14.
Lúc Trương đội đến thẩm vấn tôi lần nữa, tôi ám chỉ ông: "Ông đi tìm xem trong phòng sách của Phương Chi còn có manh mối gì nữa không, đúng rồi, lúc tôi và cô ta đóng phim, cô ta thường cầm một cuốn sách tên là "Tự rèn luyện của diễn viên" để xem, ông chú ý lật cuốn sách này."
Trương đội nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Tôi cũng hỏi Trương đội về tình hình của Thẩm Tu Phạm.
Trương đội nói với tôi: "Thẩm Tu Phạm bị thương rất nghiêm trọng đấy, tối hôm đó tên cướp dùng dao đâm hắn một nhát, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chảy rất nhiều máu."
Trương đội thấy tôi có vẻ lo lắng, bổ sung: "Hôm qua tôi đi thăm hắn, sau khi được điều trị, đã không có việc gì, xuất viện sẽ đến thăm cô."
Lòng tôi vẫn có chút lo lắng, Thẩm Tu Phạm vì tôi mà bị thương.
Trương đội cũng nói với tôi, tên tội phạm bị bắt giữ vẫn chưa khai ra gì, nhưng đã hơi lung lay rồi, ông sẽ tiếp tục thẩm vấn.
Sau khi Trương đội rời đi, ngày hôm đó ông dẫn người đi khám xét phòng sách của Phương Chi, quả nhiên đã tìm thấy tài khoản và mật khẩu ổ đĩa đám mây của cô ta trong cuốn "Tự rèn luyện của diễn viên".
Trương đội nhờ nhân viên kỹ thuật đăng nhập vào ổ đĩa đám mây của cô ta, bên trong tìm thấy đoạn video cô ta quay trước khi tự tử.
Cô ta quay đoạn video này trong phòng tắm vào đêm trước khi chết.
Trong video, đôi mắt cô ta đỏ hoe, rõ ràng đã khóc.
Video này thực ra là di ngôn của cô ta dành cho con trai, chứ không phải nằm trong thùng rác nên sẽ không tự động xoá bỏ.
Phương Chi nói với camera: "Con trai, mẹ xin lỗi vì không thể cùng con lớn lên. Cha con dùng con để đe dọa mẹ làm một việc, việc đó sẽ khiến mẹ mất mạng, nhưng mẹ không có cách nào, vì con, mẹ buộc phải làm..."
Video này đủ để chứng minh cô ta chết trong một vụ tự sát có chủ ý, dùng tự sát để hãm hại tôi.
Ngoài ra, trong ổ đĩa đám mây của cô ta còn có bản ghi âm cuộc trò chuyện với Trang Tụng Kim, có thể xác định Trang Tụng Kim là người sai cô ta làm vậy.
Sau khi nộp bằng chứng, Thẩm Tu Phạm vừa vặn xuất viện, anh tới nộp tiền bảo lãnh tôi, cuối cùng tôi cũng được ra khỏi trại giam.
Vết thương của Thẩm Tu Phạm gần như lành rồi, trên bụng anh lưu lại một vết sẹo.
Bước ra khỏi trại giam, tôi hỏi anh: "Tối hôm đó có phải anh bảo Mộ Thanh Sương nói với em anh chỉ bị thương nhẹ đúng không?"
Thẩm Tu Phạm gật đầu: "Ừ, sợ em ở trong đó lo lắng nên bảo cô ấy nói tránh trọng điểm."
Tôi cảm kích: "Thẩm Tu Phạm, cảm ơn anh đã làm mọi thứ vì em."
"Gọi anh là Tu Phạm là được rồi, đừng khách sáo." Thẩm Tu Phạm nắm lấy tay tôi nói, "Từ giờ trở đi, anh sẽ không rời xa em nửa bước, kẻo em gặp nguy hiểm."
Tôi biết nguy hiểm mà anh nói đến là từ Trang Tụng Kim.
Lúc tôi đi ra ngoài, cảnh sát cũng cử người âm thầm bảo vệ tôi.
Nhưng có Thẩm Tu Phạm bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Trương đội xin lệnh bắt giữ, chỉ cần lệnh bắt giữ được ban hành, ông sẽ dẫn người đi bắt Trang Tụng Kim.
Trong khoảng thời gian này có một đêm.
Sau khi bàn bạc, Phương Chi, Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên bắt đầu phân công nhau hành động.
Phương Chi đi dụ đạo sĩ rời đi, tuy rằng đạo sĩ bị thương, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Trang Tụng Kim thì vẫn là một mối nguy hiểm.
Chờ Phương Chi dụ đạo sĩ đi xong, Mộ Thanh Sương nhập vào Trang Tụng Kim. Cô ấy không có đoạt xá, mà chỉ điều khiển ý thức hắn.
Ban ngày Cam Vận uy hiếp Trang Tụng Kim làm hắn rất bất an, hắn muốn đi tiêu hủy chứng cứ.
Dưới sự điều khiển của Mộ Thanh Sương, Trang Tụng Kim bỏ qua vệ sĩ bên cạnh, lái xe đến biệt thự Cam Vận sống một mình.
Con trai và con gái của Trang Tụng Kim và Cam Vận đều đang học đại học ở xa, bình thường không ở nhà, chỉ có nghĩ hè mới có thể trở về.
Sau khi dùng vân tay mở cửa, Trang Tụng Kim đi thẳng đến phòng sách để tìm chứng cứ mà Cam Vận dùng để đe dọa hắn chuyện thuê giết người.
Cam Vận gần đây ngủ không ngon, buổi tối phải uống thuốc ngủ mới ngủ được.
Thường xuyên ngủ một giấc đến sáng, giữa chừng sẽ không dễ dàng tỉnh dậy.
Mộ Thanh Nghiên thì thầm vào tai Cam Vận vài câu: "Cam Vận, mau tỉnh dậy, chồng cô đến giết cô rồi!"
Sau khi Mộ Thanh Nghiên thì thầm bên tai Cam Vận mười mấy câu, Cam Vận chợt mở mắt ra.
Tiếng cảnh báo của két sắt vọng ra từ phòng sách bên cạnh, Trang Tụng Kim nghi ngờ bằng chứng đang nằm trong két sắt, hắn thử mật mã mấy lần nhưng đều thất bại.
Lúc thử mật mã lần thứ ba, két sắt phát ra tiếng cảnh báo.
Cam Vận đoán là Trang Tụng Kim đã đến, bà ta rất sợ hãi, vô thức đi kiểm tra xem cửa phòng có khóa lại hay không.
Nhưng ngay lúc đó, Mộ Thanh Nghiên nhập vào cơ thể bà ta, mở tay nắm cửa bước ra ngoài.
Mộ Thanh Sương lúc này từ trong cơ thể Trang Tụng Kim bay ra, trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho hắn.
15.
Trang Tụng Kim trốn sau phía cánh cửa.
Cam Vận đẩy cửa phòng sách ra, Mộ Thanh Nghiên rời khỏi thân thể của Cam Vận.
Trang Tụng Kim che lại miệng mũi Cam Vận, tức giận nói: “Cam Vận, cô dám uy hiếp tôi, không sợ tôi giết cô sao?”
Cam Vận giãy giụa, Trang Tụng Kim buông miệng mũi bà ta ra, nhưng vẫn bóp chặt mũi bà ta.
Cam Vận cũng nổi giận: "Trang Tụng Kim, bao nhiêu năm qua anh ở bên ngoài nuôi dưỡng bao nhiêu người đàn bà, tôi nhắm mắt làm ngơ, bây giờ anh còn sinh ra một đứa con riêng, anh bảo tôi phải làm sao?"
"Nếu không nhịn được thì đừng nhịn nữa, tôi chịu đựng cô đủ lâu rồi. Thay vì bị cô uy hiếp, không bằng bây giờ tôi giết chết cô cho xong." Trang Tụng Kim nói xong liền kéo Cam Vận vào phòng.
Cam Vận muốn trốn, Trang Tụng Kim ném bà ta xuống giường, sau đó cầm lấy lọ thuốc ngủ trên đầu giường, đổ hết vào nửa ly nước đặt trên đầu giường.
Thuốc ngủ được pha loãng với nước xong, Trang Tụng Kim đổ nước vào miệng Cam Vận: "Cô không phải mất ngủ ngủ không được sao? Vậy để tôi cho cô ngủ mãi mãi."
Ý thức của Cam Vận ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngất xỉu trên giường.
Trang Tụng Kim xử lý xong dấu vết gây án, sau đó trở lại phòng sách, tiếp tục thử mở két sắt.
Trước đó hắn đã thử ba lần ngày sinh của Cam Vận, ngày sinh của con trai, ngày sinh của con gái, nhưng đều không đúng.
Lần này hắn thử ngày sinh của mình, nhưng vẫn không đúng.
Két sắt lại phát ra tiếng cảnh báo, Trang Tụng Kim bị tiếng cảnh báo ồn ào làm cho lòng rối bời.
Hắn biết nếu lần thứ sáu mật mã vẫn không đúng, tiếng cảnh báo phát ra lần nữa, âm thanh sẽ không bao giờ dừng lại.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ đánh thức hàng xóm, hắn không dám thử nữa.
Hắn nghĩ, dù sao Cam Vận uống thuốc ngủ tự sát, cho dù bằng chứng nằm trong két sắt, chỉ cần Cam Vận không tỉnh lại, đối với hắn cũng không gây ra mối đe dọa được.
Trang Tụng Kim lau sạch dấu vân tay mình để lại, đi xuống tầng hầm chuẩn bị lái xe rời đi.
Nhưng xe của hắn như thế nào cũng không thể nổ máy, là do Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên giở trò.
Trang Tụng Kim muốn đẩy cửa xe xuống xe, nhưng cửa xe cũng bị khoá cứng, hắn kéo thế nào cũng không mở được.
Trang Tụng Kim lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ, điện thoại không có một vạch tín hiệu nào, không gọi được điện thoại.
Hắn tức giận lấy tay nện vào vô lăng.
Sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, Trang Tụng Kim vô thức ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, hai con ma nữ không có mặt ngồi ở ghế sau, Trang Tụng Kim liếc mắt một cái nhận ra là Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên.
Hai người này từng là người tình của hắn, cũng đều chết vì hắn.
Hắn sợ đến hồn bay phách lạc, giọng nói run rẩy: "Mộ Thanh Sương, Mộ Thanh Nghiên, các người không phải đã chết rồi sao? Các người như thế nào lại ở đây?"
"Chúng tôi đến tìm ông đòi mạng." Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên giơ tay bóp cổ Trang Tụng Kim.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc Trang Tụng Kim chết, Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên chẳng qua hù doạ hắn một chút, chứ không thực sự muốn lấy mạng hắn.
Dù sao sau khi bằng chứng về tội ác của Trang Tụng Kim được xác thực, thì tôi mới xem như xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ.
Nửa tiếng sau, Trương đội mang theo người đến, bắt được Trang Tụng Kim tại chỗ.
Thì ra cảnh báo của két sắt được kết nối với điện thoại con gái Trang Tụng Kim, cô bé gọi điện cho mẹ nhưng không ai bắt máy, gọi điện cho cha cũng không ai bắt máy.
Cô bé sợ mẹ gặp nguy hiểm cho nên báo cảnh sát, nhờ cảnh sát đến nhà xem tình hình.
Không ngờ cảnh sát vừa lúc bắt được Trang Tụng Kim.
Cam Vận được đưa đến bệnh viện rửa ruột suốt đêm, trải qua một đêm cấp cứu, đã giữ được tính mạng.
Nhưng liều lượng thuốc ngủ quá lớn.
Sau khi tỉnh dậy, bà ta không tỉnh táo lắm, cũng quên mất rất nhiều chuyện, trông cả người rất đờ đẫn.
Trang Tụng Kim bị bắt, cảnh sát mở cuộc điều tra về hắn, theo dấu vết tìm ra vài vụ án mạng.
Vụ án Trang Tụng Kim giết chết Mộ Thanh Sương, vụ án thuê người giết chị Cầm, vụ án ép Phương Chi nhảy lầu đổ tội cho tôi.
Cùng với vụ cho Cam Vận uống thuốc ngủ, bị nghi ngờ có liên quan tội cố ý giết người.
Chủ mưu của một số vụ án mạng đều là hắn, lần này dù hắn có thủ đoạn cao siêu đến đâu cũng vô ích.
Trang Tụng Kim thuê luật sư giỏi nhất để bào chữa cho mình, kết quả cuối cùng của phiên toà là bị kết án tử hình, hoãn thi hành hai năm.
Trong thời gian hai năm quan sát, nếu có biểu hiện tốt trong tù, vẫn có thể chuyển thành án chung thân hoặc án tù có thời hạn.
Chỉ cần hắn còn sống, chính là một mối uy hiếp.
16.
Mộ Thanh Nghiên nói: "Giao cho chúng tôi đi, chúng tôi đã ở nhân gian quá lâu rồi, báo thù xong cũng tốt để đi đầu thai."
Mộ Thanh Sương nói: "Chị Cầm vẫn đang ở suối vàng chờ tôi, tôi phải nhanh chóng đến gặp chị ấy, cảm ơn chị ấy một tiếng."
Người quản lý chị Cầm của tôi, trước khi dẫn dắt tôi, là quản lý của Mộ Thanh Sương.
Chị ấy bởi vì điều tra cái chết của Mộ Thanh Sương mà bị Trang Tụng Kim giết chết.
Mộ Thanh Sương rất biết ơn chị ấy.
Hai chị em bay đi, ba ngày sau, tin tức cái chết của Trang Tụng Kim lan truyền.
Hắn gặp tai nạn trong tù, bị cột điện đổ trúng, điện giật mà chết.
Sau khi Cam Vận bị si ngốc, bà ta không còn nhắc đến việc xử lý đứa con riêng của Trang Tụng kim nữa.
Con trai của Phương Chi xem như an toàn.
Vợ chồng giám hộ mang con trai về nước tham dự tang lễ của Trang Tụng Kim. Phương Chi gặp con trai lần cuối, hoàn thành tâm nguyện, cũng ra đi đầu thai.
Video do Phương Chi quay trước khi chết được tung lên mạng, cảnh sát cũng thông báo quá trình và kết quả vụ án, minh oan cho tôi trước công chúng.
Các hợp đồng đại diện trên người tôi dần dần được khôi phục, các bộ phim đang phát sóng cũng được đưa lên chương trình, sẽ được công chiếu đúng hạn.
Tôi còn nhận được lời mời đóng vai nữ chính trong bộ phim cảnh sát, thủ vai nữ cảnh sát chính nghĩa.
Ngoài ra, còn có nhiều kịch bản hay đang chờ tôi lựa chọn.
Luật sư, pháp y, nữ thẩm phán, công tố viên... Tất cả các vai diễn này đều được thể hiện hết.
Fans nói giỡn, sau khi tôi vào tù một chuyến, đi ra trở thành ánh sáng của chính đạo trong giới giải trí.
Tài nguyên của tôi tăng vọt, sau khi hợp đồng với công ty hết hạn, tôi mang theo quản lý là chị Văn tách ra hoạt động riêng.
Cô ấy từ quản lý của tôi trở thành đối tác của tôi, sở hữu một phần cổ phần của công ty.
Trong thời gian tôi chìm sâu trong vũng lầy, cô ấy ở bên ngoài không ít lần tìm mối quan hệ quen biết, giúp tôi xoay sở, kéo dài thời gian với các nhãn hàng và nhà đầu tư.
Còn dùng tiền tiết kiệm của mình để giúp tôi PR, xoay chuyển dư luận bất lợi đối với tôi.
Cho nên có cơ hội làm giàu, tôi cũng sẽ mang theo cô ấy.
Về phần Thẩm Tu Phạm, sự nghiệp của anh cũng càng ngày càng tốt, bộ phim anh đóng liên tục thành công.
Bộ phim trinh thám mà chúng tôi gặp nạn lần trước đã bị ngừng quay vì liên quan đến vụ án mạng, hơn nữa nhà đầu tư cũng rút vốn.
Tôi và Thẩm Tu Phạm lại hợp tác với nhau trong những bộ phim khác, số lượng fans CP của chúng tôi ngày càng đông.
Sau khi mấy con quỷ đầu thai, Thẩm Tu Phạm không còn lý do để đến nhà tôi ngủ nhờ nữa.
Nhưng với thể chất Quỷ Nhị của tôi, tôi vẫn sẽ thu hút mấy con quỷ mới.
Thẩm Tu Phạm chuyển đến sống bên cạnh tôi, trở thành hàng xóm của tôi.
Anh cải tạo lại hai căn phòng của chúng tôi, phía sau phòng ngủ của tôi là phòng sách của anh.
Chúng tôi để lại một cánh cửa bí mật, dù muộn cũng có thể đến nhà nhau.
Thẩm Tu Phạm nói với tôi: "Mạn Thù, nếu em gặp quỷ, chỉ cần gọi một tiếng, anh sẽ đến ngay."
Đêm đó, tôi ngủ đến nửa đêm, cảm thấy không khí xung quanh lạnh buốt.
Mở mắt ra, tôi như nhìn thấy hồn ma của Trang Tụng Kim lơ lửng trên trần nhà nhìn tôi. Tôi hét lên một tiếng, vài giây sau, Thẩm Tu Phạm xông vào.
Anh ôm tôi vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về tôi: "Anh ở đây, đừng sợ."
Tôi lại nhìn lên trần nhà, hồn ma của Trang Tụng Kim không thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ là tôi hoa mắt? Nhưng thật là lạnh, vẫn là cái ôm của Thẩm Tu Phạm ấm áp.
Thầm Tu Phạm đề nghị: "Anh ngủ cùng em nhé?"
"Được chứ." Tôi nhích sang một bên, nhường chỗ cho anh.
Thẩm Tu Phạm chui vào chăn, ôm tôi nói: "Mạn Thù, chúng ta ngủ cùng nhau nhiều lần rồi, có thể cho anh một danh phận không?"
Thẩm Tu Phạm là nam thần đỉnh lưu vạn người mê trong giới giải trí, vừa có thực lực vừa có nhan sắc, lại còn chu đáo nghe lời.
Tôi có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải cho anh một danh phận rồi.
Khoé miệng tôi khẽ nhếch: "Được rồi, bạn trai."
"Muốn hôn em từ lâu rồi..." Thẩm Tu Phạm hôn lên trán tôi, rồi tiếp tục hôn xuống...
- Hết -
Bình luận facebook