-
Chương 1946-1950
Chương 1946 Thanh Dương Tổ huấn (1)
Mỗi một Ma Hầu, đều có sức mạnh khiêu chiến Đạo chủ một phương, hung hoành đến cực điểm.
Chẳng ai nghĩ tới, đại quân Thanh Dương Tông dẫn quân đi vào sâu bên trong, đi chưa được một nửa, đã gặp phải Ma Hầu chặn đường.
Có thể thấy được vùng Ma địa này đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Độc Giác đạo hữu, chúng ta đã từng gặp mặt một lần, không nghĩ tới hôm nay lại gặp lần nữa.
Tông chủ Lục Thanh Quan Thanh Dương Tông mỉm cười, đứng trên pháp chu, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ trước Độc Giác Ma Hầu.
- Ha ha, một tiểu môn phái trước đây đã có mấy phần khí chất Thánh địa, chỉ tiếc người người đều biết, Thanh Dương Tông các ngươi có thể quật khởi như ngày hôm nay hoàn toàn mượn tay của một người, xem như đã gặp vận may lớn rồi, hiện giờ còn không biết tự lượng sức mình, dám xâm phạm Thần Vực của ta, không dễ dàng mới tích góp được gốc gác, tới đây chiến không sợ tiêu hao sạch sẽ sao?
Độc Giác Ma Hầu đứng trong mây, uy nghiêm quát khẽ, mang theo vẻ xem thường.
- Ha ha, Thanh Dương ta làm sao có ngày hôm nay đều không quan trọng!
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan cười khẽ, nghiêm túc nói:
- Quan trọng là khi ngồi lên vị trí này, sẽ gánh được trách nhiệm gì.
Độc Giác Ma Hầu nghe nói vậy, mi mắt có mấy phần uy nghiêm đáng sợ.
- Yêu ma đáng chết, cần phải giết!
Lục Thanh Quan nhìn Độc Giác Ma Hầu, nhẹ nhàng nói:
- Đây là tổ huấn của Thanh Dương Tông.
- Vậy phải xem tổ huấn này của các ngươi có còn cơ hội truyền xuống không.
Độc Giác Ma Hầu vô cùng tức giận, cũng không nói nhiều, uy nghiêm đáng sợ quát to một tiếng, ngự dưới thế tấn công vô tận của ma vật, mạnh mẽ xông về phía trước đến.
- Đệ tử Thanh Dương. . .
Mà tiếng nói của Tông chủ Thanh Dương Tông hơi trầm xuống, tế lệnh kỳ.
- Ngăn địch!
Chỉ đơn giản vài chữ, không trung mười mấy chiếc pháp chu nhanh chóng tách ra, đối mặt với quái vật to lớn, hai bên còn chưa tiếp cận, bên trên pháp chu đã có vô số phi kiếm bay ra, xé ma vật thành từng mảnh, rồi sau đó có đệ tử Thanh Dương Tông nhảy xuống khỏi pháp thuyền, tế lên linh phù hộ thân, cầm binh khí cận chiến trong tay, quần ma vật bên trong mạnh mẽ chém giết.
Khi trận chiến đang diễn ra, tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan vẫn trấn định như cũ, chỉ nhìn chằm chằm Độc Giác Ma Hầu.
Độc Giác Ma Hầu ẩn thân trong mây, hung quang bắn ra bốn phía, tìm kiếm đối thủ, qua một lát, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, tập trung nhìn Mạnh Hoàn Chân, một trong bốn trưởng lão Thanh Dương Tông đang dẫn đầu đồ đệ đánh giết ma vật, đột nhiên trong lúc đó ma tức rung động, thân hình đột ngột biến mất giữa không trung, khi xuất hiện đã cầm quỹ đao trong tay, hắc hỏa nổi lên, mạnh mẽ chém về phía cổ Mạnh Hoàn Chân trưởng lão.
Ngoài dự đoán của mọi người, thực lực Ma Hầu cực mạnh, phi kiếm hộ thân của Mạnh Hoàn Chân trưởng lão đều bị một đao chém đổ nát, không chống đỡ được, không thể làm gì dưới một đao này, nhưng cũng đúng lúc này trước quỹ đao bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan cũng biến mất một cách quỷ dị trên pháp chu, đi tới trước quỷ đao.
Tay áo lớn nhẹ phất lên, hạo nhiên pháp tắc vô hình mà lên, đúng lúc ngăn trước quỷ đao, hất văng nó ra giữa không trung.
Độc Giác Ma Hầu uy nghiêm đáng sợ quát khẽ:
- Chỉ bằng bán bộ Đại Thừa như ngươi cũng muốn ngăn cản ma tức của ta sao?
Trong tiếng quát chói tai, quỷ đao bốc lên một luồng thần khí giống như ma tức, cuốn về phía Lục Thanh Quan.
Động tĩnh cuồng bạo khiến trưởng lão Thanh Dương Tông đều nhìn lại.
Đáy mắt cũng có chút lo lắng.
Thiên Nguyên trải qua ba ngàn năm chiến tranh, nhưng kỳ tài cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cao thủ như mây, Thập Tôn đại diện cho sức mạnh Tiên đạo mạnh nhất lại không đề cập tới, có người nói bọn họ trải qua ba ngàn năm tu luyện, bây giờ đã có người bắt đầu bước vào cảnh giới trên Đại Thừa, mà Đạo chủ và thống lĩnh khắp nơi đều có nền tảng để tác động đến cảnh giới Đại Thừa, một trong những người đó là Thanh Dương Tông chủ.
Có điều hắn thật sự không đạt đến Đại Thừa.
Mà nếu đối đầu với Ma Hầu ngoài ma tức, Thanh Dương Tông chủ hẳn có mấy phần thắng, nhưng bây giờ dù sao cũng ở trong Ma địa, ma tức vô cùng mạnh mẽ, có sức mạnh này gia trì, hai người giao thủ ai thắng ai thua còn chưa nói trước được.
- Nếu là đạo hữu khác có lẽ không nguyện nghênh chiến với người trong Ma địa.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đối mặt quỷ đao Độc Giác Ma Hầu, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này như mang theo hồi ức, có chút ngóng trông, pháp tắc xung quanh gồ lên, tiếng nói của hắn lúc này lại cực kỳ nhẹ.
- Nhưng ta nguyện ý làm như vậy, dù sao Thanh Dương Tông cũng nên có người thứ hai trảm ma nhân các ngươi trong Ma địa.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên tiếng thác ầm ầm nổi lên.
Bên trong pháp tắc vô tận lại xuất hiện Lôi pháp cực kỳ tinh diệu, giống như mạng nhện che kín hư không.
Trong Lôi pháp có đạo uẩn khó có thể hình dung, lay động mở ra ma tức xung quanh.
- Đây là cái gì?
Độc Giác Quỷ Hầu kinh hãi, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng.
- Ta đã từng được một vị cao nhân chỉ điểm.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan nhàn nhạt nói, một bước đạp ra, vốn là người khiêm tốn nhã nhặn, nhưng sau khi đạp bước bước ra, trên người lại xuất hiện một loại hạo nhiên khí khái bá đạo, dường như tất cả sắc thái xung quanh đều bị hắn đoạt đi, dưới sấm sét và pháp tắc vờn quanh, góc áo tung bay, tuấn dật hào hiệp vô cùng.
Chương 1947 Thanh Dương Tổ huấn (2)
- Hắn...
Bị thanh thế kinh động, thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh.
Kích động nhất là Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão, các nàng tóc đã bạc, ánh mắt lóe sáng, nhất thời quên mất đám quái vật xung quanh, chỉ nhìn Lục Thanh Quan trên không trung, ánh mắt có chút si mê.
- Hai vị trưởng lão Lăng Kiều một đời chưa gả, chẳng lẽ…
Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng âm thầm suy đoán, không lẽ các nàng thầm mến Tông chủ?
Ánh chớp lóe lên, ma tức ngập trời.
Khi Độc Giác Ma Hầu suất lĩnh đại quân ma vật chống đỡ Thanh Dương Tông, một vùng Ma địa tĩnh mịch bỗng nhiên loạn cả lên, ngươi một chiêu ta một kiếm, ma tức tiên quang, khắp nơi máu tươi lẫn hài cốt bay tứ tung, pháp chu cực lớn xé chiến trận ma vật, kiếm quang sắc bắn cắn giết ma vật liên tục không ngừng.
Ma vật hung tàn khủng bố, nhưng đệ tử Thanh Dương Tông cũng quyết chí tiến lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thanh Dương Tông vẫn truyền lưu một câu:
- Yêu ma nhất định phải chết!
Câu nói này đã hô ba ngàn năm, khắc sâu trong tim đệ tử Thanh Dương từ lâu.
Vì thế dù đối kháng với đại kiếp nạn, Ma Ngẫu, hay Thần tộc, Thanh Dương Tông chưa bao giờ lùi về sau nửa bước.
Trước khi đại chiến, thế của Thanh Dương Tông vẫn rất mạnh.
Một đám ma vật phân tán không chịu nổi, tuy rằng có ba, bốn đời Ma Ngẫu bảo vệ chúng nó, nhưng thiên tính hỗn loạn không thể thay đổi, bởi vậy nên khi mới gặp thế lớn vô cùng, nhưng thời gian trôi qua, những ma vật này lại càng yếu thế, đệ tử Thanh Dương Tông liên thủ phối hợp, triểu khai các loại đại trận, càng ngày càng trầm ổn, phát huy được thực lực càng ngày càng mạnh.
Không chỉ có thể chặn ma vật tấn công, mà còn mạnh mẽ ép về phía trước.
Trên chiến trận, tư thế hung cuồng của ma vật đã bị ngăn chặn, mà phía trên không trung, cuộc chiến giữa Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan và Độc Giác Ma Hầu trở nên vô cùng kịch liệt.
Vốn thực lực của Độc Giác Ma Hầu không yếu, nhất là bên trong ma tức cuồn cuộn, giống như hổ chắp thêm cánh, vốn nghĩ đối đầu với một tu sĩ chưa bước vào cảnh giới Đại Thừa như Lục Thanh Quan, thắng cũng không phải chuyện khó, mà không nghĩ tới, vị Tông chủ Thanh Dương Tông ngày thường vô cùng biết điều, lần này lại bùng nổ ra sức mạnh không thể tưởng tượng, cao hơn người bên ngoài đánh giá nhiều.
Đại chiến một phen, Độc Giác Ma Hầu cũng đã dùng hết thủ đoạn nhưng lại không chiếm được thế thượng phong.
Hiển nhiên trong cuộc chiến, bên hắn đã không chiếm được ưu thế, nơi này ngoài Thanh Dương Tông chủ, còn có mấy vị trưởng lão cũng nhìn chằm chằm, có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào, trong lòng vô cùng sợ hãi, có ý thức lùi về phía sau.
Càng lùi vào nơi sâu trong Ma địa, ma tức càng nồng đậm, ưu thế của bọn họ cũng rõ ràng hơn.
Mà bây giờ, đánh vào vùng Ma địa này, không chỉ một mình Thanh Dương Tông.
Lần này Tiên Minh liên lạc với các thế lực Tiên đạo, đến tấn công Ma địa, Thanh Dương Tông là một trong đại đạo thống hiện tại lựa chọn từ hướng nam tấn công tới, mà những phe khác, cũng có thế lực Tiên đạo tấn công tới, mênh mông cuồn cuộn, siết chặt vòng vây, bọn họ liền cũng dần dần gặp nhau, các đệ tử Thanh Dương Tông từ xa đã có thể nhìn thấy một vài thế lực giao thủ với ma vật gần đó.
- Xoẹt...
Đệ tử Thanh Dương Tông đang chém giết ma vật, chợt thấy một manh ma vật hiện lên ở phía tây.
Giữa không trung có một con ma vật mọc cánh sau lưng như chim, thân hình dài mấy trăm trượng, hai cánh đập xuống, cuồng phong nổi lên trong đất trời, với cấp độ uy thế này từng tầng đại địa bị hất lên, đừng nói người đối mặt với tư thế hung cuồng, cho dù đệ tử Thanh Dương Tông cách xa như vậy cũng cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Đó hẳn là Hắc Dực Ma Hầu?
Có người thấp giọng kêu lên, biết Ma Hầu kia nổi danh hung tợn trong thập đại Ma Hầu.
Thực sự không biết bây giờ nó đang đối đầu với ai.
- Nghiệt súc, còn dám hung hăng ngang ngược?
Vừa nghĩ như vậy liền nghe được một tiếng quát to vang lên, trên đỉnh đầu Hắc Dực Ma Hầu, bỗng nhiên có một bóng người đạp phá ma tức vô tận, từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy người kia mặc bạch giáp, người gầy gò, râu xám, trong hai tay nắm một đạo ngân thương, như sao băng xẹt qua hư không, như thuyền tương vẽ vết tích dài trên mặt nước, trường thương hắn lướt qua, trong hư không lôi ra hai gợn sóng pháp tắc, giống như hai cánh khổng lồ, từ giữa không trung trấn áp xuống Hắc Dực Ma Hầu.
- Vị kia là...
- ... Bạch giáp chiến tiên Vi Long Tuyệt!
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông thấy được cảnh này, trong lòng vô cùng kích động.
Không nghĩ tới tấn công ở phía Tây là một trong bảy Thánh địa Bát Hoang Thành, càng không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Thành chủ Bát Hoang vang danh khắp thiên hạ trong khoảng cách gần như vậy, chém giết Hắc Dực Ma Hầu nổi danh hung hãn.
Bát Hoang Thành là một trong bảy đại Thánh địa nổi trong thiên hạ, từ trước đến giờ rất nổi danh.
Đặc biệt trải qua không ít năm chống lại đại kiếp nạn, Ma Ngẫu và Thần tộc, lập xuống công đức vô tận, tu sĩ thiên hạ rất tôn sùng Bát Hoang Thành, điều này xuất phát từ nội tâm. Nói đến Bát Hoang Thành, không thể không nhắc đến hai người, một người là Thành chủ Bát Hoang Thành Vi Long Tuyệt, một người khác là Tiên Tướng Vân Chu đứng đầu thập đại thần tướng Ma Biên.
Chương 1948 Cá sẽ chết, lưới không rách (1)
Hai người bọn họ, một người trấn thủ Ma Biên, một người chinh chiến khắp thiên hạ, là nhân vật đại biểu cho Bát Hoang.
Đặc biệt hai người bọn họ đều có mặt trong Thập Tôn Tiên đạo.
Thập Tôn Tiên đạo là mười vị đại năng cảnh giới mạnh nhất trong Tiên đạo, cường thế vô cùng, mỗi người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chấn động cổ kim.
Đã có người từng nói, dù là Ma địa, Thần tộc, chỉ cần Thập Tôn Tiên đạo chịu đồng loạt ra tay, đều sẽ không trở thành vấn đề, nhưng cũng chẳng biết vì sao, hơn hai nghìn năm qua, cực kỳ hiếm thấy người trong Thập Tôn Tiên đạo ra tay, bọn họ đối mặt với thế cục hỗn loạn trong Thiên Nguyên vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, không biết đang suy nghĩ gì.
Dù như thế nào, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy một trong cường giả Thập Tôn Tiên đạo, đệ tử Thanh Dương vô cùng xúc động.
- Rào...
Hai đạo ngân thương của Bạch giáp chiến tiên Vi Long Tuyệt từ không trung phóng xuống, mạnh mẽ đánh vào hai cánh lớn che kín bầu trời của Hắc Dực Ma Hầu, lực đạo như cả tòa thiên địa đè ép xuống, mặc dù tu vi của Hắc Dực Ma Hầu xếp hàng đầu trong Thập Hầu Ma địa, lúc này cũng rống to một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống. Ma tức bên trong giữa không trung giống như có sinh mệnh, cố gắng tiếp được hắn, nhưng hắn vẫn xuyên phá ma tức rơi mạnh xuống đất.
Đại địa rung chuyển, từng đạo vết nứt lan tràn ra xa.
Hắc Dực Ma Hầu đã trúng đòn nghiêm trọng, gầm rú, cố nhấc những mãnh đá vỡ, miễn cưỡng bò lên.
Cũng may bên trong vùng Ma địa này, xung quanh có ma tức tràn ngập, giống như một thế giới khác, tu sĩ Đại Thừa bên trong ma tức, thực lực sẽ bị suy yếu, còn những ma vật bên trong ma tức, thực lực lại được gia trì đến trình độ nào đó.
Nếu không khi Hắc Dực Ma Hầu nhận lấy đòn này, sợ là đã cướp đi tính mạng của hắn.
- Tiên đạo các ngươi thật quá bá đạo, nhất định phải diệt bộ tộc chuyển sinh mới bằng lòng bỏ qua sao?
Bát Hoang thành chủ Vi Long Tuyệt nhanh chân đuổi tới, thời khắc muốn hạ sát thủ với Hắc Dực Ma Hầu, chợt nghe từ xa có người gào lên đau đớn, sau đó thấy được nơi sâu trong Ma địa, đột nhiên xuất hiện vô số cánh cửa đồng to lớn, bên trong khói đen cuồn cuộn, mấy bóng đen mạnh mẽ từ bên trong chui ra, mỗi người mang hình thù kỳ quái, ma ý cuồn cuộn, mà ngự dưới là đại quân ma vật uy nghiêm đáng sợ, như nước thủy triều cuộn đến, tựa như Ma Ngẫu và ma vật bên trong Ma địa từ vực sâu phun ra.
Quanh ba ngàn dặm, Thiên Nguyên cũng rất ít xuất hiện quy mô đại chiến như vậy.
Quái vật dày đặc, số lượng có thể tính lên đến trăm vạn.
Phía trên đại quân này tất cả đều ngưng tụ khói đen, có tới sáu, bảy vị Ma Hầu hiện thân, bọn họ đang chỉ huy Ma Ngẫu thế hệ thứ ba, thứ tư, trên Ma địa này, Thần Ma cao cao tại thượng nhìn xuống tu sĩ nhân gian, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Đệ tử Thanh Dương Tông và tướng sĩ Bát Hoang Thành xông về phía trước trùng kích vội vã thu chân lại.
Nhìn bộ dạng này sợ là chọc vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ ma vật bên trong Ma địa đều dâng lên.
Số lượng của đối phương quá nhiều, sợ là khi xông lên, lập tức sẽ bị bọn chúng nuốt trọn.
Đang suy nghĩ có nên tạm thời lùi về sau, tránh đi thời khắc nguy hiểm, đột nhiên phía sau bọn họ, tiếng trống trận vang lên, rung động khắp thiên địa, âm luật đơn giản, nhưng cũng nặng nề, mỗi một trống gõ xuống như gõ vào trong nhân tâm, khiến người người nhiệt huyết sôi trào.
- Ma Ngẫu và nhân gian, một phương là tử, một phương là sinh, đương nhiên một phương phải bị tiêu diệt.
Xa xa trong khói đen cuồn cuộn, có một âm thanh uy nghiêm đáng sợ vang lên, từ xa đến gần.
- Xoẹt...
Đột nhiên một đạo kiếm quang từ xa phóng tới, xé náy ma tức phía trước, lộ ra một con đường, sau đó thấy được mấy ngàn người mặc áo bào đen trắng, sau lưng đeo kiếm chạy tới, mỗi người đều có khí cơ sắc bén, giống như bản thân là một thanh kiếm, vô số đạo kiếm khí ngưng tụ lại cùng nhau, dù khí cơ bất động, cũng có kiếm khí tuôn ra, chia cắt thiên địa thành từng mảnh.
- Người của Tẩy Kiếm Trì đến.
Đệ tử Thanh Dương Tông mừng rỡ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên người cầm đầu.
Người kia dung mạo rất xấu xí, có khá nhiều vết sẹo, thậm chí một con mắt đã biến thành màu xám trắng, nhưng dáng người lại cao gầy, với bộ lông cáo xám trắng quấn quanh cổ, hai tay đặt sau lưng, có một thanh màu màu đen treo bên cạnh hắn.
- Bạch Hồ Kiếm Thủ tự mình chạy tới...
Nhìn nam tử kia, trong lòng chúng đệ tử Thanh Dương Tông không ngừng nổi lên gợn sóng.
Đối với vị Kiếm Thủ truyền kỳ của Tẩy Kiếm Trì, bọn họ biết quá tường tận, người này đã có trải nghiệm cực kỳ ngoạn mục.
Lời truyền nói rằng hắn là kiếm sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, đứng hàng chân truyền, địa vị tôn sùng, nhưng cũng từng ba lần đầu quân vào Tẩy Kiếm Trì, ba lần phản bội kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì. Ba lần trở về kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, có người nói vì hắn sinh ra tâm chướng, cho rằng kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì không đủ mạnh, cũng không đủ viên mãn, cho nên muốn dùng mọi biện pháp bổ sung kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, theo đuổi sự hoàn hảo.
Chương 1949 Cá sẽ chết, lưới không rách (2)
Lần thứ ba phản bội hắn bị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì bắt, ném vào trong kiếm trì, từ đó sau khi dung nhan bị hủy, tính tình thay đổi rất lớn nhưng vẫn còn sống, rồi sau đó ẩn nấp trăm năm, lần nữa trở lại Tẩy Kiếm Trì, kiếm đạo của hắn đã tiến rất nhanh, một người một kiếm, tàn sát hết thẩy những đồng môn không tôn trọng kiếm đạo của hắn, dùng một loại thủ đoạn máu lạnh, vững vàng nắm Tẩy Kiếm Trì trong tay.
Đến lúc này, đã có rất nhiều người gọi đó là Tà kiếm tu.
Nhưng vị Tà kiếm tu này từng đại chiến với Ma Ngẫu và Thần tộc, một người một kiếm thủ trước cửa, tàn sát hết mười vạn ma quân, dựa vào phần công đức này, đủ khiến thế nhân xóa bỏ chữ “Tà” trong “Tà kiếm tu”.
- Bá...
Sau khi Bạch Hồ Kiếm Thủ hiện thân, vẫn không nói lời nào, chỉ lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Nhìn tình thế trong sân, sau đó hắn lại trực tiếp bước ra, kiếm đen bay đến giữa không trung.
Một luồng ánh sáng lóe lên, hiện ra vô số kiếm ảnh màu đen, giống như thác nước.
Trong lúc đó giữa không trung, mây đen tăng vọt, từng thanh kiếm ảnh xếp sát vào nhau, từ giữa không trung trảm xuống, khiến người ta kinh ngạc chính là những kiếm ảnh kia, nhìn qua khá chân thực, hơn nữa mỗi một thanh kiếm có kiếm đạo khác nhau, như kiếm pháp biến hóa cuối cùng, tuy chỉ một kiếm chém ra, nhưng có thể cho người ta cảm giác đó là một loại kiếm ý bao la vạn tượng, huyền diệu vô cùng.
- Xì, xì, xì.
Một kiếm chém tới, đủ chống đỡ thiên quân vạn mã.
Ma vật vô tận mãnh liệt mà đến, dưới một kiếm này không biết bị nát bấy bao nhiêu.
Ngay cả khi đại quân ép qua, cũng chưa chắc sạch sẽ giống như vậy.
- Tàn sát chủng tộc của ta, không sợ bị trời phạt sao?
Trước cánh cổng màu đen, hai đạo ma tức um tùm bóng người bỗng nhiên đan dệt mà đến, một người trong đó là người mặc hắc giáp bạch cốt tướng, tay bạch cốt cầm trường thương, người còn lại thân người đuôi bò cạp, trên người khoác một tấm áo choàng tỏa ra khí tức hôi thối, nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy trên áo choàng, từng tấm da người khâu lại mà thành, mấu chốt nhất chính là những tấm da người này lại còn sống, trên mặt tỏ ra cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn không há mồm hò hét.
Đột nhiên hai đại Ma Hầu, lúc này liên thủ tấn công về phía Bạch Hồ Kiếm Thủ.
- Nếu bị Thiên Khiển tiêu diệt, kiếm kia không phải là kiếm chân chính.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không thích nhiều lời, nhưng nghe hai đại Ma Hầu này nói lại bất ngờ thốt lên một câu.
Rồi sau đó hắn giơ tay chộp về phía không trung, nắm thanh kiếm đen trong tay, nhẹ nhàng xoay ngang trước người, bên trong đất trời, như có một cánh cửa lớn đóng lại, ngăn thế giới thành hai nửa, ngăn tất cả thần thông của hai đại Ma Hầu ở bên ngoài.
- Hôm nay, nhất định tiêu diệt Ma địa.
Trong hư không, tiếng hét vang lên.
Rất xa, nhìn thấy một đoàn tiên vân từ phía nam bay đến, trong mây hiện ra những nữ tướng, trên người bọn họ đều mặc giáp vàng, oai phong lẫm liệt, đứng ở phía trước nhất là người mặc áo bào đen, ung dung hoa lệ, giữa hai lông mày, rất có anh khí già dặn, trong tay cầm phất trần, những sợi ti vô tận lay động không trung, tiên vân còn chưa tới mà những sợi ti kia như thác nước màu bạc đã xông về phía trước, tiếp Ma Hầu sau lưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đợi cơ hội đánh lén, động tác mềm mại mà thong dong.
- Vong Tình Đảo.
- Vong Tình Đảo cũng tới...
- Vị kia chính Lão tổ tông Vong Tình Đảo Ngô Phi sao?
Các đệ tử có mặt càng thêm hưng phấn, chăm chú nhìn người của những Thánh địa hiện thân, đối với bất kỳ người nào đều rất tự tin.
Đặc biệt hiện tại yêu vật ma đại đã ra hết, đại thế nghiền ép.
- Ào ào ào...
Tiêng kêu vui mừng của bọn họ còn chưa dứt, nơi xa phía đông, lại có mây đen bị phá tan, lộ ra một đại quân chiến giáp rõ ràng.
Trước mỗi đại quân đều có mấy vị lão tu khí cơ hoành cuồng, bên người có chiến kỳ rất lớn, có chữ "Vương", có chữ "Lục", có chữ "Tần", bất kỳ khí phách bên nào đều không thua gì đại đạo thống hiện tại, mà đại quân có nhiều thế lực liên hợp, như vậy lai lịch của những thế lực này cũng không khó suy đoán, chính các thế gia Trung Châu suất binh chạy tới.
Quan hệ giữa Thanh Dương Tông và các thế gia Trung Châu trước giờ có chút lúng túng, không tốt cũng không xấu, hiện tại chúng đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, trong lòng vô cùng háo hức,nhưng nhìn rõ không khỏi thất vọng.
Các thế gia Trung Châu từ trước đến giờ lấy Đông Hoàng Sơn dẫn đầu.
Bọn họ nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, nhưng không nhìn thấy Đạo chủ Đông Hoàng Sơn hiện thân.
Đáng tiếc, trận chiến cuối cùng này lại không nhìn thấy vị Đại Thánh Nhân đứng đầu Thập Tông Tiên đạo ra tay.
- Lần này, Tiên đạo các ngươi muốn cá chết lưới rách sao?
Hiển nhiên các thế lực Tiên đạo một phương chạy tới càng ngày càng nhiều, đại quân Ma địa cũng có vô số người điên cuồng hét lên, một người trong đó có đến ba đầu, mỗi đầu có một mặt, hoặc mừng hoặc giận hoặc bi. Hiện tại ba đầu đồng thời điên cuồng hét lên, ngồi bên trên một chiếc bạch cốt chiến xa, ma tức lay động không ngừng, chạy thẳng về phía trước, trên người có sáu cánh tay, mỗi tay nắm một Ma bảo màu đen, đồng thời chém về phía sau lưng Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đang đấu với Độc Giác Ma Hầu, muốn nhân cơ hội trừ khử cường địch.
Chương 1950 Thiên hạ chỗ nào cũng là kiếm (1)
- Đâu chỉ là Tiên đạo...
Nhưng lúc sáu Ma bảo của Ma Hầu này chém xuống người Lục Thanh quan thì có một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
- Bạch!
Hầu như cùng lúc đó, một vệt ánh sáng màu máu xẹt qua, ba đầu trên cổ Ma Hầu trong chốc lát đồng thời bay lên.
Mà sau lưng Ma Hầu ba đầu lại xuất hiện một người có vóc dáng cực kỳ cao lớn, thoạt nhìn cũng không biết bao nhiêu tuổi, cao khoảng mười trượng, tay phải nâng một thanh đại đao màu đen, tay trái lại ôm một lọ hoa trong ngực. Trên người bắp thịt cuồn cuộn như đồng, thân hình khẽ động, có vô số Hồng Liên hỏa diễm như ẩn như hiện thiêu đốt hư không.
- Lẽ nào là...
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy người này, đều nghĩ đến một truyền thuyết, trong lòng vô cùng kích động.
Nhưng không chờ bọn họ nói ra tiếng, phía tây trong hư không chậm rãi xuất hiện một nhánh đại quân khổng lồ quỷ dị, số lượng không nhiều, khoảng chừng hơn trăm người, nhưng hơn trăm chiến sĩ, mỗi người đều trầm mặc như tượng. Trong tay bọn họ cầm các loại Ma bảo quỷ dị, cho người một loại uy nghiêm đáng sợ, ở nơi đó chậm rãi đi về phía trước, mơ hồ nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ có vô tận huyết khí và Ma khí, đan dệt quấn quanh, như một con Ma thú biến ảo liên tục.
Phía trước đại quân có một lão đầu nhi thon gầy, tay cầm điếu thuốc lá, cười híp mắt hút một hơi.
Chậm rãi phun ra vòng khói, miệng chỉ còn hai, ba chiếc răng cười nói:
- Cá sẽ chết, nhưng lưới không rách.
- Thiên Ma tôn Đại Tự Tại?
- ... Là Thiên Ma quân đến rồi?
Nhìn thấy một nhánh đại quân quỷ tà đến cực điểm xuất hiện, đệ tử Thanh Dương Tông lại vui sướng.
Đối với đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, bất kỳ đại quân nào xuất hiện cũng không vui mừng bằng nhìn thấy đại quân ma đạo xuất hiện, không phải nguyên nhân gì khác, đây vốn là một thế lực huyền thoại và bí ẩn nhất trên Thiên Nguyên đại lục.
Trong ba ngàn năm không ngừng chinh chiến cùng Ma Ngẫu và Thần tộc, một nhánh Thiên Ma quân này đã lập xuống không biết bao nhiêu công lao, bọn họ thường đột nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó giống như sát thủ, thẳng thắn dứt khoát, giết người rồi bỏ đi, nhưng khi bọn họ giết người, thường thường đều là người mấu chốt của thế cuộc. Hơn nữa, trong ba ngàn năm, bọn họ ra tay vô số lần, hầu như chưa từng thất thủ, lâu dần, một nhánh đại quân thần bí này đã trở thành truyền thuyết trong lòng tu sĩ Thiên Nguyên.
Đối với Thanh Dương Tông mà nói, một nhánh ma quân càng là truyền kỳ, bởi vì đã từng mấy lần, lúc Thanh Dương Tông gặp phải nguy hiểm, được một nhánh ma quân này giúp đỡ, cũng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng ma quân đã giúp Thanh Dương mấy lần là thật, vì thế trong lòng đệ tử Thanh Dương Tông càng thêm thân cận với nhánh ma quân, trong lòng tin tưởng không thể tả, lúc này nhìn thấy, vui mừng là chuyện tất nhiên.
- Lần này Tiên Minh thật sự quyết tâm...
Mà nhìn thấy một nhánh ma quân xuất hiện, lúc đầu Thập Hầu Ma địa cùng vô số người sinh ra hàn ý trong lòng.
Mới vừa rồi còn mãnh liệt xuất ra đại quân, bây giờ lại như rùa rụt cổ.
Nhưng việc đã đến nước này, từ xa còn đang có đại quân xuất hiện khắp nơi, xông thẳng về phía trước.
Vô số nho sinh chân đạp tường vân, ngự không mà đến, đi trước là một lão mặc áo bào trắng, có khuôn mặt già nua, tóc bạc trắng, trên mặt mang theo vẻ tiêu dao tự tại, chúng tu đều nhận ra, đây là Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên, vốn là thư sinh, rất ít khi tự mình giao thủ đấu pháp cùng người khác, nhưng bây giờ, lại chạy tới, đích thân dẫn dắt các bộ thư sinh đại chiến cùng ma quân.
Có một nhánh người mặc thiết giáp, mỗi người nắm giữ một pháp bảo lợi hại, đây là tu sĩ Lôi Châu.
Có pháp chu được điều khiển, xung quanh hơi nước ngập trời, như tu sĩ từ trong biển xuất hiện, đây là người đến từ Đông Hải.
Thậm chí có một nhánh Yêu quân lúc này chạy tới, đây là số lượng Yêu vực phái người lại đây.
...
...
Cuối cùng xuất hiện trong hư không hơn mười lão giả mặc áo bào tay áo rộng, những lão giả này, nhìn giống như Tán Tiên, không thống lĩnh đại quân nhưng cũng mang theo một khí thế vô hình, bọn họ xuất hiện cuối cùng, trực tiếp đạp chân lên hư không đi về phía trước. Các thế lực phía trước, nhanh chóng tránh ra một con đường, dường như ai cũn tán thành bọn họ có tư cách nói chuyện cùng Ma địa, nguyên nhân rất đơn giản, những lão giả này chính là những người già nhất Tiên Minh, Thánh Nhân thực lực mạnh nhất.
Tình hình trong thiên hạ đã sớm biến đổi, Tiên Minh cũng không còn là Tiên Minh lúc trước.
Tiên Minh lúc trước giám thị thiên hạ, thống lĩnh nhân gian, nhưng sau đó, thế lực nhân gian tăng mạnh, thế cuộc quá loạn, Tiên Minh mất thế, mà Tiên Minh cũng không cố đoạt lại cái gì, ngược lại vì lợi ích của nhân thế, đặt mình vào vị trí liên lạc và phối hợp.
Kể từ đó lực lượng Tiên Minh tự nhiên cũng giảm nhiều nhưng tầm quan trọng lại càng tăng cao.
Bây giờ Đại Thánh Nhân Tiên Minh là ông lão mặc quần áo rách rưới nhưng vẫn tự tin cười thật lớn, trong tay lười biếng cầm một cây gậy màu xanh, chậm rãi chen chúc trong chúng tu đi tới trước đại quân.
- Ngay cả lão ô quy đều tới được.
Nhìn Tiên Minh Đại Thánh Nhân, tiếng nói âm u từ sau lưng ma vật vang lên.
- Nhìn dáng dấp, lần này Tiên đạo thật muốn cùng chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương.
