• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] HAI HÔN ƯỚC TỪ BÉ CỦA TA (1 Viewer)

  • Chương 2

5

Chuyện biểu diễn tài nghệ trong bữa tiệc gia đình được truyền ra ngoài.

Mọi người đều nói, con gái của Mạc thượng thư vô cùng ưu tú.

Nhưng rốt cuộc là đang nói đến con gái của vị Mạc thượng thư nào thì vẫn còn rất nhiều ý kiến khác nhau.

Mẹ ta cảm thấy cha ta lại chọc cho tổ mẫu không vui, không muốn tăng thêm phiền não cho cha ta cho nên nỗ lực đi hòa giải.

Bà ấy thương lượng với nhị thẩm của ta, dẫn dắt hướng đi của dư luận lên con gái của nhị thẩm.

Nhị thẩm biết mẹ ta và bạn thân của bà ấy có giao ước, biết ta đã sớm có người trong sạch chờ đợi, có thể đem tiếng thơm này trao cho con gái của mình, nhị thẩm rất vui vẻ.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, nhị thẩm nhận được rất nhiều lời mời, vài vị phu nhân của quan lớn nhất phẩm đều để ý đến con gái của bà.

Bởi vậy, nhị thúc trước kia còn bất mãn với cha ta, bây giờ nhìn thấy cha ta, thái độ cũng tốt hơn lúc trước.

Tổ mẫu của ta cũng hiếm khi mà khen cha ta, nói ông ấy lần này làm không tệ.

Cha ta rất vui vẻ.

Khi đó, ta mới biết, hóa ra cha ta rất để tâm đến sự tán thành của tổ mẫu, cũng rất để tâm đến mối quan hệ với nhị thúc.

6

Hai đứa con trai của Mạc gia, trước kia bất hòa, nay đã làm lành.

Hai vị thượng thư hợp sức, không thể khinh thường, đã kinh động đến Quý phi nương nương trong cung.

Hoàng hậu và hoàng thượng xích mích, kể từ sau khi sinh một đứa con trai thì không thị tẩm thêm lần nào. Quý phi nương nương tranh thủ nắm bắt cơ hội dỗ dành hoàng thượng, khom lưng cúi đầu, chuyện gì cũng thuận theo ý hoàng thượng khiến hoàng thượng không muốn rời xa bà ta. Nhiều năm thịnh sủng không suy, liên tục sinh hạ hài tử, hiện giờ có ba hoàng tử và một hoàng nữ, tuy không phải con vợ cả nhưng nhờ mẫu phi được sủng ái nên cũng lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.

Quý phi vẫn luôn toan tính cho con trai mình, muốn cho con trai mình tranh giành với thái tử.

Mọi người đều biết phu nhân của Lễ Bộ thượng thư thân thiết với hoàng hậu, nếu hai người con trai của Mạc gia làm lành, vậy thì hai vị thượng thư đều là người của hoàng hậu, Quý phi không thể không sốt ruột.

Trùng hợp nhân dịp sinh nhật của thái hậu, hoàng thượng vì thể hiện sự hiếu thảo nên đã mời gia đình em trai ruột là Nam Cương Vương vào kinh ăn mừng sinh nhật mẫu hậu. Nam Cương Vương và thánh thượng là huynh đệ một mẹ đẻ ra, là con trai nhỏ tuổi nhất của thái hậu. Kể từ khi được sắc phong làm Nam Cương Vương đã rời khỏi kinh thành, thái hậu vẫn luôn nhớ nhung con trai và các cháu.

Quý phi thuận thế trèo lên, chạy đến trước mặt thái hậu hiến kế, nói muốn nhân cơ hội này tìm đối tượng cho các con của Nam Cương Vương, mà thái hậu vừa lúc cũng đang có ý định này.

Vì thế, Quý phi nương nương tổ chức một hoạt động dạo chơi trong vườn, mời tất cả con cái của các vị quan ngũ phẩm trở lên trong kinh thành tham dự.

Dưới sự bày mưu tính kế của Quý phi, con gái Mạc gia rơi vào tầm ngắm của trưởng tử của Nam Cương Vương.

Hoạt động dạo chơi trong vườn rất được hoan nghênh. Ngoại trừ một vài phụ huynh nhạy bén, ngửi thấy mùi nguy hiểm nên viện cớ để tránh mặt, còn lại đều vui vẻ chủ động đưa con cái đến tham gia. Bọn họ đều cho rằng Quý phi đang tìm đối tượng cho hoàng tử hoàng nữ.

Lúc nhận được thiệp mời, cha ta ngay lập tức xé rách, ông ấy nói không đi, mẹ ta cũng nói không thể đi.

Nhưng Quý phi đã sớm đoán trước được chuyện này, đặc biệt truyền khẩu dụ của thái hậu, nói con gái của hai vị Mạc thượng thư đều phải tham gia.

Ta chỉ có thể tham gia.

Mẹ lo lắng cho ta nên đã đi nhờ phu nhân hầu phủ giúp đỡ, để cho tiểu thế tử cũng tham gia, có thể chăm sóc bảo vệ ta.

Phu nhân hầu phủ đồng ý ngay lập tức.

Sau khi hoàng hậu biết chuyện cũng sai thái tử đến tham dự.

Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hai người được đề cử cho vị trí hôn phu của ta.

Lần đầu tiên là khi ta được 100 ngày, khi đó ta đang ngủ.

Lần này, ta đã gặp được hai người họ.

Cả ba chúng ta đều biết giao ước giữa mẫu thân mình, cho nên khi nhìn thấy nhau đều có chút ngượng ngùng.

Trong vườn tụ tập rất nhiều hài tử, lớn nhỏ đều có. Bọn họ mặc kệ suy nghĩ của người lớn, cứ tụ tập bên nhau chơi vui vẻ.

Bầu không khí rất tốt, cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười vui.

Chỉ có thái tử Thẩm Chi Viễn 11 tuổi, dẫn theo thế tử hầu phủ Sở Hoài Lâm 9 tuổi, con gái duy nhất của Lễ Bộ thượng thư Mạc Phi 7 tuổi, song song đi bên cạnh nhau, yên tĩnh đi dạo giữa vườn.

Thật ra, ta không muốn ở bên cạnh hai người bọn họ cho lắm. Bọn họ lớn hơn ta, ngày thường lại không tiếp xúc nhiều, đi bên cạnh nhau rất gượng gạo nhưng lại không tìm thấy lý do để rời khỏi.

Mãi cho đến khi ta phát hiện hai con gái của nhị thúc, Mạc Nam Mạc Bắc, mất tích.

Ta vội vã lên tiếng gọi bọn họ, còn chưa chờ bọn họ đáp lại đã chạy đi tìm khắp nơi, vừa chạy vừa hô: “Mạc Nam Mạc Bắc, hai muội đâu rồi?”

Tìm mấy chỗ vẫn không thấy, ta có chút sốt ruột.

Lúc này, hòn non bộ trước mặt ta phát ra âm thanh nức nở.

Ta chạy lại nhìn xem, đôi mắt như muốn nứt ra.

Mạc Nam hôn mê, Mạc Bắc đang chống cự. Quần của Mạc Bắc đã bị cởi ra, đang bị trưởng tử của Nam Cương Vương là Thẩm Hoằng sàm sỡ.

Ta không kịp suy nghĩ nhiều, giơ chân đạp lên lưng Thẩm Hoằng một phát. Thẩm Hoằng 13 tuổi không kịp phòng bị ngã nhào về phía trước, tay cứa vào cục đá, máu ngay lập tức chảy ra. Hắn không quan tâm, gào lên một tiếng, bò dậy, quần cũng không thèm kéo lên đã trực tiếp giơ nắm đấm về phía ta. Ta né tránh thành công rồi lại giơ chân đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn. Lần này, hắn đau đến mức ngã nhào ra đất, không bò dậy nổi.

Nhân lúc sơ hở, ta nhanh chóng chạy đến bên phía Mạc Bắc, nhanh chóng kéo quần của muội ấy lên, lại chỉnh lại quần áo cho muội ấy.

Xoay người lại, Thẩm Hoằng đã kéo quần lên, cong người lao về phía ta tấn công.

Hắn đã dậy thì, cao lớn hơn ta rất nhiều nên ta căn bản không phải đối thủ của hắn.

Ta cũng không muốn chiến thắng hắn, ta chỉ muốn nhân lúc hắn bị đau mà lấy mạng của hắn.

Nhưng vì khom người xuống nên hắn vẫn thấp hơn ta, ta nắm tóc hắn kéo ra khỏi hòn non bộ. Hắn dùng chân đá ta, tuy đau nhưng ta vẫn cắn răng nhịn xuống, cố gắng dùng hết sức bình sinh kéo hắn ra ngoài.

Lúc này, Thẩm Chi Viễn và Sở Hoài Lâm cũng tìm thấy ta.

Nhìn thấy ta bị Thẩm Hoằng đá ngã, hắn lại tiếp tục xông về phía ta, Sở Hoài Lâm như một con báo nhìn thấy con mồi, đột nhiên nhào lại đây ôm chặt lấy chân Thẩm Hoằng, cứu ta thoát khỏi Thẩm Hoằng.

Mắt Thẩm Hoằng đỏ ngầu, như phát điên lên mà giơ nắm đấm về phía Sở Hoài Lâm.

Sở Hoài Lâm tuy đau đến nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn không quên hô to: “Thái tử điện hạ, mau đến đây hỗ trợ.”

Thẩm Chi Viễn nhìn quanh một vòng, hơi chần chờ.

Ta không kịp chờ huynh ấy phản ứng lại, tự mình bò dậy, cố cắn răng nhịn đau, giống như một con nghé con đang phát điên mà đâm về phía Thẩm Hoằng, Thẩm Hoằng bị ta đánh ngã.

Ta thuận thế cưỡi lên trên đầu hắn, liên tục vung nắm đấm về phía mặt hắn.

Sở Hoài Lâm vẫn còn ôm chân Thẩm Hoằng, nhưng ta quá nhỏ, chưa đánh được mấy cái đã bị Thẩm Hoằng trở tay ném xuống đất. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy. Lúc này, Thẩm Chi Viễn cuối cùng cũng hạ quyết tâm chạy lại gia nhập vào trận hỗn chiến này, đè chặt hai cánh tay của Thẩm Hoằng xuống.

Thẩm Hoằng vẫn còn đang giãy giụa, ta lại bò dậy, ngồi khoá lên chỗ giữa ngực và bụng của hắn. Lần này, ta không dùng nắm đấm mà dùng móng tay để cào, tập trung cào lên mắt hắn. Chỉ mới mấy cái, đôi mắt Thẩm Hoằng đã nhuốm đầy máu hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Ta vung nắm đấm đấm lên người hắn, đấm loạn xạ khắp người, chỗ nào cũng đánh. Đánh một lúc lại nhớ đến công cụ gây ra tội ác của hắn ta, vì vậy trực tiếp vung tay đánh về phía chỗ hiểm của hắn, Thẩm Hoằng ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.

Thẩm Chi Viễn bế bổng ta lên, hô hoán gọi thị vệ và thái y. Sở Hoài Lâm thở hồng hộc, còn không quên đi kiểm tra hơi thở của Thẩm Hoằng.

7

Sự tình làm ầm ĩ cả lên.

May mắn là hoàng hậu ra tay kịp lúc, sóng gió chỉ dừng lại giữa chúng ta.

Chuyện Mạc Nam Mạc Bắc trải qua bị phong tỏa.

Thái y nói ta bị thương, nhưng vết thương không đáng lo ngại. Sở Hoài Lâm cũng vậy, chỉ cần dưỡng thương là được.

Thẩm Hoằng khả năng cao là tàn phế, nếu được điều dưỡng trong thời gian dài có lẽ còn có thể khôi phục lại.

Thái y nói một cách rất cẩn thận, dè chừng.

Nhưng ai nấy đều có thể dựa vào việc thái y đang đổ mồ hôi ròng ròng mà phỏng đoán rằng, Thẩm Hoằng, chính là một người tàn phế.

Thái hậu không màng thị phi, khăng khăng thiên vị.

Nam Cương Vương phẫn nộ tột đỉnh.

Có thái hậu chống lưng, hắn muốn giec chúng ta, ngay cả thái tử cũng không ngoại lệ.

Hoàng hậu, phu nhân và lão phu nhân của hầu phủ, hai vị Mạc thượng thư đều tỏ thái độ muốn liều mạng.

Hoàng thượng quát bảo dừng lại.

Ông ấy nói: “Ai dám động vào thái tử của trẫm, trẫm tru di cửu tộc người đó.”

Thái hậu ngay lập tức nhận ra mình đã quá xúc động. Tuy bà ta yêu thương cháu trai Thẩm Hoằng, nhưng nếu thật sự truy cứu, Thẩm Hoằng phạm tội ngập trời, nếu cứ tiếp tục bao che thì sẽ nguy hại đến giang sơn xã tắc.

Vì đại cuộc, thái hậu nhượng bộ.

Dưới sự hòa giải của hoàng thượng, Nam Cương Vương dẫn theo Thẩm Hoằng rời khỏi đây.

Nếu Thẩm Hoằng không đi, hắn nhất định sẽ chec ở kinh thành. Cha ta, nhị thúc, phu nhân hầu phủ, hoàng hậu, thậm chí ngay cả bản thân hoàng thượng, khi nhìn về phía Thẩm Hoằng, trong mắt chỉ toàn là sát ý.

Chỉ là nể mặt thái hậu, nên mới thả cho hắn một con đường sống.

Thái hậu ôm giận, trách cứ nhị thúc của ta không biết dạy dỗ con cái, còn nhỏ tuổi mà đã lẳng lơ tùy tiện, quyến rũ Thẩm Hoằng, làm xảy ra tai họa, phạt một năm bổng lộc.

Bà ta còn muốn phạt Sở Hoài Lâm, nhưng lão phu nhân hầu phủ dùng một tấm kim bài miễn tử, đến đón Sở Hoài Lâm về nhà.

Thái hậu bất mãn với thái tử, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết bảo vệ con của hoàng hậu cũng đành phải tránh nặng tìm nhẹ, phạt thái tử chép 50 bộ tâm kinh.

Cuối cùng, bà ta mắng Quý phi sắp xếp thị vệ trong vườn không hợp lý, không thể kịp thời cứu Thẩm Hoằng, phạt Quý phi cấm túc một năm.

Những chuyện này đều không tính là gì.

Nguyên nhân khiến thái hậu thật sự hả giận là vì bà ta đã tàn nhẫn ra lệnh: “Từ nay về sau, con gái Mạc gia không được gả vào hoàng thất.”

8

Ta cứu Mạc Nam Mạc Bắc, bị thương, cũng mất đi tư cách trở thành thái tử phi.

Ta cho rằng tổn thất của ta cũng chỉ có như vậy.

Nào ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.

Tổ mẫu dọn về nhà, còn đưa theo Mạc Nam Mạc Bắc trở về,

Tổ mẫu khinh thường con gái, nhưng bà cũng không chịu nổi việc cháu gái trải qua nỗi nhục lớn đến như vậy.

Ta dám bất chấp tất cả liều mình đi cứu Mạc Nam Mạc Bắc khiến cho tổ mẫu động lòng.

Tổ mẫu nói, vẫn là cha mẹ ta biết cách giáo dục con cái, so với ta, Mạc Nam Mạc Bắc quá yếu.

Tổ mẫu nói muốn giao Mạc Nam Mạc Bắc cho cha ta dạy dỗ, đây là sự khẳng định cực kỳ lớn đối với cha ta.

Nhị thẩm của ta và Đỗ di nương, mỗi người một bên, vừa kéo tay mẹ ta khóc lóc, vừa nói: Hy vọng Nam Nhi và Bắc Nhi có thể giống như Phi Nhi.

Nhị thúc nói với cha ta: “Ca, Nam Nhi Bắc Nhi đành giao cho huynh và tẩu tử vậy.”

Cha ta đồng ý ngay lập tức. Ông vô cùng kích động, kích động đến mức không thèm quay đầu lại nhìn ta dù chỉ một cái, mặc dù ta đang nhìn cha với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Mẹ ta cũng rưng rưng nước mắt: “Phu quân, mẹ và nhị thúc cuối cùng cũng hòa giải với chàng rồi.”

Cha ta nắm tay bà ấy gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom