-
Chương 511-515
Chương 511 Thủy mạch chi linh (2)
Đây chính là bình hồ lô mà Lạc Phi Linh đã tặng cho hắn trước lúc rời khỏi Vân Châu. Bên trong vốn đựng nửa bình rượu, song Phương Nguyên đã từ từ uống hết, hiện giờ chỉ còn cái bình không được giữ bên người làm kỷ niệm. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến nó, bởi vì bản thân chiếc bình hồ lô này không hề tầm thường, nếu không với ánh mắt của Lạc Phi Linh thì nàng đã chẳng thèm. Bây giờ dùng nó để đựng nước suối thì quá là thích hợp rồi.
Rút nắp hồ lô ra, Phương Nguyên đưa nó đến gần linh tuyền, định múc lấy một bình.
Hắn không phải là kẻ tham lam, chỉ cần một bình hồ lô linh tuyền là thỏa mãn rồi.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi hồ lô vừa đặt vào trong linh tuyền, thì đột nhiên xảy ra một chuyện dị thường.
Ngay cả người có tính tình điềm đạm như Phương Nguyên mà cũng bị cảnh tượng đó dọa hết hồn!
Bình hồ lô đó dường như không có đáy, điên cuồng hút nước của linh tuyền vào trong.
Khiến cả dòng suối tạo thành một xoáy nước lớn, mà trung tâm xoáy nước chính là miệng của chiếc bình hồ lô kia. Nước linh tuyền ào ào đổ vào trong miệng bình.
Cả một đầm nước linh tuyền chỉ chớp mắt đã gần cạn sạch, ngay cả vệt nước ở đáy đầm cũng trở nên nhạt đi.
Đến lúc này, hồ lô kia vẫn chưa đầy, còn kéo cả thủy mạch từ trong linh tuyền ra ngoài...
Một luồng nước hệt như mũi tên bắn thẳng vào trong hồ lô.
"Thứ này..."
Phương Nguyên ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng.
Hắn biết hồ lô mà Lạc Phi Linh tặng cho mình không phải là đồ bình thường, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy!
Hắn chỉ muốn múc một bình linh tuyền thôi, nhưng với tình hình này có lẽ là cả thủy mạch cũng bị kéo đi mất.
Song Phương Nguyên nhanh chóng phấn khởi lên, hắn đương nhiên là sẽ không ngăn cản bình hồ lô này.
Linh tuyền này ở trong hoàng lăng Ô Trì Quốc, cũng là bảo vật chẳng khác gì Thất Bảo Lôi Thụ. Nếu không phải nước suối không thể mang đi, có lẽ tiểu hoàng tử cũng sẽ không bỏ qua nó. Lúc trước Phương Nguyên cũng biết rằng nước linh tuyền này không thể nào lấy hết đi được, nhưng hiện giờ thì đã khác...
"Ùng ục..."
Hồ lô vẫn không ngừng hút nước linh tuyền vào trong.
Phương Nguyên suy đoán, có lẽ số nước mà nó hút vào phải tương đương với một hồ nước, nhưng dường như vẫn còn chưa đầy.
"Vút..."
Đúng vào lúc này, ở miệng linh tuyền đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh hiện lên, sau đó bay ra khỏi dòng suối. Hóa ra là một con cá có lớp vảy màu xanh, như thật như ảo, dài khoảng một thước, trên vảy có các phù văn tinh xảo mà huyền bí, bên mép có râu, hình dáng giống một con cá chép. Nó đang bơi tung tăng trên không trung, dường như muốn chống lại sức hút của bình hồ lô.
Theo Phương Nguyên cảm ứng thì con cá chép xanh này không có máu thịt, chỉ là một cụm hơi nước cực kỳ đậm đặc mà thôi.
Đôi mắt của hắn đột mở to: "Đây là thủy mạch chi linh?"
Phương Nguyên nhất thời vô cùng kích động, dù điềm tĩnh là thế mà giờ phút này hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên hoan hô.
Trên thế gian này có vô số linh mạch, có thuộc tính ngũ hành, phẩm chất của mỗi linh mạch đương nhiên cũng khác nhau. Có một số linh mạch có phẩm chất cực kỳ cao, thậm có thể sinh ra một vài tinh quái, mỗi loại tinh quái này đều là bảo vật hiếm có!
Mà linh tuyền trước mắt này chính là một trong số đó!
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng, trong linh tuyền lại sinh ra một thủy mạch chi linh!
Ở một mức độ nào đó mà nói, con cá chép xanh này chính là linh tuyền thành tinh.
"Nếu có thể dùng thủy mạch chi linh này để trực tiếp luyện thành lôi linh của ta, thì uy lực đó... phải mạnh đến mức nào?"
Phương Nguyên trợn to hai mắt, gần như không dám tin mình gặp được chuyện tốt đến vậy.
Việc này chẳng khác nào muốn nhặt một hạt vừng, cuối cùng lại lượm được cả một quả dưa hấu...
Con cá chép xanh kia rõ ràng không phải là phàm vật, hồ lô ghê gớm như thế mà nó chống đỡ được rất lâu mới kiệt sức, rốt cuộc mới tuyệt vọng vẫy đuôi một cái rồi chui vào trong hồ lô. Sau khi ngấn nước cuối cùng từ trong linh tuyền bay ra, hồ lô kia lập tức bất động lơ lửng giữa không trung. Cả một linh tuyền lớn như vậy đã được đựng hết vào trong chiếc bình hồ lô này...
Phương Nguyên cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về phía trước, đóng nắp miệng hồ lô lại.
Bấy giờ hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cả mảng núi xanh xung quanh cùng cây cối cỏ dại bắt đầu ngả vàng, không còn tràn trề sức sống như lúc đầu nữa. Hẳn là vì linh tuyền bị hồ lô hút cạn nên nó không còn thủy khí của linh tuyền nuôi dưỡng nữa!
Mà Phương Nguyên cúi đầu nhìn chiếc hồ lô, thấy nó biến thành nửa trong suốt, có thể nhìn thấy được cả con cá chép xanh đang chậm rãi bơi lội trong nửa bình hồ lô nước, chính là thủy mạch chi linh vừa bị hút vào kia.
Phương Nguyên lắc lắc hồ lô, chỉ cảm thấy nó vẫn nhẹ như trước, nhưng lúc đặt hồ lô xuống đất, thì mặt đất lại hơi chấn động một chút.
Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra, đó là trọng lượng của cả linh tuyền. Bình hồ lô này công nhận mình, cho nên khi mình cầm lên trọng lượng nó mới trở về như cũ.
Nhưng nếu đổi là người khác, trừ phi người đó có đủ sức di chuyển toàn bộ trọng lượng của linh tuyền, bằng không thì chắc chắn là không cầm nổi.
"Ta cho rằng giữ ngươi lại chỉ để làm kỷ niệm, nào ngờ lại là dị bảo lợi hại đến vậy..."
Phương Nguyên nhớ đến Lạc Phi Linh, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng lại nhanh chóng bất đắc dĩ gượng cười một tiếng.
Dị bảo như vậy mà trong mắt nàng lại chỉ là một thứ đồ kỷ niệm bình thường.
Mình cũng phải cố gắng thêm chút, đợi đến khi gặp lại nàng ấy, không thể để bản thân quá mộc mạc được!
Chương 512 Mèo trắng nhận chủ? (1)
Phương Nguyên cầm theo hồ lô quay về trong tổ điện Ô Trì Quốc, cảm nhận bên trong đầy cả túi lôi thạch, lại nhìn thủy mạch chi linh bơi lội trong hồ lô, Phương Nguyên vô cùng hài lòng, hai thứ này kết hợp lại hoàn toàn có thể giúp cho hắn tu luyện ra một đạo lôi linh mạnh mẽ vô biên, hơn nữa đoán chừng uy lực sẽ cường đại đến chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, có hai thứ này xem như chuyến này không uổng công!
Càng quan trọng hơn là lúc này đây tuy rằng thu hoạch không nhỏ nhưng cũng không trái với ý định ban đầu của Phương Nguyên.
Trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, Phương Nguyên vừa về đến đại điện là đã mấy canh giờ trôi qua, dáng vẻ trong đại điện vẫn như vậy không hề thay đổi, hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn vẫn đang bị gương đồng trấn áp, bọn họ cố hết sức phá bỏ cấm chế phía sau Đế Vương Tâm, lại vì thế mà bị Đế Vương Tâm Giám kiềm lại, có muốn chạy thoát cũng không thể!
Nay pháp lực bên trong cơ thể bọn họ cũng đã có phần không thể chống đỡ nổi nữa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, sắc mặt tái mét hơn cả tờ giấy.
Phương Nguyên thấy vậy thì cười khổ, cong ngón tay khẽ búng ra một đạo lôi quang.
Hai vị lão trận sư bị lôi quang đánh trúng, cơ thể lập tức run lên, căng họng la lên một tiếng, ngã lăn quay ra đất.
Rốt cuộc mối liên kết với Đế Vương Tâm Giám cũng biến mất, thân hình hai người đã được tự do.
Bị gương đồng này khóa tâm trí lại, tự thân rất khó thoát ra, duy chỉ có Phương Nguyên với tu vi bậc này dùng lôi quang đánh vào hai người bọn họ mới có thể thoát khỏi.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
Hai vị lão trận sư bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng hốt nhìn xung quanh, bọn họ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đế Vương Tâm Giám này có vấn đề!"
Phương Nguyên liếc mắt đánh giá Đế Vương Tâm Giám, nói: "Cái này là một đạo cấm chế cuối cùng của hoàng lăng, hễ chúng ta lấy tấm gương này xuống sẽ dẫn động sự phản kích của linh tính bên trong tấm gương, trấn áp thần hồn của chúng ta lại, nếu không có cách nào thoát ra sẽ phải vĩnh viễn ở lại chỗ này!"
Lão trận sư tóc bạc Thiên Xu Môn kia nghe vậy hoảng hốt: "Sao có chuyện như thế được chứ?"
Dứt lời lão nhìn xung quanh chần chừ hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Phương Nguyên không trực tiếp trả lời câu hỏi, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía lối đi bên trái đại diện, trên mặt đất bên kia có dấu chân mờ nhạt trông vẻ như của người thiếu niên, với khả năng quan sát của người tu hành cảnh giới Trúc Cơ không khó để đoán được dấu chân đó là tiểu hoàng tử lưu lại.
"Các ngươi hãy tự mình xem đi!"
Lão trận sư tóc đen bỗng tái mặc, sốt ruột chạy đến đồng thời còn chui vào trong thông đạo.
"Sư huynh, ngươi...!"
Lão trận sư tóc bạc cũng lấy làm kinh hãi vội vã chạy qua.
Sau một hồi lâu hai người mới trở về, vẻ mặt đều hết sức kỳ quái, thậm có còn có dáng vẻ hơi sợ hãi.
"Sư huynh, tại sao tiểu hoàng tử lại trốn đi từ trong đó?"
Lão trận sư tóc bạc vẫn có vẻ khó hiểu, sau một hồi kiềm nén vẫn hỏi một câu.
Vị lão trận sư tóc đen kia nghe vậy khẽ cười khổ nói: "Đừng hỏi!"
Ông ta nhìn về phía lão trận sư tóc bạc, thấp giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi vẫn không hiểu sao?"
Lão trận sư tóc bạc ngớ ngươi nói: "Sư huynh, ý của ngươi là..."
Lão trận sư tóc đen thở dài đầy mệt mỏi, nói: "Chuyện của hoàng tộc ai có thể nói rõ, tiểu điện hạ tiến vào hoàng lăng, chúng ta ai cũng không biết mục đích thực sự của người, trước đây lão phu thật sự cho là hắn ta muốn lấy Đế Vương Tâm Giám, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại chúng ta vốn là do tiểu hoàng tử mời đi theo dốc sức cho hắn ta, tiểu hoàng tử cần gì phải nói việc sử dụng Đế Vương Tâm Giám cho chúng ta biết chứ?"
Dứt lời ông ta thở dài một tiếng, nhìn về phía sâu trong đại điện nói: "Đại khái tiểu hoàng tử còn có việc khác cần hoàn thành!"
Phương Nguyên thấy hai người bọn họ có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thực sự hơi ngẩn người ra, mặc dù chỉ sau Gia Cát Lượng nhưng cũng không tính tài giỏi, bèn thấp giọng cười nói: "Bất kể như thế nào thì cuối cùng hắn ta vẫn không thật sự đẩy chúng ta vào con đường chết!"
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, cũng đều thầm cảm thấy may mắn.
Nhưng vị lão trận sư tóc bạc kia lại chợt nói: "Thế nhưng tiểu hoàng tử còn đồng ý sau chuyện này cho chúng ta hai nghìn linh tinh mà!"
Nghe lời này, Phương Nguyên khó nói nên lời.
Thật ra hắn đã lấy thù lao của bản thân về, nhưng lại không cân nhắc đến hai vị lão trận sư.
"Chúng ta có thể an toàn trở về là tốt rồi!"
Phương Nguyên không cần phải nói nhiều liền bước đi ra ngoài đại điện.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau cũng không nói thêm gì.
Bọn họ nhìn lại thì chẳng qua hai người đến đây chạy một vòng, nhưng vị trận sư trẻ tuổi này rõ ràng có bản lĩnh phá trận, nếu cuối cùng mọi người đều công dã tràng thì những gì mà vị này mất còn nhiều hơn hai người bọn họ, nhất thời tâm trạng cả hai trở nên tốt hơn.
Bên ngoài đại điện Quan Ngạo đang chống đại đao đứng trước cửa, cách cầu đá nhìn con mèo trắng ăn hiếp thú Toan Nghê, trong điện xảy ra nhiều chuyện như vậy mà hắn ta hoàn toàn đều không biết, cũng chẳng quan tâm đến, bởi vì trước khi vào điện Phương Nguyên đã từng nói với hắn ta, để cho Quan Ngạo ngoan ngoãn canh giữ ngoài điện, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được đi vào, hắn ta lại thành thật nghe theo lời Phương Nguyên nói.
"Đa tạ Bạch huynh!"
Qua cầu đá Phương Nguyên đi thẳng đến trước mặt con mèo trắng, khẽ thi lễ.
"Meo meo meo!"
Con mèo trắng kia nghiêng đầu liếc nhìn Phương Nguyên một cái, dáng vẻ lười nói, thế nhưng ngay khi ánh mắt nó dừng lại trên hồ lô sau lưng Phương Nguyên thì bỗng chốc sáng mắt lên, kêu một tiếng "Meo", khẽ nhảy lên người hắn chụp về phía hồ lô.
Chương 513 Mèo trắng nhận chủ? (2)
"Hửm?"
Phương Nguyên thấy hơi bất ngờ, thân người chợt lóe về phía bên cạnh, giấu hồ lô ra phía sau.
"Meo meo!"
Con mèo trắng kia ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên kêu một tiếng đầy sự không hài lòng.
Lão trận sư tóc bạc thấy chợt nở nụ cười: "Phương tiểu tiên sinh, vị này trúng ý cá của ngươi đó, đút nó đi!"
Phương Nguyên liền giật mình, nhìn thoáng qua hồ lô sau lưng chợt hiểu ra.
Lúc trước hồ lô này vẫn luôn cất bên túi càn khôn, nhưng nay không cách nào thu lại vào trong đó được nữa.
Túi càn khôn chỉ có thể chịu được trang bị dưới trọng lượng nhất định của nó mà thôi, lúc trước hồ lô trống không thì có thể chứa trong đó, thế nhưng sau khi rót đầy nước linh tuyền thì trọng lượng của nó đã đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ, nếu rót vào thêm một vũng nước nữa e là có thể trực tiếp biến thành một cái hồ nhỏ, dưới tình huống này thì hồ lô của Phương Nguyên cũng chỉ có thể đeo ở sau lưng mà thôi.
Thế nhưng người bên ngoài nhìn vao thì bất quá chỉ là một cái hồ lô tí xíu, bên trong nuôi một con cá, tuy rằng thoạt nhìn khá mới lạ, trái lại cũng không phát hiện ra thứ gì ghê gớm cả, giống như hai vị lão trận sư này vậy.
Thế nhưng rõ ràng con mèo trắng này lại nhìn ra, nhìn vẻ mặt tham lam của nó không phải là nhìn chòng chọc vào tinh linh trong cái hồ lô đó chứ?
Việc này khiến cho Phương Nguyên hít một ngụm khí lạnh.
Thủy hành tinh linh này chính là nhân tốt quan trọng để hắn tu luyện Thủy Tương Lôi Linh , sao có thể cho con mèo trắng này ăn được, thế nhưng quả thực vị này đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Phương Nguyên lại có hơi xấu hổ đành bất đắc dĩ ôm quyền, cười khổ nói với nó: "Bạch huynh, vật này có tác dụng rất lớn đối với việc tu hành của ta nên không thể cho huynh được, nếu huynh muốn ăn cá thì ta sẽ quay lại trong hồ bắt mấy con cá béo tốt cho huynh nhé!"
Mèo trắng nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt hờ hững, rất hận hắn quá keo kiệt.
"Gào!"
Con thú Toan Nghê ở bên cạnh rống lên một tiếng, vội vã muốn thử.
Vốn dĩ nó có mối thù giết chủ, với cả con mèo trắng trúng ý mấy con cá kia nên vội muốn xông đến cướp lấy.
Thế nhưng con mèo trắng kia bỗng quay lại cúi đầu kêu một tiếng, liếc mắt nhìn thú Toan Nghê với hàm ý uy hiếp.
Con Toan Nghê bị hù đến nhảy dựng, ngoan ngoãn mà nằm xuống không dám lại giỡn mặt nữa, con mèo trắng lại quay đầu liếc mắt đánh giá hồ lô bên hông Phương Nguyên, bỗng chốc "Vút" một tiếng, nhảy lên vai hắn, ung dung nằm xuống.
"Ồ!"
Phương Nguyên cũng hoảng hốt vươn tay che hồ lô của hắn lại.
Nhưng chỉ thấy con mèo trắng thật sự chỉ ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Phương Nguyên, tựa như nơi đó vô cùng thoải mái, cũng chẳng cướp cá.
"Gào!"
Thú Toan Nghê kia có hơi khó hiểu, gầm nhẹ một tiếng với con mèo trắng bằng vẻ đáng thương.
"Meo meo!"
Mèo trắng bực bội kêu lên một tiếng, dường như bảo Toan Nghê câm mồm.
Sau đó móng vuốt mèo trắng khẽ vỗ vai Phương Nguyên, cái đuôi thật dài thong thả chỉ về phía trước.
"Huynh muốn theo ta ra ngoài hả?"
Phương Nguyên cảm thấy bất ngờ, hơi kinh ngạc hỏi.
Mèo trắng lười để ý đến, nó nghĩ rằng chẳng lẽ biểu hiện của nó vẫn chưa rõ ràng hay sao?
"Phương tiểu tiên sinh, thần thú bậc này thần kỳ như vậy lại muốn đi theo ngươi, thật sự là chuyện đáng kinh ngạc đó!"
Lão trận sư tóc đen cũng nhìn ra ý của con mèo trắng, lại không cho rằng nó chỉ thật sự xem trọng con cá kia, nghĩ đến thần vật bậc này muốn ăn bất cứ loại cá nào mà không có, há lại sẽ bị một con cá chép xanh trong hồ lô này hấp dẫn, nay nhìn dáng vẻ của con mèo trắng hiển nhiên nhận Phương Nguyên làm chủ là việc chính, trông vẻ nó muốn cùng Phương Nguyên rời khỏi nơi này, ông ta nhất thời không ngừng hâm mộ, thở dài đầy chua xót.
"Nó nhận chủ ư?"
Phương Nguyên thấy dường như con mèo trắng lười biếng nằm úp trên vai hắn mà ngủ gà ngủ gậy, nhưng đôi mắt nhỏ lim dim lại luôn liếc mắt nhìn về phía hồ lô bên hông Phương Nguyên, nói với vẻ nghi ngờ: "Thoạt nhìn thì nó vẫn muốn ăn cá của ta đó!"
Tuy rằng trong lòng hắn hơi lo lắng, nhưng nhìn con mèo trắng đã sắp ngủ cũng không dám nói ra.
Dù sao từ đầu đến cuối mèo trắng giúp Phương Nguyên không ít, nó muốn đi theo hắn thì cũng không nên tránh xa nó trăm dặm như vậy chứ?
"Vậy... Thì đi ra ngoài trước vậy!"
Phương Nguyên cẩn thận che hồ lô lại, thở dài nhìn về phía bên ngoài tổ điện.
"Phương tiểu tiên sinh à, rời khỏi ngọn núi này không biết ngươi có dự định gì không nhỉ?"
Sau khi do dự một hồi lâu, vị lão trận sư tóc đen vui vẻ hỏi Phương Nguyên.
"Ra ngoài trước đã rồi nói sau!"
Phương Nguyên chẳng ừ hử gì cả, khẽ lắc đầu.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ làm cách nào để lừa Phương Nguyên lên núi.
Trên thực tế mục đích chuyến đi theo tiểu hoàng tử đến đây lúc này của hai người cũng đã thay đổi.
Trước đây chỉ là do muốn kiếm mấy nghìn tinh linh từ tiểu hoàng tử, nhưng sau lại là vì muốn tiếp cận Phương Nguyên một chút.
Dù sao vị trận sư này tuổi không lớn, trình độ trận pháp cũng không đơn giản, nay lại càng có thêm mèo trắng thần vật bậc này đi theo, bản lĩnh chỉ sợ phải mạnh hơn cả đại trận sư nhất văn, nếu có thể mời hắn quay về Thiên Xu Môn làm trưởng lão cung phụng, được Phương Nguyên giúp đỡ thì Thiên Xu Môn không tiếng tăm có thể xưng bá ở Ô Trì Quốc thậm chí là có một chỗ đứng trong các đại môn phái trận pháp ở Bá Hạ Châu.
Quan trọng nhất là hai người bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn tương đối dễ nói chuyện.
Nếu muốn dụ hắn quay về Thiên Xu Môn nhận chức trưởng lão hẳn không khó.
Chương 514 Không giúp cũng không cướp! (1)
Phương Nguyên đi phía trước còn con mèo trắng kia lại ngoan ngoãn nằm trên vai hắn, thỉnh thoảng trộm nhìn cá trong hồ lô của Phương Nguyên. Quan Ngạo vác đại đao ngay bên người, hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc thì theo bên cạnh, cứ như vậy sải bước đi về phía bên ngoài hoàng lăng. Mà thú Toan Nghê thì đáng thương theo sát phía sau, bộ dạng ủ rũ bị vứt bỏ.
Lúc này đi ra lại khác hẳn lúc tiến vào.
Cấm chế thú linh phân bố ở hoàng lăng tầng thứ hai vốn vô cùng khó nhai, lúc đám người Phương Nguyên bước vào cũng không thiếu việc ra tay một đường chém giết ra ngoài, nhưng nay mèo trắng đứng trên vai hắn, cả đám thú linh lại đều lộ vẻ sợ hãi khôn cùng, vội vã bỏ chạy ra xa, ngay cả trong vòng trăm trượng xung quanh bọn họ mà chúng nó cũng chẳng dám đến gần, đều làm cho cả đám người bình yên suốt chặng đường đi ra.
Lúc đến cấm chế tầng thứ nhất bất quá lại thôi diễn trận pháp, một lần nữa tìm đường đi ra ngoài.
Mà đi ở nơi nguy hiểm bố rí đầy cấm chế này thì dù Phương Nguyên đã thành công tiến vào một lần, lúc thôi diễn cũng phải cẩn thận cực kỳ, hai vị lão trận sư kia cùng với Quan Ngạo càng không nhắc đến, cũng chỉ có thú Toan Nghê là lo lắng đề phòng, chỉ dám đi theo con đường mà đám Phương Nguyên đi, ngược lại thì con mèo trắng kia chẳng lo nghĩ gì, chỉ lười biếng mà ngáy o o, dường như không lo lắng cấm chế hung hiểm xung quanh chút nào cả.
Trong lòng Phương Nguyên cũng chợt nảy ra suy nghĩ này, không biết vứt con mèo trắng này vào trong đống cấm chế sẽ thế nào nhỡ?
Thân là một vị trận sư nổi danh thì hiển nhiên sự tò mò không thể thiếu.
Phương Nguyên bây giờ rất muốn biết con mèo trắng có thể bình yên mà đi qua cầu đá kia không, rốt cuộc là nguyên tắc gì đây?
Là trời sinh đã có một bản lĩnh cao cường, khả năng có thể triệt tiêu những cấm chế kia hay là vẫn còn có cách nào khác?
Nhưng Phương Nguyên vẫn bỏ qua suy nghĩ này, vị lão huynh này đã giúp hắn không ít, làm như vậy thì hơi quá đáng.
Sau này hẳn làm!
Sau vài canh giờ bọn họ cũng đã rời khỏi phạm vi tổ điện, lại tiến vào bên trong Thập Vạn Man Sơn, sau đó tìm đại một chỗ làm nơi nghĩ tạm, hai vị lão trận sư này tự nhiên vẫn muốn dẫn Phương Nguyên quay về Thiên Xu Môn, vì thế hai người vắt hết tế bào não nói ra một đống điều kiện tốt đề lừa gạt Phương Nguyên, thế nhưng Phương Nguyên lại không đồng ý, dường như thật sự chẳng hứng thú với chuyện của bọn họ.
Rơi vào đường cùng, sau đó hai người lại nổi ý đồ với con mèo trắng nằm dài trên người Phương Nguyên, cả hai chạy đến một cái hồ vắng mắt mười mấy con cá béo mập rồi lại đó lấy lòng. Thế nhưng con mèo trắng kia đi một vòng quanh đống cá ú nu kia rồi kiêu ngạo gào một tiếng, từ tốn bỏ đi.
Thú Toan Nghê đi theo phía sau ngớ ra, lại dùng vẻ mặt đau khổ mà nuốt sạch đám cá vào trong bụng.
Hai vị lão trận sư như hiểu được ý của con mèo trắng một cách kỳ lạ: "Tâm ý của các ngươi cũng tốt, nhưng mấy thứ này quá kém!"
Nhưng dù sao chăng nữa con mèo trắng này không coi thường lòng tốt của bọn họ là đã may rồi.
Tiên thú bậc này cho dù không thể dẫn về, hết lòng nịnh nọt vị tổ tông này, kết tiện duyên với nó cũng là một việc rất tốt.
Nói không chừng đến lúc nào đó nó có thể giúp mình thì sao!
Mà đến nơi này Phương Nguyên cũng từ từ thu xếp cho những điều cần thiết khi tu hành của bản thân.
Có một túi lôi thạch càn khôn, lại có thần vật thủy mạch chi linh bậc này thì việc tu hành của Phương Nguyên thật sự không thành vấn đề gì cả, ngày luyện thành Thủy Tương Lôi Linh thì tu vi và thực lực của hắn đều đã tăng thêm trên phạm vi lớn, nhưng cụ thể lôi linh này phải luyện như thế nào đã trở thành việc mà Phương Nguyên cần phải suy nghĩ nhất!
"Nhất định không thể kéo dài thời gian thêm được nữa!"
Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, lại kéo con mèo trắng chuẩn bị ăn vụng xuống.
Nó đã vài lần thừa dịp Phương Nguyên không chú ý qua đây khẩy cái hồ lô rồi, chỉ là dù sao hồ lô này cũng không phải phàm vật, không bị nó cào nát, sau đó mỗi lần bị Phương Nguyên phát hiện ra nó liền vừa quay đầu vừa làm ra vẻ như không có chuyện gì.
"Nhưng nếu ta muốn tu hành thì lại không đơn giản như vậy!"
Phương Nguyên nhíu mày, vì luyện thành lôi linh này đặc biệt thi triển Thuật Thiên Diễn một lần.
Kết quả cuối cùng lại khiến cho hắn hơi bối rối.
Dù sao hiện giờ tu vi hắn còn yếu, chỉ có tầng hai Trúc Cơ, muốn luyện hóa thành công Lôi Linh này cũng không nắm chắc phần thắng, tất nhiên phải nhờ những lực lượng khác mới được, đầu tiên cần phải có một vùng bảo địa nắm vững đạo uẩn, cam đoan để bản thân tu hành thuận lợi, mà điều thứ hai muốn càng ổn thỏa hơn cũng là càng một vị thậm chí là mấy vị cao thủ giúp hắn luyện hóa thủy linh!
Dù sao thủy mạch chi linh cũng là thần vật sẽ không thể bị Phương Nguyên dễ dàng luyện hóa như vậy.
Đừng thấy nó ngoan ngoãn ở trong hồ lô như vậy, nếu thả ra nói không chừng lập tức liền vội chạy trốn.
Với bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên e là không giữ được nó.
Chỉ là vừa nghĩ đến cần cao thủ hỗ trợ, Phương Nguyên đã không khỏi thở dài.
Thế gian này không phải thiếu cao thủ, nhưng người tin tưởng được cũng khó tìm, trong một chốc thì sao hắn có thể tìm ra chứ?
Cao thủ bản thân Phương Nguyên cần ít nhất cũng phải ba vị Kim Đan mới được, nhưng người như này thì không chỗ nào không phải là nhân vật lớn hùng bá một phương, huống hồ lòng người khó đoán, bản thân mình liều lĩnh đi tìm, người ta không cướp của hắn đã tốt rồi, sao có thể dễ dàng giúp Phương Nguyên được chứ?
Đây chỉ là vấn đề của một vị tán tu mà thôi!
Chương 515 Không giúp cũng không cướp! (2)
Nếu như trước kia trong tiên môn Phương Nguyên rất dễ để tìm được ba vị trưởng bối hỗ trợ.
"Bất luận thế nào thì rời khỏi trước đã nói tính sau vậy!"
Trong lòng Phương Nguyên thầm suy nghĩ: "Cho dù coi như sự việc khó hơn nữa chắc chắn sẽ có cách giải quyết!"
Từ trong hang đá kia đi ra, Phương Nguyên nói với Quan Ngạo một tiếng muốn rời đi, con meo trắng đang được hai vị lão trận sư kia nịnh nót thấy Phương Nguyên bước ra liền rất tự nhiên mà nhảy lên trên vai Phương Nguyên, ra vẻ lơ đãng liếc hồ lô kia một cái, sau đó nó cảm thấy vừa lòng thỏa ý mà nằm xuống, con Toan Nghê từ phía xa lập tức một bụng oán hận.
Hai vị lão trận sư kia cũng rất cạn lời, vị tiên mèo này vẫn đi theo Phương Nguyên là sao?
Lại không ai biết Phương Nguyên cũng rất khó hiểu, nghĩ rằng con mèo trắng nay vẫn muốn đi theo hắn thật sao?
Nếu đổi thành người khác đại khái sẽ phải nghĩ làm sao để thu phục con mèo trắng này, nhưng Phương Nguyên lại chưa từng nghĩ tới.
Không nói đến đủ thứ thần kỳ của con mèo trắng màu cho hắn biết rằng nó tuyệt đối không đơn giản, mà vấn đề càng quan trọng hơn là... Ai có thể thu phục được một con mèo lợi hại như vậy chứ?
"Hai vị lão tiền bối, ta chuẩn bị rời khỏi Ô Trì Quốc rồi, xin từ biệt tại đây, ngày khác có duyên gặp lại!"
Phương Nguyên ôm quyền nói với hai vị lão trận sư kia xong liền bước lên ngân toa.
Hai vị lão trận sư kia rất tiếc hận thế nhưng thật sự không nói ra việc có thể giữ chân Phương Nguyên lại, đành phải bất đắc dĩ vẫy tay.
Nhưng cũng ngay lúc Phương Nguyên vừa mới bước lên ngân toa chuẩn bị phóng lên cao, con mèo trắng trên vi hắn đột nhiên "Meo!" một tiếng đứng thẳng người dậy, hai cái tai nhọn dựng thẳng lên, sau đó cái đuôi thật dài vụt qua khua vào đầu Phương Nguyên.
"Sao vậy?"
Phương Nguyên hơi hoảng hốt khẽ hỏi.
"Meo meo!"
Con mèo trắng kêu lên một tiếng, cái đuôi như con rắn chậm rãi chỉ về phía bầu trời bao la.
"Vút vút vút!"
Qua thời gian một hơi thở, trong vùng trời kia bỗng chốc có một đám mây bay đến.
Bên trong chính là rất nhiều tu sĩ mặc áo đen, một luồng khí cơ hùng dũng hiển nhiên tu vi cực cao, bọn họ điều khiển pháp khí bay vút như điện, bay thẳng qua vùng trời, vụt qua trong nháy mắt.
Nếu như vừa rồi Phương Nguyên điều khiên ngân toa bay lên vậy sẽ trực tiếp chặn đầu bọn họ rồi.
"Xem cách ăn mặc của những người đó hình như là hoàng thất Ô Trì Quốc?"
Hai vị lão trận sư cũng hơi lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói.
Phương Nguyên nhíu mày, hiển nhiên không thể bay vọt ra ngoài vào lúc này được rồi.
Không nói đến việc hắn vừa mới lấy không ít bảo bối từ trong tổ điện của Ô Trì Quốc ra, vẻn vẹn việc do lúc trước Phương Nguyên chém Dạ hộ pháp, lại luyện chết tươi âm thị Triệu Nô Nhi bán bộ kim đan, cũng đã kết thành đại thù với hoàng tộc nhất mạch Ô Trì Quốc rồi!
"Vút vút!"
Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư đều dằn lại, muốn chờ bọn họ đi xa rồi lại rời đi.
Thế nhưng không ngờ rằng chỉ mới qua không đến thời gian uống cạn chun trà, một hướng khác trên bầu trời lại có một đội tu sĩ bay qua.
Từ đầu đến cuối trong vòng nửa canh giờ đã có chừng bốn năm tốp tu sĩ bay qua.
"Hình như bọn họ đang tìm cái gì thì phải!"
Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư kia đều nhìn ra, trong lòng hơi trầm xuống.
Dưới tình huống này thì nếu Phương Nguyên lại bay lên không trung mà đi tất nhiên sẽ phải chịu sự thẩm tra, vì thế Phương Nguyên dứt khoát thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, che đi thân hình và khí cơ của bản thân cùng với Quan Ngạo, hai vị lão trận sư kia cũng cảm thấy sợ hãi, rất chủ động nhích lại gần, Phương Nguyên nhíu mày nhưng vẫn che cho bọn họ, cả đám người cùng nhau đi thẳng về phía trước.
"Meo meo!"
Con mèo kia cũng cảm nhận bốn phía, lúc nào cũng giơ cái đuôi lên chỉ đường cho bọn họ.
Dưới sự chỉ đường của nó luôn có thể tránh được tu sĩ ở trên không trung, cũng để cho Phương Nguyên yên tâm hơn.
Cứ đi từ từ như thế, dần dần rời khỏi một vùng tu sĩ tung hoành, cũng ngay lúc Phương Nguyên chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ ngơi, đột nhiên con mèo trắng khẽ kêu một tiếng, lúc này đây nó cũng không phải chỉ đường mà cái đuôi thật dài chỉ vào lùm cây ngay phía trước đám Phương Nguyên, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái tựa như có chút đắc ý mà khoe mẽ với Phương Nguyên.
Hắn hơi ngẩn ra, tập trung nhìn về phía trước.
"Xôn xao!"
Cũng không chờ mấy người bọn họ hiểu được chuyện gì, lùm cây kia chợt bị vạch ra, một thân ảnh nhỏ gầy đầy bụi đất giống như mất hồn chạy đến, hoảng hốt lo sợ liền ngã nhào xuống đất, liên tục quay mòng mòng đến trước mặt bọn Phương Nguyên.
"Là ngươi?"
Mọi người đều hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy người nọ mặc áo bẩn thỉu không phải tiểu hoàng tử chứ ai?
Vốn nghĩ hắn ta đã trốn khỏi từ lâu, không ngờ vào lúc này lại gặp được.
Mà thấy tiểu hoàng tử, Phương Nguyên lập tức hiểu ra hắn biết người mà những tu sĩ kia đang tìm rồi!
"Phương... Phương tiên sinh?"
Tiểu hoàng tử kia cũng hoảng hốt khi ngẩng đầu nhìn thấy Phương Nguyên, mà vẻ khủng hoảng mà tuyệt vọng trên khuôn mặt chợt lộ ra chút vui mừng, vội vã tay chân lộn xộn bò đến, khóc gào nói: "Phương tiên sinh cứu ta, ta không thể chạy khỏi, Yêu Phi kia bản lĩnh quá lớn, thậm chí ngay cả lối đi bí ẩn nhất của tổ điện Ô Trì Quốc chúng ta mà ả cũng biết, đã phái đến vô số cao thủ bắt ta, xin tiên sinh cứu ta!"
Vị lão trận sư kia nghe những lời tiểu hoàng tử nói cảm thấy vô cùng đáng ngờ, liếc nhìn Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên nghe lời của hắn ta cũng từ từ nhíu mày.
Hắn chậm rãi lắc đầu: "Ta sẽ không giúp ngươi đâu!"
"Tiên sinh, ngươi...."
Tiểu hoàng tử ngẩn người, gần như muốn gào lên: "Tại sao vậy?"
Phương Nguyên nghiêm túc nói: "Ly do giống với lúc trước ta không đoạt của ngươi!"
Đây chính là bình hồ lô mà Lạc Phi Linh đã tặng cho hắn trước lúc rời khỏi Vân Châu. Bên trong vốn đựng nửa bình rượu, song Phương Nguyên đã từ từ uống hết, hiện giờ chỉ còn cái bình không được giữ bên người làm kỷ niệm. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến nó, bởi vì bản thân chiếc bình hồ lô này không hề tầm thường, nếu không với ánh mắt của Lạc Phi Linh thì nàng đã chẳng thèm. Bây giờ dùng nó để đựng nước suối thì quá là thích hợp rồi.
Rút nắp hồ lô ra, Phương Nguyên đưa nó đến gần linh tuyền, định múc lấy một bình.
Hắn không phải là kẻ tham lam, chỉ cần một bình hồ lô linh tuyền là thỏa mãn rồi.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi hồ lô vừa đặt vào trong linh tuyền, thì đột nhiên xảy ra một chuyện dị thường.
Ngay cả người có tính tình điềm đạm như Phương Nguyên mà cũng bị cảnh tượng đó dọa hết hồn!
Bình hồ lô đó dường như không có đáy, điên cuồng hút nước của linh tuyền vào trong.
Khiến cả dòng suối tạo thành một xoáy nước lớn, mà trung tâm xoáy nước chính là miệng của chiếc bình hồ lô kia. Nước linh tuyền ào ào đổ vào trong miệng bình.
Cả một đầm nước linh tuyền chỉ chớp mắt đã gần cạn sạch, ngay cả vệt nước ở đáy đầm cũng trở nên nhạt đi.
Đến lúc này, hồ lô kia vẫn chưa đầy, còn kéo cả thủy mạch từ trong linh tuyền ra ngoài...
Một luồng nước hệt như mũi tên bắn thẳng vào trong hồ lô.
"Thứ này..."
Phương Nguyên ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng.
Hắn biết hồ lô mà Lạc Phi Linh tặng cho mình không phải là đồ bình thường, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy!
Hắn chỉ muốn múc một bình linh tuyền thôi, nhưng với tình hình này có lẽ là cả thủy mạch cũng bị kéo đi mất.
Song Phương Nguyên nhanh chóng phấn khởi lên, hắn đương nhiên là sẽ không ngăn cản bình hồ lô này.
Linh tuyền này ở trong hoàng lăng Ô Trì Quốc, cũng là bảo vật chẳng khác gì Thất Bảo Lôi Thụ. Nếu không phải nước suối không thể mang đi, có lẽ tiểu hoàng tử cũng sẽ không bỏ qua nó. Lúc trước Phương Nguyên cũng biết rằng nước linh tuyền này không thể nào lấy hết đi được, nhưng hiện giờ thì đã khác...
"Ùng ục..."
Hồ lô vẫn không ngừng hút nước linh tuyền vào trong.
Phương Nguyên suy đoán, có lẽ số nước mà nó hút vào phải tương đương với một hồ nước, nhưng dường như vẫn còn chưa đầy.
"Vút..."
Đúng vào lúc này, ở miệng linh tuyền đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh hiện lên, sau đó bay ra khỏi dòng suối. Hóa ra là một con cá có lớp vảy màu xanh, như thật như ảo, dài khoảng một thước, trên vảy có các phù văn tinh xảo mà huyền bí, bên mép có râu, hình dáng giống một con cá chép. Nó đang bơi tung tăng trên không trung, dường như muốn chống lại sức hút của bình hồ lô.
Theo Phương Nguyên cảm ứng thì con cá chép xanh này không có máu thịt, chỉ là một cụm hơi nước cực kỳ đậm đặc mà thôi.
Đôi mắt của hắn đột mở to: "Đây là thủy mạch chi linh?"
Phương Nguyên nhất thời vô cùng kích động, dù điềm tĩnh là thế mà giờ phút này hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên hoan hô.
Trên thế gian này có vô số linh mạch, có thuộc tính ngũ hành, phẩm chất của mỗi linh mạch đương nhiên cũng khác nhau. Có một số linh mạch có phẩm chất cực kỳ cao, thậm có thể sinh ra một vài tinh quái, mỗi loại tinh quái này đều là bảo vật hiếm có!
Mà linh tuyền trước mắt này chính là một trong số đó!
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng, trong linh tuyền lại sinh ra một thủy mạch chi linh!
Ở một mức độ nào đó mà nói, con cá chép xanh này chính là linh tuyền thành tinh.
"Nếu có thể dùng thủy mạch chi linh này để trực tiếp luyện thành lôi linh của ta, thì uy lực đó... phải mạnh đến mức nào?"
Phương Nguyên trợn to hai mắt, gần như không dám tin mình gặp được chuyện tốt đến vậy.
Việc này chẳng khác nào muốn nhặt một hạt vừng, cuối cùng lại lượm được cả một quả dưa hấu...
Con cá chép xanh kia rõ ràng không phải là phàm vật, hồ lô ghê gớm như thế mà nó chống đỡ được rất lâu mới kiệt sức, rốt cuộc mới tuyệt vọng vẫy đuôi một cái rồi chui vào trong hồ lô. Sau khi ngấn nước cuối cùng từ trong linh tuyền bay ra, hồ lô kia lập tức bất động lơ lửng giữa không trung. Cả một linh tuyền lớn như vậy đã được đựng hết vào trong chiếc bình hồ lô này...
Phương Nguyên cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về phía trước, đóng nắp miệng hồ lô lại.
Bấy giờ hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cả mảng núi xanh xung quanh cùng cây cối cỏ dại bắt đầu ngả vàng, không còn tràn trề sức sống như lúc đầu nữa. Hẳn là vì linh tuyền bị hồ lô hút cạn nên nó không còn thủy khí của linh tuyền nuôi dưỡng nữa!
Mà Phương Nguyên cúi đầu nhìn chiếc hồ lô, thấy nó biến thành nửa trong suốt, có thể nhìn thấy được cả con cá chép xanh đang chậm rãi bơi lội trong nửa bình hồ lô nước, chính là thủy mạch chi linh vừa bị hút vào kia.
Phương Nguyên lắc lắc hồ lô, chỉ cảm thấy nó vẫn nhẹ như trước, nhưng lúc đặt hồ lô xuống đất, thì mặt đất lại hơi chấn động một chút.
Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra, đó là trọng lượng của cả linh tuyền. Bình hồ lô này công nhận mình, cho nên khi mình cầm lên trọng lượng nó mới trở về như cũ.
Nhưng nếu đổi là người khác, trừ phi người đó có đủ sức di chuyển toàn bộ trọng lượng của linh tuyền, bằng không thì chắc chắn là không cầm nổi.
"Ta cho rằng giữ ngươi lại chỉ để làm kỷ niệm, nào ngờ lại là dị bảo lợi hại đến vậy..."
Phương Nguyên nhớ đến Lạc Phi Linh, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng lại nhanh chóng bất đắc dĩ gượng cười một tiếng.
Dị bảo như vậy mà trong mắt nàng lại chỉ là một thứ đồ kỷ niệm bình thường.
Mình cũng phải cố gắng thêm chút, đợi đến khi gặp lại nàng ấy, không thể để bản thân quá mộc mạc được!
Chương 512 Mèo trắng nhận chủ? (1)
Phương Nguyên cầm theo hồ lô quay về trong tổ điện Ô Trì Quốc, cảm nhận bên trong đầy cả túi lôi thạch, lại nhìn thủy mạch chi linh bơi lội trong hồ lô, Phương Nguyên vô cùng hài lòng, hai thứ này kết hợp lại hoàn toàn có thể giúp cho hắn tu luyện ra một đạo lôi linh mạnh mẽ vô biên, hơn nữa đoán chừng uy lực sẽ cường đại đến chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, có hai thứ này xem như chuyến này không uổng công!
Càng quan trọng hơn là lúc này đây tuy rằng thu hoạch không nhỏ nhưng cũng không trái với ý định ban đầu của Phương Nguyên.
Trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, Phương Nguyên vừa về đến đại điện là đã mấy canh giờ trôi qua, dáng vẻ trong đại điện vẫn như vậy không hề thay đổi, hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn vẫn đang bị gương đồng trấn áp, bọn họ cố hết sức phá bỏ cấm chế phía sau Đế Vương Tâm, lại vì thế mà bị Đế Vương Tâm Giám kiềm lại, có muốn chạy thoát cũng không thể!
Nay pháp lực bên trong cơ thể bọn họ cũng đã có phần không thể chống đỡ nổi nữa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, sắc mặt tái mét hơn cả tờ giấy.
Phương Nguyên thấy vậy thì cười khổ, cong ngón tay khẽ búng ra một đạo lôi quang.
Hai vị lão trận sư bị lôi quang đánh trúng, cơ thể lập tức run lên, căng họng la lên một tiếng, ngã lăn quay ra đất.
Rốt cuộc mối liên kết với Đế Vương Tâm Giám cũng biến mất, thân hình hai người đã được tự do.
Bị gương đồng này khóa tâm trí lại, tự thân rất khó thoát ra, duy chỉ có Phương Nguyên với tu vi bậc này dùng lôi quang đánh vào hai người bọn họ mới có thể thoát khỏi.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
Hai vị lão trận sư bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng hốt nhìn xung quanh, bọn họ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đế Vương Tâm Giám này có vấn đề!"
Phương Nguyên liếc mắt đánh giá Đế Vương Tâm Giám, nói: "Cái này là một đạo cấm chế cuối cùng của hoàng lăng, hễ chúng ta lấy tấm gương này xuống sẽ dẫn động sự phản kích của linh tính bên trong tấm gương, trấn áp thần hồn của chúng ta lại, nếu không có cách nào thoát ra sẽ phải vĩnh viễn ở lại chỗ này!"
Lão trận sư tóc bạc Thiên Xu Môn kia nghe vậy hoảng hốt: "Sao có chuyện như thế được chứ?"
Dứt lời lão nhìn xung quanh chần chừ hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Phương Nguyên không trực tiếp trả lời câu hỏi, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía lối đi bên trái đại diện, trên mặt đất bên kia có dấu chân mờ nhạt trông vẻ như của người thiếu niên, với khả năng quan sát của người tu hành cảnh giới Trúc Cơ không khó để đoán được dấu chân đó là tiểu hoàng tử lưu lại.
"Các ngươi hãy tự mình xem đi!"
Lão trận sư tóc đen bỗng tái mặc, sốt ruột chạy đến đồng thời còn chui vào trong thông đạo.
"Sư huynh, ngươi...!"
Lão trận sư tóc bạc cũng lấy làm kinh hãi vội vã chạy qua.
Sau một hồi lâu hai người mới trở về, vẻ mặt đều hết sức kỳ quái, thậm có còn có dáng vẻ hơi sợ hãi.
"Sư huynh, tại sao tiểu hoàng tử lại trốn đi từ trong đó?"
Lão trận sư tóc bạc vẫn có vẻ khó hiểu, sau một hồi kiềm nén vẫn hỏi một câu.
Vị lão trận sư tóc đen kia nghe vậy khẽ cười khổ nói: "Đừng hỏi!"
Ông ta nhìn về phía lão trận sư tóc bạc, thấp giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi vẫn không hiểu sao?"
Lão trận sư tóc bạc ngớ ngươi nói: "Sư huynh, ý của ngươi là..."
Lão trận sư tóc đen thở dài đầy mệt mỏi, nói: "Chuyện của hoàng tộc ai có thể nói rõ, tiểu điện hạ tiến vào hoàng lăng, chúng ta ai cũng không biết mục đích thực sự của người, trước đây lão phu thật sự cho là hắn ta muốn lấy Đế Vương Tâm Giám, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại chúng ta vốn là do tiểu hoàng tử mời đi theo dốc sức cho hắn ta, tiểu hoàng tử cần gì phải nói việc sử dụng Đế Vương Tâm Giám cho chúng ta biết chứ?"
Dứt lời ông ta thở dài một tiếng, nhìn về phía sâu trong đại điện nói: "Đại khái tiểu hoàng tử còn có việc khác cần hoàn thành!"
Phương Nguyên thấy hai người bọn họ có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thực sự hơi ngẩn người ra, mặc dù chỉ sau Gia Cát Lượng nhưng cũng không tính tài giỏi, bèn thấp giọng cười nói: "Bất kể như thế nào thì cuối cùng hắn ta vẫn không thật sự đẩy chúng ta vào con đường chết!"
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, cũng đều thầm cảm thấy may mắn.
Nhưng vị lão trận sư tóc bạc kia lại chợt nói: "Thế nhưng tiểu hoàng tử còn đồng ý sau chuyện này cho chúng ta hai nghìn linh tinh mà!"
Nghe lời này, Phương Nguyên khó nói nên lời.
Thật ra hắn đã lấy thù lao của bản thân về, nhưng lại không cân nhắc đến hai vị lão trận sư.
"Chúng ta có thể an toàn trở về là tốt rồi!"
Phương Nguyên không cần phải nói nhiều liền bước đi ra ngoài đại điện.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau cũng không nói thêm gì.
Bọn họ nhìn lại thì chẳng qua hai người đến đây chạy một vòng, nhưng vị trận sư trẻ tuổi này rõ ràng có bản lĩnh phá trận, nếu cuối cùng mọi người đều công dã tràng thì những gì mà vị này mất còn nhiều hơn hai người bọn họ, nhất thời tâm trạng cả hai trở nên tốt hơn.
Bên ngoài đại điện Quan Ngạo đang chống đại đao đứng trước cửa, cách cầu đá nhìn con mèo trắng ăn hiếp thú Toan Nghê, trong điện xảy ra nhiều chuyện như vậy mà hắn ta hoàn toàn đều không biết, cũng chẳng quan tâm đến, bởi vì trước khi vào điện Phương Nguyên đã từng nói với hắn ta, để cho Quan Ngạo ngoan ngoãn canh giữ ngoài điện, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được đi vào, hắn ta lại thành thật nghe theo lời Phương Nguyên nói.
"Đa tạ Bạch huynh!"
Qua cầu đá Phương Nguyên đi thẳng đến trước mặt con mèo trắng, khẽ thi lễ.
"Meo meo meo!"
Con mèo trắng kia nghiêng đầu liếc nhìn Phương Nguyên một cái, dáng vẻ lười nói, thế nhưng ngay khi ánh mắt nó dừng lại trên hồ lô sau lưng Phương Nguyên thì bỗng chốc sáng mắt lên, kêu một tiếng "Meo", khẽ nhảy lên người hắn chụp về phía hồ lô.
Chương 513 Mèo trắng nhận chủ? (2)
"Hửm?"
Phương Nguyên thấy hơi bất ngờ, thân người chợt lóe về phía bên cạnh, giấu hồ lô ra phía sau.
"Meo meo!"
Con mèo trắng kia ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên kêu một tiếng đầy sự không hài lòng.
Lão trận sư tóc bạc thấy chợt nở nụ cười: "Phương tiểu tiên sinh, vị này trúng ý cá của ngươi đó, đút nó đi!"
Phương Nguyên liền giật mình, nhìn thoáng qua hồ lô sau lưng chợt hiểu ra.
Lúc trước hồ lô này vẫn luôn cất bên túi càn khôn, nhưng nay không cách nào thu lại vào trong đó được nữa.
Túi càn khôn chỉ có thể chịu được trang bị dưới trọng lượng nhất định của nó mà thôi, lúc trước hồ lô trống không thì có thể chứa trong đó, thế nhưng sau khi rót đầy nước linh tuyền thì trọng lượng của nó đã đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ, nếu rót vào thêm một vũng nước nữa e là có thể trực tiếp biến thành một cái hồ nhỏ, dưới tình huống này thì hồ lô của Phương Nguyên cũng chỉ có thể đeo ở sau lưng mà thôi.
Thế nhưng người bên ngoài nhìn vao thì bất quá chỉ là một cái hồ lô tí xíu, bên trong nuôi một con cá, tuy rằng thoạt nhìn khá mới lạ, trái lại cũng không phát hiện ra thứ gì ghê gớm cả, giống như hai vị lão trận sư này vậy.
Thế nhưng rõ ràng con mèo trắng này lại nhìn ra, nhìn vẻ mặt tham lam của nó không phải là nhìn chòng chọc vào tinh linh trong cái hồ lô đó chứ?
Việc này khiến cho Phương Nguyên hít một ngụm khí lạnh.
Thủy hành tinh linh này chính là nhân tốt quan trọng để hắn tu luyện Thủy Tương Lôi Linh , sao có thể cho con mèo trắng này ăn được, thế nhưng quả thực vị này đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Phương Nguyên lại có hơi xấu hổ đành bất đắc dĩ ôm quyền, cười khổ nói với nó: "Bạch huynh, vật này có tác dụng rất lớn đối với việc tu hành của ta nên không thể cho huynh được, nếu huynh muốn ăn cá thì ta sẽ quay lại trong hồ bắt mấy con cá béo tốt cho huynh nhé!"
Mèo trắng nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt hờ hững, rất hận hắn quá keo kiệt.
"Gào!"
Con thú Toan Nghê ở bên cạnh rống lên một tiếng, vội vã muốn thử.
Vốn dĩ nó có mối thù giết chủ, với cả con mèo trắng trúng ý mấy con cá kia nên vội muốn xông đến cướp lấy.
Thế nhưng con mèo trắng kia bỗng quay lại cúi đầu kêu một tiếng, liếc mắt nhìn thú Toan Nghê với hàm ý uy hiếp.
Con Toan Nghê bị hù đến nhảy dựng, ngoan ngoãn mà nằm xuống không dám lại giỡn mặt nữa, con mèo trắng lại quay đầu liếc mắt đánh giá hồ lô bên hông Phương Nguyên, bỗng chốc "Vút" một tiếng, nhảy lên vai hắn, ung dung nằm xuống.
"Ồ!"
Phương Nguyên cũng hoảng hốt vươn tay che hồ lô của hắn lại.
Nhưng chỉ thấy con mèo trắng thật sự chỉ ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Phương Nguyên, tựa như nơi đó vô cùng thoải mái, cũng chẳng cướp cá.
"Gào!"
Thú Toan Nghê kia có hơi khó hiểu, gầm nhẹ một tiếng với con mèo trắng bằng vẻ đáng thương.
"Meo meo!"
Mèo trắng bực bội kêu lên một tiếng, dường như bảo Toan Nghê câm mồm.
Sau đó móng vuốt mèo trắng khẽ vỗ vai Phương Nguyên, cái đuôi thật dài thong thả chỉ về phía trước.
"Huynh muốn theo ta ra ngoài hả?"
Phương Nguyên cảm thấy bất ngờ, hơi kinh ngạc hỏi.
Mèo trắng lười để ý đến, nó nghĩ rằng chẳng lẽ biểu hiện của nó vẫn chưa rõ ràng hay sao?
"Phương tiểu tiên sinh, thần thú bậc này thần kỳ như vậy lại muốn đi theo ngươi, thật sự là chuyện đáng kinh ngạc đó!"
Lão trận sư tóc đen cũng nhìn ra ý của con mèo trắng, lại không cho rằng nó chỉ thật sự xem trọng con cá kia, nghĩ đến thần vật bậc này muốn ăn bất cứ loại cá nào mà không có, há lại sẽ bị một con cá chép xanh trong hồ lô này hấp dẫn, nay nhìn dáng vẻ của con mèo trắng hiển nhiên nhận Phương Nguyên làm chủ là việc chính, trông vẻ nó muốn cùng Phương Nguyên rời khỏi nơi này, ông ta nhất thời không ngừng hâm mộ, thở dài đầy chua xót.
"Nó nhận chủ ư?"
Phương Nguyên thấy dường như con mèo trắng lười biếng nằm úp trên vai hắn mà ngủ gà ngủ gậy, nhưng đôi mắt nhỏ lim dim lại luôn liếc mắt nhìn về phía hồ lô bên hông Phương Nguyên, nói với vẻ nghi ngờ: "Thoạt nhìn thì nó vẫn muốn ăn cá của ta đó!"
Tuy rằng trong lòng hắn hơi lo lắng, nhưng nhìn con mèo trắng đã sắp ngủ cũng không dám nói ra.
Dù sao từ đầu đến cuối mèo trắng giúp Phương Nguyên không ít, nó muốn đi theo hắn thì cũng không nên tránh xa nó trăm dặm như vậy chứ?
"Vậy... Thì đi ra ngoài trước vậy!"
Phương Nguyên cẩn thận che hồ lô lại, thở dài nhìn về phía bên ngoài tổ điện.
"Phương tiểu tiên sinh à, rời khỏi ngọn núi này không biết ngươi có dự định gì không nhỉ?"
Sau khi do dự một hồi lâu, vị lão trận sư tóc đen vui vẻ hỏi Phương Nguyên.
"Ra ngoài trước đã rồi nói sau!"
Phương Nguyên chẳng ừ hử gì cả, khẽ lắc đầu.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ làm cách nào để lừa Phương Nguyên lên núi.
Trên thực tế mục đích chuyến đi theo tiểu hoàng tử đến đây lúc này của hai người cũng đã thay đổi.
Trước đây chỉ là do muốn kiếm mấy nghìn tinh linh từ tiểu hoàng tử, nhưng sau lại là vì muốn tiếp cận Phương Nguyên một chút.
Dù sao vị trận sư này tuổi không lớn, trình độ trận pháp cũng không đơn giản, nay lại càng có thêm mèo trắng thần vật bậc này đi theo, bản lĩnh chỉ sợ phải mạnh hơn cả đại trận sư nhất văn, nếu có thể mời hắn quay về Thiên Xu Môn làm trưởng lão cung phụng, được Phương Nguyên giúp đỡ thì Thiên Xu Môn không tiếng tăm có thể xưng bá ở Ô Trì Quốc thậm chí là có một chỗ đứng trong các đại môn phái trận pháp ở Bá Hạ Châu.
Quan trọng nhất là hai người bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn tương đối dễ nói chuyện.
Nếu muốn dụ hắn quay về Thiên Xu Môn nhận chức trưởng lão hẳn không khó.
Chương 514 Không giúp cũng không cướp! (1)
Phương Nguyên đi phía trước còn con mèo trắng kia lại ngoan ngoãn nằm trên vai hắn, thỉnh thoảng trộm nhìn cá trong hồ lô của Phương Nguyên. Quan Ngạo vác đại đao ngay bên người, hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc thì theo bên cạnh, cứ như vậy sải bước đi về phía bên ngoài hoàng lăng. Mà thú Toan Nghê thì đáng thương theo sát phía sau, bộ dạng ủ rũ bị vứt bỏ.
Lúc này đi ra lại khác hẳn lúc tiến vào.
Cấm chế thú linh phân bố ở hoàng lăng tầng thứ hai vốn vô cùng khó nhai, lúc đám người Phương Nguyên bước vào cũng không thiếu việc ra tay một đường chém giết ra ngoài, nhưng nay mèo trắng đứng trên vai hắn, cả đám thú linh lại đều lộ vẻ sợ hãi khôn cùng, vội vã bỏ chạy ra xa, ngay cả trong vòng trăm trượng xung quanh bọn họ mà chúng nó cũng chẳng dám đến gần, đều làm cho cả đám người bình yên suốt chặng đường đi ra.
Lúc đến cấm chế tầng thứ nhất bất quá lại thôi diễn trận pháp, một lần nữa tìm đường đi ra ngoài.
Mà đi ở nơi nguy hiểm bố rí đầy cấm chế này thì dù Phương Nguyên đã thành công tiến vào một lần, lúc thôi diễn cũng phải cẩn thận cực kỳ, hai vị lão trận sư kia cùng với Quan Ngạo càng không nhắc đến, cũng chỉ có thú Toan Nghê là lo lắng đề phòng, chỉ dám đi theo con đường mà đám Phương Nguyên đi, ngược lại thì con mèo trắng kia chẳng lo nghĩ gì, chỉ lười biếng mà ngáy o o, dường như không lo lắng cấm chế hung hiểm xung quanh chút nào cả.
Trong lòng Phương Nguyên cũng chợt nảy ra suy nghĩ này, không biết vứt con mèo trắng này vào trong đống cấm chế sẽ thế nào nhỡ?
Thân là một vị trận sư nổi danh thì hiển nhiên sự tò mò không thể thiếu.
Phương Nguyên bây giờ rất muốn biết con mèo trắng có thể bình yên mà đi qua cầu đá kia không, rốt cuộc là nguyên tắc gì đây?
Là trời sinh đã có một bản lĩnh cao cường, khả năng có thể triệt tiêu những cấm chế kia hay là vẫn còn có cách nào khác?
Nhưng Phương Nguyên vẫn bỏ qua suy nghĩ này, vị lão huynh này đã giúp hắn không ít, làm như vậy thì hơi quá đáng.
Sau này hẳn làm!
Sau vài canh giờ bọn họ cũng đã rời khỏi phạm vi tổ điện, lại tiến vào bên trong Thập Vạn Man Sơn, sau đó tìm đại một chỗ làm nơi nghĩ tạm, hai vị lão trận sư này tự nhiên vẫn muốn dẫn Phương Nguyên quay về Thiên Xu Môn, vì thế hai người vắt hết tế bào não nói ra một đống điều kiện tốt đề lừa gạt Phương Nguyên, thế nhưng Phương Nguyên lại không đồng ý, dường như thật sự chẳng hứng thú với chuyện của bọn họ.
Rơi vào đường cùng, sau đó hai người lại nổi ý đồ với con mèo trắng nằm dài trên người Phương Nguyên, cả hai chạy đến một cái hồ vắng mắt mười mấy con cá béo mập rồi lại đó lấy lòng. Thế nhưng con mèo trắng kia đi một vòng quanh đống cá ú nu kia rồi kiêu ngạo gào một tiếng, từ tốn bỏ đi.
Thú Toan Nghê đi theo phía sau ngớ ra, lại dùng vẻ mặt đau khổ mà nuốt sạch đám cá vào trong bụng.
Hai vị lão trận sư như hiểu được ý của con mèo trắng một cách kỳ lạ: "Tâm ý của các ngươi cũng tốt, nhưng mấy thứ này quá kém!"
Nhưng dù sao chăng nữa con mèo trắng này không coi thường lòng tốt của bọn họ là đã may rồi.
Tiên thú bậc này cho dù không thể dẫn về, hết lòng nịnh nọt vị tổ tông này, kết tiện duyên với nó cũng là một việc rất tốt.
Nói không chừng đến lúc nào đó nó có thể giúp mình thì sao!
Mà đến nơi này Phương Nguyên cũng từ từ thu xếp cho những điều cần thiết khi tu hành của bản thân.
Có một túi lôi thạch càn khôn, lại có thần vật thủy mạch chi linh bậc này thì việc tu hành của Phương Nguyên thật sự không thành vấn đề gì cả, ngày luyện thành Thủy Tương Lôi Linh thì tu vi và thực lực của hắn đều đã tăng thêm trên phạm vi lớn, nhưng cụ thể lôi linh này phải luyện như thế nào đã trở thành việc mà Phương Nguyên cần phải suy nghĩ nhất!
"Nhất định không thể kéo dài thời gian thêm được nữa!"
Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, lại kéo con mèo trắng chuẩn bị ăn vụng xuống.
Nó đã vài lần thừa dịp Phương Nguyên không chú ý qua đây khẩy cái hồ lô rồi, chỉ là dù sao hồ lô này cũng không phải phàm vật, không bị nó cào nát, sau đó mỗi lần bị Phương Nguyên phát hiện ra nó liền vừa quay đầu vừa làm ra vẻ như không có chuyện gì.
"Nhưng nếu ta muốn tu hành thì lại không đơn giản như vậy!"
Phương Nguyên nhíu mày, vì luyện thành lôi linh này đặc biệt thi triển Thuật Thiên Diễn một lần.
Kết quả cuối cùng lại khiến cho hắn hơi bối rối.
Dù sao hiện giờ tu vi hắn còn yếu, chỉ có tầng hai Trúc Cơ, muốn luyện hóa thành công Lôi Linh này cũng không nắm chắc phần thắng, tất nhiên phải nhờ những lực lượng khác mới được, đầu tiên cần phải có một vùng bảo địa nắm vững đạo uẩn, cam đoan để bản thân tu hành thuận lợi, mà điều thứ hai muốn càng ổn thỏa hơn cũng là càng một vị thậm chí là mấy vị cao thủ giúp hắn luyện hóa thủy linh!
Dù sao thủy mạch chi linh cũng là thần vật sẽ không thể bị Phương Nguyên dễ dàng luyện hóa như vậy.
Đừng thấy nó ngoan ngoãn ở trong hồ lô như vậy, nếu thả ra nói không chừng lập tức liền vội chạy trốn.
Với bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên e là không giữ được nó.
Chỉ là vừa nghĩ đến cần cao thủ hỗ trợ, Phương Nguyên đã không khỏi thở dài.
Thế gian này không phải thiếu cao thủ, nhưng người tin tưởng được cũng khó tìm, trong một chốc thì sao hắn có thể tìm ra chứ?
Cao thủ bản thân Phương Nguyên cần ít nhất cũng phải ba vị Kim Đan mới được, nhưng người như này thì không chỗ nào không phải là nhân vật lớn hùng bá một phương, huống hồ lòng người khó đoán, bản thân mình liều lĩnh đi tìm, người ta không cướp của hắn đã tốt rồi, sao có thể dễ dàng giúp Phương Nguyên được chứ?
Đây chỉ là vấn đề của một vị tán tu mà thôi!
Chương 515 Không giúp cũng không cướp! (2)
Nếu như trước kia trong tiên môn Phương Nguyên rất dễ để tìm được ba vị trưởng bối hỗ trợ.
"Bất luận thế nào thì rời khỏi trước đã nói tính sau vậy!"
Trong lòng Phương Nguyên thầm suy nghĩ: "Cho dù coi như sự việc khó hơn nữa chắc chắn sẽ có cách giải quyết!"
Từ trong hang đá kia đi ra, Phương Nguyên nói với Quan Ngạo một tiếng muốn rời đi, con meo trắng đang được hai vị lão trận sư kia nịnh nót thấy Phương Nguyên bước ra liền rất tự nhiên mà nhảy lên trên vai Phương Nguyên, ra vẻ lơ đãng liếc hồ lô kia một cái, sau đó nó cảm thấy vừa lòng thỏa ý mà nằm xuống, con Toan Nghê từ phía xa lập tức một bụng oán hận.
Hai vị lão trận sư kia cũng rất cạn lời, vị tiên mèo này vẫn đi theo Phương Nguyên là sao?
Lại không ai biết Phương Nguyên cũng rất khó hiểu, nghĩ rằng con mèo trắng nay vẫn muốn đi theo hắn thật sao?
Nếu đổi thành người khác đại khái sẽ phải nghĩ làm sao để thu phục con mèo trắng này, nhưng Phương Nguyên lại chưa từng nghĩ tới.
Không nói đến đủ thứ thần kỳ của con mèo trắng màu cho hắn biết rằng nó tuyệt đối không đơn giản, mà vấn đề càng quan trọng hơn là... Ai có thể thu phục được một con mèo lợi hại như vậy chứ?
"Hai vị lão tiền bối, ta chuẩn bị rời khỏi Ô Trì Quốc rồi, xin từ biệt tại đây, ngày khác có duyên gặp lại!"
Phương Nguyên ôm quyền nói với hai vị lão trận sư kia xong liền bước lên ngân toa.
Hai vị lão trận sư kia rất tiếc hận thế nhưng thật sự không nói ra việc có thể giữ chân Phương Nguyên lại, đành phải bất đắc dĩ vẫy tay.
Nhưng cũng ngay lúc Phương Nguyên vừa mới bước lên ngân toa chuẩn bị phóng lên cao, con mèo trắng trên vi hắn đột nhiên "Meo!" một tiếng đứng thẳng người dậy, hai cái tai nhọn dựng thẳng lên, sau đó cái đuôi thật dài vụt qua khua vào đầu Phương Nguyên.
"Sao vậy?"
Phương Nguyên hơi hoảng hốt khẽ hỏi.
"Meo meo!"
Con mèo trắng kêu lên một tiếng, cái đuôi như con rắn chậm rãi chỉ về phía bầu trời bao la.
"Vút vút vút!"
Qua thời gian một hơi thở, trong vùng trời kia bỗng chốc có một đám mây bay đến.
Bên trong chính là rất nhiều tu sĩ mặc áo đen, một luồng khí cơ hùng dũng hiển nhiên tu vi cực cao, bọn họ điều khiển pháp khí bay vút như điện, bay thẳng qua vùng trời, vụt qua trong nháy mắt.
Nếu như vừa rồi Phương Nguyên điều khiên ngân toa bay lên vậy sẽ trực tiếp chặn đầu bọn họ rồi.
"Xem cách ăn mặc của những người đó hình như là hoàng thất Ô Trì Quốc?"
Hai vị lão trận sư cũng hơi lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói.
Phương Nguyên nhíu mày, hiển nhiên không thể bay vọt ra ngoài vào lúc này được rồi.
Không nói đến việc hắn vừa mới lấy không ít bảo bối từ trong tổ điện của Ô Trì Quốc ra, vẻn vẹn việc do lúc trước Phương Nguyên chém Dạ hộ pháp, lại luyện chết tươi âm thị Triệu Nô Nhi bán bộ kim đan, cũng đã kết thành đại thù với hoàng tộc nhất mạch Ô Trì Quốc rồi!
"Vút vút!"
Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư đều dằn lại, muốn chờ bọn họ đi xa rồi lại rời đi.
Thế nhưng không ngờ rằng chỉ mới qua không đến thời gian uống cạn chun trà, một hướng khác trên bầu trời lại có một đội tu sĩ bay qua.
Từ đầu đến cuối trong vòng nửa canh giờ đã có chừng bốn năm tốp tu sĩ bay qua.
"Hình như bọn họ đang tìm cái gì thì phải!"
Phương Nguyên cùng với hai vị lão trận sư kia đều nhìn ra, trong lòng hơi trầm xuống.
Dưới tình huống này thì nếu Phương Nguyên lại bay lên không trung mà đi tất nhiên sẽ phải chịu sự thẩm tra, vì thế Phương Nguyên dứt khoát thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, che đi thân hình và khí cơ của bản thân cùng với Quan Ngạo, hai vị lão trận sư kia cũng cảm thấy sợ hãi, rất chủ động nhích lại gần, Phương Nguyên nhíu mày nhưng vẫn che cho bọn họ, cả đám người cùng nhau đi thẳng về phía trước.
"Meo meo!"
Con mèo kia cũng cảm nhận bốn phía, lúc nào cũng giơ cái đuôi lên chỉ đường cho bọn họ.
Dưới sự chỉ đường của nó luôn có thể tránh được tu sĩ ở trên không trung, cũng để cho Phương Nguyên yên tâm hơn.
Cứ đi từ từ như thế, dần dần rời khỏi một vùng tu sĩ tung hoành, cũng ngay lúc Phương Nguyên chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ ngơi, đột nhiên con mèo trắng khẽ kêu một tiếng, lúc này đây nó cũng không phải chỉ đường mà cái đuôi thật dài chỉ vào lùm cây ngay phía trước đám Phương Nguyên, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái tựa như có chút đắc ý mà khoe mẽ với Phương Nguyên.
Hắn hơi ngẩn ra, tập trung nhìn về phía trước.
"Xôn xao!"
Cũng không chờ mấy người bọn họ hiểu được chuyện gì, lùm cây kia chợt bị vạch ra, một thân ảnh nhỏ gầy đầy bụi đất giống như mất hồn chạy đến, hoảng hốt lo sợ liền ngã nhào xuống đất, liên tục quay mòng mòng đến trước mặt bọn Phương Nguyên.
"Là ngươi?"
Mọi người đều hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy người nọ mặc áo bẩn thỉu không phải tiểu hoàng tử chứ ai?
Vốn nghĩ hắn ta đã trốn khỏi từ lâu, không ngờ vào lúc này lại gặp được.
Mà thấy tiểu hoàng tử, Phương Nguyên lập tức hiểu ra hắn biết người mà những tu sĩ kia đang tìm rồi!
"Phương... Phương tiên sinh?"
Tiểu hoàng tử kia cũng hoảng hốt khi ngẩng đầu nhìn thấy Phương Nguyên, mà vẻ khủng hoảng mà tuyệt vọng trên khuôn mặt chợt lộ ra chút vui mừng, vội vã tay chân lộn xộn bò đến, khóc gào nói: "Phương tiên sinh cứu ta, ta không thể chạy khỏi, Yêu Phi kia bản lĩnh quá lớn, thậm chí ngay cả lối đi bí ẩn nhất của tổ điện Ô Trì Quốc chúng ta mà ả cũng biết, đã phái đến vô số cao thủ bắt ta, xin tiên sinh cứu ta!"
Vị lão trận sư kia nghe những lời tiểu hoàng tử nói cảm thấy vô cùng đáng ngờ, liếc nhìn Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên nghe lời của hắn ta cũng từ từ nhíu mày.
Hắn chậm rãi lắc đầu: "Ta sẽ không giúp ngươi đâu!"
"Tiên sinh, ngươi...."
Tiểu hoàng tử ngẩn người, gần như muốn gào lên: "Tại sao vậy?"
Phương Nguyên nghiêm túc nói: "Ly do giống với lúc trước ta không đoạt của ngươi!"
Bình luận facebook