1.
Trên sân thượng tầng cao nhất, tôi túm lấy cổ áo Phương Chi, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối không nương tay!"
Khoé môi Phương Chi nhếch lên một tia cười quỷ dị.
Ngay sau đó, cô ta ngã về phía sau, rơi xuống tầng 32 với tốc độ chóng mặt.
"Bộp—-“ Tiếng rơi xuống đất vang lên, da đầu tôi tê dại, hoảng sợ thò đầu nhìn ra ngoài.
Hôm nay Phương Chi mặc một chiếc váy dài màu trắng, máu tươi dưới chân cô ta nở ra như một bông hoa tuyệt đẹp.
Toàn bộ đoàn phim loạn thành một đoàn, hoảng sợ kêu lên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Phương Chi thật sự rơi xuống rồi?"
"Chúa ơi, đây là tầng 32!"
"Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát!"
Kịch bản của cảnh này là tôi buông lời đe dọa Phương Chi, không có cảnh đẩy cô ta xuống, cho nên không có dây cáp an toàn.
Đạo diễn lao đến trước mặt tôi, không thể tin được mà chất vấn: "Nghiêm Mạn Thù, cô điên rồi sao? Tại sao cô lại đẩy Phương Chi xuống?"
Cả người tôi choáng váng, lùi lại phía sau: "Tôi không có đẩy cô ta, là cô ta tự ngã xuống..."
Đạo diễn lo lắng, lạnh lùng nói: "Lúc nãy camera quay rõ ràng, cô nắm lấy cổ áo cô ta rồi đẩy xuống, toàn bộ nhân viên trong đoàn phim đều là nhân chứng, tại sao cô lại làm vậy chứ? Cô làm vậy sẽ hủy hoại công sức của tất cả chúng tôi, cô có biết không?"
Xảy ra sự cố như vậy, bộ phim này chỉ sợ sẽ bị ngừng lại.
Phía sau đạo diễn còn có nhà đầu tư, nếu dự án bị ngừng lại, tiền sẽ mất trắng, đạo diễn không có cách nào giải thích với nhà đầu tư.
Cho nên hắn rất lo lắng.
"Thật sự không phải tôi, tôi không có..." Tôi lắc đầu, vẫn không thể tin được những gì xảy ra vừa rồi.
Tôi là một ngôi sao sáng giá đang lên, con đường sự nghiệp rộng mở, làm sao tôi có thể nhân lúc đóng phim mà đẩy nữ phụ xuống lầu?
Hai nhân viên bảo vệ lao đến khống chế tôi, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Trong bóng tối, dường như có một đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào tôi.
2.
Người phụ trách thẩm vấn tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự, Trương đội.
Tôi kể lại tình huống lúc đó cho Trương đội, kiên quyết nói: "Tôi không đẩy Phương Chi, là do cô ta tự rơi xuống."
“Chúng tôi đã điều tra về lai lịch của nạn nhân Phương Chi, bạn bè xung quanh cô ấy và tất cả thông tin cô ấy đăng trên mạng xã hội đều cho thấy cô ấy là một người lạc quan tích cực, cô ấy không có động cơ tự tử." Trương đội đưa cho tôi xem đoạn video hiện trường.
Góc quay của camera trông có vẻ giống như tôi đã đẩy cô ta xuống.
“Trương đội, ông còn nhớ vụ án tôi và quản lý chị Cầm gần đây không?" Cách đây không lâu, chị Cầm, người quản lý của tôi chết bí ẩn trong nhà.
Người phụ trách vụ án đó cũng là Trương đội.
Lúc đó, tôi và đỉnh lưu Thẩm Tu Phạm là người cuối cùng xuất hiện ở hiện trường vụ án, chúng tôi trở thành nghi phạm bị thẩm vấn điều tra.
Kết quả điều tra cuối cùng là chị Cầm chết do tự tử, tôi và Thẩm Tu Phạm được trắng án.
Nhưng tôi biết cái chết của chị Cầm tuyệt đối không phải là tự tử.
Có một bàn tay ở phía sau đang điều khiển mọi thứ.
Trương đội gật đầu: "Nhớ chứ, không phải đã kết án rồi sao? Cô muốn nói cái gì?"
"Lần trước tôi có nói với ngài, lúc chị Cầm chết, tôi nhận được một cuộc điện thoại thần bí, người trong điện thoại nói với tôi—- Nghiêm Mạn Thù, ngày chết của cô đến rồi."
Tôi nói suy đoán của mình cho Trương đội: "Tôi nghi ngờ chuyện hôm nay chính là do ai đó ở phía sau thao túng, lần trước bọn họ không thể thông qua cái chết của chị Cầm mà loại bỏ tôi, lần này đã đổi cách mới."
Vẻ mặt Trương đội nghiêm túc: "Vụ án lần trước đã kết thúc, nếu không có bằng chứng mới nộp lên, cảnh sát sẽ không điều tra lại."
"Về những gì cô vừa nói, có người ở phía sau thao túng, ý đồ đổ tội cho cô, đó chỉ là suy đoán của cô, chúng tôi làm việc theo bằng chứng, hiện tại tất cả bằng chứng đều chỉ vào cô."
Trương đội nói xong rồi thu lại đoạn ghi hình, bỏ lại một câu: "Chúng tôi sẽ điều tra rõ sự thật, sẽ không oan uổng một người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu nào."
3.
Một lúc sau, Trương đội dẫn Thẩm Tu Phạm vào gặp tôi.
Gần đây tôi và Thẩm Tu Phạm sống chung, tối nào cũng ôm nhau ngủ.
Trời sinh tôi là Quỷ Nhi, mồi nhử cho quỷ, còn gọi là thể chất chiêu hồn.
Có hai quỷ hồn mỗi đêm đều quấn lấy tôi, tôi rất sợ hãi.
Thẩm Tu Phạm là đỉnh lưu trong giới giải trí, còn có một thân phận ẩn giấu khác, anh là thiên sư trừ tà.
Kể từ sau chương trình truyền hình tâm linh lần trước, tôi và Thẩm Tu Phạm bắt đầu cuộc sống sống chung như thế này.
Bộ phim kinh dị mà tôi đang quay, Thẩm Tu Phạm đóng vai nam chính.
Tối nay tôi và anh quay phim riêng.
Anh ở tổ A, tôi ở tổ B.
Cho nên lúc đó anh không có ở hiện trường vụ án.
Thẩm Tu Phàm nắm chặt tay tôi, an ủi tôi: "Mạn Thù, đừng sợ, anh nhất định sẽ giúp em tìm ra hung thủ.”
Trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm áp.
Thẩm Tu Phàm luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, luôn đứng về phía tôi.
Tôi thở dài: "Dù có thể tìm ra sự thật hay không, sự nghiệp của em coi như xong rồi. Tình hình dư luận trên mạng thế nào?"
Điện thoại của tôi bị tịch thu, nhưng không cần nghĩ cũng biết, vụ án mạng lần này đối với tôi tạo thành đả kích có tính chất hủy diệt.
Thẩm Tu Phạm nói ngắn gọn súc tích: "Do áp lực của dư luận, đoàn phim tung ra đoạn ghi hình hiện trường vụ án, hiện tại tất cả cư dân mạng đều cho rằng em đẩy Phương Chi xuống, các nhãn hàng mà em đại diện đều đồng loạt phát thông báo hủy hợp đồng."
“Đưa điện thoại cho em mượn dùng một chút, em lên xem." Tôi uống một ngụm nước, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Thẩm Tu Phạm đưa điện thoại cho tôi, tôi mở ra giao diện Weibo.
Tên của tôi chiếm một nửa lượt tìm kiếm, mấy từ khóa tìm kiếm đều bùng nổ.
#Nghiêm Mạn Thù đẩy Phương Chi từ tầng 32 xuống#
#Phương Chi đi đường bình an#
#Nghiêm Mạn Thù hung thủ giết người#
Ở phía sau là các chủ đề tìm kiếm nóng về việc các thương hiệu lớn tuyên bố chấm dứt hợp đồng với tôi.
Tuy rằng cảnh sát vẫn chưa thông báo kết quả, cũng chưa điều tra ra sự thật, nhưng nhiều cư dân mạng đã kết án tôi.
Không nói đến việc bị bạo lực mạng, mười mấy hợp đồng đại diện lớn nhỏ trên người tôi, lập tức bị chấm dứt hợp đồng, đến lúc đó sẽ còn liên quan đến yêu cầu bồi thường.
Càng phiền toái chính là tôi còn hai bộ phim IP hot đã đóng máy và đang chờ phát sóng.
Trước khi vụ án được làm rõ, hai bộ phim này sẽ không thể được phát sóng, tôi còn bị nhà sản xuất yêu cầu bồi thường.
Thẩm Tu Phạm sợ tôi xem khó chịu, khuyên tôi: "Đừng xem nữa, kẻo ảnh hưởng đến tâm trạng, đợi sự thật sáng tỏ thì dư luận sẽ quay ngoắt lại thôi."
“Ừ." Tôi trả điện thoại cho Thẩm Tu Phạm.
Cảnh sát đến nói với Thẩm Tu Phạm: "Thời gian thăm hỏi đã hết, mời rời đi."
Thẩm Tu Phạm dặn dò tôi vài câu, anh đi rồi, người quản lý mới của tôi là chị Văn cũng đến thăm tôi.
Chị Văn nói cho tôi biết, tất cả các hợp đồng đại diện của tôi đều đã mất, các nhãn hiệu muốn kiện tôi.
Hai bộ phim đang chờ phát sóng cũng đang gây áp lực lên công ty quản lý của tôi.
Nếu lần này chuyện của tôi liên quan đến việc hai bộ phim truyền hình không thể phát sóng, thiệt hại sẽ lên tới khoảng 3 tỷ.
Đến lúc đó tôi táng gia bại sản cũng không thể bồi thường nỗi.
Chị Văn ghé sát lại, hạ thấp giọng nói với tôi: "Mạn Thù, ông chủ bảo chị chuyển lời cho em, hắn có thể tìm cách giúp em giải quyết thương hiệu và nhà sản xuất, nhưng điều kiện là em phải sẵn sàng trả giá..."
4.
Tôi cau mày, không ngờ chị Văn lại nói thẳng với tôi như vậy.
Thực ra ông chủ công ty quản lý Cao tổng của tôi đã từng ngầm ám chỉ tôi dùng bản thân để đổi lấy tài nguyên, nhưng đều bị tôi từ chối.
Tôi đi đến ngày hôm nay là nhờ vào chính mình nỗ lực cộng thêm thực lực tích lũy dần dần.
"Chị Văn, chị biết em không phải là loại người như vậy mà." Tôi lắc đầu, "Vậy thì cứ để cảnh sát làm rõ sự thật đi."
Chị Văn thở dài: "Chuyện đó có chút rắc rối, nếu xử lý không tốt, sự nghiệp của em chỉ sợ..."
"Em có lập trường của mình, việc không nên làm thì em sẽ không làm." Tôi lắc đầu, bình thản nói, "Cùng lắm thì về quê làm ruộng."
Chị Văn hạ giọng nói: "Mạn Thù, lời vừa rồi là ông chủ bảo chị nói, chị không thể không nói. Chị không đánh giá thấp em, em có lập trường của mình, đây là chuyện tốt, chị tin rằng công lý sẽ không vắng mặt."
Tôi gật đầu, chị Văn trước khi đi, vỗ vai tôi, hứa với tôi: "Chị sẽ cố hết sức giúp em giải quyết việc xã giao, em ở trong này phải giữ gìn sức khỏe."
Chị Văn chỉ ở với tôi một thời gian ngắn, một câu nói đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại.
"Vâng." Tôi đồng ý, ánh mắt nhìn chị Văn thêm vài phần biết ơn, "Cảm ơn chị, chị Văn."
Sau khi chị Văn đi, tôi dùng đầu ngón tay chạm vào vết bớt hoa Mạn Thù Sa trên cổ tay.
Triệu hồi quỷ hồn đang trốn bên trong: "Mộ Thanh Sương, Mộ Thanh Nghiên, ra đây, đi làm việc thôi."
Hai quỷ hồn bay ra từ hoa Mạn Thù Sa, một trái một phải vây quanh tôi.
Mộ Thanh Sương hỏi: "Chuyện gì?"
Giọng điệu Mộ Thanh Nghiên không vui: "Cô quấy rầy giấc ngủ của tôi rồi."
Tôi hỏi hai chị em họ: "Lúc trước tôi quay phim trên sân thượng, hai người không đi quấy phá chứ? Phương Chi không phải là do hai người đẩy xuống đi?"
Mộ Thanh Sương lắc đầu phủ nhận: "Không có, tôi thấy cô ta tự nhảy xuống."
Mộ Thanh Nghiên ngáp một cái: "Phương Chi chết rồi không phải khá tốt sao? Theo tôi được biết, cô ta cũng có liên quan đến Trang Tụng Kim, tôi đoán là do hắn tìm cô ta để hãm hại cô."
Bình luận facebook