-
Chương 416-420
Chương 416 Tứ Mạch Trúc Cơ (2)
"Trúc Cơ tốt nhất, chính là luyện hóa hết thảy những gì tích lũy trong cảnh giới Luyện Khí!"
"Trước đó ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng từng dung hợp lực lượng huyết tế đến từ ma ấn, lực lượng của Hắc Ám ma tức, lạc ấn pháp lực của mấy trăm đệ tử ngũ đại tiên môn, ngoài ra còn có. . . lực lượng của những quỷ thi tàn linh bên cạnh Độ Kiếp Tiên Ngẫu. . ."
"Điều này khiến cho một thân pháp lực này của ta có. . . tiềm lực vô hạn!"
"Nếu như ta Trúc Cơ, biến hóa do nhất mạch lực lượng Ngũ Hành mang đến, căn bản là không đủ. . ."
"Thậm chí tam mạch, tứ mạch cũng không đủ!"
"Thế nhưng Vân Phù sơn không có cơ duyên tạo hóa cao hơn, ngay cả Vân Phù cung cũng chỉ là bốn mạch hội tụ!"
"Nếu như ta tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ, có lẽ sẽ có thể dựng thành tứ mạch đạo cơ vô cùng hiếm thấy trong Việt quốc. Thế nhưng nếu như làm như vậy, một thân pháp lực của ta cũng sẽ bị lãng phí hết, thành tựu tương lai của ta cũng chỉ có hạn. Đây chính là lý do ta một mực do dự, không muốn nói cho tiên môn biết!"
"Vân Phù cung, đối với ta không phải là tạo hóa, mà là một sự hủy hoại!"
"Nếu như ta tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ, vậy thì cũng tương đương với việc lãng phí hết thảy những gì ta đã tích lũy tại cảnh giới Luyện Khí!"
". . ."
". . ."
Hắn vừa chậm rãi suy nghĩ, lại vừa một lần nữa tiến về phía trước.
Hỏa sinh Thổ, bởi vậy sau khi hắn hấp thu lực lượng Hỏa hành, điểm đến kế tiếp chính là lực lượng Thổ hành.
Mà Thổ thì sinh Kim, bởi vậy thứ hắn đang tìm kiếm chính là lực lượng Kim hành!
"Ngươi. . . Ngươi là. . ."
Nhưng khi Phương Nguyên một đường cảm ứng, đi tới một chỗ địa mạch tập trung nhiều lực lượng Kim hành nhất thì lại thấy ở nơi này đã có một người. Nhìn qua bào phục trên người đối phương, có thể nhận ra đây chính là đệ tử Huyền Kiếm tông. Chuyện này cũng rất bình thường, đệ tử Huyền Kiếm tông nếu như không có phương pháp Trúc Cơ nào tốt hơn, nếu như bắt buộc phải lựa chọn một lực lượng để Trúc Cơ, vậy thì bọn hắn gần như đều sẽ chọn lực lượng Kim hành!
Nhìn bộ dạng của tên đệ tử Huyền Kiếm tông này, Phương Nguyên thậm chí còn cảm thấy có hơi quen mắt.
Bọn hắn hẳn là đã từng kề vai chiến đấu tại Ma Tức hồ thí luyện, nếu không đối phương cũng sẽ không có tư cách tiến vào Vân Phù sơn!
"Ta tới đây để Trúc Cơ!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu với vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, sau đó dùng tay phải đặt trên mặt đất.
"Ta biết ngươi đến đây để Trúc Cơ, thế nhưng mà ngươi. . ."
Vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia đang một mực chuẩn bị Trúc Cơ, nhưng khi còn chưa kịp hấp thu Địa Mạch chi khí thì đã nghe Phương Nguyên nói như thế, điều này làm hắn không khỏi dở khóc dở cười. Hắn quả thực nhận ra Phương Nguyên, đệ tử ngũ đại tiên môn đi ra từ trong Ma Tức hồ thí luyện, không có người nào không nhận ra Phương Nguyên. Thế nhưng hắn cũng rất khó hiểu, một đệ tử thiên kiêu như hắn sao lại không tìm đến bảo địa có hai mạch giao hội, hay thậm chí là ba mạch giao hội mà tới đây làm gì?
Ta chỉ coi trọng một chỗ địa mạch Kim hành cô liêu như vậy, ngươi chạy qua đây đoạt cái gì a. . .
Đương nhiên, sự tình Phương Nguyên bị Thanh Dương tông trục xuất chỉ mới phát sinh vào một ngày trước, còn bọn hắn thì đều đã tiến vào Vân Phù sơn được vài ngày. Bọn hắn không biết những chuyện phát sinh trên người Phương Nguyên, bởi vậy hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình có hơi mơ hồ. . .
". . . Ta cũng không còn phương pháp nào khác a!"
Phương Nguyên nhìn ra ý nghĩ của vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, cho nên cũng có hơi bất đắc dĩ.
Hắn không muốn lãng phí tích lũy của mình tại Luyện Khí cảnh giới, cho nên chỉ có thể lựa chọn một phương pháp cường đại hơn tạo hóa của Vân Phù cung.
Vân Phù cung là chỗ bốn mạch giao hội, muốn vượt qua nó thì chỉ có thể tìm chỗ nào có Ngũ Hành giao hội!
Dạng bảo địa này, toàn bộ Vân Châu e rằng cũng không có mấy chỗ.
Những chỗ đó đã sớm bị các đại tiên môn giữ chắc trong tay, dù có đánh chết thì cũng sẽ không tặng cơ duyên này lại cho người khác!
Cho nên Phương Nguyên cũng chỉ có thể lựa chọn một phương pháp khác!
Người khác tìm kiếm bảo địa có nhiều mạch giao hội, còn hắn thì lại khác, hắn muốn tìm từng mạch từng mạch để Trúc Cơ!
Đây là một phương pháp do hắn dùng Thiên Diễn chi thuật để thôi diễn ra!
Đây cũng là phương pháp to gan nhất, hung hiểm nhất mà hắn thôi diễn ra từ trước tới nay!
Xét theo một mức độ nào đó, đây là việc chỉ có thể thực hiện trên lý thuyết mà thôi. . .
Nếu như thực sự làm như thế, vậy thì không khác nào giẫm trên băng mỏng, một bước đạp sai sẽ dẫn đến hài cốt vô tồn!
Phương Nguyên vốn sẽ không mạo hiểm như vậy, hắn hẳn là sẽ tuyển chọn bảo địa nào đó có Ngũ Hành giao hội, như thế có thể tránh được rất nhiều hung hiểm. Thế nhưng bởi vì dọc đường bị Cửu U thích khách truy sát, bị chân truyền Âm Sơn tông bức bách, nên hắn chỉ có thể hung ác hạ quyết tâm bước lên con đường này!
Oanh!
Một vệt kim quang bắn lên vân tiêu, lại một lần nữa biến thành bộ dạng nghiêm túc, áp đảo Vân Phù sơn của Phương Nguyên.
"Lần thứ ba, lần thứ ba. . ."
"Hắn. . . Hắn lại sử dụng lực lượng Kim mạch để Trúc Cơ lần thứ ba. . ."
Lúc này ở ngoài núi, người trong tiên môn một mực chú ý động tĩnh ở nơi này đều cảm thấy mình điên mất rồi.
Bọn hắn không biết tại sao Phương Nguyên lại có thể có bản lãnh lớn như vậy. Thế nhưng bọn hắn biết rằng, Phương Nguyên bây giờ đã kết thành tam mạch Trúc Cơ, đây là một sự tình cực kỳ đáng sợ, các trưởng lão ngũ đại tiên môn về cơ bản cũng đều là tam mạch Trúc Cơ. . .
"Sẽ còn nữa sao?"
"Hắn có tiếp tục tiến về phía trước hay không?"
Không biết bao nhiêu người đều nghẹn ngào hô to, thần sắc đều có hơi xúc động và phẫn nộ.
Phương Nguyên Trúc Cơ lần thứ hai đã là một sự kiện khiến cho người ta ngạc nhiên rớt cả quai hàm, thế mà lại còn có lần thứ ba nữa sao?
Tên tiểu tử này đang liều mạng sao?
"Khá lắm Phương Nguyên!"
Sắc mặt của chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm vào lúc này cũng đã trở nên tái nhợt. Hắn lạnh lùng khẽ quát: "Ta phải xem xem rốt cuộc ngươi có bản lãnh lớn đến cỡ nào. . ."
"Oanh!
Hắn còn chưa nói xong, lại một đạo khí cơ nữa phóng lên trên bầu trời của Vân Phù sơn.
Lần thứ tư, Thủy hành Trúc Cơ!
Chương 417 Còn Chưa Kết Thúc (1)
"Sao lại như thế này được?"
"Sao lại có người Trúc Cơ liên miên bất tuyệt như vậy được?"
Lúc này không chỉ bên ngoài Vân Phù sơn mà ngay cả bên trong Vân Phù sơn cũng đã hoàn toàn đại loạn.
Không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn tiến nhập Vân Phù sơn đang chuẩn bị Trúc Cơ đều chạy ra.
Nếu như có người Trúc Cơ ở Vân Phù sơn thì bọn hắn tất nhiên cũng có thể cảm thụ được. Vừa rồi một lần hai lần, bọn hắn cũng không để ý, thế nhưng tình cảnh này lại xảy ra bốn lần liên tục, điều này làm cho bọn hắn cũng đứng ngồi không yên.
Dù cho có người nào đó Trúc Cơ thì cũng không thể lập tức tuôn ra bốn người như vậy được, chuyện này cũng quá đúng dịp đi.
Sau đó bọn hắn liền chạy ra, khi nhìn thấy người đang Trúc Cơ thì ngay lập tức giật mình.
"Phương Nguyên sư đệ, sao ngươi cũng đến đây?"
"Vừa rồi. . . người Trúc Cơ chính là ngươi sao?"
Trong số những người này, có hai thân ảnh mà Phương Nguyên quen thuộc, đó là Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình. Bọn hắn vốn là hai tên đệ tử Thanh Dương tông tham gia Trúc Cơ sớm nhất, bây giờ còn không biết sự tình phát sinh trên người Phương Nguyên, cho nên bọn họ đều có hơi giật mình!
"Không sai, chính là ta. . ."
Phương Nguyên nhẹ gật đầu với bọn hắn, sau đó không nhiều lời mà tiếp tục đi về một hướng khác.
Bây giờ hắn đã hoàn thành Hỏa hành, Thổ hành, Mộc hành, Thủy hành Tứ Mạch Trúc Cơ, khí tức trên người còn chưa thu lại, tạo cho người ta một loại cảm giác mênh mông cuồn cuộn, hạo nhiên không dứt. Khí tức kia quả thực vô cùng khủng bố, khiến cho hai người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình đều choáng váng cả đầu óc.
Âm thầm liếc nhau một cái, trong thâm tâm bọn hắn đều dâng lên một câu hỏi: "Đây là. . . tứ mạch Trúc Cơ sao?"
"Phương Nguyên sư đệ mới đi ra từ Vân Phù cung sao?"
Trong khi đó, lúc này ở bên ngoài Vân Phù sơn, tất cả mọi người đều đã ngậm miệng lại, gần như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Tứ mạch Trúc Cơ, đây là đại tạo hóa chỉ khi tiến vào Vân Phù cung thì mới có thể có được a!
Nếu chỉ dựa vào tài nguyên của Việt quốc thì cần mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một tên tiểu bối thiên kiêu tứ mạch Trúc Cơ. Mà bây giờ, vị đệ tử Thanh Dương tông này thế mà lại dựa vào từng đầu từng đầu đạo mạch, lần lượt luyện hóa đạo cơ, cứng rắn chồng chất bản thân lên đến độ cao này ư?
Chuyện này làm sao có thể thực hiện được?
Có thể tưởng tượng được rằng, nếu như trong tình cảnh bình thường, Phương Nguyên chắc chắn đã trở thành một truyền kỳ trong phạm vi quản hạt của ngũ đại tiên môn!
Tứ mạch Trúc Cơ, đây là Mầm Tiên có đủ tiềm lực để truyền thừa tiên môn một phương!
Càng quan trọng hơn là, hắn còn dùng một phương pháp gian nan như vậy, dùng từng đầu từng đầu địa mạch riêng rẽ để Trúc Cơ.
Chuyện này quả thực quá tà dị.
Nếu như nói lần Trúc Cơ đầu tiên còn có tính chắc chắn trong đó, vậy thì việc dựa trên cơ sở của lần Trúc Cơ đầu tiên để tiến hành lần Trúc Cơ thứ hai chính là đang đánh cược. Đây là một loại đánh cược sinh tử, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ lật bàn, mà biện pháp đánh cược như thế này, Phương Nguyên đã tiến hành đến tận ba lần!
Ba lần, hắn cược thắng hết cả ba!
"Nhưng mà. . ."
Mặc dù thâm tâm giống như có núi kêu biển gầm, như khi bọn hắn nhìn thấy chân truyền Âm Sơn tông thì đều không khỏi trầm xuống.
Có vị hung thần này canh giữ ở đây, dù có là Tứ Mạch Trúc Cơ thì lại làm sao?
Đệ tử Âm Sơn tông người ta cũng không thua kém ngươi a. . .
Người bình thường muốn Trúc Cơ sẽ không tiến hành Trúc Cơ ở từng chỗ từng chỗ địa mạch giống như Phương Nguyên.
Bọn hắn chỉ có thể tìm tới chỗ địa mạch giao hội, địa mạch giao hội càng nhiều, vậy thì Trúc Cơ ở đó sẽ càng khó.
Mà chỗ giao hội Ngũ Hành địa mạch cũng là một loại thiên sinh đạo phủ, thần tiên bảo địa.
Động Thiên Phúc Địa dạng này, dù cho Vân Châu rộng lớn như vậy nhưng cũng chỉ có mấy nơi mà thôi. . .
Trong đó một chỗ nổi danh nhất lại nằm trong tay Âm Sơn tông!
Nơi này cũng chính là căn nguyên lực lượng của Âm Sơn tông!
Những người nổi bật trong đám chân truyền Âm Sơn tông đều sẽ thử Trúc Cơ tại Ngũ Hành địa mạch!
Mặc dù Cam Long Kiếm ở Âm Sơn tông cũng không phải là đệ tử thuộc nhất mạch tông chủ để có thể nhận được truyền thừa ở đó, nhưng hắn cũng là Tứ Mạch Trúc Cơ hiếm có trong cả Việt quốc này, đây chính là căn nguyên lực lượng của hắn. . .
Đó chính là nguyên nhân làm cho những người trong tiên môn càng thấy Phương Nguyên thiên tư ưu dị thì càng lại cảm thấy nặng nề trong lòng!
Ngươi gian nan như vậy để đạt tới mức này, thế nhưng đó lại là nơi cất bước của người ta a. . .
Huống hồ, ngươi chỉ vừa mới Trúc Cơ, còn người ta thì đã có tu vi Trúc Cơ tầng sáu, vậy thì làm sao khiêu chiến hắn được?
Chẳng lẽ ngươi có thể. . .
"Còn kém một bước. . ."
Trong khi đó vào lúc này, Phương Nguyên lại không nghĩ tới những vấn đề này.
Hắn cũng không biết chân truyền Âm Sơn tông đều là đa mạch Trúc Cơ, hắn chỉ đang suy nghĩ về bản thân mình.
Bây giờ hắn đã là Tứ Mạch Trúc Cơ, nhưng hắn vẫn không hề thu liễm khí tức, khiến cho một thân pháp lực của mình long hổ tương tế để kết thúc quá trình Trúc Cơ. Mà hắn lại một lần nữa chậm rãi cất bước đi tới một chỗ khác, khí tức của hắn nhìn qua thâm sâu giống như biển lớn vậy. . .
Sau đó hắn cảm ứng được một đầu Mộc hành địa mạch cuối cùng cần thiết cho mình!
Tại Vân Phù sơn, muốn tìm được nơi có ngũ mạch giao hội là chuyện vô cùng khó.
Nhưng nếu muốn tìm đủ năm địa mạch có thuộc tính khác nhau thì lại vô cùng dễ dàng. Nơi này sở dĩ được người ta gọi là Trúc Cơ thánh địa, chính là bởi vì nơi này có địa mạch giao hội, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ không thiếu một hành nào, điều này làm cho Phương Nguyên thực hiện càng dễ dàng hơn một chút. . .
Người khác tìm nơi địa mạch giao hội, còn hắn thì không cần, hắn trực tiếp đi tìm địa mạch có Ngũ Hành chi khí mạnh nhất là được!
"Chẳng lẽ hắn. . ."
Trơ mắt nhìn Phương Nguyên đi tới nơi có Mộc hành địa khí mạnh nhất, Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình đều ngẩn người.
Chương 418 Còn Chưa Kết Thúc (2)
Ngoài ra trong Vân Phù sơn này, những đệ tử tiên môn chuẩn bị Trúc Cơ khác cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này bọn hắn cũng đã nhìn ra, Phương Nguyên không phải đi ra từ Vân Phù cung, phương pháp Trúc Cơ của hắn giống như càng trực tiếp hơn!
"Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc thì lại sinh Hỏa. . ."
"Ngũ Hành lực lượng, tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng. . ."
Phương Nguyên chậm rãi niệm tụng, sau đó từ từ đi tới chỗ Mộc hành địa mạch.
Sau đó hắn dừng chân tại chỗ, thở ra một hơi thật dài, rồi hắn đột nhiên giơ cao tay phải, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất.
Oanh!
Trong khoảnh khắc này, hầu như không cần hắn phải làm gì, lực lượng Mộc hành trong địa mạch đã lập tức gào thét tuôn ra.
Bây giờ Phương Nguyên vốn đang có Tứ Hành tề tụ, chỉ thiếu lực lượng Mộc hành. Hắn giống như sở hữu một lực hút cường hoành vô biên, trực tiếp hút lên lực lượng Mộc hành từ trong địa mạch, trùng trùng điệp điệp rót vào trong cơ thể Phương Nguyên, luyện hóa thành vô biên pháp lực!
Cùng lúc đó, trong cơ thể Phương Nguyên đã hội tụ bốn loại màu sắc đỏ vàng trắng đen trên đạo cơ.
Đột nhiên ở đó bỗng nhiều hơn một màu xanh gia nhập. Năm loại màu sắc lưu chuyển không thôi, cuối cùng giao hòa vào cùng một chỗ, hoàn mỹ vô biên, tầng tầng gột rửa đạo cơ của Phương Nguyên, khiến cho đạo cơ của hắn lại càng thêm ngưng thực, càng thêm hoàn mỹ, giống như có một loại ý cảnh mênh mông!
Trong khi đó, khí cơ trên người Phương Nguyên lại gào thét mà lên, biến thành đạo đạo huyền quang!
Người ngoài bằng mắt trần có thể thấy được lực lượng Ngũ Hành xoay tròn vòng quanh thần hồn của hắn, làm cho thần hồn của hắn trở nên vô cùng ngưng thực. . .
Một màn này xuất hiện, thế mà giống như khiến cho đất trời cũng bị kiềm nén.
"Trời ạ. . . Ngũ Hành Trúc Cơ!"
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc mới có một người lớn tiếng kêu lên.
Tiếng hô to này của hắn là dùng hết khí lực, phảng phất như muốn hô lên toàn bộ sự xúc động trong cơ thể mình ra một lần!
"Ngũ Hành Trúc Cơ, Việt quốc cũng có Ngũ Hành Trúc Cơ. . ."
"Ngũ Hành Trúc Cơ, thiên kiêu Đạo Tử, Vân Châu lớn như thế nhưng lại có thể có mấy người?"
". . ."
". . ."
Khi vô số người xung quanh hô vang, sắc mặt của tên chân truyền Âm Sơn tông càng trở nên khó coi dị thường, âm trầm giống như muốn chảy ra nước vậy.
Trong lòng hắn thậm chí sinh ra một loại phẫn nộ vô biên. Hắn nhìn Phương Nguyên bắt đầu từ nhất mạch Trúc Cơ không có chút giá trị nào, một mực nhảy lên tới Ngũ Hành Trúc Cơ cực kỳ hiếm thấy trong giới tu hành. Loại tư vị này, phảng phất như nhìn thấy một con giun dế phóng đại lên thành một đầu cự tượng vậy. . .
Sự sợ hãi trong lòng càng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, bởi vậy hắn liền hét dài một tiếng, đứng lên ngưng trọng quát: "Thanh Dương khí đồ Phương Nguyên, dù ngươi có là Ngũ Hành Trúc Cơ thì đã sao. Bây giờ ngươi cũng chỉ là một con sâu kiến vừa mới bước lên cảnh giới Trúc Cơ, Cam mỗ ở đây chờ ngươi đã lâu, nếu ngươi đã Trúc Cơ thành công thì sao còn không mau mau đi ra đây lãnh cái chết dưới tay ta?"
Hắn lúc này vẫn còn lòng tin!
Phương Nguyên chỉ mới vừa Trúc Cơ, căn bản là không có thời gian thích ứng Trúc Cơ với nhục thân, pháp lực của cảnh giới Trúc Cơ, không cách nào sánh được với tu vi Trúc Cơ tầng sáu của mình. Hắn tuyệt đối có lòng tin sẽ một kiếm chém chết Phương Nguyên, rút ra thần hồn của hắn. . .
Ngũ Hành Trúc Cơ không có thời gian trưởng thành thì vẫn chỉ là sâu kiến!
"Nhanh nhanh bẩm báo tiên môn, dù liều chết thì cũng phải bảo vệ Phương Nguyên. . ."
Nhưng vào lúc này, đệ tử Thanh Dương tông xung quanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, không biết có bao nhiêu người đã lập tức đưa tin.
Dù cho thái độ của Thanh Dương tông đối với Phương Nguyên trước đó như thế nào thì bây giờ cũng đều phải cải biến.
Trước khi Phương Nguyên Trúc Cơ, tiên môn có lẽ sẽ vì đại cục mà tỏ ra yếu thế trước Âm Sơn tông và Nam Hoang thành.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã Trúc Cơ thành công, hơn nữa còn không phải là Tứ Mạch Trúc Cơ, mà là Ngũ Hành Trúc Cơ.
Người này có thể nói là tiềm lực vô hạn, tiên môn dù phải bỏ ra đại giới thật lớn thì cũng nhất định phải bảo vệ hắn!
Vì hắn, dù phải chính diện đối kháng với Âm Sơn tông hoặc là Nam Hoang thành thì cũng đáng!
Không cách nào hình dung được mức độ hỗn loạn ở bên ngoài Vân Phù sơn vào giờ phút này, nhưng Phương Nguyên thì lại bình tĩnh đến cực điểm.
Sau khi hắn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ thì liền quay đầu nhìn về phía Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân, nhưng trong thâm tâm thì đang suy nghĩ tới xuất thần.
Lúc này Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân cũng không dám nói chuyện với hắn.
Bọn hắn vốn lớn tuổi hơn Phương Nguyên, dù cho Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền, thân phận ẩn ẩn cao hơn bọn hắn một bậc, nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi hắn một tiếng Phương Nguyên sư huynh. Bởi vì trong lòng bọn họ, Phương Nguyên chỉ là một tên tiểu bối, là sư đệ của bọn hắn!
Nhưng vào lúc này, bọn hắn lại cảm thấy rằng Phương Nguyên đã trưởng thành thành một còn quái vật khổng lồ, đủ để sánh vai với trưởng lão!
Phương Nguyên nhìn hai người bọn họ đến khi bọn hắn run lên một trận thì mới hồi tỉnh lại.
Sau đó hắn lấy ra hai đạo ngọc giản, hai đạo thần niệm phân biệt tuôn ra phong ấn hai đạo ngọc giản này lại. Sau đó, liền giống như có một bàn tay vô hình nâng lên hai đạo ngọc giản này bay đến trước mặt Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân.
Hắn thấp giọng nói: "Trong này theo thứ tự là tâm pháp tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giai đoạn thứ hai và một chút cảm ngộ của ta trong thời điểm Trúc Cơ vừa rồi, làm phiền hai vị sư huynh sư tỷ giúp ta mang về tiên môn!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình sững sờ một lát, rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Phương Nguyên si ngốc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong dãy Vân Phù sơn. Ngọn núi kia như kiếm, giống như gần chạm đến thương khung.
Tận nửa ngày sau, hắn mới tự lẩm bẩm với mình: "Ta còn chưa xong việc. . ."
Chương 419 Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể (1)
"Phương Nguyên, ngươi đã Trúc Cơ thành công, sao còn không đi ra nhận lấy cái chết?"
Bên ngoài Vân Phù sơn, Cam Long Kiếm đang đứng giữa không trung, pháp lực toàn thân bốc lên cuồn cuộn, tạo thành cuồng phong gào thét không ngừng. Những đám mây ở xung quanh bị một thân khí cơ của hắn xé nát, sau đó lại ngưng tụ lại, hình thành một loại ý cảnh phong vân khuấy động, thiên địa u ám. . .
Hiện tại mặc dù Phương Nguyên chỉ vừa mới Trúc Cơ thành công, nhưng dù sao cũng đã dựng thành Ngũ Hành đạo cơ hiếm thấy ở Vân Châu, chỉ dựa trên điểm này cũng đã đầy đủ để hắn coi trọng. Nhất là lúc đầu hắn căn bản không để Phương Nguyên vào mắt, nhưng sau khi Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, mỗi lần Trúc Cơ nhiều hơn một mạch, khí thế cũng cao hơn một đoạn, đến bây giờ lại ẩn ẩn khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp, cũng khiến cho tâm tình hắn càng thêm phẫn nộ. Lúc này hắn đang rất muốn đạp Phương Nguyên xuống vũng bùn, tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng kia!
Ở sâu trong lòng hắn, lại càng ẩn dấu một điều lo lắng.
Nếu như Thanh Dương tông thật sự không tiếc hết thảy cũng muốn che chở cho tên đệ tử này, vậy thì mình phải làm gì đây?
Biện pháp duy nhất chính là tên đệ tử Thanh Dương tông kia mau mau đi ra, mau mau động thủ. . .
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, sau khi hắn hét lớn, chờ một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Phương Nguyên.
Bên trong Vân Phù sơn vắng vẻ hiu quạnh, không thấy một bóng người.
"Trưởng lão thủ trận, nếu tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã Trúc Cơ thành công, sao ngươi còn không thả hắn ra?"
Trong lòng Cam Long Kiếm nổi lên một loại dự cảm không tốt, nhìn về phía người thủ trận Vân Phù sơn nghiêm nghị quát.
Trưởng lão thủ trận của Thượng Thanh sơn cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào bên trong Vân Phù sơn, vẻ mặt không ngừng biến ảo, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy Cam Long Kiếm hét lên, hắn chợt tỉnh hồn lại, cười lạnh nói: "Hắn vẫn chưa Trúc Cơ xong, sao ta có thể thả hắn ra chứ?"
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm nhất thời ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này đạo khí cơ chọc trời trên không Vân Phù sơn kia đang chậm rãi thu lại.
Đạo khí cơ kia có năm loại thuộc tính Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không ngừng sinh sôi, không ngừng diễn hóa, rõ ràng đã đạt đến tình trạng hoàn mỹ. Nhưng luồng khí tức kia vậy mà vẫn chưa thu lại, kết thúc quá trình Trúc Cơ, mà lại đang chậm rãi di động. Từ bên ngoài Vân Phù sơn có thể nhìn thấy đạo kia khí cơ càng ngày càng cất cao, dần dần vậy mà dâng lên cao ngang với ngọn núi cao nhất của Vân Phù sơn, dừng lại trên đỉnh núi. . .
Đến lúc này, người bên ngoài không chỉ nhìn thấy khí cơ Phương Nguyên.
Mà bọn hắn còn trực tiếp thấy được thân ảnh của Phương Nguyên. . .
Bọn hắn nhìn thấy một thân khí cơ của Phương Nguyên như vực sâu biển rộng, trùng trùng điệp điệp, bành trướng không chừng!
Trúc Cơ đến lúc này, đã rất cấp thiết phải ngưng tụ pháp lực toàn thân lại, hoàn thành một bước cuối cùng của quá trình Trúc Cơ, nếu còn tiếp tục trì hoãn tiếp khó tránh khỏi sẽ sinh biến. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Phương Nguyên lại không làm như vậy, mà chậm rãi nâng hai tay lên ngang ngực kết pháp ấn. . .
"Hắn muốn làm gì?"
Bỗng nhiên có người hét lớn lên. Lúc hắn hỏi ra vấn đề này, chắc hẳn đã đoán được điều gì đó.
"Tên sâu kiến này. . ."
Cam Long Kiếm cũng lập tức biến sắc, hai mắt tập trung nhìn tới.
"Không tốt, đệ tử Thanh Dương tông, ngươi mau mau dừng tay. . ."
Lúc này ngay cả người trông coi đại trận hộ sơn của Vân Phù sơn, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng đột nhiên biến sắc, trầm giọng hét lớn: "Thiên Đạo Trúc Cơ là Trúc Cơ chi pháp trong truyền thuyết của thế gia cổ xưa, không có nội tình vạn năm tuyệt không dám mạo hiểm như vậy, cần phải chuẩn bị hết sức đầy đủ, bí pháp, linh đan, bảo dược nhiều vô số kể, hiện tại ngươi không có thứ gì, tuyệt đối không nên nếm thử. . ."
"Soạt. . ."
Theo tiếng hét lớn này vang lên, tất cả mọi đều biến sắc theo.
Khá lắm đệ tử Thanh Dương tông!
Khá lắm Phương Nguyên!
Hắn đi lên đỉnh cao nhất của Vân Phù sơn, chính là muốn tiếp dẫn Thiên Lôi sao?
Chính là muốn nếm thử Thiên Đạo Trúc Cơ sao?
Gặp quỷ rồi, tiểu tử này lá gan không khỏi quá lớn, cũng quá coi thường phương pháp tu hành này đi. . .
Thiên Đạo Trúc Cơ đơn giản như vậy sao?
"Ta cũng biết Thiên Đạo Trúc Cơ không đơn giản như vậy, nhưng lần này quả thực ta Trúc Cơ vẫn chưa đạt tới hoàn mỹ. . ."
Mà lúc này Phương Nguyên đang đứng trên đỉnh núi cũng cau mày lại.
Lúc trước trong quá trình hắn thôi diễn, đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ như trước mặt cũng đã là vô cùng gian nan, mà một bước cuối cùng này so với Ngũ Hành Trúc Cơ trước mặt cộng lại còn khó hơn. Hắn cũng đã từng do dự qua, không biết có nên bỏ qua bước cuối cùng này, chỉ lấy Ngũ Hành Trúc Cơ hay không!
Bỏ qua một bước này cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của người khác, cũng cơ bản phù hợp với mong muốn của hắn.
Thế nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. . .
Bởi vì hắn biết thực lực của mình hiện tại, cũng biết thực lực của Cam Long Kiếm!
Cho dù hiện tại mình chính là Ngũ Hành Trúc Cơ, nhưng một người vừa mới bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ lại đối mặt với Cam Long Kiếm chính là muốn chết!
Thế là, hắn lại muốn tiếp tục tiến thêm một bước nữa!
Mà một bước này, chính là một bước khó khăn nhất hắn từng thôi diễn qua!
Thiên Diễn chi pháp sẽ chỉ ra cho hắn một con đường, nhưng bước đi trên con đường này có bao nhiêu khó khăn thì Thiên Diễn chi thuật cũng không tính toán.
Phương Nguyên biết con đường này có thể đi, cũng có thể không để ý tới!
Chỉ là trong lòng Phương Nguyên vẫn hết sức không cam lòng: "Nếu ta không biết con đường này thì cũng thôi!"
"Nhưng nếu ta đã biết rõ vẫn còn có tầng thứ cao hơn lại sợ khó dừng lại, chẳng phải là cô phụ sự cố gắng của ta từ trước tới giờ hay sao?”
Chương 420 Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể (2)
Khi ý nghĩ này thoáng hiện lên, Phương Nguyên liền không do dự nữa.
Hắn đột nhiên kết lên pháp ấn, sau đó liên tục biến đổi pháp ấn nhìn hoa cả mắt, khí cơ ầm ầm triển lộ ra.
Cũng trong sát na này, không trung Vân Phù sơn phía trên đỉnh đầu hắn bắt đầu có mây đen dày đặc ngưng tụ tới tựa như ngày tận thế, mây đen trong toàn bộ thương khung không ngừng kéo lại gần Phương Nguyên, như thể muốn thông qua Phương Nguyên làm cầu nối, nối liền trời đất lại với nhau vậy. . .
"Rẹt rẹt rẹt "
Cùng lúc đó, bên trong mây đen có mơ hồ có tia sét xuất hiện.
Bên trong mây đen vốn ngưng tụ vô số lôi điện, chỉ là nó ẩn vào thương khung, bình thường khó gặp.
Phương Nguyên không hiểu lôi pháp, càng không có cách nào tiếp dẫn lôi điện hạ xuống.
Nhưng lúc này, khí tức Ngũ Hành đạo cơ trên toàn thân hắn lại hoàn toàn triển lộ ra, Ngũ Hành chuyển hóa liền xuất hiện một loại khí tức bản nguyên đại địa, mà loại khí tức này lại là một loại lực hút trời sinh cực mạnh đối với lôi điện, cho nên Phương Nguyên thành công!
"Đoàng!"
Tại thời điểm hắn kết lên pháp ấn, trong mây đen đột nhiên có một đạo lôi điện thô to như cự mãng giáng xuống.
Lôi điện cuồng bạo mãnh liệt khó mà tưởng tượng nổi trong nháy mắt ập tới!
Đạo lôi điện kia trực tiếp bổ thẳng xuống đỉnh núi, cũng bao phủ Phương Nguyên lại.
Tất cả mọi người đều không ngờ lôi điện tới nhanh như vậy, bầu không khí vốn đang ồn ào theo đạo lôi điện này giáng xuống lập tức trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, ngây ngốc nhìn một màn phía trên đỉnh núi.
Lôi điện đến nhanh, đi cũng nhanh!
Rất nhanh, khung cảnh trên đỉnh núi cao lại hiện ra trước mắt mọi người.
Sau đó, trên mặt từng người liền bắt đầu hiện lên sự lo lắng.
Phương Nguyên bị lôi điện đánh ngã xuống đất, đang nằm sõng soài không rõ sống chết.
Một dự cảm xấu hiện lên trong đầu mọi người, khiến bọn họ khó mà tin nổi. . .
Chết rồi sao?
Người đầu tiên đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ trong vòng ngàn năm qua của Việt quốc, lại cứ như vậy mà chết rồi sao?
"Đệ tử Thanh Dương. . . Ngươi. . . Ngươi không sao chứ?"
Vị trưởng lão hộ trận của Thượng Thanh sơn cũng kinh hãi, lớn tiếng hỏi thăm.
Vốn hắn cũng muốn đi tới quan sát, nhưng mây đen trên đỉnh núi chưa tan đi, hắn cũng không dám mạo hiểm tới gần.
Lỡ như lôi điện bất ngờ đánh xuống người hắn, lực lượng kia hắn cũng không dám tiếp nhận.
"Tên sâu kiến. . . sâu kiến này vậy mà bị đánh chết rồi sao?"
Vẻ mặt của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lúc này đã trở nên vặn vẹo, mặc dù hắn rất muốn nhìn thấy cảnh này, thế nhưng hắn còn phải bắt Phương Nguyên tới tay tra hỏi nơi hạ lạc của pháp bảo kia. Không ngờ tên sâu kiến này lại cả gan làm loạn quá mức, đạt được Ngũ Hành Trúc Cơ còn không biết đủ lại muốn đi trêu chọc Thiên Lôi, rồi lại bị Thiên Lôi mạnh mẽ đánh cho cháy khét lẹt, không phải chết luôn rồi chứ?
Dưới uy lực của Thiên Lôi, cho dù là thần hồn nhất định cũng tan thành mây khói a!
Mình biết đi nơi nào tìm kiện pháp bảo kia đây?
"Meo. . ."
Không ai chú ý đến, trên một tòa bia đá nằm ở phía tây Vân Phù sơn, có một con mèo trắng đang chậm rãi bước ra từ trong màn đêm, nó trông như một con quỷ nhìn chòng chọc vào đỉnh núi cao nhất kia, kêu lên một tiếng trầm thấp, bộ lông trắng dần dần dựng ngược lên!
"Phù. . ."
Trong bầu không khí căng thẳng tới cực điểm này, Phương Nguyên đang nằm sõng soài dưới đất không nhúc nhích bỗng nhiên thở ra một hơi dài nặng nề, sau đó dường như dùng hết lực khí toàn thân lồm cồm bò dậy. Đám người bên ngoài Vân Phù sơn hiển nhiên đều không dự kiến được vậy mà hắn vẫn còn sống, sau một thoáng yên tĩnh bỗng nhiên liền vang lên từng tràng reo hò hoan hô.
Dưới Thiên Lôi oanh kích, vậy mà còn có thể nhặt lại cái mạng trở về, đây là vận khí cỡ nào chứ?
Nhưng không đợi bọn hắn bày tỏ xong cảm giác may mắn thay cho Phương Nguyên, đã thấy Phương Nguyên sau khi đứng dậy lại làm ra một sự kiện.
Hắn lần nữa kết lên pháp ấn, sau đó dùng hết toàn lực ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng: "Lại đến!"
Đùng!
Thiên Lôi kia quả nhiên quay trở lại, rất cho hắn mặt mũi, cũng có thể nói rất không nể mặt hắn!
Phương Nguyên lại một lần nữa nằm xuống!
Trong một sát na này, ngay cả khí cơ trên người tựa hồ cũng gần như biến mất không thể cảm nhận được. . .
Nhưng sau thời gian nghỉ ngơi thật lâu, Phương Nguyên lại lần nữa từ từ bò dậy.
Sau đó hắn lại ngẩng đầu, thanh âm cũng trở nên khàn khàn hét lớn: "Lại. . . Lại đến!"
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
. . .
. . .
Liên tiếp có lôi điện không ngừng đánh xuống!
Trong ngoài Vân Phù sơn đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều không biết nên nói gì lúc này.
Thậm chí bọn hắn khó có thể lý giải được lúc này Phương Nguyên đang làm cái gì. . .
Ngươi căn bản cũng không phải là Thiên Đạo Trúc Cơ đi, rõ ràng là đang bị sét đánh. . .
Nếu bị sét đánh cũng có thể kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ mà nói, thì mọi người còn tu luyện làm cái gì nữa chứ, chỉ cần đợi đến lúc trời mưa giông sấm sét liền chạy lên núi là được rồi. Con đường mà vị đệ tử Thanh Dương tông này đi rõ ràng chính là một con đường chết, nhưng vì sao hắn vẫn một mực lên cơn như vậy chứ?
"Đạo Nguyên Chân Giải, quả nhiên là thứ tốt mà. . ."
Chỉ có điều lúc này khoảng cách quá xa, không ai có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Phương Nguyên. Sau khi trải qua Thiên Lôi liên tục oanh kích không ngừng, khí cơ toàn thân Phương Nguyên gần như hoàn toàn biến mất, thế nhưng dưới loại trạng thái khí cơ gần như hoàn toàn biến mất này, một tia khí cơ không giống bình thường, càng thêm huyền diệu thần kỳ lại bắt đầu chậm rãi hiện ra, dần dần càng trở nên trở hùng hồn hữu lực, thấp thoáng hiện lên dị tượng như khí thôn sơn hà.
Sau đó thanh âm Phương Nguyên cũng chậm rãi vang lên: "Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể. . ."
". . . Thật thoải mái!"
"Trúc Cơ tốt nhất, chính là luyện hóa hết thảy những gì tích lũy trong cảnh giới Luyện Khí!"
"Trước đó ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng từng dung hợp lực lượng huyết tế đến từ ma ấn, lực lượng của Hắc Ám ma tức, lạc ấn pháp lực của mấy trăm đệ tử ngũ đại tiên môn, ngoài ra còn có. . . lực lượng của những quỷ thi tàn linh bên cạnh Độ Kiếp Tiên Ngẫu. . ."
"Điều này khiến cho một thân pháp lực này của ta có. . . tiềm lực vô hạn!"
"Nếu như ta Trúc Cơ, biến hóa do nhất mạch lực lượng Ngũ Hành mang đến, căn bản là không đủ. . ."
"Thậm chí tam mạch, tứ mạch cũng không đủ!"
"Thế nhưng Vân Phù sơn không có cơ duyên tạo hóa cao hơn, ngay cả Vân Phù cung cũng chỉ là bốn mạch hội tụ!"
"Nếu như ta tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ, có lẽ sẽ có thể dựng thành tứ mạch đạo cơ vô cùng hiếm thấy trong Việt quốc. Thế nhưng nếu như làm như vậy, một thân pháp lực của ta cũng sẽ bị lãng phí hết, thành tựu tương lai của ta cũng chỉ có hạn. Đây chính là lý do ta một mực do dự, không muốn nói cho tiên môn biết!"
"Vân Phù cung, đối với ta không phải là tạo hóa, mà là một sự hủy hoại!"
"Nếu như ta tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ, vậy thì cũng tương đương với việc lãng phí hết thảy những gì ta đã tích lũy tại cảnh giới Luyện Khí!"
". . ."
". . ."
Hắn vừa chậm rãi suy nghĩ, lại vừa một lần nữa tiến về phía trước.
Hỏa sinh Thổ, bởi vậy sau khi hắn hấp thu lực lượng Hỏa hành, điểm đến kế tiếp chính là lực lượng Thổ hành.
Mà Thổ thì sinh Kim, bởi vậy thứ hắn đang tìm kiếm chính là lực lượng Kim hành!
"Ngươi. . . Ngươi là. . ."
Nhưng khi Phương Nguyên một đường cảm ứng, đi tới một chỗ địa mạch tập trung nhiều lực lượng Kim hành nhất thì lại thấy ở nơi này đã có một người. Nhìn qua bào phục trên người đối phương, có thể nhận ra đây chính là đệ tử Huyền Kiếm tông. Chuyện này cũng rất bình thường, đệ tử Huyền Kiếm tông nếu như không có phương pháp Trúc Cơ nào tốt hơn, nếu như bắt buộc phải lựa chọn một lực lượng để Trúc Cơ, vậy thì bọn hắn gần như đều sẽ chọn lực lượng Kim hành!
Nhìn bộ dạng của tên đệ tử Huyền Kiếm tông này, Phương Nguyên thậm chí còn cảm thấy có hơi quen mắt.
Bọn hắn hẳn là đã từng kề vai chiến đấu tại Ma Tức hồ thí luyện, nếu không đối phương cũng sẽ không có tư cách tiến vào Vân Phù sơn!
"Ta tới đây để Trúc Cơ!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu với vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, sau đó dùng tay phải đặt trên mặt đất.
"Ta biết ngươi đến đây để Trúc Cơ, thế nhưng mà ngươi. . ."
Vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia đang một mực chuẩn bị Trúc Cơ, nhưng khi còn chưa kịp hấp thu Địa Mạch chi khí thì đã nghe Phương Nguyên nói như thế, điều này làm hắn không khỏi dở khóc dở cười. Hắn quả thực nhận ra Phương Nguyên, đệ tử ngũ đại tiên môn đi ra từ trong Ma Tức hồ thí luyện, không có người nào không nhận ra Phương Nguyên. Thế nhưng hắn cũng rất khó hiểu, một đệ tử thiên kiêu như hắn sao lại không tìm đến bảo địa có hai mạch giao hội, hay thậm chí là ba mạch giao hội mà tới đây làm gì?
Ta chỉ coi trọng một chỗ địa mạch Kim hành cô liêu như vậy, ngươi chạy qua đây đoạt cái gì a. . .
Đương nhiên, sự tình Phương Nguyên bị Thanh Dương tông trục xuất chỉ mới phát sinh vào một ngày trước, còn bọn hắn thì đều đã tiến vào Vân Phù sơn được vài ngày. Bọn hắn không biết những chuyện phát sinh trên người Phương Nguyên, bởi vậy hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình có hơi mơ hồ. . .
". . . Ta cũng không còn phương pháp nào khác a!"
Phương Nguyên nhìn ra ý nghĩ của vị đệ tử Huyền Kiếm tông kia, cho nên cũng có hơi bất đắc dĩ.
Hắn không muốn lãng phí tích lũy của mình tại Luyện Khí cảnh giới, cho nên chỉ có thể lựa chọn một phương pháp cường đại hơn tạo hóa của Vân Phù cung.
Vân Phù cung là chỗ bốn mạch giao hội, muốn vượt qua nó thì chỉ có thể tìm chỗ nào có Ngũ Hành giao hội!
Dạng bảo địa này, toàn bộ Vân Châu e rằng cũng không có mấy chỗ.
Những chỗ đó đã sớm bị các đại tiên môn giữ chắc trong tay, dù có đánh chết thì cũng sẽ không tặng cơ duyên này lại cho người khác!
Cho nên Phương Nguyên cũng chỉ có thể lựa chọn một phương pháp khác!
Người khác tìm kiếm bảo địa có nhiều mạch giao hội, còn hắn thì lại khác, hắn muốn tìm từng mạch từng mạch để Trúc Cơ!
Đây là một phương pháp do hắn dùng Thiên Diễn chi thuật để thôi diễn ra!
Đây cũng là phương pháp to gan nhất, hung hiểm nhất mà hắn thôi diễn ra từ trước tới nay!
Xét theo một mức độ nào đó, đây là việc chỉ có thể thực hiện trên lý thuyết mà thôi. . .
Nếu như thực sự làm như thế, vậy thì không khác nào giẫm trên băng mỏng, một bước đạp sai sẽ dẫn đến hài cốt vô tồn!
Phương Nguyên vốn sẽ không mạo hiểm như vậy, hắn hẳn là sẽ tuyển chọn bảo địa nào đó có Ngũ Hành giao hội, như thế có thể tránh được rất nhiều hung hiểm. Thế nhưng bởi vì dọc đường bị Cửu U thích khách truy sát, bị chân truyền Âm Sơn tông bức bách, nên hắn chỉ có thể hung ác hạ quyết tâm bước lên con đường này!
Oanh!
Một vệt kim quang bắn lên vân tiêu, lại một lần nữa biến thành bộ dạng nghiêm túc, áp đảo Vân Phù sơn của Phương Nguyên.
"Lần thứ ba, lần thứ ba. . ."
"Hắn. . . Hắn lại sử dụng lực lượng Kim mạch để Trúc Cơ lần thứ ba. . ."
Lúc này ở ngoài núi, người trong tiên môn một mực chú ý động tĩnh ở nơi này đều cảm thấy mình điên mất rồi.
Bọn hắn không biết tại sao Phương Nguyên lại có thể có bản lãnh lớn như vậy. Thế nhưng bọn hắn biết rằng, Phương Nguyên bây giờ đã kết thành tam mạch Trúc Cơ, đây là một sự tình cực kỳ đáng sợ, các trưởng lão ngũ đại tiên môn về cơ bản cũng đều là tam mạch Trúc Cơ. . .
"Sẽ còn nữa sao?"
"Hắn có tiếp tục tiến về phía trước hay không?"
Không biết bao nhiêu người đều nghẹn ngào hô to, thần sắc đều có hơi xúc động và phẫn nộ.
Phương Nguyên Trúc Cơ lần thứ hai đã là một sự kiện khiến cho người ta ngạc nhiên rớt cả quai hàm, thế mà lại còn có lần thứ ba nữa sao?
Tên tiểu tử này đang liều mạng sao?
"Khá lắm Phương Nguyên!"
Sắc mặt của chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm vào lúc này cũng đã trở nên tái nhợt. Hắn lạnh lùng khẽ quát: "Ta phải xem xem rốt cuộc ngươi có bản lãnh lớn đến cỡ nào. . ."
"Oanh!
Hắn còn chưa nói xong, lại một đạo khí cơ nữa phóng lên trên bầu trời của Vân Phù sơn.
Lần thứ tư, Thủy hành Trúc Cơ!
Chương 417 Còn Chưa Kết Thúc (1)
"Sao lại như thế này được?"
"Sao lại có người Trúc Cơ liên miên bất tuyệt như vậy được?"
Lúc này không chỉ bên ngoài Vân Phù sơn mà ngay cả bên trong Vân Phù sơn cũng đã hoàn toàn đại loạn.
Không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn tiến nhập Vân Phù sơn đang chuẩn bị Trúc Cơ đều chạy ra.
Nếu như có người Trúc Cơ ở Vân Phù sơn thì bọn hắn tất nhiên cũng có thể cảm thụ được. Vừa rồi một lần hai lần, bọn hắn cũng không để ý, thế nhưng tình cảnh này lại xảy ra bốn lần liên tục, điều này làm cho bọn hắn cũng đứng ngồi không yên.
Dù cho có người nào đó Trúc Cơ thì cũng không thể lập tức tuôn ra bốn người như vậy được, chuyện này cũng quá đúng dịp đi.
Sau đó bọn hắn liền chạy ra, khi nhìn thấy người đang Trúc Cơ thì ngay lập tức giật mình.
"Phương Nguyên sư đệ, sao ngươi cũng đến đây?"
"Vừa rồi. . . người Trúc Cơ chính là ngươi sao?"
Trong số những người này, có hai thân ảnh mà Phương Nguyên quen thuộc, đó là Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình. Bọn hắn vốn là hai tên đệ tử Thanh Dương tông tham gia Trúc Cơ sớm nhất, bây giờ còn không biết sự tình phát sinh trên người Phương Nguyên, cho nên bọn họ đều có hơi giật mình!
"Không sai, chính là ta. . ."
Phương Nguyên nhẹ gật đầu với bọn hắn, sau đó không nhiều lời mà tiếp tục đi về một hướng khác.
Bây giờ hắn đã hoàn thành Hỏa hành, Thổ hành, Mộc hành, Thủy hành Tứ Mạch Trúc Cơ, khí tức trên người còn chưa thu lại, tạo cho người ta một loại cảm giác mênh mông cuồn cuộn, hạo nhiên không dứt. Khí tức kia quả thực vô cùng khủng bố, khiến cho hai người Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình đều choáng váng cả đầu óc.
Âm thầm liếc nhau một cái, trong thâm tâm bọn hắn đều dâng lên một câu hỏi: "Đây là. . . tứ mạch Trúc Cơ sao?"
"Phương Nguyên sư đệ mới đi ra từ Vân Phù cung sao?"
Trong khi đó, lúc này ở bên ngoài Vân Phù sơn, tất cả mọi người đều đã ngậm miệng lại, gần như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Tứ mạch Trúc Cơ, đây là đại tạo hóa chỉ khi tiến vào Vân Phù cung thì mới có thể có được a!
Nếu chỉ dựa vào tài nguyên của Việt quốc thì cần mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một tên tiểu bối thiên kiêu tứ mạch Trúc Cơ. Mà bây giờ, vị đệ tử Thanh Dương tông này thế mà lại dựa vào từng đầu từng đầu đạo mạch, lần lượt luyện hóa đạo cơ, cứng rắn chồng chất bản thân lên đến độ cao này ư?
Chuyện này làm sao có thể thực hiện được?
Có thể tưởng tượng được rằng, nếu như trong tình cảnh bình thường, Phương Nguyên chắc chắn đã trở thành một truyền kỳ trong phạm vi quản hạt của ngũ đại tiên môn!
Tứ mạch Trúc Cơ, đây là Mầm Tiên có đủ tiềm lực để truyền thừa tiên môn một phương!
Càng quan trọng hơn là, hắn còn dùng một phương pháp gian nan như vậy, dùng từng đầu từng đầu địa mạch riêng rẽ để Trúc Cơ.
Chuyện này quả thực quá tà dị.
Nếu như nói lần Trúc Cơ đầu tiên còn có tính chắc chắn trong đó, vậy thì việc dựa trên cơ sở của lần Trúc Cơ đầu tiên để tiến hành lần Trúc Cơ thứ hai chính là đang đánh cược. Đây là một loại đánh cược sinh tử, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ lật bàn, mà biện pháp đánh cược như thế này, Phương Nguyên đã tiến hành đến tận ba lần!
Ba lần, hắn cược thắng hết cả ba!
"Nhưng mà. . ."
Mặc dù thâm tâm giống như có núi kêu biển gầm, như khi bọn hắn nhìn thấy chân truyền Âm Sơn tông thì đều không khỏi trầm xuống.
Có vị hung thần này canh giữ ở đây, dù có là Tứ Mạch Trúc Cơ thì lại làm sao?
Đệ tử Âm Sơn tông người ta cũng không thua kém ngươi a. . .
Người bình thường muốn Trúc Cơ sẽ không tiến hành Trúc Cơ ở từng chỗ từng chỗ địa mạch giống như Phương Nguyên.
Bọn hắn chỉ có thể tìm tới chỗ địa mạch giao hội, địa mạch giao hội càng nhiều, vậy thì Trúc Cơ ở đó sẽ càng khó.
Mà chỗ giao hội Ngũ Hành địa mạch cũng là một loại thiên sinh đạo phủ, thần tiên bảo địa.
Động Thiên Phúc Địa dạng này, dù cho Vân Châu rộng lớn như vậy nhưng cũng chỉ có mấy nơi mà thôi. . .
Trong đó một chỗ nổi danh nhất lại nằm trong tay Âm Sơn tông!
Nơi này cũng chính là căn nguyên lực lượng của Âm Sơn tông!
Những người nổi bật trong đám chân truyền Âm Sơn tông đều sẽ thử Trúc Cơ tại Ngũ Hành địa mạch!
Mặc dù Cam Long Kiếm ở Âm Sơn tông cũng không phải là đệ tử thuộc nhất mạch tông chủ để có thể nhận được truyền thừa ở đó, nhưng hắn cũng là Tứ Mạch Trúc Cơ hiếm có trong cả Việt quốc này, đây chính là căn nguyên lực lượng của hắn. . .
Đó chính là nguyên nhân làm cho những người trong tiên môn càng thấy Phương Nguyên thiên tư ưu dị thì càng lại cảm thấy nặng nề trong lòng!
Ngươi gian nan như vậy để đạt tới mức này, thế nhưng đó lại là nơi cất bước của người ta a. . .
Huống hồ, ngươi chỉ vừa mới Trúc Cơ, còn người ta thì đã có tu vi Trúc Cơ tầng sáu, vậy thì làm sao khiêu chiến hắn được?
Chẳng lẽ ngươi có thể. . .
"Còn kém một bước. . ."
Trong khi đó vào lúc này, Phương Nguyên lại không nghĩ tới những vấn đề này.
Hắn cũng không biết chân truyền Âm Sơn tông đều là đa mạch Trúc Cơ, hắn chỉ đang suy nghĩ về bản thân mình.
Bây giờ hắn đã là Tứ Mạch Trúc Cơ, nhưng hắn vẫn không hề thu liễm khí tức, khiến cho một thân pháp lực của mình long hổ tương tế để kết thúc quá trình Trúc Cơ. Mà hắn lại một lần nữa chậm rãi cất bước đi tới một chỗ khác, khí tức của hắn nhìn qua thâm sâu giống như biển lớn vậy. . .
Sau đó hắn cảm ứng được một đầu Mộc hành địa mạch cuối cùng cần thiết cho mình!
Tại Vân Phù sơn, muốn tìm được nơi có ngũ mạch giao hội là chuyện vô cùng khó.
Nhưng nếu muốn tìm đủ năm địa mạch có thuộc tính khác nhau thì lại vô cùng dễ dàng. Nơi này sở dĩ được người ta gọi là Trúc Cơ thánh địa, chính là bởi vì nơi này có địa mạch giao hội, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ không thiếu một hành nào, điều này làm cho Phương Nguyên thực hiện càng dễ dàng hơn một chút. . .
Người khác tìm nơi địa mạch giao hội, còn hắn thì không cần, hắn trực tiếp đi tìm địa mạch có Ngũ Hành chi khí mạnh nhất là được!
"Chẳng lẽ hắn. . ."
Trơ mắt nhìn Phương Nguyên đi tới nơi có Mộc hành địa khí mạnh nhất, Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình đều ngẩn người.
Chương 418 Còn Chưa Kết Thúc (2)
Ngoài ra trong Vân Phù sơn này, những đệ tử tiên môn chuẩn bị Trúc Cơ khác cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này bọn hắn cũng đã nhìn ra, Phương Nguyên không phải đi ra từ Vân Phù cung, phương pháp Trúc Cơ của hắn giống như càng trực tiếp hơn!
"Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc thì lại sinh Hỏa. . ."
"Ngũ Hành lực lượng, tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng. . ."
Phương Nguyên chậm rãi niệm tụng, sau đó từ từ đi tới chỗ Mộc hành địa mạch.
Sau đó hắn dừng chân tại chỗ, thở ra một hơi thật dài, rồi hắn đột nhiên giơ cao tay phải, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất.
Oanh!
Trong khoảnh khắc này, hầu như không cần hắn phải làm gì, lực lượng Mộc hành trong địa mạch đã lập tức gào thét tuôn ra.
Bây giờ Phương Nguyên vốn đang có Tứ Hành tề tụ, chỉ thiếu lực lượng Mộc hành. Hắn giống như sở hữu một lực hút cường hoành vô biên, trực tiếp hút lên lực lượng Mộc hành từ trong địa mạch, trùng trùng điệp điệp rót vào trong cơ thể Phương Nguyên, luyện hóa thành vô biên pháp lực!
Cùng lúc đó, trong cơ thể Phương Nguyên đã hội tụ bốn loại màu sắc đỏ vàng trắng đen trên đạo cơ.
Đột nhiên ở đó bỗng nhiều hơn một màu xanh gia nhập. Năm loại màu sắc lưu chuyển không thôi, cuối cùng giao hòa vào cùng một chỗ, hoàn mỹ vô biên, tầng tầng gột rửa đạo cơ của Phương Nguyên, khiến cho đạo cơ của hắn lại càng thêm ngưng thực, càng thêm hoàn mỹ, giống như có một loại ý cảnh mênh mông!
Trong khi đó, khí cơ trên người Phương Nguyên lại gào thét mà lên, biến thành đạo đạo huyền quang!
Người ngoài bằng mắt trần có thể thấy được lực lượng Ngũ Hành xoay tròn vòng quanh thần hồn của hắn, làm cho thần hồn của hắn trở nên vô cùng ngưng thực. . .
Một màn này xuất hiện, thế mà giống như khiến cho đất trời cũng bị kiềm nén.
"Trời ạ. . . Ngũ Hành Trúc Cơ!"
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc mới có một người lớn tiếng kêu lên.
Tiếng hô to này của hắn là dùng hết khí lực, phảng phất như muốn hô lên toàn bộ sự xúc động trong cơ thể mình ra một lần!
"Ngũ Hành Trúc Cơ, Việt quốc cũng có Ngũ Hành Trúc Cơ. . ."
"Ngũ Hành Trúc Cơ, thiên kiêu Đạo Tử, Vân Châu lớn như thế nhưng lại có thể có mấy người?"
". . ."
". . ."
Khi vô số người xung quanh hô vang, sắc mặt của tên chân truyền Âm Sơn tông càng trở nên khó coi dị thường, âm trầm giống như muốn chảy ra nước vậy.
Trong lòng hắn thậm chí sinh ra một loại phẫn nộ vô biên. Hắn nhìn Phương Nguyên bắt đầu từ nhất mạch Trúc Cơ không có chút giá trị nào, một mực nhảy lên tới Ngũ Hành Trúc Cơ cực kỳ hiếm thấy trong giới tu hành. Loại tư vị này, phảng phất như nhìn thấy một con giun dế phóng đại lên thành một đầu cự tượng vậy. . .
Sự sợ hãi trong lòng càng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, bởi vậy hắn liền hét dài một tiếng, đứng lên ngưng trọng quát: "Thanh Dương khí đồ Phương Nguyên, dù ngươi có là Ngũ Hành Trúc Cơ thì đã sao. Bây giờ ngươi cũng chỉ là một con sâu kiến vừa mới bước lên cảnh giới Trúc Cơ, Cam mỗ ở đây chờ ngươi đã lâu, nếu ngươi đã Trúc Cơ thành công thì sao còn không mau mau đi ra đây lãnh cái chết dưới tay ta?"
Hắn lúc này vẫn còn lòng tin!
Phương Nguyên chỉ mới vừa Trúc Cơ, căn bản là không có thời gian thích ứng Trúc Cơ với nhục thân, pháp lực của cảnh giới Trúc Cơ, không cách nào sánh được với tu vi Trúc Cơ tầng sáu của mình. Hắn tuyệt đối có lòng tin sẽ một kiếm chém chết Phương Nguyên, rút ra thần hồn của hắn. . .
Ngũ Hành Trúc Cơ không có thời gian trưởng thành thì vẫn chỉ là sâu kiến!
"Nhanh nhanh bẩm báo tiên môn, dù liều chết thì cũng phải bảo vệ Phương Nguyên. . ."
Nhưng vào lúc này, đệ tử Thanh Dương tông xung quanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, không biết có bao nhiêu người đã lập tức đưa tin.
Dù cho thái độ của Thanh Dương tông đối với Phương Nguyên trước đó như thế nào thì bây giờ cũng đều phải cải biến.
Trước khi Phương Nguyên Trúc Cơ, tiên môn có lẽ sẽ vì đại cục mà tỏ ra yếu thế trước Âm Sơn tông và Nam Hoang thành.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã Trúc Cơ thành công, hơn nữa còn không phải là Tứ Mạch Trúc Cơ, mà là Ngũ Hành Trúc Cơ.
Người này có thể nói là tiềm lực vô hạn, tiên môn dù phải bỏ ra đại giới thật lớn thì cũng nhất định phải bảo vệ hắn!
Vì hắn, dù phải chính diện đối kháng với Âm Sơn tông hoặc là Nam Hoang thành thì cũng đáng!
Không cách nào hình dung được mức độ hỗn loạn ở bên ngoài Vân Phù sơn vào giờ phút này, nhưng Phương Nguyên thì lại bình tĩnh đến cực điểm.
Sau khi hắn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ thì liền quay đầu nhìn về phía Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân, nhưng trong thâm tâm thì đang suy nghĩ tới xuất thần.
Lúc này Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân cũng không dám nói chuyện với hắn.
Bọn hắn vốn lớn tuổi hơn Phương Nguyên, dù cho Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền, thân phận ẩn ẩn cao hơn bọn hắn một bậc, nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi hắn một tiếng Phương Nguyên sư huynh. Bởi vì trong lòng bọn họ, Phương Nguyên chỉ là một tên tiểu bối, là sư đệ của bọn hắn!
Nhưng vào lúc này, bọn hắn lại cảm thấy rằng Phương Nguyên đã trưởng thành thành một còn quái vật khổng lồ, đủ để sánh vai với trưởng lão!
Phương Nguyên nhìn hai người bọn họ đến khi bọn hắn run lên một trận thì mới hồi tỉnh lại.
Sau đó hắn lấy ra hai đạo ngọc giản, hai đạo thần niệm phân biệt tuôn ra phong ấn hai đạo ngọc giản này lại. Sau đó, liền giống như có một bàn tay vô hình nâng lên hai đạo ngọc giản này bay đến trước mặt Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân.
Hắn thấp giọng nói: "Trong này theo thứ tự là tâm pháp tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giai đoạn thứ hai và một chút cảm ngộ của ta trong thời điểm Trúc Cơ vừa rồi, làm phiền hai vị sư huynh sư tỷ giúp ta mang về tiên môn!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình sững sờ một lát, rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Phương Nguyên si ngốc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong dãy Vân Phù sơn. Ngọn núi kia như kiếm, giống như gần chạm đến thương khung.
Tận nửa ngày sau, hắn mới tự lẩm bẩm với mình: "Ta còn chưa xong việc. . ."
Chương 419 Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể (1)
"Phương Nguyên, ngươi đã Trúc Cơ thành công, sao còn không đi ra nhận lấy cái chết?"
Bên ngoài Vân Phù sơn, Cam Long Kiếm đang đứng giữa không trung, pháp lực toàn thân bốc lên cuồn cuộn, tạo thành cuồng phong gào thét không ngừng. Những đám mây ở xung quanh bị một thân khí cơ của hắn xé nát, sau đó lại ngưng tụ lại, hình thành một loại ý cảnh phong vân khuấy động, thiên địa u ám. . .
Hiện tại mặc dù Phương Nguyên chỉ vừa mới Trúc Cơ thành công, nhưng dù sao cũng đã dựng thành Ngũ Hành đạo cơ hiếm thấy ở Vân Châu, chỉ dựa trên điểm này cũng đã đầy đủ để hắn coi trọng. Nhất là lúc đầu hắn căn bản không để Phương Nguyên vào mắt, nhưng sau khi Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, mỗi lần Trúc Cơ nhiều hơn một mạch, khí thế cũng cao hơn một đoạn, đến bây giờ lại ẩn ẩn khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp, cũng khiến cho tâm tình hắn càng thêm phẫn nộ. Lúc này hắn đang rất muốn đạp Phương Nguyên xuống vũng bùn, tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng kia!
Ở sâu trong lòng hắn, lại càng ẩn dấu một điều lo lắng.
Nếu như Thanh Dương tông thật sự không tiếc hết thảy cũng muốn che chở cho tên đệ tử này, vậy thì mình phải làm gì đây?
Biện pháp duy nhất chính là tên đệ tử Thanh Dương tông kia mau mau đi ra, mau mau động thủ. . .
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, sau khi hắn hét lớn, chờ một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Phương Nguyên.
Bên trong Vân Phù sơn vắng vẻ hiu quạnh, không thấy một bóng người.
"Trưởng lão thủ trận, nếu tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã Trúc Cơ thành công, sao ngươi còn không thả hắn ra?"
Trong lòng Cam Long Kiếm nổi lên một loại dự cảm không tốt, nhìn về phía người thủ trận Vân Phù sơn nghiêm nghị quát.
Trưởng lão thủ trận của Thượng Thanh sơn cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào bên trong Vân Phù sơn, vẻ mặt không ngừng biến ảo, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy Cam Long Kiếm hét lên, hắn chợt tỉnh hồn lại, cười lạnh nói: "Hắn vẫn chưa Trúc Cơ xong, sao ta có thể thả hắn ra chứ?"
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm nhất thời ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này đạo khí cơ chọc trời trên không Vân Phù sơn kia đang chậm rãi thu lại.
Đạo khí cơ kia có năm loại thuộc tính Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không ngừng sinh sôi, không ngừng diễn hóa, rõ ràng đã đạt đến tình trạng hoàn mỹ. Nhưng luồng khí tức kia vậy mà vẫn chưa thu lại, kết thúc quá trình Trúc Cơ, mà lại đang chậm rãi di động. Từ bên ngoài Vân Phù sơn có thể nhìn thấy đạo kia khí cơ càng ngày càng cất cao, dần dần vậy mà dâng lên cao ngang với ngọn núi cao nhất của Vân Phù sơn, dừng lại trên đỉnh núi. . .
Đến lúc này, người bên ngoài không chỉ nhìn thấy khí cơ Phương Nguyên.
Mà bọn hắn còn trực tiếp thấy được thân ảnh của Phương Nguyên. . .
Bọn hắn nhìn thấy một thân khí cơ của Phương Nguyên như vực sâu biển rộng, trùng trùng điệp điệp, bành trướng không chừng!
Trúc Cơ đến lúc này, đã rất cấp thiết phải ngưng tụ pháp lực toàn thân lại, hoàn thành một bước cuối cùng của quá trình Trúc Cơ, nếu còn tiếp tục trì hoãn tiếp khó tránh khỏi sẽ sinh biến. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Phương Nguyên lại không làm như vậy, mà chậm rãi nâng hai tay lên ngang ngực kết pháp ấn. . .
"Hắn muốn làm gì?"
Bỗng nhiên có người hét lớn lên. Lúc hắn hỏi ra vấn đề này, chắc hẳn đã đoán được điều gì đó.
"Tên sâu kiến này. . ."
Cam Long Kiếm cũng lập tức biến sắc, hai mắt tập trung nhìn tới.
"Không tốt, đệ tử Thanh Dương tông, ngươi mau mau dừng tay. . ."
Lúc này ngay cả người trông coi đại trận hộ sơn của Vân Phù sơn, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng đột nhiên biến sắc, trầm giọng hét lớn: "Thiên Đạo Trúc Cơ là Trúc Cơ chi pháp trong truyền thuyết của thế gia cổ xưa, không có nội tình vạn năm tuyệt không dám mạo hiểm như vậy, cần phải chuẩn bị hết sức đầy đủ, bí pháp, linh đan, bảo dược nhiều vô số kể, hiện tại ngươi không có thứ gì, tuyệt đối không nên nếm thử. . ."
"Soạt. . ."
Theo tiếng hét lớn này vang lên, tất cả mọi đều biến sắc theo.
Khá lắm đệ tử Thanh Dương tông!
Khá lắm Phương Nguyên!
Hắn đi lên đỉnh cao nhất của Vân Phù sơn, chính là muốn tiếp dẫn Thiên Lôi sao?
Chính là muốn nếm thử Thiên Đạo Trúc Cơ sao?
Gặp quỷ rồi, tiểu tử này lá gan không khỏi quá lớn, cũng quá coi thường phương pháp tu hành này đi. . .
Thiên Đạo Trúc Cơ đơn giản như vậy sao?
"Ta cũng biết Thiên Đạo Trúc Cơ không đơn giản như vậy, nhưng lần này quả thực ta Trúc Cơ vẫn chưa đạt tới hoàn mỹ. . ."
Mà lúc này Phương Nguyên đang đứng trên đỉnh núi cũng cau mày lại.
Lúc trước trong quá trình hắn thôi diễn, đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ như trước mặt cũng đã là vô cùng gian nan, mà một bước cuối cùng này so với Ngũ Hành Trúc Cơ trước mặt cộng lại còn khó hơn. Hắn cũng đã từng do dự qua, không biết có nên bỏ qua bước cuối cùng này, chỉ lấy Ngũ Hành Trúc Cơ hay không!
Bỏ qua một bước này cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của người khác, cũng cơ bản phù hợp với mong muốn của hắn.
Thế nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. . .
Bởi vì hắn biết thực lực của mình hiện tại, cũng biết thực lực của Cam Long Kiếm!
Cho dù hiện tại mình chính là Ngũ Hành Trúc Cơ, nhưng một người vừa mới bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ lại đối mặt với Cam Long Kiếm chính là muốn chết!
Thế là, hắn lại muốn tiếp tục tiến thêm một bước nữa!
Mà một bước này, chính là một bước khó khăn nhất hắn từng thôi diễn qua!
Thiên Diễn chi pháp sẽ chỉ ra cho hắn một con đường, nhưng bước đi trên con đường này có bao nhiêu khó khăn thì Thiên Diễn chi thuật cũng không tính toán.
Phương Nguyên biết con đường này có thể đi, cũng có thể không để ý tới!
Chỉ là trong lòng Phương Nguyên vẫn hết sức không cam lòng: "Nếu ta không biết con đường này thì cũng thôi!"
"Nhưng nếu ta đã biết rõ vẫn còn có tầng thứ cao hơn lại sợ khó dừng lại, chẳng phải là cô phụ sự cố gắng của ta từ trước tới giờ hay sao?”
Chương 420 Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể (2)
Khi ý nghĩ này thoáng hiện lên, Phương Nguyên liền không do dự nữa.
Hắn đột nhiên kết lên pháp ấn, sau đó liên tục biến đổi pháp ấn nhìn hoa cả mắt, khí cơ ầm ầm triển lộ ra.
Cũng trong sát na này, không trung Vân Phù sơn phía trên đỉnh đầu hắn bắt đầu có mây đen dày đặc ngưng tụ tới tựa như ngày tận thế, mây đen trong toàn bộ thương khung không ngừng kéo lại gần Phương Nguyên, như thể muốn thông qua Phương Nguyên làm cầu nối, nối liền trời đất lại với nhau vậy. . .
"Rẹt rẹt rẹt "
Cùng lúc đó, bên trong mây đen có mơ hồ có tia sét xuất hiện.
Bên trong mây đen vốn ngưng tụ vô số lôi điện, chỉ là nó ẩn vào thương khung, bình thường khó gặp.
Phương Nguyên không hiểu lôi pháp, càng không có cách nào tiếp dẫn lôi điện hạ xuống.
Nhưng lúc này, khí tức Ngũ Hành đạo cơ trên toàn thân hắn lại hoàn toàn triển lộ ra, Ngũ Hành chuyển hóa liền xuất hiện một loại khí tức bản nguyên đại địa, mà loại khí tức này lại là một loại lực hút trời sinh cực mạnh đối với lôi điện, cho nên Phương Nguyên thành công!
"Đoàng!"
Tại thời điểm hắn kết lên pháp ấn, trong mây đen đột nhiên có một đạo lôi điện thô to như cự mãng giáng xuống.
Lôi điện cuồng bạo mãnh liệt khó mà tưởng tượng nổi trong nháy mắt ập tới!
Đạo lôi điện kia trực tiếp bổ thẳng xuống đỉnh núi, cũng bao phủ Phương Nguyên lại.
Tất cả mọi người đều không ngờ lôi điện tới nhanh như vậy, bầu không khí vốn đang ồn ào theo đạo lôi điện này giáng xuống lập tức trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, ngây ngốc nhìn một màn phía trên đỉnh núi.
Lôi điện đến nhanh, đi cũng nhanh!
Rất nhanh, khung cảnh trên đỉnh núi cao lại hiện ra trước mắt mọi người.
Sau đó, trên mặt từng người liền bắt đầu hiện lên sự lo lắng.
Phương Nguyên bị lôi điện đánh ngã xuống đất, đang nằm sõng soài không rõ sống chết.
Một dự cảm xấu hiện lên trong đầu mọi người, khiến bọn họ khó mà tin nổi. . .
Chết rồi sao?
Người đầu tiên đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ trong vòng ngàn năm qua của Việt quốc, lại cứ như vậy mà chết rồi sao?
"Đệ tử Thanh Dương. . . Ngươi. . . Ngươi không sao chứ?"
Vị trưởng lão hộ trận của Thượng Thanh sơn cũng kinh hãi, lớn tiếng hỏi thăm.
Vốn hắn cũng muốn đi tới quan sát, nhưng mây đen trên đỉnh núi chưa tan đi, hắn cũng không dám mạo hiểm tới gần.
Lỡ như lôi điện bất ngờ đánh xuống người hắn, lực lượng kia hắn cũng không dám tiếp nhận.
"Tên sâu kiến. . . sâu kiến này vậy mà bị đánh chết rồi sao?"
Vẻ mặt của tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lúc này đã trở nên vặn vẹo, mặc dù hắn rất muốn nhìn thấy cảnh này, thế nhưng hắn còn phải bắt Phương Nguyên tới tay tra hỏi nơi hạ lạc của pháp bảo kia. Không ngờ tên sâu kiến này lại cả gan làm loạn quá mức, đạt được Ngũ Hành Trúc Cơ còn không biết đủ lại muốn đi trêu chọc Thiên Lôi, rồi lại bị Thiên Lôi mạnh mẽ đánh cho cháy khét lẹt, không phải chết luôn rồi chứ?
Dưới uy lực của Thiên Lôi, cho dù là thần hồn nhất định cũng tan thành mây khói a!
Mình biết đi nơi nào tìm kiện pháp bảo kia đây?
"Meo. . ."
Không ai chú ý đến, trên một tòa bia đá nằm ở phía tây Vân Phù sơn, có một con mèo trắng đang chậm rãi bước ra từ trong màn đêm, nó trông như một con quỷ nhìn chòng chọc vào đỉnh núi cao nhất kia, kêu lên một tiếng trầm thấp, bộ lông trắng dần dần dựng ngược lên!
"Phù. . ."
Trong bầu không khí căng thẳng tới cực điểm này, Phương Nguyên đang nằm sõng soài dưới đất không nhúc nhích bỗng nhiên thở ra một hơi dài nặng nề, sau đó dường như dùng hết lực khí toàn thân lồm cồm bò dậy. Đám người bên ngoài Vân Phù sơn hiển nhiên đều không dự kiến được vậy mà hắn vẫn còn sống, sau một thoáng yên tĩnh bỗng nhiên liền vang lên từng tràng reo hò hoan hô.
Dưới Thiên Lôi oanh kích, vậy mà còn có thể nhặt lại cái mạng trở về, đây là vận khí cỡ nào chứ?
Nhưng không đợi bọn hắn bày tỏ xong cảm giác may mắn thay cho Phương Nguyên, đã thấy Phương Nguyên sau khi đứng dậy lại làm ra một sự kiện.
Hắn lần nữa kết lên pháp ấn, sau đó dùng hết toàn lực ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng: "Lại đến!"
Đùng!
Thiên Lôi kia quả nhiên quay trở lại, rất cho hắn mặt mũi, cũng có thể nói rất không nể mặt hắn!
Phương Nguyên lại một lần nữa nằm xuống!
Trong một sát na này, ngay cả khí cơ trên người tựa hồ cũng gần như biến mất không thể cảm nhận được. . .
Nhưng sau thời gian nghỉ ngơi thật lâu, Phương Nguyên lại lần nữa từ từ bò dậy.
Sau đó hắn lại ngẩng đầu, thanh âm cũng trở nên khàn khàn hét lớn: "Lại. . . Lại đến!"
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
. . .
. . .
Liên tiếp có lôi điện không ngừng đánh xuống!
Trong ngoài Vân Phù sơn đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều không biết nên nói gì lúc này.
Thậm chí bọn hắn khó có thể lý giải được lúc này Phương Nguyên đang làm cái gì. . .
Ngươi căn bản cũng không phải là Thiên Đạo Trúc Cơ đi, rõ ràng là đang bị sét đánh. . .
Nếu bị sét đánh cũng có thể kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ mà nói, thì mọi người còn tu luyện làm cái gì nữa chứ, chỉ cần đợi đến lúc trời mưa giông sấm sét liền chạy lên núi là được rồi. Con đường mà vị đệ tử Thanh Dương tông này đi rõ ràng chính là một con đường chết, nhưng vì sao hắn vẫn một mực lên cơn như vậy chứ?
"Đạo Nguyên Chân Giải, quả nhiên là thứ tốt mà. . ."
Chỉ có điều lúc này khoảng cách quá xa, không ai có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Phương Nguyên. Sau khi trải qua Thiên Lôi liên tục oanh kích không ngừng, khí cơ toàn thân Phương Nguyên gần như hoàn toàn biến mất, thế nhưng dưới loại trạng thái khí cơ gần như hoàn toàn biến mất này, một tia khí cơ không giống bình thường, càng thêm huyền diệu thần kỳ lại bắt đầu chậm rãi hiện ra, dần dần càng trở nên trở hùng hồn hữu lực, thấp thoáng hiện lên dị tượng như khí thôn sơn hà.
Sau đó thanh âm Phương Nguyên cũng chậm rãi vang lên: "Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Lôi Thối Thể. . ."
". . . Thật thoải mái!"
Bình luận facebook