-
Chương 521-525
Chương 521 Lo chuyện bao đồng (2)
"Chuyện của hoàng tộc Ô Trì Quốc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào?"
Âm thị thủ lĩnh không dám coi thường thanh niên áo xanh này. Tuy thoạt nhìn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng âm thị lại âm thầm sinh ra một cảm giác kiêng dè khó diễn tả. Sát khí đã lặng lẽ dâng lên toàn thân, song ngoài mặt âm thị vẫn lạnh lùng quát hỏi.
"Vốn không muốn nhúng tay vào!"
Thanh niên trận sư kia vừa đi vừa nói: "Nhưng việc các ngươi làm thực sự khiến ta nhìn không vừa mắt!"
Đột nhiên đáy mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc: "Cho dù là yêu ma ăn thịt người, cũng không ác độc như các ngươi..."
"Vậy là ngươi muốn tìm chết!"
Âm thị thủ lĩnh thấy Phương Nguyên đã cách mình rất gần, đột nhiên quát khẽ một tiếng, sát khí bốc lên ngùn ngụt, điên cuồng trào về phía Phương Nguyên. Không ngờ hắn ta lại là Trúc Cơ tầng bảy, khi vỗ một chưởng ra, khí đen xung quanh người tuôn ra ào ào như sóng triều, mờ mờ ảo ảo tạo thành hình dạng một cái đầu lâu, miệng nó há ngoác ra, ngoạm về phía Phương Nguyên, hiển nhiên cùng đường tu luyện với Triệu Nô Nhi.
Song không ai ngờ rằng, đúng vào chớp mắt hắn ta đánh ra một chưởng, thân hình thanh niên áo xanh kia đột nhiên lóe lên, biến mất giữa không trung một cách vô cùng kỳ dị. Đến khi hắn xuất hiện một lần nữa, đã đến bên cạnh tiểu hoàng tử bị tám thanh thương thép kìm kẹp giữa không trung. Sau đó hắn phất tay áo một cái, các thiết giáp vệ sĩ chợt hét lên đau đớn, bị lực mạnh từ tay áo hắn hất bay ra ngoài.
Tiểu hoàng tử từ giữa không trung rơi xuống, thanh niên áo xanh khẽ đưa tay ra, giữ lấy bờ vai y, giúp y đứng vững.
"Phương tiên sinh..."
Đến tận lúc này tiểu hoàng tử mới nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt như mưa nhìn về phía Phương Nguyên.
"Đừng sợ!"
Thanh niên áo xanh khẽ vỗ một cái lên vai y, gật đầu như trấn an.
"Ngươi chính là trận sư đã giết chết Triệu công công?"
Âm thị thủ lĩnh vừa nghe thấy ba chữ "Phương tiên sinh", nhất thời cả kinh, trong lòng xâu chuỗi toàn bộ tin tức có được từ trước đến nay, lập tức nhận ra thân phận của Phương Nguyên. Lúc trước bọn họ nhận được lệnh của Lữ Phi, đủ loại cao thủ dốc tổ mà ra, vội vàng chạy tới Thập Vạn Man Sơn, chẳng phải là vì chuyện Triệu công công bán bộ Kim Đan và Dạ hộ pháp bị một trận sư thần bí giết chết hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt âm thị thủ lĩnh tràn đầy sát khí, lao thẳng về phía trước, đồng thời hét lớn: "Giết hắn!"
Theo lệnh của hắn ta, các thiết giáp vệ sĩ vừa bị đánh bay ra ngoài cùng ba âm thị khác gần như đồng thời tung đòn tấn công. Có người thi triển thần thông quỷ dị, có người lại trực tiếp gọi ra pháp khí âm tà, tất cả đều lao vào vây đánh hai người Phương Nguyên.
Phía sau Phương Nguyên chợt dâng lên ánh lửa. Một đám mây lửa từ dưới vù vù bay lên, chỉ chớp mắt đã chặn trước người Phương Nguyên, đánh văng các loại pháp khí. Trong ánh lửa có thể nhìn thấy rõ một hán tử thân hình cao to, trong tay cầm một thanh đại đao, sức lực mạnh đến thần kỳ, chỉ cần hắn ta vung đao là cuồng phong nổi lên ào ào. Đám thiết giáp vệ sĩ vừa xông đến trước người Phương Nguyên đã bị quét bay tán loạn, không khống chế được thân hình.
"Phương tiểu ca, ta có thể giết người không?"
Hán tử cao lớn đó hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm mấy âm thị, trầm giọng quát lên.
Lúc trước bởi vì mỗi lần ra tay hắn ta đều không biết nặng nhẹ, nên đã được dặn là không được giết người. Nhưng vào lúc này, trận sư áo xanh chỉ khẽ gật đầu một cái, nói: "Giết đi, đám này không phải là người!"
"Được!"
Đáy mắt hán tử cao to đột nhiên lóe lên vẻ vui mừng tàn bạo, cuồng đao vung lên, kết hợp với đám mây lửa, hắn hung hãn chém giết tứ phía.
Đám thiết giáp vệ sĩ và ba âm thị cảnh giới Trúc Cơ khác đối diện với sức mạnh cuồng bạo này đều sợ mất mật, chỉ cảm thấy áp lực đè xuống như biển như núi. Trong lúc nguy cấp bọn họ chỉ có thể gọi pháp khí ra chống đỡ, không còn chút sức đánh trả nào!
"Chỉ dựa vào một trận sư nh nhỏ như ngươi, mà cũng dám lo chuyện bao đồng?"
Trong mắt âm thị thủ lĩnh lóe lên vẻ oán hận, sát khí dâng lên toàn thân. Hắn ta xòe năm ngón tay để pháp lực điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cái đầu quỷ khổng lồ. Áo choàng đỏ tươi cũng được bung ra ngoài hệt như một biển máu ập xuống, dập tắt đám mây lửa đang lan đến trước mặt hắn ta. Sau đó hắn ta dùng một góc độ kỳ dị vọt về phía Phương Nguyên, điều khiển đầu quỷ nhe răng há miệng cắn xuống!
Âm thị thủ lĩnh nhìn ra được trận sư trẻ tuổi và hán tử cao to kia đều có tu vi không cao. Hai người này cùng lắm là tu sĩ Trúc Cơ cấp thấp mà thôi, nhưng hắn ta cũng không dám quá khinh thường.
Dù sao bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân cái chết của Triệu công công Triệu Nô Nhi bán bộ Kim Đan, nên rất kiêng kỵ vị trận sư này.
Bởi vậy âm thị thủ lĩnh vừa ra tay là dốc toàn lực, muốn ép cho trận sư này không có thời gian bày trận.
Song đối với trận sư trẻ tuổi này, hiển nhiên không phải ai cũng có tư cách khiến hắn phải bày trận.
Mắt thấy âm thị lao đến gần, ánh mắt hắn chợt lạnh đi, sau đó gập ngón tay bắn ra.
Bên cạnh hắn chợt lóe lên một ánh chớp đỏ, một con chim tước nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, đang vỗ hai cánh bé xíu. Nó thoạt nhìn rất thần kỳ, cơ thể giống như được tạo thành từ ngọn lửa, nhưng trên người lại không ngừng lóe ra tia chớp.
"Ngươi..."
Vừa nhìn thấy ánh chớp vụt sáng bên cạnh trận sư trẻ tuổi, âm thị thủ lĩnh chợt biến sắc.
Giọng nói của trận sư kia vang lên vào đúng lúc này: "Ai nói với ngươi ta chỉ là một trận sư?"
Chương 522 Tấm da người quỳ xuống (1)
"Vút..."
Con chim tước nho nhỏ bay thẳng về phía âm thị thủ lĩnh, đâm sầm vào đầu lâu màu đen đằng trước hắn ta.
Cái đầu lâu kia to gần bằng một người, mà chu tước lôi linh lại chỉ nhỏ như nắm tay, kích cỡ hai bên cách nhau quá xa.
Nhưng khi hai bên đụng vào nhau, lại chỉ nghe thấy "uỳnh" một tiếng, đầu lâu bị lôi tước đâm xuyên qua thành một cái lỗ. Sau khi bay xuyên qua, chu tước còn kéo theo một vệt tia lửa điện rất dài, vọt thẳng về phía âm thị thủ lĩnh. Sức mạnh sấm sét đáng sợ trên người nó dọa cho hắn ta hết hồn, mặt trắng bệch như vôi, vội vàng kéo áo dài đỏ ra trước người.
Mỗi âm thị đều có một chiếc áo dài đỏ, nó chính là pháp khí mà âm thị Ô Trì Quốc thường sử dụng, phẩm chất bất phàm, một khi kéo đến trước người thì sẽ giống hệt như một biển máu, trên lớp vải mềm mại ẩn chứa đầy sát khí âm trầm. Ngay cả thần binh lợi khí cũng khó mà phá thủng được nó.
Nhưng khi chu tước lôi linh lướt qua, chiếc áo dài đỏ hệt như giấy Tuyên Thành đụng phải lửa than, bị đốt ra một lỗ, con chim tước nho nhỏ chui qua không hề gặp trở ngại gì.
"Vút..."
Một tia chớp đánh thẳng về phía âm thị!
"Thiên Đạo Trúc Cơ..."
Âm thị rặn ra bốn chữ từ trong kẽ răng, hai mắt đỏ sọc như máu, liều mạng giơ tay vỗ một chưởng ra.
Chưởng này đã ngưng tụ pháp lực cả cuộc đời hắn ta.
Nhưng khi chưởng ấy tiếp xúc với con lôi linh của Phương Nguyên, thì cánh tay của âm thị thủ lĩnh cũng không còn, tất cả đều hóa thành tro bụi, bay tán loạn vào trong hư không.
Lực lôi đạo chuyên khắc âm tà!
Con chu tước lôi linh của Phương Nguyên tuy không phải là đứng đầu, cũng chưa trưởng thành đến độ có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của lôi linh hỏa hệ, nhưng dù sao cũng là lực lôi đạo, tương khắc với âm dương tà pháp mà âm thị tu luyện, không phải là thứ mà pháp bảo tà ma cùng sát khí trên người hắn ta có thể chống đỡ được. Chỉ cần hai bên vừa đối mặt đã khiến hắn ta phải ăn quả đắng, trong lòng kinh hoàng đến mức khó hình dung nổi.
"Xoẹt!"
Âm thị thủ lĩnh vừa ôm lấy vết thương trên cánh tay, lùi lại phía sau, vừa gọi đạo phù ra định truyền tin.
Lúc trước Lữ Phi đã có lệnh, chuyện luyện hoàng hậu thành tà linh không thể để các cao thủ khác trong Ô Trì Quốc biết được, tránh mang tiếng xấu. Bởi vậy lúc bọn họ tới đây, các cao thủ khác đều đã bị điều ra khỏi khu vực này, không để người khác nhìn ra mánh khóe...
Nhưng đến lúc này hắn ta không còn để ý được nhiều như thế.
Hắn ta chỉ đành liều mạng gọi cứu viện tới, bắt được trận sư này rồi tính!
Thân là trận sư đã đáng sợ rồi, nhưng điều khủng khiếp hơn là trận sư này lại là Thiên Đạo Trúc Cơ...
Người như vậy, cho dù hắn vừa mới bước vào Trúc Cơ cũng không thể khinh thường được!
"Phụt..."
Trong lòng đã đưa ra quyết định, âm thị thủ lĩnh há miệng phun ra một bãi máu đen. Máu đen lập tức hóa thành sương máu tràn ngập hư không, mùi tanh tưởi bốc lên mang theo khí tức ăn mòn.
Còn bản thân hắn ta thì cắn răng một cái, hóa thành một luồng ánh sáng định bỏ chạy về phương xa.
Phương Nguyên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía âm thị thủ lĩnh, nếu lúc này đuổi theo, chắc chắn sẽ bị máu đen cản trở. Nhưng hắn không hề có ý định đuổi theo, chỉ âm thầm bắt một pháp ấn, sau đó pháp lực tuôn ra từ sau lưng hắn. Một thần tướng khổng lồ cao ba trượng lập tức hiển hóa ra, giơ bàn tay rộng lớn về phía trước, xuyên qua màn sương máu đen bắt lấy âm thị thủ lĩnh vừa hóa thành luồng ánh sáng.
Một trong tứ đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, Âm Dương Ngự Thần Quyết!
Thanh Dương Tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, đạo pháp truyền thừa đương nhiên là cao hơn tà pháp mà âm thị Ô Trì Quốc tu luyện.
"Ta là tổng quản nội vụ Ô Trì Quốc, ngươi dám giết ta..."
Âm thị kinh hoàng, liều mạng gào lên.
Phương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ bàn tay to lớn của thần tướng bỗng tuôn ra lực lôi điện, tia lửa lóe lên lách tách xung quanh.
Âm thị kêu lên thảm thiết, từng tấc cơ thể dần hóa thành tro bụi.
"Tôn công công..."
Lúc này đám thiết giáp vệ sĩ đã bị Quan Ngạo dùng một đao giết sạch. Với tu vi của ba người kia, lại đối diện với Quan Ngạo trong khoảng cách gần thế này, ai nấy đều cảm thấy áp lực vô biên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. Vừa quay người lại lại thấy Tôn công công đã chết, bọn họ không khỏi hoảng hốt, kêu to một tiếng, muốn bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Nhưng Phương Nguyên đã quay sang phía bọn họ, đáy mắt đen kịt một màu.
Ba âm thị nhìn thấy ánh mắt đó, cả người như rơi vào giấc mộng, phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Một đạo truyền thừa khác của Thanh Dương Tông: "Tiểu Thanh Mộng Thuật"!
Cũng chỉ với thời gian nửa nhịp như thế, Quan Ngạo đã xông tới, vung đại đao lên, chém ngay một người trong đó thành hai nửa, ngay cả cơ thể cũng bị ngọn lửa trên thanh đạo thiêu rụi thành tro tàn. Hắn ta cũng không ngừng lại, tiếp tục tung ra một quyền, đầu của một âm thị khác bị một quyền này đấm nát như quả dưa hấu, máu me văng tung tóe lên mặt của tên âm thị thứ ba, khiến gã cả kinh, sực tỉnh lại.
"A a a..."
Gã bị sự điên cuồng của Quan Ngạo dọa cho hết hồn, xoay người chạy trốn, tung ra sức lực cực hạn, chỉ lướt một cái đã vượt qua trăm trượng.
Nhưng đằng sau lại chợt vang lên tiếng rít gào, có một con nghê to bằng con bê từ đâu xông tới, hệt như chó hoang, tốc độ vô cùng đáng sợ. Chưa đến thời gian một hơi thở, nó đã đuổi kịp âm thị còn lại, bổ nhào vào lưng gã, móng cào miệng cắn...
Chương 523 Tấm da người quỳ xuống (2)
Âm thị kêu lên thảm thiết, chẳng mấy chốc cả người chỉ còn lại một nửa.
Trận ác chiến bắt đầu trong chớp mắt, rồi lại chớp mắt kết thúc, trước sau không đến thời gian uống cạn một chén trà.
Trên đỉnh núi xa xa, con mèo trắng và hai vị trận sư Thiên Xu Môn đều nhìn về phía này.
Hai vị trận sư kia không biết lai lịch của Phương Nguyên, xem trận ác chiến này mà hai mắt đều trợn tròn.
Còn con mèo trắng chỉ miễn cưỡng gật đầu thôi!
Xử lý xong đám người kia, quang cảnh sạch sẽ hơn vài phần, chỉ còn lại tiểu hoàng tử đang đứng trên pháp khí.
Mà mấy âm thị kia chết đi, bộ da mẫu hậu y cũng mất đi sự điều khiển, phấp phới bay xuống, rơi vào ngực y. Y cứ thế ôm lấy bộ da của mẫu hậu, nước mắt trào ra như mưa, trong miệng phát ra tiếng nức nở như dã thú.
Phương Nguyên chẳng biết nói gì, chỉ im lặng nhìn y. Tiểu hoàng tử tun lên nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bộ da người trong lòng mình.
Chẳng biết qua bao lâu, y đột nhiên xoay người lấy một hộp sắt ra.
Trên hộp sắt có hình vẽ bát quái, giống như được đúc bằng sắt, rõ ràng có huyền cơ khác.
Tiểu hoàng tử cầm hộp sắt đưa đến trước mặt Phương Nguyên, nghẹn ngào nói: "Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, cúi đầu nhìn hộp sắt kia, hắn biết bên trong nó đựng thứ gì.
Không ngờ tiểu hoàng tử hao tốn rất nhiều tâm sức mới lấy được quốc bảo Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tổ điện ra, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện dâng nó đến trước mặt mình để làm một cuộc trao đổi, nhờ mình ra tay giúp đỡ...
Nhưng đối mặt với bảo bối một trong thập đại thần vật đương thời, Phương Nguyên lại không đưa tay nhận lấy.
Sắc mặt hắn lúc này có chút nghiêm trọng. Sau một hồi im lặng, hắn mới lên tiếng: "Chuyện này ta không giúp ngươi được. Hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, nếu yêu phi kia có thể luyện mẫu hậu ngươi thành quỷ vật, thì chứng tỏ bà ta đã một tay che trời trong Ô Trì Quốc. Ta chỉ có thể giúp ngươi tạm thời né tránh sự truy đuổi, nhân cơ hội này ngươi mau rời khỏi đây. Chắc chắn một nhóm đông cao thủ khác cũng sắp tới đây rồi. Thời gian không còn nhiều lắm đâu!"
Ngẩng đầu nhìn về hư không xa xôi, Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng.
