-
Chương 1931-1935
Chương 1931 Người yếu mới cần lựa chọn (1)
- Các vị bạn cũ, đến lúc các ngươi trở về vị trí cũ rồi!
Ánh mắt Phương Nguyên nhìn pháp chu ở phía xa, nhẹ nhàng lên tiếng, tiếng nói vang vọng trong vùng hư không, có một loại đạo uẩn nào đó.
- Lúc trước các ngươi dung túng Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông, gây ra mối họa lớn như vậy, sau vô số năm, trong lòng các ngươi cũng mang hổ thẹn, một lòng muốn chuộc tội, mà bây giờ, ta cho các ngươi một cơ hội chuộc tội, cũng xem như không phụ lòng các ngươi canh gác.
Vừa nói chuyện, tiên triện kia đã dịu dàng lay động, bay về phía thần môn.
- Vèo!
Một cái tiên triện trực tiếp kề sát thần môn, kích phát Tiên khí vô hình hóa thành hình dạng Bạch Hổ, nhào về phía thần môn, xé một vài ma vật thậm chí Thiên Ma đến gần thần môn thành mảnh vụn.
Mèo trắng có vẻ cực kỳ già nua, vào lúc này bỗng nhiên từ pháp chu nhảy xuống, đi đứng có chút run rẩy nhưng vô cùng kiên định, hàm răng cắn chặt, đạp trên phiến hư không vỡ nát, từng bước từng bước, xuyên qua vô số ma vật hung hiểm, vọt tới trước thần môn, thân hình nhảy lên thật cao, chạm vào bóng mờ Bạch Hổ trên thần môn.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ già nua trên người mèo trắng bỗng nhiên tiêu hết, thân hình khanh khách vang vọng, lại hóa thành một con Bạch Hổ cực lớn thân dài bảy thước, rít lên một tiếng, hung uy khuấy động, không biết bao nhiêu ma vật xung quanh bị tiếng hống của nó chấn động đến nát bấy.
- Miêu huynh, chúc mừng ngươi quay về với thần vị!
Từ xa Phương Nguyên nhìn mèo trắng hóa thành Bạch Hổ, trước thần môn tung hoành vồ giết, nhẹ giọng nói nhỏ.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía pháp chu nói:
- Ma Ngang huynh đệ, đến ngươi!
Nói xong lời này, tay trái hắn chỉ ra, một cái tiên triện khác bay ra ngoài.
Đó là tiên triện biến thành Đạo Nguyên Chân Giải, cũng tức là tiên triện năm đó Giao Long để lại.
Giao Long đã sớm chờ đến không thể kiềm chế nổi, "Vèo" một tiếng nhảy ra ngoài, cực kỳ vui mừng phóng về phía thần môn.
Dung hợp hai cái tiên triện vào thần môn, lúc này đã tiên uy lẫm lẫm, không thể giống nhau.
. . .
. . .
Tiên triện mèo trắng tiến vào thần môn, uy tiên triện đè ép lên thần môn, mà thần môn vốn là một thế giới biến thành, bên trong có bổn nguyên vô tận của thế giới, rồi nên bù đắp cho cái tiên triện kia, làm cho tiên triện mèo trắng vốn đã tàn tạ được tẩm bổ, hợp làm một với thế giới, thân thể mèo trắng khô cạn, trong phút chốc tăng lên cực lớn.
Nó hóa thành Bạch Hổ, trấn thủ một bên thần môn này.
Sau đó lại đến Thanh long.
Tiên triện của Thanh Long vẫn còn hoàn chỉnh hơn của mèo trắng, chỉ bị vứt bỏ mà thôi.
Sau khi Phương Nguyên ngộ Đạo Nguyên Chân Giải cũng hiểu được một cái tiên triện này có quan hệ với Thanh Long, đương nhiên muốn trả một cái tiên triện lại cho Thanh Long, cũng phóng tiên triện lên thần môn kết cấu cùng bổn nguyên của thế giới.
Thanh Long chờ đợi đã lâu, liền phi thân đến, nhào ra một long ảnh kết hợp cùng tiên triện.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên nó phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, dường như muốn phun hờn dỗi tích tụ trong trái tim ba ngàn năm ra hoàn toàn, thân thể nó lúc này cũng kéo dài vô tận, gân cốt cuồn cuộn, sấm sét quấn quanh người, trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có máu thịt vỡ toang, miễn cưỡng mọc ra hai sừng trắng, còn dính máu tươi, dữ tợn vô cùng. . .
- Xoẹt. . .
Giao Long, bây giờ là một con Thần Long chân chính, xoay người vung một trảo đã xé Hắc Ám ma vật thành mảnh vỡ, mắt thường có thể thấy gợn sóng trong hư không chìm nổi, từng mảnh từng mảnh lay động mở ra, xé hư không thành từng mảnh.
Cùng Bạch Hổ bên trái cố thủ, nhìn chằm chằm một vùng hư không trước mắt.
Ánh mắt như thực chất, ngăn cản phần lớn Hắc Ám ma vật xông về phía trước.
Bạch Hổ bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn nó như đang muốn hỏi cảm giác tìm được trí nhớ thế nào?
- Không tự tại bằng lúc không nhớ rõ tất cả mọi chuyện.
Thanh Long trầm thấp trả lời.
- Có điều tốt xấu gì bây giờ cũng biết tâm mình đặt nơi nào.
. . .
Từ xa nhìn hai người tiên uy vô tận, đóng giữ một phương, trong lòng Phương Nguyên càng thêm kiên định.
Hồng Mông đế trì năm đó, nghiêm trọng đến thế nào?
Có thể nói đó là căn cơ Đế thị nhất mạch, cũng xem như là căn cơ của toàn bộ đại Tiên giới.
Mà trông Đế Trì chính tứ đại Thần Vệ.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy, tứ đại sinh linh bọn họ tồn tại cảnh giới cực cao.
Lần nữa vung tay lên, thậm chí có thể đối kháng chính diện với Tiên đế.
Trách nhiệm của bọn họ là trông coi Đế Trì, chỉ cần bốn người bọn họ đồng ý liền có thể ngăn cản bất cứ người nào tiếp cận Đế Trì, bao gồm cả Tiên đế. Mà bốn người bọn họ sau khi đại phá diệt đến, trong lòng vẫn mang hổ thẹn.
Bốn người bọn họ đều biết, năm đó nếu không phải bọn họ dung túng trong trận chiến đó sẽ không có sự phá diệt.
Nhưng tứ đại Thần Vệ cường đại không hoàn toàn nhờ tu vi và thực lực mà còn vì cái tiên triện của bọn họ.
Đó là Đế thị nhất mạch đời đời tế luyện, tiên triện đại diện cho tín nhiệm cao nhất của bọn họ.
Tiên triện mạnh mẽ ở một trình độ nào đó không thua gì các loại Tiên bảo của Đế thị nhất mạch.
Có điều phá diệt đến hủy diệt ba mươi ba tầng trời, mệnh tứ đại Thần Vệ nhiều thăng trầm, tứ đại tiên triện cũng có các kết cục khác biệt, nhưng bây giờ, khi Đế Hư và Phương Nguyên hoàn toàn lộ ra mục đích của chính mình, Phương Nguyên cũng làm được tới bước cuối cùng.
Chương 1932 Người yếu mới cần lựa chọn (2)
Hắn lấy Đạo Nguyên Chân Giải bên trong kinh văn, luyện vào thế giới của hắn, hóa ra một phiến thần môn.
Một phiến thần môn đứng trong hư không, che trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Không phá thần môn này thì không thể tiếp cận Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
So với Hắc Ám ma tức tràn ngập ba mươi ba tầng trời thì thần môn này dù thế nào cũng không quá kiên cố.
Vì vậy Phương Nguyên cần tìm kiếm mấy tên hộ vệ, không có hộ vệ nào thích hợp hơn tứ đại Thần Vệ năm đó.
. . .
. . .
- Vù ~~~
Hai đại Thần Vệ trở về vị trí cũ, đã làm cho sức mạnh Phương Nguyên bày xuống một phiến thần môn tăng mạnh, như một ngọn đèn sáng trên hư không trong bóng đêm vô tận, tỏa ra kim quang chói mắt xé nát bóng tối vô biên, cũng bức lui Hắc Ám ma vật như thủy triều xông đến. Trong hư không, vẫn có tiếng tụng kinh như ẩn như hiện, như nước thủy triều lên xuống, khuấy động vũ trụ bốn phương, quét sạch khoảng không vô tận.
Nhưng ở nơi xa xôi hơn, có Hắc Ám ma tức mạnh mẽ hơn gào thét mà đến, sức mạnh chồng chất tích tụ uy lực mãnh liệt, muốn xông lên phá vỡ thần môn này, như một cuộc chiến nửa vời, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cũng không ai biết kết cục cuối cùng sẽ thế nào.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên đã đến bên cạnh Lạc Phi Linh.
Hắn nhìn Lạc Phi Linh, đáy mắt vô cùng bình tĩnh và đôn hậu, đưa tay vuốt tóc Lạc Phi Linh, thấp giọng nói:
- Lạc sư muội, từ nhỏ ngươi đã có huyết mạch đặc thù, luyện hóa Chu Tước tiên triện, vì thế muội mới có thể trấn áp chỗ hỗng một phương thiên nhân, lấy thân ngăn cản đại kiếp nạn, cũng vì muội quan trọng như vậy, nên càng gần đến đại kiếp nạn hàng lâm, muội chịu đựng áp lực cũng càng lớn, lúc sức mạnh bên trong tiên triện tiêu hao hết, cũng là lúc muội không thể nào chịu đựng được, khi đó muội sợ ta lo lắng, lấy tiên triện hóa ra Chân Linh làm bạn với ta, nói cười như trước, vẫn không muốn nói chân tướng cho ta, vì lo lắng ta biết được chân tướng, không cứu được muội nên phá huỷ đạo tâm sao?
Khóe miệng Lạc Phi Linh giật giật, tựa như không biết nên giải thích như thế nào.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Ta sẽ không để muội rời đi lần thứ hai!
Lạc Phi Linh nhỏ giọng nói:
- Ta. . . Chúng ta đều không ở trong một thế giới.
Nghe câu nói này, Phương Nguyên ngớ ngẩn.
Sau đó hắn liền nở nụ cười, bàn tay nghiêng lật, che trên đỉnh đầu Lạc Phi Linh.
Khi bàn tay hắn giơ lên, trong lòng bàn tay đã ẩn giấu một cái tiên triện màu đỏ tươi, mờ mịt bất định, biến ảo vạn thiên.
Phương Nguyên nắm tiên triện trong lòng bàn tay, tâm thần cảm ứng, như có chút lĩnh ngộ, rồi sau đó bỗng nhiên giơ tay lên xé một cái, trong hư không tiếng ầm ầm vang vọng, mắt thường có thể thấy, trong hư không lại miễn cưỡng xuất hiện một đường kẽ nứt cực lớn.
Phía kẽ nứt còn có thể nhìn thấy một Lạc Phi Linh khác, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng ngồi trên đám mây hóa thành ghế dài mềm mại, sau lưng là thần môn đồng tàn khuyết, bên người bày đặt những con rối, mỗi một còn đều có dáng dấp của Phương Nguyên, có con vẻ mặt thành thật, đang đọc Đạo kinh, có con vẻ mặt tái nhợt, tay nắm một thanh thiết kiếm, có con ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi thưởng thức trà. . .
Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn Phương Nguyên bên kia kẽ nứt, miệng há hốc đến quên nhắm lại.
Phương Nguyên nhìn nàng nói:
- Hiện tại chúng ta đã ở trong một thế giới.
. . .
. . .
Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên đã lâu, tựa như muốn nói lời gì đó thật dí dỏm, nhưng không thể thốt ra được.
Qua một lát, bỗng nhiên nàng mới bật cười, đưa tay cuốn một cái, cất đi những con rối xung quanh, sau đó đưa tay ra.
Phương Nguyên chú ý, trong những con rối kia, còn có một con có dáng dấp hắn bị ngươi ta đánh sưng mặt sưng mũi, hai tay nắm thật chặt, vẻ mặt vô cùng căm ghét, cười khổ một tiếng nói:
- Ta từng có dáng vẻ bị người ta bắt nạt qua sao?
Lạc Phi Linh liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Mới vừa vào Thanh Dương Tông thì huynh còn hận đời hơn cái này nhiều.
Phương Nguyên cười lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, chỉ ôm nàng, trở lại trước thần môn.
Giơ tay lên, tiên triện Chu Tước trong lòng bàn tay liền bay về phía thần môn.
Tiên quang phun trào, đạo uẩn vô tận, khi tiên triện rơi vào trên thần môn, thần môn bên trong thế giới bổn nguyên vô tận cũng bắt đầu liên tục truyền vào trên cái tiên triện này, làm cho tiên triện tàn tạ như đổ nát, dần dần bắt đầu tỏa ra sinh cơ.
Không biết ôn dưỡng bao lâu, chợt có một bóng mờ Chu Tước, từ trước cửa hiển hoá ra ngoài, bóng kia như thật như ảo, thoạt nhìn như bóng của Chu Tước nhưng mơ hồ lại có bóng của Lạc Phi Linh, hai bóng biến hóa bất định, cuối cùng bắt đầu dung hợp.
Bóng Chu Tước biến mất, bóng Lạc Phi Linh đang dần dần bắt đầu ngưng tụ.
Mà vào lúc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng đang dần trở nên hòa hoãn, có chút sinh cơ.
- Lạc sư muội, từ nay về sau, muội không thể nào rời khỏi ta được.
Phương Nguyên nhìn Lạc Phi Linh, nhẹ giọng nói.
- Mệnh phù đều ở trong tay huynh, đương nhiên không thể rời đi rồi. . .
Cho đến lúc này, Lạc Phi Linh mới từ trong thế giới bị Phương Nguyên xé rách khiếp sợ tỉnh táo lại, trên người có sinh cơ, cũng có tâm tình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, con ngươi vội vã xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên bĩu môi nói:
Chương 1933 Mài kiếm một chút (1)
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi phế bỏ khí lực lớn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy là vì cứu vớt Thiên Nguyên hay cưới lão bà?
Phương Nguyên mặt không chút cảm xúc nói:
- Người yếu mới cần lựa chọn, ta không cần!
- Còn thiếu một cái tiên triện. . .
Lạc Phi Linh và Phương Nguyên dắt tay đi vào vùng thế giới này, nhìn về phía thần môn kia.
Có ba cái tiên triện gia trì, thần môn như trở thành một đoàn mây vàng trong bóng đêm vô tận, từng tia ánh vàng đan xen vào nhau, lăn lộn, Hắc Ám ma tức liên tục dâng tới đến buộc phải lui trở lại. Hắc Ám ma tức cuồng bạo không ai địch nổi trước đó rốt cục cũng có sức mạnh đối kháng lại nó, mở ra một khoảng không cực nhỏ không có Hắc Ám ma tức chiếm lĩnh, đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có.
Nhưng Lạc Phi Linh vẫn thấy vấn đề, nàng quay đầu nói với Phương Nguyên.
- Đã có!
Phương Nguyên nói, tay trái nhẹ nhàng mở ra.
Trong lòng bàn tay của hắn có một chùm quang hoa, tỏa ra từng tia linh huy.
Lạc Phi Linh nhìn chùm quang hoa này, cảm thấy hết sức quen thuộc.
Phương Nguyên cười nói:
- Lão nhân kia tính toán không chút sai sót, nên đã sớm đưa nó cho ta!
Nghe Phương Nguyên nói, Lạc Phi Linh nghĩ ngay đến lão Quy ngủ say bên trong Nam Hải không chịu thức dậy, lúc trước nàng và Phương Nguyên đã giúp lão Quy thức giấc, trong lúc vô tình kết làm một đoạn nhân quả, lão Quy đã từng truyền thụ cho nàng và Phương Nguyên một đoàn tiên thức, tuy nàng cũng có được nhưng vẫn không quá coi trọng, mà Phương Nguyên lại sử dụng đoàn tiên thức này, chăm chỉ nghiên cứu nó.
Một chùm quang hoa này khá giống tiên đoàn tiên thức kia.
- Nó đến thời điểm thức tỉnh rồi sao?
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, nguyện vọng đạt thành có chút hưng phấn.
- Vẫn chưa.
Phương Nguyên cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Đến thời điểm mấu chốt nhất định sẽ thức tỉnh!
Vừa nói chuyện, pháp lực từ lòng bàn tay hắn biến hóa, dần dần làm cho chùm quang hoa kia biến trở về dáng dấp nguyên bản của nó.
Đó cũng là một cái tiên triện, so với tiên triện của mèo trắng, Giao Long và Lạc Phi Linh thì càng hoàn chỉnh hơn.
Đây là cái tiên triện duy nhất Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn thấy không bị tổn thương.
Lạc Phi Linh nhìn cái tiên triện này, trái tim đập liên hồi.
- Hiện tại không phải là thời điểm mấu chốt sao?
- Còn chưa phải.
Phương Nguyên lắc đầu:
- Thời điểm mấu chốt nhất, chính là hóa giải ma. . .
- Hiện tại dù ngươi có làm nhiều hơn cũng không cách nào hóa giải ma tức, nên vĩnh viễn không thể thắng được.
Không đợi Phương Nguyên nói xong, tiếng nói của Đế Hư trong hư không xa xôi vang lên, trong tiếng nói kia vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, hắn tự mình nhấc lên làn sóng ma tức vô tận, mạnh mẽ trước nay chưa từng có cuốn tới, ma tức lần này hắn cố ý phát ra, nhấc lên ma tức cường đại nhất cuốn về phía thần môn, mục đích là để thăm dò.
Hắn muốn thăm dò xem một phiến thần môn Phương Nguyên tạo nên có vững chắc hay không.
- Ngươi nói rất đúng!
Phương Nguyên nghe Đế Hư nói lại tán thành một cách kỳ lạ.
Hắn bình tĩnh quay người đi, tay trái khẽ giương lên, cái tiên triện cuối cùng liền bay về phía thần môn.
Trong khoảnh khắc ấy, kim quang trên thần môn vô cùng chói lọi, như ánh mặt trời tỏa sáng.
Hắc Ám ma tức vô tận vọt tới trước mặt, lại bị kim quang chói lọi xé nát, tan vỡ như băng tuyết gặp phải núi lửa.
Trong vùng kim quang rực rỡ này, thân hình Phương Nguyên hiện lên cực kỳ cao lớn.
Hắn đứng trước cửa, mắt lạnh nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mấu chốt thật sự ở chỗ hóa giải ma tức, cho dù ta cũng không cách nào hóa giải ma tức, chỉ tạm thời ngăn cản, nhưng ngoại trừ hóa giải ma tức, ít nhất còn có một việc ta có thể thử xem. . .
Thân hình hắn bỗng nhiên vọt vào trong ma tức vô tận, tiếng nói ổn định như trước.
- Đó chính là giết ngươi trước.
Tiếng nói chưa rơi dứt, thân hình hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Trong Hắc Ám ma tức vô tận có thể nhìn thấy một tia hoa ngân xuất hiện, góc nhọn ẩn hiện xông thẳng về nơi nào đó.
Thân hình của Đế Hư như có mặt khắp nơi.
Bất cứ nơi nào có Hắc Ám ma tức nơi đó hắn có thể ẩn thân.
Nhưng trong khoảnh khắc, tia hoa ngân kia vọt tới bùng nổ ra thần uy vô tận.
Ầm!
Chân thân của Đế Hư vừa vặn bị vết cắt này chỉ vào, lấy năng lực thiên biến vạn hóa như Thiên Ma của hắn, vào lúc này cũng không kịp tránh né, nhanh chóng bị đòn đánh này ép đi ra, vừa kinh sợ vừa tức giận, hai tay giơ lên cao, ma tức vô cùng kích động, như một tấm khiên cực lớn xoay tròn không ngớt, khiến những ngôi sao quanh hắn đều xoay tròn.
Cuối tia hoa ngân này, mặt Phương Nguyên không hề cảm xúc, một quyền đánh xuống.
Cú đấm này ẩn giấu đạo uẩn vô hình, ám hợp thiên địa đại đạo.
Chỉ một quyền đơn giản đã thể hiện sức mạnh đỉnh cao mà con người có thể đạt được.
Rầm!
Cú đấm này đánh vào tấm khiên trước người Đế Hư, cú đánh trực diện khiến tấm khiên vỡ nát, đồng thời xuất hiện vô số ngôi sao, ma tức cuồn cuộn như bị ma long khuấy động, bùng nổ ra gió xoáy vô tận, lay động chạy về khắp mọi nơi.
- Ngươi. . .
Đế Hư làm là sinh linh Hồng Mông đầu tiên xưa nay chưa từng gặp qua đối thủ.
Dù nhiều lần gặp khó khăn hắn vẫn tấn công về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên bị ép phải phòng thủ.
Nhưng lần này lại khác, Phương Nguyên chủ động tấn công hắn.
Chương 1934 Mài kiếm một chút (2)
Cảnh tượng này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, thậm chí có chút uất ức.
- Sinh linh ngu ngốc, sao dám hung hăng ngang ngược như vậy?
Ngay lập tức thân hình hắn lập tức lùi ra xa mấy vạn dặm mới ngừng lại, trong lòng bực bội, lớn tiếng rống to.
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn tiên quang lay động, tế lên hai đại Tiên bảo.
Hai đại tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ Cổ Thụ đồng thời gia trì trên người hắn, làm cho khí cơ trên người hắn tăng vọt, cộng với một loại ma tức tinh túy nào đó từ Hắc Ám ma tức xung quanh không ngừng hút vào trong người hắn, khiến cả người hắn như biến thành một thế giới hoàn vũ duy nhất, dường như cũng trở thành hạt nhân của Hắc Ám ma tức hiện hữu.
Loại sức mạnh này, hầu như đã vượt qua cực hạn vốn có.
Nói cách khác, một mình hắn bây giờ đại biểu cho một bộ tộc.
Hiện tại tất cả sức mạnh đều ngưng tụ một chỗ, đâm thủng thiên địa trong gầm trời này, trấn áp về phía Phương Nguyên.
- Thiên địa đều nắm chắc, ta tự thành Huyền Hoàng!
Mà đối mặt với sức mạnh siêu thoát kia, lúc này Phương Nguyên cắn chặt hàm răng.
Khi hắn tâm niệm, bên trong đất trời đều là tiếng nói của hắn.
Đó cũng không phải là hắn lên tiếng nói chuyện, mà bởi vì thần thức của hắn quá mạnh, rung động hư không tạo thành một loại tiếng nói.
Khi âm thanh này vang lên, tay áo lớn vẫy một cái, Huyền Hoàng khí bên người cuồn cuộn không dứt.
Huyền Hoàng khí vô tận, từng tầng chồng chất lên nhau, như một thế giới hư ảo.
Giống như ba mươi ba tầng trời!
Nhưng không phải ba mươi ba tầng trời rách nát hoang vu như hiện tại.
Huyền Hoàng khí diễn hóa ra thế giới, đó là một nơi sinh cơ bừng bừng, cao nhân vô số, thế giới có đạo thống và đạo uẩn, vô cùng phồn hoa, uy trấn trong vùng trời, có thể nói là ba mươi ba tầng trời duy nhất trong vũ trụ, không ai địch nổi.
Một loại nguyện cảnh như vậy hiện ra.
Mà tu vi của Phương Nguyên cũng có khả năng đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Trước đó, hắn một thân một mình, ngồi xếp bằng trong hư không, nghịch đẩy ba mươi ba tầng trời, từ lâu không biết thôi diễn ra bao nhiêu thiên số, bây giờ những thiên số này đều hóa vào tu luyện Huyền Hoàng nhất mạch, biến ảo ba mươi ba tầng trời phồn hoa, đây đã từng là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, cũng đại diện cho thời điểm Nhân tộc cường đại nhất, hơn nữa là đại diện cho đạo tâm cường đại của Phương Nguyên.
- Ngươi là sinh linh đầu tiên sinh ra trong bóng tối, ta cũng là người mạnh nhất Nhân tộc.
Thân hình Phương Nguyên ở trước ba mươi ba tầng trời do Huyền Hoàng khí hóa thành, lẳng lặng nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ ngươi có ma tức vô tận, ta có thần quan bất động, ngươi không lấy được Lục Đạo Luân Hồi đại trận, ta cũng không đánh lùi được ma tức, trở thành cục diện bế tắc, đã như vậy, chẳng bằng chúng ta đều bỏ qua ngoại lực, đường đường chính chính chiến đấu một trận, thế nào?
- Chỉ dựa vào ngươi?
Nghe Phương Nguyên nói, Đế Hư vô cùng tức giận, gằn giọng mà nói.
- Không phải dựa vào ta, mà bản lĩnh của ta.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, sau đó đột nhiên bước ra một bước, hồng triều bên người tăng vọt, ầm ầm mà ra.
Nói thì nói vậy nhưng hắn không có dự định cho Đế Hư cơ hội lựa chọn, trực tiếp ra tay, thân hình nhanh chóng tự do qua lại trong hư không, dù là võ pháp, thần thông, pháp tắc hay sức mạnh thiên địa, vào lúc này dường như cũng không phân biệt, giơ tay nhấc chân đều là ám hợp đại đạo, vị trí đến, là thần thông tinh diệu, thích làm gì thì làm, ám hợp đại đạo vô tận.
Đế Hư bây giờ ẩn chân thân trong Hắc Ám ma tức, biến hóa vô cùng, Phương Nguyên bây giờ ở khắp mọi nơi, lần này hai người giao thủ, tấn công và phòng thủ đã nghịch chuyển, lúc đầu Đế Hư là người tấn công, bây giờ thành người chịu đòn.
Đến cảnh giới bọn họ cỡ này, các loại phép thuật thần thông, võ pháp đạo pháp, hầu như đều không có tác dụng, bởi vì hai bên đều triển khai biến hóa cùng cực, không có kẽ hở, vì thế đại chiến này vốn chính là gốc gác và khí phách cuộc tranh tài. . .
Một người là sinh linh Hồng Mông sơ khai, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Gốc gác của mỗi người lúc này cũng khó phân thắng bại.
- Cho dù thần thông của ngươi tinh diệu, cũng thất bại như trước.
Một trận đại chiến trải qua mấy ngày, Đế Hư vẫn đang đợi.
Hắn chờ đợi thời khắc pháp lực Phương Nguyên tiêu hao sạch sẽ.
Hắn và Phương Nguyên ngang tài ngang sức, rất khó phân ra thắng bại, mà hắn sai khiến những Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông đến giúp đỡ, cũng không có ý nghĩa, bởi vì như vậy, rất nhanh Phương Nguyên sẽ thể trốn vào trong thần quan, tránh né không chiến, vì thế hắn đành phải dựa vào sức mạnh của bản thân, đường đường chính chính đánh tan Phương Nguyên cướp đoạt thần quan.
Nhưng không nghĩ một trận đại chiến kéo dài mấy ngày, pháp lực của Phương Nguyên vẫn quá dồi dào.
Cảnh này khiến trong lòng hắn bất an, rốt cục cũng không kiềm chế nổi.
Hắn âm thầm cắn chặt hàm răng!
- Quan Thiên Kính, đãng nghịch bình loạn!
Một tiếng gầm thét vang lên, hai tay Đế Hư rung rộng, kích động một tia kính quang.
Mà bây giờ, cách vùng thiên địa phá diệt cực xa, có một thiên gọi là Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên có Tiên Đế Cung, bây giờ vẫn là một vùng tiên phong gồ lên, gió thổi phất phơ, Đế Hư gầm thét một tiếng, kích động thần vật nào đó của vùng thế giới này.
Chương 1935 Người kia nở nụ cười (1)
Trong Tiên Đế Cung, bỗng nhiên tạo nên từng tầng tiên hoa, rồi sau đó tử khí vô tận tụ lại thành mây, ở trong đám mây kia có một phương bảo kính ngăn cách biển mây, bay lên giữa không trung, xoay chuyển ba lần, chụp định một phương.
- Vèo!
Trên mặt kính, bắt đầu có đạo uẩn ngưng tụ, tích trữ sức mạnh vô tận.
Toàn bộ Thái Hoàng Thiên tử khí mờ mịt, lúc này tiến vào bảo kính giống như cá voi hút nước.
Đợi đến khi bảo kính tích trữ sức mạnh đạt đến đỉnh điểm, bỗng nhiên mặt kính mới xuất hiện biến hóa.
Tiếng ầm ầm vang lên, một tia kính quang phá không mà đi.
Phảng phất là một kiếm, trực tiếp xuyên thấu thiên địa vô tận, chỉ về một phương.
Loại sức mạnh này vượt qua pháp tắc và thiên địa!
Đây vốn là sức mạnh Thiên Khiển.
- Hả?
Đang ác chiến với Đế Hư, lúc này bỗng nhiên Phương Nguyên ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía Thái Hoàng Thiên, cảm nhận được một loại sức mạnh và ý cảnh tuyệt diệt nào đó.
- Rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được!
Phương Nguyên nhìn Đế Hư mà nói.
Hắn có thể đoán được đây là sức mạnh gì.
Khi hắn vừa tiến vào đại Tiên giới thì suýt nữa chết dưới loại sức mạnh này, đó là sức mạnh Thiên Khiển.
Loại sức mạnh này đã từng hủy diệt chúng tu Côn Luân Sơn, lại xóa đi sự tồn tại của Thiên Nguyên Kiếm Si.
Đây là sức mạnh mạnh mẽ nhất mà Đế Hư nắm giữ, cũng là sức mạnh mạnh nhất lúc trước bộ tộc Tiên đế lưu lại, có điều tuy Quan Thiên Kính mạnh, nhưng cũng khó có thể nắm giữ, vì thế dù là Đế Hư, cũng sẽ không dễ dàng triển khai sức mạnh này.
Mà bây giờ, đánh mãi không xong, rốt cuộc Đế Hư vẫn lựa chọn vận dụng này cỗ sức mạnh này.
- Ngươi một mực chờ đợi vận dụng sức mạnh Thiên Khiển, ta cũng chờ đợi!
Dù cảm nhận được sức mạnh đột phá thiên địa vô tận mà đến, vào lúc này Phương Nguyên lại cực kỳ bình tĩnh.
- Kiếm mạnh nhất phải đợi đối thủ mạnh nhất để mài giũa.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Phương Nguyên thu tay lại, không lui về trong thần quan, mà lùi ra ngoài hư không mấy trăm dặm, đứng vững thân hình, tay phải bốc lên kiếm chỉ, điểm giữa mi tâm hắn, bên cạnh hắn, liền có Huyền Hoàng khí vô tận rút đi, như tản vào hư không, cả người hắn trở nên cô độc lạc lõng, mất đi tất cả phòng ngự, như tảng đá ngủ yên.
Trong thời khắc tịch diệt, lại có một luồng ánh kiếm hiện ra.
Đó là một luồng kiếm quang lóa mắt.
Trong một chốc ánh kiếm này xuất hiện, sinh linh Hồng Mông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này.
Dáng dấp của hắn là chột một mắt, thọt một chân, khuôn mặt thanh tú, từ trước đến giờ trầm mặc, hắn có trí nhớ của người Thiên Nguyên, nhưng cũng chẳng biết vì sao, trước sau khác xa những sinh linh Hồng Mông khác, những sinh linh Hồng Mông bình thường sẽ giả trang thành một tu sĩ Thiên Nguyên nào đó, mỗi động tác đều tuyệt vời, chỉ có hắn dù có làm gì cũng khác xa người lúc đầu.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy một kiếm này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm kia, giống như một người nghĩ đến những chuyện cũ đã qua, không thể động đậy.
- Tiền bối, ta đến thử kiếm thay ngươi.
Đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên thầm nói, sau đó ngẩng đầu lên.
Người đã từng mang một kiếm này tới người trong thiên hạ sớm đã không còn.
Người kia đã từng tiếp nhận sức mạnh của Thiên Khiển trong tình huống không công bằng, rồi sau đó tiêu vong.
Nói vậy trong lòng hắn cũng rất không cam lòng.
Vì thế Phương Nguyên dự định thay hắn chém ra một kiếm, mài kiếm một chút.
- Xèo. . .
Luồng ánh kiếm bên người Phương Nguyên ngưng tụ đến cực điểm, cũng óng ánh tới cực điểm, nơi xa trong hư không, cũng có một tia kính quang xuyên phá hư không vọt tới.
Tia kính quang kia cường đại không thể hình dung, chỗ nó đi qua tất cả mọi thứ đều bị xuyên thủng.
Đó là một loại sức mạnh tịch diệt đến cùng cực, có thể biến mất tất cả pháp tắc, thậm chí dẫn theo một loại sức mạnh sâu xa, làm cho người ta cảm giác được một tia kính quang này nhất định muốn tuyệt diệt tất cả.
Một tia kính quang đã xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới mà đến, sức mạnh lại càng ngưng tụ, phảng phất như có thể trực tiếp xuyên thủng ba mươi ba tầng trời, xóa bỏ tất cả các trở ngại trước mặt nó, kể cả sau khi làm chậm lại vô số lần, có thể nhìn thấy trước kính quang có vô số nham thạch và tàn tích, khi kính quang chạm vào liền bị chôn vùi, hóa thành một vùng hư vô.
Trong thời khắc nguy cấp, kính quang đến trước người Phương Nguyên.
Muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Bị kính quang này chỉ vào, thân thể như bị đóng băng.
Lên tới bích lạc xuống dưới hoàng tuyền, đi tới nơi nào, cũng không thể tránh được kính quang chỉ vào.
Sau đó, Phương Nguyên đón nhận một luồng ánh kiếm, mày lạnh hạ xuống.
Một đạo Tâm Ý Kiếm bên cạnh hắn mềm mại lóe lên, trực tiếp xông thẳng về phía tia kính quang kia.
Giống như sao chổi va chạm vào cột ánh sáng.
Trong lúc hư không đột nhiên trở nên yên tĩnh, rất nhanh hư không vô tận sụp xuống, tất cả mảnh vỡ ngôi sao, pháp tắc thế giới tan vỡ, thậm chí Hắc Ám ma vật và Thiên Ma vô tận đều bị sức mạnh sụp xuống này hấp dẫn tiến vào, trong khoảnh khắc đó, bị nén đến vặn vẹo, tan ra thành quả cầu, tiếp đó sức mạnh trung tâm Hồng Hoang vô cùng vô tận nổ tung, xông ra bốn hướng.
Như pháo hoa cực lớn, tỏa ra ma tức vô tận.
Nơi pháo hoa đảo qua đều hủy diệt hết thẩy.
Dù là Đế Hư hay những người khác, lúc này pháo hoa đều chiếu sáng cả khuôn mặt.
- Các vị bạn cũ, đến lúc các ngươi trở về vị trí cũ rồi!
Ánh mắt Phương Nguyên nhìn pháp chu ở phía xa, nhẹ nhàng lên tiếng, tiếng nói vang vọng trong vùng hư không, có một loại đạo uẩn nào đó.
- Lúc trước các ngươi dung túng Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông, gây ra mối họa lớn như vậy, sau vô số năm, trong lòng các ngươi cũng mang hổ thẹn, một lòng muốn chuộc tội, mà bây giờ, ta cho các ngươi một cơ hội chuộc tội, cũng xem như không phụ lòng các ngươi canh gác.
Vừa nói chuyện, tiên triện kia đã dịu dàng lay động, bay về phía thần môn.
- Vèo!
Một cái tiên triện trực tiếp kề sát thần môn, kích phát Tiên khí vô hình hóa thành hình dạng Bạch Hổ, nhào về phía thần môn, xé một vài ma vật thậm chí Thiên Ma đến gần thần môn thành mảnh vụn.
Mèo trắng có vẻ cực kỳ già nua, vào lúc này bỗng nhiên từ pháp chu nhảy xuống, đi đứng có chút run rẩy nhưng vô cùng kiên định, hàm răng cắn chặt, đạp trên phiến hư không vỡ nát, từng bước từng bước, xuyên qua vô số ma vật hung hiểm, vọt tới trước thần môn, thân hình nhảy lên thật cao, chạm vào bóng mờ Bạch Hổ trên thần môn.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ già nua trên người mèo trắng bỗng nhiên tiêu hết, thân hình khanh khách vang vọng, lại hóa thành một con Bạch Hổ cực lớn thân dài bảy thước, rít lên một tiếng, hung uy khuấy động, không biết bao nhiêu ma vật xung quanh bị tiếng hống của nó chấn động đến nát bấy.
- Miêu huynh, chúc mừng ngươi quay về với thần vị!
Từ xa Phương Nguyên nhìn mèo trắng hóa thành Bạch Hổ, trước thần môn tung hoành vồ giết, nhẹ giọng nói nhỏ.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía pháp chu nói:
- Ma Ngang huynh đệ, đến ngươi!
Nói xong lời này, tay trái hắn chỉ ra, một cái tiên triện khác bay ra ngoài.
Đó là tiên triện biến thành Đạo Nguyên Chân Giải, cũng tức là tiên triện năm đó Giao Long để lại.
Giao Long đã sớm chờ đến không thể kiềm chế nổi, "Vèo" một tiếng nhảy ra ngoài, cực kỳ vui mừng phóng về phía thần môn.
Dung hợp hai cái tiên triện vào thần môn, lúc này đã tiên uy lẫm lẫm, không thể giống nhau.
. . .
. . .
Tiên triện mèo trắng tiến vào thần môn, uy tiên triện đè ép lên thần môn, mà thần môn vốn là một thế giới biến thành, bên trong có bổn nguyên vô tận của thế giới, rồi nên bù đắp cho cái tiên triện kia, làm cho tiên triện mèo trắng vốn đã tàn tạ được tẩm bổ, hợp làm một với thế giới, thân thể mèo trắng khô cạn, trong phút chốc tăng lên cực lớn.
Nó hóa thành Bạch Hổ, trấn thủ một bên thần môn này.
Sau đó lại đến Thanh long.
Tiên triện của Thanh Long vẫn còn hoàn chỉnh hơn của mèo trắng, chỉ bị vứt bỏ mà thôi.
Sau khi Phương Nguyên ngộ Đạo Nguyên Chân Giải cũng hiểu được một cái tiên triện này có quan hệ với Thanh Long, đương nhiên muốn trả một cái tiên triện lại cho Thanh Long, cũng phóng tiên triện lên thần môn kết cấu cùng bổn nguyên của thế giới.
Thanh Long chờ đợi đã lâu, liền phi thân đến, nhào ra một long ảnh kết hợp cùng tiên triện.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên nó phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, dường như muốn phun hờn dỗi tích tụ trong trái tim ba ngàn năm ra hoàn toàn, thân thể nó lúc này cũng kéo dài vô tận, gân cốt cuồn cuộn, sấm sét quấn quanh người, trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có máu thịt vỡ toang, miễn cưỡng mọc ra hai sừng trắng, còn dính máu tươi, dữ tợn vô cùng. . .
- Xoẹt. . .
Giao Long, bây giờ là một con Thần Long chân chính, xoay người vung một trảo đã xé Hắc Ám ma vật thành mảnh vỡ, mắt thường có thể thấy gợn sóng trong hư không chìm nổi, từng mảnh từng mảnh lay động mở ra, xé hư không thành từng mảnh.
Cùng Bạch Hổ bên trái cố thủ, nhìn chằm chằm một vùng hư không trước mắt.
Ánh mắt như thực chất, ngăn cản phần lớn Hắc Ám ma vật xông về phía trước.
Bạch Hổ bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn nó như đang muốn hỏi cảm giác tìm được trí nhớ thế nào?
- Không tự tại bằng lúc không nhớ rõ tất cả mọi chuyện.
Thanh Long trầm thấp trả lời.
- Có điều tốt xấu gì bây giờ cũng biết tâm mình đặt nơi nào.
. . .
Từ xa nhìn hai người tiên uy vô tận, đóng giữ một phương, trong lòng Phương Nguyên càng thêm kiên định.
Hồng Mông đế trì năm đó, nghiêm trọng đến thế nào?
Có thể nói đó là căn cơ Đế thị nhất mạch, cũng xem như là căn cơ của toàn bộ đại Tiên giới.
Mà trông Đế Trì chính tứ đại Thần Vệ.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy, tứ đại sinh linh bọn họ tồn tại cảnh giới cực cao.
Lần nữa vung tay lên, thậm chí có thể đối kháng chính diện với Tiên đế.
Trách nhiệm của bọn họ là trông coi Đế Trì, chỉ cần bốn người bọn họ đồng ý liền có thể ngăn cản bất cứ người nào tiếp cận Đế Trì, bao gồm cả Tiên đế. Mà bốn người bọn họ sau khi đại phá diệt đến, trong lòng vẫn mang hổ thẹn.
Bốn người bọn họ đều biết, năm đó nếu không phải bọn họ dung túng trong trận chiến đó sẽ không có sự phá diệt.
Nhưng tứ đại Thần Vệ cường đại không hoàn toàn nhờ tu vi và thực lực mà còn vì cái tiên triện của bọn họ.
Đó là Đế thị nhất mạch đời đời tế luyện, tiên triện đại diện cho tín nhiệm cao nhất của bọn họ.
Tiên triện mạnh mẽ ở một trình độ nào đó không thua gì các loại Tiên bảo của Đế thị nhất mạch.
Có điều phá diệt đến hủy diệt ba mươi ba tầng trời, mệnh tứ đại Thần Vệ nhiều thăng trầm, tứ đại tiên triện cũng có các kết cục khác biệt, nhưng bây giờ, khi Đế Hư và Phương Nguyên hoàn toàn lộ ra mục đích của chính mình, Phương Nguyên cũng làm được tới bước cuối cùng.
Chương 1932 Người yếu mới cần lựa chọn (2)
Hắn lấy Đạo Nguyên Chân Giải bên trong kinh văn, luyện vào thế giới của hắn, hóa ra một phiến thần môn.
Một phiến thần môn đứng trong hư không, che trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Không phá thần môn này thì không thể tiếp cận Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
So với Hắc Ám ma tức tràn ngập ba mươi ba tầng trời thì thần môn này dù thế nào cũng không quá kiên cố.
Vì vậy Phương Nguyên cần tìm kiếm mấy tên hộ vệ, không có hộ vệ nào thích hợp hơn tứ đại Thần Vệ năm đó.
. . .
. . .
- Vù ~~~
Hai đại Thần Vệ trở về vị trí cũ, đã làm cho sức mạnh Phương Nguyên bày xuống một phiến thần môn tăng mạnh, như một ngọn đèn sáng trên hư không trong bóng đêm vô tận, tỏa ra kim quang chói mắt xé nát bóng tối vô biên, cũng bức lui Hắc Ám ma vật như thủy triều xông đến. Trong hư không, vẫn có tiếng tụng kinh như ẩn như hiện, như nước thủy triều lên xuống, khuấy động vũ trụ bốn phương, quét sạch khoảng không vô tận.
Nhưng ở nơi xa xôi hơn, có Hắc Ám ma tức mạnh mẽ hơn gào thét mà đến, sức mạnh chồng chất tích tụ uy lực mãnh liệt, muốn xông lên phá vỡ thần môn này, như một cuộc chiến nửa vời, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cũng không ai biết kết cục cuối cùng sẽ thế nào.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên đã đến bên cạnh Lạc Phi Linh.
Hắn nhìn Lạc Phi Linh, đáy mắt vô cùng bình tĩnh và đôn hậu, đưa tay vuốt tóc Lạc Phi Linh, thấp giọng nói:
- Lạc sư muội, từ nhỏ ngươi đã có huyết mạch đặc thù, luyện hóa Chu Tước tiên triện, vì thế muội mới có thể trấn áp chỗ hỗng một phương thiên nhân, lấy thân ngăn cản đại kiếp nạn, cũng vì muội quan trọng như vậy, nên càng gần đến đại kiếp nạn hàng lâm, muội chịu đựng áp lực cũng càng lớn, lúc sức mạnh bên trong tiên triện tiêu hao hết, cũng là lúc muội không thể nào chịu đựng được, khi đó muội sợ ta lo lắng, lấy tiên triện hóa ra Chân Linh làm bạn với ta, nói cười như trước, vẫn không muốn nói chân tướng cho ta, vì lo lắng ta biết được chân tướng, không cứu được muội nên phá huỷ đạo tâm sao?
Khóe miệng Lạc Phi Linh giật giật, tựa như không biết nên giải thích như thế nào.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Ta sẽ không để muội rời đi lần thứ hai!
Lạc Phi Linh nhỏ giọng nói:
- Ta. . . Chúng ta đều không ở trong một thế giới.
Nghe câu nói này, Phương Nguyên ngớ ngẩn.
Sau đó hắn liền nở nụ cười, bàn tay nghiêng lật, che trên đỉnh đầu Lạc Phi Linh.
Khi bàn tay hắn giơ lên, trong lòng bàn tay đã ẩn giấu một cái tiên triện màu đỏ tươi, mờ mịt bất định, biến ảo vạn thiên.
Phương Nguyên nắm tiên triện trong lòng bàn tay, tâm thần cảm ứng, như có chút lĩnh ngộ, rồi sau đó bỗng nhiên giơ tay lên xé một cái, trong hư không tiếng ầm ầm vang vọng, mắt thường có thể thấy, trong hư không lại miễn cưỡng xuất hiện một đường kẽ nứt cực lớn.
Phía kẽ nứt còn có thể nhìn thấy một Lạc Phi Linh khác, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng ngồi trên đám mây hóa thành ghế dài mềm mại, sau lưng là thần môn đồng tàn khuyết, bên người bày đặt những con rối, mỗi một còn đều có dáng dấp của Phương Nguyên, có con vẻ mặt thành thật, đang đọc Đạo kinh, có con vẻ mặt tái nhợt, tay nắm một thanh thiết kiếm, có con ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi thưởng thức trà. . .
Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn Phương Nguyên bên kia kẽ nứt, miệng há hốc đến quên nhắm lại.
Phương Nguyên nhìn nàng nói:
- Hiện tại chúng ta đã ở trong một thế giới.
. . .
. . .
Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên đã lâu, tựa như muốn nói lời gì đó thật dí dỏm, nhưng không thể thốt ra được.
Qua một lát, bỗng nhiên nàng mới bật cười, đưa tay cuốn một cái, cất đi những con rối xung quanh, sau đó đưa tay ra.
Phương Nguyên chú ý, trong những con rối kia, còn có một con có dáng dấp hắn bị ngươi ta đánh sưng mặt sưng mũi, hai tay nắm thật chặt, vẻ mặt vô cùng căm ghét, cười khổ một tiếng nói:
- Ta từng có dáng vẻ bị người ta bắt nạt qua sao?
Lạc Phi Linh liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Mới vừa vào Thanh Dương Tông thì huynh còn hận đời hơn cái này nhiều.
Phương Nguyên cười lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, chỉ ôm nàng, trở lại trước thần môn.
Giơ tay lên, tiên triện Chu Tước trong lòng bàn tay liền bay về phía thần môn.
Tiên quang phun trào, đạo uẩn vô tận, khi tiên triện rơi vào trên thần môn, thần môn bên trong thế giới bổn nguyên vô tận cũng bắt đầu liên tục truyền vào trên cái tiên triện này, làm cho tiên triện tàn tạ như đổ nát, dần dần bắt đầu tỏa ra sinh cơ.
Không biết ôn dưỡng bao lâu, chợt có một bóng mờ Chu Tước, từ trước cửa hiển hoá ra ngoài, bóng kia như thật như ảo, thoạt nhìn như bóng của Chu Tước nhưng mơ hồ lại có bóng của Lạc Phi Linh, hai bóng biến hóa bất định, cuối cùng bắt đầu dung hợp.
Bóng Chu Tước biến mất, bóng Lạc Phi Linh đang dần dần bắt đầu ngưng tụ.
Mà vào lúc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng đang dần trở nên hòa hoãn, có chút sinh cơ.
- Lạc sư muội, từ nay về sau, muội không thể nào rời khỏi ta được.
Phương Nguyên nhìn Lạc Phi Linh, nhẹ giọng nói.
- Mệnh phù đều ở trong tay huynh, đương nhiên không thể rời đi rồi. . .
Cho đến lúc này, Lạc Phi Linh mới từ trong thế giới bị Phương Nguyên xé rách khiếp sợ tỉnh táo lại, trên người có sinh cơ, cũng có tâm tình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, con ngươi vội vã xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên bĩu môi nói:
Chương 1933 Mài kiếm một chút (1)
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi phế bỏ khí lực lớn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy là vì cứu vớt Thiên Nguyên hay cưới lão bà?
Phương Nguyên mặt không chút cảm xúc nói:
- Người yếu mới cần lựa chọn, ta không cần!
- Còn thiếu một cái tiên triện. . .
Lạc Phi Linh và Phương Nguyên dắt tay đi vào vùng thế giới này, nhìn về phía thần môn kia.
Có ba cái tiên triện gia trì, thần môn như trở thành một đoàn mây vàng trong bóng đêm vô tận, từng tia ánh vàng đan xen vào nhau, lăn lộn, Hắc Ám ma tức liên tục dâng tới đến buộc phải lui trở lại. Hắc Ám ma tức cuồng bạo không ai địch nổi trước đó rốt cục cũng có sức mạnh đối kháng lại nó, mở ra một khoảng không cực nhỏ không có Hắc Ám ma tức chiếm lĩnh, đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có.
Nhưng Lạc Phi Linh vẫn thấy vấn đề, nàng quay đầu nói với Phương Nguyên.
- Đã có!
Phương Nguyên nói, tay trái nhẹ nhàng mở ra.
Trong lòng bàn tay của hắn có một chùm quang hoa, tỏa ra từng tia linh huy.
Lạc Phi Linh nhìn chùm quang hoa này, cảm thấy hết sức quen thuộc.
Phương Nguyên cười nói:
- Lão nhân kia tính toán không chút sai sót, nên đã sớm đưa nó cho ta!
Nghe Phương Nguyên nói, Lạc Phi Linh nghĩ ngay đến lão Quy ngủ say bên trong Nam Hải không chịu thức dậy, lúc trước nàng và Phương Nguyên đã giúp lão Quy thức giấc, trong lúc vô tình kết làm một đoạn nhân quả, lão Quy đã từng truyền thụ cho nàng và Phương Nguyên một đoàn tiên thức, tuy nàng cũng có được nhưng vẫn không quá coi trọng, mà Phương Nguyên lại sử dụng đoàn tiên thức này, chăm chỉ nghiên cứu nó.
Một chùm quang hoa này khá giống tiên đoàn tiên thức kia.
- Nó đến thời điểm thức tỉnh rồi sao?
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, nguyện vọng đạt thành có chút hưng phấn.
- Vẫn chưa.
Phương Nguyên cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Đến thời điểm mấu chốt nhất định sẽ thức tỉnh!
Vừa nói chuyện, pháp lực từ lòng bàn tay hắn biến hóa, dần dần làm cho chùm quang hoa kia biến trở về dáng dấp nguyên bản của nó.
Đó cũng là một cái tiên triện, so với tiên triện của mèo trắng, Giao Long và Lạc Phi Linh thì càng hoàn chỉnh hơn.
Đây là cái tiên triện duy nhất Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn thấy không bị tổn thương.
Lạc Phi Linh nhìn cái tiên triện này, trái tim đập liên hồi.
- Hiện tại không phải là thời điểm mấu chốt sao?
- Còn chưa phải.
Phương Nguyên lắc đầu:
- Thời điểm mấu chốt nhất, chính là hóa giải ma. . .
- Hiện tại dù ngươi có làm nhiều hơn cũng không cách nào hóa giải ma tức, nên vĩnh viễn không thể thắng được.
Không đợi Phương Nguyên nói xong, tiếng nói của Đế Hư trong hư không xa xôi vang lên, trong tiếng nói kia vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, hắn tự mình nhấc lên làn sóng ma tức vô tận, mạnh mẽ trước nay chưa từng có cuốn tới, ma tức lần này hắn cố ý phát ra, nhấc lên ma tức cường đại nhất cuốn về phía thần môn, mục đích là để thăm dò.
Hắn muốn thăm dò xem một phiến thần môn Phương Nguyên tạo nên có vững chắc hay không.
- Ngươi nói rất đúng!
Phương Nguyên nghe Đế Hư nói lại tán thành một cách kỳ lạ.
Hắn bình tĩnh quay người đi, tay trái khẽ giương lên, cái tiên triện cuối cùng liền bay về phía thần môn.
Trong khoảnh khắc ấy, kim quang trên thần môn vô cùng chói lọi, như ánh mặt trời tỏa sáng.
Hắc Ám ma tức vô tận vọt tới trước mặt, lại bị kim quang chói lọi xé nát, tan vỡ như băng tuyết gặp phải núi lửa.
Trong vùng kim quang rực rỡ này, thân hình Phương Nguyên hiện lên cực kỳ cao lớn.
Hắn đứng trước cửa, mắt lạnh nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mấu chốt thật sự ở chỗ hóa giải ma tức, cho dù ta cũng không cách nào hóa giải ma tức, chỉ tạm thời ngăn cản, nhưng ngoại trừ hóa giải ma tức, ít nhất còn có một việc ta có thể thử xem. . .
Thân hình hắn bỗng nhiên vọt vào trong ma tức vô tận, tiếng nói ổn định như trước.
- Đó chính là giết ngươi trước.
Tiếng nói chưa rơi dứt, thân hình hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Trong Hắc Ám ma tức vô tận có thể nhìn thấy một tia hoa ngân xuất hiện, góc nhọn ẩn hiện xông thẳng về nơi nào đó.
Thân hình của Đế Hư như có mặt khắp nơi.
Bất cứ nơi nào có Hắc Ám ma tức nơi đó hắn có thể ẩn thân.
Nhưng trong khoảnh khắc, tia hoa ngân kia vọt tới bùng nổ ra thần uy vô tận.
Ầm!
Chân thân của Đế Hư vừa vặn bị vết cắt này chỉ vào, lấy năng lực thiên biến vạn hóa như Thiên Ma của hắn, vào lúc này cũng không kịp tránh né, nhanh chóng bị đòn đánh này ép đi ra, vừa kinh sợ vừa tức giận, hai tay giơ lên cao, ma tức vô cùng kích động, như một tấm khiên cực lớn xoay tròn không ngớt, khiến những ngôi sao quanh hắn đều xoay tròn.
Cuối tia hoa ngân này, mặt Phương Nguyên không hề cảm xúc, một quyền đánh xuống.
Cú đấm này ẩn giấu đạo uẩn vô hình, ám hợp thiên địa đại đạo.
Chỉ một quyền đơn giản đã thể hiện sức mạnh đỉnh cao mà con người có thể đạt được.
Rầm!
Cú đấm này đánh vào tấm khiên trước người Đế Hư, cú đánh trực diện khiến tấm khiên vỡ nát, đồng thời xuất hiện vô số ngôi sao, ma tức cuồn cuộn như bị ma long khuấy động, bùng nổ ra gió xoáy vô tận, lay động chạy về khắp mọi nơi.
- Ngươi. . .
Đế Hư làm là sinh linh Hồng Mông đầu tiên xưa nay chưa từng gặp qua đối thủ.
Dù nhiều lần gặp khó khăn hắn vẫn tấn công về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên bị ép phải phòng thủ.
Nhưng lần này lại khác, Phương Nguyên chủ động tấn công hắn.
Chương 1934 Mài kiếm một chút (2)
Cảnh tượng này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, thậm chí có chút uất ức.
- Sinh linh ngu ngốc, sao dám hung hăng ngang ngược như vậy?
Ngay lập tức thân hình hắn lập tức lùi ra xa mấy vạn dặm mới ngừng lại, trong lòng bực bội, lớn tiếng rống to.
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn tiên quang lay động, tế lên hai đại Tiên bảo.
Hai đại tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ Cổ Thụ đồng thời gia trì trên người hắn, làm cho khí cơ trên người hắn tăng vọt, cộng với một loại ma tức tinh túy nào đó từ Hắc Ám ma tức xung quanh không ngừng hút vào trong người hắn, khiến cả người hắn như biến thành một thế giới hoàn vũ duy nhất, dường như cũng trở thành hạt nhân của Hắc Ám ma tức hiện hữu.
Loại sức mạnh này, hầu như đã vượt qua cực hạn vốn có.
Nói cách khác, một mình hắn bây giờ đại biểu cho một bộ tộc.
Hiện tại tất cả sức mạnh đều ngưng tụ một chỗ, đâm thủng thiên địa trong gầm trời này, trấn áp về phía Phương Nguyên.
- Thiên địa đều nắm chắc, ta tự thành Huyền Hoàng!
Mà đối mặt với sức mạnh siêu thoát kia, lúc này Phương Nguyên cắn chặt hàm răng.
Khi hắn tâm niệm, bên trong đất trời đều là tiếng nói của hắn.
Đó cũng không phải là hắn lên tiếng nói chuyện, mà bởi vì thần thức của hắn quá mạnh, rung động hư không tạo thành một loại tiếng nói.
Khi âm thanh này vang lên, tay áo lớn vẫy một cái, Huyền Hoàng khí bên người cuồn cuộn không dứt.
Huyền Hoàng khí vô tận, từng tầng chồng chất lên nhau, như một thế giới hư ảo.
Giống như ba mươi ba tầng trời!
Nhưng không phải ba mươi ba tầng trời rách nát hoang vu như hiện tại.
Huyền Hoàng khí diễn hóa ra thế giới, đó là một nơi sinh cơ bừng bừng, cao nhân vô số, thế giới có đạo thống và đạo uẩn, vô cùng phồn hoa, uy trấn trong vùng trời, có thể nói là ba mươi ba tầng trời duy nhất trong vũ trụ, không ai địch nổi.
Một loại nguyện cảnh như vậy hiện ra.
Mà tu vi của Phương Nguyên cũng có khả năng đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Trước đó, hắn một thân một mình, ngồi xếp bằng trong hư không, nghịch đẩy ba mươi ba tầng trời, từ lâu không biết thôi diễn ra bao nhiêu thiên số, bây giờ những thiên số này đều hóa vào tu luyện Huyền Hoàng nhất mạch, biến ảo ba mươi ba tầng trời phồn hoa, đây đã từng là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, cũng đại diện cho thời điểm Nhân tộc cường đại nhất, hơn nữa là đại diện cho đạo tâm cường đại của Phương Nguyên.
- Ngươi là sinh linh đầu tiên sinh ra trong bóng tối, ta cũng là người mạnh nhất Nhân tộc.
Thân hình Phương Nguyên ở trước ba mươi ba tầng trời do Huyền Hoàng khí hóa thành, lẳng lặng nhìn Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ ngươi có ma tức vô tận, ta có thần quan bất động, ngươi không lấy được Lục Đạo Luân Hồi đại trận, ta cũng không đánh lùi được ma tức, trở thành cục diện bế tắc, đã như vậy, chẳng bằng chúng ta đều bỏ qua ngoại lực, đường đường chính chính chiến đấu một trận, thế nào?
- Chỉ dựa vào ngươi?
Nghe Phương Nguyên nói, Đế Hư vô cùng tức giận, gằn giọng mà nói.
- Không phải dựa vào ta, mà bản lĩnh của ta.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, sau đó đột nhiên bước ra một bước, hồng triều bên người tăng vọt, ầm ầm mà ra.
Nói thì nói vậy nhưng hắn không có dự định cho Đế Hư cơ hội lựa chọn, trực tiếp ra tay, thân hình nhanh chóng tự do qua lại trong hư không, dù là võ pháp, thần thông, pháp tắc hay sức mạnh thiên địa, vào lúc này dường như cũng không phân biệt, giơ tay nhấc chân đều là ám hợp đại đạo, vị trí đến, là thần thông tinh diệu, thích làm gì thì làm, ám hợp đại đạo vô tận.
Đế Hư bây giờ ẩn chân thân trong Hắc Ám ma tức, biến hóa vô cùng, Phương Nguyên bây giờ ở khắp mọi nơi, lần này hai người giao thủ, tấn công và phòng thủ đã nghịch chuyển, lúc đầu Đế Hư là người tấn công, bây giờ thành người chịu đòn.
Đến cảnh giới bọn họ cỡ này, các loại phép thuật thần thông, võ pháp đạo pháp, hầu như đều không có tác dụng, bởi vì hai bên đều triển khai biến hóa cùng cực, không có kẽ hở, vì thế đại chiến này vốn chính là gốc gác và khí phách cuộc tranh tài. . .
Một người là sinh linh Hồng Mông sơ khai, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Gốc gác của mỗi người lúc này cũng khó phân thắng bại.
- Cho dù thần thông của ngươi tinh diệu, cũng thất bại như trước.
Một trận đại chiến trải qua mấy ngày, Đế Hư vẫn đang đợi.
Hắn chờ đợi thời khắc pháp lực Phương Nguyên tiêu hao sạch sẽ.
Hắn và Phương Nguyên ngang tài ngang sức, rất khó phân ra thắng bại, mà hắn sai khiến những Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông đến giúp đỡ, cũng không có ý nghĩa, bởi vì như vậy, rất nhanh Phương Nguyên sẽ thể trốn vào trong thần quan, tránh né không chiến, vì thế hắn đành phải dựa vào sức mạnh của bản thân, đường đường chính chính đánh tan Phương Nguyên cướp đoạt thần quan.
Nhưng không nghĩ một trận đại chiến kéo dài mấy ngày, pháp lực của Phương Nguyên vẫn quá dồi dào.
Cảnh này khiến trong lòng hắn bất an, rốt cục cũng không kiềm chế nổi.
Hắn âm thầm cắn chặt hàm răng!
- Quan Thiên Kính, đãng nghịch bình loạn!
Một tiếng gầm thét vang lên, hai tay Đế Hư rung rộng, kích động một tia kính quang.
Mà bây giờ, cách vùng thiên địa phá diệt cực xa, có một thiên gọi là Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên có Tiên Đế Cung, bây giờ vẫn là một vùng tiên phong gồ lên, gió thổi phất phơ, Đế Hư gầm thét một tiếng, kích động thần vật nào đó của vùng thế giới này.
Chương 1935 Người kia nở nụ cười (1)
Trong Tiên Đế Cung, bỗng nhiên tạo nên từng tầng tiên hoa, rồi sau đó tử khí vô tận tụ lại thành mây, ở trong đám mây kia có một phương bảo kính ngăn cách biển mây, bay lên giữa không trung, xoay chuyển ba lần, chụp định một phương.
- Vèo!
Trên mặt kính, bắt đầu có đạo uẩn ngưng tụ, tích trữ sức mạnh vô tận.
Toàn bộ Thái Hoàng Thiên tử khí mờ mịt, lúc này tiến vào bảo kính giống như cá voi hút nước.
Đợi đến khi bảo kính tích trữ sức mạnh đạt đến đỉnh điểm, bỗng nhiên mặt kính mới xuất hiện biến hóa.
Tiếng ầm ầm vang lên, một tia kính quang phá không mà đi.
Phảng phất là một kiếm, trực tiếp xuyên thấu thiên địa vô tận, chỉ về một phương.
Loại sức mạnh này vượt qua pháp tắc và thiên địa!
Đây vốn là sức mạnh Thiên Khiển.
- Hả?
Đang ác chiến với Đế Hư, lúc này bỗng nhiên Phương Nguyên ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía Thái Hoàng Thiên, cảm nhận được một loại sức mạnh và ý cảnh tuyệt diệt nào đó.
- Rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được!
Phương Nguyên nhìn Đế Hư mà nói.
Hắn có thể đoán được đây là sức mạnh gì.
Khi hắn vừa tiến vào đại Tiên giới thì suýt nữa chết dưới loại sức mạnh này, đó là sức mạnh Thiên Khiển.
Loại sức mạnh này đã từng hủy diệt chúng tu Côn Luân Sơn, lại xóa đi sự tồn tại của Thiên Nguyên Kiếm Si.
Đây là sức mạnh mạnh mẽ nhất mà Đế Hư nắm giữ, cũng là sức mạnh mạnh nhất lúc trước bộ tộc Tiên đế lưu lại, có điều tuy Quan Thiên Kính mạnh, nhưng cũng khó có thể nắm giữ, vì thế dù là Đế Hư, cũng sẽ không dễ dàng triển khai sức mạnh này.
Mà bây giờ, đánh mãi không xong, rốt cuộc Đế Hư vẫn lựa chọn vận dụng này cỗ sức mạnh này.
- Ngươi một mực chờ đợi vận dụng sức mạnh Thiên Khiển, ta cũng chờ đợi!
Dù cảm nhận được sức mạnh đột phá thiên địa vô tận mà đến, vào lúc này Phương Nguyên lại cực kỳ bình tĩnh.
- Kiếm mạnh nhất phải đợi đối thủ mạnh nhất để mài giũa.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Phương Nguyên thu tay lại, không lui về trong thần quan, mà lùi ra ngoài hư không mấy trăm dặm, đứng vững thân hình, tay phải bốc lên kiếm chỉ, điểm giữa mi tâm hắn, bên cạnh hắn, liền có Huyền Hoàng khí vô tận rút đi, như tản vào hư không, cả người hắn trở nên cô độc lạc lõng, mất đi tất cả phòng ngự, như tảng đá ngủ yên.
Trong thời khắc tịch diệt, lại có một luồng ánh kiếm hiện ra.
Đó là một luồng kiếm quang lóa mắt.
Trong một chốc ánh kiếm này xuất hiện, sinh linh Hồng Mông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này.
Dáng dấp của hắn là chột một mắt, thọt một chân, khuôn mặt thanh tú, từ trước đến giờ trầm mặc, hắn có trí nhớ của người Thiên Nguyên, nhưng cũng chẳng biết vì sao, trước sau khác xa những sinh linh Hồng Mông khác, những sinh linh Hồng Mông bình thường sẽ giả trang thành một tu sĩ Thiên Nguyên nào đó, mỗi động tác đều tuyệt vời, chỉ có hắn dù có làm gì cũng khác xa người lúc đầu.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy một kiếm này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm kia, giống như một người nghĩ đến những chuyện cũ đã qua, không thể động đậy.
- Tiền bối, ta đến thử kiếm thay ngươi.
Đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên thầm nói, sau đó ngẩng đầu lên.
Người đã từng mang một kiếm này tới người trong thiên hạ sớm đã không còn.
Người kia đã từng tiếp nhận sức mạnh của Thiên Khiển trong tình huống không công bằng, rồi sau đó tiêu vong.
Nói vậy trong lòng hắn cũng rất không cam lòng.
Vì thế Phương Nguyên dự định thay hắn chém ra một kiếm, mài kiếm một chút.
- Xèo. . .
Luồng ánh kiếm bên người Phương Nguyên ngưng tụ đến cực điểm, cũng óng ánh tới cực điểm, nơi xa trong hư không, cũng có một tia kính quang xuyên phá hư không vọt tới.
Tia kính quang kia cường đại không thể hình dung, chỗ nó đi qua tất cả mọi thứ đều bị xuyên thủng.
Đó là một loại sức mạnh tịch diệt đến cùng cực, có thể biến mất tất cả pháp tắc, thậm chí dẫn theo một loại sức mạnh sâu xa, làm cho người ta cảm giác được một tia kính quang này nhất định muốn tuyệt diệt tất cả.
Một tia kính quang đã xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới mà đến, sức mạnh lại càng ngưng tụ, phảng phất như có thể trực tiếp xuyên thủng ba mươi ba tầng trời, xóa bỏ tất cả các trở ngại trước mặt nó, kể cả sau khi làm chậm lại vô số lần, có thể nhìn thấy trước kính quang có vô số nham thạch và tàn tích, khi kính quang chạm vào liền bị chôn vùi, hóa thành một vùng hư vô.
Trong thời khắc nguy cấp, kính quang đến trước người Phương Nguyên.
Muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Bị kính quang này chỉ vào, thân thể như bị đóng băng.
Lên tới bích lạc xuống dưới hoàng tuyền, đi tới nơi nào, cũng không thể tránh được kính quang chỉ vào.
Sau đó, Phương Nguyên đón nhận một luồng ánh kiếm, mày lạnh hạ xuống.
Một đạo Tâm Ý Kiếm bên cạnh hắn mềm mại lóe lên, trực tiếp xông thẳng về phía tia kính quang kia.
Giống như sao chổi va chạm vào cột ánh sáng.
Trong lúc hư không đột nhiên trở nên yên tĩnh, rất nhanh hư không vô tận sụp xuống, tất cả mảnh vỡ ngôi sao, pháp tắc thế giới tan vỡ, thậm chí Hắc Ám ma vật và Thiên Ma vô tận đều bị sức mạnh sụp xuống này hấp dẫn tiến vào, trong khoảnh khắc đó, bị nén đến vặn vẹo, tan ra thành quả cầu, tiếp đó sức mạnh trung tâm Hồng Hoang vô cùng vô tận nổ tung, xông ra bốn hướng.
Như pháo hoa cực lớn, tỏa ra ma tức vô tận.
Nơi pháo hoa đảo qua đều hủy diệt hết thẩy.
Dù là Đế Hư hay những người khác, lúc này pháo hoa đều chiếu sáng cả khuôn mặt.