Mỗi một Ma Hầu, đều có sức mạnh khiêu chiến Đạo chủ một phương, hung hoành đến cực điểm.
Chẳng ai nghĩ tới, đại quân Thanh Dương Tông dẫn quân đi vào sâu bên trong, đi chưa được một nửa, đã gặp phải Ma Hầu chặn đường.
Có thể thấy được vùng Ma địa này đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Độc Giác đạo hữu, chúng ta đã từng gặp mặt một lần, không nghĩ tới hôm nay lại gặp lần nữa.
Tông chủ Lục Thanh Quan Thanh Dương Tông mỉm cười, đứng trên pháp chu, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ trước Độc Giác Ma Hầu.
- Ha ha, một tiểu môn phái trước đây đã có mấy phần khí chất Thánh địa, chỉ tiếc người người đều biết, Thanh Dương Tông các ngươi có thể quật khởi như ngày hôm nay hoàn toàn mượn tay của một người, xem như đã gặp vận may lớn rồi, hiện giờ còn không biết tự lượng sức mình, dám xâm phạm Thần Vực của ta, không dễ dàng mới tích góp được gốc gác, tới đây chiến không sợ tiêu hao sạch sẽ sao?
Độc Giác Ma Hầu đứng trong mây, uy nghiêm quát khẽ, mang theo vẻ xem thường.
- Ha ha, Thanh Dương ta làm sao có ngày hôm nay đều không quan trọng!
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan cười khẽ, nghiêm túc nói:
- Quan trọng là khi ngồi lên vị trí này, sẽ gánh được trách nhiệm gì.
Độc Giác Ma Hầu nghe nói vậy, mi mắt có mấy phần uy nghiêm đáng sợ.
- Yêu ma đáng chết, cần phải giết!
Lục Thanh Quan nhìn Độc Giác Ma Hầu, nhẹ nhàng nói:
- Đây là tổ huấn của Thanh Dương Tông.
- Vậy phải xem tổ huấn này của các ngươi có còn cơ hội truyền xuống không.
Độc Giác Ma Hầu vô cùng tức giận, cũng không nói nhiều, uy nghiêm đáng sợ quát to một tiếng, ngự dưới thế tấn công vô tận của ma vật, mạnh mẽ xông về phía trước đến.
- Đệ tử Thanh Dương. . .
Mà tiếng nói của Tông chủ Thanh Dương Tông hơi trầm xuống, tế lệnh kỳ.
- Ngăn địch!
Chỉ đơn giản vài chữ, không trung mười mấy chiếc pháp chu nhanh chóng tách ra, đối mặt với quái vật to lớn, hai bên còn chưa tiếp cận, bên trên pháp chu đã có vô số phi kiếm bay ra, xé ma vật thành từng mảnh, rồi sau đó có đệ tử Thanh Dương Tông nhảy xuống khỏi pháp thuyền, tế lên linh phù hộ thân, cầm binh khí cận chiến trong tay, quần ma vật bên trong mạnh mẽ chém giết.
Khi trận chiến đang diễn ra, tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan vẫn trấn định như cũ, chỉ nhìn chằm chằm Độc Giác Ma Hầu.
Độc Giác Ma Hầu ẩn thân trong mây, hung quang bắn ra bốn phía, tìm kiếm đối thủ, qua một lát, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, tập trung nhìn Mạnh Hoàn Chân, một trong bốn trưởng lão Thanh Dương Tông đang dẫn đầu đồ đệ đánh giết ma vật, đột nhiên trong lúc đó ma tức rung động, thân hình đột ngột biến mất giữa không trung, khi xuất hiện đã cầm quỹ đao trong tay, hắc hỏa nổi lên, mạnh mẽ chém về phía cổ Mạnh Hoàn Chân trưởng lão.
Ngoài dự đoán của mọi người, thực lực Ma Hầu cực mạnh, phi kiếm hộ thân của Mạnh Hoàn Chân trưởng lão đều bị một đao chém đổ nát, không chống đỡ được, không thể làm gì dưới một đao này, nhưng cũng đúng lúc này trước quỹ đao bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan cũng biến mất một cách quỷ dị trên pháp chu, đi tới trước quỷ đao.
Tay áo lớn nhẹ phất lên, hạo nhiên pháp tắc vô hình mà lên, đúng lúc ngăn trước quỷ đao, hất văng nó ra giữa không trung.
Độc Giác Ma Hầu uy nghiêm đáng sợ quát khẽ:
- Chỉ bằng bán bộ Đại Thừa như ngươi cũng muốn ngăn cản ma tức của ta sao?
Trong tiếng quát chói tai, quỷ đao bốc lên một luồng thần khí giống như ma tức, cuốn về phía Lục Thanh Quan.
Động tĩnh cuồng bạo khiến trưởng lão Thanh Dương Tông đều nhìn lại.
Đáy mắt cũng có chút lo lắng.
Thiên Nguyên trải qua ba ngàn năm chiến tranh, nhưng kỳ tài cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cao thủ như mây, Thập Tôn đại diện cho sức mạnh Tiên đạo mạnh nhất lại không đề cập tới, có người nói bọn họ trải qua ba ngàn năm tu luyện, bây giờ đã có người bắt đầu bước vào cảnh giới trên Đại Thừa, mà Đạo chủ và thống lĩnh khắp nơi đều có nền tảng để tác động đến cảnh giới Đại Thừa, một trong những người đó là Thanh Dương Tông chủ.
Có điều hắn thật sự không đạt đến Đại Thừa.
Mà nếu đối đầu với Ma Hầu ngoài ma tức, Thanh Dương Tông chủ hẳn có mấy phần thắng, nhưng bây giờ dù sao cũng ở trong Ma địa, ma tức vô cùng mạnh mẽ, có sức mạnh này gia trì, hai người giao thủ ai thắng ai thua còn chưa nói trước được.
- Nếu là đạo hữu khác có lẽ không nguyện nghênh chiến với người trong Ma địa.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đối mặt quỷ đao Độc Giác Ma Hầu, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này như mang theo hồi ức, có chút ngóng trông, pháp tắc xung quanh gồ lên, tiếng nói của hắn lúc này lại cực kỳ nhẹ.
- Nhưng ta nguyện ý làm như vậy, dù sao Thanh Dương Tông cũng nên có người thứ hai trảm ma nhân các ngươi trong Ma địa.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên tiếng thác ầm ầm nổi lên.
Bên trong pháp tắc vô tận lại xuất hiện Lôi pháp cực kỳ tinh diệu, giống như mạng nhện che kín hư không.
Trong Lôi pháp có đạo uẩn khó có thể hình dung, lay động mở ra ma tức xung quanh.
- Đây là cái gì?
Độc Giác Quỷ Hầu kinh hãi, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng.
- Ta đã từng được một vị cao nhân chỉ điểm.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan nhàn nhạt nói, một bước đạp ra, vốn là người khiêm tốn nhã nhặn, nhưng sau khi đạp bước bước ra, trên người lại xuất hiện một loại hạo nhiên khí khái bá đạo, dường như tất cả sắc thái xung quanh đều bị hắn đoạt đi, dưới sấm sét và pháp tắc vờn quanh, góc áo tung bay, tuấn dật hào hiệp vô cùng.
Chương 1947 Thanh Dương Tổ huấn (2)
- Hắn...
Bị thanh thế kinh động, thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh.
Kích động nhất là Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão, các nàng tóc đã bạc, ánh mắt lóe sáng, nhất thời quên mất đám quái vật xung quanh, chỉ nhìn Lục Thanh Quan trên không trung, ánh mắt có chút si mê.
- Hai vị trưởng lão Lăng Kiều một đời chưa gả, chẳng lẽ…
Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng âm thầm suy đoán, không lẽ các nàng thầm mến Tông chủ?
Ánh chớp lóe lên, ma tức ngập trời.
Khi Độc Giác Ma Hầu suất lĩnh đại quân ma vật chống đỡ Thanh Dương Tông, một vùng Ma địa tĩnh mịch bỗng nhiên loạn cả lên, ngươi một chiêu ta một kiếm, ma tức tiên quang, khắp nơi máu tươi lẫn hài cốt bay tứ tung, pháp chu cực lớn xé chiến trận ma vật, kiếm quang sắc bắn cắn giết ma vật liên tục không ngừng.
Ma vật hung tàn khủng bố, nhưng đệ tử Thanh Dương Tông cũng quyết chí tiến lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thanh Dương Tông vẫn truyền lưu một câu:
- Yêu ma nhất định phải chết!
Câu nói này đã hô ba ngàn năm, khắc sâu trong tim đệ tử Thanh Dương từ lâu.
Vì thế dù đối kháng với đại kiếp nạn, Ma Ngẫu, hay Thần tộc, Thanh Dương Tông chưa bao giờ lùi về sau nửa bước.
Trước khi đại chiến, thế của Thanh Dương Tông vẫn rất mạnh.
Một đám ma vật phân tán không chịu nổi, tuy rằng có ba, bốn đời Ma Ngẫu bảo vệ chúng nó, nhưng thiên tính hỗn loạn không thể thay đổi, bởi vậy nên khi mới gặp thế lớn vô cùng, nhưng thời gian trôi qua, những ma vật này lại càng yếu thế, đệ tử Thanh Dương Tông liên thủ phối hợp, triểu khai các loại đại trận, càng ngày càng trầm ổn, phát huy được thực lực càng ngày càng mạnh.
Không chỉ có thể chặn ma vật tấn công, mà còn mạnh mẽ ép về phía trước.
Trên chiến trận, tư thế hung cuồng của ma vật đã bị ngăn chặn, mà phía trên không trung, cuộc chiến giữa Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan và Độc Giác Ma Hầu trở nên vô cùng kịch liệt.
Vốn thực lực của Độc Giác Ma Hầu không yếu, nhất là bên trong ma tức cuồn cuộn, giống như hổ chắp thêm cánh, vốn nghĩ đối đầu với một tu sĩ chưa bước vào cảnh giới Đại Thừa như Lục Thanh Quan, thắng cũng không phải chuyện khó, mà không nghĩ tới, vị Tông chủ Thanh Dương Tông ngày thường vô cùng biết điều, lần này lại bùng nổ ra sức mạnh không thể tưởng tượng, cao hơn người bên ngoài đánh giá nhiều.
Đại chiến một phen, Độc Giác Ma Hầu cũng đã dùng hết thủ đoạn nhưng lại không chiếm được thế thượng phong.
Hiển nhiên trong cuộc chiến, bên hắn đã không chiếm được ưu thế, nơi này ngoài Thanh Dương Tông chủ, còn có mấy vị trưởng lão cũng nhìn chằm chằm, có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào, trong lòng vô cùng sợ hãi, có ý thức lùi về phía sau.
Càng lùi vào nơi sâu trong Ma địa, ma tức càng nồng đậm, ưu thế của bọn họ cũng rõ ràng hơn.
Mà bây giờ, đánh vào vùng Ma địa này, không chỉ một mình Thanh Dương Tông.
Lần này Tiên Minh liên lạc với các thế lực Tiên đạo, đến tấn công Ma địa, Thanh Dương Tông là một trong đại đạo thống hiện tại lựa chọn từ hướng nam tấn công tới, mà những phe khác, cũng có thế lực Tiên đạo tấn công tới, mênh mông cuồn cuộn, siết chặt vòng vây, bọn họ liền cũng dần dần gặp nhau, các đệ tử Thanh Dương Tông từ xa đã có thể nhìn thấy một vài thế lực giao thủ với ma vật gần đó.
- Xoẹt...
Đệ tử Thanh Dương Tông đang chém giết ma vật, chợt thấy một manh ma vật hiện lên ở phía tây.
Giữa không trung có một con ma vật mọc cánh sau lưng như chim, thân hình dài mấy trăm trượng, hai cánh đập xuống, cuồng phong nổi lên trong đất trời, với cấp độ uy thế này từng tầng đại địa bị hất lên, đừng nói người đối mặt với tư thế hung cuồng, cho dù đệ tử Thanh Dương Tông cách xa như vậy cũng cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Đó hẳn là Hắc Dực Ma Hầu?
Có người thấp giọng kêu lên, biết Ma Hầu kia nổi danh hung tợn trong thập đại Ma Hầu.
Thực sự không biết bây giờ nó đang đối đầu với ai.
- Nghiệt súc, còn dám hung hăng ngang ngược?
Vừa nghĩ như vậy liền nghe được một tiếng quát to vang lên, trên đỉnh đầu Hắc Dực Ma Hầu, bỗng nhiên có một bóng người đạp phá ma tức vô tận, từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy người kia mặc bạch giáp, người gầy gò, râu xám, trong hai tay nắm một đạo ngân thương, như sao băng xẹt qua hư không, như thuyền tương vẽ vết tích dài trên mặt nước, trường thương hắn lướt qua, trong hư không lôi ra hai gợn sóng pháp tắc, giống như hai cánh khổng lồ, từ giữa không trung trấn áp xuống Hắc Dực Ma Hầu.
- Vị kia là...
- ... Bạch giáp chiến tiên Vi Long Tuyệt!
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông thấy được cảnh này, trong lòng vô cùng kích động.
Không nghĩ tới tấn công ở phía Tây là một trong bảy Thánh địa Bát Hoang Thành, càng không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Thành chủ Bát Hoang vang danh khắp thiên hạ trong khoảng cách gần như vậy, chém giết Hắc Dực Ma Hầu nổi danh hung hãn.
Bát Hoang Thành là một trong bảy đại Thánh địa nổi trong thiên hạ, từ trước đến giờ rất nổi danh.
Đặc biệt trải qua không ít năm chống lại đại kiếp nạn, Ma Ngẫu và Thần tộc, lập xuống công đức vô tận, tu sĩ thiên hạ rất tôn sùng Bát Hoang Thành, điều này xuất phát từ nội tâm. Nói đến Bát Hoang Thành, không thể không nhắc đến hai người, một người là Thành chủ Bát Hoang Thành Vi Long Tuyệt, một người khác là Tiên Tướng Vân Chu đứng đầu thập đại thần tướng Ma Biên.
Chương 1948 Cá sẽ chết, lưới không rách (1)
Hai người bọn họ, một người trấn thủ Ma Biên, một người chinh chiến khắp thiên hạ, là nhân vật đại biểu cho Bát Hoang.
Đặc biệt hai người bọn họ đều có mặt trong Thập Tôn Tiên đạo.
Thập Tôn Tiên đạo là mười vị đại năng cảnh giới mạnh nhất trong Tiên đạo, cường thế vô cùng, mỗi người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chấn động cổ kim.
Đã có người từng nói, dù là Ma địa, Thần tộc, chỉ cần Thập Tôn Tiên đạo chịu đồng loạt ra tay, đều sẽ không trở thành vấn đề, nhưng cũng chẳng biết vì sao, hơn hai nghìn năm qua, cực kỳ hiếm thấy người trong Thập Tôn Tiên đạo ra tay, bọn họ đối mặt với thế cục hỗn loạn trong Thiên Nguyên vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, không biết đang suy nghĩ gì.
Dù như thế nào, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy một trong cường giả Thập Tôn Tiên đạo, đệ tử Thanh Dương vô cùng xúc động.
- Rào...
Hai đạo ngân thương của Bạch giáp chiến tiên Vi Long Tuyệt từ không trung phóng xuống, mạnh mẽ đánh vào hai cánh lớn che kín bầu trời của Hắc Dực Ma Hầu, lực đạo như cả tòa thiên địa đè ép xuống, mặc dù tu vi của Hắc Dực Ma Hầu xếp hàng đầu trong Thập Hầu Ma địa, lúc này cũng rống to một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống. Ma tức bên trong giữa không trung giống như có sinh mệnh, cố gắng tiếp được hắn, nhưng hắn vẫn xuyên phá ma tức rơi mạnh xuống đất.
Đại địa rung chuyển, từng đạo vết nứt lan tràn ra xa.
Hắc Dực Ma Hầu đã trúng đòn nghiêm trọng, gầm rú, cố nhấc những mãnh đá vỡ, miễn cưỡng bò lên.
Cũng may bên trong vùng Ma địa này, xung quanh có ma tức tràn ngập, giống như một thế giới khác, tu sĩ Đại Thừa bên trong ma tức, thực lực sẽ bị suy yếu, còn những ma vật bên trong ma tức, thực lực lại được gia trì đến trình độ nào đó.
Nếu không khi Hắc Dực Ma Hầu nhận lấy đòn này, sợ là đã cướp đi tính mạng của hắn.
- Tiên đạo các ngươi thật quá bá đạo, nhất định phải diệt bộ tộc chuyển sinh mới bằng lòng bỏ qua sao?
Bát Hoang thành chủ Vi Long Tuyệt nhanh chân đuổi tới, thời khắc muốn hạ sát thủ với Hắc Dực Ma Hầu, chợt nghe từ xa có người gào lên đau đớn, sau đó thấy được nơi sâu trong Ma địa, đột nhiên xuất hiện vô số cánh cửa đồng to lớn, bên trong khói đen cuồn cuộn, mấy bóng đen mạnh mẽ từ bên trong chui ra, mỗi người mang hình thù kỳ quái, ma ý cuồn cuộn, mà ngự dưới là đại quân ma vật uy nghiêm đáng sợ, như nước thủy triều cuộn đến, tựa như Ma Ngẫu và ma vật bên trong Ma địa từ vực sâu phun ra.
Quanh ba ngàn dặm, Thiên Nguyên cũng rất ít xuất hiện quy mô đại chiến như vậy.
Quái vật dày đặc, số lượng có thể tính lên đến trăm vạn.
Phía trên đại quân này tất cả đều ngưng tụ khói đen, có tới sáu, bảy vị Ma Hầu hiện thân, bọn họ đang chỉ huy Ma Ngẫu thế hệ thứ ba, thứ tư, trên Ma địa này, Thần Ma cao cao tại thượng nhìn xuống tu sĩ nhân gian, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Đệ tử Thanh Dương Tông và tướng sĩ Bát Hoang Thành xông về phía trước trùng kích vội vã thu chân lại.
Nhìn bộ dạng này sợ là chọc vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ ma vật bên trong Ma địa đều dâng lên.
Số lượng của đối phương quá nhiều, sợ là khi xông lên, lập tức sẽ bị bọn chúng nuốt trọn.
Đang suy nghĩ có nên tạm thời lùi về sau, tránh đi thời khắc nguy hiểm, đột nhiên phía sau bọn họ, tiếng trống trận vang lên, rung động khắp thiên địa, âm luật đơn giản, nhưng cũng nặng nề, mỗi một trống gõ xuống như gõ vào trong nhân tâm, khiến người người nhiệt huyết sôi trào.
- Ma Ngẫu và nhân gian, một phương là tử, một phương là sinh, đương nhiên một phương phải bị tiêu diệt.
Xa xa trong khói đen cuồn cuộn, có một âm thanh uy nghiêm đáng sợ vang lên, từ xa đến gần.
- Xoẹt...
Đột nhiên một đạo kiếm quang từ xa phóng tới, xé náy ma tức phía trước, lộ ra một con đường, sau đó thấy được mấy ngàn người mặc áo bào đen trắng, sau lưng đeo kiếm chạy tới, mỗi người đều có khí cơ sắc bén, giống như bản thân là một thanh kiếm, vô số đạo kiếm khí ngưng tụ lại cùng nhau, dù khí cơ bất động, cũng có kiếm khí tuôn ra, chia cắt thiên địa thành từng mảnh.
- Người của Tẩy Kiếm Trì đến.
Đệ tử Thanh Dương Tông mừng rỡ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên người cầm đầu.
Người kia dung mạo rất xấu xí, có khá nhiều vết sẹo, thậm chí một con mắt đã biến thành màu xám trắng, nhưng dáng người lại cao gầy, với bộ lông cáo xám trắng quấn quanh cổ, hai tay đặt sau lưng, có một thanh màu màu đen treo bên cạnh hắn.
- Bạch Hồ Kiếm Thủ tự mình chạy tới...
Nhìn nam tử kia, trong lòng chúng đệ tử Thanh Dương Tông không ngừng nổi lên gợn sóng.
Đối với vị Kiếm Thủ truyền kỳ của Tẩy Kiếm Trì, bọn họ biết quá tường tận, người này đã có trải nghiệm cực kỳ ngoạn mục.
Lời truyền nói rằng hắn là kiếm sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, đứng hàng chân truyền, địa vị tôn sùng, nhưng cũng từng ba lần đầu quân vào Tẩy Kiếm Trì, ba lần phản bội kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì. Ba lần trở về kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, có người nói vì hắn sinh ra tâm chướng, cho rằng kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì không đủ mạnh, cũng không đủ viên mãn, cho nên muốn dùng mọi biện pháp bổ sung kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, theo đuổi sự hoàn hảo.
Chương 1949 Cá sẽ chết, lưới không rách (2)
Lần thứ ba phản bội hắn bị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì bắt, ném vào trong kiếm trì, từ đó sau khi dung nhan bị hủy, tính tình thay đổi rất lớn nhưng vẫn còn sống, rồi sau đó ẩn nấp trăm năm, lần nữa trở lại Tẩy Kiếm Trì, kiếm đạo của hắn đã tiến rất nhanh, một người một kiếm, tàn sát hết thẩy những đồng môn không tôn trọng kiếm đạo của hắn, dùng một loại thủ đoạn máu lạnh, vững vàng nắm Tẩy Kiếm Trì trong tay.
Đến lúc này, đã có rất nhiều người gọi đó là Tà kiếm tu.
Nhưng vị Tà kiếm tu này từng đại chiến với Ma Ngẫu và Thần tộc, một người một kiếm thủ trước cửa, tàn sát hết mười vạn ma quân, dựa vào phần công đức này, đủ khiến thế nhân xóa bỏ chữ “Tà” trong “Tà kiếm tu”.
- Bá...
Sau khi Bạch Hồ Kiếm Thủ hiện thân, vẫn không nói lời nào, chỉ lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Nhìn tình thế trong sân, sau đó hắn lại trực tiếp bước ra, kiếm đen bay đến giữa không trung.
Một luồng ánh sáng lóe lên, hiện ra vô số kiếm ảnh màu đen, giống như thác nước.
Trong lúc đó giữa không trung, mây đen tăng vọt, từng thanh kiếm ảnh xếp sát vào nhau, từ giữa không trung trảm xuống, khiến người ta kinh ngạc chính là những kiếm ảnh kia, nhìn qua khá chân thực, hơn nữa mỗi một thanh kiếm có kiếm đạo khác nhau, như kiếm pháp biến hóa cuối cùng, tuy chỉ một kiếm chém ra, nhưng có thể cho người ta cảm giác đó là một loại kiếm ý bao la vạn tượng, huyền diệu vô cùng.
- Xì, xì, xì.
Một kiếm chém tới, đủ chống đỡ thiên quân vạn mã.
Ma vật vô tận mãnh liệt mà đến, dưới một kiếm này không biết bị nát bấy bao nhiêu.
Ngay cả khi đại quân ép qua, cũng chưa chắc sạch sẽ giống như vậy.
- Tàn sát chủng tộc của ta, không sợ bị trời phạt sao?
Trước cánh cổng màu đen, hai đạo ma tức um tùm bóng người bỗng nhiên đan dệt mà đến, một người trong đó là người mặc hắc giáp bạch cốt tướng, tay bạch cốt cầm trường thương, người còn lại thân người đuôi bò cạp, trên người khoác một tấm áo choàng tỏa ra khí tức hôi thối, nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy trên áo choàng, từng tấm da người khâu lại mà thành, mấu chốt nhất chính là những tấm da người này lại còn sống, trên mặt tỏ ra cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn không há mồm hò hét.
Đột nhiên hai đại Ma Hầu, lúc này liên thủ tấn công về phía Bạch Hồ Kiếm Thủ.
- Nếu bị Thiên Khiển tiêu diệt, kiếm kia không phải là kiếm chân chính.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không thích nhiều lời, nhưng nghe hai đại Ma Hầu này nói lại bất ngờ thốt lên một câu.
Rồi sau đó hắn giơ tay chộp về phía không trung, nắm thanh kiếm đen trong tay, nhẹ nhàng xoay ngang trước người, bên trong đất trời, như có một cánh cửa lớn đóng lại, ngăn thế giới thành hai nửa, ngăn tất cả thần thông của hai đại Ma Hầu ở bên ngoài.
- Hôm nay, nhất định tiêu diệt Ma địa.
Trong hư không, tiếng hét vang lên.
Rất xa, nhìn thấy một đoàn tiên vân từ phía nam bay đến, trong mây hiện ra những nữ tướng, trên người bọn họ đều mặc giáp vàng, oai phong lẫm liệt, đứng ở phía trước nhất là người mặc áo bào đen, ung dung hoa lệ, giữa hai lông mày, rất có anh khí già dặn, trong tay cầm phất trần, những sợi ti vô tận lay động không trung, tiên vân còn chưa tới mà những sợi ti kia như thác nước màu bạc đã xông về phía trước, tiếp Ma Hầu sau lưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đợi cơ hội đánh lén, động tác mềm mại mà thong dong.
- Vong Tình Đảo.
- Vong Tình Đảo cũng tới...
- Vị kia chính Lão tổ tông Vong Tình Đảo Ngô Phi sao?
Các đệ tử có mặt càng thêm hưng phấn, chăm chú nhìn người của những Thánh địa hiện thân, đối với bất kỳ người nào đều rất tự tin.
Đặc biệt hiện tại yêu vật ma đại đã ra hết, đại thế nghiền ép.
- Ào ào ào...
Tiêng kêu vui mừng của bọn họ còn chưa dứt, nơi xa phía đông, lại có mây đen bị phá tan, lộ ra một đại quân chiến giáp rõ ràng.
Trước mỗi đại quân đều có mấy vị lão tu khí cơ hoành cuồng, bên người có chiến kỳ rất lớn, có chữ "Vương", có chữ "Lục", có chữ "Tần", bất kỳ khí phách bên nào đều không thua gì đại đạo thống hiện tại, mà đại quân có nhiều thế lực liên hợp, như vậy lai lịch của những thế lực này cũng không khó suy đoán, chính các thế gia Trung Châu suất binh chạy tới.
Quan hệ giữa Thanh Dương Tông và các thế gia Trung Châu trước giờ có chút lúng túng, không tốt cũng không xấu, hiện tại chúng đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, trong lòng vô cùng háo hức,nhưng nhìn rõ không khỏi thất vọng.
Các thế gia Trung Châu từ trước đến giờ lấy Đông Hoàng Sơn dẫn đầu.
Bọn họ nhìn thấy các thế gia Trung Châu chạy tới, nhưng không nhìn thấy Đạo chủ Đông Hoàng Sơn hiện thân.
Đáng tiếc, trận chiến cuối cùng này lại không nhìn thấy vị Đại Thánh Nhân đứng đầu Thập Tông Tiên đạo ra tay.
- Lần này, Tiên đạo các ngươi muốn cá chết lưới rách sao?
Hiển nhiên các thế lực Tiên đạo một phương chạy tới càng ngày càng nhiều, đại quân Ma địa cũng có vô số người điên cuồng hét lên, một người trong đó có đến ba đầu, mỗi đầu có một mặt, hoặc mừng hoặc giận hoặc bi. Hiện tại ba đầu đồng thời điên cuồng hét lên, ngồi bên trên một chiếc bạch cốt chiến xa, ma tức lay động không ngừng, chạy thẳng về phía trước, trên người có sáu cánh tay, mỗi tay nắm một Ma bảo màu đen, đồng thời chém về phía sau lưng Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đang đấu với Độc Giác Ma Hầu, muốn nhân cơ hội trừ khử cường địch.
Chương 1950 Thiên hạ chỗ nào cũng là kiếm (1)
- Đâu chỉ là Tiên đạo...
Nhưng lúc sáu Ma bảo của Ma Hầu này chém xuống người Lục Thanh quan thì có một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
- Bạch!
Hầu như cùng lúc đó, một vệt ánh sáng màu máu xẹt qua, ba đầu trên cổ Ma Hầu trong chốc lát đồng thời bay lên.
Mà sau lưng Ma Hầu ba đầu lại xuất hiện một người có vóc dáng cực kỳ cao lớn, thoạt nhìn cũng không biết bao nhiêu tuổi, cao khoảng mười trượng, tay phải nâng một thanh đại đao màu đen, tay trái lại ôm một lọ hoa trong ngực. Trên người bắp thịt cuồn cuộn như đồng, thân hình khẽ động, có vô số Hồng Liên hỏa diễm như ẩn như hiện thiêu đốt hư không.
- Lẽ nào là...
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy người này, đều nghĩ đến một truyền thuyết, trong lòng vô cùng kích động.
Nhưng không chờ bọn họ nói ra tiếng, phía tây trong hư không chậm rãi xuất hiện một nhánh đại quân khổng lồ quỷ dị, số lượng không nhiều, khoảng chừng hơn trăm người, nhưng hơn trăm chiến sĩ, mỗi người đều trầm mặc như tượng. Trong tay bọn họ cầm các loại Ma bảo quỷ dị, cho người một loại uy nghiêm đáng sợ, ở nơi đó chậm rãi đi về phía trước, mơ hồ nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ có vô tận huyết khí và Ma khí, đan dệt quấn quanh, như một con Ma thú biến ảo liên tục.
Phía trước đại quân có một lão đầu nhi thon gầy, tay cầm điếu thuốc lá, cười híp mắt hút một hơi.
Chậm rãi phun ra vòng khói, miệng chỉ còn hai, ba chiếc răng cười nói:
- Cá sẽ chết, nhưng lưới không rách.
- Thiên Ma tôn Đại Tự Tại?
- ... Là Thiên Ma quân đến rồi?
Nhìn thấy một nhánh đại quân quỷ tà đến cực điểm xuất hiện, đệ tử Thanh Dương Tông lại vui sướng.
Đối với đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, bất kỳ đại quân nào xuất hiện cũng không vui mừng bằng nhìn thấy đại quân ma đạo xuất hiện, không phải nguyên nhân gì khác, đây vốn là một thế lực huyền thoại và bí ẩn nhất trên Thiên Nguyên đại lục.
Trong ba ngàn năm không ngừng chinh chiến cùng Ma Ngẫu và Thần tộc, một nhánh Thiên Ma quân này đã lập xuống không biết bao nhiêu công lao, bọn họ thường đột nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó giống như sát thủ, thẳng thắn dứt khoát, giết người rồi bỏ đi, nhưng khi bọn họ giết người, thường thường đều là người mấu chốt của thế cuộc. Hơn nữa, trong ba ngàn năm, bọn họ ra tay vô số lần, hầu như chưa từng thất thủ, lâu dần, một nhánh đại quân thần bí này đã trở thành truyền thuyết trong lòng tu sĩ Thiên Nguyên.
Đối với Thanh Dương Tông mà nói, một nhánh ma quân càng là truyền kỳ, bởi vì đã từng mấy lần, lúc Thanh Dương Tông gặp phải nguy hiểm, được một nhánh ma quân này giúp đỡ, cũng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng ma quân đã giúp Thanh Dương mấy lần là thật, vì thế trong lòng đệ tử Thanh Dương Tông càng thêm thân cận với nhánh ma quân, trong lòng tin tưởng không thể tả, lúc này nhìn thấy, vui mừng là chuyện tất nhiên.
- Lần này Tiên Minh thật sự quyết tâm...
Mà nhìn thấy một nhánh ma quân xuất hiện, lúc đầu Thập Hầu Ma địa cùng vô số người sinh ra hàn ý trong lòng.
Mới vừa rồi còn mãnh liệt xuất ra đại quân, bây giờ lại như rùa rụt cổ.
Nhưng việc đã đến nước này, từ xa còn đang có đại quân xuất hiện khắp nơi, xông thẳng về phía trước.
Vô số nho sinh chân đạp tường vân, ngự không mà đến, đi trước là một lão mặc áo bào trắng, có khuôn mặt già nua, tóc bạc trắng, trên mặt mang theo vẻ tiêu dao tự tại, chúng tu đều nhận ra, đây là Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên, vốn là thư sinh, rất ít khi tự mình giao thủ đấu pháp cùng người khác, nhưng bây giờ, lại chạy tới, đích thân dẫn dắt các bộ thư sinh đại chiến cùng ma quân.
Có một nhánh người mặc thiết giáp, mỗi người nắm giữ một pháp bảo lợi hại, đây là tu sĩ Lôi Châu.
Có pháp chu được điều khiển, xung quanh hơi nước ngập trời, như tu sĩ từ trong biển xuất hiện, đây là người đến từ Đông Hải.
Thậm chí có một nhánh Yêu quân lúc này chạy tới, đây là số lượng Yêu vực phái người lại đây.
...
...
Cuối cùng xuất hiện trong hư không hơn mười lão giả mặc áo bào tay áo rộng, những lão giả này, nhìn giống như Tán Tiên, không thống lĩnh đại quân nhưng cũng mang theo một khí thế vô hình, bọn họ xuất hiện cuối cùng, trực tiếp đạp chân lên hư không đi về phía trước. Các thế lực phía trước, nhanh chóng tránh ra một con đường, dường như ai cũn tán thành bọn họ có tư cách nói chuyện cùng Ma địa, nguyên nhân rất đơn giản, những lão giả này chính là những người già nhất Tiên Minh, Thánh Nhân thực lực mạnh nhất.
Tình hình trong thiên hạ đã sớm biến đổi, Tiên Minh cũng không còn là Tiên Minh lúc trước.
Tiên Minh lúc trước giám thị thiên hạ, thống lĩnh nhân gian, nhưng sau đó, thế lực nhân gian tăng mạnh, thế cuộc quá loạn, Tiên Minh mất thế, mà Tiên Minh cũng không cố đoạt lại cái gì, ngược lại vì lợi ích của nhân thế, đặt mình vào vị trí liên lạc và phối hợp.
Kể từ đó lực lượng Tiên Minh tự nhiên cũng giảm nhiều nhưng tầm quan trọng lại càng tăng cao.
Bây giờ Đại Thánh Nhân Tiên Minh là ông lão mặc quần áo rách rưới nhưng vẫn tự tin cười thật lớn, trong tay lười biếng cầm một cây gậy màu xanh, chậm rãi chen chúc trong chúng tu đi tới trước đại quân.
- Ngay cả lão ô quy đều tới được.
Nhìn Tiên Minh Đại Thánh Nhân, tiếng nói âm u từ sau lưng ma vật vang lên.
- Nhìn dáng dấp, lần này Tiên đạo thật muốn cùng chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương.