10.
Tôi nói ra suy đoán của mình: "Là bởi vì cô sinh cho Trang Tụng Kim một đứa con riêng, điều kiện của cô là hắn phải chịu thừa nhận đứa con riêng đó ư?"
Phương Chi hơi giật mình, nhưng nhanh chóng phủ nhận: "Không có, cô đừng nói linh tinh, nếu tôi sinh con với hắn, thì sao tôi có thể sống khổ đến vậy?"
Tôi phân tích từng bước: "Bởi vì đứa con là cô lén sinh ra, hắn không muốn thừa nhận, mà cô cũng không dám làm ầm ỉ, vì cô sợ bị Cam Vận biết, đến lúc đó sẽ gây rắc rối cho con trai cô. Mãi đến gần đây hắn tìm đến cô, nói dùng mạng cô, đổi lấy cả đời giàu sang cho con trai cô, cô mới đồng ý giao dịch này, tôi đoán đúng rồi phải không?"
Có thể thấy từ sắc mặt của Phương Chi, tôi đã đoán đúng một nửa, nhưng lại không hoàn toàn đoán đúng.
Không sao, tôi vẫn có thể tiếp tục đoán.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu: "Linh hồn cô không tan biến, Trang Tụng Kim chắc chắn sợ cô gây chuyện thị phi, nên mới muốn siêu độ cho cô. Cô nói xem, nếu Cam Vận biết Trang Tụng Kim có một đứa con riêng đến chia gia sản, bà ta có thể hay không nhổ cỏ tận gốc?"
Phương Chi rõ ràng đã hoảng sợ, nhưng vẫn cứng đầu: "Bà ta sẽ không biết, Trang Tụng Kim đã hứa với tôi sẽ không để Cam Vận tìm ra tung tích của con trai tôi, hắn giấu nó rất kỹ."
Tôi nhàn nhạt nói: "Giấu ở nước ngoài? Mỗi đêm có bảo mẫu gửi ảnh cho Trang Tụng Kim báo cáo tình hình gần đây của con trai cô. Cô nói xem, nếu điện thoại của Trang Tụng Kim bị Cam Vận lấy được, biết được mật mã, cô nghĩ con trai cô còn an toàn không?"
Phương Chi biện minh: "Điện thoại của hắn mang theo bên mình, Cam Vận không biết mật mã, hắn cũng không thể để Cam Vận lấy được điện thoại kia."
Tôi cười khẽ: "Vậy cô nghĩ, hai chị em Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên làm việc cho tôi, có khả năng lấy điện thoại của Trang Tụng Kim đưa cho Cam Vận, cũng mở được mật mã hay không?"
Phương Chi lúc này hoàn toàn sững sờ, bởi vì cô ta biết những gì tôi vừa nói có thể làm được.
Bên người Trang Tụng Kim có vệ sĩ, người bình thường tiếp cận hắn không được, chứ đừng nói đến việc lấy điện thoại của hắn rồi phá giải mật mã.
Nhưng hai con quỷ có thể làm được.
Phương Chi chán nản nói: "Nói đi, chuyện đã đến nước này, cô muốn tôi làm gì?"
Tôi vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn cô giúp tôi rửa sạch hiềm nghi, chứng minh cô là tự tử, tôi tin cô nhất định sẽ để lại bằng chứng dự phòng, bởi vì cô cũng không quá tin tưởng Trang Tụng Kim."
Phương Chi lắc đầu từ chối: "Không thể, nếu tôi giúp cô, Trang Tụng Kim sẽ không còn thừa nhận con trai tôi nữa, vậy tôi không phải chết vô ích sao?"
Tôi mạnh dạn giả định: "Với tư cách là một người mẹ, việc đồng hành cùng con lớn lên quan trọng hơn tiền bạc, tôi tin nếu để cô tự lựa chọn, cô sẽ chọn đồng hành cùng con lớn lên, cho dù nó không có cha. Đáng tiếc Trang Tụng Kim phát hiện ra đứa con riêng này, hắn sợ sau này cô sẽ dùng đứa con riêng này uy hiếp hắn, cho nên hắn ra tay trước, buộc cô phải lựa chọn, cô và con trai cô chỉ có một người có thể sống. Cô bị buộc phải chấp nhận giao dịch với hắn, đúng không?"
Xem ra lần này tôi đoán đúng rồi.
"Sao cô cái gì cũng biết?" Phương Chi ngạc nhiên, rồi lại thở dài: "Lúc đầu tôi sinh đứa con này xác thực là có suy nghĩ sau này sẽ chia gia tài, nhưng mấy năm nay tôi cũng suy nghĩ cẩn thận, tiền bạc không quan trọng đến vậy. Nếu không phải Trang Tụng Kim tìm được tôi, buộc tôi lựa chọn, tôi tình nguyện cả đời sống an phận thủ thường, cũng muốn đồng hành cùng con lớn lên."
Tôi sở dĩ có thể đoán được diễn biến của sự việc là vì tôi hiểu tính người.
Trang Tụng Kim có thể khống chế Phương Chi, là bởi vì Phương Chi có nhược điển bị hắn khống chế.
"Phương Chi, bây giờ cô đã không còn đường lui. Nếu cô giúp tôi đưa ra bằng chứng chứng minh cô tự sát, tôi sẽ bảo vệ cô khỏi bị đạo sĩ siêu độ, mà lại hứa với cô, cuộc chiến của tôi với Trang Tụng Kim trận này, tôi sẽ không lôi con trai cô vào."
Phương Chi vẫn không bị tôi thuyết phục, cô ta lắc đầu: "Tôi không giúp được cô, dù sao nói như thế nào Trang Tụng Kim cũng là cha của con trai tôi, hắn sẽ bảo vệ nó."
11.
Đối với việc Phương Chi không muốn hợp tác với tôi, tôi cũng không quá bất ngờ.
Trang Tụng Kim là cha của con trai cô ta, nên cô ta tự nhiên tin tưởng đối phương hơn.
Cho dù đối phương muốn tìm đạo sĩ siêu độ cho cô ta, cô ta vẫn sẵn sàng tin tưởng Trang Tụng Kim sẽ bảo vệ con trai cô ta.
Nhưng mà. cô ta có thể đã đánh giá quá thấp tâm địa tàn nhẫn của Trang Tụng Kim.
Huống chi, sau lưng Trang Tụng Kim còn có Cam Vận.
Lúc trước Mộ Thanh Nghiên mang thai cốt nhục của Trang Tụng Kim, sau khi Cam Vận ra tay, Trang Tụng Kim đích thân sai vệ sĩ cho Mộ Thanh Nghiên uống thuốc phá thai.
So với tình thân, hắn coi trọng lợi ích hơn.
Nếu không có bằng chứng của Phương Chi chứng minh cô ta tự tử, tôi rất khó rửa sạch tội danh.
Ngày hôm sau, Trương đội đến nói cho tôi biết, Thẩm Tu Phạm gửi cho ông một đoạn ghi âm.
Trong đoạn ghi âm, thám tử tư đi đến chùa Tịnh Phạm báo cáo với Cam Vận, Trang Tụng Kim có một đứa con riêng ở nước ngoài, mẹ của đứa con riêng là Phương Chi.
Trang Tụng Kim sắp xếp một cặp vợ chồng ở nước ngoài làm người giám hộ cho đứa con riêng ấy.
Trương đội nói: "Phương Chi có một đứa con, vậy thì cô ấy càng không có động cơ tự tử, tình hình đối với cô rất bất lợi."
Nói đến động cơ, tôi phải tự giải thích vài câu: "Trương đội, vậy ông cảm thấy tôi có động cơ giết cô ta sao? Tôi và cô ta không thù không oán. Thứ nhất, tôi không hề có động cơ giết cô ta. Thứ hai, cho dù tôi muốn giết cô ta, cũng không thể ở trước mặt đoàn phim và camera mà giết cô ta được.”
"Hai điều mà cô nói cũng là điều mà tôi thấy không hợp lý, cho nên hiện tại vẫn chưa có kết luận, cũng chính dựa trên hai điều này."
Trương đội dừng một chút, tiếp tục bổ sung:
“Ngoài ra, tôi đã xem đi xem lại đoạn video ghi lại cảnh cô ta té lầu, giảm tốc độ xuống hàng chục lần để phân tích biểu cảm và cử chỉ trên khuôn mặt của cô ấy trước khi té lầu, loại trừ khả năng bị xúi giục tự tử, giảm bớt khả năng cô có tội. Nhưng mà, hiện tại bằng chứng của chúng tôi chưa đủ, vẫn cần thêm bằng chứng chính xác để chứng minh.”
Tôi suy nghĩ về cách sẽ tìm kiếm bằng chứng: “Điện thoại của cô ta được kiểm tra chưa? Có tìm thấy manh mối nào không?"
Trương đội nói với tôi: "Kiểm tra rồi, chúng tôi đã điều tra lịch sử liên lạc của cô ấy trong vòng một tháng kể từ ngày xảy ra vụ việc, không có phát hiện gì bất thường."
Tôi tiếp tục hỏi: "Có điều tra mối quan hệ của cô ta với người đàn ông tên Trang Tụng Kim không?"
Trương đội lắc đầu: "Không có người đó trong lịch sử liên lạc của cô ấy."
Tôi trầm ngâm, cô ta không thể không liên lạc với Trang Tụng Kim, nhưng có thể cô ta đã liên lạc với người khác.
Tôi lại hỏi: "Cô ta có liên lạc với con trai Minh Giam Mãng không?"
Trương đội lại lắc đầu: "Cũng không có."
"Cô ta có thể đã giấu điện thoại di động thứ hai ở đâu đó, có thể cử người đi khám xét nhà của cô ta không? Tôi nghi ngờ cô ta giấu điện thoại di động thứ hai đi." Giống như Trang Tụng Kim, cô ta cũng có hai điện thoại di động, một trong số đó là để liên lạc với con trai.
Trương đội nói với giọng điệu chắc chắn: "Đã khám xét kỹ rồi, không có, đã tìm kiếm ở tất cả những nơi có thể tìm thấy, đều không có."
Tôi nhanh trí hỏi: "Có kiểm tra hiện trường vụ án chưa?"
"Sẽ kiểm tra lại một lần nữa." Trương đội đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói dứt khoát: "Tôi sẽ dẫn cô đi xem lại hiện trường vụ án một lần nữa."
12.
Sau khi Trương đội rời khỏi đây, tôi bảo Mộ Thanh Sương đi theo để xem tình hình.
Khoảng hai tiếng sau, Mộ Thanh Sương bay trở về nói với tôi: "Thẩm Tu Phạm bị thương rồi."
Tôi vội vàng truy hỏi: "Sao anh ấy lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng." Mộ Thanh Sương kể tỉ mỉ, "Hôm nay hắn từ chùa Tịnh Phạm về, không biết sao lại đột nhiên nhớ ra muốn đi một chuyến đến hiện trường vụ rơi lầu của Phương Chi, kết quả gặp phải người của Trang Tụng Kim, đối phương vì muốn giật lấy chiếc điện thoại mà đánh nhau với Thẩm Tu Phạm."
"Thẩm Tu Phạm trong quá trình đánh nhau, bị thương……một chút, đúng lúc Trương đội chạy đến, bắt được một người, người còn lại cầm điện thoại chạy mất, Thẩm Tu Phạm hiện đang ở bệnh viện."
Xem ta Thẩm Tu Phạm và tôi cùng chung suy nghĩ, đều nghi ngờ Phương Chi sẽ để lại thứ gì đó ở hiện trường.
Nếu điện thoại rơi vào tay Trang Tụng Kim, e rằng sẽ bị hắn tiêu hủy, đến lúc đó tôi sẽ không có bằng chứng nào để chứng minh Phương Chi là tự sát.
Nghĩ đến đây, tôi nói với Mộ Thanh Sương: "Cô đi tìm Trang Tụng Kim, xem có thể ngăn hắn tiêu hủy điện thoại không."
"Hai ngày này bên người hắn có đạo sĩ, tôi tới gần không được. Tôi sẽ chỉ nhìn tình hình từ xa.” Mộ Thanh Sương nói xong rồi bay đi.
Vào lúc bình minh, Mộ Thanh Sương và Mộ Thanh Nghiên bay trở về, hai người đều trông hơi yếu.
Mộ Thanh Sương báo cáo tình hình theo dõi Trang Tụng Kim đêm qua: "Tối qua tôi suýt bị đạo sĩ siêu độ, may là Thanh Nghiên đến, nhưng đạo sĩ cũng bị thương, có lẽ một thời gian nữa không thể hồi phục được."
Tôi bảo hai người vào hoa Mạn Thù Sa nghỉ ngơi, hỏi điện thoại có bị Trang Tụng Kim tiêu hủy không. Mộ Thanh Sương trả lời: "Tiêu huỷ rồi."
Chiếc điện thoại này có thể nói là bằng chứng duy nhất, sau khi bị Trang Tụng Kim tiêu hủy, vụ án của tôi càng khó giải quyết.
Mộ Thanh Nghiên báo cáo tình hình bên phía Cam Vận: "Cam Vận thuê thám tử tư, đã điều tra ra chuyện Trang Tụng Kim có con riêng, nhìn bộ dạng của bà ta, chắc là định về tìm Trang Tụng Kim đối chất."
Đây coi như là một tin tốt, nếu Phương Chi biết, chỉ sợ sẽ ngồi không yên.
Tôi gật đầu: "Các cô cứ nghỉ ngơi trước."
Quả nhiên Phương Chi ngồi không yên, tối hôm sau cô ta bay tới tìm tôi.
Cô ta vô cùng rối loạn, nói với tôi: "Nghiêm Mạn Thù, cô cứu con trai tôi với, tôi sẽ cho cô bằng chứng."
Tôi bình tĩnh nói: "Trang Tụng Kim là cha của con trai cô, con trai cô gặp nguy hiểm, hắn thân là người làm cha, chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn."
Phương Chi lại nói cho tôi một bí mật: "Tôi vốn tưởng hổ dữ không ăn thịt con, nhưng tôi đã đánh giá thấp Cam Vận, bà ta nắm trong tay điểm yếu của Trang Tụng Kim, ép Trang Tụng Kim xử lý con trai tôi, nếu không bà ta có khả năng khiến Trang Tụng Kim thân baị danh liệt, đưa lão ta vào tù."
13.
Nghe thấy Phương Chi nói vậy, tôi càng có hứng thú, dò hỏi: "Điểm yếu gì?''
Phương Chi lấp lửng: "Tôi không rõ lắm, có lẽ là thuê giết người."
Ba chữ "thuê giết người" khiến tôi chợt nhớ đến người quản lý cũ của tôi, chị Cầm.
Cái chết của chị Cầm, là do Trang Tụng Kim chủ mưu.
Nhưng lúc đó vụ án bị Trang Tụng Kim giải quyết, cũng là kết án tự tử.
Tôi còn đang tự hỏi về vụ án của chị Cầm.
Phương Chi lo lắng: "Tôi thấy ý tứ của Trang Tụng Kim, hình như hắn muốn vứt bỏ con trai tôi, hiện tại tôi nên làm cái gì bây giờ? Người giám hộ con trai tôi ở nước ngoài là người do hắn sắp xếp, chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại, tính mạng con trai tôi có thể sẽ khó giữ được."
Nhìn Phương Chi gấp gáp như vậy, tôi ngược lại không vội.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa: "Cô nói đúng, trẻ ba tuổi đang ở độ tuổi thích chạy nhảy, nếu người giám hộ không để ý, rất dễ xảy ra tai nạn."
Phương Chi cuống quýt: "Nghiêm Mạn Thù, cầu xin cô giúp tôi. Chiếc điện thoại đó tuy bị Trang Tụng Kim tiêu hủy, nhưng bằng chứng vẫn chưa bị tiêu hủy hoàn toàn, chỉ cần cô đảm bảo an toàn cho con trai tôi, tôi sẽ nói cho cô biết bằng chứng ở đâu."
"Bằng chứng mà cô nói, có sao lưu trong đám mây của cô phải không?" Tôi nắm bắt trọng điểm, úp úp mở mở: "Chờ thêm một thời gian, cảnh sát cũng sẽ điều tra ra được, cho nên vì sao tôi phải giúp cô?"
Phương Chi phản bác: "Tài khoản của tôi rất bí mật, cảnh sát rất khó điều tra, hơn nữa tôi đã đặt trong thùng rác đám mây, trong vòng ba mươi ngày sẽ bị xóa hoàn toàn, cô chắc chắn muốn đánh cược mạng sống của mình sao?"
Tôi không tin Phương Chi lại đặt bằng chứng trong thùng rác, nhưng tôi không muốn đánh cược.
Cô ta đã chết, nhưng tôi vẫn phải sống.
Tôi đồng ý: "Được, cô nói cho tôi tài khoản và mật khẩu, tôi giúp cô."
Phương Chi tương đối cẩn thận: "Tôi phải thấy cô có khả năng giúp tôi bảo vệ con trai tôi, tôi mới nói cho cô biết, bằng không tôi đưa chứng cứ cho cô, cô đổi ý thì sao bây giờ? Hơn nữa, chứng cứ của tôi có thể đưa Trang Tụng Kim vào tù, nhưng sau khi Trang Tụng Kim vào tù, Cam Vận sẽ càng không tha cho con trai tôi, cô thật sự có thể bảo vệ con trai tôi sao?"
“Thừa dịp hiện tại vị đạo sĩ được Trang Tụng Kim mời về kia bị thương, chúng ta còn có cơ hội. Chờ đạo sĩ bình phục rồi, quỷ hồn không thể ở gần được, đến lúc đó sẽ khó khăn.”
Tôi vừa suy nghĩ vừa nói: "Chuyện này, tôi sẽ để cho cô và Mộ Thanh Sương, Mộ Thanh Nghiên chia nhau hành động, ba người các cô phối hợp mới có thể hoàn thành. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đưa chứng cứ cho tôi, để tôi ra ngoài trước."
Phương Chi nhắc nhở tôi: "Cô ở trong trại giam còn an toàn hơn, chuyện đã đến nước này, cô ra ngoài chỉ càng thêm nguy hiểm, Trang Tụng Kim sẽ thuê người giết cô."
Tôi thản nhiên: "Chuyện này cô không cần lo lắng, nếu tôi dám ra ngoài, thì nhất định sẽ có phòng bị tốt."
"Được rồi, tôi nói cho cô tài khoản và mật khẩu." Phương Chi nói cho tôi tài khoản và mật khẩu.
Tôi hỏi cô ta: "Tài khoản và mật khẩu này của cô lúc sống có nói cho ai khác hoặc viết ở đâu không? Nếu tôi biết tài khoản và mật khẩu của cô, cảnh sát sẽ thấy rất kỳ lạ."
Phương Chi gật đầu: "Có, ở trong phòng sách của tôi, tài khoản viết ở dấu trang của cuốn sách "Tự rèn luyện của diễn viên", mật khẩu ở trang cuối cuốn sách."
Bình luận facebook