như Trúc Cơ không thành thì đương nhiên phải chết!
Nếu như Trúc Cơ thành công mà không đối phó được Cam Long Kiếm thì cũng chết!
Trúc Cơ được hay không được, Phương Nguyên chỉ có thể tận lực đi làm.
Liệu bản thân có thể đối phó Cam Long Kiếm hay không, đây là sự tình mà Phương Nguyên một mực suy nghĩ trên đường về.
Người khác còn tưởng rằng Phương Nguyên sau khi Thiên Đạo Trúc Cơ nhất thời tâm cao khí ngạo, không để ý đến chênh lệch giữa người vừa mới Trúc Cơ và Trúc Cơ tầng sáu. Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên cho tới bây giờ vẫn không hề xem thường sự chênh lệch này, hắn từ khi vừa mới bắt đầu đã hảo hảo nghĩ cách phải làm sao để bù đắp sự chênh lệch này!
"Vô Khuyết Kiếm Kinh, quyển thứ hai. . ."
Đối diện với thương thế cuồng bạo vô song kia của Cam Long Kiếm, thân thể Phương Nguyên giống như diều hâu, kiệt lực tránh đi thương thế.
Nhưng đáy mắt hắn thì lại càng ngày càng băng lãnh.
Giờ khắc này, trong đầu hắn lóe lên những cảnh tượng từ khi mình trốn ra khỏi Thanh Dương tông. Dọc theo con đường này, hắn được vô số Thanh Dương tông đệ tử hộ tống, liều mạng bỏ chạy khỏi Việt quốc. Mỗi khi một màn này hiện lên, trái tim của hắn lại trầm xuống một phần, yêu ấn trên thân kiếm lại sáng hơn một phần. . .
Đến lúc cuối cùng, quanh người hắn đã hội tụ vô tận sát khí.
Một thân pháp lực của hắn vận chuyển theo tâm ý của hắn, thế mà ẩn ẩn hiển hóa ra bộ dạng của những vì hắn mà chết!
Một màn này quỷ dị không gì sánh được, nhìn giống như hồn phách những người kia trở về, bao vây xung quanh Phương Nguyên.
"Ngươi lại đang làm trò quỷ gì?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đương nhiên sẽ không chú ý tới một màn này. Hắn chỉ thoáng giật mình một cái, sau đó liền hung hăng đâm ra một thương. Đối với kẻ Thiên Đạo Trúc Cơ như Phương Nguyên, hắn cũng cảm thấy có hơi kiêng kị. Chẳng qua hiện nay hắn cũng nhìn ra, Phương Nguyên vừa mới Trúc Cơ, chỉ mới gia tăng sự ngưng thực của pháp lực và cường hãn của nhục thân lên một mảng lớn mà thôi. Hắn căn bản là chưa lĩnh ngộ ra được sự huyền diệu của Trúc Cơ.
Cho nên hắn đã đưa ra một quyết định, đó là hắn căn bản không để ý Phương Nguyên đang làm trò quỷ gì, chỉ cần trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ để trấn áp y là được!
Nhưng hắn cũng không ngờ được, Phương Nguyên vốn cũng không muốn tránh né một thương này.
Phương Nguyên đột nhiên mở mắt, sau đó kiếm quang trong tay đâm thẳng về phía mi tâm của Cam Long Kiếm.
Cùng lúc đó, vô số hồn phách bên cạnh hắn cũng theo kiếm thế mà du tẩu tứ phía, xung quanh thế mà tự dưng sinh ra một loại ý cảnh bi ai. Ý cảnh đó giống như một dòng nước suối, thương thế vô địch cường hoành của chân truyền Âm Sơn tông khi đâm vào phạm vi 10 trượng quanh người Phương Nguyên, thế mà lại giống như đâm vào trong nước, vô biên lực đạo ẩn chứa trong thân thương bị nó hóa giải từng phần từng phần một. . .
Việc này cũng khiến cho thương thế của Cam Long Kiếm xuất ra càng ngày càng chậm!
Trong khi đó, một kiếm kia của Phương Nguyên thì lại dữ dằn vô song, trực tiếp đâm tới giữa trán Cam Long Kiếm.
"Bạch!"
Cam Long Kiếm kinh hãi, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, đó là vứt thương mà đi.
Nhanh chóng lui lại hơn mười trượng, sau đó hắn chỉ cảm thấy giữa trán hơi lạnh, khi duỗi tay lần mò, hắn liền rõ ràng nhìn thấy đầu mình ướt đẫm máu tươi!
Một kiếm kia của Phương Nguyên bất thình lình đâm vào giữa trán hắn, suýt chút nữa đã xuyên thấu não bộ của hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vô số người đứng ngoài Vân Phù sơn khi nhìn thấy một màn này thì đều cảm thấy hoảng sợ dị thường.
Vừa rồi bọn hắn nhìn thấy Cam Long Kiếm chèn ép Phương Nguyên, mặc dù trong lòng cảm thấy ấm ức, nhưng bọn họ cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường. Thế nhưng Phương Nguyên lại bỗng nhiên thi triển ra một đường Kiếm Đạo kỳ dị này, hơn nữa còn ép cho Cam Long Kiếm vứt thương mà đi, tính mạng hấp hối.
Điều này làm cho bọn họ không thể nào nghĩ thấu được!
"Đó là kiếm ý sao?"
Trong tất cả những người quan chiến, chỉ có người thủ trận đứng trên không trung của Vân Phù sơn, chính là vị trưởng lão trẻ tuổi kia của Thượng Thanh sơn nhìn ra, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng giống như gặp quỷ vậy: "Vị đệ tử Thanh Dương tông này tuổi tác còn nhỏ, thế mà lại có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của kiếm ý rồi ư?"
"Đây là chiêu gì. . ."
Cùng lúc đó, Cam Long Kiếm vội vàng thối lui, ngân thương trong tay đã rơi lại, còn khuôn mặt hắn thì tràn đầy vẻ hoảng sợ. Hắn gần như không chút nghĩ ngợi, vội vàng bắt lên pháp ấn, trước người hắn dâng lên vô biên liệt diễm, ngăn trở giữa hắn và Phương Nguyên để hắn có thể điên cuồng lui về phía sau!
"Nhắc tới mới nhớ, ta còn muốn đa tạ ngươi lần thứ hai!"
"Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai, ta một mực không tìm ra được môn đạo của nó. . ."
"Chính là nhờ ngươi ban tặng, một đường bị người đuổi giết, nhìn thấy nhiều người như vậy chết bên cạnh ta. . ."
Phương Nguyên tiện tay ném đi ngân thương của Cam Long Kiếm, sau đó thân hình mờ mịt đuổi theo đối phương. Tàn hồn bay múa bên người hắn, trong khi Ma Ấn Kiếm trong tay hắn thì lại càng sáng tỏ, yêu ấn kia càng hiển lộ rõ ràng tới cực điểm: "Đến khi đó, ta mới cảm nhận được sự xúc động, cuối cùng biết được phía trên kiếm thế là cảnh giới gì. Chỉ có tâm ý tinh thuần tới cực điểm, hóa nhập vào trong kiếm thì mới có thể đột phá kiếm thế!"
"Đột phá kiếm thế, chính là kiếm ý!"
"Đạo kiếm ý nhờ ngươi bức bách nên mới lĩnh ngộ ra này, chính là đại lễ mà ta tặng cho ngươi!"
Nói đến đây, Phương Nguyên bỗng nhiên nhảy lên, kiếm quang bắc ngang chân trời, chém thẳng về phía Cam Long Kiếm ở nơi xa.
"Nếu như nó không có tên, vậy thì ta muốn gọi nó là Vạn Lý Bi Ca!"
"Bá. . ."
Một kiếm chém ra, băng ngang qua mấy chục trượng, ngay cả một mảnh liệt diễm mà Cam Long Kiếm bày ra cũng bị một kiếm này dập tắt.
"Sửu Nhi, mau tới. . ."
Cam Long Kiếm nhìn thấy một kiếm này thì liền hoảng sợ tới cực điểm, rốt cuộc nhịn không được mà rống to một tiếng.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không thèm tiếp túc để ý tới mặt mũi, liền vội vàng triệu hoán Toan Nghê đến đây trợ trận. Dù cho ngày sau hắn bị người ta chế giễu, nói hắn đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Trúc Cơ tầng sáu, cuối cùng lại nhờ lực lượng của chiến sủng mới có thể chém giết với một tên đệ tử Thanh Dương tông vừa mới Trúc Cơ thì cũng không sao. So với cái gọi là mặt mũi và thanh danh kia, sống sót mới là chuyện trọng yếu nhất!
". . ."
Chỉ là sau khi hắn rống to một tiếng thì xung quanh vẫn vô cùng im ắng, không có ai phản ứng một chút nào, việc này khiến cho hắn lập tức gấp gáp đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
"Chiến sủng đâu rồi?"
Chương 427 Âm Sơn Huyết Bảo (1)
"Vút. . ."
Kiếm quang sắc bén của Phương Nguyên đuổi sát theo, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm thầm kinh hãi, thậm chí còn mang theo vẻ mê mang.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được loại tình huống này, trước kia thời điểm hắn gặp nạn, không cần triệu hoán Toan Nghê đã lao đến hộ chủ, vậy mà bây giờ gọi trái gọi phải cũng không thấy. Hắn bay lên không trung quét mắt nhìn xung quanh cũng không hề thấy bóng dáng con Toan Nghê thú kia, điều này khiến cho hắn hoàn toàn không hiểu được. Nhưng dưới thình thế khẩn cấp hiện tại, hắn cũng không có thời gian cân nhắc chuyện này, giữ mạng quan trọng hơn.
"Vèo vèo vèo vèo" . . .
Thân hình hắn quay cuồng né ra ngoài, sau đó tế ra các loại pháp khí lên không trung, phát ra đủ các màu sắc quang mang trấn áp về phía Phương Nguyên.
Lúc này hắn đã không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu ngăn cản Phương Nguyên một lát.
Vừa rồi bị Phương Nguyên áp sát hắn không thèm để ý, bởi vì hắn cũng rất am hiểu triền đấu cận thân, cây ngân thương cũng được hắn dốc sức tu bổ nâng cấp, lại thêm một thân pháp lực gia trì, hắn tự nhận rằng có thể cứng rắn áp chế Phương Nguyên một đầu, thắng được một cách đẹp đẽ mà dứt khoát!
Nhưng hắn không thể ngờ tới, tu vi Kiếm Đạo của Phương Nguyên lại cường đại như vậy!
Thậm chí hắn rất khó tưởng tượng ra, cái địa phương quỷ quái như Thanh Dương tông này, làm sao lại có thể dạy dỗ được một người có Kiếm Đạo mạnh như vậy chứ?
Bởi vậy hắn chỉ có thể vừa nhanh chóng thối lui, vừa tế lên vô số pháp khí che chắn giữa hắn và Phương Nguyên. Những pháp khí này mỗi một kiện đều có uy lực rất mạnh, thậm chí đã tiếp cận cấp bậc pháp bảo, có điều Cam Long Kiếm cũng biết, dựa vào tu vi cùng thực lực của Phương Nguyên, chỉ sợ là hắn có thể tuỳ tiện né qua những pháp khí này. Hắn cũng không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu có thể ngăn cản Phương Nguyên một chút, thừa cơ kéo dài khoảng cách!
Nếu như kéo dài khoảng cách thành công, hắn sẽ lập tức chiếm cứ chủ động!
Nếu tiếp tục chiến đấu, hắn có thể thi triển thần thông pháp thuật, thử áp chế kiếm ý của Phương Nguyên một chút.
Nếu như chạy trốn, hắn có thể thi triển thần thông chạy xa, chưa chắc Phương Nguyên có thể đuổi kịp được, dù sao Phương Nguyên cũng chỉ vừa mới Trúc Cơ xong!
Chỉ tiếc rằng, Phương Nguyên cũng đoán được ý đồ của hắn!
Đối mặt với pháp khí trôi nổi giữa không trung, hắn hít sâu một hơi, kiếm quang đột nhiên sáng lên.
Một loại khí tức bi thương mà quyết tuyệt theo kiếm quang của hắn kích phát ra!
Sau đó Phương Nguyên trực tiếp chém thẳng một kiếm tới vô số pháp khí kia. . .
Ầm!
Trong một sát na này, khí tức bi thương kia bao phủ toàn bộ hư không, khiến hư không cũng xuất hiện từng đợn gợn sóng như sóng nước vậy. Mà đạo kiếm quang của Phương Nguyên kia, lại từ trong gợn sóng tỏa ra hào quang sáng chói không gì sánh được, kiếm quang vô cùng chân thực, càng mấu chốt hơn chính là... nhanh!
Đạo kiếm quang kia trực tiếp xẹt qua hư không, xẹt qua một vùng hư không bị pháp khí che kín kia.
Tất cả pháp khí trên không trung lập tức nổ tung nát vụn.
Trước khi chúng phát huy ra uy lực vốn có của mình, đã bị kiếm ý xé nát.
Sau đó một kiếm này vẫn chưa tuyệt, trực tiếp chém tới trước mặt Cam Long Kiếm!
Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai!
Ý tại trên thân kiếm, kiếm ẩn tàng trong ý!
Tất cả tinh khí cùng tâm niệm của Phương Nguyên đều chìm đắm vào trong một kiếm này, hiển nhiên liền có được uy thế đáng sợ!
"Thanh Dương tông lại có Kiếm Đạo cao minh như vậy sao?"
"Có Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, chính là thuật pháp dành cho phi kiếm, thế nhưng. . . cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới này!"
Bên ngoài Vân Phù sơn lúc này đã chạy tới rất nhiều người, đại đa số đều bị dị tượng Phương Nguyên Thiên Đạo Trúc Cơ kinh động, lúc này đều chạy tới quan chiến. Trong một sát na này, không biết có bao nhiêu người bị một kiếm này làm cho kinh diễm, ngưng trọng nghị luận.
"Chẳng lẽ. . . các ngươi đã quên, Thanh Dương tông đã từng xuất hiện một vị Kiếm Ma sao?"
Bên trong vô số tiếng ồn ào bàn tán, có một tu sĩ đứng tuổi đột nhiên thấp giọng mở miệng.
Hắn vừa nói ra câu này, lập tức khiến cho chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu. . .
"Là ngươi bức ta đó. . ."
Ngay khi mọi người đang nghĩ tới chuyện kia, không trung lại sinh ra kịch biến.
Đạo kiếm quang kia của Phương Nguyên chém thẳng tới, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông bị hù tới sắc mặt vặn vẹo, đầu tóc rối tung.
Mà ở trước người hắn lại xuất hiện một đám âm vụ dầy đặc, bao phủ phạm vi mấy trượng.
Đạo kiếm quang kia chém vào bên trong âm vụ, tựa như bị cái gì ngăn lại.
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm sau khi thoát được một kiếp, trên mặt lại lộ ra vẻ tàn khốc.
Theo âm vụ xuất hiện, trên thân thể đường đường là đệ tử tiên môn của hắn vậy mà xuất hiện một cỗ khí tức âm tà!
"Ta chính là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông!"
Hắn nhìn qua Phương Nguyên, thấp giọng rống to: "Ngươi thật sự cho rằng một thân tu vi của ta đều là tu trên thân chó sao, sẽ để mặc cho ngươi lấn ta như vậy sao?"
Lúc âm vụ tán đi, trước người hắn đã xuất hiện một cây cốt tiên màu trắng!
Cây cốt tiên này trông chỉ dài khoảng bốn thước, trên từng đốt xương mọc ra gai nhọn bằng xương máu trắng, bên trên không ngừng hiện lên sát khí đen kịt, trông tựa như xương cột sống của con người vậy. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, bên trên cốt tiên hiện ra từng đạo phù văn quỷ dị, trong nháy mắt khi Bạch Cốt Tiên vừa xuất hiện, thậm chí có thể nghe được từng tiếng gầm rú thê lương chọc vào màng nhĩ khiến tai người ta đau nhói...
"Không phải Âm Sơn tông đã sớm không luyện thứ đồ chơi này nữa rồi sao?"
Trên không Vân Phù sơn cách đó không xa, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia thấy cảnh này liền tỏ ra kinh hãi, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm nhìn về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, thậm chí còn xuất hiện vẻ phẫn hận như đang nhìn về phía cừu địch vậy.
"Huyết Bảo. . . kia lại là Huyết Bảo. . ."
Rất nhiều người ở chung quanh cũng đều là người biết hàng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vô cùng quỷ dị.
Thế gian có vô số pháp bảo, vô số pháp quyết tu luyện, khó mà phân rõ ràng, nhưng nếu luận chính tà thì vẫn có thể phân biệt ra được.
Chương 428 Âm Sơn Huyết Bảo (2)
Bình thường nhất chính là binh khí, là thứ tu sĩ tu luyện võ pháp thích sử dụng nhất, thậm chí bọn hắn cũng không cần khắc họa phù văn trận pháp gì đó trên binh khí, chỉ chỉ cần dựa vào nó để thi triển một thân võ pháp của mình, có được các thuộc tính rắn chắc, kiên cố, dễ dàng chữa trị, thế là xong!
Kiếm của Phương Nguyên, ngân thương của Cam Long Kiếm đều là loại này!
Mà cao hơn loại binh khí phổ thông này còn có pháp khí, đó lại là binh khí được khắc họa trận pháp lên đó, có được đủ loại diệu dụng.
Có loại có thể giúp người phi hành, có loại có thể dẫn phong tụ lửa, có loại có thể hô tuyết gọi mưa, cũng có một ít binh khí được rèn chuyên về phòng ngự, có thể đả thương địch thủ. Nói tóm lại, những binh khí này bình thường đều là loại đệ tử cấp thấp sử dụng, trong đó binh khí cho cảnh giới Luyện Khí là nhiều nhất, uy lực cũng có hạn.
Đương nhiên, bởi vì loại đồ chơi này nhiều nhất, cho nên rất nhiều tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ cũng đang sử dụng.
Phương Nguyên cũng có không ít loại đồ chơi này, nhưng con đường hắn đi là võ pháp, lấy tu luyện thần thông cùng võ pháp làm chủ, nên cũng không muốn dựa vào những pháp bảo này. Người tu hành giống như hắn dạng này, bình thường đều xem pháp khí là vật ngoại thân, bất đắc dĩ lắm mới sử dụng!
Mà trên nữa, thì chính là pháp bảo, đây mới thực sự là bảo bối có uy năng nhất định cùng tiềm lực vô hạn.
Loại bảo bối này ở trong giới tu hành số lượng rất thưa thớt, bởi vì cần phải có vật liệu cùng pháp môn luyện bảo đặc biệt, từ đó dẫn đến giá cả của chúng cũng cực cao, tu sĩ Trúc Cơ bình thường không thể mua nổi, cho dù có mua được cũng không nỡ dùng.
Nhưng nếu như không mua nổi thì phải làm sao bây giờ, vẫn còn một biện pháp đơn giản, đó chính là luyện Huyết Bảo!
Cái gọi là Huyết Bảo, chính là dùng thủ đoạn yêu tà luyện chế ra pháp khí, loại pháp môn luyện bảo này không cần dùng vật liệu đặc thù gì, xương người xương thú đều có thể dùng được. Cũng không cần thủ pháp cao minh cỡ nào, hồn người máu người đều có thể mang lại tác dụng nhất định, có thể nói là đơn giản nhanh gọn. Chẳng qua loại thủ đoạn này quá mức tà môn, thường thường đi ngược lại với đạo lý của tiên môn chính đạo, nên nếu có người đề cập đến đều sẽ bị khịt mũi coi thường!
Từng có truyền thuyết, năm đó yêu ma xâm lấn Vân Châu quy mô lớn, chính là muốn bắt đi ngàn vạn sinh linh để luyện chế Huyết Bảo, tăng lên thực lực!
Cũng bởi vì có truyền thuyết này, nên tu sĩ Vân Châu đối với loại pháp môn luyện khí này đều căm thù đến tận xương tủy. Hơn nghìn năm qua, Huyết Bảo cấp bậc đến mức pháp bảo đã gần như tuyệt tích tại Vân Châu, chẳng những không được lưu truyền rộng rãi, mà nếu như có người thấy được kiện pháp bảo nào sẽ lập tức hủy kiện đó!
Âm Sơn tông, nghe nói đã từng là một đại tông môn lấy luyện Huyết Bảo để lập nghiệp.
Chẳng qua Âm Sơn tông hiện nay chính là tiên môn to lớn nhất Vân Châu, thân phận khác biệt, cũng không thiếu hụt tài nguyên. Cân nhắc tới thanh danh, đương nhiên sẽ không duy trì loại pháp môn luyện bảo cả thiên hạ có ác cảm này, cũng hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ các đệ tử tu luyện thứ này.
Nhưng ai có thể ngờ, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, lúc này lại nghênh ngang lộ ra một món Huyết Bảo như vậy chứ?
"Ngươi. . ."
Phương Nguyên trông thấy cây Bạch Cốt Tiên, ánh mắt nhìn về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lập tức thay đổi. Trước đó hắn nhìn Cam Long Kiếm chỉ là hận, hiện tại lại nhiều thêm vẻ chán ghét khó mà che giấu: "Ngươi cũng là đệ tử tiên môn, vậy mà lại đi luyện chế thứ này?"
"Bớt dùng loại ánh mắt này nhìn ta đi. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên âm u nói, sau đó trên mặt hắn thấp thoáng cũng hiện ra vẻ đùa cợt: "Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng, ngươi chỉ là một tên đệ tử bình thường ở một tiên môn xa xôi, từ xuất phát điểm nhỏ yếu từng bước một đi đến độ cao ngày hôm nay sao? Ha ha, tức cười, chẳng phải ngươi cũng mượn pháp bảo của Nam Hoang Yêu Vương sao?"
Vừa nói xong, hắn đã đưa tay nắm Bạch Cốt Tiên lên giương lên cao, sau đó hung hăng vụt mạnh về phía Phương Nguyên.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Phương Nguyên chí ít cũng hơn mười trượng, mà cây Bạch Cốt Tiên kia cùng lắm chỉ dài bốn thước, thế nhưng theo một roi này của hắn quất xuống, trong nháy mắt cây Bạch Cốt Tiên kia lại dài ra gấp mười lần, trực tiếp quất lên đỉnh đầu Phương Nguyên. Mà theo một roi này quất tới, thiên địa liền trở nên u ám, vô số oan hồn xuất hiện, nhao nhao nhào về phía Phương Nguyên cào cấu cắn xé.
Đối diện với vô số oan hồn, Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhíu mày.
"Ngươi vẫn luôn nhắc tới pháp bảo gì đó, thế nhưng ngươi đã thấy qua kiện pháp bảo kia chưa?"
Vừa nói chuyện hắn vừa giơ kiếm ngang ngực, sau đó pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào!
Trong sát na, Ma Ấn Kiếm đột nhiên sáng lên, yêu ấn trong thân kiếm hiện ra bắt mắt không gì sánh được!
Theo một kiếm của Phương Nguyên chém xuống, vô số oan hồn đang nhào tới gần Phương Nguyên vậy mà trực tiếp biến mất ở giữa không trung!
Tựa như là bị một kiếm của Phương Nguyên giết chết vậy. . .
Nhưng vấn đề ở chỗ, những oan hồn kia vốn chỉ là tử vật thì sao có thể chém chết được chứ?
Chỉ có tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm ngẩn người, như phát hiện ra cái gì đó.
Những oan hồn kia không phải bị chém chết, mà là bị ăn sạch. . .
"Ngươi đây là. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong nháy mắt tỏ ra kinh hãi thất thần.
Trong nháy mắt đó, khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ không phải do Phương Nguyên làm ra hành động gì.
Mà là vì sao hắn có thể làm được như vậy. . .
Nhìn thanh Ma Ấn Kiếm trong tay Phương Nguyên, lại nhìn Phương Nguyên chậm rãi cầm kiếm đi tới, bỗng nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó.
"Chẳng lẽ đây chính là...?"
"Không sai, đây chính là thứ ngươi đang một mực tìm kiếm!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, từng bước từng bước một đi về phía trước, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi đã từng cầm nó ở trong tay quan sát hồi lâu, nhưng về sau vẫn là trả lại cho ta, cho nên ta còn phải cám ơn ngươi. . . Đây cũng là lần thứ ba ta cám ơn ngươi!"
Chương 429 Tứ Phương Vân Động (1)
"Ngươi. . . Ta. . ."
Rất khó hình dung nổi cảm giác trong lòng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm giờ khắc này.
Nhìn vẻ trào phúng nhè nhẹ trên mặt Phương Nguyên kia, hắn cũng biết tên đệ tử Thanh Dương tông này đang cố ý chọc giận mình, nhưng cho dù có biết như vậy thì sao chứ?
Lửa giận của hắn vẫn không đè nén được bốc lên!
Hắn nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, lại nhìn Ma Kiếm trong tay hắn, gương mặt trở nên vặn vẹo không gì sánh được. Hồi lâu sau, hắn dứt khoát không nói gì nữa, đột nhiên vung cây Bạch Cốt Tiên lên, mang theo vô số oan hồn phô thiên cái địa gào thét, hung hăng quất xuống đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói một lời, trực tiếp giương kiếm nghênh đón.
Đến lúc này, cũng không cần tiếp tục ẩn giấu nữa, uy lực huyết hải của Ma Ấn Kiếm được hắn thi triển ra hết toàn bộ.
Chỉ có điều, trận chiến này đối với Cam Long Kiếm mà nói, lại vô cùng dày vò.
Những người được hắn xem như cường địch trước kia, một khi Huyết Bảo vừa ra sẽ bị bắt lại trong nháy mắt. Nhưng ai có thể ngờ, hiện tại đối mặt với Phương Nguyên vậy mà lại bị khắc chế, hơn nữa còn không phải dùng Tiên Bảo để khắc chế Huyết Bảo, mà là dùng Huyết Bảo càng tà hơn khắc chế Bạch Cốt Tiên!
Hắn lại nghĩ tới, thanh kiếm kia kỳ thật đã sớm lọt vào trong tay mình, lại bị chính mình từ bỏ, lập tức hận ý của hắn càng dâng cao!
Chiến đấu đến lúc này, hắn vẫn đang chiếm thượng phong, áp chế gắt gao Phương Nguyên.
Thế nhưng trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ không thôi, cũng chỉ có chính hắn mới biết, sức mạnh của món Huyết Bảo này của mình chính là đến từ một ngàn oan hồn đã tế luyện qua kia. Nhưng hiện tại cứ mỗi một lần giao thủ với Phương Nguyên, số lượng oan hồn lại biến mất hơn mười mấy cái, cứ tiếp tục như vậy, không biết đến tột cùng là mình đang giết người hay là đang dâng ra bảo vật đây?
Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn không lo nghĩ được điều gì khác nữa, vừa động thủ vừa vội vã truyền ra một đạo thần niệm.
"Sửu Nhi mau tới. . ."
"Cửu U thích khách, ta biết tất nhiên các ngươi có người tiềm ẩn ở gần đây, còn chưa động thủ sao?"
"Các sư huynh sư đệ, mau tới giúp ta. . ."
"Yêu Binh Yêu Tướng Nam Hoang thành, dị bảo ở ngay tại Vân Phù sơn Việt quốc. . ."
Đến lúc này, hắn đã không còn lòng dạ nào nghĩ đến phần công lao này của mình có bị sư huynh đệ cướp đi hay không, thậm chí cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc có bị Yêu Binh Yêu Tướng của Nam Hoang thành cướp đi hay không. Hắn chỉ cấp thiết muốn có người tới tương trợ, chỉ sợ mình sẽ bị một kiếm của Phương Nguyên đẩy vào tuyệt lộ!
Chỉ có điều ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được chính là, chiến sủng của hắn vẫn không tới.
Kỳ thật con Toan Nghê Thú kia của hắn đang ở một chỗ cách hắn không xa, ở mặt bên kia của sườn núi. Lúc này lông lá toàn thân nó đều đang dựng đứng, thấp giọng gầm gừ không thôi, dáng vẻ đằng đằng sát khí, tỏ ra hung hãn không tưởng tượng nổi. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường lúc này trông thấy cũng không dám trêu chọc. . .
Thế nhưng ở sườn núi ngay trên đỉnh đầu con Toan Nghê Thú kia, lại chính là một con mèo màu trắng đang uể oải nằm đó.
Con mèo này dáng người rất mập mạp, đang liếm láp lông trên đùi của mình không coi ai ra gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn con Toan Nghê thú kia một chút. Nhưng vị trí này của nó, lại vừa khéo ngăn cản giữa con Toan Nghê Thú với chiến trường. Con Toan Nghê Thú nghe thấy chủ nhân kêu gọi, tỏ ra gấp gáp không thôi, nó không ngừng vung vẩy cái đầu, chồm lên chồm xuống, rõ ràng đã phẫn nộ tới cực điểm. Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không dám vượt qua bên cạnh con mèo trắng!
"Grừ. . ."
Con Toan Nghê thú bị chủ nhân triệu hoán quá gấp, không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nhỏ.
"Meo. . ."
Con mèo trắng kia bỗng nhiên lông trắng trên thân dựng lên, chợt vọt ra ngoài, nhảy lên đỉnh đầu Toan Nghê, vung móng vuốt cào loạn một trận. Con Toan Nghê quá sợ hãi miệng kêu lên ư ử, ngay cả cái đuôi cũng cụp xuống, trông đáng thương không gì sánh được. . .
Sau khi con mèo kia cảm thấy cào đủ rồi, lại nhảy trở về sườn núi phía trên, tiếp tục nằm đó liếm lông.
Mà con Toan Nghê thú thì đã triệt để trung thực xuống, ngơ ngác nhìn về phía con mèo trắng.
Đây mới là chủ tử a. . .
. . .
. . .
Ở một nơi khác, Tôn quản sự cầm theo một cái tẩu thuốc trong tay, ngồi xổm ở dưới gốc cây bập bập hút thuốc, còn nhường cho Chu tiên sinh một điếu. Hắn vừa bập thuốc vừa quan sát trận đại chiến giữa không trung, thấp giọng lẩm bẩm: "Tà vật cấp độ kia quả nhiên vẫn phải rơi vào trong tay loại đầu gỗ như Phương Nguyên sư đệ mới có tác dụng, đổi thành một người khác, lúc này sợ ràng đã sớm biến thành khôi lỗi của ma ấn rồi. . ."
"A? Bọn thích khách lại sắp xuất thủ sao?"
Đang tập trung xem náo nhiệt, bỗng nhiên hắn nhướng mày, lướt nhìn xung quanh.
Trong lòng lại tỏ ra bất đắc dĩ, trầm thấp thở dài, nói: "Lại phải ra tay rồi, sư huynh như ta đây tưởng dễ làm lắm sao?"
Nói rồi hắn gõ gõ đầu tẩu thuốc xuống đế giày, chậm rãi đứng lên.
Đội chiếc mũ rộng vành ở bên cạnh lên đầu, trong nháy mắt cả người hắn liền đột nhiên biến mất.
. . .
. . .
"Thì ra Cam sư đệ đã tìm được người kia. . ."
Mà vào lúc này, trên một ngọn núi cao nằm trong Nguyên Phong quốc cách Việt quốc không xa, một đại hán khôi ngô đang quan sát thần niệm bên trong ngọc phù Cam Long Kiếm truyền tới. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, sau đó tế lên phi kiếm, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về hướng Việt quốc, đồng thời lúc này lại có một đạo thần niệm truyền tới: "Tất cả mọi người, mặc kệ dùng phương pháp gì, lập tức chạy tới Việt quốc!"
. . .
. . .
"Ha ha, hắn chỉ mới vừa phát hiện ra manh mối này thôi sao?"
Trong một tòa tửu lâu tại Ly Trì quốc, một thiếu niên tuấn tú nhận được thần niệm liền thấp giọng cười một tiếng, hóa thành cái bóng chạy đi.
Chương 430 Tứ Phương Vân Động (2)
"Trông hắn sốt ruột như vậy, chắc là muốn nuốt phần công lao này một mình, lại nuốt không nổi đi?"
Ô Giang Khẩu, một vị nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng, đạp vào một chiếc thuyền nhỏ, tay vịn mạn thuyền phóng lên trời cao.
. . .
. . .
"Đã lần ra đầu mối, các vị đệ tử Âm Sơn tông, đồng thời chạy tới Việt quốc, nhất định sẽ phát hiện gì đó!"
Mà tại một tòa trang viện cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, nơi đây là một vùng núi thây biển máu, trong đống xác chết có một con cự yêu đầu heo thân người cao ba trượng ngồi đó. Nó đang há chiếc miệng rộng đầy máu nhét từng cái đầu người vào trong miệng nhai rốp rốp, cũng không biết nó đã ăn bao lâu, trông bộ dáng vẫn chưa tận hứng. Thế nhưng yêu phù chung quanh một mực thúc giục, rốt cục hắn đành cầm lên quan sát.
"Ha ha, Yêu Vương lệnh cho chúng ta theo dõi chằm chằm mấy vị đệ tử Âm Sơn tông kia, đề phòng bọn hắn gặp được pháp bảo lại nổi lên lòng tham muốn độc chiếm. Uổng cho tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông họ Cam kia, còn tưởng rằng hành động của mình rất bí mật, trên thực tế đã sớm bị Nha tán nhân để mắt tới. Thế nhưng trước đó nó nói rằng, muốn đợi cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia rời khỏi Việt quốc mới động thủ, để tránh tiết lộ hành tung. Lúc này bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định đều nằm trong lòng bàn tay của nó, các ngươi không cần gấp gáp, muốn chen một chân thì cứ tới tham gia náo nhiệt đi, ta lại không nhúc nhích. . ."
Nói rồi, nó lại quăng yêu phù đi, tiếp tục tham lam ăn uống.
"Vì sao Nha tán nhân không nói cho chúng ta?"
"Chẳng lẽ tên kia cũng muốn độc chiếm phần công lao này?"
"Làm càn, lệnh của Yêu Vương đương nhiên phải làm cho thật ổn thỏa, đây là thời điểm tranh công sao?"
Theo đạo thần niệm này truyền ra ngoài, vô số yêu ma bên trong Vân Châu di hình hóa ảnh, chạy thẳng về hướng Việt quốc.
. . .
. . .
Trên không Vân Phù sơn, trận chiến giữa Phương Nguyên cùng Cam Long Kiếm vẫn chưa phân ra thắng bại, nhưng đã sắp ngã ngũ.
. . .
. . .
"Ta cũng đã đáp ứng trở về với ngươi, ngươi còn muốn thế nào chứ?"
Cách Vân Phù sơn không xa, bên trong một tòa đạo quán nằm dưới một cây cổ mộc che trời, đang có một nữ tử mặc trang phục đạo cô ung dung ngồi uống trà, bên cạnh nàng lại có một nữ hài khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang lắc lắc cánh tay của nàng không thôi, trên mặt tỏ ra lo lắng sắp khóc.
"Ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?"
Đạo cô kia nghe nữ hài nhi nói, cười cười đáp lời: "Trong nhà chúng ta lạnh tanh như vậy, không riêng gì ngươi cảm thấy nhàm chán, mà ta cũng cảm thấy nhàm chán a. May mà ngươi chạy tới đây ta mới có cớ đi tìm ngươi, ra ngoài giải sầu một chút, ngoan, nghe ta, cứ tiếp tục ở lại bên ngoài là được. Ở Thanh Dương tông không tốt chúng ta lại đổi một cái khác, đi Ma Biên cũng không sao, ta cũng đang muốn đi Ma Biên nhìn một chút đây. . ."
Nữ hài nhi nghe vậy lập tức ngẩn người, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta mặc kệ, ngươi giúp ta cứu người trước. . ."
Đạo cô kia bất đắc dĩ nói: "Ta cứu người làm sao đây, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành, ta đều không có người quen. . ."
Nữ hài nhi vội la lên: "Ngươi còn cần tìm người quen làm gì, chỉ cần đi lên hô một tiếng, bọn hắn ai dám không nghe?"
Đạo cô kia lập tức dở khóc dở cười, nói: "Ta thật sự lười chạy đi như vậy lắm. . ."
Nữ hài nhi tức giận, dậm mạnh chân xuống đất, nói: "Tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta cũng không cầu ngươi nữa. Bây giờ ta sẽ đích thân đi cứu người, tốt nhất là để bọn hắn giết ta luôn đi ngươi mới cảm thấy vui vẻ, để xem sau khi trở về lão tổ tông có lột da của ngươi hay không. . ."
Đạo cô kia nghe vậy nở nụ cười: "Ngươi bây giờ muốn chết cũng phải có bản lĩnh tự sát mới được, ta còn đang muốn tu vi của ngươi tinh tiến đó!"
"Xem ra chỉ có thể dùng trí. . ."
Nữ hài nhi biết uy hiếp như vậy đối với đạo cô mà nói là vô dụng, tròng mắt nàng đảo đảo mấy vòng, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết không, trong động phủ lão tổ tông có một cái Tiên Bình Thất Bảo Tàng, truyền thuyết ở bên ngoài nói, trong cái bình kia ẩn giấu mấy giọt Nguyệt Hoa Bảo Tương có thể khiến cho người ta thành tiên, nhưng trên thực tế bảo tương kia đã sớm bị ta ăn hết rồi. Hiện tại thứ giấu trong đó, thật ra chính là nửa cân Tiên Lưu Trà của lão tổ tông đó?!
"Tiên Lưu Trà?"
Đạo cô kia nghe vậy, ngược lại tỏ ra nao nao, tựa hồ có chút động tâm.
Nữ hài nhi đắc ý nói: "Ngươi đã biết, trong tất cả mọi người chỉ có ta mới có thể tùy tiện đi vào động phủ của lão tổ tông mà!"
Đạo cô kia trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Một lạng?"
Nữ hài nhi vung tay nhỏ lên, nói: "Ta trộm ra cho ngươi một lạng rưỡi, chỉ cần ngươi đi cứu người!"
Đạo cô lập tức đề phòng nói: "Nhưng sau đó ngươi không thể bán đứng ta!"
Nữ hài nhi hào phóng nói: "Không có việc gì, lão tổ tông quất ta vài roi cũng không phải mới một hai lần!"
Đạo cô nghe vậy, ngược lại thở dài một tiếng, nói: "Linh Nhi quả nhiên trưởng thành rồi, biết đau lòng vì cô cô!"
Nữ hài nhi tỏ ra không kiên nhẫn: "Mau đi cứu người đi, nói cho Âm Sơn tông cùng tên lão yêu quái Nam Hoang gì đó. . ."
"Haiizz, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành đều ở quá xa, ta vẫn có chút lười nhác động đậy. . ."
Đạo cô kia nghe vậy lại thở dài một tiếng, tựa như có chút nhụt chí.
Nữ hài nhất thời gấp gáp: "Ngươi. . ."
Đạo cô kia khoát tay áo, nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết, ta thực sự lười đi liên hệ với Âm Sơn tông, còn có đám yêu quái kia, bọn hắn cũng không có tư cách để chúng ta đi cầu tình, nếu không để cho bọn hắn có một cơ hội, lại giậu đổ bìm leo. . ."
Nữ hài nhi lập tức sững sờ: "Vậy phải làm thế nào?"
"Chẳng phải ngươi lo lắng bọn hắn sẽ gây bất lợi đối với tiểu tử kia sao?"
Đạo cô kia cười cười, uể oải đứng dậy: "Ta đi giết hết những truy binh kia chẳng phải là xong rồi sao?"
Cho nên hắn quyết định làm một việc lỗ mãng!
Phương pháp Trúc Cơ phi thường hung hiểm được hắn dùng Đạo Nguyên Chân Giải thôi diễn ra kia, lúc đầu hắn vốn không có ý sẽ làm như thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm thế. Khi đưa ra quyết định này, bản thân hắn đã có ý liều chết một phen. . .
Nếu như Trúc Cơ không thành thì đương nhiên phải chết!
Nếu như Trúc Cơ thành công mà không đối phó được Cam Long Kiếm thì cũng chết!
Trúc Cơ được hay không được, Phương Nguyên chỉ có thể tận lực đi làm.
Liệu bản thân có thể đối phó Cam Long Kiếm hay không, đây là sự tình mà Phương Nguyên một mực suy nghĩ trên đường về.
Người khác còn tưởng rằng Phương Nguyên sau khi Thiên Đạo Trúc Cơ nhất thời tâm cao khí ngạo, không để ý đến chênh lệch giữa người vừa mới Trúc Cơ và Trúc Cơ tầng sáu. Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên cho tới bây giờ vẫn không hề xem thường sự chênh lệch này, hắn từ khi vừa mới bắt đầu đã hảo hảo nghĩ cách phải làm sao để bù đắp sự chênh lệch này!
"Vô Khuyết Kiếm Kinh, quyển thứ hai. . ."
Đối diện với thương thế cuồng bạo vô song kia của Cam Long Kiếm, thân thể Phương Nguyên giống như diều hâu, kiệt lực tránh đi thương thế.
Nhưng đáy mắt hắn thì lại càng ngày càng băng lãnh.
Giờ khắc này, trong đầu hắn lóe lên những cảnh tượng từ khi mình trốn ra khỏi Thanh Dương tông. Dọc theo con đường này, hắn được vô số Thanh Dương tông đệ tử hộ tống, liều mạng bỏ chạy khỏi Việt quốc. Mỗi khi một màn này hiện lên, trái tim của hắn lại trầm xuống một phần, yêu ấn trên thân kiếm lại sáng hơn một phần. . .
Đến lúc cuối cùng, quanh người hắn đã hội tụ vô tận sát khí.
Một thân pháp lực của hắn vận chuyển theo tâm ý của hắn, thế mà ẩn ẩn hiển hóa ra bộ dạng của những vì hắn mà chết!
Một màn này quỷ dị không gì sánh được, nhìn giống như hồn phách những người kia trở về, bao vây xung quanh Phương Nguyên.
"Ngươi lại đang làm trò quỷ gì?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đương nhiên sẽ không chú ý tới một màn này. Hắn chỉ thoáng giật mình một cái, sau đó liền hung hăng đâm ra một thương. Đối với kẻ Thiên Đạo Trúc Cơ như Phương Nguyên, hắn cũng cảm thấy có hơi kiêng kị. Chẳng qua hiện nay hắn cũng nhìn ra, Phương Nguyên vừa mới Trúc Cơ, chỉ mới gia tăng sự ngưng thực của pháp lực và cường hãn của nhục thân lên một mảng lớn mà thôi. Hắn căn bản là chưa lĩnh ngộ ra được sự huyền diệu của Trúc Cơ.
Cho nên hắn đã đưa ra một quyết định, đó là hắn căn bản không để ý Phương Nguyên đang làm trò quỷ gì, chỉ cần trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ để trấn áp y là được!
Nhưng hắn cũng không ngờ được, Phương Nguyên vốn cũng không muốn tránh né một thương này.
Phương Nguyên đột nhiên mở mắt, sau đó kiếm quang trong tay đâm thẳng về phía mi tâm của Cam Long Kiếm.
Cùng lúc đó, vô số hồn phách bên cạnh hắn cũng theo kiếm thế mà du tẩu tứ phía, xung quanh thế mà tự dưng sinh ra một loại ý cảnh bi ai. Ý cảnh đó giống như một dòng nước suối, thương thế vô địch cường hoành của chân truyền Âm Sơn tông khi đâm vào phạm vi 10 trượng quanh người Phương Nguyên, thế mà lại giống như đâm vào trong nước, vô biên lực đạo ẩn chứa trong thân thương bị nó hóa giải từng phần từng phần một. . .
Việc này cũng khiến cho thương thế của Cam Long Kiếm xuất ra càng ngày càng chậm!
Trong khi đó, một kiếm kia của Phương Nguyên thì lại dữ dằn vô song, trực tiếp đâm tới giữa trán Cam Long Kiếm.
"Bạch!"
Cam Long Kiếm kinh hãi, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, đó là vứt thương mà đi.
Nhanh chóng lui lại hơn mười trượng, sau đó hắn chỉ cảm thấy giữa trán hơi lạnh, khi duỗi tay lần mò, hắn liền rõ ràng nhìn thấy đầu mình ướt đẫm máu tươi!
Một kiếm kia của Phương Nguyên bất thình lình đâm vào giữa trán hắn, suýt chút nữa đã xuyên thấu não bộ của hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vô số người đứng ngoài Vân Phù sơn khi nhìn thấy một màn này thì đều cảm thấy hoảng sợ dị thường.
Vừa rồi bọn hắn nhìn thấy Cam Long Kiếm chèn ép Phương Nguyên, mặc dù trong lòng cảm thấy ấm ức, nhưng bọn họ cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường. Thế nhưng Phương Nguyên lại bỗng nhiên thi triển ra một đường Kiếm Đạo kỳ dị này, hơn nữa còn ép cho Cam Long Kiếm vứt thương mà đi, tính mạng hấp hối.
Điều này làm cho bọn họ không thể nào nghĩ thấu được!
"Đó là kiếm ý sao?"
Trong tất cả những người quan chiến, chỉ có người thủ trận đứng trên không trung của Vân Phù sơn, chính là vị trưởng lão trẻ tuổi kia của Thượng Thanh sơn nhìn ra, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng giống như gặp quỷ vậy: "Vị đệ tử Thanh Dương tông này tuổi tác còn nhỏ, thế mà lại có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của kiếm ý rồi ư?"
"Đây là chiêu gì. . ."
Cùng lúc đó, Cam Long Kiếm vội vàng thối lui, ngân thương trong tay đã rơi lại, còn khuôn mặt hắn thì tràn đầy vẻ hoảng sợ. Hắn gần như không chút nghĩ ngợi, vội vàng bắt lên pháp ấn, trước người hắn dâng lên vô biên liệt diễm, ngăn trở giữa hắn và Phương Nguyên để hắn có thể điên cuồng lui về phía sau!
"Nhắc tới mới nhớ, ta còn muốn đa tạ ngươi lần thứ hai!"
"Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai, ta một mực không tìm ra được môn đạo của nó. . ."
"Chính là nhờ ngươi ban tặng, một đường bị người đuổi giết, nhìn thấy nhiều người như vậy chết bên cạnh ta. . ."
Phương Nguyên tiện tay ném đi ngân thương của Cam Long Kiếm, sau đó thân hình mờ mịt đuổi theo đối phương. Tàn hồn bay múa bên người hắn, trong khi Ma Ấn Kiếm trong tay hắn thì lại càng sáng tỏ, yêu ấn kia càng hiển lộ rõ ràng tới cực điểm: "Đến khi đó, ta mới cảm nhận được sự xúc động, cuối cùng biết được phía trên kiếm thế là cảnh giới gì. Chỉ có tâm ý tinh thuần tới cực điểm, hóa nhập vào trong kiếm thì mới có thể đột phá kiếm thế!"
"Đột phá kiếm thế, chính là kiếm ý!"
"Đạo kiếm ý nhờ ngươi bức bách nên mới lĩnh ngộ ra này, chính là đại lễ mà ta tặng cho ngươi!"
Nói đến đây, Phương Nguyên bỗng nhiên nhảy lên, kiếm quang bắc ngang chân trời, chém thẳng về phía Cam Long Kiếm ở nơi xa.
"Nếu như nó không có tên, vậy thì ta muốn gọi nó là Vạn Lý Bi Ca!"
"Bá. . ."
Một kiếm chém ra, băng ngang qua mấy chục trượng, ngay cả một mảnh liệt diễm mà Cam Long Kiếm bày ra cũng bị một kiếm này dập tắt.
"Sửu Nhi, mau tới. . ."
Cam Long Kiếm nhìn thấy một kiếm này thì liền hoảng sợ tới cực điểm, rốt cuộc nhịn không được mà rống to một tiếng.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không thèm tiếp túc để ý tới mặt mũi, liền vội vàng triệu hoán Toan Nghê đến đây trợ trận. Dù cho ngày sau hắn bị người ta chế giễu, nói hắn đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Trúc Cơ tầng sáu, cuối cùng lại nhờ lực lượng của chiến sủng mới có thể chém giết với một tên đệ tử Thanh Dương tông vừa mới Trúc Cơ thì cũng không sao. So với cái gọi là mặt mũi và thanh danh kia, sống sót mới là chuyện trọng yếu nhất!
". . ."
Chỉ là sau khi hắn rống to một tiếng thì xung quanh vẫn vô cùng im ắng, không có ai phản ứng một chút nào, việc này khiến cho hắn lập tức gấp gáp đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
"Chiến sủng đâu rồi?"
Chương 427 Âm Sơn Huyết Bảo (1)
"Vút. . ."
Kiếm quang sắc bén của Phương Nguyên đuổi sát theo, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm thầm kinh hãi, thậm chí còn mang theo vẻ mê mang.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được loại tình huống này, trước kia thời điểm hắn gặp nạn, không cần triệu hoán Toan Nghê đã lao đến hộ chủ, vậy mà bây giờ gọi trái gọi phải cũng không thấy. Hắn bay lên không trung quét mắt nhìn xung quanh cũng không hề thấy bóng dáng con Toan Nghê thú kia, điều này khiến cho hắn hoàn toàn không hiểu được. Nhưng dưới thình thế khẩn cấp hiện tại, hắn cũng không có thời gian cân nhắc chuyện này, giữ mạng quan trọng hơn.
"Vèo vèo vèo vèo" . . .
Thân hình hắn quay cuồng né ra ngoài, sau đó tế ra các loại pháp khí lên không trung, phát ra đủ các màu sắc quang mang trấn áp về phía Phương Nguyên.
Lúc này hắn đã không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu ngăn cản Phương Nguyên một lát.
Vừa rồi bị Phương Nguyên áp sát hắn không thèm để ý, bởi vì hắn cũng rất am hiểu triền đấu cận thân, cây ngân thương cũng được hắn dốc sức tu bổ nâng cấp, lại thêm một thân pháp lực gia trì, hắn tự nhận rằng có thể cứng rắn áp chế Phương Nguyên một đầu, thắng được một cách đẹp đẽ mà dứt khoát!
Nhưng hắn không thể ngờ tới, tu vi Kiếm Đạo của Phương Nguyên lại cường đại như vậy!
Thậm chí hắn rất khó tưởng tượng ra, cái địa phương quỷ quái như Thanh Dương tông này, làm sao lại có thể dạy dỗ được một người có Kiếm Đạo mạnh như vậy chứ?
Bởi vậy hắn chỉ có thể vừa nhanh chóng thối lui, vừa tế lên vô số pháp khí che chắn giữa hắn và Phương Nguyên. Những pháp khí này mỗi một kiện đều có uy lực rất mạnh, thậm chí đã tiếp cận cấp bậc pháp bảo, có điều Cam Long Kiếm cũng biết, dựa vào tu vi cùng thực lực của Phương Nguyên, chỉ sợ là hắn có thể tuỳ tiện né qua những pháp khí này. Hắn cũng không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu có thể ngăn cản Phương Nguyên một chút, thừa cơ kéo dài khoảng cách!
Nếu như kéo dài khoảng cách thành công, hắn sẽ lập tức chiếm cứ chủ động!
Nếu tiếp tục chiến đấu, hắn có thể thi triển thần thông pháp thuật, thử áp chế kiếm ý của Phương Nguyên một chút.
Nếu như chạy trốn, hắn có thể thi triển thần thông chạy xa, chưa chắc Phương Nguyên có thể đuổi kịp được, dù sao Phương Nguyên cũng chỉ vừa mới Trúc Cơ xong!
Chỉ tiếc rằng, Phương Nguyên cũng đoán được ý đồ của hắn!
Đối mặt với pháp khí trôi nổi giữa không trung, hắn hít sâu một hơi, kiếm quang đột nhiên sáng lên.
Một loại khí tức bi thương mà quyết tuyệt theo kiếm quang của hắn kích phát ra!
Sau đó Phương Nguyên trực tiếp chém thẳng một kiếm tới vô số pháp khí kia. . .
Ầm!
Trong một sát na này, khí tức bi thương kia bao phủ toàn bộ hư không, khiến hư không cũng xuất hiện từng đợn gợn sóng như sóng nước vậy. Mà đạo kiếm quang của Phương Nguyên kia, lại từ trong gợn sóng tỏa ra hào quang sáng chói không gì sánh được, kiếm quang vô cùng chân thực, càng mấu chốt hơn chính là... nhanh!
Đạo kiếm quang kia trực tiếp xẹt qua hư không, xẹt qua một vùng hư không bị pháp khí che kín kia.
Tất cả pháp khí trên không trung lập tức nổ tung nát vụn.
Trước khi chúng phát huy ra uy lực vốn có của mình, đã bị kiếm ý xé nát.
Sau đó một kiếm này vẫn chưa tuyệt, trực tiếp chém tới trước mặt Cam Long Kiếm!
Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai!
Ý tại trên thân kiếm, kiếm ẩn tàng trong ý!
Tất cả tinh khí cùng tâm niệm của Phương Nguyên đều chìm đắm vào trong một kiếm này, hiển nhiên liền có được uy thế đáng sợ!
"Thanh Dương tông lại có Kiếm Đạo cao minh như vậy sao?"
"Có Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, chính là thuật pháp dành cho phi kiếm, thế nhưng. . . cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới này!"
Bên ngoài Vân Phù sơn lúc này đã chạy tới rất nhiều người, đại đa số đều bị dị tượng Phương Nguyên Thiên Đạo Trúc Cơ kinh động, lúc này đều chạy tới quan chiến. Trong một sát na này, không biết có bao nhiêu người bị một kiếm này làm cho kinh diễm, ngưng trọng nghị luận.
"Chẳng lẽ. . . các ngươi đã quên, Thanh Dương tông đã từng xuất hiện một vị Kiếm Ma sao?"
Bên trong vô số tiếng ồn ào bàn tán, có một tu sĩ đứng tuổi đột nhiên thấp giọng mở miệng.
Hắn vừa nói ra câu này, lập tức khiến cho chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu. . .
"Là ngươi bức ta đó. . ."
Ngay khi mọi người đang nghĩ tới chuyện kia, không trung lại sinh ra kịch biến.
Đạo kiếm quang kia của Phương Nguyên chém thẳng tới, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông bị hù tới sắc mặt vặn vẹo, đầu tóc rối tung.
Mà ở trước người hắn lại xuất hiện một đám âm vụ dầy đặc, bao phủ phạm vi mấy trượng.
Đạo kiếm quang kia chém vào bên trong âm vụ, tựa như bị cái gì ngăn lại.
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm sau khi thoát được một kiếp, trên mặt lại lộ ra vẻ tàn khốc.
Theo âm vụ xuất hiện, trên thân thể đường đường là đệ tử tiên môn của hắn vậy mà xuất hiện một cỗ khí tức âm tà!
"Ta chính là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông!"
Hắn nhìn qua Phương Nguyên, thấp giọng rống to: "Ngươi thật sự cho rằng một thân tu vi của ta đều là tu trên thân chó sao, sẽ để mặc cho ngươi lấn ta như vậy sao?"
Lúc âm vụ tán đi, trước người hắn đã xuất hiện một cây cốt tiên màu trắng!
Cây cốt tiên này trông chỉ dài khoảng bốn thước, trên từng đốt xương mọc ra gai nhọn bằng xương máu trắng, bên trên không ngừng hiện lên sát khí đen kịt, trông tựa như xương cột sống của con người vậy. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, bên trên cốt tiên hiện ra từng đạo phù văn quỷ dị, trong nháy mắt khi Bạch Cốt Tiên vừa xuất hiện, thậm chí có thể nghe được từng tiếng gầm rú thê lương chọc vào màng nhĩ khiến tai người ta đau nhói...
"Không phải Âm Sơn tông đã sớm không luyện thứ đồ chơi này nữa rồi sao?"
Trên không Vân Phù sơn cách đó không xa, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia thấy cảnh này liền tỏ ra kinh hãi, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm nhìn về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, thậm chí còn xuất hiện vẻ phẫn hận như đang nhìn về phía cừu địch vậy.
"Huyết Bảo. . . kia lại là Huyết Bảo. . ."
Rất nhiều người ở chung quanh cũng đều là người biết hàng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vô cùng quỷ dị.
Thế gian có vô số pháp bảo, vô số pháp quyết tu luyện, khó mà phân rõ ràng, nhưng nếu luận chính tà thì vẫn có thể phân biệt ra được.
Chương 428 Âm Sơn Huyết Bảo (2)
Bình thường nhất chính là binh khí, là thứ tu sĩ tu luyện võ pháp thích sử dụng nhất, thậm chí bọn hắn cũng không cần khắc họa phù văn trận pháp gì đó trên binh khí, chỉ chỉ cần dựa vào nó để thi triển một thân võ pháp của mình, có được các thuộc tính rắn chắc, kiên cố, dễ dàng chữa trị, thế là xong!
Kiếm của Phương Nguyên, ngân thương của Cam Long Kiếm đều là loại này!
Mà cao hơn loại binh khí phổ thông này còn có pháp khí, đó lại là binh khí được khắc họa trận pháp lên đó, có được đủ loại diệu dụng.
Có loại có thể giúp người phi hành, có loại có thể dẫn phong tụ lửa, có loại có thể hô tuyết gọi mưa, cũng có một ít binh khí được rèn chuyên về phòng ngự, có thể đả thương địch thủ. Nói tóm lại, những binh khí này bình thường đều là loại đệ tử cấp thấp sử dụng, trong đó binh khí cho cảnh giới Luyện Khí là nhiều nhất, uy lực cũng có hạn.
Đương nhiên, bởi vì loại đồ chơi này nhiều nhất, cho nên rất nhiều tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ cũng đang sử dụng.
Phương Nguyên cũng có không ít loại đồ chơi này, nhưng con đường hắn đi là võ pháp, lấy tu luyện thần thông cùng võ pháp làm chủ, nên cũng không muốn dựa vào những pháp bảo này. Người tu hành giống như hắn dạng này, bình thường đều xem pháp khí là vật ngoại thân, bất đắc dĩ lắm mới sử dụng!
Mà trên nữa, thì chính là pháp bảo, đây mới thực sự là bảo bối có uy năng nhất định cùng tiềm lực vô hạn.
Loại bảo bối này ở trong giới tu hành số lượng rất thưa thớt, bởi vì cần phải có vật liệu cùng pháp môn luyện bảo đặc biệt, từ đó dẫn đến giá cả của chúng cũng cực cao, tu sĩ Trúc Cơ bình thường không thể mua nổi, cho dù có mua được cũng không nỡ dùng.
Nhưng nếu như không mua nổi thì phải làm sao bây giờ, vẫn còn một biện pháp đơn giản, đó chính là luyện Huyết Bảo!
Cái gọi là Huyết Bảo, chính là dùng thủ đoạn yêu tà luyện chế ra pháp khí, loại pháp môn luyện bảo này không cần dùng vật liệu đặc thù gì, xương người xương thú đều có thể dùng được. Cũng không cần thủ pháp cao minh cỡ nào, hồn người máu người đều có thể mang lại tác dụng nhất định, có thể nói là đơn giản nhanh gọn. Chẳng qua loại thủ đoạn này quá mức tà môn, thường thường đi ngược lại với đạo lý của tiên môn chính đạo, nên nếu có người đề cập đến đều sẽ bị khịt mũi coi thường!
Từng có truyền thuyết, năm đó yêu ma xâm lấn Vân Châu quy mô lớn, chính là muốn bắt đi ngàn vạn sinh linh để luyện chế Huyết Bảo, tăng lên thực lực!
Cũng bởi vì có truyền thuyết này, nên tu sĩ Vân Châu đối với loại pháp môn luyện khí này đều căm thù đến tận xương tủy. Hơn nghìn năm qua, Huyết Bảo cấp bậc đến mức pháp bảo đã gần như tuyệt tích tại Vân Châu, chẳng những không được lưu truyền rộng rãi, mà nếu như có người thấy được kiện pháp bảo nào sẽ lập tức hủy kiện đó!
Âm Sơn tông, nghe nói đã từng là một đại tông môn lấy luyện Huyết Bảo để lập nghiệp.
Chẳng qua Âm Sơn tông hiện nay chính là tiên môn to lớn nhất Vân Châu, thân phận khác biệt, cũng không thiếu hụt tài nguyên. Cân nhắc tới thanh danh, đương nhiên sẽ không duy trì loại pháp môn luyện bảo cả thiên hạ có ác cảm này, cũng hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ các đệ tử tu luyện thứ này.
Nhưng ai có thể ngờ, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, lúc này lại nghênh ngang lộ ra một món Huyết Bảo như vậy chứ?
"Ngươi. . ."
Phương Nguyên trông thấy cây Bạch Cốt Tiên, ánh mắt nhìn về phía tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lập tức thay đổi. Trước đó hắn nhìn Cam Long Kiếm chỉ là hận, hiện tại lại nhiều thêm vẻ chán ghét khó mà che giấu: "Ngươi cũng là đệ tử tiên môn, vậy mà lại đi luyện chế thứ này?"
"Bớt dùng loại ánh mắt này nhìn ta đi. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên âm u nói, sau đó trên mặt hắn thấp thoáng cũng hiện ra vẻ đùa cợt: "Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng, ngươi chỉ là một tên đệ tử bình thường ở một tiên môn xa xôi, từ xuất phát điểm nhỏ yếu từng bước một đi đến độ cao ngày hôm nay sao? Ha ha, tức cười, chẳng phải ngươi cũng mượn pháp bảo của Nam Hoang Yêu Vương sao?"
Vừa nói xong, hắn đã đưa tay nắm Bạch Cốt Tiên lên giương lên cao, sau đó hung hăng vụt mạnh về phía Phương Nguyên.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và Phương Nguyên chí ít cũng hơn mười trượng, mà cây Bạch Cốt Tiên kia cùng lắm chỉ dài bốn thước, thế nhưng theo một roi này của hắn quất xuống, trong nháy mắt cây Bạch Cốt Tiên kia lại dài ra gấp mười lần, trực tiếp quất lên đỉnh đầu Phương Nguyên. Mà theo một roi này quất tới, thiên địa liền trở nên u ám, vô số oan hồn xuất hiện, nhao nhao nhào về phía Phương Nguyên cào cấu cắn xé.
Đối diện với vô số oan hồn, Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhíu mày.
"Ngươi vẫn luôn nhắc tới pháp bảo gì đó, thế nhưng ngươi đã thấy qua kiện pháp bảo kia chưa?"
Vừa nói chuyện hắn vừa giơ kiếm ngang ngực, sau đó pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào!
Trong sát na, Ma Ấn Kiếm đột nhiên sáng lên, yêu ấn trong thân kiếm hiện ra bắt mắt không gì sánh được!
Theo một kiếm của Phương Nguyên chém xuống, vô số oan hồn đang nhào tới gần Phương Nguyên vậy mà trực tiếp biến mất ở giữa không trung!
Tựa như là bị một kiếm của Phương Nguyên giết chết vậy. . .
Nhưng vấn đề ở chỗ, những oan hồn kia vốn chỉ là tử vật thì sao có thể chém chết được chứ?
Chỉ có tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm ngẩn người, như phát hiện ra cái gì đó.
Những oan hồn kia không phải bị chém chết, mà là bị ăn sạch. . .
"Ngươi đây là. . ."
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong nháy mắt tỏ ra kinh hãi thất thần.
Trong nháy mắt đó, khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ không phải do Phương Nguyên làm ra hành động gì.
Mà là vì sao hắn có thể làm được như vậy. . .
Nhìn thanh Ma Ấn Kiếm trong tay Phương Nguyên, lại nhìn Phương Nguyên chậm rãi cầm kiếm đi tới, bỗng nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó.
"Chẳng lẽ đây chính là...?"
"Không sai, đây chính là thứ ngươi đang một mực tìm kiếm!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, từng bước từng bước một đi về phía trước, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi đã từng cầm nó ở trong tay quan sát hồi lâu, nhưng về sau vẫn là trả lại cho ta, cho nên ta còn phải cám ơn ngươi. . . Đây cũng là lần thứ ba ta cám ơn ngươi!"
Chương 429 Tứ Phương Vân Động (1)
"Ngươi. . . Ta. . ."
Rất khó hình dung nổi cảm giác trong lòng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm giờ khắc này.
Nhìn vẻ trào phúng nhè nhẹ trên mặt Phương Nguyên kia, hắn cũng biết tên đệ tử Thanh Dương tông này đang cố ý chọc giận mình, nhưng cho dù có biết như vậy thì sao chứ?
Lửa giận của hắn vẫn không đè nén được bốc lên!
Hắn nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, lại nhìn Ma Kiếm trong tay hắn, gương mặt trở nên vặn vẹo không gì sánh được. Hồi lâu sau, hắn dứt khoát không nói gì nữa, đột nhiên vung cây Bạch Cốt Tiên lên, mang theo vô số oan hồn phô thiên cái địa gào thét, hung hăng quất xuống đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói một lời, trực tiếp giương kiếm nghênh đón.
Đến lúc này, cũng không cần tiếp tục ẩn giấu nữa, uy lực huyết hải của Ma Ấn Kiếm được hắn thi triển ra hết toàn bộ.
Chỉ có điều, trận chiến này đối với Cam Long Kiếm mà nói, lại vô cùng dày vò.
Những người được hắn xem như cường địch trước kia, một khi Huyết Bảo vừa ra sẽ bị bắt lại trong nháy mắt. Nhưng ai có thể ngờ, hiện tại đối mặt với Phương Nguyên vậy mà lại bị khắc chế, hơn nữa còn không phải dùng Tiên Bảo để khắc chế Huyết Bảo, mà là dùng Huyết Bảo càng tà hơn khắc chế Bạch Cốt Tiên!
Hắn lại nghĩ tới, thanh kiếm kia kỳ thật đã sớm lọt vào trong tay mình, lại bị chính mình từ bỏ, lập tức hận ý của hắn càng dâng cao!
Chiến đấu đến lúc này, hắn vẫn đang chiếm thượng phong, áp chế gắt gao Phương Nguyên.
Thế nhưng trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ không thôi, cũng chỉ có chính hắn mới biết, sức mạnh của món Huyết Bảo này của mình chính là đến từ một ngàn oan hồn đã tế luyện qua kia. Nhưng hiện tại cứ mỗi một lần giao thủ với Phương Nguyên, số lượng oan hồn lại biến mất hơn mười mấy cái, cứ tiếp tục như vậy, không biết đến tột cùng là mình đang giết người hay là đang dâng ra bảo vật đây?
Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn không lo nghĩ được điều gì khác nữa, vừa động thủ vừa vội vã truyền ra một đạo thần niệm.
"Sửu Nhi mau tới. . ."
"Cửu U thích khách, ta biết tất nhiên các ngươi có người tiềm ẩn ở gần đây, còn chưa động thủ sao?"
"Các sư huynh sư đệ, mau tới giúp ta. . ."
"Yêu Binh Yêu Tướng Nam Hoang thành, dị bảo ở ngay tại Vân Phù sơn Việt quốc. . ."
Đến lúc này, hắn đã không còn lòng dạ nào nghĩ đến phần công lao này của mình có bị sư huynh đệ cướp đi hay không, thậm chí cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc có bị Yêu Binh Yêu Tướng của Nam Hoang thành cướp đi hay không. Hắn chỉ cấp thiết muốn có người tới tương trợ, chỉ sợ mình sẽ bị một kiếm của Phương Nguyên đẩy vào tuyệt lộ!
Chỉ có điều ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được chính là, chiến sủng của hắn vẫn không tới.
Kỳ thật con Toan Nghê Thú kia của hắn đang ở một chỗ cách hắn không xa, ở mặt bên kia của sườn núi. Lúc này lông lá toàn thân nó đều đang dựng đứng, thấp giọng gầm gừ không thôi, dáng vẻ đằng đằng sát khí, tỏ ra hung hãn không tưởng tượng nổi. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường lúc này trông thấy cũng không dám trêu chọc. . .
Thế nhưng ở sườn núi ngay trên đỉnh đầu con Toan Nghê Thú kia, lại chính là một con mèo màu trắng đang uể oải nằm đó.
Con mèo này dáng người rất mập mạp, đang liếm láp lông trên đùi của mình không coi ai ra gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn con Toan Nghê thú kia một chút. Nhưng vị trí này của nó, lại vừa khéo ngăn cản giữa con Toan Nghê Thú với chiến trường. Con Toan Nghê Thú nghe thấy chủ nhân kêu gọi, tỏ ra gấp gáp không thôi, nó không ngừng vung vẩy cái đầu, chồm lên chồm xuống, rõ ràng đã phẫn nộ tới cực điểm. Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không dám vượt qua bên cạnh con mèo trắng!
"Grừ. . ."
Con Toan Nghê thú bị chủ nhân triệu hoán quá gấp, không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nhỏ.
"Meo. . ."
Con mèo trắng kia bỗng nhiên lông trắng trên thân dựng lên, chợt vọt ra ngoài, nhảy lên đỉnh đầu Toan Nghê, vung móng vuốt cào loạn một trận. Con Toan Nghê quá sợ hãi miệng kêu lên ư ử, ngay cả cái đuôi cũng cụp xuống, trông đáng thương không gì sánh được. . .
Sau khi con mèo kia cảm thấy cào đủ rồi, lại nhảy trở về sườn núi phía trên, tiếp tục nằm đó liếm lông.
Mà con Toan Nghê thú thì đã triệt để trung thực xuống, ngơ ngác nhìn về phía con mèo trắng.
Đây mới là chủ tử a. . .
. . .
. . .
Ở một nơi khác, Tôn quản sự cầm theo một cái tẩu thuốc trong tay, ngồi xổm ở dưới gốc cây bập bập hút thuốc, còn nhường cho Chu tiên sinh một điếu. Hắn vừa bập thuốc vừa quan sát trận đại chiến giữa không trung, thấp giọng lẩm bẩm: "Tà vật cấp độ kia quả nhiên vẫn phải rơi vào trong tay loại đầu gỗ như Phương Nguyên sư đệ mới có tác dụng, đổi thành một người khác, lúc này sợ ràng đã sớm biến thành khôi lỗi của ma ấn rồi. . ."
"A? Bọn thích khách lại sắp xuất thủ sao?"
Đang tập trung xem náo nhiệt, bỗng nhiên hắn nhướng mày, lướt nhìn xung quanh.
Trong lòng lại tỏ ra bất đắc dĩ, trầm thấp thở dài, nói: "Lại phải ra tay rồi, sư huynh như ta đây tưởng dễ làm lắm sao?"
Nói rồi hắn gõ gõ đầu tẩu thuốc xuống đế giày, chậm rãi đứng lên.
Đội chiếc mũ rộng vành ở bên cạnh lên đầu, trong nháy mắt cả người hắn liền đột nhiên biến mất.
. . .
. . .
"Thì ra Cam sư đệ đã tìm được người kia. . ."
Mà vào lúc này, trên một ngọn núi cao nằm trong Nguyên Phong quốc cách Việt quốc không xa, một đại hán khôi ngô đang quan sát thần niệm bên trong ngọc phù Cam Long Kiếm truyền tới. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, sau đó tế lên phi kiếm, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về hướng Việt quốc, đồng thời lúc này lại có một đạo thần niệm truyền tới: "Tất cả mọi người, mặc kệ dùng phương pháp gì, lập tức chạy tới Việt quốc!"
. . .
. . .
"Ha ha, hắn chỉ mới vừa phát hiện ra manh mối này thôi sao?"
Trong một tòa tửu lâu tại Ly Trì quốc, một thiếu niên tuấn tú nhận được thần niệm liền thấp giọng cười một tiếng, hóa thành cái bóng chạy đi.
Chương 430 Tứ Phương Vân Động (2)
"Trông hắn sốt ruột như vậy, chắc là muốn nuốt phần công lao này một mình, lại nuốt không nổi đi?"
Ô Giang Khẩu, một vị nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng, đạp vào một chiếc thuyền nhỏ, tay vịn mạn thuyền phóng lên trời cao.
. . .
. . .
"Đã lần ra đầu mối, các vị đệ tử Âm Sơn tông, đồng thời chạy tới Việt quốc, nhất định sẽ phát hiện gì đó!"
Mà tại một tòa trang viện cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, nơi đây là một vùng núi thây biển máu, trong đống xác chết có một con cự yêu đầu heo thân người cao ba trượng ngồi đó. Nó đang há chiếc miệng rộng đầy máu nhét từng cái đầu người vào trong miệng nhai rốp rốp, cũng không biết nó đã ăn bao lâu, trông bộ dáng vẫn chưa tận hứng. Thế nhưng yêu phù chung quanh một mực thúc giục, rốt cục hắn đành cầm lên quan sát.
"Ha ha, Yêu Vương lệnh cho chúng ta theo dõi chằm chằm mấy vị đệ tử Âm Sơn tông kia, đề phòng bọn hắn gặp được pháp bảo lại nổi lên lòng tham muốn độc chiếm. Uổng cho tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông họ Cam kia, còn tưởng rằng hành động của mình rất bí mật, trên thực tế đã sớm bị Nha tán nhân để mắt tới. Thế nhưng trước đó nó nói rằng, muốn đợi cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia rời khỏi Việt quốc mới động thủ, để tránh tiết lộ hành tung. Lúc này bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định đều nằm trong lòng bàn tay của nó, các ngươi không cần gấp gáp, muốn chen một chân thì cứ tới tham gia náo nhiệt đi, ta lại không nhúc nhích. . ."
Nói rồi, nó lại quăng yêu phù đi, tiếp tục tham lam ăn uống.
"Vì sao Nha tán nhân không nói cho chúng ta?"
"Chẳng lẽ tên kia cũng muốn độc chiếm phần công lao này?"
"Làm càn, lệnh của Yêu Vương đương nhiên phải làm cho thật ổn thỏa, đây là thời điểm tranh công sao?"
Theo đạo thần niệm này truyền ra ngoài, vô số yêu ma bên trong Vân Châu di hình hóa ảnh, chạy thẳng về hướng Việt quốc.
. . .
. . .
Trên không Vân Phù sơn, trận chiến giữa Phương Nguyên cùng Cam Long Kiếm vẫn chưa phân ra thắng bại, nhưng đã sắp ngã ngũ.
. . .
. . .
"Ta cũng đã đáp ứng trở về với ngươi, ngươi còn muốn thế nào chứ?"
Cách Vân Phù sơn không xa, bên trong một tòa đạo quán nằm dưới một cây cổ mộc che trời, đang có một nữ tử mặc trang phục đạo cô ung dung ngồi uống trà, bên cạnh nàng lại có một nữ hài khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang lắc lắc cánh tay của nàng không thôi, trên mặt tỏ ra lo lắng sắp khóc.
"Ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?"
Đạo cô kia nghe nữ hài nhi nói, cười cười đáp lời: "Trong nhà chúng ta lạnh tanh như vậy, không riêng gì ngươi cảm thấy nhàm chán, mà ta cũng cảm thấy nhàm chán a. May mà ngươi chạy tới đây ta mới có cớ đi tìm ngươi, ra ngoài giải sầu một chút, ngoan, nghe ta, cứ tiếp tục ở lại bên ngoài là được. Ở Thanh Dương tông không tốt chúng ta lại đổi một cái khác, đi Ma Biên cũng không sao, ta cũng đang muốn đi Ma Biên nhìn một chút đây. . ."
Nữ hài nhi nghe vậy lập tức ngẩn người, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta mặc kệ, ngươi giúp ta cứu người trước. . ."
Đạo cô kia bất đắc dĩ nói: "Ta cứu người làm sao đây, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành, ta đều không có người quen. . ."
Nữ hài nhi vội la lên: "Ngươi còn cần tìm người quen làm gì, chỉ cần đi lên hô một tiếng, bọn hắn ai dám không nghe?"
Đạo cô kia lập tức dở khóc dở cười, nói: "Ta thật sự lười chạy đi như vậy lắm. . ."
Nữ hài nhi tức giận, dậm mạnh chân xuống đất, nói: "Tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta cũng không cầu ngươi nữa. Bây giờ ta sẽ đích thân đi cứu người, tốt nhất là để bọn hắn giết ta luôn đi ngươi mới cảm thấy vui vẻ, để xem sau khi trở về lão tổ tông có lột da của ngươi hay không. . ."
Đạo cô kia nghe vậy nở nụ cười: "Ngươi bây giờ muốn chết cũng phải có bản lĩnh tự sát mới được, ta còn đang muốn tu vi của ngươi tinh tiến đó!"
"Xem ra chỉ có thể dùng trí. . ."
Nữ hài nhi biết uy hiếp như vậy đối với đạo cô mà nói là vô dụng, tròng mắt nàng đảo đảo mấy vòng, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết không, trong động phủ lão tổ tông có một cái Tiên Bình Thất Bảo Tàng, truyền thuyết ở bên ngoài nói, trong cái bình kia ẩn giấu mấy giọt Nguyệt Hoa Bảo Tương có thể khiến cho người ta thành tiên, nhưng trên thực tế bảo tương kia đã sớm bị ta ăn hết rồi. Hiện tại thứ giấu trong đó, thật ra chính là nửa cân Tiên Lưu Trà của lão tổ tông đó?!
"Tiên Lưu Trà?"
Đạo cô kia nghe vậy, ngược lại tỏ ra nao nao, tựa hồ có chút động tâm.
Nữ hài nhi đắc ý nói: "Ngươi đã biết, trong tất cả mọi người chỉ có ta mới có thể tùy tiện đi vào động phủ của lão tổ tông mà!"
Đạo cô kia trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Một lạng?"
Nữ hài nhi vung tay nhỏ lên, nói: "Ta trộm ra cho ngươi một lạng rưỡi, chỉ cần ngươi đi cứu người!"
Đạo cô lập tức đề phòng nói: "Nhưng sau đó ngươi không thể bán đứng ta!"
Nữ hài nhi hào phóng nói: "Không có việc gì, lão tổ tông quất ta vài roi cũng không phải mới một hai lần!"
Đạo cô nghe vậy, ngược lại thở dài một tiếng, nói: "Linh Nhi quả nhiên trưởng thành rồi, biết đau lòng vì cô cô!"
Nữ hài nhi tỏ ra không kiên nhẫn: "Mau đi cứu người đi, nói cho Âm Sơn tông cùng tên lão yêu quái Nam Hoang gì đó. . ."
"Haiizz, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành đều ở quá xa, ta vẫn có chút lười nhác động đậy. . ."
Đạo cô kia nghe vậy lại thở dài một tiếng, tựa như có chút nhụt chí.
Nữ hài nhất thời gấp gáp: "Ngươi. . ."
Đạo cô kia khoát tay áo, nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết, ta thực sự lười đi liên hệ với Âm Sơn tông, còn có đám yêu quái kia, bọn hắn cũng không có tư cách để chúng ta đi cầu tình, nếu không để cho bọn hắn có một cơ hội, lại giậu đổ bìm leo. . ."
Nữ hài nhi lập tức sững sờ: "Vậy phải làm thế nào?"
"Chẳng phải ngươi lo lắng bọn hắn sẽ gây bất lợi đối với tiểu tử kia sao?"
Đạo cô kia cười cười, uể oải đứng dậy: "Ta đi giết hết những truy binh kia chẳng phải là xong rồi sao?"
Bình luận facebook