13
Ta chạy không ngừng.
Muốn cách bọn họ xa thật xa, nhưng ta lại cảm thấy có người đuổi theo ở phía sau.
Quay đầu nhìn lại, không có ai.
Ta sợ gặp được người xấu giống như Thẩm Hoằng nên bèn tăng tốc.
Hừng đông, ta đến Vân Thành, đi đến điểm đến mà ta đã sớm chuẩn bị tốt.
Nhưng mà ta vừa nhấc chân lên, người đuổi theo ta đã thở hồng hộc mà xuất hiện dưới tia nắng ban mai.
Thế mà lại là Thẩm Chi Viễn, người nhuốm đầy bụi đất, vẻ mặt mệt mỏi bước vào tiểu viện mà ta thuê.
Huynh ấy vừa mới đến, không màng sự kinh ngạc của ta đã mở miệng nói với ta: “Phi Nhi, nàng chạy trốn nhanh quá, làm ta mệt muốn chec.”
Giọng nói dịu dàng tựa như đối xử với một người rất thân thiết.
Ta có chút cạn lời, sau khi hoàn hồn lại vội vàng múc nước rửa mặt cho huynh ấy, lại bắt tay vào làm đồ ăn.
Huynh ấy tắm rửa thay đồ xong, ta cũng bưng đồ ăn lên.
Huynh ấy không khách sáo chút nào, ngồi xuống cầm đũa lên ăn, nhai nhồm nhoàm: “Ăn ngon quá.”
Thấy huynh ấy ăn ngon miệng như vậy, ta bèn lấy hết dũng khí mà hỏi: “Thái tử điện hạ, sao ngài lại phát hiện ra ta rời khỏi kinh thành? Ngay cả cha ta cũng không biết.”
Thẩm Chi Viễn đặt đũa xuống, nghiêm túc nói với ta: “Phi Nhi, kể từ sau khi xảy ra chuyện của Thẩm Hoằng, ta đã để lại cho nàng hai trong số các ám vệ của ta. Nàng vừa bước ra khỏi phủ thượng thư bước đầu tiên, ta đã biết chuyện, ngay lập tức đuổi theo.”
Thái tử để ám vệ lại cho ta?
Trong lòng ta âm thầm kinh hãi. Ám vệ là người có thể phó thác cả tính mạng cho.
Ta buột miệng thốt ra: “Vì sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Chi Viễn rất nghiêm túc: “Nàng hỏi vì sao à? Phi Nhi, ta tưởng nàng biết, nàng là…… vị hôn thê của ta.” Ba chữ vị hôn thê được huynh ấy nhấn mạnh.
Mặt ta nóng ran đến mức có thể chiên trứng trên mặt, không dám tiếp tục nhìn huynh ấy vội vàng bỏ vào trong nhà.
Tiểu viện mà ta thuê có hai phòng ngủ, ta ngủ một phòng, Thẩm Chi Viễn ngủ một phòng.
Chạy suốt một đêm, đường xa mệt mỏi, huynh ấy vừa ngả lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ. Ta cũng rất buồn ngủ, nhưng lại nằm lăn qua lăn lại ở cách vách.
Vị hôn thê, vị hôn thê?
Hóa ra trong lòng huynh ấy đã sớm xem ta là vị hôn thê.
Việc này, mẹ ta có biết không? Hoàng hậu có biết không? Thái hậu có biết không?
Ta nên làm gì bây giờ?
Mãi đến buổi chiều, ta mới chìm vào giấc ngủ.
Ta ngủ suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm sau tỉnh giấc nhìn chiếc giường xa lạ, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Mất nửa buổi ta mới nhớ ta, ta đang ở Vân Thành, đây là tiểu viện mà ta thuê để ở.
Sau đó ta lại nhớ tới, cách vách còn có…… thái tử.
Ta vội vã rời giường, bước ra sân.
Ta kinh ngạc khi nhìn thấy cả sân chen chúc đầy người.
Thái tử, hoàng hậu, còn có nha hoàn và thị vệ đứng đầy sân, tất cả mọi người đều đang nhìn ta.
Hoàng hậu nhìn thấy ta, vẻ mặt vui mừng.
Bà ấy bước lên nắm chặt tay ta, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Trổ mã xinh đẹp như vậy, nhìn khắp hậu cung có cô nương nào có thể sánh được với con?”
Ta ngập ngừng: “Hoàng hậu nương nương, con không thể so sánh với các cô nương trong cung được.”
Hoàng hậu cười ha ha: “Không thể so sánh, chúng ta không so sánh với bọn họ.”
Bà ấy nhỏ giọng, kề sát tai ta mà nói: “Hoàng thượng đổ bệnh, thái hậu qua đời, cùng mẫu hậu về cung đi.”
Cái gì? Mẫu hậu? Đầu óc ta ngay lập tức trở nên trống rỗng.
Thái tử tươi cười nhìn ta, gạt đi mấy năm lãnh đạm lúc trước, vẻ mặt hiện lên ý cười ấm áp.
Cười cũng rất đẹp.
Trái tim ta đập nhanh hơn.
14
Hoàng hậu nương nương nói với ta rất nhiều điều.
Hóa ra, ngay từ đầu người mà mẹ ta chọn cho ta là thái tử.
Chẳng qua là bà ấy còn chưa kịp đồng ý với hoàng hậu, vừa quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt hoàng đế và hoàng hậu đã mâu thuẫn với nhau, hoàng thượng chuyển sang sủng ái Quý phi.
Chuyện này khiến cho mẹ ta rất lo lắng, quyền lực của hoàng thượng quá lớn.
Xảy ra xích mích với vợ, cũng không cần cố sức đi dỗ dành vợ đã có người phụ nữ khác chủ động xông lên chen vào.
Bà ấy không muốn ta gặp phải chuyện như thế này, vì vậy lại đồng ý với phu nhân hầu phủ.
Một nữ với hai nam, trước nay cũng không có ai như vậy.
Nhưng mà, bọn họ đều hiểu rằng, ai cũng muốn con gái nhà mình được sung sướng hạnh phúc.
Huống chi, cha ta còn độc sủng một mình mẹ ta.
Mẹ ta hy vọng ta cũng có được đãi ngộ như vậy.
Phu nhân hầu phủ và hoàng hậu bắt đầu minh tranh ám thương*, nhưng ta thật sự còn quá nhỏ, không thể bỏ ra thêm công sức gì.
(* Minh tranh ám thương: Nguyên văn là 明争暗抢, có nghĩa là vừa cạnh tranh công khai, vừa cạnh tranh ngầm.)
Con trai của bọn họ vẫn chưa biết tình yêu là gì, cũng chỉ có hai người mẹ mù quáng lăn lộn.
Mãi cho đến khi xảy ra sự kiện Thẩm Hoằng khiến cho thái tử lộ ra chân tình.
Cô bé thường hay được mẫu hậu lải nhải nhắc đến, không những xinh đẹp mà còn dũng cảm như vậy.
Nàng cứu hai muội muội của nàng.
Cho dù cả người toàn là vết thương, vẫn kiên quyết hành hung Thẩm Hoằng.
Liếc mắt một cái, nàng ấy đã bước vào tim.
Hoàng hậu nói: “Cha con nuôi hai muội muội nhà nhị thúc của con, lại thường xuyên dẫn theo Sở Hoài Lâm, thái tử không yên tâm, muốn ta lấy danh nghĩa hoàng hậu đưa nó qua đó, chính là để nó có thể nhìn thấy con, chống lưng cho con.”
“Nhưng huynh ấy lúc nào cũng nhìn con bằng ánh mắt lạnh lùng.” Ta nhỏ giọng phản đối. Ai có thể thích một người lạnh như băng được cơ chứ?
Hoàng hậu nhỏ giọng, nói: “Khi đó chẳng phải là do thái hậu vẫn còn sống hay sao? Nếu nó dám thiệt tình đối xử với con, con sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nó cũng không dám thân thiết với con quá mức, xung quanh nó lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm.”
“Yên tâm đi, Phi Nhi. Mới ban đầu, ta cũng sợ nó sẽ trở thành người giống như hoàng thượng, cho nên mới không dám chắc chắn với mẹ của con về hôn ước giữa hai đứa.”
“Nhưng trong suốt tám năm nay, ta có thể chắc chắn rằng Chi Viễn giống ta, một chút cũng không giống hoàng thượng. Nó chỉ biết cả đời yêu thương một người, cho dù người này có thay lòng đổi dạ, nó cũng thà cô độc cả đời chứ không tìm thêm người khác.”
Hóa ra, lạnh lùng chỉ là biểu hiện giả dối.
Ấm áp, mới là con người thật của huynh ấy.
Nhưng trong lòng ta vẫn không dám chắc chắn.
Dù sao, huynh ấy đã từng do dự khi ta rơi vào tình huống nguy cấp.
Là thái tử đã như thế này, nếu huynh ấy trở thành hoàng thượng, ta không dám tưởng tượng huynh ấy sẽ như thế nào.
Hoàng thượng là của toàn bộ thiên hạ, sẽ không thuộc về một người duy nhất, cũng sẽ không liều mạng vì một nữ nhân.
15
Nhưng ta vẫn đi theo hoàng hậu và thái tử về cung.
Ta thay đổi góc nhìn đối với thái tử. Con người không có ai là hoàn hảo, không thể vì năm chín tuổi huynh ấy từng chần chừ mà đánh giá toàn bộ con người huynh ấy.
Hiện giờ, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng hai mẹ con họ vẫn đích thân đến đây để tìm ta.
Hoàng hậu nói với ta: “Biết Chi Viễn đuổi theo con đến đây, ta không yên tâm nên cũng nhanh chóng chạy đến đây để hỗ trợ. Khó khăn lắm nó mới thật lòng rung động với một người, lại chủ động như vậy, ta muốn giúp nó bảo vệ, một lần bảo vệ chính là cả đời.”
Tấm lòng chân thành của một nam nhân tuy không đủ để ta hạ quyết tâm, nhưng nếu nam nhân này lại đi kèm với một người mẹ chồng tốt, vậy thì đã đủ để ta dao động.
Hơn nữa, ta nghĩ thầm, bị thái tử theo dõi, muốn chạy cũng không được.
Nếu hắn khăng khăng muốn cưới, gả cho hắn cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao gả cho hắn cũng sẽ không kém hơn gả cho Sở Hoài Lâm là bao.
Ta có thể tranh thủ lúc trong mắt trong tim hắn chỉ có ta, nhanh chóng sinh mấy đứa nhỏ.
Nếu hắn giống như phụ hoàng của mình, nửa đường thay lòng đổi dạ, ta sẽ dẫn con đi theo mẹ chồng, từ nay về sau mẹ chồng con dâu nương tựa lẫn nhau.
Hẳn là cũng không tệ.
Ta sẽ trở thành mẫu thân tốt nhất, chỉ yêu thương con của mình.
Sau khi vào cung, thái tử dẫn ta đi dạo khắp nơi.
Khi còn nhỏ ta từng vào cung mấy lần, nhưng khi đó ta rất ngoan, chỉ thích lẽo đẽo theo cha ta, cũng không chạy lung tung.
Được cha ta nuông chiều hết mực là chuyện vui sướng nhất của ta khi còn bé.
Thế sự vô thường, ta liều mạng cứu hai muội muội lại bị muội muội cướp mất phụ thân.
Công lao lại bị chia cho Sở Hoài Lâm hết một nửa khiến cho hai muội muội đem lòng yêu hắn, nhưng những thứ đó vốn nên thuộc về ta.
Nói lý lẽ gì chứ? Chỉ có thể trách một tiếng nghiệt duyên.
Ta dùng giọng điệu chua xót nói với Thẩm Chi Viễn.
Những điều ta trăn trở trong lòng, cần phải cho huynh ấy biết.
Ta không tính toán thân cận với Mạc gia nữa, huynh ấy biết trước, tránh cho sau này hiểu sai ý lại vì ta mà đối tốt với bọn họ.
Không cần thiết.
Huynh ấy rất xúc động.
Nhìn ta mà nói: “Phi Nhi, nàng có từng nghĩ tới hay không, đây đều là ý trời là do ông trời cố tình sắp xếp.”
“Chỉ có như vậy, nàng mới có thể nhìn thấy duyên phận thật sự thuộc về nàng.”
Thẩm Chi Viễn đỏ mặt, tự chỉ tay vào bản thân: “Ta.”
Mặt ta cũng đỏ lên. Kể từ khi đồng ý trở về cùng huynh ấy, tùy lúc tùy chỗ huynh ấy đều có thể tỏ tình với ta. Tuy đã tập thành thói quen nhưng ta vẫn thường xuyên chịu không nổi sự nhiệt tình như thế này.
Ta nói: “Nếu vậy thì cái giá phải trả cũng quá lớn. Chẳng lẽ vì có được lương nhân mà nhất định phải hy sinh tình thương của cha mẹ hay sao?”
Huynh ấy nói: “Lệnh tôn không phải người có trí tuệ, tuy ông ấy là một vị thượng thư không tồi, nhưng trong vai trò làm cha thì vẫn còn nhiều thiếu sót. Yêu thương con cái phải giống như mẫu hậu của ta, không những yêu thương lúc nhất thời mà phải luôn yêu thương cả đời.”
Ta cười: “Huynh sẽ là một người cha tốt.”
Mắt huynh ấy sáng lên. Đột nhiên, Thẩm Chi Viễn ôm lấy bả vai ta, ép ta nhìn thẳng vào huynh ấy: “Phi Nhi, chúng ta thành hôn đi.”
Lúc này, trên bầu trời hiện lên pháo hoa tưng bừng, ta bị choáng váng.
Huynh ấy tựa như pháo hoa kia khiến ta không cách nào từ chối được. Mắt huynh ấy lấp lánh sáng lên, trong mắt chỉ có ta, chỉ có một mình ta.
Làm sao có thể từ chối được sự chân thành của thiếu niên mười chín tuổi?
Ta nắm lấy tay huynh ấy, chém đinh chặt sắt mà nói: “Được.”
Chỉ trong nháy mắt, huynh ấy bị bao phủ bởi niềm vui sướng.
Bình luận facebook