• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Mồi câu quỷ (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

Tôi bị Thẩm Tu Phạm dọa sợ không nhẹ.

Anh ta nói đến đoạn xác thì tôi mất hồn rồi, tôi mỗi đêm đều bị quỷ ở cạnh giường, cũng có cảm giác bọn quỷ muốn đoạt xác tôi.

Tôi có thể sống tới bây giờ đúng là may mắn trong bất hạnh.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Vẻ mặt tôi như đưa đám, chẳng trách con quỷ không mặt kia cứ kêu tôi là em gái à em gái ơi thì ra là muốn đoạt xác tôi.

Ô lala, quản lý à, em bị chị hại thảm rồi đây.

Đừng vì tiền mà việc gì cũng nhận cho em làm!

Làm không may thì mai chị đến gặp em thì thân thể đã bị quỷ nữ kia khống chế rồi.

"Chuỗi phật châu này của tôi có thể giúp em khỏi bị quỷ đoạt xác, nhưng mà chuỗi phật châu này tôi đeo từ nhỏ đến lớn, đã sớm hòa vào làm một với thân thể tôi, nhận tôi làm chủ nhân, nếu như đeo vào tay người khác sẽ gây phản phệ với người đó."

Thẩm Tu Phạm chuyển đề tài: "Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, em đi theo tôi, có sự che chở của phật châu, con quỷ kia cũng không dám đến tìm em."

"Nhưng mà, hình như tôi..." Xong đời rồi, không biết có phải do quá căng thẳng không, tôi muốn đi vệ sinh.

Thẩm Tu Phạm nhìn ra ý của tôi: "Muốn vào phòng vệ sinh à?"

"Ừm" tôi đành gật đầu, tôi thực sự là muốn đi tiểu.

"Em chờ chút, tôi lấy cho em tấm bùa."

Thẩm Tu phạm lấy ra một tấm bùa trừ tà từ trong túi áo, dán lên trán tôi.

"Bùa này ở trên trán em, quỷ sẽ không dám đến gần, em đi nhanh chút." Thẩm Tu Phạm đứng dậy đốt nến, dắt tôi đi tới phòng vệ sinh.

Chúng tôi ở phòng ngủ có kết hợp nhà vệ sinh.

Thẩm Tu Phạm đưa cây nến cho tôi: "Tôi ở trước cửa chờ em."

"Được." Tôi cầm nến đi vào trong nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh cũng được coi là sạch sẽ, nhưng đã qua lâu như vậy mà không hết mùi máu tanh.

Không biết có phải cảm giác của tôi bị sai hay không.

Cửa sổ phòng vệ sinh không đóng kín, có một khe hở.

Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết nhanh một chút, không có dũng khí đi đóng cửa sổ đâu.

Tôi đặt cây nến ở trên bồn rửa tay, bắt đầu đi vệ sinh.

Đợi tôi đứng thẳng người lên, nháy mắt ngoài cửa sổ có một cơn gió thởi vào, thôit tắt cây nến, cũng thổi rớt luôn bùa trừ tà trên trán tôi.

Tôi chợt cảm thấy lạnh gáy, tựa như sau lưng có thứ gì đó đang tiến gần, da đầu tôi tê dại, giống như muốn nổ tung vậy.

Đầu óc tôi trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ, người tựa như không còn là của mình nữa.

Cho đến khi Thẩm Tu Phạm ở ngoài gõ cửa: "Mạn Thù, xong chưa?"

Tôi giật mình bừng tỉnh, nắm tay vặn cửa, mở cửa phòng vệ sinh, lao ra ngoài.

Thẩm Tu Phạm cầm tay tôi hỏi: "Em có sao không? Cây nến sao lại bị tắt?"

Tôi vô thức rút tay lại: "Tôi không sao, cây nên mới nãy bị gió thổi tắt."

Tôi đi về phía giường, Thẩm Tu Phạm đi sau lưng tôi.

Chúng tôi chui vào chăn, nhờ ánh trăng chiếu vào, Thẩm Tu Phạm không nhìn thấy mảnh bùa ở trên trán tôi nữa.

Anh ta không yên tâm, hỏi lại: "Em chắc chắn không sao chứ?"

"Thật sự không sao cả, tôi có chút mệt, ngủ trước đây." Đầu óc tôi choáng váng, chỉ muốn đi ngủ, không sợ hãi giống như lúc trước nữa.

10.

Tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, liền mơ một giấc mơ hoang đường.

Trong mơ, thân phận tôi là người khác, được goị là Mộ Thanh Sương, từng là một nữ minh tinh rất hot.

Tôi có một kim chủ, tên là Trang Tụng Kim.

Tôi như là con chim hoàng yến anh ta nuôi ở trong biệt thự này, anh ta đã đầu tư vào rất nhiều bộ phim của tôi, đem tôi trở thành một đại minh tinh, cũng vì vậy nên cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Lợi ích của chúng tôi rất liên quan đến nhau, mỗi người đều có cái mình muốn.

Một đêm tối nọ, tôi xong phim trở về, Trang tiên sinh đã ở phòng khách chờ tôi.

Anh ta cầm một xấp hình vứt lên bàn, khiêu khích nói: "Mộ Thanh Sương, tôi đã đầu tư bao nhiêu tiền lên người em, giờ em đi hẹn hò với nam diễn viên khác?"

Trong bức ảnh là tôi và nam diễn viên Dư Cô Hành cùng nhau ra vào một nơi.

Tôi với anh ta gần đây có hợp tác chung một bộ phim, anh ta đang theo đuổi tôi, mà tôi cũng đã nảy sinh ý định muốn hẹn hò với anh ta.

Chỉ là không nghĩ tới, Trang tiên sinh nhanh như vậy đã phát hiện rồi.

Tôi hít một hơi: "Trang tiên sinh, tôi đã đi cùng anh nhiều năm như vậy, kiếm không ít tiền cho anh. Anh là người có gia đình, tôi không muốn tiếp tục loại quan hệ này với anh nữa, chúng ta có thể dừng lại chuyện này không?"

Trang tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Dừng lại? Tôi chưa chán, cô có tư cách gì mà nói chuyện dừng lại?"

"Nhưng tôi ngấy rồi, thanh xuân của người con gái không có mấy năm, tôi muốn yên bình lại, không muốn tiếp tục làm con chim hoàng yến mà anh nuôi nữa, anh có thể đem người khác vừa trẻ hơn vừa đẹp hơn về chăm."

Trang tiên sinh châm một điếu thuốc, nhướn mày nhìn Mộ Thanh Nghiên đang đứng trên cầu thang nghe lén cuộc nói chuyện, nói ẩn ý: "Em gái cô so với cô quả thực trẻ đẹp hơn nhiều."

Ta đột nhiên bồn chồn trong lòng, vội vàng phất tay về phía em gái: "Thanh Nghiên, em về phòng trước đi, đừng đi ra đây."

"Ò ò." Mộ Thanh Nghiên nghe lời đi lên tầng.

Mộ Thanh Nghiên là em gái ruột của tôi, nhỏ hơn tôi 3 tuổi, trông rất giống tôi.

Sau khi em ấy tốt nghiệp đại học thì tới thành phố tìm việc làm, sống nhờ ở chỗ của tôi.

Tôi ở tầng 2, em ấy ở tầng 3, mỗi lần Trang tiên sinh tới, tôi cũng sẽ dặn trước em ấy không được xuống.

Con người Trang tiên sinh này cũng không phải loại hiền lành gì.

Tôi quay đầu nói với Trang tiên sinh:

“Những cô gái trẻ đẹp hơn em gái tôi nhiều mà, xin Trang tiên sinh hãy bỏ qua cho hai chị em chúng tôi.”

Trang tiên sinh so với tưởng tượng của tôi có vẻ bình tĩnh hơn: "Cô biết gu của tôi, tôi chỉ thích kiểu người như cô, nếu như cô không muốn giữ lại quan hệ nhân tình này với tôi vậy hãy để cho em gái cô tới thay thế đi."

Anh ta nói xong, dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía tầng 2.

Tôi vội đuổi theo, lại bị hai tên vệ sĩ của anh ta ngăn lại.

Tôi đẩy A Lương A Tài ra, xông lên ôm lấy đùi Trang tiên sinh: "Xin anh, đừng đụng đến em gái tôi, tôi xin thu lại lời mới nói."

Trang tiên sinh đá tôi văng ra: "Muộn rồi, Mộ Thanh Sương, đây chính là cái giá cô phải trả khi phản bội tôi."

Tôi bị hai tên vệ sĩ giữ lại, giương mắt nhìn Trang tiên sinh đi lên cầu thang.

Thanh Nghiên vẫn còn trốn ở cầu thang tầng 2, bị Trang tiên sinh túm tóc, kéo vứt vào phòng ngủ tầng 2.

Đó là phòng của tôi, nhưng nay Trang tiên sinh lại bắt em gái tôi vào chính căn phòng này.

Tôi nghe Thanh Nghiên phát ra tiếng hét đau đớn chói tai: "Chị ơi, cứu em, cứu em!"

"Trang tiên sinh, tôi cầu xin anh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, sau nãy không bao giờ dám nữa, xin anh tha cho Thanh Nghiên.." Tôi hét lớn cầu cứu Trang tiên sinh.

Nhưng anh ta không thèm để ý đến tôi, đóng cửa phòng "rầm" một tiếng.

Tôi muốn lao tới cứu Thanh Nghiên, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ tay đấm chân đá vào người, dùng dây thừng cột tôi vào ghế.

A Tài và A Lương bình thường không dám động tới tôi, hôm nay bọn họ dám làm như vậy chính là nghe theo mưu kế của Trang tiên sinh.

Trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc thất thanh của Thanh Nghiên, lòng tôi như đang rỉ máu, tràn ngập sự áy náy.

Thực sự xin lỗi em, Thanh Nghiên, là chị đã hại em.

11.

Nửa tiếng sau, Trang tiên sinh từ phòng ngủ bước ra.

Đứng ở hành lang tầng 2 sửa lại ống tay áo, trong ánh mắt đầy suy nghĩ và khoái cảm khi trả thù.

Anh ta chính là một ác ma.

Anh ta từ tầng 2 đi xuống, bóp chặt lấy cằm của tôi nói: "Em gái cô so với cô càng được lòng tôi hơn, từ nay về sau, nữ chủ nhân của biệt thự này sẽ là cô ấy. Còn về cô, dù tôi đã chán ngấy rồi thì cô cũng đừng có vọng tưởng đi tìm người đàn ông khác."

Tôi khóc nấc lên nói: "Trang tiên sinh, rốt cuộc làm thế nào anh mới buông ta cho chị em chúng tôi?"

"Tôi là người lập ra quy tắc, về trò chơi này, chỉ khi tôi nói dừng mới được dừng, còn khi nào dừng thì phải xem tâm trạng của tôi" Trang tiên sinh nói xong liền rời khỏi biệt thự.

Tôi đi đến phòng ngủ tầng hai nhìn Thanh Nghiên, quần áo em ấy xộc xệch, ôm lấy bản thân mà khóc.

Khoảnh khắc ấy, sự áy náy của tôi đối với em ấy đạt đỉnh điểm.

Tôi ôm lấy Thanh Nghiên nói: "Thực sự xin lỗi em, Thanh Nghiên, là chị có lỗi với em."

Chị em chúng tôi cứ ôm nhau khóc nấc lên.

Ngày thứ hai, tôi đeo kính mát và khẩu trang đến tổ quay phim.

Vào lúc trang điểm, thợ trang điểm nhìn thấy vết trầy trên mặt tôi liền hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi nói với cô ấy tôi không sao, bảo cô ấy dùng kem che khuyết điểm giúp ta che vết thương, không muốn ảnh hưởng đến buổi quay.

Cảnh này tôi quay cùng nam phụ Dư Cô Hoành, trong quá trình quay phim, anh ta phát hiện vết thương trên người tôi liền hỏi: "Thanh Sương, vì sao trên người em lại bị thương? Là ai đánh em? Em nói cho tôi biết, tôi đi lấy lại công bằng cho em."

"Là tôi vô tình va vào đâu đó bị thương, anh đừng có xía vô." Trong lời nói của tôi tràn đầy sự né tránh.

Tôi không muốn để Dư Cô Hoành biết tôi có kim chủ, càng không muốn để cho anh ta biết những chuyện phiền lòng kia.

Hôm đó thấy tâm trạng tôi không tốt, đạo diễn bảo tôi đi nghỉ ngơi trước.

Đến lúc tôi ở sau hậu trường nghỉ ngơi xong, thì Dư Cô Hoành đã bị đuổi khỏi đoàn phim.

Tôi biết chuyện này là do Trang tiên sinh làm, bộ phim này là bộ phim mà anh ta đầu tư lớn nhất.

Anh ta không chỉ đuổi Dư Cô Hoành khỏi bộ phim này, mà còn ra tay với tất cả tài nguyên của hắn, phong sát hắn toàn ngành.

Tôi cũng không tốt hơn là bao, quay xong bộ phim này, Trang tiên sinh không có sắp xếp cho tôi tài nguyên khác mà ép tôi đi xã giao cho anh ta.

Nếu không làm bạn đồng hành đi làm ăn cùng anh ta thì kết quả nhận được sẽ là một trận đánh.

Tôi đã nghĩ tới vô số lần việc cùng Thanh Nghiên cùng nhau chạy trốn.

Tôi nói với em ấy: "Thanh Nghiên, chúng ta chạy đi, chúng ta đi trốn trước, trốn đến nơi nào mà anh ta không tìm được."

Thanh Nghiên khuyên tôi: "Chị à, cho dù chạy được hay không chạy được, thế lực của Trang tiên sinh lớn như vậy, cho dù chúng ta chạy được vậy bố mẹ chúng ta ở quê thì thế nào? Bạn bè của chúng ta sẽ như thế nào?"

Lời nói của Thanh Nghiên chạm đến nỗi đau của tôi, tôi vốn dĩ không dám phản kháng cũng là bởi vì sợ Trang tiên sinh hạ thủ với người nhà chúng tôi.
tôi tạm thời bỏ ý định chạy trốn, vì để bù đắp món nợ với Thanh Nghiên, tôi lăn lội trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tiền kiếm được đều chia cho em ấy một nửa.

Đêm sau đó, sau khi tôi bị ép đi xã giao trở về, đúng lúc đi đến cầu thang, nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng nói chuyện của Thanh Nghiên và Trang tiên sinh.

"Trang tiên sinh, anh định lúc nào đuổi chị em ra khỏi biệt thự? Em không muốn ở chung với cô ta nữa rồi, em muốn mình được ngủ ở phòng ngủ chính."

"Em muốn ngủ ở phòng ngủ chính không phải đơn giản quá sao? Để cho cô ta dọn lên phòng tầng 3 của em, em chuyển tới phòng ngủ chính, tí nữa anh sẽ nói chuyện với cô ta."

"Cảm ơn Trang tiên sinh, nhưng mà, em còn muốn vào giới giải trí, cảm nhận một chút cảm giác làm đại minh tinh."

"Anh quá chiều em rồi, em muốn quay phim, ngày mai ta sẽ bảo trợ lý đem mấy quyển danh sách đến cho em chọn."

"Em không muốn bắt đầu từ đầu đâu, tốt hơn hết là ngồi không cũng hưởng được lộc. Chị ta lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy mới có được địa vị như bây giờ, em không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy, không bằng để em thay thế chị ta đi, dù sao em với chị ta dáng vẻ rất giống nhau, em học theo dáng vẻ chị ta một chút, đừng nói là người hâm mộ không nhận ra sợ rằng đến cả anh cũng không phân biệt rõ."

"Thì ra đây là mục đích mà em chụp lén cô ta và Dư Cô Hoành cho anh à? Em so với cô ta xấu xa hơn nhiều, anh thích."

...

Nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, lòng tôi đau đớn tận cùng.

Thì ra người chụp lén tôi và Dư Cô Hoành cho Trang tiên sinh chính là em gái ngoan của tôi.

Chỉ có tôi là người bị lừa quay vòng vòng, một bên thì đem tiền chuyển cho em gái, một bên vừa giúp Trang tiên sinh đi xã giao.

Chả trách lúc tôi nói muốn chạy trốn, thì Thanh Nghiên lại khuyên tôi đừng trốn.
Bây giờ cô ta còn muốn thay thế tôi, muốn ngồi không hưởng lộc mà tôi đã liều mình lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom