9
Trong miệng cha ta, Sở Hoài Lâm không có chút ưu điểm gì, bởi vì chuyện xảy ra ở hòn non bộ mà được cha ta nhìn bằng con mắt khác.
Ông ấy xem Sở Hoài Lâm như ứng cử viên được khảo sát trọng điểm.
Ứng cử viên cho vị trí con rể.
Nhưng mà ta không biết là cho ta, hay là cho Mạc Nam Mạc Bắc.
Hiện tại trong mắt cha ta, ông ấy có đến ba cô con gái.
Ông ấy thường mời Sở Hoài Lâm đến phủ Lễ Bộ thượng thư.
Dạy cho chúng ta đạo lý về hạnh phúc, về cuộc sống.
Mỗi lần thấy cha nói năng đĩnh đạc như vậy, ta đều rất đau khổ.
Trước kia ông ấy là cha ta, dạy ta là vì mong ta có thể hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, ông ấy là ai?
Ta không biết.
Ta chỉ biết, ông ấy rất vui vẻ nhưng ta không vui.
Nhưng ta không biết phải làm cách nào để thay đổi cục diện này.
Ta rất muốn lớn tiếng nói với ông ấy: “Cha, cha bị mù rồi à? Cha nhìn xem bây giờ cha đang làm gì vậy?”
Nhưng trước kia ông ấy luôn đối xử tốt với ta, luôn bảo vệ ta, cho nên ta không muốn làm ông ấy khó xử hay mất mặt.
Cũng may là hoàng hậu thường xuyên đưa thái tử qua đây, khiến ta có thể phân tán bớt phần nào sự chú ý.
Thái tử lớn hơn chúng ta rất nhiều, sau khi tới đây, phần lớn thời gian chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Ánh mắt nhìn về phía ta, cũng có đôi khi là nhìn về phía Sở Hoài Lâm.
Huynh ấy rất ít nói, khác với Sở Hoài Lâm hoạt ngôn nói nhiều thường hay chọc cho Mạc Nam Mạc Bắc cười rộ lên.
Vốn dĩ Sở Hoài Lâm cứu ta thoát khỏi Thẩm Hoằng, ta có chút rung động với hắn.
Nhưng nhìn thấy cách mà Sở Hoài Lâm đối xử với Mạc Nam Mạc Bắc, ta thật sự hoài nghi đây là Sở Hoài Lâm dũng cảm kia sao?
Hắn càng giống một đoá giải ngữ hoa dành cho các cô nương.
10
Ngày tháng dần dần trôi qua, chỉ trong chớp mắt chúng ta đều đã trưởng thành.
Mạc Nam Mạc Bắc giống như được tái sinh, vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ yếu đuối nhu nhược trước kia.
Mạc Nam tính tình dịu dàng, trở thành một tiểu thư khuê các đoan trang. Mạc Bắc tính tình hoạt bát, trở thành một mỹ nữ yêu kiều.
Thái tử chi lan ngọc thụ*, là thiếu niên có một không hai trong thiên hạ.
(* Chi lan ngọc thụ: Thành ngữ trong tiếng Hán, chỉ một người con trai có tương lai xán lạn, đầy triển vọng.)
Thế tử tuấn tú đẹp trai, được muôn vàn cô nương săn đón.
Trải qua mười năm giáo dục bằng lý thuyết lẫn thực hành của cha ta, ta và Mạc Nam Mạc Bắc có rất nhiều điểm tương đồng.
Ta không còn là độc nhất vô nhị.
Ta biết đánh Thái Cực Quyền, hai muội ấy cũng biết.
Ta không còn đặc biệt nữa.
Ta chỉ lớn hơn Mạc Nam Mạc Bắc mấy tháng, chúng ta cùng nhau làm lễ cập kê*, người đến xem rất đông, người vây quanh Mạc Nam Mạc Bắc khen ngợi hai muội ấy lại càng đông.
(* Cập kê: Thời xưa, con gái tuổi 15 sẽ làm lễ búi tóc cài trâm, chứng minh là đã đến tuổi trưởng thành, có thể cưới gả.)
Ta đứng một bên gặm nhấm nỗi chua xót trong lòng.
Mẹ ta thấy thế nắm lấy tay ta bước về phía phu nhân hầu phủ.
Phu nhân hầu phủ tặng cho ta một ngọc bội hình Phật Di Lặc, hy vọng ta luôn vui vẻ.
Nhưng bà ấy không nhắc đến chuyện khi nào sẽ trao đổi thiếp canh cho ta và Sở Hoài Lâm, cũng không nhắc đến chuyện đính hôn nữa.
Ta 15 tuổi, Sở Hoài Lâm 17 tuổi.
Chúng ta đã đến tuổi có thể kết hôn rồi.
Thật ra những năm gần đây giữa ta và Sở Hoài Lâm cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là cha ta luôn khen ngợi hắn không tệ khiến ta cũng nảy sinh một chút ảo tưởng.
Nhưng hắn đối xử với ta cũng không khác gì so với Mạc Nam Mạc Bắc, dần dà, ta cũng gạt bỏ tâm tư này.
Nhưng tóm lại là dù sao cũng từng đem lòng chờ đợi, bây giờ mẫu thân hắn lại không nhắc đến dù chỉ một lời khiến ta khó tránh khỏi thất vọng.
11
Hoàng hậu sai người tặng cho ta một cái ngọc bội làm quà cập kê.
Thái tử không đến. Thật ra những năm gần đây, số lần ta nhìn thấy thái tử cũng không nhiều.
Nhưng mỗi lần huynh ấy tới, tuy lạnh lùng nhưng sau khi chào hỏi Mạc Nam Mạc Bắc xong sẽ trò chuyện với ta thêm vài câu.
Nhưng chỉ vài câu nói kia cũng đủ khiến tâm tình của ta tốt hơn rất nhiều.
Không giống như cha ta, ta đã sắp không quen biết ông ấy nữa.
Vốn dĩ trái tim của ông ấy rất nhỏ, chỉ có ta.
Nhưng bây giờ, tim ông ấy rất lớn còn chứa cả Mạc Nam Mạc Bắc.
So với ta, Mạc Nam Mạc Bắc càng gần gũi ông ấy hơn, càng nghe lời ông ấy hơn, nghe ông ấy nói chuyện, nghe ông ấy dạy dỗ.
Ông ấy dạy chúng ta nên hưởng phúc như thế nào.
Nhưng phúc khí lớn nhất của ta hẳn là được cha mẹ độc sủng, được “vị hôn phu” đối xử đặc biệt. Hết thảy những việc này, ta đều không có được.
Trước kia, cha ta nói chỉ có một mình ta là đủ rồi. Bây giờ tuy ông ấy vẫn chỉ có một con gái duy nhất là ta, nhưng trong lòng của ông ấy lại thật sự có đến ba cô con gái.
Mẹ ta vẫn luôn ngóng trông ta và Sở Hoài Lâm có thể kết hôn, nhưng đối với những lời khen mà phu nhân hầu phủ dành cho Mạc Nam Mạc Bắc, bà ấy đều vui vẻ nhận lấy.
Sau lễ cập kê, phu nhân hầu phủ dẫn theo Sở Hoài Lâm tới chơi. Bà ấy nói với mẹ ta: “Ba vị cô nương, ai nấy đều tốt như vậy, lại đều lớn lên cùng với Hoài Lâm. Nếu cả ba tỷ muội đều có thể đến sống ở hầu phủ thì tốt quá. Hầu phủ ít người, ai đến cũng có vị trí.”
Ý của bà ấy rất rõ ràng, để cho ba tỷ muội cùng thờ chung một chồng.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Sở Hoài Lâm tràn đầy mong đợi.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong đầu ta thoáng hiện lên vẻ xem thường, hào quang năm đó ngay lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
Một chút rung động trước kia ta dành cho hắn cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Mạc Nam Mạc Bắc nghe xong, mặt đỏ như tôm luộc.
Ta sốt ruột nhìn về phía mẹ ta, trái tim như nhấc lên tới tận cổ họng, hy vọng bà ấy sẽ trực tiếp từ chối, còn thuận tiện mắng phu nhân hầu phủ một câu hoang tưởng.
Nhưng chờ suốt một lúc lâu, bà ấy không đồng ý cũng không phản đối.
Im lặng cũng là một câu trả lời.
Lòng ta lạnh lẽo tựa một khối băng.
Cha, con muốn thực hành thứ quan trọng nhất mà cha đã dạy cho con.
Ai khiến cho ta không thoải mái thì ta không cần người đó nữa.
Cho dù người này chính là ông ấy, là cha ta, còn có cả mẹ ta.
12
Thất vọng tích lũy đã lâu cho nên hạ quyết tâm cũng nhanh.
Sau khi phu nhân hầu phủ rời khỏi, ta ngay lập tức thu xếp đồ đạc tính tranh thủ đêm xuống thì bỏ đi.
Trước khi đi, ta đến nơi ở của cha mẹ.
Đứng ngoài cửa sổ, ta chỉ tính nhìn bọn họ một lần cuối rồi đi nhưng giọng nói của mẹ ta lại vang lên.
“Phu nhân hầu phủ muốn cả ba cô nương nhà chúng ta, ta hiểu ý của nàng ấy, nàng ấy vừa muốn Hoài Lâm đông con nhiều cháu lại vừa muốn hậu viện của nó yên ổn. Ba cô nương nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lớn lên bên nhau, quan hệ rất tốt, nếu có thể ở bên nhau, cả hai mục đích của nàng ấy đều có thể thực hiện được.”
“Ta không đồng ý với nàng ấy, như vậy không công bằng đối với Phi Nhi nhà chúng ta nhưng ta cũng không từ chối. Nam Nhi và Bắc Nhi đã bị Thẩm Hoằng làm hỏng thanh danh, tính ra vẫn là Hoài Lâm cứu hai đứa, hai đứa nó đi theo Hoài Lâm cũng tốt, sau này cũng không bị đem chuyện này ra nói. Nhưng mà ta không biết Phi Nhi sẽ nghĩ như thế nào. Phu quân, ta muốn nghe suy nghĩ của chàng.”
Trái tim ta run lên, tay cũng run. Ta cũng muốn nghe xem cha ta sẽ nói như thế nào.
Ở trong lòng ông ấy, ta có vị trí như thế nào? So với trước năm ta 7 tuổi rốt cuộc khác nhau bao xa?
Cha ta thở dài: “Trong lòng ta, con gái của ta chỉ có một mình Phi Nhi. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Nam Nhi luôn luôn cung kính đối với ta, luôn luôn thuận theo tất cả mọi lời nói và hành động của ta khiến ta rất vui mừng. Bắc Nhi suốt ngày ríu rít vây quanh ta muốn làm cho ta vui vẻ. Tình cảm mà ta dành cho hai đứa nó cũng không ít hơn Phi Nhi là bao. Khi xảy ra chuyện đó, tuy hai đứa còn nhỏ nhưng dù sao cũng đã xảy ra. Nếu có thể gả cho Hoài Lâm, đối với hai đứa nó mà nói thì đúng là đã là lựa chọn tốt nhất.”
“Nhưng mà, Phi Nhi……”
Ta lại thất vọng rồi.
Được rồi, cha, mẹ, hai người làm con khó tiếp thu quá rồi. Càng khó chịu hơn so với sự bất công của tổ mẫu trước kia.
Nếu đã như vậy thì hẹn gặp lại cha mẹ.
Ta một tích tắc cũng không ngừng, suốt đêm rời khỏi kinh đô đi đến Vân Thành.
Cha ta không biết, lúc Mạc Nam hiểu chuyện, Mạc Bắc ríu rít vây quanh ông ấy, ta đang ở tập luyện, kiên trì tập luyện Thái Cực Quyền hết lần này đến lần khác.
Sự việc lần đó khiến Mạc Nam Mạc Bắc bị kinh sợ, sốt cao bóng đè, sợ nhìn thấy người sống. Cha mẹ ta bèn túc trực chăm sóc bọn họ.
Chăm sóc mãi lại thành thói quen.
Mà ta thành danh chỉ sau một đêm, trở thành đứa con gái lợi hại trong lòng bọn họ, không cần bọn họ chăm sóc cho nên bọn họ theo bản năng mà bỏ qua ta.
Bỏ qua cũng thành thói quen.
Nhưng bọn họ không biết, ta cũng bị bệnh.
Ta sợ hãi, sợ chính mình suýt chút nữa không cứu được hai muội ấy.
Ta sợ hãi bản thân mình quá yếu, sẽ khiến các muội ấy hoặc chính bản thân ta lại rơi vào cảnh như vậy.
Ta muốn trở nên mạnh hơn cho nên điên cuồng tập luyện.
Chỉ mới 3 năm, ta đã thông đốc mạch*.
(* Đốc mạch: Một trong tám kỳ kinh bát mạch.)
Vốn dĩ ta muốn nói cho cha biết, nhưng khi ta vui vẻ chạy đi tìm cha, ông ấy đang bị Mạc Bắc chọc cười ha ha. Trông bọn họ thân mật ấm áp càng giống một đôi cha con, ta dừng bước, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Cô đơn quay trở về nơi ở của chính mình, tiếp tục rèn luyện, tiếp tục tiến tới.
Những vật bên ngoài đều không thuộc về ta, chỉ có chính bản thân ta mới thuộc về ta.
Đây là ngày hôm đó, ta tự giác ngộ.
Hiện giờ, ta đã có thể một đêm đi được cả ngàn dặm.
Chỉ cần ta muốn, quãng đời còn lại bọn họ sẽ không còn gặp lại ta.
Ngày đó, thật ra lời nói của mẹ ta là: “Nhưng mà, Phi Nhi mấy năm nay đã xa cách chúng ta, chúng ta không thể lại để con bé chịu thiệt thòi thêm nữa.”
Cha ta cũng đột nhiên tỉnh ngộ, hối hận bị con gái của người khác cướp đi tình thương của cha, bỏ qua con gái của chính mình.
Ngày hôm đó, bọn họ bày tỏ sự hối hận với nhau, ta không nghe thấy được, cũng không muốn nghe.
Thật ra, cuộc đời này của ta, bắt đầu từ năm 7 tuổi đã chếch sang một đường ray khác.
Bình luận facebook