16
Chia sẻ cha mẹ với Mạc Nam Mạc Bắc thật sự không phải mong muốn của ta.
Đối với hai muội ấy, ta đúng là có oán trách. Ta không tin hai muội ấy không nhìn thấy sự đơn độc và cô đơn của ta.
Nhưng các muội ấy vẫn giành.
Cuộc đời này, không bao giờ tha thứ.
Hoàng thượng bệnh nặng, thái tử và hoàng hậu cùng nhau giám quốc.
Ta ở lại chỗ của hoàng hậu, cùng bà ấy xử lý công việc.
Rất nhiều sổ con, bà ấy đều để cho ta xem sơ qua trước, khái quát ý chính, sau đó bà ấy mới xem lại và chỉ điểm ta.
Bà ấy nói: “Phu xướng phụ tùy*, tương lai của quốc gia này không chỉ dựa vào một mình hoàng thượng mà ngay cả hoàng hậu cũng phải nỗ lực.”
(* Phu xướng phụ tùy: Cảnh đầm ấm, thuận hòa trong gia đình thời xưa, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng nghe và làm theo.)
Mặt ta ngay lập tức đỏ bừng lên.
Ta có chút không phục, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu cũng không rảnh rỗi, chẳng phải hoàng hậu còn cần quản lý lục cung hay sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ta: “Phi Nhi, con phải nhớ kỹ, hậu cung trong tương lai không có lục cung.”
Mặt ta nóng lên, không thể tiếp tục ngồi yên ở đây nữa.
Hai mẹ con bọn họ, có thể tém tém lại một chút được không.
Ta đã đồng ý là, thái tử phi, không cần hứa hẹn hay dụ dỗ thêm.
Cuối cùng, người giải cứu cho sự xấu hổ này của ta chính là phu nhân hầu phủ,
Bà ấy đến xin hoàng hậu ban thánh chỉ tứ hôn.
Ban hôn cho Sở Hoài Lâm với Mạc Nam Mạc Bắc, cả hai người cùng là vợ cả.
Nhìn thấy ta, bà ấy không ngờ ta cũng ở đây, mắt trợn to, tay run như bị Parkinson.
Hoàng hậu sảng khoái đồng ý.
Nhìn thấy đôi mắt đầy ẩn ý của bà ấy, hoàng hậu liếc mắt, ý bảo ta ra ngoài tiễn bà ấy rời khỏi đây.
Đi ra ngoài điện, phu nhân hầu phủ mới áy náy mà mở miệng: “Xin lỗi Phi Nhi, Hoài Lâm là con trai duy nhất của hầu phủ, không thể chỉ có một nữ nhân duy nhất.”
Bà ấy nói năng rất chân thành, hốc mắt ngấn lệ: “Nếu con đồng ý, ta sẽ đi tìm hoàng hậu xin thánh chỉ thêm một lần nữa, con làm chính phi, Mạc Nam Mạc Bắc làm trắc phu nhân, chỉ có con do con sinh ra là con vợ cả, có được không?”
Ta thẳng thắn ưỡn ngực: “Phu nhân, ngài nói gì vậy? Ta chính là thái tử phi tương lai.”
Khuôn mặt bà ấy ngay lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ và kinh hãi: “Phi Nhi, nhưng con, hoàng gia……”
“Phu nhân hầu phủ, bà đây là đang đứng trước cửa nhà của cô*, tính cướp vợ của cô?”
(* Cô ở đây là cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.)
Thái tử không biết từ đâu mà xuất hiện, phu nhân hầu phủ nhanh chóng hành lễ.
Bà ấy không thể tin được, sau khi đứng dậy trực tiếp hỏi thái tử: “Điện hạ, điều Phi Nhi nói là sự thật sao?”
“Đúng vậy.” Thái tử bước đến bên cạnh ta, sóng vai bên ta.
Phu nhân hầu phủ hoảng hốt, loạng choạng cáo lui.
Giờ phút này, lòng ta vô cùng bình tĩnh, đối với chuyện trở thành thái tử phi cũng không có chút gợn sóng nào.
17
Việc này không nên trì hoãn. Cùng ngày hôm đó, thái tử bèn đi tìm hoàng hậu để hẹn ngày, nhanh chóng định ra ngày đại hôn với ta.
Hoàng thượng tuy bệnh nặng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Việc tứ hôn cho thần tử có thể trực tiếp tìm hoàng hậu.
Nhưng chuyện hôn nhân của thái tử cần phải có sự đồng ý của hoàng thượng.
Lúc hoàng hậu đi tìm ông ấy, trùng hợp khi đó sức khỏe của ông ấy chuyển biến tốt hơn.
Giọng đặc biệt lớn.
Ông ấy nói: “Thái hậu đi rồi, nhưng trẫm vẫn còn ở đây. Hoàng hậu thật to gan, thế nhưng dám vi phạm mệnh lệnh của thái hậu.”
“Sau đó thì sao, mọi chuyện thế nào?” Ta lo lắng hỏi thái tử.
Thái tử cười, rút tay từ sau lưng ra, lấy ra: Thánh chỉ.
Trong mắt ta hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng. Lẽ nào mệnh lệnh của thái hậu đã không còn tác dụng nữa?
Thái tử nói: “Mẫu hậu vì chúng ta mà quyết định hy sinh, sau gần 20 năm xa cách, lại lần nữa thị tẩm hoàng thượng.”
Nghe nói, hoàng hậu chủ động nắm lấy tay hoàng thượng, làm nũng với ông ấy, khiến cho hoàng thượng kích động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, sáng sớm hôm sau đã vội vàng nghĩ thánh chỉ tứ hôn cho thái tử.
Sau khi hai phủ Mạc gia biết được tin tức, ngay lập tức sai người đưa thiệp cầu kiến.
Hoàng hậu nói, quay về nhìn xem đi, dù sao cũng là cha mẹ ruột,
Ta quay về phủ Lễ Bộ thượng thư.
Cha ta vừa nhìn thấy ta đã không kiềm chế được mà rơi nước mắt, mẹ ta đứng bên cạnh lau nước mắt cho ông ấy.
Cha ta nói: “Ta khắc chế bản thân như vậy, chỉ sợ cô phụ mẹ của con. Kết quả ta không trở thành tra nam, nhưng ta lại thành tra cha.”
Nghe một chút những lời này mà xem, tra vẫn có phân loại.
Nhưng nói cũng đúng, ai cũng yêu bản thân mình nhất. Nếu gặp được cô con gái tốt hơn, như vậy thay lòng yêu thương con gái của người khác cũng là chuyện bình thường. Cũng giống như tra nam thay lòng đổi dạ, từ yêu người này chuyển sang yêu người khác.
Thẩm Chi Viễn nói, người như vậy, trí tuệ không đủ, không thể ý thức được chính mình đang làm gì.
Ta sâu sắc tán thành.
Người cha này của ta, thoạt nhìn như là vì che chở ta nên mới phản kháng tổ mẫu. Trên thực tế, trong thâm tâm ông ấy vẫn khao khát được tổ mẫu tán thành, cũng mong muốn được người nhà ỷ lại.
Nếu cái giá để đạt được những việc này là bỏ qua ta chứ không phải ngược đãi ta, vậy thì ông ấy nhất định sẽ vâng theo. Nếu phải ngược đãi ta, ông ấy sẽ dùng phương pháp cực đoan để phản kháng, thoạt nhìn như cực kỳ yêu thương ta.
Tóm lại là, giống như lời nói của Thẩm Chi Viễn, ông ấy không có đủ trí tuệ, không ý thức được việc mình đang ba phải và cực đoan.
Hiện giờ, người cha đã từng sủng ái ta 7 năm, bỏ qua ta 8 năm, từng là người cha tốt nhất trên thế giới này, trong lòng ta, trong mắt ta, rốt cuộc cũng không còn cao lớn vĩ đại như trước nữa.
Không có hào quang mà ta mang lại, ông ấy cũng chỉ là tốt hơn những người cha khác một chút mà thôi.
Không đáng để ta ngưỡng mộ, cũng không đáng để ta mong chờ.
Ông ấy nhìn thấy sự lạnh nhạt và khinh thường không chút che giấu nào trong mắt ta, oà khóc to hơn.
Làm cha, còn sự trừng phạt nào đau lòng hơn là bị con của chính mình xem thường?
Mà mẹ ta cũng không dám bước đến bên cạnh ta.
Lúc ta tới, thái tử sai hai vị ma ma cùng đi với ta, ở trong cung nổi tiếng tàn nhẫn. Hai vị ma ma nhìn chằm chằm vào mẹ ta, dáng vẻ giống như nếu dám bắt nạt thái tử phi nhà ta, lão nô sẽ cào chết ngươi!
Rất đáng sợ.
Mẹ ta co rúm người đứng bên cạnh cha ta, muốn nhìn ta nhưng lại không dám nhìn.
Mẹ ta được cha ta độc sủng, bản thân hưởng hết lợi ích của việc được độc sủng, lại muốn ta và Mạc Nam Mạc Bắc cùng chia sẻ cha, chỉ vì muốn lấy lòng cha ta, tổ mẫu và nhị thúc.
Tình yêu mà bà ấy dành cho ta cũng không thuần tuý, bà ấy yêu nhất vẫn là bản thân mình.
Ta không hận bà ấy, nhưng cũng không muốn thân thiết với bà ấy. Làm mẫu thân, bà ấy đã mất đi sự tín nhiệm của con gái duy nhất,
Hộ Bộ thượng thư Mạc nhị thúc cũng dẫn theo phu nhân đến đây, đi cùng còn có Đỗ di nương và Mạc Nam Mạc Bắc.
Trước khi ta cập kê, tổ mẫu cũng đã qua đời vì bệnh tật. Tổ mẫu thấy được tình cảnh mà bà ấy muốn nhìn thấy nhất, cha ta yêu thương hai đứa con gái của nhị thúc còn hơn cả con gái ruột, tổ mẫu đã hả giận.
Kể từ khi ta bỏ nhà ra đi, cha mẹ hoàn toàn tỉnh ngộ, đưa Mạc Nam Mạc Bắc trở về phủ Hộ Bộ thượng thư.
Mạc Nam Mạc Bắc dè dặt nhìn ta, ma ma hung hăng trừng mắt nhìn hai muội ấy. Mạc Nam thất thố, mất đi dáng vẻ đoan trang, Mạc Bắc cũng không dám nghịch ngợm.
Mặt nhị thúc lộ ra sự hổ thẹn, nhị thẩm không dám nói một lời.
Người một nhà cuối cùng lại rơi vào cảnh như vậy, là ngẫu nhiên, cũng là hiển nhiên.
Ta không ngủ lại, cùng ngày đã đi theo ma ma trở về cung.
Đều nói hoàng cung ăn thịt người, nhưng với ta mà nói, ở bên cạnh hoàng hậu và thái tử càng giống ở bên cạnh người nhà.
18
Mạc Nam Mạc Bắc gả đến hầu phủ được 3 tháng, ta và thái tử thành hôn.
Đêm động phòng, phu thê nhà người ta tình nồng ý thắm.
Thái tử lại lộ ra bản tính nhiều chuyện, huynh ấy nắm lấy tay ta, nói: “A di đà Phật, cuối cùng cũng kết hôn rồi. Từ nay về sau có Phi Nhi ở đây, rốt cuộc cũng không cần phải nhịn nữa.”
Hậu cung sâu như biển, huynh ấy nói, huynh ấy đã nhịn tử rất lâu rồi.
Huynh ấy nói, khi huynh ấy còn nhỏ đã thích nói chuyện, bị phụ hoàng phát hiện, chê hắn nhiều chuyện như đàn bà.
Mẫu hậu nghe thấy vậy, kêu hắn giả vờ lạnh lùng ít nói, chờ sau này kết hôn thì có thể nói cho vợ nghe. Phu thê nhất thể, thê tử sẽ không chê trượng phu.
Huynh ấy nói, Phi Nhi, nàng không chê ta nói nhiều đúng không?
Ta cố nén sự khiếp sợ trong lòng xuống, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
Huynh ấy vui mừng cực kỳ, lải nhải nói đủ chuyện trên trời dưới đất với ta.
Huynh ấy nói: “Mẫu hậu có thai, thái y nói là một công chúa, phụ hoàng vô cùng sốt ruột, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mẫu hậu. Kể từ sau khi mẫu hậu thị tẩm tới nay, phụ hoàng không còn đi qua bên Quý phi nữa.”
Huynh ấy nói: “Chúng ta không thể vội vã sinh con được, dù sao cũng phải chờ mẫu hậu sinh muội muội ra. Cô mẫu lớn hơn, sau này mới có thể che chở cho con của chúng ta thật tốt.”
Huynh ấy nói: “Mấy đứa con gái do thiếp thất của Hộ Bộ thượng thư sinh ra, bây giờ đều nháo nhào muốn đến hầu phủ. Nghe nói đãi ngộ của thê thiếp ở hầu phủ đều rất tốt.”
Huynh ấy cười ha ha: “Hộ Bộ thượng thư giận đến tím tái mặt mày, xứng đáng! Nghe nói trong số mấy đứa con do thiếp thất sinh ra, có mấy đứa không phải là con của ông ta.”
Hả? Hộ Bộ thượng thư là nhị thúc của ta, ta rất vui vẻ.
Hơn nữa, ta nghe càng lúc càng hăng say, bèn sai nha hoàn dọn hết đậu phộng gì đó đi, kéo huynh ấy lên giường, hai người xếp bằng ngồi tám chuyện.
Huynh ấy nói: “Nam Cương Vương đang chuẩn bị làm phản.”
Cái gì?
Ta bị dọa sốc.
Huynh ấy nói: “Lần trước hời cho con của ông ta quá, lần này bao gồm cả con của ông ta, tất cả đều đem đi chém, không chừa một ai hết.”
Hả? Đêm tân hôn thảo luận vấn đề này có phù hợp không?
……
Thẩm Chi Viễn hưng phấn kéo ta trò chuyện suốt nửa đêm, sau đó mới càng thêm hưng phấn mà kéo ta đi động phòng.
Đến lúc này, ta mới tin, huynh ấy sẽ không có người phụ nữ nào khác ngoài ta.
Bởi vì màn dạo đầu của huynh ấy thật sự quá đáng sợ.
Ngoại trừ ta ra, không ai có thể thừa nhận nổi.
Ngay cả bản thân ta, trong lòng vẫn còn run sợ.
Ngày hôm sau, huynh ấy đi xử lý công việc, ta bắt đầu luyện tập Thái Cực Quyền.
Làm thái tử phi, biết chút công phu để tự bảo vệ bản thân là chuyện bình thường.
Nam Cương Vương muốn làm phản, ta không thể báo thái tử được.
19
Chỉ chớp mắt, đã 5 năm trôi qua.
Tình cảm giữa ta và thái tử vẫn gắn bó keo sơn như cũ.
Dưới sự lôi kéo của huynh ấy, ta cũng bắt đầu thích tám chuyện.
Ta phát hiện ra, tám chuyện giải tỏa áp lực rất tốt.
Mặc kệ là gặp được nan đề như thế nào, chỉ cần tám chuyện ăn dưa một chút đã giải tỏa được không ít áp lực.
Vì thế, ta còn đặc biệt tạo ra một tổ chức chuyên sưu tầm dưa.
Rải rác ở khắp nơi trong kinh thành.
Trong đó, tác dụng lớn nhất là Vân Hương Các, là một kỹ viện cao cấp.
Bọn họ đưa đến cho ta ký lục chơi gái của các quan lão gia tôn quý trong kinh thành. Thái tử nhìn thấy thời gian trên giường của một vị quan lớn nhất phẩm nào đó, cười suốt một lúc lâu.
Vị quan lớn kia thường hay xụ mặt, gặp ai cũng lấy luật pháp ra nói, muốn thể hiện bản thân có bao nhiêu công chính liêm minh. Trước kia, thái tử vẫn luôn có chút sợ hãi khi nhìn thấy ông ta, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy ông ta đều phải nín cười.
“Ông ta cũng biết cách giả vờ quá. Nhưng quần lót của ông ta như thế nào, ta đều rõ mười mươi cả.” Thái tử cười mãn nguyện đắc ý.
Chúng ta vẫn chưa có con, nhưng lại không ai dám thúc giục thái tử nạp thiếp.
Đối ngoại, huynh ấy tàn nhẫn độc ác, sau lưng có hoàng thượng và hoàng hậu chống lưng, có binh quyền nhà ngoại dốc toàn bộ sức lực ủng hộ, còn có hai thượng thư phủ Mạc gia là gia tộc nhà vợ, ai cũng không dám động đến huynh ấy.
Chúng ta chưa có con, không phải là huynh ấy không thể sinh, cũng không phải là do ta không thể sinh, càng không phải là hai chúng ta không muốn có.
Mà là thái tử người này, không những bà tám mà còn mê tín.
Khâm Thiên Giám nói chúng ta kết hôn 6 năm sau mới có con, đứa nhỏ này sẽ trở thành đại đế lưu danh thiên cổ.
Cho nên huynh ấy đang mỏi mắt chờ đợi.
Trong lúc này, hoàng hậu và hoàng thượng đều thúc giục sinh con, ngay cả đích công chúa chỉ mới 5 tuổi cũng thường xuyên hỏi ca ca, khi nào thì muội ấy có thể bế cháu.
Thái tử kêu muội ấy đi tìm Quý phi mà chơi, các con của Quý phi sinh không ít cháu.
Đích công chúa nói: Phụ hoàng nói, những người đó không tính, chỉ có thái tử ca ca sinh mới tính.
Thái tử bèn nói, vậy nàng cứ chờ mà xem.
20
Chờ một hồi, thứ chờ đợi được lại là Nam Cương Vương bắt tay với Quý phi tạo phản.
Hoàng thượng và thái tử đã sớm chuẩn bị trước.
Phản quân nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chỉ có Thẩm Hoằng dẫn theo một tiểu đội bắt cóc đích công chúa và Sở Hoài Lâm, lẩn trốn khỏi vòng vây.
Năm 9 tuổi, Sở Hoài Lâm sóng vai cùng với ta, liều mạng đấu một trận với Thẩm Hoằng. Đó cũng là khoảnh khắc huy hoàng rực rỡ nhất của hắn cả đời này.
Trước đó và sau đó, hắn đều vô cùng tầm thường, đặc biệt là sau khi kết hôn, hắn giống như một kho hạt giống, ý nghĩa tồn tại duy nhất là gieo giống.
Vì sinh nhiều con một chút, hắn vâng lời mẫu thân, đón rất nhiều nữ nhân về phủ, ngày đêm cày cấy, tuy sinh được không ít con, nhưng sức khỏe cũng đã sớm suy sụp.
Gặp lại Thẩm Hoằng, hắn không còn vẻ mạnh mẽ oai hùng như năm đó, chỉ mới một hiệp đã bị bắt.
Lúc thái tử dẫn theo người đuổi theo, Thẩm Hoằng đã kéo bọn họ đến bên cạnh vực sâu.
Đã không kịp cứu giúp nữa.
Thời khắc quan trọng nhất, ta triển khai thân thủ mà trước kia ta đã cố tình che giấu, nhanh như chớp tiến đến trước mặt bọn họ, cứu lấy đích công chúa từ trong tay Thẩm Hoằng, đồng thời đá cho Thẩm Hoằng một phát. Thẩm Hoằng lảo đảo, vội túm lấy Sở Hoài Lâm, muốn kéo theo hắn cùng nhảy xuống vực.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thái tử quyết đoán ra lệnh, hàng vạn mũi tên cùng lúc được bắn ra, bắn về phía Thẩm Hoằng.
Hắn ta ngay lập tức trở thành con nhím, nhưng hắn ta cũng quá điên cuồng, cho dù chỉ còn chút hơi tàn cũng muốn kéo theo Sở Hoài Lâm cùng rơi xuống vực.
Thái tử, hoàng thượng hoàng hậu, phu nhân hầu phủ đều chứng kiến toàn bộ.
Phu nhân hầu phủ khóc vang cả trời đất. Tâm can bảo bối mà bà ấy yêu thương nhất cũng đi lên con đường chết sớm như phụ thân hắn.
Sờ Hoài Lâm đã chết, trong nháy mắt, ta có chút ngẩn người.
Thật ra, sau khi kết hôn, hắn có đến tìm ta một lần.
Hắn nói: “Khi cùng các nàng ở bên nhau, trong lòng ta không cảm thấy 3 người các nàng có gì khác nhau. Nhưng sau khi cưới Mạc Nam Mạc Bắc, ta mới phát hiện ra, hai nàng ấy giống như mua 1 tặng 2, nếu đã không có 1, cả 2 cái đều chẳng là gì cả.”
“Sao ta có thể đánh đồng các nàng ấy với nàng được cơ chứ? Từ nhỏ chúng ta đã có hôn ước, chúng ta từng sóng vai nhau trải qua sinh tử, nàng chính là độc nhất vô nhị, sao ta có thể hồ đồ như vậy được?”
Ta vỗ vai hắn, ra vẻ tự nhiên: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ thực hiện mong ước của phu nhân hầu phủ đi.”
Trong mắt hắn hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào.
Ta nghĩ, có phải là ta đã làm hắn mất đi một chút động lực ít ỏi cuối cùng còn sót lại hay không?
Đích công chúa ôm chặt lấy ta, không buông tay.
Mười mấy năm trước, ta cứu Mạc Nam Mạc Bắc từ trong tay Thẩm Hoằng, kết quả bọn họ lại quấn lấy cha mẹ ta. Mười mấy năm sau, ta lại từ trong tay Thẩm Hoằng cứu đích công chúa, nhưng muội ấy lại quấn lấy ta,
Mười mấy năm trước, ngoại trừ ta ra, không có ai là thật sự bị tổn hại. Mười mấy năm sau, hoàng thượng yêu thương đích nữ như mạng, vì chuyện này mà tự mình chém chết Nam Cương Vương, ban chết bằng rượu độc cho tất cả hậu duệ của Quý phi.
Trước khi chết, Quý phi nhìn về phía hoàng thượng la to: “Hoàng thượng, ngài thật tàn nhẫn. Ta làm bạn bên cạnh ngài mười mấy năm, hoàng hậu chỉ cần ngoắc tay một cái, ngài đã không bao giờ tìm đến ta nữa. Ta không cam lòng, ta sinh cho ngài nhiều con như vậy, có con trai lẫn con gái, ngài lại không thèm liếc mắt nhìn bọn nhỏ dù chỉ một cái, trong mắt chỉ có con vợ cả do hoàng hậu sinh ra. Ngài không cho chúng ta đường sống, chúng ta không thể không làm phản.”
Hoàng thượng gầm lên: “Nếu không phải trẫm và hoàng hậu hiểu lầm nhau, khiến cho ngươi tranh thủ bắt lấy cơ hội, mấy năm nay làm gì có chỗ của ngươi? Hưởng phúc của nhiều năm làm Quý phi như vậy, thế mà còn không biết đủ, dám cả gan làm phản, còn dám cả gan nói trẫm không chừa cho ngươi đường sống? Ngươi vốn không nên có, do ngươi sinh ra đương nhiên cũng không nên tồn tại.”
Nói xong, ông ấy phất phất tay, toàn bộ đều bị ban chết bằng rượu độc.
21
Đời người như một giấc mộng.
Thẩm Hoằng, Quý phi đều đã chết.
Ta hỏi thái tử vấn đề mà mình đã băn khoăn từ lâu: Lần đầu tiên chúng ta hợp sức giết Thẩm Hoằng, khi đó huynh do dự. Lần này sao lại không có chút do dự gì cả?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hóa ra nàng còn so đo việc năm đó ta từng chần chừ. Phi Nhi, nàng phải hiểu, năm đó chúng ta còn nhỏ, cũng chưa gặp nhau mấy lần, ta và nàng còn chưa phát sinh tình cảm, mà Thẩm Hoằng lại là đường huynh thân thiết của ta. Nếu ta biết sau này ta sẽ yêu nàng đến như vậy, tin tưởng ta, ta sẽ tự mình giết Thẩm Hoằng ngay lúc đó.”
Một chút khúc mắc cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Thật tàn nhẫn, khi đó huynh mới bao lớn cơ chứ?”
“So với phụ hoàng, ta không thể xem là tàn nhẫn, phụ hoàng mới là người thật sự tàn nhẫn.” Thái tử thở dài.
Một thế hệ mà Quý phi sinh ra, thế hệ thứ hai tổng cộng hơn 20 mạng người, không một ai sống sót.
“Sao có thể xem là tàn nhẫn được, năm đó là do Quý phi châm ngòi ly gián phụ hoàng và mẫu hậu, bọn họ vốn nên trở thành cát bụi. Hoàng huynh, không cần phải nhân từ với người không có lòng nhân từ với chúng ta.” Cứ ngỡ rằng đích công chúa đã ngủ rồi, nào ngờ muội ấy lại đột ngột lên tiếng.
Khiến cho ta và thái tử vô cùng kinh ngạc.
Công chúa đáng yêu như thế, vậy mà lại nói ra lời tàn nhẫn cay độc đến như vậy.
Không hổ là xuất thân từ hoàng gia.
Chẳng qua, chúng ta ngay lập tức nghĩ ra.
Vị tiểu cô cô này, chỉ mới 5 tuổi mà tâm tư đã sâu đến mức này, đây là sư phụ mà ông trời đã chuẩn bị trước cho hoàng nhi của chúng ta.
Có muội ấy ở đây, có thể bắt đầu chuẩn bị đại đế lưu danh thiên cổ cho tương lai rồi.
End.
Bình luận facebook