Hắn có thể nhìn ra được hiện giờ trên bầu trời có rất nhiều cao thủ đang lùng sục tứ phía.
Từ điều này, Phương Nguyên cũng có thể đoán ra được một vài chuyện.
Hoàng tộc Ô Trì Quốc Có rất nhiều cao thủ, yêu phi cũng đã điều động họ tới Thập Vạn Man Sơn này lùng tìm tung tích của tiểu hoàng tử. Nhưng khi ả quyết định luyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử thành quỷ vật để làm mồi nhử, thì những người đó đều bị tạm thời rút về, chắc là vì ả không muốn để những người trung thành với Ô Trì Quốc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hoàng hậu...
Vừa rồi Phương Nguyên ra tay giúp đỡ tiểu hoàng tử, cũng vì đám âm thị này không phải là cao thủ thực sự của Ô Trì Quốc.
Bọn họ chỉ là đám nô tài do Ô Trì Quốc dùng bí pháp nuôi dưỡng ra mà thôi, đại đa số đều là Đan dược Trúc Cơ, thực lực cũng dựa vào việc tu luyện tà pháp mới có được, không tính là cao thủ chân chính. Mà cũng vì lý do đó nên yêu phi mới dễ dàng thu phục được...
Còn cao thủ Ô Trì Quốc thực sự thì không dễ dàng bán mạng cho yêu phi như thế. Nhưng yêu phi dùng danh nghĩa của thiên tử để sai khiến chư hầu, những người đó không thể không phụng mệnh hành sự. Nếu mấy người Phương Nguyên không nhân cơ hội này rời đi, thì sợ rằng đến lúc các cao thủ đó chạy tới, sẽ không thể đi được nữa.
Phương Nguyên biết thực lực của mình không kém, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ đối đầu được với cả một đất nước.
Bởi vậy hắn từ chối nhận Thất Bảo Lôi Thụ. Giúp tiểu hoàng tử hóa giải một mối nguy, chính là vì hắn nể tình những lời nói cuối cùng kia của y.
Phương Nguyên nhìn ra được, trước khi ra khỏi đại trận, tiểu hoàng tử thật sự cho rằng quốc nạn của Ô Trì Quốc đã được giải quyết, mẫu hậu thực sự đến đón mình. Trong tình huống như vậy, y vẫn xin lỗi Phương Nguyên, đồng thời hứa hẹn sẽ tặng cho hắn một lễ vật, coi như cũng còn có chút lương tâm!
Nhưng việc Phương Nguyên có thể giúp cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Tiểu hoàng tử dâng hộp sắt lên trước mặt Phương Nguyên, cố chấp không chịu cất đi, giọng nói run rẩy, dường như phải dốc hết sức lực toàn thân mới ép bản thân bình tĩnh lại, nói mà không khóc ra thành tiếng: "Tiên sinh, bây giờ người có thể giúp được ta chỉ có tiên sinh mà thôi, xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên cau mày, không trả lời.
Đúng lúc ấy, phía xa nổi lên một trận gió lớn.
Tấm da người trong lòng tiểu hoàng tử bỗng bị gió thổi lung lay, rơi ra khỏi ngực y, sau đó trôi nổi giữa không trung, một lần nữa bung ra thành hình người. Gió thổi qua tấm da tạo thành âm thanh hệt như tiếng khóc.
Mọi người giật nảy mình, nhìn tấm da với ánh mắt nghi ngờ, cho rằng đây lại là tà pháp của yêu phi.
Nhưng đèn lồng mà mấy âm thị dùng để điều khiển tấm da người đều đã bị đánh nát, tấm da người này đã thoát khỏi sự khống chế.
Trong lúc nghi hoặc, mọi người liền thấy tấm da người ấy xoay người lại trên không trung, sau đó chậm rãi quỳ về phía Phương Nguyên!
Chương 524 Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (1)
Nhìn tấm da người quỳ xuống trước mặt mình, Phương Nguyên ngây người.
Giờ phút này, hắn cảm thấy trái tim dường như hơi thắt lại.
Quan Ngạo và hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn cách đó không xa đều không khỏi xúc động, sửng sốt nhìn cảnh tượng ấy.
Ngay cả con mèo trắng kia, lúc này ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên.
"Mẫu hậu..."
Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng thêm run rẩy, vội vàng quỳ xuống theo.
Người phụ nữ này đã chết, bị một loại tà pháp giết chết, gọt thần hồn, luyện thần trí, sau đó nhốt linh hồn của bà vào trong tấm da người, hòng thông qua quan hệ mẹ con giữa bà và tiểu hoàng tử tìm ra tung tích của tiểu hoàng tử đang ẩn nấp trong Thập Vạn Man Sơn. Đây là một mánh khóe cao siêu, trận pháp của Phương Nguyên có ghê gớm đến đâu, nhưng thông qua loại liên hệ này, bà vẫn có thể tìm ra được.
Nhưng âm hồn bị loại tà pháp này luyện hóa thì đương nhiên là không dễ chịu chút nào. Đối với hoàng hậu của Ô Trì Quốc mà nói, cảm thụ giống như bị vạn cây kim thép đâm móc xuyên qua xương tủy, sau đó máu thịt bị thiêu đốt trong dung nham, tấm da thì lại bị đóng băng trong Cửu U vậy...
Điểm mấu chốt nhất là, thần hồn của bà vẫn còn một tia linh tính cuối cùng, bà biết những người kia muốn làm gì.
Bà cũng biết, sau khi chết mình sẽ trở thành công cụ để đám người kia dùng hãm hại con trai mình!
Nhưng bà không thể phản kháng lại, bởi vậy thần hồn của bà vĩnh viễn phải chịu nỗi đau đớn ấy!
Mà trong tình huống như vậy, âm hồn chỉ có một sở nguyện duy nhất, đó chính là giải thoát...
Lúc trước bà vẫn luôn bị đám âm thị xách đèn lồng khống chế, hiện giờ đèn lồng đều đã bị phá hủy, bà cũng được tự do rồi.
Đối với một linh hồn đã chịu mọi khổ sở đau đớn mà thôi, được tiêu tan ngay lập tức mới là điều khiến bà yên lòng nhất.
Nhưng bà lại không tan biến mà tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn ấy, duy trì một luồng thần niệm cuối cùng, quỳ xuống dưới chân Phương Nguyên!
Hoàng hậu đang cầu xin hắn, có lẽ đối với bà mà nói, thậm chí còn không biết mình đang cầu xin điều gì.
Tiểu hoàng tử muốn cầu xin Phương Nguyên báo thù giúp mình, nhưng hắn chỉ đồng ý đưa y rời đi. Nếu người phụ nữ này có linh thiêng, phỏng chừng cũng muốn để tiểu hoàng tử rời đi, lấy an toàn làm trọng. Nhưng bà đã hóa thành u hồn, không còn ý thức suy nghĩ. Bởi vậy bà chỉ có thể hành động dựa vào bản năng, bản năng bà cảm thấy tiểu hoàng tử rất tuyệt vọng, muốn cầu xin người trước mắt này, nên bà cũng quỳ xuống theo.
Khi còn sống bà là hoàng hậu Ô Trì Quốc, cao quý vô hạn, chẳng biết bao nhiêu đại tu sĩ Kim Đan cũng chỉ ngang hàng với bà mà thôi. Khí chất cao quý ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy của bà, vậy mà vào lúc này, bà không hề do dự quỳ xuống trước Phương Nguyên.
Mà quan trọng hơn là bà chính là hoàng hậu của một nước, ngưng kết ra số mệnh của Ô Trì Quốc.
Cuộn thánh chỉ trên người tiểu hoàng tử lúc trước có thể giúp Phương Nguyên áp chế sức mạnh trong lôi thạch, tu luyện thành đạo lôi dẫn thứ nhất trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn. Từ đó có thể thấy được một ý niệm của quốc gia nặng nề đến mức nào, huống hồ là hoàng hậu của Ô Trì Quốc?
Trong biên cảnh Ô Trì Quốc, ngoại trừ trời đất, không ai dám nhận một quỳ của hoàng hậu như bà.
Theo một lạy của bà, dường như toàn bộ vùng đất rộng lớn của Ô Trì Quốc cũng âm thầm rung lên.
Một niềm tin tuy vô hình nhưng mãnh liệt, đang chậm rãi tràn về phía Phương Nguyên.
Hắn giơ tay lên, dường như loáng thoáng nhìn thấy ở phía chân trời xa xa, mây khói khi tụ khi tan.
Trong lòng hắn cũng từ từ cân nhắc, cảm thấy đưa ra quyết định vào lúc này là một việc rất khó khăn.
Bất kể là con mèo trắng, Quan Ngạo, hay là hai vị trận sư già, cùng con nghê đang ăn sạch tên âm thị ở cách đó không xa kia, giờ phút này đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên. Cả trời đất đều chìm trong yên lặng, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của hắn...
"Đã cảnh cáo bản thân vô số lần đừng xen vào việc của người khác, lấy tu hành làm trọng..."
Phương Nguyên thầm than một tiếng trong lòng: "... Nhưng, chung quy vẫn là không nỡ!"
...
Cảm nhận mạch nước ngầm bắt đầu phun trào mãnh liệt trong lòng, hắn thấp giọng nói với tấm da người: "Ta đồng ý với bà!"
Giọng nói rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
Sau khi Phương Nguyên nói ra câu đó, trên lãnh địa rộng lớn của Ô Trì Quốc có một sức mạnh nào đó khó phát hiện ra đang tràn về phía hắn hệt như thủy triều, phù trợ cho hắn. Đây là thứ sức mạnh vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Phương Nguyên, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ rằng sau khi mình đồng ý, thần thức dường như đã ngưng luyện thêm rất nhiều, mạnh mẽ vô biên.
Trong những người có mặt ở đó, chỉ có con mèo trắng là ngẩng đầu lên vào giờ phút này.
Nó có thể nhìn thấy thứ sức mạnh kia giống như mây khói đang tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, quấn quanh người Phương Nguyên.
Thân hình hắn bình thường cảm thấy mảnh mai yếu ớt trong bộ áo dài xanh, thì nay lại trở nên sừng sững như núi.
Ánh mắt con mèo trắng hơi thay đổi, có chút hài lòng. Nó biết đây là sức mạnh phù trợ đến từ số kiếp của một quốc gia.
Thứ mà nam tử áo xanh trước mắt này thiếu, chẳng phải chính là thứ sức mạnh ấy hay sao?
Chương 525 Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (2)
...
"Đa tạ tiên sinh..."
Tiểu hoàng tử nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trên mặt giàn dụa nước mắt, nhưng ánh mắt lại toát ra tia hi vọng.
Tấm da người kia cũng lờ mờ hiện ra vẻ vui mừng. Sau khi nghe Phương Nguyên đồng ý, tia linh tính cuối cùng trong tấm da cũng từ từ biến mất, tấm lưng gắng gượng thẳng lên để quỳ trước Phương Nguyên cũng chậm rãi sụp xuống...
Tiểu hoàng tử vội vàng ôm lấy bà, tấm da người trở nên mềm nhũn, y nhất thời gào khóc.
"Khóc đủ chưa?"
Giờ phút này, tâm niệm của Phương Nguyên đã định, nét mặt lại trở nên bình thản.
Hắn lẳng lặng nhìn tiểu hoàng tử, đợi y khóc một lúc, để trút hết mọi đau thương trong lòng ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng cắt ngang y, dùng một đạo pháp lực nâng y lên, bay xuống khe núi, đồng thời chậm rãi nói: "Sau này ngươi còn rất nhiều thời giand dể khóc, giờ... chuẩn bị làm việc đi!"
Tiểu hoàng tử hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phương Nguyên, rồi gật mạnh đầu,
"Bây giờ ngươi dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, tóm lược toàn bộ thế lực trong Ô Trì Quốc cho ta biết!"
Xuống dưới dất, Phương Nguyên ngồi đối diện với tiểu hoàng tử, hỏi y.
"... Vâng!"
Trong đôi mắt đỏ hoe của tiểu hoàng tử một lần nữa ánh lên chút thần thái. Tuy tâm trạng y vẫn còn mê man, nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ ngoan ngoãn lên tiếng trả lời nhanh: "Trong Ô Trì Quốc ta có rất nhiều cao thủ, nhưng đều lấy phụ hoàng làm đầu. Ai là người đứng đầu Ô Trì Quốc thì họ sẽ cống hiến sức lực cho người đó. Thực lực yêu phi cùng lắm là Trúc Cơ, tuy đáng sợ nhưng bản thân ả ta thực ra..."
Nghe y nói, Phương Nguyên giơ tay phải ra, vô thức vẽ xuống mặt đất.
Tiểu hoàng tử không hiểu, hơi ngừng lại một chút.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói tiếp đi!"
Tiểu hoàng tử lại vội vàng nói, từ cách phân phối lực lượng của Ô Trì Quốc, đến các mắt xích tương ứng trong đó, miêu tả giản lược một lần.
Lúc trước y và Phương Nguyên cùng nhau chạy trốn, khi ở Hỏa Vân Lĩnh cũng đã thảo luận mấy hôm, bản thân y cũng đã nói rất nhiều cho Phương Nguyên biết. Hiện giờ y chỉ đem những khả năng mà đầu óc gắng hết sức nghĩ ra được cùng một vài chuyện khá quan trọng nói hết cho Phương Nguyên biết.
Tay phải Phương Nguyên vẫn không ngừng vẽ viết lung tung dưới đất, thoạt nhìn có vẻ loạn cào cào, không rõ quy tắc trình tự.
"Hai người kia đang làm gì vậy?"
Hai trận sư già của Thiên Xu Môn ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, đều có vẻ nghi ngờ.
Nhưng cũng may, việc này không tốn nhiều thời gian lắm, chỉ một lát là Phương Nguyên đã có kết quả. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khá nghiêm túc, thấp giọng nói với tiểu hoàng tử: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ không thay ngươi đối phó yêu phi!"
Tiểu hoàng tử sửng sốt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Ngay cả hai vị trận sư kia cũng ngây người, họ nhìn ra được, Phương Nguyên không phải là người nói mà không giữ lời. Rõ ràng vừa rồi hắn đã đồng ý trước tàn linh của hoàng hậu rằng sẽ giúp đỡ tiểu hoàng tử, chẳng lẽ chỉ chớp mắt đã định nuốt lời rồi?"
"Việc ta có thể giúp ngươi, chính là phục quốc!"
Song, Phương Nguyên không phải là kẻ thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Nếu vậy thfi ngươi có thể tự mình báo thù!"
"Ý của tiên sinh là..."
Tiểu hoàng tử ngây ra, nét mặt mờ mịt dần trở nên sáng tỏ.
Phương Nguyên biết y đã đoán ra dụng ý của mình.
Hai vị trận sư kia trợn tròn mắt đứng tại chỗ, nghĩ thầm hai người này đang nói gì đó?
Phương Nguyên cũng không rề rà thêm nữa, bước nhanh đến trước mặt con mèo trắng, nói: "Bạch huynh, ta có việc muốn nhờ huynh..."
Mèo trắng lười biếng nhìn hắn, ánh mắt còn lộ vẻ trêu tức. Nó liếc đôi mắt đen kịt lại mang theo chút gian xảo xuống bình hồ lô đang dắt ở hông Phương Nguyên, ý tứ rất rõ ràng, nhờ nó giúp đỡ thì phải lấy thủy mạch chi linh ra đổi.
Phương Nguyên mỉm cười, chỉ vào con nghê sau lưng mèo trắng: "Không phải nhờ huynh, ta muốn nhờ nó giúp đỡ..."
Mèo trắng vốn không hứng thú lắm, nhưng nghe hắn nói thế thì lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Gào..."
Con nghê nghe vậy lập tức nổi giận: Ngươi đã giết chủ nhân cũ của ta, còn muốn tìm ta giúp đỡ?"
"Meo meo..."
Mèo trắng bỗng quay đầu lại kêu hai tiếng về phía con nghê. Con nghê nhất thời im bặt, bất đắc dĩ phủ phục xuống: Giờ chủ nhân đã lên tiếng rồi, ngươi cứ nói đi!"
"Sau này ta muốn ngươi đưa tiểu hoàng tử quay về cung..."
Phương Nguyên thấp giọng nói, không chỉ nói cho mình con nghê nghe, mà nói cho cả tiểu hoàng tử nghe nữa.
"Ngươi chỉ cần làm mỗi việc đó thôi, có thể thành công hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính ngươi..." Phương Nguyên quay đầy nhìn tiểu hoàng tử, nói bằng giọng chân thành.
"Tiên sinh, trong cung cao thủ như mây, ta..."
Tiểu hoàng tử nghe vậy, vừa kích động, vừa sợ hãi, nhất thời không dám đồng ý.
"Ta sẽ giải quyết việc đó!"
Phương Nguyên thấp giọng nói, sau đó đưa tay ra: "Đưa Thất Bảo Lôi Thụ cho ta!"
Tiểu hoàng tử không chút do dự đưa hộp sắt trong tay cho Phương Nguyên!
Sau đó Phương Nguyên cầm lấy hộp sắt, nói với hai vị trận sư của Thiên Xu Môn: "Xem ra ta quả nhiên có duyên với Thiên Xu Môn!"
Hai vị trận sư đã biết Phương Nguyên muốn làm gì, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy theo: "Ngươi... muốn dùng sức của một người đối đầu với cả một đất nước sao?"
Phương Nguyên mỉm cười với họ: "Có phải rất thú vị không?"
"Chuyện của hoàng tộc Ô Trì Quốc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào?"
Âm thị thủ lĩnh không dám coi thường thanh niên áo xanh này. Tuy thoạt nhìn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng âm thị lại âm thầm sinh ra một cảm giác kiêng dè khó diễn tả. Sát khí đã lặng lẽ dâng lên toàn thân, song ngoài mặt âm thị vẫn lạnh lùng quát hỏi.
"Vốn không muốn nhúng tay vào!"
Thanh niên trận sư kia vừa đi vừa nói: "Nhưng việc các ngươi làm thực sự khiến ta nhìn không vừa mắt!"
Đột nhiên đáy mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc: "Cho dù là yêu ma ăn thịt người, cũng không ác độc như các ngươi..."
"Vậy là ngươi muốn tìm chết!"
Âm thị thủ lĩnh thấy Phương Nguyên đã cách mình rất gần, đột nhiên quát khẽ một tiếng, sát khí bốc lên ngùn ngụt, điên cuồng trào về phía Phương Nguyên. Không ngờ hắn ta lại là Trúc Cơ tầng bảy, khi vỗ một chưởng ra, khí đen xung quanh người tuôn ra ào ào như sóng triều, mờ mờ ảo ảo tạo thành hình dạng một cái đầu lâu, miệng nó há ngoác ra, ngoạm về phía Phương Nguyên, hiển nhiên cùng đường tu luyện với Triệu Nô Nhi.
Song không ai ngờ rằng, đúng vào chớp mắt hắn ta đánh ra một chưởng, thân hình thanh niên áo xanh kia đột nhiên lóe lên, biến mất giữa không trung một cách vô cùng kỳ dị. Đến khi hắn xuất hiện một lần nữa, đã đến bên cạnh tiểu hoàng tử bị tám thanh thương thép kìm kẹp giữa không trung. Sau đó hắn phất tay áo một cái, các thiết giáp vệ sĩ chợt hét lên đau đớn, bị lực mạnh từ tay áo hắn hất bay ra ngoài.
Tiểu hoàng tử từ giữa không trung rơi xuống, thanh niên áo xanh khẽ đưa tay ra, giữ lấy bờ vai y, giúp y đứng vững.
"Phương tiên sinh..."
Đến tận lúc này tiểu hoàng tử mới nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt như mưa nhìn về phía Phương Nguyên.
"Đừng sợ!"
Thanh niên áo xanh khẽ vỗ một cái lên vai y, gật đầu như trấn an.
"Ngươi chính là trận sư đã giết chết Triệu công công?"
Âm thị thủ lĩnh vừa nghe thấy ba chữ "Phương tiên sinh", nhất thời cả kinh, trong lòng xâu chuỗi toàn bộ tin tức có được từ trước đến nay, lập tức nhận ra thân phận của Phương Nguyên. Lúc trước bọn họ nhận được lệnh của Lữ Phi, đủ loại cao thủ dốc tổ mà ra, vội vàng chạy tới Thập Vạn Man Sơn, chẳng phải là vì chuyện Triệu công công bán bộ Kim Đan và Dạ hộ pháp bị một trận sư thần bí giết chết hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt âm thị thủ lĩnh tràn đầy sát khí, lao thẳng về phía trước, đồng thời hét lớn: "Giết hắn!"
Theo lệnh của hắn ta, các thiết giáp vệ sĩ vừa bị đánh bay ra ngoài cùng ba âm thị khác gần như đồng thời tung đòn tấn công. Có người thi triển thần thông quỷ dị, có người lại trực tiếp gọi ra pháp khí âm tà, tất cả đều lao vào vây đánh hai người Phương Nguyên.
Phía sau Phương Nguyên chợt dâng lên ánh lửa. Một đám mây lửa từ dưới vù vù bay lên, chỉ chớp mắt đã chặn trước người Phương Nguyên, đánh văng các loại pháp khí. Trong ánh lửa có thể nhìn thấy rõ một hán tử thân hình cao to, trong tay cầm một thanh đại đao, sức lực mạnh đến thần kỳ, chỉ cần hắn ta vung đao là cuồng phong nổi lên ào ào. Đám thiết giáp vệ sĩ vừa xông đến trước người Phương Nguyên đã bị quét bay tán loạn, không khống chế được thân hình.
"Phương tiểu ca, ta có thể giết người không?"
Hán tử cao lớn đó hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm mấy âm thị, trầm giọng quát lên.
Lúc trước bởi vì mỗi lần ra tay hắn ta đều không biết nặng nhẹ, nên đã được dặn là không được giết người. Nhưng vào lúc này, trận sư áo xanh chỉ khẽ gật đầu một cái, nói: "Giết đi, đám này không phải là người!"
"Được!"
Đáy mắt hán tử cao to đột nhiên lóe lên vẻ vui mừng tàn bạo, cuồng đao vung lên, kết hợp với đám mây lửa, hắn hung hãn chém giết tứ phía.
Đám thiết giáp vệ sĩ và ba âm thị cảnh giới Trúc Cơ khác đối diện với sức mạnh cuồng bạo này đều sợ mất mật, chỉ cảm thấy áp lực đè xuống như biển như núi. Trong lúc nguy cấp bọn họ chỉ có thể gọi pháp khí ra chống đỡ, không còn chút sức đánh trả nào!
"Chỉ dựa vào một trận sư nh nhỏ như ngươi, mà cũng dám lo chuyện bao đồng?"
Trong mắt âm thị thủ lĩnh lóe lên vẻ oán hận, sát khí dâng lên toàn thân. Hắn ta xòe năm ngón tay để pháp lực điên cuồng tuôn ra, tạo thành một cái đầu quỷ khổng lồ. Áo choàng đỏ tươi cũng được bung ra ngoài hệt như một biển máu ập xuống, dập tắt đám mây lửa đang lan đến trước mặt hắn ta. Sau đó hắn ta dùng một góc độ kỳ dị vọt về phía Phương Nguyên, điều khiển đầu quỷ nhe răng há miệng cắn xuống!
Âm thị thủ lĩnh nhìn ra được trận sư trẻ tuổi và hán tử cao to kia đều có tu vi không cao. Hai người này cùng lắm là tu sĩ Trúc Cơ cấp thấp mà thôi, nhưng hắn ta cũng không dám quá khinh thường.
Dù sao bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân cái chết của Triệu công công Triệu Nô Nhi bán bộ Kim Đan, nên rất kiêng kỵ vị trận sư này.
Bởi vậy âm thị thủ lĩnh vừa ra tay là dốc toàn lực, muốn ép cho trận sư này không có thời gian bày trận.
Song đối với trận sư trẻ tuổi này, hiển nhiên không phải ai cũng có tư cách khiến hắn phải bày trận.
Mắt thấy âm thị lao đến gần, ánh mắt hắn chợt lạnh đi, sau đó gập ngón tay bắn ra.
Bên cạnh hắn chợt lóe lên một ánh chớp đỏ, một con chim tước nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, đang vỗ hai cánh bé xíu. Nó thoạt nhìn rất thần kỳ, cơ thể giống như được tạo thành từ ngọn lửa, nhưng trên người lại không ngừng lóe ra tia chớp.
"Ngươi..."
Vừa nhìn thấy ánh chớp vụt sáng bên cạnh trận sư trẻ tuổi, âm thị thủ lĩnh chợt biến sắc.
Giọng nói của trận sư kia vang lên vào đúng lúc này: "Ai nói với ngươi ta chỉ là một trận sư?"
Chương 522 Tấm da người quỳ xuống (1)
"Vút..."
Con chim tước nho nhỏ bay thẳng về phía âm thị thủ lĩnh, đâm sầm vào đầu lâu màu đen đằng trước hắn ta.
Cái đầu lâu kia to gần bằng một người, mà chu tước lôi linh lại chỉ nhỏ như nắm tay, kích cỡ hai bên cách nhau quá xa.
Nhưng khi hai bên đụng vào nhau, lại chỉ nghe thấy "uỳnh" một tiếng, đầu lâu bị lôi tước đâm xuyên qua thành một cái lỗ. Sau khi bay xuyên qua, chu tước còn kéo theo một vệt tia lửa điện rất dài, vọt thẳng về phía âm thị thủ lĩnh. Sức mạnh sấm sét đáng sợ trên người nó dọa cho hắn ta hết hồn, mặt trắng bệch như vôi, vội vàng kéo áo dài đỏ ra trước người.
Mỗi âm thị đều có một chiếc áo dài đỏ, nó chính là pháp khí mà âm thị Ô Trì Quốc thường sử dụng, phẩm chất bất phàm, một khi kéo đến trước người thì sẽ giống hệt như một biển máu, trên lớp vải mềm mại ẩn chứa đầy sát khí âm trầm. Ngay cả thần binh lợi khí cũng khó mà phá thủng được nó.
Nhưng khi chu tước lôi linh lướt qua, chiếc áo dài đỏ hệt như giấy Tuyên Thành đụng phải lửa than, bị đốt ra một lỗ, con chim tước nho nhỏ chui qua không hề gặp trở ngại gì.
"Vút..."
Một tia chớp đánh thẳng về phía âm thị!
"Thiên Đạo Trúc Cơ..."
Âm thị rặn ra bốn chữ từ trong kẽ răng, hai mắt đỏ sọc như máu, liều mạng giơ tay vỗ một chưởng ra.
Chưởng này đã ngưng tụ pháp lực cả cuộc đời hắn ta.
Nhưng khi chưởng ấy tiếp xúc với con lôi linh của Phương Nguyên, thì cánh tay của âm thị thủ lĩnh cũng không còn, tất cả đều hóa thành tro bụi, bay tán loạn vào trong hư không.
Lực lôi đạo chuyên khắc âm tà!
Con chu tước lôi linh của Phương Nguyên tuy không phải là đứng đầu, cũng chưa trưởng thành đến độ có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của lôi linh hỏa hệ, nhưng dù sao cũng là lực lôi đạo, tương khắc với âm dương tà pháp mà âm thị tu luyện, không phải là thứ mà pháp bảo tà ma cùng sát khí trên người hắn ta có thể chống đỡ được. Chỉ cần hai bên vừa đối mặt đã khiến hắn ta phải ăn quả đắng, trong lòng kinh hoàng đến mức khó hình dung nổi.
"Xoẹt!"
Âm thị thủ lĩnh vừa ôm lấy vết thương trên cánh tay, lùi lại phía sau, vừa gọi đạo phù ra định truyền tin.
Lúc trước Lữ Phi đã có lệnh, chuyện luyện hoàng hậu thành tà linh không thể để các cao thủ khác trong Ô Trì Quốc biết được, tránh mang tiếng xấu. Bởi vậy lúc bọn họ tới đây, các cao thủ khác đều đã bị điều ra khỏi khu vực này, không để người khác nhìn ra mánh khóe...
Nhưng đến lúc này hắn ta không còn để ý được nhiều như thế.
Hắn ta chỉ đành liều mạng gọi cứu viện tới, bắt được trận sư này rồi tính!
Thân là trận sư đã đáng sợ rồi, nhưng điều khủng khiếp hơn là trận sư này lại là Thiên Đạo Trúc Cơ...
Người như vậy, cho dù hắn vừa mới bước vào Trúc Cơ cũng không thể khinh thường được!
"Phụt..."
Trong lòng đã đưa ra quyết định, âm thị thủ lĩnh há miệng phun ra một bãi máu đen. Máu đen lập tức hóa thành sương máu tràn ngập hư không, mùi tanh tưởi bốc lên mang theo khí tức ăn mòn.
Còn bản thân hắn ta thì cắn răng một cái, hóa thành một luồng ánh sáng định bỏ chạy về phương xa.
Phương Nguyên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía âm thị thủ lĩnh, nếu lúc này đuổi theo, chắc chắn sẽ bị máu đen cản trở. Nhưng hắn không hề có ý định đuổi theo, chỉ âm thầm bắt một pháp ấn, sau đó pháp lực tuôn ra từ sau lưng hắn. Một thần tướng khổng lồ cao ba trượng lập tức hiển hóa ra, giơ bàn tay rộng lớn về phía trước, xuyên qua màn sương máu đen bắt lấy âm thị thủ lĩnh vừa hóa thành luồng ánh sáng.
Một trong tứ đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, Âm Dương Ngự Thần Quyết!
Thanh Dương Tông là một trong ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, đạo pháp truyền thừa đương nhiên là cao hơn tà pháp mà âm thị Ô Trì Quốc tu luyện.
"Ta là tổng quản nội vụ Ô Trì Quốc, ngươi dám giết ta..."
Âm thị kinh hoàng, liều mạng gào lên.
Phương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ bàn tay to lớn của thần tướng bỗng tuôn ra lực lôi điện, tia lửa lóe lên lách tách xung quanh.
Âm thị kêu lên thảm thiết, từng tấc cơ thể dần hóa thành tro bụi.
"Tôn công công..."
Lúc này đám thiết giáp vệ sĩ đã bị Quan Ngạo dùng một đao giết sạch. Với tu vi của ba người kia, lại đối diện với Quan Ngạo trong khoảng cách gần thế này, ai nấy đều cảm thấy áp lực vô biên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. Vừa quay người lại lại thấy Tôn công công đã chết, bọn họ không khỏi hoảng hốt, kêu to một tiếng, muốn bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Nhưng Phương Nguyên đã quay sang phía bọn họ, đáy mắt đen kịt một màu.
Ba âm thị nhìn thấy ánh mắt đó, cả người như rơi vào giấc mộng, phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Một đạo truyền thừa khác của Thanh Dương Tông: "Tiểu Thanh Mộng Thuật"!
Cũng chỉ với thời gian nửa nhịp như thế, Quan Ngạo đã xông tới, vung đại đao lên, chém ngay một người trong đó thành hai nửa, ngay cả cơ thể cũng bị ngọn lửa trên thanh đạo thiêu rụi thành tro tàn. Hắn ta cũng không ngừng lại, tiếp tục tung ra một quyền, đầu của một âm thị khác bị một quyền này đấm nát như quả dưa hấu, máu me văng tung tóe lên mặt của tên âm thị thứ ba, khiến gã cả kinh, sực tỉnh lại.
"A a a..."
Gã bị sự điên cuồng của Quan Ngạo dọa cho hết hồn, xoay người chạy trốn, tung ra sức lực cực hạn, chỉ lướt một cái đã vượt qua trăm trượng.
Nhưng đằng sau lại chợt vang lên tiếng rít gào, có một con nghê to bằng con bê từ đâu xông tới, hệt như chó hoang, tốc độ vô cùng đáng sợ. Chưa đến thời gian một hơi thở, nó đã đuổi kịp âm thị còn lại, bổ nhào vào lưng gã, móng cào miệng cắn...
Chương 523 Tấm da người quỳ xuống (2)
Âm thị kêu lên thảm thiết, chẳng mấy chốc cả người chỉ còn lại một nửa.
Trận ác chiến bắt đầu trong chớp mắt, rồi lại chớp mắt kết thúc, trước sau không đến thời gian uống cạn một chén trà.
Trên đỉnh núi xa xa, con mèo trắng và hai vị trận sư Thiên Xu Môn đều nhìn về phía này.
Hai vị trận sư kia không biết lai lịch của Phương Nguyên, xem trận ác chiến này mà hai mắt đều trợn tròn.
Còn con mèo trắng chỉ miễn cưỡng gật đầu thôi!
Xử lý xong đám người kia, quang cảnh sạch sẽ hơn vài phần, chỉ còn lại tiểu hoàng tử đang đứng trên pháp khí.
Mà mấy âm thị kia chết đi, bộ da mẫu hậu y cũng mất đi sự điều khiển, phấp phới bay xuống, rơi vào ngực y. Y cứ thế ôm lấy bộ da của mẫu hậu, nước mắt trào ra như mưa, trong miệng phát ra tiếng nức nở như dã thú.
Phương Nguyên chẳng biết nói gì, chỉ im lặng nhìn y. Tiểu hoàng tử tun lên nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bộ da người trong lòng mình.
Chẳng biết qua bao lâu, y đột nhiên xoay người lấy một hộp sắt ra.
Trên hộp sắt có hình vẽ bát quái, giống như được đúc bằng sắt, rõ ràng có huyền cơ khác.
Tiểu hoàng tử cầm hộp sắt đưa đến trước mặt Phương Nguyên, nghẹn ngào nói: "Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, cúi đầu nhìn hộp sắt kia, hắn biết bên trong nó đựng thứ gì.
Không ngờ tiểu hoàng tử hao tốn rất nhiều tâm sức mới lấy được quốc bảo Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tổ điện ra, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện dâng nó đến trước mặt mình để làm một cuộc trao đổi, nhờ mình ra tay giúp đỡ...
Nhưng đối mặt với bảo bối một trong thập đại thần vật đương thời, Phương Nguyên lại không đưa tay nhận lấy.
Sắc mặt hắn lúc này có chút nghiêm trọng. Sau một hồi im lặng, hắn mới lên tiếng: "Chuyện này ta không giúp ngươi được. Hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, nếu yêu phi kia có thể luyện mẫu hậu ngươi thành quỷ vật, thì chứng tỏ bà ta đã một tay che trời trong Ô Trì Quốc. Ta chỉ có thể giúp ngươi tạm thời né tránh sự truy đuổi, nhân cơ hội này ngươi mau rời khỏi đây. Chắc chắn một nhóm đông cao thủ khác cũng sắp tới đây rồi. Thời gian không còn nhiều lắm đâu!"
Ngẩng đầu nhìn về hư không xa xôi, Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng.
Hắn có thể nhìn ra được hiện giờ trên bầu trời có rất nhiều cao thủ đang lùng sục tứ phía.
Từ điều này, Phương Nguyên cũng có thể đoán ra được một vài chuyện.
Hoàng tộc Ô Trì Quốc Có rất nhiều cao thủ, yêu phi cũng đã điều động họ tới Thập Vạn Man Sơn này lùng tìm tung tích của tiểu hoàng tử. Nhưng khi ả quyết định luyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử thành quỷ vật để làm mồi nhử, thì những người đó đều bị tạm thời rút về, chắc là vì ả không muốn để những người trung thành với Ô Trì Quốc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hoàng hậu...
Vừa rồi Phương Nguyên ra tay giúp đỡ tiểu hoàng tử, cũng vì đám âm thị này không phải là cao thủ thực sự của Ô Trì Quốc.
Bọn họ chỉ là đám nô tài do Ô Trì Quốc dùng bí pháp nuôi dưỡng ra mà thôi, đại đa số đều là Đan dược Trúc Cơ, thực lực cũng dựa vào việc tu luyện tà pháp mới có được, không tính là cao thủ chân chính. Mà cũng vì lý do đó nên yêu phi mới dễ dàng thu phục được...
Còn cao thủ Ô Trì Quốc thực sự thì không dễ dàng bán mạng cho yêu phi như thế. Nhưng yêu phi dùng danh nghĩa của thiên tử để sai khiến chư hầu, những người đó không thể không phụng mệnh hành sự. Nếu mấy người Phương Nguyên không nhân cơ hội này rời đi, thì sợ rằng đến lúc các cao thủ đó chạy tới, sẽ không thể đi được nữa.
Phương Nguyên biết thực lực của mình không kém, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ đối đầu được với cả một đất nước.
Bởi vậy hắn từ chối nhận Thất Bảo Lôi Thụ. Giúp tiểu hoàng tử hóa giải một mối nguy, chính là vì hắn nể tình những lời nói cuối cùng kia của y.
Phương Nguyên nhìn ra được, trước khi ra khỏi đại trận, tiểu hoàng tử thật sự cho rằng quốc nạn của Ô Trì Quốc đã được giải quyết, mẫu hậu thực sự đến đón mình. Trong tình huống như vậy, y vẫn xin lỗi Phương Nguyên, đồng thời hứa hẹn sẽ tặng cho hắn một lễ vật, coi như cũng còn có chút lương tâm!
Nhưng việc Phương Nguyên có thể giúp cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Tiểu hoàng tử dâng hộp sắt lên trước mặt Phương Nguyên, cố chấp không chịu cất đi, giọng nói run rẩy, dường như phải dốc hết sức lực toàn thân mới ép bản thân bình tĩnh lại, nói mà không khóc ra thành tiếng: "Tiên sinh, bây giờ người có thể giúp được ta chỉ có tiên sinh mà thôi, xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên cau mày, không trả lời.
Đúng lúc ấy, phía xa nổi lên một trận gió lớn.
Tấm da người trong lòng tiểu hoàng tử bỗng bị gió thổi lung lay, rơi ra khỏi ngực y, sau đó trôi nổi giữa không trung, một lần nữa bung ra thành hình người. Gió thổi qua tấm da tạo thành âm thanh hệt như tiếng khóc.
Mọi người giật nảy mình, nhìn tấm da với ánh mắt nghi ngờ, cho rằng đây lại là tà pháp của yêu phi.
Nhưng đèn lồng mà mấy âm thị dùng để điều khiển tấm da người đều đã bị đánh nát, tấm da người này đã thoát khỏi sự khống chế.
Trong lúc nghi hoặc, mọi người liền thấy tấm da người ấy xoay người lại trên không trung, sau đó chậm rãi quỳ về phía Phương Nguyên!
Chương 524 Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (1)
Nhìn tấm da người quỳ xuống trước mặt mình, Phương Nguyên ngây người.
Giờ phút này, hắn cảm thấy trái tim dường như hơi thắt lại.
Quan Ngạo và hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn cách đó không xa đều không khỏi xúc động, sửng sốt nhìn cảnh tượng ấy.
Ngay cả con mèo trắng kia, lúc này ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên.
"Mẫu hậu..."
Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng thêm run rẩy, vội vàng quỳ xuống theo.
Người phụ nữ này đã chết, bị một loại tà pháp giết chết, gọt thần hồn, luyện thần trí, sau đó nhốt linh hồn của bà vào trong tấm da người, hòng thông qua quan hệ mẹ con giữa bà và tiểu hoàng tử tìm ra tung tích của tiểu hoàng tử đang ẩn nấp trong Thập Vạn Man Sơn. Đây là một mánh khóe cao siêu, trận pháp của Phương Nguyên có ghê gớm đến đâu, nhưng thông qua loại liên hệ này, bà vẫn có thể tìm ra được.
Nhưng âm hồn bị loại tà pháp này luyện hóa thì đương nhiên là không dễ chịu chút nào. Đối với hoàng hậu của Ô Trì Quốc mà nói, cảm thụ giống như bị vạn cây kim thép đâm móc xuyên qua xương tủy, sau đó máu thịt bị thiêu đốt trong dung nham, tấm da thì lại bị đóng băng trong Cửu U vậy...
Điểm mấu chốt nhất là, thần hồn của bà vẫn còn một tia linh tính cuối cùng, bà biết những người kia muốn làm gì.
Bà cũng biết, sau khi chết mình sẽ trở thành công cụ để đám người kia dùng hãm hại con trai mình!
Nhưng bà không thể phản kháng lại, bởi vậy thần hồn của bà vĩnh viễn phải chịu nỗi đau đớn ấy!
Mà trong tình huống như vậy, âm hồn chỉ có một sở nguyện duy nhất, đó chính là giải thoát...
Lúc trước bà vẫn luôn bị đám âm thị xách đèn lồng khống chế, hiện giờ đèn lồng đều đã bị phá hủy, bà cũng được tự do rồi.
Đối với một linh hồn đã chịu mọi khổ sở đau đớn mà thôi, được tiêu tan ngay lập tức mới là điều khiến bà yên lòng nhất.
Nhưng bà lại không tan biến mà tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn ấy, duy trì một luồng thần niệm cuối cùng, quỳ xuống dưới chân Phương Nguyên!
Hoàng hậu đang cầu xin hắn, có lẽ đối với bà mà nói, thậm chí còn không biết mình đang cầu xin điều gì.
Tiểu hoàng tử muốn cầu xin Phương Nguyên báo thù giúp mình, nhưng hắn chỉ đồng ý đưa y rời đi. Nếu người phụ nữ này có linh thiêng, phỏng chừng cũng muốn để tiểu hoàng tử rời đi, lấy an toàn làm trọng. Nhưng bà đã hóa thành u hồn, không còn ý thức suy nghĩ. Bởi vậy bà chỉ có thể hành động dựa vào bản năng, bản năng bà cảm thấy tiểu hoàng tử rất tuyệt vọng, muốn cầu xin người trước mắt này, nên bà cũng quỳ xuống theo.
Khi còn sống bà là hoàng hậu Ô Trì Quốc, cao quý vô hạn, chẳng biết bao nhiêu đại tu sĩ Kim Đan cũng chỉ ngang hàng với bà mà thôi. Khí chất cao quý ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy của bà, vậy mà vào lúc này, bà không hề do dự quỳ xuống trước Phương Nguyên.
Mà quan trọng hơn là bà chính là hoàng hậu của một nước, ngưng kết ra số mệnh của Ô Trì Quốc.
Cuộn thánh chỉ trên người tiểu hoàng tử lúc trước có thể giúp Phương Nguyên áp chế sức mạnh trong lôi thạch, tu luyện thành đạo lôi dẫn thứ nhất trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn. Từ đó có thể thấy được một ý niệm của quốc gia nặng nề đến mức nào, huống hồ là hoàng hậu của Ô Trì Quốc?
Trong biên cảnh Ô Trì Quốc, ngoại trừ trời đất, không ai dám nhận một quỳ của hoàng hậu như bà.
Theo một lạy của bà, dường như toàn bộ vùng đất rộng lớn của Ô Trì Quốc cũng âm thầm rung lên.
Một niềm tin tuy vô hình nhưng mãnh liệt, đang chậm rãi tràn về phía Phương Nguyên.
Hắn giơ tay lên, dường như loáng thoáng nhìn thấy ở phía chân trời xa xa, mây khói khi tụ khi tan.
Trong lòng hắn cũng từ từ cân nhắc, cảm thấy đưa ra quyết định vào lúc này là một việc rất khó khăn.
Bất kể là con mèo trắng, Quan Ngạo, hay là hai vị trận sư già, cùng con nghê đang ăn sạch tên âm thị ở cách đó không xa kia, giờ phút này đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên. Cả trời đất đều chìm trong yên lặng, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của hắn...
"Đã cảnh cáo bản thân vô số lần đừng xen vào việc của người khác, lấy tu hành làm trọng..."
Phương Nguyên thầm than một tiếng trong lòng: "... Nhưng, chung quy vẫn là không nỡ!"
...
Cảm nhận mạch nước ngầm bắt đầu phun trào mãnh liệt trong lòng, hắn thấp giọng nói với tấm da người: "Ta đồng ý với bà!"
Giọng nói rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
Sau khi Phương Nguyên nói ra câu đó, trên lãnh địa rộng lớn của Ô Trì Quốc có một sức mạnh nào đó khó phát hiện ra đang tràn về phía hắn hệt như thủy triều, phù trợ cho hắn. Đây là thứ sức mạnh vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Phương Nguyên, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ rằng sau khi mình đồng ý, thần thức dường như đã ngưng luyện thêm rất nhiều, mạnh mẽ vô biên.
Trong những người có mặt ở đó, chỉ có con mèo trắng là ngẩng đầu lên vào giờ phút này.
Nó có thể nhìn thấy thứ sức mạnh kia giống như mây khói đang tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, quấn quanh người Phương Nguyên.
Thân hình hắn bình thường cảm thấy mảnh mai yếu ớt trong bộ áo dài xanh, thì nay lại trở nên sừng sững như núi.
Ánh mắt con mèo trắng hơi thay đổi, có chút hài lòng. Nó biết đây là sức mạnh phù trợ đến từ số kiếp của một quốc gia.
Thứ mà nam tử áo xanh trước mắt này thiếu, chẳng phải chính là thứ sức mạnh ấy hay sao?
Chương 525 Dùng sức một người đối đầu với cả một đất nước (2)
...
"Đa tạ tiên sinh..."
Tiểu hoàng tử nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trên mặt giàn dụa nước mắt, nhưng ánh mắt lại toát ra tia hi vọng.
Tấm da người kia cũng lờ mờ hiện ra vẻ vui mừng. Sau khi nghe Phương Nguyên đồng ý, tia linh tính cuối cùng trong tấm da cũng từ từ biến mất, tấm lưng gắng gượng thẳng lên để quỳ trước Phương Nguyên cũng chậm rãi sụp xuống...
Tiểu hoàng tử vội vàng ôm lấy bà, tấm da người trở nên mềm nhũn, y nhất thời gào khóc.
"Khóc đủ chưa?"
Giờ phút này, tâm niệm của Phương Nguyên đã định, nét mặt lại trở nên bình thản.
Hắn lẳng lặng nhìn tiểu hoàng tử, đợi y khóc một lúc, để trút hết mọi đau thương trong lòng ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng cắt ngang y, dùng một đạo pháp lực nâng y lên, bay xuống khe núi, đồng thời chậm rãi nói: "Sau này ngươi còn rất nhiều thời giand dể khóc, giờ... chuẩn bị làm việc đi!"
Tiểu hoàng tử hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phương Nguyên, rồi gật mạnh đầu,
"Bây giờ ngươi dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, tóm lược toàn bộ thế lực trong Ô Trì Quốc cho ta biết!"
Xuống dưới dất, Phương Nguyên ngồi đối diện với tiểu hoàng tử, hỏi y.
"... Vâng!"
Trong đôi mắt đỏ hoe của tiểu hoàng tử một lần nữa ánh lên chút thần thái. Tuy tâm trạng y vẫn còn mê man, nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ ngoan ngoãn lên tiếng trả lời nhanh: "Trong Ô Trì Quốc ta có rất nhiều cao thủ, nhưng đều lấy phụ hoàng làm đầu. Ai là người đứng đầu Ô Trì Quốc thì họ sẽ cống hiến sức lực cho người đó. Thực lực yêu phi cùng lắm là Trúc Cơ, tuy đáng sợ nhưng bản thân ả ta thực ra..."
Nghe y nói, Phương Nguyên giơ tay phải ra, vô thức vẽ xuống mặt đất.
Tiểu hoàng tử không hiểu, hơi ngừng lại một chút.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói tiếp đi!"
Tiểu hoàng tử lại vội vàng nói, từ cách phân phối lực lượng của Ô Trì Quốc, đến các mắt xích tương ứng trong đó, miêu tả giản lược một lần.
Lúc trước y và Phương Nguyên cùng nhau chạy trốn, khi ở Hỏa Vân Lĩnh cũng đã thảo luận mấy hôm, bản thân y cũng đã nói rất nhiều cho Phương Nguyên biết. Hiện giờ y chỉ đem những khả năng mà đầu óc gắng hết sức nghĩ ra được cùng một vài chuyện khá quan trọng nói hết cho Phương Nguyên biết.
Tay phải Phương Nguyên vẫn không ngừng vẽ viết lung tung dưới đất, thoạt nhìn có vẻ loạn cào cào, không rõ quy tắc trình tự.
"Hai người kia đang làm gì vậy?"
Hai trận sư già của Thiên Xu Môn ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, đều có vẻ nghi ngờ.
Nhưng cũng may, việc này không tốn nhiều thời gian lắm, chỉ một lát là Phương Nguyên đã có kết quả. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khá nghiêm túc, thấp giọng nói với tiểu hoàng tử: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ không thay ngươi đối phó yêu phi!"
Tiểu hoàng tử sửng sốt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Ngay cả hai vị trận sư kia cũng ngây người, họ nhìn ra được, Phương Nguyên không phải là người nói mà không giữ lời. Rõ ràng vừa rồi hắn đã đồng ý trước tàn linh của hoàng hậu rằng sẽ giúp đỡ tiểu hoàng tử, chẳng lẽ chỉ chớp mắt đã định nuốt lời rồi?"
"Việc ta có thể giúp ngươi, chính là phục quốc!"
Song, Phương Nguyên không phải là kẻ thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Nếu vậy thfi ngươi có thể tự mình báo thù!"
"Ý của tiên sinh là..."
Tiểu hoàng tử ngây ra, nét mặt mờ mịt dần trở nên sáng tỏ.
Phương Nguyên biết y đã đoán ra dụng ý của mình.
Hai vị trận sư kia trợn tròn mắt đứng tại chỗ, nghĩ thầm hai người này đang nói gì đó?
Phương Nguyên cũng không rề rà thêm nữa, bước nhanh đến trước mặt con mèo trắng, nói: "Bạch huynh, ta có việc muốn nhờ huynh..."
Mèo trắng lười biếng nhìn hắn, ánh mắt còn lộ vẻ trêu tức. Nó liếc đôi mắt đen kịt lại mang theo chút gian xảo xuống bình hồ lô đang dắt ở hông Phương Nguyên, ý tứ rất rõ ràng, nhờ nó giúp đỡ thì phải lấy thủy mạch chi linh ra đổi.
Phương Nguyên mỉm cười, chỉ vào con nghê sau lưng mèo trắng: "Không phải nhờ huynh, ta muốn nhờ nó giúp đỡ..."
Mèo trắng vốn không hứng thú lắm, nhưng nghe hắn nói thế thì lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Gào..."
Con nghê nghe vậy lập tức nổi giận: Ngươi đã giết chủ nhân cũ của ta, còn muốn tìm ta giúp đỡ?"
"Meo meo..."
Mèo trắng bỗng quay đầu lại kêu hai tiếng về phía con nghê. Con nghê nhất thời im bặt, bất đắc dĩ phủ phục xuống: Giờ chủ nhân đã lên tiếng rồi, ngươi cứ nói đi!"
"Sau này ta muốn ngươi đưa tiểu hoàng tử quay về cung..."
Phương Nguyên thấp giọng nói, không chỉ nói cho mình con nghê nghe, mà nói cho cả tiểu hoàng tử nghe nữa.
"Ngươi chỉ cần làm mỗi việc đó thôi, có thể thành công hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính ngươi..." Phương Nguyên quay đầy nhìn tiểu hoàng tử, nói bằng giọng chân thành.
"Tiên sinh, trong cung cao thủ như mây, ta..."
Tiểu hoàng tử nghe vậy, vừa kích động, vừa sợ hãi, nhất thời không dám đồng ý.
"Ta sẽ giải quyết việc đó!"
Phương Nguyên thấp giọng nói, sau đó đưa tay ra: "Đưa Thất Bảo Lôi Thụ cho ta!"
Tiểu hoàng tử không chút do dự đưa hộp sắt trong tay cho Phương Nguyên!
Sau đó Phương Nguyên cầm lấy hộp sắt, nói với hai vị trận sư của Thiên Xu Môn: "Xem ra ta quả nhiên có duyên với Thiên Xu Môn!"
Hai vị trận sư đã biết Phương Nguyên muốn làm gì, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy theo: "Ngươi... muốn dùng sức của một người đối đầu với cả một đất nước sao?"
Phương Nguyên mỉm cười với họ: "Có phải rất thú vị không?"
Bình luận facebook